9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.

Ngày 22 tháng 5 năm 201X

Peter Pan đã đăng một status.

Người ta nói trưởng thành là một quá trình mệt mỏi và khó chịu, như con ve sầu lột xác cần phải trải qua đau đớn. Mình thì không biết mình có giống vậy không, nhưng nếu ai đó hỏi mình có muốn thay đổi điều gì trong quá khứ không, thì câu trả lời có lẽ là không. Không phải vì mình không có gì để hối hận, mà vì đó vốn là chuyện không thể. Quá khứ qua rồi chẳng thay đổi được, mình sẽ sống vì hiện tại.

Lê Hoàng Anh, Trịnh Hoàng Nguyên và 105 người khác thích điều này.

Bình luận:

Lê Hoàng Anh: Giỏi.

Trịnh Hoàng Nguyên: Dốt.

Lê Hoàng Anh: @Trịnh Hoàng Nguyên Bạn thân cũ có khác, nói chuyện như đấm vô ass.

Trịnh Hoàng Nguyên: @Lê Hoàng Anh Do chơi với mày đó. Phải không @Peter Pan?

Peter Pan: @Trịnh Hoàng Nguyên Đúng nha. Hay giờ bọn mình nghỉ chơi nhau luôn đi.

Trịnh Hoàng Nguyên: @Peter Pan Khoan, ê lái con Brio qua chở tao đi ăn cái. Đói bụng vl.

Lê Hoàng Anh: @Trịnh Hoàng Nguyên Chạnh lòng thanh niên quay lại chơi với bạn thân cũ chỉ vì chiếc xe...

Peter Pan: @Lê Hoàng Anh Thôi vậy cũng được rồi anh.

Trịnh Hoàng Nguyên: @Peter Pan Nhanh.

Peter Pan: @Trịnh Hoàng Nguyên Chờ xíu. Mày nghĩ tao là The Flash à?

Trịnh Hoàng Nguyên: @Peter Pan Ngu.

Peter Pan: Huhu...

Trịnh Hoàng Nguyên: Ngu hơn cả bò.

Peter Pan: Oa oa...

Lê Hoàng Anh: @Trịnh Hoàng Nguyên Dừng được rồi. Nó khóc thật đấy.

Trịnh Hoàng Nguyên: Thì khóc đi. Tao vẫn ở đây. I'm still your friend.

Peter Pan: @Trịnh Hoàng Nguyên Nghe như vừa đấm vừa xoa.

Có một khoảng thời gian khá dài trong năm hai đại học, bầu không khí chung của bọn sinh viên chúng tôi trầm hẳn lại, thỉnh thoảng xen lẫn hỗn độn. Ở trên trường, mọi chuyện học hành nhìn chung vẫn diễn ra bình thường. Tuy nhiên, đằng sau đó có những góc tối chỉ người trong cuộc mới hiểu. Trên Facebook, đa phần bọn nó đăng những dòng tâm trạng não nề hoặc suy ngẫm về cuộc sống. Ngay cả Peter Pan, vốn là một đứa luôn vui vẻ lạc quan trên mạng xã hội cũng thường xuyên than thở. Tất cả, dù không ai nói ra, hình như đều vì ảnh hưởng của một vụ việc kinh khủng ở trường tôi. Đó là chuyện một đứa sinh viên cùng khóa qua đời. Đó là một đứa con gái, bạn của Peter Pan lẫn Cát Linh, mà hầu như mọi đứa trong khóa của chúng tôi đều từng nói chuyện với nó vì nó khá nổi tiếng. Nó tên là San San, đúng vậy, cũng là một trong số những đứa mà tôi ghét trong trường. (Tôi từng nhận xét rằng tóc nó giống như mụ điên). Nhưng ghét thì ghét thôi chứ tôi chưa bao giờ cầu mong những chuyện tồi tệ hay gì sẽ xảy ra với nó, thật đấy, cũng như với tất cả những người mà tôi ghét. Bởi vậy, khi nghe tin nó mất một cách đột ngột vì bị đột quỵ, tôi khá sốc.

Nói là sốc nhưng đa phần là vì bất ngờ thôi, và kiểu như cảm thấy cuộc đời khó lường, chứ tôi không chơi với San San nên không cảm thấy buồn mấy. Điều khiến tôi cảm thấy tệ ở đây là, có vài đứa trong trường rỉ tai nhau rằng, cái đêm trước ngày San San chết, nó đã đi cùng với Peter Pan và Cát Linh, và lý do nó chết thật ra không hề đơn giản như vậy. Có đứa cố tỏ ra nguy hiểm còn nói thêm rằng, trước đó San San đã nói xấu Peter Pan rất nhiều, và có lẽ chuyện nó chết một phần là do Peter Pan. Tệ hơn nữa, sau khi San San mất không lâu, Cát Linh nghỉ học, nghỉ thẳng luôn ấy, và đi nước ngoài. Không giải thích hay gì cả, thậm chí xóa Facebook. Chuyện này vô tình khiến tôi nhớ lại vụ án mạng ngày xưa ở trường cấp hai. Có thể nào có chuyện gì uẩn khúc đằng sau đó? Tôi hoang mang nhưng không biết được. Trang confession cũng không duyệt bất cứ bài đăng nào về chuyện đó, mà có lẽ vì chuyện nghiêm trọng quá nên không đứa nào tệ đến nỗi đi viết linh tinh.

Nhưng hình như cũng vì chuyện này mà Nguyên quay lại chơi với Peter Pan. Có lẽ Nguyên sợ những lời đồn đại kia ảnh hưởng đến con bé, hoặc là vì giận hờn xong rồi, những đứa còn muốn chơi với nhau sẽ lại quay về với nhau. Tôi không rõ lắm, nhưng thời gian đó Nguyên thường xuyên đi chơi với Peter Pan, đa phần là đi chơi 1:1, thỉnh thoảng có thêm Hoàng Anh. Tôi biết rõ là vì họ thường xuyên đăng ảnh, mà tôi thì đã gỡ block Nguyên. Hơn nữa, tôi không cảm thấy ghen tỵ lắm như hồi trước, bởi vì tôi thật sự thấy lo cho Peter Pan.

Dựa vào thái độ của Nguyên thì tôi nghĩ Nguyên biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi tôi hỏi thì chỉ nhận được một câu trả lời đại khái: "Chuyện kể ra khá phức tạp. Em không nên biết. Chỉ cần biết là nó không như mấy đứa điên kia đồn thổi đâu."

Khi đó, chúng tôi đang ngồi trong quán cà phê mà tôi làm thu ngân dạo này. Quán nằm đối diện với tòa nhà có trung tâm luyện thi Ielts mà Nguyên đang học nên Nguyên thường hay ghé vào để tự-cho-phép-mình ngồi học cùng tôi vì tôi hay ở lại học bài sau ca làm. Chúng tôi bấy giờ đã quay về làm bạn bè bình thường, nhưng Nguyên vẫn gọi tôi là "em" vì bảo rằng đã quen như vậy rồi. Ban đầu tôi phản đối, nhưng Nguyên bảo mình lớn hơn tôi gần cả năm (Nguyên sinh vào tháng 1, tôi thì tận tháng 10) nên cứ gọi vậy.

"Em đâu phải Peter Pan..." Tôi lầm bầm trong khi cầm bút chì tô nham nhở vào mấy ô chữ tròn trong trang sách.

Quả vậy, cái câu trên kia của Nguyên y xì như câu Nguyên từng kể với tôi hồi trước, về chuyện tại sao không kể cho Peter Pan nghe quá khứ của Hoàng Anh ấy.

"Thì vì vậy nên anh càng không thể nói với em."

Tôi ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn khi nghe Nguyên nói vậy, chỉ để thấy Nguyên đang thản nhiên viết đáp án bài tập Ielts. Là thật sự làm bài chứ không phải viết lung tung để né tránh tôi. Giống như cái câu kia là hiển nhiên vậy.

Hại não quá. Tôi đổi đề tài: "Anh học Ielts để làm gì vậy?"

Nguyên ngừng bút, nhìn tôi. Không kịp tránh đi nên tôi cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt màu cà phê đậm gần như đen tuyền kia, cảm thấy tim mình như bị nâng lên trong không khí, hơi ngột ngạt nhưng không quá khó chịu.

"Tốt nghiệp xong anh sẽ đi Mỹ học Thạc sĩ," Nguyên đáp sau vài giây nhìn tôi.

"Ghê..." Tôi lập tức khen, nhưng trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng kỳ lạ. Giống như buồn. Nhưng có gì để buồn? Tôi nói tiếp để tỏ ra tự nhiên, "Học cái gì vậy?"

"MBA," Nguyên nói. "Em là người đầu tiên biết đấy. Đừng kể cho ai."

"MBA là quản trị kinh doanh nhỉ? Đúng là người trưởng thành luôn có lối đi riêng." Tôi cảm thán, đang bận nghĩ xem từng chữ cái kia là viết tắt của từ gì.

Rồi chợt nhớ ra một chuyện, tôi kể với Nguyên: "Hồi trước, hồi còn luyện thi đại học ấy, có lần em ngồi gần con nhỏ San San trong lớp môn Anh. Nó quay xuống hỏi em một dòng chữ tiếng Anh viết tắt khá dài, hỏi em có biết nó đại diện cho chữ gì không. Em nói em không biết, nó bĩu môi quay lên, xong còn lườm em nữa thì phải. Rồi từ đó hình như nó cũng không bao giờ ngồi gần em nữa luôn, chắc nghĩ em chảnh, giả vờ không biết. Nhưng lúc đó em không biết thật! Em đâu rảnh để chơi mấy trò giả vờ giả vịt với nó!"

Đáng tiếc, ký ức của tôi về con nhỏ đó đa phần tệ đến thế thôi.

Nguyên phì cười hỏi lại, "Rồi em có đập nó không?"

"Không! Điên à?" Tôi nhăn mặt khổ sở.

Nói chuyện về người đã mất kiểu vậy thì không hay lắm nhỉ? Tôi đang định đổi đề tài thì đã nghe Nguyên nói: "Em không hỏi anh sẽ đi bao lâu à?"

Câu đó nghe như dỗi vậy, tôi cười thản nhiên: "Tại sao em phải hỏi?"

"Phũ phàng!" Nguyên càm ràm, hơi quê nên (giả vờ) làm bài tiếp.

Tôi ngồi nhìn mà buồn cười khủng khiếp. Không phải buồn cười vì độ mặt dày của thằng này, mà vì sự điên rồ của bản thân tôi. Chẳng hiểu tại sao sau cả quá trình dài suy nghĩ lý do chia tay, thực hiện nó, rồi cố gắng buông bỏ, và buông bỏ gần như thành công, cuối cùng tôi lại ngồi ở đây, chơi trò làm bạn với người yêu cũ, mà lại còn đúng kiểu bạn bè mập mờ tôi từng ghét nhất.

Mọi chuyện hình như cứ thế mà xảy ra thôi, còn tôi thì quá ngốc để bỏ chạy. Ngay từ cái ngày nhận được cuộc điện thoại của Hoàng Anh bảo thay cậu ta đi gặp Nguyên, tôi đã biết mình sẽ còn phải đau đầu dài hạn.

***

Ngày hôm đó, ngồi nhìn cái điện thoại một lúc thì tôi cũng đứng dậy thay đại một bộ đồ đàng hoàng rồi đi tới chỗ hẹn, dù không hề muốn chút nào. Tôi không hiểu về Hoàng Anh lắm nhưng nếu cậu ta đã nhờ vả thì chắc chắn có chuyện gì đó không ổn, và tôi thì không tệ đến mức ngó lơ được.

Trên đường đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho những kịch bản xảy ra, nhưng cuộc gặp gỡ thật sự không hề giống cái nào tôi hình dung. Vừa tấp xe vào cái quán Nguyên hẹn thì trời đổ mưa, chỗ để xe không có mái che nên tôi đành chịu ướt nham nhở để mở cốp xe ra lấy cái túi xách. Thật ra thì không có gì khó chịu lắm, đó là chuyện vô cùng bình thường với thời tiết ở thành phố này, nhưng khi tôi lấy túi ra và đóng cốp xe lại thì cảm thấy nước mưa không rơi lên người mình nữa. Mùi nước hoa nam quen thuộc phảng phất, tôi ngẩng đầu nhìn cái ô trong suốt Nguyên đang cầm trong tay để che cho tôi, cảm thấy như mình đang gặp ảo giác.

"Thấy anh nói đúng chưa? Lẽ ra lúc nãy em nên chờ anh qua đón." Nguyên cười bảo tôi, vui vẻ và tự nhiên như không có gì xảy ra.

Những giọt mưa buổi chiều vẫn rơi xuống không ngừng, nhưng chúng như bị hiệu ứng slow motion, và trong đầu tôi như vang lên giọng Demis Roussos hát Rain and tears.

Thật là kinh khủng khi lâu rồi không gặp Nguyên, tôi lại bị cái ảo giác này bủa vây.

"Anh rảnh nhỉ?" Tôi nói câu đầu tiên nghĩ được trong đầu. Cái bầu không khí lãng mạn này khiến tôi ngộp thở.

"Ừ, rảnh lắm," Nguyên cười cười, che ô cho tôi đi vào quán.

"Nay Hoàng Anh bận gì à?" Tôi vừa đi vừa tò mò hỏi.

"Ờ, có chuyện đột xuất trên trường."

"Thế đám bạn của anh đâu hết rồi?" Câu này hơi thô lỗ nhưng tôi thích vậy.

"Anh là người hướng nội, làm gì có bạn nào khác?" Nguyên thản nhiên bảo, rồi gập cái ô lại và trả cho một bạn trẻ đang ngồi ở cái bàn phía ngoài quán.

Ờ, Nguyên là loại người quen biết "đầy thiên hạ", hội nào cũng có mặt, "hầu như không bao giờ ở nhà" (trích lời Hoàng Anh), nhất là khoản không chịu được cô đơn, chia tay xong liền có bồ mới, nhưng luôn tự nhận mình hướng nội một cách vô cùng tự hào.

Nghĩ đến chuyện bồ mới, lúc hai đứa ngồi xuống cái bàn trong góc, tôi vào vấn đề luôn: "Ê mà mình đổi cách xưng hô được rồi đó, you know. Chúng ta bằng tuổi."

"Hơi ngượng ấy, anh đã quen gọi vậy rồi," một thằng mặt dày cho hay, sau đó thấy không thuyết phục lắm nên bổ sung thêm. "Mà anh lớn hơn em 10 tháng, coi như vì anh già hơn đi."

Nói vậy để làm gì? Để nhắc tôi là mình vẫn còn nhớ ngày sinh nhật tôi cơ à? Tôi muốn mỉa mai gì đó nhưng bạn phục vụ đến nhận order nên đành thôi.

Gọi nước xong rồi, tôi đang nhìn theo bạn phục vụ vì bạn khá xinh thì nghe Nguyên hỏi: "Nãy em đang làm gì vậy? Có phiền em không?"

Có. Tôi muốn nói vậy nhưng không nỡ nên cười bảo, "Không phiền lắm. Bất quá lát về bị mẹ đánh thôi."

Mà cái cuộc nói chuyện này sẽ đi về đâu đây hả trời? Tôi sắp chịu hết nổi rồi.

Nguyên gật gật đầu như kiểu hiểu tôi đang nghĩ gì, xong nói một câu vượt ngoài dự kiến: "Anh vẫn luôn nghĩ là mình cần xin lỗi em."

Sống mũi tôi đột nhiên cay cay vì nước mưa, tôi cười nhạt: "Có gì mà phải xin lỗi?"

Thật ra người có lỗi là tôi, tự dưng đột ngột chia tay rồi block người ta mà không cho họ cơ hội giải thích hay đơn giản hơn là cùng nhau nói chuyện để tìm ra giải pháp.

"Vì đã tổn thương em."

"Ừm." Tôi gật gật đầu, không nhìn Nguyên, cũng không khóc. Sau những chuyện đã xảy ra, tôi thấy nực cười hơn là buồn hay dâng trào cảm xúc. Tôi cũng muốn khóc lắm đấy nhưng nhớ lại những suy nghĩ đã hành hạ mình suốt một thời gian dài thì chỉ thấy cạn lời thôi.

Hai đứa cùng im lặng một lát. Bạn phục vụ bưng nước tới, tôi cảm ơn rồi uống một hơi hết nửa ly trà đào, đang định hỏi tôi về được chưa (vì Hoàng Anh chỉ nói qua ngồi một chút thôi) thì Nguyên lại bảo: "Anh chia tay với bạn sau này rồi."

Nói vậy để làm gì? Định đòi quay lại chắc? Đúng là thảm họa.

"Liên quan?" Tôi hỏi một câu phũ phàng, tiếp tục ngậm ống hút uống nốt cốc trà đào. Uống xong tôi sẽ đứng dậy đi về và không bao giờ đi gặp Nguyên nữa, thề luôn.

"Chắc là có," Nguyên nói như kiểu giải thích. "Anh chưa hề động vào bạn đó."

Tôi phun luôn ngụm nước ra ngoài, may mà chưa phun vào mặt người đối diện. Có thể chọn thời điểm tôi uống hết ly nước rồi mới nói được không? Tôi vội lấy bịch khăn giấy trong túi xách ra lau đống nước trên bàn. Nguyên rút một ít khăn giấy trong bịch, tôi tưởng để lau nước trên bàn hộ tôi cho đến khi cảm nhận được cảm giác mềm mại lướt qua khóe môi và cằm. Tôi vội hất tay Nguyên đi.

"Nói vậy rồi vẫn bị ghẻ lạnh," Nguyên làu bàu như thể tự nói với chính mình, nhưng tất nhiên là để cho tôi nghe, mắt nhìn ra ngoài bức tường bằng kính. Ngoài trời, mưa vẫn đang không ngừng rơi xuống nhưng trời đã tối từ khi nào và phố đã lên đèn.

"Tối rồi kìa. Lát về kiểu gì cũng bị mẹ mắng..." Tôi nói, đưa tay quẹt nốt đám nước dính trên khóe miệng, lơ đẹp thái độ hờn dỗi của người kia.

Nhưng mà, có nên tin cái câu trên kia không nhỉ? Hồi trước khi hai đứa còn hẹn hò, Nguyên từng nói với tôi là mình có thể nhịn được, cái vấn đề kia ấy. Tôi không rành về chuyện đó của con trai, nhưng vì tôn trọng Nguyên nên tôi chọn cách tin tưởng trước khi nghi ngờ.

Cuối cùng, tôi cũng nói được một câu tử tế: "Em không đánh giá anh vì chuyện đó đâu, dù sao thì lúc đó tụi mình cũng chia tay rồi."

Đúng là tôi bị ám ảnh thật nhưng đó chỉ là cảm xúc của riêng tôi, về lý mà nói thì dù Nguyên có lên giường với cô gái đó hay không cũng chẳng hề sai và cũng chẳng liên quan đến tôi.

"Anh biết mà. Anh chỉ muốn nói ra thôi," Nguyên bảo, cầm ly nước của mình lên uống.

Tôi không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay mệt mỏi khi nghe như vậy. Nó giống như là, đi không được ở chẳng xong vậy. Nên để tránh thảm họa xảy ra thêm, tôi kết thúc luôn:

"Nói chung là, bây giờ tụi mình không giận hờn gì nhau nữa. Em mong anh sẽ sống vui. Tạm biệt!"

Và tôi lấy ví ra bỏ tiền nước của mình lên bàn, đứng dậy đi về. Trước đây khi đi chơi với nhau toàn là Nguyên trả hết cho cả hai, thế nên khi Nguyên không phản đối chuyện lần này tôi trả tiền, tôi nghĩ là mình đã được buông tha, nhẹ nhõm đi về.

Nhưng không, tôi đã nghĩ quá đơn giản. Mặt Nguyên dày hơn tôi tưởng, thời gian sau đó toàn nhắn tin cho tôi, rủ tôi đi chơi. Tôi thì, lại thêm một lần nữa, không có lý do để từ chối. Không, không phải đâu, tôi chịu khó chơi cái trò "làm bạn" hại não này chẳng qua là vì tôi còn thích Nguyên, thích nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro