Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏa Dị Tinh – Tòa nhà Chính phủ, Hoa Lam ngồi như tượng ở trong hệ thống điều khiển một bên tiếp nhận quân y trị liệu, một bên từng ngụm từng ngụm vodka trong tay.

Các chương trình phát sóng không dây liên tục đưa thông tin về quân đội đã thất bại liên tiếp, cũng như Tân nghĩa quân ngày càng phát triển và mạnh mẽ.

Dựa vào sự liên thủ của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đội quân này đã đứng vững gót chân ở cả tinh vực, từng bước đẩy lùi Chính phủ Hoa Lam.

Nhận được tin khẩn cấp, phó vệ sĩ xông vào: "Báo cáo khẩn cấp, S-114 đến S-234 Tinh vực Tây Nam ... Tinh vực......."

Phó vệ sĩ nói chuyện lắp bắp, từ bộ dáng như chó nhà có tang của hắn, Hoa Lam liền biết được kết quả.

"Tinh vực toàn bộ thất thủ, đều bị Tân nghĩa quân nắm giữ, chúng ta mất đi quyền khống chế."

Hoa Lam đập vỡ ly rượu trong tay ở góc tường, lại một cước đá văng quân y băng bó vết thương cho hắn. Chỉ còn sĩ quan thân cận của hắn cười lạnh một tiếng nói: "Ban đầu là một ván cờ tốt, lại bị chính sự tham lam hư vinh của ngài đưa vào chỗ chết. "

Hoa Lam ánh mắt sắc lạnh nhìn tên sĩ quan, trong con ngươi là hết thảy sự phẫn nộ.

"Tân Nghĩa quân trước mắt đã hùng mạnh đến mức không thể lùi, càng không cần phải nói bọn họ còn được lòng dân đầy tín nhiệm, hiện tại toàn bộ quốc hội đều đang cân nhắc thỏa hiệp với bọn họ, cướp đoạt chức vị tổng thống này." Tên sĩ quan cầm lấy khăn tay trong túi, nửa ngồi xổm bên cạnh Hoa Lam, một bên giúp hắn lau tay một bên nhìn về phía hắn nói:

"Ngài bây giờ có thể ngồi được vị trí này, đều là dựa vào Phác thượng tướng từng bước từng bước trợ thủ mà đi lên, hiện giờ mất hắn, chỉ dựa vào chính ngươi sợ là không giữ được vị trí này."

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Sĩ quan giương mắt nhìn Hoa Lam, đặt tay lên chiếc mũ quân đội đại diện cho Hoa Lam dứt khoát lấy xuống: "Phác thượng tướng bảo ta gửi cho ngài một câu, nếu như ngài còn muốn giữ lại một mạng, thì nhất định phải tham gia Đại hội quân sự vào sáng mai. "

Hoa Lam run rẩy nắm chặt tay, nhìn các sĩ quan thân cận đều lần lượt phản bội hắn , khóe mắt đều muốn chảy ra máu.

"Người đâu! Mang tên phản đồ này đi cho ta!"

Binh lính ngoài cửa chạy vào bắt giữ, sĩ quan tránh khỏi bọn họ, vứt mũ quân đội nói: "Ta tự đi, ta tin rằng không bao lâu nữa, mặt trời mới sẽ mọc lên mà thôi."

Sĩ quan mang theo một tia huyết sắc nghiêm nghị cuối cùng rời đi, quân y dưới đất cũng run rẩy diễm lệ mang theo rương thuốc chạy ra khỏi phòng. Hoa Lam vẫn ngồi y trên ghế điều khiển, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay đã nứt ra một khe hở, giờ phút này hắn giống như bầu trời ở ngoài cửa sổ sắp tiêu tán hầu như không còn ánh mặt trời chiều tà, vận số đã đến hồi kết.

______________

Ngày hôm sau trong Đại hội quân sự cấp cao, Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền ngồi ở bàn tròn hội nghị, nhưng chỗ đối diện vẫn trống rỗng.

Ngô Thế Huân ngồi ở hàng thứ hai bực tức vứt găng tay, thâm độc nói: "Tôi đoán hắn sẽ không tới, trực tiếp xuất binh. "

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang tập trung ở chỗ trống đối diện suy nghĩ, hắn quay đầu nói với Ngô Thế Huân: "Chờ một chút. "

Ngô Thế Huân nhún nhún vai, lại dựa vào ghế.

Biên Bá Hiền hiểu được, đây là lần cuối cùng Phác Xán Liệt cho Hoa Lam cơ hội.

Và cũng là niềm tin cuối cùng còn sót lại.

Thời gian trôi qua hồi lâu, cả đại sảnh quốc hội bắt đầu không kiên nhẫn nghị luận sôi nổi, Ngô Thế Huân cũng không đợi nổi thở ra một hơi.

"Cũng không thể cứ hao tổn thời gian như vậy! Hội nghị để nói chuyện, không nói thì ——"

Chưa kịp nói xong, một phát ngôn viên đẩy cửa vào hội trường.

"Xin chào, tôi là người phát ngôn của Tổng thống Hoa Lam".

Cả hội đồng trở nên náo nhiệt hơn, càng thêm không kiêng nể gì mà thảo luận về Hoa Lam không dám xuất hiện.

"Tổng thống Hoa Lam muốn thêm một điều kiện đàm phán."

Phác Xán Liệt ra hiệu ngăn chặn sự hỗn loạn " Mời nói."

"Tổng thống Hoa Lam mời Biên Bá Hiền điện hạ đến phòng nghị sự đàm phán riêng."

Lần này, cả hội đồng lại nổ tung lần nữa.

"Không thể đi, ai biết hắn lại đang âm mưu cái gì?!"

Phác Xán Liệt mặt âm trầm, nhìn về phía Biên Bá Hiền đang đắn đo cùng Ngô Thế Huân đang tức giận: "Thế Huân nói đúng, quá nguy hiểm." Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Bá Hiền đã tháo băng "Em còn cần phải nghỉ ngơi nữa."

Biên Bá Hiền cầm tay Phác Xán Liệt: "Bây giờ chúng ta chiếm thế thượng phong, không có gì phải sợ. "

Phác Xán Liệt vẫn không đồng ý, người phát ngôn của Hoa Lam cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng đối diện chờ bọn họ thảo luận.

"Như vậy đi, ngươi ở bên ngoài chờ ta, một giờ sau ta còn chưa ra ngươi lập tức tiến vào. Được không?" Biên Bá Hiền đứng lên, không đợi Phác Xán Liệt trả lời, nói với người phát ngôn: "Chúng ta đi thôi."

Phác Xán Liệt bắt lấy tay Biên Bá Hiền, nhìn theo đứng lên: "Nửa tiếng, em không ra tôi ngay lập tức xuất binh."

Biên Bá Hiền dừng một chút, vỗ vỗ tay hắn an ủi: "Được."

...

Người phát ngôn dẫn Biên Bá Hiền đi đến một gian phòng nhỏ trong Phủ Tổng thống, đi theo đến của ánh mắt Phác Xán Liệt trầm xuống, trong ánh mắt toàn là u ám cùng lạnh lẽo. Ngô Thế Huân ở một bên cũng nhận ra nơi này, đây là căn phòng tối tăm năm đó Hoa Lam dụ dỗ Phác Xán Liệt cứu anh ta, cũng là ở chỗ này, Phác Xán Liệt tỉnh ngộ về thiếu niên mình đi theo hỗ trợ, bất quá là coi hắn và thuộc hạ như quân cờ để anh ta đăng quyền thượng vị.

"Vậy ta đi vào." Biên Bá Hiền mở cửa, dưới ánh mắt của những người trong hội đồng ban nãy đi vào phòng tối.

Trong phòng tối chỉ có một nguồn sáng, là một ngọn đèn dài. Chiếc đèn mang phong cách cổ xưa hiếm thấy ở thời tận thế này, dưới ánh đèn đung đưa, một cái bàn hội nghị trải đầy bụi hữu, Hoa Lam đang ngồi ở đó.

Hắn nhìn thấy Biên Bá Hiền đi vào, hơi nghiêng đầu nói: "Ngồi."

Biên Bá Hiền ngồi xuống, góc áo mang theo một tia xám xịt.

Con ngươi Hoa Lam chăm chú nhìn Biên Bá Hiền, chăm chú nhìn dung nhan y khôi phục dưới tay Tô Ly, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng khuôn mặt tuấn tú khiến người ta chú ý, vết sẹo kia đã phai nhạt...

"Lúc trước tôi không nên dùng roi ngân cốt hủy hoại dung mạo của cậu, hẳn là trực tiếp siết chặt cổ cậu." Hoa Lam nhẹ giọng nói.

Biên Bá Hiền phụ họa cười: "Ta chết hay không, hôm nay ngươi có khác nhau sao?"

Hoa Lam khinh thường cười nói: "Nếu không phải cậu, hắn sẽ không rời khỏi tôi. " Hoa Lam tự nhiên nhắc đến Phác Xán Liệt.

Ngón tay Biên Bá Hiền khẽ vuốt bụi trên bàn: "Xem ra Tổng thống đại nhân vẫn không rõ nguyên nhân mình bại trận là gì. Chỉ vì đã mất đi Phác Xán Liệt sao? "

"Lời của cậu cư nhiên nhắc đến Thượng tướng của tôi, nói cái gì cũng có lý."

Biên Bá Hiền có chút đồng tình nhìn về phía Hoa Lam: "Ngươi biết hắn sơm hơn ta, đã từng khiến hắn toàn tâm toàn ý đi theo ngươi, nếu không phải ngươi biến chất, đi lệch lý tưởng, ta làm sao có thể từ bên cạnh ngươi 'cướp' hắn. "

Hoa Lam á khẩu, tiếp tục nghe Biên Bá Hiền nói:

"Từ lúc ngươi dùng mưu kế tính toán mưu lợi cho mình, ngươi đã mất hắn, không cần ta phải ra tay―――― "

Hoa Lam nhíu mày, một vỗ lên bàn rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay Biên Bá Hiền.

"Nếu bây giờ tôi nhấn cò súng, cậu cảm thấy Phác Xán Liệt sẽ như thế nào?" Hoa Lam nhướng mày nói.

Biên Bá Hiền vẻ mặt không có chút biến hóa nào: "Hắn sẽ như thế nào à, nếu ngươi nổ súng, trong lúc đó Tân Nghĩa quân sẽ xuất binh, đến lúc đó người chết cũng không chỉ có một cái mạng này của ta."

Hoa Lam đầu gân xanh nhảy lên.

"Ta đến là cùng ngươi đàm phán, chỉ cần ngươi đồng ý nhường quyền, chúng ta có thể cân nhắc giữ ngươi một mạng, hòa bình chiếm lĩnh Hỏa Dị Tinh. Nơi này là quê hương của ngươi và Phác Xán Liệt, ta tin tưởng các ngươi sẽ không vì chiến tranh mà biến nơi này thành địa ngục trần gian."

Hoa Lam đột nhiên cười rộ lên, súng trong tay run rẩy nhắm vào Biên Bá Hiền, ngã xuống ghế nói: "Các người đều nói tôi là người muốn quyền không muốn sống, cậu cảm thấy tôi quan tâm tinh cầu này sẽ thành địa ngục sao? "

Biên Bá Hiền nhìn họng súng đen lặng kia nói: "Ta tin tưởng Hoa Lam của quá khứ, người từng khiến Phác Xán Liệt cam tâm tình nguyện đi theo."

Hoa Lam ngẩn ra.

"Ta không tin ngươi, nhưng ta tin tưởng Phác Xán Liệt, tin tưởng cho đến hôm nay, hắn còn nguyện ý cho ngươi một cơ hội ngồi xuống nói chuyện lợi ích." Nghĩ đến ánh mắt của Phác Xán Liệt trong đại sảnh nghị sự vẫn luôn chờ mong Hoa Lam có thể xuất hiện, Biên Bá Hiền càng thêm kiên định nói: "So với ngươi, ta càng tin tưởng hắn."

Những lời này giống như một câu song quan, trào phúng việc hắn từng lợi dụng lấy mạng Phác Xán Liệt đi chứng thực Phác Xán Liệt có trung thành với hắn không, thật nực cười.

"Ha... Haha... Ha ha ha..."

Hoa Lam cười điên cuồng, hai mắt mở to, lại có nước mắt rơi xuống. Có hận thù, có tức giận, không cam lòng, và...

"Tôi muốn giết cậu, để cho sự tự cho là đúng của cậu hiểu được...cậu đã tin sai người..." Hoa Lam run rẩy giơ súng lên, "Tôi không chấp nhận hòa giải, cũng không có khả năng xuống đài nhường chỗ..."

Họng súng nhất trí nhắm vào trái tim Biên Bá Hiền, nhưng người bị nhắm trúng lại không có một chút né tránh. Tay Hoa Lam, lòng đầy mồ hôi, hắn biết rõ mình không có đường lui nào... Hắn không ngừng suy nghĩ Biên Bá Hiền biết đây là cái bẫy, vì sao vẫn nguyện ý một mình đi tới, vì sao nguyện ý ở dưới họng súng của hắn chờ đợi...

Cậu ta có thực sự tin rằng anh sẽ bỏ súng xuống không?

Chỉ vì mình đã từng... là người được Phác Xán Liệt tin tưởng?

Thời gian phảng phất xuyên qua rất nhiều năm trước, hắn vẫn là một thiếu niên một lòng theo đuổi nguyện vọng trả thù trong lòng, hắn đứng ở trên tháp chuông cao nhất trường học, ở trong tiếng chuông liên tiếp này, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực nhộm cả bầu trời, muốn làm cho Hỏa dị tinh được tự do và đẹp đẽ trong tương lai.

Mà dưới ánh hoàng hôn động lòng người, chỉ có một người ánh mắt kiên định canh giữ hắn, khẳng định hắn, đi theo hắn...

Khi đó ánh mắt Xán Liệt nhìn hắn, cùng ánh mắt Bá Hiền trước mắt, không biết vì sao chồng lên nhau...

Từ trong hồi ức, Hoa Lam thống khổ nở nụ cười, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, giống như là hận chính mình, lại ghen tị với sự kiên định của Biên Bá Hiền. Cuối cùng, là một tiếng gầm giận dữ đau đớn muốn chết, cùng với một tiếng súng đinh tai nhức óc, lại dứt khoát quyết đoán.

_________

Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng súng, Phác Xán Liệt lập tức trèo cửa sổ xông vào! Dưới ánh đèn cổ đung đưa, chỉ thấy khói thuốc súng tràn ngập, Biên Bá Hiền vẫn ngồi tại chỗ như trước, mà Hoa Lam trong ghế đối diện, huyệt thái dương chảy máu, súng còn bốc khói theo tay phải của hắn buông xuống đất...

Phác Xán Liệt xông lên đem Biên Bá Hiền ôm vào trong ngực: "Em không sao chứ?! Có bị thương không? "

Còn kinh ngạc trong lúc Hoa Lam tự sát, Biên Bá Hiền hồi phục tâm trạng: "Ta...không sao."

Xác nhận Biên Bá Hiền không bị thương, Phác Xán Liệt mới đưa ánh mắt đến Hoa Lam đã kết thúc sinh mệnh của mình.

Phác Xán Liệt đi đến bên cạnh Hoa Lam, nhìn thấy trên tay hắn còn cầm một tờ văn kiện. Rút ra đặt ở trên bàn, là Hoa Lam đích thân viết giấy nhường vị.

Biên Bá Hiền cũng đi lên trước, nhìn Hoa Lam chết không nhắm mắt, ánh mắt đã trống rỗng, dùng tay nhẹ nhàng khép lại cho hắn.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, ghì chặt y vào trong ngực.

Dựa vào hành động Phác Xán Liệt, nhìn không ra biểu tình của hắn, lại có thể cảm nhận được ngũ vị tạp trần của hắn vào thời khắc này. Biên Bá Hiền vương tay ôm lại Phác Xán Liệt, vỗ nhẹ lưng hắn.

_____________

Dựa theo Chính phủ Hoa Lam bị sụp đổ, Tân Nghĩa quân nhanh chóng hòa bình chiếm lĩnh Hỏa Dị Tinh, Hội đồng thường nghị bỏ phiếu toàn bộ thông qua Phác Xán Liệt nhậm chức Tân tổng thống của Hỏa dị tinh, nhưng mà hắn lại tuyệt nhiên không đồng ý.

Hành động này làm cho cấp dưới của hắn hoàn toàn khó hiểu.

"Tôi thật sự không thể lý giải nổi, thật không dễ dàng lấy được thắng lợi, cả nước toàn trí thông qua anh làm Tổng thống, anh vì sao lại phải cự tuyệt?!" Ngô Thế Huân ở trong phòng làm việc Phác Xán Liệt vừa nói vừa hét lớn.

Phác Xán Liệt cũng không vội vàng bác bỏ, nhìn hắn ngồi trong phòng của mình.

"Anh giải thích cho tôi đi!!"

Phác Xán Liệt uống một ngụm brandy trong tay, híp mắt nhìn Ngô Thế Huân: "Cậu xong chưa?"

Ngô Thế Huân tức giận, Phác Xán Liệt không đành lòng trêu chọc hắn, cười mở miệng nói: " Tôi không làm tổng thống là vì tôi không thích, càng không có thiên phú, không giỏi chính trị, cũng không thành thạo làm việc với giấy tờ văn kiện, tôi chỉ có thể chiến đấu với tư cách một người lính, nhưng để trở thành tổng thống, cần một người thông minh hơn. "

Phác Xán Liệt sửa sang lại tất cả ảnh chụp của các nghị sĩ trên bàn tiếp tục nói: "Hiện tại sở dĩ toàn bộ phiếu bầu thông qua tôi làm Tổng thống, là bởi vì chiến tranh vừa mới kết thúc, trong tay tôi có quân đội bọn họ mới ủng hộ, nhưng quản một quốc gia không thể hoàn toàn dựa vào quân đội."

Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt nghiêm túc đối chiếu tư liệu của những nghị sĩ có tư cách, đầu lưỡi liếm liếm răng, khoanh tay đi qua, tựa vào bàn làm việc.

"Nói thật đi, không làm Tổng thống là vì Biên Bá Hiền chứ gì."

Phác Xán Liệt dừng một chút, ngẩng đầu nghe Ngô Thế Huân tiếp tục nói: "Làm Tổng thống Hỏa dị tinh, vậy Biên Bá Hiền làm chồng anh nhất định phải bỏ thân phận hoàng tử Quang dị tinh, anh không muốn anh ấy khó xử, cho nên mới nói mình không có thiên phú làm tổng thống!"

Phác Xán Liệt gõ gõ tay lên bàn và nói: "Tôi thấy hình như cậu cũng không ngu ngốc lắm. "

"Đó là...!! Đệt! Dám chửi tôi! "

Phác Xán Liệt cười lắc đầu, đem tư liệu nghị sĩ phù hợp với ứng cử Tổng thống đưa cho Ngô Thế Huân: "Nhân tài có thể quản lý tốt đất nước này rất có rất nhiều người, nhưng chồng của Biên Bá Hiền, chỉ có tôi mới làm được."

Ngô Thế Huân bị ngược đãi một trận, Phác Xán Liệt cười nhìn: "Quyết tâm chuẩn bị lựa chọn đi, công bằng công khai. "

"Được, biết rồi, đi yêu đương thì cút."

Phác Xán Liệt vỗ vỗ Phác Xán Liệt đi ra khỏi phòng. Ngồi trên phi hành, trước khi khởi động, nhận được tin nhắn, là thư mới nhất gửi từ trụ sở hôn nhân, nội dung chủ yếu chính là hôn nhân của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền vẫn còn hiệu lực, tiền phạt tích lũy ba năm đã được xóa.

Phác Xán Liệt miệng mang ý cười, Lai phi hành xuyên qua đám mây.

Tinh vân D378 vẫn hấp dẫn vô số du khách đến, trên đài quan sát người đến người đi. Phác Xán Liệt hạ cánh đi vào biển người.

Vô số đài quan sát cao thấp đan xen, trong sương mù giữa các vì sao giống như những tòa lâu đài. Trên một trong những tháp quan sát cao nhất, một bóng người đang đứng ở lan can.

Phác Xán Liệt đứng giữa biển người, nhìn một cái liền nhìn người đó ở trên cao.

Cái nhìn này phảng phất có tín hiệu hấp dẫn lẫn nhau, Biên Bá Hiền trên tháp quan sát, nhìn lại dưới tháp, liền thấy được Phác Xán Liệt đứng giữa dòng người.

Giờ khắc này, dòng người chung quanh nhanh chóng biến thành ảo ảnh, chỉ có hai người bọn họ, nhanh chóng rồi cũng dừng lại chỉ có bọn họ, nhìn nhau.

Biên Bá Hiền cười, y nâng mặt dựa vào lan can, hoàng hôn chiếu rọi trên mặt, nhuộm khuôn mặt xinh đẹp của y thành màu vàng kim, chói mắt, khiến người ta chú ý.

Hắn một lần nữa đeo sợi xích màu bạc lúc lần đầu gặp mặt, sợi xích kia giống như e thẹn che lấp, lại giống như cố ý hấp dẫn, đoạt hồn phách người khác.

Bước nhỏ biến thành sải bước, sải bước lại biến thành chạy nhanh, Phác Xán Liệt xuyên qua biển người, chạy lên đỉnh tháp cao nhất trong ánh hoàng hôn.

Hắn thở hổn hển, cười khẽ.

"Tổng thống tiên sinh thật chật vật nhỉ." Biên Bá Hiền trêu ghẹo, đi lại thay hắn lau mồ hôi trên trán.

"Sao lại mang theo cái này, rõ ràng đã là người của tôi." Phác Xán Liệt không quá cao hứng chạm vào sợi xích trên mặt Bá Hiền, lại bởi vì y mang theo cái này thật sự quá đẹp, cho nên dễ dàng tha thứ cho y, hôn lên cổ y.

"Ta đeo nó là có chuyện muốn nói với ngươi." Biên Bá Hiền nhẹ nhàng đẩy Phác Xán Liệt ra nói: "Ngươi biết thân phận của ta, làm hoàng tử Quang dị tinh không có khả năng gả cho Tổng thống nước khác." 

Biên Bá Hiền rũ mặt xuống: "Cho nên, ta——"

Lời còn chưa dứt, sợi xích trước mặt đã bị người đối diện, giữa hoàng hôn, tiếng xích bạc phát ra tiếng leng keng...

"Mặc kệ bao nhiêu lần, tôi đều sẽ không chút do dự lấy sợi xích bạc này của em, em chỉ có thể là của tôi."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt với ánh mắt kiên định.

"Hỏa dị tinh là của mọi người Hỏa dị tinh, chỉ cần muốn nó tự do, ai cũng có thể dẫn dắt nó đi tới tốt đẹp. Nhưng Phác Xán Liệt... chỉ có thể là Biên Bá Hiên, chỉ có Biên Bá Hiền mới có thể làm cho Phác Xán Liệt tự do. "

Biên Bá Hiền còn sửng sốt, Phác Xán Liệt liền hôn y, môi răng dây dưa, Phác Xán Liệt cọ xát nhiệt độ trên môi y nhẹ giọng nói: "Tôi yêu em, Biên Bá Hiền."

Sau khi giây phút ngắn ngủi sững sờ, Biên Bá Hiền nở nụ cười, hướng Phác Xán Liệt dùng nụ hôn sâu sắc hơn đáp lại sự chân thành của hắn.

Mà theo gió bay về phía Tinh vân D378, là một văn kiện gió thổi lộ ra nội dung bên trong, nội dung là bản thân không quan trọng ngường vị trí Tổng thống cho người khác.

Một tinh vực xa xôi, một tinh vân xa xôi

sẽ đi qua khe hở thời gian,

tìm được nhau.

Cho dù ta và ngươi đều có quỹ đạo riêng

ta có thể chậm rãi chờ đợi

chờ đợi quỹ đạo chúng ta gặp nhau

ôm lấy ngươi.

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic