Chương 7: khi mặt trời tàn dưới lớp tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khoảng thời gian dạo gần đây tôi bắt đầu viết nhật kí. Dưới cái nắng oi ả của mùa hạ hay cái lạnh thấu xương của mùa đông, tôi vẫn thích đắm mình vào những trang nhật kí rồi viết lên những nét bút ngoệch ngoạc. Không hẳn là viết những chuyện quá lớn lao vĩ đại hay một điều gì đó quá sức bất ngờ, tôi chỉ đơn giản ghi chép lại mọi thứ diễn ra xung quanh mình ngày đó ra sao, diễn biến như thế nào tựa như một dạng kỉ niệm mà sau này khi  lớn lên đọc lại tôi sẽ thấy nó vô cùng trẻ con và quá sức buồn cười.

Có một điều mà mọi người vẫn thường hay nói chính là tôi cực kì giống cha, từ mái tóc vàng bóng lưỡng cho đến làn da trắng nhợt nhạt và cặp mắt xanh xám đặc trưng, mọi thứ từ đầu đến chân đều thật giống cha, duy chỉ có nụ cười của tôi khi cười rộ lên lại thật giống mẹ, một nụ cười chân thành và ấm áp. Nhưng có lẽ bây giờ tôi đã tự mình tìm được thêm một điểm tôi khá giống cha ngoại trừ về mặt ngoại hình đó chính là viết nhật kí và chìm trong thế giới nội tâm hết sức sâu rộng. Tôi không cáu gắt hay xấu tính như ông ấy lúc nhỏ, nhưng thế giới nội tâm của chúng tôi lại cực kì giống nhau, đều không muốn phô ra cho người ngoài thấy quá nhiều về các khía cạnh khác của bản thân. Có người sẽ bảo như thế thật xấu vì chẳng thể có bạn hay hoà nhập với mọi người, nhưng đôi khi hoà nhập lại chẳng phải là chuyện tốt, có những điều rồi tệ đến mức chỉ có cái thế giới nội tâm ấy có thể cứu rỗi bản thân và tâm hồn đang dần tê dại.

Hôm nay là một ngày yên tĩnh hiếm hoi mà tôi có kể từ khi nước chân đến Hogwarts, không phải học những bài học kì quái, không phải gặp những kẻ quái gở rồ dại, không cần phải gồng mình chịu đựng tất cả những điều thật sự kinh khủng. Chỉ là một ngày đông buồn với những nẻo đường phủ kín màu tuyết trắng, những rặng thông xa xăm cũng đắp lên mình chiếc áo lông lạnh lẽo giữa đất trời thấm đẫm hơi lạnh. Tôi đi dọc theo những con đường trơn trượt dẫn đến cái nhà cũ nát của "người bảo vệ" Hogwarts là lão Hagrid. Từ xa xăm tôi đã thấy bóng dáng của lão lom khom dắt theo con Fang đi vào trong nhà, lão khoác lên mình chiếc áo nâu sờn cũ, bên ngoài là chiếc khăn lông cừu  ố màu do bám nhiều bụi bẩn, khuôn mặt thì hết sức tiều tuỵ với bộ râu dài xồm và ánh mắt thất thần do nhiều đêm mất ngủ. Lão nhìn thấy tôi nhưng có vẻ không quan tâm hoặc vờ như không thấy mà cứ thế đi thẳng vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Tôi biết Hagrid thừa biết rằng tôi là con trai của Draco Malfoy, người đã từng nhiều lần thoá mạ lão và cả Harry Potter nên có lẽ lão không thích tôi là bao, điều đó cũng là lẽ đương nhiên vì đại đa số mọi người vẫn thường nghĩ " cha nào con nấy" nên tôi mặc định trở thành một đứa xấu tính và láo xược trong mắt bọn họ. Chẳng ai muốn làm bạn với một thằng nhóc cáu bẳn khó ưa dù cho gia đình nó có giàu sụ và quyền lực đến mức nào đi nữa, vì giờ đây gia tộc Malfoy cũng chẳng còn có thể để chúa tể hắc ám lợi dụng, chúng tôi sống trong một cái vỏ bọc " nguy nga" nhưng chỉ có người trong cuộc biết nó đã mục rữa đến tàn tạ. Từ lâu gia tộc Malfoy đã chẳng còn có thể hoàn thành nhiệm vụ chúa tể giao một cách hoàn hảo tuyệt đối nên tôi mặc nhiên trở nên mờ nhạt hơn ở trường, không bạn bè, không tri kỉ, chỉ một mình tôi ăn, uống và học cách tồn tại.

Một đứa trẻ mang trong mình sự tồn tại nhơ nhuốc đến từ một gia tộc tôn sùng bóng tối.

Tôi và cha có lẽ đã có một sự lựa chọn tốt hơn cho bản thân hoặc một lần được vùng dậy phản kháng nếu không bị đeo trên mình chiếc gông cùm hết sức nặng nề này. Suy cho cùng giữa xã hội vốn đã tối tăm như ngục tù, mấy ai đủ sáng suốt để tìm được cho mình một lối ra. Nếu tìm được lối ra, có lẽ đôi lúc tôi sẽ không cần phải trốn vào nhà vệ sinh bật khóc hay để những giọt nước mắt bỏng rát làm ướt gối mỗi đêm, khi ánh trăng le lói xuyên qua khung cửa sổ rọi vào khuôn mặt đỏ ửng lem nhem sự uất ức cùng bất lực.

Thân thể, linh hồn, trí óc của tôi dường như ngày càng bị vấy bẩn. Dù cho tôi cố hết sức lau đi mùi máu tanh ngập trong khoang mũi và đẩy hết những điều tạp nham ra khỏi trí óc thì chính thân thể, chính sự tồn tại này từ lâu đã trở thành một thứ đen đuốc bị dìm sâu hơn dưới những tội lỗi và dơ bẩn cùng cực.

Chỉ có một sự thực duy nhất để tôi tin, níu kéo chút vọng tưởng cuối cùng của tôi chính là tình thương của mẹ và thứ tình yêu sâu đậm ấy của cha

Vừa là sự thực nhưng cũng tựa như ảo ảnh được chôn sâu trong tim một người rất nhiều năm về trước.

Tôi tưởng tượng rất lâu bóng dáng hai thiếu niên ngày ấy, một người buông lời cay độc, một người có đôi mắt xanh tuyệt đẹp thì đang cau có.

Tình yêu

Những toà tháp Hogwarts vẫn cao vời vợi như thế, mang theo tất cả những giấc mơ, những khổ đau và tất cả những hồi ức chôn chặt trong từng ngóc ngách vĩnh viễn đau đớn không thể phai nhoà.

Ám ảnh nhưng không thể trốn chạy cũng là một sự trừng phạt dành cho đứa trẻ sinh ra đã không có quyền lựa chọn.

.

.

Tôi ngắm nhìn bản thân trong chiếc gương thật lớn phản chiếu hình bóng của mình như giam cầm một bản thể khác lạ mang theo tàn dư của quá khứ. Đôi mắt xám tro cứ thế xoáy sâu vào cặp mắt hình bóng phản chiếu trong gương, đến nỗi tôi cảm tưởng như ngay một khắc nào đó chính bản thân mình cũng sẽ bị nhấn chìm.

Scorpius Hyperion Malfoy.

Tên tuổi một đứa trẻ gắn liền với sự phản bội và độc đoán của một gia tộc, giờ đây lại thất bại một cách thảm hại và ê chề, sống trong vỏ bọc hào nhoáng được xây dựng dựa trên đức tin sai lầm và tư tưởng khuyết thiếu.

Giữa không gian tối tăm và mù mịt, tiếng nước róc rách từ vòi chảy ướt đẫm sàn nhà, toàn thân tôi lạnh lẽo và hơi thở dường như mỗi lúc một run rẩy hơn.

Mất mát, đau đớn

Sợ hãi, tuyệt vọng

Tôi điên cuồng xối nước lên mặt nhằm khiến bản thân bình tĩnh, rồi lại ngắm nhìn chính mình trong gương, nhưng ngoài bản thân một kẻ thảm hại là tôi ra, thì lại có thêm một hình bóng khác xuất hiện phía xa xăm.

Đó là một bóng ma nữ với kiểu tóc hai chùm tinh nghịch, khuôn mặt vẫn mang nét trẻ con vốn có được ẩn giấu phía sau cặp kính khá to. Chị ta từ từ hiện lên từ bồn cầu, rồi nhìn tôi với cặp mắt mờ sương lạ lẫm.

" Giống nhau thật đấy, đều chui vào nhà vệ sinh ngồi khóc."

Giọng chị ta cất lên lanh lảnh khắp phòng vệ sinh, rồi lại dùng cái cơ thể trong suốt của mình bay lượn xung quanh, vòng qua bồn rửa tay, những dãy nhà xí và sau đó dừng lại trước mặt tôi.

" Nhóc, nhóc là con trai của thằng tử thần thực tử Draco Malfoy đúng chứ?"

Chị ta vừa hỏi lại hướng về phía tôi vừa nở một nụ cười thân thiện, cặp mắt ráo hoảnh tra dò toàn thân từ trên xuống dưới.

Tôi gật đầu, hơi chút bối rối."

" Đúng vậy, sao chị biết tôi? Tôi là Scorpius Malfoy, còn chị là Myrtle đúng chứ?"

Chị ta lại cười khúc khích, lượn qua lượn lại xung quanh tôi rồi nhún vai đáp " Đương nhiên là biết, ở đây tôi biết nhiều thứ nhiều hơn nhóc nghĩ. Dĩ nhiên là tôi cũng biết luôn cả nhóc rồi, haha, bộ dạng hai người thật là giống nhau."

" Chị vừa bảo tôi giống ai cơ? người mà khi nãy chị vừa bảo ' chui vào nhà vệ sinh ngồi khóc', người đó là ai?"

Myrtle không nói gì mà chỉ cười lớn, sau cùng chị ta ngồi trên nắp bồn cầu, từ từ nói với tôi " Ồ dĩ nhiên là giống. Rất lâu trước đây cũng thường có một người  vào đây ngồi khóc giống nhóc . Nó có mái tóc vàng, khuôn mặt thì đau khổ và có dấu vết hắc ám hết sức xấu xí trên tay. Thằng nhóc đó vẫn hay ở đây, ngay cái bồn rửa tay này rồi nhìn chằm chằm vào gương giống nhóc khi nãy."

Tôi lờ mờ đoán được đó là ai qua lời kể của Myrtle. Tóc vàng, tử thần thực tử, dấu hiệu hắc ám, chắc cú một trăm phần trăm là cha. Từ trẻ đến khi trưởng thành vẫn thế, ông ấy vẫn thường hay ở một mình chịu đựng những nỗi đau như xé nát da thịt mà không kể cho ai. Tôi không thể bảo rằng đó là một hành động mạnh mẽ hay yếu hèn, thông minh hay ngu xuẩn bởi lẽ bản thân tôi cũng đang đi vào bước chân mà cha đã đi qua. Chẳng qua tôi không có quá nhiều trách nhiệm hay mối lo như ông ấy, dày đặc đến mức thật sự khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi.

" Ồ, mặc dù thằng nhóc Malfoy đó là tử thần thực tử nhưng thật sự nó đáng thương hơn những gì nhóc nghĩ." Myrtle ngồi cạnh thủ thỉ bên tai tôi một câu chuyện từ lâu rất lâu về trước, trong những góc tối tăm ảm đạm, trong chiếc gương mờ, trên sàn nhà lạnh lẽo thường có bóng dáng của một chàng trai cô độc tâm sự với một hồn ma cô độc không kém

" Draco vẫn hay ở đó ngồi trầm tư, thi thoảng nó khóc, thi thoảng lại lại tâm sự với tôi. Nó bảo nó áp lực muốn chết, nó biết điều nó làm là sai trái nhưng lòng kiêu hãnh của gia tộc quá lớn đến mức nó chẳng dám dừng lại lắng nghe lòng mình mà cứ thế đi vào con đường tội lỗi"

" Nhưng nhóc biết không, đó là vào một ngày hết sức nặng nề. Đã có một Draco Malfoy rất khác so với trước đây tôi vẫn thường hay gặp. Nó đau khổ, nó tuyệt vọng đến nổi suy sụp, nó đã kể ra hết tất thảy những nỗi lòng của mình. Than ôi! Người ta vẫn thường nghĩ một thằng khốn tử thần thực tử độc ác làm gì biết đến tình yêu, nhưng quả thật Draco Malfoy có trái tim ấm áp hơn những gì mọi người vẫn thường nghĩ về nó."

Tôi nhìn Myrtle rồi lại nhìn lên vòm của trần nhà rộng lớn, không rõ trong lòng mình là dư vị gì. Tôi không muốn khóc, cũng không muốn cười. Đó là cảm giác cao hơn cả sự bứt rứt, không phải nỗi thống khổ, càng không phải nỗi sợ hãi. Chẳng qua chúng cứ ngốn ngang trong lồng ngực làm tôi không sao thở nổi, cũng chẳng muốn mở miệng để nói chuyện. Myrtle nhìn tôi như thế, anh mắt chị cũng nhẹ nhàng theo như chất chứa sự đồng cảm sâu sắc.

" Draco Malfoy vẫn thường mang theo những lá thư đọc đi đọc lại. Thật kì lạ khi một người trốn trong nhà vệ sinh chỉ để đọc những bức thư lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Nhưng đó là liều thuốc tinh thần duy nhất của thằng nhóc đó đến mức có lần tôi tò mò không chịu được mà rón rén đọc trộm, đến khi bàng hoàng phát hiện thì ra chẳng có lá thư nào cả mà hoá ra chỉ là những mẫu giấy ghi đầy tên Harry Potter"

" Lúc đó tôi đã hiểu, thì ra thằng nhóc ấy vẫn luôn thầm thương Harry."

Draco Malfoy, người đã chôn chặt lòng mình khoá sâu tình cảm vào năm mười tám tuổi, đời đời chỉ mãi ghi nhớ hình bóng của một người. Niềm vui của cha, nỗi buồn của cha, sự thống khổ của cha nằm gọn trong ngăn kéo tuổi mười tám ấy, mãi mãi trong tim không hề phai nhoà. Dù cho hiện tại ông ấy đã gần ba mươi thì tình yêu rung động thuở ấy vẫn chỉ nằm lại nơi lòng đất sâu thăm thẳm, giữ mãi vẹn nguyên một mối căm phẫn và để lại một đời dằn vặt cho chính người kia.

Tôi không sao biết được, trái tim cha một nửa đã được chôn cùng thân xác người kia vào tuổi mười tám ấy. Một nửa còn lại thôi thúc ông ấy cố sống qua ngày.

Ông ấy không thể chết vì gánh nặng gia đình và cả ngàn trách nhiệm phải đeo lên vai. Trên hết, nếu ông ấy chết, sẽ chẳng còn ai trên đời này biết được đã từng có một Draco Malfoy yêu Harry Potter đậm sâu ra sao, sẽ chẳng có ai ghi nhớ đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp từ lần đầu gặp qua khung cửa sổ.

Giá mà có người hiểu rõ khi ấy Draco Malfoy cũng đã từng thống khổ, giấu nhẹm tất cả đau đớn trên khuôn mặt bi thương. Không một lời oán than, không một tiếng vỗ về mà chỉ còn một thân xác trống rỗng tồn tại qua ngày. Dấu hiệu tử thần thực tử trên tay một người khi ấy, thế mà cũng lại có trái tim đang đập cuồng nhiệt.

Bóng dáng Myrtle khuất xa và hoàng hôn rực đỏ dần buông xuống. Tuyết đã dày lên và trời mỗi lúc một lạnh thêm. Thanh âm đã phai dần và chỉ còn cảm giác tê buốt lan đến những đầu ngón tay.

Lạnh lẽo da thịt, cũng thật lạnh lẽo lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro