4: Ấn Tượng Ban Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bầu không khí luôn căng thẳng giữa Doyoung và Taeyong, ít ai ngờ rằng, trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp và đầy mâu thuẫn, giữa họ từng có một khoảnh khắc ấn tượng về nhau. Những kỷ niệm từ những ngày đầu của thời đại học vẫn còn đó, dù giờ đây cả hai chỉ toàn đối đầu.

—------

Lần đầu tiên Taeyong để ý đến Doyoung là khi cậu còn là sinh viên năm nhất. Trong một ngày hội câu lạc bộ tổ chức tại sân trường, các tân sinh viên đều được khuyến khích tham gia các hoạt động để giới thiệu bản thân. Lúc đó, bạn bè của Doyoung đã nửa đùa nửa thật đẩy cậu lên sân khấu để biểu diễn cho mọi người xem. Doyoung đã miễn cưỡng bước lên sân khấu với một cây guitar đơn giản trong tay.

Taeyong, khi đó đã là sinh viên năm hai, đứng từ xa quan sát. Khi Doyoung bước lên sân khấu, anh đã chọn thể hiện bài hát "Beautiful" của Crush. Giọng hát của Doyoung ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Những giai điệu trầm ấm và sâu lắng từ ca khúc "Beautiful" đã tạo nên một bầu không khí lặng im, như thể thời gian ngừng trôi. Bài hát không chỉ là lời ca đơn giản, mà còn thể hiện sự tinh tế và cảm xúc chân thành của Doyoung, khiến Taeyong không thể rời mắt. Taeyong đã bị cuốn hút bởi cả giọng hát và cảm xúc mà Doyoung mang lại. Taeyong không thể rời mắt khỏi cậu – một người mà trước đây anh chưa từng biết đến, giờ đây lại trở thành tâm điểm của toàn bộ sự kiện.

Mặc dù Taeyong không phải kiểu người dễ dàng bị ấn tượng bởi bất cứ ai, nhưng lúc đó anh không thể phủ nhận rằng, có điều gì đó rất đặc biệt trong giọng hát của Doyoung. Sự chân thành và chiều sâu trong từng lời ca đã làm anh cảm thấy cuốn hút.

—------

Doyoung, trong khi đó, đã biết đến Taeyong từ trước. Trong ngày hội chào đón tân sinh viên năm đó, câu lạc bộ nhảy của Taeyong đã có một màn trình diễn rực rỡ. Cả sân trường trở nên sôi động với tiếng nhạc mạnh mẽ và những bước nhảy đầy nghệ thuật của Taeyong. Những động tác của anh tràn đầy năng lượng, nhưng lại rất uyển chuyển, như thể không có gì có thể ngăn cản được dòng chảy của âm nhạc trong cơ thể anh.

Doyoung đứng giữa đám đông, đôi mắt luôn dõi theo từng bước nhảy của Taeyong. Cậu chưa bao giờ thấy ai có thể hòa quyện với âm nhạc một cách tự nhiên như vậy. Mặc dù lúc đó cả hai chưa từng nói chuyện, nhưng Doyoung đã âm thầm ngưỡng mộ khả năng của Taeyong. Đó không chỉ là những bước nhảy đơn thuần, mà là cả một câu chuyện mà Taeyong kể qua từng động tác.

—------

Nhưng tất cả những điều đó giờ chỉ còn là ký ức. Giữa Doyoung và Taeyong giờ đây chỉ còn lại sự căm ghét và đối đầu, mỗi ngày một tăng lên. Mỗi khi chạm mặt nhau trong phòng tập, cả hai luôn giữ vẻ lạnh lùng, không ai muốn thừa nhận rằng mình từng có một ấn tượng tốt về người kia. Sự tự tôn và lòng kiêu hãnh khiến họ không thể quay lại thời điểm đó, khi cả hai còn chưa bị cuốn vào vòng xoáy của sự cạnh tranh và xung đột.

Doyoung thường tự hỏi, tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy. Ban đầu, cậu chỉ đơn giản là ngưỡng mộ Taeyong, nhưng rồi khi những căng thẳng về phòng tập và lịch trình tập luyện xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi. Sự ngưỡng mộ dần biến thành ganh tị, và ganh tị biến thành sự căm ghét. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Doyoung vẫn không thể quên được lần đầu tiên cậu thấy Taeyong nhảy – khoảnh khắc mà trái tim cậu đã đập nhanh hơn bình thường.

Taeyong cũng không khác. Anh tự nhủ rằng Doyoung chỉ là một tên cứng nhắc, khó tính và thiếu sáng tạo. Nhưng mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên nghe Doyoung hát, anh lại không thể phủ nhận rằng có điều gì đó rất khác lạ về người này. Dù cố gắng lờ đi những cảm xúc đó, Taeyong vẫn cảm thấy sự khó chịu dâng lên mỗi khi chạm mặt Doyoung. Không phải vì cậu ta là đối thủ, mà vì cậu ta là người đã từng khiến anh cảm thấy thật nhỏ bé trước tài năng của mình.

—------

Ngày qua ngày, không khí giữa Doyoung và Taeyong dường như không còn căng thẳng như trước. Những lần chạm mặt trong phòng tập giờ đây không còn nặng nề, nhưng cả hai vẫn duy trì một khoảng cách khó hiểu. Sự thay đổi giữa họ không đến từ những lời nói thẳng thắn, mà từ những khoảnh khắc lặng lẽ, khi cả hai nhận ra rằng có nhiều điều ẩn giấu đằng sau những cảm xúc ganh tị và cạnh tranh.

Doyoung thường cảm thấy mâu thuẫn với bản thân mình. Cậu không thể hiểu vì sao cảm giác đối với Taeyong lại phức tạp đến vậy. Ban đầu, đó chỉ là sự ngưỡng mộ thuần túy – một người với những bước nhảy tự do, tự tin và đầy sáng tạo. Nhưng khi thời gian trôi qua, Doyoung dần cảm thấy khó chịu mỗi khi Taeyong xuất hiện. Mọi thứ mà Taeyong làm đều có vẻ tự nhiên, không phải cố gắng quá nhiều, trong khi Doyoung luôn phải đặt mình vào khuôn khổ kỷ luật và nỗ lực không ngừng để đạt được sự hoàn hảo.

Cậu không thể phủ nhận rằng có những lúc, khi nhìn Taeyong, cậu cảm thấy mình quá khác biệt. Taeyong là biểu tượng của sự tự do mà Doyoung luôn khao khát, nhưng lại không thể chạm tới. Điều đó khiến cậu cảm thấy nhỏ bé, đôi khi bất lực. Mỗi khi Taeyong nhảy, Doyoung không chỉ nhìn thấy một vũ đạo đơn thuần, mà còn nhìn thấy một sự tự tin mà anh không thể có.

Tuy nhiên, có những lần, khi Doyoung ngồi trước cây đàn piano, cậu bắt đầu nhận ra rằng sự cạnh tranh không thực sự đến từ Taeyong, mà từ chính bản thân cậu. Cậu ganh tị với cách mà Taeyong sống, cách anh ta thể hiện bản thân qua từng bước nhảy. Nhưng càng ganh tị, Doyoung càng cảm thấy mệt mỏi. Lý trí của cậu bảo rằng đây chỉ là sự cạnh tranh giữa hai nghệ sĩ, nhưng trái tim lại không ngừng thừa nhận rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang diễn ra.

Trong khi đó, Taeyong cũng không thể giải thích được vì sao anh luôn cảm thấy bất an mỗi khi ở gần Doyoung. Cậu không muốn thừa nhận rằng Doyoung đã từng khiến anh ngưỡng mộ – từ giọng hát cho đến sự cầu toàn trong mọi việc mà cậu làm. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhìn thấy Doyoung, một phần trong Taeyong cảm thấy khó chịu. Anh không muốn thừa nhận rằng sự thành công của Doyoung đã khiến anh cảm thấy áp lực. Trong khi Taeyong thường hành động theo cảm xúc và sự sáng tạo, Doyoung lại luôn tuân theo kỷ luật và sự nghiêm túc, điều mà Taeyong đôi khi cảm thấy khó chịu nhưng cũng ngưỡng mộ.

Taeyong nhớ lại buổi biểu diễn đầu tiên của Doyoung. Giọng hát ấy đã chạm vào một phần sâu thẳm trong tâm hồn anh, khiến anh cảm thấy một sự kết nối lạ thường. Nhưng bây giờ, Taeyong cố gắng lờ đi cảm giác ấy, vì anh không muốn để bản thân bị ảnh hưởng. Anh không muốn cảm thấy mình nhỏ bé trước Doyoung – người mà anh cho rằng sống quá khép kín, thiếu sáng tạo.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, Taeyong nhận ra rằng cả hai đều đang chịu đựng những áp lực riêng. Anh bắt đầu tự hỏi liệu sự cạnh tranh giữa họ có thực sự xuất phát từ sự khác biệt, hay đơn giản chỉ là cách họ đối mặt với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro