Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngón tay đan xen vào nhau, Phác Xán Liệt dọc theo bờ vai trắng như tuyết của Biên Bá Hiền hôn lên, vừa hôn vừa chậm rãi thả người xuống sô pha.

Thư phòng mở điều hòa rất mát mẻ, nhưng thân thể hai người lại vô cùng nóng, sau ba năm chia xa, loại chuyện này trở nên có chút khó khăn, tiếng thở hổn hển kèm theo tiếng hôn dồn dập, khó nhịn, hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau.

Lại một lần nữa tiểu tính khí bị nhiệt độ từ bàn tay hắn ôm lấy, làm cho Biên Bá Hiền rất muốn khóc. Cánh tay Phác Xán Liệt càng thêm dùng sức, giống như muốn cưỡng ép chiếm lấy đồ chơi của trẻ con vậy.

Dưới sự thân mật không khoảng cách như vậy, Biên Bá Hiền mới cảm nhận được những lời Phác Xán Liệt nói không ghét bỏ là thật.

Hô hấp của Phác Xán Liệt cũng rối loạn, người được hắn ôm trong ngực từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở mềm mại thơm ngọt. Hắn đem hơi thở của mình áp sát làn da của y, hận không thể nếm thử từng tấc từng tấc của y.

Ngay khi hai người muốn đến với nhau, cửa phòng lại bị mở ra một lần nữa. Lần thứ hai bị cắt đứt, cơn tức của Phác Xán Liệt vọt lên đầu, hắn nhanh chóng nhặt áo khoác trên mặt đất quấn quanh người Biên Bá Hiền, không để ý thân trên mình trần trụi, mồ hôi trên trán rơi xuống sô pha, lộ rõ sự tức giận vời người xông vào cửa .

Ngô Thế Huân vào cửa nhìn thân trên trần trụi của hắn, mang theo một thân hormone nam tính, vẻ mặt buồn bã nhìn biểu tình giận dữ không thể kiềm chế được của Phác Xán Liệt, vội vàng cởi mũ quân đội trên đầu chắn trước mắt.

"Thân ái, thật xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy chuyện tốt của anh, không phải vậy đâu, nhưng mà sao anh không khóa cửa?"

"Mẹ nó, nhà này là nhà tôi, cậu còn quản tôi không khóa cửa!!"

Nghe tiếng mắng chửi giận tím mặt của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân giơ mũ quân đội nói nhưng vẫn không nhịn được tính hiếu kỳ, len lén liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền đang khoác áo của Phác Xán Liệt trên sô pha.

Toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ quen thuộc.

"Nhìn cái gì mà nhìn! "Phác Xán Liệt cầm hộp thuốc lá trên bàn trà ném lên người Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhanh tay lẹ mắt, một tay cầm lấy hộp thuốc lá, chờ Biên Bá Hiền nhanh chóng mặc áo khoác của Phác Xán Liệt vào mới một lần nữa cài mũ quân đội. Từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.

"Tôi đến để báo tin xấu cho anh."

"Hoa Lam kiện tôi ra tòa quân sự." Phác Xán Liệt mở miệng nói trước.

"Anh đều biết rồi?" Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, châm lửa đốt khói trong miệng.

"Mân Sơn đã nói cho tôi biết rồi." Phác Xán Liệt ngồi trở lại sô pha, vỗ vỗ lưng Biên Bá Hiền, hỏi y có muốn đi ngủ trước hay không. Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân sắc mặt ngưng trọng phun khói, lắc đầu, bất an nắm chặt tay Phác Xán Liệt.

"Hoa Lam, rốt cuộc hắn muốn làm gì ngươi?" Biên Bá Hiền hỏi.

Phác Xán Liệt vừa muốn an ủi y không cần để tâm, Ngô Thế Huân lại mở miệng nói trước: "Hỏi hay lắm, đưa một vị trí quân sự cấp cao kiện ra tòa, cậu nói hắn muốn làm gì?"

Biên Bá Hiền nhíu mày, Ngô Thế Huân tiếp tục nói: "Đương nhiên là muốn gán tội cho hắn, xử hắn có tội."

"Ngô Thế Huân!" Phác Xán Liệt nhìn Bá Hiền bên cạnh, thấp giọng ra lệnh cho Ngô Thế Huân, "Đừng nói nữa."

"Tại sao không nói nữa? Hôm nay tôi đến tìm anh để nhắc nhở anh rằng tình hình đã nghiêm trọng, anh xem trước đây là ai bị cáo ra tòa quân sự! Kẻ phản bội! Bọn buôn người tình báo! Gián điệp! Kẻ trộm bán quốc gia! Hoa Lam hắn kiện anh ra tòa quân sự, vậy nghĩa là cũng không muốn anh lưu lại cái kết tốt đẹp! Vừa rồi, vừa rồi, quân liên 32 bộ toàn bộ đã nhận được công văn về việc anh bị khởi tố, yêu cầu toàn quân hiện tại đình chỉ tất cả quyền lực của anh. Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không? Hoa Lam đây là muốn ép anh đến đường cùng! Anh còn không tranh thủ thời gian suy nghĩ đối sách, còn có tâm trạng ở đây cùng cậu ta làm tình!"

Tay Ngô Thế Huân vừa chỉ vào người Biên Bá Hiền, đã bị một tay Phác Xán Liệt bắt lấy.

"Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng tôi cũng yêu cầu cậu tôn trọng bạn đời của tôi."

Hai chữ "bạn đời" khiến Ngô Thế Huân nhíu mày. Ba năm nay, Phác Xán Liệt vẫn dùng lý do phí ly hôn quá cao, chậm chạp không làm thủ tục ly hôn. Nhưng hắn đường đường là một Thượng tướng chức vụ cao nhất Hỏa dị tinh, chẳng lẽ không thể trả nổi một khoản phí ly hôn? Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền được hắn bảo vệ trong ngực, ngàn vạn lời mà nói, Phác Xán Liệt vẫn là không chịu buông mà thôi.

"Quên đi, chuyện của anh tự mình xem xét mà làm, tôi chỉ là tới nhắc nhở anh, Hoa Lam đã công khai luận tội của anh cho toàn bộ quân đoàn, anh chuẩn bị ứng phó đi, hắn nhất định là có chuẩn bị mà đến."

"Hắn muốn ngươi thân bại danh liệt sao? Chỉ vì từ chối kết hôn với hắn?" Nghe Ngô Thế Huân nói, Biên Bá Hiền trở nên có chút kích động. Nếu như nói ba năm trước Hoa Lam hủy hoại mặt y, là coi y là gián điệp của địch quốc, được, vậy y nhận, bọn họ không phải là người của một hệ tinh, bọn họ có phân chia lợi ích.

Nhưng lần này thì sao? Hắn dựa vào cái gì vu oan Phác Xán Liệt? Dựa vào cái gì mà kiện một người toàn tâm toàn ý yêu nước ra tòa?!

Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền đang kích động, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, nhìn Phác Xán Liệt vừa mới nổi giận, giờ phút này lại ôn nhu với Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân thở dài dập tắt tàn thuốc, lắc đầu vẫn không cách nào lý giải được Phác Xán Liệt.

"Được rồi được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ không có việc gì đâu."

"Anh nói không có việc gì thì sẽ không có việc?" Ngô Thế Huân rớt cổ Yên Côn, không chút do dự dội nước lạnh, "Đó chính là Hoa Lam, anh coi hắn như thế nào đi đến hôm nay ngồi lên ghế tổng thống?"

"Đúng vậy, làm sao hắn đi được tới hôm nay?" Phác Xán Liệt cười lạnh một tiếng, hôn lên đầu Biên Bá Hiền, sau đó đi tới trước mặt Ngô Thế Huân, cũng rút ra một điếu thuốc

Thân trên trần trụi của Phác Xán Liệt phủ đầy những vết thương cũ kỹ, lớn nhỏ vô số kể, đều là lưu lại trong những chiến dịch trước kia.

Điếu thuốc bị châm lên, khói bốc ra tản đi, lộ ra đôi mắt như sư tử đực, hắn nhìn lướt qua "chiến tích" loang lổ trên người mình, cuối cùng đùa giỡn hỏi Ngô Thế Huân: "Cậu nói hắn đi được đến ngày hôm nay như thế nào?"

Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt, nhìn trên người hắn vô số vết sẹo.

Ngô Thế Huân không trả lời câu hỏi của Phác Xán Liệt, bởi vì câu trả lời đó không cần nói cũng biết.

Phác Xán Liệt chăm chú nhìn huy chương Hỏa văn tượng trưng cho Hỏa dị tinh trên mũ quân đội Ngô Thế Huân, ánh mắt kiên định.

Hắn nhặt áo trên mặt đất của mình lên, xoay người nói với Biên Bá Hiền:

"Chờ tôi."

______________

Đêm đó, Phác Xán liệt được quân đoàn luật pháp gọi đi xử lý các thủ tục và chuẩn bị xuất hiện tại tòa. Bởi vì chính thức bị khởi tố nên trước cửa nhà cũng bị quân đội phái người phong tỏa.

Binh lính đến giám sát đều là thuộc hạ cũ của Phác Xán Liệt, đối với hắn đều là khách khí. Kể từ khi tin tức bị cáo ra tòa quân sự, các phương tiện truyền thông gọi phóng viên đến điều tra không ngừng. Biên Bá Hiền đứng bên cửa sổ, nhìn xe làm nhiệm vụ nối liền ngoài cửa viện cùng phóng viên truyền thông thay phiên nhau ra vào, tâm tình trở nên rất nặng nề.

Nếu như không phải bởi vì mình, Phác Xán Liệt cũng sẽ không gây phiền toái.

Dưới lầu, Tô Ly đang đẩy đám phóng viên chật chội ra, xách túi hồ sơ chen chúc vào cửa. Khi vào cửa, anh ta bị người lính chặn lại bằng súng trường.

"Trước khi phiên tòa chưa bắt đầu, những người không phận sự cấm tùy ý ra vào."

Tô Ly lấy giấy chứng nhận làm việc của mình ra nói: "Tôi là nghiên cứu viên IPES, được Thượng tướng Phác mời đến thăm gia đình anh ấy."

Hai binh sĩ nhìn nhau một cái, chính phủ Hoa Lam rõ ràng ra lệnh, trong phiên tòa cấm Phác Xán Liệt có quan hệ với tất cả người ngoài, đương nhiên bao gồm cả bác sĩ của Viện IPES.

"Xin lỗi, ngài không thể vào."

Tô Ly nhìn đồng hồ, cùng Phác Xán Liệt hẹn nhau phẫu thuật cho Biên Bá Hiền, thời gian là buổi chiều.

"Vậy tôi không đi vào, đón người ra có được không?"

Hai người lính kiên quyết lắc đầu.

Tô Ly bất đắc dĩ buông tay xuống, đẩy kính, ngẩng đầu nhìn thấy Biên Bá Hiền đang nhìn dưới lầu.

Y đứng nghiêng người trên ban công, rèm cửa chắn nửa khuôn mặt của y.

"Vậy có thể mời Thượng tướng đến cửa hay không, tôi muốn nói với anh ấy hai câu."

Đều là cựu chiến binh do Phác Xán Liệt dẫn dắt, liên tiếp cự tuyệt cũng rất bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ nói với Tô Ly: "Thật sự xin lỗi, Thượng tướng trong chốc lát sẽ xuất phát đến tòa án, có lẽ không có biện pháp gặp được."

Tô Ly cắn cắn môi, lại gãi gãi tóc. Xem ra sự tình phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn, Hoa Lam không chỉ hoàn toàn trở mặt với Phác Xán Liệt, hiện tại ngay cả tự do cá nhân cũng can thiệp.

"Phiên tòa khi nào có thể kết thúc?"

"Cũng không rõ lắm."

Tô Ly nôn nóng kéo áo blouse trắng, đang không biết phải làm thế nào cho phải, cửa viện từ từ mở ra. Hai binh lính nghe tiếng liền chạy vào gara, súng đỏ canh giữ ở lối ra.

Chỉ thấy một chiếc xe quân đội chậm rãi đi ra cửa lớn, binh lính lái xe sắc mặt lãnh đạm, mặc quân phục của giám sát viên tòa án quân sự. Ngồi ở ghế sau, Phác Xán Liệt cũng mặc quân phục chính quy, chỉ là không đội mũ quân đội, mũ bị bàn tay đeo găng da màu đen của hắn nắm trong tay.

Lúc xe đi ngang qua Tô Ly, xe chậm rãi dừng lại, Phác Xán Liệt từ cửa sổ xe rơi xuống tầm mắt nói: "Phẫu thuật là hôm nay sao?"

Tô Ly gật gật đầu, muốn đưa giấy đồng ý phẫu thuật cho Phác Xán Liệt, lại lần nữa bị binh lính canh giữ lại.

"Nhưng bọn họ không cho tôi vào, cũng không cho tôi dẫn người ra ngoài, nói phải chờ phiên tòa chấm dứt."

"Đừng chờ nữa, hiệu quả làm việc của tòa án liên minh tôi không dám chê đâu, nhưng chỉ để em ấy ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm, đi viện nghiên cứu tốt xấu gì còn có anh và các bác sĩ khác giúp tôi chăm sóc em ấy." Phác Xán Liệt nhíu mày, quay đầu lại nhìn Biên Bá Hiền còn đang đứng ở ban công.

"Nhưng tôi không vào được..." Tô Ly nhìn đồng hồ lại nhìn các binh sĩ nghiêm túc.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nhìn các binh sĩ đến chấp pháp, nhẹ nhàng chỉ một cái.

Mặc dù bị tạm thời đình chỉ công tác nhưng các binh sĩ vẫn rất tôn trọng Phác Xán Liệt, lập tức khom lưng nghiêng người đáp: "Thượng tướng. "

"Dàn xếp một chút, để bác sĩ Tô vào đón người."

"Điều này ..."

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn binh sĩ.

Binh sĩ cắn môi, sự uy nghiêm trong ánh mắt Phác Xán Liệt, nhiều năm huấn luyện như vậy đã sớm khắc vào trong máu của mỗi binh sĩ.

"Vâng, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Phác Xán Liệt nở nụ cười, ngồi trở lại ghế sau, nhìn thẳng về phía trước cười nói: "Đa tạ."

Nhìn xe của Phác Xán Liệt đi xa, phóng viên cũng đua nhau đuổi theo. Binh lính rời khỏi vị trí mở cửa cho Tô Ly, chỉ chốc lát sau cửa phòng của Biên Bá Hiền liền vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Ly cầm giấy đồng ý phẫu thuật mà Phác Xán Liệt vừa mới ký đi vào cửa. Lúc này, Biên Bá Hiền không trốn hắn, cũng không biểu hiện thiếu kiên nhẫn.

"Điện hạ, chúng ta cũng đi thôi."

Trước khi đến để thuyết phục Biên Bá Hiền đi theo mình, Tô Ly đã làm rất nhiều phương án nói chuyện, nhưng ngoài dự liệu, những thứ này đều vô dụng, Biên Bá Hiền chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó cầm áo khoác khoác lên khuỷu tay, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Vốn tưởng rằng y sẽ giống như mấy lần trước gặp mặt làm một tiểu hài tử vô lại, ai ngờ khi Phác Xán Liệt không có ở đây, Biên Bá Hiền ngược lại có thể giống như một người lớn thành thục.

Đi theo Tô Ly đến viện nghiên cứu, kiểm tra thường xuyên trước phẫu thuật, Biên Bá Hiền thay quần áo phẫu thuật nằm trên bàn phẫu thuật, ngửi mùi thuốc y tế chói mũi, nhìn đèn phẫu thuật trắng chói mắt.

Trong khi đó, ở Tòa án Quân sự Tối cao Liên bang, dưới ánh đèn flash của cơn bão truyền thông, Phác Xán Liệt đã có mặt để đứng ở vị trí bị cáo tại tòa án.

Tô Ly chuẩn bị xong, dùng nhụy nhằm kẹp bông cồn, nhẹ nhàng lau vết sẹo trên mặt Biên Bá Hiền, cách một lớp khẩu trang nói: "Sắp bắt đầu rồi."

"Ý ngươi là tòa án?" Biên Bá Hiền kinh ngạc hỏi, tay Tô Ly dừng lại, nói:

"Tôi đang nói về phẫu thuật. Ngài đã sẵn sàng, nó có thể sẽ rất đau đớn. "

Không biết có phải do đèn trên bàn giải phẫu quá trắng gây chói mắt hay không, ánh mắt Biên Bá Hiền ướt át, y giật giật tròng mắt, nhìn Tô Ly cúi đầu nhìn y.

"Bác sĩ Tô, thật ra ta rất sợ."

Tô Ly nhìn bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ, đáp lại: "Ngài đã từng lên chiến trường nhiều như vậy, một tiểu phẫu thì sợ cái gì."

"Bởi vì hắn không có ở đây."

Tô Ly nhíu chặt mày, một cỗ cảm giác khó chịu nổi lên trong lòng hắn, cũng không biết lí do vì sao.

"Nghe nói các người đều xa nhau hơn ba năm, Thượng tướng không phải cũng vẫn không có ở đây sao, ngài đừng sợ."

"Bởi vì tách ra hơn ba năm, hắn lại tìm được ta, nói cho ta biết sẽ không bỏ rơi ta nữa, cho nên mới càng sợ." Lông mi Biên Bá Hiền run rẩy, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, "Những bộ phim truyền hình kia không phải đều diễn như vậy sao, nhân vật chính nói chờ tôi, kỳ thật cũng không thể trở về nữa. "

Biểu tình Tô Ly cũng rất khó coi: "Ngài nói gì vậy, Thượng tướng hắn chẳng qua là tham dự tòa án quân sự, sao lại bị ngài nói như là đi hành hình, không bao giờ trở về nữa."

Tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng mổ, hai người lại trầm mặc.

....

Búa tạ của thẩm phán liên tục gõ ba cái, hiện trường tòa án ồn ào rốt cục cũng yên tĩnh lại.

"Bị cáo, nguyên tổng chỉ huy bộ quân đội tối cao Hỏa Dị Tinh, kiêm cấp bậc Thượng tướng Phác Xán Liệt, ngày XX tháng XX năm XXXX bị chính phủ Hoa Lam tố cáo kháng cáo, Hôm nay, đối với việc này triệu tập tòa án quân sự, đồng thời đem việc luận tội tổng chỉ huy tối cao quân bộ, kiêm cấp bậc Thượng tướng Phác Xán Liệt xem xét vụ án."

Thẩm phán cầm tài liệu đọc nhanh từng cái một.

Phác Xán Liệt quét qua hiện trường tòa án, Hoa Lam mang theo thành viên nội các của hắn ngồi ở trên ghế nguyên đơn, hai tay chắp lại lấy tư thế thoải mái dựa vào chỗ ngồi, dùng một loại ánh mắt miệt thị cùng châm chọc nhìn hắn.

"Bị đơn, theo kháng cáo của nguyên đơn, cuộc hôn nhân của anh và gián điệp địch quốc Biên Bá Hiền vẫn chưa kết thúc, hơn nữa mấy lần từ chối ly hôn, xin hỏi có phải là sự thật hay không?"

Bởi vì tin tức xuất hiện tại tòa được Hoa Lam công khai, hiện trường chật ních người các giới, các phóng viên giơ trường thương đoản pháo lên, giơ cao bút ghi âm, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Phác Xán Liệt, chờ hắn đáp lại.

Phác Xán Liệt không trầm mặc quá lâu, trả lời: "Là sự thật."

Vừa dứt lời, đèn flash "kèn" của tòa án vang lên, tiếng thảo luận như nước sôi.

"Nhưng mà, tôi cự tuyệt tòa án phán bạn đời của tôi là gián điệp. " Thanh âm mộc mạc rực rỡ có khí phách ném xuống, làm cho hiện trường hỗn loạn yên tĩnh trở lại.

Hai chữ "bạn đời" trong miệng hắn khiến ánh mắt Hoa Lam lạnh lẽo, từ trên ghế ngồi thẳng người. Đại diện luật sư chính phủ phái ra đứng dậy, đi tới trước mặt Phác Xán Liệt nói:

"Ba năm trước, Biên Bá Hiền vì kế hoạch tư nhân Ngân Hải mà bị trục xuất, đây là sự thật được công nhận, hắn chính là gián điệp do địch quốc phái tới."

Phác Xán Liệt nhìn vào mắt luật sư, thâm thúy trả lời: "Gián điệp là hành vi của đặc vụ được bí mật phái đi, lấy mật làm chủ. Thứ nhất, Biên Bá Hiền kết hôn với tôi trước sự chứng kiến của công chúng, không phải là bí mật phái tới; Thứ hai, trước khi có được kế hoạch Biển Bạc, em ấy là bạn đời hợp pháp của tôi, tôi không nghĩ rằng đây là một hành động trộm cắp. "

Luật sư bị lời nói của Phác Xán Liệt làm cho á khẩu, bên dự thích cũng bắt đầu có người gật đầu theo.

Hoa Lam cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới vì bảo toàn cho Biên Bá Hiền mà Phác Xán Liệt lại cam nguyện cõng nồi. Hắn lập mạch mở miệng nói: "Được, theo ý của Thượng tướng Phác, Biên Bá Hiền không phải gián điệp, vậy tự tiện đem bí mật quân sự chia sẻ cho những người không liên quan bên ngoài kế hoạch tác chiến, có tính là tổng chỉ huy quân bộ tối cao như ngài thất trách hay không?"

Phác Xán Liệt không trả lời, ánh mắt mang theo khí thế áp bức đâm vào người Hoa Lam.

Biết Phác Xán Liệt không cách nào phản bác điểm này, Hoa Lam tiếp tục nói: "Với tư cách là tổng chỉ huy quân bộ có quyền lực cao nhất, tự tiện tiết lộ bí mật quân sự, không để ý đến an nguy quốc gia, ta khẩn cầu tòa án quân sự có thể phán xét công bằng nhất, cũng để nội các chính phủ chúng ta bớt việc."

Hiện trường lại loạn thành một nồi cháo, luật sư của Phác Xán Liệt đứng lên, phản bác: "Thẩm phán đại nhân, theo tôi được biết, Biên Bá Hiền năm đó là do Tổng thống Hoa Lam đích thân đốc thúc thi quân hàm thông qua, là Thiếu tướng được pháp luật Quang dị tinh công nhận, đồng thời lại là chồng hợp pháp của Thượng tướng Phác, làm sao có thể tính là người không liên quan đến Thượng tướng, làm sao có thể tính là tiết lộ bí mật quân sự; huống chi, chúng ta bỏ qua những thứ này không nói, nhìn kết quả cuối cùng mà xem, kế hoạch Biển Bạc hoàn toàn dựa theo kế hoạch ban đầu thực hiện, cũng không chịu bất kỳ tổn thất gì. Ngược lại là bạn đời hợp pháp của Thượng tướng, ba năm trước bị phủ chính không công khai và áp bức, bị xử phạt tư hình không có đạo lý, dẫn đến khuôn mặt hiện giờ bị hủy dung. Tôi muốn hỏi, đây là chuyện một chính phủ công bằng nên làm sao?!"

Tin tức hành động tư hình vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều xôn xao, cho dù là phỉ áp địch nhân, cũng phải tuân thủ nhân đạo vốn có. Nghe được có người bị hủy dung mạo, một loại cảm giác âm trầm khiến người ta tức giận bò lên cơ lưng.

Thẩm phán liên tiếp gõ búa, hiện trường khó khăn khôi phục yên tĩnh.

"Việc nguyên đơn đưa ra hình phạt riêng, có thể đưa ra chứng cứ hay đưa nhân chứng ra tòa hay không."

Luật sư bất đắc dĩ nhìn Phác Xán Liệt, trước khi xuất phát hắn đã đề nghị Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền ra làm chứng, chứng minh thủ đoạn hắc ám ti tiện của chính phủ Hoa Lam, nhưng bị Phác Xán Liệt cự tuyệt.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn, cũng sẽ không để cho Biên Bá Hiền công khai tiếp nhận thương tổn lần thứ hai.

Thẩm phán duy trì trật tự hiện trường và nói với Phác Xán Liệt: "Nếu không có bằng chứng và nhân chứng có liên quan, điều này không thể được sử dụng như một —–".

"Tôi có thể làm chứng."

Cửa tòa bị đẩy ra, Biên Bá Hiền xuất hiện ở cửa, phía sau còn có Tô Ly thở hổn hển. Phác Xán Liệt vẫn trầm ổn bình tĩnh, nhìn thấy Biên Bá Hiền trong nháy mắt, kinh ngạc từ ghế bị cáo đứng lên.

Vô số ống kính nhắm ngay Biên Bá Hiền không có bất kỳ vật che chắn nào, điên cuồng chụp lại vết sẹo trên mặt y.

Biên Bá Hiền vẫn không cách nào thích ứng với ánh mắt như hổ đói nằm ăn, mấy lần choáng váng, cũng may Tô Ly tiến lên, dùng áo khoác che tầm mắt của y, dẫn y đi đến chỗ bị cáo.

Được giao cho Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt một tay đem Biên Bá Hiền ôm vào trong ngực, lau đi mồ hôi trên trán y. Trên người còn mang theo mùi thuốc y tế của viện nghiên cứu, hiển nhiên là từ trên bàn giải phẫu chạy xuống.

"Em tới làm gì, không phải để bác sĩ Tô dẫn em đi phẫu thuật sao, bác sĩ Tô không có ác ý, tôi muốn em nghe lời cậu ấy, được không?"

Cho rằng Biên Bá Hiền vẫn đang giận dỗi Tô Ly, Phác Xán Liệt giống như dỗ dành trẻ con ôn nhu nói với Biên Bá Hiền.

Hoa Lam ở trong bên nguyên đơn đối diện, nhìn hai người dán cùng một chỗ, siết chặt tay đến mức nghe rõ tiếng.

"Ta không trốn bác sĩ Tô, ta biết cậu ấy muốn tốt cho ta."

Biên Bá Hiền ngẩng đầu từ trong lòng Phác Xán Liệt: "Ta chỉ muốn ở bên ngươi, chờ phiên tòa của ngươi kết thúc, ngươi sẽ cùng ta phẫu thuật."

Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền, xoa xoa lưng y nói: "Thật sự là càng ngày càng giống một đứa trẻ, cũng không thể rời khỏi người khác."

Biên Bá Hiền nhìn Hoa Lam, ôm tay Phác Xán Liệt càng thêm dùng sức. Giống như cố ý tuyên thệ không rời khỏi chủ quyền, dán vào trong lòng Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói:

"Ngươi bảo ta chờ ngươi, tôi chờ không được."

Phác Xán Liệt đương nhiên biết Biên Bá Hiền nói "không được", ý tứ là lo lắng hắn, cũng biết bọn họ hiện tại đang ở trong tòa án quân sự vô cùng nghiêm túc, nhưng bị Biên Bá Hiền lưu luyến nói "chờ không được", nhiệt hỏa lúc trước liên tiếp bị cắt đứt vẫn khó có thể nhẫn nại bị nhen nhóm lại.

Hắn một tay ôm Biên Bá Hiền, một tay giơ về phía thẩm phán.

"Tôi muốn dừng phiên tòa một tiếng."

Thẩm phán nhìn đồng hồ, gật đầu chấp thuận Phác Xán Liệt, tuyên bố hoãn phiên tòa trong vòng một giờ, hai giờ chiều lại tiếp tục mở phiên tòa.

Ngược lại, trong tòa chật chội, Phác Xán Liệt đem mặt Biên Bá Hiền vùi trong ngực, dưới sự hộ tống của luật sư, ôm người vào phòng nghỉ bên cạnh tòa án.

"Một tiếng sau lại gọi tôi."

Phác Xán Liệt nhốt luật sư cùng các nhân viên khác ở ngoài cửa, lưu loát khóa lại, xoay người hôn Biên Bá Hiền.

Hắn hôn rất mạnh, mấy lần hôn Biên Bá Hiền đến mức thở không được. Cuối cùng ôm người lên sô pha trong phòng nghỉ. Từ trong môi lưỡi mềm mại của anh khẽ ngẩng đầu, giọng khàn khàn nói: "Đê tôi xem lần này còn ai có thể vào."

Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt hôn có chút ngẩn người, nắm lấy bả vai hắn nói: "Đây chính là pháp viện. "

"Vậy thì sao, chỗ nào cũng không thể không muốn em."

Phác Xán Liệt dứt lời đưa tay vào trong áo của Biên Bá Hiền, dọc theo làn da mềm mại vừa mịn màng, xoa đến hai viên thịt phấn trên ngực y.

Trong nụ hôn triền miên khó dứt, phía dưới Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt dùng ngón tay ướt át đẩy vào.

Phác Xán Liệt một tay cởi thắt lưng, đỡ phía dưới chuẩn bị tiến vào, lại bị Biên Bá Hiền cầm cổ tay ngăn lại.

"... Không đeo bao cao su. "

Phác Xán Liệt cắn cắn cằm Biên Bá Hiền, đỉnh vật cứng rắn cọ cọ ở lối vào, Biên Bá Hiền mấy lần nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

"Ai ra ngoài kiện cáo còn mang theo bao cao su chứ." Phác Xán Liệt hơi ủy khuất nói, "Tôi đã ba năm không đụng qua, trên người không có, cũng không có chuẩn bị."

Phác Xán Liệt liếm liếm cổ mẫn cảm của Biên Bá Hiền, cố ý làm nũng nói: "Tôi cứ như vậy trực tiếp đi vào được không?"

Biên Bá Hiền còn có chút do dự, Phác Xán Liệt ở phía dưới vuốt ve, vừa hỏi: "Được không, cầu xin em, tôi nhịn không được."

Biên Bá Hiền bị hắn sờ cảm thấy linh hồn sắp bay ra khỏi người, rên rỉ ôm bả vai Phác Xán Liệt đáp ứng: "Vậy vào đi."

Vừa được cho phép, Phác Xán Liệt chính là một đường đi thẳng vào, thân thể ba năm không làm trong nháy mắt co rút phát run, ngón chân Biên Bá Hiền cuộn mình cùng một chỗ, nắm chặt lưng Phác Xán Liệt, cứ như vậy bắn lần đầu tiên.

Phác Xán Liệt lấy một chút chất lỏng y vừa bắn ra, xoa lên bụng y, vừa hôn hắn vừa chậm rãi đưa đẩy nói: "Tiểu vương tử, em cũng quá nhanh đi, tôi vừa đi vào liền bắn?"

Bị Phác Xán Liệt liên tiếp đỉnh vào nơi nhạy cảm, Biên Bá Hiền muốn phản bác, mở miệng lại nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, toàn bộ đều bị tiếng rên rỉ ư ư a a đánh nát.

Ba năm không làm, thân thể lại còn nhớ đến đối phương, hoàn toàn phù hợp.

Nhìn người bận rộn để lại dấu hôn trên người mình, Biên Bá Hiền nâng mặt hắn lên nói: "Bị cáo đẹp trai, anh không lo lắng chút nào sao?"

Phác Xán Liệt nắm lấy lòng bàn tay y hôn lên, lại dùng sức đâm một cái, Biên Bá Hiền lần thứ hai nhịn không được co rút, hai chân theo bản năng co quắp lại, quấn chặt lưng Phác Xán Liệt.

"Cho dù em không đến, tôi đều đã chuẩn bị đánh bại Hoa Lam..."

Phác Xán Liệt gầm nhẹ một tiếng, đi theo Biên Bá Hiền cũng đạt cao trào, hắn thở hổn hển đè lên người Biên Bá Hiền, lau mồ hôi trên chóp mũi y, hôn một cái nắm chắc phần thắng tiếp tục nói:

"Hiện tại em tới rồi, tôi càng không sợ hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic