Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, còn ngửi được mùi thuốc trên da y. Hắn cùng Biên Bá Hiền nói chuyện một lúc mới hoàn thần, sau khi tỉnh táo lại mới phát giác để cho Biên Bá Hiền ở lại nơi này cũng không an toàn.

Hắn nhẹ nhàng quay mặt Biên Bá Hiền nói: "Lần sau đừng lỗ mãng chạy tới như vậy, thời gian của bác sĩ Tô cũng không phải dễ hẹn như vậy."

Biên Bá Hiền ngồi trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt nói: "Ta lo lắng cho ngươi."

Phác Xán Liệt ngưng thần một lát, dường như đang suy nghĩ một chút chuyện, sau đó nghiêm túc nói với Biên Bá Hiền: "Tôi không sao, ngược lại là em, hẳn là nên ngoan ngoãn để bác sĩ Tô phẫu thuật."

Biên Bá Hiền nhận thấy được ngữ khí của Phác Xán Liệt, giống như là đang khuyên y rời đi. Y khoác quần áo ngồi dậy, hoàn toàn hướng về phía hắn nói: "Vừa rồi còn tốt, hiện tại là muốn đuổi ta đi sao?"

Phác Xán Liệt trấn an sờ sờ đầu Biên Bá Hiền, kéo người đến trước mắt mình. Sợ y lạnh, lại khoác áo khoác của mình lên người y.

"Không phải đuổi em đi, là cho em về nhà chờ." Phác Xán Liệt như dỗ trẻ, dùng ánh mắt không nỡ chăm chú nhìn bộ dáng của Biên Bá Hiền. Ánh mắt thâm tình lại chân thành của hắn như thế, làm cho Biên Bá Hiền không hiểu sao lại có loại ý tứ quyết định khác, càng kích động cầm tay hắn.

"Ta không đi, ta muốn ra tòa làm chứng cho ngươi!"

Phác Xán Liệt đè lại bàn tay kích động của Biên Bá Hiền, vuốt ve lưng y bình tĩnh nói: "Nếu em thật sự muốn giúp tôi, thì trở về phẫu thuật."

Biên Bá Hiền thật sự nóng nảy, y cảm thấy Phác Xán Liệt đang ép buộc y: "Bên ngoài chính là tòa án quân sự, ngươi muốn ta trơ mắt nhìn hắn bắt ngươi đi sao?!"

"Nói như thế nào tôi cũng là Thượng tướng có chiến công, hắn không thể làm gì tôi." Phác Xán Liệt buộc lại từng nút áo của Biên Bá Hiền, buộc đến một cái cuối cùng, ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục bọn họ mở phiên tòa.

Phác Xán Liệt nâng hai má Biên Bá Hiền lên, dỗ dành y: "Nghe lời, trở về với bác sĩ Tô."

Biên Bá Hiền nắm chặt cổ tay Mộc Xán Liệt, cự tuyệt rất quả quyết: "Không có khả năng."

Dường như biết Biên Bá Hiền sẽ không nghe lời, Phác Xán Liệt khẽ cười rộ lên, trán kề trán Biên Bá Hiền nỉ non: "Sao em lại không ngoan..."

"Ngươi đừng mơ tưởng sai khiến ta."

Khóe mắt Phác Xán Liệt mang theo ý cười cảm động, đồng thời cũng cất giấu lo lắng luyến tiếc. Hắn chậm rãi dán lên môi Bá Hiền, cùng y cọ xát nói: "Thật sự là không có biện pháp với em..."

Phác Xán Liệt buông lỏng khẩu khí, Biên Bá Hiền cũng dần dần thả lỏng tay nằm trong nụ hôn của hắn, Phác Xán Liệt rõ ràng cảm nhận được người trong ngực chậm rãi buông lỏng cảnh giác, ngay khi đối phương hoàn toàn đắm chìm cùng mình hôn môi, hắn giơ tay lên, sạch sẽ quyết đoán hướng cổ Biên Bá Hiền gõ mạnh vào, nụ hôn ngọt ngào ấm áp dừng lại, Biên Bá Hiền hoàn toàn ngã vào trong ngực hắn...

Cùng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, công chức tòa án nhìn đồng hồ nói với Phác Xán Liệt: "Đã đến lúc ngài tiếp tục phiên tòa."

"Tôi biết." Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền đã mê man, nói với Tô Ly đi theo phía sau công chức: "Bác sĩ Tô, mời bác sĩ vào một chút."

Tô Ly vội vàng chen vào, nhìn thấy Biên Bá Hiền ngất xỉu trong lòng Phác Xán Liệt: "Cái này..."

"Thay tôi chăm sóc tốt cho em ấy, phẫu thuật nhờ cậu."

Tô Ly nhìn Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, do dự nói: "Điện hạ cố ý từ trên bàn giải phẫu chạy ra, chính là muốn chờ ngài cùng nhau——–."

"Không cần chờ tôi." Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền cho Tô Ly, trong lúc hoàn toàn buông tay, trên tay dừng lại bán đứng hắn không nỡ.

"Nếu không, ngài hãy suy nghĩ lại——–"

"Không cần lo lắng, đừng bỏ lỡ ca phẫu thuật của em ấy."

"Nhưng là——-."

"Không có nhưng, chiếu cố tốt em ấy." Phác Xán Liệt đội mũ quân đội tượng trưng cho quốc gia và cấp bậc của hắn, đoan chính hành quân lễ với Tô Ly, Tô Ly theo bản năng đứng thẳng quân tư.

"Bác sĩ Tô, đây là mệnh lệnh."

Giọng điệu kiên quyết và không thể nghi ngờ của Phác Xán Liệt khiến Tô Ly không thể không đáp lại:

"Vâng, Thượng tướng."

____________

Khi Biên Bá Hiền tỉnh lại, trên cánh tay đang truyền nước, kèm theo các loại dụng cụ theo dõi các chỉ số thân thể của y, từ trong cửa sổ trong tay phản chiếu thấy được khuôn mặt quấn băng của mình.

Cơ hồ là từ trong giường bệnh kinh hãi, bởi vì thân thể bản thân còn chưa hoàn toàn khôi phục khỏi gây mê, một cái mất cân bằng, Biên Bá Hiền kéo ngã giá treo nước, thanh âm kim loại nện trên mặt đất gọi Tô Ly canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn Tô Ly mặc áo blouse trắng nâng móc nước lên, Biên Bá Hiền siết chặt đuôi áo của hắn.

"Làm thế nào ta có thể ở đây? Phác Xán Liệt đâu?!!"

Tô Ly đè lại Biên Bá Hiền kích động nằm xuống, một lần nữa vì y điều chỉnh tốc độ treo nước.

"Ngài trước đừng kích động, sau phẫu thuật ngàn vạn lần không thể cảm xúc quá khích."

"Ta hỏi ngươi tại sao ta lại ở đây?! Ai đồng ý cho các ngươi phẫu thuật?! Phác Xán Liệt?!!"

"Ngài phẫu thuật rất thành công, Thượng tướng vài ngày nữa sẽ trở về, để cho tôi trước chiếu cố—–."

"Ta muốn nghe sự thật! Người khác ở đâu?!" Biên Bá Hiền không dám tưởng tượng mình ngất đi bao lâu, mà mấy ngày nay y mê man lại xảy ra chuyện gì.

"Thượng tướng hắn... Hắn..."

Thấy Tô Ly ấp úng không chịu chính diện không trả lời, Biên Bá Hiền giật lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, muốn bật TV trong phòng bệnh.

Ý thức được y muốn bật TV, Tô Ly vội vàng nhào tới ngăn lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản Biên Bá Hiền bật công tắc TV.

Hầu như tất cả các kênh đều phát sóng một tin tức ba ngày trước, Thượng tướng Hỏa dị tinh chức vụ cao nhất Phác Xán Liệt, qua tòa án quân sự phán định tội phản quốc là thật, tước đoạt toàn bộ quân hàm chính trị, giam lỏng vô thời hạn chờ kết quả xét xử cuối cùng.

Tin tức đã tuần hoàn phát sóng mấy ngày, trong bối cảnh toàn là cảnh quan binh xông vào phủ đệ Phác Xán Liệt lục soát hỗn loạn. Những bông hoa tulip đã từng nở rộ khắp vườn, bây giờ đã bị phá hủy dưới súng ống và giày quân sự của các quan chức và binh sĩ.

"Binh lính còn tìm thấy phòng tác chiến ảo lưu trữ một lượng lớn dữ liệu trong tầng hầm của Phác Xán Liệt, trong đó có hơn 75% dữ liệu có liên quan đến phản quốc..."

Biên Bá Hiền nhìn phòng tác chiến ảo bị đánh vào phòng tác chiến ảo, tuy rằng trong hình ảnh máy móc mơ hồ một mảnh nhìn không rõ, nhưng y nhìn ra được, hơn bảy mươi lăm phần trăm số liệu phản quốc đều là lúc bọn họ chia tay, Phác Xán Liệt đang lén dùng số liệu mô phỏng khuôn mẫu của y...

Đây rõ ràng là vu khống, muốn hắn thân bại danh liệt.

Biên Bá Hiền kích động muốn đứng dậy khỏi giường bệnh, bởi vì cảm xúc kích động, dụng cụ phát hiện nhịp tim và huyết áp của y bắt đầu phát ra tiếng báo động bất thường.

Tô Ly không có cách nào, đành phải cưỡng chế đem Biên Bá Hiền đặt ở trên giường bệnh, nhưng đối phương hiển nhiên không nghe khuyên bảo, ra sức phản kháng, muốn rút kim tiêm trên cánh tay.

Ngay khi Tô Ly sắp ngăn không được Biên Bá Hiền, vừa lúc Ngô Thế Huân đến thăm bệnh nhân, hắn nhanh tay lẹ mắt chạy tới, trợ giúp Tô Ly đè Lại Biên Bá Hiền.

"Cậu ấy làm sao vậy?!"

"Ngài ấy đều biết."

"Ngươi nói dối ta! Hắn nói dối ta! Các ngươi buông ta ra!"

Sức lực của Biên Bá Hiền rất lớn, tuyệt đối không giống người vừa kết thúc một ca phẫu thuật. Ngô Thế Huân mất rất nhiều khí lực mới không cho hắn trốn khỏi giường bệnh.

"Cậu bình tĩnh! Hắn không có lừa gạt cậu!"

Thanh âm ngô Thế Huân có tác dụng, Biên Bá Hiền nhìn về phía hắn.

"Hắn không có lừa gạt cậu, chỉ là tạm thời còn không có biện pháp trở về." Thấy Biên Bá Hiền bình tĩnh một chút, Ngô Thế Huân ý bảo Tô Ly dán lại dụng cụ trên người Biên Bá Hiền nói: "Trước mắt hắn bị Hoa Lam giam lỏng ở phủ tổng thống, quân quyền trên tay, gia sản, ngay cả toàn bộ gia đình đều bị binh lính mang đi giam giữ khống chế."

"Cái gì...."

"Hắn đưa cậu ra là chính xác, IPES là cơ sở y tế bên thứ ba độc lập với chính phủ, chỉ cần cậu có IPES che chở, cộng thêm thân phận ngoại lai của Quang dị tinh, Hoa Lam sẽ tạm thời không động vào được cậu."

Biên Bá Hiền nghe Ngô Thế Huân tiếp tục nói: "Tôi đoán hắn đã sớm dự đoán Hoa Lam sẽ động thủ trước, cho nên mới an bài cậu làm phẫu thuật vào thời điểm này."

"Thượng tướng trước khi đi ra mệnh lệnh cuối cùng cho tôi chính là bảo vệ tốt ngài." Tô Ly cũng đi tới, nói với Biên Bá Hiền, "Ngài đừng phụ khổ tâm của Thượng tướng . "

Biên Bá Hiền cả người sửng sốt một thời gian dài, sau đó mới chậm rãi hỏi Ngô Thế Huân: "Hắn... Không có nguy hiểm?"

Ngô Thế Huân sắc mặt nghiêm túc trả lời: "Bình thường bị tòa án quân sự kết án đều phải bị giam giữ vào ngục giam cấp một, nhưng hắn lại bị Hoa Lam giam lỏng ở phủ tổng thống, bề ngoài nhìn Hoa Lam đối với hắn rất khách khí, nhưng mà..."

"Nhưng mà?" Biên Bá Hiền hỏi ngược lại

"Nhưng phủ tổng thống là chỗ ở của Hoa Lam, hắn hiển nhiên là có tính toán của mình."

Biên Bá Hiền nắm chặt chăn, không cách nào ức chế sự nặng nề trong ngực.

"Hắn rõ ràng nói có biện pháp giải quyết, đều là đang lừa ta sao?"

Nghe Biên Bá Hiền nói chán nản, Ngô Thế Huân lập tức ngắt lời: "Mặc dù tình hình có chút phiền toái, nhưng tôi cũng không cảm thấy đó là chuyện xấu. Nếu Phác Xán Liệt đã lên kế hoạch trước để đưa cậu vào IPES, điều đó có nghĩa là hắn đã dự đoán trước tất cả. "

Bác sĩ Tô ngồi xuống, đồng ý với ngô Thế Huân: "Hơn nữa, sau khi nghe nói quyết định này, quân đội xuất hiện rất nhiều tiếng không hài lòng với kết quả xét xử."

Ngô Thế Huân nhếch khóe môi, có chút đắc ý cười nói: "Không phải rất nhiều, là gần như toàn bộ, hơn nữa không chỉ ở quân đội, người trên mạng, dư luận giữa các vì sao nhìn xem, cơ hồ không ai không có nghi ngờ kết quả của trận xét xử quân sự này." Hắn lại đảo mắt nhìn về phía Biên Bá Hiền, ý vị thâm trường nhướng mày nói: "Hơn nữa ngoại trừ Hỏa Dị Tinh ra, quốc gia có tiếng phản đối mãnh liệt nhất cậu có biết là ai không?"

Biên Bá Hiền nhìn thấy mình trong con ngươi mà Ngô Thế Huân chăm chú nhìn.

"Là Quang dị tinh."Ngô Thế Huân ở trước mặt Biên Bá Hiền mở màn hình hiển thị tùy thân của mình, trong hình ảnh chính là ngày phán xét, Phác Xán Liệt nghiêm túc và chân thành công khai thừa nhận hôn nhân của hắn và Biên Bá Hiền, cùng với thân phận Biên Bá Hiền là bạn đời của mình.

"Có lẽ cậu không thể tưởng tượng được video này phản ứng với Quang dị tinh." Ngô Thế Huân nói xong nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Phác Xán Liệt hiện tại toàn phương vị bị Hoa Lam khống chế giám sát, cơ hồ không đi ra phủ tổng thống nửa bước, nhưng nếu hắn đã có thể đưa cậu ra trước, chứng tỏ hắn cũng nghĩ đến cục diện như bây giờ. Tôi đã tự hỏi hắn đã sắp xếp kế hoạch ở đâu? Rốt cuộc nghĩ về con đường phía sau là gì? Thẳng đến mấy ngày nay nhìn toàn bộ dư luận giữa các vì sao không ngừng tăng vọt, tôi mới rốt cục hiểu được."

Ngô Thế Huân đứng lên, đặt tay lên vai Biên Bá Hiền. "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại phiên tòa ngày hôm đó, hắn nói cậu đến hắn càng không sợ có ý gì. Hắn đặt tất cả tiền cược vào cậu."

Ngô Thế Huân lui về phía sau một bước, cởi mũ quân đội trên đầu ra, một tay cầm trong tay, tư thế quân đội đứng thẳng, kéo huy chương trên mũ quân đội đại biểu cho chính phủ Hoa Lam, cúi đầu trước Biên Bá Hiền.

"Điện hạ, tôi hiện tại đại biểu cho Thượng tướng Phác Xán Liệt, Thống soái Tân nghĩa quân của chính phủ Phản Hoa Lam, chính thức mời ngài cùng Quang dị tinh kết minh với Tân nghĩa quân, cùng gia nhập cuộc chiến vinh quang chống lại chính quyền Hoa Lam!" Thanh âm Ngô Thế Huân vang dội, trong lúc giật mình, Biên Bá Hiền ở trong thanh âm của hắn nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng ở thế giới mới, đang đưa cành ô liu cho y và Quang dị tinh.

Ở đó, có tự do, hòa bình,

Và ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic