Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 tháng sau 

Hoàng Hùng: lẹ lẹ Doo ơi , muộn quá trời muộn ròi , xíu nữa là bị nhốt ở ngoài khỏi vào lớp luôn á

Hoàng Hùng với bộ dạng vội vã miệng ngậm cái sandwich , vội vàng đeo giày 

Hải Đăng từ trên lầu chạy xuống thở hồng hộc , quần áo xộc xệch , hai tay vác 2 cái cặp , còn phải cầm thêm cả cái sandwich nữa . 

Hải Đăng: trời ơi anh Hùng , anh để quên cả cặp đây này 

Nói rồi cậu chạy vội ra ngoài 

Hoàng Hùng: đây đây để anh phụ cho rồi đeo giày nhanh đi còn có 2 phút nữa thôi Đăng ơi 

Hải Đăng: tại anh cả đấy ai bảo hôm qua tự nhiên rủ coi phim ma lúc 12 giờ đêm làm gì , xong 2 đứa sợ không ngủ được , cái sáng nay ngủ quên ra nông nỗi này đây 

Hoàng Hùng: anh cũng có biết đâu , mà tự dưng em đập cái báo thức đi làm cái gì , để đấy có phải không ngủ quên không 

Hải Đăng: thôi đi thôi sắp muộn đến nơi rồi ông cố ơi 

Thế là cả hai người chạy bán sống bán chết đến trường 

Hoàng Hùng: cháu xin bác đấy , làm ơn mở cửa cho bọn cháu vào đi mà tại hôm nay bọn cháu có việc nên mới phải đi muộn chứ bọn cháu không cố ý đâu mà 

Anh đứng trước cửa chắp 2 tay cầu xin bác bảo vệ mở cửa ra cho mình nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ bác 

Bác bảo vệ : haizz không có được , quy định là quy định , tôi mà làm trái là tôi cũng bị phạt đấy cái cậu biết không 

Xin mãi không được , 2 người đành chịu thua 

Hoàng Hùng thở dài một cái bày ra cái  vẻ ủ rũ 

Hải Đăng: anh Hùng

Hoàng Hùng: gìii

Hải Đăng: anh có muốn vào lớp không 

Hoàng Hùng: ơ hỏi ngu đương nhiên rồi , sắp thi đến nơi rồi mà còn kiểu này chắc chết quá 

Hải Đăng: em có ý này quan trọng là anh có dám không thôi

Hoàng Hùng: hả ý gì giờ mà có phải làm gì để được vào lớp cũng làm hết á 

Thế là....

Hoàng Hùng: đẩy mạnh lên anh sắp lên được rồi 

Hải Đăng: mạnh hơn nữa á

Thế là cậu dồn sức đẩy một cái mạnh khiến anh ngã nhào xuống đất một cái bịch 

Hoàng Hùng: eo ui cái mông tui 

Anh vừa xoa mông vừa nhăn mặt sao mà cái thằng nhóc này chả biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy trời 

Rồi Hải Đăng với khả năng leo trèo của mình mà dễ dàng leo qua 

Thì ra "ý" của câu là leo tường 

Thấy anh nhăn nhó ngồi dưới đất cậu liền thắc mắc hỏi 

Hải Đăng: ơ anh làm sao mà lại ngồi đấy đừng lên đi bẩn hết quần áo rồi kìa 

Hoàng Hùng: em còn hỏi được à , em đẩy anh ngã như này đây dập mông tui rồi 

Hải Đăng: hahaha vậy á , ai bảo anh kêu em đẩy mạnh làm chi 

Hoàng Hùng: còn cười được nữa à , đỡ anh dậy mau 

...: 2 em làm gì ở đây đấy 

Chưa kịp làm gì thì ở đâu có giọng nói 

Hải Đăng , Hoàng Hùng: cô Lan 

Cô Lan là giáo viên chủ nhiệm của lớp anh và cậu 

Anh vội vã đứng dậy , cô chưa kịp nói gì , anh đã vội lên tiếng 

Hoàng Hùng: cô ơiii , tụi em xin lỗi , tại hôm nay có việc nên tụi em mới đi muộn mà ai dè bác bảo vệ đóng cửa không cho vào 

Vừa nói anh vừa lay lay tay cô 

Hải Đăng: đúng đấy cô ạ , bọn em chỉ là bất đắc dĩ thôii

Cô nhìn 2 trò cưng của mình làm vậy thì liền bật cười 

Cô Lan: thôi được rồi 2 đứa vào lớp đi may là cô đấy chứ là thầy hiệu trưởng là 2 đứa em xong đời rồi 

Hoàng Hùng: yêu cô nhất nhất 

Cô Lan: anh chỉ được mỗi cái giỏi nịnh thôi 

Vì cả 2 đều luôn luôn có thành tích xuất sắc trong học tập , từ đầu năm đến giờ cậu và anh luôn là người mang những danh hiệu , thành tích về cho lớp nên rất thân với cô chủ nhiệm .

Mặt khác , vì quen biết anh từ trước nên cô cũng có một chút gì đó yêu thương Hoàng Hùng hơn bất kì học sinh nào , nhưng việc này anh lại không hề hay biết , cô và cậu cũng đã thống nhất không nói gì cho Hùng , bởi vì cả 2 người đều biết phải khó khăn lắm anh mới có thể thoát khỏi căn bệnh trầm cảm trước kia . Giờ đây khi biết anh ở với gia đình Hải Đăng , cô lại càng biết ơn Đăng . 

Thế là 2 người được cô dẫn vào lớp 

[...] ra chơi

Duy: ê xuống căn tin ăn không mọi người 

Quang Anh: sao mày suốt ngày ăn vậy thằng kia , nãy vừa chén một tô phở  với một ly trà sữa full topping giờ lại ăn được rồi . Bụng mày không có đáy à 

Duy: kệ tao , bộ một ngày mày không xỉa xói t là m không sống được hả thằng rái cá kia 

Quang Anh: này nhớ tên t là RHYDER chứ không có rái rái gì gì cả nhá

Duy: ừ ừ không đi thì nhịn , anh Hùng với Đăng đi không, kệ bố thằng kia đi 

Hoàng Hùng: có chứ sáng anh đi muộn có kịp ăn gì đâu cạp vội được miếng sandwich giờ bụng đói meo 

Hải Đăng: anh Hùng đi thì t cũng đi 

Duy: ok thế đi ơ mà thằng kia đứng đấy đi theo làm gì 

Quang Anh: thì t đi theo thằng Đăng , liên quan gì 

Hải Đăng: này, nói thật nhá 2 thằng m trẩu nó cũng vừa thôi , thật sự luôn ấy . Gần đến tuổi đăng kí giấy kết hôn được rồi mà cứ như 2 cái đứa con nít í 

Duy: tại nó cứ lải nhải bên tai t ấy chứ 

Quang Anh: có mà m ấy , nết thì ngang ngược 

Hải Đăng: đm có im đi không 

Hải Đăng cũng sắp "phát điên" vì 2 đứa bạn thân của mình rồi . Nói là bạn thân thôi chứ khi chơi với 2 đứa nó Đăng cứ như là bố của 2 đứa con ấy 

Hoàng Hùng: tui nhức cái đầu quá 

....: anh Hùng , em tặng anh này , socola em tự làm đấy ạ 

Hoàng Hùng: à ừ anh cảm ơn 

Tự nhiên từ đâu có một bạn nữ chạy tới tặng cho anh một hộp socola , anh cũng lịch sự nhận lấy . Rồi bạn nữ ấy liền chạy đi 

Anh cũng khá quen với chuyện này bởi vì kể từ khi anh khỏi bệnh , luôn luôn có những người thầm mến anh . Vừa đẹp trai , vừa học giỏi , dễ thương lại còn tốt bụng nữa ai mà không mê cho được chứ .  

Duy: ê ê chết anh rồi anh Hùng ơi 

Hoàng Hùng: hả làm sao mà chết 

Duy: à thì

Quang Anh: cái con nhỏ đấy là Mai Phương lớp 11B4 , nổi tiếng là bị điên đấy anh ạ 

Duy: đúng rồi , mà m bỏ cái kiểu nhảy vào họng người ta ngồi đấy đi nhá

Hải Đăng: à ừ nhắc mới nhớ hồi năm ngoái í t cũng bị nhỏ đó theo đuổi , giờ nghĩ lại vẫn thấy ớn lạnh 

Hoàng Hùng: là sao á , khong hiểu gì hết trơn 

Duy: thì là nhỏ đấy nó mà thích ai á , là nó theo đuổi cuồng nhiệt luôn í , kiểu theo đuổi mà người ta phải nói nó là bị điên í 

Hoàng Hùng: đến mức đấy luôn á , anh nghĩ chắc cũng bình thường thôi chứ làm gì đến thế 

Hải Đăng: haizz đúng là tấm chiếu mới mà 

_________________________________________________

ý là hôm nay rảnh quá nên ra 2 chap nee:) mà có bị ngắn quá không mn tại tui thấy hơn 1400 chữ rồi í mà đọc lại nó cứ vẫn ngắn ngắn kiểu gì ấy 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro