6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Hồi tôi còn học cấp hai, tuy internet đã xuất hiện và bọn trong lớp toàn kéo nhau đi chơi game với blog các kiểu, riêng tôi "bàng quan thế sự" (hay theo cách gọi của Nguyên sau này là "lãnh cảm") nên vẫn chuộng kiểu giải trí truyền thống là đọc truyện, sách giấy ấy. Đọc hết đống Trạng Quỳnh trong thư viện, tôi chuyển sang đọc Truyện Kiều (?), (thật ra thư viện vẫn còn Trạng Quỷnh lẫn Ô long viện các thứ nhưng tôi thấy không hay lắm nên không mượn). Sau đó tôi đọc ké đống truyện nước ngoài của anh hai. Anh hai tôi là học sinh gương mẫu nhưng không hiểu sao truyện gì cũng mượn được, từ Nữ hoàng ai cập, Conan đến full bộ Harry Potter. Tôi hỏi thì anh hai bảo là bạn của anh mượn từ hội gì đó bên nhà thờ Công giáo. Tất nhiên không thể mượn hết một lần được, mượn cuốn mới phải trả lại cuốn cũ. Tôi không để ý chuyện đó lắm, nhưng sau này khi đang học cấp 3, có một ngày tôi mang đồ ăn vặt vào phòng cho anh hai, vô tình nhìn thấy trên kệ sách của anh tập cuối của Harry Potter. Tôi cầm xuống, lật ra xem. Cuốn sách khá cũ, có đóng dấu đỏ ở trang đầu giống hệt cuốn anh mượn hồi cấp hai mà tôi từng đọc.

"Anh kỳ ghê, sách của người ta mà mượn đến giờ vẫn chưa trả? Anh phải trả chứ, không là bị phạt tiền đó," thấy anh tôi đi vào, tôi bảo.

Anh tôi nhìn cuốn sách, thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười bảo: "Ờ. Nhưng thằng cho tao mượn cuốn đó đã chết rồi, tao không biết ai để trả hết. Mày không nhớ à? Vụ ở trường cấp hai tụi mình đó."

"Anh Hải à?" Tôi lẩm bẩm, mắt nhìn cuốn sách trên tay, đột nhiên chẳng biết nên nghĩ gì.

"Mày cũng biết nó hả?" Giọng anh tôi vang lên hoang mang.

Tôi lắc đầu, nói nhạt: "Biết sơ sơ thôi anh. Hồi đó em hay đi trực sao đỏ với con Nga."

Có lẽ cũng vì câu nói này mà anh tôi bảo tôi đừng chơi với con Nga nữa. Tính ra anh tôi là loại người tỉnh táo và giống với người bình thường nhất trong số những người từng liên quan đến anh Hải kia. Kiểu, bạn bè thì chơi, nhưng khi bạn phức tạp quá thì nghỉ.

Không như con Nga. Sau khi vụ án mạng kia xảy ra, nó vẫn chơi với Hoàng Anh như bình thường, thậm chí còn thân hơn, dù người giết anh kia là em trai cậu ta. Mùa hè sau năm lớp 8, nó còn thường xuyên đến trại giáo dưỡng thăm thằng nhóc đó (thằng nhóc chưa đủ 13 tuổi nên không phải đi tù). Chuyện đó nó không kể với tôi, nhưng đầu năm lớp 9, tôi thấy nó và Hoàng Anh cãi nhau trong canteen trường. Nhắc đến chuyện này thì, Hoàng Anh tệ thật sự, không những không cảm kích vì những gì con Nga làm, mà còn đối xử với nó chẳng khác gì nô tì. Cậu ta thay đổi 180 độ so với hồi trước. Mà con Nga thì, hình như không hề biết sợ là gì. Lúc đó cậu ta đang ngồi đánh bài với mấy thành phần bất hảo trong trường, mà nó tỉnh queo đặt xuống giữa sòng, đè lên trên ván bài một đống sách vở.

"Đây là vở ghi với sách ôn tập, dễ hiểu lắm, Hoàng Anh cầm về học đi, đừng đánh bài nữa!" Nó nói.

Những thằng kia hình như đã quen với chuyện này rồi nên chỉ biết cười thôi, trong khi Hoàng Anh ngẩng mặt lên nhìn nó, hỏi như đúng rồi: "Mày không có chuyện gì khác để làm à?"

Tôi sốc, vì đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta gọi nó thô lỗ như vậy. Những đứa học sinh khác trong canteen cũng quay ra nhìn. "Lại nữa rồi," chủ quán nhăn mặt lẩm bẩm, nằm xuống cái võng sau quầy, cầm cái quạt lên che mặt.

Từ sau vụ án mạng kia, hình như tất cả mọi người đều sợ Hoàng Anh và đám người từng ở chung trong băng của cậu ta (và cả thằng nhóc đang cải tạo), dù cái băng đó đã tuyên bố tan rã sau khi đại ca của họ bay ra nước ngoài để khỏi chịu trách nhiệm.

"Tụi mình đến trường là để học," con Nga nói, giọng hơi lạc đi. Hình như nó đã tổn thương vì câu nói kia.

"Vậy hả?" Hoàng Anh cười cười hỏi lại.

Đoạn, cậu ta cầm cuốn vở trên bàn lên, giở ra xem, rồi thản nhiên xé cái roẹt liền mấy trang, vo viên ném ra xa. Tôi cảm thấy máu nóng trong người đột ngột dồn hết lên đầu. Cái thằng này đúng là khốn nạn mà.

Con Nga lì lợm bước lại nhặt từng tờ giấy lên, vuốt thẳng.

"Mình có photo lại hết rồi, có xé cũng vô ích thôi!" Vừa làm, nó vừa cười nói. "Sắp thi rồi đ—"

"Im đi!" Cậu ta gắt lên cắt ngang lời nó.

"Mày cũng im đi được rồi đó!" Câu này của tôi.

Trước mặt đám đầu gấu, tôi không ngầu được như con Nga, giây phút nói ra câu đó cũng khá sợ hãi. Nhưng ít nhất tôi có thể đứng về phía con bạn của mình, bất quá là bị đánh thôi. Tôi từng bị cái thằng tâm thần hồi lớp 6 đánh rồi.

"Đi thôi!" Tôi bước lại nắm lấy cánh tay con Nga kéo nó đứng dậy.

Nó không phản đối, lững thững theo tôi đi ra khỏi canteen.

Nhưng tôi chỉ ngăn được một lần đó thôi, sau này nó vẫn cứ dính lấy thằng khốn nạn kia, không hiểu bị hội chứng "tự ngược đãi" hay gì. Làm như nó khuyên thì thằng đó sẽ chịu nghe vậy.

Tôi bớt thân với con Nga từ dạo ấy, không can thiệp chuyện của nó nữa. Ở khoản này thì tôi giống hệt ông anh hai, bạn bè vui thì chơi, không vui nữa thì nghỉ.

Cũng giống như chuyện với Peter Pan vậy. Con bé đó hỏi chuyện về Hoàng Anh thì tôi kể, không hề suy nghĩ đến hậu quả hay gì cả. Nhưng ít ra tôi đã không đi vào chi tiết chuyện giữa cậu ta và con Nga. Nhiều khi tôi nghĩ, có lẽ cậu ta còn phải cảm ơn tôi, vì người Peter Pan hỏi chuyện đó là tôi chứ không phải đứa nhiều chuyện nào khác.

Nhưng mà, dẫu cho tôi có cố vớt vát chút hình tượng cho cậu ta trong mắt Peter Pan và cả Nguyên, thì mọi chuyện sau đó vẫn trở nên tồi tệ.

***

Mà tất cả những chuyện đã xảy ra ấy, ngọn nguồn đều do một người, không ai khác chính là đại ca của cái băng cũ của Hoàng Anh. Ít nhất thì theo lời đồn đại của bọn trong trường cấp hai là vậy. Anh ta là ai thì tôi cũng biết, là cái ông tóc vàng tên Xuân thường hay trốn học trèo tường ra ngoài với ông Hải, Thái và Sơn, và bị con Nga ghi tên lại vào sổ nộp cho thầy ấy. (Tôi cũng có ghi nữa thì phải). Hồi đó, thoạt nhìn vào cái nhóm điên rồ ấy, tôi thấy Xuân và Hải thân nhau nhất. Riêng Hoàng Anh thì hình như đã ghét ông Hải từ trước, có đợt cậu ta suốt ngày rủ con Nga và tôi đi đánh bi-a vì Xuân bận chơi với Hải. Thằng nhóc em cậu ta thì không ghét gì ông Hải, bởi vậy khi nó giết anh ta, mọi người đều tin là nó bị Xuân xúi giục. Không phải tự nhiên mà bọn trong trường thường rất sợ cái băng đó, vì mấy thằng đàn em điên rồ có thể làm tất cả những gì mà đại ca bảo. Anh hai tôi thì nói rằng, khối 9 của bọn anh phức tạp, đến nỗi Liên đội trưởng vừa lên đã phải từ chức (và con Nga của khối 8 là người thay thế), đơn giản vì có mấy thằng không phải là con người.

Bây giờ, nếu anh tôi mà biết tôi cùng ngồi ăn chung một bàn, vui vẻ nói chuyện với ông đại ca kia, không biết anh sẽ làm gì?

Đúng vậy, ngay từ khi Aiden gọi tôi là "bé", lẽ ra tôi phải nhớ anh ta chính là Xuân, vì ngày xưa anh ta cũng từng gọi con Nga và tôi như vậy. Thậm chí sau đó sếp còn gọi tên thật của anh ta nữa, nhưng tôi lại vẫn không nhớ.

Ký ức từ những ngày xưa cũ đột nhiên ùa về, đi kèm cơn ớn lạnh là sự buồn nôn, tôi đưa tay lên miệng, đứng dậy khỏi cái ghế và đi nhanh ra ngoài.

Tôi cứ tưởng cảm giác buồn nôn chỉ là vì tâm lý thôi, nhưng không, vào nhà vệ sinh, tôi nôn thật. Nôn hết gần như tất cả mọi thứ đã nạp vào trong ngày.

Sau đó, đứng ở bồn rửa tay súc miệng sơ sài, tôi khẽ liếc cái gương trên tường, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc khi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của bản thân. Tôi đã trưởng thành, đã không còn là cô bé mười mấy tuổi ngốc nghếch và ngơ ngáo nữa. Con Nga hay những người khác cũng vậy. Nhưng tại sao trái đất lại tròn như thế, để tôi vẫn đụng mặt hết người quen cũ này đến cựu đầu gấu khác? Cứ như thể tôi chưa bao giờ lớn lên.

Ê, Nga, tụi mình đã trưởng thành như thế nào vậy?

Ngồi ở cái ghế ngoài hành lang để lấy lại bình tĩnh, tôi cảm thán trong đầu. Muốn gọi điện cho nó kể về chuyện hôm nay, nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu nên đành thôi.

Một bàn tay cầm chai nước suối đưa đến trước mặt, tôi hơi ngẩng lên nhìn. Cánh tay khá xương và nổi đầy gân này không phải do code nhiều mà thành nhỉ? Tôi đưa hai tay ra nhận lấy chai nước.

"Cảm ơn anh," tôi nói, vặn nắp chai và uống một ngụm lớn.

"Có sao không bé?" Aiden hỏi tôi, vẫn tự nhiên như mọi khi. "Em bỏ đi hơi lâu nên bọn anh hơi lo."

Tôi đưa tay chấm chấm nhẹ khóe môi, mắt không nhìn anh ta, suy nghĩ một lúc mới nói: "Dạ em không sao, chắc tại hôm qua thức hơi khuya nên nay hơi choáng."

"Thức khuya fix bug đua với mấy thằng Dev à?"

"Haha, không phải. Em làm gì có khả năng đó?"

"Giỡn chứ em mệt thì về sớm đi, còn task gì lát đưa anh làm cho."

Da gà tôi lại nổi vì câu nói của Aiden. Tôi nghĩ là mình đã chút nào hiểu được tại sao mấy thằng đàn em trước kia của anh ta lại nghe lời anh ta đến thế.

"Thật à?" Tôi cười nhìn anh ta.

"Chứ không lẽ nói chơi? Con bé này thích tổn thương nhau ghê!" Anh ta nói như kiểu dỗi. "Mà em đỡ mệt chưa? Quay lại thôi kẻo sếp chờ!"

"Anh không cần phải lúc nào cũng ship lộ liễu thế! Em hiểu hết mà!" Tôi buột miệng càu nhàu.

"Ủa vậy hả? Sorry em, anh già rồi nên lẩm cẩm..." Anh ta gãi gãi đầu cười, ánh mắt mềm mại nhìn tôi và gương mặt thì hiền khô như thể mình không phải là tên đầu gấu đáng sợ trong quá khứ.

"Hơn có một tuổi mà làm như lớn lắm!" Không hiểu sao tôi lại bắt đầu nói chuyện kiểu thô lỗ, rồi đứng dậy bỏ đi trước.

"Hai tuổi lận, nay anh 26 rồi bé!" Aiden không có vẻ gì là khó chịu, đi theo và vui vẻ bảo tôi.

Anh ta không nói chơi, làm giúp tôi hết thật dù sau đó tôi không về sớm. Không phải kiểu gửi qua gửi lại mà là đích thân tới tận phòng của team và ngồi test thay tôi luôn. Thậm chí, mấy ngày sau đó tôi giả vờ mệt, nhờ anh ta làm tiếp, anh ta cũng tới làm giúp, không một lời phàn nàn. Aiden thuộc hàng vượt khỏi khuôn khổ quản lý của PM nên không ai nói gì, chị leader cũng chẳng quan tâm. Nhưng có lần chị Duyên HR hỏi tôi: "Ông đó thích em hay hay sao mà ngày nào cũng thấy ổng tới chơi với em vậy Lam?"

"Không phải đâu chị ơi! Tại em ngốc quá nên ổng training cho thôi!" Tôi cười đáp, sau đó quay lại chỗ của mình tiếp tục ngồi nghe cựu đầu gấu vừa làm vừa dạy.

Cựu đầu gấu giỏi thật sự. Ban đầu, tôi chỉ muốn thử xem cảm giác được đại ca trường cũ giúp là thế nào, nhưng dần dà, tôi thấy thích anh ta thật. Dĩ nhiên là thích theo kiểu thích chơi cùng như bạn bè. Giống như Nguyên ngày xưa vậy, thích chơi với Hoàng Anh dù khá ghét cậu ta. Mà thật ra Nguyên có ghét cậu ta hay không, tôi cũng không tài nào biết được. Chỉ là, tôi bỗng nhiên hiểu ra cảm giác của Peter Pan ngày xưa khi còn chơi với Nguyên, bởi vì thấy mối quan hệ của tôi và Aiden cũng dần trở nên khá giống vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro