Chap 12: Mọi người có bí kíp luyện rồng không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách kỳ thi mười tuần, chưa bao giờ bản thân tôi sống vội vàng như hiện tại, chắc dính đến nhân vật chính đấy. Sau một hồi moi móc thông tin từ bác Hagrid, chúng tôi đã được tặng kèm đồ khuyến mãi là biết tin bác ý đang giữ một quả trứng rồng, nó phải to như quả trứng khủng long ý các bạn, may mà cái hệ thống quái quỷ kia không có cái nhiệm vụ ăn cắp trứng rồng. 

Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm, cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của bác Hagrid. Thư viết chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đang nở". Con cú Sebas của tôi chỉ có chuyển thư của tôi với sơ Norrad thôi hà, thằng Malfoy hay trêu tôi lắm, vì tôi mua một con đen thùi lùi, và đồ của tôi cũng toàn màu đen, nó toàn bảo tôi định đóng giả thầy Snape. Ơ hay, cái thằng nhóc mất nết này, thầy ý làm sao xinh bằng tôi.

Ron và tôi đòi trốn buổi học Dược Thảo để chạy ngay xuống căn chòi, nhưng Hermione khăng khăng không chịu.

- Hermione ơi, trong đời người có bao nhiêu lần mình được coi trứng rồng nở nào?

- Chúng mình có giờ học. Và nếu có người biết chuyện bác Hagrid đang làm, chúng mình sẽ gặp rắc rối. Mà rắc rối của chúng mình sẽ chẳng thấm vào đâu so với tai hoạ mà bác Hagrid phải lãnh chịu...

- Im đi, Hermione!

Harry thì thào khi thấy Malfoy đi tới cách đó vài bước. Nó đã đứng lặng tại chỗ để nghe lóm; không biết nó đã lén nghe được bao nhiêu. Harry không thể nào ưa nổi cái vẻ mặt của Malfoy. Trên đường đến lớp Dược Thảo, Ron và Hermione cãi nhau miết, cuối cùng Hermione cũng đã đồng ý sẽ cùng chúng tôi chạy xuống căn chòi của bác Hagrid vào giờ ra chơi. Khi tiếng chuông vừa vang lên cuối buổi học, bốn đứa lập tức buông xẻng, vội vã chạy băng qua sân trường về phía bìa rừng. Bác Hagrid đón chúng tôi, trông hí hửng và hồi hộp lắm. 

- Nó gần chui ra rồi!

Cái trứng đang nằm trên bàn. Trên vỏ trứng có vết nứt sâu. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười. Giống tiếng gà nở, tôi thấy giống thế mà nhớ lại năm tôi lớp 11 ở thế giới của tôi, lớp tôi có đến một nông trại gà, chúng tôi cũng quan sát gà nở như này, nhưng đồ ở đó hiện đại và được trang bi đầu đủ hơn ở đây gấp vạn lần. Ôi nhớ quá! Mọi người kéo ghế ngồi quây quanh cái bàn, nín thở quan sát. Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bời bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn. Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào. Những cái cánh lởm chởm rai của nó quá to so với thân hình thuôn đẹt giơ xương. Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô. Nó khịt mũi. Vài ba tia lửa xẹt ra từ mõm nó.

- Thấy nó đẹp chưa?- bác Hagrid xuýt xoa - Coi kìa, nó nhận má nó đó!

- Bác Hagrid ơi, chính xác thì con Hắc long sẽ lớn nhanh đến cỡ nào?- Hermione hỏi

Bác Hagrid vừa định trả lời thì bỗng nhiên mặt biến sắc. Bác đứng bật dậy và chạy tới cửa sổ.

- Có chuyện gì vậy, bác?

- Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn... Một đứa con nít... Nó chạy về trường rồi.

Tôi dám cá thằng Malfoy đã thấy con rồng. Suốt một tuần sau, thằng Malfoy nhe nhởn cười trước mặt chúng tôi. Chúng tôi đã nghĩ ra cách đưa con rồng đi đến chỗ anh trai của Ron. Nhưng khổ nỗi, thằng Malfoy gian xảo đã biết tỏng, và sắp tới chúng tôi phải đối mặt với rừng cấm rồi đây. Thằng Malfoy biết thừa tôi biết chuyện nó đã nhìn thấy con rồng và biết được kế hoạch của chúng tôi, nó ra vẻ cao thượng với tôi lắm:

- Tối thứ 7 mày đừng có đi với chúng nó nếu không muốn bị phạt chung!

Vâng, cảm ơn cậu, nhưng tôi muốn vào rừng cấm. Tối thứ 7 đến, Harry và Hermi ngạc nhiên lắm khi tôi lôi ra một cái áo tàng hình nữa, tôi xuề xòa bảo là được tặng rồi chia đôi, tôi đi với Harry, Hermi đi riêng.

Sau khi nhận con rồng từ chỗ bác Hagrid. Tôi và Harry vội trùm tấm áo tàng hình lên cái thúng, rồi trùm lên cả tụi tôi. Sắp nửa đêm rồi mà chúng tôi vẫn còn ì ạch đẩy cái thúng lên những bậc thang đá hoa cương, rồi kéo lê nó trong hành lang, rồi lại lên cầu thang, rồi lại một cầu thang khác nữa. Đến như mấy lối đi tắt của Harry cũng không giúp được bao nhiêu. Cuối cùng ba đứa cũng đến được hành lang phía dưới tòa tháp cao nhất. Harry thở hổn hển:

- Gần tới rồi!

Bỗng một tiếng động phía trước làm chúng tôi hết hồn, suýt làm rớt cái thúng. Quên mất là mình đang tàng hình, hốt hoảng nép vào bóng tối, trừng mắt nhìn một cái bóng mờ mờ nhỏ bé đang vùng vẩy vì một cái bóng khác lớn hơn túm lấy. Cả hai chỉ cách chúng có ba thước. Một ngọn đèn lóe sáng. Đó là giáo sư McGonagall trong bộ váy ngủ và lưới bịt tóc đang véo tai Malfoy. Giáo sư quát:

- Phạt cấm túc! Trừ của Slytherin hai mươi điểm. Dám lang thang trong lâu đài lúc nửa đêm hả?

- Thưa cô, cô không hiểu rồi! Harry Potter sắp đến đây, nó mang theo một con rồng!

- Nói tầm xàm bá láp! Sao trò dám nói dối trắng trợn vậy hả? Trò Malfoy, ta sẽ đến gặp thầy Snape!

Giáo sư McGonagall giải thằng Malfoy đi rồi, chúng tôi mới thấy cái cầu thang dốc đứng dẫn lên đỉnh tháp cao nhất tòa lâu đài cũng không còn cao lắm. Vừa ngóc đầu lên được tới nơi, chúng tôi lập tức lột tấm áo tàng hình ra để được hít thở thoải mái làn khí đêm mát lạnh. Hermione thậm chí còn dám nhảy tung tăng.

- Malfoy bị cấm túc rồi! Mình tha hồ hát nhé!

- Đừng...- Harry khuyên

Con rồng đang cựa quậy trong cái thúng. Trong lúc chờ đợi, ba chúng tôi nói cười khoái trá về chuyện Malfoy. Cũng dừa lắm cơ, ai bảo thích mách lẻo. Khoảng mười phút sau, từ trên trời cao, bốn cây chổi cùng hạ xuống trong bóng đêm. Bạn của anh Charlie là những người rất vui tính. Họ cho Harry và Hermione xem những dây cương và xích mõm dùng để chế ngự con rồng. Mọi người xúm lại trói gô con rồng một cách gọn ghẽ. Harry và Hermione bắt tay những người khách, cám ơn họ lia lịa rồi chia tay. Tôi vẫn còn tò mò hỏi cố:

- Mọi người có bí kíp luyện rồng không ạ?

- Hiện tại thì chưa, nhưng bọn anh đợi mấy đứa nghĩ ra đấy!

Chúng tôi trượt xuống cầu thang dốc, không còn cái thúng nặng trên tay, đầu óc cũng nhẹ tênh và cõi lòng thanh thản. Không còn lo âu về con rồng nữa. Malfoy thì đã bị cấm túc! Còn cái gì có thể làm hỏng được cuộc vui của bọn trẻ chứ? Cái đó đang đợi sẵn ngay dưới chân cầu thang. Ba đứa vừa thò đầu xuống thì chạm ngay cái mặt sắt đen sì của thầy giám thị Filch

- Thôi rồi. – Harry thì thầm, - tụi mình tiêu rồi.

Harry thì bỏ quên áo, còn tôi thì cố tình cất áo đi. Chúng tôi bị giải đến phòng giáo sư McGonagall, một lúc sau giáo sư McGonagall xuất hiện, thì lẽo đẽo theo bà là ... Neville. Vừa nhìn thấy chúng tôi là nó kêu lên:

- Harry! Mình đang đi kiếm bồ để báo cho bồ biết, mình có nghe Malfoy nói là nó sẽ đi bắt quả tang bồ. Nó nói bồ có một con r...

Harry lắc đầu lia lịa ra hiệu cho Neville ngậm miệng lại, nhưng giáo sư McGonagall đã nhìn thấy. Bà quay lại nhìn bọn trẻ, bừng bừng như sắp thở ra lửa, trông còn khiếp hơn cả con rồng Norbert:

- Ta không thể tin được đứa nào trong bọn bây lại dám làm chuyện này. Thầy Filch nói ba đứa bay leo lên tháp thiên văn. Lúc một giờ khuya... Tự giải thích ta xem! Ta đã nghĩ ra đầu đuôi câu chuyện rồi. Cũng không cần phải là thiên tài mới suy ra được: ba đứa bay vẽ vời ra câu chuyện nhảm nhí về một con rồng cho Draco Malfoy nghe, cốt dụ nó ra khỏi giường để gặp rắc rối. Và nó gặp rắc rối rồi! Ta đã tóm được nó. Ta chắc tụi bay cũng đã dàn cảnh cho Neville nghe lóm được câu chuyện nhảm nhí của tụi bay, cho nó tin sái cổ chuyện này để tụi bay cười chứ gì?

Tội nghiệp cậu bé Neville thật thà. Tôi biết là Neville đã phải vất vả lắm để lần mò trong đêm tối, tìm cho được bọn chúng mà cấp báo.

Giáo sư McGonagall chì chiết:

- Kinh hoàng! Năm học sinh trốn ngủ trong một đêm! Trước giờ ta chưa từng thấy! Hermione, ta cứ tưởng con là người có ý thức nhất chứ? Còn Harry, ta cũng tưởng con là đứa biết coi trọng danh dự nhà Gryffindor hơn những trò nhảm nhí này chứ! Scallet, con là đứa biết tính trước tính sau nhất, con phải biết được hậu quả chứ! Cả bốn đứa sẽ bị cấm túc... Đúng cả Neville nữa. Không ai co thể viện bất cứ lý do gì để đi lang thang trong lâu đài vào ban đêm, đặc biệt là trong những ngày này, rất nguy hiểm... Gryffindor bị trừ năm mươi điểm.

- Năm mươi điểm?- Chúng tôi há hốc mồm

- Phải, mỗi đứa bị trừ năm mươi điểm. - Giáo sư McGonagall thở nặng nhọc qua cái mũi dài ngoằn và nhọn hoắc của bà.

Hai trăm điểm mất toi. Gryffindor vậy là tuột xuống hạng chót. Chỉ trong một đêm mà chúng ta làm tiêu tan hết cái triển vọng Gryffindor đoạt được Cúp Nhà. Sáng mai, tất cả các thành viên trong nhà Gryffindor sẽ phản ứng thế nào khi biết được những chuyện chúng tôi đã làm? Tôi thì không để tâm lắm, nhưng chắc chắn cảm giác sẽ chẳng thoải mái gì đâu. Buổi sáng hôm sau, khi đi qua những đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn chi đó. Làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết hai trăm điểm nội trong một đêm? Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Harry Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng ấy, vị anh hùng của mọi người trong hai trận đấu Quidditch ấy, đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor. Chính hắn, cùng ba đứa ngốc khác của năm thứ nhất.

- Scallet...- Harry rầu rĩ nói

- Hở, bồ ăn bánh mì không? - tôi chìa miếng bánh mì ra cho Harry

- Bồ không thấy khó chịu với mấy lời nói kia sao? - Hermione nói với tôi

- Không, chỉ là một vài câu nói, chả đủ làm mình buồn, ít ra con Norbert được an toàn và bác Hagrid không bị đuổi, đúng không?- tôi vừa nói vừa với tay lấy quả táo xanh- Hơn nữa chúng ta mới bị đàm tiếu một thời gian ngắn thôi, nhìn nhà Slytherin đi kia, họ bị nói cả hàng thế kỉ nay rồi đó thôi, nhưng sao, họ chẳng thèm để tâm đến đó thôi!

- Nhưng tụi Slytherin ác thật mà...-Harry nói

- Nhưng không phải ai cũng ác đúng không?- tôi nhìn Harry nói- chẳng phải mình và Hermione vẫn chơi được với Pansy và Blaise sao, à riêng mình thì cũng gọi là nói chuyện với thằng Malfoy nữa.

Hermione gật đầu đồng tình. Sau trận Quidditch thì tôi và Hermione thân với con bé Pansy phết, lúc đầu tưởng nó xấu tính lắm, ai dè dễ ẹc hà, mỗi tội vẫn hay trêu Harry thôi, còn thằng Blaise như thằng quý tộc nửa mùa ý, quý tộc cái gì, chỗ nào có Pansy là có nó, khiếp, bọn trẻ con, thất ghét. Nhưng có vẻ ngoại trừ tôi ra thì Harry, Hermi và Neville vẫn chìm đắm trong đau khổ. Tôi cướp miếng tao từ tay anh Oliver tự nhiên đến mức mà anh Oliver còn phải nói:

- Scallet, trông em chẳng có chút hối lỗi nào nhỉ?

- Nào nào anh Oliver, em không muốn thấy cái mặt đẹp trai của anh nói với em như thế đâu, hơn nữa em đã trả đủ điểm mà em làm mất lại cho nhà rồi mà, còn thừa hẳn 25 điểm đó chứ. Anh xem, 50 điểm em làm mất, em đều kiếm lại được từ chủ nhiệm nhà Slytherin đó thôi, không phải rất đáng tự hào sao! - tôi cho miếng táo vào miệng.

Mọi người xung quanh im lặng cũng chả biết nói gì nữa, căn bản là nhà Gryffindor chỉ có tôi mới kiếm điểm được từ thầy Snape.

- Nhưng em cũng không nên cướp táo của anh!

- Em lười bổ thôi mà, ăn mỗi miếng táo, đừng ki bo thế chứ!

Bước vào phòng thấy Harry, Ron và Hermi đang ngồi học, lạy chúa, các bạn tôi chăm chỉ quá đi. Harry lao đến chỗ tôi bắt tôi giảng môn độc dược:

- Scallet, bồ là vị cứu tinh cuối cùng của mình, bồ phải cứu mình với!

Ở bàn ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, chúng tôi và Neville cùng nhận được thông báo giống nhau như sau:

Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.

Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư McGonagall.

Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, chúng tôi tạm biệt Ron trong phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường với Neville. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy nữa. Harry quên mất là Malfoy cũng bị phạt như tụi nó. Malfoy nhìn thấy tôi quay ngoắt mặt đi, mấy tiết độc dược nó đã cằn nhằn tôi là sao không chịu ở yên trong phòng rồi, thằng nhóc như sơ Norrad vậy ạ, lắm lời.

Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn lũ phản nghịch chúng tôi ra ngoài. Thầy nói:

- Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Bọn tôi nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của bác Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

- Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi.

 Thầy Filch nói với Harry:

- Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!

Nghe vậy, Neville rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.

- Vô rừng hả?- Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi. - Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ....

Tôi vòng qua sau lưng Malfoy "Có bàn chân lặng lẽ", lấy bàn tay lạnh hơn ma của tôi chạm vào vai cậu bé thì thầm nói:

- Ra là cậu đang sợ sao!

- Aaaaa....., con nhỏ Jonhson, mày sao lại ở sau tao rồi! - Malfoy hét lên 

- Thôi nào, có bác Hagrid mà, lo gì! - Tôi vỗ vỗ vai nó nói

Thầy Filch quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen. Malfoy quay sang bác Hagrid:

- Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!

Harry rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Bác Hagrid nói:

- Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó.

- Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ...

- ... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!Lão Hagrid lạnh lùng đáp. Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!...

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, tôi không có kinh nghiệm dỗ trẻ con đâu, thôi đành vỗ vai an ủi, những trêu thì vẫn phải trêu:

- Bác Hagrid, bác đừng dọa cậu công tử bột này làm gì, cho mấy lần lao động khổ sai là chừa liền ý mà!

Harry lại khúc khích cười. Bác Hagrid dẫn chúng tôi đến bìa rừng. Rồi bất chợt bác nói:

- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia.

Malfoy hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói:

- Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?

- Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ. - bác Hagrid nói

Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh:

- Tôi đi với Fang.

- Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì ta, Scallet, Hermione sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Neville, Harry và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi!

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm tôi quẹo trái; còn Malfoy, Neville, Harry và Fang thì đi theo con đường bên phải.

Chúng tôi đi được một lúc thì làm quen được với nhân mã, nhưng đi được một đoạn nữa chúng tôi thấy ánh sáng đỏ bắn lên, tôi dám cá 10 galleon là do thằng nhóc Mallfoy trêu Neville rồi. Bác Hagrid đi tìm lũ kia. Cuối cùng, tiếng chân bước xào xạc ầm ĩ cho hay bác Hagrid đã trở về. Đi cùng với bác là Malfoy, Neville và Fang. Bác Hagrid đang nổi khùng. Hình như lúc nãy Malfoy đã núp sau lưng Neville, rồi vồ lấy thằng bé giởn chơi, làm Neville hoảng kinh hồn vía, phát ngay tín hiệu kêu cứu.

- Tụi bay làm nhặn xị lên hết như thế này thì còn mong bắt được cái khỉ gì nữa? Neville, cháu ở lại với nhóm Hermione và bác. Còn Scallet thì đi với Fang, Harry và thằng đần kia. - bác Hagrid nổi nóng

- Bác không muốn, nhưng với cháu thì thằng Malfoy không hù dọa được, mà đêm nay chúng ta phải làm xong việc cho rồi. - bác nói nhỏ vào tai tôi.

Ôi, bác Hagrid ơi, con là tiểu thư lá ngọc cành vàng đó bác, đi cùng 2 đứa này sợ con hóng chuyện mà nhận 1 cái Avada luôn quá bác ơi. Nhưng tôi vẫn phải bấm bụng đi theo hai thằng lỏi con.

 Trên đường đi thằng Malfoy, luôn miệng bảo tôi nắm chặt tay nó vào kẻo lạc, hơ, cậu tự lo cho mình đi bạn học Malfoy. Nó được cầm tay tôi mà còn chê ỏng chê ẻo rằng tay tôi lạnh như ma. Ờ thì tay tôi lạnh thật, không phải do lạnh đâu, do cơ thể tôi từ trước đã vậy rồi. Cả bọn đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Harry nắm tay tôi để ra hiệu dừng lại và thì thầm, thì:

- Nhìn kìa!

Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng tôi nhích lại gần hơn nhìn cho rõ. Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Harry chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen. Chúng tôi vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho thằng bé đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.

Harry, Malfoy, tôi và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu. Là Voldemort, có nên cho hắn ta chết luôn rồi trở về không đây, không được, mùi tỏi, là lão Quirrell, Voldemort đang ký sinh trong đó, không thể ra tay được, phiền thật. Chuồn trước vậy, hay ở lại xem Harry, không được, ăn quả Avada thì đi đời luôn chứ về nhà gì nữa. 

- AAAAAAAAAAÁÁÁ!

Malfoy cùng con Fang phóng đi như một mũi tên, ít ra cậu ta không quên lôi tôi chạy cùng. Tôi đang mải mê suy nghĩ đến Harry thì cảm thấy có gì đó đang đuổi theo sau. Ối dồi ôi, VOLDEMORT!!!!!!. Sao ông ta đuổi theo chúng tôi vậy ông ta phải ở chỗ Harry chứ, nhân vật chính đằng kia tôi không phải nhân vật chính cũng không phải cứu thế chủ. Có chúa chứng giám, giờ tôi hoang mang tột độ ạ. Rồi tôi chợt nhận ra tôi đang cầm cái gì đó, không phải tay Malfoy, nhìn kỹ lại:

- ỐI DỒI ÔI, HARRYYYYYYYYY! Sao.....

- Cảm ơn bồ Scallet, may có bồ lôi mình chạy cùng, không mình chôn chặt chân ở đó mất!

Không không, sai rồi, cái quần què, sao tôi lại lôi cả Harry đi cơ chứ, tôi làm cái trò gì vậy trời ơi, nỗi đau này ai thấu được đây. É é, sao tên kia đuổi theo nhanh quá vậy.

- Harry, báo tín hiệu đi nhanh lên!!!!

Tại sao không phải là tôi à, 2 tay 2 người rồi còn tay nào nữa đâu mà báo tín hiệu chứ má nó. VOLDEMORT, tha tôi đi, làm ơn. Úi dồi ôi, mùi tỏi, Harry cậu không ngửi thấy sao, trên đời này tôi ghét tỏi nhất trên đời. Bay thôi, phải sống trước đã, nghĩ rồi tôi bay thật, nhưng bay lên phía trước Malfoy và là là dưới mặt đất thôi:

- Chạy nhanh lên hai cái đứa này, nhanh lên, tôi không muốn biến thành cái xác khô đâu!- tay tôi vẫn cầm lấy 2 tên kia, mà hét lên:

- BÁC HAGRID!!!!

- Scallet, trán mình đau quá! Nó ngày càng đau hơn rồi, bồ chạy trước đi, kệ mình! - Harry kêu tôi

- Kệ bồ để hôm sau mình đi hốt xác bồ à!!!

---------------

Những bài hát mình chọn không phải là để phù hợp với truyện, mà đó là bài hát đầu tiên trong ngày mình nghe thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro