Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nơi, không đợi Ngô Thế Huân dừng phi thuyền, Phác Xán Liệt liền mở cửa khoang nhảy xuống.

Xưởng đồ chơi đã bỏ hoang không có người, chung quanh kéo theo dây cảnh giới màu sắc rách nát, bởi vì gần biên giới dị tinh, bầu trời bối cảnh phủ đầy màu vàng đất như bão cát, tinh vân đỏ lửa xa xôi ở trong cát bụi thỉnh thoảng mơ hồ lóe ra ánh sáng màu đỏ, âm u thâm trầm.

Bởi vì bị Hoa Lam đuổi giết, bọn họ chỉ có thể tạm trú ở biên giới dị tinh hoàn cảnh khí hậu đều rất gian khổ, nơi này bởi vì điều kiện sinh tồn không tốt, mười mấy năm trước đã bị tinh cấp vứt bỏ, ngoại trừ còn lưu lại dấu vết từng là nhân loại ở lại, trên cơ bản là một mảnh phế tích không người.

Phác Xán Liệt xông vào xưởng đồ chơi, hô to tên Biên Bá Hiền.

Nhà máy rất lớn, xung quanh yên tĩnh, cỏ dại mọc dã man lẻn vào kiến trúc, bám vào các góc của tòa nhà bỏ hoang, âm thanh của Phác Xán Liệt vang vọng, không ai trả lời.

Ngô Thế Huân đi theo, nhìn vẻ mặt lo lắng của Phác Xán Liệt, cười lắc lắc chìa khóa trong tay.

"Người đâu?"

"Xem anh gấp gáp kìa." Ngô Thế Huân trêu chọc một câu, giơ cằm lên cầu thang bị một chùm quang mang màu đỏ thẫm bao bọc, "Người ở trên sân thượng. "

Phác Xán Liệt chạy về phía cầu thang với ánh mắt ý bảo của Ngô Thế Huân, dọc theo đường đi giày quân đội đạp vào phế tích, mang theo bụi bặm, lại chậm rãi rơi xuống trong ánh sáng tận thế...

Xông lên sân thượng, cảnh tận thế của biên giới dị tinh ở vĩ mô xa xôi gần ngay trước mắt, cả thế giới phảng phất như bị cát bụi nuốt chửng, tràn ngập màu đỏ suy vong, gió thổi mất trật tự... Phía sau là vách núi biên giới dị tinh, dưới vách núi là vòng xoáy như hắc động, hàng năm dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy cắn nuốt biên giới, vô tình bị cuốn vào trong đó chính là tan xương nát thịt.

Bên vách núi đã sớm không còn gì ngoài cát bụi, càng gần hắc động, không có một chút sinh khí, phảng phất như xúc tu địa ngục đang thăm dò nhân gian, làm cho người ta cảm thụ được con đường địa ngục đáng sợ cùng tuyệt vọng.

Nhưng ngay dưới cảnh sắc biên giới đầy mật hoang, tấc đất bất sinh này, trên sân thượng bị khai phá ra một vườn rau nhỏ chưa tới mười mét vuông, miễn cưỡng trồng mấy gốc hoa tulip đếm trên đầu ngón tay. Những bông hoa giống như vừa mới được cấy ghép, tuy rằng không nở rộ mạnh mẽ, nhưng cho dù nhụy hoa đóng chặt, cũng đủ để hình thành sự tương phản với cảnh cảnh vật phía sau, mang đến cho người ta sự tương phản nhu hòa, yên tĩnh.

Ngay trong khu vườn nhỏ nhân tạo này, một thân ảnh quen thuộc đang vui vẻ đùa nghịch kiểm tra từng gốc hoa tulip.

Phác Xán Liệt nhìn thấy băng gạc trên mặt Biên Bá Hiền đã thay, không mặc quân phục, cũng không mặc lễ phục thường ngày, mà đơn giản khoác một cái áo khoác mỏng, chăm chú quan sát mấy đóa hoa nhỏ trước mắt y. Phác Xán Liệt vội vàng muốn tới gần xem khuôn mặt y, liền chạy tới như bay. Người đứng trong cánh đồng hoa nhỏ nghe được động tĩnh quay đầu, thấy rõ người tới, hai người phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Biên Bá Hiền làm bộ như không nhìn thấy Phác Xán Liệt, ánh mắt trực tiếp lướt qua hắn, rơi xuống trên người Ngô Thế Huân đi theo phía sau.

"Nhanh như vậy đã trở về."

Nhìn thấy Biên Bá Hiền không để ý đến Phác Xán Liệt mà đến chào hỏi mình, Ngô Thế Huân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cởi mũ quân đội gánh vác gánh nặng trên người rơi xuống nói: "Người nào đó rất gấp, máy gia tốc động lực đẩy lên nhanh nhất có thể, sao không nhanh cho được."

Ngô Thế Huân đi lên trước hai người, đầu tiên là cười nhìn Phác Xán Liệt, tiếp theo quan sát mấy gốc hoa tulip lung lay sinh trưởng trong hoàn cảnh ác liệt.

"Không nghĩ tới thật đúng là sức sống mãnh liệt thật, không nghĩ tới tiểu vương tử còn là nông dân trồng hoa nghiệp dư."

"Điều kiện đất quá kém, bằng không còn có thể sống thêm mấy cây nữa." Biên Bá Hiền tự nhiên cùng Ngô Thế Huân trò chuyện về những bông hoa do chính tay y trồng, hoàn toàn coi người bên cạnh như không khí.

Phác Xán Liệt bị bỏ quên cố ý lớn tiếng ho khan, Ngô Thế Huân rất nể mặt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Biên Bá Hiền đình chỉ động tác, nhưng vẫn như cũ không ngẩng đầu.

"Cậu có thấy gì không?" Phác Xán Liệt nhíu mày oán giận, động tác nhỏ đẩy tay áo ngô Thế Huân, ám chỉ Ngô Thế Huân mau đi chỗ khác.

Ngô Thế Huân cợt nhả nhìn Phác Xán Liệt sốt ruột, không nhanh không chậm nói với Biên Bá Hiền: "Tổng chỉ huy, hôm nay tất cả hoạt động đột kích đều tiến hành rất thuận lợi, ngoài ra nhiệm vụ quan trọng nhất: Giải cứu Thượng tướng Phác đã hoàn thành thành công, đừng quên ghi nhớ công lao của tôi, tôi đi trước."

Ngô Thế Huân lại đi tới bên cạnh Phác Xán Liệt, vỗ vỗ vai hắn nói: "Mau dỗ dành đi." Nói xong, rời khỏi vườn cây.

Theo bóng đêm buông xuống, sương mù cuồn cuộn thổi theo gió tràn ngập tới gần tầng cao nhất, chỉ còn lại hai người, Phác Xán Liệt chậm rãi đi tới trước mặt Biên Bá Hiền. Thân thể bị Hoa Lam cho ngâm mưa còn chưa khô, mái tóc ướt rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư trong gió, người cao lớn cũng có chút ủy khuất cùng đáng thương. Biên Bá Hiền cuối cùng không nhịn được, đưa tay sửa sang lại mái tóc Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt rốt cục cũng được chú ý, vội vàng nắm lấy tay Biên Bá Hiền dán lên má.

"Rốt cục em cũng chịu nhìn tôi?"

Biên Bá Hiền muốn rút tay ra, giãy dụa hai cái không thành công, liền buông tha, tùy ý Phác Xán Liệt nắm tay mình dán lên mặt.

Phác Xán Liệt nhìn tỉ mĩ từng đường nét trên khuôn mặt Biên Bá Hiền, tuy rằng còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vết sẹo đáng sợ trước đó rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Mấy tháng không gặp, Tiểu vương tử chúng ta đã trở nên xinh đẹp hơn."

Biên Bá Hiền hiển nhiên còn đang tức giận, không cho Phác Xán Liệt đụng vào, quay đầu nói: "Ngươi đừng đụng vào ta, ta sợ lại bị ngươi đánh ngất xỉu."

Gặp phải một chút nhiệt độ, Phác Xán Liệt nào nỡ buông tay, hắn không để ý Biên Bá Hiền ngoài miệng tức giận, ôm người vào trong ngực thật chặt.

"Nếu không phải đánh em ngất xỉu, hôm nay ai cứu tôi ra đây? "

Phác Xán Liệt từng chút từng chút nhắm vào môi Biên Bá Hiền, vốn định thừa dịp lời ngon tiếng ngọt lừa gạt hôn lên, kết quả đối phương chắn miệng hắn lại.

"Không được hôn."

Phác Xán Liệt bị Biên Bá Hiền che miệng, hai đôi mắt to chợt lóe ra ủy khuất "Vì sao vậy".

"Ta còn chưa hết giận, ta đã thấy hết rồi."

Phác Xán Liệt kéo tay Bá Hiền xuống, xoa vào trong lòng bàn tay nói: "Tôi cũng là bất đắc dĩ."

"Bất đắc dĩ để cho hắn hôn?" Biên Bá Hiền biểu tình rất chua xót, dời mắt nói: "Miệng ngươi đã bẩn rồi, không được chạm vào ta."

Nhiệt độ sân thượng dần dần nổi gió nhiệt độ càng ngày càng thấp, Biên Bá Hiền thoát khỏi vòng tay Phác Xán Liệt, đi đến bên cánh đồng hoa nhỏ, khởi động hệ thống cách nhiệt, bao phủ mấy gốc hoa tulip thật vất vả sống sót. Phác Xán Liệt đi theo từ phía sau lại ôm lấy Biên Bá Hiền, bầu trời bên ngoài sân thượng dần dần âm trầm xuống, xa xa tràn ngập sương mù đỏ càng áp càng gần, hiện ra uể oải cùng hỗn độn như tận thế. Hoa tulip vàng lung lay lung lay lắc qua lắc lại trong lồng giữ nhiệt, yên lặng nhìn chăm chú vào hai người dán cùng một chỗ.

"Những bông hoa này có phải là những bông hoa em trồng không? Đẹp thật. "

Lúc này đây Biên Bá Hiền không trốn, có thể là trời có chút lạnh, mà trong lòng Phác Xán Liệt lại rất ấm áp.

"Ừm... Sau khi chuyển đến đây, một ngày trồng một bông, tổng cộng trồng 95 bông, chỉ còn sống được 7 đóa..." Biên Bá Hiền vừa ngắm nhìn những bông hoa tulip mà mình trồng mấy tháng nay vừa suy nghĩ. Mỗi một ngày, y đều cố chấp tưới nước cho những đóa hoa này, chết quá nhiều hoa, nếu không phải còn có mấy đóa hoa này kiên trì, y cũng không biết mình có thể kiên trì hay không.

"Thực xin lỗi, tôi về quá muộn."

Biên Bá Hiền phủ lên bàn tay phác xán liệt vòng quanh eo mình, rũ mắt nhìn thấy vết bỏng do điện giật xiềng xích điện tử trên cổ tay hắn, đau lòng sờ sờ.

"Có đau không..."

Phác Xán Liệt tựa cằm vào vai Biên Bá Hiền, vùi đầu khẽ ngửi mùi sữa và mùi bánh quy nén khô trên người y...

"Nhìn thấy em liền không đau."

Mấy tháng nay lang bạt lưu lạc, thoát chết trong chỗ chết cũng không làm cho Biên Bá Hiền oán giận, khó chịu, nhưng giờ phút này nhìn thấy vết thương trên người Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không nhịn được, mấy giọt nước mắt rơi trên cánh tay Phác Xán Liệt.

"Ta nhất định phải bắt được hắn, sau đó giết hắn, những tổn thương mà ta và ngươi phải chịu đựng vì hắn, tất cả đều trả gấp bội."

Phác Xán Liệt vui mừng nhếch khóe môi, quay Lại Biên Bá Hiền đối mặt với mình, lau đi nước mắt khóe mắt y, cúi đầu nói: "Vậy em có thể trả lại nụ hôn cướp đi từ chỗ tôi trước không?"

Biên Bá Hiền đỏ mắt nhìn Phác Xán Liệt tràn đầy ôn nhu, nhớ tới trong hình ảnh giám sát, Hoa Lam từ trên miệng Phác Xán Liệt cướp đi nụ hôn, ghen tuông cùng tức giận cùng nhau dâng lên, Biên Bá Hiền túm lấy cổ áo Phác Xán Liệt kéo xuống, trên mặt còn lộ nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này ngươi dám nửa đường đánh ngất xỉu ta, ta thật sự sẽ ly hôn!" Nói xong, nhướng người hôn lên môi Phác Xán Liệt.

Trong nháy mắt cánh môi vừa chạm vào, Biên Bá Hiền đã bị Phác Xán Liệt đoạt đi hô hấp và quyền chủ động. Dần dần gió cát cuốn lên vạt áo hai người, là cảnh diệt vong hoang vắng cô đơn nhất, ta say mê giữa môi lưỡi lẫn nhau.

Gió sương như lửa cuồn cuộn trên mặt cát, hai người đứng ở trong gió dây dưa hôn môi, theo quỹ đạo của gió, vội vàng thô bạo đụng vào vách tường cửa sân thượng. Phác Xán Liệt một tay chống vách tường, một tay đỡ eo Bác Hiền, cánh môi hai người nối liền bằng tơ bạc, cùng nhau nhìn về phía cơn bão đỏ sậm xa xa, có chút đáng sợ, lại có chút lãng mạn.

Cơn bão dần dần quét tới khuấy động bầu trời hỗn độn lẫn lộn, Biên Bá Hiền rụt vào trong ngực Phác Xán Liệt, nhìn mấy gốc hoa tulip cuối cùng sắp kiên trì không được thở dốc nói: "Xem ra lần này chúng nó không qua được."

Phác Xán Liệt đem Biên Bá Hiền ôm vào trong ngực mình, nâng cằm y, đem tầm mắt của y từ những cánh hoa tulip trở về mình.

"Không cần sợ, tôi trở về rồi, sau này em muốn bao nhiêu, tôi liền cho em."

Gió thổi lay động tóc hai người, dưới ánh sáng đỏ như máu, có thể thấy rõ đôi mắt Phác Xán Liệt tràn ngập chân thành cùng ôn nhu. Biên Bá Hiền một lần nữa hôn lấy môi hắn, một bên nhẹ nhàng cọ xát khẽ hôn, một bên tức giận nói: "Ta muốn thế giới mới nhiều hoa như vậy..."

Phác Xán Liệt nghe xong, lần thứ hai cướp đi hơi thở của y, hai tay nâng lấy đùi y, ôm cả người ngửa đầu cùng y hôn môi.

Cơn bão càng ngày càng kịch liệt, Phác Xán Liệt ôm người đi xuống sân thượng. Đặt người lên bậc thang an toàn, hai đôi môi giống như không thể tách ra, tách ra một lát lại muốn quấn lấy nhau.

Hai người ôm nhau lảo đảo, một đường từ bậc thang hôn xuống dưới lầu, Ngô Thế Huân đang ngồi trên sô pha tránh bão, lại nghe được một tiếng động lớn, nhìn thấy hai người đụng vào cửa sắt hôn nhau.

Nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy, Ngô Thế Huân nhảy dựng lên, hô to "Mẹ nó, má ơi."

Mắt thấy hai người coi mình không tồn tại giống nhau, từ cửa sắt quấn hôn đến bên sô pha anh ngồi.

"Nè nè nè, hai người dừng lại mau, không thấy có người đang ở đây sao?!" Mông còn chưa kịp di chuyển, Ngô Thế Huân đã bị Phác Xán Liệt còn đang hôn môi giơ một bàn tay ra, từ trên sô pha đẩy đi! Tiếp theo, hai người lăn đến trên sô pha mà anh vừa ngồi, không coi ai ra gì tiếp tục hôn nhau.

Ngô Thế Huân vẻ mặt không nói gì nhìn hai người lăn lộn, không thể nhịn được đi đến bên sô pha ngồi xổm xuống nói: "Báo cáo thượng tướng, có người còn ở đây."

Phác Xán Liệt cực kỳ không tình nguyện nhíu mày ngẩng đầu, cùng Biên Bá Hiền thở hổn hển dưới thân, đồng loạt nhìn về phía Ngô Thế Huân.

"Còn chưa đi sao?"

"Bên ngoài thời tiết gì, bão ở biên giới dị tinh, tầm nhìn là cấp số âm, hiện tại muốn tôi ra ngoài đó rốt cục lương tâm của hai người đâu?"

Phác Xán Liệt quên mất bên ngoài đang có bão, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy cậu tự tìm một chỗ tránh một chút đi." Tiếp theo bế Bá Hiền ngồi lên người mình, đưa tay vào quần áo của y lại bắt đầu hôn lên.

Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân không dám tin, dùng miệng nói một câu "trẻ con mau tránh đi", sau đó liền lao vào triền miên với thân thể Phác Xán Liệt.

Thật sự không còn cách nào khác, Ngô Thế Huân đành phải hùng hùng hổ hổ trốn vào trong phi thuyền quân sự đậu ở bên ngoài.

Phác Xán Liệt cắn lỗ tai Biên Bá Hiền cười: "Lúc này được rồi."

Biên Bá Hiền cũng cười theo: "Ngô thiếu tướng hận lắm đây."

"Mặc kệ hắn." Phác Xán Liệt cởi áo của Biên Bá Hiền, một lần nữa đặt người xuống sô pha, "Bây giờ em chỉ cần chú ý đến tôi là được rồi. "

Lúc tiến vào Biên Bá Hiền không nhịn được kêu lên, thân thể đã lâu không làm trở nên dị thường mẫn cảm, theo bản năng nắm chặt lưng Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt hôn Biên Bá Hiền không ngừng rên rỉ, si mê mạnh mẽ tiến lên, lại mê hoặc lòng người hỏi: "Rên to như vậy là vì đau sao?"

Biên Bá Hiền một mực cắn bả vai Phác Xán Liệt, ánh mắt hồng hồng đến nói: "Không phải, là thoải mái." Nói xong, Biên Bá Hiền dùng đầu lưỡi liếm liếm cằm Phác Xán Liệt.

Đây không thể không nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Phác Xán Liệt thấp giọng gầm một tiếng, tiếp theo đè lại eo Biên Bá Hiền, tiến vào càng thêm dùng sức.

Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang là cơn bão vô tình lạnh lùng nhất biên giới dị tinh, nhưng hai người trong mắt nhau lại dây dưa trong nhiệt độ nóng bỏng thân mật nhất, không cách nào tách rời. Sau vài lần cao trào, mồ hôi và nước mắt của Biên Bá Hiền thấm ướt mặt y, Phác Xán Liệt cúi người từng chút từng chút hôn môi, dùng thanh âm ôn nhu không tương xứng với toàn bộ cơn bão, trịnh trọng thề với người trong ngực:

"Từ hôm nay, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, tôi nhất định cho em một thế giới mới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic