[YoonJin] Song Reqest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin có một thói quen, đó là nghe radio một mình vào đêm muộn. Thói quen này bắt đầu có từ khi anh còn học những năm cuối cấp ba.

Seokjin thường thể hiện bên ngoài mình là một người lạc quan, luôn vui vẻ cười nói, nhưng sâu bên trong anh là những tâm sự không thể nói với ai, thậm chí cũng chẳng ai có thể đồng cảm được. Dù cho có cũng chỉ là những lời động viên, khuyên nhủ chứ chưa thực sự hiểu được cảm nhận của anh.

Mỗi khi Seokjin nghe những câu chuyện được gửi trên radio, anh luôn cảm thấy rằng dường như bản thân mình là một phần trong câu chuyện đó. Những tâm sự chẳng thể nói cùng ai, những tình cảm không đủ dũng khí để thổ lộ hay đơn giản chỉ là một chút than thở giữa cuộc sống bộn bề lo toan này. Và đến cuối mỗi lá thư, người ta sẽ phát những bản ballad như một liều thuốc xoa dịu những trái tim lạc lõng ấy.

Hôm nay bầu trời Seoul rực rỡ hơn bao giờ hết bởi ánh sáng từ những vì tinh tú trên cao. Seokjin lại theo thói quen mang chiếc ghế dựa nhỏ cùng tách trà gừng ấm nóng ra ban công phòng mình để nghe radio. Không hiểu sao không khí dịu mát hôm nay lại khiến anh mong chờ một lá thư đến từ người tên YoonJin, một thính giả (?) thân thiết của chương trình. Những lá thư của cậu trai này luôn khiến anh thích thú bởi sự những suy nghĩ đầy ngô nghê nhưng cũng cực kì chân thật trong tình yêu. Đã bao lâu rồi Seokjin mới lại cảm nhận được một tình yêu chân thành đến như thế.

Chân thành, và cũng vô vọng, hệt như tình cảm anh dành cho cậu em cùng phòng Min Yoongi của mình.

Phải, Kim Seokjin yêu Min Yoongi.

Bản thân anh cũng không hề nhớ từ khi nào mình bắt đầu yêu chàng trai đó từ khi nào nữa, anh chỉ biết rằng, khi anh nhận ra tình cảm này, ánh mắt anh đã luôn vô thức dõi theo cậu, quan tâm chăm sóc cậu từ những điều nhỏ nhất và trao đi thứ tình cảm mà trái tim luôn ngóng chờ lời hồi đáp.

Giọng đọc truyền cảm của DJ vẫn vang lên đều đặn, nhưng dường như tâm trí Seokjin đã rời khỏi nơi này rồi. Anh ngước nhìn những vì sao trên bầu trời rộng lớn kia, thầm ước bản thân có đủ dũng khí để nói ra tình cảm của mình. Nhưng nói ra rồi, liệu bản thân còn có thể tiếp tục cư xử như một người anh ở bên cạnh cậu ấy hay không? Hay cả hai sẽ như hai đường thẳng, cắt nhau tại một điểm rồi mãi mãi rời xa? Tự giễu bản thân bằng một nụ cười, Seokjin thương cảm cho chính mình.

"... Tôi có thể là mùa hạ của người này

Và là mùa đông của người khác

Là kết thúc hay khởi đầu của ai đó

Là hạnh phúc cũng như tâm hồn của một ai

Là khúc hát ru hay những âm thanh ồn ào

Tôi sẽ ở cạnh em lúc sinh thời đến tận khi kết thúc

Lòng mong rằng em sẽ nhớ đến tôi dù cho có ở nơi đâu

Tôi vĩnh viễn là sự ủng hộ của em

Vậy nên, hãy dựa vào tôi nghỉ ngơi khi mệt mỏi nhé..."

(Song Request – Lee Sora ft. SUGA)

Yoongi à, liệu anh là mùa hạ hay là mùa đông của em? Là hạnh phúc, hay những âm thanh ồn ào? Seokjin thực sự khâm phục người viết ra đoạn rap này, bởi đó là những điều anh luôn muốn hỏi Yoongi cũng như hỏi chính mình. Liệu rằng, sự tồn tại của anh có thật sự là niềm hạnh phúc của mọi người như ai cũng nói với anh hay không?

Chương trình radio đã kết thúc, tách trà cũng đã nguội lạnh nhưng Seokjin vẫn chưa muốn về phòng. Anh muốn những cơn gió lạnh làm cho mình tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường về một tương lai ở cạnh Yoongi. Anh ước gì bản thân mình và cậu cũng giống như những ngôi sao rực rỡ trên nền trời kia, được ở bên nhau mà không cần phải lo lắng nghĩ ngợi gì cả. Seokjin nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành buổi đêm, rồi ngủ quên tự lúc nào.

Seokjin mơ hồ tỉnh giấc giữa đêm, anh lờ mờ cảm nhận mình đang được ôm bởi ai đó . "Mùi hương này, chẳng phải là Yoongi sao? Em ấy đang ôm mình? Thôi rồi, mình chắc chắn là yêu em ấy đến hoang tưởng mất rồi nên nằm mơ cũng chân thật thế này đây." Seokjin thầm nghĩ. "Nhưng nếu có thể, mình không muốn tỉnh giấc nữa đâu." Nghĩ đến đó, Seokjin lại nhắm mắt vùi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, tham lam níu lấy hơi ấm kia.

Yoongi vẫn chưa ngủ từ lúc cậu bế Seokjin về phòng. Đã lâu lắm rồi cậu mới được ngắm nhìn khuôn mặt của người thương ở khoảng cách gần như thế này. Trong ánh đèn ngủ ấm áp, Seokjin tựa như một thiên thần nằm trong lòng cậu. Yoongi mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi hồng đầy đặn của anh mình. Cảm giác thật tốt, khiến Yoongi cứ muốn hôn hoài hôn mãi mà thôi.

Yoongi biết Seokjin có thói quen nghe radio, nên cậu đã viết cả chục bức thư dưới tên YoonJin gửi cho chương trình anh hay nghe và cầu mong rằng anh sẽ nhận ra tình cảm của cậu. Nhưng có vẻ như tất cả đều vô dụng vì anh vẫn đối xử với cậu như một đứa em trai. Thế nên Yoongi quyết định rằng, lần hợp tác này với tiền bối Lee Sora, cậu sẽ đem hết tâm tư tình cảm của mình viết thành lời rap, và khi bài hát được phát sóng theo yêu cầu trên đài radio thì cậu sẽ tỏ tình với anh. Ai ngờ cậu chưa kịp bước ra thì anh đã ngủ quên mất.

-Seokjin à, em yêu anh. Em luôn mong chúng ta trở thành người yêu của nhau, cùng nhau dạo phố, hẹn hò vào những ngày nghỉ. Lúc đó em sẽ nắm tay anh, đôi ta bước đi trong ánh nắng chiều, tạm quên cuộc sống đầy ưu phiền này mà trao cho nhau tình yêu đầy ấm áp, người yêu ơi.

Chất giọng trầm của Yoongi thì thầm trong căn phòng ngủ của Seokjin khi tay cậu vẫn còn ôm anh trong lồng ngực, vùi mặt vào mái tóc mềm mại thơm mùi trái cây của anh. Căn phòng quá tối nên Yoongi không thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của Seokjin.

"Yoongi vừa tỏ tình với mình? Yoongi vừa gọi mình là 'người yêu ơi'? Lạy các đấng bề trên con không nằm mơ chứ???" Seokjin không tin vào tai mình nữa. Mọi thứ đến quá đột ngột với anh. Seokjin quá bối rối nên vô tình cựa quậy hơi mạnh, khiến Yoongi đang chìm trong suy nghĩ phải cúi xuống nhìn.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt to tròn của Seokjin như hai vì sao trên bầu trời nhìn Yoongi không chớp mắt. Anh hé môi định nói gì đó thì Yoongi bất chợt hôn xuống. Cậu tham lam cắn mút bờ môi đỏ mọng mình thèm muốn bấy lâu, đến khi Seokjin không thở nổi nữa mới luyến tiếc buông ra.

-Seokjin à, em đã luôn muốn hôn anh như thế này. Dù lúc nãy có thể anh đã nghe rồi, nhưng em vẫn muốn nói lại lần nữa. Kim Seokjin, em yêu anh, đồng ý làm người yêu em nhé?

Mặt Seokjin bây giờ nóng đến nỗi có thể rán trứng được luôn rồi. Được tỏ tình tận hai lần trong một đêm như vậy, ai có thể chịu nổi cơ chứ. Anh cứ nằm im bất động như thế, lại tránh đi ánh mắt của Yoongi, cậu nghĩ rằng anh đang khó xử nên nới lỏng vòng tay mình.

-Em xin lỗi, làm anh khó xử rồi... em nên về phòng mình thôi.

Giọng điệu buồn bã của Yoongi làm Seokjin giật mình. Anh vội níu lấy cánh tay cậu đang rời đi đặt lại lên eo mình, đồng thời cũng vòng tay qua ôm lấy bóng hình thân thương ấy. Yoongi bất ngờ vì hành động của anh, nhưng ngay sau đó liền siết chặt vòng tay, cứ như sợ rằng chỉ buông lỏng một khắc thôi anh sẽ biến mất vậy.

-Ừm.. Yoongi à... a-anh chỉ là bất ngờ nên không phản ứng kịp thôi, không phải anh khó xử hay gì đâu. Anh cũng yêu em, Yoongi. Anh cũng luôn ước rằng mình có thể cùng nhau làm những điều em vừa kể. Vậy nên, làm người yêu anh nhé?

Yoongi bật cười trước câu hỏi của anh. Rõ ràng là cậu hỏi trước cơ mà, sao cái người này lại đáng yêu thế không biết. Không được rồi, phải giấu anh đi thôi, cứ dễ thương như này người ta bắt đem đi mất.

-Tất nhiên là em đồng ý rồi, còn anh?

-Anh đồng ý.

Cả hai nhìn vào mắt nhau, nở nụ cười hạnh phúc

-Hai ta ngốc thật ấy nhỉ, đều yêu nhau nhưng lại không dám nói.

-Đúng thế, vì vậy chúng ta chính là một cặp trời sinh đó, anh không được bỏ rơi em đâu đấy Seokjin à. Hứa với em đi, rằng chúng ta sẽ mãi yêu nhau nhé.

-Anh hứa.

Yoongi đặt lên môi Seokjin nụ hôn đầy yêu thương.

Đêm đó, bầu trời đầy sao lấp lánh hơn bao giờ hết, tựa như đang chúc phúc cho tình yêu của họ.

Fin. 

_______________________________________________________________________________

Cuối cùng cũng xong, mình ấp ủ cái plot này từ hồi mới nghe "Song Request" cơ, mà tận hôm nay mới có thời gian để viết.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro