dp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2

 

Gió đông đến đểngười xem mặt

 

Chương 132: Sự phó thác lúc lâm chung (1)

Đêm tối đen như mực, ánh trăng treo cao trên bầu trời.

Chỗ tối nhất trong vách núi, có hai người giằng co, một người mặc hắc y, một người mặc hồng y, một người ý cười lành lạnh, một người sắc mặt tái nhợt.

Gió chợt nổi lên, thổi tung bay mái tóc đen của hai người, cũng làm vạt áo của bọn họ bay bay vang lên tiếng sồn soạt, trong khoảng thời gian ngắn, thổi quét toàn bộ đất trời.

“Liễu Lăng, một ngày là vật của ta, như vậy cả đời đều là vật của ta, mặc dù thế nào nếu có một ngày ta từ bỏ, ta cũng chỉ có cách hủy diệt.” Lời nói nhàn nhạt vang vọng của hắn theo gió mà đến “Liễu Lăng, mặc dù ta chết, ta cũng muốn ngươi cả đời đều không quên được ta.”

“Mặc dù là hận, cả đời đều cũng phải nhớ kỹ, rốt cuộc quên không được ta.” Hắn nhếch môi, tươi cười sáng lạn, xoay người nhảy xuống, thẳng tắp lọt vào vách núi đen, chỉ còn lại lời nói kia theo gió phiêu tán, dư âm vang vọng mãi.

“A… Không cần.” Một trận kinh hô vang lên, khoảnh khắc trong lúc đó phá tan đi sự yên lặng của ban đêm.

Lo sợ không yên bên trong, ta theo từ trong giấc mơ bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn màn che trên đỉnh đầu, thân thể lạnh lẽo một mảnh.

Lại nằm mộng…

Ta đã không còn nhớ được rằng đã trải qua bao nhiêu đêm như thế nữa, ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, tựa hồ bắt đầu từ một khắc từ lúc Mị rớt xuống vách núi đen kia, cảnh trong mơ này liền không ngừng mà quấn lấy ta.

Mị, thật sự đã chết sao?

Nhưng là mặc kệ như thế nào, hắn thật là bởi vì ta mà bị Dạ Khuynh Thành đánh rơi xuống hố đen dưới vách núi.

Bàn tay vô ý thức đụng vào vết sẹo trên cánh tay, nơi đó vẫn như cũ là một vết sẹo dài như vừa mới được tạo thành, ta không biết đã dùng bao nhiêu dược, nhưng vẫn không thể xóa được vết sẹo này, liền coi như là một vết thương vắt ngang trong lòng ta, rốt cuộc không thể xóa mờ được.

Ta thủy chung vẫn không thể đoán ra dụng ý của Mị, cũng thủy chung không thể thấy rõ tâm của mình.

Đối với hắn, ta không biết nên hận hay là nên hoài niệm?

Coi như giống như lời nói của hắn ở trong mơ, mặc dù là hận, ta tựa hồ cũng không thể có biện pháp chân chính quên đi hắn.

Không thể quên đi một màn kia, cũng không có biện pháp quên đi tất cả những việc làm của hắn, thật giống như đã ăn sâu dưới đáy lòng, ngay cả chính mình đều không thể khống chế được.

Đây là một ma chú, là một lời nguyền, ta không thể thoát khỏi.

Chẳng lẽ đúng như lời hắn, nhất thời đó là cả đời sao?

Miệng vết thương trong lòng bàn tay tựa hồ lại nóng lên, ẩn ẩn đau đớn, một cỗ nóng rực không ngừng thổi quét mà đến, liền giống như thời điểm một lần kia hắn hoán đổi máu cho ta, trong thân thể tràn ngập cỗ nóng rực.

Nếu muốn cứu ta, lúc trước lại vì sao phải đối với ta như thế?

Thời gian ba năm qua, hắn đều không có thực lòng đối với ta, cho nên ta cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắn là vì yêu thương ta.

Trong thời gian này rốt cuộc là cất giấu bí mật gì?

Trong lòng một mảnh hỗn độn, Mị coi như hóa thân thành một cây dây leo, không ngừng mà dây dưa tâm của ta, làm cho ta cơ hồ không còn hiểu nổi chính mình.

Ta ôm đầu, không ngừng mà lấy tay đánh vào đầu “Tránh ra… Tránh ra…”

Nói cái gì không được báo thù, nói cái gì phải quên tất cả, nói cái gì cách đi thật xa, sống thật vui vẻ.

Những điều này căn bản là không có khả năng, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta như thế nào có khả năng làm như mọi việc chưa bao giờ từng phát sinh qua, trừ phi ta tiếp tục mất trí nhớ thêm một lần nữa.

Hận sao ?

Ta hận, hận bọn hắn đem ta kéo vào vòng lốc xoáy này, lại đứng ở bên bờ cười nói cho ta biết “Liễu Lăng, ta cho ngươi tự do. Liễu Lăng, chỉ cần ngươi trèo lên trên bờ, như vậy hạnh phúc ngay tại trước mắt ngươi.”

Đúng vậy, bờ rõ ràng là gần như vậy, nhưng bọn hắn cũng không chịu vươn tay kéo ta ra khỏi vòng xoáy, chính là nhìn ta không ngừng mà chìm nổi.

Tự do sao?

Hạnh phúc sao?

Nếu không thoát khỏi vòng xoáy này, làm sao mà có thể có tự do,

 

làm sao mà có thể có hạnh phúc?

Ta hận, hận Dạ Khuynh Thành sau khi cho ta nhiều hy vọng như vậy, lại làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Ta hận, hận Mị sau khi tàn nhẫn đối đãi với ta như thế, lại hy sinh chính bản thân mình vì ta, làm cho ta hận cũng không phải, hoài niệm cũng không phải.

Ta hận, hận Cơ Lưu Tiêu luôn thể hiện một bộ dáng yêu ta sâu sắc vô cùng, lại xoay người hết sức thương tổn ta, rõ ràng đem ta coi như thế thân của người khác, lại vẫn như cũ không chịu buông tay.

Ta hận, càng hận ta chính mình chung quy không thể hóa thân thành ma, quên đi hết thảy mọi chuyện, làm một yêu nữ chân chính, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Cho nên, đến cuối cùng ta cũng chỉ có thể ở trong này rối rắm, ở trong này trốn tránh, thoát khỏi không được sự bàng hoàng bừng tỉnh từ trong mỗi giấc mộng.

********

Chương 133: Sự phó thác lúc lâm chung (2)

Một trận tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, đem ta kéo ra khỏi những suy nghĩ của chính mình

“Ai?” Ta đứng dậy, một bên khoác áo khoác, một bên hướng cửa đi đến.

“Xin cứu nương của ta.” Một trận giọng nói run rẩy, cố gắng áp chế không khóc nức nở, theo từ bên ngoài cửa truyền đến.

Ta mở cửa ra, liền nhìn thấy Sở Ngọc đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt sợ hãi, rõ ràng là muốn khóc, lại liều mạng áp chế không được phép khóc.

Một đứa nhỏ như thế, kiên cường làm cho người ta đau lòng.

“Ta lập tức đi.” Ta từ trong phòng lấy một hòm thuốc, liền đi theo Sở Ngọc, hướng phòng nhỏ của bọn họ đi đến.

Nơi này là Tây Việt quốc, bên cạnh một thôn núi nhỏ gọi là Ly thôn, rời xa đại thành, cũng rời xa hết thảy ồn ào náo động cùng ân oán.

Nơi này không có phồn hoa, chỉ có sự hài hòa làm cho cõi lòng người ta yên tĩnh.

Càng là rời xa chốn thị phi, con người liền càng là đơn thuần nhiệt tình.

Có lẽ là do từ trước đến giờ luôn phải đối mặt với những bộ mặt dối trá, có lẽ là không nghĩ tiếp tục mệt mỏi để tính kế cùng bị tính kế, cho nên mới sẽ đến đến thôn núi ngăn cách với thế giới bên ngoài này.

Ít nhất ở trong này, không ai biết ta là ai, cũng không có người sẽ lừa gạt ta, càng không có người lợi dụng ta.

Tới nơi này chỉ là do ngẫu nhiên, chẳng qua là vô tâm tiến vào, ở tại chỗ này lại là ngẫu nhiên, bởi vì được một số người giữ lại, cũng bởi vì được một số người khen ngợi.

Trước khi đến nơi này, ta từng gặp qua một người, một đại phu bởi vì cứu người mà tâm lực lao lực quá độ, dẫn đến mất mạng.

Ta nghĩ đến hắn nhất định là người có đạo đức tốt.

Nhưng là hắn trước khi chết lại nói, hắn cũng không phải là người cao thượng gì, chẳng qua là muốn làm cho chính mình vui vẻ, cho nên mới sẽ không ngừng mà cứu người.

Thời điểm ta đi vào Ly thôn, thời điểm gặp được một người bệnh nặng, ta nghĩ tới những lời nói của đại phu kia, cho nên ta cứu hắn.

Ta vốn chỉ quen thuộc dùng độc, cũng không phối chế độc dược để giải dược, nhưng là ta lại phát hiện trong túi Mị đưa cho ta lại có một quyển sách màu trắng trân quý rất mỏng, mặt trên ghi lại rất nhiều công thức, đủ để cho ta học được tuyệt học của Mị .

Ở bên trong vô chừng tịch mịch, ta đã học xong quyển sách mà Mị lưu lại.

Cho nên ta mới có thể cứu người, mà không phải là giết người.

Chính là ta lại thủy chung không rõ Mị vì sao phải lưu lại cho ta quyển sách này?

Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra hay sao?

Mà ta không nghĩ tới là, thời điểm ở Ly thôn có người giữ ta lại, ta thế

 

nhưng lại lưu lại đó, mà ở lại đó đã mấy tháng, từ những ngày mùa hè đến những ngày mùa thu, theo mây xanh tràn ý dạt dào, đến gió thu thổi hiu hiu.

Một đường đi nhanh, ta theo Sở Ngọc đi tới phòng nhỏ của bọn họ.

“Nương, người cố gắng chống đỡ, nàng đã đến đây.” Sở Ngọc vẻ mặt bi thương thảm thiết chạy tới bên giường, nói với nữ tử ôn nhu nằm ở trên giường.

Nữ tử trên giường sắc mặt tái nhợt, đường chân lông mày ẩn ẩn lộ ra vài sát khí, đó chính là Sở Sở, nương của Sở Ngọc.

“Ngọc Nhi, con trước đi ra ngoài, nương có việc nói với

 

Liễu Lăng cô nương.” Sở Sở vươn tay vuốt đầu Sở Ngọc, suy yếu nói.

Sở Ngọc nhu thuận gật đầu, sau đó vội vàng lui đi ra bên ngoài.

“Liễu Lăng cô nương, kỳ thật cô vẫn hiểu được có phải hay không?” Chờ Sở Ngọc sau khi rời khỏi, Sở Sở mới đem ánh mắt nhìn chăm chú trên người của ta.

Đúng vậy, ta là hiểu được.

Hiểu được Sở Sở cũng không phải là sinh bệnh, mà là trúng độc, trúng một loại độc tên là hồng nhan lầm.

Độc cũng như tên gọi, hồng nhan lầm, lầm hồng nhan, độc này chỉ có hữu dụng đối với nữ tử, một khi trúng độc, liền nhất định hương tiêu ngọc vẫn. (mấtmạng)

Nếu ta gặp nàng sớm hơn một chút, có lẽ ta còn có thể cứu được nàng, nhưng là nay, độc tố sớm thẩm thấu đến tận lục phủ ngũ tạng, cho dù là thần tiên cũng khó mà cứu được.

Mà mấy tháng này, ta cũng chỉ còn có cách dùng dược áp chế độc tố trong cơ thể của nàng mà thôi, chính là đây chung quy vẫn không phải là kế lâu dài, đợi cho thời điểm dược rốt cuộc áp chế không được độc tố, nàng liền chỉ có thể hương tiêu ngọc vẫn.

*************

Chương 134: Sựphó thác lúc lâm trung ( 3 )

 

Trong thiên hạcó ba loại độc mạnh nhất,

 

túy sinh mộng tử, sầu triềnmiên, hồng nhan lầm.

Túy sinh mộng tử, đến nay chưa có người nào có thểgiải được, mà sầutriền miên cũng là loại độc mạnh thứhai, một loại tên là triền miên, đó là độcmà Mịhạcho ta, độc này chỉhữu hiệu đối với nữtử, mà một loại độc khác tên làđau khổ, là hạởtrong cơthểnam tử.

Sầu triền miên, là độc, lại có độc đểhỗtrợgiải.

Cho nên nói, ta nghĩ muốn cởi bỏtriền miên, liền chỉcó thểcùng mộtnam tửtrúng đau khổđi gặp chu công.

Cho nên sầu triền miên lại được xưng là tình nhân chú.

Mà SởSởtrúng hồng nhan lầm,sởdĩ có thểxếp hạng độc thứba, khôngkhó giải giống nhưsống mơmơmàng màng, cũng không phải tàn nhẫn nhưsầu triềnmiên, mà là độc, độc nhất phụnhân tâm, hồng nhan lầm vốn không phải là độc,nhưng nếu ởbên trong

 

hồng nhan lầm thêm một giọt máu xửnữ, nhưvậy đó làthiên hạkì độc, nó có thểlàm cho người bịtrúng độc nhận hết tra tấn, mặc dùđến lúc đã chết, ngay cảdi thểđều không thểbảo tồn, chỉcó thểhóa thành mộtđoàn máu loãng.

Hồng nhan lầm, một sựsai lầm của phận hồng nhan.

Nó có thểgiải, nhưng là thuốc giải lại là máu của rất nhiềungười.

Mà máu kia, đều không phải là một giọt, mà cơhồmuốn rất nhiều, đủđểcho một người trúng độc ngâm mình vào đó.

Cho nên mặc dù ta có giải, ta đáp ứng giúp nàng giải, nàng cũng sẽkhông đáp ứng.

Ta nhìn nàng một lúc lâu, mới gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nàng sởdĩ muốn SởNgọc đi ra bên ngoài, nhất định là có điều muốnnói với ta.

Bọn họđều không phải là người sinh trưởng ởLy thôn này, cũng bấtquá là một năm trước mới đến đây, mà SởSởnếu nếu trúng hồngnhan lầm, tấtnhiên từng cuốn vào bên trong sựân oán dây dưa lớn nào đó.

Ta không nghĩ muốn trải qua thêm những ngày nhưvậy nữa, cho nên bảnthân không nghĩ muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng là lại bởi vì SởNgọc là một người quật cường mà mềmlòng.

Hắn rất giống ta, đều là tình nguyện chính mình ởdưới đáy lòng khóc,cũng muốn quật cường một mình đối mặt với thếnhân.

Mà hắn tựa hồso với ta càng sâu, ít nhất ta là cười, nhưng là hắntuổi còn trẻnhưng lại tạo ra bộdạng thành thạo, thành thụchơn tuổi của mìnhnhưvậy.

Hắn nhưvậy, làm cho ta nhịn không được muốn tiếp cận với hắn, muốncho hắn tìm vềlàm một đứa nhỏluôn luôn vui vẻ, nhưng là kết quảtiếp cận đó làhắn ngay cảtên của ta đều lười gọi, huống chi ta tựphong cho mình danh hiệu tỷtỷ, chỉvì muốn dùng uy đến thay thế.

“Cô nương… Ta biết nói nhưvậy thực ích kỷ… Nhưng ta cầu xin cô giúpta một việc có được hay không?” SởSởrất đẹp, mặc dù giờphút này sắc mặt táinhợt, môi khô nứt, lại vẫn nhưcũ có loại sắc đẹp làm cho tim người ta đậploạn.

Đối thoại nhưvậy, có lẽta đã sớm đoán được.

Mà nay ta nếu đứng ởnơi này, thì bên trong tiềm thức lền đã quyếtđịnh sẽgiúp bọn họ.

“Cô nói.” Đại phu kia đã từng nói, cứu người sẽlàm cho

 

chính mìnhvui vẻ.

Có lẽlà vậy đi.

Ít nhất tâm của ta so với thời điểm lúc trước giết người, không cóchết lặng nhưvậy.

SởSởtừtrong lòng lấyra một túi gấm đưa cho ta,sâu kín nói: “Cô nương… Ta hy vọng cô có thểgiúp ta chiếu cố… Ngọc nhi, chờsaunày khi nó lớn lên … Sẽđem túi gấm này giao cho nó, đến lúc đó mặc kệNgọc nhicó quyết định gì đều được.”

Ta tựnhiên hiểu được, túi gấm này nhất định có quan hệđến thân thếcủa SởNgọc.

Ta mặc dù hiếu kỳ, lại cũng sẽkhông bao giờđi rình coi bên trong nólà gì

Ta đem túi gấm đặt ởtrong tay áo, gật đầu đáp: “Được, ta đáp ứng cô,ta sẽchiếu cốhắn thật tốt.”

Có lẽSởNgọc đã động được đến tâm của ta đi, bằng không ta có lẽcũng sẽkhông sảng khoái nhưthế.

Dù sao ta cùng bọn họbất quá chỉlà ởchung mấy tháng, ai cũng không biết lai lịch của nhau, ta không có khảnăng liền nhưthếđểcho một đứa nhỏđếntrói buộc chặt chính mình.

 

*************

Chương 135: Sựphó thác lúc lâm chung ( 4 )

 

SởSởhiểu rõ cười, mang theo vài phần thoải mái, “Cám ơn cô nương,cô nương thật sựlà người tốt.”

Người tốt sao?

Thật đúng là chưa có ai từng nói nhưthếvới ta.

“Là duyên đi.” Có đôi khi, ta cuối cùng cảm thấy tất cảmọi chuyện sẽxảy ra nhưvậy, nhất định sẽgặp nhau, nhất định sẽgặp thoáng qua, nhất định sẽthương tổn lẫn nhau, lại hoặc là nhất định sẽcùng ởmột chỗ.

Mặc kệlà duyên phận, hay là nghiệt duyên đều cũng làduyên.

SởSởtrên gương mặt vốn là tái nhợt nởra một nụcười nhẹ, có mộtloại tuyệt mỹnhưsắp rời khỏi cõi đời

 

”Cô nương, nếu có thể, ta không hy vọngNgọc nhi nhìn thấy bộdáng ta sau khi ta mất.”

Nàng cũng biết chính mình trúng hồng nhan lầm đi.

Bộdáng sau khi chết xác thật… Có một chút kinh tâm.

Ta cũng sợSởNgọc sẽkhông chấp nhận được.

“Thật xin lỗi, Liễu Lăng.” Nàng nhắm lại con ngươi, một giọt nước mắtchậm rãi chảy xuống khóe mắt.

Đúng vậy, chúng ta đều hiểu được thời điểm nàng nói ra những lời này,trên lưng ta nhất định phải đeo tội nghiệt hại chết nàng.

Có lẽsẽcó người sẽhiểu lầm, cũng có lẽta từnay vềsau không baogiờcó thểởtạichỗnày được nữa.

Chính là xem nhưta kiếp trước thiếu nợân tình của nàngđi.

Một câu gọi Liễu Lăng của nàng, nghĩ đến cũng là đã đem ta trởthànhbằng hữu, chỉlà chúng ta gặp nhau quá muộn, thời gian ởchung lại quá ngắn, nếuthời gian sớm hơn một chút, có lẽchúng ta thật sựsẽtrởthành bằng hữuđi.

SởSởlà một nữtửởmặt ngoài tuy rằng điềm đạm đáng yêu, không cósựbình tĩnh nhưta, cũng không có sựbừa bãi nhưta, nhưng là nội tâm của nàngcũng rất kiên cường, có lẽngay cảta cũng không thểso được vớinàng

Nước mắt của nàng rơi càng lúc càng nhiều, chính là khóe môi cũng làhơi hơi nhếch lên, có lẽnàng đang nhớlại một sốđiều tốt đẹp trong dĩ vãng củamình.

Ta dùng ngân châm cắm vào vài đại huyệt của nàng, sau đó ôm lấy nàng,theo cửa sổxoay người mà ra, nhắm thẳng thác nước bên cạnh Ly thôn màđi.

Từng tia nắng mặt trời cắt qua màn đêm chiếu xuống thếgian, trongphút chốc toàn bộđất trời đều chậm rãi sáng ngời lên, chính là từng trận gióthu tiêu điều vẫn nhưcũ thổi, giống nhưmuốn đem tấtcảthổi quét hếtsạch.

Nay, thân thểcủa ta không hềlạnh nhưbăng nhưtuyết, nhưng là vìsao vẫn là không nhịn được mà run rẩy.

Ta thật sựchấp nhận quyết định của mình sao?

Quyết định lại một lần nữa đối mặt với sựkhiển trách của người khácsao?

Từng bước một, ta đi thật chậm, lại đúng là vẫn không có quay đầulại.

Trên đường có vài người tốt đi lại, đều nhiệt tình cùng ta chào hỏi,họcho là ta mang theo SởSởđi trịliệu, nhưng là ai lại biết ta là đang đưanàng đi nốt đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.

Thời điểm đi đến thác nước, SởSởlại sâu kín tỉnh lại, ánh mắt nhìnta đều là ý cười, nhưvậy nhu hòa, một chút cũng không giống nhưngười sắp tửvong.

Thật xin lỗi, nàng dĩ nhiên không phát ra tiếng, nhưng là ta lại cóthểnhìn khẩu hình đoán rađược lời nàng muốn nói.

Trong nháy mắt lúc đó, ta cũng cười, nụcười chân chính phát ra từnội tâm.

“Không sao đâu.” Có lẽgiờkhắc này, ta cũng cảm nhận tâm tình của vịđại phu kia.

Nhưng là ta chung quy không phải là vịđại phu kia, cho nên ngườimuốn cứu, cũng chỉlà người mà mình cho rằng phải đáng giá đểcứu.

Vì thếđưa tay lên rút ngân châm trên người nàng xuống, đem nàng đẩyvào bên trong thác nước.

Vài giọt máu loãng hòa cùng những giọt nước của thác nước bắn tunglên, vẩy lên trên hồng y của ta, nhưng vẫn không làm thay đổi được màu sắc của yphục, chỉcó mùi máu tươi kia thản nhiên theo gió phiêu tán….

 

Chương 136: Vì hận lấy tên ( 1 )

 

Cốhết sức xoay người lại, ta nhìn thấy SởNgọc đứng ởcách đó khôngxa, không có thét chói tai, chính là lẳng lặng nhìn ta, trên khuôn mặt có mộtloại tang thương mà một thiếu niên không nên có.

“Vì cái gì?”

 

giọng nói của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh làm chongười ta cảm thấy quỷdị.

Ta không có trảlời, bởi vì ta không biết nên trảlời nhưthếnào.

Vì thếta làm bộkhông chút đểý nói: “Không có vì cái gìcả.”

Ngay tại một khắc kia khi ta đáp ứng SởSở, ta liền hiểu được trênlưng mình sẽphải đeo hết mọi trách nhiệm.

Ánh mắt của SởNgọc xuyên qua ta, nhìn thác nước phía sau ta, vẻmặtthâm trầm, đã không còn là vẻmặt sợhãi của thiếu niên đêm qua.

“Là ngươi giết mẹta sao?” Hắn thuhồi tầm mắt, yên lặng nhìn mũichân của ta, gằn từng tiếng nói.

“Đúng.” thời điểm nói ra một chữnày, ta lại chỉcảm thấy không hiểutại sao toàn thân đột nhiên cảm thấy không được thoải mái.

Một người một khi đã mất đi chỗdựa, sẽmất đi lý do sống sót, ta nói nhưvậy thuần túy là đểlàm cho hắn hận ta.

Ta đã đáp ứng với SởSởmuốn cho SởNgọc sống sót thật tốt, vì thếmặc dù làm cho hắn hận ta, ta cũng muốn hắn sống thật tốt.

Ta không biết nên nhưthếnào khi cùng hắn ởchung, duy nhất có thểnghĩ đến đúng là chỉcó muốn hắn được sống sót.

Hắn vẫn nhưcũ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, không khílập tức im lặng đến mức quỷdị.

Ta chịu không nổi không khí trầm mặc này, vì thếthản nhiên mởmiệng“Vềsau đệliền đi theo ta.”

Hắn nhưtrước không có trảlời, ta cũng không đợi hắn trảlời, tiếptục nói: “Chỉcần đệnguyện ý, thời điểm đệởbên cạnh ta, tùy thời đều có thểtìm ta báo thù.”

Ta… Nhưng lại thật sựtính đem một người nguy hiểm đặt ởchính bêncạnh mình, ngay cảchính bản thân ta đều cảm thấy không hiểu nổi, huống chi làhắn.

Hắn vốn vẫn là đang cúi thấp đầu, cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻmặtnghi hoặc nhìn ta.

Thác nước phía sau, vẫn nhưcũ chảy ào ào, nước bắn ra chung quanh,mùi máu tươi vẫn nhưcũ thản nhiên bay trong không khí, mà ánh mắt người phíatrước lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Trầm mặc quấn quanh.

Thật lâu sau, hắn mới mởmiệng nói: “Được.”

Một đứa nhỏmới mười hai tuổi, đến tột cùng là đã trải qua cái gì mớicó thểtrởnên già dặn nhưthế?

Nhìn vào trong ánh mắt của hắn, ta cũng nhìn không ra.

Đến bây giờta cũng không còn nhớmột ngày đó, chúng ta rốt cuộc đãđứng ởdưới thác nước trong bao lâu, ta chỉbiết là một ngày sau, ta liền mangtheo SởNgọc ly khai Ly thôn.

*************

Một đường đi vềhướng Tây, rốt cục ởmười ngày sau cũng tới được Đồthành.

“Tiểu Ngọc Ngọc, đừng mặt mày nhăn nhó nhưông già nữa, thoạt nhìnđều cảm thấy thật không thoải mái, cười một cái xem nào, tỷtỷliền mua mứt quảghim thành xâu cho đệ.” Đến Đồthành, ta liền chỉvào hàng bán xâu mứt quảbênđường trêu ghẹo hắn.

Trong mười ngày này, hắn là ngoan ngoãn theo ta, nhưng là cũng khôngnói với ta một câu nào, thực là không thú vị.

Đáy lòng tuy rằng cũng cảm thấy khó chịu bởi những chuyện trước kia,nhưng là ta cũng không vì điều đó mà làm khó cho chính bản thân mình, ta ởbêncạnh đau khổhận bọn họthì có tác dụng gì?

Bọn họnhìn không tới, cũng không cảm giác được, cho nên cùng với hốihận, sao không nhưtrước kia sống được tựdo tựtại có phải tốt hơn haykhông.

Đương nhiên, ởsâu trong nội tâm ta vẫn là nhớrõ tất cảmọi chuyệnđã xảy ra.

Chuyện vềsau, không ai có thểbiết trước được, sao không sống chothật tốt, thật vui vẻtrước khi có chuyện gì đó xảy ra.

SởNgọc trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, lại vẫn là không mởmiệng, chỉđểý tựmình đi lên phía trước.

Ta cười cầm lấy hai xâu mứt quảtrên tay người bán hàng, xoay ngườirời đi, lại bịngười bán hàng lập tức kéo vạt áo lại “Cô nương, ngươi còn chưacó trảtiền.”

Ta quảnhiên là ởMinh Nguyệt thành tiêu dao đã quen, cơhồđã quênviệc muốn ăn thì phải trảtiền.

Chính là ta giờphút này thật đúng là không có tiền.

“Đại ca…” Ta bày ra một bộdáng điềm đạm đáng yêu, nhìn vào người bánhàng, cho đến khi hắn bất tri bất giác bỏtay xuống, mặt khác lại còn cho tathêm vài xâu mứt quảnữa.

Ta vẫn đã biết khuôn mặt của ta là xinh đẹp, cho nên có đôi khi cũngkhông thểkhông hơi chút lợi dụng khuôn mặt này của mình.

Dân chúng địa phương này quảthực là thiện lương, đáng yêua~.

 

****************

Chương 137: Vì hận lấy tên( 2 )

 

Ta cầm bốn xâu mứt quảxoay người bước nhanh, muốn đuổi theo SởNgọc,lại phát hiện hắn đã sớm nhanh nhưchớp không thấy bóng dáng đâunữa.

Thật vất vảmới đuổi theo hắn, nhưng là hắn lại ngay cảliếc mắt nhìnta một cái cũng không có.

Ta một bên cắn mứt quảghim thành xâu, một bên cười nói: “Tiểu NgọcNgọc, thật sựkhông cần ăn sao? Ăn rất ngon.”

“Ta không biết ngươi.” Lúc này đây, hắn cơhồnghiến răng nghiến lợinói.

Ta xem nhẹvẻmặt của hắn, làm một bộdáng nhưphát hiện ra bảo vật“Ai u~, Tiểu Ngọc Ngọc mởmiệng, Tiểu Ngọc Ngọc cùng tỷtỷnóichuyện.”

Nói xong cúi người ởtrên mặt hắn hôn một cái, lại ởkhi hắn kinhngạc há mồm hết sức, đem một xâu mứt quảnhét vào trong miệng của hắn “Tiểu NgọcNgọc thật đáng yêu.”

Đùa bỡn người khác kỳ thực chính là sởtrường của ta, tổng cảm thấycó thểlàm cho bọn họtức giận sôi người, cũng là đã đạt được công đức hạngnhất.

Nhìn SởNgọc mặt đỏlên, ta liền hiểu được hắn đã bịta làm cho tứcgiận.

Tiểu hài tửdù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, muốncùng ta đấu còn nonlắm.

Tức giận một khi bịgợi lên, sẽmất đi lý trí.

Vì thếta cười đến càng phát ra sáng lạn, nhìn SởNgọc rút xâu mứtquảtừmiệng ra, oán hận nói: “Ta nói ta không biết ngươi.”

“Tiểu Ngọc Ngọc, nhưthếnào lại nhẫn tâm nhưvậy? Rõ ràng mấy ngàynay cùng tỷtỷcùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau ngủ, nhưthếnào xoayngười đã nói không biết tỷtỷchứ.” Ta ra vẻmột bộdáng ai oán, còn nói đếnthật ái muội, làm cho một ít người qua đường cũng bắt đầu dừng chân nhìn phíabên này.

Ởđộtuổi này, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, thật sựkhông thích hợp với bộdáng già trước tuổi nhưthế, cho nên ta càng ra sức trêuđùa hắn.

Có lẽta cũng chỉcó thểlàm được nhưthếnày, ta thật sựkhông cótin tưởng sẽchiếu cốtốt hắn, cũng không có tin tưởng làm cho hắn khi trưởngthành sẽlà một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.

Có lẽkết quảta sẽcho SởSởthất vọng, nhưng là dù sao nay ta cũngđang làm hết sức mình.

“Ai quen biết gì một nữnhân làm cho người ta mất mặt nhưngươi.” Sựbình tĩnh vỡtan, hắn hướng tới ta rống giận.

Ta bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được ý hắn là gì.

Trách không được thời điểm ta mỗi lần không trảtiền ăn, hắn sẽcáchta rất xa, thì ra là cảm thấy mất mặt.

Không thểtưởng được hắn còn là có chút đáng yêu .

Xem ra thời điểm ta ởLy thôn khoác lên mình một bộdáng cao ngạo,không màng đến thếsự, đến bây giờcó lẽởtrong lòng hắn cũng đã tanbiến.

“Oa, Tiểu Ngọc Ngọc nhưthếnào có thểnói người ta nhưvậy, tỷtỷcòn không phải làvì đệsao.” Trước mặt những người đang vây quanh chúng ta, tacàng cốgắng hết sức biểu diễn.

Ta muốn SởNgọc hoàn toàn bùng nổ, đem tất cảsựtức giận tích tụbấylâu nay đểởtrong lòng, toàn bộphát tiết ra bên ngoài.

“Đúng vậy, tiểu huynh đệ, nhưthếnào có thểnói tỷtỷngươi nhưvậy.”

“Ngươi xem tỷtỷngươi đã khóc rồi, còn không đi vềphía nàng giảithích.”

Người chung quanh đều chỉtrích SởNgọc.

“Nàng không phải tỷtỷcủa ta.” SởNgọc không cam lòng hướng tớingười chung quanh quát.

Sau khi hắn quát xong, ta kinh ngạc nhìn hắn, một giọt lại một giọtnước mắt thanh lệtheo hốc mắt chảy xuống, không tiếng động, lại nhưvậy thêlương, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Đây là từsau khi SởSởmất, hắn lần đầu tiên rơi lệ.

Ta biết hắn không phải là không thương tâm, bất quá là đem tất cảđềugiấu ởtrong lòng, không nghĩ đểcho người khác biết.

Thật giống nhưta, trong lòng mặc dù đau xót nhưthếnào, ởmặt ngoàilại luôn cười, làm một bộdáng không chút đểý đến tất cảmọi việc.

Chính là vì hiểu hắn, cho nên ta mới muốn cho hắn khóc ra nướcmắt.

Tiến lên từng bước, ta cuối cùng đem hắn ôm vào trong lòng, mang theonhu hòa khó có được nói: “Khóc đi.”

Hắn dùng sức đẩy ta ra, nghĩ muốn rời khỏi ôm ấp của ta, chính là đếncuốicùng đúng là vẫn buông tha cho phản kháng, vùi đầu ởtrong lòng của ta, cúiđầu khóc nức nở.

Ta vỗvỗbàn tay lên vai hắn, không tiếng động an ủi.

Khóc đi, ởvào rất nhiều thời điểm, khóc cũng không có nghĩa là yếuđuối.

 

*************

Chương 138: Vì hận lấy tên ( 3 )

 

“Đừng cho là ta sẽtha thứngươi.” Sau khi khóc xong, hắn thốt lênmột câu lạnh lùng.

“Không có việc gì, không có việc gì, tỷtỷcòn nhiều thời gian ởbêncạnh đệmà” Ta một phen kéo hắn qua, vuốt đầu của hắn nói: “Đi, tỷtỷmang đệđiởtrọ.”

“Ngươi có tiền sao?” Hắn hoài nghi hỏi.

Ta cho hắn một nụcười tươi vô tội

 

“Không có tiền.”

Hắn chỉa vào người của ta, làm một bộbiểu tình sợhãi, giống nhưlàta đã làm ra tội ác bại hoại tày trời

 

“Ngươi… Ngươi… Lại muốn ăn khôngphải trảtiền sao?”

“Đúng, một đường đi đến nơi này, đều không phải là làm nhưvậy mớitới được đây sao.” Ta vỗvỗcái ót của hắn, vẻmặt đương nhiên.

“Ác nữ.” Hắn oán hận kết luận.

Ta nắm cằm của hắn, cười đến đàng hoàng “Nói đúng, tỷtỷta chính làác nữ.”

Nói xong, cũng không chờhắn đồng ý, liền lôi kéo hắn hướng quán trọtốt nhất trong Đồthành đi tới, cũng không quản hắn nguyện ý haykhông.

“Ta… Ta một ngày nào đó sẽgiết ngươi, thay trời hành đạo.” Hắn ởtaphía sau lên giọng hung ác nói.

Ta dừng bước, quay đầu cười đến chói lọi “Được, ta chờđệ.”

Trong nháy mắt kia, ta tựa hồthấy được đáy mắt hắn hiện lên một tiaphức tạp, nhưng là ta cũng không có miệt mài suy nghĩ làm gì, lôi kéo hắn nghênhngang đi vào quán trọ.

Hắn ởphía sau ta nhỏgiọng nói: “Không được ăn uống không trảtiền”

“Đệgọi ta là tỷtỷ, ta sẽkhông ăn uống không trảtiền.” Ta cũng nhỏgiọng trảlời.

Hắn lắc đầu, hừnói: “Mối hận giết mẫu thân, thềkhông đội trờichung”

Ta cũng không nói thêm cái gì, chính là đối với chưởng quầy của quántrọnói: “Cho hai gian phòng trên lầu, mang chút đồăn đến phòng chúngta.”

Chưởng quầy phân phó tiểu nhịđưa chúng ta lên lầu, ta lôi kéo SởNgọc vẻmặt không tình nguyện đi theo, lại xoay người đối với

 

tiểu nhịcườingọt ngào nói: “Phiền toái mang cho chúng ta một chút nước ấm lạiđây.”

Tiểu nhịtrong nháy mắt có hoảng hốt, theo sau lập tức lên tiếng trảlời, sau đó đi xuống lầu.

Ta không hềtao nhã ngã xuống trên giường, lớn tiếng ca thán mộttiếng “Mệt chết đi được.”

SởNgọc vẻmặt chán ghét nhìn ta liếc mắt một cái, tao nhã ngồi ởtrên ghếbên cạnh.

Kỳ thật, lòng ta hiểu được SởNgọc thân thếnhất định không đơn giản,khí chất trên người hắn, cùng cửchỉcó thểthấy được, chính là ta khinh thườnglễtiết thếtục.

Đợi cho tiểu nhịbưng nước ấm cùng đồăn tới, ta mới miễn cưỡng từtrên giường đứng dậy, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó ngồi xuống bên cạnhbàn.

“Tiểu Ngọc Ngọc, nhìn ta đểlàm chi?” Ta đang muốn động đũa, lại pháthiện SởNgọc chính là đang có chút suy nghĩ nhìn ta.

Hắn ngẩn ra, quay mặt sang hướng khác “Ai nhìn ngươi, đừng tựmình đatình.”

Ta vươn tay bẹo hai má hắn, cười đến giảo hoạt “Đúng, đúng, tỷtỷkhông nên tựmình đa tình, Tiểu Ngọc Ngọc nhà chúng ta không có đểtỷtỷnhưtavào trong mắt.”

Hắn một phen hất tay của ta ra, bất mãn trừng mắt nhìn ta “Này, vềsau không được bẹo má của ta, không được sờđầu của ta, không được ôm ta, khôngđược hôn ta, chúng ta là kẻthù… Kẻthù có biết hay không?”

“Không biết.” Ta lại một lần nữa vươn tay ra, ởtrên mặt hắn tàn sátbừa bãi, hắn rút ra chủy thủvươn vềvềphía ta.

“Oa oa oa… Thật đáng sợ, Tiểu Ngọc Ngọc thật đáng sợ.” Ta miệng hô sợhãi, trên tay động tác vẫn không dừng lại, cho đến lúc chủy thủcủa hắn xẹt qualàn da của ta, cho đến khi một trận đau đớn rõ ràng truyền đến, thẳng đến một cỗmùi máu tươi thản nhiên ởbốn phía lan tràn, ta mới cười rút tay về, nhẹvỗvềmiệng vết thương, cười đến khó hiểu.

Đầu ngón tay dính vết máu, màu hồng yêu dã, ta vươn lưỡi nhẹnhàng màliếm, máu thản nhiên quấn quanh ởđầu lưỡi.

Trên cánh tay, vết sẹo vẫn nhưcũ nhìn thấy mà ghê người, lúc nàocũng nhắc nhởchứng minh cho ta rằng tất cảmọi chuyện xảy ra là sựthật.

Ta theo bản năng xoa xoa vết sẹo kia, tùy ý máu tươi trên đầu ngóntay đã nhiễm đỏtươi nó, cứnhưlà vết sẹo đó vừa chảy máu tươi đầmđìa.

“Rất đau…” Ta thản nhiên nhẹnhàng nói.

Chính là cũng chỉcó ta chính mình hiểu được rốt cuộc là làm sao lạirất đau.

SởNgọc vẫn nhưcũ cầm chủy thủyvừa đâm ta bịthương, vẻmặt mờmịtnhìn ta.

Ta biết trong nháy mắt kia, vẻmặt của ta rất là u buồn, chính làngay cảta, chính mình đều khống chếkhông được, mỗi khi động đến vết sẹo đó,thật giống nhưva chạm vào điều cấm kịởtrong lòng.

Hay giống nhưtrong giấc mơkhó hiểu cứlặp đi lặp lại nhiều lần kia,ta vĩnh viễn không có biện pháp chân chính đểquên được Mị, cũng nhưlời hắn đãtừng nói, một khi hắn in lại ấn ký, ta liền vĩnh viễn không thểthoát khỏihắn.

Tâm, thật phức tạp.

Rất nhiều chuyện vẫn là không hiểu, chính là vô ý thức chỉmuốn chedấu đi mà thôi.

“Đây chính là cảnh cáo, vềsau đâm bịthương không chỉcó là cánh taycủa ngươi đâu.” thanh âm của SởNgọc ra vẻtrấn định, đem ta kéo ra khỏi suynghĩ hỗn loạn.

Ta không khỏi thu lại sựsuy nghĩ hỗn độn của mình, nhưtrước ra vẻthoải mái mà cười nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, đệthật đúng là nhẫn tâm. Bất quá tỷtỷkhông so đo với đệ, ngoan ngoãn lại đây ăn cơm đi.”

SởNgọc lăng ngốc một lúc, mới thu hồi chủy thủ, chậm rãi đi tới.

Ta một phen kéo hắn ngồi xuống, lại cầm bát cùng chiếc đũa nhét vàotrong tay hắn “Ăn cơm.”

Lúc này đây, hắn nhu thuận ngoài ý muốn, không tiếng động ăn xongcơm.

Chính là với ta mà nói, vốn nên là vạn phần chờmong ăn những món ănthật ngon lại đẹp mắt này, nay ăn vào trong miệng cảm thấy thật nhạt nhẽo, khôngcó vịgì.

Vết sẹo trong lòng bàn tay tựa hồlại ẩn ẩn nóng lên, một loại phứctạp không hiểu không ngừng mà quấn quanh trong đầu.

Mấy ngày nay tới giờ, ta phát giác trong thânthểtựa hồnhưcó tàngtrữmột kho năng lượng dồi dào, tựa hồchỉcần một cửđộng nhẹcó thểnháy mắtphun trào.

Nội lực sao?

Là vì Mịhoán đổi máu cho ta, cho nên làm cho ta có nội lực haysao?

Tổng cảm thấy chiếu thức này càng ngày càng làm cho ta dồi dào năng lượng

Mị, không biết có phát sinh rắc rối hay không, hiện giờhắn vẫn bìnhan đó chứ? Có đôi khi ta nhịn không được hỏi nhưthế.

Nhưng là sẽkhông có ai cho ta đáp án, càng đừng nói làMị.

Còn có ta vẫn thủy chung không nghĩ ra, hắc y nhân kia rốt cuộc làai?

Lại vì sao phải theo ta giảng hòa, nói những lời giống nhưMị?

Ta cuối cùng cảm thấy đôi mắt của hắn rất quen thuộc, tựa hồtừng ởnơi nào đó đã nhìn thấy…

Hơn nữa ta còn tinh tường nhớkỹ, thời điểm chính mình nhìn vào đôimắt kia, trong lòng dâng lên sựphức tạp, đó là một loại cảm xúc phức tạp, vừatín nhiệm, vừa sợhãi.

Cho nên ta cũng không quay đầu lại , mà cứthếchạy đi, cũng là tínnhiệm hắn, cũng là sợhãi gặp gỡhắn.

Hắn, đến tột cùng là ai?

Mà ta thật sựlà ai?

 

************

Chương 139: Nam tửtóc bạc ( 1 )

 

Giấc mộng cứbám chặt lấy ta, dây dưa, vòng đi vòng lại.

Ta lại một lần nữa ởkhi ban đêm bừng tỉnh, một thân lạnh nhưbăng,tim không chịu được khống chếđập bùm bùm, tại ban đêm yên tĩnh phá lệvang lênrõ ràng.

Ta không khỏi hơi hơi thởdài, ta luôn luôn muốn ngủđược một giấcthật ngon, nhưng lại ởtrong bịđộng đã quên mất lạc thú ngủsay, hoặc là ta đãkhông còn tâm tình đểhưởng thụ.

Căn cứvào kinh nghiệm tích lũy được từtrước đến nay, ta cũng hiểuđược saukhi từtrong giấc mơbừng tỉnh, sẽkhông thểmột lần nữa có thểchìmvào trong giấc ngủ, vì thếđơn giản đứng dậy mặc quần áo vào, hướng dưới lầu đixuống.

Theo từtrù phòng thuận tay lấy một bầu rượu cùng vài miếng điểm tâm,ta liền phi thân lên trên nócnhà, ngồi ởtrên đỉnh của quán trọ, đón gió thuhiu quạnh, độc ẩm say sưa.

Hương rượu ởđầu lưỡi tản ra, mặc dù rượu không nặng lắm nhưng cũngđủđểlan tỏa ra khắp bốn phía.

Ta rất ít khi uống rượu, không phải không thích uống rượu, mà là hiểuđược rằng sau khi uống rượu, trong thân thểđộc tốgặp được rượu sẽtăng lên vàiphần, có đôi khi thậm chí còn có thểtạo ra từng trận đau đớn.

Mà nay, độc tốdĩ nhiên không còn ởtrong cơthểcủa ta nữa, khôngcòn lý do gì đểtựkhuyên can chính mình không nên chè chén nhưngàytrước.

Vì thếliền một ngụm lại một ngụm, tùy ý rượu một giọt lại một giọtrót xuống cổhọng.

Tối nay không có ánh trăng, chỉcó mây trôi ảm đạm nhẹche lấp nhữngngôi sao trên bầu trời, chỉcó gió thu tùy ý mà thổi qua.

Sợi tóc tung bay theo gió, quần áo được gió thổi phầnphật…

Đường phốđến thật là yên tĩnh, nhưng là ởgóc đường, chỗnhiều điểmánh đèn lồng chiếu xuống, biểu thịcông khai một nơi chỉcó đêm phồn hoa, cùngxa hoa lãng phí.

Tựa hồởmỗi một thành đều có nơi một nơi nhưvậy, bên trong vang lêngiọng nói nhưchim oanh, tiếng nói nhẹnhàng nhưchim yến, thực làm cho người tamất hồn điên đảo, là nhuyễn ngọc ôn hương, cho dù là anh hùng cũng khó cưỡngnổi.(nhuyễn ngọc ôn hương:Miêu tảngười con gái trẻtuổi thân thểtrắng nõn mềm mại, toát ra hơi thởthanh xuânấm áp)

Mà nơi đêm đêm phồn hoa, làm người ta mất hồn trong Đồthành chính làTuyết Duyệt phường, một cái tên nghe không giống thanh lâu.

Ta lẳng lặng chăm chú nhìn chỗđèn đuốc lưu ly chiếu sáng kia mộtlúc, sau đó liền thu hồi tầm mắt của mình lại.

Ngửa đầu uống cạn bầu rượu kia, ta phi thân xuống, dọc theo phốkhôngmột bóng người, tùy ý bước chậm.

Từkhi bước vào Đồthành cho tới bây giờ, ta liền biết Đồthành cómộtcon sông, không phải thực rộng lớn, nhưng phong cảnh lại tuyệtđẹp.

Vì thếta liền thừa dịp thời khắc đêm dài tĩnh lặng không một bóngngười, hướng bờsông đi đến.

Trên mặt sông, màn đêm bao phủ, chỉcó bên bờtừng chùm đèn lồng đượctreo cao trên những sợi dây dài, bắc qua từng cái trụcột lớn, ởtrong gió layđộng, đèn đuốc chiếu rọi xuống mặt sông, có vẻphá lệmông lung.

Trong tầm mắt mông lung, ta nhìn thấy một nam tửđang đứng đón gió,thân mình đơn bạc mặc trên mình bộquần áo lam sam, một mái đầu bạc theo gióthổi tung bay.

Đầu bạc…

Ta nao nao, lần tiếp theo ngẩng đầu nhìn lại là lúc, hắn đang quayngười lại nhìn ta, tầm mắt của chúng ta dưới đèn đuốc mê ly chạm vào nhau, cảhai bên đều có vài phần kinh ngạc.

Hắn sởdĩ kinh ngạc, chắc là vì không thểtưởng được khi ởnửa đêm sẽcòn có người đứng ởbên bờsông.

Mà ta sởdĩ kinh ngạc, là vì thấy được khuôn mặt kia củahắn.

Một gương mặt gần nhưtrong suốt, ởdưới đèn đuốc càng có vẻtáinhợt, nam tửcảngười giống nhưmột người tuyết, cảngười đều tản ra một loạicảm giác hưvô, giống nhưchỉcần một cái chớp mắt, hắn sẽbiến mất nhưchưa baogiờtừng xuất hiện.

Tạo cảm giác nhưhắn mắc một trọng bệnh nào đó, thân hình mảnh mai,toàn thân yếu đuối, chỉcần nhấc tay lên đều tràn ngập sựu buồn thảnnhiên.

Giờkhắc này, ta cơhồmuốn hỏi, đây là người hay là quỷ?Là tiên hay là yêu tinh?

Tầm mắt dây dưa ngắn ngủi, sau đó liền ly khai, hắn liền giống nhưchưa nhìn thấy ta, chậm rãi dọc theo bên bờbước chậm rời đi, thần sắc tràn ngậpưu thương.

Ta cũng không có quá mức đểý, cũng dọc theo phương hướng của mình màđi.

Hai người đi ngược lại hướng nhau, giờphút này chúng ta bất quá cũngchỉlà hai người xa lạngẫu nhiên gặp thoáng qua mà thôi.

Ai cũng sẽkhông đểý ai, sựkinh ngạc ởtrong nháy mắt vừa rồi kia sẽbiến thành hưkhông.

Nói tóm lại, chung quy bất quá cũng chỉlà ngẫu nhiên gặp được nhaumà thôi.

***************

************

 

Chương 140:Nam tửtóc bạc ( 2 )

 

Một đêm, ta đứng lặng lẽbên bờsông cho đến khi mặt trời ló rạng xóatan đi màn đêm u tối, tia nắng mặt trời sáng lạn chiếu xuống mặtđất.

Lúc mặt trời mọc chính là lúc màn đêm hắc ám biến mất trong ánh mặttrời.

Sắc trời sáng dần, trên đường người đi đường cũng càng ngày càngnhiều, không gian vốn đang yên tĩnh lập tức biến thành huyên náo, ta cũng dọctheo đường cũ quay trởvềnhà trọ.

Vừa bước chân vào đến cửa, một giọng nói chất vấn cấtlên:

“Ngươi vừa đi đâu?”SởNgọc đứng ởcách đó không xa, trên gương mặt,cặp lông mày nhíu chặt lại, cơhồlộra mấy phần lo lắng.

Ta trong lòng cảm thấy tâm tình thật tốt, đi đến phía trước, nhéo mấycái vào mặt hắn “Tiểu Ngọc Ngọc, đệđang lo lắng cho ta sao?”

Hắn quay đầu sang hướng khác, một bộdáng không được tựnhiên “Ta làsợngươi chạy trốn.”

“Lo lắng thì cứnói là lo lắng.” Ta cốý cười nói, muốn làm cho hắncàng thêm bất mãn.

Ta làm nhưkhông thấy hắn đang mất tựnhiên, lôi kéo cánh tay hắnngồi xuống ghếbên cạnh, cười hì hì gọi tiểu nhịmang chút đồăn sáng lên.

Ta ăn có cảm giác thật ngon miệng, ngọt ngào, nhưng là SởNgọc lạivẫn là một bộdáng không được tựnhiên, hạgiọng nói: “Ngươi vẫn tính ăn uốngkhông phải trảtiền sao?”

“Đúng vậy.” Ta vùi đầu khổchiến, nhưng cũng không quên ngẩng đầu chohắn một cái mỉm cười.

“Chúng ta đi kiếm tiền.” Hắn không vội không chậm nói.

“Tiểu Ngọc Ngọc muốn kiếm tiền nuôi tỷtỷsao?” Ta cười trêughẹo.

Hắn lại xoay người rời đi, một bộdáng không muốn cùng ta tiếp tục tán gẫu.

Ta cười nhẹmột tiếng, một bên uống nước trà, một bên nói với ngườiđang đi phía trước “Tiểu Ngọc Ngọc, ta đáp ứng theo ý của đệ.”

Cũng không chờhắn có phản ứng lại, ta liền lôi kéo hắn hướng trênđường đi đến, thẳng hướng vào y quán trong Đồthành.

“Quán của các ngươi có cần người không?” Ta vừa vào cửa liền hỏithẳng vào vấn đềchính.

Kiếm tiền có rất nhiều loại phương pháp, nhưng là ta cốtình khôngnghĩ là phải ra tay trộm đồcủa người khác đểkiếm sống, cho nên thay người xembệnh còn miễn cưỡng có thểchấp nhận được.

Đại phu trong y quán đánh giá chúng ta từtrên xuống dưới một phen“Hai tên nha đầu, tiểu tửnày, nơi này không phải là nơi đểcho các chơiđùa.”

“Ta cũng không phải là đến đây đểchơi đùa, ta là đến là đểxem bệnhcho người, quán này của ngươi có còn thu nhận người không?” Ta lại một lần nữanhắc lại mục đích của chính mình.

“Đi, đi, đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi đểtheo các ngươi hồnháo nhưvậy.” tên đại phu kia hiển nhiên là không tin ta.

Chính khi chúng ta đang tranh cãi nhau túi bụi, có một nha hoàn độtnhiên chạy vào trong y quán, vẻmặt lo lắng “Đại phu, mau cùng ta đi xem, bệnhcủa công tửnhà chúng ta lại phác tác.”

“Bệnh của công tửnhà các ngươi ta chữa không được, các ngươi vẫn lànên đi thỉnh cao minh khácđi.” đại phu kia lên tiếng cựtuyệt

 

”Hơn nữa ta cũngkhông nghĩ muốn bước chân vào chốn thịphi.”

Nha hoàn kia nóng nảy, nắm lấy vạt áo của đại phu cầu xin “Đại phu,cầu ngươi theo ta đi xem bệnh cho thiếu gia nhà ta.”

“Ta đi.” Ta cao giọng nói.

Nếu đại phu kia không muốn, nhưvậy ta phải đi thửxem, có lẽcòn cóthểthuận tiện kiếm được tiền.

Tầm mắt của bọn họđều chuyển đến trên người của ta, mà ta lại mộtlần nữa cười nói: “Ta đi, ta sẽchữa trịcho thiếu gia nhà ngươi.”

Nha hoàn kia hiển nhiên là không tin ta, nhìn ta vài lần, lại cầu xinnhìn tên đại phu kia, gặp tên đại phu kia vẫn là thờơ, mới ngược lại xin tagiúp đỡ“Vậy làm phiền cô nương .”

Giờphút này, ta tựa hồlà sựlựa chọn duy nhất củanàng.

Nàng mang theo chúng ta một đường đi vội vàng, cũng là theo cửa saucủa Tuyết Duyệt phường mà vào.

Chẳng lẽcông tửnhà nàng là người của Tuyết Duyệtphường?

Ta tựa hồcó chút hiểu được vì sao vừa rồi lão đại phu kia nói khôngmuốn bước chân vào chốn thịphi, xem ra ởtrong tiềm thức, hắn bài xích nơi này,tựcho là mình thanh cao, không muốn lây dính cảnh xuân tươi đẹp vàongười.

Ta cũng không hỏi nhiều, chính là đi theo nàng đi vào một gian phòngnhỏu tĩnh.

 

*******************

Chương 141:Nam tửtóc bạc ( 3)

 

“Công tử, đại phu đã đến.”

 

nha hoàn kia dẫn ta đi vào bên trongphòng, nói với nam tửđang nằm trên giường.

Mà ta cũng không tựchủđược giật mình một cái, nam tửđang nằm trêngiường kia, rõ ràng chính là người đêm qua ta gặp được, da thịt gần nhưtrongsuốt, mái tóc bạc xõa tung trên gối kia, còn có

 

toàn thân toát ra sựu buồn đauthương kia.

Một nam tửnhưthế, không nghĩ tới nhưng lại sẽlà người của TuyếtDuyệt phường.

Hắn ởTuyết Duyệt phường có thân phận nhưthếnào?

“Thật là vất vảcho ngươi rồi Bích Liễu.” Nam tửnghiêng người, quaylại nhìn chúng ta.

Nha hoàn được gọi là Bích Liễu quay đầu nhìn ta nói “Cô nương, mờingươi cứu công tửnhà ta.”

Chắc có lẽcâu nói này nàng đã phải nói trăm ngàn lần rồi, mặc dùtrong lòng không tin, nhưng vẫn phải bắt buộc mình tin tưởng sẽbắt được một tiahy vọng xa vời nào đó.

Nàng nhường đường, ta đến gần vài bước, mà nam tửkia giờphút nàykhi nhìn thấy ta, trong đôi mắt u buồn, tĩnh lặng nhưmặt nước hồmùa thu, hơihơi có chút kinh ngạc, lại rất nhanh khôi phục lại sựbình tĩnh nhưlúc đầu,thản nhiên cười nói: “Làm phiền cô nương.”

Đêm qua, là xa xa nhìn thấy, nhìn cũng không được rõ ràng cho lắm,chỉbiết là nam tửnày cực kỳ suy yếu, mà giờphút này gần gũi tiếp cận nhưthế,ta thậm chí có thểthấy rõ dưới da thịt của hắn ẩn ẩn hiện đường gânxanh.

Đáy mắt, hai hàng chân lông mày, khóe miệng, trên người, toàn thânhắn đều tản ra một loại u buồn thản nhiên.

Ta không khỏi ngẩn ngơđứng tại ởmột bên, lại bịSởNgọc ởphía sauđẩy mạnh một cái, thếnày mới từtrong hoảng hốt thanh tỉnh lại, vội vàng thulại sựthất thốđáng xấu hổvừa rồi, vươn tay bắt mạch ởcổtay mảnh khảnhkia.

Mạch của hắn đập thực suy yếu, nếu không cẩn thận phân biệt, cơhồkhông cảm nhận ra được là nó đang đập.

Nếu ta đoán không sai, hắn vốn nên là đã sớm phải mất mạng từlâurồi.

Mạch tượng của hắn rất kỳ quái, thuộc loại trời sinh dịdạng, rấtgiống nhưmạch tượng giả, bình thường sống không quá mười sáu tuổi. Chính là hắnnhưng lại vẫn sống đến bây giờ.

Y thuật, ta tựa hồchưa bao giờtiếp xúc qua, chỉlà trong lúc tâmhuyết dâng trào, bắt đầu học tập những cuốn sách vềy thuật mà Mịlưu lại, lạikhông nghĩ rằng nhưng lại nhưcá gặp nước, tựa nhưta vốn dĩ sinh ra đểhọc ythuật vậy.

Loại cảm giác này cũng không phải là lần đầu tiên, ởthời điểm họctập cầm kỳ thưhọa, ta cũng có cảm giác nhưvậy, tựa hồchỉcần học thoáng quamột chút liền đã biết hết mọi thứ.

Có thểta trước khi mất trí nhớlà một người đa tài đa nghệ, đángtiếc nhưng lại vẫn là rơi vào kết cục thảm hại nhưthế, cô độc ngay cảchínhmình rốt cuộc là ai đều không rõ.

“Cô nương, thếnào? Ngươi nhưng thật ra nói chuyện a~.” sựtrầm mặccủa ta làm cho Bích Liễu bất mãn, nàng lo lắng thúc giục ta.

Ta nhìn nam tửtrên giường liếc mắt một cái, lại ngược lại nói vớiBích Liễu: “Ta nghĩ cần cùng công tửnhà ngươi nói chuyện riêng mấycâu.”

“Có chuyện gì mà cần phải nói riêng với công tửnhà ta.” Bích Liễuhoài nghi nhìn ta, lại bịnam tửcắt ngang “Bích Liễu, ngươi đi xuống đi, ta vừavặn cũng có lời muốn hỏi cô nương đây.”

Bích Liễu nhìn chúng ta vài lần, chung quy cũng xoay người lui xuống,SởNgọc cũng đi theo ra bên ngoài, trong phòng liền chỉcòn lại có hai chúngta.

“Cô nương có phải hay không đã nhìn ra cái gì?” Hắn nhợt nhạt cười,một cỗu buồn thản nhiên thủy chung vẫn quấn quanh hắn.

Ta gật đầu, đem sựsuy nghĩ trong đáy lòng mình nói hết ra “Nếu takhông đoán sai, công tửngươi…”

Lời nói nhưthế, trước mặt một bệnh nhân mà nói, xác thực có chútkhông được thỏađáng, vì thếta dừng lại.

Đây là trời sinh dịdạng, cho dù là đại phu có y thuật cao tới đâucũng không trịhết được, trừphi có thểthay đổi kinh mạch, nhưng phương phápnhưvậy căn bản là không có khảnăng.

“Ta căn bản sớm đã không còn sống đến tận bây giờđúng không?” Hắntiếp lời nói ta chưa nói hết, vẫn nhưcũ cười yếu ớt lạnh nhạt, tựa hồmột chútcũng không thèm đểý.

“Theo sựchuẩn đoán của ta là nhưthế.” Ta thẳng thắn “Nếu có gì saihoặc quá thất thố, cũng còn thỉnh công tửthứlỗi.”

Chẳng lẽmộtmái đầu bạc của hắn cũng là do trời sinhsao?

 

******************

Chương 142:Nam tửtóc bạc ( 4 )

 

Ta không khỏi nhìn vềphía hắn, đã thấy hắn cúi đầu nhìn đôi bàn taytrong suốt nhưtuyết của chính mình, hơi hơi thất thần, thật lâu sau mới nhợtnhạt thởdài: ” Đúng nhưcô nương chẩn đoán, sựthật xác thực là nhưthế. Nay tacũng bất quá chỉlà dựa vào thuốc thang đểkéo dài hơi tàn. Giữcô nương lại,chỉlà muốn cầu cô nương một việc, thỉnh cô nương không cần đem tất cảmọi việcnói cho Bích Liễu biết.”

 

“Được.” Ta gật đầu đáp ứng.

Hắn thoải mái cười “Kia đa tạcô nương.”

“Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thểgiúp ngươi kê mấy đơn thuốc, cũngcó thểtrì hoãn thêm một thời gian, sống lâu thêm một chút.” Có lẽlà bịsựubuồn của hắn làm cho ta cảm thông, ta thếnhưng lại không tựchủđược mởmiệngnói nhưthế.

Cặp con ngươi u buồn, tĩnh lặng giống nhưmặt nước hồtrong bức tranhthủy mặc, đạm mạc đến mức tận cùng, nhưcất chứa những u buồn, đau thương nhấttrên thếgian vào trong đó.

“Tạơn ý tốt của cô nương, chính là ta đã có đơn thuốc dân giankhác.” Hắn thanh âm đạm bạc mà u buồn “Đều là Bích Liễu quá lo lắng mà thôi, mỗilần ta xảy ra một chút việc, là nàng lại liền làm mọi người náo loạn hết cảlên.”

“Một khi đã nhưvậy, ta đây cũng không còn gì đểnói. Chính là nếumuốn Bích Liễu cô nương an tâm, ta vẫn cần phải viết ra một phương thuốc, có cầnhay không cũng tùy vào sựđịnh đoạt của công tử.” Ta nhìn hắn cười nhẹ, không vội không chậm viết ra một phương thuốc.

Hắn không có nói cái gì nữa, chính là lẳng lặng nhìn ta, cho đến khita mởcửa đểcho Bích Liễu tiến vào.

“Đây là phương thuốc ta kê, ngươi cứtheo phương thuốc viết trên này,đi bốc thuốc cho thiếu gia nhà ngươi là được.” Ta đem phương thuốc đặt vào trongtay Bích Liễu phân phó nói.

Bích Liễu tha thiết hỏi: “Công tửnhà ta không có gì trởngạichứ”

“Không có việc gì.” Ta thực hiện lời hứa của mình, nhẹnhàng nói bângquơ. Chính là lại nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏcủa hắn, sau đó ta lại nói vớiBích Liễu: “Vềsau ngươi nên chú ý đến công tửnhà ngươi nhiều hơn một chút,không nên nửa đêm chạy ra bên ngoài, chỉvì bịcảm lạnh mới có thểđột nhiên bịbệnh.”

Trừbỏnam tửkia, Bích Liễu cùng SởNgọc đều kinh ngạc nhìn vềphíata.

Nếu thân mình không tốt, không nên học người ta nửa đêm đi dạo, tanói nhưthếcũng là nhắc nhởhắn, lại không nghĩ rằng nói được rất thuận, ngượclại đã quên người bên cạnh cũng không rõ là chuyện gì.

Chính là ta cũng không nghĩ cần phải giải thích cái gì, một phen kéoSởNgọc qua, nhìn Bích Liễu cười nói: “Ngươi chú ý nhiều hơn một chút là được,cũng đến lúc chúng ta nên cáo từrồi.”

Bích Liễu cúi người nói vài câu cảm tạ, sau đó liền đem chúngta đưara tới cửa, còn đem một tờngân phiếu nhét vào tay của ta.

Ta có lễcùng nàng nói lời từbiệt, sau đó cùng SởNgọc rời khỏiTuyết Duyệt phường.

Nói thật ra, sốtiền này thực sựkiếm được quá dễdàng, bất quá chỉlà đi một chuyến mà thôi.

“Thếnào? Hiện tại đệsẽkhông còn nói đi theo tỷtỷthật mất mặt nữachứ” Ta đắc ý nhìn SởNgọc khoe ra tấm ngân phiếu, lại rước lấy một tiếng hừnhẹcủa hắn.

Ta cũng không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, lôi kéo SởNgọc liềnhướng bên kia bước vào.

“Lại muốn đi đâu?” SởNgọc âm thanh không tốt hỏi.

Ta giảo hoạt cười khẽ“Tựnhiên là đi đem tiền tiếp tục đẻratiền.”

SởNgọc ngạc nhiên còn chưa kịp có phản ứng gì, ta đã lôi kéo hắn đivào sòng bạc Chí Tôn.

 

*********************

Chương 143: Sòng bạc Chí Tôn ( 1 )

 

Sòng bạc Chí Tôn, tên này kiêu ngạo đến cực điểm.

Theo nhưlời đồn đại, chủnhân của sòng bạc Chí Tôn trong Đồthànhnày nổi danh là ác nhân, làm người thật là kiêu ngạo. Sòng bạc này đúng là côngcụđểcho hắn ức hiếp dân chúng trong Đồthành.

Ta lôi kéo SởNgọc đi vào sòng bạc Chí Tôn, cùng lúc là muốn đem tiềnkiếm ra thêm thật nhiều tiền, vềphương diện khác cũng là do ta mang vài phần tòmò, muốn nhìn một chút người làm cho dân chúng Đồthành mới nhìn thấy đã sợkhiếp vía, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Bên trong sòng bạc, thanh âm ồn ào, sương khói lượn lờ, người ngườichen chúc nghẹt thở, cùng bên ngoài là hai thếgiới hoàn toàn khác nhau một trờimột vực.

Bên trong toàn bộđều là đàn ông, có buồn rầu, có thoải mái, ởtrongnày chỉcó một ý niệm đó là thắng hay bại.

Sựxuất hiện của chúng ta tựnhiên khiến cho một ít người chú ý đến,một nữtửtuổi còn trẻmang theo một thiếu niên, xác thực có vài phần khôngthích hợp với nơi đây cho lắm.

Ta coi nhưkhông đểý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn vào chúng ta, thẳng đi lên phía trước.

SởNgọc ởphía sau kéo ống tay áo của ta, bất mãn nói: “Chúng ta trởvề.”

Ta ngoái đầu lại nhìn hắn cười, mang theo vô hạn phong tình “TiểuNgọc Ngọc, tỷtỷmang đệtới đây là có chủý, đểcho đệmởmang thêm kiến thứchiểu biết.”

Mặc dù không thểgọi là nụcười khuynh thành, nhưng theo một góc độnào đó, vẫn là có một mịlực nhất định, cho nên ởthời điểm ta lôi kéo SởNgọcđi qua, những người đó tựđộng dẹp sang hai bên, nhường cho ta một vịtrítốt.

Nhà cái tựnhiên là người của sòng bạc, lấm la lấm lét, vừa thấy liềnbiết không phải là người tốt.

Ánh mắt lưu chuyển nhìn trên người những người chung quanh hồi lâu,ta mới khoan thai cười nói: “Nhưthếnào lại không bắt đầu? Không chào đón tasao?”

Một lời nhưthế, không khí vốn yên lặng lại một lần trởnên ồnào.

Ta cũng không đặt cược, chính là chỉđứng nhìn những người đó chơi,nhìn bọn họthua nhiều hơn thắng, trải qua vài hiệp, ta đã hiểu được người củasòng bạc dùng một thủpháp mà không ai phát hiện ra được.

Lẳng lặng cười, lẳng lặng chờđợi.

Cho đến lúc những người chung quanh đều ủrũ tản ra, ta mới vươn taylấy xúc xắc trong tay nhà cái “Cùng ta cá một ván, thấy nhưthếnào, chúng ta đổxúc sắc xem lớn hay nhỏđược không?”

Nhà cái không nói gì, ta lại chính là hơi hơi trào phúng “Không dámcá cược sao?”

Chắc là do lời nói kích thích của ta, hoặc là do ta chẳng qua chỉlàmột nữnhân, cho nên hắn rất nhanh liền tiếp nhận sựkhiêu chiến của ta, cùng tacá một ván.

Chúng ta một ván định thắng thua, sau khi ta hiểu được xúc xắc nàybên trong có huyền cơ, tựnhiên sẽkhông thua hắn, cho nên sau khi mởxúc sắcra, kết quảlàm cho ta thật thoải mái, hắn bên trong không cam lòng mang theovài phần ngạc nhiên.

Bại bởi một nữnhân, tựnhiên là thật sựrất mất mặt, cho nên ởdướisựkích thích của ta, hắn lại cùng ta cá thêm vài ván nữa, thếcho nên ngânlượng của ta càng ngày càng nhiều, người vây quanh xem cũng bắt đầu càng ngàycàng đông.

“Ta lại thắng.” Ta nởmột nụcười thản nhiên, mang theo một loạitưthái cao cao tại thượng nhìn hắn.

Mười ván, hắn thua cảmười lần.

“Tiếp tục.” Hắn hiển nhiên vẫn là không cam lòng.

“Ta không chơi nữa.” Cười nhưtrước thản nhiên, làm nhưvô hại, taxoay người kéo SởNgọc đi “Tiểu Ngọc Ngọc, chúng ta vềnhà.”

“Thắng nhiều bạc nhưvậy đã muốn đi, không thểdễdàng nhưvậy được”Phía sau truyền đến thanh âm làm người ta rét lạnh, giống nhưsựsuy đoán từtrước của ta.

Ta lại không đểý tới hắn, chính là thong dong xuyên qua đám người,đi thẳng ra ngoài cửa.

SởNgọc khó hiểu nhìn ta, ta lại chính là đáp lại hắn bằng nụcườigiảo hoạt.

 

 

**************

Chương 144: Sòng bạc Chí Tôn ( 2)

 

“Vịcô nương này, chủnhân của chúng ta muốn mời ngươi đến gặp mặt.”lúc đi tới cửa, chúng ta bịchặn lại, đúng nhưta mong muốn.

Đúng vậy, ta là cốý, cốý muốn khiến cho người khác chúý.

“Được.” Ta tao nhã gật đầu, lại xoay người đem ngân phiếu nhét vàotrong lòng SởNgọc “Tiểu Ngọc Ngọc, đệvềtrước đi.”

“Ngươi…” SởNgọc nhưtrước khó hiểu nhìn ta,nghĩ muốn mởmiệng nóigì đó, lại bịta cắt ngang “Tiểu Ngọc Ngọc là đang lo lắng cho tỷtỷsao?”

Lời nói vốn sắp phát ra, cuối cùng lại bịhắn thu về, hắn dứt khoátxoay người rời đi.

Người của sòng bạc Chí Tôn cũng không ngăn đón, chính là đứng ởmộtbên đợi ta.

Thật lâu sau đợi cho SởNgọc đi rồi, ta mới ngược lại nhìn vềphíangười của sòng bạc, tao nhã nói: “Thỉnh các vịdẫn đường.”

Một đường bước vào, xuyên qua sòng bạc đi vào nội viện, bọn họdẫn tatới một chỗhoa lệ, sau đó mới dừng lại, đứng ởtrước cửa cung kính nói: “Chủnhân, người đã được đưa đến.”

“Các ngươi lui xuống đi.” Bên trong truyền đến một

 

giọng nói âm uyểnchuyển, đúng là giọng của nữnhân.

Việc này quảlà nằm ngoài dựkiến của ta, chính là ngay sau đó lạilàm cho ta hưng trí, ngẩng cao đầu nhìn.

Đều là nữnhân, đều là nữnhân hưhỏng trong mắt thếnhân, không biếtngười ởđằng sau cánh cửa này sẽphong tình dến mức nào?

Không đợi nàng mởmiệng, ta liền đẩy cửa mà vào, làm nhưlà một ngườibằng hữu quen thuộc đã lâu, đi thẳng vào bên trong phòng.

Phía trên nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ, có một nữtửxinh đẹp đangnằm, dung mạo thanh lệ, ngạo nghễnhưBạch Liên (*), ánh mắt trong lúc đó có vàiphần quật cường quen thuộc.

(*Bạch Liên: là bông sen trắng, thanh cao, tinh khiết, thoáttục)

Chính là một nữtửkhinh thường thếtục.

Chỉcần liếc mắt một cái, ta liền hiểu được, nàng cùng ta là một dạngngười.

Khi ta đánh giá nàng, nàng cũng đang đánh giá ta, đôi môi vốn là mímchặt, lại chậm rãi nhếch lên, cười nhưkhông cười.

Ngay sau đó nàng thu hồi tầm mắt, không chút đểý nói: “Ngươi làmsòng bạc của ta mất mặt, ta nên đối phó với ngươi nhưthếnào đây?”

Ta cũng không chút đểý trảlời: “Vậy ngươi nghĩ muốn đối phó với tanhưthếnào đây?”

Nàng là kiêu ngạo, tựmang theo một loại ngạo nghễkhinh thường thếtục.

Thanh cao, ngạo nghễ, ta nghĩ nên hình dung vềnàng nhưthếđi.

So sánh ởmột góc độnào đó mà nói, ta tựnhiên tùy tính nhiều hơnnàng, quật cường là có, nhưng cũng không mạnh hơn nàng, bất khuất thếtục, lạicũng sẽkhông hận đời.

Không chút đểý của nàng càng giống nhưmột loại xem thường, sẽlàmcho người ta cảm thấy nàng khó có thểthân cận.

“Đem ngân lượng trảlại cho ta, hoặc là…” Nàng ngước mắt, mâu quangmát lạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta, sau đó mới nhẹnhàng lên tiếngtiếp “Tựchặt đứt một cánh tay.”

Ta cười phá lên, tựnhiên cảm thấy sướng đến cực điểm “Ngươi chỉmuốnngười đến sòng bạc của ngươi chỉcó thểthua, mà không được thắng nhiều, đâychính là cách ngươi kiếm tiền sao.”

“Thếthì sao? Ngươi không phục sao?” Ánh mắt vẫn nhưcũ là mát lạnh,mang theo vài phần lãnh đạm cùng ngạo nghễ.

Ta lại chính là cười đến càng thêm kịch liệt, cười đến trên con ngươicủa nàng đều nhiễm một tầng tức giận.

“Tấtnhiên là không phục.” Ta chống lại tầm mắt của nàng, khiêu khíchnói: “Ngươi có năng lực lấy đi cánh tay của ta nhưthếnào?”

“Việc đó tựnhiên là ta phải cống hiến một chút sức lực của mình,chặt đi một cánh tay của ngươi.” lời nói thản nhiên theo trong miệng nàng nóira, rõ ràng là già mồm át lẽphải, nhưng nghe vào tai lại cốtình giống nhưnênlàm nhưvậy.

Ta cúi người, thẳng tắp nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài phầntrêu tức, ngón tay nhẹnhàng mà vuốt lọn tóc đen nhánh của nàng “Tâm thật ngoanđộc, tỷtỷta nghe xong rất thương tâm.”

Lời nói nhưthếtựa nhưđang trêu nghẹo người khác vậy, bên trongtrêu tức mang theo vài phần ngảngớn, giống nhưhoa hoa công tửlưu luyến thanhlâu.

(hoa hoa công tử: kẻchuyên trêu hoa nghẹonhuyệt)

Chính là người trước mắt hiển nhiên không phải là một nữtửbìnhthường, nghe vậy cũng không tức giận, vẫn nhưcũ là loại tưthái cao cao tạithượng, tay nhẹnhàng mà gạt tay của ta ra, nhẹcười “Ta vốn dĩ vôtâm.”

 

***********************

Chương 145: Sòng bạc Chí Tôn ( 3 )

 

Vô tâm sao?

“Nếu ngươi nghĩ muốn đem thu hồi lại ngân lượng, thì ngay từđầu liềnsẽkhông tha cho người bên cạnh ta rời đi.” Ta khóe môi nhếch lên, từtừmà nóitừng chữ“Cho nên nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

Cười, vẫnnhưcũ bộdáng cao cao tại thượng, lại càng ngày càng rõràng, mâu quang mát lạnh nhìn thật lâu ởtrên gương mặt của ta, khoan thai nói:“Ta quảthật không nhìn lầm người, không biết ngươi nhưng có hứng thú hợp tácvới ta hay không?”

“Tên của ngươi?” Ta đứng dậy, nhẹgiọng hỏi

Nàng hơi hơi có chút kinh ngạc, chính là ngay sau đó lập tức khôiphục lại tựnhiên “Cẩm Hoàng.”

“Liễu Lăng.” Ta đưa tay ra trước mặt nàng “Hy vọng chúng ta hợp tácvui vẻ”

“Liễu Lăng?” Nàng lặp lại tên của ta, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta “Nguyệt Liễu Lăng, cung chủcủa Kính Nguyệt cung?”

Ta không trảlời, mà ngược lại hỏi nàng “Ngươi cảm thấy sẽnhưvậysao? Ta sẽlà nàng sao?”

Dùng thân phận của người khác, dùng tên do người khác đặt cho, vẫn làcó cảm giác gò bó, nay ta dĩ nhiên không nghĩ cần phải che giấu cái gì, ta làLiễu Lăng, chính là Liễu Lăng.

“Ngươi là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là chúng ta hợp tác.”Nàng không có hỏi lại, ngược lại nởra một nụcười nhẹ, “Ngược lại là ngươi,ngươi chưa hỏi là hợp tác gì đã đáp ứng sao? Ngươi không sợta đem bán ngươi haysao?”

“Có một sốviệc, hỏi cũng không nhận được đáp án, nhưvậy liền đơngiản là không hỏi. Nếu ta đã đứng ởnơi này, nhưvậy cũng chỉcó thểđáp ứng.Tuy nhiên nói là hợp tác, nhưng có lẽgọi là giao dịch thì hợplý hơn.” Ta khôngvội không chậm nói: “Ngươi có lợi thếnắm trên tay mạng sống của ta, mà ta nếumuốn giữlại cái mạng này, liền chỉcó thểcùng ngươi hợp tác, đây chính là giaodịch của chúng ta. Ta nói có đúng không?”

Ta khóe miệng khẽnhếch, ánh mắt lộra tia mỉm cười, không chút đểýtà tà ngạo nghễnhìn nàng, nhìn thấy miệng nàng ý cười càng ngày càng sâu, cuốicùng vươn tay ra bắt lấy tay ta vẫn nhưcũ đang dừng lại giữa khôngtrung.

“Xem ra là ta đã tìm đúng người. Ngươi là nữnhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có chí khí.”

“Ngươi cũng là nữnhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có thểtươnggiao.” Đáy mắt vẫn nhưcũ mang theo ý cười, ta khẽcười nói: “Bởi vì chúng tađều là nữnhân hưhỏng trong mắt của người khác.”

Giờkhắc này, bất quá chỉlà

 

trong nháy mắt ngắn ngủn, chúng ta liềnnhìn thấu lẫn nhau.

Chúng ta trong lúc đó, sẽkhông là quân tửchi giao(1), cũng không cókhảnăng là tri kỉnhưlà Bá Nha- TửKỳ (2), chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫnnhau, sựlợi dụng không cần che dấu, hiện ra bên ngoàimột cách rõràng.

Cho nên sẽkhông cần nói lời thềhùng hồn: không cầu sinh cùng năm,cùng tháng, cùng ngày, chỉcầu được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày. Cũngsẽkhông đem tất cảmọi việc đều nói cho nhau biết, nhưng là nếu vẫn còn lợi íchđểlợi dụng lẫn nhau, chúng ta liền sẽkhông phản bội lại nhau.

Là bằng hữu? Không phải bằng hữu?

Không ai nói rõ ra, chỉbiết là hai bên hiểu rõ lẫn nhau rằng haichúng ta cùng là một loại người, cho nên không cần phải nói cái gì, có thểtừgiữa hiểu được một chút ít.

Nàng vẫn nhưcũ là Cẩm Hoàng, ta vẫn nhưcũ là LiễuLăng.

Sẽkhông vì ai mà thay đổi cái gì, cũng sẽkhông vì ai mà vứt bỏcáigì.

Đã từng nhìn qua rất nhiều bằng hữu tốt, vì quá hiểu rõ tính cách củanhau mà trởmặt thành thù, cho nên tình bằng hữu có lẽcũng giống nhưtình yêu,không ai có thểcam đoan rằng tình cảm đó có thểdài lâu hay không.

Cho nên không cần trảgiá nhiều, cũng không cần phải nhọc lòng đểđidựđoán mọi chuyện, cứthuận theo tựnhiên là được, đợi cho thời điểm thật sựkhông thểtiếp tục bảo tồn, cũng sẽkhông thương tâm, ít nhất sẽkhông tranhluận rốt cuộc là ai thiếu nợai?

Cũng có lẽchung quy là chúng ta đều quá mức đạm mạc, cho nên đều lựachọn loại phương pháp này.

Cho nên từlúc gặp mặt, tới thành giao dịch, rồi đến khi rời khỏisòng bạc Chí Tôn, ta chỉbiết nàng tên là Cẩm Hoàng, người ác nhất ĐồThành, chủnhân của sòng bạc Chí Tôn.

Đúng vậy, không hơn.

(1:Quân tửchi giao: người quân tửgiao thiệp vớinhau)

(2:Bá Nha- TửKỳ:Bá Nha và TửKỳ là hai người bạn tri âm thờiXuân Thu Chiến Quốc)

 

********************

Chương 146: Sòng bạc Chí Tôn (4)

 

Khi trởlại quán trọ, tâm tình thật tốt, bởi vì rốt cục lại có thểtrải qua những ngày tiêu diêu tựtại.

Ta trời sinh tính lười nhác, đối với tiền tài không có sựchấp nhấtquá lớn, nhưng lại là cốtình thích tiêu tiền phung phí, mà kiếm tiền với ta mànói thật sựlà một vấn đềđau đầu.

Ta rất muốn nhưlúc trước, đi đến nhà của những phú hào mượn một chútngân lượng, nhưng bên cạnh còn có SởNgọc, vì thếcũng chỉcó thểtừbỏý địnhđó.

Cho nên dọc đường đi đến Đồthành, ta toàn ăn uống không cần phải trảtiền, làm cho SởNgọc rất là bất mãn.

Chính là ta đã sớm thành thói quen, mặc kệSởNgọc nhưthếnào, tađều là một bộdáng cợt nhả.

Cẩm Hoàng nói, nàng phải rời khỏi Đồthành một thời gian, cho nên hyvọng ta có thểthay thếnàng ởtại chỗnày.

Bởi vì nàng tin tưởng ta có thểcoi chừng sòng bạc, trừbỏnhữngngười đến gây phiền toái.

Cho nên ta cũng chỉcần làm theo sựphânphó của nàng mà thôi, làmcho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Nói cho cùng đến đểlàm ác nhân, mà đối với với ta mà nói làm ởquánác nhân thật sựlà một việc rất nhỏ.

Ta cũng hỏi qua Cẩm Hoàng, tại sao lại yên tâm giao sòng bạccho ta, không sợta hủy diệt sòng bạc, lấy hết ngân lượng bỏchạy hay sao.

Mà nàng lại chỉâm trầm cười nói “Ngươi cứviệc đi, chính là cho dùngươi có chạy đến chân trời góc bểnào, ta cũng không bỏqua cho ngươi, chuyệnmà Cẩm Hoàng ta muốn làm chưa baogiờsẽbỏdởnửa chừng.”

Khi đó, ta còn thực cảm thấy có một cỗâm khí vờn quanh, chỉcảm thấynữnhân nhưCẩm Hoàng này thật không đơn giản so với những gì ta đã nhìnthấy.

Vừa bước vào cửa phòng, liền gặp SởNgọc đang ngồi lẳng lặng

 

ởmộtbên, trên mặtnhưng lại mang theo vài phần lo lắng.

Ta cười đánh tiếng, ôm chầm lấy hắn, cười to nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, tỷtỷta đã trởvề, có phải hay không đệrất lo lắng cho tỷtỷa~.”

“Này, ngươi buông ra.” người bịta ôm lấy bất mãn cực độ, dùng sứcđem ta đẩy ra “Ai lo lắng cho ngươi, ta chỉlà không nghĩ cho ngươi chết ởtrêntay người khác.”

Ta lại lần nữa tiến lên, không đểý đến hắn bất mãn, lại lần nữa tànsát bừa bãi khuôn mặt của hắn “Được, được, tỷtỷcam đoan trước khi đệgiết ta,sẽkhông chết ởtrên tay người khác là được chứgì.”

Có lẽlà do lời nói không chút đểý gì của ta đã chọc giận SởNgọc,hắn mạnh mẽdùng sức đẩy ta ra, gằn từng tiếng nói: “Ta sẽtrởnên thật mạnh,sau đó tựtay giết ngươi.”

Thời điểm mỗi khi nghe hắn nói muốn giết ta, đáy lòng đúng là vẫn còncó vài phần khổsở, chính là nếu là chính mình đã lựa chọn, mặc dù thật sựchếtởdưới kiếm của hắn, cũng chỉcó thểtựtrách chính mình.

Nuôi dạy một đứa trẻluôn mồm nói muốn giết mình, ta cho tới bây giờcũng không nghĩ được tại sao chínhmình lại làm nhưvậy.

Có đôi khi ta suy nghĩ, có phải hay không là do mình quá tịch mịch,cho nên mới cần SởNgọc ởbên cạnh.

“Ừm, Tiểu Ngọc Ngọc nhất định sẽtrởnên rất mạnh.” Vươn tay vuốt đầucủa hắn, ta cười yếu ớt thản nhiên.

Hắn kinh ngạc nhìn ta “Cho nên trước khi ta chưa giết được ngươi,không cho ngươi vứt bỏta, là ngươi đã đáp ứng ta rồi đó nha.”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, hắn tựa hồmới ý thức được cái gì, nhanhtay bịt chặt miệng lại.

Ta chưa bao giờthấy qua SởNgọc đáng yêu nhưvậy, không khỏi phá lêncười “Tiểu Ngọc Ngọc, đệthừa nhận đi, đệquảthực là đang lo lắng chota.”

“Ta không có, ta đều nói không có.” Hắn mặt đỏlên, có vài tia kìmnén sựtức giận.

Ta không có tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, chính là thản nhiênnói: “Được, ta đáp ứng đệsẽkhông vứt bỏđệ, cho đến khi nào đệđủmạnh đểtựbảo vệmình.”

Hắn đúng là vẫn chỉlà một đứa nhỏ, cũng đúng là vẫn còn sợhãi.

Tuy rằng ởmặt ngoài không có biểu hiện ra, nhưng là vừa rồi,

 

thờiđiểm ta bịngười của sòng bạc mang đi, trong ánh mắt của hắn xác thực có sựkinhhoảng chưa bao giờthểhiện ra.

Đó là một cảm giác kinh hoàng sợbịngười vứt bỏ.

Trước kia ta cũng đã từng trải qua cảm giác sợhãi bịngười vứt bỏnày, cái loại kinh hoảng, sợhãi chỉcòn lại có một mình cô đơn không ai bêncạnh.

Cho nên ta hiểu lắm, cũng đau lòng hắn luôn tỏra quậtcường

Hắn há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại vẫn là quay đầu sang hướng khác

Chương 147: Hoa khôi Cảnh Thù

 

Cẩm Hoàng đi thật gấp, cũng không giao lại cái gì, làm ta chỉsau mộtđêm đã thành chủnhân của sòng bạc Chí Tôn, mặc dù chỉlà tạm thời.

Có lẽcó vài người biết được nội tình, nhưng đa phần là chưa bao giờgặp qua Cẩm Hoàng, bởi vậy đối với biến cốnày, không ai nói cái gì cả, vẫn bìnhthường nhưtrước, giống nhưta không có ởvịtrí này.

Mà SởNgọc từsau khi biết chuyện, không muốn cùng ta đi đến sòng bạcChí Tôn, tình nguyện ởlại quán trọ.

Đối với vịtrí người ác nhất Đồthành này, hắn rất khinh thường, tacũng hiểu được tính hắn, cho nên cũng không khuyên can nhiều, chỉngầm kêu tiểunhịcủa quán trọchiếu cốhắn nhiều hơn một chút.

Có lẽlà do ta thích khoe khoang, chứđối với vịtrí này của CẩmHoàng, ta không có thích ứng được nhiều, nhưng chắc không bao lâu nữa là lại nhưcá gặp nước mà thôi.

Rất nhiều thời điểm, ta cũng không rõ vì sao ta phải đáp ứng CẩmHoàng, càng không rõ tại sao Cẩm Hoàng lại tín nhiệm ta nhưthế? Mà sựtìnhđã phát triển đến tình trạng này thì ta cũng không cần nghĩ nhiều, có một sốviệcluôn luôn tồn tại đạo lý của nó.

Thủhạcủa Cẩm Hoàng thoạt nhìn đều là một bộdáng hung thần ác sát,chỉđối với một mình Cẩm Hoàng là cung kính, ngay cảmột tia phản khángđềukhông có! Có đôi khi ta cảm thấy sựcung kính kia không đơn giản nhưvậy, đóhình nhưlà một loại sợhãi vô hình.

Giờphút này, ta bắt đầu tò mò rốt cuộc Cẩm Hoàng là loại nữnhân nhưthếnào?

Mà sựsợhãi trong ánh mắt của những người đó là vì cáigì?

Tay nhẹnhàng mà vỗvềchơi đùa vòng ngọc đeo ởtrên cổtay, đây làvật tượng trưng cho thân phận của Cẩm Hoàng, cái này là dùng cho những ngườikhông có biết đến bộmặt thật của Cẩm Hoàng nhận thức được chủnhân, nói đúnghơn là dùng vật đểnhận thức người

Đây cũng là nguyên nhân làm ta có thểthoải mái nhưvậy, không cầnphải ngụy trang gì cả, chỉcần trong tay có chiếc vòng ngọc này là đượcrồi.

“Chủnhân.” Ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm cung kính kêu to,đó là thanh âm của Mạnh Hổ.

“Tuyết Duyệt phường gửi thiếp mời, thuộc hạmuốn biết chủnhân có đitham gia đại hội gặp mặt hoa khôi của Tuyết Duyệt phường hay không?.” Ngườingoài cửa cung kính hỏi

Tuyết Duyệt phường? Đại hội gặp mặt hoa khôi?

Nghe vậy, ta không khỏi hơi hơi nhếch môi, cười nói: “Ta đi, ngươilui xuống chuẩn bịmột chút, chuẩn bịxong đến báo cho ta biết làđược.”

Người ngoài cửa lên tiếng trảlời rời đi “Dạ.”

Ta ởĐồthành này cũng chưa lâu, nhưng đối với một sốviệc ởđây, tacũng có nghe qua

Đại hội gặp mặt hoa khôi, nói đến Tuyết Duyệt phường nổi tiếng có hoakhôi Cảnh Thù, mà mọi người ai cũng muốn nhìn, dù sao cái giá đểnhìn được hoakhôi Cảnh Thù này cũng không phải bình thường. Người được mộdanh này cũng chỉcó ởđại hội chọn hoa mới có thểnhìn thấy hình dángcủa nàng.

Mà đại hội này sởdĩ gọi là đại hội gặp mặt hoa khôi, không phảikhách nhân gặp mặt hoa khôi, mà là hoa khôi Cảnh Thù chọn khách gặp mặt, ởmộtngày này, chỉcần có người trảlời làm cho hoa khôi Cảnh Thù vừa lòng, nhưvậyliền có cơhội cùng nàng gặp mặt.

Lời đồn đãi rất nhiều, trong đó có vài phần là thật, lại có vài phầnlà giả, muốn tìm hiểu cũng không phải dễdàng.

Tốt lắm! Có cơhội đi xem hoa khôi phong tình thì hay quá còngì.

Chính là ba ngày sau! Lúc ta nhìn thấy vịhoa khôi mà mọi người nói, ta mới hiểu được có khi gặp một người chỉđơn giản là thoáng qua rồi thôi, xanhau mãi không có kí ức gì, mà có khi gặp một người khác, mà người ấy đã tồn tạitrong sinh mệnh của ta, thì sẽlưu lại một vô sốnhững kí ức.

Áo trắng lạnh nhạt, khăn lụatrắng che mặt, ta ngồi ởvịtrí cao nhấtdành cho Cẩm Hoàng, cao ngạo ngồi ởdưới đài, thờơlạnh nhạt nhìn hết thảy,chính là tầm mắt không có ởdưới đài này, mà lại là hướng vềbóng dáng yêu hồngphía trên đài.

Hồng y xinh đẹp, tóc đen nhưmực, dáng người phu nhược nõn nà, đôimắt giống nhưánh sao sáng lấp lánh, một nụcười, một cái nhíu mày không phảiquyến rũ động lòng người, cũng không là khuynh quốc khuynh thành, mà là tác độnglòng người vì sựmảnh mai đáng yêu.

Vốn tưởng rằng màu đỏlà quyến rũ, chưa bao giờgặp qua có người mặcnó lại thanh lệnhưthế.

Vốn tưởng rằng thếgian này không còn ai có thểgiống CơLưu Tiêu,

 

yphục màu đỏtựa nhưsinh ra là chỉđểdành cho hắn, nhưng giờlại phát hiện còncó người không giống người thường nhưvậy.

Đây thật là nàng sao?

Hay là hắn?

Dung nhan này rõ ràng chính là nam tửđầu bạc ngày đó ta gặp ởbờsông, ngay cảánh mắt có điểm u buồn kia cũng không thểche dấuđược.

Là hắn, tuyệt đối là hắn.

Nhưng là một nam tửđầu bạc, thân thểsuy nhược sao lại trởthànhhoa khôi?

Thếgian này luôn luôn có nhiều điều bất ngờnhưvậy.

Ánh mắt của ta thủy chung không có rời khỏi hắn, mà ánh mắt của hắncũng tựa hồluôn nhưcó nhưkhông xẹt qua ta.

Dưới đài, giống nhưdậy sóng, trừbỏta, kỳ thật cũng có một sốnamtửvì mộdanh mà đến.

Trên đài, hắn im lặng ngồi, ngón tay nhẹnhàng gẩy đàn, ta nghĩ có lẽđó là động tác làm động lòng người của hắn.

Chính là ánh mắt hắn rất dồn dập, bên trong thậm chí bao hàm một phầnhưng phấn mà người ta khó có thểphát hiện ra được.

Hắn đang nhìn ta, nóng bỏng nhưvậy, tựa hồlàm cho ta quên đi bảnthân đang ởnơi nào.

Dưới đài, tuy rằng đối với nam nhân này, ta tràn đầy tò mò, nhưngcũng không dám xem nhiều, bởi Mạnh Hổđi theo phía sau ta đã đủđểcho ngườinhìn thấy mà sợ.

Huống chi, chỉcần sau khi nghe ngóng, bọn họlà có thểhiểu đượcthân phận của ta, cho nên căn bản là không ai có lá gan động chạm đếnta.

“Cảnh Thù, tấu thêm một khúc nữa đi.” Một khúc vừa xong, người dướiđài không khỏi ồn ào.

Chỉlà bọn hắn là thật có thểnghe hiểu ý từcủa khúc nhạc hắn vừatấu sao, hay chẳng qua là lo nhìn mỹmạo của hắn mà nghĩ đến việc đángkhinh?

Nếu đểcho bọn họbiết người họngưỡng mộlà một nam nhân, không biếttình hình sẽnhưthếnào đây?

Ta thủy chung vẫn duy trì hờhững, làm cho người người cách xa ngàndặm, đem phần cao ngạo kia của Cẩm Hoàng diễn vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cảMạnhHổcũng không có phát hiện chủnhân của mình sớm thay đổi người.

Có lẽlà Cẩm Hoàng biết được ta có thểgiảdạng được nàng, cho nên mới yên tâm mà rời đi nhưthế.

“Nếu có người có thểđáp được vấn đềCảnh Thù đặt ra, Cảnh Thù nhấtđịnh sẽkhông làm cho người ấy thất vọng.” Thanh âm nhỏnhẹbên trong mang theovài phần mịhoặc, mi kia, ánh mắt kia, còn có một bộdáng điềm đạm đáng yêu, tựahồchỉcần nhìn lên liếc mắt một cái, có thểlàm cho người khác có ý muốn bảohộ.

Người trước mắt tuyệt đối còn có một câu chuyện bí mật

Không riêng gì vẻu buồn không giấu nổi kia, mà ngay cảtoàn thân hắncũng toát ra vẻđặc biệt khác xa với người bình thường

Nếu ta đoán đúng, hắn vào thanh lâu này chắc cũng là vì đểthu thậptình báo, hoặc là đang che giấu chính mình.

“Thiên hạcó có ba loại kì độc mạnh nhất…” Thanh âm thản nhiên truyềnđến, nhưng ta cũng không cần nghe hắn nói nhiều, chỉcần nghe xong mởđầu, ta đãhiểu được, ta đoán chắc là không sai.

Ta xoay người rời đi, vô tâm không cần đi thăm dò hắn, không muốnvướng bận trong lòng. Có lẽhắn cùng Cẩm Hoàng có quan hệrất sâu xa nào đó,nhưng ta đây không phải là Cẩm Hoàng.

“Mạnh Hổ, có phải rất ngạc nhiên vì sao năm nay ta phải đi đến đây,đúng không?” Ta vừa đi vừa thửthăm dò Mạnh Hổ.

“Đây là chuyện của chủnhân, Mạnh Hổkhông dám phỏng đoán nhiều, chủnhân làm nhưvậy chắc chắn là có ý của người.” Mạnh Hổởphía sau vẫn nhưbình thường cung kính. Nhưng chỉcần câu nói của hắn, ta liền hiểu được quảnhiêntrước kia Cẩm Hoàng không có tới nơi này.

Mà năm nay chẳng qua là tìm người đóng giảmình, cho nên mới sẽxuấthiện ởTuyết Duyệt phường. Trách không được ánh mắt vừa rồi của Cảnh Thù chứađựng một loại cảm giác không thểtin. Ta tựa hồđã làm hỏng một quy củcủa CẩmHoàng.

“Biết là tốt rồi.” Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại cười, cũng đủyêumị.

Mạnh Hổtrong nháy mắt có chút hoảng hốt, mà ta ởtrong phút chốckhôi phục sựthanh cao ngạo nghễ, xoay người rời đi.

Một đường bước vào, mà lúc đi đến trung tâm của Tuyết Duyệt phường,lại bịngười ngăn cản đường.

“Hoàng chủ, xin dừng bước.” Người tới cúi đầu, một thân cungkính.

Ta dừng bước, xa cách hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hoàng chủ, nếu đã đến đây, xin mời ởlâu thêm chút nữa, có thể làmHoàng chủthực vui vẻ.” Người trước mắt kích động ngẩng đầu, ánh mắt khẩncầu.

Giờphút này, ta mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng, rõ ràng là nha hoànBích Liễu gặp ởy quán một ngày trước.

Cảnh Thù cùng Cẩm Hoàng quảnhiên có quan hệbất thườngsao?

Ánh mắt thanh lãnh xuyên thấu qua lụa trắng nhìn thẳng vào khuôn mặtBích Liễu, sau một hồi lâu ta mới thản nhiên đáp: “Được.”

Giờkhắc này, ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Bích Liễu lóesáng.

Vẫn là đơn giản mà nói,quan hệcủa Cảnh Thù cùng Cẩm Hoàng hơn xanhững gì ta đã tưởng tượng.

Ta cũng không hỏi gì, lại chính là đi theo Bích Liễu đi tới một cănnhà nhỏyên tĩnh bằng trúc, mà một ngày trước đó ta đã tới.

“Mạnh Hổ, ngươi đứng canh ngoài cửa.” Ta không có biểu hiện ra điềugì dịthường, cứnhưbình thường phân phó Mạnh Hổ. Mạnh Hổlên tiếng trảlời, màta liền cùng Bích Liễu vào căn nhà nhỏ.

Bích Liễu không biết là cốý hay vô tình mà cứthếnhìn ta, hình nhưcó ngàn vạn lời muốn hỏi. Đợi sau khi chúng ta ngồi vào chỗ, ta liền đi thẳngvào vấn đề, mởmiệng nói: “Ngươi có chuyện gì cứnói thẳng ra đi.”

Bích Liễu dừng một chút, đột nhiên quỳ xuống, hai tay cầm lấy chânváy ta, thanh thanh khẩn cầu “Hoàng chủ, ta xin ngươi đểý đến công tửmột chútđược không? Hắn đối với ngươi…” Mặc dù Bích Liễu nói không có rõ ràng, nhưng tacó thểhiểu được hết thảy.

Nguyên lai, Cảnh Thù đối Cẩm Hoàng là tình yêu khắc cốt ghi tâm,nhưng chính là hoa rơi cốý, nước chảy vô tình, Cẩm Hoàng đối với Cảnh Thù khôngchút đểý.

“Công tửnhà ngươi có tưcách có người yêu sao?” Nếu là Cẩm Hoàng, sẽvô tình nhưthếnày sao?

Ta biết nếu là Cẩm Hoàng, nhất định còn hơn thế.

“Chỉbằng một bộdạng hiện tại của hắn? Hắn xứng với ta sao?” Vì thếthanh âm thanh lãnh của ta vô tình vang lênbốn phía, thản nhiên lại cũng đủgiết đi tâm ý của một người.

Ta chẳng qua là muốn đểBích Liễu biết được tâm ý Cẩm Hoàng, nhưng màthếgian luôn luôn nhiều điều trùng hợp. Một đạo thanh âm vỡvụn cắt ngang lờita. Ta nhìn đến nơi phát ra thanh âm ấy, chỉthấy Cảnh Thù đang đứng ởtrướccửa, trên mặt vẫn không kịp thu lại ý cười, lại rõ ràng nhưbịbóp chết, tất cảrối rắm, khó nhịn.

Dưới chân hắn là một tách trà vỡvụn, lá trà xanh biếc phía trên thậmchí còn có hơi nóng phát ra, hương trà lập tức tràn ngập toàn bộngôi nhànhỏ.

“Cẩm Hoàng. . . .” Hắn mởmiệng, thanh âm khàn khàn, lại có vài phầnđau xót nhưcó người chọc phải trái tim mảnh mai của hắn. Một nam tửnhưthế,nên dùng tâm tình gì đểđối đãi với hắn đây? Mà ta chung quy lại là đầu sỏlàmhắn thương tổn.

Có lẽngay từđầu, ta không nên tới đây, là ta cho hắn vô hạn hyvọng, lại không thểkhông tựtay đem hắn đẩy vào tuyệt vọng.

Cẩm Hoàng cho tới nay tương đối hờhững, mà lúc này đây ta có nên vôtâm tiếp tục đảthương người hay không? Nhưng là ta chứkhông phải Cẩm Hoàng, tacũng không có quyền thay Cẩm Hoàng quyết định cái gì. Hít sâu một hơi, ta hờhững nhưtrước nói: “Ngươi hẳn là hiểu được, phải không?” Thông minh nhưCảnhThù, hắn làm sao có thểkhông hiểu tâm ý của Cẩm Hoàng.

Trên mặt Cảnh Thù vốn đã tái nhợt, lại thêm vài phần tựgiễu vô lực,hắn gật đầu, sâu kín nói: “Đúng vậy, ta hiểu, ta vẫn đều là hiểuđược.”

“Cẩm Hoàng, có người nói ngươi là ý chí sắt đá, ta xem ngươi căn bảnlà vô tâm.” Bích Liễu ởmột bên đột nhiên hướng ta quát, trong mắt đều là ý muốnkhiển trách.

Nàng là nói đúng, Cẩm Hoàng thật sựvô tâm. Cũng có thểlòng của nàngđã sớm thất lạc, nhưng tìm mãi cũng không trởlại.

“Vô tâm sao?” Ta hừnhẹ, giống nhưcách Cẩm Hoàng đối với ta ngày đó,trào phúng nói: “Ta là vô tâm.”

Bích Liễu kinh ngạc, Cảnh Thù cười khổ, giờkhắc này, ta bắt đầu hốihận tại sao mình lại ởtrong này.

Ta không phải Cẩm Hoàng, lại càng không muốn vì Cẩm Hoàng mà nhận lấynhững ai oán to nhưvậy trên lưng.

“Bích Liễu, ngươi trước đi ra ngoài đi.” Ngay sau đó, Cảnh Thù vô lựckhoát tay, ngược lại đối với Bích Liễu nói.

Bích Liễu liếc mắt nhìn ta, sau đó vội vàng xoay người rờiđi.

“Cẩm Hoàng, Quân Mạnh Nhiên ta chưa bao giờnghĩ tới đi theo nàng tasẽđược lợi ích gì, trước kia là thế, hiện tại vẫn thế, tương lai cũng thế.” Mặthắn trong lúc đó vẫn nhưcũ nồng đậm u buồn, lời nói lại chứa đựng vô sốsầu bi,“Ta yêu nàng, nhưng là ta cũng hiểu được nàng không thương ta, cho nên từđầuđến cuối ta đều không cho rằng mình có thểxứng với nàng.”

“Đúng vậy, nàng nói rất đúng. Quân Mạnh Nhiên ta không có tưcách,cũng không xứng.” Là cười khổ! Cũng là tựgiễu. Chính là Quân Mạnh Nhiên… Hắnnói hắn là Quân Mạnh Nhiên? Phi tuyết công tửQuân Mạnh Nhiên sao? Tứcông tử– Quân Mạnh Nhiên sao? Vì sao hắn lại đến thanh lâu này làm hoa khôichứ?

Nhớngày đó, ta tuyên bốđùa giỡn với tứcông tử, tất nhiên là đốivới bọn họtừng có những hiểu biết nhất định. Truyền thuyết nói Phi tuyết côngtửda thịt trắng nhưtuyết, xem ra cũng không phải không có căn cứ.

Chỉlà nếu hắn có thểtrởthành một trong tứcông tử, nhất định phảicó chỗhơn người, nhưng sẽlà cái gi đây?

Ta ngước mắt, cách một tầng lụa trắng đánh giá hắn.

Chính là trừbỏu buồn. Vẫn là u buồn, ta cảm giác trên ngườihắnchính là nồng đậm sựu buồn.

“Hiểu được là tốt rồi.” Ngàn vạn suy nghĩ, ta cuối cùng bảo trì lạnhlùng, xoay người muốn ly khai.

Đi được vài bước, phía sau lại truyền đến giọng nói thản nhiên củahắn.

“Cẩm Hoàng, nàng mặc dù có thểphụcảthiên hạ, nhưng thủy chungkhông có biện pháp phụhắn.” Tạm dừng một chút, hắn lại nói: “Cho nên buông tayđi. Không phải vì hắn, mà là vì chính nàng.” Hắn trong trong miệng Quân MạnhNhiên là ai ? Đây tựa hồlại là một đoạn ân oán dây dưa không muốn ngườibiết.

“Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Đối với Cẩm Hoàng, takhông hiểu rõ nàng nhiều lắm, cho nên ta cũng chỉcó thểnóimột câu này.

Ngay sau đó, ta ly khai khỏi căn nhà nhỏbằng trúc của Quân MạnhNhiên, không muốn ởlại đểthêm đảthương người.

Hắn trên người có rất nhiều u buồn, làm cho người ta không đành lòngthương tổn hắn. Cẩm Hoàng không muốn thấy hắn, hay là nàng ta sợsẽbịhắn làcho làm lung lay? Mà giao dịch giữa nàng ấy và ta thật sựchỉđơn thuần thếthôisao?

Nàng rời đi, thật sựlàvì có việc gấp, hay còn là vì muốn trốn tránhngười nàng không muốn gặp?

 

**************

Chương 148:

 

Cẩm Tú thật giả

 

Cẩm Hoàng, nàng mặc dù có thểphụcảthiên hạ, nhưng thủy chung khôngcó biện pháp phụhắn.

Lời nói của Quân Mạnh Nhiên luôn vang vẳng ởbên tai ta, nhưsợi chỉquấn quanh lòng của ta.

Cốgắng xoay người, tìm một vịtrí thật thoải mái đểngủ, ta

 

lơđãnglại nghịch chiếc vòng tay bằng ngọc, khóe môi lại không tựchủđược nhếchlên.

Cẩm Hoàng a Cẩm Hoàng, đúng là vẫn còn có một người có thểđánh nátmột phần thanh cao, ngạo nghễcủa ngươi.

Mà hắn sẽlà một nam tửnhưthếnào đây?

Ta nhưng lại thập phần hiếu kỳ.

“Mạnh Hổ, người ngày hôm qua đến gây chuyện, liền giao cho ngươi đixửa lý, ngươi chắc cũng đã biết phải nên làm nhưthếnào rồi chứ.” Ta cười, đứngdậy, cách cánh cửa phân phó Mạnh Hổđang đứng ởbên ngoài, sau liền hướng bểtắmđi đến.

“Mạnh Hổbiết.” Mạnh Hổlời nói cách cánh cửa rất xa truyền đến,không ngờgiọng nói vẫn còn vang truyền rõ ràng nhưvậy.

Cẩm Hoàng không ngừng mà thu vào rất nhiều tài phú, nhưng cũng khôngphải là một người không biết hưởng thụ, sau phòng của nàng là một bểtắm lớn,dùng ngọc Nam Hải sáng tinh khiết chếtác mà thành, mùa đông ấm, mùa hạmát mẻ,rất tốt cho việc chăm sóc nhan sắc, lưu thông mạch máu.

Ta chậm rãi đi vào trong bểtắm, tựa lưng lên trên vách đá, hơi hơikhép mắt lại, tùy ý nước ấm áp trong bểxẹt qua da thịt của ta, hưởng thụsựthoải mái sung sướng nhất.

Cũng không biết là qua bao lâu, chắc là vì quá mức thoải mái, tanhưng lại mơmơmàng màng ởtrong bểchìm vào trong giấc ngủ.

Giấc mộng dây dưa kia lại một lần nữa ập đến.

Ta giật mình tỉnh giấc, ngước mắt nhìn lên lại chạm phải một đôi mắtđẹp tràn đầy ý cười.

“Ngươi là ai?” Ta ly khai vách tường của bểtắm, tạo ra một khoảngcách giữa hai chúng ta.

Người này thếnhưng lại có thểkhông tiếng động mà tiến vào đây! Màta nhưnglại không có chút cảm giác phát hiện ra.

Mặc dù ngủ, nhưng cũng không thểnào dễdàng buông lơi cảnhgiác.

Nếu nàng muốn giết ta, giờphút này ta nhất định sớm máu tươi nhuộmđỏnơi đây.

“Ta gọi là Cẩm Tú.” Nàng hướng vềphía ta thản nhiên cười, má lúmđồng tiền hiện ra, thật là đáng yêu.

Cẩm Tú?

Nàng cùng Cẩm Hoàng có quan hệgì không?

Nàng nhưlà đoán được suy nghĩ trong lòng ta, cúi đầu xuống hỏi: “Talà muội muội của Cẩm Hoàng, ngươi là ai? Vì sao lại ởchỗnày?”

Nàng là muội muội của Cẩm Hoàng sao?

Ta đương nhiên không có nghe Cẩm Hoàng nhắc qua, dù sao chúng tatrong lúc đó bất qúa cũng chỉnói vài câu với nhau mà thôi.

“Cẩm Hoàng có việc đi ra ngoài, ta là bằng hữu của nàng. Trước mắttạm quản lý sòng bạc Chí Tôn.” Ta hồi phục lại nhưbình thường, nởnụcười đầythiện ý, lời nói ôn nhu. Ởdưới tình cảnh này, ta tựa hồchỉcó thểnói được nhưvậy.

Cẩm Tú cúi thấp đầu, đánh giá ta một phen, mới ngọt ngào nói: “Tỷtỷtên là gì?”

“Cẩm Tú có thểgọi ta là Liễu Lăng tỷtỷ.” Đối mặt với nữtửnhưthếnày, thần sắc của ta cũng không thểkhông nhu hòa một ít được, nàng không giốngnhưCẩm Hoàng đối với ngoại nhân thủy chung mang theo sựngạo nghễ.

Chính là thanh cao, ngạo nghễnhưCẩm Hoàng nhưng lại sẽcó một muộimuội ưu sầu khó hiểu nhưthếnày sao.

Nàng cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, liền ngọt ngào gọi: “LiễuLăng tỷtỷ.”

Ta nhìn nàng mỉm cười ngọt ngào, cầm lấy quần áo ởbên cạnh bể, đứngdậy bước ra khỏi khỏi bểtắm.

“Liễu Lăng tỷtỷ, tỷtỷđi đâu vậy ?” Cẩm Tú đi theo phía sau ta, mộtđường lải nhải.

Vốn tưởng rằng nàng chỉlà một tiểu cô nương, lại không nghĩ rằngnàng so với ta còn cao hơn vài phần, xem ra nàng đã qua tuổi dậy thì được vàinăm rồi, nhìn nàng giống nhưmột cô gái không hiểu sựđời, lại làm cho nàng cóvài phần đơn thuần cùngtính trẻcon.

“Tỷtỷcủa ngươi thật sựcó một việc trọng yếu phải làm, cho nên tạmthời sẽkhông trởvềsớm được. Nếu ngươi có việc tìm nàng, có thểởtrong nàyđợi đến khi nàng quay trởvề. Nếu ngươi không có chuyện gì trọng yếu, cũng cóthểđi vềtrước.Chờtỷtỷngươi trởvề, ta sẽthay ngươi chuyển lời cho nàng.”Ta cốgắng nhẫn nại, nói.

“Chuyện nhưthếnào mới được gọi là trọng yếu?” Nàng chạy lên trướcmặt ta, cười hỏi.

Vừa nãy còn cảm thấy nàng là người đơn thuần, giờphút này lại cảmthấy trong lời nói của nàng, có vài phần ý tứhàm xúc trêu cợtngười.

Nàng cứtheo sát ta lải nhải đặt ra câu hỏi, làm ta cảm thấy thậtquẫn bách, nàng hỏi ta chuyện gì mới được gọi là trọng yếu, ta làm sao mà biếtđược đây?

Ta cùng Cẩm Hoàng bất quá chỉlà làm một cuộc giao dịch, cho nên giờphút này ta mới sẽxuất hiện ởtrong này.

Vềphần Cẩm Hoàng vì cái gì rời đi, khi nào sẽtrởlại, ta còn thậtkhông biết sẽphải trảlời nhưthếnào.

“Một đứa trẻkhông cần phải hỏi nhiều, nhưvậy sẽtốt hơn.” Ta cườiche dấu muốn cho qua chuyện, dừng bước ôn nhu nói với nàng: “Cẩm Tú, nơi nàykhông phải là nơi ngươi nên ởlại, ta xem ngươi vẫn nên đi vềtrước là tốt nhất,chờCẩm Hoàng trởvề, ta sẽbảo nàng tới tìm ngươi .”

Cẩm Tú nhìn quanh bốn phía, giảo hoạt cười nói: “Nơi này tốt lắm a~.Nếu tỷtỷta có thểở, Liễu Lăng tỷtỷngươi cũng có thểở, ta vì cái gì khôngthể?”

Nàng nhìn ta, nhanh chóng phát biểu một câu: “Ta quyết định, ta muốnởlại đây đểchờtỷtỷ.”

Giờphút này, ta quyết định thu lại lời nói vừa rồi, người trước mắt tuyệt đối không phải là một cô gái đơn thuần không hiểu sựđời, ánh mắt của nàngrõ ràng có vài phần giảo hoạt, lại có một bộdáng vô tội không nêncó.

“Có thể, nhưng mà ngươi phải nghe theo lời ta.” Ta dừng một chút, sauđó mới cười nói.

Nàng ôm lấy cánh tay ta, vẻmặt đơn thuần nói: “Cám ơn Liễu Lăng tỷtỷ.”

Đối với sòng bạc Chí Tôn, ta cũng không quen thuộc cho lắm, vì đểchokhông phải gặp phiền toái gì, ta đem Cẩm Tú an bài ởtại một gian phòng bêntrong phòng của ta.

Cũng may Cẩm Tú biểu hiện rấtlà nhu thuận, không chỉcó không cótiếp tục hỏi nhiều, cũng giúp ta che giấu thân phận.

Thời điểm ta đi ra ngoài tuần tra sòng bạc, nàng cũng không đi cùng,liền nhưvậy ngoan ngoãn ởlại bên trong phòng.

“Mạnh Hổ, ta đi ra ngoài một chút sẽtrởlại, ngươi không cần đi theota.” Vẫn nhưlúc sau khi lui tới sòng bạc tuần tra xong, ta xoay người nói vớiMạnh Hổ.

“Dạ, chủnhân.” Mạnh Hổkhông hỏi gì nhiều, cũng sẽkhông cãilời.

Ởtrước mặt của ta, hắn luôn luôn là một dáng vẻcung kính, đem nhữnglời ta nóicoi nhưlà thánh chỉ, một mực vâng theo.

Đương nhiên, tất cảđiều này đều là phải cảm ơn Cẩm Hoàng đã bantặng.

Một người tại sao lại có thểcoi một người khác là trung tâm nhưthế,quảthật ta cảm thấy rất hiếu kì, nhưng là Mạnh Hổlại cơhồnói gì nghenấy.

Lại không biết Cẩm Hoàng rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, có thểlàmcho một người nam nhân nhưthếđối với nàng sinh ra sợhãi, cơhồcòn đem nàngcoi nhưlà thần thánh

Mạnh Hổtựnhiên là không đi theo ta, mà ta liền ra khỏi sòng bạc ChíTôn, hướng quán trọđi đến.

Trong khoảng thời gian này, ta đểlại SởNgọc một mình ởtrong quántrọ, đúng là vẫn có vài phần lo lắng, cho nên cũng luôn thỉnh thoảng tranh thủmột chút ít thời gian, qua quán trọnhìn hắn một lát.

Đương nhiên hắn cũng không biết điều này.

Có đôi khi, ta cũng đã từng nghĩ đến, đưa hắn tới chỗcủa danh mônchính phái có lẽsẽtốt hơn, nhưng kết quảcuối cùng lại không thểbỏxuốngđược.

Ta không có tin tưởng đem hắn bồi dưỡng thành một nam tửhán đầu độitrời, chân đạp đất, ta cũng không có năng lực làm cho hắn vềsau vang danh khắpthiên hạ. Ta duy nhất có thểlàm, tựa hồchính là thực hiện hứa hẹn mà mình từngưng thuận đối với hắn.

Trước khi hắn có được năng lực tựbảo vệbản thân, ta tuyệt đối sẽkhông vứt bỏhắn.

Vì thế, những ý nghĩ đó đành phải từbỏ.

Cẩm Hoàng tuy rằng là đầu đảng tội ác ởĐồthành, nhưng là người biếtnàng là nữtửthì lại không nhiều lắm, huống chi người biết khuôn mặt thật củanàng lại càng hiếm, cho nên mặc dù ta nghênh ngang đi ởtrên đường, người kháccũng sẽkhông nhận ra.

Cho nên một khi ly khai khỏi sòng bạc Chí Tôn, bỏkhăn che mặt xuống,ta liền vẫn là Liễu Lăng, là tỷtỷcủa SởNgọc trong mắt ngườikhác.

“Tiểu nhịca, đệđệcủa ta có khỏe không, có người nào đến tìm hắngây phiền toái hay không?” Ta tìm được một tiểu nhịgiúp ta thông báo tình hìnhcủa SởNgọc, sau khi biết được tình hình gần đây của SởNgọc, sẽdúi cho hắn mộtchút bạc.

Chỉcần một chút bạc, ta tin tưởng hắn nhất định sẽchiếu cốcho SởNgọc thật tốt.

Sau khi tiểu nhịthông báo mọi việc vẫn bình thường nhưnhững lầntrước ta đến, ta đang định rời khỏi quán trọ, bỗng nhiên tiểu nhịkia làm nhưnhớra một việc gì đó, liền gọi ta lại “Cô nương, mấy ngày hôm trước có một namtửđến tìm đệđệcủa cô nương.”

Nam

tử?

SởNgọc ởtrong này cũng không biết người nào, vậy người đếntìm hắnlà ai?

Tâm lý của ta đột nhiên dâng lên vài phần nghi hoặc, xoay người hỏi:“Tiểu nhịca còn nhớrõ bộdáng của nam tửkia không?”

Tiểu nhịsuy nghĩ nửa ngày, chỉnói cho ta “Người kia nhìn rất hiềnhòa, hơn nữa đệđệcủa cô nương tựa hồrất thích hắn, có một ngày, bọn họđichơi thật sựvui vẻ.”

SởNgọc tuy chỉlà một đứa trẻ, nhưng là ý niệm đềphòng rất mạnh,chưa nắm rõ tình hình chung, hắn là tuyệt đối sẽkhông dễdàng tin tưởng mộtngười xa lạ, cho nên có lẽhắnlà thật sựquen biết với nam tửkia.

“Ta đã biết! Trong khoảng thời gian này đã vất vảcho ngươi rồi.” Tacũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, sau khi phân phó vài câu, liền trực tiếp rakhỏi quán trọ.

Thời gian ta cùng SởNgọc ởchung cũng không dài, nhưng là ta cũng rất hiểu biết tính tình của hắn, cho nên ta thủy chung đều không có xuất hiện ởtrước mặt hắn.

Khi trởlại sòng bạc Chí Tôn, ta lại phát hiện Cẩm Tú không có ởtrong phòng.

Tìm được Mạnh Hổ, hỏi hắn, ta mới biết được Cẩm Tú thếnhưng lại đangởbên trong sòng bạc.

Tay

cầm xúc xắc, một chân gác lên trên thành ghế, vẻmặt của nàngthập phần vui sướng, giống nhưnắm xúc sắc trong tay liền nắm được toàn bộthiênhạ.

Vội vàng chạy tới sòng bạc, ta nhìn thấy chính là hình ảnh nhưvậy.

“Cẩm Tú…” ta tức giận gọi, mà nàng lại mang theo vài phần khiêu khíchnhìn ta “Tỷtỷ, có dám cùng ta cá cược một phen hay không?”

“Nếu tỷtỷthắng, Cẩm Tú liền ngoan ngoãn trởvề.” Nàng nhìn ta,khiêu khích không thay đổi “Nếu tỷtỷthua, phải đem toàn bộsòng bạc Chí Tôn giao cho ta, tỷtỷcó dám cá với ta hay không?”

Ta không rõ Cẩm Tú rốt cuộc vì sao phải làm nhưvậy, nhưng là conngươi của nàng hiện rõ một điều, nếu ta không đáp ứng, nàng liền đem thân phậncủa ta tốgiác cho tất cảmọi người biết.

Chính là Cẩm Tú, chung quy vẫn chỉlà Cẩm Tú, nàng vĩnh viễn không sẽhiểu rõ ý tưởng của Cẩm Hoàng, cho nên hẳn là cũng đã đánh giá sai vềta

Ta cũng không sợsựuy hiếp của nàng, ởtrong này dung mạo cũng khôngthểchứng minh được điều gì, lời của nàng cũng không thểchứng minh được cái gì,chỉcần trong tay ta đang đeo vòng ngọc của Cẩm Hoàng, thì ta chính là CẩmHoàng.

Ta có thểphủnhận thân phận Cẩm Tú của nàng, mà không phải là đểchonàng ngược lại phủnhận thân phận của ta.

“Mạnh Hổ, ta không biết nàng, đem nàng đuổi ra khỏi sòng bạc ChíTôn.” Ta nhìn nàng cười đến sáng lạn, sau đó gằn từng tiếng phân phónói.

Cẩm Tú trong nháy mắt có chút kinh ngạc, lăng ngốc nhìn ta, chính làrất nhanh sau đó, nàng lại khôi phục lại nhưtựnhiên, không còn sót lạimộtchút bối rối nào, mà là cười nói: “Tỷtỷ, thực có ý tứnga~.”

“Phải không?” Ta duy trì sựcao ngạo, thanh cao của Cẩm Hoàng, hơihơi nhếch mép, lời nói lạnh lùng.

Ngay sau đó, ta ngược lại nói với Mạnh Hổđang đứng ởbên cạnh: “Cònđứng thất thần ởđóđểlàm chi, không có nghe thấy lời nói của tasao?”

Mạnh Hổlập tức phân phó vài người tiến vềphía Cẩm Tú.

Cẩm Tú xem nhẹta, mà ta cũng đã xem nhẹCẩm Tú.

Ngay tại lúc nàng không chút hoang mang hướng ngoài cửa mà đi, ta lạiđột nhiên hiểu được, Cẩm Tú không phải là một người đơn giản nhưvậy

Có lẽ, nàng cũng không phải muội muội của Cẩm Hoàng.

“Tỷtỷ, người thật sựnhẫn tâm.” Đi đến một nửa đường, đột nhiên xoayngười lại, vẻmặt vô tội nhìn ta nói.

Vẻmặt kia vài phần là thật, vài phần là giả, làm cho người ta khôngbiết được rõ ràng.

Ngay tại lúc đó, ta lại cảm thấy hoảng hốt, nàng tựa hồlại biến trởvềlà một cô gái đơn thuần nhưlúc mới gặp, làm cho người ta bịmêhoặc.

Rất nhanh ta thu hồi lại sựhoảng hốt, bình thản nhưkhông, nói: “Tanói không biết ngươi.”

Nói xong, ta liền xoay người rời đi, đem hết thảy ởlại phía sau,không bao giờnữa muốn đi đểý.

 

****************

Chương 149: Môn chủđịa sát môn

 

Đêm mê say, ánh trăng lạnh lùng tỏa sáng, không gian yên tĩnh khôngmột tiếng động.

Ta dựa người vào trước cửa sổ, trên tay cầm một chén rượu ngon, chậmrãi nhấm nháp.

Hương thơm tinh khiết của chén rượu tràn ngập bốn phía, hơi hơi quấnquanh đầu lưỡi của ta, bóng đêm đẹp nhưthế, rượu ngon nhưthế, vốn phải có trikỷbên cạnh làm bạn, cùng nhau ngắm trăng đối ẩm. Chính là… Ta chờcũnglà…

Cũng không biết là qua bao lâu, phía sau truyền đến hơi thởrất nhỏ,mà ta mặc dù không quay người lại, cũng biết ngườiđến là ai.

Vẫn nhưtrước, nâng lên chen rượu ngon thưởng thức, ta mang theo mộtchút hương vịmen say, thản nhiên mởmiệng “Môn chủđại nhân, ta chờđại nhân đãlâu.” Tiếng cười theo phía sau truyền đến, réo rắt động lòng người “Ta tựa hồđãxem nhẹ nàngrồi, Nguyệt cung chủ.”

Ta xoay người lại, nhìn nam tửtrước mắt, giọng cười khanh khách“Cảnh môn chủ, nếu nhưngài không cần phải cốý che dấu, ta làm sao lại có thểdễdàng nhìn thấu ngài được đây?”

Nụcười vẫn nhưtrước đơn thuần vô tội, chính là người trước mắt đãsớm cởi ra trang phục của nữtử, khôi phục thân phận vốn có của mình. Môn chủcủa Địa sát môn – Cảnh Tiêm Trần.

Địa sát môn, Kính Nguyệt cung, vốn cùng là hai phái hắc đạo, đều làchính tà khó phân, luôn tùy ý làm những gì mình muốn. Chúng ta trong lúc đó,chưa từng gặp nhau, nhưng là cảhai bên lại không xa lạgì nhau.

Ta biết rõ thân phận của hắn, đồng thời hắn cũng nhìn thấu thân phậncủa ta. Cũng có thểtừlúc ta nói ra tên của mình, hắn liền dĩ nhiên hiểu đượchết thảy. “Nguyệt cung chủkhiêm tốn rồi. Cho dù không phải một màn hôm kia xảyra, nàng chắc cũng đã sớm hoài nghi thân phận của ta.”

Hắn tiếp nhận chén rượu trong tay ta, vì chính mình rót một chén rượungon, chậm rãi thưởng thức “Tại hạđối với đại danh của Nguyệt cung chủnhưng lànhưsấm nổbên tai.”

“Liễu Lăng từlâu đã không còn là cung chủcủa Kính Nguyệt cung, mônchủđã khách sáo rồi.” Quảnhiên thật giống với bộdáng nịnh hót của người trêngiang hồ, ta cũng không vội màvạch trần ra mục đích của hắn.

Hắn nếu thích đùa giỡn, ta sẽphụng bồi hắn.

Đường đường là một môn chủcủa Địa sát môn, lại nam phẫn nữtrang,trởthành muội muội của Cẩm Hoàng là vì mục đích gì?

Nếu nói lúc trước, ta ởtrên giang hồlà yêu nữmỗi người sợhãi, vừara tay liền có người nếm phải kịch độc chịu bao khổsở, còn hắn lại chính là mađầu mà người giang hồmuốn tránh càng xa càng tốt, hắn vừa ra tay, liền có thểđùa bỡn người khác, làm cho họbịxoay lòng mòng, rơi vào cạm bẫy do hắn thiếtkếra.

Nam

tửnhưthế, sớm bịđồn đãi miêu tảlà người hung ác tàn bạo nhất,cho nên mặc dù giờphút này, Cảnh Tiêm Trần có đứng ởtrước mặt mọi người, cũngkhông có người nào biết hắn lại chính là đại ma đầu của ma giáo.

Hắn sẽkhông dễdàng muốn mạng của một người, hắn chỉlàm người đómuốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.

Hắn muốn đó chính là lạc thú lạt mềm buộc chặt, hắn thích xem bộdángmột người bịđẩy vào đường cùng sẽnhưthếnào.

Mặc dù cuồng vọng nhưta, cũng phải đối với hắn mang theo baphần sợhãi, nếu không phải vì công việc, ta quảthực là không muốn cùng hắn giaotiếp.

“Đáng tiếc, thật sựlà đáng tiếc.” Hắn nhưtrước mang theo vài phầnđơn thuần vô tội, cười nhìn ta, sâu kín than nhẹ“Ta lúc trước nhưng là rất muốncùng Liễu Lăng liên thủxưng bá giang hồ. Nhưng là chờđến lúc ta phái người tớicửa cầu hôn, nàng thếnhưng lại mất tích.”

Những lời của hắn giống nhưgiảlại giống nhưthật, mỗi tiếng nói, cửđộng trong lúc đó đều là đơn thuần, giống nhưmột thiếu niên chưa hiểu thếsự.

Rõ ràng cảhai chúng ta là người xa lạ, hắn lại cốtình có thểsuynghĩ làm nhưđã thân thiết từlâu.

“Môn chủthật hay thích nói đùa.” Ởmặt ngoài, ta làm một bộtứcgiận, nhưng là đáy lòng lại sớm cảnh giác vạn phần.

Hắn tiến lên vài bước, cách ta ba bước thì ngừng lại, vươn tay cầmlên vài sợi tóc đen bóng mượt của ta, cười nhưkhông cười “Liễu Lăng, ta cũngkhông phải là nói giỡn. Hôm nay chúng ta hữu duyên nên mới gặp lại nhau, nàngcảm thấy đềnghịcủa ta nhưthếnào?”

Hắn giống nhưvô tâm chơi đùa sợi tóc của ta, một đôi mắt chuyên chúnhìn ta, cười yếu ớt thản nhiên.

“Liễu Lăng nay không có quyền, không có thế, tựnhiên là không thểxứng với môn chủ, tâm ý của môn chủLiễu Lăng xin ghi nhận ởtrong lòng.” Tacười, mang theo một chút không đểý nhưxưa.

Cảnh Tiêm Trần lời nói thiệt hay giả, ta một chút cũng nhìn khôngra

Chính là hắn là một nam nhân tuyệt đối sẽkhông đểcho người khác dễdàng nhìn thấu mình, hắn chính là một đại ma đầu, dễdàng đùa bỡn thiênhạ.

Hắn đột nhiên ghé sát vào ta, khóe miệng thủy chung vẫn nhếch lên ýcười vô tội, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

“Nếu ta nói ta không ngại vấn đềđó thì sao? Liễu Lăng chẳng lẽlạingại hay sao?”

 

ánh mắt đơn thuần, nụcười vô tội, không có chút giảtạo, làmcho người ta không thểnào phát hiện cái gì.

“Cảnh môn chủ, nên chấm dứt vui đùa ởđây. Có vài thứ, nói nhiều cũngkhông tốt.” Ta vươn tay nhẹnhàng đẩy tay hắn ra. “Mặc dù là quân cờ, nhưng cũngcó một ngày sẽphản phệ.”

Ta cũng không phải là người đểcho người khác đùa bỡn, nếu không thểthoái nhượng, vậy nghênh diện mà tiến lên.

Nếu ta giờphút này vẫn là cung chủcủa Kính Nguyệt cung, độc bá mộtphương, nếu ta còn là Nguyệt Liễu Lăng nguyện ý vì DạKhuynh Thành mà hy sinhtất cảkia, nhưvậy có lẽta cùng hắn thật sựsẽcó khảnăng liên thủvớinhau.

Đáng tiếc! Ta sớm đã không phải.

Cho nên chúng ta cũng không có khảnăng tiếp tục có cái gì dây dưalẫn nhau nữa.

Hắn nhưtrước vẫn là môn chủcủa địa sát môn, mà ta nhưtrước là vẫnlà Liễu Lăng thuộc vềta.

“Liễu Lăng vẫn thích đảthương người nhưtrước.” Hắn ra vẻủy khuấtnhìn ta nhún vai “Bất quá, khắp trời có nơi nào không có cỏthơm! Cho nên nàngyên tâm, ta cũng không phải là hạng người vô lại này.”

Ta không có trảlời, chỉngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ, bưnglên bầu rượu rót đầy vào chén rượu, sau mới ngẩng đầu cười nói: “Cảnh môn chủnếu không ngại, chúng ta uống một chén có được không?”

Hắn cười gật đầu, ngồi xuống đối diện ta, vươn tay bưng lên chénrượu, không ẩm lại chính là đưa chén rượu lên thưởng thức. Một bộdáng tựnhiên.

Nhưnếu không phải tri kỷ. Một người độc ẩm cùng hai người đối ẩm lạicó gì khác nhau?

Cảnh Tiêm Trần cho tới bây giờcũng không phải là tri kỷcủa ta, tacũng không tâm tình cùng hắn nâng cốc chè chén, vì thếcũng liền làm theo ý củabản thân, uống cạn một chén.

“Liễu Lăng.” người đối diện đột nhiên mởmiệng “Nàng vì sao biết đượcthân phận của ta?”

Rượu là loại rượu cực phẩm do Cẩm Hoàng cất chứa, hương thơm thuầnkhiết say lòng người. một chén đã có cảm giác lâng lâng say.

Ta tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ. “Ngay từđầu, ta thậtđúng là không có hoài nghi ngươi, còn tưởng rằng ngươi đúng là Cẩm Tú, muội muộicủa Cẩm Hoàng.”

“Vậy sao lại…” đáy mắt hắn có hơn vài phần ý cười, rất có hưng trínhìn ta.

“Biết không? Ta trước kia đùa nhiều nhất đó là trò chơi giảdạng, chonên khi một người sắm vai một người khác, ta có thểdễdàng nhìn ra sơhở, ngươinếu thật sựđúng là muội muội của Cẩm Hoàng, làm sao lại không biết Cẩm Hoàngghét nhất bịngười ta đưa vào thếbịđộng?” Ta nhưhắn cười đến vô tội, vươn taychỉvào hương túi bên hông của Cảnh Tiêm Trần, nói: “Cẩm Hoàng chán ghét mùihương của Nguyệt Dạlan, mà mùi hương trên người ngươi lại cốtình là Nguyệt Dạlan.”

Vốn ta cũng cũng không biết Cẩm Hoàng thích cái gì, hay chán ghét cái gì, cho nên mặc dù ngửi thấy được mùi hương trên người hắn, cũng không liêntưởng đến cái gì cả.

Chính là ngày đó, Mạnh Hổvô tình nhắc tới, ta tìm hiểu mới biết đượcCẩm Hoàng nàng chán ghét mùi hương của Nguyệt Dạlan.

Mạnh Hổchẳng qua là tò mò hỏi ta, đã từbao lâu rồi không còn thấychán ghét mùi hương của Nguyệt Dạlan?

Chỉcần một câu ngắn ngủi, ta liền hiểu được tất cả.

Hắn nhất định là ngửi thấy được mùi hương trên người Cảnh Tiêm Trần,mà ta cũng lại không nói thêm cái gì, ít hỏi đi một chút có lẽsẽtốthơn.

Ta chỉnhớrõ, lúc ấy ta hờhững nói: “Có đôi khi mặc dù thật sựchánghét, cũng không thểđểthểhiện ra ngoài.”

Mạnh Hổtựnhiên sẽkhông hỏi nhiều thêm nữa, nhưng là ta lại từđónhìn thấu được thân phận của Cẩm Tú.

Một khi có lòng nghi ngờ, sẽchú ý đến mọi việc, nhưvậy muốn biếtmột người là nam hay là nữ, lại là một việc vô cùng đơn giản.

Lúc ấy ta tuy rằng hoài nghi thân phận của hắn, lại cũng không biếthắn chính là Cảnh Tiêm Trần.

“Thì ra, ta thật sựkhông biếtrõ vềnàng.” Cảnh Tiêm Trần cúi đầukhe khẽthởdài, hình nhưcó mang theo tất cảsựrối rắm bên trong.

Chính là lúc ngẩng đầu lên nhìn ta, hắn vẫn nhưcũ là hắn, không cómột tia khác thường.

Hắn đánh giá ta, vẫn là mang theo sựhiền hòa kia “Chỉbằng mùi Nguyệt Dạlan, nàng sẽbiết thân phận của ta sao?”

“Ta tựnhiên là không có lợi hại nhưvậy. Chính là ta cùng NgânNguyệt của địa sát môn từng có gặp mặt một lần, mà cái ngày môn chủđang đùagiỡn, nhưng lại sửdụng Ngân Nguyệt chưởng, có đúng hay không?”

Ngân Nguyệt chưởng, ta đã từng nhìn thấy HạNguyệt Tiêu sửdụng qua,tựnhiên cũng sẽkhông nhận sai.

“Ha ha, xem ra Liễu Lăng đối với địa sát môn rất là hiểu biết. Lúcnày đây ta xin nhận thua.” Cảnh Tiêm Trần hào phóng nói.

Nhưng là hắn thật sựlàm nhưvô tình hay sao? Hay là hắn căn bảnchính là cốý đểcho ta phát hiện ra thân phận của hắn?

Đối với người nhưCảnh Tiêm Trần, tựnhiên không thểdùng ánh mắt củangười bình thường đểnhìn hắn được.

Hắn thích nhất chính là liên tục thiết kếra cạm bẫy, đểcho ngườikhác cam tâm tình nguyện ởbên trong giãy giụa.

“Cảnh môn chủnếu muốn nhận thua, vậy thì Liễu Lăng cũng không còn gìđểnói, chính là ta rất ngạc nhiên không biết giữa môn chủcùng Cẩm Hoàng có quan hệgì.” Ta bưng lên chén rượu, hướng phía hắn kính một chút, mới cười ngửađầu uống cạn.

Cẩm Hoàng rời đi, Cảnh Tiêm Trần xuất hiện, lời nói của Quân MạnhNhiên, ta cũng sẽkhông cho rằng hết thảy chỉlà sựtrùng hợp.

Cảnh Tiêm Trần có phải là người mà Cẩm Hoàng có thểphụcảthiên hạ,nhưng thủy chung không có biện pháp phụhắn hay không?

Ta cũng không phải là một người hay tò mò, nhưng là Cảnh Tiêm Trầnvừa rồi rõ ràng là trêu cợt ta, hắn nhất định là muốn xem biểu tình kinh hoảngthất tích của ta, nhưvậy ta cũng bất quá là muốn trảlại cho hắn phản kích nhonhỏmà thôi.

“Liễu Lăng ăn dấm chua sao?” Hắn rõ ràng là sợrun một chút, nhưng làngay sau đó lại lập tức khôi phục lại tựnhiên.

Ta dựa lưng vào trên cửa sổ, thản nhiên mà cười. “Cảnh môn chủ, ngươituy là anh hùng tuổi trẻ, nhưng đều không phải là loại hình ta thích, môn chủnếu không chê, chúng ta có thểlà bằng hữu, nếu nhưmôn chủkhông muốn, cũngkhông cần phải trêu đùa Liễu Lăng nữa.”

“Giang hồđồn đãi, cung chủcủa Kính Nguyệt cung – Nguyệt Liễu Lăngrất thích vui đùa với mĩ nam. Xem ra ta vẫn chưa lọt được vào mắt xanh của LiễuLăng.” Hắn ái muội nhìn ta, dễdàng dời đi đềtài.

Trước kia, ta xác thật có tuyên bốmuốn đùa giỡn với tứcông tử,nhưng điều nàychỉđểlàm cho cái tên Nguyệt Liễu Lăng thanh danh đại chấn ởtrên giang hồmà thôi.

Cảnh Tiêm Trần nói nhưthế, lại không biết là hắn đang châm chọc haylà trêu đùa ta đây?

“Chuyện cũ năm xưa, không nên đềcập đến nữa. Ta còn đang chờđáp áncủa môn chủ,ngươi cùng Cẩm Hoàng đã xảy ra chuyện gì?” Hắn không nghĩ đối mặt,ta lại càng muốn hắn đối mặt.

Cảnh Tiêm Trần hắn không phải là người dễtrêu chọc, đối với

 

LiễuLăng ta cũng không phải là loại người đểcho người ta khi dễ.

Nếu đối phó người khác, ta nhất định sẽkhông đi thẳng vào vấn đềnhưthế, nhưng là Cảnh Tiêm Trần không phải là người khác. Hắn là người quỷkếđađoan, thích đùa bỡn người khác, cho nên cùng với hắn ngầm đánh giá, không bằngđem hết thảy đặt lên trên bàn thì hơn.

“Nếu ta nói Cẩm Hoàng hận ta, nàng có phải là sẽcảm thấy vui vẻmộtchút đúng không?” lời nói vẫn nhưcũ thản nhiên, tựa hồnhững lời hắn nói khôngcó quan hệgì.

Nhưng là ta rõ ràng thấy được ánh mắt của chợt lóe lên một tia phứctạp.

Có lẽ, đây cũng không phải là lời nói dối.

Trầm mặc thật lâu sau, ta mới sâu kín mởmiệng nói: “Ngươi nói ngươikhông biết Cẩm Hoàng, xem ra ngươi thật sựkhông biết nàng.”

“Hận sao?” Mâu quang nhìn chằm chằm vào hắn không dời, ta gằn từngtiếng nói: “Nàng cho dù có phụcảthiên hạ, nhưng thủychung không thểphụngươi.”

Ta cũng không xác định được hắn cùng Cẩm Hoàng có thật hay không đãphát sinh ra chuyện gì. Nhưng là lúc nghe thấy Quân Mạnh Nhiên nói những lờinày, ta lại bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót một cách kỳ lạ. Tựa hồchỉcầnmột câu nói đó, có thểcảm nhận được Cẩm Hoàng có bao nhiêu là bất đắcdĩ.

Cho nên thời điểm ta dùng một loại thanh âm cực đạm cực đạm nói ranhững lời này. Thực vừa lòng khi thấy được sắc mặt của Cảnh Tiêm Trần thoáng cóchút khó coi.

Hắn, cùng Cẩm Hoàngquảthực là đã xảy ra chuyện gì đó.

Ta có thểxác định việc Cẩm Hoàng rời đi, cùng hắn thật sựlà có quanhệ, là đang trốn tránh hay là…

“Ngươi ởbên trong sòng bạc gây náo loạn, là vì muốn dẫn Cẩm Hoàngbước ra ngoài sao?” Ta không có chờhắn trảlời. Màlà gằn từng tiếnghỏi.

Nếu thật sựnhưhắn suy nghĩ, giờphút này Cẩm Hoàng có phải haykhông, đang từmột nơi ẩn náu bí mật nào đó, nhìn mọi chuyện phát sinh ởnơinày.

Kết quảlà, ta bất quá cũng chỉlà tấm gỗche chắn chonàng.

Có một sốviệc rất khó nói được rốt cuộc là ai thiếu nợai.

“Phải không?” Ta khí thếbức người, không cho hắn có con đường đểrútlui.

“Nhưthếthì sao?” trong nháy mắt lúc đó, chúng ta tựa hồbắt đầugiương cung bạt kiếm, có một cỗkhông khí khẩn trương khác thường mởra, trànngập ởbốn phía

Cảnh Tiêm Trần cũng không phải là vô hại nhưmặt ngoài hắn thểhiện,hắn là môn chủcủa địa sát môn, là đại ma đầu trên giang hồ, nếu nhưhắn thật sựmuốn ra tay, nhưvậy ta nghĩ ta cũng không phải là đối thủcủa hắn.

Nhưng là thời điểm ta ngồi ởchỗnày chờhắn, ta cũng đã bịliên lụykéo vào bên trong chuyện của bọn họ, cho nên dĩ nhiên ta không thểlui vềphíasau được nữa

“Nếu ngươi không thểcho nàng cái gì, nhưvậy thì đừng nên đến trêuchọc nàng nữa.” Ta lấy tưthái người giám hộcủa Cẩm Hoàng, cao cao nhìn xuốngCảnh Tiêm Trần.

Chính là ta đều không phải là vì Cẩm Hoàng, mà là vì chínhmình.

Loại người kiêu ngạo nhưCảnh Tiêm Trần, nếu đánh bại hắn cũng chỉlàkhi nào hắn nguyện chịu thua mà thôi.

Ta không nghĩ đem mạng sống của mình liên lụy vào bên trong ân oáncủa bọn họ, nhưvậy chỉcòn có phải hơn hắn, thếnào cũng có lúc thắng đượchắn.

Cảnh Tiêm Trần trên mặt chung quy xuất hiện vài phần lăng ngốc, ngạcnhiên, dùng một loại ánh mắt khó có thểlý giải nhìn phía ta.

Giờkhắc này, có lẽtất cảđều là thật sự.

Một người khi kìm lòng không đậu, sẽtoát ra cảm tình mà ngay cảchính mình đều không thểnắm chắc, tựa nhưCảnh Tiêm Trần giờphútnày.

Mà ta muốn chính là hiệu quảnày.

“Lòng của phụnữthực yếu ớt! Một khi bịbóp nát, có lẽvô pháp cóthểlấp đầy được một lần nữa.” Ta từtừnhìn phía ngoài cửa sổ, dùng một loạithanh âm nhưgió xẹt qua mà nói.

Nếu nói vềdiễn trò, ta cũng không kém so với Cảnh TiêmTrần.

Hắn muốn cho ta đi vào bên trong cạm bẫy hắn đã dựng lên, nhưng làgiờphút này lâm vào cạm bẫy đó cũng là chính hắn.

Chẳng qua hắn đối với Cẩm Hoàng có lẽthật sựcó cái gì đó, bằngkhông hắn sẽkhông đểchính mình bịbại lộ.

“Cho nên ngươi dựđoán được thời điểm có một vài thứnhất định sẽphải mất đi.”Ta đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Ngươi thật sựđã lựa chọn tốt lắm sao?”

Hắn tìm đến Cẩm Hoàng là vì cái gì?

Ởtrong mắt hắn, ta nhìn không tới người mê, cho nên hắn lựa chọncũng không phải là Cẩm Hoàng.

“Liễu Lăng, thật sựta đã xem nhẹnàng.” Hắn đột nhiên khôi phục lạithanh tỉnh, cười đến phá lệmê người “Chính là, có chút thời điểm, biết rõ sẽmất đi vài thứ, chúng ta cũng đành phải bất lực.”

Ngay tại lúc ta ngẫm nghĩ vềcâu nói kia của hắn, hắn cũng cưnhiênrời đi, chỉcòn đểlại một câu trêu tức theo gió phiêu tán:

“Liễu Lăng, nếu nhưchúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, nàng có lẽthật sựsẽlà thê tửcủa Cảnh Tiêm Trần ta.”

Cảnh Tiêm Trần, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, nhưvậy giờphút này ngươi khảnăng sớm toàn thân trúng kịch độc, ta nhìn bóng dáng hắn biếnmất ởbên trong màn đêm, thản nhiên nhếch lên khóe môi.

Trước kia, ta đã coi trọng DạKhuynh Thành quá nặng.

Mà khi đó hắn lại rất hữu dụng đối với DạKhuynh Thành.

Cho nên! Chúng ta nếu gặp nhau sớm hơn một chút, ta sẽkhông từbấtkỳ thủđoạn nào đểđảbại được hắn, sau đó đem tất cảmọi thứcủa hắn chiếm làmcủa mình.

Mà giờphút này gặp nhau, đối với hai chúng ta mà nói, đều cảm thấylà thật sựmay mắn

Thật sự, giờphút nàylà vừa vặn…

 

**************-

Chương 150: Hồng lâu vong vũ

 

Cười, nhưgió mùa xuân ấm áp, lại khó có thểnắm bắtđược.

Người trước mắt vẫn nhưtrước là một vẻvô tội, ánh mắt nhìn ta lạithủy chung mang theo tia nhìn vô hại.

Vừa thấy ta, hắn liền ngọt ngào gọi: “Cẩm Hoàng.”

Ngữđiệu kia quảthực mang đậm sựgiảdối, rõ ràng mang theo sựtràophúng mà người ta không thểphát hiện ra được.

Cảnh Tiêm Trần đúng là hồly, thậm chí so với hồly hắn còn giảdốihơn nhiều.

“Gỉa bộngây thơ.” Ta tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, kiêu ngạo màhừnhẹ.

Từsau ngày đó, hắn tựa hồvui chơi thành nghiện, mỗi ngày đều đếnsòng bạc Chí Tôn chơi vài ván, mà quan trọng nhất là hắn luôn luôn thắng, thuđược rất nhiều ngân lượng của sòng bạc Chí Tôn.

Mà ta nếu đã đáp ứng Cẩm Hoàng, liền không thểngồi một chỗmặc kệmọi việc diễn ra nhưvậy được.

Cảnh Tiêm Trần làm nhưvậy, rõ ràng chính là cốý, hắn vẫn là đangchọc giận Cẩm Hoàng. Nghĩ muốn làm cho nàng xuất hiện.

Nói hắn không hiểu biết rõ vềCẩm Hoàng quảthực là sai. Ởmột góc độnào đó hắn lại tựa hồthực hiểu biết nàng.

Hắn biết dùng loại phương pháp có thểbắt buộc được Cẩm Hoàng hiệnthân nhanh hơn.

Chính là Cẩm Hoàng có thểtránh mặt không ra trong baolâu?

“Vẫn là không muốn cá cược với ta sao? Cẩm Hoàng.” Hắn híp mắt. Ýcười sáng sủa.

Duy chỉcó ta hiểu được, hắn căn bản chính là xuyên thấu qua ta đểnói chuyện với Cẩm Hoàng

Hắn muốn cá cược, mà tiền đặt cược chính là sòng bạc Chí Tônnày.

Mà Cảnh Tiêm Trần rốt cuộc muốn có sòng bạc này, hay là hắn còn cómục đích trọng yếu hơn?

Ta không hiểu, cũng không nghĩ muốn đi tìm hiểu

Bởi vì ta sẽkhông cùng Cảnh Tiêm Trần cá cược.

Biết rõ kết cục sẽlà thua, nên ta cũng sẽkhông ngây ngốc mà nhảyvào cạm bẫy đã sớm được hắn thiết kếtốt.

Phép khích tướng sửdụng đối với ta là không dùng được

“Mạnh Hổ, ném người này ra ngoài.” Thanh âm của ta đạm mạc không caokhông thấp, lại đủđểtruyền vào trong tai của mỗi người đang có mặt tại đây.“Vềsau cứnhìn thấy hắn là đuổi hắn đi ngay.”

Con ngươi sắc bén xuyên thấu qua chiếc khăn che mặt, thẳng tắp nhìnkhắp nơi trong phòng, ta dùng một loại thanh âm cực kỳ ngạo nghễ, chậm rãi nói:“Thỉnh mọi người nhận rõ sòng bạc Chí Tôn là nơi nào, cũng thỉnh mọi người hiểuđược Cẩm Hoàng ta là người nhưthếnào, nơi này không chào đón người đến gâychuyện.”.

Mạnh Hổlập tức phái vài người đi tới bên cạnh Cảnh Tiêm Trần, khôngkhỏi phân trần ra hiệu cho bốn người giữchặt hắn lại.

Hắn là ai?

Hắn chính là môn chủcủa địa sát môn – Cảnh Tiêm Trần

Nếu hắn muốn phản kháng, nhưvậy không ai có thểđộng vào một sợilông của hắn, mà hắn nếu không có phản kháng. Ta cũng không tính cùng hắn kháchkhí.

Hắn có thểgiảbộnhưcái gì cũng không biết, nhưvậy ta cũng có thểlàm bộnhưcho tới bây giờta cũng không biết hắn là Cảnh Tiêm Trần, liền xemhắn nhưlà một kẻđến sòng bạc đểgây chuyện mà đối đãi nhưdân cờbạc

“Cẩm Hoàng, nàng thật sựnhẫn tâm nhưthếsao.” Lại là những lời nóinhưthế, lại là một bộdáng vô tội, hắn tùy ý đểnhững người đó kéo ra bênngoài, nhưng là con ngươi lại thủy chung dừng lại ởtrên người của ta, nói mấycâu tựa nhưgió thổi qua “Thật sựmuốn ném ta ra sao?”

Mạnh Hổdừng lại một chút, thần sắc phức tạp nhìn phía ta, giống nhưmuốn nói gì đó

“Ta không biết hắn, đem hắn ném ra ngoài.” Ta không nhìn biểu tìnhcủa Cảnh Tiêm Trần, lời nói lạnh lùng vang lên.

Nếu không thểchân chính đối phó với hắn, nhưvậy trêu cợt hắn mộtphen cũng tốt.

Mạnh Hổgật đầu, không lưu tình chút nào đem Cảnh Tiêm Trần ném rabên ngoài cửa lớn của sòng bạc Chí Tôn.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát to, mà ta lại chính là làm nhưkhông có nghe thấy, xoay người hướng bên trong đi vào.

Cảnh Tiêm Trần chưa bao giờlà một người cho phép chính mình bịchịuthiệt, hắn nếu có thểhạmình làm nhưthế, nhưvậy nhất định là phải có chuyệngì đó rất trọng yếu.

Cẩm Hoàng có thểcó ích gì đối với hắn?

Hắn đang đợi Cẩm Hoàng hiện thân, ta cũng giống hắn đangđợi.

Ta tinh tường cảm giác được Cẩm Hoàng có được danh

 

đầu đảng tội áccủa Đồthành cũng không phải là đơn giản.

“Chủtử, người có muốn thuộc hạtìm người đi đối phó với người kiahay không?” Mạnh Hổvẫn đi theo phía sau ta, đột nhiên mởmiệnghỏi.

“Không cần.” Ta thản nhiên trảlời: “Nếu hắn muốn tới, nhưvậy sòngbạc Chí Tôn luôn mởrộng cửa hoan nghênh hắn. Chính là nếu hắn thắng, cũng khôngcần phải đưa ngân lượng cho hắn, cứđem hắn ném ra khỏi cửa làđược.”

Sòng bạc Chí Tôn cũng không phải là nơi dễđểcho mọi người thắng nhưvậy, điểm này là ởmột khắc kia ta gặp được Cẩm Hoàng liền hiểuđược.

“Chủtử, người đối với hắn…” . Mạnh Hổmuốn nói lại thôi, tựa hồbiếtđiều gì đó.

Ta dừng bước, xoay người sâu kín nói với Mạnh Hổ: “Mạnh Hổ, có một sốviệc ngươi không nên hỏi.”

Ta thểhiện loại tưthái lạnh lùng, cùng xa cách thuộc vềCẩm Hoàng,lời nói vừa ra khỏi miệng, Mạnh Hổliền lập tức cúi đầu, liên tục nói xinlỗi.

Hắn đối với Cẩm Hoàng có một loại cảm giác khó hiểu.

Nói là thuần túy sợhãi, lại tựa nhưhồnhưtrong hỗn loạn mang theovài phần quan tâm, nếu nói là ái mộ, lại tựa hồmang theo một phần trung thànhcho dù có chết cũng không từnan.

Cái loại cảm giác này rất quái lạ, thật sựlà rất quáilạ.

Nhưng là ta cũng không có tâm tưđểý đến, giờphút này đối phó vớiCảnh Tiêm Trần mới là điều trọng yếu nhất

*************

Một đường vềtới phòng. Vừa vào tới cửa, khóe môi ta liền nhếch lêntrêu đùa: “Cẩm Hoàng, nếu đã đến đây, vì sao lại phải trốn tránh nhưvậy? Ngươicũng đừng quên, nơi này là địa bàn của ngươi.”

Trong ba năm kia, phương pháp Mịdùng đểhuấn luyện ta cơhồcó thểđược coi là tàn nhẫn nhất, có thểlàm cho ta phát hiện ra được hơi thởcủa nhữngngười đang ẩn mình ởbên cạnh ta.

Vừa rồi khi mới bước vào cửa, ta liền cảm giác được một loại hơi thởkhông phải của mình.

Người có thểtùy ý đi ra đi vào nơi này, trừbỏCẩm Hoàng ra thì còncó thểcó ai vào đây được nữa?

Lời nói vừa dứt, Cẩm Hoàng một thân y phục màu trắng nhưánh trăng,bước ra từbóng tối, trên mặt vẫn nhưcũ mang theo vẻthanh cao, ngạomạn.

“Ngươi…” Nàng tà tà liếc mắt nhìn ta một cái, muốn nói gì đó nhưnglại thôi.

Ta cười nhìn phía nàng “Ngươi không cần phải nói ra những lời khenngợi ta, ta hiểu được tâm ý của ngươi là được rồi.”

Có thểchọc giận được Cẩm Hoàng chính là một việc rất vui vẻ, làm cho ta có cảm giác đạt được thành tựu lớn, thói quen kia của ta tựa hồvẫn nhưcũkhông bỏđược.

“Nhàm chán.” Cẩm Hoàng thu hồi tầm mắt, không chút nào keo kiệt némcho ta một câu ngắn ngủn nhưvậy

Nhưthếnào những người ta gặp được đều là một dáng vẻlạnh băng nhưvậy?

Ta cười đến sáng lạn, trong lời nói mang theo ý trêu tức không thểsửa được “Nhàm chán sao? Ta xác thực cảm thấy rất nhàm chán. Bằng không cũng sẽkhông đáp ứng cùng ngươi sắm vai trong trò chơi này.”

“Ngươi…” Cẩm Hoàng cũng không phải là người dễtrêu chọc, trong nháymắt, trên người nàng toát ra vài phần lãnh ý lạnh thấu xương.

Ta lại giống nhưvô tình cắt ngang lời của nàng, không chút đểý hỏi:“Ngươi có chuyện gì sao?”.

Nàng nếu đã xuất hiện, nhưvậy nhất định là phải có chuyện gìđó rấttrọng yếu

Hơn nữa ta cho tới bây giờđều là một người biết khi nào thì nên dừnglại là tốt nhất, tựnhiên hiểu được vui đùa không thểcông khai quámức.

Đắc tội với Cẩm Hoàng cũng không phải là một việc tốt vui vẻgì

Nàng thu lại hàn ý vừa mới toátra, đi vềphía ta, cách ta ba bướcthì ngừng lại. “Liễu Lăng, ngày mai Cảnh Tiêm Trần nếu có tiếp tục yêu cầu muốncá cược với ngươi một ván, ngươi hãy đáp ứng hắn.”

Ta không nói gì, chậm rãi đợi nàng nói hết.

“Sau đó đem hắn đưa tới Đoạn Trường Pha ởngoài Đồthành.” Nàng dừngmột chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Nhớkỹ, Đoạn Trường Pha.”

“Nếu hắn không đi thì sao?” Giảo hoạt nhưCảnh Tiêm Trần chắc chắn sẽkhông dễdàng gì mà rơi vào bẫy của nàng.

Nàng bỗng nhiên thản nhiên nởnụcười, đôi mắt to tròn toátlên ánh nhìn long lanh tràn đầy tựtin “Hắn nếu thật sựmuốn gặp ta, hắn liền nhất địnhsẽđi.”

Đây cũng chẳng phải là cạm bẫy cao minh gì, chẳng qua cũng chỉlà mộtcuộc nguyện ý đánh cược, cược xem ai nguyện vì ai. Mà ta bất quá chỉlà ngườigiật dây ởtrong đó mà thôi

Đúng vậy, Cảnh Tiêm Trần nếu muốn gặp Cẩm Hoàng, nhưvậy hắn nhấtđịnh sẽđi.

“Được, ngày mai hẹn gặp lại ởĐoạn Trường Pha.” Ta ngẩng đầu, nhìnthẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, ý cười thản nhiên.

Bên trong trận chiến này, ta chẳng qua chỉlà một người ngoài cuộc,vô tâm bước vào. Vậy thì nên ởbên bờrất xa mà quan sát là tốtnhất

Ngay sau đó, Cẩm Hoàng dĩ nhiên không còn thấy bóng dáng nữa, chỉcònlại âm thanh lạnh lùng của mật thất được đóng lại vang lên.

Ta cười hướng nội thất đi đến, trong lòng tất nhiên là có trăm ngànsuy nghĩ.

***********

Hôm sau, Cảnh Tiêm Trần đúng là vẫn còn đến đây, cũng giống nhưmấyngày trước, ởtrong sòng bạc tung hoành, chờđợi ta xuất hiện, lại vẫn nhưcũbày ra bộdáng vô tội, nhẹnhàng hỏi: “Cẩm Hoàng, cùng ta cá một ván đượckhông?”

Ta cười gật đầu! “Được.”

Một lời nhưthế, ngược lại làm cho hắn giật mình.

“Nàng đồng ý thật sao ?” Hắn làm nhưkhông xác định được, hỏilại.

“Chỉcá một ván thì có gì mà đáng ngạc nhiên chứ?” Ta cười nhìn hắn,thản nhiên mởmiệng “Ta chưa bao giờsợngươi.”

Ánh mắt vô tội kia của hắn dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất ởtrênmặt hắn, hắn cơhồlập tức liền đoán ra được Cẩm Hoàng đã nói những gì, khôngkhỏi nhẹgiọng hỏi: “Có phải nàng muốn cùng với ta đi Đoạn Trường Pha quyếtchiến hay không?”

Lời này đương nhiên là nói cho những người ngoài nghe, cảhai chúngta đều đã sớm biết rõ ràng mọi chuyện.

Mối quan hệcủa hắn cùng Cẩm Hoàng đã vượt xa sựtưởng tượng củata.

“Đúng, tại ĐoạnTrường Pha! Chúng ta nhất quyết phân thắng bại.” Mắthơi hơi chớp một cái, ta kìm lòng không được

 

mang theo vài phần muộnphiền

Tại Đoạn Trường Pha nhất quyết phân thắng bại, lại không biết ngườiđoạn trường kia sẽlà ai?

“Mạnh Hổ, ngươi ởlại trông coi sòng bạc.” Ta xoay người nhìn ngườivẫn thủy chung đang đứng ởphía sau ta, thản nhiên phân phó nói

“Chủnhân, ta muốn đi theo người.” Lần đầu tiên, Mạnh Hổcãi lại mệnhlệnh của ta.

Hắn đối với Cảnh Tiêm Trần tựa hồmang theo vài phần đềphòng, cùngđịch ý được thểhiện ra bên ngoài rõ ràng.

Mạnh Hổtựa hồnhưbiết được một chút ít vềmối quan hệcủa bọnhọ.

“Ta bảo ngươi ởlại thì ngươi phải ởlại.” Ta lạnh lùng nói, khôngcho hắn lấy một cớgì đểphản bác.

Cũng không chờMạnhHổtiếp tục nói thêm nữa, ta liền một phen kéo Cảnh Tiêm Trần qua “Chúng ta đi thôi.”

Giờphút này, Cẩm Hoàng hẳn là đang ởbên kia chờchúngta.

Ta cùng Cảnh Tiêm Trần một đường đi không nói gì với nhau, cũng khôngdừng lại nghỉchân một chút nào, cứthếhướng Đoạn Trường Pha màđi.

Có lẽlà vì đã đạt được mục đích, cho nên không cần phải ngụy tranglàm gì nữa, Cảnh Tiêm Trần đã sớm không còn giống nhưngày thường, mà vẻmặt lạimang theo sựngưng trọng, tựa hồthực đểý đến cuộc gặp mặt này.

Khi chúng ta tới Đoạn Trường Pha, cũng không có thấy bóng dáng củaCẩm Hoàng, chỉcó trong đình giữa mảnh đất rộng lớn kia từng mảnh lụa đỏmỏngmanh bay theo gió.

“Nàng ởđâu?” Cảnh Tiêm Trần nhìn xung quanh một vòng, lại đem ánhmắt chuyển vềhướng ta, hỏi thẳng vào vấn đề.

Cẩm Hoàng ởđâu?

Hắn hỏi ta, ta hỏi ai đây?

“Ai?” Ta lại làm nhưkhông biết nội tình, cốý hỏi: “Người môn chủđại nhân nói là ai?”

“Nàng đã biết còn hỏi. Nói cho ta biết Cẩm Hoàng ởnơi nào?” đôi mắtvốn luôn mang theo ý cười, vì tức giận mà nổilên một tầng mông lung nồng đậm,giống nhưcó vài phần bức thiết, lại giống nhưcó vài phần mang theo âm mưungoan độc.

Cách một tầng mông lung, tất cả, tất cảcũng không thểnhìn thấy rõràng.

“Môn chủkhông phải là sớm đã biết Cẩm Hoàng không còn ởĐồthành hay sao, nàng rời đi cũng đã khá lâu rồi. Ta cũng không biết nàng đang ởnơi nào.”Ta làm một bộdáng vô tội cái gì cũng không biết.

Ta xác thực là không biết Cẩm Hoàng rốt cuộc đang muốn làm cáigì.

Chính là đứng ởta trước mặt ta không phải là người bình thường, màlà môn chủcủa địa sát môn Cảnh Tiêm Trần, hắn sởdĩ bịngười coi là đại ma đầu,cưnhiên sẽkhông phải là người thiện lương gì.

Giờkhắc này, bộdáng vô tội ngụy trang sớm đã biến mất không còn dấuvết, trên gương mặt là tươi cười quỷdị

Cũng là cười, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bấtđồng.

Cảnh Tiêm Trần phút chốc đến gần ta, tao nhã nâng tay lên, mềm nhẹvỗvềmá ta, làm nhưvô hạn ôn nhu, nhưng lại giấu diếm sát khí.

“Ta rất không thích bịngười coi ta nhưmột kẻngốc.” thanh âm réo rắt từtrong miệng hắn phát ra, hắn nhưtrước cười, có cảm giác nhưgió xuânthổi vào mặt.

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi vẫn nhưtrước, không thay đổi gì, vẫn là mộtkẻtựcao tựđại luôn cho rằng mình là đúng.” Tiếng cười theo bốn phương támhướng mà đến, ngay sau đó vài người mặc hồng y che mặt từbốn phía tiến đến, laothẳng tới Cảnh Tiêm Trần, một chút cũng không thèm đểý đến ta

Cảnh Tiêm Trần cũng không có lấy ta làm tấm lá chắn, vươn tay kéo taqua một bên, lại chính là cười nói: “Cẩm Hoàng, thì ra nàng chính là thánh chủcủa hồng lâu vong vũ.”

Hồng lâu vong vũ?

Là hồng lâu vong vũ – tổchức tình báo lớn nhất trên giang hồsao?

Trên giang hồkhông có chuyện gì mà hồng lâu vong vũ không tra rađược, chỉcần có cũng đủnăng lực đạt tới yêu cầu của hồng lâu vong vũ đặtra

Bên trong Hồng lâu có tổchức tình báo lớn nhất trên giang hồ, cũngcó tổchức ám sát thần bí nhất.

Hồng lâu không giống nhưđịa sát môn, và Kính Nguyệtcung.

Địa sát môn cùng Kính Nguyệt cung, đều bịnhân sĩ tựxưng là chính phái trên giang hồgọi là tà phái, nhưng là những người đó cũng không dám đốivới hồng lâu có một câu oán hận.

Người của Hồng lâu chính tà khó phân, nhưng là những nhân sĩ trêngiang hồnày cũng không dám đắc tội với hồng lâu, trừphi hắn muốn tất cảmọiđiều riêng tưbí mật của mình đều bịlộra ngoài, đểcho mọi người nhìnthấy

Người của Hồng lâu cũng không phải là hạng người hiền lươnggì.

Mỗi người trong Hồng lâu đều không muốn mọi người biết mặt của mình,mà hồng lâu nắm giữnhược điểm của mọi người trên giang hồ, đương nhiên bao gồmcảta, thậm chí là cảCảnh Tiêm Trần nữa

“Cảnh Tiêm Trần, vẫn còn rất nhiều chuyện ngươi không thểtưởng đượcđâu” vài người mặc hồng y kia đã phi thân đến trước mặt Cảnh Tiêm Trần. Nhưng làthanh âm của Cẩm Hoàng lại vẫnnhưcũ theo bốn phương tám hướng truyền đến, làmcho người ta nghe mà không xác định được nàng đang đứng ởđâu.

“Cảnh Tiêm Trần, có lẽnhiều năm trước kia, ngươi nhưng là chưa baogiờtừng nghĩ mình sẽcó ngày hôm nay đúng không?” Cẩm Hoàng trong thanh âmmang theo vài phần trào phúng không cần che giấu “Hồng lâu nếu muốn giết một người,nhưvậy ra tay tuyệt sẽkhông thất bại.”

Hồng lâu cho tới bây giờđều là bắt lấy nhược điểm của người khác,sau đó tiếp tục phái người đi ám sát.

Cẩm Hoàng nếu đã chọn ngày hôm nay, chọn ởtại nơi này, nhưvậy nhấtđịnh đã phái người điều tra thật kỹvềCảnh Tiêm Trần.

Thì ra chúng ta đều sai lầm rồi, Cẩm Hoàng rời đi cũng không phải làđang trốn tránh Cảnh Tiêm Trần, cũng không phải là không biết đối mặt với hắnnhưthếnào, nàng chẳng qua là muốn cho hắn lơlà cảnh giác

Là ai nói Cẩm Hoàng mặc dù có thểphụcảthiên hạ, nhưng thủy chungkhông có biện pháp phụhắn?

Xem ra không có một ai có thểhiểu rõ Cẩm Hoàng, Cảnh Tiêm Trầnkhông, Quân Mạnh nhiên cũng không.

“Cẩm Hoàng, nàng thật sựhận ta nhưthếsao?” Cảnh Tiêm Trần cũngchưa có ra tay, lại chính là sâu kín hỏi.

“Cảnh Tiêm Trần, chẳng lẽngươi cảm thấy ta không nên hận ngươi sao?”sựthanh cao, ngạo mạn vỡtan, giọng nói mang đầy sựtrào phúng “Sau khi ngươiđã làm nhiều chuyện có lỗi với ta nhưvậy, ngươi còn muốn hy vọng xa vời ta thathứcho ngươi hay sao?”

Cảnh Tiêm Trần trầm mặc thật lâu sau, mới cười mởmiệng nói “CẩmHoàng, ta chưa từng có nghĩ tới sẽđược nàng tha thứ, ta cũng chưa bao giờhốihận vì sựlựa chọn của mình”

Hắn nói rất nhẹnhàng bình thản, nhưng vẫn đủđểlàm tổn thương tráitim của một người.

Mặc dù ta không biết Cẩm Hoàng ởnơi nào, nhưng lại có thểcảm giácđược hơi thởchung quanh đột nhiên sắc bén vài phần.

Ta không biết bọn họđã phát sinh chuyện gì, nhưng lại có thểtinhtường hiểu được, những lời nói của Cảnh Tiêm Trần có bao nhiêu đảthương ngườikhác ra sao.

Hắn, tựa hồthật sựrất tàn nhẫn…

 

****************

 

Chương 151: Ân oán khúc mắc

 

“Cảnh Tiêm Trần, hôm nay ta chắc chắn phải làm cho ngươi hối hận, hối hận vì đã từng đối đãi với ta như vậy.”

Cẩm Hoàng tiếng nói vừa dứt, vài người mặc hồng y liền dĩ nhiên ra tay, thân hình nhẹ nhàng, chiêu thức quỷ dị, lại cũng không phải là nghĩ muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Cảnh Tiêm Trần nâng tay, muốn phản kích, lại ở trong nháy mắt đột nhiên lăng ngốc, giật mình đứng ở tại chỗ.

Ta biết, độc vô diệt mà ta hạ trên người hắn đã có tác dụng.

Vô diệt, cũng có thể làm cho một người tạm thời mất đi công lực, cũng không giống như thất hồn tán phát huy ngay công dụng khi bị hạ độc

Mà là tiềm tàng lâu ngày mới có thể chậm rãi phát huy được công dụng của nó

Cẩm Hoàng chung quy là biết thân phận của ta, cho nên nàng lại cùng ta làm một giao dịch.

Ta hạ độc cho Cảnh Tiêm Trần, sau khi sự việc thành công, nàng liền cho ta một khối lệnh bài.

Chỉ cần ta cầm khối lệnh bài này, mặc kệ là ta đi đến bất kỳ thành trấn nào, đều có thể đến ngân hàng tư nhân của Chí Tôn rút tiền.

Khi đó ta mới biết được tài phú của Cẩm Hoàng đã vượt quá xa so với tưởng tượng của ta.

Vốn tiền tài đối với ta mà nói, bất quá chỉ là vật ngoài thân, ta cũng không phải thực để ý đến nó, mặc dù không có tiền, ta cũng có biện pháp có được tiền trong tay, chính là giờ phút này ta còn đang phụ trách nuôi Sở Ngọc trưởng thành.

Mà hắn lại tựa hồ không thích ta đi làm hành vi trộm cắp

Chính vì vậy, lợi thế của Cẩm Hoàng thành ra lại hấp dẫn ta.

Cho nên, Cảnh Tiêm Trần giờ phút này không còn khí lực để nâng tay chống đỡ, đã bị mấy người mặc hồng y kia kề kiếm vào cổ.

Rốt cuộc là hắn xem nhẹ ta, hay là ta đã đánh giá hắn quá cao?

Ta cuối cùng cảm thấy nếu là Cảnh Tiêm Trần, tựa hồ sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Nhưng sự thật sớm xảy ra trước mắt, ta cũng không muốn lại đi suy nghĩ gì nhiều thêm, dù sao ở bên trong chuyện ân oán tình thù này, ta bất quá chỉ sắm vai nhân vật là một người khách qua đường mà thôi.

Ta cũng không nghĩ muốn tham gia quá nhiều

Sau ngày hôm nay, giao dịch giữa ta cùng Cẩm Hoàng  sẽ kết thúc, ta cũng sẽ mang Sở Ngọc rời khỏi Đồ thành.

Chính là sự tình tựa hồ cũng không có đơn giản như ta nghĩ, ta đã đánh giá sai về Cẩm Hoàng.

Tại khi ta vẫn còn chưa có phản ứng gì, vài người mặc hồng y nhưng lại phi thân nhanh như chớp đến giữ chặt ta lại. mấy thanh kiếm cũng đã kề ngay tại cổ của ta

Nàng muốn giết người diệt khẩu sao?

Ta thế nhưng lại không biết hóa ra Cẩm Hoàng lại là loại người như vậy.

“Cảnh Tiêm Trần, nếu một trong hai người các ngươi chỉ được sống có một người, ngươi sẽ lựa chọn ai?” Cẩm Hoàng như trước là một thân y phục màu trắng, chậm rãi từ chỗ nấp bí ẩn bước ra, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo sắc bén, thủy chung nhìn Cảnh Tiêm Trần.

Nhưng là vấn đề nàng hỏi là có ý tứ gì?

Ta cùng Cảnh Tiêm Trần bất quá chỉ là hai người xa lạ mới vừa quen biết nhau mà thôi, hắn tự nhiên sẽ không vì ta mà chọn lựa hy sinh bản thân mình.

“Ta đương nhiên chọn chính mình.” Cảnh Tiêm Trần trả lời giống hệt sự suy đoán của ta.

Không ai sẽ vì một người xa lạ muốn ám toán chính mình mà hy sinh, huống chi là đại ma đầu Cảnh Tiêm Trần

Nghe vậy, Cẩm Hoàng cũng là phá lên cười, cơ hồ có chút điên cuồng

Ta chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Hoàng cười như vậy, tràn đầy trào phúng, lại tràn đầy bi phẫn và hận thù

“Thì ra đây chính là tình yêu mà các ngươi đã nói hay sao, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ sống chết có nhau, lại không nghĩ rằng chỉ cần một khảo nghiệm nho nhỏ, là đã có thể làm cho các ngươi trở mặt thành thù.” Cẩm Hoàng cười, nói ra những lời ta nghe mà không hiểu

Ta cùng Cảnh Tiêm Trần làm sao lại có khả năng yêu nhau?

Cảnh Tiêm Trần nhưng cũng không nói gì, chính là lặng im nhìn Cẩm Hoàng, trong ánh mắt tất cả đều là phức tạp mà người ta không đoán được.

“Cảnh Tiêm Trần, thì ra tình yêu mà ngươi nói, cũng không thể vượt qua được sự sinh tử, ngươi nhưng lại có thể thoải mái lựa chọn chính mình như thế, còn người mà ngươi đã từng lựa chọn, lại có thể vì tiền tài mà xuống tay với ngươi. Buồn cười, thật sự là buồn cười.” Cẩm Hoàng gương mặt vốn luôn mang theo vẻ thanh cao, ngạo mạn giờ phút này lại tràn đầy sự trào phúng, mâu quang sắc bén từ trên người Cảnh Tiêm Trần chuyển đến trên người ta, cười khuẩy nói “Tình yêu của các ngươi thật đúng là giá rẻ.”

Ta không hiểu, ta thật sự nghe không hiểu.

Vì sao nàng lại đem ta cùng Cảnh Tiêm Trần liên lụy ở một chỗ?

“Cẩm Hoàng, ngươi có ý tứ gì?” Ta cuối cùng không còn giữ được kiên nhẫn, lên tiếng hỏi nàng “Có phải ngươi nói ra những lời dối trá đó, là hòng để phá vỡ giao dịch của chúng ta có đúng hay không?”

“Ta cùng Cảnh Tiêm Trần căn bản là không quen biết, tại sao lại nói là yêu nhau?” Gằn từng tiếng, ta nói ra những lời mà mình muốn nói.

Ta cũng không nghĩ muốn liên lụy ở bên trong ân oán tình thù, mãi không chấm dứt này của bọn họ.

“Không biết?” Cẩm Hoàng lại một lần nữa nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần “Nàng nói không biết ngươi, nàng thế nhưng nói không biết ngươi”

“Cẩm Hoàng, nàng nhìn lại thật kỹ đi, nàng ta như thế nào lại có khả năng quen biết ta?” Cảnh Tiêm Trần rốt cục đã mở miệng.

Cẩm Hoàng mâu quang chợt tắt, nhẹ cười nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi cho là ngươi làm như vậy ta liền sẽ bỏ qua cho nàng sao? Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung, ta chẳng lẽ lại có khả năng nhận sai hay sao?”

Đúng vậy, ta là Liễu Lăng, ta cũng từng làm qua cung chủ của Kính Nguyệt cung, nhưng là ta có thể thề, ta thật sự không biết Cảnh Tiêm Trần. Cẩm Hoàng ngươi nghĩ muốn phá vỡ giao dịch, cũng không nên dùng đến cái cớ này đi, dưới đáy lòng ta không tiếng động hò hét.

Cảnh Tiêm Trần lại khe khẽ thở dài, lời nói ra mang theo vài phần bất đắc dĩ “Cẩm Hoàng, nàng tên là liễu Lăng, nhưng là nàng căn bản không phải là nàng ấy, nàng hẳn là hiểu được, tuy rằng đều là cung chủ của Kính Nguyệt cung, tuy rằng cùng tên Liễu Lăng, nhưng là dung mạo của các nàng lại khác xa nhau, hơn nữa nàng cũng biết rõ, ở ba năm trước nàng ấy đã mất tích.”

Cung chủ của Kính Nguyệt cung trước kia cũng gọi là Liễu Lăng?

Kính Nguyệt cung không phải là Mị ở ba năm trước đây một tay sáng lập ra hay sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ tất cả những điều ta biết đều là giả hay sao?

Cảnh Tiêm Trần nói cung chủ của Kính Nguyệt cung ba năm trước đây mất tích, mà ta cũng là ở ba năm trước đây quên hết tất cả mọi việc, chẳng lẽ ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ hay sao?

Hồng lâu của Cẩm Hoàng nếu là tổ chức tình báo đứng đầu thiên hạ, như vậy nhất định là đã tra ra được cái gì rồi.

Giờ khắc này, trong lòng của ta chỉ có thể dùng sóng lớn vỗ mãnh liệt để hình dung.

“Cảnh Tiêm Trần, ta nếu đã nói như vậy, liền nhất định là có căn cứ.” Cẩm Hoàng nhìn ta liếc mắt một cái, hờ hững nói: “Ngươi không phải nói Liễu Lăng ở ba năm trước đây mất tích sao? Mà nàng cũng là ở ba năm trước đây mất đi trí nhớ, được Minh Nguyệt công tử Dạ Khuynh Thành cứu, mà Dạ Khuynh Thành sở dĩ đặt tên cho nàng là Nguyệt Liễu Lăng, hoàn toàn là vì trên quần áo của nàng có thêu hai chữ Liễu Lăng. Dung mạo không giống nhau thì sao chứ? Ngươi cũng đừng quên Liễu Lăng đã từng là cao thủ trong dịch dung.”

Hồng lâu xác thực rất lợi hại, thế nhưng lại đem thân thế của ta tra ra rõ ràng, thế nhưng ngay cả trên quần áo của ta có thêu chữ gì cũng biết rõ.

Chính là tất cả mọi việc chỉ là do trùng hợp thôi sao?

Hay là nói ta thật sự chính là Liễu Lăng?

Cho nên thời điểm ta cùng Mị học độc dược, mới có thể thuận buồm xuôi gió như thế sao?

Loạn, thực loạn… …

Vốn là tâm đã bình tĩnh được một chút,  lại một lần nữa bị nhiễu loạn, bởi vì ta bị mất trí nhớ, bởi vì ta đã quên đi một đoạn ký ức.

Nếu ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng của Cẩm Hoàng, như vậy ở bên trong đoạn ân oán tình thù dây dưa này, ta tựa hồ còn sắm vai nhân vật rất trọng yếu.

Cẩm Hoàng sở dĩ ngay từ đầu liền đã chú ý đến ta, giả vờ tín nhiệm ta như vậy, nguyên lai là vì ngày hôm nay hay sao?

Người nàng muốn trả thù không chỉ có Cảnh Tiêm Trần, mà còn có cả ta hay sao?

“Bốn năm trước, ngươi lựa chọn nàng mà bỏ qua ta. Hôm nay ngươi lại đúng là vẫn có thể bỏ qua nàng. Cảnh Tiêm Trần, ngươi là thật sự yêu nàng sao? Hay là nói ngươi căn bản chính là một người vô tâm.” Cẩm Hoàng một chút cũng không để ý tới phản ứng của chúng ta, chính là vẫn tiếp tục lên tiếng chất vấn.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là ân oán tình thù, yêu hận giữa hai người bọn họ, lại không nghĩ được rằng lại là sự dây dưa giữa ba người.

Ta đột nhiên có điểm hận chính mình, vì sao lại mất đi một đoạn ký ức trọng yếu như vậy?

Nếu không có bị mất đi trí nhớ, ta có lẽ sẽ không gặp gỡ Dạ Khuynh Thành, cũng có lẽ căn bản sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

Một cỗ xúc cảm lạnh như băng xuyên thấu qua da thịt, truyền vào trong nội tâm ta, ta nhịn không được rùng mình một cái.

“Ta không phải.” Ta gần như thì thào mà nói.

Mặc dù ta thật sự đúng là Liễu Lăng trong miệng bọn họ thì đã sao? Ta không cho phép mình lại một lần nữa bị người khác bài bố.

Chính là Cẩm Hoàng lại lựa chọn có tai như điếc, cố ý nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần, muốn hắn cho nàng một đáp án. “Ngươi nói đi, có phải là ngươi đang hối hận đúng không? Hối hận vì đã từng lựa chọn nàng.”

Cảnh Tiêm Trần lại chính là hơi hơi nhếch khóe miệng, vẫn như cũ mang theo ý cười, phong thái thong dong, “Ta nói rồi, ta cũng chưa bao giờ hối hận với sự lựa chọn trước kia của mình. Cảnh Tiêm Trần cũng không bao giờ làm chuyện hối hận “

“Cho dù có chết ở dưới kiếm của ta, cũng không hối hận sao?” Cẩm Hoàng không tự chủ được lui về phía sau vài bước, thảm đạm hỏi

Giờ phút này, ta cuối cùng hiểu được, Quân Mạnh Nhiên nói rất đúng.

Cẩm Hoàng cho dù có thể phụ cả thiên hạ, chung quy cũng không có biện pháp phụ hắn

Mặc dù đến giờ phút này, nàng vẫn là đang hy vọng hắn có thể quay đầu lại.

Nếu Cảnh Tiêm Trần nói một câu hối hận, nếu Cảnh Tiêm Trần lựa chọn nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không giết Cảnh Tiêm Trần

Chính là nhiều năm qua trong lòng lúc nào cũng nghĩ muốn trả thù người, kết quả lại vẫn là nhận lấy một câu không hối hận của đối phương, liệu nàng có thể chấp nhận được kết quả này hay không?

Tình yêu, quả thật vẫn có trọng lực làm tổn thương con người ta.

“Không hối hận.” Cảnh Tiêm Trần lời nói thản nhiên, lại đủ để cứa nát trái tim của cẩm Hoàng.

Hắn như vậy hờ hững, tựa hồ căn bản chưa từng đem những việc Cẩm Hoàng đã làm vì hắn đặt ở trong đáy mắt.

Một người dùng hết tâm tư cho việc báo thù, mà một người khác lại chưa bao giờ từng để ý qua, không biết được ai so với ai tàn nhẫn hơn đây?

“Cẩm Hoàng, buông tay đi, ta sẽ không lựa chọn nàng, trước kia là thế, hiện tại cũng vậy, và tương lai cũng là thế.” Cảnh Tiêm Trần lại giống như muốn đoạn tuyệt tất cả ý niệm trong đầu nàng, vô tình nói “Nàng càng là hận ta, liền chứng minh nàng càng yêu ta, chỉ có buông tay, mới là sự giải thoát duy nhất của nàng”

“Ta hận ngươi, ta hận không thể uống máu của ngươi, ăn tim của ngươi.” Cẩm Hoàng thì thào tự nói “Ta làm sao lại có khả năng yêu ngươi chứ?”

“Cẩm Hoàng, nàng chắc chắn biết, nàng vẫn là yêu ta. Chính là Cẩm Hoàng, cả đời này, ta không thể yêu nàng. Mặc dù là chết, cũng tuyệt đối không hối hận.” Cảnh Tiêm Trần lại không buông tha nàng, cơ hồ tàn nhẫn lật tẩy tầng tầng ngụy trang của nàng, đem sự thật máu chảy đầm đìa đặt ở trước mặt nàng.

Một người thanh cao như Cẩm Hoàng, một tay có thể lay chuyển cả thiên hạ, nhưng là đối mặt với Cảnh Tiêm Trần chung quy đã mất tất cả không còn gì

Yêu sâu đậm như vậy, tại sao lại phải hận đến mức để chính mình bị dày vò, sống khổ sở như vậy?

Cảnh Tiêm Trần chẳng lẽ thật sự thờ ơ sao? Hay là nói hắn thật sự từng yêu nàng kia?

Ta xoay người, liếc mắt nhìn Cảnh Tiêm Trần một cái, cực lực muốn nhớ lại một chút ít gì đó, nhưng là trong đầu cũng không có xuất hiện hình ảnh của bọn họ.

Người trước mắt bất quá là một người xa lạ, ta có phải thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ hay không?

Trầm mặc, tại một khắc kia quấn quanh, như dây leo quấn quanh, làm cho ta không thở nổi.

Cẩm Hoàng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, mắt lạnh nhìn phía Cảnh Tiêm Trần “Ta sẽ không buông tay, mặc dù là đồng quy vu tận (*), ta cũng sẽ không buông tay. Cảnh Tiêm Trần, đừng cho là ta sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện ngươi đã làm với ta”

(*đồng quy vu tận:kéo nhau chết chùm)

Cảnh Tiêm Trần hơi hơi khép lại đôi mắt, che giấu hết thảy phức tạp, nhưng là ta lại nhìn thấy hết tất cả sự bất đắc dĩ trong mắt hắn, thật lâu sau sau, hắn mới sâu kín mở miệng “Cẩm Hoàng, nàng tại sao lại luôn bức ta phải lựa chọn như vậy?”.

Vừa nói người vừa động đậy, hắn liền dĩ nhiên đánh văng mấy người mặc hồng y, đang kề kiếm tại cổ của hắn ra xa

“Cẩm Hoàng, nàng biết rõ ta cùng Liễu Lăng có tình cảm sâu đậm, tại sao nàng lại muốn làm cho nàng ấy hạ độc ta?” Hắn nhẹ nhàng mà hít vào một hơi. “Ta làm sao lại không biết chứ.”

Cảnh Tiêm Trần quả thật vẫn là Cảnh Tiêm Trần, hắn sẽ không có dễ dàng bị người tính kế như vậy.

Chính là hắn nếu không thương Cẩm Hoàng, cần gì phải cố ý làm như vậy?

Ta còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, thanh âm của Cẩm Hoàng đã sâu kín truyền đến “Cảnh Tiêm Trần, ngươi quả thực vẫn là người vô tình như vậy, luôn thích thiết kế bẫy, sau đó nhìn con mồi giãy giụa, đến cuối cùng mới đi ra cho một đòn trí mạng, ngươi rõ ràng sẽ không trúng độc, lại cố tình làm ra một bộ dáng bị trúng độc, ngươi nhất định ở dưới đáy lòng đang chê cười ta.”

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi thật quá tàn nhẫn.”. Trong ánh mắt của Cẩm Hoàng lại tràn đầy trào phúng, cuối cùng mang theo một phần kiêu ngạo vốn có của nàng.

“Nàng vẫn biết như vậy mà, ta vẫn rất tàn nhẫn.” Cảnh Tiêm Trần vẫn như cũ cười cười, như vậy tao nhã, lại là như vậy chói mắt “Ta muốn nàng hiểu được, Cẩm Hoàng nàng cho dù có tiếp tục làm gì đi nữa, cũng đấu không lại Cảnh Tiêm Trần ta. Đừng cho là ta thật sự không biết mấy năm nay nàng rốt cuộc đang làm những gì, nàng tự cho là hồng lâu của nàng là tổ chức tình báo đứng đầu thiên hạ, lại đừng quên mọi chuyện của nàng ta đều biết rõ như lòng bàn tay. Cẩm Hoàng, nàng buông tay đi. Nàng đấu không lại ta đâu.”.

Cẩm Hoàng lại nghiêng người đi đến bên cạnh ta, tiếp nhận kiếm trên tay của một người mặc hồng y, cười nói: “Mặc dù đấu không lại ngươi thì đã sao, ta muốn giết nàng. Cho các ngươi âm dương cách biệt, cho ngươi mất đi thứ quan trọng nhất.”

Ở một khắc này, ta bỗng nhiên bất động, ta lại chính là mặc kệ Cẩm Hoàng muốn làm gì thì làm. Ta cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nói.

“Cẩm Hoàng, nàng vẫn là không rõ sao?” Cảnh Tiêm Trần cười như không cười, bước về phía Cẩm Hoàng. Nhìn ta liếc mắt một cái, lại cuối cùng đem ánh mắt nhìn thật lâu ở trên người Cẩm Hoàng, tao nhã gạt vài sợi tóc phân tán ở trên vai của Cẩm Hoàng ra đằng sau, thản nhiên nói: ” Cảnh Tiêm Trần ta, vĩnh viễn chỉ xem trọng mình nhất, cho nên mặc kệ là ai. Ta cũng sẽ không quá mức để ý, lúc trước, ta có thể vì nàng bỏ qua ngươi. Hôm nay, ta cũng như vậy có thể bỏ qua nàng ấy, huống chi, người mà nàng kề kiếm trên cổ căn bản không phải là Liễu Lăng của ta, bất quá chỉ là một người xa lạ mới quen biết không lâu mà thôi.”

“Cẩm Hoàng, nàng có hiểu ra không? Ta không cần.” Cảnh Tiêm Trần biết cách làm như thế nào để hoàn toàn đả kích được một người.

Đúng vậy, ta nhìn thấy trong ánh mắt của Cảnh Tiêm Trần là sự vô tình, không thèm để ý đến sự sống còn của ta.

Cẩm Hoàng không rõ, ta cũng đã rõ ràng hiểu được, yêu thương một người như Cảnh Tiêm Trần, nhất định chính là một kiếp nạn của Cẩm Hoàng.

Nếu ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ, nếu lúc trước ta cũng như Cẩm Hoàng, yêu Cảnh Tiêm Trần, như vậy giờ phút này ta thậm chí nên cảm thấy may mắn, may mắn chính mình mất đi ký ức về hắn, cho nên giờ phút này có thể nghe những lời tàn nhẫn như vậy của hắn, cũng không có cảm giác gì.

Mà giờ phút này, Cẩm Hoàng lại là cười ha hả “Cảnh Tiêm Trần, ngươi đã đánh giá mình quá cao. Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn yêu ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn là Cẩm Hoàng trước kia sao? Ngươi cho là biết rõ ta như lòng bàn tay hay sao?” .

Cẩm Hoàng buông ta ra, lại đi bước một đến trước mặt Cảnh Tiêm Trần “Đúng vậy, ta từng có yêu ngươi, cho nên ta thật hiểu biết ngươi! Biết phẩm tính của ngươi, tự nhiên cũng biết ngươi là người vô tình. Cho nên mọi việc đều là do ta cố ý, cố ý để cho ngươi biết hành tung những năm gần đây của ta, cũng là cố ý diễn trò ở trước mặt ngươi. Ta muốn ngươi nếm thử cảm giác bị người đùa bỡn ở lòng bàn tay.”

“Cảnh Tiêm Trần, ta nói rồi, hồng lâu của ta nếu muốn giết một người. Liền tuyệt đối ra tay sẽ không thất bại.”. Cẩm Hoàng cười, cười đến cao ngạo, như một nữ vương đầy ngạo nghễ cười cợt Cảnh Tiêm Trần.

Tất cả mọi việc vẫn nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Cẩm Hoàng, chung quy không phải là một nữ tử tầm thường …

 

***************

Chương 152: Loại tình cảm vô tình

 

Nàng nói là đang diễn trò, nhưng là ta cũng hiểu được những lời của nàng, tất cả đều là sự thật.

Về Kính Nguyệt cung, về nữ tử có tên giống ta kia.

“Cẩm Hoàng, nàng thật sự muốn ép buộc ta và nàng phải đối địch với nhau hay sao?” Cảnh Tiêm Trần trong ánh mắt sắc bén mang theo tia âm trầm, âm trầm giống như mặt hồ mùa thu, lại giống như một tầng sương mù, mông lung không rõ.

Gió chợt nổi lên, Những cánh hoa theo gió bay bay bốn phía, tăng thêm vẻ đẹp xuất trần cho mỹ nhân, Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như cũ.

Bạch y trong gió bay bay, mái tóc đen được gió thổi tung bay, nụ cười kia vẫn mang theo vẻ cao ngạo không chút giấu diếm, cũng là như vậy sáng lạn, đó là nụ cười thuần túy, không gì có thể sánh được, là nụ cười thần túy nhất trên thế gian này.

“Cảnh Tiêm Trần, ta đã nói rồi, sẽ có một ngày ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận.” Cẩm Hoàng vẫn tươi cười như trước, giống như khi đối mặt với Cảnh Tiêm Trần, trong lòng nàng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng thanh thản, tựa hồ không bao giờ đem tất cả để ở trong lòng mình một lần nữa.

Kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe ra hào quang thản nhiên, thẳng tắp chỉ về phía Cảnh Tiêm Trần

“Liệt Cẩm là người tặng kiếm cho ta, hôm nay ta liền dùng máu của ngươi để tế điện nàng.” Lời nói của Cẩm Hoàng mang theo sự thanh lãnh không gì có thể sánh được.

“Ta sẽ làm theo như ý nguyện của nàng, chấm dứt tất cả nghiệt duyên của chúng ta.”

Võ công của Cẩm Hoàng như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng là xem tư thế của nàng, thì biết nàng cũng không có ngốc đến nỗi cùng Cảnh Tiêm Trần một đấu một.

Trong nháy mắt tay của nàng giơ lên, vài người mặc hồng y liền bao vây thành vòng tròn xung quanh Cảnh Tiêm Trần, chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ đang bày kiếm trận

“Một khi đã như vậy…” Cảnh Tiêm Trần ngừng lại một chút, mới thản nhiên nói: “Vậy thì nàng đừng trách là ta vô tình.”.

Cảnh Tiêm Trần xuất kiếm, nhưng không có vung kiếm lên, hắn cầm chuôi kiếm chưa rút ra khỏi vỏ kiếm, cùng những người xung quanh vòng tròn dây dưa.

Cao thủ so chiêu, đao quang kiếm ảnh, nếu là người có công lực thấp nhất định khó có thể thấy được chiêu thức này.

Ta chỉ biết là hai bên đều là cao thủ, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.

Chính là trên giang hồ từng lưu truyền: một khi Cảnh Tiêm Trần rút kiếm ra khỏi vỏ, liền muốn tắm máu thanh kiếm đó, vì thế thanh kiếm liền được gọi là thanh huyết kiếm.

Hai bên đánh nhau một lúc, hắn cuối cùng rút kiếm ra khỏi vỏ, đúng là cả vật thể là một màu đỏ rực. Tản ra quang mang quỷ dị. Lại không biết rốt cuộc nó đã tắm  máu của biết bao nhiêu người rồi

Hắn là Cảnh Tiêm Trần, cho nên cũng không biết cái gì gọi là xuống tay lưu tình

Kiếm khí sắc bén lập tức xoáy thành vòng tròn, phóng vào mấy người mặc hồng y, làm cho bọn họ bị chấn động phải lui về phía sau vài bước.

Chính là cao thủ chung quy vẫn là cao thủ, những người mặc hồng y này rất nhanh lại đi lên phía trước vài bước, vây quanh hắn.

Cảnh Tiêm Trần mặc dù là võ nghệ có hơn bọn họ vài phần, nhưng cũng là không quen thuộc trận pháp này! Trong lúc nhất thời, nhưng lại cũng bị khống chế ở bên trong trận pháp.

Cẩm Hoàng lại chính là đứng ở cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc đang diễn ra.

Trong nháy mắt, hôm nay tựa hồ chỉ còn lại có đao quang kiếm ảnh, thanh âm leng keng của đao kiếm chạm vào nhau, cùng với tiếng thét dài của các cao thủ, tiếng gào thét xuyên qua tiếng gió, hoàn toàn đan vào cùng một chỗ, soạn thành một bản nhạc tranh đấu của bọn họ trong lúc đó.

Ta đứng ở tại chỗ, nhưng lại có vài phần hoảng hốt.

Mà giờ phút này Cẩm Hoàng lại đột nhiên đến gần ta,  khi ta còn chưa kịp có phản ứng gì, là lúc nàng ta liền đem ta đẩy vào bên trong kiếm trận.

Tuy rằng vừa rồi tất cả đều là diễn trò. Nhưng cảm tình kia rõ ràng lại là thật.

Cẩm Hoàng vẫn là còn nhận định ta là Liễu Lăng trước kia, cũng chung quy không chịu buông tha ta.

Người ở bên trong đều là sửng sốt, lại cuối cùng không có người để ý ta, ánh đao hỗn loạn, bóng kiếm vẫn lóe lên như trước.

Cẩm Hoàng, có phải là nàng đã quá coi thường ta, hay là chỉ muốn ta ra tay kết thúc tất cả mọi chuyện.

Liễu Lăng ta lại có thể là loại người để mặc cho bọn họ tùy ý bắt nạt hay sao.

Cũng ngay tại khi lưỡi kiếm chạm gần vào người, ta liền ra tay, tung ra thất hồn tán.

Bọn họ đều trở tay không kịp, hoặc nhiều hoặc ít đều bị dính thất hồn tán.

Mà Cẩm Hoàng cũng ngay tại một khắc đó, liền hướng kiếm về phía Cảnh Tiêm Trần.

Kỳ thật ta thật hiểu được, lý do Cẩm Hoàng vừa rồi làm như vậy, nhưng là ta chính là làm như không biết, thành toàn cho nàng.

Lời nói của Cảnh Tiêm Trần đột nhiên làm cho ta nghĩ đến, lúc trước chính mình cũng đã trải qua bị người khác lợi dụng.

Nam nhân tâm quá lớn, rất ngoan độc, trong lòng bọn họ vĩnh viễn có quá nhiều thứ tồn tại, mà chúng ta luôn luôn chỉ là những vật hy sinh của bọn họ.

Đúng vậy, giờ phút này ta mới phát giác, ta chưa từng bao giờ can tâm chấp nhận điều đó.

Có lẽ ta cũng chưa từng nghĩ qua sẽ mượn tay Cẩm Hoàng để chứng minh một điều gì đó.

Thời điểm Cẩm Hoàng lao về phía Cảnh Tiêm Trần, ta phi thân một cái, liền thoát ra khỏi kiếm trận, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi việc đang xảy ra,

Thất hồn tán tuy đã ảnh hưởng đến Cảnh Tiêm Trần, nhưng cũng không có hoàn toàn chế trụ được hắn.

Hai người bọn họ nhưng vẫn còn là đao kiếm hướng về nhau, cũng không nhìn ra được đao kiếm của ai nhanh hơn.

“Minh Cẩm Hoàng…” Cảnh Tiêm Trần đột nhiên hét lớn một tiếng, một tay bắt được lưỡi kiếm của Cẩm Hoàng đang hướng về phía hắn, tay kia thì cầm thanh huyết kiếm, không lưu tình chút nào hướng về phía nàng.

Thì ra Cẩm Hoàng họ Minh… Đột nhiên trong lúc đó, ta hiểu được một việc.

Chỉ là chúng ta đều đã quá xem nhẹ Cảnh Tiêm Trần.

Thanh kiếm của Cẩm Hoàng cắt qua tay Cảnh Tiêm Trần, nhưng là hắn lại làm cho Cẩm Hoàng không có cách nào rút kiếm từ trong tay hắn ra được, mà thanh huyết kiếm tựa như lại hướng về phía Cẩm Hoàng.

“Chủ nhân…” trong lúc kiếm quang lóe ra ánh lửa, một đạo thân ảnh hiện lên.

Chờ ta nhìn thấy rõ mọi việc, Mạnh Hổ dĩ nhiên chắn ở trước người Cẩm Hoàng, bị thanh huyết kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Dù vậy, Cẩm Hoàng vẫn là đã bị kiếm khí gây thương tích, mạnh ói ra một búng máu.

Cảnh Tiêm Trần thế nhưng thật sự lại rất lợi hại.

“Ngươi…” Cẩm Hoàng nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt mở lớn không thể tin, chính là ở khi sát khí của Cảnh Tiêm Trần bắt đầu tản ra, nàng lại mở to hai tròng mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Ta không cần ngươi cứu, ngươi dựa vào cái gì mà lại muốn cứu ta.”

“Thật xin lỗi ” Mạnh Hổ suy yếu nói: “Cẩm Hoàng, thật xin lỗi. Nhưng là… Ta thật cao hứng… Nàng đúng là vẫn còn để ý đến ta.”

Mạnh Hổ hắn là ái mộ Cẩm Hoàng, nhưng là ta lại không biết hắn thế nhưng lại có thể vì Cẩm Hoàng mà chết.

“Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Cẩm Hoàng lại chính là hờ hững nhìn hắn “Vốn là tính không buông tha cho ngươi. Như thế cũng tốt, ta đỡ phải ra tay.”

Nàng nhưng lại như thế lạnh lùng, tia chớp động trong  ánh mắt kia rõ ràng là hận, hận trắng trợn, không hề che giấu.

Nàng cùng Mạnh Hổ trong lúc đó tựa hồ càng thêm cách xa, không thể  lại gần nhau được.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới… nàng sẽ tha thứ cho ta”. Mạnh Hổ thản nhiên cười. “Nhưng nếu ta có thể vì nàng mà chết. Ta lại…Cam tâm tình nguyện… Cẩm Hoàng… Ta…”

“Ta không muốn nghe, ngươi câm mồm.” Cẩm Hoàng cắt ngang lời hắn, cả người tản ra bi thương khó hiểu, làm như muốn nhuộm dần tất cả sự bi thống, đau thương của mình.

 

Cảnh Tiêm Trần đột nhiên rút kiếm về, máu tươi vẩy ra xung quanh, hắn nói “Cẩm Hoàng, nàng nhưng lại cũng là người vô tình như thế”

“Đương nhiên là do ta học được từ ngươi.” Cẩm Hoàng quay đầu sang hướng khác, chặt đứt tất cả ý niệm trong đầu Mạnh Hổ.

Ở một bên, Mạnh Hổ cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đến lúc chết cũng đều không thể được Cẩm Hoàng tha thứ, hắn làm tất cả mọi chuyện là vì cái gì?

Hắn như thế đi theo Cẩm Hoàng, nhưng chỉ là để nàng tha lỗi cho hắn thôi sao?

“Hắn có thể vì nàng mà hy sinh chính mình, mà nàng sẽ không, cho nên nàng không có tư cách đến chỉ trích ta cái gì cả, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta và nàng coi như đã chấm dứt hết tất cả mọi chuyện. Ta sẽ không giết nàng, cũng mời nàng về sau không cần lại đến tìm ta gây phiền phức.” hai bên cùng giằng co, đều là một thân lãnh đạm, lạnh lùng.

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi có biết hắn đã làm gì ta không? Hắn…” Cẩm Hoàng đột nhiên ói ra một búng máu, lảo đảo ngã xuống.

“Các ngươi lại đang làm cái gì?” Một tiếng ca thán thản nhiên theo cách đó không xa truyền đến, Quân Mạnh Nhiên phất tay, như trước là mang theo một chút u buồn.

Hắn đi tới bên cạnh Cẩm Hoàng, cúi người nâng nàng dậy, để cho nàng tựa vào trên người hắn, thế này mới ngược lại nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần “Tiêm Trần, các ngươi lại đang làm cái gì? Ngươi vẫn muốn thương tổn nàng hay sao? Các ngươi…”

“Mạnh Nhiên, nếu ngươi thích nàng, liền coi chừng nàng cho thật tốt, không cần để cho nàng tiếp tục đến làm phiền ta nữa, ta đây tự nhiên sẽ không ra tay lần nữa.” Cảnh Tiêm Trần nhìn bọn họ liếc mắt một cái, hờ hững nói.

Quân Mạnh Nhiên trong ánh mắt u buồn lại dày đặc vài phần, ngón tay hướng về phía xác Mạnh Hổ nằm trên mặt đất, sâu kín hỏi:

“Tiêm Trần, ngươi chẳng lẽ thật sự không biết hắn đã làm gì nàng sao?”

“Quân Mạnh Nhiên, ngươi đừng nói nữa, ta tuyệt đối không muốn biết chuyện của nàng, một chút cũng không muốn biết.” Cảnh Tiêm Trần xoay người muốn  rời khỏi, lại lại đột nhiên kéo ta lại gần.

Giờ phút này, ta mới đột nhiên từ trong suy nghĩ bừng tỉnh.

Vốn tưởng rằng chính mình vẫn như cũ, chỉ là khách qua đường, lại vẫn là bị liên lụy đi vào.

Ta nhìn Cảnh Tiêm Trần, bình tĩnh nói: “Buông tay.”

Mà hắn lại chính là cười nói: “Cẩm Hoàng nói rất đúng, nàng là Liễu Lăng, mà ta là Tiêm Trần của nàng.”

Hắn vừa rồi… Rõ ràng liền thề thốt phủ nhận, vì sao hiện tại lại nói như vậy?

“Ta nói rồi, ta đã sớm nghĩ muốn hướng nàng cầu hôn, mà nàng từ lúc bốn năm trước, cũng đã đáp ứng ta rồi.”. Hắn nâng bàn tay của ta lên, vô tội cười khẽ “Liễu Lăng, nàng là Liễu Lăng của ta. Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ buông nàng ra.”

Giờ phút này, ta dĩ nhiên hỗn loạn một mảnh.

Liễu Lăng, ta thật là Liễu Lăng trong miệng bọn họ sao?

Ngay sau đó, hắn nắm tay của ta xoay người muốn rời đi.

“Tiêm Trần, hắn đã từng làm nhục Cẩm Hoàng” Quân Mạnh Nhiên trong lời nói mang vài phần sâu kín, ở phía sau chúng ta vang lên.

Một khắc, thân mình của Cảnh Tiêm Trần đột nhiên cứng đờ.

Mà ta cũng đột nhiên thanh tỉnh lại, giãy ra khỏi bàn tay của Cảnh Tiêm Trần.

Mạnh Hổ hắn thế nhưng đối với Cẩm Hoàng đã làm ra chuyện như  vậy… Cho nên mới…

Ân oán dây dưa của bọn họ trong lúc đó, xa tới mức ta không có khả năng tưởng tượng được

Mà ta cũng thật sự không nghĩ tham gia.

“Ta không phải… Liễu Lăng của ngươi, ngươi cũng không phải Tiêm Trần gì đó của ta.” Ta đột nhiên quay người cười nhẹ với Cảnh Tiêm Trần “Ngươi cũng không phải là loại người ta thích.”

Vô tâm tham gia, cũng không có lực để cùng người dây dưa cái gì gọi là tình yêu.

Mặc dù ta đúng là Liễu Lăng mà bọn họ nói thì đã làm sao? Nếu đã quên hết thảy, đã quên hắn, như vậy liền chính là người xa lạ.

“Liễu Lăng…” Hắn thế nhưng lại còn có thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh, vô tội nhìn ta.

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi cho là ngươi đã thắng sao?” Phía sau lại truyền đến tiếng cười suy yếu của Cẩm Hoàng “Sai, ngươi đã thua. Hết thảy đều là cái bẫy, mục tiêu của ta là…”

Cảnh Tiêm Trần mạnh xoay người lại, lớn tiếng hỏi: “Lang Gia phường?”

“Đúng, Lang Gia phường, nếu muốn hủy, tự nhiên muốn hủy đi thứ quan trọng nhất đối với ngươi, ngươi giờ phút này mặc dù có chấp cánh bay đi, cũng không có phương pháp thay đổi được mọi việc.” Cẩm Hoàng sâu kín nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi đã thua.”

Ta cũng không biết Lang Gia phường là cái gì, ta chỉ biết là Cảnh Tiêm Trần bước nhanh rời đi, lo lắng không thôi. Nhưng cũng không quên để lại vài câu ngoan độc “Mạnh Nhiên, nếu ngươi không muốn nàng bị thương tổn, thì nên coi chừng nàng thật tốt cho ta”

Ngay sau đó, Cảnh Tiêm Trần dĩ nhiên biến mất ở tại trong tầm mắt của chúng ta.

Mà Quân Mạnh Nhiên cùng Cảnh Tiêm Trần tựa hồ quan hệ cũng không phải là tầm thường

Một người là phi tuyết công tử trên giang hồ, một người là ma đầu mà mỗi người xa lánh lên án, lại không nghĩ rằng nhưng lại cũng có vài phần quan hệ sâu xa.

Những chuyện trên đời này, tựa hồ luôn làm ta không thể đoán trước được

Mà giờ khắc này, tâm của ta nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.

Xoay người, sau đó nhìn hai người phía sau, không chút để ý cười nói: “Ta tựa hồ vừa rồi được xem một màn diễn thật đặc sắc.”

Trong ánh mắt vẫn là ánh lên vẻ không chút để ý như mọi khi, trong lời nói như trước mang theo sự trêu tức, ta vẫn là ta.

Cẩm Hoàng tựa vào trong lòng Quân Mạnh Nhiên, hơi hơi nâng mâu, ánh mắt vẫn mang vẻ ngạo nghễ như xưa hướng về phía ta “Liễu Lăng…”

Nghe vậy, Quân Mạnh Nhiên có chút không khống chế được hỏi: “Cẩm Hoàng, nàng ấy chính là Liễu Lăng mà nàng đã nói.”

Ta cười tít mắt, mang theo không chút để ý như mọi khi, trêu đùa: “Ta là Liễu Lăng, nhưng Liễu Lăng này không phải là Liễu Lăng bị phi bỉ, không phải là Liễu Lăng yêu Cảnh Tiêm Trần theo trong miệng của Cẩm Hoàng.” Nói đến một nửa, ta nhìn hướng về phía Quân Mạnh Nhiên, lời nói mang theo ý trêu tức “Mà là Liễu Lăng trên giang hồ từng đồn đãi là người muốn đùa giỡn tứ công tử .”

Quân Mạnh Nhiên chắc chắn đã từng nghe qua những lời đồn đãi trên giang hồ, cho nên trên hai má trắng như tuyết của hắn dần dần nhiễm một vài phần đỏ ửng tự nhiên, vô tình trong lúc đó nhưng lại làm nhạt đi vài phần u buồn vốn có của hắn.

Đáy lòng của ta không phải là không khiếp sợ, chính là ta không thể bộc lộ ra bên ngoài, cũng không thể thừa nhận.

Ta không muốn cùng Cẩm Hoàng sẽ phát sinh thêm xung đột, không phải chỉ có là vì ta sợ nàng tiếp tục trả thù ta, mà  điều quan trọng hơn chính là nàng họ Minh.

Huống chi nếu ta có đi tìm hiểu, thì cũng không thể hiểu rõ được

Nếu Mị vẫn còn, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Mị rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Kính Nguyệt cung, nếu Kính Nguyệt cung không phải một tay hắn sáng lập ra, vậy tại sao lại sẽ nằm trên tay hắn?

Nghĩ thế, ta lại không tự chủ được nghĩ tới cảnh trong mơ kia. Trong lòng đột nhiên rùng mình, lại vội vàng xua đi mọi suy nghĩ, làm ra một bộ dáng bình yên như thường.

“Nguyệt Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung?” Quân Mạnh Nhiên mở miệng hỏi.

Ta gật đầu, cười nói: “Đã từng là như vậy.”

“Nguyệt tiểu thư, nếu so sánh với những nữ tử khác, nàng thật sự …” trên khuôn mặt tràn đầy u buồn, muốn nói lại thôi

Ta không cho là đúng cười cười.”Lớn mật sao?” .

Quân Mạnh Nhiên không nói, ngược lại nhìn về phía Cẩm Hoàng hỏi: “Cẩm Hoàng, nàng không sao chứ. Ta lập tức mang nàng trở về”

Nói vậy, hắn trong lòng dĩ nhiên cam chịu.

Cẩm Hoàng lại chính là hơi nâng tay lên “Ta không sao. Chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, uống dược, điều tức một chút là sẽ tốt thôi.”

Ta lại làm như không có nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nói: “Lớn mật thì đã sao? Tùy ý làm những gì mình muốn không tốt sao? Đời người ngắn ngủi, cần gì phải sống trói buộc mất đi tự do đến tận lúc mất đi. Phi Tuyết công tử, nếu sống được vui vẻ, mặc dù chỉ sống được có mười mấy năm cũng là tốt lắm rồi, nếu sống  không vui, cứ u sầu như vậy, thì còn có ý nghĩa gì nữa?”

Chúng ta đều là những người thông minh, hắn nhất định nghe ra ý tứ trong lời nói của ta.

Một Phi Tuyết công tử nổi tiếng trên giang hồ, lại luôn luôn u sầu, quả nhiên là một mẫu người nhu nhược, luôn luôn tuân lệnh người thương trong lòng mình.

Chính là ta biết, dưới đáy lòng của ta càng có thêm nhiều thất vọng, thất vọng người này là Phi Tuyết công tử vang danh thiên hạ, là một trong bốn công tử nổi tiếng trên giang hồ, nhưng cư nhiên lại… Bất lực.

“Nàng biết thân phận của ta?” Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta

Ta cười đến lại sáng lạn “Đã quên nói cho ngươi biết, người đến dự đại hội gặp gỡ hoa khôi năm nay, không phải là Cẩm Hoàng, mà là ta.”

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, lại đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Cẩm Hoàng, muốn từ đáy mắt của nàng tìm kiếm ra đáp án.

Cẩm Hoàng lại làm như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng chính là chỉ lẳng lặng, làm như hoàn toàn không nghĩ muốn sẽ tham gia, chỉ đứng bên ngoài bàng quang xem diễn

Quân Mạnh Nhiên trong ánh mắt ánh lên vài phần thất vọng, nhưng cũng không có mở miệng nói một lời nào.

“Phi tuyết công tử, có cần ta dạy cho công tử biết như thế nào gọi là vui vẻ hay không?” vẻ mặt như thế, ngôn ngữ như thế, thật rất giống với danh yêu nữ mà trên giang hồ đồn đãi kia.

Chính là ta cố ý muốn làm như thế, ta cần sự suy diễn hoàn mỹ về một yêu nữ không kiềm chế được.

Giờ này, khắc này, ta sẽ không sợ hãi bất kì điều gì nữa, mà ta cũng sẽ không thể để cho bất cứ ai hãm hại ta.

“Nguyệt cô nương, mời nàng…” Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, trầm mặc một lúc lâu, lại ngược lại nâng Cẩm Hoàng dậy, nói với nàng: “Cẩm Hoàng, buông tay đi, không cần tiếp tục đấu với Tiêm Trần nữa! Nàng sẽ bị thương tổn càng lớn.”

Cẩm Hoàng lại gạt tay hắn ra, sâu kín cười nói: “Ta đã chịu đựng quá nhiều thương tổn rồi. Cho nên không bao giờ sẽ bị thương tổn lớn hơn nữa, nếu ngươi nói là tính mạng của ta, ta đã sớm không thèm để ý đến. Ý nguyện lớn nhất của ta đời này, chính là tự tay ta phải hủy đi Cảnh Tiêm Trần, mặc dù có phải đồng quy vu tận * thì sao chứ?”

(*đồng quy vu tận:kéo nhau chết chùm)

“Cẩm Hoàng, nàng không phải muốn làm như vậy, nàng đối với Tiêm Trần…” Quân Mạnh Nhiên còn chưa nói xong, đã bị Cẩm Hoàng cắt ngang lời. “Quân Mạnh Nhiên, đừng tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết, ta đã sớm không còn là Cẩm Hoàng trước kia từ lâu rồi “

Nàng chỉ vào xác của Mạnh Hổ, hỏi: “Biết ta vì sao lưu hắn lại bên cạnh mình không?”

Quân Mạnh Nhiên nhìn nàng, trong ánh mắt kia lưu chuyển sự ưu thương, thực u buồn lại mang theo trăm điều đau đớn ở trong đó.

Cẩm Hoàng lại không để ý đến hắn, chỉ lo nói tiếp câu chuyện: “Bởi vì hắn chính là người làm thương tổn ta, ta tất yếu phải bắt hắn trả giá gấp trăm lần sự thương tổn hắn đã gây ra cho ta! Huống chi hắn bất quá mới có được thân xác của ta, ta sớm đã không thèm để ý đến.”

Mâu quang không chút biểu tình, liếc mắt một cái nhìn xác của Mạnh Hổ, lời nói lạnh lùng lại tiếp tục vang lên “Ngay từ đầu, là ta buộc nhóm của hắn nguyện trung thành với ta, bọn họ không thể không nguyện trung thành với ta. Chính là sau khi ta biết hắn yêu thương ta, ta liền có thể dễ dàng lợi dụng hắn, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng gì, khi yêu thương một người chính là sẽ trở nên ngốc nghếch, loại cảm giác này ta sớm đã trải qua, cho nên ta biết được rất rõ ràng.”

Lời nói lạnh lùng như thế, rất giống với một Cẩm Hoàng lạnh lùng vô tình sẽ nói.

“Mà ngươi tốt nhất không nên giống hắn yêu thương ta, nếu không ngươi cũng sẽ bị ta lợi dụng.” Nàng dừng một chút, lại trào phúng cười nói: “Ngươi đã rõ hết mọi chuyện, bây giờ ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây? Lựa chọn ta? Hay là chọn Cảnh Tiêm Trần.”

Quân Mạnh Nhiên vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Cẩm Hoàng, tràn đầy thành khẩn nói: “Cẩm Hoàng, lúc trước ta bởi vì hữu tình, cùng ân tình mà lựa chọn Tiêm Trần, nhưng hiện tại ta sẽ đem cái mạng nhỏ này của ta giao cho nàng.”

Cẩm Hoàng lại mạnh hất tay của hắn ra, không lưu tình chút nào nói: “Quân Mạnh Nhiên, ta muốn một người tàn hơi sắp lìa khỏi cõi đời để làm chi? Ta có thể nói cho ngươi, lời của Liễu Lăng khuyên ngươi ngày đó, cũng chính là lời ta muốn nói cho ngươi, ngươi không xứng.”

Vô tình, quả nhiên là nàng quả thật rất vô tình.

Giờ phút này ta nhưng lại có chút hối hận, lúc trước nhưng lại đi gặp gỡ loại nữ nhân này.

Nhưng cũng chính là vì nàng họ Minh, cho nên ta tựa hồ lại cảm thấy may mắn vì đã gặp gỡ nàng.

Quân Mạnh Nhiên lui lại mấy bước, một biểu tình ngạc nhiên, u buồn giống như lúc ta khuyên hắn ngày đó

Cẩm Hoàng nếu là thánh chủ của hồng lâu, tự nhiên nhất cử nhất động của ta đều bị nàng nắm rõ, nàng đương nhiên biết lúc trước ta đã nói những gì với Quân Mạnh Nhiên, cho nên ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái vì điều này.

“Quân Mạnh Nhiên, ngươi nên buông tay đi thôi.” Cẩm Hoàng sau khi nói xong câu cuối cùng, liền xoay người rời đi, thời điểm đi qua bên cạnh người ta, không khỏi cho ta một cái liếc mắt mang đầy ý vị sâu xa, không thể đoán ra được, nhưng cũng không nói cái gì, dứt khoát rời đi.

Đoạn Trường Pha to như vậy, liền chỉ còn lại có ta cùng Quân Mạnh Nhiên, còn có một đám người hôn mê đang nằm trên mặt đất kia

Quân Mạnh Nhiên vẻ mặt thất bại, gió tùy ý thổi lên thân mình đơn bạc của hắn, mang vài phần buồn bã.

Ta cuối cùng nhìn không được, đi tới bên cạnh hắn “Đi thôi, ta đưa ngươi quay về Tuyết Duyệt phường.”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, mang theo vài phần ngạc nhiên, lăng ngốc.

Ta không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì vậy, ta cũng không phải là sẽ ăn thịt ngươi, ngươi thể hiện bộ dáng này là sao, thật đúng là làm mất mặt danh hào của tứ công tử trên giang hồ! Ta đối với ngươi không có hứng thú, cho nên chúng ta đi thôi.”

Nhất cử nhất động của ta vừa rồi, cũng chỉ là để thể hiện trình độ cao của mình cho Cẩm Hoàng xem, chứ không phải là ta thật sự có tâm đùa giỡn hắn.

“Tứ công tử sao? Ta vốn không phải…” Hắn thì thào, lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng không để ý tới ta, xoay người rời đi.

Ta ngây người ra một lúc, lúc đang định đuổi theo hắn, lại thấy nha hoàn Bích Liễu bên người hắn, đang vội vàng đi thẳng về hướng này, vì thế ngừng cước bộ.

Thanh âm lo lắng của Bích Liễu theo gió mà đến, dần dần nhỏ đi, thẳng đến bọn họ biến mất ở tại trong tầm mắt của ta.

Ta liếc mắt một cái nhìn thi thể của Mạnh Hổ, trong lòng có vài phần cảm khái.

Chuyện lúc trước của bọn họ, thật đúng là không thể nói là ai đã thiếu nợ ai?

 

*************

Chương 153:

Thân thế dần dần được làm sáng tỏ

 

 

—— Ta đi rồi, không cần tìm ta, đợi đến một thời điểm nhất định nào đó, ta tự nhiên sẽ quay trở lại tìm ngươi. Kỳ thật ta đã biết nương của ta là bị trúng độc, nhưng là ngươi gạt ta, là ngươi không đúng, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, cho nên ngươi không cần đi tìm ta, ta đi theo hắn tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn so với đi theo ngươi.

Thời điểm ta trở lại quán trọ tìm Sở Ngọc, lại phát giác hắn đã rời đi, chỉ để lại cho ta một bức thư.

Hắn chỉ viết mấy câu ngắn ngủn, nhưng là ta cũng hiểu được rất nhiều.

Ta hiểu được Sở Ngọc có suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều so với những gì ta đã nghĩ về hắn, cũng hiểu được hắn lúc trước biết hết thảy mọi chuyện, nhưng cũng không nói ra, cũng chỉ vì sợ ta sẽ bỏ rơi hắn, để lại hắn một người cô đơn một mình.

Chính là tên xú tiểu tử chết tiệt này, thế nhưng lại ghét bỏ ta, cũng không ngẫm lại ta đã hy sinh cho hắn nhiều như như thế nào.

Hắn thấy tên kia tốt hơn so với ta hay sao?

Túm lấy cổ áo của tiểu nhị, ta hung tợn hỏi: “Biết hắn đi với ai không?”

Tiểu nhị có chút hoảng sợ nhìn ta liếc mắt một cái, thanh âm nho nhỏ nói: “Chính là vị công tử ngày trước đã đến gặp tiểu đệ của cô nương, hắn đưa cho ta bức thư nói gửi cho người, sau đó liền bỏ đi.”

Thật là người tốt nha, thế nhưng thừa dịp ta không có ở đây, dỗ ngon dỗ ngọt lừa đệ đệ của ta, cũng không biết hắn là thần thánh phương nào.

Cho đến giờ phút này, ta mới đột nhiên ý thức được chính mình thế nhưng trong lòng lại tự nhiên đã xem Sở Ngọc như chính đệ đệ của mình.

Chính là ta thật sự không nghĩ ra hắn, thế nhưng liền cùng đi với một người bất quá cũng mới quen được có mấy ngày, chẳng lẽ trong cảm nhận của hắn ta lại không đáng tin đến như vậy sao?

Ta buông tiểu nhị ra, vo tròn bức thư lại ném vào trong đống lửa, nhẹ hừ giọng nói: “Không tìm sẽ không tìm, tỷ tỷ ta còn cảm thấy thật vui mừng, vì từ nay sẽ được thanh nhàn.”

Chính là ta cũng không rõ tiểu tử kia thực ra đang nghĩ gì. Kỳ thật so với ta, hắn còn khôn khéo hơn, nếu không phải là người thật sự có lợi đối với mình, khẳng định hắn tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng đi theo người khác, chính là hắn thế nhưng bỏ đi quá gấp, ngay cả một chút ít thời gian để nói lời từ biệt với ta cũng không có.

Bất quá không có hắn ở bên cạnh, ta cũng có thể an tâm đi làm những việc tiếp theo mà ta muốn làm.

Cẩm Hoàng, Minh Cẩm Hoàng, ngươi đã đến trêu chọc ta, ta cũng sẽ phụng bồi lại, thành toàn ý nguyện cho ngươi.

Nghĩ thế, ta liền lập tức xoay người ly khai khỏi quán trọ, hướng sòng bạc Chí Tôn mà đi.

Vừa đi đến sòng bạc Chí Tôn, lại lập tức có người ra đón ta “Cô nương, chủ nhân của chúng ta cho mời người”

Cẩm Hoàng thế nhưng lại biết ta sẽ tìm đến nàng?

Bất quá cũng thật đúng lúc, ta không cần phải tốn nhiều công sức chờ đợi để được gặp nàng.

Vẫn là căn phòng lúc trước ta đến. Vẫn là tư thế nửa người dựa trên nhuyễn tháp như vậy, Cẩm Hoàng vẫn lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn ta, thản nhiên nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

“Ta muốn đi theo ngươi.” Ta nói ra mục đích của mình.

“Đi theo ta?” Nàng từ từ nở nụ cười “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi.”

“Cẩm Hoàng, ngươi không phải là người vô tình như ngươi biểu hiện.” Ta cười đến gần nàng, đến ngồi bên cạnh nàng, tiếp tục nói: “Ta ở Đoạn Trường Pha đợi hồi lâu, rốt cục vẫn là đợi được người do ngươi phái đến”

Cẩm Hoàng tuy rằng lời nói vô tình, nhưng ta lại vẫn là cảm thấy nàng thật sự không phải là một người vô tâm.

Mạnh Hổ tuy rằng từng làm nhục nàng, nhưng là xem biểu tình của Mạnh Hổ, việc hắn hy sinh mình vì nàng, ta lại cảm thấy Cẩm Hoàng sẽ không thật sự để xác hắn lại nơi hoang dã, vì thế vô ý thức chờ đợi, rốt cục vẫn là đợi được đến khi nàng phái người đến chôn cất thi thể của Mạnh Hổ.

Mà những lời nói vô tình của nàng đối với Quân Mạnh Nhiên, có thật sự là vô tình hay không?

Cũng có lẽ nàng không muốn hắn bị tổn thương quá nặng mà thôi

“Thực ra ngươi muốn gì?” Cẩm Hoàng tự nhiên biết ta đang nói về cái gì.

“Ngươi đối đãi với người từng làm thương tổn ngươi như vậy, cho nên ngươi chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn ngoan độc đối với ta.” Ta nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng nói:”Ta tựa hồ đã biết được quá nhiều chuyện, lại không muốn ngươi giết người diệt khẩu, cho nên biện pháp tốt nhất là phải làm tùy tùng của ngươi, chẳng lẽ điều đó không đúng hay sao?”

Cẩm Hoàng sửng sốt một chút, cuối cùng lại nở nụ cười “Liễu Lăng, nếu ngươi không phải là nàng ta, có lẽ ta thật sự sẽ thích ngươi, dù sao nữ nhân mà ta cảm thấy  thú vị rất là hiếm, chính là…”

“Cẩm Hoàng, ta biết  hồng lâu của ngươi không có chuyện gì là không điều tra ra được, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ta thật sự là Liễu Lăng trước kia của Kính Nguyệt cung sao, thật sự ta cùng Cảnh Tiêm Trần đã từng gây tổn thương cho ngươi sao?” Có một số việc đến thời điểm quan trọng, cần phải làm cho rõ ràng.

Cẩm Hoàng gật đầu, thản nhiên nói ra một chữ  “Đúng”

Thì ra đúng là thật, trước khi ta mất trí nhớ, ta thế nhưng lại chính là cung chủ của Kính Nguyệt cung sao? Một khi đã như vậy, ta vì sao lại bị mất trí nhớ?

“Cẩm Hoàng, ngươi có phải hay không đã điều tra qua ta, ngươi có thể nói cho ta biết tất cả mọi chuyện được không.” Đối với thân thế của bản thân, ta đúng là trong lòng tràn đầy tò mò,

Cẩm Hoàng nhìn ta liếc mắt một cái, trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nói: “Kính Nguyệt cung trước kia không phải là Kính Nguyệt cung hiện nay, nhưng cung chủ của Kính Nguyệt cung lại là người mang một thân tuyệt kỹ, nàng ta có thể chế ra độc dược độc nhất trong thiên hạ, cũng có thể chế ra độc dược mà thế gian khó ai giải được, nàng còn tinh thông rất nhiều kỳ thuật, tuy rằng bộ dáng của ngươi hiện nay cũng không giống với nàng ta lúc trước, ta cũng không có biện pháp điều tra rõ vì sao ngươi đột nhiên mất tích, thậm chí mất đi trí nhớ, những việc này tựa hồ bị người cố ý vùi lấp, nhưng là ta có thể xác định, ngươi chính là nàng. Bởi vì muốn thay đổi hoàn toàn dung mạo của một người, đối với nàng mà nói là quá dễ dàng. Không người nào có thể địch lại nàng ta về khoản này, ta chỉ có thể nói cho ngươi được có như vậy mà thôi, tin hay không tùy ngươi.”

Ta là Liễu Lăng, ta thật sự là cung chủ trước kia của Kính Nguyệt cung.

Chính là vì sao một tổ chức tình báo lớn nhất như Hồng lâu, cũng không điều tra ra được vì sao ta lại bị mất trí nhớ? Rốt cuộc trong lúc đó đã phát sinh ra chuyện gì? Nếu thật sự có người cố ý giấu diếm, vậy người đó là ai?

Vì sao đã biết được một ít, lại ngược lại càng thêm mê hoặc, hỗn loạn.

Kính Nguyệt cung, Kính Nguyệt cung nhưng lại chính là của ta, tại sao lại nằm trên tay của Mị?

Lòng của ta thật loạn, nhưng là giờ phút này ta không thể rối loạn được.

Ta cực lực làm cho chính mình bình tĩnh lại, sau đó nói với Cẩm Hoàng: “Có lẽ lúc trước ta thật sự đã gây thương tổn cho ngươi, nhưng là Cẩm Hoàng, ta đã bị mất trí nhớ, ta cái gì đều cũng không thể nhớ được, ta cũng không yêu Cảnh Tiêm Trần. Ta đã sớm không còn là ta trước kia, ngươi thật sự vẫn muốn trả thù ta sao?”.

Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết, chính là hiện nay, mạng của ta có thể nói là đang nằm trong tay của Cẩm Hoàng. Có rất nhiều việc ta không có khả năng khống chế được.

Ta cũng không phủ nhận là mình sợ chết.

“Ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?”  Cẩm Hoàng nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi.

Ta kiên định gật đầu “Đúng vậy. Ngươi lúc trước lợi dụng ta. Ta cũng đã gây thương tổn cho ngươi, chúng ta coi như là hòa nhau đi. Cả hai chúng ta hẳn là đều hiểu được. Muốn gặp được một người thú vị hợp với mình cũng không phải là dễ, những ngày về sau, ngươi sẽ càng thêm cảm nhận được sự thân thiết khi ở bên cạnh ta.”

“Một Liễu Lăng kiêu ngạo trước kia, thế nhưng cũng sẽ có lúc như bây giờ. . . .” Nàng cười, lại làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư trong lòng nàng.

Ta khẽ nhếch miệng! Thản nhiên cười nói: “Nhưng là ta  đã không phải là nàng ta từ lâu rồi! Không phải sao?”

“Nói thật, ngươi hiện tại so với ngươi lúc trước đáng yêu hơn rất nhiều” nàng vươn cánh tay hướng về phía ta “Được, ta có thể đáp ứng ngươi. Chẳng qua ngươi cũng nên hiểu được một điều. Những điều lúc trước ta đã nói với ngươi, không phải chỉ là ta dùng để dọa ngươi thôi đâu”

Ta bắt tay với nàng! Cười đến như nắng tỏa “Ta tự nhiên hiểu được. Ta chưa bao giờ làm chuyện điên rồ.”

Ba ngày sau, ta cùng Cẩm Hoàng rời khỏi Đồ thành, đi Ninh Việt thành, quốc đô của Tây Việt quốc

Ta không biết nàng vì sao phải đi Ninh Việt thành, chẳng qua là có một lần, ta lại thấy được nàng có vài phần tươi cười vui vẻ, tựa hồ đã mong đợi cuộc lữ hành này từ lâu lắm rồi

Chẳng lẽ ở trong Ninh Việt thành lại có chuyện vui vẻ gì đang chờ đợi nàng hay sao?

Từ Đồ thành đi đến Ninh Việt thành cũng phải mất một tháng lộ trình, mà dọc theo đường đi, trừ bỏ ta cùng Cẩm Hoàng, cũng chỉ có vài tên tùy tùng đi theo chúng ta.

Chính là ở những nơi bí mật không nhìn thấy, nhất định còn có người âm thầm đi theo sau bảo hộ chúng ta.

Trong xe ngựa, ta cùng Cẩm Hoàng chỉ ngồi yên lặng.

Nàng nhắm mắt lại, tựa vào phía trên nhuyễn tháp, một bộ dáng mềm mại không xương. Mà ta cũng chỉ có thể nhàm chán dựa vào phía sau, ngẫu nhiên xốc lên rèm che của xe ngựa, xem cảnh sắc không ngừng biến hóa bên ngoài xe ngựa.

Ta mặc dù không phải là người hay thích nói chuyện, nhưng cũng không thể chịu đựng được sự trầm mặc như thế.

Mà Cẩm Hoàng tựa hồ dọc theo đường đi luôn luôn trầm mặc như vậy, không nói một câu nào với ta, uổng công ta còn muốn từ trong miệng của nàng tìm hiểu thêm vài tin tức.

“Tiểu Hoàng, đừng làm một bộ dáng xa cách như vậy có được hay không?” Ta vươn tay nhẹ nhàng lay nàng một cái, cười đến sáng lạn với nàng

Nàng miễn cưỡng mở mắt ra. Ngược lại nhìn về phía ta nói: “Đừng gọi ghê tởm như vậy có được hay không?”,

“Ngươi đây là nói tên của ngươi ghê tởm sao?” . Ta cười đến vô tội. Mấy năm nay ta sớm đã học được giả ngu là như thế nào, đã quá nhuần nhuyễn với việc giả trang.

“Mặc kệ ngươi ”  Cẩm Hoàng vẫn là có điểm lạnh lùng, chẳng lẽ nàng khoác lên mình sự lạnh lùng này là để tự vệ?

Ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói: “Tiểu Hoàng! Ngươi không biết là như vậy thực nhàm chán sao? Không bằng chúng ta trò chuyện đi “

Cẩm Hoàng cười, liếc mắt nhìn ta một cái  “Phải không? Nhưng là ta không thấy như vậy” .

“Tiểu Hoàng. Ta chẳng lẽ lại đáng ghét như vậy sao?.” Ta vô tội nhìn nàng.

Nàng cười nhẹ thành tiếng, không còn vẻ lạnh lùng vốn có của ngày thường, trên gương mặt vốn là thanh lãnh, giờ đây có một chút nhu hòa, trong nháy mắt cả người nàng như  tỏa ánh hào quang.

Ta dựa sát vào nàng, trêu tức cười nói: “Tiểu Hoàng, khi ngươi cười rộ nên, ngươi có vẻ xinh đẹp hơn. . . .”

Cẩm Hoàng cũng không có tiếp tục cố ý duy trì khoảng cách với ta, sâu kín nói: “Ngươi nếu là một nam tử, nhất định sẽ làm tổn thương biết bao trái tim của nữ nhân.” .

Ta tất nhiên là biết bộ dáng của mình lúc nào cũng bất cần, mang theo vài phần giảo hoạt, lại mang theo vài phần trêu tức.

“Ta nếu là nam tử, nhất định sẽ không làm ngươi bị tổn thương”. Ta nắm lấy tay nàng, giống như thâm tình nhìn nàng.

Nàng cười rút tay mình về “Được rồi, đừng đùa nữa.” .

Như vậy thay đổi tựa hồ thật đột nhiên, lại giống như đương nhiên.

Hai chúng ta, ai cũng không có vạch trần huyền cơ ở trong đó, có một số việc cứ để thuận theo lẽ tự nhiên là tốt nhất.

“Cẩm Hoàng, ta tuy rằng không biết rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là ngươi bởi vì hận mà đem chính mình trở nên lạnh lùng như thế, không cho phép người nào tiếp cận mình.”, ta thu hồi một phần trêu tức vốn có của mình, còn thật sự nói: “Chính là ngươi vì sao lại phải đối đãi với bản thân mình như thế, chẳng lẽ tùy ý làm những điều mình thích không tốt hơn sao? Nếu là vì hận mà làm cho chính mình sống không được vui vẻ, sẽ chỉ làm cho người mình hận càng thống khoái hơn mà thôi… .”

Ta luôn nghĩ là như thế. Cho nên mặc dù hận bọn họ thì sẽ như thế nào, ở nơi bọn họ không nhìn thấy ngươi. Ta hối hận thì sẽ có ích gì? Sao không sống thật vui vẻ và tiêu sái hơn lúc trước, sống tốt hơn so với bọn hắn.

Nhưng nếu có một ngày, chúng ta gặp lại nhau, ta cũng sẽ không xuống tay lưu tình đối với bọn họ.

Nói với Cẩm Hoàng những lời này, có lẽ chẳng qua là ta kìm lòng không được, cũng có lẽ là do hai kẻ có cùng nỗi khổ tâm, cho nên những lời nói đó cũng chỉ là do xuất phát từ nội tâm, không phải là nói để lấy lòng, cũng không quan tâm thật hay giả, chính là nói ra ý nghĩ ở trong lòng mình mà thôi

Cẩm Hoàng dừng một chút, sau đó lại thản nhiên cười nói: “Liễu Lăng, ngươi chưa bao giờ hận, làm sao biết mà biết được cảm thụ của ta?”

“Ta cũng đã từng hận.” Ta thốt ra, mang theo vài phần nóng vội.

Cẩm Hoàng nghiêng người nhìn về ta, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc, nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bởi vì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm tiếng xin mệnh lệnh của tên tùy tùng, mà không có mở miệng.

“Tiểu thư, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta hôm nay chỉ có thể ở bên ngoài nghỉ tạm một đêm.” Thanh âm cách màn xe truyền vào.

Cẩm Hoàng đáp: “Được.”

Vì thế xe ngựa ngừng lại, mà tùy tùng của Cẩm Hoàng lại từ bên ngoài tiến vào trong xe chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, vốn chưa  nói chuyện xong, cũng bởi vậy mà bị gián đoạn.

Sau khi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi xong, chúng ta liền cứ mặc nguyên y phục nằm ở tại phía trên nhuyễn tháp, cả hai cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Cho đến thời điểm hơi thở của Cẩm Hoàng dần dần trở nên bình thản, ta lại vẫn là ngủ không được, đáy lòng lưu chuyển ngàn vạn suy nghĩ, về chính mình, cũng là về những việc kế tiếp sắp sửa phải làm.

Triền miên lặp lại hồi lâu, vẫn là không thể nhắm mắt ngủ được, vì thế đơn giản ngồi dậy, vén rèm lên, xuống xe ngựa. Tránh được tùy tùng của Cẩm Hoàng. Một mình phi thân lên trên cây, nằm ở trên một chạc cây, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm

Tối nay, ánh trăng thật sáng.

Ánh trăng bình tĩnh nhu hòa, được bao quanh bởi một tầng ngân quang mỏng manh. Làm cho bầu trời đêm thêm vài phần mông lung mỹ lệ.

Ta đã rời khỏi Đông Hải quốc cũng được mấy tháng rồi, thời tiết cũng đã chậm rãi chuyển lạnh. Mà lúc này đây, ta lại cố ý tránh những tin tức có liên quan đến Đông Hải quốc

Nhưng ta ngay cả chính bản thân mình cũng không hiểu, rốt cuộc là do không muốn biết, hay là do không dám biết.

Mà những người đó tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, đêm hôm đó, Dạ Khuynh Thành rõ ràng là biết ta còn sống sót rời đi

Hắn vì sao chậm chạp chưa động thủ?

Bằng vào thế lực của Minh Nguyệt Lâu, hắn không có khả năng tìm không thấy ta.

Là không nghĩ giết ta? Hay là do hắn có mưu tính gì khác?

Rất nhiều việc vẫn còn ở trong lòng, cũng không dễ dàng gì mà phai nhạt được, chính là ta cố ý không thèm nghĩ đến nữa mà thôi.

Nhưng mặc dù cố ý thì đã sao, có đôi khi vẫn là như thế kìm lòng không được.

Ngửa đầu nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu.

Ta nói Cẩm Hoàng cố ý ngụy trang che giấu chính bản thân mình, nhưng chính là ta không phải cũng thường làm như nàng hay sao. Đúng là vẫn còn thói quen ở ban đêm không có người, một mình gặm nhấm miệng vết thương.

Ta ở trên cây ngây người một lúc, đến lúc muốn rời đi, lại phát giác ẩn ẩn có thanh âm binh đao giao chiến ở cách đây không xa lắm truyền đến, chắc hẳn là đang có người tranh đấu.

Liếc mắt một cái nhìn về phía thanh âm vô tình truyền đến, lại không nhìn thấy bất kì thân ảnh nào, vì thế cũng lười không muốn suy nghĩ nhiều, phi thân nhảy xuống cây, đi về phía xe ngựa.

Chính là vừa mới đi được có vài bước, liền cảm giác phía sau có một đạo sát khí truyền đến, nhanh chóng xoay người lại, một đạo quang kiếm lạnh toát mang đầy sát khí đã hướng phía ta đâm tới.

Ta nghiêng người một cái, tránh thoát được một kiếm.

Dưới ánh trăng, ta chỉ nhìn thấy một hắc y nhân chậm rãi đi về phía ta, kiếm trong tay hắn thẳng tắp chỉ về phía ta.

Vừa mới nghĩ tới tại sao Dạ Khuynh Thành vẫn chưa phái người đến giết ta, chẳng lẽ hắn liền ngay lập tức đã phái người tới rồi sao?

Mặc dù cũng không thể chắc chắc người này có phải là do Dạ Khuynh Thành phái tới giết ta hay không, nhưng đáy lòng ta lại luôn luôn có một loại cảm giác như vậy.

Vì thế ta khẽ nhếch môi khẽ nói “Minh Nguyệt công tử vẫn là không chịu buông tha cho ta hay sao?” .

Người nọ âm trầm nói: “Đây là điều không phải là ngươi nên sớm biết hay sao? Mấy tháng qua, ngươi phòng hộ thật đúng là nghiêm mật, bất quá chỉ cần một lần sơ hở hôm nay là đủ để cho ta ra tay rồi”

Lời còn chưa dứt, thanh kiếm kia liền thẳng tắp hướng ta đâm tới.

Hắn quả nhiên là đã quá coi thường ta.

Mặc dù ta lúc trước xác thực không có nội lực, nhưng là khinh công lại cũng không kém, huống chi giờ phút này trong tay ta lại có độc dược.

Lúc trước danh hiệu độc mị yêu nữ trên giang hồ của ta, cũng không phải là tự dưng mà có.

Ta mũi chân điểm nhẹ, ở thời điểm hắn lại một lần nữa tấn công về phía ta, ta sớm thần không biết quỷ không hay hạ độc hắn

Nếu là làm cho người ta nhìn thấy mình hạ độc như thế nào, thì thật là uổng công ta đây đã mang danh độc mị yêu nữ bao năm qua trên giang hồ.

Vì thế liền đứng yên tại chỗ, cười nhìn hắn hướng ta đâm tới, trong lòng lại sớm tính toán tốt thời gian hắn sẽ ngã xuống.

Một khắc kia, ta nhìn thấy được sự kinh ngạc, giật mình trong đáy mắt người kia, cuối cùng lại hóa thành nghi hoặc cùng không cam lòng.

Nghe khẩu khí của hắn, mấy tháng qua tựa hồ sớm đã phái người ám sát ta vô số lần, nhưng mỗi lần đều tốn công vô sức.

Vậy thì ai đã đứng ở phía sau bảo hộ cho ta?

Ta thế nhưng lại một chút cũng không phát hiện ra.

Là Cẩm Hoàng sao?

Ta không có tiếp tục đứng đó để tiên đoán thêm, mà là xoay người đi về hướng ngược lại, ta muốn đi xem, rốt cuộc là ai từ một nơi bí mật gần đó giúp đỡ ta.

Sử dụng khinh công hướng nơi phát ra âm thanh đánh nhau mà đi, càng cách gần, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm hơn.

Lại đi đến gần, liền thấy một đám người đang chém giết lẫn nhau, nằm đầy trên mặt đất dĩ nhiên là thi thể của một đám hắc y nhân.

Mà trong đám người đang đánh nhau kia, có một tên hắc y lạnh lùng, tay cầm một thanh kiếm màu đen nhuốm đầy máu đỏ, khí thế mãnh liệt, mà một tên khác quần áo y phục rực rỡ. Taycầm một chiếc quạt giấy, thân hình mơ hồ.

Dĩ nhiên là bọn họ.

Hai người đó đã từng là thuộc hạ của ta, tả hữu hộ pháp của Kính Nguyệt cung, Tu La cùng Truy Phong.

Bọn họ như thế nào lại xuất hiện ở trong này.

Là do đã biết thân thế của ta, hay là Mị…

Giờ phút này, ta lại không biết nói rằng có phải bọn họ từng là bộ hạ trước kia của ta, hay chỉ là người do Mị một tay bồi dưỡng lên.

Ta chỉ biết là lúc trước, ta chưa từng bao giờ tín nhiệm bọn họ.

Chỉ vì khi đó ta đối với Mị tất cả chỉ là sự đề phòng.

Một người nhún chân nhảy lên một cái, xoay tròn thanh kiếm trong tay, ngay sau đó, một đám hắc y nhân kia liền ngã rạp xuống mặt đất.

Không phải thật sự đánh không lại bọn họ, chính là có đôi khi không muốn ra tay mà thôi.

Độc, chung quy là trước kia ta đã từng rất thống hận nó.

“Thuộc hạ tham kiến cung chủ.” Tu La cùng Truy Phong vừa thấy ta, liền nhất tề quỳ xuống.

“Ta đã không còn là cung chủ của Kính Nguyệt Cung từ lâu rồi” ta thản nhiên nói.

Trước kia ta chỉ là một con rối, ta không muốn tiếp tục trải qua những tháng ngày như thế nữa, mà nay sau khi đã biết thân thế của mình, không hiểu tất cả mọi chuyện có lại diễn ra với mong muốn của ta hay không?

“Cung chủ! Người vì sao lại nói như vậy?”. Truy Phong khó hiểu hỏi.

“Các ngươi từ trước đến nay vẫn không coi ta là cung chủ không phải sao? Các ngươi luôn nghe theo lệnh của Mị”. Ta nói thử.

Mà Truy Phong lại gấp đến độ nhảy dựng lên, bất mãn nói: “Cung chủ! Người làm tổn thương trái tim của chúng ta. Cung chủ đúng là do Mị công tử đưa về Kính Nguyệt cung, cũng là do Mị công tử không để ý đến sự phản đối của chúng ta, cho người lên ngồi ở vị trí cung chủ. Nhưng là về sau chúng ta là thật tâm coi người là cung chủ! Không nói gạt người, ở trên người cung chủ, chúng ta thấy được hình ảnh của vị cung chủ trước đây, hai người có mị lực rất giống nhau làm cho chúng ta không tự chủ được nguyện ý làm tùy tùng cho cả hai.”.

Truy Phong dừng một chút, mới nói: “Gọi cung chủ là Liễu Lăng, ta nghĩ hẳn là do Mị công tử rất tưởng niệm đến cung chủ trước kia. Cho nên mới…”

Hắn còn chưa có nói xong, ta liền vội vàng hỏi: “Truy Phong, có phải ý của ngươi là nói Mị cùng cung chủ trước kia của các ngươi rất thân quen đúng không?”

“Đúng vậy. Mị công tử cùng cung chủ trước kia xác thật rất thân quen, hơn nữa ta nhìn ra được Mị công tử rất thích cung chủ, hơn nữa cung chủ đối với hắn cũng không kém, bằng không cung chủ cũng sẽ không đem Kính Nguyệt cung giao cho hắn” Truy Phong mỗi một câu nói cảm xúc lại tăng lên “Chúng ta vốn tưởng rằng Mị công tử sẽ trở thành cung chủ của Kính Nguyệt cung, nhưng là không nghĩ tới không bao lâu sau hắn lại đem người tới”

Kính Nguyệt cung quả nhiên là do ta giao vào tay Mị thật sao?

Mị quả nhiên quen biết với ta trước kia sao?

Nhưng là vì cái gì hắn lúc trước lại đối với ta như vậy? Là không nhận ra ta sao?

Mà sau đó hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ, là vì đã biết thân phận của ta, cho nên mới tìm mọi cách bảo vệ ta sao?

Nhưng là nếu là như vậy, hắn vì sao không nói cho ta biết tất cả mọi chuyện?

Theo từ trong lời nói của bọn họ, ta tựa hồ biết chính mình sẽ rời đi, chẳng lẽ ta bị mất đi trí nhớ cũng không phải là do ngoài ý muốn?

“Cung chủ, chúng ta là thật tâm muốn làm tùy tùng của người, một ngày nọ Mị công tử đột nhiên cho chim bồ câu gửi thư đến cho chúng ta, nói là cung chủ gặp nạn, bảo chúng ta lập tức đi đến Đông Hải quốc. Mà khi thời điểm chúng ta đến Đông Hải quốc, cung chủ người cũng đã rời đi, phải rất khó khăn chúng ta mới điều tra được tung tích của cung chủ. Lại biết có người đang đuổi giết cung chủ, vì thế chúng ta mới âm thầm bảo hộ cho cung chủ, huống hồ Mị công tử cũng bảo chúng ta không được cho người biết.” Truy Phong đem tất cả mọi chuyện nói cho ta biết, mà tâm của ta càng ngày càng thắt chặt lại.

Rồi đột nhiên, ta đã nghĩ thông suốt tất cả, cũng xác nhận tất cả.

Mị thì ra đã sớm an bài tốt tất cả mọi việc cho ta, nhưng cái gì cũng không chịu lộ ra cho ta biết.

Chẳng lẽ hắn cũng đã tính trước đến việc mình sẽ bị rơi xuống vách núi hay sao?

Nếu nói như vậy, hắn có lẽ là sớm đã chuẩn bị tốt tất cả mọi việc, hắn có lẽ là vẫn chưa chết?

Thì ra trong tiềm thức của ta vẫn đều nhận định Mị sẽ không khinh địch mà chết đi như vậy.

Đột nhiên sau khi đã biết được tất cả mọi việc, mới phát giác người mà ta vẫn hận nhất, thật ra lại là người mà ta không nên hận nhất.

Mị không muốn cho ta biết tất cả mọi chuyện, là sợ ta suy nghĩ miên man sao?

Người mà ta từng hận nhất, nay lại luôn xuất hiện ở trong giấc mộng của ta, làm cho lòng ta bồi hồi, chuyện trên thế gian này thật đúng là biến đổi thất thường.

 

***************

Chương 154: Mới vào Hầu phủ

 

Mặc Minh cư chính là chỗ ở của Cẩm Hoàng ở Ninh Việt thành.

Chúng ta phải mất thời gian một tháng để đi từ Đồ thành đến Ninh Việt thành

Trong khoảng thời gian này, người của Dạ Khuynh Thành vẫn là không ngừng theo sau ám sát ta, Truy Phong cùng Tu La vẫn như cũ ngầm bảo hộ ta, mà Cẩm Hoàng lại cái gì cũng không có hỏi, thật giống như nàng cái gì cũng không biết

Chính là nếu là Cẩm Hoàng, chắc chắn nàng đã sớm biết tất cả mọi chuyện.

Mặc Minh cư nằm ở một nơi sơn thủy tràn ngập ánh nắng ấm áp, ở ngoại thành Ninh Việt thành, từ bên ngoài nhìn vào bất quá chỉ là một tiểu trúc bình thường, nhưng là bên trong lại ẩn chứa nhiều huyền cơ.

“Mệt chết ta” ” tiến vào phòng ở, ta buông mình ngồi phịch xuống ghế

Dọc theo đường đi không phải chỉ có đi như chạy, mà còn phải đối phó với người do Dạ Khuynh Thành phái tới ám sát ta, quả nhiên là mệt muốn chết! Ta quả thật là rất lười, không có thói quen liên tục hoạt động mệt mỏi như thế này.

Cẩm Hoàng cười nhưng cũng không có nói gì. Trong một tháng này, Cẩm Hoàng tươi cười dần dần nhiều lên. Cũng không biết có phải là do ngày đó ta đã nói  kích thích nàng, hay là ở trong Minh Việt thành này có chuyện làm cho nàng thoải mái.

“Liễu Lăng. Ngươi trước đi ngủ một giấc đi, chờ ngươi tỉnh ngủ! Ta có việc muốn nói với ngươi” Cẩm Hoàng cười nói.

Ta cũng không chối từ, tìm một cái nhuyễn tháp, liền bắt đầu đặt mình xuống đó nghỉ ngơi.

Có lẽ là do đã quá mệt mỏi, ta rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ. Khi tỉnh lại sắc trời đã tối đen. Trên bàn, bữa tối đã sớm được dọn lên, Cẩm Hoàng lại đang đứng ở bên cạnh cửa sổ. Không biết là đang nhìn cái gì ở bên ngoài.

Nàng đứng đưa lưng về phía ta, cho nên ta không thể nhìn thấy biểu tình hiện giờ trên gương mặt của nàng.

“Cẩm Hoàng” ta lên tiếng gọi nàng.

Nàng quay người lại, cười nhẹ. . . “Ngươi tỉnh rồi sao?”

Ta vặn thắt lưng một cái, cười nói: “Ừm, sau khi ngủ dậy thật sự cảm thấy rất thoải mái”

Cẩm Hoàng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. “Liễu Lăng. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện “

Ta vui vẻ đồng ý, ngồi xuống ghế đối diện với nàng, cũng không chờ nàng mở miệng. Liền đã bắt tay vào việc dùng bữa.

“Liễu Lăng. Ta có việc giao cho ngươi đi làm.” nàng cũng không ăn, chính là lẳng lặng nhìn ta.

Ta không có ngừng động tác dùng cơm. Không chút để ý nói: “Chuyện gì? . . . .

“Ta muốn ngươi xâm nhập vào bên trong Chiến Hậu phủ, giúp ta điều tra một việc.”  nàng đi thẳng vào vấn đề nói: “Cuối cùng mặc kệ thành công hay không, ta cũng sẽ không truy cứu chuyện năm đó nữa “

“Chiến hậu? Tây độc chiến hậu sao?” ” ta buông đôi đũa xuống, kinh ngạc hỏi.

Cẩm Hoàng gật đầu “Đúng, chính là tây độc chiến hậu được mọi người xưng danh”

Đối với danh hào Đông tà, tây độc, người người trong thiên hạ ai cũng đều đã nghe nói qua, tà vương Cơ Lưu Tiêu của Đông Hải quốc, cùng chiến hậu của Tây Việt quốc, nhưng lại không biết tên của chiến hậu, chỉ biết là hắn ở trên chiến trường chính là Tu La, máu lạnh, ra tay rất tàn nhẫn.

Cẩm Hoàng đến Ninh Việt thành là vì hắn sao?

Đối với người trong triều, ta chưa bao giờ tìm hiểu kĩ lắm, mặc dù biết danh hào của bọn họ, nhưng cũng không rõ ràng lắm đối phương rốt cuộc là một người như thế nào, có lẽ vì thế cho nên lúc trước ta không có biện pháp gì để nhìn thấu Cơ Lưu Tiêu.

Trầm mặc một lúc lâu, ta gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi. Bất quá Cẩm Hoàng, ta cho tới bây giờ cũng không cho rằng ngươi sẽ trả thù ta, cho nên lúc này ta đáp ứng ngươi, cũng chỉ là vì ta coi ngươi như bằng hữu của ta”

“Bằng hữu sao?” ” nàng thì thào tự nói

“Đúng vậy, bằng hữu. . . .” Ta kiên định nói.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ta “Liễu Lăng, ta nhưng là đã từng lợi dụng ngươi.”

Ta mỉm cười “Cẩm Hoàng, vậy là ngươi cũng quá coi thường Liễu Lăng ta rồi, một lần đó, là ta cam tâm tình nguyện bị ngươi lợi dụng. Ta tuy rằng không thể chân chính biết tất cả mọi chuyện, nhưng như vậy cũng không phải là mọi chuyện ta đều mơ hồ không hiểu rõ.”

Nàng cười, dịu dàng như ánh trăng mùa thu “Liễu Lăng, cùng ngươi ở chung càng lâu, ta liền phát giác chính mình càng ngày càng là thích ngươi.”

“Tiểu Hoàng, thì ra ngươi đánh giá ta cao như vậy a~.” trong nháy mắt ta nhìn thẳng vào nàng, mang theo vài phần trêu tức.

Nàng thế nhưng cũng chỉ cười mà không nói, không còn thấy sự sự thanh cao, ngạo nghễ cùng hờ hững của ngày thường, con người nàng bắt đầu cảm thấy đang dần dần trở nên nhu hòa hơn.

Chúng ta trong lúc đó, có rất nhiều việc không có nói rõ, nhưng là cả hai chúng ta lại ăn ý không chạm đến.

Có lẽ đợi đến thời điểm nhất định, tất cả đều sẽ thoát phá ra như nước sông chảy cuồn cuộn.

**********

Đúng dịp chiến hậu phủ đang tuyển thị nữ, ta liền nhân cơ hội này đến ghi danh dự tuyển.

Có phải là do Cẩm Hoàng đã sớm biết tin tức này, cho nên mới nói với ta như thế?

Một đường đi nhanh, chỉ sợ chậm chân sẽ có người tranh mất.

Chính là khi ta đến Chiến Hậu phủ, lại phát giác nơi đó cũng không có náo nhiệt như trong tưởng tượng của ta, ngược lại có vẻ vắng vẻ, chỉ có mấy người đứng thập thò ở xa xa phía đối diện, muốn nghĩ tiến lên lại không dám.

“Có phải nơi này đang tuyển thị nữ hay không?”  ta hỏi một người có bộ dáng giống quản gia đang đứng ở bên cạnh.

Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, mới cười nói: “Đúng vậy. Cô nương muốn tuyển dụng sao? …

Hắn tươi cười thực sáng lạn, nhưng là ta lại cảm thấy có vài phần không thích hợp, chính là không đúng chỗ nào ta cũng không thể lý giải rõ được.

Ta vô ý thức gật gật đầu.”Đúng vậy.”

“Có phải là ngươi. . . .” Ta còn chưa nói hết, hắn liền mở miệng nói: “Theo ta đi vào.”

Không thể nào? Sao lại có thể dễ dàng như vậy được?

Chẳng lẽ là Cẩm Hoàng đã an bài tốt từ trước rồi sao?

Vì thế ta cũng không có nghĩ nhiều. Một đường đi theo quản gia kia đi vào trong phủ.

“Cô nương là người nơi khác đến đây.” Quản gia thoạt nhìn rất là thân thiết, vẻ mặt luôn luôn mang theo nụ cười tủm tỉm.

“A, quản gia thúc thúc làm sao mà biết được, thật là lợi hại nha~” ta ra vẻ ngây thơ nhìn hắn, liền coi như là một cô gái không hiểu thế sự.

Nếu tính ở lại Chiến Hậu phủ, ta tự nhiên không thể đắc tội với quản gia, khi tất yếu, ta còn có thể trông cậy vào hắn.

Quản gia cười nhìn ta, nhưng cũng không nói gì thêm, chính là đem ta đến một căn phòng nhỏ ở trong một tiểu viện.

“Cô nương hãy ở trong này nghỉ ngơi một đêm trước. Chờ ngày mai ta lại đến an bài chức vụ cho cô nương.” Quản gia rất là hiền lành.

Làm cho lòng ta càng ngày càng xác định. Quản gia này nhất định có quan hệ gì đó với Cẩm Hoàng, bằng không làm gì hắn lại khách khí như vậy đối với một nữ tử đến phủ để làm thị nữ cơ chứ.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nở một nụ cười “Cảm ơn Quản gia thúc thúc, nhưng ta đây có thể đi về thu thập một chút đồ đạc, ngày mai lại quay lại có được không?”

Ta tự nhiên còn phải trở về cùng Cẩm Hoàng làm rõ ràng chuyện này đã.

Quản gia mang theo vài phần khó xử, nhìn ta nói: “Theo như quy củ, một khi đã vào phủ thì không nên tùy tiện đi ra ngoài “

“Nhưng là ta thật sự cần phải đi về một chuyến.” mở to một đôi mắt long lanh, ta vô tội nhìn hắn.

Đến cuối cùng, hắn vẫn là đáp ứng ta, nhưng lại dặn dò “Ngày mai nhất định phải vào phủ sớm một chút.”

Ta miệng đầy đáp ứng, sau đó liền về tới Mặc Minh cư,  muốn tìm Cẩm Hoàng để hỏi cho rõ, chính là thị nữ của Cẩm Hoàng lại nói cho ta biết, Cẩm Hoàng có việc đi ra ngoài, ngày mai mới có thể trở về.

Cho nên ta cuối cùng không thể tìm hiểu được, quản gia kia rốt cuộc có phải là người của Cẩm Hoàng hay không?

Ta tự nhiên cũng không thể trực tiếp đến hỏi hắn.

Sáng sớm hôm sau, ta liền đúng hạn về tới Chiến Hậu phủ, quản gia vừa thấy ta, lại nở nụ cười sáng lạn, cười tủm tỉm vuốt đầu ta: “Nha đầu, tên gọi là gì?”

“Tiểu Cẩm.” Ta cười trả lời. Nếu là Cẩm Hoàng bảo ta đến, ta tự nhiên cũng nên sử dụng tên của nàng là tốt nhất.

“Cẩm nha đầu, ta vừa nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy chúng ta đúng là có duyên, ngươi có muốn quản gia thúc thúc an bài cho ngươi một công việc thật thoải mái hay không?” quản gia cười nói.

Ta là một người lười, còn chưa từng phải hầu hạ người khác, vừa nghe có công việc thoải mái, tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.

Giờ phút này, trong tiềm thức của ta dĩ nhiên đem quản gia là người của Cẩm Hoàng.

“Nếu không quản gia thúc thúc đem ngươi an bài đến bên cạnh Chiến Hậu, ngươi thấy như thế nào?” Quản gia thử tính hỏi ý ta.

Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy được, ta vì Chiến Hậu mà đến! Nếu có thể ở bên cạnh hắn, tự nhiên không gì tốt hơn thế

Đến lúc này, ta nhưng là xác định quản gia là người một nhà với ta, nếu không phải, một nha hoàn mới vừa vào phủ, nào có được đãi ngộ tốt như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro