Nửa đêm canh ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn đi một nơi."

Đột nhiên tiếng của Tôn Nhuế vang lên suýt làm Đới Manh rơi cả tim.

"Đi đâu, nửa đêm canh ba đừng nói với ta là ngươi nghĩ quẩn muốn bỏ nhà ra đi... nhá."

Ánh mắt kinh bỉ của Tôn Nhuế phóng tới khiến cho Đới Manh biết điều ngậm miệng lại, âm cuối cũng biến mất trong cổ họng.

"Đi là biết, ngươi muốn đi không?"

"Ta không đi, từ Lâm Chi về đây đã khiến ta mệt chết rồi. Ngươi cứ bận việc của ngươi, thư phòng này ta giữ hộ cho."

Nói xong, liền không đợi Tôn Nhuế lên tiếng, Đới Manh đã đi thẳng vào giường, đến giày cũng không cởi mà ôm chăn như muốn tiến vào mộng đẹp.

"Đúng là ấu trĩ."

Tôn Nhuế chỉ cười cười, sau đó sửa soạn lại quần áo rồi ra ngoài.

"Vương gia, đã khuya vậy người còn đi đâu ạ, có cần gọi Tống Phu Nhân không ạ?"

Phúc Hỷ thấy Tôn Nhuế quần áo chỉnh tề đi ra như vậy liền lên tiếng hỏi.

"Không cần, ngươi cũng không cần đi theo. Đới công tử đã nghỉ ngơi trong đó, ngươi ở lại canh cửa đi."

"Vâng."

Phúc Hỷ nghe Tôn Nhuế nói vậy liền cúi đầu nhận lệnh. Đến khi ngước lên, đến cái bóng của Tôn Nhuế liền đã không thấy.

—————

Đêm nay là một đêm không trăng, làm cho mọi thứ càng dễ ẩn mình vào bóng tối hơn.

Nhẹ nhàng đi qua từng mái nhà, bóng đen cuối cùng cũng dừng lại ở phủ của Khổng Tiếu Ngâm.

Nhẹ nhàng rút một miếng ngói ra, bên dưới vẫn có ánh đèn nên mọi thứ đều có thể quan sát rõ ràng.

"Công chúa, nên nghỉ ngơi rồi ạ."

Tiếng Di Vân vang lên, thúc dục Khổng Tiếu Ngâm nhanh chóng nghỉ ngơi, trời đã khuya lắm rồi.

"Ừm, ta biết rồi."

Khổng Tiếu Ngâm cuối cùng cũng chịu buông bút, duỗi người một cái, sau đó liền ngắm lại từng dòng trên giấy tuyên, trong mắt đầy vẻ hài lòng.

"Giấy đó cứ để đấy cho khô, em không cần dọn đâu."

Cô vừa nói, vừa dang tay để Di Vân thoát ngoại y cho mình.

"Vâng ạ."

Di Vân thoắt cái đã cởi xong y phục cho Khổng Tiếu Ngâm, chỉ còn lại trung y, sau đó liền nhanh nhẹn tháo chiếc khăn mỏng trên mặt chủ tử mình ra.

Lớp khăn đã được tháo, một gương mặt thanh tú liền nhanh chóng được phơi bày ra.

Trên nóc nhà, Tôn Nhuế mặc dù đã thấy chân dung Khổng Tiếu Ngâm trong tranh, nhưng nhìn ngoài đời, vẻ đẹp đó càng làm cô giật mình, thật sự là giống y như đúc với người mà cô mơ thấy.

Sự thất thần chốc lát làm cho Tôn Nhuế vô ý động vào miếng ngói được tháo ra, tạo ra một âm thanh không lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh tĩnh, bên dưới vẫn có thể nghe rõ mồn một.

"Ai?"

Giọng Di Vân cảnh giác vang lên.

Tôn Nhuế đang nghĩ cách đối phó đột nhiên miệng bị một bàn tay bịt lại, bên tai còn vang lên tiếng mèo kêu. Nhìn lại, hoá ra là Đới Manh, cái tên này lúc nãy còn không phải đang ôm chăn tiến vào mộng rồi sao.

"Công chúa, chắc là mèo gọi bạn thôi ạ."

Thấy tiếng mèo kêu vang lên, Di Vân liền buông lỏng cảnh giác, nhanh chóng sửa soạn cho Khổng Tiếu Ngâm đi nghỉ.

Khổng Tiếu Ngâm cũng không nói gì, mắt chỉ liếc lên lỗ hổng không rõ ràng trên trần nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro