7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không có dịp gặp Peter Pan nữa, dù có một khoảng thời gian vẫn đi chơi với Nguyên. Hoàng Anh thì tôi có gặp vài lần khi đi thăm người thân trong bệnh viện. Cậu ta đi trực, không rõ là thực tập hay gì, nhưng khá bận rộn, chỉ kịp cười chào tôi và hỏi thăm mấy câu. Trong cái áo blouse trắng, trông cậu ta còn đáng sợ hơn cả hồi xưa - đó là dưới mắt tôi thôi. Còn trong mắt những người khác thì có lẽ cậu ta là thiên thần hay cái quái gì đó. Nhân tiện thì, hai đứa đó vẫn yêu nhau.

"Em có chơi với bé My à?" Có một lần, Aiden hỏi tôi.

Đó là vào ngày cuối anh ta tới phòng làm việc giúp tôi, khi đó chưa đến giờ làm nên tôi mở Facebook trên laptop riêng ngồi lướt một tí, thấy Peter Pan đăng ảnh thì vào bình luận – chúng tôi vẫn giữ liên lạc bình thường.

"My là ai?" Tôi hỏi lại, sau đó mới cười khi nhớ ra tên thật của nó. "À, Peter Pan! Anh biết nó hả?"

"Con gái giám đốc ngân hàng B." Aiden vừa đáp vừa ngồi xuống ghế, bật máy tính lên. "Bọn anh biết ông già nó chứ không biết nhiều về nó lắm."

"Kinh!" Tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Hóa ra lời đồn của bọn bạn đại học về gia thế nhà Peter Pan là thật chứ không phải đùa. Mà khoan, hình như đứa nào ở trường cũng biết chuyện đó rồi ấy. Chỉ có một mình tôi ngơ ngáo chẳng bao giờ để ý xung quanh thôi.

Hoặc do lối sống của Peter Pan hồi đó khá giản dị, khiến tôi tưởng nó cũng là một đứa bình thường như mình. Bây giờ thì trông nó khá khác so với hồi xưa, trang điểm nhiều hơn và ăn mặc sành điệu hơn, đúng chuẩn con nhà giàu. Trong ảnh, nó nhuộm tóc tím lavender, mặc một cái áo sơ mi mỏng gần như xuyên thấu, ở trong là bralette màu đen, không hở hang nhưng vẫn gợi cảm, ngồi tạo dáng trong cái xe sang chảnh của nó.

"Nhỏ này đẹp ghê ha!" Tôi nói, lúc nào nhìn Peter Pan tôi cũng bị choáng ngợp.

"Không hẳn, chỉ dễ thương thôi."

Tôi tròn mắt quay sang nhìn Aiden, kêu lên: "Ặc, thế mà không đẹp nữa?"

"Không. Đẹp là phải như em ấy bé!" Aiden tỉnh bơ nhìn tôi nói.

Tôi cười nham nhở, cười mà nhăn trán, vì lần đầu tiên thấy có người so sánh tôi và Peter Pan mà lại bảo tôi xinh hơn. À không, hình như chưa bao giờ có ai so sánh tôi với con bé đó thì phải, vì không có lý do gì để so, hoặc là tôi không để ý.

"Khờ quá đi. Đâu phải khi không ông Bảo để ý em đâu," Aiden thấy mặt tôi ngốc quá nên nói thêm.

"Đúng rồi, mày xinh hơn." Chị leader đứng sau lưng hóng chuyện từ khi nào hùng hồn nhận xét. "Cái con này nhìn baby cute nhưng không có đẹp."

"Thấy chưa?" Aiden bảo, cố nhịn cười. "Em đẹp hơn con nhỏ đó nhiều, dù em không phải gu anh."

"Thế gu anh là gì?" Tôi đổi đề tài, "bị" khen nãy giờ cũng hơi ngại.

"Gu anh hả? Thấp hơn em, tầm 1 mét rưỡi thôi," anh ta cười cười đáp, đưa một tay ra như kiểu đo lường, ánh mắt vô cùng dịu dàng, càng nói càng giống như mô tả một người cụ thể. "Nặng khoảng 42, 43 cân là cùng, tóc cũng ngắn hơn em. Nói chung con bé đó nhỏ xíu à, nhưng tính tình rất lỳ lợm, bố láo, không coi ai ra gì, như bà nội thiên hạ vậy đó."

Cái kiểu mô tả của anh ta khiến chị leader không khỏi bật cười: "Ông đang tả gu ông hay đang chửi xéo người ta vậy?"

"Cool mà," tôi thì nhận xét. "Em biết một đứa y chang anh mô tả luôn."

"Vậy hả?" Aiden cười cười, nhưng không hỏi tôi đó là ai mà chỉ mở file trên máy tính lên và nhắc tôi đã tới giờ làm.

Thái độ của anh ta khiến tôi hơi tò mò. Không lẽ người mà tôi nói đúng là cô gái mà anh ta thích? Làm gì có chuyện trùng hợp thế nhỉ?

Nhưng mà, giây phút nghe anh ta mô tả, trong đầu tôi đã lập tức hiện lên gương mặt cười thân-thiện-đầy-chòng-ghẹo của Cát Linh.

***

Dầu con Nga hay nói là đời tôi đầy drama, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự quen với điều đó. Kiểu như, trải qua mỗi drama, tôi đều thấy khả năng chịu đựng của mình được nâng cấp lên một bậc, tưởng là không thể bị lung lay nữa. Nhưng khi drama khác ập đến, tôi vẫn cáu, vẫn buồn, vẫn khó chịu, và vẫn khóc lóc như thường. Năm nhất đại học, chẳng biết tôi đã đắc tội với thành phần nào mà trên trang confession của trường xuất hiện hàng đống bài đăng nhảm nhí và điên khùng về tôi. Hồi ấy văn hóa đăng confession còn khá mới nên các trang quản lý còn lỏng lẻo và nghiệp dư, cái trang của trường cũng là bọn sinh viên lập ra để giao lưu với nhau thôi. Thầy cô chỉ quản những trang fanpage chính thống khác. Bây giờ nghĩ lại thì tôi giống như chuột bạch đời đầu bị đem ra thí nghiệm vậy, trải nghiệm bị bêu xấu trên mạng xã hội ấy. Cũng may là hồi đó bọn sinh viên chúng tôi cũng chưa quan tâm lắm đến xây dựng hình tượng ảo, nếu không chắc tôi đã khủng hoảng hơn nhiều.

"Oh shit. Tao mà biết đứa nào viết cái đống này chắc tao đập chết nó luôn quá!" Nguyên thì lúc nào đọc đống confession đó cũng nổi giận càu nhàu.

"Ừm, tao sẽ bới đồ ăn cho mày khi mày đi tù," Hoàng Anh ngồi bên cạnh cười bảo.

"Đéo giỡn đâu!" Nguyên cáu lây cậu ta, sau đó vừa gõ comment chửi lên cái confession vừa đọc cho hai đứa tôi nghe. "Đờ mờ bạn, cái thứ rảnh rỗi chuyên dựng chuyện nói xấu người khác như bạn sau này sẽ ăn xin đầu đường xó chợ. Mình thề dù mình có dư 5 ngàn lẻ cũng để giữ xe chứ đéo cho bạn đâu."

"Ha ha ha..." Mấy đứa ngồi bàn trước cười rú lên.

Tôi cũng bật cười dù đang khóc, lau ướt hết cả đống khăn giấy mang theo. Nguyên phải quay xuống bàn dưới xin thêm khăn của mấy đứa khác để lau nước mắt nước mũi hộ tôi. Thật là mất mặt.

"Ting," chiếc điện thoại trên bàn chợt kêu lên báo tin nhắn. Nguyên xem xong, nắm tay tôi kéo dậy, bảo: "Đi thôi. Thằng ad page đang học ở bên dãy A. Để anh bảo nó xóa cho."

"Ghê, quen cả ad page!" Hoàng Anh cảm thán trong khi đứng dậy đi theo hai đứa tôi.

"Quen cả hiệu trưởng nhưng sợ bọn nó bảo tao cậy quyền nên là..." Nguyên cười bảo cậu ta, không rõ thật hay đùa. "Mà mày đi theo bọn tao làm gì? Không về chơi với Peter Pan à?"

"Tao sợ mày đập người ta rồi đi tù." Cậu ta nhún vai đáp, lơ đẹp không nói về Peter Pan.

Nhưng không cần cậu ta phải kể, cái đợt đó hai đứa này đang cãi nhau rất căng. Peter chán đời chuồn học, cậu ta thì hình như cũng buồn nên qua trường kinh tế chơi với Nguyên và tôi.

"Lát cho Hoàng Anh mượn vở nhé Lam. Con bé kia chuồn học nhiều quá." Lúc sau, khi Nguyên đi gọi điện, cậu ta bảo tôi. Hình như đây mới là mục đích thật sự của cậu ta – mượn vở về để chép bài dùm Peter Pan.

"Ò, môn gì á? Lấy luôn nè!" Tôi hỏi, đang mở balo định lấy thì bị Nguyên quàng vai kéo sang một bên.

"Không cho!" Nguyên phũ phàng bảo Hoàng Anh. "Về bảo nó học hành tử tế vào, đừng làm phiền người khác!"

"Không cho thì thôi!" Hoàng Anh càu nhàu, biểu cảm ức chế trông khá buồn cười.

Tôi nháy nháy mắt với cậu ta, dùng khẩu hình bảo là đừng lo, lát tôi sẽ cho mượn, cậu ta mới chịu cười trở lại.

Dù không khí hơi sai sai nhưng ba đứa tôi vẫn đi vào cái phòng học mà ông ad page confession đang ngồi ở trong. Nhìn trên cái bảng thì là môn học của bọn năm hai, nhưng ở dưới góc phòng lại có một đứa năm nhất đang gục đầu trên bàn ngủ ngon lành. Cái vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc và mái tóc màu đỏ tím khiến tôi nhanh chóng nhận ra nó là ai. Bên cạnh nó là ba ông nữa đang ngồi đánh bài trong yên lặng. Hai ông mặc đồng phục thể dục của trường du lịch, còn một ông nhìn chững chạc như thể đàn anh khóa trên, là ad page thì phải.

"Shh...!" Thấy ba đứa tôi vào, anh ta vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu, ý bảo để yên cho đứa con gái kia ngủ.

Chúng tôi không nói gì, nhưng cái iPhone đời mới nằm trên bàn của đứa con gái kia bỗng réo chuông báo thức. Nó uể oải ngẩng đầu lên, đưa tay dụi mắt rồi tắt chuông. Đoạn, nó cầm cái kính tròn trên bàn lên lau, liếc thấy chúng tôi thì chớp chớp mắt vẻ ngạc nhiên.

"Sao tao đi đâu cũng gặp bọn mày vậy?" Nó hỏi bằng chất giọng trầm trầm đặc trưng, nở nụ cười híp mắt đầy chòng ghẹo.

"Ủa? Bạn của Linh hả?" Ông ad page hỏi nó.

"Dễ gì chơi được với Linh hả anh?" Nguyên cười bảo ổng, vào thẳng vấn đề. "Anh giúp em xóa mấy cái confession kia nhé?"

"Confession gì vậy?" Cát Linh tò mò hỏi, sau đó liếc tôi và kêu lên. "À... Bạn Nguyên ga lăng ghê. Chẹp, đứa đăng confession chắc sẽ buồn lắm cho coi!"

Nguyên quay sang nhìn con bé, nửa đùa nửa thật: "Đằng ấy biết đứa nào đăng à?"

"Hi hi sao mình biết được chứ?" Nó đưa hai tay lên áp vào mặt làm vẻ ngây thơ, nhìn sang thằng đang đứng tựa vào cái bàn lướt điện thoại cạnh hai đứa tôi. "Nhưng có lẽ bạn Hoàng Anh biết đó, phải không bạn Hoàng Anh?"

"Mình á hả?" Hoàng Anh hơi ngạc nhiên quay sang nhìn nó, hỏi lại. "Sao mình biết được? Mình còn chưa đọc cái confession đó."

"Hi hi. Bổn cung chỉ đoán vậy thôi, tại bổn cung thấy bạn Hoàng Anh đi chơi với bạn đó vui lắm nên nghĩ là bạn Hoàng Anh biết! Sorry nha!" Nó nói với tông giọng thân thiện đến nổi da gà.

"Đằng ấy điên à? Peter Pan đâu có rảnh mà làm mấy trò đó?" Nguyên hỏi lại nó vẻ hơi cáu, không thèm nể nữa. "Không phải đằng ấy là bạn thân của nó à?"

Tôi thì nắm áo Nguyên nói: "Không phải Peter Pan đâu."

Rồi tôi đi ra khỏi phòng, đứng tựa vào bức tường, máu nóng lại bốc lên đầu. Mặc dù Cát Linh cà chớn thật nhưng lời nó thì có khả năng xảy ra. Dĩ nhiên đứa đăng confession không phải Peter Pan, nhưng người đi chơi với Hoàng Anh dạo này thì tôi biết. Đúng vậy, nó là đứa con gái từng đánh nhau với tôi ở trường cấp hai, tên là Mi Mi. Tôi đã nghi ngờ nó từ đầu rồi, vì đợt đó tôi vô tình làm chung ở tiệm KFC với nó và bọn tôi đã cãi nhau to (là nó gây tôi trước). Sau đó tôi cũng nghỉ việc ở đó vì ghét cái bản mặt giả tạo của nó, không ngờ nó hèn đến mức đi viết confession nói xấu tôi.

"Có phải đó là cái con tụi mình thấy hôm bữa không? Đi cà phê với thằng kia ấy," Nguyên cũng đã nhớ ra, đứng trước mặt tôi hỏi.

Tôi gật gật đầu, mắt nhìn xuống sàn. Nguyên chợt đưa tay áp lên má tôi, ngón tay miết nhẹ khóe mắt tôi, hình như tưởng tôi khóc.

"Em không khóc. Em chỉ thấy nực cười thôi," tôi ngẩng mặt lên nhìn Nguyên, chán nản nói.

Cũng không rõ là con nhỏ đó ghét tôi vì chuyện hồi cấp hai hay vì nhìn mặt tôi nó đã không ưa.

"Hay giờ hai mình qua nhà nó nói chuyện phải chăng nhé? Địa chỉ thì chỉ cần hỏi là biết thôi."

Tôi phì cười: "Thôi, bất quá lần sau nó còn gây sự thì em tế sống nó lại là được."

"Vậy ngoan, không buồn nữa nha. Ông ad đang xóa mấy cái bài đó rồi," Nguyên vuốt tóc tôi dỗ dành.

***

Sau đó, tôi không có cơ hội "tế sống" con nhỏ Mi Mi vì nó không đăng confession bôi nhọ tôi nữa, hoặc là có gửi nhưng ad page không duyệt hay sao đó. Những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhưng không, vì Peter Pan tiếp tục chơi với con nhỏ đó mà Nguyên nghỉ chơi với nó luôn. Nghỉ chơi theo đúng nghĩa đen, tức là không chơi nữa, xem nhau như người xa lạ. Mà thật ra chuyện giữa tôi và con nhỏ Mi Mi chỉ là giọt nước làm tràn ly, bởi vì Nguyên đã không thích cách hành xử của Peter Pan từ trước đó rồi.

Chuyện đó tôi có thể hiểu được, nhưng Peter Pan thì không. Nó rất sốc. Nó thậm chí suy sụp. Đây là điều Hoàng Anh nói, chứ tôi vẫn thấy nó đi học và cười nói với Cát Linh và mấy đứa con gái kia bình thường. Hoặc là nó chỉ đang cố gồng thôi. Thuở ấy, tôi chưa từng bị bạn thân nghỉ chơi, bạn thân khác giới thì không có luôn nên chẳng hiểu được cảm giác đó. Tuy nhiên, sau khi nghỉ chơi với Peter Pan, Nguyên lại thường xuyên nhắc đến nó. Nguyên kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện hồi nhỏ của họ. Ban đầu, tôi khá thích nghe vì thấy dễ thương, và vì biết Nguyên cũng buồn vì không chơi với nó nữa, nhưng lúc về nhà tôi lại cảm thấy hơi khó chịu.

Rồi có một ngày nọ, lúc bọn tôi đang ngồi trong một quán cà phê chó (cà phê có nuôi chó và cho khách chơi với chúng), Nguyên chỉ vào một con chó màu trắng có cái mặt khá ngố tàu, bảo rằng mặt nó giống y chang Peter Pan, tôi phì cười mà nước mắt bỗng nhiên rơi. Lúc đó tôi mới biết mình đã thích Nguyên, thích nhiều hơn là tôi nghĩ.

Lời tác giả: Thật ra Cát Linh không biết là Nguyên và Thiên Lam thấy Hoàng Anh đi chơi 1:1 với Mi Mi nên là chọc cậu ta cho vui (chứ không cố tình bán đứng Mi Mi), ai dè hai đứa kia biết tỏng =))).

P/s: Cái đoạn mặt giống chó buồn cười ghê gớm =)).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro