1: Đối Đầu Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Đại học S nổi tiếng với các hoạt động nghệ thuật sôi nổi, nơi các câu lạc bộ luôn là điểm thu hút sự chú ý của sinh viên. Trong số đó, hai câu lạc bộ lớn nhất và cũng có nhiều sự cạnh tranh nhất là câu lạc bộ âm nhạc và câu lạc bộ nhảy. Ở trung tâm của hai câu lạc bộ này là Kim Doyoung và Lee Taeyong, những người không chỉ là những thủ lĩnh tài năng mà còn là những đối thủ truyền kiếp.

Kim Doyoung là học sinh năm ba, chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc. Với chiều cao nổi bật, gương mặt điển trai, cùng phong thái lạnh lùng, anh luôn thu hút ánh nhìn mỗi khi xuất hiện. Nhưng điều khiến người ta nhớ đến Doyoung không chỉ là vẻ ngoài mà còn là giọng hát truyền cảm của anh. Mỗi khi anh cất giọng, không gian như lắng đọng, và đó là lý do khiến câu lạc bộ âm nhạc luôn thu hút được nhiều thành viên.

Trong khi đó, Lee Taeyong, học sinh năm tư, lại là một hình ảnh đối lập hoàn toàn. Là chủ tịch câu lạc bộ nhảy, Taeyong nổi tiếng với những màn trình diễn bùng nổ và sức hút mãnh liệt. Anh có phong cách phóng khoáng, luôn bộc lộ sự sáng tạo trong từng động tác nhảy. Chính điều này đã khiến Taeyong trở thành người được yêu mến không chỉ bởi những thành viên trong câu lạc bộ mà còn từ những sinh viên khác trong trường.

Hai người, với hai tính cách trái ngược nhau, đã luôn xung đột từ khi họ biết đến sự tồn tại của đối phương. Doyoung thấy Taeyong quá phóng túng, thiếu sự nghiêm túc trong những gì anh làm. Ngược lại, Taeyong lại cảm thấy Doyoung quá cứng nhắc và lạnh lùng, lúc nào cũng tuân thủ những nguyên tắc khắt khe. Họ hầu như không bao giờ trao đổi với nhau trừ khi buộc phải làm vậy, và mỗi cuộc đối thoại đều kết thúc bằng những lời nói đầy châm biếm hoặc sự khó chịu lộ rõ.

--------

Nakamoto Yuta thong thả bước vào sân trường sau một buổi tập luyện thư pháp dài nhưng nhẹ nhàng. Ánh nắng chiều cuối ngày trải dài trên những con đường đá lát của khuôn viên Đại học S, nơi mà không khí luôn tràn ngập sự bận rộn nhưng đầy cảm hứng nghệ thuật. Cầm chiếc điện thoại trong tay, anh lướt nhanh qua hộp thư trường gửi đến. Một tiêu đề khiến anh phải dừng lại.

[THÔNG BÁO VỀ VIỆC CHUYỂN ĐỔI PHÒNG CHỨC NĂNG: ẢNH HƯỞNG ĐẾN CÁC CÂU LẠC BỘ]

Yuta nhướn mày, nhanh chóng nhấp vào đường dẫn và đọc nội dung email. Theo thông báo, trường sẽ chuyển đổi một trong những phòng chức năng chính của khu vực sinh hoạt chung thành một phòng triển lãm thành tựu. Điều đó có nghĩa là các câu lạc bộ đang sử dụng phòng này sẽ bị giới hạn thời gian hoặc phải chuyển đổi địa điểm sinh hoạt. Điểm nhấn đáng chú ý là hai câu lạc bộ có tuổi đời ngắn nhất, chính là câu lạc bộ nhảy và câu lạc bộ âm nhạc, sẽ chịu ảnh hưởng lớn nhất.

Yuta nhanh chóng quay đầu, quyết định tìm gặp Taeyong ngay lập tức. Cậu vừa lướt qua một nhóm sinh viên đang trò chuyện khi nhận thấy bóng dáng của Taeyong từ xa, đang cùng Ten thảo luận về bài tập nhảy mới.

"Taeyong!" Yuta gọi lớn, làm cả Taeyong lẫn Ten quay lại.

"Chuyện gì vậy?" Taeyong hỏi, hơi nhíu mày khi thấy vẻ mặt gấp gáp của Yuta.

Yuta bước tới, vung chiếc điện thoại trước mặt Taeyong. "Cậu đã đọc cái này chưa? Trường vừa thông báo họ sẽ biến phòng chức năng của chúng ta thành phòng triển lãm."

Taeyong cau mày, cầm điện thoại của Yuta đọc kỹ. Ánh mắt anh tối lại khi thấy đoạn văn bản nhấn mạnh rằng cả hai câu lạc bộ của họ sẽ phải chia sẻ phòng sinh hoạt.

"Đùa sao?" Taeyong thốt lên, không giấu được sự bực bội. "Chúng ta sẽ bị giới hạn thời gian chỉ vì cái triển lãm này à?"

Ten ngạc nhiên đứng cạnh, nhìn Taeyong. "Hyung, không lẽ chúng ta phải tập luyện ít đi sao? Điều này sẽ làm ảnh hưởng đến các buổi biểu diễn sắp tới."

Taeyong gật đầu, khuôn mặt không còn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày. "Chúng ta không thể để điều này xảy ra mà không phản ứng gì. Gọi tất cả mọi người lại, tôi cần gặp các thành viên ngay lập tức."

---

Cùng lúc đó, ở phía bên kia khuôn viên, Haechan vừa hối hả chạy về phía phòng sinh hoạt của câu lạc bộ âm nhạc. Cậu thở phì phò, mở cửa xông vào, nơi Doyoung đang cẩn thận chỉnh lại một số nốt nhạc cho bài hát mới của câu lạc bộ.

"Doyoung hyung!" Haechan gọi to, làm tất cả những thành viên trong phòng quay lại.

Doyoung dừng tay, quay người lại nhìn đàn em của mình. "Có chuyện gì mà nhóc vội vã thế?"

Haechan giơ chiếc điện thoại lên trước mặt, đôi mắt sáng rực lên vì sự hồi hộp và bực bội.

"Hyung, anh không tin được đâu! Trường vừa gửi thông báo... Chúng ta sẽ phải chia sẻ phòng sinh hoạt với câu lạc bộ nhảy!"

Mọi người trong phòng ồ lên, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên khắp nơi. Jungwoo, người luôn giữ bình tĩnh, cũng không giấu được sự lo lắng. "Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến các buổi tập của chúng ta," cậu lên tiếng.

Doyoung giữ im lặng một lúc, ánh mắt sắc bén nhìn vào chiếc điện thoại mà Haechan đang cầm. Sau đó, anh rút điện thoại của mình ra, mở hộp thư điện tử và đúng như Haechan nói, thông báo chính thức từ trường đã được gửi tới. Mắt anh lướt qua từng câu chữ, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.

[Do nhu cầu phát triển cơ sở hạ tầng của trường, chúng tôi quyết định chuyển đổi Phòng Chức Năng số 3 thành Phòng Triển Lãm Thành Tựu. Các câu lạc bộ liên quan, cụ thể là Câu lạc bộ  Âm Nhạc và Câu lạc bộ Nhảy, sẽ phải điều chỉnh thời gian sinh hoạt để chia sẻ không gian này. Để đảm bảo công bằng, thời gian sử dụng phòng sẽ được chia đều cho mỗi câu lạc bộ.]

Doyoung hít một hơi sâu, rồi ngước nhìn các thành viên. "Tất cả tập trung. Chúng ta cần họp ngay bây giờ."

---

Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, cả hai câu lạc bộ đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Phía câu lạc bộ nhảy, Taeyong đứng trước nhóm của mình với ánh mắt nghiêm nghị. Trước mặt anh là các thành viên cốt cán của CLB, tất cả đều chờ đợi sự chỉ dẫn.

"Chúng ta không thể để việc này ảnh hưởng đến buổi biểu diễn sắp tới," Taeyong nói, giọng chắc nịch. "Chúng ta cần thời gian để luyện tập, và anh sẽ không để câu lạc bộ âm nhạc chiếm dụng không gian của chúng ta."

Yuta, vẫn giữ nụ cười nửa miệng, gật đầu. "Chúng ta sẽ làm gì đây bạn hiền của tôi? Gây áp lực lên trường hay tìm cách để câu lạc bộ đó nhún nhường cho chúng ta thời gian? Dù sao cũng sắp đến ngày hội sinh viên rồi, chúng ta cũng chưa tập đủ"

"Chí phải đó anh Yuta, em còn chưa kịp tập mấy cú lộn nhào nữa?" Jaemin lên tiếng.

"Trước tiên, tớ muốn chắc chắn rằng chúng ta không bị mất bất kỳ giờ luyện tập nào. Nếu nhà trường không thay đổi quyết định, thì ta sẽ phải quyết chiến giành thời gian với bên đó." Taeyong đáp lại, mắt lóe lên sự kiên
quyết.

"Đúng đúng, em nghe nói bên đó cũng đang chăm chú chuẩn bị cho ngày hội sinh viên lắm. Ta phải chiếm được phòng đó!" Winwin, cậu du học sinh người Trung cũng theo tinh thần của mọi người.

————

Trong khi đó, phía câu lạc bộ âm nhạc, không khí cũng chẳng yên bình hơn. Doyoung đứng giữa phòng, tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua các thành viên.

"Thật không thể tin nổi, sao chúng ta lại phải chia sẻ phòng với bọn nhảy múa đó chứ?" Haechan, thành viên năm nhất của câu lạc bộ âm nhạc, không kìm được sự tức giận khi nghe thông báo từ giáo viên phụ trách. Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Doyoung, mong chờ một phản ứng từ anh.

Doyoung, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ nhún vai. "Chúng ta phải thích nghi thôi."

"Nhưng hyung, chẳng lẽ anh chịu để họ chiếm không gian như vậy sao?" Jungwoo, đàn em năm hai với tính cách thân thiện, lo lắng hỏi.

Doyoung không trả lời ngay, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cửa sổ, nơi ánh nắng chiều rọi vào. "Chúng ta sẽ không để họ dễ dàng đạt được mục đích đâu," anh nói, giọng lạnh như băng.

Jaehyun, người bạn thân của Doyoung, đứng gần đó, nhẹ gật đầu đồng ý. "Nhưng làm sao chúng ta có thể đối phó với việc chia sẻ thời gian như thế này? Chúng ta cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi biểu diễn của ngày hội sinh viên đấy."

Tại trường S, hàng năm nhà trường đều tổ chức ngày hội sinh viên mang tên S-Festival với mục đích củng cố văn hoá của trường và trở thành một ngày dành cho các sinh viên được trải nghiệm, vui chơi trong các hội chợ và cũng là nơi để các câu lạc bộ thể hiện mình.

Doyoung giữ im lặng một lúc trước khi trả lời. "Hừm, trước tiên tao sẽ thử lên phòng giáo viên xin phép giữ phòng. Dù sao phòng này ban đầu cũng là của chúng ta, còn nếu bên nhà trường từ chối thì ta sẽ phải tìm cách chiếm được thời gian tập nhiều hơn."

Không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng khi cả hai câu lạc bộ đều lên kế hoạch cho cuộc đối đầu sắp tới.

———

Thông báo của trường đã chính thức trở thành ngòi nổ cho một cuộc chiến không khoan nhượng giữa Doyoung và Taeyong.

Cửa phòng giáo viên phụ trách câu lạc bộ đột nhiên bị mở ra, ở ngoài là hình bóng của hai người đàn ông nổi tiếng nhất hiện tại.

"Tôi cũng đoán được là hai em sẽ đến đây mà! Có chuyện gì thì ngồi xuống đây trước, chúng ta cùng bàn" Giáo viên đẩy kính nhìn hai chàng trai với vẻ mặt hậm hực trước mặt mình, bình thản yêu cầu họ ngồi xuống như thể đã quá quen với viễn cảnh này.

"THẦY! TỤI EM KHÔNG CHẤP NHẬN GHÉP CHUNG PHÒNG!" Cả hai không hẹn mà đồng thanh nói.

"Tên kia, ai cho cậu nhại tôi?!" Taeyong quay sang chỉ trích Doyoung.

"Chẳng phải anh mới là người nhại tôi sao?" Doyoung nhếch mép nhìn Taeyong.

"Hai em bình tĩnh! Nghe thầy giải thích đã." Thầy giáo thở dài rồi trấn an hai học sinh của mình.

Hai người cũng vì thế mà ngồi im xuống.

"Thứ nhất, đây là quyết định từ cấp trên, thầy chỉ là người quản lý câu lạc bộ và tiếp nhận thông tin rồi báo cho các em thôi. Thứ hai, cho dù các em có làm loạn như nào thì trường cũng không đổi ý đâu, vì đây là kế hoạch từ nhiều năm trước nên các em đừng cố gây sự với trường. Thứ ba, thầy mong đây sẽ là cơ hội để hai câu lạc bộ gắn kết với nhau, nên thầy mới chọn câu lạc bộ của tụi em để ghép phòng." Thầy giáo nhẹ nhàng giải thích, nhưng trong lòng của hai chàng trai kia thì không thể nuốt nổi.

Cái gì mà gắn kết? Có mà chưa kịp gắn kết đã choảng nhau rồi!

Trong đầu hai người đều nghĩ như vậy.

"Nhưng mà... Thầy làm thế này là khó tụi em rồi. Câu lạc bộ của em còn chưa tổng duyệt đủ để biểu diễn cho ngày hội sinh viên, chia thời gian sao chúng em kịp chuẩn bị-" Doyoung nói với thầy, cậu quyết phải lấy được lợi thế cho câu lạc bộ.

Taeyong không để Doyoung kịp nói hết câu, ngay lập tức chen vào với giọng điệu bất mãn. "Câu lạc bộ của chúng em cũng đang trong giai đoạn tập trung luyện tập cho ngày hội sinh viên. Mỗi ngày đều có kế hoạch luyện tập kín lịch, giờ bắt chúng em chia sẻ thời gian... Làm sao có thể đảm bảo chất lượng tiết mục được chứ?"

Thầy giáo ngồi trước mặt thở dài, đôi mắt mệt mỏi ẩn sau cặp kính cận. Ông đã quá quen với sự căng thẳng giữa hai câu lạc bộ, và dù ông có cảm thấy tội lỗi khi phải đặt hai câu lạc bộ này vào hoàn cảnh này, ông không thể thay đổi quyết định của trường.

"Nghe này, cả hai em đều hiểu rằng thầy không thể làm gì khác ngoài việc thông báo và thực hiện chính sách của nhà trường. Việc ghép phòng là quyết định từ cấp trên, và nó không chỉ ảnh hưởng đến hai câu lạc bộ của các em. Các câu lạc bộ khác cũng đang phải chịu những sự điều chỉnh về phòng ốc," thầy giáo giải thích. "Thầy hiểu rằng việc này sẽ gây khó khăn cho cả hai, nhưng đây cũng là một cơ hội."

Doyoung và Taeyong đồng loạt nhíu mày khi nghe từ "cơ hội."

"Thầy có ý gì khi nói 'cơ hội'?" Doyoung hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng rõ ràng có chút nghi ngờ.

Thầy giáo đẩy gọng kính lên, đôi mắt sáng lên khi ông cố gắng giải thích ý tưởng của mình. "Việc này có thể là một cách để hai câu lạc bộ hiểu nhau hơn. Các em đều có cùng mục tiêu – mang lại những màn biểu diễn xuất sắc cho trường. Nếu các em có thể làm việc cùng nhau, ai biết được, có thể cả hai câu lạc bộ sẽ có một mối quan hệ tốt hơn."

"Thầy muốn chúng em hợp tác với họ?" Taeyong nói, nhìn thẳng vào Doyoung với ánh mắt không thể nào che giấu được sự không tin tưởng. "Chúng em vốn không thể hòa hợp, thầy cũng biết điều đó mà. Chúng em không thể chia sẻ không gian với một nhóm người có cách làm việc hoàn toàn khác."

Doyoung gật đầu. "Em đồng ý với Taeyong. Cả hai câu lạc bộ đều có phong cách và phương pháp tập luyện riêng. Việc ép chúng em chia sẻ phòng sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất của cả hai bên."

Thầy giáo trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn. "Thầy hiểu, nhưng các em cũng phải hiểu rằng đây là điều không thể thay đổi. Nếu không thể hợp tác, ít nhất hãy cố gắng đạt được thỏa thuận để chia sẻ thời gian hợp lý."

Doyoung và Taeyong liếc nhìn nhau. Sự căng thẳng giữa họ hiện rõ qua ánh mắt, không cần nói thêm lời nào. Trong khoảnh khắc, cả hai đều hiểu rằng mình sẽ không dễ dàng chấp nhận yêu cầu này, nhưng cũng không có cách nào khác.

Thầy giáo đứng dậy, rút một tờ giấy trắng từ ngăn kéo ra và đặt lên bàn. "Các em sẽ phải tự thỏa thuận với nhau về thời gian sử dụng phòng. Tôi không can thiệp vào việc các em chọn thời gian như thế nào, nhưng phải đảm bảo rằng cả hai câu lạc bộ đều có đủ thời gian luyện tập mà không ảnh hưởng đến bên kia."

Taeyong nheo mắt. "Vậy là chúng em phải tự quyết định ai sẽ tập khi nào?"

"Chính xác. Cả hai câu lạc bộ đều cần không gian riêng để chuẩn bị cho ngày hội, vì vậy các em phải tìm cách chia sẻ phòng một cách hợp lý," thầy giáo nói, giọng điệu nghiêm túc. "Thầy sẽ để các em tự giải quyết việc này. Nhưng nhớ rằng, nếu không đạt được thỏa thuận, thầy sẽ phải can thiệp và lúc đó không ai sẽ có lợi đâu."

Doyoung im lặng trong giây lát trước khi gật đầu. "Em hiểu, thầy."

Taeyong thở dài, ánh mắt bất lực nhưng vẫn kiên quyết. "Được, vậy chúng em sẽ tự thỏa thuận với nhau."

Thầy giáo mỉm cười nhẹ nhõm. "Tốt, vậy hai em hãy ngồi lại và thảo luận. Nhớ là phải công bằng, đừng để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến câu lạc bộ của mình."

Cả Doyoung và Taeyong đều biết điều đó không hề dễ dàng. Khi thầy giáo rời khỏi phòng, chỉ còn lại hai người đối mặt với nhau trong không khí im lặng căng thẳng.

Doyoung khoanh tay trước ngực, mắt nhìn Taeyong một cách thách thức. "Tôi sẽ nói thẳng, câu lạc bộ âm nhạc cần thời gian nhiều hơn. Chúng tôi phải chuẩn bị cho phần hát solo và band nữa, chưa kể đến việc điều chỉnh nhạc cụ. Còn anh thì sao?"

Taeyong bật cười mỉa mai. "Đừng có mà mơ. Câu lạc bộ nhảy cũng cần nhiều thời gian không kém. Chúng tôi phải luyện tập vũ đạo, kết hợp với ánh sáng và âm nhạc. Nếu cậu nghĩ chúng tôi chỉ cần chút ít thời gian để nhảy nhót thì cậu nhầm to rồi."

"Thế thì làm sao để chia đây?" Doyoung nhíu mày.

Taeyong nhìn thẳng vào Doyoung, vẻ mặt nghiêm túc hơn. "Chúng ta sẽ chia đều thời gian. Mỗi câu lạc bộ có nửa ngày, từ sáng đến chiều. Chúng tôi sẽ tập buổi sáng, còn các cậu sẽ tập buổi chiều."

Doyoung suy nghĩ một lúc, ánh mắt sắc lạnh như đang cân nhắc điều gì đó. "Nếu vậy thì sẽ không có thời gian cho chúng tôi điều chỉnh sau buổi tập của anh."

Taeyong nhướn mày, nhìn Doyoung với ánh mắt thách thức. "Thế cậu muốn gì? Chúng tôi sẽ phải dọn dẹp và sắp xếp lại mọi thứ chỉ để cậu có thêm vài phút chuẩn bị à?"

Doyoung giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. "Không phải vài phút. Chúng tôi cần ít nhất 30 phút sau khi các anh rời khỏi để sắp xếp nhạc cụ, kiểm tra âm thanh và điều chỉnh lại không gian. Anh nghĩ chúng tôi chỉ cần bước vào phòng và bắt đầu hát sao?"

Taeyong hừ nhẹ, rõ ràng không hài lòng. "Vậy chúng tôi sẽ phải mất thêm 30 phút từ thời gian luyện tập của mình? Cậu có biết thời gian đối với việc tập nhảy quan trọng thế nào không? Chỉ cần một động tác không khớp là phải tập lại cả đoạn."

"Chúng tôi cũng cần chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi biểu diễn. Nếu nhạc cụ không được điều chỉnh đúng cách, mọi thứ sẽ thất bại" Doyoung đáp lại, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự cứng rắn.

Taeyong khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lúc. Rõ ràng, cả hai bên đều không muốn nhượng bộ, nhưng anh cũng hiểu rằng nếu tiếp tục cứng đầu, cả hai câu lạc bộ đều sẽ thiệt thòi. "Được rồi," Taeyong nói sau một lúc trầm ngâm. "Tôi đồng ý cho các cậu 30 phút sau buổi tập của chúng tôi, nhưng bù lại, vào ngày tiếp theo khi chúng tôi tập buổi chiều, các cậu phải nhường cho chúng tôi 30 phút để chuẩn bị trước."

Doyoung suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu. "Được, tôi chấp nhận. Mỗi bên có 30 phút chuẩn bị, không bên nào có quyền than phiền."

"Còn một điều nữa," Taeyong nói, ngả người về phía trước. "Nếu một trong hai câu lạc bộ không dọn dẹp sau khi tập xong, thì bên còn lại có quyền khiếu nại và trừ thẳng vào thời gian tập của họ vào ngày tiếp theo."

Doyoung nhướn mày, thoáng ngạc nhiên trước điều kiện bất ngờ này của Taeyong, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đáp lại. "Tôi không có vấn đề gì với điều đó. Miễn là các anh không phá hỏng nhạc cụ của chúng tôi."

"Chúng tôi sẽ không động vào nhạc cụ của các cậu nếu các cậu không bày biện lung tung khắp phòng," Taeyong cười nhẹ, một nụ cười có phần mỉa mai.

Cả hai cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, dù vẫn không quên trao nhau những ánh mắt đầy thách thức. Thỏa thuận này không chỉ là về việc chia sẻ không gian mà còn là cuộc chiến ngầm giữa hai thủ lĩnh, với quyết tâm không để bên nào chiếm lợi thế hơn.

Sau khi bàn bạc xong về thời gian và điều kiện, cả hai im lặng nhìn nhau một lúc. Không khí căng thẳng như vẫn chưa nguôi, dù thỏa thuận đã đạt được.

"Vậy còn chuyện thông báo nếu có thay đổi đột xuất?" Taeyong nói, phá tan sự im lặng. "Nếu một trong hai bên có sự cố hay cần thay đổi lịch trình thì sao? Chẳng lẽ cứ đến ngày tập mới biết à?"

Doyoung gật đầu đồng tình. "Phải. Nếu có sự thay đổi về lịch tập hoặc cần thêm thời gian, chúng ta phải thông báo cho nhau ít nhất 24 giờ trước."

Taeyong ngả người ra ghế, gật gù. "Chấp nhận được. Nhưng mà... liên lạc thế nào? Đừng nói là cậu định gửi thư tín nhé?"

Doyoung nhướng mày, hơi nhún vai như thể đó là chuyện không đáng bận tâm. "Thì... tôi đoán là nên trao đổi qua điện thoại. Nhưng mà chúng ta chưa có số của nhau."

Taeyong nhếch mép, có vẻ bất ngờ nhưng không ngạc nhiên lắm. "Phải, tôi cũng không có số của cậu. Thế mà suốt bao lâu nay chúng ta đã cạnh tranh với nhau mà chưa bao giờ nghĩ đến việc phải liên lạc trực tiếp."

Doyoung giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không phản ứng gì nhiều. "Tôi không nghĩ đến việc cần liên lạc với anh, thật đấy."

"Cũng tốt thôi," Taeyong cười nhẹ, rồi với lấy điện thoại trong túi. "Vậy thì trao đổi số đi. Ít ra nếu có thay đổi gì thì chúng ta còn có thể báo trước."

Doyoung thở dài, lôi điện thoại ra từ túi áo. Hai người trao đổi số điện thoại một cách máy móc, chẳng ai thực sự muốn lưu tên đối phương vào danh bạ. Sau khi nhập số của Taeyong, Doyoung chỉ đơn giản đặt tên là "Taeyong CLB Nhảy", còn Taeyong dù lớn hơn nhưng tâm hồn cậu vẫn trẻ con, lưu tên Doyoung là "Tên ngốc CLB Âm nhạc".

Khi cả hai đã lưu số xong, Taeyong nhìn vào điện thoại rồi nói đùa một cách mỉa mai. "Đừng lo, tôi sẽ chỉ nhắn khi cần thiết thôi. Không phải kiểu người thích nhắn tin tán gẫu đâu."

Doyoung nhướng mày, đáp lại bằng giọng điệu bình thản. "Tôi cũng không có nhu cầu nhắn tin với anh ngoài chuyện câu lạc bộ."

Cuộc thỏa thuận kết thúc trong không khí vẫn còn căng thẳng, nhưng ít nhất cả hai đều đã đồng ý với các điều kiện. Khi rời khỏi phòng giáo viên, Doyoung và Taeyong đều biết rằng cuộc chiến giữa họ còn lâu mới kết thúc.

------

Hố vẫn đang đào nên có chút thay đổi và chỉnh sửa thường xuyên nha! Nếu có thay đổi lớn thì mình sẽ thông báo, mong cả nhà ủng hộ tác phẩm này của tui ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro