Q6C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió cuốn bụi mù, mây phủ kín thành, bên ngoài cổng thành Biện Lương, tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền sững sờ đứng trước cổng thành, trừng mắt nhìn thẳng vào vị thanh thiên có khuôn mặt đen vô cùng quen thuộc ngay trước mặt, khiếp sợ không hiểu.

Lão Bao vừa mới nói cái gì?

Có phải là nói trói Tiểu Miêu và ta áp giải về đại lao Khai Phong phủ không?

Kim Kiền chỉ cảm thấy trong đầu ong ong rung động, trước mắt nhòe nhoẹt trắng xóa, sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại được sức lực, ánh mắt chuyển tới mặt của Triển Chiêu bên cạnh.

Chỉ thấy hai mắt Triển Chiêu trừng trừng, khuôn mặt tuấn tú buộc chặt, vẻ mặt kinh hoàng quá độ đến mất cảm xúc.

Vẫn là Bạch Ngọc Đường hồi phục lại tinh thần trước nhất, bước lên trước một bước ôm quyền nói: "Bao đại nhân..."

"Bản phủ lệnh các ngươi trói Triển Chiêu và Kim Kiền giải về đại lao Khai Phong phủ! Chẳng lẽ đều không nghe thấy hay sao?" Mặt đen của Bao đại nhân tối xuống, lớn tiếng quát mắng đám nha dịch phía sau.

Đám nha dịch vẻ mặt đau xót thống khổ, cắn răng rưng rưng cầm đoạn dây thừng trong tay bước lên, run lẩy bẩy trói gô Kim Kiền và Triển Chiêu lại.

Triển Chiêu không chút phản kháng, mặt không cảm xúc để mặc cho dây thừng trói chặt, còn Kim Kiền, ngoại trừ há hốc mồm vẫn là há hốc mồm.

"Áp giải hai người vào đại lao Khai Phong phủ!" Bao đại nhân lại quát.

Chúng nha dịch gục đầu đi đến bên cạnh hai người, đang muốn giải đi, đột nhiên bên cạnh có người ra tiếng:

"Bao đại nhân chậm đã."

Bàng thái sư hất lông mày cán chổi, bày ra bộ dáng hứng thú xem kịch vui, đi một bước lắc lư một cái, thong thả bước lên phía trước nói: "Hai kẻ này chính là tội phạm trọng yếu cãi lời thánh chỉ, hẳn là phải giải đến thiên lao, vì sao phải đưa vào đại lao Khai Phong phủ?"

Cãi lời thánh chỉ?

Kim Kiền rùng mình một cái tỉnh táo lại.

Thánh chỉ? Chẳng lẽ là thánh chỉ trong vòng bảy ngày phải tìm về Thanh Long Châu? Chẳng phải là đã đưa thuốc giải cho Hoàng Kiền mang về rồi sao...

Lúc chia tay với Y tiên Độc thánh, Độc thánh đột nhiên xộc ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, lúc đó trong lòng đã nảy lên dự cảm điềm xấu.

Á á, Jesu ơi thần tiên ơi! Đừng có nói là đại sư phụ, nhị sư phụ động tay động chân gì đó trong bình thuốc giải của Thái Hậu rồi chứ?

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi liếc mắt qua Triển Chiêu một cái.

Vừa vặn bắt gặp đôi con ngươi cũng đồng một dạng nghi hoặc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hự, xem ra một miêu một thử này cũng nghĩ giống ta.

Chợt nghe bên kia Bao đại nhân lên tiếng: "Bàng thái sư, Triển Chiêu và Kim Kiền có kháng chỉ hay không còn chưa minh bạch, sao có thể tùy tiện đưa vào thiên lao?"

"Bao đại nhân, Hoàng Thượng đã hạ khẩu dụ phải bắt hai người này về quy án, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hay sao?" Bàng thái sư cười lạnh nói, vung tay áo dài, cao giọng hô: "Người đâu, mang yếu phạm áp giải vào trong thiên lao chờ ngày xét xử!"

Chung quanh yên tĩnh.

Thị vệ cấm quân phía sau Bàng thái sư lại không một ai nhúc nhích.

"Đều điếc hết rồi sao? Bản Thái Sư mệnh các ngươi bắt hai tên kia áp giải vào thiên lao!!" Bàng thái sư trợn đôi mắt tam giác, lại quát.

"Bàng thái sư, Thánh Thượng hạ khẩu dụ chỉ bắt hai người này về quy án, vẫn chưa hạ lệnh áp giải hai người này vào thiên lao." Một người bước lên ôm quyền cung kính nói, chính là Chỉ Huy Sứ cấm quân Viên Đình Lễ.

"Viên Đình Lễ, ngươi có ý gì?" Bàng thái sư tức giận đến mức hai vành mắt cũng run rẩy.

Viên Chỉ Huy Sứ lui ra phía sau một bước, ôm quyền khom người, cất cao giọng nói: "Thuộc hạ cẩn tuân khẩu dụ của Thánh Thượng, bắt Triển Chiêu, Kim Kiền về quy án! Người đâu, áp giải hai người này tới Khai Phong phủ chờ ngày xét xử!"

Viên Chỉ Huy Sứ ra lệnh một tiếng, lập tức có hơn mười thị vệ cấm quân bao vây quanh Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, chậm rãi đi về hướng Khai Phong phủ, bản thân Viên Chỉ Huy Sứ cũng đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nếu nói là áp giải, sự thật lại giống như đang hộ vệ bên người.

Biến cố này, chớ nói đến Bàng thái sư đang tức giận thổi râu trừng mắt ở một bên, mà đến cả Bao đại nhân cũng có phần kinh ngạc.

"Bao Chửng, Viên Đình Lễ, bản Thái Sư bây giờ vào cung, tấu các ngươi tội kháng chỉ bất tuân!" Bàng thái sư ở phía sau mọi người quát lên.

"Không cần làm phiền đến Thái Sư, Bao Chửng sẽ trực tiếp vào cung diện tấu với Thánh Thượng việc này!" Bao đại nhân cũng không cam chịu yếu thế.

"Giỏi, giỏi giỏi cho ngươi Bao hắc tử!"

"Bàng thái sư, thỉnh!"

Chẳng bao lâu sau, liền thấy quan kiệu của Bao đại nhân và Bàng thái sư vội vượt qua đội ngũ áp giải, hai đội kiệu phu nâng kiệu chân không chạm đất, rảo bước như bay, liều mạng lấn lên phía trước.

Triển Chiêu siết chặt mày kiếm, điềm tĩnh nhìn hai đỉnh quan kiệu tranh nhau chạy gấp đi một lúc lâu sau, nghiêng đầu nói với Viên Chỉ Huy Sứ bên cạnh: "Viên đại nhân, ngươi..."

"Triển đại nhân không cần nhiều lời, Viên mỗ đã tự có định đoạt." Ánh mắt Viên Chỉ Huy sứ nhắm thẳng phía trước, nét mặt không chút thay đổi nói.

"...Đa tạ..." Hồi lâu, Triển Chiêu mới nói ra một câu.

"Có thể bảo vệ được Triển đại nhân lúc này, coi như Viên mỗ đã không phụ lòng nhờ vả của các huynh đệ cấm quân..." Viên Chỉ Huy Sứ thở dài một hơi.

Kim Kiền quan sát hai người, âm thầm thở ra một hơi: Ơn trời, may còn có Viên đồng chí fan trung thành của Tiểu Miêu ra tay cứu nguy, nếu không thật sự bị lão cua già kia cho vào thiên lao, thì không chết cũng bị lột da.

*

Đại lao Khai Phong phủ là nơi quan lao trọng địa, ngày thường ngoại trừ ngục tốt áp giải phạm nhân thẩm vấn, còn lại hiếm có người ra vào.

Nhưng hôm nay, đại lao này rõ là có chút náo nhiệt.

Bộ khoái nha dịch Khai Phong phủ, thị vệ cấm cung, ngục tốt đại lao...đếm qua đếm lại cũng gần trăm người đang canh giữ bên ngoài một gian nhà tù, dồn đống lại làm cho đại lao vốn đã không rộng rãi càng chật như nêm cối.

Mà bên trong nhà lao được lực lượng hùng hậu canh phòng, lại chỉ giam giữ hai người.

Trong đó có một người từ lúc vào phòng giam, lại giống như con kiến chuyển loạn vòng vòng quanh chảo mỡ, vừa đi loanh quanh vừa không ngừng nói thầm trong miệng: "Năm phần, không, bảy phần...Không, tám phần...Chín phần chín là thuốc giải đã bị động tay động chân..."

Giọng nói kia cứ như một bầy ong mật, bên trái ong ong ong, bên phải vo ve, thực là quá mức tổn hại màng nhĩ, làm cho nha dịch canh phòng, ngục tốt thị vệ phải liên tục ghé mắt nhòm ngó, âm thầm nhíu mày, thế nhưng người còn lại trong phòng giam, dưới khung cảnh ồn ào nhốn nháo như thế, vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần, ngồi vững như Thái Sơn.

Rõ ràng là hành vi cử chỉ của hai người này hoàn toàn không dính dáng gì tới nhau, vậy mà lúc này lại bị nhốt cùng một chỗ, thật là có cảm giác tĩnh động phối hợp, nếu không muốn nói là có chút quái dị.

Lúc Công Tôn tiên sinh đuổi bước tới đại lao, chính là đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Công Tôn tiên sinh, độc của Thái Hậu có giải được không?" Kim Kiền vừa thấy Công Tôn tiên sinh, nhất thời mắt nhỏ tỏa sáng, nhào mạnh đầu tới trước hô lên.

Triển Chiêu cũng lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Kim Kiền nhìn vào Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh liếc nhìn hai người, thở dài một hơi nói: "Đêm hôm trước, Hoàng Kiền đã mang thuốc giải vào cung giải độc cho Thái Hậu, thuốc đến độc giải, nay Thái Hậu mạch đập vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, chắc hẳn ít ngày nữa có thể hồi tỉnh."

Hai người Triển, Kim đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Thái Hậu đã giải độc được rồi, vậy không còn là vấn đề..." Kim Kiền vỗ ngực.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nói: "Thái Hậu giải được độc có can hệ gì tới Triển hộ vệ và Kim giáo úy?"

Triển Chiêu, Kim Kiền đồng thời cả kinh.

"Có can hệ gì?" Kim Kiền trợn to tròng mắt, giọng kéo cao đến quãng tám: "Can hệ quá lớn đi chứ! Thuốc giải kia chính là do Triển đại nhân giao cho Hoàng đại nhân mang về Biện Kinh giải độc cho Thái Hậu!"

"Lời này là thật sao?" Công Tôn tiên sinh cả kinh nói.

"Đương nhiên là thật!" Kim Kiền gật đầu khẳng định.

Công Tôn tiên sinh lại dời mắt về phía Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, ngươi có thể kể lại chân tướng thuốc giải này cho tại hạ biết không."

Triển Chiêu gật đầu, lập tức kể lại giản lược chuyện gặp Nhất Chi Mai thế nào, thăm dò đến thôn Du Lâm ra sao, làm sao gặp được hai người Y tiên, Độc thánh, cách nào luyện được thuốc giải, cả chuyện vì giải độc cho thôn dân nên đã giao thuốc giải cho Hoàng Kiền mang về ra sao, chỉ là trong đó bỏ bớt đi hai đoạn "Liên hoàn mỹ nhân kế" và sát thủ hắc y.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, sắc mặt trắng nõn bất chợt ẩn lên màu xanh đen, mắt phượng lóe lên nét hung tợn cực độ, bỗng nhiên lớn tiếng rít lên: "Hoàng Kiền tên sâu bọ!"

Triển Chiêu, Kim Kiền nhất thời hoảng sợ ngay tại trận.

Phải biết Công Tôn tiên sinh chính là một đời danh nho, từ trước đến nay ôn văn nho nhã, luôn lấy lễ nghĩa đối đãi với kẻ khác trước tiên, thế nhưng lúc này lại không màng để ý đến hình tượng mà chửi ầm lên, quả thực là việc trăm năm khó gặp.

"Công, Công Tôn tiên sinh..." Kim Kiền run rẩy cuống họng, thử gọi một tiếng.

Công Tôn tiên sinh mạnh mẽ nhấc đầu, nói: "Các ngươi có biết tên Hoàng Kiền kia đã nói gì không?" Không đợi hai người trả lời, lại giận dữ nói tiếp: "Tên Hoàng Kiền kia bảo rằng thuốc giải là do hắn ngàn cay vạn khổ, tự mình tìm đến khắp các ẩn sĩ giang hồ để cầu thuốc cho Thái Hậu, chẳng những không đề cập đến nửa phần công lao của hai người , thậm chí..."

"Thậm chí cái gì?" Kim Kiền bây giờ đã muốn nghe ra đầu mối, mắt nhỏ ngầm tỏa ra ánh đỏ.

"Hoàng Kiền còn nói trên đường về kinh, gặp phải Triển Chiêu tìm kiếm tung tích của Thanh Long Châu không có kết quả, nên đã liên thủ với thổ phỉ giang hồ Nhất Chi Mai đánh lén hắn, có ý đồ trộm đi thuốc giải để vào cung nhận thưởng, Hoàng Kiền liều mình thoát khỏi vòng vây đến sắp mất mạng, mới có thể đúng lúc mang thuốc về giải độc cho Thái Hậu!"

Nói xong một lượt, Triển Chiêu và Kim Kiền đều sững ra tại chỗ, thật lâu sau vẫn không thể lên tiếng.

Đột nhiên, Kim Kiền lùi về sau một bước, hung hăng đá một cước vào hàng rào nhà lao, mắng ầm lên: "Hoàng Kiền tên sâu bọ đáng chém ngàn đao kia!! Ta ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà mi!!"

Sắc mặt Triển Chiêu như mây đen che phủ bầu trời, tuấn nhan trầm tịch làm cho người ta sợ hãi.

"Nay Hoàng Kiền đã là công thần cứu mạng Thái Hậu, hắn nói gì tất nhiên Hoàng Thượng cũng sẽ nghe theo, thêm vào Bàng thái sư ở một bên thêm mắm dặm muối, Thánh Thượng lập tức hạ chỉ bắt Triển hộ vệ và Kim giáo úy về quy án, nếu không phải là Bao đại nhân lấy tính mạng ra đảm bảo, cực lực chu toàn, sợ là lúc này hai người các ngươi đã khó giữ được tính mạng." Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói.

"Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu nguyện cùng Hoàng Kiền đối chất!" Triển Chiêu bước lên một bước, mắt sáng trừng trừng,tia sắc bén bắn ra bốn phía.

"Đúng đúng, để cho tên Hoàng Kiền kia đối chất với chúng ta!" Kim Kiền cũng chạy tới, nổi giận đùng đùng nói: "Có toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm làm nhân chứng cho chúng ta, còn có Y tiên, Độc Thánh, Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường đều là nhân chứng!"

Công Tôn tiên sinh gật đầu: "Bao đại nhân đã dự đoán trước lời của nhị vị, cho nên sau khi bố trí cho hai người vào thành bình an liền vào cung nói tốt cho hai người, cầu xin Thánh Thượng hạ chỉ thăng đường xét xử công khai án này. Nay lại có thêm nhân chứng quả thật rất tốt, chỉ có điều..." Công Tôn tiên sinh nhướng mày: "Nhị vị có biết nhị vị tiền bối Y tiên, Độc thánh và Nhất Chi Mai hiện đang ở nơi nào không?"

"Việc này..." Kim Kiền nghẹn lời.

Đại sư phụ và nhị sư phụ từ trước đến nay thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*), mà Nhất Chi Mai kia lần này bị làm khổ quá sức, e là bây giờ đã sớm tìm ra một xó thanh tịnh để trốn rồi, ba người này đều là tay lão luyện trong việc ẩn thân náu mình, giờ nhất thời sợ là không tìm được.

(*) Rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, không rõ tung tích.

Mà thôn dân thôn Du Lâm thì...

"Thôn Du Lâm cách Khai Phong phủ đường xá xa xôi, có ra roi thúc ngựa cũng phải mất một ngày một đêm mới đến nơi, nhưng bây giờ mới thông báo cho thôn dân vừa thoát khỏi bệnh nặng đến đây làm chứng...E là không kịp..." Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Kim Kiền tức thì trắng nhợt, hết sức ảo não, nghĩ thầm:

Thời cổ đại này khoa học kỹ thuật chưa phát triển thật là quá mức bất tiện, nếu là ở hiện đại, điện thoại, radio, TV, điện báo, máy tính tùy tiện chọn đại một cái lập tức xong ngay!

"Duy chỉ có kế này..." Công Tôn tiên sinh nhíu mày xe râu suy nghĩ một lát, đột nhiên xoay người đi ra phía ngoài: "Tại hạ sẽ dùng bồ câu đưa tin cho Huyện thừa đương nhiệm, ghi lại lời chứng của thôn dân thôn Du Lâm thành bản cung , sau đó lại thả bồ câu chuyển về!" Vừa đi được vài bước, bất giác chững lại, nói vọng vào: "Triển hộ vệ và Kim giáo úy chớ quá lo lắng."

Dứt lời, liền gấp rút đi khỏi, để lại Triển Chiêu và Kim Kiền đứng thẳng tắp ở bên trong nhà lao.

Hồi lâu, Kim Kiền đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng Triển Chiêu, ánh mắt sáng quắc nói: "Triển đại nhân, thuộc hạ có một chuyện không nói ra thì không thoải mái, mong Triển đại nhân cho phép."

Triển Chiêu giật nảy trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Kim Kiền, đôi môi khép mở mấy lần, mới chầm chậm hạ giọng nói: "Lần này đều do Triển Chiêu khăng khăng cố chấp, không nghe lời khuyên giải của Kim giáo úy, cả tin kẻ gian, Triển mỗ..."

"Triển đại nhân, ngài nói cái gì vậy?" Kim Kiền chớp chớp mí mắt, vẻ mặt không hiểu.

Triển Chiêu hết sức kinh ngạc: "Không phải Kim giáo úy muốn nói với ta điều này?"

Kim Kiền vội lắc đầu xua tay: "Triển đại nhân vì cứu thôn dân mà không tiếc mang công trạng của mình chuyển giao cho kẻ khác, đây là cử chỉ quên mình vì người, chí công vô tư, cảm thiên động địa, đức độ hơn người, thuộc hạ kính nể vạn phần!" Nói đến đây, còn không quên xoay người tạo dáng bái lạy, nói tiếp: "Thuộc hạ đối với Triển đại nhân một lòng sùng kính như nước sông liên miên chảy hoài không dứt, giống như chỉ có thể ngửa mặt lên trời nhìn núi Nam Sơn cao trùng điệp, giống như tầng tầng lớp lớp biển mây lãng đãng, giống như vũ trụ bao la mênh mông vô hạn vô biên...Lại giống như, lại giống như...Cái kia...Khụ khụ..."

Nói đến đây, dù Kim Kiền được xưng là mồm mép bậc nhất Biện Kinh cũng bịa không nổi nữa, chỉ có thể nghẹn ra một trận ho khan.

Khụ khụ, ngày thường chỉ cần ta nói tới đoạn "Nước sông liên miên", chắc chắn sẽ bị Tiểu Miêu không thích nghe nịnh nọt này cắt đứt ngay tắp lự, tại sao hôm nay ta nói đến miệng khô lưỡi khô, mẻ răng hết chữ mà Tiểu Miêu này còn chưa lên tiếng?

Kim Kiền hơi nghiêng đầu, nhìn trộm về phía Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn mình đăm đăm, một đôi mắt sáng như thể chứa đựng hồ xuân khoan thai, suối trong êm chảy, ba quang gợn sóng lay động dập dềnh, bao lấy mình bên trong.

Kim Kiền chợt cảm thấy tim mình đập trật đi nửa nhịp, ngay sau đó lại bắt đầu đập điên cuồng một mạch, cứ như trống trận thúc giục, thình thịch rung động, trong lúc nhất thời, huyết khí dâng lên, cả người nóng bừng, vội rút lại ánh mắt, im lặng xoay người đưa lưng về phía Triển Chiêu.

Ba nhược Ba La Mật, ba nhược Ba La Mật...Không, không đúng, là sắc tức là không, không tức là sắc...Sắc không...Sắc không rồi tới cái gì...Á á á, Tiểu Miêu này hôm nay làm sao vậy, lực sát thương của đá mắt mèo sao lại kinh người như vậy hả?

"Vừa nãy Kim giáo úy bảo có chuyện muốn nói, không biết là chuyện gì?" Giọng Triển Chiêu bay ra từ sau lưng.

Hết thảy khó chịu nháy mắt mất sạch, một cỗ tức giận đầy ứ trong ngực, làm cho khí thế của Kim Kiền tức thì tăng lên vùn vụt, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu hít hơi, lớn tiếng chửi bậy: "Ngươi đó con chồn hôi miệng toàn rắm thối, về sau sinh con trai chắc chắn không có ***——"

*** Từ ngữ phá hoại văn chương kiểu này, cho Quân mạn phép bỏ vào dấu sao.

Âm sắc thê lương nháy mắt truyền khắp mọi xó xỉnh đại lao, khiến thị vệ vững chãi bên ngoài, phạm nhân bên trong rúng động đến mức ngổn ngang trong gió.

Trong khi đó Triển Chiêu phía sau Kim Kiền, trên khuôn mặt tuấn nhã lại hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt, nhạt đến mức ngay cả bản thân Triển Chiêu cũng không phát giác, bất quá chỉ trong chớp mắt đã bị gió lạnh trong nhà tù thổi qua, cuốn đi mất hút...

*

Rạng sáng hôm sau, hai người Triển Kim liền bị lao đầu Mạnh Nhạc dẫn đến trước đại đường Khai Phong phủ, chờ Bao đại nhân truyền gọi.

Nhưng đến khi hai người đi tới bên ngoài đại đường, lại thấy cực kỳ không ổn.

Ở trước sân đại đường, sát san cấm quân thị vệ hoàng thất, thái giám cung nữ trang bị mũ miệng đầy đủ, ánh vàng rực rỡ nơi nơi.

Thế trận như vậy chỉ giải thích rõ ràng một sự kiện —– thánh giá đích thân tới!

Mạnh lao đầu bên cạnh nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, Kim Kiền: "Nghe nói đêm qua Bao đại nhân quỳ suốt một đêm bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, mới cầu được Hoàng Thượng hạ chỉ thăng đường thẩm vấn công khai hai vị, đợi đến lúc thăng đường, hai vị có oan khuất gì cứ nói ra rõ ràng minh bạch."

"Đương nhiên, đương nhiên!" Kim Kiền gật đầu liên tiếp, nuốt hết hai miệng nước miếng, lại lén liếc mắt nhìn qua Triển Chiêu bên cạnh, chỉ thấy Triển Chiêu thẳng tắp thắt lưng, thần sắc như thường, là tạo hình tiêu chuẩn của Thái Sơn có đổ sụp trước mặt cũng không đổi sắc.

Hự, Tiểu Miêu này quả nhiên là từng gặp qua tình huống lớn, tố chất tâm lý quả thực không cùng đẳng cấp với ta.

"Kim giáo úy, sau khi lên công đường, toàn bộ đều lấy lời của Triển mỗ làm chuẩn, ngươi đừng nên nhiều lời!" Đột nhiên, Triển Chiêu chuyển tầm nhìn, vẻ mặt trang nghiêm chính trực trừng mắt nhìn Kim Kiền nói.

"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu chân chó nói: "Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên! Thuộc hạ hết thảy đều lấy Triển đại nhân làm chuẩn, sai đâu đánh đó, tuyệt đối không nói bừa một chữ!"

Triển Chiêu thu mắt gật đầu.

"Thăng đường!"

"Uy vũ —-"

"Truyền Triển Chiêu, Kim Kiền lên công đường —–"

Triển Chiêu đi trước dẫn đầu, Kim Kiền theo sát phía sau bước lên công đường, vừa đi, vừa dè dặt quan sát thật cẩn thận bầu không khí trên công đường, âm thầm đánh giá:

Chính giữa công đường, một vị Bao đại nhân mặt đen, phía sau án thư đặt ngay bên cạnh, một cây Công Tôn gậy trúc mặt trắng, tứ đại kim cương đứng thẳng bốn góc, đúng là đội hình thông thường, chỉ có điều bên phải Bao đại nhân còn có thêm hai vị nhân viên cấp cao dự thính.

Vị bên phải kia, long bào đai ngọc, ngọc nhan mắt sáng, chính là người lãnh đạo tối cao đương thời, đồng chí đương triều thiên tử Nhân Tông; vị bên trái kia, bảo đỏ thêu mãng xà, tóc bạc mày xếch, chính là kẻ thù ôm hận cũ với Bao đại nhân, cha vợ thiên tử, Bàng thái sư.

Vấn đề là sắc mặt của lão huynh Nhân Tông có phần không tốt, lão cua già thì có vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, trong khi đó sắc mặt của Bao đại nhân trở nên trắng lạ thường, còn Công tôn tiên sinh lại trở nên đen bất thường —- không lành, cực kỳ không lành!

Hai người đến chính giữa công đường, vén bào quỳ xuống nói:

"Triểu Chiêu khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái Sư, Bao đại nhân." "Kim Kiền khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái Sư, Bao đại nhân."

"Bang!" Kinh đường mộc đập mạnh xuống bàn, âm thanh vang vọng trong ngoài công đường.

"Triển Chiêu, Kim Kiền, hai người các ngươi đã biết tội của mình chưa?" Bao đại nhân quát.

Kim Kiền không khỏi run cầm cập, không biết vì sao lại nhớ tới tình cảnh xui xẻo lần đầu tiên ra hầu tòa cùng với Tần Hương Liên.

"Triển Chiêu không biết mình phạm tội gì! Thỉnh đại nhân nói rõ!" Triển Chiêu thẳng người quỳ xuống đất, cất cao giọng nói.

"Hai người các ngươi không thể trong vòng bảy ngày tìm về Thanh Long Châu giải độc cho Thái Hậu, đó là phạm vào tội lớn kháng chỉ bất tuân!" Bao đại nhân lạnh lùng nói.

"Bẩm đại nhân, Triển Chiêu dù trong vòng bảy ngày chưa thể tìm ra Thanh Long Châu, nhưng đã tìm được hai vị cao nhân tiền bối Y tiên, Độc thánh nổi danh giang hồ, luyện ra thuốc giải cho Thái Hậu, cũng đã thỉnh Phó Chỉ Huy Sứ Cấm Quân Hoàng Kiền đại nhân mang về cung trước, vừa đúng thời hạn bảy ngày." Triển Chiêu khẽ nhấc đôi mắt sáng, nghiêm mặt nói.

"Hừ hừ, quả là nói năng hàm hồ!" Bàng thái sư ở ghế trên cười lạnh một tiếng: "Thuốc giải kia rõ ràng là do Hoàng Kiền nhiều lần trải qua ngàn cay vạn khổ tìm về cho Thái Hậu, có can hệ gì tới hai người các ngươi? Rõ ràng là xuyên tạc xằng bậy!"

Bao đại nhân nhướng mày: "Bàng thái sư, phải trái đúng sai bên trong, Bao Chửng ắt sẽ tự hỏi ra minh bạch, thỉnh Thái Sư yên lòng chớ nên nóng nảy."

Bàng thái sư cười nhạo một tiếng, tiếp đó không lên tiếng nữa.

Sắc mặt của Thiên tử thượng tọa càng tối hơn.

"Người đâu, thỉnh Hoàng Chỉ Huy Sứ lên công đường!" Bao đại nhân cao giọng nói.

"Thỉnh Hoàng Chỉ Huy Sứ lên công đường —-"

Không bao lâu sau, một người vội vàng đi vào công đường, trên trán quấn một vòng băng vải, ẩn thấm vết máu, gập người quỳ lạy nói: "Phó Chỉ Huy Sứ cấm quân Hoàng Kiền khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Hoàng ái khanh không cần đa lễ, hãy bình thân." Thiên tử Nhân Tông gật đầu, ôn hòa nói.

Kim Kiền nhất thời chợt lạnh trong lòng, thầm nghĩ: không ổn không ổn, xem ra địa vị hiện nay của con chồn này trước mặt hoàng thượng là cực kỳ cao!

"Tạ ơn Hoàng Thượng!" Hoàng Kiền đứng dậy, lại hướng tới Bao đại nhân và Bàng thái sư ôm quyền nói: "Hoàng Kiền tham kiến Thái Sư, Bao đại nhân."

"Ha ha, Hoàng đại nhân không cần đa lễ." Bàng thái sư vui vẻ nói.

Bao đại nhân hơi gật đầu, hỏi: "Hoàng Chỉ Huy Sứ, Triển Chiêu vừa nói thuốc giải của Thái Hậu là do hai vị cao nhân tiền bối mà hắn tìm được luyện ra, đồng thời thỉnh ngươi mang về cấm cung giải độc cho Thái Hậu, ngươi có dị nghị gì không?"

"Bẩm Bao đại nhân, thuốc giải chính là do cao nhân ẩn sĩ mà Hoàng Kiền tìm được luyện ra, trên đường tìm thuốc giải, Hoàng Kiền chưa từng gặp qua Triển hộ vệ!" Hoàng Kiền ôm quyền, vẻ mặt chính nghĩa lời nói đanh thép: "Trái lại trên đường mang thuốc giải về kinh, gặp được Triển hộ vệ đang truy tìm Thanh Long Châu không có kết quả, liền liên thủ với khâm phạm quan trọng triều đình Nhất Chi Mai, muốn đoạt lấy thuốc giải về kinh tranh công, Hoàng Kiền liều tính mạng mới vượt thoát ra khỏi vòng vây, vừa kịp hồi kinh giải độc cho Thái Hậu! Thỉnh Bao đại nhân minh xét!"

Toàn công đường tĩnh lặng.

Hai đấm của Triển Chiêu răng rắc rung động, cơ hồ sắp bóp nát.

Kim Kiền tức đến mức mí mắt giật nảy lộn xộn.

Con bà nó, nếu không phải lúc này đang ở trên công đường, nếu không phải ở đây còn có Hoàng đế lão nhân, ta nhất định phải mắng cho hắn máu chó xối đầu, nhổ cho hắn tiếng xấu muôn đời, đạp cho hắn tứ chi bại liệt!

Sắc mặt Bao đại nhân tối đen, mắt sắc nheo lại, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: "Xin hỏi Hoàng Chỉ Huy Sứ, lời của ngươi có chứng cứ gì chăng?"

Hoàng Kiền vẻ mặt vô tội: "Hoàng Kiền đem thuốc giải trở về, lại vừa mang theo thương tích vận công giải độc cho Thái Hậu, nay độc tính của Thái Hậu đã giải, ít ngày nữa sẽ có thể hồi tỉnh, đó chính là chứng cứ vững chắc nhất, cớ sao Bao đại nhân lại hỏi Hoàng Kiền có chứng cứ gì không?" Dừng một chút, lại cúi đầu liếc Triển Chiêu một cái, đột nhiên trưng ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, thế nhưng Hoàng Kiền lại quên mất, Triển hộ vệ chính là trợ tá đắc lực của Bao đại nhân, nay buông rơi nhiệm vụ, kháng chỉ bất tuân, tính mạng bị đe dọa, khó trách Bao đại nhân muốn tìm cách thoát tội, chẳng qua..." Hoàng Kiền lại lập tức ôm quyền, vẻ mặt chính trực: "Nay có Hoàng Thượng và Thái Sư ở đây, cho dù Hoàng Kiền có gan lớn bằng trời cũng không dám khi quân phạm thượng, chỉ có thể ăn ngay nói thật, mong rằng Bao đại nhân bao dung!"

Nói xong cả buổi, trên dưới Khai Phong phủ tức thì đều nộ khí quay cuồng, ánh mắt trợn trừng chĩa về phía Hoàng Kiền như kiếm như đao, hận không thể chọc xuyên qua thịt da hắn.

Đất dưới gối Triển Chiêu răng rắc vỡ ra một khe nứt, lãnh khí quanh thân tỏa ra bốn phía.

Bộ phận răng lợi của Kim Kiền bắt đầu vặn vẹo.

Mười đại khổ hình cổ đại là gì ấy nhỉ? Lột da xẻo lưng, năm ngựa xé xác, lăng trì chôn sống...Ta muốn ngay tại đây thí nghiệm toàn bộ trên người con chồn mi!

Bàng thái sư ở ghế trên thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc hận nói: "Vốn nghe nói Bao đại nhân thẩm án công chính nghiêm minh, tuyệt không làm việc thiên tư, nay xem ra, cũng chỉ thường thôi."

Sắc mặt Hoàng Thượng lại trầm xuống.

Nét mặt Bao đại nhân nghiêm nghị, bang một tiếng vỗ vang kinh đường mộc: "Hoàng Chỉ Huy Sứ, ngươi đừng vội xảo ngôn, nhiễu loạn công đường!"

"Bao đại nhân giáo huấn rất phải, Hoàng Kiền thất lễ." Hoàng Kiền cung kính ôm quyền.

"Bao khanh, lời của Hoàng Kiền không phải là không có lý, Triển Chiêu là cấp dưới của Bao khanh, để Bao khanh thẩm vấn quả thật không ổn, không bằng chuyển giao án này cho Đại Lý tự..." Hoàng Thượng nhíu mày lên tiếng.

"Hoàng Thượng!" Bao đại nhân đứng vụt dậy, trở người vén bào quỳ xuống nói: "Bao Chửng từ khi nhậm chức đến nay, thẩm vấn kết án đều không có chỗ nào vị tình riêng, án này, Bao Chửng nhất định sẽ phán xử theo lẽ công bằng!"

"Việc này..." Hoàng Thượng liếc mắt qua Bàng thái sư.

Bàng thái sư nhếch mày: "Hoàng Thượng, nếu Bao đại nhân đã cam đoan như thế, sao chúng ta không thử nhìn xem Bao đại nhân phán xử theo lẽ công bằng, tuyệt không vị tình riêng như thế nào!"

Hoàng Thượng gật đầu: "Cũng được, Bao khanh tiếp tục thẩm án đi."

"Tạ Hoàng Thượng!" Bao đại nhân quay về chỗ ngồi, ánh mắt đảo qua ba người bên dưới công đường: "Triển Chiêu, lời ngươi vừa nói, có chứng cứ gì không?"

Cả công đường im ắng.

Triển Chiêu thẳng người quỳ bên dưới công đường, cúi đầu thu mắt, không chút động tĩnh.

"Triển Chiêu! Bản phủ hỏi ngươi, ngươi có nghe được?" Bao đại nhân lại nâng giọng cao lên vài phần.

"Triển đại nhân..." Kim Kiền vội lẳng lặng kéo kéo góc tay áo Triển Chiêu.

Hầu kết của Triển Chiêu khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu.

"Bẩm đại nhân, Triển Chiêu có nhân chứng."

"Nhân chứng ở đâu?"

"Nhị vị tiền bối luyện thuốc, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm, Hãm Không Đảo Bạch Ngọc Đường đều có thể làm chứng!"

"Người đâu, truyền Bạch Ngọc Đường lên công đường!"

"Truyền Bạch Ngọc Đường —-"

Lời còn chưa dứt, đã thấy một người lướt gió bay tới, áo trắng hơn tuyết, tuấn dung lạnh lùng, vén bào quỳ xuống một gối: "Thảo dân Bạch Ngọc Đường khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế, tham kiến Bao đại nhân, tham kiến Thái Sư!"

Bốn chữ sau cùng "Tham kiến Thái Sư" cơ hồ nghiến ra từ giữa kẽ răng.

"Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường?" Bao đại nhân còn chưa mở miệng, Hoàng Thượng đã lên tiếng trước tiên, xem xét Bạch Ngọc Đường, khẽ gật đầu: "Đúng là có phong thái hiệp khách!"

"Hoàng Thượng, tên này là xuất thân thảo khấu, hành vi quái đản, ra tay độc ác, cũng không phải là người lương thiện." Bàng thái sư vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mí mắt Kim Kiền run lên: Gừ, lão cua già tám phần là muốn lật lại vụ tứ thử phá tan tành phủ Thái sư đây mà.

Nhưng mà xem ra Hoàng Thượng rất có thiện cảm với Bạch Thử, Bạch Ngũ gia, mau mau ném hai cái mắt hoa đào qua cho đồng chí Thiên tử bị điện giật choáng đi, choáng xong rồi đứng về phía chúng ta.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Nhưng vừa nhìn qua, lại bất giác sửng sốt.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường liếc mình một cái, đôi mắt hoa đào tối sầm lại, lại lia mắt nhìn qua Triển Chiêu, tuấn nhan tức thì rét buốt, độ ấm bốn phía đột nhiên giảm mạnh.

Ê ê ê, Bạch Thử này ở chung với Tiểu Miêu lâu ngày, cái gì tốt không học, lại đi học cái chiêu "Tỏa sát khí" này vậy?

Kim Kiền chà xát da gà trên cánh tay.

"Hoàng Thượng, Bạch Ngọc Đường tuy là người giang hồ, nhưng cũng biết tín nghĩa là gì, không như những kẻ nào đó, thân là mệnh quan triều đình, lại đi vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ!" Bạch Ngọc Đường cất giọng lạnh lùng.

Sắc mặt Hoàng Thượng nhất thời có chút khó coi.

"Láo xược!" Bàng thái sư vỗ mạnh vào tay vịn, bật người lên quát: "Bạch Ngọc Đường, ngươi dám ở trước mặt Hoàng Thượng bôi nhọ mệnh quan triều đình, quả thực là láo xược, láo xược!"

"Bạch Ngọc Đường, không nên vô lễ!" Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc quát.

"Bao đại nhân!" Bạch Ngọc Đường liền ôm quyền, cất cao giọng nói: "Bạch Ngọc Đường chỉ đang nói lời ngay thật!"

"Chỉ giáo cho?" Giọng Bao đại nhân hạ xuống vài phần

Bạch Ngọc Đường trừng đôi mắt hoa đào, lạnh lùng nói: "Thuốc giải chính là do Triển hộ vệ và Kim giáo úy thỉnh cầu nhị vị tiền bối Y tiên, Độc thánh luyện thành, chẳng qua Triển hộ vệ chỉ thỉnh Hoàng Kiền cầm thuốc giải mang về trước, tránh làm lỡ việc giải độc cho Thái Hậu, Hoàng Kiền kia trước khi lên đường còn lập lời thề thốt, nói rằng tuyệt đối sẽ mang công trạng của Triển hộ vệ và Kim giáo úy bẩm báo với Hoàng Thượng, nay không hiểu vì lý do gì lại biến thành công lao của một mình hắn, việc đó chẳng phải là vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ hay sao?"

Dứt lời, sắc mặt của Hoàng Kiền và Bàng thái sư đen xuống, Hoàng Thượng thì như đang suy nghĩ điều gì.

Kim Kiền ghé mắt qua, trong ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đã có thêm vài phần kính nể:

Không thể ngờ được tài ăn nói của Bạch Thử này cũng không phải bỏ đi!

"Theo như lời ngươi nói, thuốc giải là do hai người hắn tìm cao nhân luyện thành, vì sao không đích thân hộ tống, trái lại phải thỉnh Hoàng Chỉ Huy Sứ mang về cung?" Bao đại nhân hỏi.

"Chắc đại nhân cũng biết nếu muốn thuốc giải kia phát huy tác dụng, cần có người nội công thâm hậu vận công thúc giục dược tính, nếu không thuốc giải cũng chẳng khác nào phế phẩm." Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bao đại nhân gật đầu, liếc nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng Chỉ Huy Sứ cũng đã làm như thế khi giải độc cho Thái Hậu."

Hoàng Thượng khẽ gật đầu.

Thần sắc Bạch Ngọc Đường tối sầm lại, nói: "Nhưng đại nhân có biết, hơn ba mươi thôn dân thôn Du Lâm đều mắc phải kì độc, độc tính giống hệt với độc của Thái Hậu, đều là nguy cấp ở sớm tối."

"Cái gì?" Hoàng Thượng cả kinh.

Bạch Ngọc Đường lại ôm quyền: "Bao đại nhân, hai ngày sau khi thuốc giải được luyện thành cũng là lúc thôn dân phát độc, vận công giải độc là việc vô cùng hao tổn nội lực, vừa muốn cứu tính mạng của toàn bộ thôn dân, vừa không thể chậm trễ việc giải độc cho Thái Hậu, Triển hộ vệ mới thỉnh Hoàng Kiền đi trước, mang thuốc giải trở về, bản thân ở lại thôn Du Lâm giúp thôn dân vận công giải độc."

Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường liếc mắt qua Triển Chiêu, vẻ mặt ngay thẳng: "Xin hỏi Bao đại nhân, trong thiên hạ ai không biết cứu mạng Thái Hậu chính là công lao thiên đỉnh, hỏi có ai không vì đoạt công mà phí tổn tâm cơ, thế nhưng, lại có người vì cứu tính mạng của dân chúng, mà chắp tay dâng tặng thiên đại công trạng cho kẻ khác, mà nay người vì quân vì dân này, lại bị vu hãm nhốt thân trong lồng ngục, thật sự làm cho ai nghe thấy cũng phải rét lạnh tâm can."

Tiếng nói lanh lảnh, nay lại mang theo một chút bi thương, làm mọi người nghe thấy không khỏi thắt chặt trong lòng.

Bạch Thử, nói rất hay! Kim Kiền âm thầm vặn nắm tay.

Lại nhìn mọi người phía trên công đường, Bao đại nhân vẻ mặt khen ngợi, toàn bộ Khai Phong phủ đều có vẻ mặt kính nể, nét mặt Hoàng Thượng nhìn Triển Chiêu rõ ràng đã dịu xuống vài phần.

Nhưng mà...

Bàng thái sư kia lại có vẻ mặt không mấy quan tâm, vẫn như cũ dương dương đắc ý.

Mà Hoàng Kiền kia, lại cười lạnh một tiếng, ôm quyền nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, người này xưa nay có giao tình không ít với Triển Chiêu, những lời kia đều là muốn giúp Triển Chiêu thoát tội, tuyệt đối không thể tin!"

"Hoàng Kiền, ngươi chớ có khinh người quá đáng!" Bạch Ngọc Đường lớn tiếng quát.

"Thế nào, để cho Hoàng mỗ nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận ư?" Hoàng Kiền nghiêng nghiêng đầu, nhếch mày nói.

"Ngươi!"

Bang!

Kinh đường mộc đột nhiên vang lên.

"Ở trên công đường, không được tranh chấp việc riêng!" Bao đại nhân quát lớn, dừng một chút, lại nói: "Bạch Ngọc Đường, lời ngươi vừa nói liệu có ai khác làm chứng?"

"Nhị vị tiền bối Y tiên, Độc thánh đều có thể làm chứng." Bạch Ngọc Đường ôm quyền nói.

"Vậy hai người họ hiện ở nơi nào?"

"Việc này..." Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Nhị vị tiền bối sau khi luyện xong thuốc giải đã không còn tung tích..."

"Vậy là không người đối chứng!" Bàng thái sư gõ tay vịn ghế, thản nhiên nói: "Nói lại thì, trên đời này rốt cuộc có hai vị tiền bối như vậy không, còn không chắc lắm đâu!"

"Còn có thôn Du Lâm..." Bạch Ngọc Đường lại nói.

Nhưng vừa nói nửa câu, đã bị Hoàng Kiền cắt ngang.

Chỉ thấy Hoàng Kiền hai tay ôm quyền, vẻ mặt oan ức:

"Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng muốn chứng thực có phải Triển Chiêu là vì cứu trợ thôn dân thôn Du Lâm, mới không thể tự mình mang thuốc giải về hay không, chi bằng thỉnh Hoàng Thượng phái người đến thôn Du Lâm điều tra rõ ràng! Cũng là để trả lại sự trong sạch cho thuộc hạ!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.

Bao đại nhân trừng trừng hai mắt, Công Tôn tiên sinh cầm bút kinh ngạc đến ngây người, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng Hoàng Kiền, nét mặt kinh ngạc.

Sắc mặt Kim Kiền thì trắng bệch.

Con chồn này lại mở miệng đề nghị cho thôn dân thôn Du Lâm đến đây làm chứng?!! Vì sao? Nếu thôn dân thôn Du Lâm đến đây, toàn bộ ván bài xảo trá của hắn chắc chắn đều bị lật ngửa, tại sao con chồn này lại liều lĩnh tự đâm đầu vào họng súng? Trừ phi...Hỏng rồi, hỏng rồi! Nhất định là hắn đã sớm biết rằng thôn dân thôn Du Lâm không thể tới được, cho nên mới dám...chẳng lẽ, chẳng lẽ toàn bộ thôn dân đều đã bị diệt khẩu...

Nghĩ vậy, tóc gáy cả người Kim Kiền vút một cái dựng thẳng đứng, đúng là không dám nghĩ tiếp nữa.

"Hoàng Chỉ Huy Sứ nói rất có lý, Bao khanh, mau phái người đến thôn Du Lâm điều tra đi!" Hoàng Thượng gật đầu nói.

Bao đại nhân đứng dậy, thi lễ nói: "Khởi bẩm Thánh Thượng, hôm qua Bao Chửng đã dùng bồ câu đưa tin thỉnh Huyện thừa đương nhiệm điều tra nghe ngóng, chắc hẳn trong vòng một canh giờ sẽ có hồi báo."

"Tốt, vậy đợi một lát." Hoàng Thượng gật đầu.

"Thần tuân chỉ."

Sau đó, không ai lên tiếng nữa, trên dưới công đường đều yên tĩnh dị thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của mọi người.

Kim Kiền quỳ trên đất, khom lưng thành hình cánh cung, liếc mắt nhìn Bàng thái sư một cái —- muôn phần đắc ý, lại liếc một cái qua Hoàng Kiền —- khóe miệng cười xếch, liền cảm thấy một dự cảm điềm xấu thổi ù đến nghiêng trời lệch đất.

Tiểu Dật, Nhan Tra Tán, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm, rõ rệt, mơ hồ, từng từng khuôn mặt thổi qua trước mắt...loáng đến mức hai mắt Kim Kiền cay xè, tiêu cự mờ nhạt...

Đột nhiên, một bàn tay bắt lấy cánh tay Kim Kiền.

Bàn tay lạnh lẽo như sắt.

Nương theo cánh tay nhìn lên, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, vẻ mặt nặng trĩu lạ lẫm, còn có...Đôi mắt kia, một màu đỏ thẫm, như sắc máu ngọc lưu ly, giọt đỏ kinh tâm.

Kim Kiền chợt tỉnh ngộ.

Nếu như, nếu như thôn dân thôn Du Lâm thực sự có bề gì, thì chẳng phải là Tiểu Miêu với ta sẽ bị chụp lên đầu tội danh kháng chỉ bất tuân, khi quân phạm thượng sao!

Trời ơi! Chẳng lẽ hôm nay mạng nhỏ của ta và Tiểu Miêu sẽ phải nộp lại tại chỗ này sao?

"Bẩm đại nhân —- bồ câu đưa tin đến Thanh Tập trấn thôn Du Lâm đã trở lại!" Một nha dịch xộc vào công đường cao giọng nói.

Bao đại nhân đứng phắt dậy: "Có hồi âm gì chứ."

"Thưa có!" Nha dịch tiến lên hai bước, trình lên một phong thư.

Bao đại nhân vội vàng nhận lấy, mở thư nhìn vào, tức thì sắc mặt cứng đờ.

"Bao khanh, trên thư nói gì?" Hoàng Thượng hỏi.

Cơ mặt của Bao đại nhân run run, giọng nói trầm ổn nhưng lại run lên khe khẽ: "Khởi bẩm Thánh Thượng, Huyện thừa hồi âm nói rằng thôn Du Lâm không một bóng người, chỉ là một thôn trống rỗng..."

Kim Kiền hít ngược vào một ngụm khí lạnh, cảm giác toàn thân thoáng cái trở nên lạnh lẽo.

"Cái gì?!!" Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường nứt toác, kêu lên kinh hãi.

"Cái gì mà giải độc cho thôn dân thôn Du Lâm, rõ ràng là vì Triển Chiêu muốn thoát tội nên đã thông đồng với tên cặn bã giang hồ này dựng nên một cái cớ!" Bàng thái sư cười lạnh bình thản nói: "Bao đại nhân được xưng là hiểu tường mọi việc lại có thể bị cái cớ vụng về như thế lừa bịp, Hoàng Thượng, xem ra Bao đại nhân lo lắng nên bấn loạn, không còn sáng suốt để phán đoán thị phi!"

Sắc mặt Hoàng Thượng khó coi cực điểm, trầm giọng nói: "Bao khanh, ngươi luôn miệng nói Triển Chiêu oan khuất, quỳ suốt một đêm cầu được trẫm hạ chỉ công khai thẩm tra án này, công đường đã thăng, án cũng đã thẩm, vậy mà lời nói ra toàn là những lời khó tin, chỉ là viện cớ vô căn cứ, như thế hỏi trẫm làm sao tin phục?"

"Hoàng Thượng!" Bao đại nhân thẳng thân quỳ xuống, ôm quyền cao giọng nói: "Án này kỳ quái bất thường, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm vô cớ mất tích, bên trong tất có ẩn tình, xin Thánh Thượng gia hạn vài ngày, để thần điều tra rõ ràng chân tướng..."

"Điều tra rõ ràng chân tướng?" Bàng thái sư nói giọng thâm độc: "Hôm trước Hoàng Chỉ Huy Sứ hồi cung giải độc cho Thái Hậu đã báo cáo hết thảy, vậy mà Bao đại nhân lại thỉnh cầu Thánh Thượng đợi đám người Triển Chiêu hồi kinh điều tra rõ ràng chân tướng; đến khi Triển Chiêu hồi kinh, ngươi lại thỉnh cầu thăng đường điều tra rõ ràng chân tướng; hôm nay bước chân vào công đường, đám người Triển Chiêu căn bản không bằng không cứ ăn nói bừa bãi, ngươi còn dám nói điều tra rõ ràng chân tướng gì đó? Chân tướng nay đã rành rành trước mắt, chẳng lẽ mọi người trên công đường đều mù cả rồi hay sao?"

Bao đại nhân mạnh mẽ nhấc đầu: "Hoàng Thượng, án này có ẩn tình khác, mong rằng..."

"Ẩn tình? Ẩn tình chính là Bao đại nhân ngươi muốn bao che cho Triển Chiêu thôi!" Bàng thái sư nhếch mày.

Hoàng Thượng nhướng mày.

"Hoàng Thượng, tình tiết án này liên đới cực lớn, lại liên quan đến Thái Hậu, Bao Chửng chỉ cầu có thể tra ra rõ ràng minh bạch..." Bao đại nhân vội ôm quyền nói.

"Minh bạch, minh bạch! Chỉ cần người Khai Phong phủ các ngươi trong sạch, tự nhiên đều minh bạch!" Bàng thái sư buông ra lời quái gở.

"Đủ rồi!" Hoàng Thượng gằn giọng quát: "Bao Chửng, trẫm đã ba lần bốn lượt cho ngươi cơ hội điều tra rõ nội tình vụ án, hôm nay nếu ngươi không giao ra được chân tướng, trẫm nhất định phải xử ngươi tội bao che cấp dưới, làm việc thiên tư trái vương pháp!"

Lời vừa nói ra, mọi người bên dưới công đường đều cực kỳ hoảng sợ.

Kim Kiền đúng là đang quỳ dưới đất, nhưng lại thấy bắp đùi như nhũn ra, sao bốc đầy đầu.

Tiêu rồi, tiêu rồi, Lão Bao từ khi chấp chưởng khai Phong phủ tới nay, đều lấy chiêu bài đúc vàng thiết diện vô tư để tung hoàng thiên hạ, nay lại bị Thánh Thượng ụp lên cái tội danh "Làm việc thiên tư trái vương pháp", chẳng phải là danh dự đều đi quét rác sao.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình đột nhiên siết chặt, sau đó chậm rãi buông ra.

Kim Kiền giật bắn trong lòng, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu đã thu mắt khép môi, không biết từ khi nào đã khôi phục thành vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng Kim Kiền lại đập lên một trận điên cuồng, cứ như bị quỷ đeo thân làm sống lưng buốt lên từng đợt.

Đột nhiên, chợt nghe Hoàng Thượng kinh ngạc hô lên: "Bao Chửng, ngươi!"

Kim Kiền chuyển mắt nhìn tới, lại thêm hoảng hốt khiếp vía.

Chỉ thấy Bao đại nhân nâng hai tay lên cao, dâng lên một vật, vật đang ở trên tay chính là mũ ô sa của mình, trầm giọng nói: "Hoàng Thượng, Triển Chiêu từ khi nhậm chức Khai Phong phủ đến nay, luôn luôn tận tụy, ra sống vào chết, vì nước vì dân, cung kính tuân thủ làm tròn bổn phận! Bao Chửng tin Triển Chiêu không phải loại người cướp đoạt công lao kẻ khác, hay loại người nói lời xảo biện, Bao Chửng nguyện lấy mũ ô sa, đem đầu mình ra đảm bảo, cầu Hoàng Thượng gia hạn ba ngày, để Bao Chửng điều tra rõ ràng chân tướng."

"Bao đại nhân quả đúng là triều đại mẫu mực cho việc bao che cấp dưới, chỉ vì một tên hộ vệ nhỏ bé, mà ngay cả chức quan, thậm chí đến tính mạng cũng đều vứt bỏ, chẳng lẽ Bao đại nhân đang muốn lấy thứ này ra để uy hiếp Thánh Thượng hay sao?" Bàng thái sư che một bên miệng hô lên.

"Bao Chửng, ngươi, ngươi ngươi!!" Hoàng Thượng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn quan lớn nhất phẩm tay nâng mũ ô sa, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, toàn thân phát run: "Ngươi đường đường là quan lớn nhất phẩm, nhưng lại xem chức quan như trò đùa, triều đình có còn trong mắt ngươi hay không?"

"Biết rõ án giải độc cho Thái Hậu sự tình kỳ quái, nhưng bản phủ lại không cách nào tra ra manh mối, ngay cả sự trong sạch của Triển hộ vệ cũng không thể chứng thực, vậy còn mặt mũi nào chấp chưởng Khai Phong phủ?" Bao đại nhân trừng đôi mắt sắc nói.

"Giỏi, giỏi cho ngươi Bao Chửng! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trẫm bãi chức quan của ngươi, chém đầu của ngươi?"

"Bao Chửng chỉ cầu Hoàng Thượng có thể gia hạn ba ngày!"

"Bao Chửng!"

Kim Kiền ở dưới công đường nhìn đến mức mồ hôi lạnh mờ mịt:

Xong rồi, xong rồi, Lão Bao bày ra trận thế muốn liều mạng, xem tình hình này, tính mạng chúng ta quả là chỉ mành treo chuông, nguy ở sớm tối rồi!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hừ, thật sự không xong, phải đi tìm Nhất Chi Mai....Không được, không được, Nhất Chi Mai chính là nghi phạm số một lấy trộm Thanh Long Châu, hiện giờ hiềm nghi chưa giải, nếu để cho hắn đến làm chứng, chẳng phải là chứng minh chúng ta thực sự cấu kết với khâm phạm triều đình làm việc xấu sao, lại thêm một tội kháng chỉ bất tuân, tự thả khâm phạm.

Vẫn nên tìm hai vị sư phụ đến có vẻ đáng tin hơn...Vấn đề là tìm bằng cách nào? Cho tới bây giờ đều là hai lão già đó tìm ta, ta chưa bao giờ biết hành tung của họ mà! Ôi, nếu họ để lại số di động thì tốt rồi á á á...

Kim Kiền lúc này đầu óc hỗn độn, trán ướt mồ hôi, tế bào não suy nghĩ đến muốn phát nổ, quay đầu muốn tìm Triển Chiêu thương lượng đối sách, lại đột ngột cảm thấy lưỡi mình cứng đờ, miệng đóng mở cả buổi, nhưng không phun ra được nửa từ, không khỏi quá sợ hãi.

Tiểu Miêu điểm á huyệt của ta, tại sao?!!

Chỉ thấy Triển Chiêu chậm rãi mở mắt, hơi nghiêng mặt qua, nhìn mình, trong ánh mắt phản chiếu gương mặt trợn mắt há mồm kỳ quái của Kim Kiền.

Đột nhiên, Triển Chiêu khẽ cong môi cười, như mặt trời lộ ra khỏi mây bụi, đàm hoa nhất hiện (*), lướt qua giây lát, vừa nhìn lại, Triển Chiêu đã có vẻ mặt nghiêm nghị, nâng tay ôm quyền, cất cao giọng nói:

(*)Ðàm hoa nhất hiện: ý nói bỗng thấy lại chợt biến đi, thường được mượn dùng để tả sự mau sinh mau diệt.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Triển Chiêu biết tội!"

Cái gì?

Kim Kiền kinh hãi, tim gan phèo phổi thận hợp lực run lên.

Mọi người phía trên công đường cũng đồng loạt biến đổi sắc mặt.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh khó dằn xuống kinh hãi, sắc mặt Hoàng Thượng tối sầm, Bàng thái sư hơi lộ vẻ tiếc nuối, Hoàng Kiền vui đến nhấc cao đuôi lông mày.

Bạch Ngọc Đường gấp giọng kêu to: "Triển Chiêu, ngươi nói xằng bậy cái gì hả?"

Lại thấy Triển Chiêu kính cẩn dập đầu trước công đường nói: "Triển Chiêu không thể trong vòng bảy ngày tìm về Thanh Long Châu, đã là tội kháng chỉ bất tuân, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!"

Lời vừa nói ra, Kim Kiền sợ đến mức suýt nữa chết ngất đi!

Sao, sao lại như vậy? Tiểu Miêu này uống lộn thuốc rồi hay sao? Thế nào lại đột nhiên nhận tội?

Cho dù nhân chứng thôn Du Lâm chín phần chín đã bị người diệt khẩu, cho dù hai vị sư phụ bặt vô âm tích, cho dù nhân chứng Nhất Chi Mai không dùng được, cho dù hôm nay Hoàng Thượng nhất định bắt chúng ta nhận tội...Cho dù mọi chuyện đối với bên ta đều bất lợi, nhưng dựa vào Lão Bao liều chết chống đỡ, ít nhiều còn có thể tranh thủ...

Khoan đã!

Thân hình Kim Kiền nhoáng lên một cái kịch liệt, nhấc mạnh mắt, nhìn về phía Bao đại nhân đang quỳ dâng mão, lại nhìn tới vẻ mặt điềm tĩnh không dao động của Triển Chiêu, đột nhiên hiểu ra...

Người trước mắt, là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, là Khai Phong Phủ Triển Chiêu.

Người trước mắt, có thể tra án, có thể tóm gian, có thể bắt trộm, có thể tuần phố, có thể dùng "Mỹ miêu kế", có thể thỉnh thoảng tỏ ra khó chịu, bị thương có thể giấu diếm người khác lặng lẽ trốn vào một chỗ liếm vết thương, có thể lấy tính mạng ra bảo vệ Bao đại nhân...Nhưng chỉ một điều duy nhất không thể...Là để cho Bao đại nhân vì mình mà dấn thân vào nguy hiểm...

Người này...Người này chính là một con mèo ngang bướng muốn chết, muốn đâm đầu vào ngõ cụt...

Ngực Kim Kiền run lên, thầm muốn gào to một lời kịch kinh điển "Oan uổng!", nhưng miệng mở lớn mấy lần liên tiếp, rốt cuộc vẫn không hề phát ra được một chút âm thanh.

Bên này Kim Kiền không thể lên tiếng, bên kia đã có kẻ đổ thêm dầu vào lửa.

"Bao đại nhân, Triển Chiêu đã nhận hết tội, ngươi còn không phán?" Bàng thái sư híp đôi mắt tam giác nói.

"Bao Chửng, Triển Chiêu đã nhận tội, người còn có chuyện gì muốn nói?" Hoàng Thượng lạnh lùng nói.

Bao đại nhân bắt đầu từ lúc Triển Chiêu nhận tội đã giống như chết đứng, lúc này đột nhiên nghe thấy lời của hai người, lại hướng tới Hoàng Thượng dập đầu nói: "Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng..."

"Đại nhân!" Triển Chiêu bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời của Bao đại nhân: "Thỉnh Bao đại nhân theo nếp trị tội!"

"Triển..." Bao đại nhân trợn mắt quay đầu nhìn Triển Chiêu, lại bất giác sửng sốt.

Chỉ thấy Triển Chiêu điềm tĩnh nhìn Bao đại nhân, hai hàng lông mày sáng suốt, con ngươi trong trẻo như nước, chính là vẻ mặt ung dung thản nhiên.

"Bao đại nhân, kháng chỉ bất tuân, đặt Thái Hậu vào tình cảnh nguy hiểm, phải bị tội gì?" Bàng thái sư chậm rãi hỏi.

Bao đại nhân im lặng không lên tiếng.

"Bao Chửng?" Hoàng Thượng cao giọng.

Yết hầu Bao đại nhân khẽ động: "Xử trảm."

Trên công đường vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh.

"Bao đại nhân?" Bạch Ngọc Đường gào lên: "Triển Chiêu vô tội, Bao đại nhân sao có thể..."

"Bạch Ngọc Đường, trên công đường không được làm càn!" Triển Chiêu thu mạnh tay về, lớn tiếng quát.

"Triển Chiêu!" Bạch Ngọc Đường gần như muốn nhảy dựng lên.

"Một khi đã như vậy, Bao Chửng, ngươi còn muốn nói gì?" Hoàng Thượng sắc mặt nặng nề trở lại chỗ ngồi.

Bao đại nhân yên lặng đứng dậy, chậm rãi đội ô sa, ngồi vào phía sau bàn xử án, nhấc lên kinh đường mộc, cánh tay run rẩy vài lần, mới gắng gượng vỗ xuống.

"Bang!!" Âm thanh vang vọng khắp đại đường tĩnh mịch.

"Dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu, Kim Kiền kháng chỉ..."

"Đại nhân!" Triển Chiêu đột nhiên cắt lời Bao đại nhân, ôm quyền nói: "Kim Kiền chẳng qua chỉ nhận lệnh Triển Chiêu mà hành động, không liên can đến tội kháng chỉ bất tuân, thỉnh đại nhân minh xét!"

Kim Kiền bất giác mở tròn hai mắt, quay vụt đầu lại trừng mắt nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm trang, thản nhiên nhìn lên phía trên công đường.

Cả sảnh đường vắng lặng.

Hồi lâu, chợt nghe Hoàng Thượng thở dài nói: "Được miễn..."

"Bang!" Kinh đường mộc hạ xuống, giọng Bao đại nhân rung lên: "Phía dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu kháng chỉ bất tuân, phán...phán trảm hình...Buổi trưa này mai xử trảm..."

"Bao đại nhân chậm đã!" Bàng thái sư đột nhiên nhả ra một câu: "Tội của Triển Chiêu như thế, theo lý nên phán hình phạt trát đao, ngay tại đây ban cho hắn một hổ đầu trảm, cần gì phải kéo dài tới ngày mai?"

"Bàng thái sư, ngươi chớ khinh người quá đáng!" Bao đại nhân vỗ án đứng lên, hướng tới Bàng thái sư lớn tiếng quát, một đôi mắt hổ như lửa điện bốc cháy.

Bàng thái sư bị Bao đại nhân trừng một cái run lên, vội vàng nhìn qua Hoàng Thượng bên cạnh.

Hoàng Thượng khép mắt bóp chân mày: "Thôi, Triển Chiêu đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ đã lâu, liền cho đặc lệ đi."

"Đa tạ Hoàng Thượng..." Bao đại nhân ôm quyền, lại ngồi xuống, dừng một chút, tiếp tục nói: "Kim Kiền lột bỏ chức vị tòng lục phẩm giáo úy, trục xuất khỏi Khai Phong..."

Bàng thái sư cười nhạo một tiếng, Hoàng Kiền vẻ mặt đắc ý.

Bao đại nhân nhắm mắt không đành lòng nhìn nữa.

Đôi môi Công Tôn tiên sinh run run không ngừng, tứ đại giáo úy gần như ngất xỉu, Bạch Ngọc Đường hai mắt vỡ toang. Giữa nhóm nha dịch, có người kinh hô, có người nghẹn ngào, có người đánh rớt vũ khí trong tay...

Trong cảnh tượng hỗn loạn, chỉ có hai bóng người một lam một xám thẳng tắp quỳ gối dưới công đường, chưa động đậy nửa phần.

Mắt nhỏ của Kim Kiền nhìn chằm chằm vào lam ảnh thẳng tắp bên cạnh, suy nghĩ sáng suốt hơn bao giờ hết...

Trước khi thăng đường, lệnh ta đừng nên nhiều lời...

Lúc nhận tội, điểm á huyệt ta...

Tiểu, Tiểu Miêu này chẳng lẽ ngay từ đầu đã tính đẩy ta ra ngoài cuộc, một mình gánh hết tội...

Không liên lụy Bao đại nhân...Không liên lụy Khai Phong phủ...Không liên lụy.........Ta.........

Không, không thể nào! Trên dưới Khai Phong phủ còn phải trông cậy vào "Mỹ miêu kế" của hắn để tăng phúc lợi, ta còn phải trông cậy vào "Mặt Tiểu Miêu" của hắn ra chợ chém giá, Bạch Thử còn phải cùng hắn phân thắng bại, đoạn tử miêu thử đại chiến tuyệt đối có thể bán ra với giá cao chưa từng có...

"Vương Triều, Mã Hán, áp giải Triển Chiêu vào đại lao, ngày mai xử trảm! Trương Long, Triệu Hổ, đuổi Kim Kiền khỏi phủ nha!" Bao đại nhân đè nặng cuống họng nói.

Kim Kiền chợt ngẩng đầu, trước mắt kinh hãi.

Trên công đường thoáng chốc yên lặng, tứ đại giáo úy không một ai nghe lệnh.

Bao đại nhân chợt cao giọng: "Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ!"

Vẫn không ai nhúc nhích nửa phần.

Đột nhiên, Triển Chiêu khom người dập đầu, cất giọng nói: "Triển Chiêu cáo lui!"

Nói xong, tự mình đứng dậy đi về hướng bên ngoài công đường.

"!!"

Kim Kiền ong lên một tiếng bên tai, hai đầu gối đang quỳ dưới đất lủi lên một bước, bắt lấy cổ tay áo Triển Chiêu siết chặt.

Thân hình Triển Chiêu bị níu giữ, bước chân khẽ khựng lại, bất quá chỉ trong chớp mắt, liền phẩy ống tay áo, hất hai tay Kim Kiền ra, lập tức đi ra khỏi công đường.

Kim Kiền co lại một chỗ, ngốc ngếch trừng mắt nhìn theo hướng Triển Chiêu vừa đi khỏi, trong lúc ngây dại, chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị đao sắt xẻo đi một mảnh, đau đớn đến đần độn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hài