5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Mặc dù mang danh làm cho công ty IT nhưng công việc của tôi không phải là viết code. Nói sơ về quy trình làm việc của công ty tôi cũng như những công ty phần mềm tương tự thì, đầu tiên, những ông BA sẽ làm việc với khách hàng, nhận yêu cầu từ họ, sau đó chuyển dự án cho team Dev (lập trình viên) và UX/UI designer làm. Những bạn UX/UI designer sẽ phụ trách thiết kế khung, còn các Dev sẽ viết code. Trong khi các bạn Dev viết thì Tester (bao gồm tôi) sẽ dựa vào yêu cầu của khách hàng mà phân nhóm các chức năng của yêu cầu ra rồi viết chi tiết những trường hợp xảy ra (gọi là test case) để khi các Dev làm xong thì kiểm tra xem chất lượng sản phẩm có phù hợp với những yêu cầu đó không. Sau đó thì hằng tuần chúng tôi sẽ báo cáo kết quả cho PM. Nếu sản phẩm có chỗ nào fail (không đạt yêu cầu) thì các Tester sẽ log bug lên hệ thống cho các bạn Dev fix lại (sửa lỗi). (Những Tester chịu chơi trong nhóm đôi khi sẽ sẵn sàng fix thay cho Dev luôn). Sau khi đã fix, nếu test mà sản phẩm đạt yêu cầu thì xong, còn không thì phải fix tiếp. Sau khi mọi thứ okay thì chúng tôi sẽ giao sản phẩm cho khách hàng. Nói chung, có lẽ công việc của Tester chúng tôi là dễ nhất so với tất cả.

Đó là người ta nói chứ tôi thấy nó không hề dễ, rất nặng đầu là đằng khác. Nhưng bù lại mọi đồng nghiệp mà tôi từng tiếp xúc đều rất thân thiện và có tinh thần trẻ trung, chẳng biết sau này sẽ ra sao nhưng hiện tại thì chị Test leader đang xách một bịch cóc xoài ổi và muối tôm xông vào phòng kêu toáng lên.

"Ê hàng về hàng về, ra nhậu thôi các cưng!"

Vì chị mua cả bánh tráng trộn nên cả đám kéo xuống canteen. Mấy anh chị của team khác đang làm việc thấy bọn tôi cũng kéo nhau đến ăn ké.

"Nay sếp Bảo có tới không? Gọi ổng xuống ăn kẻo ổng dỗi đấy!" Chị Duyên HR nửa đùa nửa thật.

Chị hỏi vậy là vì sếp thường "đi mây về gió", không ngày ngày ở công ty làm việc như chúng tôi, chỉ ghé một lúc rồi đi. Ông anh trông như Việt kiều kia cũng vậy, thường hay đi với sếp. Hình như anh ta support sếp không chỉ trong công việc mà còn cả mọi thứ trong cuộc sống. Tôi đoán vậy vì có lần xe tôi bị hỏng phải đem sửa, anh hai tôi chở tôi đi làm rồi "quẳng" tôi ở công ty và mặc kệ tôi tự về luôn (vì ổng là dân ngân hàng, làm tới 9 giờ tối mới xong). Lúc tôi đang đứng ở trước tòa nhà chờ nhỏ Oanh - một em Tester hay chơi chung trong nhóm - cho quá giang thì thấy chiếc Mercedes màu đen xịn xò của sếp ghé lại. Cửa hạ xuống, Aiden (tên tiếng Anh của ông anh Việt kiều, tên tiếng Việt là gì tôi quên mất rồi) ngồi ở ghế lái vui vẻ bảo tôi, đôi mắt màu xám giãn ra cười, "Muốn quá giang không bé? Lên đi. Lấy rẻ một ly trà sữa thôi."

"Mày lỗi thời quá, nay giới trẻ người ta ăn kiêng chứ ai uống trà sữa nữa?" Sếp ngồi bên cạnh nghiêng người qua bảo, rồi hỏi tôi. "Nhà em ở đường nào vậy?"

"Dạ ở ___, nhưng không cần phiền sếp đâu ạ, có con bé Oanh chở em rồi!" Tôi nói.

Sếp cầm điện thoại lên áp vào tai, "Alo, Oanh hả?" ổng nói như đúng rồi. "Sao? Em về mất rồi à? Tệ quá, sao lại bỏ bạn giữa chừng thế hả em?"

Tôi: "..."

Vì sếp diễn sâu quá nên tôi không còn cách nào khác bèn bước lên xe. Mà thật ra tôi cũng không chảnh đến vậy, tôi chỉ từ chối theo quán tính (cái này cũng không hiểu tại sao nữa), nếu đối phương thật sự muốn thì sẽ đồng ý. Ngồi ở ghế sau chiếc xe xịn, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Oanh bảo không cần đợi tôi nữa.

"Lam đang ăn kiêng à?" Ông sếp quay lui hỏi.

"Dạ không." Tôi đáp, nhìn ổng vẻ không hiểu lắm.

"Thế giờ em rảnh không? Ghé uống trà sữa tí nhé."

"Dạ," tôi gật gật đầu, cũng may là cái não kịp phanh lại, không từ chối theo quán tính. Sếp có lẽ không phải loại người dễ ghim ai đó nhưng tôi không muốn mang danh chảnh chọe.

"Em thì không rảnh nhé, em còn phải về gọi điện cho con em," ông Aiden nói, ông này mới chảnh này. Mà khoan...

"Anh có con rồi ạ?" Tôi hỏi, trông anh ta trẻ thế (khoảng hơn tôi 1, 2 tuổi là cùng) mà có con rồi à?

Sếp lập tức bật cười vì câu nói của tôi, còn Aiden thì đáp vẻ tự hào: "Yeah yeah, ba đứa lận nhé!"

"Ba đứa?" Tôi thốt lên ngạc nhiên. Mà khoan, có phải anh ta đang nói về con người không vậy?

"Con nuôi thôi em," sếp giải thích, đoạn đá nhẹ vào người Aiden bên cạnh. "Mày làm mất mặt công ty quá thể! Không vợ mà có cả bầy con! Quá hư hỏng!"

"Anh mới làm em mất mặt trước nhân viên mới!" Aiden càu nhàu.

"Sao anh lại nhận con nuôi vậy ạ?" Tôi cười hỏi anh ta. Không biết câu này có thô lỗ không nhưng tôi cảm thấy anh ta dễ gần hơn so với sếp, nên nói chuyện tự nhiên hơn nhiều.

"Tại sao à? Anh cũng không biết, chắc tại anh có duyên với tụi nó. Lúc đó anh đang ở Mỹ, không có người thân." Aiden nói, ngón tay đưa lên sống mũi như kiểu đẩy kính lên, dù hiện tại không đeo kính gọng.

Hình như câu chuyện kia nghe hơi dark thì phải. Tôi thấy sếp quay sang nhìn anh ta, nói bằng giọng nghiêm túc hơn ban nãy, "Nói như thể F1 không phải người thân của mày vậy!"

"Trừ F1, haha," Aiden cười đáp, đoạn đột nhiên hỏi tôi. "Mà bé Lam có biết F1 là ai không?"

"Sao em biết được ạ?" Tôi ngơ ngác hỏi lại, F1 gì đó là bạn của sếp và ông này thì phải, hình như ở nước ngoài, thì làm sao tôi quen được? Đôi khi tôi thường hay gặp mấy ông nói chuyện kiểu tưng tửng như vậy. Giống như để đối phương không có cảm giác bị bỏ lại trong một cuộc nói chuyện. Một nghệ thuật giao tiếp.

"F1 là bạn của bọn anh, cũng là co-founder của công ty," sếp quay lại giải đáp cho tôi. "Sau này ổng về Việt Nam em sẽ được gặp."

"Wow. Ra là vậy..." Tôi gật gù.

Quán trà sữa mà bọn tôi ghé vào là một quán thương hiệu nổi tiếng ở trên đường về nhà tôi, cũng là chỗ tôi và con Nga hay vào ngồi mỗi khi không có chỗ nào thú vị để đi. Nhìn sếp và Aiden trông có vẻ trưởng thành nhưng cũng rành về trà sữa hơn là tôi nghĩ, khiến tôi thấy hơi buồn cười, nhất là khi hôm nay hai ổng mặc sơ mi quần Tây chứ không mặc đồng phục công ty. Hình như họ vừa đi gặp đối tác quan trọng hay gì đó. Còn tôi thì mặc áo thun đồng phục màu xám và chân váy dài, đi giày thể thao như mọi khi, tóc buộc đơn giản.

"Cười gì vậy?" Sếp hỏi khi bọn tôi đang ở cầu thang đứng đợi Aiden cầm cái order bước lại.

"Dạ không có gì. Em cứ tưởng con trai không thích uống trà sữa," tôi vừa cười vừa nói thật.

"Tại sao không? Ngon mà," sếp nhìn tôi nói như đúng rồi. Tôi nghĩ là trông vẻ mặt ổng khá dễ thương khi nói vậy.

"Vâng, chắc là tùy người anh nhỉ? Bình thường bạn em không thích trà sữa lắm."

"Bạn trai à?" Aiden hỏi, ông này hóng hớt rất nhanh, vừa tới chỗ bọn tôi đã nghe ra câu chuyện rồi.

"Dạ không, bạn bình thường thôi anh," tôi đáp, cười nhẹ.

Sau đó bình thản đi theo sếp và Aiden lên trên cầu thang để đến tầng 2.

Đúng vậy, người mà tôi nhắc đến trong câu trên là Nguyên. Tôi vừa mới nhớ ra trước đây mỗi lần đi chơi với nhau, hình như tôi chưa bao giờ thấy Nguyên uống trà sữa. Nếu bọn tôi vào quán trà sữa, Nguyên sẽ gọi những đồ uống bán kèm, chẳng hạn như sữa chua hay nước trái cây, còn bình thường thì uống bia hoặc rượu, và cả hút thuốc nữa. Thật kinh khủng là đã lâu rồi không gặp Nguyên mà tôi vẫn nhớ rõ như vậy.

Sếp và Aiden thì hình như không hút thuốc, trong xe lúc nãy cũng chẳng thấy bao thuốc hay bật lửa gì cả. Sở dĩ tôi để ý là vì, mấy ông trong công ty hiện tại sống healthy (lành mạnh) hơn rất nhiều so với những người mà tôi từng làm chung ở mấy chỗ cũ.

Thậm chí không chửi bậy luôn.

"View ở đây bình yên ghê, Lam biết chỗ này mà không rủ anh tới," sếp lắc lắc ly trà sữa trên tay, nhìn ra khung cửa kính, nói như đúng rồi.

"Không phải bây giờ em rủ rồi đó à?" Tôi nửa đùa nửa thật.

"Không tính. Nãy anh hỏi em mới nói," sếp vờ giận dỗi. Nói vậy là vì hồi nãy hai người họ phân vân không biết nên vào quán nào vì ít tới vùng này nên tôi mới bảo vào đây.

"Vậy ạ? Vậy lần sau biết quán nào ngon em sẽ rủ anh," tôi nói, không còn cách nào khác.

"Anh Bảo nhớ bới về cho em," Aiden đang ngồi ở cái ghế trong góc gần đó để gọi điện cho đàn con của ổng giơ tay nói. Đúng là dân hóng hớt chuyên nghiệp.

"Okay."

Sau đó cuộc nói chuyện giữa tôi và sếp khá vui, nói chung sếp là người thân thiện và không quá phức tạp như tôi từng hình dung về các CEO. Cách đối xử của anh khiến tôi có ảo giác mình cũng là một người quan trọng. Ý tôi là, không phải lúc nào ai cũng được ngồi chung bàn với sếp. Cái này thì nhỏ Oanh từng nói với tôi rồi, cái lần mà tôi cầm ly cà phê Aiden pha từ canteen về phòng làm việc ấy. Nó bảo nó "ganh tỵ" với tôi vì chưa bao giờ được ngồi cùng bàn với sếp.

Dĩ nhiên tôi cũng biết nó có ý gì, nhưng ông Aiden thì tưởng tôi ngốc thật. Lúc sếp đi ra ngoài để nghe điện thoại, ổng kéo cái ghế lại bàn tôi hỏi: "Bé Lam là Tester nhỉ, sau này em có muốn chuyển sang làm BA không?"

"Dạ có, nhưng chắc còn lâu lắm vì em chưa có rành á anh." Tôi đáp, thật ra thì tôi chưa nghĩ xa đến vậy nhưng vì ông này thân với sếp nên tôi phải trả lời đàng hoàng.

"Lâu gì? Dễ lắm. Có gì không hiểu em nói với anh Bảo ấy, ổng chỉ cho," anh ta nói như đúng rồi.

"Em đâu có thân với sếp như anh?" Tôi nửa đùa nửa thật.

Anh ta cười, "Ai biết? Em không thân nhưng em nhờ thì ảnh giúp, còn anh mà nhờ ấy hả? Nằm mơ đi."

"Anh nói xấu sếp, lát em mách ảnh!"

"Đó không phải nói xấu! Chán con bé này ghê!" Anh ta cào cào mái tóc như thể chán thật.

Tôi vừa ngậm cái ống hút vừa thản nhiên đổi chủ đề: "Anh bị cận à?"

"Không phải cận, bị loạn thị á bé! Nhắc mới nhớ..." Anh ta nói, đoạn vớ cái áo vest lấy chai thuốc để nhỏ mắt. "Xin lỗi em nhé."

Tôi nhìn anh ta ngồi ngửa mặt lên trời, tự nhỏ thuốc vào từng con mắt, đột nhiên cảm thấy anh ta rất quen. Mà hình như ngay từ lần đầu tiên gặp Aiden, tôi đã cảm thấy như mình đã gặp anh ta trước đó nữa.

Nhưng lúc nào và ở đâu nhỉ?

***

"Sorry, cho ngồi với," Aiden nói với chị leader đang đứng gần tôi, đoạn kéo cái ghế bên cạnh tôi ra cho sếp ngồi, còn ổng thì ngồi xuống chỗ bên cạnh sếp.

"Sao chẳng thấy thằng Dev nào vậy? Tụi nó ăn code no rồi à?" Sếp hỏi cả đám.

"Đúng rồi anh, bọn nó đã thề sẽ code tới chết luôn!" Một ông PM vừa gặm miếng xoài vừa tỉnh bơ đáp.

"Để em ship tới tận ghế cho tụi nó!" Chị Duyên HR vừa nói vừa lấy cái bát để đổ muối tôm ra.

Tôi cũng phụ chị cầm đũa gắp xoài qua đĩa cho mấy ông Dev. Nhưng lúc tôi định bảo chị Duyên bưng cái đĩa đó đi thì sếp đã kéo nó lại phía mình và đẩy cái hộp đựng xoài ban đầu qua cho chị.

"Cái này ngon hơn," ổng còn nói khi bị tôi nhìn.

"Cho em với," Aiden vừa cười vừa xin, vươn tay tới định lấy nhưng bị sếp gạt đi.

"Dẹp mày đi!" Sếp phũ phàng bảo ổng, đoạn quay sang tôi. "Lam ăn đi. Anh thấy em gắp cho mấy bạn nãy giờ."

"Dạ vâng," tôi nói, cầm cái que xiên vào một miếng, chấm vào chén muối tôm rồi đưa vào miệng nhai, sau đó lấy cái que khác để xóc một miếng đưa cho Aiden vì ổng đang ngồi làm bộ khóc.

"Thank bé," Aiden hí hửng cầm lấy, sau đó ngó lơ khi bị sếp lườm.

Tôi phải đưa cho sếp một miếng, ổng mới thôi hờn dỗi. Hai cái người này thật là trẻ con.

"Cái project kia đến đâu rồi Quang?"

Lúc sếp hỏi ông PM và anh ta đưa cái điện thoại ra cho sếp xem, Aiden cũng nghiêng đầu qua ngó. Giây phút đó, tôi đột nhiên đứng hình, da gà đồng loạt nổi đầy mình.

Bởi vì, không phải là người giống người hay gì hết, tôi đã nhận ra anh ta là ai.

Note: Pass từ chap 6 trở đi: tên tiếng Việt của nhân vật Aiden, không dấu, không viết hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro