Chap 8: Cậu là đệ nhị thì tôi là đệ tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lượn ra chỗ Draco nói:

- Bạn học Malfoy, tôi phát hiện ra cậu thích đi núp lấp ló nhìn trộm lắm đấy!

- Im đi Jonhson! - Malfoy khi bị tôi nói tai cậu ta đỏ lên, mặt phiếm hồng, úi, đáng yêu thế.

Draco nói tiếp:

- Thầy Snape có làm gì mày không đấy?

- A, bạn học Malfoy, cậu lo cho tôi ư, thật cảm động mà, cảm ơn cậu nhiều nhé, những yên tâm đi, thầy ý chỉ hỏi tôi một số chuyện phiếm thôi, đừng lo lắng quá!

- Ai lo cho mày, tao chỉ tò mò tại sao thầy Snape lại tốn thời gian với một con nhỏ nhà Gryffindor thôi!- nói rồi cậu ta chạy đi luôn. Ơ, tôi chưa trêu đã mà.

Ra đến sảnh chỉ còn lại có Hermione đang đợi tôi, chắc 2 thằng nhóc kia ra chỗ bác Hagrid rồi. Tôi cùng Hermione ăn trưa và đến thư viện, cô bạn nhỏ của tôi liến thoắng hỏi thăm tôi có sao không, trời ạ, thầy ý có thể làm gì tôi chứ, ăn thịt sao???

Sau buổi bắt chuyện với Draco, tôi đã mở được kỹ năng điều khiển nước, với đống sách vở để học được kỹ năng này làm tôi điên cả đầu, và gần một tuần trời tôi mới có thể điều khiển nó một cách đơn giản, ý tôi là với mức độ đơn giản ý, làm chủ một nguyên tố tự nhiên, có bao giờ là dễ dàng đâu.

- Hey, Scallet, bồ nghĩ gì vậy, mau làm bài đi! - Hermione khua tay trước mặt tôi

- A, mình xin lỗi! - tôi giật mình

- Scallet, mình nghĩ mọi người đang nhìn bồ đấy!

- Hả, nhìn mình, mặt mình dính gì sao, sự xinh đẹp?

- Thôi đi, đồ tự luyến, ý mình là họ nhìn cách ăn mặc của bồ kìa, những lúc bồ bỏ áo chùng ra, mọi người đều nhìn bồ! - Hermione nói nhỏ

- Hở, mình ăn mặc có gì lạ lắm sao?- tôi nhìn lại, hôm nay tôi mặc một chiếc quần jean rách khá to ở đầu gối, áo sơ mi đồng phục và áo len rộng ngắn đến eo, ờm phong cách Preppy, ổn lắm mà. Tôi chợt nhớ ra rồi vỗ bốp vào trán mình, tôi quên mất, đây là phong cách của nước Mỹ thân yêu, mà ở thời điểm này, quần tôi rách như vậy chắc họ nghĩ tôi nghèo lắm, nghèo đến mức mặc quần rách rõ to. Sai lầm của tuổi trẻ mà, không sao, thời trang không có giới hạn.

- Hermione, thực ra chả sao đâu, bồ thấy bộ đồ mình vẫn đẹp chán đúng không?

- Nhưng quần của bồ rách kìa, mấy bộ lần trước mình còn hiểu, nhưng hôm nay, quần bồ rách rồi, có phải ở viện Scomolly kia không tốt đúng không? Họ không chăm sóc đủ cho cậu? -Hermione nói một lèo

- Không, không, Hermi của mình, họ rất tốt, còn quần mình là do tạo kiểu nên mới rách, hơn nữa phong cách này là phong cách Preppy, rất bình thường, ở Mỹ họ thường mặc kiểu này lắm, bồ nghĩ đi đâu vậy?

- Bồ có chắc không?

- Mình chắc luôn!

- Bồ thấy ổn là được rồi!

Harry và Ron trở về từ chỗ bác Hagrid, chúng tôi ngồi làm bài, nói chuyện ở phòng chung. Chà cả Ron và Harry không ưa được Malfoy, nhưng mọi chuyện có lẽ vẫn ổn nếu như chỉ có môn Độc dược học chung, cho đến lúc có thông báo dán trong phòng họp của nhà Gryffindor khiến mọi người kêu trời: Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm – và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với đám nhà Slytherin.

- Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!- Harry rầu rĩ

- Mình dám cá, các thầy cô muốn gắn chặt tình đoàn kết giữa các nhà với nhau nhưng không lường đến tác dụng phụ của nó đấy! - tôi bỏ viên kẹo vào miệng nói

Hermione gật gù đồng ý. Thế mà hồi trước Harry đã nôn nóng, trông mong được học Bay hơn bất cứ môn nào khác. Còn bây giờ...

- Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!- Ron an ủi Harry và còn bồi thêm về chuyện thằng bé Malfoy, hẳn nó phải khoái môn Bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay. Nó còn lớn tiếng phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng. 

Vậy mà lũ Muggle chúng tôi chưa lấy súng bắn hoặc điều máy bay chiến đấu đến bắn rụng cái vật thể bay không xác định là cậu ta đấy, hẳn là Muggle chúng tôi đã coi thường mấy người phù thủy các cậu lắm rồi, chúng tôi bận chiến đấu với người ngoài hành tinh thôi.

Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, tôi và Harry và những đứa khác trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái. Đồ của trường ít đồ ổn lắm các bạn ạ.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Bà quát

Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.

- LÊN. - Mọi người gào to

Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay nó, tôi nhìn chằm chằm Harry, đúng là cứu thế chủ, thành viên trẻ nhất của đội Quidditch mà. Cây chổi của tôi lăn nhẹ, rồi mới bay lên tay của tôi.  Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật, ờm thì tôi cũng là người bình thường thôi, cũng phải cười chung chứ.

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai...

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

- Quay lại, trò kia!

Harry nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và... RẦM!!! Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất. Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Tôi nghe bà lẩm bẩm:

- Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.

Bà quay lại nói với cả lớp:

- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:

- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.

- Im đi, Malfoy! - Parvati Patil quát. Pansy nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:

- Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!

Ôi, lũ trẻ 11 tuổi, đúng là lắm chuyện, hồi xưa tôi có như thế không nhỉ, chắc cũng có nhưng không trẻ trâu như này đâu.

- Nhìn nè!- Chợt Malfoy kêu to. Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

- À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà! - Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

- Đưa nó đây, Malfoy!

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi. Rồi, đến rồi, những cuộc nói chuyện thân mật của đôi vợ chồng trẻ măng.

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không? - Malfoy cười nhăn nhở

- Đưa nó đây!- Harry hét lên

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Tất nhiên là nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:

- Lên đây mà lấy nè, Potter!

Harry túm lấy chổi. Hermione kêu lên:

- Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!

- Harry, cố lên, lên đi, rồi đấm cho thằng Malfoy rụng xuống cho mình! - tôi bị cuốn theo mất rồi, Harry đâu, tiến lên cho tôi.- LÊN CHO MÌNH!

Harry được tôi cổ vũ không đếm xỉa gì đến lời của Hermione, Hermione quay ngoắt qua tôi nhìn, ơ, tôi xin lỗi, tôi mải vui. 

Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại, lườm tôi một cái, ơ chột dạ ghê. Harry bảo:

- Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.

- Chắc không?

Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Harry biết phải làm gì. Nó chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Harry hét:

- Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!

Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to:

- Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!

Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất. Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi.  Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

- BRAVO!!!! QUÁ TUYỆT VỜI, HARRY, BỒ QUÁ TUYỆT ĐI!!! - Tôi gào lên và lao đến chỗ Harry

- HARRY POTTER!

Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững. Tôi cũng đứng không vững nữa rồi, Harry sẽ được vào đội Quidditch, còn tôi sẽ bị mắng một trận vì cổ vũ Harry làm cái trò kia mất.

- Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ...

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

- Sao con dám... cả gan... ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi...

- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...

- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!

- Thưa, nhưng mà tại Malfoy...

- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.

Tôi được bỏ qua, tôi vẫn chôn chân ở chỗ đó, thôi chuyện cũ mình bỏ qua vậy, bọn Malfoy hả hê lắm. Cười người hôm trước hôm sau người cười nhé Malfoy. Một lúc sau, Harry quay lại kể mọi chuyện cho chúng tôi nghe, giỏi lắm con trai của ta. Fred và George đến nói vài câu với chúng tôi và khi họ vừa đi khuất thì xuất hiện cái đám khó ưa: Malfoy với cặp Crabbe và Goyle kè theo.

- Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle?

- Trông mày có vẻ hùng dũng hơn nhiều rồi đấy! Xuống tới đất rồi mà, lại có mấy chú nhỏ vo ve bên cạnh. - Harry mát mẻ đáp lời

- Harry, không được body shaming người khác! - tôi nói những vẫn phải che miệng cười

- Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào. tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì? - Malfoy thách

- Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai? -Ron chen vào

Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xme nên chọn đứa nào, rồi quyết định:

- Ê Crabbe, nửa đêm được không mày?... Rồi!...

- Ủa, Ron, Harry, mình cũng đi với, Ron là đệ nhị nhân thì mình là đệ tam nhân! Còn đệ tam nhân của bạn học Malfoy là ai? - tôi chen vào nói

- Mày đi làm cái gì hả con nhỏ kia! - Malfoy quắc mắt nhìn tôi, có lẽ nó nhớ đến lúc tôi cổ vũ và khen lấy khen để Harry.

- Đúng vậy, cậu không được đi! - Harry gàn tôi

- Tại sao không chứ? Mình có thể tự tin xử đẹp thằng Goyle đấy! - Tôi chống hông nói

- Không, mày không được đi! Chả có tại sao cả! - nói rồi Draco quay ngoắt đi

Ơ hay, thằng nhóc lắm chuyện. Tôi ngồi xuống năn nỉ Harry cho đi theo, tôi hứa với cậu ý rằng sẽ núp một chỗ thôi. Năn nỉ một hồi 2 cậu nhóc mới cho tôi đi. Hermione vẫn vậy, can ngăn chúng tôi bất thành. Tôi thấy có lỗi với Hermione nhiều lắm, nhưng xin lỗi, tôi ham vui. Đêm đến, 3 chúng tôi len lén đi ra ngoài và tất nhiên Hermione sau khi không ngăn được chúng tôi đã phải đi theo, nói thật đi Hermione, cậu cũng thích chơi đêm mà hihi. Nhưng tất nhiên là chẳng có bọn Malfoy nào ở đây cả, lại còn suýt bị ông Filch với bà Norris bắt được. Chạy một hồi, trốn được  ông Filch với bà Norris thì chúng tôi gặp phải con yêu tinh lắm lời láo toét Peeves. Vâng và chúng tôi lại ú tè chạy trốn, cả bọn chạy thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa, chúng tôi đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng. Ron rên rỉ:

- Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!

Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Filch đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Peeves.

- Tránh ra một bên coi! – Hermione gắt. Nó giật cây đũa phép trên tay Harry, gõ vào ổ khóa, thì thầm: "Alohomora".

Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng. Còn tôi thì nhìn con chó 3 đầu kia:

- Các cậu....các cậu....- tôi bấu vào áo của Harry giật giật

Cả lũ quay qua nhìn con chó với ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.

Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn tôi. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì. Tôi vặn ngay nắm đấm cửa. Giữa ông Filch và cái chết, thì thà chọn ông Filch vậy. Cả bọn nhào ra cửa và Harry đóng sập cửa lại sau lưng. Bốn đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang. Chúng tôi cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, hơi thở hổn hà hổn hển.

- Các cháu ở đâu ra thế này?

- Bà đừng quan tâm. Mõm heo. Mõm heo. – Harry hổn hển đọc mật khẩu.

Chúng tôi thở hổn hển, khiếp, con chó ngao Tây Tạng lần trước thằng Justin cho tôi xem chẳng bằng một góc, ghê quá đi.

Ron mở lời trước tiên:

- Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường học. Con chó đó phì nộn quá, chắc phải cho đi tập thể dục.

Hermione đã lấy lại được hơi thở lẫn tính khí khó chịu. Cậu ý gắt:

- Mấy bồ không có mắt hả? Có thấy con chó đứng trên cái gì không?

- Thì nó đứng trên sàn! – Harry nói – Lúc đó ai mà ngó chân nó làm gì, tôi còn mải lo cái đầu nó.

- Không! Nó không đứng trên sàn. Nó đứng trên một cái miệng bẫy. Rõ ràng là nó đang canh giữ cái gì đó.- Cô bé đứng lên, nguýt cả ba đứa.

- Mấy bạn thỏa mãn rồi chưa? Suýt nữa thì chết toi cả lũ. May mà chưa bị đuổi học, chừng đó mới tệ! Giờ, xin phép mấy ngài, tôi đi ngủ đây.

- Hermi, Hermi đợi mình! - tôi gọi với theo nhưng cô bé đang giận luôn cả tôi rồi, cậu ý về phòng và khóa luôn cả cửa. Tôi lững thững đi xuống nhìn Ron và Harry.

- Scallet, bồ sao vậy? - Harry hỏi

- Hermi giận luôn cả mình rồi, và giờ mình không thể về phòng. - Tôi giương đôi mắt với tôi gọi là đáng yêu nhất có thể để cầu cứu hai ông thần của mình.

- Con nhỏ đấy!!!!- Ron rít lên- Giờ bồ định thế nào đây?

- Cho mình ngủ nhờ phòng 2 bồ đi! - tôi đề xuất

- Không được, bọn mình là phòng nam sinh, và cũng không có giường cho bồ nữa! - Harry thốt lên

- Mình có thể ngủ 1 giường, 2 bồ 1 giường mà, làm ơn, cưu mang mình với không mình sẽ chết rét ở đây mất!

Và cuối cùng họ cũng phải cưu mang đứa trẻ tội nghiệp là tôi đây về phòng, ờm phòng bọn con trai có khác, hơi bừa bộn. Tôi vào hệ thống để học hành một chút, cái điều khiển nước chết tiệt, khó quá đi.

Sáng hôm sau, sau một hồi năn nỉ, hối lỗi từ tôi, cuối cùng Hermi cũng đã mềm lòng mà hết giận tôi rôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro