Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhưng vừa đến khúc quanh, bỗng một tiếng kêu thét làm trái tim chúng rụng rời. Tiếng kêu đó phát ra từ căn phòng mà cậu vừa khóa lại.

'Chết rồi! Giờ này làm sao lại có người', Harry thầm chửi trong miệng, 'Đáng lý ra giờ này không nên có ai ở đây mới đúng chứ.'

Nhưng chợt trong đầu cậu xuất hiện cuộc trò chuyện ngoài hành lang kia, cậu nhăn mặt thốt lên, 'Hermione!'

Harry phải quay trở lại ngay cánh cửa,  mở khóa, áp chế cảm xúc muốn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ khổng lồ đó lại. Cậu giật tung cả hai cánh cửa rồi chạy vào

Hermione đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. 

Trong đầu chợt lóe lên, 'Tìm thứ gì đó có thể khiến cho nó rối lên trước đã.'

Harry nhìn vào bên trong  cố gắng kiếm thứ gì đó khiến con quỷ này dời sự chú ý, bàn tay cậu di chuyển hướng về những ống nước vụn, ném mạnh vô tường. Con quỷ dừng lại, cách Hermione một thước. Nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ.

Từ phía sau vung mạnh tay liệng một ống sắng vào con quỷ. Oáng sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý. 

Tuy nhiên, nó nghe thấy tiếng động rất lớn của gậy đập dưới đất, nó dừng lại, xoay cái đầu vô cùng xấu xí về phía đó.

Thế là có nhiều thời gian cho Harry có đủ sức chạy vòng qua con quỷ

Harry gọi Hermione, cố gắng kéo con bé ra phía cửa.

Nhưng Hermione không nhúc nhích được nữa. Nó dán sát người vô tường, miệng há hốc kinh hoàng.

Tiếng gọi của Harry dường như làm con quỷ kích động. Nó rống lên và hướng về phía Harry, ánh mắt cậu chợt lóe lên một ít sát khí, cậu thấy cái ồng nước ở bên cạnh, cánh tay di chuyển ống nước phóng về con quỷ xấu xí kia. 

Ống nước banh ra, xiết chặt cổ con quỷ đó lại, nhưng dù sao nó cũng là một con quỷ khổng lồ thì cũng phải biết đau nếu bị ai đó xiết chặc cổ họng của mình. Mà tay Harry lúc đó lại đang cố gắng siết chặt cái ống nước bằng phép thuật càng lúc càng mạnh như muốn bốp nát nó vậy.

Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Harry lùi lại vài bước để thoát khỏi cái cây gậy của con quỷ, đồng thời cũng kéo Hermione theo.

Hermione đã sụm xuống sàn vì kinh hãi. Harry lấy tay còn lại rút cây đũa phép của mình ra – cậu chưa bao giờ sử dụng nó nên giờ hôm nay cũng chính ngày cậu sẽ thử sức với nó, cậu đọc câu thần chú chợt mói học vài ngày trước.

Cậu thì thào, "Wingardium Leviosa."

Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó. Nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng động. Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re.

Harry nhìn cây đũa thần trên tay, thầm nghếch mép, ngước mắt lên nhìn kết quả cái việc cậu vừa làm khi sử dụng thần chú ấy.

Cuối cùng, chính Hermione là người lên tiếng trước, "Nó... chết chưa?"

Harry đáp, "Chắc là chưa. Nó mới bị đánh xỉu thôi."

Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Hai đứa trẻ nhìn ra. Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn do chúng gây ra, nhưng hẳn nhiên người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. 

Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.

Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn Hermione và Harry. 

Chưa bao giờ Harry nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch, cậu thầm thét trong đầu rằng xong rồi má ơi

 "Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?". Giọng bà lạnh băng. 

Hermione nhìn Harry, cậu vẫn đứng như trời trồng với cây đũa phép trong tay, mặt lạnh băng không có tia cảm xúc gì cả. Nếu người mà hiểu rõ cậu nhất xuất hiện, chắc chắn sẽ biết sau khuôn mặt lạnh băng ấy là tiếng lòng rối bời.

"May mà mấy đứa mi chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?". Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, Harry nhìn xuống sàn nhà. 

Lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra, "Thưa các giáo sư, làm ơn đừng phạt cậu ấy. Cậu ấy chỉ là đang giúp con mà thôi."

"Phải Hermione không?",Hermione đã đứng dậy được. "Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ... bởi vì... con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó... con... cô cũng biết mà... con đã đọc hết các sách về quỷ..."

Harry khá bất ngờ không kiềm được nhướng mày, Hermione mà dám nói dối trắng trợn với chính giáo viên chủ nhiệm sao?

"Nếu cậu ấy không giúp con thì con đã chết rồi."

Giáo sư Snape nhìn lại Harry, nhướng mày muốn cậu giả thích cho rõ ràng mọi chuyện, nếu không thì không được trở về phòng.

"Con đi tìm đồ mình đánh rơi ở phòng vệ sinh bên kia. Nên đã quay trở lại chỗ cũ để tìm kiếm". Harry bình tĩnh thuật lại đầu đuôi một cách rõ ràng, cả quá trình không sót một chi tiết nào cả nhưng trừ một việc sử dụng phép thuật kì lạ kia bằng tay thì không thể nào kể được.

Giáo sư Snape muốn tìm kiếm một chút sơ hở trên mặt cậu nhưng vẫn không thể tìm kiếm ra được gì cả.

"Thôi được, trong trường hợp này... ". Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn 2 đứa trẻ, "Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi, hả?". Hermione cúi gằm. 

 Hermione là học sinh ngoan nhất trường, vậy mà bây giờ cô bé cố tình làm đã vi phạm nội quy để bao che cho cậu. Chuyện này cũng quái dị ngang ngửa với chuyện giáo sư Snape vô lớp mà phát kẹo cho học trò vậy.

Giáo sư McGonagall quyết định, "Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm. Ta rất thất vọng về con. Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá."

Hermione bước ra. Giáo sư McGonagall quay lại Harry, "Thôi được, cũng còn may cho con đó, ít có học sinh năm thứ nhất nào có thể đọ sức với một con quỷ khổng lồ như vầy. Con được năm điểm cho nhà Slytherin. Ta sẽ báo chuyện này cho giáo sư Dumbledore. Con đi về được rồi đó."

Harry vội vã ra khỏi phòng, không nói tiếng nào cho đến khi đi xuống hết hai tầng lầu. Thật là nhẹ cả người khi xa được cái mùi của con quỷ, cái mùi nó hôi thực sự!

Sau một hồi suy nghĩ những gì vừa xảy ra, cậu có cảm giác nó cứ sai sai ở chỗ nào ấy.

Có người hình như cố tình để cho những con quỷ khổng lồ và hôi hám này xuất hiện ở đây một cách bất ngờ.

Harry vừa đi vừa lẩm bẩm, 'Thật kì lạ, ai là người đã thả chúng ra, người đó có mục đích gì?'

Cậu nhăn mặt suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là ai nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lúc trong lễ hội còn đang diễn ra.

Có một giáo sư nào đó hớt hải chạy vào thông báo vụ này nhỉ.

Ánh mắt cậu lóe lên nhưng rồi suy nghĩ rất nhanh bị vụt tắt chỉ còn lại sự nghi ngờ không giải đáp mà thôi.

Khi đăng đi qua một khúc vẹo của cầu thang, bất chợt người bên kia xuất hiện làm Harry muốn thót tim, khi nhìn kĩ thì ra là Hermione

Harry nhăn mi, "Sao cậu lại ở đây?"

Hermione có một chút bối rối, cuối cùng cũng chốt hạ một câu, "Cảm ơn."

"Không có gì, cậu mau trở về đi"_Harry

Hermione muốn nói gì đó nhưng vẫn không thốt ra được lời nào nên cũng đành đi về.

-------------------

1/4/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro