Chương 16.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt của Ron chuyển từ bình thường sang màu đỏ chỉ trong 0,9s. "Mày đang làm cái quái gì trong gác xép của tao vậy?" Anh ta gầm lên.

Draco nhướn mày "Mày có mắt đó, Weasley, hãy dùng nó đi chứ." Anh nói khi bước tới chỗ cánh cửa.

Khuôn mặt của Ron ngày càng đỏ hơn khi Draco đứng cạnh bên Hermione và vòng tay ôm eo cô. Như thể đang bảo vệ khỏi anh ta, trong khi nhìn sang anh ta, mặt đầy bực tức. Giống như thể anh ta đã làm phiền họ. Nhưng điều thật sự làm cho Ron chết cứng người trong một thoáng là anh ta cảm thấy Hermione  thoải mái khi ở bên cạnh cái người vừa mới châm chọc anh ta.

"Tôi muốn căn hộ của tôi trở về như cũ." Anh ta nói trước khi kịp dừng lại vì nhận ra nó không đúng "Tôi đã mua nó bằng số tiền trả trước của Cannons." Ron muốn dừng lại nhưng không thể vì anh ta đang quá tức giận. "Tôi muốn căn hộ của tôi trở lại như trước vào tuần tới." Nhưng đã quá muộn, anh ta đã nhìn thấy gương mặt đang sửng sốt của Hermione và thái độ trở nên cứng rắn của Malfoy.

"Tốt thôi. Cái địa ngục này sẽ trở lại như trước vào thứ Sáu. Hermione và tao sẽ cùng nhau đi du lịch. Tụi tao sẽ chuyển tất cả đồ đạc của cô ấy đến chỗ tao. Và tụi tao có thể bắt đầu cùng nhau nhìn về một nơi nào đó khi trở về." Draco lừa gạt, một cách chậm chạp, anh muốn chắc chắn Weasley nghe thấy mọi từ một cách to và rõ ràng nhất. Rồi anh đẩy anh ta ra khỏi cửa và đóng sầm cánh cửa lại trước mặt anh ta.

Anh quay lại đúng lúc đỡ để Hermione trước khi cô ngã xuống.

"Em ghét hắn ta, em ghét hắn ta, căm ghét hắn ta!" Cô vừa khóc vừa đấm nhẹ khuôn ngực để trần của anh. Anh im lặng ôm cô, mặc cho cô muốn làm việc cô muốn.

Một phút sau, Hermione cuối cùng đã khôi phục bình thường. "Em rất xin lỗi, Draco." Cô ấy nói trong khi đang cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

"Được rồi, chỉ hơi thâm tím một chút nhưng chỉ cần một nụ hôn thì sẽ tốt lên thôi." Draco cúi nhìn cô và cô thấy một ánh mắt giống như ánh mắt Teddy thường nhiều lần nhìn cô.

Hermione liếc mắt nhưng không thể không cười "Anh có nghiêm túc với việc để em tạm thời chuyển đến chỗ anh không? Em sẽ trả tiền thuê của..."

Anh ngắt lời cô bằng cách hôn lên môi cô "Anh chỉ muốn thoát khỏi chuyện này.." Anh hôn cô thêm lần nữa, hút thật mạnh.

"Căn hộ này, em không muốn nhìn thấy tên khốn đó."

"Granger, anh đang cố gắng hôn em còn em vẫn đang cố để kết thúc câu nói!"

"Em đoán điều đó có nghĩa là anh hôn không đủ tuyệt để có thể đánh lạc hướng em." Hermione đùa khi cô đứng dậy.

"Gì cơ? Em lại dám nói vậy."

"Em dám đấy." Hermione lè lưỡi với anh.

"Granger" Draco cảnh báo khi anh đứng dậy.

"Hả?"

Draco kéo cô vào lòng anh và hôn lên môi cô. Anh thậm chí còn bế cô lên để hai người cao bằng nhau.

Hermione quàng chân quanh hông và hôn anh với tất cả sự cảm động cô dành cho anh từ sau cuộc gặp gỡ Ron.

Khi cả hai người đều thở hổn hển, Draco hơi tách ra "Hãy rút lại lời nói của em đi."

Hermione vẫn nhắm mắt lại và thở dốc. "Không đời nào'" Cô thở hắt ra.

"Hermione Granger." Draco gầm gừ.

Cô cười với anh khi cô di chuyển chân cho thoải mái hơn. Và chuyện gì đó lóe ra trong tâm trí cô.

"Draco."

"Hmmm?"

"Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm thật sao?"

Anh gật đầu.

Hermione ngay lập tức nhảy khỏi người anh.

Draco không thể không cười cô được. Mặt cô đang đỏ như một trái dâu tây.

!

Sau khi Draco mặc quần áo, anh đi vào phòng khách để tìm Hermione, cô  đang chạy xung quanh với một hộp các tông lớn. Cô ấy đang chuyển các khung ảnh vào trong hộp.

Hermione đang đặt ảnh của cô chụp cùng bố thì bất ngờ khi thấy một bức ảnh bay vào trong hộp. Những bức ảnh duy nhất còn sót lại trên là của cô và Ron. Điều đóc có nghĩa là chỉ còn ba tấm hình bị che lại.

"Hermione, em có biết là chúng ta có thể sử dụng phép thuật không vậy?"

"Tất nhiên là em biết rồi." Hermione nhìn lại anh. "Nhưng em chỉ thích làm theo cách của Muggle."

Draco nhìn cô như thể cô mất trí "Wellm," Draco thở dài "Để anh giúp em."

Họ đã đóng gói xong tất cả các đồ đạc của Hermione trong vòng một vài giờ. Crookshanks thậm chí đã ở trong lồng của mình, mặc dù nó đang nhìn chằm chằm Draco, người đã đem nhốt nó vào đó. Kỳ lạ là Draco đã không dám động chạm vào sinh vật đang giận dữ hơn kia, nó thậm chí còn có một phần tính khí tồi tệ hơn cả chủ nhân của nó, khi nó đến gần anh.

Hermione nhìn quanh căn hộ. Nó gần như trống rỗng. Cô thật sự rất yêu căn hộ này nhưng nó lại mang quá nhiều ký ức về Ron. Mặc dù thấy được nhiều điều tốt đẹp, nhưng cô không thể không băn khoăn liệu có bao nhiêu trong số những ''ngày tốt đẹp'' đó là sự giả dối.

Nhưng căn hộ như là một phần của cô. Cô đã trang hoàng nó với sự giúp đỡ của mẹ và Ginny. Cô đã làm rất nhiều việc ở đây. Cô đã tổ chức các bữa tiệc và nhớ tất cả những lần gia đình đã đến để ăn mừng sinh nhật. Giờ đây nó trống rỗng như trước khi cô đến. Cô gần như muốn khóc.

"Ivy." Draco nói.

Một con gia tinh của nhà Draco xuất hiện trước mặt họ.

"Chủ nhân, cô Granger." Con gia tinh cúi chào, chiếc váy gần như che kín đầu nó.

Đó là điều làm Hermione ngạc nhiên khi cô gặp con gia tinh của nhà Draco. Ivy mặc một chiếc váy, một chiếc váy khá đẹp và có màu xanh đều như chiếc váy đã được ba tuổi vậy.

"Phòng cho khách đã sẵn sàng rồi chứ?"

"Vâng thưa chủ nhân."

"Ngươi có thể mang các hộp và cả Crookshanks đến đó được không?"

"Tất nhiên rồi, thưa ngài, ngài Blaise và cô Luna đang chờ ngài để ăn trưa," Sau đó, con gia tinh biến mất với một tiếng pop.

"Ôi chúa ơi, em đã quên mất chuyện đó!" Hermione kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro