Chap 7: Bắt quả tang có người lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco's POV

Cái quái gì vậy, con nhỏ Jonhson miệng lưỡi lắt léo kia tại sao có thể vào được Gryffindor cơ chứ, với cái cách nói chuyện của nó thì nó phải là một Slytherin đặc sệt, sao lại có thể vào nhà của bọn sư tử hôi hám kia được. Đấy, lại còn dám ôm chầm thằng Potter chứ, nó không biết xấu hổ à. Con gái con đứa. Không được ngày mai chắc chắn phải hỏi cho ra nhẽ, con nhỏ Jonhson chết tiệt.

- Draco, mày sao đấy, sao cứ nghiến răng trèo trẹo nhìn sang bọn Gryffindor kia cơ chứ. - con nhỏ Pansy ngồi cạnh tôi lên tiếng

- Đúng rồi đấy, sao mày nghiến răng ghê thế! Bên Gryffindor, có ai lấy mất cái gì của mày à? - thằng Blaise nhăn mặt nhìn tôi

Còn tôi thì vẫn đang nghiến răng mà nói:

- Ờ...- tôi giật mình- Không! Tao ghét bọn Gryffindor!

- Nhà nào mà mày chả ghét ngoại trừ nhà Slytherin ra! Ăn đi, đừng nghiến răng nữa, ghê quá! - Pansy và Blaise đông thanh nói

Quái lạ, chúng nó làm gì mà phải ngồi sát nhau như thế cơ chứ, không thấy nóng à, lại còn sờ trán!!! Con nhỏ Jonhson kia, mày không có chút ý tứ nào à!!!

-------------------------------------------------

Scallet's POV

Sáng nay, buổi học đầu tiên, tôi được Hermi lay dậy khá sớm, chúng tôi cùng nhau đến sảnh đường ăn sáng. Đang từ ký túc xá đi ra, tôi thấy được cái đầu bạch kim đang lấp ló ngó nghiêng. À há, đúng là trời không triệt đường sống của ai mà. Thời tới cản không kịp mà hô hô, Tinker Bell, xem tôi trị cô ra sao! Tôi quay qua Hermi nói:

- Hermi đáng yêu, cậu đi trước đi, mình có việc một chút! Nhé! Chúng ta vẫn gặp nhau ở sảnh đường!- tôi chỉ tay ra hiệu cho Hermione nhìn ra chỗ Draco

- Được rồi, cậu phải cẩn thận đấy, bọn Slytherin không nên động vào đâu, cậu nhớ lời huynh trưởng Percy nói chứ!- Hermione nói

- Mình biết mà, cậu đi đi, yên tâm nhá!

Có vẻ như bạn học Malfoy chưa phát hiện ra tôi. Tôi lượn ra đằng sau lưng của cậu ta rồi nói:

- Bạn học Malfoy, bạn đang đợi ai sao? Sao lại lén lút trước ký túc xá của Gryffindor thế này? Tôi nhớ ký túc xá của Slytherin không có ở đây! - tôi ngó ra chỗ Draco đang hướng đến và có vẻ cậu bé vẫn chưa nhận ra tôi ở đằng sau mà trả lời theo bản năng.

- Tao đợi con nhỏ Jonhson! Mày trật tự đi!

- À, đợi tôi à, rồi, tôi đây, nói đi, tôi nghe mà! - Úi, cậu nhóc đợi tôi kìa

- Mày....-Draco định nói gì đó và có vẻ như nhận ra được điều gì đó hơi sai sai- A a a...., con nhỏ Jonhson, sao mày lại ở đấy?

- Ủa bạn học Malfoy, chỗ này là đường đến Sảnh đường của Gryffindor mà, sao tôi không được ở đây, cậu mới là người đáng ra không được ở đây đó! Chẳng nhẽ cậu muốn bỏ Slytherin sang Griffindor học sao? - Tôi nhướng mày trêu cậu nhóc, thằng nhóc này chưa lớn nên nó thấp hơn tôi phải tận 5-7 phân đấy, nên nhìn tôi cao ngạo lắm cơ.

- Mày im đi Jonhson, sẽ không bao giờ tao vào cái chuồng hôi hám nhà Gryffindor đấy đâu!- Draco rít lên

- Ôi, nào, nói chuyện lịch sự chút đi, thiếu gia nhà Malfoy mà lại nói chuyện như này sao!- tôi vỗ vỗ vào vai của Draco- Nào, nói đi, cậu bảo cậu tìm tôi mà, sao đây, có chuyện gì hả?

- Mày, tại sao mày lại có thể vào Gryffindor được cơ chứ, miệng lưỡi lắt léo kia tại sao có thể vào được Gryffindor cơ chứ, với cái cách nói chuyện của mày sau mấy lần nói chuyện thì mày phải là một Slytherin đặc sệt, sao lại có thể vào nhà của bọn sư tử hôi hám kia được. Đấy, hôm qua mày lại còn dám ôm chầm thằng Potter chứ, mày không biết xấu hổ à. Sao chúng mày làm gì mà phải ngồi sát nhau như thế cơ chứ, không thấy nóng à, lại còn sờ trán, mày không có chút ý tứ nào hết hả?????- Draco gạt tay tôi ra chất vấn

Hả, cái bài diễn văn gì đây, khác gì mẹ tôi không cơ chứ, hẳn cậu ta phải viết ra rồi học thuộc chỗ này luôn quá, chứ người bình thường đâu có thể nói một lèo như vậy được. Tôi giật giật khóe miệng:

- Bạn học Malfoy, tôi nói này, đầu tiên nhà Gryffindor thì sao chứ, cái mũ phân tôi vào đấy cơ mà, sao bạn lại hỏi tôi. Thứ 2, tôi ôm Harry thì sao, chúng tôi là bạn bè thân thiết cơ mà. Thứ 3, chúng tôi ngồi sát lại và sờ trán vì có chuyện cần nói nhỏ và trán cậu ý đau. Ok hiểu hết rồi chứ! Giờ thì đến Sảnh ăn sáng thôi, tôi không muốn bỏ bữa sáng đâu!- sau lần ngất và vào hệ thống đó, tôi sợ rồi, tôi phải ăn sáng đầy đủ thôi.

- Bỏ tao ra, tao sẽ không đi chung với mày đâu, con nhỏ Gryffindor đáng ghét!- Draco rít lên và bỏ đi, được mấy bước cậu ta lại quay lại - Còn đứng đấy, không đi ăn đi!

Bạn học Malfoy, bạn có thể câu trước với câu sau ăn nhập một chút được không hả? Cậu còn khó hiểu hơn cả bọn con gái chúng tôi đấy, thảo nào thầy Snape không bao giờ biết được cậu ta muốn làm cái quái quỷ gì mà. Nhưng mà tôi vẫn đi cùng cậu ta vào sảnh, chà có vẻ như mọi người nhìn thấy điều gì ghê gớm lắm, nào nào, tôi là một con rắn đội lốt sư tử thôi, nên chuyện này là bình thường mà. Hermione thấy tôi liền vẫy tay, tôi cũng kệ luôn mấy ánh mắt đó mà phi đến chỗ cô bạn của mình. Harry và Ron vẫn chưa thấy đâu, chắc chắn là lạc cmn đường rồi mà. 

Xem nào, lịch sử pháp thuật, bùa mê....ôi, tôi chả thích chút nào, 25 tuổi, sao lại đi học cơ chứ. Lớp học biến hình của giáo sư McGonagall, Harry và Ron lại đến muộn rồi, chán ghê không, thực ra nếu không nhờ Hermione gọi tôi dậy mỗi sớm thì tôi cũng chả khác 2 cậu bạn này là bao đâu. Lúc còn ở tuổi đi học, tôi thường xuyên đi trễ, trốn học lắm, tại chán với buồn ngủ mà, lại bảo mấy người chưa từng đi, hừ. Buổi học biến hình hôm đó chỉ có tôi và Hermione biến được hopok diêm đó ra thành thứ khác, Hermione là 1 cây kim, còn tôi, ờm, cái gậy bóng chày....có vẻ như tôi nhớ trò bóng chày lắm rồi đây, chính xác hơn là muốn đập phá chỗ này. Xin lỗi vì cái tính cục súc của tôi nhé.

Thứ sáu hôm đó là một ngày trọng đại đối với Harry và Ron: hai đứa lần đầu tiên mò tới được đại sảng đường để ăn sáng mà không bị lạc. Lúc đổ đường vào tô cháo, Harry hỏi chúng tôi:

- Bữa nay tụi mình học môn gì?

- Hai tiết độc dược học chung với tụi Slytherin. Thầy Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin. Nghe nói ổng thiên vị tụi nó lắm. Để coi bữa nay có đúng như vậy không?

- Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình ha!

Giáo sư McGonagall là chủ nhiệm nhà Gryffindor, nhưng không vì vậy mà bà tha cho chúng tôi một đống bài tập cao như núi giống như ngày hôm qua. Rất may là tôi cũng không ngu và có một cô bạn mọt sách thân thiết là Hermione giúp đỡ.

- Này, Scallet...- Harry thì thầm với tôi

- Có chuyện gì sao Harry?- tôi chớp mắt hỏi

- Mình cảm thấy thầy Snape không ưa mình lắm! - Harry nói nhỏ vào tai tôi, còn tôi thì tự dưng thấy lạnh sống lưng ghê gớm.

Không phải giáo sư Snape không ưa cậu đâu Harry, mà ông ghét cậu đó. Nhưng tôi nào có dám nói ra câu đó, đành thủ thỉ vào tai Harry, mà sống lưng tôi ngày càng lạnh hơn:

- Nếu vậy cậu đã học trước bài chưa, mình dám cá 10 đồng galleon rằng thầy ý sẽ hỏi bài cậu đấy!

- Mình...chết mình rồi, mình chưa có học....- Harry toát mồ hôi

Chẹp chẹp, cậu phải chăm chỉ đọc bài lên Harry. 

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

- À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.

Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

- Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

- Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry va Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò. Còn tôi vẫn nhìn chằm chằm vào thầy Snape, một con người vừa đáng thương vừa đáng trách mà.

Thình lình thầy Snape nạt:

- Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?

Đây rồi, rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây "lan nhật quang - aspodel" là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là "lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ." Còn "ngải tây - wormwood" thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape có thể dịch ra là: "Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta." Sau từng ấy năm, ông ý vẫn không thể nào quên, hơn cả một kẻ si tình... Như cảm nhận được cái nhìn của tôi, thầy Snape nhìn sang tôi sau những lời vặn vẹo với Harry và nạt nộ Hermione.

- Chà, ta quên mất trò Jonhson, một người phải để cả giáo sư McGonagall đích thân đến đón đấy! Nào mau trả lời lại những gì mà ta vừa hỏi với Potter đi! - thầy Snape nhìn chằm chằm vào tôi.

- Thưa thầy, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử ạ! - tôi đứng dậy trả lời và cũng chẳng vừa mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của thầy, việc điều hành một công ty mà không chịu được áp lực ánh nhìn chằm chằm của người khác thì thật nhục nhã phải không. Chưa dừng lại ở đó, tôi phải bồi thêm cho thầy một câu nữa:

- Thưa thầy, con cũng rất thích ý nghĩa của lan nhật quang và ngải tây đấy ạ! Con có thể ngồi xuống chứ ạ!

Thầy Snape hấp háy đôi mắt nhìn tôi, rồi rất nhanh quay đầu đi và nói:

- Cộng cho nhà Gryffindor 10 điểm vì sự chuẩn bị bài của trò Jonhson nhưng bị mất 1 điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter.

Tôi quay qua chỗ Harry, cậu ý nhìn tôi nói, đại loại là: "Sao cậu nói đúng thế, về việc thầy ý sẽ gọi mình". Tôi chỉ đành nhún vai bất lực thôi. Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Thầy đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được thầy thích ra mặt. À, và tôi cũng có vinh dự được nêu tên khen, nhưng cách nói của thầy thật châm biếm mà. Thầy đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm, tôi thề, mấy hình ảnh mụ phù thủy nấu thuốc độc trong mấy câu truyện cổ tích ý các bạn, nó không khác gì đâu: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân. 

Thầy Snape quát:

- Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?

Thầy vung cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus:

- Đem nó xuống trạm xá.

Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.

- Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor.

Điều này thì quá bất công nên Harry há miệng toan cãi lại, nhưng Ron đã đá giò nó, thì thào:

- Đừng cãi. Mình nghe nói thầy Snape có thể trở thành vô cùng độc ác nếu bồ cãi lại ổng.

Thầy Snape nạt lớp trật tự và cho học sinh tan học, trước đó còn nói:

- Trò Jonhson, ở lại ta có việc muốn nói!

Ý, được ở riêng, tôi có nên xin chữ ký không đây, bái sư học đạo khịa đời khịa người. Nhưng nhìn mặt bộ ba vàng lo cho tôi ra mặt, tôi đành đến đấy bảo:

- Mấy cậu ra đại sảnh trước đi, thầy ý không làm gì mình đâu mà, yên tâm nhé!

Sau khi học sinh đi hết, tôi mới hỏi thầy:

- Thầy bảo con ở lại có chuyện gì sao ạ?

- Ý nghĩa của lan nhật quang với ngải tây, ngươi biết được cái gì?

Tôi nhìn thầy im lặng, thở dài nói thật:

- Con biết chuyện của thầy với mẹ của Potter, nói chung là tình cờ biết được thôi, nhưng con cũng khá ngạc nhiên khi thầy hỏi câu đó với Potter, nên lúc đó con đã lỡ lời, con thật sự xin lỗi thầy!

Thầy Snape nhìn tôi thật lâu, rồi ra hiệu cho tôi ra về trước đó còn dặn đừng cho Harry biết. Đi ra khỏi phòng học, tôi lại thấy cái đầu bạch kim lấp ló, trời ạ, cậu ta thích chơi trốn tìm lắm à.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro