EP1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phút Gemini bước xuống tàu, chiếc balo của H.Hùng đã bị rách.

vì tất nhiên là thế: tại sao mọi thứ lại diễn không theo ý muốn như anh thực sự muốn? Balo Jan-sport màu nâu đã là người bạn đồng hành đáng tin cậy của anh từ rất lâu .

thực ra, giờ nghĩ lại có lẽ việc bị rách và cần thay mới cũng hợp lí

nhưng tại sao lại là bây giờ? tại sao lại ở đây?

Gemini quỳ xuống, gạt mái tóc của mình ra khỏi mặt khi anh thu dọn những đồ đạc vương vãi. Anh có thể cảm thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, và không thể không đỏ mặt. Anh túm lấy những bộ quần áo đã từng được gấp gọn gàng và nhét chúng vào túi càng nhanh càng tốt, muốn thoát khỏi đó càng nhanh càng tốt - và bên cạnh đó, sàn nhà ga xe lửa hơi kinh tởm và anh thực sự không muốn quần áo của mình ở đó quá

lâu.anh ấy nhặt chiếc điện thoại đã rơi xuống đất cùng với mọi thứ khác.

Xin đừng vỡ, xin đừng vỡ, xin đừng vỡ, anh cầu nguyện thầm khi lật nó lại: và chắc chắn màn hình đã vỡ hoàn toàn.

Anh ấy đã thử bật điện thoại một lần, nhưng thành thật mà nói, anh ấy không ngạc nhiên khi nó không phản hồi. Bởi vì một lần nữa, tại sao mọi việc lại diễn ra theo ý anh ấy?

không phải là mất mát quá lớn, chỉ là một chiếc iPhone 10 cũ: cũng không phải là anh ấy có thứ gì quan trọng trong đó, thứ duy nhất anh ấy quan tâm là bản nhạc đã tải xuống, và dù sao thì nó cũng nằm trong MP3. lý do duy nhất khiến anh ấy quan tâm là bà mẹ quá bảo vệ anh ấy sẽ phát điên nếu anh ấy không nhắn tin cho bà...

và việc sửa chữa nó sẽ là một gánh nặng - mục đích của toàn bộ mùa hè này là kiếm tiền chứ không phải lãng phí nó.

"cậu cần giúp không, nhóc?" một người đàn ông mặc vest hỏi từ phía trên, nhìn cậu với vẻ thông cảm pha lẫn cho thích thú.

"K-không, k cần đâu ạ -cảm ơn," Anh nói, nhét chiếc điện thoại hỏng vào túi, cầm lấy túi và nhảy bật dậy. Anh vỗ nhẹ vào đầu gối quần jeans, cố gắng lau sạch bụi bẩn trên đó.

"Nếu anh chắc chắn," người đàn ông nhún vai, và vừa định đi ra ngoài thì bị Gemini ngăn lại.

"thực ra, bạn có biết tôi cần đi xe buýt nào để đến- ừm, bến tàu không? Đó là nhà hàng này trên bãi biển-"

"Vâng, tôi biết trạm dừng. Tuyến số 5 sẽ đưa anh xuống ngay cạnh đó." Người đàn ông nói lại, và anh gật đầu.

"Cảm ơn!" anh ta đáp lại, và người đàn ông gật đầu đáp lại khi anh ta cùng mọi người đi ra khỏi nhà ga.

Gemini nắm chặt chiếc túi rách của mình bằng cả hai tay và cũng bắt đầu đuổi theo họ, cố gắng giữ mọi thứ bên trong. Anh thở dài nhẹ nhõm.

năm phút ở thị trấn nơi anh sẽ dành toàn bộ mùa hè của mình, và anh đã làm hỏng một thứ gì đó và hoàn toàn làm mình xấu hổ.
ít nhất thì anh ta không gặp thêm rắc rối nào nữa trên đường đến đó. Người đàn ông đã đúng, vì chuyến tàu số 5 dừng lại ở một nhà ga nhỏ trên đỉnh đồi, ngay đối diện bãi biển.

Trong một giây, anh chỉ đứng ở trạm xe buýt, nhìn chằm chằm vào làn nước xanh trong vắt. Anh có thể nhìn thấy những con sóng vỗ bờ ngay cả từ xa, sự hòa hợp kỳ lạ giữa bãi cát trắng và làn nước trong xanh. Anh để gió thổi tung mái tóc, tận hưởng những luồng gió lạnh giữa mùa hè - một làn gió mà anh chắc chắn sẽ không còn nữa khi anh đến bãi biển.

Chỉ cần nhìn thấy bãi biển thôi cũng đủ khiến anh thấy thoải mái hơn một chút - sao anh có thể lo lắng khi có thứ gì đó đẹp đẽ như vậy ngay trước mắt? Đã nhiều năm rồi anh mới nhìn thấy bãi biển và thành thật mà nói - chẳng có gì tuyệt vời bằng.

mặc dù anh chưa thực sự đến nhà hàng đó nhưng anh đã cảm thấy tự tin hơn với quyết định đi xa đến thế này.

Làm sao một công việc mùa hè có thể tệ được khi anh ấy có thể chứng kiến cảnh tượng này mỗi ngày?

Anh nhắm mắt lại, hít thở không khí mặn chát chỉ có ở đại dương, để bản thân thư giãn.

rồi, anh ta nắm chặt túi hơn nữa, bắt đầu đi xuống con đường hướng đến bãi biển. Nhà hàng anh ta đang tìm không khó để tìm: nằm ngay giữa bãi biển, một tòa nhà lớn màu trắng với một loạt bàn ghế bãi biển nằm rải rác xung quanh.

chuyến đi bộ không quá 5 phút, và bên cạnh đó - anh ấy rất thích cảnh đẹp. Mặc dù có lẽ anh ấy sẽ quen với nó trong suốt mùa hè, nhưng hiện tại anh ấy không thể nào chán nó được.

Cát làm giày thể thao của anh lún sau mỗi bước đi: anh ấy chắc chắn không mặc đồ để đi biển.

đôi giày thể thao trắng đẹp nhất của anh, quần jean (lúc này trông hơi ghê khi nhìn từ trên sàn) và áo sơ mi ca rô cài nút. anh biết chúng quá trang trọng, và những người đi lại xung quanh với đồ bơi và quần áo mùa hè nhẹ nhàng chỉ làm tăng thêm cảm giác đó - nhưng dù sao thì đó cũng là ngày đầu tiên anh đi làm ở một công việc

Và nếu anh ấy thành thật mà nói thì anh ấy thực sự không có quần áo đi biển nào cả.

Anh nghĩ rằng vẻ ngoài của mình khá ổn, nhưng chuyến đi tàu kéo dài 4 giờ và gió đã khiến anh phải trả giá. Anh chắc chắn rằng tóc mình rối bù, áo sơ mi thì nhàu nát và tất thì đầy cát.

Vì vậy, khi anh bắt đầu tiến gần đến lối vào, sự bình tĩnh mà anh đang tận hưởng đã biến mất. Anh lo lắng mân mê chiếc vòng tay cầu vồng trên cánh tay, đầu óc quay cuồng vì nghi ngờ.

Anh thực sự không biết mình phải nói chuyện với ai, hay phải đi đâu... và anh thực sự cảm thấy mình thật bừa bộn.

Anh ước mình có nơi nào đó để dọn dẹp, nhưng anh đã được hướng dẫn đi thẳng đến nhà hàng - nơi mà giờ anh đang đến gần, anh nhận ra rằng vẫn chưa mở cửa.

một cơn hoảng loạn khác lại ập đến với anh. Anh đã nhầm giờ rồi sao? Anh đến sớm hay muộn, và anh sẽ gọi cho họ bằng cách nào khi điện thoại đã hết pin-

Đột nhiên cánh cửa mở ra và chàng trai chạy ra chào anh.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi xanh nước biển nhét vào quần short đen rộng thùng thình. Một tấm bảng tên ghim trên áo cho biết anh ấy là "Nicky"

"Xin chào! Nhà hàng chỉ mở cửa trong 10 phút nữa thôi, anh có thể đợi bên ngoài-" anh định nói, nhưng anh đã ngăn Nicky lại.

"Không, ừm- thực ra em là người phục vụ mới? Tên em là Hùng Huỳnh, tôi-"

"Ồ, em là Huỳnh!" Nicky nói, và anh ấy gật đầu khi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là họ đang mong đợi anh ấy.

"A tên là Hào , Phong Hào , nhma cứ gọi A là Nicky, A cũng là một bồi bàn ở đây. Chào mừng!"

"Cảm ơn!" anh mỉm cười. Anh không thể không mỉm cười: có điều gì đó rất dễ chịu ở Nicky. Anh ấy toát lên sự tự tin và lòng tốt.

trong một giây họ đứng im lặng, vẫn loay hoay với chiếc vòng tay của mình - rất khó chịu.

Được rồi, chúng ta cứ đứng đây mãi à?" cuối cùng Nicky lên tiếng, cười thật tươi, "vào trong thôi-" rồi sau nửa giây suy nghĩ, anh nói thêm, "Cậu sẽ thích nơi này lắm, anh hứa đấy!"

có lẽ là nụ cười của anh ấy có vẻ thực sự chân thành khi anh ấy nắm lấy tay anh và bắt đầu kéo anh về phía cửa, có lẽ chỉ là cảm giác mùa hè hoặc những âm thanh tuyệt vời của bãi biển, nhưng một làn sóng nhẹ nhõm lớn tràn qua Gemini.

đây sẽ là một mùa hè tuyệt vời. anh có thể cảm nhận được điều đó.

Note❗

Í là viết theo AU bth thì hơn bí :)) nên đổi AU này cho lạ ấy , chap sau sẽ có Doo nhóo , mới dạo đầu thooii ( fl tik tok tui edit atsh nữa nghen : Melanie_atsh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro