sao chưa về thăm tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rồi đến một ngày, hôm nay là lúc chúng tôi phải ra chiến trường thực sự. Tôi và anh Ba được phân công núp ở một bụi cây chờ địch đi ngang thì bắn. bọn tôi cẩn thận núp dưới lùm cây to nhất theo lời của chỉ huy. Quả là đoán không sai, bọn chúng kéo nhau lũ lượt hành quân qua đoạn đường này để về báo tin cho người đứng đầu của chúng. Những phát đạn được bắn ra như tên lửa, xông thẳng về phía quân địch. 3 giờ đồng hồ truy đuổi, chúng tôi đã diệt được hết số quân địch, khi chuẩn bị quay lại địa bàn để báo cáo. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng "đùng..." , là phát súng của một tên địch còn sót lại. cảm tưởng như mình đã sắp toi đến nơi rồi, nào ngờ anh Ba đã xông ra bắn một phát về phía tên kia và hứng trọn quả đạn ấy vào lồng ngực.

Cả hai đồng loạt khuỵ xuống, chạy đến bên anh, tôi oà khóc:

-Anh...Anh Ba... em sẽ cứu được anh mà, anh... anh cố chịu một chút nha...

- Nghe lời anh...sống mạnh khoẻ nhé...em trai!

Tiếng nấc cứ vang mãi trong buổi chiều hạ nóng nực, tôi khóc, khóc thay cho cả phần anh.

Địch thua trận, hoà bình được lặp lại trên dải đất hình chữ S này, ai nấy cũng vui mừng ôm chặt nhau. Anh đi để trả lại bình yên cho đất nước, vậy sao anh còn chưa về thăm tôi?

Giật mình thức giấc, có vẻ như tôi đã ngủ tự lúc nào. Hơn hai chục năm trôi qua rồi, lòng tôi vẫn bồi hồi mỗi lần nhắc đến tên anh.

-Anh trai...! – phát ra nhẹ nhõm như thể anh Ba đang xuất hiện trước mặt tôi vậy

Mong cho giới trẻ hãy cố gắng học tập để đưa đất nước ta phát triển, đền đáp công ơn của những vị anh hùng đã nằm xuống bên cỏ mồ. Mong cho những gia đình có anh hùng liệt sĩ hãy tự hào vì đã có người xông pha cứu đất nước. Mong cho nòi giống sau này của đất nước ta cũng dũng cảm, oai phong như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro