tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165: Tuyệt đại thiên kiêu (3)

Xuân Vũ tiểu viện, một tiểu trúc xinh đẹp nhưtên của nó vậy, mangtheo vài phần nhẹnhàng, vài phần phiêu dật.

Trong rừng trúc xanh mướt, hiện lên một tiểu trúc lịch sựtao nhã,tựa nhưtên Xuân Vũ tiểu viện của nó vậy, bên trong thanh nhã, lịch sự, mangtheo vài phần khí chất, bên trong thản nhiên lại mang theo vài phần tựđắc.

Nơi này được xây lên, tựa hồnhưkhông muốn có liên quan gì đến vớithếsựbên ngoài, nhưmột chốn thếngoại đào nguyên.

Ta không khỏi hơi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ởtrong đáy lòngcảm thụđược sựtựdo không còn bịgò bó, thúc ép.

“Thích không?” thanh âm của CơLưu Hiên truyền đến bên tai ta, mang theo vài phần nhu hòa, réo rắt.

Ta mởmắt ra, quay người sang phía hắn cười nói. “Không tệ, khôngnghĩ tới tên quỷrượu nhưngươi cũng biết cách hưởng thụ.”

Hắn cười nhưng không nói, dẫn ta đi vào bên trong tiểu trúc, hắn nóiđây là chỗhắn ởlại khi đến Tây Việt quốc.

Tô Nương không biết đã rời đi từlúc nào, cho nên giờphút này ởbêntrong tiểu trúc liền chỉcó hai người chúng ta.

Ởtrên mặt bàn có một bộấm trà xanh, tương đối hài hòa, từấm tràkia tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Tình cảnh này, lại có một loại sảng khoái khó nói nên lời. Nơi nàyhết thảy tựa hồcó thểlàm cho con người thảlỏng được lòng mình.

Ta nâng chung trà lên. Chậm rãi uống một ngụm trà xanh, tùy ý hươngtrà nhè nhẹquấn quanh cổhọng, mắt không ngước lên nhìn người đối diện, chínhlà chỉnhẹgiọng hỏi: “Vì sao làm nhưvậy?”

Hắn nhẹcười, trong ánh mắt vẫn nhưcũ mang theo vài phần trêu tức“Lúc trước không phải đã nói muốn bảo vệnàng hay sao?”

Lời nói nhưthế, giống nhưgiảcũng giống nhưthật.

“Bất quá nếu nói nhưvậy thì ta đã quá chiếm tiện nghi rồi.” Ngướcmắt nhìn người đối diện, nhẹnhàng nởnụcười nhợt nhạt “Ngươi nhưng là ngũVương gia của Đông Hải quốc, là Thánh Vương gia của Tây Việt quốc, còn là LiễmVân công tửmà trên giang hồđược mọi người ca tụng, mà ta bất quá chỉlà một nữtửgiang hồnho nhỏ.”

Ởdưới tình cảnh nhưthế, tựa hồnhưrất trầm mặc tựnhiên, giống nhưmột bức tranh thủy mặc. Mang theo vài phần ý tứhàm xúc.

Nụcười vẫn chưa tắt, khóe môi lại càng nhếch lên vài phần, hắn khẽvuốt chén trà màu xanh ngọc trong tay, thốt lên lời nói thản nhiên “Nếu vậy coinhưta đã cứu lầm người thì thấy thếnào?”

“Tiểu Hiên Hiên, còn không thừa nhận ngươi yêu thương tỷtỷsao?”mang theo ý cười, lời nói của ta có hơi vài phần trêu tức.

Hắn chưa lên tiếng đáp lại, chỉlà lẳng lặng nhìn ta, thật lâu saumới bùi ngùi nói: “Trên giang hồnày có người nào bịđộc mịyêu nữ đùa bỡn màthoát được không?”

Ta giật mình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn từtrên người hắn tìmra một chút manh mối, mà hắn lại đột nhiên phá lên cười, phá đi sựthanh nhãcũng nhưlàm hỏng luôn không khí hòa bình vốn thật vất vảmới tạođược.

“Liễu Lăng, nàng tin sao?” trên gương mặt rõ ràng mang theo vài phầnsung sướng khi thấy người gặp họa.

“Tiểu Hiên Hiên, ngươi nghĩ tỷtỷdễbịđùa giỡn nhưvậy sao?” Quảnhiên là đã gặp được đối thủtrong đời mình, một lần lại một lần bịbại trậntrước hắn.

“Tỷtỷtựnhiên không dễđùa giỡn.” Hắn thếnhưng lại khó có được nhuthuận theo lời ta.

Đang lúc ta đắc ý hết sức, hắn lại nói: “Chính là ta tựcho là tỷtỷđúng là người dễđùa giỡn, tựnhiên ta muốn đùa giỡn liền đùagiỡn.”

Quảthật vẫn là cái nết đánh chết cũng không chừa.

“CơLưu Hiên, ta thềta nhất định sẽdiệt ngươi.” Ta nghiến răngnghiến lợi nói với hắn.

“Ta lúc nào cũng hoan nghênh.” Tươi cười nhưchuyện chẳng liên quangì đến mình kia, thật giống nhưlúc trước, khi ta nói với SởNgọc lúc nào cũnghoan nghênh nó đến tìm ta báo thù.

Ta búng tay một cái, độc liền không một tiếng động rơi vào bên trongchén trà của hắn, mà hắn tựa hồkhông có phát hiện, nâng chung trà lên, chậm rãiuống cạn chén trà kia.

Đợi cho hắn uống xong, ta mới cười nói: “Được, nhưvậy ta giờphútnày sẽbáo thù ngươi.”

Hắn mặt trắng bệch, nhìn ta nói: “Nàng hạđộc?”

“Độc hỉthiên, trong ba canh giờ, ngươi sẽcười không đình chỉđược.”Ta đắc ý nhìn hắn, nhìn khóe miệng hắn chậm rãi giật giật, sau đó phát ra tiếngcười trong sáng.

“Tiểu Hiên hiên, chơi vui không?” Ta cười hỏi.

Mà người trước mặt cũng là thu lại tươi cười, nhẹnhàng thởdài “LiễuLăng, nói nàng ngốc quảthật không sai, thủpháp hạđộc của nàng cao minh nhưthế, ta làm sao mà lại không phòng bịđây.”

Ta thếnhưng lại thất bại một lần nữa.

Vốn nghĩ muốn lấy lại cho mình một chút mặt mũi, nhưng toàn bộđều bịhắn tước đoạt hết.

Hắn nhất định là khắc tinh của ta.

“CơLưu Hiên, ta giết ngươi.” Ta nhảy dựng lên, liền đuổi theohắn.

Hắn nhẹtránh được ta, còn thỉnh thoảng quay đầu lại hướng ta làm racái mặt quỷ, thật sựlà hắn có thểdễdàng làm cho ta lộra hết thảy tứcgiận.

Chúng ta giống nhưhai đứa trẻđuổi bắt nhau, đến khi cảhai chúng tađều kiệt sức, liền nằm ngửa đầu ởrừng trúc bên ngoài.

Giờphút này, cảm giác gió thổi mát rượi cũng không thểngăn được sựnóng nực ởtrên người chúng ta.

Ta thởhồng hộc nhìn hắn, mà hắncũng là cười đến sáng lạn “LiễuLăng, chỉcần vui vẻlà tốt rồi.”

Chỉcần vui vẻlà tốt rồi?

Vì sao những lời này tựa hồluôn luôn ẩn ẩn một chút cảm giác quenthuộc.

Chính là ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉhừnhẹnói: “Bịngươi đùagiỡn nhưvậy, ta còncó thểvui vẻđược hay sao?”

Vốn tưởng rằng hắn sẽbày ra khuôn mặt tươi cười cùng ta tranh luận.Nhưng là giờphút này CơLưu Hiên cũng là chắp tay sau gáy, ngửa đầu nhìn bầutrời, vẻmặt bình tĩnh.

“Liễu Lăng, ta thích giang hồ.” một câu nói không đầu không đuôi, nhưng là ta cũng hiểu được hắn sẽbắt đầu kểcho ta một sốchuyện mà ta muốnbiết.

Vì thếliền tìm vịtrí thoải mái, lẳng lặng chờđợi.

“Lần đầu tiên nàng gặp ta là khi ta ởtrong diện mạo của Liễm Vâncông tử, cho nên đối với sựcải trang thànhtên lúc nào cũng say rượu của ta ởĐông Hải quốc nhất định rất là nghi hoặc.” hắn cười hỏi: “Lúc trước nàng có lẽđã cho ta là một người có đầy dã tâm, giảtrang say rượu bất quá chỉlà một loạingụy trang có đúng không?”

Hắn ý cười nhàn nhạt, mà ta cũng là cảm thấy chột dạ, ta thật sựđãtừng nghĩ nhưvậy.

Ta cũng không trảlời hắn, mà hắn cũng là lại tiếp tục nói: “Ta chỉcó thểnói Liễm Vân công tửlà giấc mộng trong lòng ta, ta nghĩ muốn buông tấtcả, chỉlàm Liễm Vân công tửtrong chốn giang hồ.”.

“Vậy thì buông đi, từnay vềsau chỉlàm Liễm Vân công tửlà được chứgì.” ta khó hiểu, nếu hắn thật sựcó tâm vứt bỏhai thân phận hiện giờcủa hắn,vậy nhất định hắn có thểlàm được.

Hắn nhẹnhàng nhún vai, cười nói: “Liễu Lăng, hôm nay ta sẽnói chonàng những chuyện mà nàng muốn biết”

“Cảvềthân thếcủa ngươi sao?” Ta không nghĩ tới hắn thật sựsẽnóicho ta biết hết thảy mọi chuyện.

“Đúng vậy.” Hắn hơi hơi gật đầu, tiện đà lại quay đầu nhìn ta “LiễuLăng, nàng đã từng nghe đến tên Tuyệt Đại Thiên Kiêu chưa?”

Tuyệt Đại Thiên Kiêu?

Là Tuyệt Đại Thiên Kiêu danh chấn giang hồhai mươi năm trướcsao?

Nàng là giấc mộng mà người trong chốn giang hồmong muốn mà không thểthành, là mộng mà trong lòng nam nhânkhông thểquên được, là sựngưỡng mộởtrong lòng nữnhân.

Mặc dù là hai mươi lăm năm sau, mọi người vẫn say sưa ca tụng vềnàngkhông ngớt.

“Ta có nghe qua” ta nhẹnhàng gật đầu.

“Người chính là mẫu phi của ta.” CơLưu Hiên thản nhiên nói ra một bímật làm người ta khiếp sợ“Người là thiên chi kiêu nữtrong lòng người giang hồ,lại cũng không phải thật sựthuộc người giang hồ, mẫu phi của ta là muội muộiduy nhất của quốc vương Tây Việt quốc, được mọi người hết mực sủng ái, ngườinghĩ mình sẽtìm được mộthiệp sĩ đểyêu thương hắn, từnay vềsau tiếu ngạogiang hồ. Nhưng là người sinh ra lại là một công chúa, làm cho người không thểrũ bỏđược trách nhiệm hòa thân vì quốc gia, lúc trước Tây Việt quốc bởi vì phảiđối phó Phiên vương khởi binh tạo phản, cho nên tổn hao rất nhiều khí lực, chínhgiờphút đó Đông Hải quốc tiến đến xâm chiếm, vừa mới chiếm cứđược Sổthành củachúng ta. Mẫu phi cái gì đều rất lợi hại, bao gồm binh pháp, vì thếchủđộngdùng kếlui binh, kết quảchuyển ngược từbại thành thắng, trên chiến trường,bên trong sựgiết chóc, giành được thắng lợi, nhưng lại bịbại bởi tình yêu.Người yêu thương Vương gia CơVô Lãnh của Đông Hải quốc, đến cuối cùng lại cũngvì hắn mà dùng chính mình trao đổi lấy sựhòa bình của hai quốc gia, chính làđến cuối cùng, bọn họnhưng cũng không có được kết quảtốt đẹp.”

Hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói “Những chuyện này là do tanghe Tô Nương kểlại, cho nên ta cũng không có cách nào có thểtưởng tượng đượctâm tình lúc đó của mẫu phi, Tô Nương là thịnữcủa người, nhưng mẫu phi lại coinàng nhưtỷtỷcủa mình, Tô Nương nói cho ta biết, sau khi mẫu phi ta qua đời,vương thượng của Đông Hải quốc liền nhận ta làm đứa con thứnăm của hắn, cho nênta cũng không phải là con do CơVô Nhai sinh ra, chỉlà bọn hắn lại chung quycũng chỉvì trong người ta mang một nửa dòng máu người Tây Việt quốc, mà khắpnơi đềphòng ta, Tô Nương không đành lòng ta bịngười bài xích, vì thếđã họcbinh thưdo mẫu thân ta lưu lại, vì Đông Hải quốc lập rất nhiều công lao, chiếmđược một vịtrí nhỏnhoi cho ta ởĐông Hải quốc.”

Thì ra hắn cũng không phải là con do CơVô Nhai sinh ra, giờphútnày, ta nghĩ ta cũng có thểhiểu được tâm tình giảsay của hắn.

Mang một nửa dòng máu Tây Việt quốc trong mình, mỗi tiếng nói cửđộngcủa hắn có lẽđều sẽbịngười coi nhưlà nhược điểm đểcông kíchhắn.

Nhưng nếu nhưsay, lúc nào cũng say, nhưvậy người khác cũng liềnkhông thểnềhà.

“Nếu không vui, vì sao không ly khai khỏi Đông Hải quốc?” Làm gì cầnphải ủy khuất chính mình nhưthế.

“Tô Nương nói, mẫu phi lúc sắp chết có nói qua, nếu không thểduy trìđược hòa bình giữa Đông Hải cùng Tây Việt quốc, nhưvậy ta cần phải đi chinhphục Lượng quốc. Chỉcần nắm được Lượng quốc sẽkhông tái phát chiến loạn, dânchúng có thểsống yên ổn trong hòa bình.” Hắn nhìn ta cười. “Ta tựnhiên là muốnrời đi, chính là ta lại không thểquên được lời nói lúc lâm chung của Mẫu phi.Ta nếu không có tâm chinh phục Lượng quốc, liền muốn bảo vệsựhòa bình choLượng quốc, cho nên không thểgiúp đỡĐông Hải quốc, cũng không thểnghiêng vềTây Việt quốc, cũng vô pháp buông hai quốc gia này đểtiếu ngạo giang hồ, địa vịcủa mẫu phi ởTây Việt quốc luôn luôn rất cao, sau một lần nghĩa cửđó thậm chíngười đã trởthành thánh nữ, ta ởTây Việt quốc tựnhiên sẽđược đối đãi rấttốt, dù sao ta chính là đứa con duy nhất của Mẫu phi, đương nhiên điều này cũngkhông đủđểlàm cho Lâu Điện Ngọc cung kính với ta nhưthế, hắn cung kính với tacòn bởi vì, trong tay của ta nắm một nửa binh mã của Tây Việt quốc do mẫu phicủa ta trước lúc lâm chung đã giao lại cho ta.”

“Nàng nếu thật sựmuốn tốt cho ngươi, ta nghĩ nàng hẳn phải làm chongươi bỏxuống hết thảy, đểcho ngươi sống theo ý muốn của bản thân ngươi.” Lờicủa ta còn chưa dứt đã bịmột tiếng hừnhẹcắt ngang “Ngươi chỉlà một tiểu nha đầu, tựnhiên sẽkhông hiểu được ý tưởng của tiểu thư.”

Tô Nương không biết xông ra từkhi nào, bước nhanh đi tới bên cạnh CơLưu Hiên, cau mày nói: “Tiểu Hiên, ngươi nhưthếnào lại nằm trên mặtđất.”

Giờphút này, ta cuối cùng cũng hiểu được Tô nương vì sao lại đượctôn kính nhưvậy, dù gì nàng cũng là một tướng quân giỏi.

“Vậy ngươi nói thửxem, việc mà một mẫu phi nên làm là bắt con mìnhlàm chuyện mà hắn không muốn làm sao?” Có lẽlà theo từquán, ta xác thực khôngthểlý giải được ý tưởng của nàng.

“Tiểu nha đầu, ngươi không có sinh ra trong vương thất, tựnhiênkhông hiểu được trách nhiệm trong đó, ta lúc trước đi theo tiểu thưphiêu bạtgiang hồ, cũng biết rất rõ tiểu thưrất yêu thích giang hồ, nhưng là đến cuốicùng nàng lại đúng là vẫn lựa chọn trách nhiệm đối với quốc gia, có một sốchuyện có đôi khi không thểtừchối được. Tiểu thưmuốn cũng bất quá chỉlà sựbình an của dân chúng Lượng quốc mà thôi.” Tô mama khi nói vềnữtửtruyền kỳkia mang theo đầy sựhâmmộ.

Một nữtửnhưvậy, ta không thểtưởng tượng nổi, nhưng lại là khôngthểtiếp thụđược nàng nhưvậy chết đi, vì thếkhông cam lòng hỏi: “Vậy changươi yêu nương ngươi sao? Bọn họvì sao mà chết?”

Nhưvậy oanh oanh liệt liệt gặp lại, liền hẳn là phải trải qua mộttình yêu oanh oanh liệt liệt, sống chết có nhau, một tình yêu nhưvậy mới xứngđáng với một nữtửtruyền kỳ.

Nhưng là CơLưu Hiên lại nhún vai nói: “Ta không biết”

“Ngươi không biết?” Ta kinh ngạc lập lại một lần nữa.

Mà CơLưu Hiên cũng là bất đắc dĩ nói: “Ta là không biết, những điềuta mới vừa nói cho nàng, cũng là do Tô Nương kểlại cho ta biết.”

“Ngươi…” ? Ta nghi hoặc nhìn phía hắn, mà cũng là một giọng nói khácvang lên giải đáp nghi hoặc của ta.

“Ba năm trước đây Tiểu Hiên bịtrọng thương, sau khi tỉnh lại đã quênhết mọi chuyện.”

Ba năm trước đây.

Hắn thếnhưng cũng là ởba năm trước đây quên hết mọichuyện?

Vì sao lại trùng hợp nhưvậy? Việc hắn và ta mất trí nhớcó liên quanhay không?

Đủloại phán đoán xoay loạn ởtrong đầu ta, lại không thểtìm ra đượcmột đáp án chính xác.

Vì thếcầm lấy cánh tay Tô nương vội hỏi: “Mama, hắn tại sao lại bịthương nặng nhưvậy? Làm sao lại mất đi trí nhớ?”

“Nha đầu, sao ngươi có vẻlo lắng cho cho TiểuHiên vậy.” Tô Nươngkinh ngạc nhìn ta.

CơLưu Hiên chỉcười nói với Tô Nương nói: “Ma ma, làm gì có chuyệnLiễu Lăng quan tâm đến ta cơchứ. Chẳng qua là vì ba năm trước đây nàng cũng bịmất trí nhớ, cho nên hẳn là nàng nghĩ có lẽsẽcó liên hệgì đó với ta “

“Thì ra là nhưvậy.” Tô Nương hiển nhiên vẻmặt thất vọng, âm thanhkhông tốt nói: “Khẳng định Tiểu Hiên mất trí nhớkhông có quan hệvới ngươi,Tiểu Hiên nhà chúng ta nhưng là được ta nuôi nấng lên, tựnhiên cũng biết nhữngngười mà hắn quen biết, trong sốđó cũng không có ngươi.”

Giờphút này, ta vẫn không biết là vì sao mà Tô nương lại đểý đếnthái độcủa ta đối với CơLưu Hiên đến vậy. Phải đến thật lâu sau, từchínhmiệng nàng nói ra ta mới biết được, nàng thấy CơLưu Hiên khi ởbên cạnh ta rấtvui vẻ, cho nên nàng hy vọng hắn có thểgiữđược sựvui vẻnày.

Chính là chuyện vềsau không ai có thểđoán trước sẽxảy ra nhữnggì.

Ta thất vọng buông vạt áo của nàng ra, cũng rốt cuộc không còn tâm đểtìm hiểu yêu hận tình cừu của người khác, cho nên đếncuối cùng ta cũng khôngbiết được vềchuyện yêu hận của nữtửtruyền kỳ kia.

Trầm tưthật lâu sau, mới đem hết thảy suy nghĩ đè ép xuống đáy lòng,ngược lại nhìn phía CơLưu Hiên hỏi: “Chiến hậu hắn là khi nào đi vào Tây Việtquốc.”

“Mới mấy năm gần đây, hắn bịbiểu huynh ta nhìn trúng, sau đó thu làmnghĩa tử.” CơLưu Hiên trảlời.

Mới mấy năm gần đây, hắn thếnhưng mới đến Tây Việtquốc.

Mịrõ ràng là người của Vân Mặc tộc, lại vì sao lại có sựkhác biệtlớn so với DạKhuynh Thành nhưvậy?

Ta không hiểu,thật sựkhông hiểu.

“Độc đau khổmà Lâu Điện Ngọc trúng là do ai hạ?” Ta truy vấnnói.

Ta sớm biết rằng CơLưu Hiên không phải là một người tầm thường,nhưng là lại không nghĩ rằng hắn sớm đã biết được hết thảy mọi chuyện, lại chínhlà từmột nơi bí mật gần đó lẳng lặng quan sát.

“Một nữnhân.” CơLưu Hiên thản nhiên nói: “Một nữnhân mà hắnyêu.”

Nữnhân Lâu Điện Ngọc yêu?

Chẳng lẽlà SởSởsao?

Nhưng nếu là SởSở, nàng lại vì sao phải làm nhưvậy? Nàng rõ rànghẳn là rất yêu hắn, nếu yêu thì vì sao lại phải hạđộc, lại hạmột trong hailoại kì độc thiên hạ?

Có đôi khi việc này thật đúng là không thểhiểu được một cách rõràng.

“Cám ơn ngươi, CơLưu Hiên, ta nghĩ ta đã hiểu được.” Giờphút nàychúng ta sớm đã mất đi sựthoải mái vui vẻban đầu, những lời này cũng ởtronglơđãng mà trởnên xa cách, có lễ.

Mà hắn lại chỉthản nhiên cười, không giống vừa nhưnụcười trêu tứcvừa rồi, mà làm cho ta có cảm giác hắn cười thật nhẹnhàng thanhthản.

Có lẽcảhai chúng ta đều hiểu được, giờphút này cũng không cần tiếptục phải nói thêm gì nữa.

***********

Chương 166: Một cuộc giao dịch

Liễu Lăng, chúng ta gặp nhau là ởtrên giang hồ, vì thếkhông cần đemquyền lực cùng thếtục đặt ởtrên người hai chúng ta. Ta đáp ứng nàng, sẽkhônglừa nàng, cho nên nàng có thểtin tưởng ta.

Mấy ngày trước ởtiểu trúc, CơLưu Hiên đã nói nhưvậy vớita.

Ta kinh ngạc, không rõ hắn vì sao lại nói nhưvậy.

Mà hắn cũng là chỉcó cười, nói chính hắn cũng không rõ tại sao lạiluôn nghĩ phải bảo vệta.

Hắn nói cái loại cảm giác này ta không hiểu, nhưng là đáy mắt chânthành tha thiết của hắn cũng đã nói lên tất cảmột cách rõ ràng, không có giốngtrêu tức cùng trêu đùa nhưtrước kia, đó là sựthuần túy, thanh thản, làm ngườita liếc mắt một cái liền có thểnhìn thấy rõ ràng.

Không biết vì sao, ta tin tưởng hắn.

Lại không biết vì sao, ta cảm thấy chính mình không nên tới gầnhắn.

Một cảm giác rất quái lạ, dịthường, lại chân thật, quấn quanh dướiđáy lòng ta.

Vì thếta cũng chỉcó thểcười gật đầu, nói với hắn là ta đãbiết.

Đối với người ởtrong con mắt người khác là một người không nên tínnhiệm, nhưng có đôi khi cốtình lại là người sẽđem lại hứa hẹn kiên trì lâunhất đối với chúng ta.

Ta không dám nói là vĩnh viễn, bởi vì không một ai có thểbiết ngaysau đó sẽphát sinh ra cái gì, chỉcó thểnói là lâu nhất.

Nếu thật sựcó thểlâu đến lúc cuối đời, nhưvậy có lẽtrong nháy mắtlúc đó, hết thảy đều trởthành vĩnh viễn.

Một khắc kia, ta rõ ràng nhớkỹhắn tươi cười, nụcười sáng lạn làmbừng tỉnh mọi vật, xuyên qua tất cả, theo từnơi rất xa mà đến, nhưng cốtìnhlại có cảm giác mơhồkhông rõ.

Liễu Lăng, có phải chúng ta đã từng quen biết nhau?

Nhưvậy mơhồcười, sau đó hắn lại hỏi mơhồnhưvậy.

Đối với hai người đã mất đi trí nhớmà nói, không ai có thểcho ngườicòn lạimột đáp án xác định được.

Ta cười khẽ, có lẽlà vậy đi.

Có lẽchúng ta thật sựđã từng quen biết nhau, bởi vì ta đối với hắncũng có một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác tựa hồđã được che dấu từlâu, mơhồ, phức tạp.

Sau đó ta cười nói không biết, mà hắn ởmột khắc cuối cùng kia lạigọi ta.

Hắn nói, Liễu Lăng, chính là ta kìm lòng không được nghĩ muốn phảibảo vệnàng.

Lời giải thích nhưthếlại được lặp lại, lời nói chân thật cũng khônggiống nhưtrước kia những lúc hắn cợt nhảnói giỡn. Mà là tiếng lòng chânchính.

Ta biết, trong lời nói mang theo tất cảlà sựchân thật, những lầntrước là hắn đùa giỡn làm ta bực mình, nhưng lúc này đây sẽkhông.

Không thểnói ra rốt cuộc là vì cái gì, bất quá đó chỉlà một loạicảm giác.

Tuy rằng ta cũng không rõ, cũng không chút đểý hắn đột nhiên tronglúc đó lại sẽnói nhưvậy,

Quảnhiên là kìm lòng không được sao?

Ta cười, không có quay đầu lại. Lại thản nhiên nói, tabiết.

Vì thếrời đi, mang theo lệnh bài hắn cho ta, theo hướng hoàng cungmà đi.

Ta muốn đitìm Lâu Điện Ngọc, cùng hắn làm một giao dịch, một giaodịch mà ta đã phải suy nghĩ thật lâu mới quyết định được.

Một đường đi không dừng cước bộ, thẳng đến đứng ởtrước cửa hoàngcung nguy nga kia.

Ta không thích nơi này, một bức thành đã cách trởvới bên ngoài, tạora hai thếgiới hoàn toàn khác xa nhau, ởđây không có tựdo, có đôi khi ta phảisống không theo ý của ta, luôn luôn phải che giấu đi những suy nghĩ chân thậtcủa chính bản thân.

Nơi này cũng là một chiến trường khác, giết người không thấy máu, sovới chiến trường càng thêm hung ác, hiểm độc.

Ít nhất ởtrên chiến trường, đao thật, vết thương thật, người thắnglàm vua, mà ởtại bên trong cung điện này, tồn tại vĩnh viễn cũng chỉlà tính kếvà âm mưu, chỉcần đi sai một bước là đã sai trọn bàn cờ.

Điểm này, khi ta ởbên trong hoàng cung Đông Hải quốc đã khắc sâu cảmnhận được.

Thủvệởcửa thời điểm nhìn thấy ta liền bắt đầu lên tiếng đuổi tađi, mà lúc ta lấy ra lệnh bài của CơLưu Hiên, hắnlại cung kính cúi mình mời tavào.

CơLưu Hiên nói đúng, thân phận của hắn ởTây Việt quốc cao hơn rấtnhiều so với ởĐông Hải quốc.

Vì thếdựa vào lệnh bài, một đường thông suốt, đến khi tới cung điệnnguy nga, tráng lệthì gặp được Lâu Điện Ngọc.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc triều phục, cũng là lần đầu tiên phảingửa đầu nhìn hắn, mà ta không thích loại cảm giác này. Vì thếcười nói: “TiểuVũ, ngươi có thểđi xuống dưới này không, thẩm thẩm có chuyện muốn nói vớingươi.”

Ta biết, thân phận của CơLưu Hiên cho ta dùng ởnơi này, có đôi khidùng còn tốt hơn tấm thẻbài kia, ít nhất lệnh bài chỉcó hữu dụng ởbên ngoài,mà thân phận này lại đủđểcho người trước mắt không cam lòng khôngđược.

Chính là một tiếng thẩm thẩm kia hắn không thểthốt lên lời, chỉcó thểbất mãn nhìn ta.

“Tiểu Vũ, sao lại lộra bộmặt nhưthiên lôi vậy? Nhìn thấy thẩm thẩmrất không vui sao?” khi nhìn thấy khuôn mặt đó của hắn, ta đột nhiên nhớtới SởNgọc, hắn mỗi khi tức giận cũng nhìn ta nhưthế.

Bọn họthật đúng là rất giống nhau, chẳng qua là khi Lâu Điện Ngọcnếu biết con của mình gọi ta là tỷtỷ, mà chính mình lại xưng ta là thẩm thẩm,hắn có nổi giận hay không đây.

Hắn khẽhừmột tiếng, cũng không có trảlời.

Nếu không phải vì hắn là cha của SởNgọc thì ta cũng đã không tha cho thái độcủa hắn đối với ta rồi. Nhưng nếu là làm cho vua một nước tức giận, cũngkhông phải là một lựa chọn sáng suốt.

Ta tựnhiên cũng hiểu được lúc nào thì nên dừng lại là tốt nhất, dođó nghiêm túc nói: “Ta đến đây là muốn cùng ngươi làm một giaodịch.”

“Giao dịch?” Hắn nhìn ta. “Giao dịch cái gì.”

“Ta nói cho ngươi biết ởđâu có LộXuân, đó là dược liệu có thểgiảiđược đau khổcho ngươi, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.” ta đã sớmbiết ởđâu có LộXuân, đây cũng chính là nguyên nhân ta tiếp cận CẩmHoàng.

Cẩm Hoàng, Minh Cẩm Hoàng, nàng là nữnhi của Minh gia thủphủlớnnhất thiên hạ.

Mà lộxuân lại ởMinh gia.

Ta chung quy cũng không phải là một nữnhân thiện lương gì, ta khôngcó cách nào đểcó thểquên được việc Cẩm Hoàng lúc trước lợi dụngta.

Trong lòng hai chúng ta đều hiểu rõ, quan hệgiữa chúng ta chỉlà mộthồi giao dịch, cảhai lợi dụng lẫn nhau, mà nay tất cảcũng vẫn là không thayđổi, ta tuy không rõ mục đích Cẩm Hoàng mang ta đến Ninh Việt thành là gì, nhưngtuyệt đối sẽkhông thểkhông có nguyên nhân, mà ta đi theo Cẩm Hoàng cũng bấtquá chỉlà vì LộXuân.

Chúng ta đều là cùng một loại người, lại cốtình không gặp nhau sớmhơn một chút, cho nên cũng chỉcó thểlợi dụng lẫn nhau nhưthế. Cũng sẽkhôngphải bận tâm

là ai đúng, ai sai.

“Yêu cầu gì?” Lâu Điện Ngọc tựnhiên cũng không phải là một người đểcho bản thân chịu thiệt, cho nên hắn cũng sẽkhông dễdàng đáp ứng.

“Ta còn chưa có nghĩ ra, nhưng mặc kệlà tương lai ta có ra yêu cầugì, ngươi phải đáp ứng.” ta muốn một cái hứa hẹn của Lâu Điện Ngọc lại là vìMị.

Chờgặp được SởNgọc, ta sẽ rời khỏi nơi này.

Nhưng còn hắn, Mịnếu muốn rời đi, hơn nữa là vĩnh viễn rời khỏi nơinày, nhất định phải có sựphối hợp của Lâu Điện Ngọc, cho nên hứa hẹn này tanhất định phải có.

“Không có khảnăng, tương lai nếu nhưngươi muốn thiên hạcủa Lâu giata, chẳng lẽta cũng phải đáp ứng sao?” Lâu Điện Ngọc quảquyết cựtuyệt.

Thiên hạsao?

Ta làm sao lại có hứng thú với khảnăng này chứ.

Vì thếnhếch khóe miệng, gằn từng tiếng nói: “Yêu cầu này tất nhiênkhông quan hệtới quyền lợi, thếnào?”

Hắn trầm mặc, mà ta lại không chút đểý nói: “Trong thiên hạcó lẽvẫn còn có nữtửtrúng triền miên, nhưng là có thểtạo ra dược giải độc sầutriền miên lại chỉcó một mình ta.”

Trách không được ta luôn cảm thấy mình học vềđộc dược thật thuậnbuồm xuôi gió, đó là bởi vì chính mình đã quá am hiểu vềnó.

Truy Phong nói, kỹxảo hạđộc của Mịlà do ta dạy hắn, mà ba năm kia,trái lại hắn lại dạy cho ta, điều này có phải là do một hồi nhân quảluân hồihay không?

Có lẽlà do bản năng ẩn núp trong thân thể, ta một khi bắt đầu họcchếdược, liền càng ngày càng thuận tay, mặc dù mất rất nhiều tâm tưđểnghiêncứu vềsầu triền miên, nhưng đúng là cuối cùng ta vẫn còn tìm ra được phươngpháp.

Lâu Điện Ngọc cuối cùng gật đầu nói: “Được, ta đáp ứngngươi.”

“Ta rất muốn tin tưởng Tiểu Vũ vềsau sẽkhông thay đổi ý, nhưng tiếclà ta đối với ngươi vẫn còn rất nghi ngờ, cho nên ta muốn ngươi ban cho ta mộtthánh chỉtrống, ngươi chỉcần đóng dấu lên đó, ngày khác nếu ta có yêu cầu gì,ta sẽtựmình viết lên trên thánh chỉđó.” đúng vậy, người càng là trưởng thànhliền càng là học được không nên quá tin tưởng.

Ởtrong sựchìm nổi của hồng trần nhiều năm, đã lây dính nhiều thếtục, đã sớm mất đi sựthuần túy ban đầu.

Không phải là nghĩ không tin tưởng, chính là không dám tintưởng.

Thếgian này đã quá phức tạp, ta đã sớm không có khảnăng đểthayđổi.

Nói là muốn tùy ý làm những gì mình muốn, kết quả lại là cũng chỉcóthểnhưnước chảy bèo trôi.

Lâu Điện Ngọc đánh giá ta từtrên xuống dưới một phen, sau đó mới thuhồi tầm mắt “Được”

Sau đó, lại lần nữa trởvềtrước án thư, đem con dấu đại biểu cho hắnđóng vào mặt trên của thánh chỉtrống. Đi trởlại, đến giao cho ta.

Ta cất thật cẩn thận, sau đó nói: “Minh gia, Lộxuân ởthủphủMinhgia.”

Nếu là Lâu Điện Ngọc, nếu là quốc quân của Tây Việt quốc, Minh giathân là người Tây Việt quốc cũng không thểquá mức quảquyết cựtuyệt đi. Huốngchi Minh gia lại trụngay tại Ninh Càng thành, có lẽchỉcần một chút thời gianlà có thểđến nơi.

“Minh gia sao?” Lâu Điện Ngọc thì thào nói.

“Đúng vậy, Minh gia.” Ta lại một lần nữa nghiêm túc khẳng định lạivới hắn.

Minh gia, chính là Minh gia giàu có ngang một nước, các quốc gia đềucó vài phần kiêng kịMinh gia. Minh gia nắm trong tay tài phú thiên hạ, nếu thậtsựra tay, đối với ai cũng đều không có lợi.

Cho nên muốn có được Lộxuân, nói đơn giản cũng

được, nói khó cũngđược, tất cảđều phải xem vào cách làm của Lâu Điện Ngọc.

“Ta đã biết, ta sẽmau chóng lấy được Lộxuân.” Hắn cam đoan, mà tasau khi có được đáp án của hắn cũng liền xoay người rời đi.

Nếu giao dịch đã hoàn thành, ta đây liền không cần phải ởlại chỗnày.

Chính là khi mới đi được có một nửa, người phía sau lại gọi ta lại.“Quảnhân hỏi ngươi rốt cuộc có biết SởSởhay không?”

Đây là lần đầu tiên hắn tựxưng quảnhân từkhi ta đến đây, ta biếtgiờphút này hắn là lấy thân phận của một quân vương đểhỏi ta, mà không phải làthân phận vừa rồi.

Ta không nghĩ tới hắn thếnhưng thật sựđem ta trởthành thẩm thẩm,cho nên cũng không tựxưng là quảnhân.

Chính là, nay nếu đã biến trởvềlà quân vương, ta tựnhiên không thểcựtuyệt.

Suy nghĩ một lúc, ta sâu kín nói: “Đúng vậy, ta có quennàng.”

“Nàng ởnơi nào?” người phía sau hiển nhiên mang theo vài phần vuisướng không thểkiềm chếđược.

Ta đạm mạc nói ra

sựthật “Hoàng tuyền.”

Hắn thật lâu không có lên tiếng, hiển nhiên là không tiếp thụchuyệnnày là sựthật, xem ra hắn cũng không biết chuyện SởSởtrúng độc bịngười đuổigiết, cũng có lẽkhông biết bọn họcòn có một đứa con.

“Không thểnào.” Chỉcó vài lời vô nghĩa từphía sau truyềnđến.

Ta đứng im một lúc lâu, đúng là vẫn còn xoay người nói với hắn: “SởSởkhông có quên ngươi, nàng là yêungươi”

SởSởtuy rằng cái gì đều không có nói, nhưng là một cái nhăn mày khikểvềcha của SởNgọc, cũng đủđểchứng minh nàng đối với nam tửđó khắc cốt ghitâm.

Đúng vậy, trước khi mất, nàng đều không có biểu tình hối hận, đó làlàm việc nghĩa không được chùn bước.

Tuy rằng ta thủy chung không rõ nàng vì sao lại hạđộchắn.

Một khắc kia, trong ánh mắt cùng sắc mặt của Lâu Điện Ngọc nhiễm vàiphần vui mừng, nhưng lại bịưu thương áp chế. “Ta hiểu được, ta vẫn đều hiểuđược.”

Đối với một người hạđộc với mình thủy chung nhớmãi không quên, nênnói là hắn rất si tình, hay là rất ngu xuẩn đây?

Chính là chuyện cảm tình không ai có thểkhống chếđược, cho nên mặcdù bịthương nghiêm trọng đến đâu, có đôi khi nhưng vẫn là can tâm tìnhnguyện.

“Còn có túi gấm, đây là một nguyện vọng mà SởSởphó thác lại cho ta,ta hy vọng ngươi không cần hỏi đến. Đợi đến thời điểm nhất định, ngươi sẽbiếtđược tất cảmọi chuyện.” sau khi nói xong, ta không có dừng lại, xoay người liềnrời đi.

Giờphút này nên đểcho hắn một mình yên tĩnh là tốtnhất.

Sống hay chết, quảnhiên vẫn là một khoảng cách rất xa, bởi vì nókhông thểnghịch chuyển.

*************

0.000000 0.000000

Chương 167: Không chịu nổi chuyện cũ

Trên nhuyễn tháp, có một nữtửmột thân áo trắng đang dựa vào, khóemôi khẽnhếch, trong ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên, cực kỳ nhànnhã.

Thời điểm ta đi vàoMặc Minh cư, nhìn đến liền là tình cảnh nhưthếnày.

“Ngươi đã đến rồi?” nháy mắt nhìn thấy ta, Cẩm Hoàng hơi hơi ngẩngđầu, thản nhiên hỏi.

Tươi cười kia, vẻmặt kia, giống nhưnàng sớm đã biết ta sẽđến.

Ta gật đầu cười khẽ“Đúng vậy, ta đã đến.”

Có đôi khi cảhai bên không có nói rõ, nhưng là đáy lòng cũng là hiểuđược rõ ràng rành mạch.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, ta liền hiểu được Cẩm Hoàng đã biếtmục đích ta tới nơi này.

Đúng vậy, nếu làm, ta cũng sẽthừa nhận.

Hôm nay tới nơi này, thứnhất là muốn lấy đi vật ta cần, thứhai lànói cho nàng biết tất cả, sau đó từnay vềsau không lui tới đâynữa.

Lần đầu tiên gặp nàng không phải ngẫu nhiên, là do nàng cốý, mà lầnthứhai đi theo nàng cũng không phải ngẫu nhiên, là do ta cốý lâm vào, cho nênnếu không phải nhưthế, chúng ta vốn là không nên quen biết nhau.

Hai người trong lúc đó có một khoảng cách nhất định nào đó, mặc dùhai bên cùng thưởng thức lẫn nhau, lại chung quy vẫn là sẽtrởthành địchnhân.

“Liễu Lăng, ngươi muốn Lộxuân?” Cẩm Hoàng hỏi thẳng vào vấnđề.

Ta cũng thản nhiên thừa nhận “Đúng vậy, bởi vì ngươi là người Minhgia, cho nên vì lấy được lộxuân, ta mới có thểđi theo ngươi.”.

“Minh gia sao?” Cẩm Hoàng nhếch khóe miệng, lộra nụcười trào phúngthản nhiên “Cẩm Hoàng ta từbốn năm trước đã không phải là người Minh gia nữarồi, ta không gọi là Minh Cẩm Hoàng, ta chỉlà Cẩm Hoàng.”

Bốn năm trước đã không phải là người Minh gia?

Ta ngước mắt nhìn nàng, mà nàng lại sâu kín cười nói: “Liễu Lăng,ngươi đã quên tất cả, lại nói với ta cần gì phải chấp nhất với những chuyện đãqua, nhưng là ngươi có biết được ta đã trải qua những chuyện gì haykhông?”

Vẫn là tươi cười, trong lời nói lại lạnh lùng hơn xưa vài phần “Mộtkhi đã nhưvậy, ta đây cũng không thểthoải mái gặp ngươi nhưthế, thì ra chung quy vẫn là do vận mệnh không bao giờtính sai, chúng ta là địch nhân, ngay từđầu đã là nhưthế, cho nên kết quảra sao cũng vô pháp thay đổiđược.”

“Cẩm Hoàng…” Giờkhắc này, ta thật sựlà đã quên mọi chuyện phát sinhởĐồthành, cũng xác thực quên trước kia ta có lẽtừng làm thương tổnnàng.

Mâu quang thanh lãnh của nàng chỉnhẹnhàng mà liếc mắt nhìn ta mộtcái, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, một lần kia, ngươi là cốý đểcho ta lợi dụng,ta đây cũng có thểnói cho ngươi, Cẩm Hoàng ta cũng không phải thật là cái gìcũng không biết, lúc này đây, ta cũng vậy, cốý đểngươi lừa gạt, cho nên hailần này coi nhưhuềnhau, ngươi đúng là vẫn còn thiếu ta một việc, cho nên ngàykhác ta nếu nhưcó hướng ngươi đòi nợ, ngươi cũng chớcó trách ta.”

Sau khi nói rõ mọi chuyện, một tầng vải mỏng ngăn cách giữa chúng tacũng thản nhiên bịxé rách, chung quy không thểtiếp tục được nhưtrước kianữa.

“Cẩm Hoàng, ngươi nói đi, ta muốn biết.” Ta thành khẩnnói.

Đúng vậy, ta cũng muốn biết. Chính mình lúc trước là nhưthếnào lạilàm tổn thương nàng, nếu hết thảy mọi việc từta mà thành, Liễu Lăng ta cũngkhông thểđểthiếu nợngười ta.

“Được, ta sẽnói cho ngươi, đem tất cảmọi chuyện đều nói cho ngươi.”Cẩm Hoàng nhìn thẳng ta, nhưng là mâu quang kia lại chưa từng dừng lại trênngười ta, tựa hồnhưlà xuyên thấu qua ta, nhìn vềmột nơi xa xăm nàođó.

Ta ngồi xuống ghếcạnh cửa sổ, cùng đợi Cẩm Hoàng kểchuyện.

Cẩm Hoàng tà tà dựa vào phía trên nhuyễn tháp, sâu kín nói: “Năm nămtrước, ta mười sáu tuổi, thiên chân mà đơn thuần, khi đó ta là công chúa đượcMinh gia sủng ái yêu thương nhất, sống ởtrong Lưu Ly Cung của Minh gia, khôngbiết thếgiới bên ngoài ra sao, ca ca của ta đã từng nói với ta, tính tình đơnthuần cốchấp của ta cuối cùng cũng sẽchỉlàm cho bản thân ta đau khổmà thôi,lúc ấy ta không cho là đúng, đến mãi sau này, ta mới biết được, ca ca của ta nóiđúng. Bởi vì rất cốchấp, bởi vì quá chấp nhất, ta mới có thểrơi vào kết cụcnhưthếnày.”

Gió thổi phất lại đây, mang theo hương vịmát mẻcủa gió cuối mùathu.

Nguyên lai thuận theo lẽtựnhiên, thời tiết đã bắt đầu mang theo vàiphần lành lạnh.

Cẩm Hoàng dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Gặp gỡCảnh Tiêm Trần, cólẽlà kiếp sốcủa ta, một kiếp sốkhông thểtránh khỏi, hắn là người thích ngụytrang, hơn nữa hành động lại kỹcàng, thời điểm gặp gỡhắn, ta là một cô gái đơnthuần chưa rõ sựđời, mà hắn lịa chính là lẻn vào nhà của ta đểtrộm đồ, khi đóhắn ngụy trang thành nha hoàn của ta. Ta vẫn thực ỷlại vào nha hoàn của mình,cũng thực tín nhiệm nàng, cho nên ởđoạn thời gian đó, hắn bởi vậy mà biết đượcrất nhiều chuyện vềta. Khi đó hắn lại cốý đểcho ta phát hiện ra thân phận củahắn, tiếp tục lợi dụng ta, hành động kỹcàng đểchiếm được sựtín nhiệm của ta,ta biết rõ hắn không phải là nha hoàn ban đầu của ta, nhưng lại ởtrước mặtngười bên ngoài khắp nơi bao dung hắn, ta biết rõ hắn có lẽcó mục đích nào đó,nhưng lại cốtình ởtrong kếhoạch mà hắn cốý xây dựng yêu thương hắn, là đơnthuần thích hay là yêu, ta khi đó cũng không hiểu, mặc dù là hiện tại, ta cũngkhông thểnào hiểu được vì sao mình lại yêu thương hắn nhưvậy, có lẽđây đúnglà sốkiếp của ta, ngay cảchính bản thân mình ta đều không thểkhống chếđược.”

“Hắn là vì gia tài của Minh gia sao?” Ta thửtính hỏi.

Ta vẫn luôn nghĩ rằng Cẩm Hoàng sẽkhông thật sựnói với ta vềkí ứcđã chôn sâu của nàng.

Nàng hơi hơi gật đầu, ánh mắt phức tạp “Đúng vậy, hắn lén lút đánhcắp rất nhiều đồquý giá của Minh gia, đồng thời ởdưới sựchiếu cốcủa ta, hắnthần không biết quỷkhông hay lấy đi trái tim của ta. Sau đó hắn không một tiếngđộng rời đi, nhưchưa từng xuất hiện, đi không một chút quyến luyến. Sau khi caca của ta biết chuyện, muốn huy động thếlực của Minh gia đểđuổi bắt hắn, mà talại vẫn nhưcũ cốchấp tin tưởng là hắn có nỗi khổriêng. Khiđó vì hắn mà ta đãcùng ca ca từmặt nhau, vì hắn mà ta đã dứt khoát rời khỏi Minh gia, chỉcầu caca đừng truy đuổi hắn. Ca ca nói, Cẩm Hoàng, muội đã làm cho ta thất vọng rồi,sựcốchấp của muội chung quy sẽchỉlàm cho một mình muội phải đau khổ, đây là lần thứhai ta nghe được ca ca nói nhưvậy, ta lại thật sựcũng ẩn ẩn cảm thấyhiểu được một chút, nhưng là ta cốchấp không có quay đầu lại.

“Vì hắn mà ngươi buông tha cho tất cảnhững gì mình có sao?” Ta thìthào nói khẽ. Cũng không tựgiác được đem suy nghĩ trong lòng hỏira.

Cẩm Hoàng tựgiễu đáp: “Đúng vậy, ta vì hắn mà đã

buông tha cho tấtcảnhững gì mình có, tìm hắn suốt nửa năm mới tìm được hắn. Nhưng là hắn lại nóicho ta biết, hắn chưa bao giờthích ta, bảo ta nên quay trởvề, quay lại Minhgia, nhưvậy ly khai khỏi Minh gia bảo ta làm sao có khảnăng quay lại được đây.Cho dù ca ca có đồng ý, ta cũng sẽkhông trởvề, khi đó ta vẫn thiên chân nhưcũ, nghĩ rằng chỉcần vẫn đi theo hắn, hắn liền sẽhiểu rõ được tâm ý của mình,hắn sẽyêu ta, chonên ta giống nhưmột con ngốc đi theo hắn . . . , mặc kệhắnnói gì, làm gì đều không lay chuyển được ý của ta, đúng là thật cốchấp mà nguxuẩn. Hắn khi đó, có thểcười thực ôn nhu đối với bất kỳ một người nào, nhưng làlại cốtình nhìn ta lạnh lùng. Vì muốn đuổi ta đi, hắn chưa bao giờmềm lòng.Hắn có thểđem ta một mình một người ném lại, cho dù có là ban đêm, hay là trongmưa. Hắn đều hướng ta nói ra những lời lạnh lùng tàn khốc, cười nhạo châm chọc,mà ta cũng không biết choáng váng là gì, chậm rãi trải qua hết thảy, lại chậmrãi hiểu được tình cảm của mình đối với hắn càng ngày càng sâu sắc, thật sựchỉlà do cốchấp sao? Ngay cảbản thân ta cũng không rõ. Chính là vẫn không thểbuông tha được, mặc kệhắn nói khó nghe đến mấy với ta, làm chuyện nhẫn tâm đếnđâu, ta đều không có buông tha. Ta cuối cùng nghĩ đến rồi sẽcó một ngày hắn sẽquay đầu lại, sẽhiểu rõ ta tốt thếnào, cũng sẽyêu thương ta. Cho nên một năm,ta ởbên cạnh hắn ngây ngô nhưvậy một năm trời, đến khi việc kia xảy ra, tahoàn toàn giác ngộ, hắn rốt cục cũng bỏqua ta rồi.”

“Là Mạnh Hổhắn đối với ngươi…” Đột nhiên nhớtới lời nói lúc trướccủa Quân Mạnh Nhiên, ta muốn nói lại thôi.

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, bình tĩnh nói: “Ngươi không cần ấp aấp úng, đối với sựkiện kia, ta đãsớm quên, khi đó, Mạnh Hổlà cường đạo, mà tachính là một người bịcường đoạt, không hơn. Khi đó xác thật thực thương tâm,ngay ý niệm muốn chết đều xuất hiện ởtrong đầu. Chính là khi ta khóc chạy tớiđịa sát môn, nhìn thấy chính là hình ảnh ngươi cùng Cảnh Tiêm Trần ôm nhau,không hiểu tại sao khi đó ta nhưng lại ngừng rơi lệ, cái gì cũng không hỏi ralời, ngược lại rất bình tĩnh. Khi đó, Cảnh Tiêm Trần xoay người nhìn thấy ta,hắn nói với ta, không cần đi theo hắn, ngươi mới là người hắn yêu nhất. Khi đó ngươi phong hoa tuyệt đại, ta không thểkhông thừa nhận mình không thểso sánhđược với người, chính là lại cốchấp không chịu nhận thua. Khi đó ngươi cao ngạonói với ta: ngươi không xứng. Hình ảnh nhưvậy đã làm trái tim ta đau đớn, ta rõràng nghĩ đến tìm Cảnh Tiêm Trần đểđược hắn an ủi, nhưng là tại một khắc kia,lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉlà ngây dại đứng nhìn hắn, muốn từtrongmắt hắn tìm được một tia hy vọng, nhưng là không có, cái gì cũng đều không có.Khi đó, ta bình tĩnh nói ra tất cảmọi chuyện vừa rồi mới phát sinh, sau đó kiêungạo mà nói cho hắn, Cảnh Tiêm Trần, ta sẽkhông tiếp tục dây dưa với ngươi nữa,ta thừa nhận khi nói ra chuyện đó, ta vẫn còn hy vọng hắn sẽcó một chút thươngtiếc, ta vẫn còn là hy vọng hắn sẽgiữta lại, hoặc là bởi vì thương hại ta màchiếu cốta. Nhưng khi đó ta chung quy là đã quá ngây thơrồi, hắn cái gì cũngkhông nói, cái gì cũng không làm. Chính là ôm lấy ngươi xoay người rời đi. Coinhưcái gì cũng chưa nghe thấy. Đem ta một người cô độc, đứng ngây dại ởtrongthính phòng, một khắc kia, bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu oán hận, thểxác vàtinh thần mỏi mệt, ca ca của ta đã nói đúng, quảnhiên là ta quá mức cốchấp,cho nên mới sẽrơi vào kết cục nhưthế, ta là nên hận hắn, hay là nên oán ngươi?Ngươi đạp tan tất cảhy vọng của ta. Mà hắn lại làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng.Sau đó, ta ly khai địa sát môn. Lại không biết mình nên đi đến nơi nào, ta khôngthểquay lại Minh gia, cũng không có mặt mũi nào đểtrởvề, mà trời đất bao la,rộng lớn, ta nhưnglại không có một chỗđểdung thân, khi đó, chung quy là hiểuđược thếgian phức tạp cùng bất đắc dĩ.”

Nàng hơi hơi ngừng lại một chút, nhếch mép cười chua xót “Mà Mạnh Hổnhưng lại không có chết tâm, sau khi ta thoát đi, lại vụng trộm đi theo ta, chonên ta bịhắn bắt trởvề, mang vềsơn trại. Trởthành áp trại phu nhân của hắn,một khắc kia, ta thay đổi, một khắc kia, ta bắt đầu lên kếhoạch của mình. Sauđó một năm sau, ta đoạt được sơn trại của Mạnh Hổ, cốgắng đi từng bước một,không phải dựa vào thếlực của Minh gia, cũng không phải dựa vào Cảnh Tiêm Trần,muốn chính mình kiên cường sống sót. Hơn nữa muốn sống tốt hơn hắn, sau đó sẽcómột ngày ta sẽđánh bại hắn, sẽnhìn thấy sựhối hận của hắn, hối hận từng đốivới ta tàn nhẫn nhưvậy. Lúc đó, ta là dựa vào ý chí đó mà kiên trì sống. Khiđó, ta cũng là cốchấp, cho nên mới có thểkiên trì được nhưvậy.”

Trước kia ta lại là loại người nhưvậy sao?

Ta cuối cùng cảm thấy sựtình không có đơn giản nhưvậy.

Cảnh Tiêm Trần, thật sựvô tình nhưvậy sao?

“Cẩm Hoàng, ngươi có hay không nghĩ tới. Có lẽtất cảcũng chỉlà doCảnh Tiêm Trần muốn ngươi rời đi, nên mới làm nhưthế. Có lẽhắn không nghĩ muốnliên lụy đến ngươi, có lẽhắn có nỗi khổnào đó chăng?” Đối với Cảnh Tiêm Trần,ta không có một chút cảm giác gì, thậm chí ngay cảcảm giác quen thuộc đều khôngcó, ta không có khảnăng sẽthích hắn, cho nên tất cảkhẳng định chỉlà một sựhiểu lầm.

Vốn nên chỉlà ân oán cá nhân giữa bọn họ, nhưng là ta vì sao lại cốtình bịliên lụy ởbên trong?

Tất cảthật là nhưvậy sao?

“Ngươi nghĩ rằng ta không có nghĩ nhưvậy sao? Nhưng là ngươi hãy thửngẫm lại, hắn thật sựnếu chỉvì làm cho ta rời đi, thật sựcần phải làm quyếttuyệt nhưthếsao? Ngươi không phải là ta, ngươi căn bản không thểhiểu được sựtuyệt vọng của ta lúc đó, giống nhưđất trời lúc đó hoàn toàn trống trải, toànbộthếgiới chỉcòn lại có một mình ta tịch liêu, cảm giác của ta lúc đó chínhlà nhưvậy. Ngươi chưa có trải qua, căn bản sẽkhông thểhiểu được.” Nàng nhưtrước bình tĩnh nóixong, tựa hồtất cảnhững chuyện đó thật sựđã không còn ảnhhưởng tới nàng dù chỉlà một phần nhỏ.

“Ta từng nghĩ tới trăm ngàn thứ, một lần kia, hắn nếu không phảiquyết tuyệt bỏđi nhưvậy, hắn nếu quay đầu lại nhìn ta cho dù chỉlà một cáiliếc mắt, tacũng sẽkhông hận hắn nhưvậy, nhưng một biểu hiện nhỏđều khôngcó, với hắn mà nói, ta bất quá chỉlà một người mà hắn nhanh chóng muốn ném đi.”Khi nói tới đây, ánh mắt của nàng cuối cùng ngưng tụ, nổi lên vài phần hận ý,tuy chỉlà chợt lóe lên, nhưng lại rất mãnh liệt.

Ta kinh ngạc không thốt được lên lời, chỉcó lẳng lặng nghe nàngnói.

“Có lẽdứng ởtrên lập trường nào đó, ta cũng không có quyền đểoánngươi, dù sao tình yêu là ích kỷ, nhưng là ta cũng là người ích kỷ, cho nên đứngởlập trường của ta, ta rất oán ngươi.” Khi nói chuyện, nàng ngước mắt nhìn ta,thản nhiên nói: “Lập trường bất đồng, nếu ngươi không phục cũng là tất nhiên, đólà chuyện của ngươi, ta cũng không quyền quản. Nhưng là oán ngươi là chuyện củata, ngươi cũng không có quyền canthiệp”

“Cẩm Hoàng, nếu lúc trước ta thật sựlà người nhưvậy. Nhưvậy ta sẽkhông can thiệp vào chuyện của ngươi, nếu một ngày nào đó, ngươi thật sựmuốntrảthù ta, ta cũng sẽkhông thủhạlưu tình, nhưng ta nếu thật sựthua ởdướitay của ngươi, ta cũngsẽkhông hận ngươi.” Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, đem hếtthảy đều nói rõ ràng.

Cẩm Hoàng không cần nói dối, ta lúc trước tất nhiên là thật sựsẽnóinhưvậy, làm chuyện nhưvậy, cho dù lý do trong đó là gì, ta giờphút này cũngkhông biết.

Nhưng là ta có thểkhẳng định, chắc chắn không phải bởi vì ta thíchCảnh Tiêm Trần.

“Liễu Lăng, ta cũng hiểu được ngươi không giống nhưloại người sẽlàmloại việc này, nhưng là nếu nhưthật sựyêu. Nhưvậy có lẽlý trí đều khôngcòn.” Cẩm Hoàng hít một tiếng, nói: “Ta mặc dù oán ngươi, nhưng cũng không phủnhận chính mình thưởng thức ngươi. Ta thật tiếc hận chúng ta đúng là vẫn khôngthểtrởthành bằng hữu.”

“Cẩm Hoàng, có lẽlà do chúng ta cuối cùng gặp lại quá muộn.” gặp gỡsai thời điểm, chung quy cũng chỉcó thểgặp thoáng qua.

Ta cùng Cẩm Hoàng trong lúc đó cũng chỉcó thểcó kết cục nhưvậy.

Cẩm Hoàng đem mọi chuyện đều nói cho ta, cũng coi nhưlà đã tín nhiệmta.

Mà sau này, thật sẽkhông lưu tình chút nào sao?

Trong giây phút ngắn ngủi động vào, lại chung cũng là cảm nhận đượccó ngọn lửa chân thành. Không phải vĩnh viễn, nhưng cũng từng ởtrong phút chốcđạt được vĩnh hằng.

“Cũng có lẽlà chúng ta gặp lại quá sớm.” Cẩm Hoàng thì thào mànói.

Ta kinh ngạc nhìn phía nàng, nhưng là nàng lại xoay người đi vàotrong phòng, chỉcòn lại một câu thản nhiên vọng lại.

Gặp lại quá sớm sao?

Ta lắc lắc đầu, nhếch mép cười chua xót, cuối cùng cũng không quayđầu lại ly khai Mặc Minh cư.

Có lẽta hiểu được ý tứcủa Cẩm Hoàng.

*****************

Chương 168: Yêu mê hoặc

Khi từMặc Minh cưđi ra, sắc trời đã vềchiều tối.

Một mình ta đi lại không có mục đích ởtrên ngã tưđường, lại khôngbiết chính mình giờphút này rốt cuộc nên đi đâu.

Không nghĩ quay lại Chiến Hậu phủ, bởi vì một khi trởvề, Mịnhấtđịnh sẽlàm cho ta rời đi, mà ta cũng còn chưa nghĩ ra nên nói với hắn nhưthếnào vềnhững chuyện mà CơLưu Hiên vừa kểvới ta.

Không nghĩ quay lại phòng trọcủa Truy Phong ởNinh Việt thành, bởivì Truy Phong đã sớm được ta phái đi theo Cảnh Tiêm Trần cùng SởNgọc, bắt hắnâm thầm bảo hộcho SởNgọc, đem hành tung của bọn họbáo lại cho ta biết, mà TuLa vốn là sẽkhông nói chuyện, cùng hắn ởmột chỗcũng tương đối nhàmchán.

Ta là một người không thểchịu nổi sựyên tĩnh, cho nên tình nguyệnđi lại ởtrên ngã tưđường, ít nhất nơi này còn có người đi đường, còn có ồn àonáo động.

Tu La luôn quỷmịnhưvậy, có đôi khi ta thậm chí không biết được cóphải hắn đang đi theo phía sau ta hay không nữa, nhưng là ta có thểkhẳng địnhlà hắn sẽkhông đểcho ta bịthương tổn.

Cho nên ta mới thật sựkhông chút sợhãi nào mà ởtrên ngã tưđườngđi lại lung tung.

“Liễu Lăng…” Một giọng nói quen thuộc lại xa lạđột nhiên gọi talại.

Ta không tựchủđược quay đầu lại, trước mặt là một bóng đen đangtiến đến gần ta, ta còn chưa kịp thấy rõ, liền đã bịhắn ôm vào trong lòng, đemta bay ởgiữa không trung.

Vài cái lên xuống, thẳng đến chỗhẻo lánh, người nọmới dừng lại cướcbộ, cũng buông ta bịhắn ôm chặt vào trong ngực ra.

Ngẩng đầu nhìn lại, người đứng ởdưới đèn đuốc lưu ly chính là ngườita không nghĩ đến nhất, lại tựa hồsớm nên dựđoán được.

Ta nghe thấy chính mình thản nhiên cười nói: “Ngươi là ai, ta đãgây nên chuyện gì mà bắt ta đến đây?”

Ta nghĩ đến CơLưu Tiêu hẳn phải đã quay lại Đông Hải quốc rồi mớiđúng, nhưng là lại không nghĩ rằng hắn vẫn còn ởlại nơi này. Hơn nữa thời gianlâu nhưvậy, người của Tây Việt quốc thếnhưng không có phát giác rađược.

Hắn hôm nay, lần đầu tiên không có mặc hồng y xinh đẹp, mà là mộtkiện y phục dạhành màu đen, không có trang sức gì, đơn điệu thuần túy, chỉcólộra khuôn mặt đầy mịhoặc làm điên đảo chúng sinh nhưcũ, mái tóc đen được búicao tung bay trong gió, vài sợi tóc bay bay trong không trung, vài sợi lại chạmvào má, mang theo vẻđẹp mông lung không chân thật.

Hắn là CơLưu Tiêu sao?

Là CơLưu Tiêu cho dù có bịrêu rao nhưthếnào, cũng không đểbấtluận kẻnào ởtrong mắt hay sao?

Nếu là hắn, mặc dù là ởTây Việt quốc, cũng có thểcó bản sựđànghoàng, mà không cần nhưthế.

Lại có lẽhắn đang âm thầm tính toán gì đó, cho nên mới không thểbạilộthân phận?

Tất cảsuy nghĩ, tất cảphán đoán, nhưng cuối cùng cũng chỉcó thểhóa thành một đạo ánh mắt dửng dưng, thản nhiên nhìn hắn. Làm nhưthật sựkhôngquen biết hắn là tốt nhất.

Ta nói rồi, nếu có gặp lại thì cũng chỉnên coi nhau nhưnhững ngườixa lạgặp thoáng qua nhau mà thôi, không cần quay đầu lại.

Mắt phượng híp lại, hắn đón nhận tầm mắt của ta, thản nhiên nói: “Thật sựphải làm nhưkhông quen biết nhau hay sao?”

Ta nhướng mi, cười đến không chút đểý, lại thủy chung không thừanhận có quen biết hắn “Vốn là không biết, làm sao lại nói là giảbộ?”

Ta mềm nhẹnói rõ ràng từng tiếng, mà người đối diện trán càng lúc càng nhăn chặt lại. Ngay sau đó, hắn mạnh vươn tay, đem ta kéo vềphía hắn, mạnhmẽnhưvậy, không đểcho ta có đường phản kháng.

Cúi đầu, hơi thởấm áp phảvào mặt ta, lời nói mềm nhẹ, hoàn toànđánh úp vềphía ta “Liễu Lăng, ta đến mang nàng đi.”

Cái gì?

Mang ta rời đi?

Ta chưa bao giờtin rằng những lời này là từmiệng hắn nóira.

TrừbỏPhượng Loan, hắn làm sao có thểđểmột nữtửkhác vào trongmắt?

TrừbỏPhượng Loan, hắn cần gì phải lần lượtlặp lại dâydưa?

Nhưng là ta không phải là nàng, chẳng lẽhắn thật sựvẫn còn chưanhận thức rõ hay sao? Chẳng lẽhắn thật sựmuốn ta hủy diệt đi khuôn mặt này,hắn mới có thểkhông đem ta trởthành nàng hay sao?

Hắn nói hắn biết ta không phải là nàng, vẫn biết.

Nhưng là lời này, có bao nhiêu phần là thật?

Có lẽởdưới đáy lòng của ta, từđầu tới cuối cũng không tinđi.

Ta không hềđộng, tùy ý hắn ôm lấy, lại cũng không có đáplời.

Đầu của hắn cúi càng thấp, chôn ởhõm vai của ta, lớn tiếng hơn nữanói lại: “Liễu Lăng, ta đến mang nàng đi.”

Lúc này đây, trong lời nói có hơn vài phần bá đạo

không cho ngườiđược phép cựtuyệt.

“Ta nói ta không biết ngươi.” Hắn nếu thật sựkhông đem ta thànhngười thếthân nhưhắn đã nói, ta đây cũng chỉcó thểcoi hắn nhưngười xa lạmàthôi.

Bàn tay nắm chặt bảvai ta đột nhiên co rút nhanh, thậm chí bấu chặtlấy làm ta bịthương, nhưng là ta không có lên tiếng kêu đau, vẫn nhưcũ khôngnhúc nhích, đểtùy ý hắn.

Có lẽlà vì ta hiểu được, mặc kệchính mình phản kháng nhưthếnào,chung quy ta vẫn không phải là đối thủcủa hắn.

Cùng với uổng phí khí lực, còn không bằng cứđểtựnhiên.

Ta nghĩ đến hắn sẽkhông khống chếđược, sẽrống giận, nhưng là CơLưu Tiêu chính là CơLưu Tiêu, khôngphải khác ai, cho nên mặc dù trong lòng bắtđầu tức giận, lời nói ra vẫn nhưcũ mang theo ý cười, không hềmất đi sựtao nhãcùng mịhoặc.

“Liễu Lăng, nàng có thểlặp lại lần nữa.” lời nói thản nhiên quấnquanh bên tai ta, mang theo vài phần ái muội.

Lặp lại lần nữa liền lặp lại lầnnữa.

Ta mởmiệng, lại nói: “Ta không biết ngươi…”

Lời còn chưa dứt, một đôi môi ấm áp đã ngăn chặn miệng của ta, đemlời ta chưa nói xong toàn bộnuốt vào.

Hôn, bá đạo nhưng cũng không mất đi sựôn nhu, mềm nhẹlưu luyến ởbên môi ta.

Ta mím chặt môi, cựtuyệt hắn xâm nhập, đôi mắt trừng thật lớn, thẳngtắp nhìn hắn, bên trong tràn đầy bất mãn.

Hắn rốt cuộc đang tính cái gì?

Dựa vào cái gì mà hắn nói muốn dẫn ta đi, dựa vào cái gì có thểhônta, dựa vào cái gì lại tức giận với ta?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…

Giờphút này, oán hận đã dần phai nhạt kia lại một lần nữa kéođến.

Ta nhưng không có quên chính mình đúng là từng đã động tâm với hắn,cho nên không muốn đối mặt với hắn, lại càng không nghĩ tiếp tục tiếp cận hắn,ta không thểcam đoan chính mình sẽkhông lại một lần nữa bịhắn mêhoặc.

Ta cũng là một nữtửbình thường nhưbiết bao nhiêu nữtửkhác trongthiên hạa~.

Hắn nắm chặt hai bảvai ta, trong ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ“Liễu Lăng, đi theo ta được không?”

“Ta không cần, chết cũng không muốn.”. Lúc này đây cũng không nói làkhông biết hắn, cũng là quảquyết cựtuyệt.

Một khắc kia, sựbất đắc dĩ trong đáy mắt hắn dần dần phai nhạt, khôiphục lại ý cười nhưkhông cười vốn có của hắn “Liễu Lăng, nàng đang sợhãi sao? Sợhãi chính mình nếu đi theo ta, sẽkìm lòng không được mà yêu thươngta?”

Một câu nói của hắn thếnhưng lại nói trúng tâm sựcủata.

“Yêu ngươi?” Ta cốgắng tỏra mạnh mẽ, thản nhiên nói: “Ngươi có biếtvì sao ta lại đến Đông Hải quốc không? Vì sao lại gặp ngươi không? Vì một ngườinam nhân, ngươi cảm thấy ta sẽyêu ngươi sao?”

Đây vốn là sựthật, chẳng qua việc này đã phai nhạt từlâurồi.

“Liễu Lăng, nàng nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết sao?” ý cườitràn ngập hai tròng mắt hắn, hắn cười mang theo vài phần sủng nịch.

Đúng vậy, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện nhưvậy, ta thật sựcó thểhy vọng xa vời hắn cái gì cũng không biết được sao?

“Liễu Lăng, nàng có biết vì sao người của Đông Hải quốc không có một chút động tĩnh gì hay không?” Hắn lại lần nữa nhẹhỏi.

Điểm này, ta cũng từng nghĩ tới, ta trộm đi thất thải kì thạch củaĐông Hải quốc, vì sao CơVô Nhai lại không có bất kỳ hành động gì.

Ta ngước mắt nhìn hắn, mà hắn cũng là gật đầu nói: “Là ta. Là ta giúp nàng che giấu hết thảy. Ta dùng binh lực trong tay ta cùng CơLưu Phong đổi lấymột hứa hẹn. Hắn sẽlàm nhưchưa bao giờgặp qua nàng.”

Cái gì?

Vì ta mà hắn buông tha cho binh lực mà hắn vẫn hy vọng nắm trong tayhay sao?

Nhưng có thểdễdàng nhưvậy sao?

Có thật là vì ta hay không?

Vậy HạNguyệt Nhiễm chân chính đâu? Chẳng lẽMịkhông có đểcho nàngtrởvềĐông Hải quốc?

“Ngươi đây là nghĩ muốn hướng ta báo công sao?” lời nói lạnh lùngtrào phúng, ta không lưu tình chút nào.

“Liễu Lăng, ta nói rồi ta không có lừa nàng, sau lần ly biệt đó, tachưa bao giờđem nàng coi nhưlà Phượng Loan. Nàng tin cũng được, không tin cũngđược. Lúc này đây ta không thẹn với lương tâm.” Tay hắn nắm chặt cằm của ta,buộc ta phải nhìn vào mắt hắn,gằn từng tiếng nói: “Ta đã từng hỏi qua bản thânvô sốlần, một kiếm kia có thật là bởi vì Phượng Loan, ta mới có thểđỡgiúpnàng không? Hỏi rất nhiều lần, thủy chung không có đáp án. Nhưng là cuối cùng,lúc nàng quyết tuyệt rời đi, ta cuối cùng cũng hiểu được, có lẽcăn bản khôngphải.”

“Ta không thích nghe vềchuyện của ngươi, ta đều không muốn biết.” Talên tiếng cắt ngang lời hắn.

Ta biết có một loại cảm giác mơhồkhông rõ nào đó sắp bịlàm rõ, màta cũng không muốn biết.

Một khi biết, có lẽ sẽcó một vài thứkhông còn giống nhưtrướckia.

“Nàng vì sao luôn không muốn quay đầu lại đểnhìn ta, mặc dù là mộtlần cuối cùng kia, vì sao ngay cảliếc mắt một cái đều xa xỉnhưvậy?” Hắn thannhẹ, trong giọng nói lại có vài phần oán hận “Nàng nếu quay đầu lại, nàng nếuquay đầu lại…”

Hắn chung quy cũng không thốt ra được lời, nhưng là ta lại ẩn ẩn hiểuđược, chính mình có lẽđã bỏlỡmột cái gì đó.

Một lần kia, ta thật là đã nghe được thanh âm hắn ngã xuốngđất.

Một lần kia, ta cũng từng nghĩ tới, có lẽhắn bịthương rấtnặng?

Nhưng là lại bịchính mình phủquyết, ta nghĩ đến hắn nếu bịthươngrất nặng, sẽkhông sẽxuất hiện ởdưới núi Phượng Hoàng.

Chẳng lẽhắn thật là không đểý đến thương thếcủa bản thân, tiến đếnnúi Phượng Hoàng đểcứu ta sao?

Càng nghĩ tâm càng loạn, đến cuối cùng chỉcó không ngừng mà nói vớibản thân, ta không muốn biết, ta cái gì đều không muốn biết.

Bởi vì hắn, ta nhưng lại học xong được cách lừa mình dốingười.

Rất nhiều việc, chung quy là vì hắn mà bịphá hỏng.

“Sựthật là ta cũng không có quay đầu lại, chuyện quá khứgiờphútnày lại đến truy cứu lại có có ý tứgì?” Đúng là vẫn còn không thểkhông suynghĩ, chỉcó thểkiên quyết chặt đứt hết thảy.

“Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng có đi cùng ta không?” trong ánhmắt của hắn mang theo vô hạn chờđợi, tựa hồmột cái quyết định của ta là có thểthay đổi hết thảy.

Nhìn ánh mắt nhưvậy, ta nhưng lại không có biện pháp kiên quyết nhưtrước.

Vì thếta nhưng lại hỏi: “Giữa thiên hạcùng ta, ngươi sẽlựa chọncái gì?”

Vấn đềnhưvậy, có lẽbất kỳ một nữtửnào cũng đều muốn biết, nhưnglà ta chưa bao giờnghĩ tới chính mình nhưng lại cũng có một ngày sẽhỏi loạivấn đềnày.

“Thiên hạ.” Hắn thếnhưng trảlời không chút do dự.

Tâm của ta không tựchủđược co rút lại, sau đó xoay người bướcđi.

Đáp án đã thật rõ ràng, đối mặt với hắn nhưvậy, ta làm sao có thểkhông thất vọng được?

“Liễu Lăng, thiên hạlà hứa hẹn của ta đối với Phượng Loan. Đối vớinàng ấy cũng chỉcòn có hứa hẹn này, sau đó ta sẽquên tất cả.” lời nói thảnnhiên từphía sau truyền đến, rất nhẹthực ôn nhu “Từng có Phượng Loan, cho nênta không thểnói nàng là người đầu tiên của ta trong kiếp này, cũng không thểkhẳng định là duy nhất, nhưng là ta có thểcam đoan, nàng tuyệt đối là ngườicuối cùng. Sau nàng,tuyệt đối sẽkhông còn một người nào khác.”

Tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần, cước bộcũng mạnh một chút,nhưng là ta lại cuối cùng cũng không có quay đầu lại.

“Tiêu, nhưng là ta thực ích kỷ, làm sao bây giờ? Ta không thểchấpnhận ngươi vì một câu hứa hẹn với Phượng Loan, mà không có chọn ta.” Nói xongmột câu này, ta bước nhanh rời đi.

Lúc này đây, hắn không có đuổi theo.

Thì ra vạn cuốn giang sơn, Thương Mang thiên hạ, chung quy bất quácũng chỉlà vì một câu nói của giai nhân.

Đối với Phượng Loan, hắn cũng thật là tình thâm ý trọng.

Nhưng chính là nhưthếnày, ta nhưvậy lạc hồn chạy khỏi nơi đó,

thìra Liễu Lăng ta cũng có lúc sợhãi.

Sợchính mình bịhãm sâu vào, đồng thời lại vẫn nhưcũ không muốn bịso sánh với Phượng Loan, sợPhượng Loan chungquy có một ngày sẽtỉnh lại, sợhắn biết ta không có nói cho hắn tất cảsẽkhiển trách ta, sợhắn vì Phượng Loanmà rờixa ta.

********

Chương 169 : Ai là Tu La

Vốn là tâm đã bình tĩnh, lại bởi vì lời nói của CơLưu Tiêu mà nổilên tầng tầng gợn sóng.

Chỉcó giờphút này, ta mới hiểu được chính mình cũng không có bìnhtĩnh nhưta đã nghĩ, một khi ngụy trang bịphá vỡ, mới phát giác ởchỗsâu nhấttrong đáy lòng có một loại cảm giác không thểthật sựquên đi được hết mọichuyện.

Một loại cảm giác phức tạp mà ngay cảchính mình đều không thểhiểurõ.

Sắc trời đã tối đen, ta đi cực nhanh nhưlà đang lẩn trốn một điềuđáng sợnào đó.

CơLưu Tiêu rốt cuộc là vẫn không có đuổi theo, tâm của ta càng loạn,cũng không biết là do cảm thấy may mắn hay là thất vọng nữa.

Chúng ta trong lúc đó bắt đầu từlừa gạt, liền nên từlừa gạt mà chấmdứt, hắn lại vì sao phải đến đểnói lại chuyện xưa?

Giờkhắc này,ta không còn là Liễu Lăng vô tâm của ngày thường nữa,giờkhắc này, ngay cảchính bản thân mình ta cũng không thểhiểurõ.

Đúng là vẫn còn…

Đấm mạnh ngực một cái, ta mạnh ngẩng đầu, đập vào mắt ta lại là mộtchiếc mặt màu xanh lạnh nhưbăng, mà biểu tình mờmịt thất thốkia của ta cũngtoàn bộđược thu vào trong đáy mắt của hắn.

Ta giật mình, sợrun thật lâu sau, mới thì thào hỏi: “MịMị, ngươinhưthếnào lại ởchỗnày?”

Hắn tới tìm ta sao? Hay chỉlà ngẫu nhiên gặp được?

“Liễu Lăng, ta có lời muốn nói với ngươi.” Dưới ánh trăng mông lung,con ngươi của Mịthoạt nhìn thâm thúy không đáy, làm cho người ta đoán không rasuy nghĩ trong lòng hắn.

Có lẽta cũng chưa bao giờđoán được.

“Được.” Giờphút này, có lẽđem lực chú ý chuyển dời đến người kháccũng tốt, có nhưvậy ta mới sẽkhông tiếp tục suy nghĩ miên man.

Lời còn chưa dứt, Mịliền vươn tay ôm lấy ta.

Còn chưa đợi ta kịp có phản ứng gì, hắn liền ôm ta nhảy lên nócnhà.

“MịMị, đểta chính mình đi.” khinh công của ta cũng không kém hắn,ta cũng cũng không phải là một người yếu đuối, cái gì cũng đều phải dựa vàongười khác.

Hắn không đểý đến ta, chính là cứtiếp tục thi triển khinhcông.

Khi ta đang nghĩ hắn sẽkhông nói chuyện, hắn lại sâu kín mởmiệng“Gió rất lớn, sẽkhông nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng gió đâu.”

Ta sợrun một lúc lâu, sau mới hiểu được ý tứtrong lời nói củahắn.

Quảthật là tác phong của Mị, ngay cảcâu an ủi cũng mang theo hàmsúc nhưvậy.

“Thảta xuống, ta không nghĩ muốn khóc.” Mặc dù trong lòng đang loạn,ta cũng không muốn khóc a~.

Bất quá chỉlà một cuộc nói chuyện, bất quá chỉlà một lần gặp nhaukhông nên tồn tại, bất quá chỉlà một người nam nhân mà thôi, ta làm sao mà lạimuốn khóc chứ?

Đó không phảilà tác phong của Liễu Lăng ta, Liễu Lăng không tin nướcmắt.

Mịkhông có buông tay, cũng là chếtrụsựgiãy giụa của ta, đem đầucủa ta ấn vềphía ngực hắn, lời nói theo gió truyền vào tai ta “Dựa vào một chútcũng không sao cả, sau khi khóc xong ngươi vẫn là Liễu Lăng.”

Chỉcần một câu, hắn đã dễdàng phá tan sựkiên trì củata.

Trong ba năm này, trừbỏngẫu nhiên muốn làm nũng DạKhuynh Thành,trừbỏngẫu nhiên muốn dựa vào DạKhuynh Thành, ta cho tới bây giờcũng khôngmuốn dựa vào bất luận kẻnào, ta không cần dựa vào, cũng không muốn rơi nướcmắt, cho tới nay đều cười đến vô tâm vô phế, tựa hồcho dù trời có sụp xuống tacũng không rơi nước mắt.

Chính là thật sựcái gì đều không cần sao? Thật sựcái gì đều khôngcần sao?

Giờkhắc này, ta không có lý dođểlừa mình dối ngườinữa.

Một người dù có tiếp tục kiên cường nhưthếnào đi chăng nữa, cũng sẽcó lúc cảm thấy mệt mỏi, làm sao mà lại không cần dựa vào đây?

Chẳng qua là ta sợbản thân mình sẽỷlại, ta sợchính mình sẽcóthói quen dựa vào người khác,nếu nhưvậy, một khi mất đi người có thểdựa vào,nhưvậy thếgiới của ta sẽtrong nháy mặt sụp đổ.

Cho nên khi chưa tìm ra được người toàn tâm toàn ý chỉvì ta mà mởrộng vòng tay, đểcho ta dựa vào, ta đều phải một mình chịu đựng.

Chính là vì sao sựgiãy giụa của ta lại vô lực?

Chính là vì sao, ta đúng là vẫn còn tựa vào ngực Mị?

Chính là vì sao, nước mắt vẫn là chậm rãi chảy xuống?

Ta không nghĩ khóc, chưa bao giờnghĩ tới muốn khóc, chính là cốtìnhbởi vì một câu của Mịmà rơi nước mắt, cũng vô pháp ức chế.

Giờphút này nước mắt sớm không phải vì CơLưu Tiêu mà rơi, mà là doáp lực đã bịkìm nén từlâu rốt cuộc đã tìm được cách phát tiết, ba năm nay, áplực ởdưới đáy lòng ta quảthực là rất nhiều, những chuyện nghĩ muốn xóa bỏvĩnhviễn cũng nhiều lắm, một khi bùng nổliền càng không thểthu kịp.

Lúc đểcho Mịthí nghiệm thuốc trên người, mặc dù có đau, ta cũngkhông có rơi dù chỉlà một giọt nước mắt.

Lúc bịngười trên giang hồcười nhạo, đuổi giết, mặc dù có khổsởcũng không muốn khóc.

Sau khi đã biết hết thảy chân tướng, lúc hiểu được DạKhuynh Thànhchỉlợi dụng ta, mặc dù có đau thương đến mấy, cũng không cho phép bản thân mìnhởtrước mắt hắn tỏra yếu đuối dù chỉlà một chút ít.

Còn có vừa rồi, lúc đối mặt với những câu nói của CơLưu Tiêu, cũngchỉdùng bộdáng vô tâm đểngụy trang chính mình.

Chính là giờkhắc này, hoàn toàn không còn khống chếđượcnữa.

Ta liền nhưthếcuộn mình ởtrong lòng Mị, khóc rối tinh rốimù.

Cái loại cảm giác dựa vào này, thì ra lại tốt đẹp nhưvậy a~. Giờkhắc này, ta tham luyến sựấm áp của Mị.

Tựa hồthật lâu trước kia, ta cũng dựa vào một người nhưvậy.

Là Mịsao? Có phải là Mịkhông?

Chôn mặt ởtrong lòng hắn, tùy ý phát tiết, hoàn toàn không biết bênngoài đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi ta đã khóc đủ, cốhết sức ngẩng đầu lên, mới phát giácMịsớm đã đưa ta tới một chỗ, đang lẳng lặng chờđợi ta.

Toàn bộquẫn cảnh của ta đều bịhắn thấy được, giờkhắc này đáy lòngta lại có chút thầm oán hắn, vì cái gì muốn làm cho ta khóc?

“MịMị, ngươi gạt ta, hôm nay gió thổi vẫn là quá nhỏ.” Ta chỉvào lệchưa khô trên mặt mình nói với hắn.

Mịnhưng lại nhẹnởnụcười, tuy rằng thanh âm thô ách kia khi cườirộlên, cũng không phải là dễnghe, nhưng lại là đủđểcho ta khiếp sợnửangày.

Mịthếnhưng nởnụcười?Mịluôn luôn lạnh lùng thếnhưng sẽcười?

Đây có thểđược coi là kỳ tích nha~.

Không biết đằng sau chiếc mặt nạmàu xanh kia sẽlà vẻmặt nhưthếnào, bởi vì Mịchưa bao giờcười ởtrước mặt ta, cho nên ta căn bản không thểnào tưởng tượng được bộdáng khi hắn cười rộlên sẽra sao nữa, nhưng tuyệt đốisẽkhông giống DạKhuynh Thành.

Bọn họmặc dù có dung mạo giống nhau, nhưng là tính tình lại hoàntoàn bất đồng, cho nên Mịmỉm cười nhất định không phải nhưnụcười ôn hòa củaDạKhuynh Thành.

Là nhưthếnào đây? Ta lại có loại xúc động muốn tháo mặt nạcủa hắnxuống.

Hắn vẫn là cười, nhu hòa nói: “Đúng, là ta sai lầm rồi.” Sau đó vươntay, mềm nhẹlau đi nước mắt trên mặt ta.

Mịchưa bao giờnhân nhượng với ta nhưvậy.

Ta lại chính là kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt nạcủa Mị, lẩm bẩm: “MịMị. Ngươi trước kia không phải là chán ghét ta đụng tới ngươi sao?”

Tay hắn dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao bây giờlại làm vậy?” Ta rất ngạc nhiên vì Mịlà ngườichán ghét nữnhân đụng vào nhưthế, vì cái gì lại sẽbắt đầu không chán ghét ta đụngvào.

Hắn suy nghĩ một lát, khóe môi hơi hơi nhếch lên “Bởi vì có người đãnói, cho dù có bịđánh chết vẫn quyết tâm sẽthay đổi được thói quen nôn mửa khibịnữnhân chạmvào của ta. Cho nên căn bản là không đểý tới ta, dám muốn chứngminh mình là đúng.”

Ta biết Mịnếu bịnữnhân đụng tới, sau khi bịnghiêm trọng đụng vàohắn sẽnôn mửa. Cho nên mặc dù chỉcó chạm nhẹqua góc áo hắn, thì kiện quần áokia cũng sẽchỉgặp một kết cục duy nhất, đó chính là bịvứt bỏ.

Chính là theo nhưlời của hắn, thì thật đúng là ta sẽnói nhưvậy.

“Sựthật đã chứng minh là ta đúng.” Ta đắc ý nói: “Cho nên MịMị, vềsau không cần tiếp tục kháng cựnữnhân nữa. Không cần tiếp tục nôn mửa khi bịnữnhân đụng vào nữa thì sẽkhông còn chán ghét nữnhân.” Giờphút này ta sớm đãquên mới vừa rồi là ai ởbên kia khóc rối tinh rối mù.

Trách không được có đôi khi Mịnói ta là một nữnhân vô tâm vôphế.

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, khóe môi Mịvốn là đang khẽnhếch,nhưng lại bỗng dưng trởnên cứng ngắc, mặc dù là cách một chiếc mặt nạ, ta cũngcó thểcảm giác được ý cười kia đã nhanh chóng bịthu lại.

Ta biết ta đã nói sai rồi.

“Không cần.” Câu nói này của hắn có chút lạnh lùng.

Có lẽba năm này đã hình thành thói quen trong ta, cho nên đối với Mịta cuối cùng vẫn là mang theo vài phần sợhãi, mặc dù sớm đã hiểu được hắn cũngkhông từng muốn thương tổn ta.

“MịMịkhông muốn làm thì không làm.” Ta cười nói.

Hắn hơi hơi gật đầu, lạikhông có loại nhu hòa nhưvừarồi.

Hắn giờphút này, lại làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc là hắnđang suy nghĩ cái gì.

“MịMị, vừa rồi ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, là

chuyện gìvậy?” không khí nhưthế, nói nhưthếnào cũng có chút quỷdị, ta giờphút này từngười được an ủi, lại trởthành người đi an ủi người khác.

“Liễu Lăng, TruyPhong cùng Tu La ởbên cạnh ngươi sao?” Mịxoayngười nhìn ta nói.

Ta nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện Mịđem ta đưa đến một căn phòngkhông có bài trí gì, không có chỗđểcho người ta ẩn nấp.

Xem ra Mịlà đã biết chút gì đó.

Gặp ta không nói, Mịlại nói: “Liễu Lăng, ngươi cứnói thật, đây làgian phòng cách âm, cho nên mặc dù là Tu La thật sựđang ởbên cạnh ngươi, cũngvô pháp nghe thấy.”

Ta gật đầu “Đúng vậy.Bất quá đi theo bên người ta chỉcó Tu La, TruyPhong bịta phái đi điều tra một vài chuyện rồi.”

“Tu La vẫn đi theo bên cạnh ngươi?” Mịgắt gao bắt lấy bảvai của tahỏi.

Ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Tu La cùng Truy Phong tựnguyện đi theota…”

“Nhưng là, ngươi có nói cho bọn họbiết thân phận của ngươi không?”Mịbất đắc dĩ nói: “Rõ ràng là một người rất khôn khéo, nhưthếnào có đôi khilại không có đầu óc nhưvậy. Truy Phong cùng Tu La xác thực trước kia rất trungthành với ngươi, nhưng không phải là ngươi hiện tại. Mặc dù bọn họlà thậtthưởng thức ngươi, muốn làm tùy tùng của ngươi, nhưng nếu là gặp phải chuyện củacung chủtrước kia thì sao đây ?”

“Liễu Lăng, nếu một người có dã tâm lợi dụng điểm này. Lợi dụng địavịcủa ngươi trước kia mà làm cho TruyPhong phải làm việc vì hắn thì sao.” Mịgằn từng tiếng nói: “Bởi vì không lâu trước, Tu La đã được ta phái đi vềphíaBắc, trừbỏta cùng Truy Phong, ai cũng không biết.”

“MịMị, ngươi là nói Tu La hiện tại là do người giảtrang sao?” Tacòn chưa thểtiêuhóa

được lời nói của Mị.

Mịgật đầu nói: “Ta phái hắn đi tranh Kính Nguyệt cung, muốn tìm TruyPhong đi tìm ngươi trởvề, nhưng là người của Kính Nguyệt cung lại nói TruyPhong cùng Tu La mấy tháng trước đã sớm rời đi, nói là muốn đi bảo hộcung chủ.Tu La rõ ràng không có ởđó, người của Kính Nguyệt cung lại nói nhưvậy, cho nênta mới vội vàng đuổi tới tìm ngươi.”

Xác thực, nếu mấy tháng này không có bọn họởphía sau bảo hộta, tacó lẽsớm đã bịngười do DạKhuynh Thành phái tới sát hại rồi.

Vốn Truy Phong nói là Mịgọi bọn họtới bảo hộta, ta cũng không nghĩngợi nhiều, nhưng là giờphút này ta mới nhớlại, lúc trước khi Mịnghe thấy tanói DạKhuynh Thành sai người đuổi giết ta, biểu tình của hắn là ngạc nhiênkhông thểtin nổi, xem ra bọn họthật là nói dối, nhưng là ta không có chú ýtới.

Chính là, nếu người kia có dã tâm muốn lợi dụng Truy Phong, lại vìsao phải ởphía sau bảo hộta?

Tu La hiện nay đang ởbên cạnh ta là ai?

Ta nhìn Mị, hắn lại vươn tay kéo ta qua: “Liễu Lăng, đáp ứng ta, ởlại bêncạnh ta, ta sẽbảo vệngươi.”

“MịMị, ngươi không đuổi ta đi sao?” Ta không có kháng cựhắn cho dựavào, lại chính là thản nhiên hỏi.

“Nếu Truy Phong đã bịngười có dã tâm lợi dụng, ta cũng vô pháp phóngtâm mà đem ngươi giao cho hắn.” Mịmềm nhẹvỗvềmái tóc dài của ta, nói: “Yêntâm đi, ta sẽbắt được người ởphía sau bức màn này.”

Ta hơi hơi gật đầu, không có nói cái gì nữa, đáy lòng lại ẩn ẩn cóchút suy đoán, nghĩ muốn nói cho Mịlại cuối cùng cũng không có mởmiệng.

**********

Chương 170: Nhất sai giai sai

Ánh trăng tỏa ánh sáng lạnh lùng, gió thổi nhè nhẹ, sựồn ào náo độngdần dần giảm đi, tất cảchìm vào trong bóng đêm đen nhưmực.

Bên ven bờhồ, phong tình rảrích, mặt hồxanh biếc gợn sóng li ti,mặt hồđược ánh trăng chiếu càng thêm mông lung mà thần bí.

Ta đứng ởven hồthật lâu, chính là nhìn xa xa, hơi hơi thấtthần.

“Tu La.” Ta cuối cùng cũng đã mởmiệng.

Một tiếng gọi, nhẹnhàng nhưgió thổi qua, nhưng ởtrong không giannày lại nhưđã đột nhiên phá tan đi sựyên tĩnh, có vẻnhưrất độtngột.

Bốn phía đều là bóng cây to rậm rạp, nhìn kỹởdưới gốc cây lại lấploáng có vài phần quỷdị.

Một đạo bóng đen từtrong bóng tối đi ra, cung kính quỳ gối trước mặtta.

Ta là cốý, cốý tạo ra một cơhội ởcùng một chỗvới Tu La, hoặccũng có thểnói là ta chỉlà muốn chứng minh phán đoán của mình có chính xác haykhông.

Tu La có phải là người mà ta đoán không?

Tối nay lại là ngày thứbảy, chính là ngày bắt đầu thời gian Lâu ĐiệnNgọc tái phát đau khổ, ta đã đưa dược ức chếđau khổtrong cơthểLâu Điện Ngọccho Mị, đểMịmang đến cho hắn.

Vềphần làm nhưthếnào đểđưa đến tay Lâu Điện Ngọc, mà không đểchohắn hoài nghi, đó là chuyện của Mị.

Ta lợi dụng lúc này không có Mịởbên, một mình dẫn Tu La đến chỗnày.

“Tu La, ngẩng đầu lên.” Giờphút này ta mới đột nhiên phát giác, tacơhồchưa có chú ý đến Tu La, cho nên trong đầu chỉcó một ấn tượng mơhồđốivới TuLa.

Chính vì thếngười có dụng tâm mới có thểlợi dụng điểm này củata.

Bằng không cho dù có dịch dung cũng không có khảnăng thoát được ánhmắt của ta, dù sao thuật dịch dung của Mịcũng là độc nhất thiên hạkhông ai cóthểsánh được, mà đó cũng là do một tay ta dạy cho hắn.

Tu La rất trầm mặc, rất mông lung không có cảm giác tồn tại, cho nênta mới chậm chạp không có phát giác ra.

Xem ra người đứng sau màn này đã sớm điều tra kỹhết thảy mọi chuyện,thậm chí là một chi tiết nhỏnhặt nhất cũng không bỏqua.

Người quỳ gối trước mặt ta hơi hơi cúi mặt xuống, nhưng vẫn là ngẩngđầu lên, lộra khuôn mặt không hềđểlộra một chút sơhởnào dưới con mắt củata.

Giờphút này, chỉliếc mắt một cái, ta liền nhìn ra sơhở, ngườitrước mắt thật sựđã dịch dung, không phải là Tu La thật sự.

“Tu La, thì ra bộdáng của ngươi cũng không tệa~.” Ta trêu đùa nhìnhắn, chậm rãi đến gần, tay không dấu vết xoa mặt hắn, vẫn nhưcũ cười nhẹ“Khôngsai, không sai.”

Ta có thểrõ ràng cảm nhận được người đang quỳ hơi hơi giật mìnhmộtchút, ngay sau đó cổtay của ta dĩ nhiên bịngười cầm lấy.

“Liễu Lăng, ta nhận thua.” Một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, timcủa ta đập mạnh đầy căng thẳng, nói không ra là thất vọng hay là thươngtâm.

Là hắn, quảnhiên là hắn.

Người trước mắt tháomặt nạngười xuống, rõ ràng là CơLưuTiêu.

Quảnhiên chỉcó CơLưu Tiêu mới hiểu được và bắt lấy tất cảnhượcđiểm của người khác nhưvậy, ta rất không thèm đểý đến Tu La, cho nên hắn ởbêncạnh ta lâu nhưvậy, ta nhưng lại cũng không có phát giác ra được.

Là hắn, chỉcó hắn mới có thểbiết được rõ nhược điểm của người khácđến nhưthế.

Bởi vì là hắn, cho nên mấy tháng nay hắn mới có thểbảo hộta, ngầmgiải quyết người do DạKhuynh Thành phái đến sát hại ta. Bởi vì là hắn, mới cóthểlợi dụng được tất cả. Bởi vì là hắn, cho nên nhân tài của Tây Việt quốckhông có phát giác ra hắn đã đến đây. Bởi vì là hắn, mới có thểdễdàng tìm rađược tung tích của ta.

Là hắn, lại làm cho ta cảm thấy càng thêm nan kham.

Chung quy ta một lần nữa lại bịhắn lừa.

Một ngày kia, khi đã biết rõ sựlựa chọn của hắn, nhưng là mới quayngười, lại một lần nữa lừa gạt ta, lại có lẽviệc đó bất quá chỉlà một khúcnhạc dạo đầu, từđầu tới cuối hắn căn bản là luôn luôn lừa gạt ta.

CơLưu Tiêu, lời nói ngày đó của ngươi có bao phần là thật, có baophần là giả? Ởdưới đáy lòng ta âm thầm tựgiễu.

Những chuyện ngày xưa lại hiện lên ởtrong đầu ta, trong lòng cũng làcàng ngày càng cảm thấy thê lương.

Khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt dĩ nhiên là một mảnh lạnhnhưbăng. Khóe môi lại vẫn là nhếch lên một chút ý cười trào phúng “CơLưu Tiêu,ngươi đến tột cùng vì cái gì?”

Vì cái gì lại lừa ta?

Vì cái gì muốn đóng giảthành Tu La ởlại bên cạnh ta, rốt cuộc điềuhắn muốn là gì?

“Liễu Lăng, ta chưa thểnói rõ hết mọi chuyện cho nàng được.” CơLưuTiêu nhìn ta, trong ánh mắt vẫn toát ra sựsủng nịch nhưcũ, nhưng là giờphútnày, ởdưới đáy mắt của ta tất cảcũng chỉlà sựtrào phúng.

“CơLưu Tiêu, có phải ngươi cảm thấy đùa giỡn ta là trò vui nhất haykhông? Lúc trước khi ởĐông Hải quốc, ngươi không làm cho ta yêu thương ngươiđược, có phải hay không cảm thấy thật thất bại.” Ta hướng vềphía hắn rống giận,cơhồkhông có lý trí “Ngươi đến tột cùng muốn gạt ta tới khi nào?”

Ta luôn tỏra mình là người cao ngạo, ởdưới tình huống nào cũng luôngiữđược sựbình tĩnh.

Nhưng lúc này đây đã không còn, cái gì cũng chưa có.

Ta thừa nhận chính mình thất bại, thua ởtrên tay hắn.

Hôm qua, mới chỉcó vài câu nói ngắn ngủi, mà cảm giác kỳ lạta đãlấp vùi dưới đáy lòng khôngngờmột lần bắt đầu rục rịch.

Ta nhưthếnào đã quên hắn nhưng là CơLưu Tiêu… Là CơLưu Tiêu phonglưu nhất, tiêu sái nhất… CơLưu Tiêu làm cho nữnhân giấm đạp lên nhau chỉvìmột cái liếc mắt của hắn.

Những lời này với hắn mà nói căn bản cũng chỉcoi nhưlà hắn đang banphát một chút lòng thành, có lẽhắn nói qua càng thêm êm tai, càng thêm làm chongười ta khó có thểnói lời kháng cự.

Sai lầm rồi, là ta sai lầm rồi.

Giờphút này, ta thật không hiểu nên oán hắn hay là oán chínhmình.

“Nếu ta nói ta chỉlà vì bảo hộnàng, nàng có tin hay không?” ánh mắthắn hiện lên một chút ảm đạm, thản nhiên hỏi.

Hắn là vì bảo hộta, thật sựlà chỉvì đểbảo hộta thôisao?

Ta kìm nén lại sựtức giận của mình. Nhìn hắn gằn từng tiếng hỏi“Ngươi dám nói ngươi thật sựkhông phải vì mục đích khác không?”

Hắn dừng một chút, cười chua xót “Liễu Lăng, ta không dám nói, ta xácthực cũng vì mục đích khác.”

Thếnhưng cứnhưvậy thừa nhận, ngay cảlừa gạt cũng không cósao?

Khóe môi khẽnhếch, bềngoài tỏra một chút thản nhiên trào phúng “CơLưu Tiêu, ta đã hiểu, ta cái gì cũng đều đã hiểu.”

Đoạt thiên hạchỉvì một câu nói của Phượng Loan, mặc kệnhưthếnào,Phượng Loan vẫn là quan trọng nhất, mặc dù hắn nghĩ rằng nàng không còn ởtrênthếgian này.

Nếu hắn biết nàng vẫn còn sống thì sẽra sao?

Có phải hay không sẽđi tìm DạKhuynh Thành liều mạng?

Có lẽta nên nói cho hắn, có lẽ…

Chỉtrong một ngày, lại làm cho ta hiểu được cảm giác từthiên đườngrơi xuống địa ngục.

Giờphút này, ta mới hiểu được, ngày đó chỉlà hơi động tâm, nếukhông phòng hộcủa ta sẽbịphá tan, giờphút này sợlà ta sớm đã thương tíchđầy mình.

Hoàn hảo là ta không có đáp ứng đi theo hắn.

Hoàn hảo là ta còn giữlại tựtôn cho mình.

Ta không thểkhông thừa nhận, mặc dù nói muốn hận hắn, mặc dù làm nhưkhông biết hắn, mặc dù nói phải làm địch nhân, nhưng một phần rung động của tađối với hắn lúc trước thủy chung không có phai nhạt đi.

Quảnhiên là ta đã thua, hoàn toàn thua triệt để.

“Liễu Lăng, nàng không hiểu.” Hắn tiến lên từng bước, nắm chặt lấy bảvai của ta “Liễu Lăng, ta nói rồi, ta sẽkhông buông tha thiên hạ, là vì hứa hẹnđối với Phượng Loan, lúc này đây không có nói cho nàng tất cả, đó là do ta bịtình thếbắt buộc, chính là những lời ta nói với nàng ngày hôm qua không có nửađiểm giảdối. Ta là thật sựthích nàng, thật sựmuốn đem nàng trởthành nữnhânduy nhất của ta sau này, ta thật sựtính sau khi hoàn thành hứa hẹn của mình đốivới Phượng Loan, từnay vềsau sẽquên nàng ấy, chỉcó nàng.”

Ta lắc đầu, không ngừng mà hô: “Ta không thích nghe, cái gì cũngkhông thích nghe.”

Hắn càng nói, ta chỉcàng cảm thấy không chống đỡnổi.

Mặc dù sựthật là nhưthếnào đi nữa, nhưng điều kiện tiên quyết làkhông có Phượng Loan tồn tại.

Nhưng là Phượng Loan lại thật đúng là chân thật thực tồn tại, có lẽchung quy có một ngày nào đó sẽlại một lần nữa bước vào cuộc đờihắn.

“Ta muốn nàng nghe rõ ràng.” Hắn chếtrụhai cánh tay không cho tabịt tai lại, hướng ta quát.

Đây được coi nhưlần đầu tiên ta nhìn thấy hắn vội vàng xao động nhưvậy.

Giờkhắc này, ta lại cảm thấy bình tĩnh, nhìn thẳng vào hắn nói:“Ngươi nói, ta nghe.”

Hắn nao nao, hạtay ta xuống, hai tay đặt tại trên vai của ta, cóchút bất đắc dĩ nói: “Liễu Lăng, nàng có tin tưởng vận mệnh không? Vận mệnh củachúng ta chính là từmỗi lần lựa chọn của bản thân hợp lại mà thành. Mỗi một lầnlựa chọn đều đã cho nàng

đi vềmột

phương hướng bất đồng.”

“Ta tin tưởng.” Ta gật đầu.

Đúng vậy, có đôi khi bỏlỡchính là bỏlỡ, không thểđổi ý cũng vôpháp quay đầu lại.

Cho nên, chỉcần là chính mình lựa chọn. Ta liền chưa bao giờchophép bản thân được hối hận, bởi vì mặc dù hối hận cũng không thểsửa chữa đượcnữa.

“Ngày đó, ta hỏi nàng có nguyện ý đi theo ta hay không. Đó cũng làmột sựlựa chọn.” Hắn nhìn thẳng vào ta, còn thật sựnói: “Ta nói cho chínhmình, nàng nếu liều lĩnh lựa chọn ta, ta đây sẽbỏqua hứa hẹn đối với PhượngLoan, buông Phượng Loan, buông thiên hạ. Từnay vềsau chỉcùng nàng tiêu daogiang hồ. Nàng nếu lựa chọn cựtuyệt ta, nhưvậymặc kệvềsau nhưthếnào, tađều sẽhoàn thành sựhứa hẹn với Phượng Loan. Sựlựa chọn của nàng sẽlà quyếtđịnh đối với sựlựa chọn của ta.”

Lựa chọn của ta sẽlà quyết định đối với sựlựa chọn của hắnsao?

Ta cười khẽ, cười đến tất ý “CơLưu Tiêu, nói nhưvậy là ta sai lầmrồi sao? Là do ta lựa chọn sai lầm, cho nên nhất định bịngươi lừa gạt sao? CơLưu Tiêu, ngươi biết rõ chúng ta đều quá mức kiêu ngạo. Mà ngươi lại đánh cược,có phải ngươi đang

cược xem cảm tình của ta có thểlàm cho ta bỏđi sựkiêu ngạo của bản thân hay không? Chính là trong ván cược này, dù kết quảnhưthếnàongươi cũng đều thắng. Thắng cuộc, ngươi liền thắng. Thua cuộc, ngươi vẫn nhưcũcó thểdựa theo nội tâm ý nguyện của mình, vì Phượng Loan hoàn thành nốt một hứahẹn cuối cùng.”

“Được, ta nói cho ngươi. Ta xác thật thích ngươi, xác thật cũng có dodự, nhưng loại thích này lại không có sâu đến mức đểcho ta buông hếtthảy, tạmnhân nhượng vì lợi ích toàn cục. CơLưu Tiêu, ta có thểnói cho ngươi hiểu, nếumuốn Liễu Lăng ta buông hết thảy, thì cũng chỉcó cách là ngươi hãy buông hếtthảy. Trong mắt ta không chấp nhận được hạt cát, ta căn bản không cho phép cóngười khác chen chân ởgiữa. Ta nói ta thực ích kỷ, cho nên ngươi nếu thật sựmuốn ta, vậy quyết không thểnhớđến Phượng Loan cho dù chỉlà thoáng qua.” Tavẫn nhưcũ cười, chậm rãi ngửa đầu, nhìn vào mắt hắn, nói: “Ngươi nếu cảm thấyta đã chọn sai, cho nên không được trách ngươi đã lừa gạt ta, cho nên khôngchiếm được cảm tình của ngươi, ta nói rõ ràng với ngươi một lần nữa, nếu là tìnhcảm nhưvậy, nếu thích là nhưvậy, Liễu Lăng ta căn bản khinhthường.”

Thích đó chính là thích, nếu là đã xác định được tâm ý của mình, tacũng sẽkhông trốn tránh, ta sẽlớn tiếng nói ra, điều đó cũng chẳng có gì làquá dọa người.

Hắn nhìn ta, thật lâu không nói.

Ta nhưng không có kiên nhẫn chờđợi hắn, nếu đã đối mặt thẳng thắnnói, cái gì cũng đã nói trắng ra, thì chính mình cũng sẽkhông hốihận.

Gạt tay hắn ra, ta xoay người bước đi.

“Liễu Lăng, thật sựmuốn quyết tuyệt nhưthếsao?” tay vẫn là bịhắngiữchặt, đợi thật lâu hắn mới thốt ra câu hỏi đó.

Ta không có quay đầu lại, chính là gằn từng tiếng nói: “Đúng vậy. Nếulà muốn yêu, phải muốn có được toàn bộ. Nhưng nếu không phải, nhưvậy tìnhnguyện cái gì cũng không muốn.”

Tại cái thếgian này, xác thực có thểba vợbốn nàng hầu, nhưng chínhlà ta khinh thường điều đó.

Thà làm ngọc vỡ,

còn hơn là làm

ngói lành.

“Liễu Lăng, thực xin lỗi.” Vừa dứt lời, sau gáy liền truyền đến mộttrậnđau đớn.

Còn không kịp phản ứng, người từtừngã xuống, ngã vào trong một lồngngực ấm áp.

Hắn… Thếnhưng…

Ý thức dần dần mơhồ, lại tựa hồởtrong hôn mê nghe được lời nói dịudàng nỉnon của hắn.

Liễu Lăng, rồi sẽcó một ngày, ta sẽhoàn toàn thuộc vềmột mìnhnàng.

Muốn bắt lấy được cái gì đó, nhưng cuối cùng rơi vào trong hắcám.

*****************

Chương 171 : Ám độtrần thương

(Ám độTrần Thương (“minh tu sạn đạo, ám độTrần Thương” – ngoài sánggiảvờlàm thếnày đểche giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấncông không ai nghĩ tới)

*********************

Liễu Lăng, rồi sẽcó một ngày, ta sẽhoàn toàn thuộc vềmột mìnhnàng.

Giật mình bừng tỉnh, vang lên trong đầu cũng là câu nói trướckhi hôn mê ta nghe được.

Thật sựsẽcó ngày đó sao?

Nhưng là ta cũng không ởmột chỗmà chờđợi hắn,

chờđợi nhưvậy rấtdài lâu, lại không thểchân chính có được một cái xác định kết cục.

Sau gáy còn có chút hơi hơi đau đớn, ta ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi này là một chỗhoàn toàn xa lạ.

CơLưu Tiêu hắn thếnhưng lại làm nhưvậy với ta, là vì hắn khôngmuốn ta làm bại lộthân phận của hắn sao?

Nghĩ nhưvậy, trong lòng lại cảm thấy thật chua xót.

Nếu vậy, trong lòng hắn căn bản sớm đã lựa chọn, hắn biết rõ tínhcách của ta, cho nên căn bản là hắn sớm đã biết ta sẽcó lựa chọn nhưvậy.

Hắn rốt cuộc đã hứa hẹn gì với Phượng Loan, nhưng lại muốn lấy đượcthiên hạđểthực hiện lời hứa.

“Ngươi tỉnh?” Một tiếng nói quen thuộc đột nhiên vanglên, cắt ngangdòng suy nghĩ của ta.

Ta theo thanh âm nhìn lại, đã thấy Cẩm Hoàng một thân áo trắng đứng ởbên cửa sổ, chính là đang cười khanh khách nhìn ta.

Dĩ nhiên là nhưvậy sao?

Mặc dù là ngay cảCẩm Hoàng, cũng đi chung một đường với hắnsao?

Ta đột nhiên nhớlại một lần gặp mặt trước, rồi đột nhiên trong lúcđó hiểu được hết thảy.

Trách không được Cẩm Hoàng lại sẽchủđộng mời Tu La, thì ra bọn họnhưng đã sớm quen biết nhau, nhưng lại cùng đi chung một đường.

“Thì ra, ngay cảngươi cũng khôngthoát khỏi mịlực của CơLưu Tiêu.”Ta nhếch khóe miệng, thản nhiên cười, mang theo sựtrào phúng không cần chegiấu.

Có lẽtất cảmọi chuyện xảy ra đều nằm trong kếhoạch của bọnhọ?

Là bắt đầu từmột lần gặp nhau ởĐồthành sao? Cứtưởng rằng chỉlàngẫu nhiên, lại không nghĩ rằng thì ra là tất nhiên, một màn kịch đã sớm đượcsắp đặt tỉmỉ.

Cẩm Hoàng ngồi xuống ởbên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn ta, không cógì là không vui “Mịlực sao? Ta thừa nhận nam nhân này xác thực rất mịlực, cũngthừa nhận chính mình cũng có chút rung động, nhưng là ta biết trong lòng hắn sớmđã có một bóng hình, cho nên ta mới kịp thời thu lại phần tình cảm kia, bởi vìta không muốn mình bịtổn thương lần thứhai. Cho nên, nay ta đối với hắn cũngbất quá chỉlà thưởng thức mà thôi, tuyệt đối không có cảm tình nàokhác.”

Nhưvậy thật rất giống với tác phong làm việc của Cẩm Hoàng, đủlýtrí.

“Gần quan được ban lộc, ngươi chẳng lẽkhông đủtựtin rằng mình sẽxóa bỏđược hình bóng của người kia trong lòng hắn hay sao?” Ta không biết tạisao mình lại nói nhưvậy, nhưng là đợi đến khi bản thân phát hiện ra, thì đãkhông kịp thu hồi lời nói lại nữa rồi.

Cẩm Hoàng không khỏi cười “Liễu Lăng, nếu thật sựcó thểdễdàng làmđược nhưngươi nói, ngươi lại vì sao luôn trốn tránh hắn? Ta nghĩ chắc ngươicũng hiểu được, rõ ràng nhìn hắn nhưlà một người phong lưu vô tình nhất, nhưngcốtình lại là một người si tình nhất. Có đôi khi ta cũng rất ngạc nhiên, rốtcuộc là nữtửnhưthếnào có thểđểcho hắn nhớmãi không quên nhưthế.”

Những lời của Cẩm Hoàng cũng là lời nói thật, nhưng là ta lại cảmthấy thật khó chịu, giống nhưnội tâm bịngười xé rách, không còn có một chỗ để trốn tránh.

Mà Cẩm Hoàng cũng là thông minh, lý trí, không giống những nữ nhân bình thường như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Có lẽ là do lúc trước bị Cảnh Tiêm Trần gây tổn thương quá lớn, cho nên sớm đã không còn sự cố chấp và nhiệt tình như trước kia.

Ta nhếch mép hơi hơi tự giễu, nhưng không có nói gì.

“Liễu Lăng, kỳ thật ngươi không giống với những người khác, ta nhìn ra được, hắn là thích ngươi, ngươi cần gì phải…” Cẩm Hoàng còn chưa có nói xong đã bị ta cắt ngang “Cẩm Hoàng, ta hiện tại không muốn nói tới chuyện này, nhưng thật ra ngươi vì sao lại đi trên cùng một con đường với hắn?”

Cẩm Hoàng tầm mắt sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, ta bất quá chỉ là một thiên kim tiểu thư được người trong nhà nuông chiều hết mực, như vậy ta có thể ở trong thời gian ngắn ngủi vài năm có được thành tựu lớn như vầy được sao?”

“Ngươi là nói, hết thảy đều là do Cơ Lưu Tiêu giúp ngươi?” Ta giật mình hỏi.

Nàng thu hồi tầm mắt, hơi hơi gật đầu “Đúng vậy. Lúc trước, quả thực trong lòng ta tràn đầy thù hận, muốn dựa vào chính mình tung hoành khắp trời đất, nghĩ muốn trả thù Cảnh Tiêm Trần, cho nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ở lại sơn trại, muốn từ nơi đó bắt đầu. Nhưng là khi đó ta căn bản không biết nên làm như thế nào, càng là nóng vội lại càng là làm không tốt. Đến cuối cùng, căn bản là bắt đầu cam chịu. Khi đó, ta gặp gỡ Cơ Lưu Tiêu, ánh mắt giống như chuyện gì cũng có thể làm được của hắn, làm cho ta dấy lên hy vọng. Là ta liều lĩnh cầu hắn đưa ta ra khỏi sơn trại, cũng là do ta tự nguyện bỏ tất cả những gì có được,

chỉ vì có thể được sự giúp đỡ của hắn.”

Ta không thể tưởng tượng nổi người kiêu ngạo như Cẩm Hoàng vì cớ gì mà phải cầu cận Cơ Lưu Tiêu, chẳng lẽ nàng hận Cảnh Tiêm Trần đến thế sao?

“Cho nên Hồng Lâu Vong Vũ là hắn giúp ta sáng lập, sòng bạc Chí Tôn kia cũng thuộc về hắn, tất cả những gì ở trong tay ta đều là do hắn cho.” Cẩm Hoàng chậm rãi nói tất cả.

Thì ra bọn họ trong lúc đó nhưng lại có quan hệ như vậy sao?

Thì ra Cơ Lưu Tiêu từ bốn năm trước đã quen biết Cẩm Hoàng sao?

“Cẩm Hoàng, Cơ Lưu Tiêu cũng không bao giờ làm chuyện thiệt thòi với bản thân mình, cho nên hắn cứu ngươi, hắn giúp ngươi, tuyệt đối là có nguyên nhân khác.” Ta không khỏi thốt ra.

Cẩm Hoàng cũng là khẽ bật cười, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao? Chúng ta làm việc, có ai là không phải vì chính mình mà suy nghĩ, mà từ một khắc lúc hắn cứu ta, hắn cũng đã nói cho ta biết, nếu ta không có giá trị lợi dụng, hắn tuyệt đối sẽ không cứu ta.”

Như vậy sao? Thật đúng là cực kỳ giống

với phong cách của Cơ Lưu Tiêu, luôn mang theo nụ cười, nhưng nói cũng là những lời vô tình nhất.

Nếu không phải là người hắn để ý, thì sẽ chẳng được gì từ hắn.

Người mà được hắn để ý kia, cũng chính là người chiếm được tất cả những gì hắn có.

Khuynh tẫn thiên hạ, chung quy bất quá cũng chỉ vì nàng.

“Cẩm Hoàng, ngươi hãy nói thật cho ta biết, hắn lúc này đây đến Tây Việt quốc, chẳng lẽ là muốn ra tay với Tây Việt quốc sao?” Cơ Lưu Tiêu vì ta, đã giao binh quyền trong tay hắn cho Cơ Lưu Phong, nhưng nếu là muốn đoạt thiên hạ, trong tay không có quân thì làm sao có khả năng thực hiện được?

Nghĩ đến đây, ta lại không khỏi rùng mình.

Có lẽ Cơ Lưu Tiêu đã suy tính tốt hết thảy mọi chuyện.

Nếu không phải vì ta, mưu kế mà hắn đã tính từ lâu làm sao có thể thất bại được, nếu không phải vì ta, hắn giờ phút này sớm đã nắm trong tay toàn bộ binh lực của Đông Hải quốc rồi. Nếu không phải vì ta, hắn cũng không có khả năng sẽ đến Tây Việt quốc.

Nghĩ vậy, trong lòng cảm cảm thấy chua cay ngọt ngào đắng chát đan xen lẫn nhau, nhưng lại không thể nói rõ, rốt cuộc là vui sướng hay là bi ai.

Cẩm Hoàng nhìn ta, thần sắc có chút cổ quái “Ngươi đang lo lắng sao? Lo lắng cho Chiến Hậu?”

Lúc trước ta vì Mị mà hướng Cẩm Hoàng cầu tình, nói vậy hắn cũng đã cho là ta vì Mị, bất quá là Mị tồn tại, chuyện Mị chính là Chiến Hậu, trừ bỏ ta ra cũng không có bao nhiêu người biết được điều này.

“Hắn là sẽ ra tay với Tây Việt quốc đi.” Ta lại hỏi, chỉ cầu một đáp án, lại đột nhiên trong lúc đó nghĩ tới Sở Ngọc, nếu Truy Phong bị Cơ Lưu Tiêu lợi dụng, như vậy hắn cũng đã biết sự tồn tại của Sở Ngọc, chẳng lẽ hắn sẽ lợi dụng Sở Ngọc đi uy hiếp Lâu Điện Ngọc sao?

Nhớ lại thiếu niên quật cường kia, trong lòng lại là một trận khủng hoảng.

Ta lập tức xuống giường, thẳng tắp chạy tới trước mặt Cẩm Hoàng, lớn tiếng nói: “Mặc kệ các ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, ta hiện tại phải rời khỏi đây.”

Ta không cho phép Cơ Lưu Tiêu thương tổn Sở Ngọc, hắn chính là gánh nặng duy nhất một lần ta can tâm tình nguyện đeo lên lưng.

Không được, tuyệt đối không được.

Chính là Cẩm Hoàng lại vươn tay ngăn cản ta, chậm rãi nói: “Không được, Cơ Lưu Tiêu nói, trừ phi mọi việc thành công, nếu không sẽ không cho phép ngươi rời đi.”

“Quả thật là sẽ đối phó với Tây Việt quốc sao?” Kỳ thật từ lúc hắn hôn ta, ta liền nên hiểu được hắn là sẽ không để cho ta nói ra tất cả mọi chuyện.

Lúc này đây, Cẩm Hoàng thản nhiên thừa nhận “Đúng vậy, hắn là sẽ đối phó với Tây Việt quốc.”

“Cẩm Hoàng, hắn đối phó với Tây Việt quốc là chuyện của hắn, ngươi không phải là muốn đối phó với Cảnh Tiêm Trần sao?

Tại sao lại cùng đứng về một phe giúp hắn như vậy?” Ta còn là cực kỳ ngóng trông Cẩm Hoàng có thể thả ta rời đi.

“Ngươi là tuyệt đối ra không được, dù ngươi có nói như thế nào cũng thế mà thôi.” Cẩm Hoàng thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái, nhẹ hỏi: “Ngươi có biết Cảnh Tiêm Trần là ai không?”

Nàng hỏi ra sau cũng không cần câu trả lời, lại nói thẳng: “Cảnh Tiêm Trần, còn có một tên gọi khác là Lâu Ngọc Thần, vương tử bị lưu đày của Tây Việt quốc.”

Cái gì?

Cảnh Tiêm Trần

thế nhưng lại là vương tử của Tây Việt quốc.

Bị lưu đày? Chẳng lẽ là do hắn phạm vào nhiều tội mới có thể bị lưu đày sao?

“Vậy hắn đến Ninh Việt thành là vì báo thù sao?” Ta đột nhiên nhớ tới chuyện mà Truy Phong đã nói mấy ngày trước đây, Cảnh Tiêm Trần giờ phút này đang mang theo Sở Ngọc hướng Ninh Việt thành mà đến.

Chẳng lẽ là hắn đã biết thân phận của Sở Ngọc, nên muốn lợi dụng Sở Ngọc để báo thù sao?

Nhưng là lúc trước Sở Ngọc vì sao không nói một tiếng liền rời đi, thậm chí còn là cam tâm tình nguyện theo hắn?

Ta không rõ, thủy chung đều không rõ.

“Đúng vậy, Cảnh Tiêm Trần đến Ninh Việt thành để báo thù. Hắn vì giờ khắc này, đã tìm cách lâu lắm rồi, mà chúng ta muốn lợi dụng sự báo thù của hắn.” Cẩm Hoàng giống như không cần giấu diếm mọi chuyện nữa “Ngươi có còn nhớ rõ lúc trước, khi ta nói Lang Gia phường đã bị hủy, Cảnh Tiêm Trần rất kích động không?”

Ta đương nhiên nhớ rõ, tuy rằng ta cũng không biết Lang Gia phường là cái gì, nhưng cứ nhìn thần sắc của Cảnh Tiêm Trần cũng biết là rất trọng yếu.

Ta gật đầu, mà Cẩm Hoàng lại tiếp tục nói: “Lang Gia phường chính là nơi Cảnh Tiêm Trần an trí ngầm tụ tập binh lực tài lực, mà ta một khi hủy diệt, tất cả tâm huyết của hắn liền sẽ như nước chảy về biển đông. Cho nên ta nói ta thắng.”

“Vậy hắn còn dựa vào cái gì mà tới nơi này báo thù?” Ta tự nhiên còn nhớ rõ mọi chuyện phát sinh lúc trước.

Cẩm Hoàng nhìn ta cười nói: “Ngươi không phải là nên đoán ra rồi hay sao? Này hết thảy đều là do hắn chủ đạo. Chính là người có đủ năng lực xoay chuyển cả thiên hạ.”

“Cơ Lưu Tiêu sao?” Ta thì thào nhẹ nói.

Ta tự nhiên hiểu được năng lực của hắn, nhưng lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng sẽ ra tay với Tây Việt quốc.

Cẩm Hoàng cười khẽ, trong ánh mắt là sự thưởng thức không cần che giấu “Trừ bỏ hắn ra còn có ai vào đây nữa? Hắn cùng lúc phái ta đi trước một bước phá hủy Lang Gia phường của Cảnh Tiêm Trần, một mặt lại bắt đầu tiếp cận Cảnh Tiêm Trần, chờ hắn thất hồn lạc phách, lúc đó sẽ ra sức giúp đỡ hắn, làm cho hắn cậy nhờ vào. Cảnh Tiêm Trần tất nhiên đã cho ta là vì hận hắn mới làm như thế, hắn cho dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngờ được rằng Hồng Lâu Vong Vũ chính là của Cơ Lưu Tiêu, cũng sẽ không nghĩ được tất cả mọi việc đều do Cơ Lưu Tiêu an bài. Mà hắn tự nhiên cũng không biết Cơ Lưu Tiêu đang lợi dụng hắn. Cho nên lúc này đây Cảnh Tiêm Trần sẽ đến Ninh Việt thành, điều đó cũng chứng minh Cơ Lưu Tiêu đã thắng lợi. Cảnh Tiêm Trần tin hắn, dựa vào hắn.”

Cẩm Hoàng không kiêng dè gì nói ra hết thảy mọi chuyện, nhưng là cũng đã làm cho lòng ta nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt.

Hóa ra tất cả là thế này…

Ta không thể không thừa nhận, Cơ Lưu Tiêu có rất giỏi về mưu thuật, thử hỏi trong thiên hạ này, người so sánh được với hắn có thể có bao nhiêu người đây?

Người như vậy quả thực là người phải tranh đoạt thiên hạ, quả thực phải là người đứng ở đỉnh cao của quyền lời, người như vậy…

Đáy lòng của ta ảm đảm nói không nên lời.

“Cho nên mới nói trên tay Cơ Lưu Tiêu vẫn còn có binh lực, cũng không có đưa toàn bộ cho Cơ Lưu Phong?” Ta thì thào khẽ hỏi “Nói như vậy, hắn là muốn mượn tay Cảnh Tiêm Trần để đoạt được Tây Việt quốc?”

“Hắn là Cơ Lưu Tiêu, cho nên tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, hắn thật là muốn dùng binh lực trên tay Cảnh Tiêm Trần đoạt được Tây Việt quốc.” Cẩm Hoàng đối với hắn cũng là thật sự thưởng thức, khi nói tới đây trong ánh mắt sự thưởng thức càng sâu, cơ hồ đã đến mức sùng bái.

Cơ Lưu Tiêu chính là có mị lực như vậy, làm cho người ta không tự chủ được thần phục hắn, sự thuần phục không có liên quan đến tình yêu.

“Nhưng là các ngươi cũng đừng quên, Cảnh Tiêm Trần cũng cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn chẳng lẽ lại khinh địch như vậy, để cho các ngươi thao túng sao? Còn nữa, dù sao hắn cũng là người Tây Việt quốc, hắn sẽ trơ mắt nhìn quốc gia của mình nằm ở trong tay người khác sao?” Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt đó của Cẩm Hoàng, ta nhưng lại cảm thấy có vài phần chói mắt, mà lời nói cũng liền như vậy không tự chủ được mà thốt ra.

Cẩm Hoàng thu lại sự thưởng thức trong ánh mắt, ngoái đầu lại, nhìn ta nói: “Chúng ta cũng đã nghĩ đến, Cơ Lưu Tiêu tự nhiên cũng dự đoán được, hắn tất nhiên là đã sớm nghĩ ra đối sách tốt rồi. Ta tin tưởng hắn.”

“Cẩm Hoàng, đến cuối cùng thì ngươi sẽ nhận được cái gì?” Lúc trước Thủy Bất Nhàn giúp Cơ Lưu Tiêu như thế, nhưng cuối cùng nhận được chính là một kết cục thương tâm, còn Cẩm Hoàng thì sao?

Nàng nói không thương hắn, tự nhiên sẽ không bị tình gây thương tích, nhưng là sau khi trả thù, nhìn Cảnh Tiêm Trần hai bàn tay trắng, nàng sẽ sao đây?

Thật có thể giải thoát sao?

Cẩm Hoàng như là có thể nhìn thấu tâm tư của ta, nhìn ta sâu kín nói: “Ta cái gì cũng không dự đoán được, chỉ cần được giải thoát mà thôi. Liễu Lăng, có lẽ chờ sau khi ngươi trải qua chuyện giống như ta, ngươi mới sẽ hiểu rõ được có vài thứ cũng không phải không nên làm, nhưng nếu không làm, tuyệt đối sẽ làm cho tâm bất an, khó chịu, xem như mình cho chính mình giải thoát đi. Mà chờ sau khi ngươi đã làm, mặc kệ có hối hận hay không, đều đã không thể quay đầu lại được nữa.”

“Cẩm Hoàng …” Ta thản nhiên gọi.

Lúc trước có thể không thèm quan tâm đến Thủy Bất Nhàn, là vì giữa hai chúng ta không có mối quan hệ gì. Nhưng là Cẩm Hoàng lại khác, chúng ta đã từng ở chung, cũng từng cho nhau hiểu biết, tuy nói một lần ở Mặc Minh cư kia, đã nói rõ tất cả mọi chuyện, nhưng là ở chỗ sâu trong đáy lòng của ta vẫn là không hy vọng hai chúng ta đối địch lẫn nhau.

Nếu có thể, ta hy vọng chúng ta là bằng hữu, mà không phải là địch nhân.

“Liễu Lăng, cho nên nói chúng ta có lẽ đã gặp lại quá sớm. Nếu chậm một chút nữa, chờ hết thảy đều đã qua đi, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ khác.” Cẩm Hoàng quay đầu, sâu kín cười nói.

Nhưng này việc gặp lại có thể do chúng ta quyết định được sao?

Kỳ thật trong lòng chúng ta đều hiểu được, hết thảy cũng không phải là ngẫu nhiên.

“Cẩm Hoàng, thật sự không thể thả ta rời đi sao?” Ta lại một lần nữa hỏi.

Cẩm Hoàng xoay người, nhìn phía ngoài cửa sổ “Liễu Lăng, thực xin lỗi. Mặc kệ như thế nào, ta đều không thể thả ngươi đi.”

Ta im lặng, biết chính mình có hỏi thêm một ngàn lần đi chăng nữa, đáp án vẫn như cũ sẽ không thay đổi.

Chuyện mà Cẩm Hoàng quyết định cũng sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, huống chi bọn họ ngay cả độc trong tay ta cũng đã lấy đi, ta nghĩ xông ra cũng là không có khả năng.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể ở tại chỗ này, chờ sự tình kết thúc sao?

***********

Chương 172 : Giấu giếm huyền cơ

Một gian phòng không bị khóa, một cái sân rộng rãi, không có bất luận kẻ nào trông giữ, ta cũng không bị trói lại, nhưng là ta cũng không thể từ nơi này đi ra ngoài được.

Trong phòng đàn hương lượn lờ, trong viện hoa cúc nở rộ lay động theo từng cơn gió thu.

Bốn phía là sơn động cao ngất, nơi u tĩnh nhất chính là bên trong phòng thạch bích này, ngửa đầu nhìn lên, trừ bỏ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, liền chỉ còn có thấy bốn phía là thạch bích.

Nếu là muốn đi ra ngoài, trừ phi khinh công của ta có thể bay một phát lên tới đỉnh, nhưng là trên thế gian này tồn tại người có khinh công tuyệt đỉnh như thế sao?

Cẩm Hoàng từ khi nào đã rời đi, ta cũng không biết, tựa hồ chỉ ở trong phút chốc liền không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa, chỉ còn lại mình ta ở bên trong căn phòng u tĩnh này.

Ta biết nơi này nhất định có cơ quan, nhưng là ta tìm một ngày lại không có thu hoạch gì.

Đây là làm sao?

Xung quanh Ninh Việt thành có sơn động như vậy sao?

Ta tựa hồ chưa từng có chú ý đến điều này.

Bây giờ, Mị có phải hay không đang đi tìm ta, có lẽ ta không nên gạt hắn.

Chính là ta cũng không thể ngờ được rằng, Cơ Lưu Tiêu lại sẽ làm như vậy với ta.

Xem ra lúc này đây, hắn quả nhiên là tình thế bắt buộc, không thể để cho ta làm hỏng đại sự của hắn.

Mị mặc dù là Chiến Hậu của Tây Việt quốc thì đã sao, hắn cho dù có tìm như thế nào, cũng sẽ không tìm ra được nơi này.

Cơ Lưu Tiêu nhất định là nghĩ tới điểm này, cho nên mới đem ta giấu ở chỗ này.

“A…” Trong lòng tức giận không chỗ phát tiết, ta không khỏi rống lớn.

Trong sơn động yên tĩnh, chỉ có tiếng vang của ta không ngừng mà quấn quanh, càng

thể hiện được sự rống trải.

Chẳng lẽ ta thật sự phải ở trong này khoanh tay chịu chết sao? Chờ tất cả mọi chuyện phát sinh sao?

Tây Việt quốc có bị tiêu diệt hay không, ai sẽ nắm chủ quyền đều không liên quan tới ta, ta chỉ là một người trên giang hồ, sớm đã không còn muốn nghĩ đến những việc trong triều, nhưng là bên trong lại cố tình có người mà ta để ý.

Ta cố gắng áp chế hỗn độn trong lòng, quay người trở lại phòng. Ta quyết định trước sẽ bắt đầu tìm ở trong phòng, nhất định sẽ tìm được cơ quan để đi ra ngoài, bằng không Cẩm Hoàng làm sao có khả năng đột nhiên chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Chỉ trong nháy mắt?

Nói vậy, Cẩm Hoàng căn bản không có đụng vào cơ quan gì.

Chính là nếu không có đụng vào, nàng làm sao có khả năng khi ta quay người lại đã không còn thấy bóng dáng của nàng?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ta trở về phòng đứng ở vị trí Cẩm Hoàng vừa đứng, muốn từ giữa tìm ra một chút dấu vết nào đó để lại, nhưng là tìm thật lâu sau, lại vẫn như cũ không có phát hiện gì, hết thảy đều thật tầm thường.

Ta ngồi ở phía trên nhuyễn tháp, lẳng lặng nghĩ cách tìm ra huyền cơ, cũng lẳng lặng chờ đợi Cẩm Hoàng lại xuất hiện.

Ta nhất định phải nhìn thấy Cẩm Hoàng xuất hiện như thế nào?

Chỉ cần có thể thấy, nhất định có thể phát hiện ra cái gì đó.

Nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc nàng nên đến đưa cơm cho ta, cho nên ta liền lấy lại tinh thần, mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm bốn phía, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó.

“Tiểu thư, ăn cơm.” Nhưng là ta chờ đến cũng chỉ là có một đạo âm thanh xa lạ vang lên, hơn nữa thanh âm kia phát ra từ phía sau ta.

Ta quay phắt người lại, lại phát hiện ra một cô gái mặc lục y đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm theo một rổ đồ ăn, đang cười nhìn ta.

Vì cái gì?

Phía sau ta rõ ràng chính là một bức tường, nhưng là nàng lại xuất hiện từ đó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Nói cho ta biết, đi ra ngoài bằng cách nào?” Ta tiến lên từng bước, bắt được cổ tay của nàng kia.

Nàng kia lại chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, liền không dấu vết hất tay của ta ra, nàng thế nhưng lại có nội lực thâm hậu.

“Tiểu thư, ăn cơm đi. Đến thời điểm nhất định, thì sẽ thả ngươi rời đi.” Cô gái cười, đem rổ đồ ăn đặt vào trong tay ta, rất giống như một nha hoàn bình thường.

Ta tiếp nhận rổ đồ ăn, nhưng không có ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, ta cũng không tin nàng ở trong đáy mắt của ta cũng có thể đột nhiên biến mất.

“Tiểu thư ?” Cô gái kinh ngạc nhìn ta.

Ta lại cười nói: “Ta muốn nhìn ngươi như vậy.”

Trừ phi nàng vẫn đứng ở đó không đi, bằng không có thể làm cho ta nhìn ra được một chút manh mối.

Cô gái tươi cười như trước, thản nhiên nói: “Xem ra ta làm cho tiểu thư thất vọng rồi.”

Lời vừa dứt, một mảnh vải thật dài liền bay về phía ta, ta trở tay không kịp, vội vàng nghiêng người tránh được mảnh vải, nhưng là chờ đến khi ngoái đầu nhìn lại, thì thân ảnh của cô gái kia sớm đã không còn.

Lại là trong nháy mắt như vậy, lại là đột nhiên biến mất như thế, cùng Cẩm Hoàng giống nhau như đúc.

Trong chuyện này rốt cuộc có cất giấu huyền cơ gì?

Cân nhắc một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được một chút gì, ngược lại từ bụng truyền đến âm thanh sôi réo, cắt ngang suy nghĩ của chính mình.

Vì thế cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chỉ có chờ đợi thời cơ tiếp theo.

Đến lúc đó, ta cho dù có phải ôm, kéo cũng không cho phép người kia biến mất ở trước mặt của ta.

Ta lấy đồ ăn ở trong rổ ra, sau khi ăn uống no đủ, lại ngoan ngoãn nằm trở về trên giường, ta biết chỉ có lấy lại tinh thần mới có thể đối phó được với bọn họ.

Một đêm ngủ say, sáng sớm hôm sau ta liền tỉnh lại, bắt đầu chờ đợi bọn họ xuất hiện.

Vẫn tập trung tinh thần như lần trước, thậm chí so với lần đó càng thêm cẩn thận hơn, nhưng là người mang đồ tới vẫn là xuất hiện ở phía sau ta, ta vẫn như cũ không thể nhìn thấy được nàng đến như thế nào.

Phía sau như là một điểm mù ta không thể nhìn thấy. Mặc kệ ta như thế nào đều không thể nhìn tới đó.

Lúc này đây đến lại là một người khác, lại vẫn là một thân lục y, trên mặt cũng thủy chung là nụ cười thản nhiên.

“Tiểu thư ! Đồ ăn sáng.” Nàng đem một cái rổ đựng đồ ăn như lần trước đưa cho ta.

Ta cũng như lần trước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thậm chí còn cố ý đến gần nàng vài bước. Còn kém là không có trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng.

Trong ánh mắt của nàng hiện lên ý cười thâm sâu, nhìn ta nói: “Tiểu thư, ngươi vẫn là đừng nên uổng phí tâm cơ, ngoan ngoãn ở lại nơi này là tốt nhất.”

Ta không để ý đến nàng, ngược lại càng đến gần nàng hơn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nàng, trực tiếp ôm lấy nàng.

Xem nàng còn có thể chạy đi đâu, giờ phút này ta lại bắt đầu giở tính đùa giỡn vô lại, ta liền không tin nàng thật sự có thể biến thân, trực tiếp từ trong lòng ta biến mất.

Nữ tử cười nhìn ta liếc mắt một cái, bên trong nhưng lại có vài phần thản nhiên bất đắc dĩ, mà ngay sau đó, nắm chặt lấy cổ tay của ta, thân hình nàng di chuyển một bước, người cũng đã rời khỏi trong lòng ta, mà người dĩ nhiên chuyển tới phía sau ta, lại một lần nữa biến mất không dấu vết.

Ta khiếp sợ nhìn cổ tay bị nàng nắm chặt, trên cổ tay rõ ràng hiện lên một vệt đỏ nhạt.

Nữ tử này cùng với nữ tử lần trước giống nhau, đều có nội lực thâm hậu.

Rốt cuộc họ là ai? Vì sao ngay cả người đưa cơm đều có tu vi cao như vậy ?

Là người của Cẩm Hoàng, hay là người của Cơ Lưu Tiêu?

Ta càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc, vì thế không ngừng mà chờ người đưa đồ ăn xuất hiện, lại không ngừng mà giữ bọn họ lại.

Chính là mỗi một lần đưa cơm lại là một người khác, hơn nữa mỗi người đều rất lợi hại, ta cũng không phải là đối thủ của các nàng, cho nên mỗi một lần mặc kệ ta như thế nào kéo các nàng, cuối cùng vẫn là sẽ bị các nàng ném đi.

Lại là một lần.

Ta đã thất bại tám lần.

Thời gian cũng đã qua ba ngày, ta nếu không thể đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn kịp nữa.

Ta nằm ở trên giường nhớ lại chuyện phát sinh trong ba ngày qua.

Mỗi một lần đều là một người khác xuất hiện, mà mỗi một lần bọn họ xuất hiện ở một chỗ khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, chính là xuất hiện từ phía sau lưng ta.

Nhưng các nàng làm sao mà biết được mặt ta quay về phía nào?

Trừ phi các nàng thấy được ta, biết ta đang làm gì?

Nhất định là như vậy, bằng không sẽ không có khả năng mỗi lần đều xuất hiện chuẩn xác ở phía sau ta như vậy được.

Ta đây muốn không cho các nàng thấy, không cho các nàng biết ý đồ của ta.

Nếu muốn nhìn thấy phía sau, tất nhiên là phải dùng đến gương đồng, nhưng lại không thể để cho các nàng biết ta nghĩ dùng gương đồng nhìn lén.

Chính là các nàng tựa hồ ngay cả điều này cũng nghĩ tới, nơi này căn bản không có gương đồng hay thứ đại loại như thế, cho nên ta căn bản không có để mà dùng.

Ta không khỏi thấp giọng nguyền rủa.

Mặc dù nghĩ thông suốt thì đã sao, vẫn là không thể tìm ra được phương pháp gì để đi ra ngoài.

Xem ra mặt đối mặt đấu với nhau là không được, mặc kệ như thế nào, các nàng đều có thể xuất hiện ở phía sau ta, sau đó biến mất.

Biến mất? Không có khả năng tự nhiên biến mất, nhất định là trong người các nàng có cất giấu vật gì đó.

Nhất định là trên người các nàng có vật gì đó.

Ta cực lực nhớ lại chỗ giống nhau của những người đó, các nàng mỗi người đều mặc lục y, hơn nữa trên người mỗi người đều có đeo một vật gì đó rất chói mắt, mỗi một lần ta đều cảm thấy hết sức chói mắt.

Vật chói mắt?

Chẳng lẽ là vật đó sao?

Chính là vật để mở cơ quan mấu chốt sao?

Ta càng nghĩ liền càng cảm thấy khả năng này rất cao, bằng không cất trong người một vật chói mắt như gương đồng để làm gì?

Cuối cùng ta kết luận không có khả năng đó là trang sức, ta nhưng nhìn không ra vật đó có gì đẹp mắt.

Nhưng đeo ở trên người làm sao có thể mở được cơ quan?

Ta lại nghĩ lại tình cảnh lúc đó, một lần lại một lần, rồi đột nhiên trong lúc đó linh quang hiện ra, cuối cùng hiểu được vì cái gì.

Ban ngày. Những người đó đều là ở ban ngày xuất hiện.

Ánh nắng, là mượn ánh mặt trời ban ngày để mở cơ quan sao?

Tuy rằng ta cũng không biết nguyên lý của nó như thế nào, nhưng lại cảm thấy nhất định là như vậy.

Cho nên ta nếu muốn đi ra ngoài, sẽ phải trộm được vật chói mắt đó trên người các nàng.

Nhưng là những người đó võ công rất cao cường, ta căn bản không có khả năng cướp được từ trên người bọn họ, trộm không được, lừa thì sao?

Nghĩ vậy, ta liền an tâm chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, ta vẫn thể hiện vẻ mặt lo lắng như cũ, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào bốn phía, ta không muốn các nàng phát hiện ra ta có gì đó dị thường.

Thời gian trôi qua khá lâu, lại một nữ tử lục y xuất hiện ở phía sau ta.

Lúc này đây ta chỉ là ngoan ngoãn tiếp nhận rổ đồ ăn trong tay nàng, không có làm chuyện dư thừa như những lần trước, cũng không có đến ôm, kéo nàng, chính là chỉ lằng lặng ngồi ăn.

Nàng kia ngược lại kinh ngạc hỏi: “Ngươi vì sao không đến kéo ta?”

Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Mệt mỏi. Mặc kệ như thế nào, ta đều đánh không lại các ngươi, cần gì phải uổng phí khí lực.”

Nữ tử trên mặt tràn đầy kinh ngạc, lại mang theo vài phần mất mát, nhưng lại lẩm bẩm: “Vì cái gì đến phiên ta liền không được chơi vui như vậy.”

Ta vùi đầu vào ăn, nhưng là khóe môi cũng không tự chủ được khẽ nhếch lên, xem ra nữ tử này khác với những nữ tử trước.

Chỉ là vì muốn chứng thực cho phán đoán của ta, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Thật sự không kéo ta?” Nàng kia thế nhưng lại một lần nữa hỏi.

Ta không có ngẩng đầu lên, chính là thản nhiên nói: ” Không kéo.”

“Vậy ta đây đi nha.” Giọng nói của nàng nhưng lại mang theo vài phần chờ đợi.

Ta không khỏi cười khẽ, xem ra nàng thật sự là ngoại tộc, chính là vì sao nàng lại là ở buổi sáng xuất hiện, nếu là ở buổi tối, cơ hội ta bám chặt lấy nàng là rất lớn.

“Được.” Ta chỉ là thờ ơ nói.

Nàng hình như có chút không vui xoay người rời đi, cũng giống như những người lúc trước, lập tức liền không còn bóng dáng.

Chính là ta không thể tưởng được đó là, ngọ thiện nhưng lại cũng là nàng đưa tới.

Đây là lần đầu tiên, cùng một người xuất hiện hai lần.

Ta không khỏi kinh ngạc hỏi: “Như thế nào lại là ngươi?”

Nàng có chút mất hứng, thở phì phì đem rổ đồ ăn đặt vào trong tay ta “Như thế nào? Là ta thì ngươi mất hứng sao?”

Nàng cùng những người khác không giống nhau, nói như thế nào nhỉ? Là ta cảm thấy nàng có chút ngốc ngốc đáng yêu.

Thoạt nhìn cũng là người dễ lừa.

“Đương nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, hôm nay như thế nào lại phái cùng một người xuất hiện hai lần?” Ta thử tính hỏi: “Chẳng lẽ buổi tối cũng là ngươi tới đưa cơm sao?”

“Đúng vậy. Bất quá ta hiện tại lại có chút hối hận.” Nàng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Ngươi thật không cho ta một chút mặt mũi nào, rõ ràng mấy ngày trước đều chơi trò chơi với những người tới đây, vì cái gì đến phiên ta lại không chơi. Sớm biết rằng như thế ta đã không nhận đưa cơm tới cho ngươi, còn không bằng cùng bọn họ đi tiếp người còn chơi vui hơn.”

Tiếp người?

Chẳng lẽ hôm nay những người đó cũng không ở đây?

Nói như vậy, ta không nên đợi cho đến buổi tối, nếu là chờ bọn họ trở về, cơ hội của ta sẽ khá nhỏ.

Xem ra giờ phút này nên hành động, lừa lấy được tấm lệnh bài trong tay nàng kia, sau đó nhân cơ hội rời đi.

“Ta mỗi lần đều đánh không lại các ngươi, cũng kéo không được các ngươi, tự nhiên cảm thấy không thú vị, ngươi nói ta làm sao còn có hứng để chơi đây?” Ta cũng làm như nàng, bất mãn nói.

“Đó là do ngươi vô dụng.” Nàng hừ nhẹ nói: “Nếu là ta, khẳng định đem các nàng một đám đều phải bám trụ.”

“Ta là vô dụng, vậy ngươi còn tới tìm ta chơi làm chi, ngươi đi làm tìm các nàng chơi a.” Ta giả vờ tức giận, xoay người không hề để ý nàng.

“Nếu có người chơi cùng ta, ta mới không cần chơi cùng ngươi, nhưng là các nàng cũng không cho ta đi theo.” Nàng nhỏ giọng nói thầm “Mỗi ngày đều là luyện võ, nhàm chán muốn chết. Mỗi lần đều chỉ biết theo ta nói, cần phải hiếu học, bằng không thật có lỗi với chủ nhân, càng thêm nhàm chán. Ta căn bản không biết chủ nhân kia là người như thế nào, làm chi mà phải vì hắn liều chết liều sống “

Xem ra, tóm lại sẽ có ngoại tộc tồn tại, người trước mắt tuyệt đối là ngoại tộc bên trong những người đó, cũng là hy vọng của ta.

Ta không nói gì, coi như là không có nghe thấy nàng nói.

Nàng không khỏi tiến lên phía trước “Chơi với ta đi.”

“Ta không cần, mặc kệ như thế nào đều là ta thua, thật nhàm chán.” Ta quay mặt đi không để ý tới nàng.

Nàng dường như có chút lo lắng nói: “Ta đây cho ngươi thắng một ván là được chứ gì.”

“Thật sự?” Ta quay đầu nhìn nàng “Vậy ngươi ngay từ đầu không thể động, để tùy ý ta.”

Nàng không kiên nhẫn nói “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Xem ra nàng là nhược điểm của những người đó, ta cười đi về phía nàng, đầu tiên là giả ý cùng nàng chơi trò chơi, đợi cho đến khi nàng không chú ý, một phen đoạt lấy tấm lệnh bài bên hông của nàng. Sau đó nghiêng người một cái, lui cách nàng mấy bước.

“Ngươi… Đưa ta.” Giờ phút này nàng mới chú ý tới sự tình nghiêm trọng, không khỏi hướng về phía ta quát.

Ta cười thưởng thức nhìn tấm lệnh bài “Xem ra muốn đi ra ngoài là cần phải nhờ vào cái này sao?”

“Không phải đâu. Ngươi mau đưa ta.” Biểu hiện lo lắng của nàng càng làm cho ta xác định được suy đoán của mình là đúng, đây chính là mấu chốt để mở cơ quan.

Chính là mở như thế nào đây?

Nàng nóng nảy, bước nhanh về phía ta, vươn tay muốn cướp lại, ta lui về phía sau một bước, sao đó lại lui cách thêm mấy bước nữa.

Đối với khinh công, ta còn là có vài phần tự tin.

Hơn nữa nữ tử trước mắt hiển nhiên không giống với đồng bạn võ công tu vi cao của nàng, muốn tránh đi nàng với ta mà nói cũng không phải là việc khó.

Ta một bên tránh đi nàng, một bên nghiên cứu sờ soạng trên tấm lệnh bài.

Ngay tại trong nháy mắt, tấm lệnh bài trong tay đột nhiên hiện lên quang mang chói mắt, ngay sau đó, bên cạnh ta liền xuất hiện một cửa ngầm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng lo lắng của nữ tử kia, thân hình của ta chợt lóe, liền nhập vào bên trong cửa ngầm.

*********

Chương 173 : Khó kìm nổi lòng

Cửa ngầm chỉ có một cánh cửa, khi một lần nữa mở to mắt ra ta đã ở bên ngoài.

Bên ngoài là vách tường ngọc lưu ly nhìn thấu được vào bên trong phòng, ngay lúc này đây ta đúng là nhìn thấy khuôn mặt không vui của cô gái ở trong phòng, nàng đang thấp giọng nguyền rủa.

Quả nhiên, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ hết thảy diễn ra ở bên trong.

Cơ quan này quá mức thần bí, ta căn bản không thể đoán được huyền cơ ở bên trong, ta chỉ biết là tấm lệnh bài trên tay này chính là vật mấu chốt để mở cơ quan, nhưng mở như thế nào thì ta lại hoàn toàn không biết.

Trên mặt tấm lệnh bài tựa hồ chỗ nào cũng có thể mở được cơ quan, chỉ cần có thể tìm được.

Trên thế gian này lại có người có thể tạo ra cơ quan tinh vi như thế, không biết đó là thần thánh phương nào?

Mà nơi này là chỗ nào?

Chỗ của Cẩm Hoàng ? Chỗ của Cơ Lưu Tiêu ? Hay là Minh gia ?

Minh gia là thủ phủ lớn nhất thiên hạ, nếu có được nơi như vậy cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.

Ta dừng một chút, cuối cùng cũng là cất tấm lệnh bài vào trong lòng, sau đó thẳng tiến đi ra bên ngoài

Giờ phút này, không phải là lúc để tìm hiểu mấy chuyện này, hiện tại còn có chuyện trọng yếu đang chờ ta.

Ra khỏi bức tường ngọc lưu ly kia, ở bên ngoài là một thông đạo thật dài.

Ta đi dọc theo thông đạo, mãi cho đến cuối đường, đúng là một cái ngõ nhỏ hẻo lánh, không còn thấy vách núi, vách đá nữa, nhìn nơi này sẽ không thể phát hiện được sự tồn tại của nơi ta vừa ở.

Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự

ồn ào náo động thuộc về Ninh Việt thành phồn hoa.

Ta ngoái đầu lại liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền vội vàng chạy ra phía ngoài, ta sợ bọn họ sẽ nhanh chóng trở về.

Xem ra bọn họ rất coi trọng vị chủ nhân này, bằng không cũng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng để đi đón, để cho ta có cơ hội chạy trốn này.

Có lẽ là do chạy trốn quá nhanh, ta nhưng lại đụng vào một người, một mùi thơm nhè nhẹ lập tức tràn ngập cánh mũi ta.

Ta lập tức lên tiếng xin lỗi, sau đó lách mình đi qua hắn.

Trong khoảng khắc gặp thoáng qua, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên, lại chìm vào bên trong một đôi mắt ôn nhu như nước mặt hồ mùa xuân.

Ánh mắt như vậy, làm cho ta cảm thấy đã từng nhìn qua đôi mắt này ở đâu đó rồi.

Chính là ta cũng không có nghĩ nhiều, rất nhanh chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ.

Nhưng không biết vì sao, ta lại có loại cảm giác rất kỳ quái, ánh mắt kia tựa hồ vẫn dõi theo ta.

Người kia là đang đi đến nơi nào, có phải là đi đến chỗ của lục y nữ tử không ?

Ngay sau đó, ta lại đem này hết thảy ném ra khỏi đầu, dù sao cũng chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua, ta không có nhiều tâm tư như vậy để đoán về hắn.

Liên tục thi triển khinh công, ta dùng tốc độ nhanh nhất vào Chiến Hậu phủ, trực tiếp đến Phi Vân viện của Mị.

“Mị Mị…” Ta vội vàng đẩy cửa ra, nhưng là nghênh đón ta cũng chỉ là căn phòng yên tĩnh.

Mị thế nhưng không có ở đây.

Bây giờ là ban ngày, hắn sẽ đi đâu?

Chẳng lẽ đang ở hoàng cung sao?

Chẳng lẽ là ta đã chậm chân rồi sao.

Ta không khỏi ngẩn ra, xoay người đang muốn rời đi, đã thấy Mị một thân thanh sam đứng ở trong viện, thẳng tắp nhìn ta.

“Mị Mị…” Ta mở miệng, tiếng nói nhưng lại có vài phần khàn khàn.

Mà hắn bước nhanh hướng ta đi tới, ta còn chưa kịp có phản ứng gì, người đã bị hắn gắt gao ôm chặt lấy.

“Mị Mị…” Ta biết ta vừa rồi không có nhìn lầm, ánh mắt hắn nhìn ta đúng là ánh mắt mừng như điên, đó là sự mừng như điên khi tìm lại được vật quan trọng.

Cặp mắt bình tĩnh của Mị chưa bao giờ lại bị kích thích cuồng như thế, đây là lần đầu tiên.

Thanh âm thô ách từ hõm vai truyền đến, rầu rĩ “Liễu Lăng, Liễu Lăng…” Hắn chính là một lần lại một lần nữa lặp lại tên của ta.

Ta mỉm cười, hiểu được Mị đã rất lo lắng cho ta, bốn ngày qua, hắn nhất định là đi tìm ta khắp nơi.

Tay không khỏi ôm lấy thắt lưng hắn, ôn nhu nói: “Mị Mị, ta đã trở về.”

Ta chưa bao giờ nhìn thấy Mị như vậy, lại tựa hồ cảm thấy rất quen thuộc.

“Ta nghĩ đến ngươi sẽ lại một lần nữa biến mất không thấy.” trong tiếng nói trầm thấp nhưng lại mang theo vài phần sợ hãi. “Một lần kia, ngươi chính là đột nhiên biến mất không thấy, rốt cuộc tìm không thấy.”

Một lần kia, là ba năm trước đây sao,

Ta đột nhiên biến mất không thấy sao?

“Mị Mị, ta sẽ không, ta đáp ứng ngươi, sẽ không lại đột nhiên rời đi nữa.” Ta tựa vào trong lòng hắn, trong lòng là cảm thấy an bình, chính là ta cũng hiểu được giờ phút này mình cũng chỉ có thể nói được như vậy với hắn mà thôi.

Ta nghĩ ta có lẽ hiểu được tình cảm của Mị dành cho ta, mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra.

Cũng bởi vì hắn không nói ra, ta mới coi như là không biết, dù sao ta thật sự không biết nên đối mặt với Mị như thế nào nữa.

Ta không thể lừa gạt bản thân, cũng không thể lừa gạt hắn.

Ta thật đúng là đã động tâm với Cơ Lưu Tiêu, hơn nữa còn chưa bao giờ quên hắn.

Mặc dù ta hiểu được mình sẽ không dễ dàng quay đầu, nhưng lại cũng không thể lập tức đem hết thảy ném ra khỏi đầu.

Cho nên đối với Mị, ta cũng chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết.

Hắn chính là ôm lấy ta, gắt gao ôm lấy, thật lâu sau mới buông lỏng ta ra, nhìn ta nói: “Liễu Lăng, ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào?”

“Ta đi tìm Tu La.” Ta tính đem hết thảy đều nói cho mị.

“Là hắn nhốt ngươi sao?” trong ánh mắt của Mị vẫn như cũ không giảm lo lắng, đánh giá ta từ trên xuống dưới một hồi lâu, xác định ta không có việc gì mới an tâm.

Hắn thế nhưng trước quan tâm cơ thể của ta, mà không quan tâm Tu La rốt cuộc là ai?

Mị bây giờ với Mị trước kia chỉ vì một bao châu báu mà đem ta ném lại, thật khác nhau một trời một vực.

Bất quá cũng chỉ là một sự chuyển hoán thân phận mà thôi, nhưng lại chiếm được sự đãi ngộ khác xa nhau như thế.

Mị, hắn vẫn là thực sự thật bất công.

Đối với người hắn để ý, hắn có thể vì người đó mà bỏ qua tất cả, đối với người hắn không quan tâm, thì lại có thể lạnh lùng như thế.

Ta ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Mị, gằn từng tiếng nói: “Mị Mị, Tu La là Tà Vương Cơ Lưu Tiêu.” Rất nhanh báo cho Mị biết mọi chuyện, ta sợ nếu phải chờ đợi, chính mình sẽ làm mất đi dũng khí nói rõ tất cả mọi chuyện.

Dù sao, trong tiềm thức của ta cũng không muốn hắn bị thương.

Chính là, chỉ vì hắn làm tất cả mọi chuyện đều vì Phượng Loan, đã làm cho ta nổi lên tật đố kị, đúng vậy, đúng là tật đố kị.

Giống như bị kim đâm nhói vào ngực, hóa ra ngay bản thân ta cũng có lúc không thể tiêu sái được như mình vẫn nghĩ.

Từng nghĩ đến, có một vài thứ có thể bỏ được, mặc kệ là ở thời điểm nào ta cũng đều có thể tiêu sái rời đi.

Cho đến giờ phút này mới hiểu được, có vài thứ cũng không phải muốn buông là có thể buông được, là kìm lòng không được sao?

“Ta cũng đoán hắn chính là người phía sau bức màn này.” Mị thế nhưng lại không có ngạc nhiên, chính là gật đầu nói.

Cũng khó trách, dù sao danh Chiến Hậu của Mị cũng nổi tiếng không kém so với danh Tà Vương của Cơ Lưu Tiêu.

“Mị Mị, hắn muốn đoạt lấy Tây Việt quốc, lợi dụng Lâu Ngọc Thần.” Ta gằn từng tiếng nói.

“Lâu Ngọc Thần?” Mị tựa hồ như đang cực lực nhớ lại chuyện gì đó “Là Vương tử lúc trước bị tiên vương trục xuất khỏi hoàng cung sao?”

Ta gật đầu “Đúng vậy. Thân phận của hắn hiện nay chính là Cảnh Tiêm Trần, môn chủ của địa sát môn.”

Mị nếu đã từng ở trên giang hồ, tất nhiên sẽ biết đến cái tên Cảnh Tiêm Trần.

“Hóa ra là hắn?” Mị không khỏi ngẩn ra, lại chuyển hướng ta nói: “Bên cạnh hắn có phải hay không mang theo một đứa nhỏ.”

“Sở Ngọc, bọn họ đến đây sao?” Ta không khỏi lớn tiếng nói: “Đúng vậy. Là hắn.”

“Không tốt rồi, bọn họ giờ phút này đã ở hoàng cung, hắn nói với Vương thượng, đứa nhỏ kia có thể là con nối dõi của Vương Thượng.”

Mị giật mình cả kinh, xoay người nói với ta: “Liễu Lăng, ta phải vào hoàng cung, ngươi ở tại chỗ này chờ ta trở lại được không?”

Ta tiến lên từng bước, cầm tay hắn, kiên định nói: “Ta và ngươi cùng đi.”

“Liễu Lăng…” Hắn bất đắc dĩ, còn muốn khuyên ta suy nghĩ lại.

“Đứa nhỏ kia là trách nhiệm của ta. Ta đã đáp ứng với nương của nó, sẽ bảo hộ nó thật tốt.” Ta ngửa đầu nhìn hắn, cuối cùng sâu kín mở miệng nói: “Hơn nữa hắn đúng là cốt nhục của Lâu Điện Ngọc.”

Mị nhìn ta một lúc, nắm chặt tay của ta, nhẹ giọng nói: “Được, ta mang ngươi đi. Nhưng là đáp ứng ta, mặc kệ như thế nào cũng không được rời khỏi ta.”

“Mị Mị, ngươi làm cho ta thật cảm động a.” Ta trêu tức cười “Còn không thừa nhận sao? Kỳ thật trong lòng ngươi thực thích ta có phải hay không?”

Ánh mắt nhu hòa mà sủng nịch của Mị làm cho ta cảm thấy khó xử, ta chỉ có thể dùng sự trêu đùa để che dấu hết thảy. Nhưng là ngoài ý muốn của ta, Mị thế nhưng cười nói: “Đúng vậy, ta thích ngươi.”

Hắn thừa nhận, hắn thế nhưng thừa nhận, ta thậm chí hoài nghi người trước mắt có phải là một người khác giả danh hay không nữa. Vì cái gì mà Mị lại thừa nhận? Mị luôn luôn thâm trầm sống nội tâm, chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra tâm sự của mình, vì sao lúc này đây nhưng lại trực tiếp thừa nhận như vậy?

Ta ngơ ngác đứng ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì nữa, vốn là tâm đã

bình tĩnh lại một lần nữa nổi lên tầng tầng gợn sóng.

“Mị Mị, ngươi từ bao giờ cũng học được cách nói giỡn vậy, thế nhưng lại nói như vậy để trêu ta.” Ta cười khẽ như cũ, trêu tức như cũ, làm bộ mình nghe không hiểu lời hắn nói.

“Liễu Lăng, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta đều không phải là nhất định muốn ngươi đáp lại ta.” Mị duỗi tay ra, đem ta ôm vào trong lòng, mũi chân điểm nhẹ, trong phút chốc liền đã nhảy lên đầu tường, bên tai ta là tiếng gió gào thét, cùng với lời nói nhẹ như gió thoảng của hắn “Ta bất quá là khó kìm nổi lòng. Cho nên ngươi không cần đặt ở trong lòng.”

Ta không nghĩ tới, Mị thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta.

Khó kìm nổi lòng sao?

Bởi vì bốn ngày đi tìm kiếm ta, đã làm cho sự trầm tĩnh của hắn bị mất hết rồi sao?

Mị như vậy thật đúng là làm cho ta có một chút không thích ứng.

Rõ ràng mới chỉ có mấy tháng, ta thậm chí vẫn còn nhớ rõ những lời hắn đã nói.

Một ngày bất kể là gì đó của hắn, liền vĩnh viễn đều là của hắn, mặc dù hắn từ bỏ, cũng chỉ có cách là hủy diệt.

Nhưng là nay cũng đã thay đổi một cách chóng mặt.

Rốt cuộc ta đã từng làm gì? Mà có thể làm cho hắn đối với ta như thế.

“Mị Mị…” Ta muốn nói lại phát giác không biết nên nói gì bây giờ.

Mà hắn lại thản nhiên nói: “Liễu Lăng, kỳ thật lúc trước ngươi cũng đã cự tuyệt ta. Ta không nên nhất thời nhanh lên tiếng thừa nhận.”

Lúc trước Mị cũng đã từng thổ lộ với ta?

Lúc trước ta cự tuyệt hắn?

Ta kinh ngạc giật mình, lại nghe thấy giọng nói mang theo vài phần chua xót của Mị: “Liễu Lăng, khi đó trong lòng ngươi đã có một người, hơn nữa là người mà ngươi rất thích.”

Khi đó ta có thích một người?

Ba năm này, trên giang hồ cũng đã truyền lại sự tích về tìm người bốn phía của ta.

Hay là nói, chẳng qua là ta tự mình đa tình?

Nhưng ta biết người kia chắc chắn không phải là Cảnh Tiêm Trần, mặc dù Cẩm Hoàng khẳng định rằng chúng ta đã từng làm tổn thương nàng.

“Mị Mị… Để tự ta đi…” Nếu không thể đáp lại hắn, ta cũng không nên tham luyến sự ấm áp của hắn.

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn ta một cái, chính là thản nhiên nói: “Gió lớn.”

Lại khôi phục lại sự lạnh lùng như ngày thường, nhưng một câu đơn giản như vậy đã làm cho ta có một loại xúc động muốn rơi lệ.

Từ khi biết thân phận của ta, hắn vẫn lạnh lùng đối với ta, nhưng ta làm sao lại có thể không hiểu đây?

Chính là… . . .

Mị Mị, thật xin lỗi.

Ta nắm chặt vạt áo của hắn, trong lòng thầm nói như thế.

Ở trong mắt của người khác, hắn có lẽ là Tây độc giết người không chớp mắt, là Tu La trên chiến trường, nhưng là với ta mà nói, hắn chỉ là Mị Mị của ta, Mị Mị quan tâm ta, trước kia là vậy, hiện tại cũng thế

Chương 174 : Ân oán tình thù

Một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại ở trong nháy mắt bị gió làm khô, trên mặt chỉ còn lại một mảnh thanh lương.

Thì ra gió hôm nay thật sự rất lớn.

Ta vùi đầu vào trong lòng Mị, tùy ý để gió gào thét bên tai, tùy ý sợi tóc bay bay theo gió.

Có những lúc, muốn nói gì thì nói ra, nhưng lại cũng có khi, trầm mặc mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Dọc theo đường đi, chúng ta rốt cuộc không nói chuyện, cả hai đều ăn ý không hề đụng vào đề tài mẫn cảm vừa rồi.

Ta vẫn nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ, tùy ý hắn đem ta mang tới hoàng cung.

Đến khi hắn dừng bước, buông ta ra, ta mới mở mắt ra, trước mặt là cánh cửa màu vàng huy hoàng.

Mị một phen nắm chặt lấy tay của ta, quay đầu sang cho ta một nụ cười yên tâm, sau đó mới đẩy cánh cửa trước mắt ra.

Cửa ở trong phút chốc được mở rộng, một màn bên trong hoàn toàn rơi vào trong mắt chúng ta.

Sở Ngọc đang ngồi ở bên cạnh Lâu Điện Ngọc, trên mặt là tươi cười hồn nhiên của một đứa nhỏ, mà Lâu Điện Ngọc cũng là vẻ mặt từ ái, trong ánh mắt lại có vẻ mừng như điên vì đã tìm lại được vật quan trọng.

Đó đúng là một hình ảnh cha con hòa hợp, nếu không phải là ngồi ở ghế bên cạnh là một trung niên hiền hậu do Cảnh Tiêm Trần dịch dung thành, nếu không phải trong ống tay áo của Sở Ngọc dĩ nhiên lại là một chủy thủ.

Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, Mị ở bên cạnh đã lên tiếng quát lớn: “Vương thượng, cẩn thận.”

Lâu Điện Ngọc chấn động, ngay sau đó dĩ nhiên ra tay bắt lấy cổ tay của Sở Ngọc, chủy thủ kia một phen bị rơi xuống đất, phát ra thanh âm leng keng thanh thúy,

Vốn khuôn mặt đang từ ái tức thì dâng lên vô số lửa giận, Lâu Điện Ngọc duỗi tay ra muốn đánh về phía Sở Ngọc, mà vẻ mặt của Sở Ngọc cũng là một bộ thấy chết không sờn, ta lớn tiếng kêu lên: “Dừng tay.”

Lâu Điện Ngọc tay khựng lại một chút. Ngay sau đó lại đánh về phía Sở Ngọc, dưới tình thế cấp bách, ta không để ý đến sự giao phó của Sở Sở.

Dùng sức quát lớn “Dừng tay, nó đúng là con của ngươi.”

Cảnh Tiêm Trần ngồi ở một bên, nếu hắn thật sự muốn cứu Sở Ngọc thì đó là chuyện quá dễ dàng, nhưng là hắn lại chính là lẳng lặng ngồi im, trong ánh mắt lộ ra tươi cười quỷ dị.

Ta tự nhiên hiểu được là hắn đang tính toán gì.

Sở Ngọc nếu ám sát thành công, sẽ trở thành kẻ giết cha, đến lúc đó hắn liền có thể cười nói cho Lâu Điện Ngọc biết rõ mọi chuyện, làm cho hắn chết không nhắm mắt, Sở Ngọc nếu ám sát không thành công, thì sẽ bị chết ở trong tay Lâu Điện Ngọc, đến lúc đó Lâu Điện Ngọc cũng chỉ có thể thống khổ, hối hận cả đời.

Có lẽ hắn cả đời này còn có thể có vô số con, nhưng là con của hắn với Sở Sở, liền chỉ có một mình Sở Ngọc mà thôi.

Lâu Điện Ngọc đúng là vẫn còn kịp thời dừng tay lại, mà ta cũng vội vàng đi lên phía trước, đem Sở Ngọc kéo vào trong lòng mình.

“Sở Ngọc, vì cái gì

lại đi cùng với hắn? ” Ta khó hiểu nhìn thiếu niên trong lòng.

Cảnh Tiêm Trần lại ngay lúc này đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, vươn tay gỡ mặt nạ hóa trang xuống.

Hắn cười khẽ một tiếng “Muốn ở trước mặt cung chủ Kính Nguyệt cung ngụy trang, tựa hồ là chuyện không có khả năng.”

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi muốn như thế nào? Sở Ngọc vẫn chỉ là một đứa nhỏ.” Ta chuyển hướng về phía Cảnh Tiêm Trần, ánh mắt tràn đầy bất mãn nhìn hắn.

Như vậy cười, như vậy bừa bãi, căn bản không có bóng dáng của sự hận thù, nhưng cố tình lại là hận thâm sâu như vậy.

Cảnh Tiêm Trần lại quay đầu nhìn phía Lâu Điện Ngọc, như trước cười đến ôn hòa “Bởi vì hắn là con của Lâu Điện Ngọc và Sở Sở.”

Hắn thế nhưng cũng biết Sở Sở?

Chẳng lẽ…

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu ta, lại không nghĩ miệt mài đi theo đuổi.

Mà Lâu Điện Ngọc cũng là kinh ngạc nhìn Cảnh Tiêm Trần, lẩm bẩm: “Ngươi là Ngọc Thần?” Tiếp theo lại đem ánh mắt nhìn về phía Sở Ngọc “Nó thật là con của quả nhân và Sở Sở sao?”

Cảnh Tiêm Trần khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, không chút để ý nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới lừa ngươi, là chính ngươi không tin thôi. Nó thật là con của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra nó có bao nhiêu điểm giống ngươi sao?”

Con ngươi của Lâu Điện Ngọc gắt gao nhìn Sở Ngọc “Là con của quả nhân và Sở Sở.”

Mà Sở Ngọc ở trong lòng ta cũng là phẫn hận nhìn Lâu Điện Ngọc, gằn từng tiếng nói: “Ta không phải.”

Nhìn thấy ánh mắt Sở Ngọc như vậy, ta mới hiểu được cái gì gọi là cừu hận, nó lúc trước tuy rằng luôn miệng nói muốn giết ta, nhưng là không có loại ánh mắt này, nhiều lắm chỉ là lạnh lùng mà thôi.

Vì cái gì mà nó lại hận Lâu Điện Ngọc như thế?

Nhất định là Cảnh Tiêm Trần đã nói gì đó với nó?

Nhưng là nó vì sao lại phải tin tưởng Cảnh Tiêm Trần?

Người Sở Sở yêu là Lâu Điện Ngọc, nàng tự nhiên cũng cực yêu Sở Ngọc, nàng khẳng định không hy vọng nhìn thấy tình cảnh như vậy, huống hồ ta cũng đáp ứng với Sở Sở sẽ làm cho Sở Ngọc sống thật tốt.

Nó không nên tràn ngập hận thù như thế, sẽ chỉ làm cho nó đánh mất bản thân mà thôi.

Ta không khỏi ôm chặt lấy Sở Ngọc, tay cốc đầu nó một cái, nói: ” Sở Ngọc ngốc, đệ cũng dám trộm bỏ đi, làm cho tỷ tỷ rất tức giận.”

Lúc này nó mới thu hồi lại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia lại, ngược lại bất mãn gắt gỏng với “Ta đã nói không được đánh đầu ta. Ngươi…” Nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt ta, nó lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, là ta lừa ngươi. Kỳ thật ta sớm đã biết nương trúng độc, cũng biết ngươi đáp ứng lời của nương, ta chỉ là…”

“Ta biết, kỳ thật đệ rất muốn đi theo tỷ tỷ ta đúng không?” Ta cắt ngang lời hắn, dùng giọng nói trêu tức.

Có lẽ ta nên tức giận, nhưng là đối mặt với Sở Ngọc, ta lại cố tình không thể tức giận nổi, bộ dáng làm ra vẻ đại nhân của nó, chỉ biết làm người ta đau lòng mà thôi.

Có đôi khi không biết được lý do vì sao không thể tức giận với nó được, ngay cả chính ta đều cảm thấy kỳ quái.

Nó nhưng lại thản nhiên cười “Cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân nào tự đại như ngươi vậy.”

Ta cúi đầu nhìn nó, thật lòng nói : “Sở Ngọc, hãy nghe ta nói,

đệ bị Cảnh Tiêm Trần lợi dụng, hắn không phải là người tốt, hắn chính là muốn cho cha con hai người tàn sát lẫn nhau, tin tưởng ta, nương của đệ tuyệt đối không hy vọng

sẽ phát sinh tình cảnh như vậy.”

“Liễu Lăng, biết vì sao Sở Sở lại hạ độc đau khổ cho Lâu Điện Ngọc không? Biết người mà Sở Sở yêu thật sự là ai không?” Cảnh Tiêm Trần vẫn như cũ nhàn nhạt nói, tràn đầy ý cười nhìn ta “Sở Sở là người của ta, là ta phái nàng hạ đau khổ cho Lâu Điện Ngọc. Người nàng yêu là ta.”

Sở Sở là Cảnh Tiêm Trần phái đi, trong lòng ta cũng đoán được vài phần, nhưng là người Sở Sở yêu là ai?

Ta chỉ biết là nàng đến lúc chết đều không oán không hối hận, nhưng lại không biết người nọ rốt cuộc là ai, sau khi gặp được Lâu Điện Ngọc, nhìn thái độ của hắn đối với Sở Sở, đương nhiên đem người kia tưởng thành hắn, chẳng lẽ không đúng sao?

Chẳng lẽ thật là Cảnh Tiêm Trần sao?

“Ngươi nói dối, người Sở Sở yêu là ta.” Lâu Điện Ngọc hướng tới Cảnh Tiêm Trần quát.

Cảnh Tiêm Trần nhếch khóe môi, trào phúng nhìn hắn “Người Sở Sở yêu nếu là ngươi, vì sao phải hạ đau khổ cho ngươi, lại vì sao không cho ngươi biết nàng đã mang thai đứa con của ngươi?”

“Đó là… Đó là…” Lâu Điện Ngọc cực lực muốn biện bạch, nhưng là lại tìm không thấy lời gì để nói, chính là không ngừng mà lặp lại hai chữ kia.

Cảnh Tiêm Trần cười đến đắc ý “Thừa nhận đi. Sở Sở căn bản là không thương ngươi, người nàng yêu là ta, bởi vì yêu ta, cho nên mới cam tâm tình nguyện vì ta mà đi hạ độc cho ngươi.”

“Đúng. Nương căn bản không thương ngươi, nương sẽ không yêu thương một kẻ phái người đi đuổi giết người, hạ độc với người. Ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là cha của ta, sẽ không.” Sở Ngọc nhìn Lâu Ngọc Ninh, mang theo vài phần oán hận.

”Nếu không có Cảnh thúc thúc bảo hộ, ta cùng nương căn bản trốn không thoát khỏi những người đuổi giết đó, ngươi hận ta chính là oán hận nương, muốn đuổi tận giết tuyệt.”

Khi đó, ta cũng xác thực cũng biết hai mẹ con Sở Sở nhất định là đang tránh né cái gì đó, mới có thể đến ở trong một thôn hẻo lánh như vậy, nhưng là thật do Lâu Điện Ngọc làm sao?

Ta nhìn phía Lâu Điện Ngọc, đã thấy vẻ mặt hắn bị đả kích rất nặng, hiển nhiên là không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

“Ta như thế nào lại đuổi giết Sở Sở, ta là phái người đi tìm nàng, mặc dù nàng hạ độc cho ta, nhưng là ta không thể quên nàng được, ta như thế nào có khả năng giết nàng.” Lâu Điện Ngọc thì thào khẽ nói, lại không biết là đang nói cho Sở Ngọc nghe, hay là đang lẩm bẩm nói với chính mình.

Mị vẫn đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: “Là vương hậu.”

“Cái gì?” Lâu Điện Ngọc lập tức vọt tới trước mặt Mị, nắm lấy bả vai của hắn nói: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?”

“Vương thượng, người rất để ý đến Sở Sở cô nương, cho nên đối với Vương hậu mà nói, đây chính là sự uy hiếp lớn. Những người đó là do Vương hậu phái đi, lấy danh nghĩa của Vương thượng.” Mị để mặc Lâu Điện Ngọc nắm lấy bả vai mình, thản nhiên trần thuật một sự thật.

Lâu Điện Ngọc lại hung hăng đẩy Mị ra “Ngươi thế nhưng biết, vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết? Ngọc Ninh, uổng công ta đã coi ngươi là huynh đệ. Ngươi lại…”

“Thần là vì muốn tốt cho Vương, giữ lại một nữ nhân như vậy bên cạnh rất nguy hiểm, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ làm việc nguy hiểm đến tính mạng của Vương thượng.” Mị cũng không có ra tay, chính là để mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra. Hắn chính là chán ghét nữ nhân, ở giữa tình và lý hắn đúng là sẽ nghĩ như vậy.

“Lâu Điện Ngọc, một người làm Vương như ngươi bị mắc mưu thật đúng là quá uất ức, ngay cả nữ nhân mình yêu nhất cũng bảo hộ không được, lại còn bị thê tử giá họa, thần tử giấu giếm, ta xem ngươi còn sống cũng không có ích gì nữa.” Cảnh Tiêm Trần vui sướng khi người gặp họa nói.

Lâu Điện Ngọc giờ phút này dĩ nhiên là vẻ mặt bị đả kích đến tột cùng, nhìn Cảnh Tiêm Trần nói: “Ngọc Thần, nếu Sở Sở yêu ngươi, ngươi lại vì sao không cứu nàng?”

“Hồng nhan lầm, độc nhất phụ nhân tâm, ngươi cho là trên thế gian này có mấy ai có thể giải nổi đây?” Cảnh Tiêm Trần quả thật là biết rõ mọi chuyện.

Lâu Điện Ngọc giờ phút này đã là vẻ mặt suy sụp, xem ra hắn thật sự là rất yêu Sở Sở.

Ta đột nhiên nghĩ đến túi gấm mà Sở Sở lưu lại cho ta, không khỏi từ trong lòng lấy ra “Ta có thể chứng minh, người Sở Sở yêu rốt cuộc là ai?”

Trong tiềm thức, ta cuối cùng vẫn cảm thấy Cảnh Tiêm Trần đang nói dối, người Sở Sở yêu nên là Lâu Điện Ngọc.

Ta cũng không phải là đứng về phe Lâu Điện Ngọc, chỉ là vì ta đã đáp ứng với Sở Sở chiếu cố Sở Ngọc thật tốt, ta không hy vọng nó bị cừu hận vùi lấp.

Giờ phút này, ta dĩ nhiên không còn để ý đến túi gấm này là Sở Sở để lại cho Sở Ngọc, mở túi ra, từ bên trong xuất ra di ngôn Sở Sở tự mình viết.

Đọc qua một lần, ta mới nhếch môi cười nói: “Người Sở Sở yêu là Lâu Điện Ngọc.”

Cũng không chờ mọi người trả lời, ta liền sâu kín đọc lên “Ngọc nhi, nương rất lấy làm tiếc, cuối cùng cũng không thể nhìn con lớn lên, tin tưởng con khi đọc được những dòng di thư này, con đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Ngọc nhi, nương thật sự rất yêu con, cũng không muốn rời xa con sớm như vậy, nhưng là nương phạm vào sai lầm, phạm vào sai lầm nên phải nhận sự trừng phạt. Nương chưa bao giờ oán, nương cũng thật cao hứng vì đã có con. Ngọc nhi, nương hiện tại nói cho con biết, cha của con chính là Vương thượng của Tây Việt quốc, con nếu muốn đi tìm hắn, vậy hãy cầm lấy túi gấm mà nương để lại cho con đi gặp hắn, nếu con không muốn đi tìm hắn, vậy cách càng xa càng tốt, trăm ngàn không cần nghĩ báo thù cho nương. Nương là yêu cha của con, chỉ trách chúng ta không có duyên phận với nhau. Là ta phải xin lỗi hắn trước, là ta lừa hắn trước, hạ độc cho hắn, cho nên ta không trách hắn đã đối với ta như vậy, thật sự. Ngày khác con nếu thấy hắn, nhất định phải chuyển lời xin lỗi của nương đến hắn. Còn nữa hãy nói với hắn, ta là thật sự thương hắn. Ngọc nhi, nương hy vọng vào sự lựa chọn của con, cho nên mới giao lại di thư này cho Liễu Lăng cô nương, muốn sau khi con lớn lên mới giao lại cho con. Cho nên mặc kệ Ngọc nhi lựa chọn như thế nào, nương đều ủng hộ con. Còn có nhớ rõ phải báo đáp Liễu Lăng cô nương thật tốt. Nương tuyệt bút.”

Sau khi ta đọc xong di thư, Lâu Điện Ngọc trên mặt là vui sướng cùng đau lòng, Cảnh Tiêm Trần là vẻ mặt khinh thường, mà Sở Ngọc lại tràn đầy khiếp sợ, cũng chỉ có Mị là một bộ dáng

thờ ơ, việc không liên quan gì đến mình.

“Tốt lắm, chân tướng sự việc đã rõ ràng.” Ta quay đầu chống lại vẻ mặt khinh thường Cảnh Tiêm Trần, trào phúng nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi thật đúng là ti bỉ, lợi dụng một nữ tử để đi báo thù, hiện tại lại lợi dụng một đứa nhỏ, người giống như ngươi vốn là nên bị lưu đày.”

Nhớ tới hắn đối với Cẩm Hoàng tuyệt tình, lại nghĩ đến những việc mà hắn đã làm với Sở Sở, ta đối với Cảnh Tiêm Trần thật sự không có một chút hảo cảm nào.

Lưu đày thì đã sao? Hắn còn không phải là đã trở thành môn chủ của địa sát môn hay sao, vẫn tiêu sái như thường, lại gắt gao không thể quên được cừu hận, chẳng lẽ còn thật sự nghĩ muốn trở thành quốc quân của Tây Việt quốc sao?

Cảnh Tiêm Trần vẫn cười như cũ, tựa hồ chưa bị chịu ảnh hưởng, đôi mắt kia vẫn thẳng tắp nhìn về phía ta, ái muội nói: “Liễu Lăng, đừng quên lúc trước chúng ta nhưng là một đôi.”

Lời nói như vậy, làm không khí hiện trường nhất thời ngột ngạt vài phần.

“Lúc trước nếu thật sự là như vậy, thì là do lúc đó mắt ta bị mù.” Ta đón nhận tầm mắt của hắn, gằn từng tiếng nói: “Ta chưa từng có chán ghét một người như vậy, ngươi chính là người đầu tiên.”

Cảnh Tiêm Trần cười khẽ “Đúng, ta là lợi dụng Sở Sở, thế nào? Ta chính là một bên cứu Sở Sở, một bên theo những người đó đến truy giết bọn họ, ta muốn Sở Ngọc tín nhiệm ta, ta muốn Sở Ngọc hận Lâu Điện Ngọc, ta muốn cha con bọn họ tàn sát lẫn nhau, ta muốn Lâu Điện Ngọc thống khổ cả đời. Thế thì đã làm sao? Ta thích, ta nguyện ý là được.”

Sở Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Cảnh Tiêm Trần.

“Đồ điên.” Ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Cảnh Tiêm Trần cười phá lên, nhưng lại tràn đầy thê lương “Ta là đồ điên, người như ta làm sao lại không có khả năng là một người điên đây? Các ngươi luôn mồm khiển trách ta, nhưng là có ai lại biết được ta đã gặp phải chuyện gì không?”

Hắn chỉ vào Lâu Điện Ngọc, dĩ nhiên là vẻ mặt phẫn nộ “Là mẫu phi tâm địa đen tối của ngươi, không muốn nhìn thấy nương ta được sủng ái, hãm hại nương ta cùng người khác thông dâm. Sau đó lão nhân không đầu óc kia thế nhưng liền tin là như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, để cho một đám khất cái luân bạo người, khi đó các ngươi chắc có người đang cười, chỉ có ta đây khóc. Các ngươi đem tất cả làm như trò giải trí. Mặc kệ nương ta sống chết. Nương ta chịu không nổi khuất nhục, nhảy vực tự sát! Nhưng là ta là con trai của người, ngay cả xác của người đều không thể bảo tồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị coi như dâm phụ, bị tra tấn như súc vật. Khi đó, ta mới mười tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng là lão nhân kia lại đem ta ném vào một biên thành hoang vu, ta không có tiền, ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta bị người đánh đập lại không dám đưa tay lên tránh đỡ, ta chỉ có thể ăn những thứ thức ăn mà bọn họ ném cho, những người đó đều cười nhạo ta là thú vật, bắt ta uống nước tiểu của bọn họ, giống như con chó chỉ ăn xương bọn họ vứt cho, còn muốn vẫy đuôi mừng chủ. Từ lúc đó ta liền thề, ta nhất định phải đứng lên, đem một đám người này dẫm nát ở dưới chân mình, ta muốn người Lâu gia các ngươi toàn bộ đều chết không được tử tế.”

“Chẳng sợ mất tất cả, chẳng sợ đồng quy vu tận, ta kiếp này cũng sẽ không cho các ngươi sống yên ổn.” Nói xong lời cuối cùng, sự bình tĩnh hắn vốn cố ý ngụy trang đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự cừu hận như bão táp thổi quét hết thảy.

Bên trong thính thất to như vậy, một mảnh trầm mặc, tĩnh lặng như vậy có vài phần quỷ dị.

Ta cho tới bây giờ không có nghĩ tới hắn bừa bãi như vậy, tiêu sái như vậy, thế nhưng lại đã trải qua sự đối đãi như thế, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới người trong cung lại là loại người vô tình đến mức hoang đường như vậy.

Ta tựa hồ không nên nói hắn như vậy.

Có ai có thể lớn tiếng bảo chứng, chính mình sau khi chịu nhiều khuất nhục như vậy, có thể không chút nào oán hận hay không.

Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn thiên vị ai, giờ phút này ta lại cảm thấy mình đã sai khi nói hắn như vậy, có lẽ hắn thật sự có lý do để báo thù.

“Ngọc Thần…” Lâu Điện Ngọc nhẹ giọng gọi “Mẫu hậu người…”

Cảnh Tiêm Trần cũng là cắt ngang lời Lâu Điện Ngọc, cười lạnh nói: “Ta đã từng nói với bản thân, sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho bà ta nếm trải qua chuyện mà nương ta đã gặp, sẽ có một ngày ta muốn cười nhìn các ngươi phải chịu khổ sở.”

“Cho nên ngươi liền thông đồng với người của Đông Hải quốc đến đối phó quốc gia của mình, ngươi đừng quên ngươi cũng là người Tây Việt quốc.” Lúc này đây người lên tiếng lại là Mị, thì ra hắn cũng đã biết tất cả.

Cảnh Tiêm Trần sắc mặt hơi hơi ảm đạm, lẩm bẩm: “Nếu không phải là do một nữ tử bị ta ruồng bỏ, thì Lang Gia phường mà ta tỉ mỉ tạo ra cũng sẽ không bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng không cần xin giúp đỡ từ ngoại lực.”

“Cơ Lưu Tiêu là đang lợi dụng ngươi, hắn muốn là Tây Việt quốc.” Mị gằn từng tiếng nói.

Mà Cảnh Tiêm Trần cũng là cười phá lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mỗi người chúng ta “Thì đã sao? Hắn muốn chiếm lấy Tây Việt quốc, ta muốn xem Tây Việt quốc bị thua, nhìn người Lâu gia một đám đều trở thành chó nhà có tang. Quốc gia hủ bại này có quan hệ gì với ta sao? Từ lúc ta bị đẩy đến biên thành, ta cũng đã không còn là người Lâu gia, cũng không còn là con dân của Tây Việt quốc, ta gọi là Cảnh Tiêm Trần, trên giang hồ chính là môn chủ của địa sát môn, Cảnh Tiêm Trần được người giang hồ xưng là Ma vương.”

Ánh mắt của hắn cuối cùng đặt tại trên người Lâu Điện Ngọc, cười khẽ nói: “Đúng rồi, thủ hạ của ta chắc đã giết sạch những kẻ đã từng cười nhạo nương của ta. Riêng mẫu hậu của ngươi sẽ do ta tự mình động thủ, về phần vương hậu của ngươi, ta cũng giao cho thủ hạ bắt tới cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn giết, muốn chém là tùy ngươi. Trước khi ngươi ra đi,

ta cũng cho phép ngươi báo thù cho Sở Sở.”

“Ngươi thật muốn toàn bộ Tây Việt quốc đến tế điện cho cừu hận của ngươi sao?” Lâu Điện Ngọc nhìn Cảnh Tiêm Trần hỏi: “Ngay cả dân chúng của Tây Việt quốc cũng không bỏ qua sao?”

“Không cần theo ta nói những lời bi thương, Cảnh Tiêm Trần sớm đã không còn tâm, sự sống chết của người khác có quan hệ gì với ta?” Hắn khinh thường nhìn Lâu Điện Ngọc liếc mắt một cái “Ta không thể nhanh giết ngươi được. Ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy Tây Việt quốc là như thế nào rơi vào tay của kẻ thù. Ta muốn Lâu gia từ nay về sau thân bại danh liệt.”

“Nhẩm tính thời gian, Tà vương cũng nên đến đây.” Hắn nhếch khóe miệng, cười nói: “Làm Vương thượng của Tây Việt quốc có nên đứng dậy đi nghênh đón khách nhân từ xa mà đến không?”

Cửa đột nhiên bị mở ra, đứng ở bên ngoài rõ ràng là Cơ Lưu Tiêu, đứng bên cạnh hắn còn có Cẩm Hoàng.

Thành công đoạt hoàng cung nhưng lại lặng yên không một tiếng động như thế, người bên ngoài thậm chí không biết nơi này sớm đã xảy ra biến hóa long trời nở đất.

Ta ngước mắt nhìn, cách một cánh cửa kia, cùng Cơ Lưu Tiêu nhìn nhau.

************

Chương 175: Thì ra là yêu

Cả hai trong lúc đó, rõ ràng chỉ có cách nhau vài bước, lại giống như cách chân trời góc biển.

Ta không biết giờ phút ta có vẻ mặt như thế nào nữa, ta chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu ngưng tụ hoàn toàn sự phức tạp khó hiểu.

Là vì ta chạy trốn sao? Hay là không muốn cùng ta đứng ở vị trí đối lập?

Tầm mắt của cả hai ở trong khoảng khắc ngắn ngủi chạm vào nhau, sau đó ta liền dời mắt đi, nhìn về phía Cẩm Hoàng đứng ở bên cạnh hắn.c

Cẩm Hoàng vẫn như cũ một thân váy dài nguyệt nha, thần thái nhàn nhã, tựa hồ cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy ta ở trong này, nói vậy nàng đã sớm nắm được tin tức.

Mị đi tới bên cạnh ta, gắt gao nắm chặt lấy một tay của ta, cho ta một chút an ủi.

Ta quay sang cho hắn một nụ cười yên tâm, sau đó kéo Sở Ngọc đứng sang một bên.

“Cẩm Hoàng, nàng…” Cảnh Tiêm Trần không khỏi chạy lên phía trước ta, nhìn Cẩm Hoàng đứng ở bên cạnh Cơ Lưu Tiêu, cười thê lương “Đây là phương thức nàng trả thù ta sao?”

Nói vậy hắn là hiểu được Cẩm Hoàng cùng Cơ Lưu Tiêu có quan hệ hợp tác, cũng hiểu được mình đã bị lừa một vố đau đớn.

Khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mê người, Cẩm Hoàng nhìn thẳng vào Cảnh Tiêm Trần “Vậy thì sao?”

“Ta hiểu được, nàng quả nhiên là hận đến mức không thể không làm cho ta mất đi tất cả.” Rành rành như thế thương tổn Cẩm Hoàng, nhưng là trong

giọng nói của hắn lại mang theo bi thương khó hiểu.

Cẩm Hoàng ngẩn ra, sau đó cũng rất nhanh khôi phục lại tự nhiên “Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn cảm thấy ta không nên hận ngươi sao?”

“Không, nàng nên hận ta. Tốt nhất là nên hận ta.” Cảnh Tiêm Trần lẩm bẩm nói, sau đó liền chuyển hướng về phía Cơ Lưu Tiêu “Đông Tà Cơ Lưu Tiêu quả thực danh bất hư truyền, bất quá ta chỉ cần hủy đi Lâu gia, ta cũng không có hứng thú gì với cả Tây Việt quốc này, ngươi muốn lấy gì tùy ngươi.” Hắn chỉ vào Lâu Điện Ngọc đang đứng ở cách đó không xa, nói: “Đó chính là Vương thượng của chúng ta.”

Cơ Lưu Tiêu mâu quang cố ý vô tình xẹt qua ta, cuối cùng cũng là đặt tại trên người Mị “Chiến Hậu, chúng ta lại gặp nhau, bất quá lúc này đây ngươi nhưng là sẽ bị đánh bại.”

“Ta nhưng không thừa nhận việc làm ti bỉ như thế của ngươi, có bản lĩnh chúng ta cùng đấu một trận trên sa trường.” Trong giọng nói thô ách của Mị là sự hờ hững.

Cơ Lưu Tiêu cười nhẹ, thản nhiên nói : “Binh bất yếm trá, không cần phải nhận thua.” (1)

“Ngươi thật sự cảm thấy ngươi thắng sao?” Mị bỗng nhiên nở nụ cười, thản nhiên cười khẽ “Ngươi thật sự cảm thấy Tây Việt quốc dễ chiếm vậy sao?”

“Ta tin tưởng chính mình.” Cái loại huyênh hoang này mặc dù đến nơi này, cũng không có sửa một chút nào. Hắn vẫn kiêu ngạo tự tin như cũ.

Mị vừa muốn mở miệng, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên “Môn chủ, thuộc hạ đã mang người mà môn chủ muốn đến.”

Theo thanh âm nhìn lại, đã thấy vài môn đồ của địa sát môn đang áp giải hai nữ nhân quần áo hoa lệ, nói vậy đó là Thái Hậu cùng vương hậu mà Cảnh Tiêm Trần đã nói.

Mà người đứng ở một bên rõ ràng là Hạ Nguyệt Tiêu.

“Đem các nàng áp giải lại đây.” Cảnh Tiêm Trần quay đầu nhìn Lâu Điện Ngọc liếc mắt một cái, liền mở miệng phân phó.

Môn đồ của Địa sát môn đem người áp giải đến trước mặt Cảnh Tiêm Trần “Nhìn thấy môn chủ còn không quỳ xuống.”

Thái hậu của Tây việt quốc, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại, giờ phút này nàng ngạo nghễ ngẩng cao đầu, như thế nào cũng không chịu cúi đầu.

Một nữ nhân từng thay đổi như chong chóng, lật tay có thể che được mưa, đối mặt với tình huống như vậy, lại vẫn như cũ mang theo vẻ mặt cao cao tại thượng.

Mà vương hậu bên cạnh hiển nhiên không có được loại tu vi này như nàng, vừa nhìn thấy Lâu Điện Ngọc liền bối rối gọi: “Vương thượng, cứu ta.”

Nhưng nếu là Lâu Điện Ngọc chắc chắn sẽ không thèm để ý đến nàng, thậm chí còn tràn đầy cừu hận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó hắn lại nói với Cảnh Tiêm Trần: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi đã nói đem nàng giao cho quả nhân.” Giờ phút này, hắn lại gọi là Cảnh Tiêm Trần, hiển nhiên đã không hề coi hắn là người của Lâu gia.

“Có thể.” Cảnh Tiêm Trần đưa mắt ra hiệu cho người phía dưới, vài môn đồ của Địa sát môn liền buông vương hậu ra.

Nữ nhân kia vẻ mặt vui sướng thẳng tắp hướng Lâu Điện Ngọc chạy tới, muốn chạy vào trong lòng hắn tìm kiếm an ủi, lại bị Lâu Điện Ngọc một phen đẩy ra.

Nàng hiển nhiên còn không biết những việc mà mình làm đã bị bại lộ.

Lảo đảo một cái, nàng liền thẳng tắp ngã xuống đất.

“Vương thượng…” Nàng khó hiểu nhìn phu quân của mình.

Lâu Điện Ngọc lại chính là sâu kín hỏi: “Vương hậu, nàng yêu quả nhân sao?”

Trên mặt nữ nhân tuy rằng là nghi hoặc, lại vẫn là nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nô tỳ đương nhiên yêu người.”

“Vậy nàng có bằng lòng cùng quả nhân đồng sinh cộng tử hay không?” Lâu Điện Ngọc lại một lần nữa hỏi.

“Nô tỳ tất nhiên là sẽ cùng vương thượng đồng sinh cộng tử.” Giờ phút này, trên mặt vương hậu lại tràn đầy kiên định.

Lâu Điện Ngọc vươn tay kéo vương hậu đang ngồi dưới đất lên, cười nói: “Vậy nàng lại đây.”

Nghi hoặc dần dần biến mất, Vương hậu cao hứng nhào vào trong lòng Lâu Điện Ngọc.

Tất cả mọi người không rõ hắn rốt cuộc ý của hắn là gì, lại ở trong nháy mắt, hắn đột nhiên rút ra một con dao nhỏ đâm vào ngực Vương hậu, thản nhiên nói: “Được, quả nhân thành toàn cho nàng, vậy nàng liền cùng quả nhân xuống âm phủ, quả nhân muốn nàng tự mình đi giải thích với Sở Sở.”

Trên mặt Vương hậu tràn đầy sự khó tin, ngay sau đó lại hóa thành một tiếng cười thê lương “Thì ra ngươi đúng là vẫn còn không thể quên được tiện nhân kia.”

“Vương nhi, con

không thể.” Vẻ mặt cao ngạo của Thái Hậu cực kỳ tức giận, mặc dù bị người áp chế, nhưng là lời nói ra lại vẫn đầy uy quyền như cũ.

“Vương thượng, người đừng làm chuyện điên rồ.” Mị nghĩ tiến lên ngăn cản, lại bị Lâu Điện Ngọc giơ tay lên ngăn cản.

“Ngọc Ninh, ta luôn luôn coi ngươi như là huynh đệ của ta, ngươi cũng từng vì Tây Việt quốc lập vô số công lao trên chiến trường, ta vốn không nên trói buộc ngươi, nhưng là ta không có biện pháp. Ta không lấy thân phận của một quân vương ra mệnh lệnh cho ngươi, mà là lấy thân phận của một người huynh đệ khẩn cầu ngươi, nhất định phải bảo vệ cho Tây Việt quốc, sau đó giúp ta phụ trợ thật tốt cho Ngọc nhi, làm cho nó trở thành một thế hệ minh quân.” Hắn nói tới đây, lại không khỏi nhìn về phía Sở Ngọc “Ta cả đời tầm thường, ngay cả nữ nhân mà mình yêu nhất cũng không bảo hộ được, hiện tại ngay cả quốc gia đều giữ không được, ta còn tư cách gì sống trên đời này nữa?”

“Ngọc nhi, ta biết con hận ta, con nói rất đúng. Là ta thực xin lỗi nương của con, cho nên ta sẽ đi xuống âm tào địa phủ tìm nàng.” Trong ánh mắt Lâu Điện Ngọc nhìn Sở Ngọc mang theo vô hạn chờ đợi.

Ta biết hắn kỳ thật là muốn Sở Ngọc tha thứ cho hắn.

Chính là Sở Ngọc lại chỉ kinh ngạc đứng ở một bên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới Lâu Điện Ngọc sẽ lựa chọn con đường như vậy, ta vốn tưởng rằng hắn là người sợ chết, tình nguyện hy sinh tính mạng của người khác cũng muốn giữ lại tính mạng của mình, nhưng là một người như vậy một khi đã dính vào yêu đương, nhưng lại có thể trở nên phấn đấu quên mình như thế. Sở Sở một khi đã không oán không hối hận vì đã yêu hắn như vậy, nói vậy là do hắn có một mặt nào đó khiến cho người ta rung động.

Ta không khỏi cúi đầu, ở bên tai Sở Ngọc nhẹ nhàng mà nói: “Tiểu Ngọc, đừng làm chuyện làm cho chính mình hối hận.”

Có một số việc, một khi không làm cũng sẽ không còn cơ hội để làm nữa.

Sở Ngọc sợ run nửa ngày, tựa như ảo mộng thì thào gọi “Cha…”

Một tiếng gọi rất nhẹ, nhưng là vẻ mặt của Lâu Điện Ngọc cũng là tràn đầy thỏa mãn, có một loại bi thương kiên quyết rời đi.

“Vương nhi, con ném chủy thủ cho ta. Con là vương thượng của Tây Việt quốc, như thế nào có thể vô trách nhiệm như thế, đem toàn bộ trách nhiệm giao cho thần tử của mình, thế nhưng chỉ vì một nữ nhân mà phí hoài bản thân mình như thế, bản cung không cho phép.” Thái Hậu giọng nói sắc bén.

Lâu Điện Ngọc quay đầu nhìn nàng, nhún vai cười khẽ “Mẫu hậu, ta vốn không nên là một quân vương, là người không nên đoạt lấy ngôi vị này cho ta.”

Ngay tại giờ phút này, vương hậu vốn suy yếu dựa vào Lâu Điện Ngọc lại đột nhiên rút ra chủy thủ ở trước ngực mình, hung hăng đâm vào bụng Lâu Điện Ngọc “Vương thượng nếu không hạ thủ được, vậy để nô tỳ tiễn người một đoạn đường. Nếu phải chết, cùng nhau chết là tốt nhất có phải không?”

Lâu Điện Ngọc vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói với mẫu thân của mình: “Mẫu hậu, cũng đã đến lúc người nên trả nợ cho những việc mà mình đã làm. Tĩnh phi… Ngọc Thần…”

Đao kia hiển nhiên là đâm vào rất sâu, nói xong lời cuối cùng, hắn đã là cố gắng hết sức rồi.

Xem ra vương hậu là dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, làm người ta trở tay không kịp.

Sở Ngọc ở bên cạnh ta như bừng tỉnh từ trong cơn mộng chạy vọt lên, nắm lấy vạt áo của Lâu Điện Ngọc “Không được ngủ, không được ngủ. Cha… Ngọc nhi… Biết sai lầm rồi…”

Sở Ngọc quật cường như thế, cuối cùng cũng rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Lâu Điện Ngọc.

“Ngọc nhi, ta… Ngọc nhi… Nhất định sẽ trưởng thành… là nam tử hán…. đầu đội trời chân đạp đất… Phụ thân vô dụng…” Giờ khắc này, hắn đã không còn là quốc vương của Tây Việt quốc nữa, mà chính là một người cha.

Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, mặc kệ con đường này là đúng hay là sai, một khi lựa chọn liền không thể quay đầu lại được nữa.

Lâu Điện Ngọc cuối cùng nhắm hai mắt lại, rời khỏi trần thế.

Sở Ngọc thương tâm nhào vào trong lòng Lâu Điện Ngọc, cuối cùng khóc òa lên như một đứa trẻ.

“Đã chết, thế nhưng lại chết như vậy.” Cảnh Tiêm Trần lẩm bẩm: “Ngay cả dũng khí đối mặt với thất bại cũng không có sao?”

Hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn Thái Hậu, phun ra hai chữ “Quỳ xuống.”

“Ngươi là ai? Dám bắt bản cung quỳ xuống sao?” Mặc dù đã gần kề với tuyệt cảnh, nhưng nàng lại vẫn tràn đầy khí thế bức người như cũ.

Cảnh Tiêm Trần đưa mắt ra hiệu cho Hạ Nguyệt Tiêu ở phía sau Thái hậu, Hạ Nguyệt Tiêu dùng sức một cái, Thái Hậu liền thẳng tắp quỳ gối trước mặt Cảnh Tiêm Trần.

“Ác phụ, ngươi nghe rõ cho ta, ta từng tên là Lâu Ngọc Thần, là con của Tĩnh phi.” Cảnh Tiêm Trần từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang quỳ trước mặt, trong ánh mắt là sự cừu hận không cần che giấu.

Thái Hậu giật nảy mình, ngẩn người, sau đó cũng là khinh thường nói: “Thì ra là con của tiện nhân kia.”

Lời của nàng vừa dứt, Cảnh Tiêm Trần liền hung hăng tát nàng một cái, không lưu tình chút nào “Ta không cho phép ngươi nhục mạ nương của ta.”

“Nương của ngươi chính là tiện nhân, ngươi chính là đồ tạp chủng.” Thái Hậu lại vẫn như cũ không chịu nhún nhường, ngửa đầu cao ngạo nói.

Dù vậy cũng không nhận sai sao?

Ta đã nhìn thấy lửa giận dâng lên trong ánh mắt của Cảnh Tiêm Trần, tựa hồ ngay sau đó hắn sẽ bóp chết nữ nhân kia vậy.

Chính là hắn không có làm như vậy, hắn đột nhiên lại cười khẽ “Tiện nhân sao? Tạp chủng sao? Ta đây sẽ cho ngươi nếm thử tư vị tạp chủng bị dẫm đạp dưới chân người khác là như thế nào, ta cũng muốn ngươi biết thế nào mới gọi là tiện nhân.”

Nụ cười kia càng phát ra sáng lạn, lại mang theo vài phần chói mắt.

Hắn đem ánh mắt dừng lại ở trên người Hạ Nguyệt Tiêu, gằn từng tiếng nói: “Ngân Nguyệt, cứ làm theo sự phân phó lúc trước của ta, ngươi phải xem chừng ả, không được cho ả tự sát, ta muốn ả phải chịu hết mọi thống khổ mà nương ta năm đó đã trải qua, ta muốn nhìn Thái Hậu tôn quý kia bị người khác hung hăng dẫm nát dưới chân sẽ ra sao.”

Như vậy cười, bên trong sáng lạn lộ ra lẫm lẫm sát ý.

Hắn không cần người khác thấy hắn thế nào, mà những người đứng ở trong này cũng không có một ai lên tiếng ngăn cản.

Dù sao ai cũng không phải là người thiện lương đến đơn thuần, đều hiểu được bên trong ân oán này là ai đúng ai sai.

Ta cho tới bây giờ đều tin tưởng nhân quả báo ứng, chính mình làm những chuyện như vậy, một ngày nào đó sẽ ứng lên trên người mình.

Thái hậu phải chịu mọi trách nhiệm cho những việc làm trước kia của mình.

Hạ Nguyệt Tiêu hơi hơi thi lễ, sau liền một phen kéo Thái Hậu lên, lập tức biến mất ở trước mắt chúng ta.

Mà Cảnh Tiêm Trần cũng là nhìn Cơ Lưu Tiêu, cười nói: “Tiêu Vương gia, sau khi ta đã giải quyết xong chuyện của mình, đương nhiên ta sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi nữa. Về phần Tây Việt quốc, Ngươi muốn làm gì cũng được. Đương nhiên ta cũng hy vọng ngươi có bản lĩnh đánh bại được Chiến Hậu. Ta tin tưởng trận này của Đông Tà Tây Độc sẽ diễn ra nhất định thật phấn khích, đáng tiếc ta không thể chứng kiến được trận này.”

Mọi người có mặt ở tại đây đều nhìn hắn, hắn trở thành tiêu điểm.

Ta không thể giải thích được, đã biết rõ động cơ của hắn là gì, ta cũng không biết là nên đồng tình hay là nên lên án hắn đây.

Chính là mỗi người đều có lựa chọn không giống nhau, chỉ vì báo thù mà hắn lựa chọn buông tha cho tất cả.

Mà kết quả của sự lựa chọn đó, hắn chắc cũng đã nghĩ đến rất rõ ràng. Giờ phút này hắn dĩ nhiên nhìn về phía Cẩm Hoàng, hận ý trong ánh mắt dần dần tan biến, chỉ còn lại sự ôn nhu, dạt dào tình cảm.

Hắn nói: “Cẩm Hoàng, từ lúc nàng đứng ở chỗ này. Ta chỉ biết mình đã thua, cho nên nàng nếu muốn giết ta. Ra tay đi.”

Cẩm Hoàng nao nao, sau đó lại cười nói: “Ta vì sao phải giết ngươi? Ta cũng không muốn máu của ngươi làm ô uế đôi tay của ta.”

Như vậy tao nhã, như vậy cười nhạt. Chính là bên trong lộ ra nhiều điểm ẩn nhẫn mà ai cũng có thể nhìn ra.

Cẩm Hoàng đúng là vẫn còn oán hận hắn.

“Cẩm Hoàng, nàng không hận ta sao?” Cảnh Tiêm Trần cười khẽ, nhưng lại mang theo vài phần thê lương.

Cẩm Hoàng nhún vai, gằn từng tiếng nói: “Hận thì đã sao, không hận lại như thế nào? Ta chỉ muốn ngươi biết một điều: nay ta đã đứng ở trên ngươi. Nếu là muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”

Môi khẽ nhếch, mang theo vài phần trào phúng, giọng nói của Cẩm Hoàng nhẹ như gió thổi “Nhưng là ta sớm đã khinh thường giết ngươi.”

“Ta hiểu được.” Hắn lui lại phía sau mấy bước, lại ở ngay sau đó lại tấn công về phía Cẩm Hoàng “Nhưng là ta cũng sẽ không nguyện ý để cho nàng còn sống.”

Cẩm Hoàng cả kinh, kiếm trong tay dĩ nhiên vung lên, nhưng là ngay tại khi sắp chạm tới, Cảnh Tiêm Trần cũng đã thu chưởng lại, mỉm cười đón nhận kiếm của Cẩm Hoàng, sau đó đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng mình.

Ta tựa hồ nghe thấy hắn nói khẽ ở bên tai Cẩm Hoàng, thật xin lỗi.

Cẩm Hoàng hai tay vẫn như cũ nắm kiếm, trên mặt cũng là một mảnh ngẩn ngơ, hiển nhiên còn chưa bừng tỉnh trong biến cố xảy ra quá nhanh này.

Trong ánh mắt là một mảnh mờ mịt, lẩm bẩm: “Như vậy là đã xong sao?”

“Cẩm Hoàng…” Một giọng nói suy yếu từ cách đó không xa truyền đến, mang theo sự u buồn.

Quân Mạnh Nhiên đứng ở đầu tường, tùy ý gió thổi phất qua thân hình đơn bạc của mình, thổi tung mái tóc đen nhánh của hắn. Bên cạnh hắn, Bích Liễu gắt gao đỡ hắn, giống như sợ hắn sẽ bị té ngã.

“Ta đã đến chậm rồi sao?” sau khi lẩm bẩm khẽ nói một mình, hắn lại nói với Cẩm Hoàng: “Cẩm Hoàng, nàng sai lầm rồi. Tiểu Trần từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình ngươi.”

Cảnh Tiêm Trần đang dựa vào Cẩm Hoàng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng cuối cùng lại ngăn cản không được, chỉ có thể ảm đạm nhắm mắt lại.

“Ta không tin.” Cẩm Hoàng

nhún vai cự tuyệt tin tưởng “Hắn như thế nào lại có khả năng yêu ta đây?”

“Bởi vì quá yêu ngươi, cho nên mới không muốn cho ngươi biết mọi chuyện dơ bẩn, bởi vì quá yêu ngươi, cho nên mới buộc ngươi rời xa hắn, nhưng là ngươi từ đầu tới cuối vẫn chỉ là một thiên kim đại tiểu thư cố chấp mà thôi, căn bản là không để ý tới dụng tâm của hắn.” hắn luôn luôn suy yếu, giờ phút này nhưng lại cũng nói được rõ ràng rành mạch như vậy, nếu ta không có nhìn lầm, trong ánh mắt hắn nhìn Cẩm Hoàng nhưng lại mang theo vô số oán hận.

Oán hận sao?

Quân Mạnh Nhiên không phải là rất yêu Cẩm Hoàng sao?

Đây là có chuyện gì?

Ta rõ ràng đã nhìn thấy ánh mắt thương tâm muốn chết của hắn, cũng rõ ràng nghe thấy hắn chính mồm thừa nhận yêu Cẩm Hoàng, vì sao giờ phút này sẽ lại là như thế này?

Nói xong lời cuối cùng, hắn thế nhưng hướng Cẩm Hoàng rống lên, “Ngươi vì sao không đi? Vì sao lại ép hắn lựa chọn như vậy. Ngươi cảm thấy chính mình chịu nhiều đau khổ sao? Chính là sự đau khổ của ngươi không đáng kể gì so với sự đau khổ của Tiểu Trần đã phải chịu đựng. Ngươi có Hồng Lâu Vong Vũ, ngươi nếu có chút tâm điều tra, ngươi chẳng lẽ lại không biết thân phận của Tiểu Trần sao?”

Cẩm Hoàng kinh ngạc đứng ở tại chỗ. Cũng không biết nàng có nghe thấy những lời Quân Mạnh Nhiên vừa nói hay không

“Cẩm Hoàng, ngươi căn bản chính là sợ hãi, sợ hãi tự mình chịu không nổi.” Quân Mạnh Nhiên gằn từng tiếng nói “Người như ngươi, Tiểu Trần làm sao có thể nói rõ mọi chuyện cho ngươi biết được. Hắn tình nguyện để ngươi hận hắn cả đời, cũng không nghĩ muốn nói cho ngươi biết những chuyện mà hắn đã trải qua. Hắn cảm thấy chính mình thật bẩn, không xứng với ngươi. Ngươi là tiểu thư cao cao tại thượng của Minh gia, sao có thể hiểu được sự dơ bẩn của thế gian.”

“Vì cái gì?” Cẩm Hoàng thì thào khẽ hỏi, lại không biết là đang hỏi Quân Mạnh Nhiên, hay là đang hỏi Cảnh Tiêm Trần ở trong lòng nàng.

“Không có vì cái gì.” Cảnh Tiêm Trần suy yếu cười nói: “Ta căn bản… Chính là… Một kẻ ích kỷ…. Mặc dù là chết… Cũng chỉ muốn… Chết ở trong lòng của nàng.”

“Tiểu Trần, ngươi vì sao…” Quân Mạnh Nhiên cúi đầu thở dài, trong ánh mắt sự ưu buồn càng đậm “Ngươi biết ta nhất định sẽ đến, cho nên ngay cả con đường cuối cùng đều không có lưu lại cho chính mình sao? Ngươi ngay cả cơ hội cứu ngươi cũng không cho ta sao?”

Giờ phút này, ta mới đột nhiên nhớ tới, Phi Tuyết công tử trong tứ công tử là người am hiểu y thuật nhất.

“Mạnh Nhiên, đáp ứng ta, đừng nói gì nữa.” Cảnh Tiêm Trần mặc dù coi như đang cầu Quân Mạnh Nhiên, nhưng là trong ánh mắt kia lại tràn đầy cảnh cáo.

Quân Mạnh Nhiên sắc mặt buồn bã, trong ánh mắt u buồn lại càng đậm, cuối cùng gật đầu nói “Được.”

Cảnh Tiêm Trần có được sự cam đoan của Quân Mạnh Nhiên, quay đầu lại nhìn Cẩm Hoàng, tay khẽ nâng lên, muốn chạm vào mặt của Cẩm Hoàng, lại ở giữa không trung suy sụp rơi xuống, cuối cùng ngay cả một lần cuối cũng không thể chạm vào nàng được nữa.

Lựa chọn như vậy, cuối cùng là đúng hay sai?

Hắn nghĩ đến mình cần phải bảo hộ Cẩm Hoàng, nhưng là lại không biết Cẩm Hoàng tình nguyện cùng hắn chia sẻ mọi chuyện.

Ta nghĩ một lần kia, có lẽ ta chẳng qua chỉ là người giúp hắn diễn trò mà thôi.

Quân Mạnh Nhiên ở dưới sự trợ giúp của Bích Liễu nhảy xuống tường thành, thẳng tắp hướng Cẩm Hoàng đi tới “Ta muốn mang hắn đi.”

Cẩm Hoàng ngổi sụp ở mắt đất, lắc mạnh thân thể của Cảnh Tiêm Trần, gằn từng tiếng nói: “Nói cho ta biết.”

“Ta đáp ứng hắn, cho nên sẽ không nói.” Quân Mạnh Nhiên nhìn Cẩm Hoàng, trong ánh mắt tràn đầy sự phức tạp.

Trên mặt Cẩm Hoàng là một mảnh mờ mịt, nhưng lại nhìn không ra một tia thần sắc thương tâm, lại không biết có phải là do nàng vẫn không thể tha thứ cho Cảnh Tiêm Trần hay không, chính là vẫn như cũ thản nhiên lặp lại nói: “Nói cho ta biết.”

“Hắn đến chết vẫn còn muốn bảo vệ ngươi, nhưng là ta lại cảm thấy ngươi không nên được sống thoải mái như vậy, ngươi nên sống ở bên trong áy náy. Ngươi đã muốn biết, được, ta nói cho ngươi biết.” Ta không nghĩ tới Quân Mạnh Nhiên nhưng lại sảng khoái nói như thế.

Bích Liễu bên cạnh hắn giật giật ống tay áo hắn, nhẹ giọng nói: “Công tử, người…”

Quân Mạnh Nhiên quay đầu cho nàng một nụ cười

yên tâm “Bích Liễu, đừng lo lắng, chờ ta xử lý tốt mọi chuyện, chúng ta trở về thần y cốc, không bao giờ đi ra bên ngoài nữa.”

Bích Liễu khẽ gật đầu, trên mặt có sự vui mừng không kiềm chế được.

“Ta nói cho ngươi biết mọi chuyện, ngươi đưa hắn cho ta.” Hắn nhìn Cẩm Hoàng, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút biểu tình.

Cẩm Hoàng không nói gì, lại chính là khẽ gật đầu.

Giờ phút này, Sở Ngọc vẫn như cũ áp mặt lên trên người

Lâu Điện Ngọc.

Cơ Lưu Tiêu đứng ở bên cạnh Cẩm Hoàng, trên mặt là sự bình tĩnh, Mị đứng ở bên cạnh ta, khóe miệng gắt gao mím chặt lại, nhìn không ra là hắn đang suy nghĩ gì.

Ân oán của bọn họ trong lúc đó, vốn là không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng là chúng ta lại trở thành những nhân chứng, chứng kiến giây phút phồn hoa điêu tàn cuối cùng này.

Việc này thật bất ngờ, nhưng bắt buộc sẽ phải xảy ra.

“Cẩm Hoàng, ngươi cũng biết, hắn thủy chung vẫn luôn bảo vệ ngươi. Hắn có cừu hận của hận, hắn phải liều lĩnh để hoàn thành, mà ngươi cũng là người duy nhất chạm được vào trái tim hắn, hắn không thể cho ngươi cam đoan, cho nên cũng vô pháp cho ngươi hạnh phúc, chỉ có kích động đem ngươi đẩy ra.” Quân Mạnh Nhiên buồn bã cười,

phần u buồn kia lại đậm thêm vài phần “Cẩm Hoàng, ngươi biết không? Ta thương hắn.”

Quân Mạnh Nhiên khẽ nói, thậm chí cũng không quản phản ứng của người khác, tựa hồ hắn căn bản không thèm để ý đến mọi người sẽ nhìn hắn như thế nào.

“Ngươi có biết không? Ta lần đầu tiên gặp hắn là ở nơi nào?” Hắn cười khẽ, nhưng dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ.

Cẩm Hoàng lắc đầu, mà Quân Mạnh Nhiên cũng là thản nhiên nói: “Thanh lâu.”

Thanh lâu?

Trách không được Cảnh Tiêm Trần không cho phép hắn được nhắc tới, có lẽ hắn cảm thấy đây là một sự khuất nhục đi.

Cẩm Hoàng hít sâu một hơi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Quân Mạnh Nhiên “Thanh lâu?”

“Đúng vậy, thanh lâu. Hắn chính là đệ nhất hoa khôi của thanh lâu.” Quân Mạnh Nhiên nhàn nhạt trả lời, nhưng là trong ánh mắt lại nổi lên nhiều điểm ấm áp “Ta không biết mình vì sao sẽ lại thích hắn, tựa hồ không có gì lý do. Thậm chí thích đến mức muốn hắn làm thương tổn ngươi. Cẩm Hoàng, một lần kia, là ta cố ý chỉ đường cho ngươi, mà Tiểu Trần là tính dùng phương pháp kia để làm cho ngươi rời đi, nhưng là khi đó hắn lại không biết ngươi đã gặp phải sự kiện đó. Sau, hắn đã biết, nhưng là lại yên lặng chịu đựng tất cả, ta biết bởi vì ta có ân cứu mạng đối với hắn, hắn không thể làm ra chuyện gì có lỗi với ta, ta cũng biết hắn hy vọng ngươi như vậy buông tha cho hắn, mặc dù là hận cũng tốt, nhưng là ngươi cố tình không có buông tha cho hắn.”

Ta chưa bao giờ biết Phi Tuyết công tử trong tứ công tử, nhưng cũng sẽ làm ra loại chuyện này.

Quân Mạnh Nhiên nhàn nhạt tiếp tục nói: “Ta biết hắn yêu ngươi, yêu quá sâu. Nhưng ngươi không có nhận ra, mà ta cũng biết mình càng ngày càng thích hắn, nhưng lại không có phương pháp dừng lại, cho dù biết rõ là không đúng, lại vẫn như cũ không thể quay đầu lại được. Ta đi thanh lâu làm hoa khôi, chính là muốn nếm thử tư vị năm đó của hắn, ta theo đuổi ngươi, lừa bản thân mình là ta yêu ngươi, ta cũng chỉ là muốn thử xem hắn đau lòng khi bị ngươi thương tổn như thế nào, ta nghĩ muốn trải qua tất cả mọi chuyện mà hắn đã trải qua, như vậy có lẽ sẽ tới gần hắn hơn một chút. Có đôi khi ta cũng đã từng nghĩ, ngươi nếu thật sự thích ta, hắn nếu thật sự hiểu lầm ta thích ngươi, như vậy hắn có lẽ sẽ thuộc về một mình ta. Cho nên tất cả mọi chuyện, căn bản chỉ là nằm trong vở diễn của ta mà thôi. Ta như thế nào có thể thích ngươi đây, Cẩm Hoàng.”

Nhưng lại là như thế này sao?

Một màn lúc trước đến giờ khắc này lại thật sự đúng là trò cười.

Nhưng đến tột cùng yêu là gì, nhưng lại có thể làm cho người ta làm ra những chuyện như vậy?

Là vì trên người hắn cũng có sự cố chấp của Cẩm Hoàng ?

“Mà lúc này đây, hắn chính là quyết định chết ở trong lòng của ngươi, bởi vì hắn cảm thấy chính mình sau khi đã gây thương tổn cho ngươi, không thể cho ngươi hạnh phúc, lại tham luyến một tia ấm áp cuối cùng của ngươi. Cẩm Hoàng, từ đầu tới cuối, cũng không phải chỉ có mình ngươi bị thương tổn.” Quân Mạnh Nhiên nhìn Cẩm Hoàng, cười khẽ, “Hắn từng nói, gặp gỡ hắn là kiếp nạn của ngươi. Nhưng là ta lại cảm thấy, gặp gỡ ngươi, mới là kiếp nạn lớn nhất của đời hắn.”

Cẩm Hoàng như trước là vẻ mặt mờ mịt, lại không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Trần cả đời đã sống khổ sở, cuối cùng lại bị cừu hận ăn sâu. Nhưng là không ai có thể ngăn cản được những việc làm của hắn, có một số việc nếu không làm, cả đời sẽ làm cho tâm không yên. Nếu là làm, mặc dù đến cuối cùng là hối hận, nhưng cũng là cảm thấy trong lòng thoải mái.” Quân Mạnh Nhiên tiến lên từng bước, muốn từ trong tay Cẩm Hoàng ôm lấy Cảnh Tiêm Trần “Những điều gì cần nói ta đều đã nói hết, về phần Tiểu Trần đã từng gặp chuyện gì, ngươi nếu muốn biết, tự nhiên ngươi sẽ có biện pháp để biết tất cả.”

Cẩm Hoàng lại gắt gao ôm chặt người trong lòng, như thế nào cũng không chịu buông tay, chính là không ngừng lắc đầu.

“Ngươi đã đáp ứng ta.” Quân Mạnh Nhiên nặng nề thốt lên.

Mà Cẩm Hoàng lại chính là không ngừng lắc đầu.

“Bích Liễu, mang Cảnh công tử quay về cốc.” Quân Mạnh Nhiên thản nhiên nói một câu, Bích Liễu liền đã từ trong tay Cẩm Hoàng đoạt lại thi thể của Cảnh Tiêm Trần.

Nhưng lại nhanh chóng như vậy, hiển nhiên là một cao thủ.

Quân Mạnh Nhiên tiếp nhận thi thể của Cảnh Tiêm Trần, một cái phi thân liền đã nhảy lên đầu tường, để lại vài câu theo gió truyền lại.

“Trên thế gian này không còn có Phi Tuyết công tử Quân Mạnh Nhiên nữa, nếu như có thể, hãy nói hắn đã chết bệnh ở Đồ thành.”

Giờ phút này, Cẩm Hoàng cũng là đứng lên, lớn tiếng cười “Kết quả lại là kết thúc như vậy.”

Rõ ràng là đang cười, nhưng là ta lại cảm thấy trên người nàng, mỗi một chỗ đều nhuộm dần bi ai.

Kết cục như vậy?

Đúng vậy, vì sao lại là kết cục như vậy.

Chuyện của nàng cùng Cảnh Tiêm Trần, ta mặc dù không hiểu rõ lắm, chỉ nghĩ rằng giữa bọn họ trong mắt chỉ có cừu hận, lại không nghĩ rằng người nàng hận sâu nhất, lại yêu nàng sâu đậm như vậy.

Mà nàng lại không biết rõ mọi chuyện về hắn, thậm chí tự tay mình đã kết liễu cuộc đời của hắn.

Đời này, rất khó lại có một lần yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng rất khó sẽ lại có một lần hận đến đau triệt nội tâm như vậy, Cảnh Tiêm Trần mặc dù đã mất tất cả, nhưng chung quy hắn đã chiếm được trái tim của Cẩm Hoàng khi còn sống.

Kết cục như vậy cũng được coi là hoàn mỹ.

Mà ở rất nhiều thời điểm, cả hai đều chọn sai đường, đến cuối cùng cũng chỉ có thể như hai người xa lạ gặp thoáng qua mà thôi.

Hôm nay nhưng lại đối mặt với chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế, thậm chí ngay cả chính mình đều bị cuốn hút, trong lòng thật sự co rút thật nhanh, thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.

Nhìn Cẩm Hoàng như vậy, ta không có tiến lên, bởi vì ta biết Cẩm Hoàng kiêu ngạo, cũng biết tất cả chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của nàng mới giải thoát được.

Mị đứng bên cạnh, gắt gao cầm lấy tay của ta, không tiếng động an ủi ta, mà ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu lại xuyên qua đây

Ánh mắt kinh ngạc đặt tại hai tay nắm chặt của chúng ta.

Mắt hắn cứ gắt gao nhìn thật lâu, mà tay của chúng ta cũng không có buông ra.

Một khắc kia, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, ta lại nhìn thấy trong ánh mắt của hắn chợt lóe tia bi ai.

Còn chúng ta thì sao?

Sau khi cả hai đã lựa chọn, lại sẽ có kết cục như thế nào đây?

**********

(1 : Binh bất yếm trá : Việc binh tha hồ dối trá. Xuất xứ từ Hàn Phi Tử- Nan nhất: “ Trong chiến trận, tha hồ dối trá. Thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng.)

*********

Chương 176: Nhân tình mà xá

Tất cả lại rơi vào trong yên lặng, chỉ có mùi máu tươi nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí là chứng minh cho vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Cẩm Hoàng vẫn như cũ mờ mịt đứng ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt cũng là tràn ngập sự bi ai. Hình ảnh như vậy thoạt nhìn lại có vài phần quỷ dị khó tả.

Giờ phút này, ai cũng không muốn tiến vào trong thế giới của nàng.

Sở Ngọc vẫn là nằm ở trên người Lâu Điện Ngọc, cũng như nàng yên lặng chìm vào bên trong thế giới của mình.

Chỉ có ta, Cơ Lưu Tiêu, còn có Mị ở bên trong hoàng cung trống trải, không khí yên lặng khác thường lưu chuyển quanh chúng ta.

Ta không biết giờ phút này rốt cuộc là tình cảnh như thế nào nữa, cung nhân cùng hộ vệ ở trong cung tựa hồ toàn bộ đều biến mất không thấy một ai, vậy còn phía bên ngoài cung thì sao? Có phải trấn giữ bên ngoài đều là nhân mã của Cơ Lưu Tiêu không?

Ta cho tới bây giờ đều biết Cơ Lưu Tiêu là người giỏi mưu lược, cho nên nếu là không có nắm chắc mười phần thắng trong tay, hắn sẽ không đàng hoàng đứng ở bên trong hoàng cung của người khác như thế.

Đúng vậy, có lẽ giờ phút này tất cả đều đã nằm ở trong tay hắn.

Vậy còn Mị thì sao?

Mị cũng nổi danh không kém hắn, lại sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào đây?

Ta không biết được hắn có địch nổi Cơ Lưu Tiêu nữa hay không.

Trầm mặc quấn quanh, vô số gợn sóng lẻn vào giữa chúng ta.

“Ngươi muốn như thế nào?” lên tiếng lại là Mị, thanh âm thô ách cắt đứt một mảnh yên tĩnh.

Cơ Lưu Tiêu nhếch mép, thản nhiên cười khẽ “Đương nhiên là như lời ta vừa nói, cướp lấy Tây Việt quốc của các ngươi. Toàn bộ Ninh Việt thành đã nằm trong sự khống chế của ta, cho dù ngươi lấy một đấu lại một trăm, cũng khó mà thắng nổi.”

“Ta nếu như tại đây bắt ngươi lại, thì như thế nào?” Mị rút kiếm, hàn quang bắn ra bốn phía.

Cơ Lưu Tiêu nhếch mép, vẫn như cũ là một bộ dáng thản nhiên “Vậy cần phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã, còn có, bổn vương đã quên chưa nói cho ngươi, bổn vương nếu ra không được, bọn họ sẽ dùng máu tẩy Ninh Việt thành.” Đây là uy hiếp.

Mị cũng là lạnh lùng mà thốt ra: “Đừng quên, ta là Tây độc. Chỉ là dân chúng trong Ninh Việt thành thì đã sao? Ta muốn là bảo vệ cho toàn bộ Tây Việt quốc.”

Hai người bọn họ, bất quá chỉ là cách nhau vài bước, một người thân thanh sam, một người thân hồng y, một kẻ đạm mạc, một kẻ xinh đẹp.

Kiếm, hai bên chĩa vào nhau, trong ánh mắt đều là ý sắc bén, ám trào bắt đầu khởi động.

“Chiến Hậu, ta muốn ngươi thay ta bảo vệ cho Ninh Việt thành, bảo vệ cho Tây Việt quốc.” Phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm non nớt lại kiên định, Sở Ngọc đi bước một đi tới, nhìn Mị gằn từng tiếng nói: “Tây Việt quốc sẽ không bị thua, Lâu gia cũng sẽ không vong, nguyện vọng của phụ vương tất nhiên phải được hoàn thành.”

Sở Ngọc giờ phút này, trên gương mặt non nớt nhưng lại tràn đầy sự lạnh lùng không phù hợp với tuổi của nó, từ lúc nó gọi hai chữ phụ vương kia, chính là lúc nó đã đeo lên lưng mình vận mệnh của Lâu gia. Nó không còn là Sở Ngọc nữa, mà chính là quân vương kế tiếp của Tây Việt quốc.

Sở Ngọc đã lựa chọn con đường này, mà ta lại vô lực ngăn cản nó.

Ta vốn nghĩ rằng nó sẽ trở thành một hiệp khách, tiếu ngạo giang hồ, ta vốn nghĩ rằng ta có thể đem tất cả dạy cho nó, làm cho nó quên hết những chuyện đã xảy ra, nhưng là ta lại đi tới Ninh Việt thành, nhưng là tất cả mọi chuyện lại đã xảy ra.

Có phải tất cả đều đã được sắp đặt theo quy luật của nó rồi hay không?

Nó là đứa nhỏ mang dòng máu hoàng gia, không thể không gánh trên lưng mình trách nhiệm vì hoàng gia được.

Từ lúc nó quyết định, sinh mệnh của nó từ nay về sau sẽ không còn giống như lúc trước nữa, sẽ mất đi một vài thứ, lại cũng sẽ nhận được rất nhiều thứ.

Sở Ngọc kiên cường như vậy, nói vậy nó cũng không có khả năng sẽ lựa chọn lùi bước.

Ta không có lên tiếng, chính là lẳng lặng nhìn nó, ta cuối cùng cảm thấy nó sẽ trở thành một đế vương tốt.

Mị ngẩn ra, sau đó có vẻ như hiểu được một chút, cung kính nói: “Dạ.”

Từ nay về sau, Lâu gia sẽ có phong mạo như thế nào trong thiên hạ đây?

“Nếu là người của Đông Hải quốc, nếu muốn đoạt được thiên hạ, liền nên bắt đầu từ Đông Hải quốc. Tà vương ngươi nếu ngay cả một Đông Hải quốc cũng chinh phục không được, làm sao có thể đoạt được thiên hạ đây?” lời nói của Sở Ngọc thật là sắc bén, tuyệt không giống như một đứa trẻ mới mười hai tuổi nói.

”Hôm nay, ngươi mặc dù chiếm được Tây Việt quốc thì đã sao, người của Tây Việt quốc sẽ bội phục ngươi sao? Người trong thiên hạ này sẽ nhìn ngươi như thế nào.”.

Rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, những lời nói ra lại đâm trúng điểm yếu của đối phương đến vậy.

Ta hiểu được Cơ Lưu Tiêu cũng không từng nghĩ đến Cảnh Tiêm Trần sẽ chết, hắn muốn bất qúa cũng chỉ là người có thể khống chế được.

Nhưng là lại luôn có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Ngước mắt nhìn Cơ Lưu Tiêu, đã thấy hắn vẫn như cũ là một bộ dáng miễn cưỡng, cười như không cười nhìn Sở Ngọc “Bổn vương nếu giữ lại ngươi, ngày khác nhất định sẽ là một đối thủ đáng sợ.”

Những lời này là tán thưởng, nhưng cũng mang theo từng trận sát ý.

Ta không chút nghĩ ngợi chạy vọt lên, ngăn ở trước người Sở Ngọc, nhìn Cơ Lưu Tiêu nói: “Ta sẽ không để cho ngươi thương tổn nó.”

Cơ Lưu Tiêu híp mắt lại, mang theo vài phần khó hiểu phức tạp “Nếu như ta không thể không giết nó thì sao?”

“Ta đây sẽ giết ngươi, hoặc là ngươi cũng giết luôn ta đi.” Ta biết rõ những lời này thật sự là rất đả thương người, nhưng lại vẫn cố tình nói ra.

Ta nhìn thấy sắc mặt buồn bã của Cơ Lưu Tiêu, trong lòng cũng có vài phần hối hận, nhưng là lại lập tức ném bay loại cảm xúc này đi.

“Liễu Lăng, nàng thật sự không thể chờ ta sao?” Hắn hoàn toàn không để ý đến người khác, vươn tay muốn đụng vào ta, tay lại ở giữa không trung dừng lại.

Chờ sao?

Nếu hắn thật sự yêu ta, ta mặc dù có phải chờ đợi cả đời thì đã sao?

Nhưng là… Là thật vậy chăng?

Ta thản nhiên nói: “Phượng Loan không chết.”

Rốt cuộc ta vẫn là không hy vọng hắn cùng Mị động thủ, bọn họ cho dù ai bị thương, ta đều cảm thấy khó chịu.

Hắn giật mình ngẩn ra, ngay cả con mắt vốn đang híp lại trong nháy mắt mở thật lớn, một bộ dáng không thể tin nổi, ngay sau đó hắn dĩ nhiên bắt được bả vai của ta, “Thật vậy chăng? Nàng ở nơi nào?”

Tay hắn nắm thật nhanh như thế, giống như muốn đem ta bóp nát.

Ta không khỏi nhíu nhíu chân mày, lại vẫn như cũ bình tĩnh nói: “Ngươi rút binh rời khỏi Tây Việt quốc, ta liền nói cho ngươi biết.”

“Liễu Lăng, nàng…” tay hắn nắm bả vai ta lại không khỏi bóp chặt thêm vài phần, không chú ý đến vẻ mặt thống khổ của ta một chút nào.

Phượng Loan thật sự trọng yếu đối với hắn vậy sao?

Đúng, là ta đang đánh cược, nhưng là khi nhìn thấy biểu tình này của hắn, ta liền biết ta đã thua, thua thất bại thảm hại

Liễu Lăng a Liễu Lăng, hắn mặc dù thật sự coi trọng ngươi, nhưng cũng chỉ là do ngươi có khuôn mặt giống Phượng Loan mà thôi. Ta ở dưới đáy lòng hơi hơi tự giễu.

Cười nhạo chính mình thế nhưng còn ôm một tia hy vọng, nếu hắn không thèm để ý, ta liền sẽ quên tất cả mọi chuyện, lại một lần nữa tin tưởng hắn.

Nhưng là hắn làm sao có thể không thèm để ý đây?

Liễu Lăng ở trước mặt Phượng Loan không chịu nổi một kích, chỉ một cái tên là có thể làm cho hắn kích động thành như vậy, nếu Phượng Loan thật sự xuất hiện, hắn

chắc chắn sẽ không thèm nhìn ta dù chỉ là một cái liếc mắt đi.

Nói như vậy, đúng là vẫn còn bởi vì khuôn mặt này đi.

Nói như vậy, những lời này cũng bất quá chỉ là xuyên thấu qua ta để nói với Phượng Loan đi.

Trong lòng của ta là một mảnh thê lương, từng trận co rút đau đớn, hóa ra ngay cả mình thế nhưng thật sự trầm luân, lưu lạc đến mức muốn thử lòng của một người như vậy.

Thôi, như thế cũng thế.

“Ngươi phải hứa lui binh, thì ta sẽ nói Phượng Loan ở đâu.” Mặc dù trong lòng nổi sóng mãnh liệt, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh. Ngay cả chính ta cũng bắt đầu bội phục mình.

Cả hai giằng co thật lâu sau, hắn cuối cùng buông lỏng tay ra, thản nhiên nói: “Được, ta lui binh.”

Đáp án như vậy, ta lại không biết nói mình nên cao hứng hay là nên thương tâm.

Nên cao hứng đi, bởi vì ta đã hoàn thành hứa hẹn với Sở Sở, bảo hộ Sở Ngọc, cũng là bảo hộ điều mà Mị muốn bảo hộ.

Nhưng là đáy lòng của ta lại mang theo nồng đậm chua xót, thương tâm đúng là vẫn còn có cái không thể cao hứng nổi.

Hắn tỉ mỉ bày ra tất cả mọi chuyện như thế. Rõ ràng đã sắp thành công, lại chung quy cũng chỉ vì Phượng Loan mà buông tha cho tất cả.

Ta xem như hiểu được, thật sự hiểu được.

“Phượng Loan không chết, nàng bất quá là trúng độc túy sinh mộng tử. Nhị ca của ngươi, cũng chính là Dạ Khuynh Thành đem nàng giấu ở trên núi Phượng Hoàng.” Ta lẳng lặng nhìn hắn, nói hết tất cả.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, do dự một lúc, mở miệng nói: “Liễu Lăng, ta…”

Ta thản nhiên cười, giống như cái gì đều không thèm để ý, nhẹ nhàng thanh thản nói “Tiêu Vương gia, ta cái gì cũng hiểu được.”

“Liễu Lăng, ta chẳng qua là…” Hắn vẫn là nghĩ muốn mở miệng giải thích, ta lại xoay người, tiêu sái phất phất tay nói: “Không cần nói nữa, ta không thèm để ý. Còn thỉnh Tiêu Vương gia lui binh đi.”

Chính là vì sao nước mắt vẫn là không chịu khống chế cứ rơi xuống?

Liễu Lăng ta từ bao giờ lại cũng trở nên đa sầu đa cảm

như thế này? Ta hận chính bản thân mình giờ phút này.

Bất quá chỉ là một người nam nhân mà thôi, cần gì phải đem mình trở thành như thế.

Ta không dám cử động, cũng không dám đưa tay lên lau lệ, ta sợ người phía sau sẽ biết, ta sợ ngay cả một chút kiêu ngạo cuối cùng của mình đều bị bóc ra, ta thủy chung nhưng vẫn không thể thừa nhận nổi sự chật vật như vậy.

Đợi một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng đáp lại thật nhẹ “Được.”

Theo sau là tiếng bước chân, còn có thanh âm sột soạt khi di chuyển của quần áo vang lên, hắn thật sự đi rồi.

“Cơ Lưu Tiêu, ngươi đứng lại.” Sở Ngọc đột nhiên liền xông ra ngoài, lớn tiếng nói: “Tự tay ngươi phải đoạt được Đông Hải quốc, sẽ có một ngày ta muốn đích thân đánh bại ngươi.”

Ta nghĩ đến lúc đó Sở Ngọc bất quá cũng chỉ vì muốn thể hiện sự tức giận của mình, nhưng là rất nhiều năm sau ta mới biết được, nó lúc này đây lại là vì nước mắt của ta, cho nên mới muốn đánh bại người đã làm cho ta thương tâm.

Lúc này Sở Ngọc vẫn là đáng yêu, mặc dù nó trong miệng không thừa nhận.

Nếu nó vẫn như vậy thì thật tốt, nhưng là giờ phút này chúng ta ai cũng vô pháp đoán trước chuyện tình của nhiều năm sau sẽ xảy ra như thế nào.

Cơ Lưu Tiêu đúng là vẫn đi rồi, rút luôn cả mấy ngàn nhân mã tinh nhuệ vây quanh trong hoàng cung Tây Việt quốc.

Chỉ kém một chút nữa là hắn đã có thể khống chế toàn bộ Tây Việt quốc, nhưng là chỉ vì một chữ tình mà hắn tự buông tha cho tất cả.

Cơ Lưu Tiêu được xưng bá thiên hạ là nhờ mưu lược, lại cuối cùng vẫn là bị một chữ tình ràng buộc.

Có lẽ như vậy hắn kỳ thật cũng không thích hợp để làm một vương giả đi.

Đợi cho tất cả quay về yên tĩnh, ta mới đưa tay lên lau lệ đang tùy ý rơi, chính là Mị đã nhanh hơn ta một bước, mềm nhẹ giúp ta lau đi nước mắt.

“Liễu Lăng, các ngươi không thích hợp.” Mị thản nhiên nói: “Nếu hắn không chịu vì ngươi mà buông quyền thế, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày các ngươi vẫn sẽ là chia tay.”

Ta cười khổ “Mị Mị, ta hiểu được. Huống chi người hắn chung thủy không phải là ta.”

Ánh mắt

của Mị trở nên phức tạp, vươn tay vuốt tóc ta “Ta

nhận ra Liễu Lăng cười lên rất đẹp.”

Mị đây là đang an ủi ta sao?

Hắn quả nhiên sẽ không an ủi người.

Ta không khỏi cười cười một chút “Có phải như vậy hay không?”

Mị còn chưa có lên tiếng, một đạo thanh âm liền sáp tiến vào “Khó coi chết đi được.”

“Tiểu Ngọc Ngọc, tỷ tỷ còn chưa có tính sổ với

đệ đâu?” Ta không khỏi quay đầu lại, híp mắt nhìn Sở Ngọc.

“Nữ nhân, ngươi thực phiền.” Người này nhưng lại không lễ phép giống với Mị trước kia, một tiếng lại một tiếng gọi ta là nữ nhân.

Ta không khỏi nhéo tai hắn, uy hiếp nói: “Nương của đệ đem đệ giao cho ta, đệ phải nghe theo lời ta, đệ nếu không nghe lời, đừng trách tỷ tỷ biến thành mẹ kế.”

“Chiến Hậu, nữ nhân này đã phạm thượng, mau bắt lại cho ta.” Sở Ngọc oa oa kêu to, mang theo sự hoạt bát của một đứa trẻ.

Chính là ta biết bọn họ đều nhân nhượng ta.

Cho nên ta làm sao có thể ở trước mặt bọn họ rơi lệ, mặc dù thật sự thương tâm muốn khóc, cũng nên tìm một chỗ không người để phát tiết.

Ta đuổi theo Sở Ngọc chạy khắp hoàng cung, mà phía sau tựa hồ truyền đến tiếng cười khẽ của Mị.

Nếu thật sự có thể không lo lắng ưu sầu như vậy thì thật tốt, nhưng là… Rất nhiều việc đã thay đổi…

**********

Chương 177: Ba năm chi ước

“Liễu Lăng.” Cẩm Hoàng vẫn còn đang ngơ ngác mờ mịt, đột nhiên lên tiếng gọi ta.

Ta dừng cước bộ đuổi theo Sở Ngọc, quay đầu nhìn lại. Đã thấy Cẩm Hoàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ngày xưa. Tựa hồ đã thoát khỏi gông xiềng.

Nhưng là ta biết nàng không có bình tĩnh như vậy. Nàng chính là đem tất cả cất giấu vào trong lòng.

“Cẩm Hoàng. Có một số việc hãy coi như chưa từng xảy ra đi. Hãy quên tất cả đi.” Ta biết muốn quên tất cả cũng rất khó. Nhưng vẫn như cũ tránh không được không thể lên tiếng khuyên nhủ nàng.

Cẩm Hoàng hơi hơi gật đầu. Cười nhẹ “Liễu Lăng, ta hiểu được.”

“Cẩm Hoàng. Hãy cùng ta rời đi.” Ta vươn tay về phía nàng. Nhưng là nàng lại lắc đầu nói: “Không được. Liễu Lăng. Ta đã quyết định quay về Minh gia.”

“Minh gia sao? Vậy cũng tốt. Ngươi dù sao cũng là người

Minh gia.” Cẩm Hoàng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, chắc cũng muốn tìm về một nơi bình yên để sống.

Trở về đúng là sự lựa chọn tốt nhất.

Cẩm Hoàng đột nhiên từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho ta “Đúng rồi, Liễu Lăng. Đây là đồ lần trước ca ca đến chỗ ta, có nhờ ta chuyển cho ngươi.”

Ca ca?

Không biết vì sao trong đầu ta bỗng nghĩ đến người lần trước ta đụng phải ở trong ngõ nhỏ.

“Là cái gì?” Ta tự hỏi người đứng đầu Minh gia là người như thế nào, hắn lại vì sao phải bảo Cẩm Hoàng đưa đồ vật cho ta.

“Là lộ xuân.” Cẩm Hoàng thản nhiên nói.

Lộ xuân?

Vì sao hắn lại muốn đưa lộ xuân giao cho ta?

Mặc dù Lâu Điện Ngọc lúc trước đã phái người đi muốn Minh gia giao nộp lộ xuân ra, nhưng hắn vì sao lại sẽ

giao lộ xuân vào tay ta?

Có lẽ là thấy vẻ mặt khó hiểu của ta, Cẩm Hoàng giải thích nói: “Ca ca nói, một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp lại nhau. Ca ca nhờ ta nói lại với ngươi, rời xa mọi chuyện, đi được càng xa càng tốt.”

Rời xa mọi chuyện, đi được càng xa càng tốt.

Vì cái gì mà mọi người ai cũng nói như vậy với ta?

Ta ngơ ngác, mà Cẩm Hoàng lại cười nói: “Liễu Lăng, lúc gặp lại, chúng ta có thể là bằng hữu được không?”

Suy nghĩ bị Cẩm Hoàng kéo lại, ta gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng ta đương nhiên là bằng hữu.”

Trong lòng hai chúng ta không nói cũng đều hiểu được, nếu lại một lần nữa gặp lại, như vậy liền thật sự sẽ không còn bị liên lụy đến quan hệ lợi ích gì.

Muốn tìm được một người hiểu mình rất khó, nếu gặp được, tự nhiên cũng không nghĩ muốn buông tay.

Cẩm Hoàng khẽ cười, sâu kín nói: “Liễu Lăng, bảo trọng, ta phải đi rồi, ca ca đang đợi ta.”

“Được, ngươi cũng bảo trọng.” Ta cuối cùng cũng không đem vấn đề mà mình đang nghi hoặc hỏi nàng.

Nơi thần bí kia là rốt cuộc là của Minh gia cũng được, hay là của Cơ Lưu Tiêu cũng thế, đã không còn quan hệ gì với ta nữa.

Cẩm Hoàng chậm rãi rời đi, chính là khi đi được một nửa đường, nàng lại đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu nói: “Liễu Lăng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta nghĩ hắn sẽ hối hận.”.

Sau khi nói xong, Cẩm Hoàng liền xoay người rời đi.

Ta tự nhiên biết hắn trong miệng nàng là ai, nhưng thật sự là hắn sẽ hối hận sao?

Mặc dù thật sự hối hận thì đã sao?

Trên thế gian này điều không có khả năng làm được nhất, chính là bỏ qua tất cả mọi chuyện.

Cẩm Hoàng rời đi, bên trong hoàng cung to như vậy chỉ còn lại ba người chúng ta, Mị cùng Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa kinh ngạc nhìn ta, vốn không khí hài hòa lại biến thành một mảnh yên tĩnh.

“Ngươi phải đi sao?”. Mị lên tiếng hỏi.

Ta gật đầu, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Đúng, nơi này không phải là nơi thích hợp cho ta ở lại, ta đã muốn thật nhanh chóng được trở lại giang hồ, còn Mị Mị thì sao?”.

Mị quay đầu nhìn liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái, lại nhìn phía ta “Ta…”

Ta tự nhiên biết Lâu gia có ân cứu mạng đối với Mị, huống chi Lâu Điện Ngọc trước khi chết đã muốn Mị phụ trợ thật tốt cho Sở Ngọc, như vậy hắn làm sao có khả năng theo ta rời đi, ta tất nhiên là hỏi cũng như không.

Hơn nữa, ta cũng không có khả năng để Sở Ngọc lại một mình, có lẽ Mị có thể bồi dưỡng nó thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất tốt hơn ta.

“Mị Mị, ta hiểu được, ta nên cám ơn ngươi, hãy thay ta chiếu cố thật tốt cho Tiểu Ngọc Ngọc.” Ta cười, không chút để ý, giống như ngày xưa.

“Vì sao không ở lại, chẳng lẽ ba người chúng ta không thể sống cùng với nhau ở nơi này được sao?”. Sở Ngọc mất tự nhiên nói, sau đó giải thích, nói: “Ta chỉ là không muốn Chiến Hậu thương tâm, bằng không ta cũng sẽ không giữ một nữ nhân như ngươi lại.”

Ta không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này thật sự là đang xấu hổ.

“Tiểu Ngọc Ngọc, muốn giữ ta lại thì cứ việc nói thẳng ra, cần gì phải nói vòng vo.” Sự hưng trí của ta lại bắt đầu trỗi dậy, muốn trêu đùa Sở Ngọc.

“Để ta nghĩ lại vậy, nếu là đệ muốn giữ ta lại thì cần phải cho ta một danh phận tốt nhất. Nếu không đệ

phong ta làm Thái Hậu đi.”

Sở Ngọc ngẩng đầu lên, ta nghĩ nó sẽ tức giận, nhưng là lại nghe thấy nó nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu thích, ta có thể phong cho ngươi.”

Sở Ngọc như vậy thật đúng là đáng yêu, tính trêu đùa của ta lại nổi lên, tiến lên từng bước ôm lấy nó, bẹo hai má của nó, cười nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, thì ra trong lòng đệ lại coi trọng ta như vậy.”

“Buông tay, buông tay, ta đã nói rồi không cho phép ngươi bẹo má ta.” Sở Ngọc bất mãn kêu gào.

Lúc này đây, ta nghe lời buông hắn ra, thật có lỗi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, thật xin lỗi, ta không thể thích ứng được với cuộc sống này, một mai nếu tỷ tỷ già đi, không biết sẽ ra sao đây.”

Sở Ngọc cũng lặng lẽ nhìn ta nói: “Vậy ngươi về sau có trở lại không?”

Ta vươn tay vuốt đầu của nó, thản nhiên thở dài: “Tiểu Ngọc Ngọc, trên thế gian này không có chuyện vẹn toàn đôi bên, khi đệ có được vài thứ, nhất định đệ sẽ phải mất đi một vài thứ khác, đệ nếu lựa chọn con đường đế vương này, vậy thì đệ cần phải học được thói quen cô đơn.”

Sở Ngọc không có lên tiếng, cúi đầu làm như đang ngẫm nghĩ về những lời ta vừa nói.

“Mị Mị” ta chuyển hướng nhìn về phía Mị, từ trong lòng lấy ra thánh chỉ trống, mới chỉ có dấu ngọc ấn mà ngày ấy Lâu Điện Ngọc đã cho ta, đặt vào tay Mị nói “Đợi cho Tiểu Ngọc Ngọc lớn lên, khi nó có thể một mình đảm đương mọi việc, ngươi nếu muốn rời đi, ngươi có thể tùy thời rời đi.”

Lúc trước là muốn làm cho Lâu Điện Ngọc buông Mị ra, nhưng là nay ta nhưng không cách nào mang theo Mị rời đi.

Sở Ngọc cần hắn, Tây Việt quốc cũng cần hắn.

Trách nhiệm lớn như vậy, ta không thể để cho hắn vì ta mà buông tha tất cả.

Mị tiếp nhận thánh chỉ trong tay ta, nhìn vào mắt ta nói : “Ba năm, Liễu Lăng, ba năm sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Ta tin tưởng lấy tư chất của vương thượng, ba năm thời gian cũng đủ để hắn trở thành một quân vương chân chính.”.

Ba năm sao?

Khi đó Sở Ngọc mười lăm tuổi, thật sự có thể chứ?

Nhưng là ta cũng không nói thêm cái gì nữa, chính là cười gật đầu.”Được, ta ở trên giang hồ chờ ngươi.”

“Tiểu Ngọc Ngọc, Chiến Hậu nếu phải rời khỏi, ngươi tuyệt đối không được ngăn trở hắn, có thể chứ?” Ba năm thời gian, ta không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng nếu thật sự trở thành một quân vương, nhất định không muốn một thần tử như Mị rời đi.

Ta cũng không biết là do mình không tin Sở Ngọc, hay là do không tin hoàng quyền cao cao tại thượng kia.

Quyền lợi luôn luôn làm thay đổi một con người.

Chính là, đây là con đường mà Sở Ngọc đã tự mình lựa chọn, người ngoài cuộc như chúng ta không thể thay đổi được quyết định của nó.

Sở Ngọc ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt ngưng tụ một loại cảm xúc phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói lên lời, gật đầu nói: “Được”

Quả nhân, quả nhân chính là người cô đơn, một quân vương cần phải chịu đựng sự tịch mịch của vị trí cao cao tại thượng.

Ta nghĩ Sở Ngọc hiểu rõ được điều đó.

Ta không biết được kết quả như vậy, có thể được tính như là ta đã hoàn thành hứa hẹn với Sở sở hay không nữa, chính là nay ta cũng đã bất lực, chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

Ta dừng một chút, lại chuyển hướng nói với Mị: “Mị Mị. Kỳ thật ngươi không cần đối với ta như vậy. Nếu là vì ân tình năm đó. Vậy ngươi không cần phải nghĩ đến nữa, ta chỉ hy vọng ngươi được vui vẻ, ta hy vọng ngươi làm những chuyện mà ngươi thích.”

Ba năm chi ước, ba năm thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.

Kỳ thật ta còn là hy vọng, Mị có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Đối với Mị, ta luôn có một loại cảm giác phức tạp không rõ, có đôi khi ta thậm chí không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.

Từ lúc bắt đầu chính là hận hắn, cho tới bây giờ lại là vướng bận, đây rốt cuộc là sự chuyển biến gì?

Mị không nói gì, rất lâu sau đó sau, mới sâu kín nói: “Biết không? Thời gian ở cùng ngươi chính là thời gian vui vẻ nhất của ta”.

Ta sợ run cười, theo sau nở ra một nụ cười sáng lạn “Mị Mị, ta

luôn hoan nghênh ngươi trở về.”

Không nói chuyện tình yêu, không nói chuyện phong nguyệt, nếu hai người có thể gắn bó cùng nhau sống sót có lẽ sẽ vui vẻ hơn không?

Ít nhất không cần lo lắng ai sẽ làm tổn thương ai, không cần lo được lo mất.

Hắn từng nói, Liễu Lăng như vậy mới là Liễu Lăng mà hắn biết.

Trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, ta cũng chỉ có thể nở nụ cười cùng hắn nói lời tạm biệt.

Hắn khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên cười, là một nụ cười rất nhu hòa.

Ta không có hỏi lại Mị chuyện chiếc mặt nạ, cũng không có nhắc lại một đêm hắn đau đớn thống khổ kia nữa, ta biết hắn không muốn cho ta biết tất cả, ta mặc dù có tiếp tục hỏi hắn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không nói cho ta biết.

“Mị Mị, bảo trọng.” Giờ phút này, ta chỉ có thể nói được như thế mà thôi.

Hắn thản nhiên gật đầu, khóe môi lại không khỏi nhếch cao hơn vài phần.

“Cả Tiểu Ngọc Ngọc nữa, đệ cũng phải bảo trọng.” Ta lại nhịn không được ở trên mặt ngọc của hắn tàn sát bừa bãi một phen “Nhớ rõ phải trở thành một vị quân vương tốt.”.

“Ta sẽ trở thành một vị quân vương tốt.” Sở Ngọc trên mặt tràn đầy kiên định.

“Ừm, ta tin tưởng Tiểu Ngọc Ngọc.” Ta thản nhiên cười.

Tiễn ta một đoạn đường chỉ có Mị, chính là dọc theo đường đi cả hai chúng ta không ai lên tiếng, có lẽ là không biết phải nói gì nữa, chính là yên lặng cảm thụ giây phút gặp nhau cuối cùng này.

Trở lại Chiến Hậu phủ, ta sửa soạn những vật thuộc về mình, Mị chuẩn bị ngân lượng cùng ngựa cho ta, đưa ta đến tận cửa thành.

Vốn tưởng rằng sẽ vẫn trầm mặc, đến lúc ta sắp rời đi, Mị vẫn là gọi ta lại.

“Liễu Lăng, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi phải phái người đến tìm ta, mặc kệ ở nơi nào, ta sẽ đuổi đến bên cạnh ngươi.”

Mị từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài nhét vào trong tay ta.

Ta tiếp nhận tấm lệnh bài, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, cuối cùng ta cảm thấy mình không thể không làm một việc gì đó là không được.

Băn khoăn.

Vì thế đem Lộ Xuân mà Cẩm Hoàng cho ta đặt vào trong lòng bàn tay Mị “Mị Mị, ngươi cầm giúp ta, ba năm sau trả lại ta, ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi ba năm.”

Ta nghĩ có thể trì hoãn giải độc triền miên trong ba năm cũng không phải là không được, ta biết trong ba năm này, mặc kệ là như thế nào ta đều chờ hắn, mà về sau, chúng ta rốt cuộc sẽ ra sao, không ai có thể biết trước được.

Việc duy nhất ta có thể làm cũng chỉ có thể là việc này, cho Mị một hứa hẹn như hắn đã cho ta.

“Liễu Lăng, ngươi không cần như vậy, lúc trước ta không nên làm như vậy…” Mị có chút áy náy nói.

Vì muốn làm dịu đi không khí, ta trêu tức cười nói: “Mị Mị, lúc trước là do ngươi không biết thân phận của ta, hay là do ngươi cố ý làm thế?”

Mị không có trả lời, ta cũng không có chờ câu trả lời của hắn, xoay người lên ngựa, không có quay đầu lại.

Ly biệt là loại cảm xúc rất khó chịu, quay đầu lại chỉ làm cho mình càng thương cảm hơn mà thôi.

Gió từ phía sau thổi tới, tựa hồ như đang nỉ non “Có lẽ là vậy đi, trong ta luôn có một loại cảm giác khó hiểu, làm cho ta không nghĩ muốn thả ngươi rời đi, ta muốn đem ngươi chiếm cho riêng mình…”

Ta nghĩ ly biệt như vậy bất quá cũng chỉ là khoảng khắc trong nháy mắt, lại không biết rằng ba năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều điều, nếu giờ phút này ta có thể đoán trước được mọi chuyện sau này sẽ xảy ra, có lẽ ta sẽ không rời đi.

Nhưng ta không thể đoán trước được, cho nên vẫn là rời đi, vận mệnh vẫn quay theo quỹ đạo của nó, không ai có thể tránh thoát được vận mệnh của mình.

-hết quyển 2-

a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro