CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Malfoy. Draco Malfoy. Chị hẹn uống cà phê với Draco Malfoy á?"

"Ừ, Draco Malfoy. Và không, đó không phải là một cuộc hẹn. Vì Merlin, em nhỏ giọng chút đi Ginny!"

Hermione quay đầu sang hai bên để nhìn quanh căn bếp của nhà Weasley, nhưng thật may là nó trống rỗng, để cô và Ginny Potter có thể trò chuyện trong riêng tư. Molly đã yêu cầu cả hai lấy thêm một vài chiếc đĩa cho bữa tối, và Hermione đã chớp lấy cơ hội riêng tư này để nói chuyện với Ginny. Những cuộc trò chuyện như thế này rất hiếm khi xảy ra vào bữa tối Chủ nhật hàng tuần tại Trang trại Hang Sóc, và Hermione cần phải kể cuộc gặp gỡ kỳ lạ của cô với một người không có tên là Harry hay Ron.

"Nhưng chị đến một quán cà phê Muggle cơ mà. Và anh ta cứ thế mà ngồi xuống bàn của chị thôi sao?"

"Đại loại thế. Malfoy tiếp cận chị theo cách ngạo mạn thường thấy của mình và buộc tội chị đã ăn cắp bàn của anh ta để chọc tức anh ta."

Ginny mở to mắt. "Điều đó thật kỳ quặc! Rõ ràng không phải là phần kiêu ngạo, mà là việc cả hai người đến cùng một nơi... thật kỳ lạ. Và rằng anh ta thật sự đã có thể nói chuyện với chị một cách xã giao."

Hermione nhíu mày khi nhớ lại cuộc trò chuyện của họ. Lúc đầu, nó có cảm giác thật kỳ lạ.

"Trông anh ta thế nào?" câu hỏi của Ginny đã phá vỡ dòng hồi tưởng của cô.

Cô đơn. Gầy gò. Mệt mỏi. Đổ vỡ, nhưng vẫn đang cố gắng. Giống hệt với chị.

"Lạc lối," Hermione nhẹ nhàng đáp lại. Ginny gật đầu thông cảm.

"Không quá ngạc nhiên. Em không nghĩ rằng anh ta thực sự còn bất kỳ ai trong đời nữa."

"Hai đứa kia!"

Tiếng thét chói tai của Molly Weasley phá vỡ sự yên tĩnh của căn bếp, khiến cả hai người phụ nữ giật bắn mình và suýt đánh rơi đống đĩa trên tay.

"Thật tình, ta đã có thể tự mình xuống và lấy thêm mấy chiếc đĩa này nếu biết hai đứa sẽ đi lâu như vậy! Đi nào, hãy để dành việc buôn chuyện sau đi!" bà ấy đuổi họ ra khỏi bếp và trở lại phòng ăn.

"Xin lỗi mẹ," Ginny nói khi họ đi qua.

Hermione bám sát vào Ginny trước khi họ đến chỗ những người còn lại. "Ginny, làm ơn đừng nói cho ai biết về Malfoy. Chị nghĩ Harry và Ron sẽ cư xử kỳ lạ về chuyện đó mất. Và nó thực sự cũng chẳng có gì cả," cô thì thầm.

"Tất nhiên rồi, chị Hermione. Em sẽ không nói gì hết."

.

Ginny đã giữ một nửa lời hứa với Hermione. Khi cô và Harry chuẩn bị đi ngủ vào đêm hôm đó, cô nói với chồng mình về cuộc gặp gỡ giữa Hermione với Draco. Harry đặt kính lên chiếc bàn cạnh giường và quay sang vợ với vẻ mặt cau có.

"Hermione đã có một buổi hẹn cà phê với Malfoy á?"

Ginny đảo mắt. "Không, không phải như vậy. Em nghĩ là họ kiểu... có một loại kết nối bằng cà phê. Hermione nói rằng đó thực sự là một cuộc trò chuyện khá vui vẻ."

Harry cau mày hơn.

"Đừng nói với anh Ron, được chứ? Hermione thậm chí không muốn em nói với anh."

"Anh sẽ không nói với Ron," Harry hứa với cô và có ý định sẽ giữ lời. Khi Ginny chìm vào giấc ngủ bên cạnh anh, Harry đã thức trắng. Anh nhớ lại lời anh từng hứa với Draco Malfoy cách đây sáu năm hoặc lâu hơn, khi anh đón tiếp hắn trên bậc cửa của mình. Khi đó anh đã giữ lời, và gần như đã quên hết điều đó. Harry đẩy cái ký ức đó đi, nhưng không thể không tự hỏi về con đường mà cuộc đời của Draco đã chọn kể từ khi chiến tranh kết thúc.

.

Đó là sáng thứ Hai, và Draco thức dậy lúc năm giờ năm phút sáng. Tuy nhiên, lần này, có vẻ như sự chờ đợi đã đánh thức hắn dậy sớm như thế này, thay vì là nỗi đau. Có lẽ hắn nên điều chỉnh thói quen của mình sớm hơn một chút nếu đồng hồ cơ thể của hắn đã khiến hắn thức dậy vào giờ này chăng? Mình có thể kiểm soát được.

Hắn mua cà phê, và sau đó ngồi đợi ở bàn của mình. Rạng sáng nay, Hermione Granger đã không làm hắn phải thất vọng. Cô bước vào, mặc quần áo đi làm như thường lệ, vén một ít tóc sang một bên và quay đầu về phía hắn. Cô mỉm cười nhẹ và gật đầu với hắn, sau đó bước đi để mua thức uống quen thuộc của mình.

Trên đường đi ra ngoài, cô giơ tay chào tạm biệt, và Draco đáp lại động tác đó.

Chà, hãy nhìn mày xem, diễn vai một con người bình thường, hoạt động bình thường hết sức thuyết phục đấy. Draco sau đó đã chửi cái tiềm thức chết tiệt đang chế nhạo hắn.

Mỗi ngày trong tuần làm việc, Hermione và Draco thực hiện nghi thức xã giao lịch sự nho nhỏ của họ. Draco tránh đến quán cà phê vào cuối tuần, tận dụng thời tiết đẹp hiếm có để bay lượn trên vùng đất phía sau nhà của mình. Liệu Granger có đến quán cà phê vào cuối tuần không? Hắn nhận ra rằng hắn đã hoàn toàn tập trung vào những gì Granger sẽ làm trong thời gian rảnh rỗi của cô, và vì vậy đã thực hành một vài thao tác cưỡi chổi nguy hiểm để đánh lạc hướng bản thân. Mình có thể kiểm soát được.

Tuần làm việc tiếp theo cũng diễn ra tương tự và Draco chấp nhận rằng giờ đây nó đã trở thành thói quen buổi sáng của hắn. Mua cà phê. Ngồi xuống. Nhìn lên khi Granger bước vào. Gật đầu một cách lịch sự. Theo dõi chuyển động của cô khi cô mua đồ uống. Đáp lại cái vẫy tay khi cô ra khỏi cửa. Lặp lại từ Thứ Hai đến Thứ Sáu.

Và hôm nay, Granger đã thay đổi kịch bản của thói quen mới đã được trau dồi cẩn thận của hắn. Mười phút sau thời gian đến bình thường của cô vào thứ Hai của tuần thứ ba trong nghi thức xã giao này của họ, Granger đã chạy thẳng đến bàn của Malfoy.

"Trông cái này hộ phát nhé? Cảm ơn!"

Trước khi Draco kịp phản ứng, cô đã vứt cái cặp và vài cuốn sổ của mình xuống trước mặt hắn và phóng tới quầy. Cô chắc chắn đang có một trong những buổi sáng mà dường như, bằng một cách nào đó, cô đã vừa chuẩn bị quá mức vừa bị choáng ngợp cho bất cứ điều gì đang diễn ra tại văn phòng của mình.

"Cảm ơn nhé Malfoy, hẹn gặp lại vào ngày mai!" và sau đó, cô vung túi qua vai và chạy ra khỏi cửa trước khi hắn kịp nói "Hẹn gặp lại, Granger."

Thật thú vị. Trong một phút ngắn ngủi, Hermione Granger đã tin tưởng Draco Malfoy đủ để giao tài sản cá nhân của mình cho hắn bảo quản.

Họ không phải là bạn bè. Họ hầu như còn chẳng nói chuyện nhiều với nhau. Tuy nhiên, cô đã tin tưởng hắn và sau đó cảm ơn hắn, hoàn toàn không vì lý do gì.

Trong tuần làm việc tiếp theo, thói quen của họ vẫn như cũ. Mặc dù tất cả có thể chỉ đang diễn ra ở trong đầu Draco, nhưng có vẻ như nụ cười của cô ngày càng bừng sáng hơn. Nó bắt đầu trông giống như một nụ cười thực sự, hơn là một cử chỉ xã giao kín tiếng. Nhưng chắc chắn hắn chỉ đang tưởng tượng ra điều này.

Sau đó, vào một sáng thứ Hai, Hermione đến trước giờ thường lệ khoảng mười lăm phút. Cô mỉm cười với Draco, nhưng thay vì tiếp tục đến quầy, cô lại gần bàn của hắn. Ôi Merlin chết tiệt ơi, cô định nói gì với hắn đây?

"Xin chào, ngồi nhờ tí được không? Nay tôi có chút thời gian rảnh trước giờ làm việc."

Draco lặp đi lặp lại một vài câu trả lời trong đầu:

Tại sao?

Thật đấy, tại sao?

Đây có phải một trò đùa không?

Cô đang coi tôi là một trò đùa đúng không?

Cái quái gì đã xảy ra với côvậy Granger? Cô không nhớ mọi điều khủng khiếp, kinh tởm mà tôi đã nói với cô hồi còn ở trường sao?

Nhưng hắn đã đưa ra câu trả lời hợp lý hơn "Ừ," và hướng đầu mình về phía chiếc ghế trống đối diện với hắn.

Cô mỉm cười, lại là nụ cười đó, và đặt túi xách của mình xuống. "Có muốn uống thêm gì nữa không? Trà Ấn Độ là món yêu thích của tôi ở đây, và tôi luôn uống nó vào mỗi buổi sáng," vậy ra đó là thứ đồ uống mà cô luôn mua.

Draco lắc đầu và chỉ vào cái cốc gần như đầy ắp của mình. "Không, vậy là đủ rồi."

Điều này thật kỳ lạ, phải không? Hermione Granger vừa mới đề nghị mời hắn uống một cái gì đó, như thể đó không có gì là to tát. Giống như hắn đã không từng là một kẻ bắt nạt khó chịu, ghê tởm với cô trong nhiều năm. Giống như cô đã không bị tra tấn đến gần chết trong nhà riêng của hắn. Và bây giờ cô đang quay lại chiếc bàn để ngồi cùng với hắn, như thể đây là một tình huống bình thường, hiển nhiên.

Hermione ngồi xuống và thổi vào tách trà nóng trước khi nhấp một ngụm. Nhưng thay vì đưa tay xuống để lấy ra một trong số rất nhiều giấy tờ hoặc sách báo được giấu trong chiếc túi công việc của mình, cô hỏi hắn. "Vậy, cuối tuần của anh thế nào?"

Cuối tuần của tôi thế nào á? Cái cuối tuần chết tiệt của tôi thế nào á? Kệ đi. Nếu đây là một chiều không gian thay thế kỳ lạ nào đó, thì Draco sẽ thuận theo cùng cho đến khi hắn quay trở lại thực tại. Draco nhận ra rằng hắn đã mất quá nhiều thời gian để trả lời, bởi vì vẻ dễ chịu trên khuôn mặt Hermione đang biến thành một sự nghi ngờ và lo lắng.

Xin lỗi, Granger, nhưng tôi đã dành quá nhiều thời gian cho tâm trí điên loạn của mình đến nỗi cuộc trò chuyện giữa người với người dường như là một điều quá xa xỉ với tôi rồi.

"Ờm, ổn. Đã bay lượn một chút vì thời tiết rất đẹp," Salazar Slytherin ơi, hắn thực sự đang nói về cái thời tiết khốn kiếp.

"Thật tuyệt, phải không? Tôi đã đến thăm cha mẹ mình và giúp mẹ dựng hàng rào xung quanh khu vườn. Nhưng anh có phải thường xuyên đi công tác vào cuối tuần không? Tôi không chắc khi nào anh thực hiện công việc thực địa vì Quidditch hiện đang ở trong mùa thấp điểm mà."

"À, ừ, tôi thường đến văn phòng trong tuần để nộp báo cáo vào buổi sáng và sau đó Độn thổ các buổi đào tạo của một vài đội trong ngày. Các buổi tập sẽ diễn ra vào cuối tuần, nhưng chỉ vào buổi sáng và phải tháng sau thì mới bắt đầu."

Tại sao hắn lại lảm nhảm về những điều này vậy?

"Thật tuyệt khi được đi lại thường xuyên như vậy, ngay cả khi chỉ là đi loanh quanh trong thành phố. Tôi đã gửi vài yêu cầu về một số hội nghị quốc tế, nhưng phải chờ xem những hội nghị nào được ủy ban ngân sách chấp thuận. Họ chắc chắn có vẻ không mấy mặn mà với việc cử tôi đến các cuộc nói chuyện về yêu tinh trong năm nay, nhưng tôi đã thành công trong các cuộc thảo luận khác nhau về Người cá, nghĩa là sẽ có một chuyến đi khác đến Địa Trung Hải, có thể là vào mùa xuân năm sau."

"Tôi không nghĩ là họ lại để cho cô rời khỏi đất nước nhiều như vậy. Không phải Bộ sẽ sụp đổ nếu không có sự xuất sắc của cô sao?"

"Ừ, rồi tôi sẽ trở lại và ổn định lại mọi thứ trên thế giới này mà, không cần cảm ơn đâu," cô cười khẩy với hắn.

Hermione liếc xuống cổ tay và uống hết cốc trà của mình. "Tôi phải đi rồi, mai gặp lại nhé Malfoy."

Cô nói như thể đó là một chuyện bình thường, giống như hắn là một người bình thường. Draco lướt một bàn tay qua mái tóc bạch kim của mình. Có lẽ đã đến lúc thảo luận về điều này trong cuộc hẹn tiếp theo của họ. Mình có thể kiểm soát được.

.

Hermione lại làm rối tung thói quen thường ngày của hắn. Giờ thì buổi sáng bắt đầu khi cô bước vào, vuốt ngược tóc ra sau, tiến lại gần Draco và hỏi. "Ngồi nhờ tí được không?"

Draco sẽ luôn trả lời là "Ừ," và hướng đầu về phía chiếc ghế.

.

Tháng Ba, năm 2007

Vào thứ Tư, Draco rời văn phòng của mình ngay trước mười một giờ, và đi bộ qua vài dãy nhà để vào Hẻm Xéo. Hắn bước vào một căn phòng lát đá nâu đánh bóng quen thuộc và đi lên một bậc thang để đến phòng riêng của Lương Y Browning. Draco luôn đến đúng giờ, có nghĩa là người đứng trực ở quầy lễ tân sẽ cho hắn vào luôn và hắn sẽ không phải bận tâm đến những cuộc trò chuyện phiếm nhàn rỗi.

Draco ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da thoải mái và chuẩn bị tinh thần cho cuộc hẹn hàng tháng. Đối diện với hắn, trên chiếc ghế da tựa lưng cao, là người duy nhất trên thế giới này biết Draco Malfoy đã phải đối mặt với những gì trong gần chín năm.

Draco đã được chỉ định tham gia các cuộc hẹn trong vòng hai năm với Lương Y một cách bắt buộc theo một phần bản án của hắn sau chiến tranh. Các buổi hẹn lúc đầu diễn ra khoảng hai lần một tuần, và những tháng đầu tiên đặc biệt khó khăn hơn cả.

Bây giờ, nhiều năm sau, Draco đã làm quen với các cuộc hẹn hàng tháng, và tự nguyện tham gia các buổi hẹn đã được thanh toán từ trước. Chỉ có sếp của Draco mới biết hắn đi đâu vào mỗi thứ Tư thứ ba của tháng vào đúng mười một giờ. Hơn nữa, những người làm trong ngành Quidditch có những giờ làm việc hành chính kỳ cục, Độn thổ hoặc đến các cơ sở đào tạo khác nhau hoặc gặp gỡ với những người chơi khác, vậy nên không ai khác nghi ngờ gì về việc hắn đi đâu vào những lúc như thế này cả.

"Chào buổi sáng, Draco. Anh thế nào rồi, kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau?"

Browning luôn bắt đầu buổi trò chuyện với câu hỏi này. Đó là một người đàn ông hói đầu với đôi mắt đen tinh anh được phóng to một chút nhờ chiếc kính gọng vàng của mình. Draco nghĩ rằng ông ấy đang ở độ tuổi trung niên, khoảng gần sáu mươi tuổi gì đó, quá già để học ở Hogwarts cùng với Lucius. Một cây bút lông lơ lửng ngay cạnh chiếc ghế ngồi của vị Lương Y, đặt sẵn trên tấm giấy da và sẵn sàng ghi lại phản ứng của Draco, hay đúng hơn là ghi lại ấn tượng của Browning về phản ứng của Draco.

"Ừm, tốt, tôi đoán vậy," Draco chưa bao giờ cảm thấy mình có thể nói một câu trả lời thích đáng cho câu hỏi mở đầu này. Ồ tốt mà, ông biết đấy. Thỉnh thoảng cố gắng tự tử, nhưng bây giờ tôi dường như đã bước vào một thực tại song song khác, nơi tôi gặp Hermione Granger vào mỗi sáng để uống cà phê với nhau, và vì vậy những suy nghĩ về việc tự làm hại bản thân đã bị đẩy lùi vào đâu đó trong tâm trí tôi.

"Tôi hiểu," Xoạt, xoạt, cây bút lông chuyển động. "Anh muốn nói thêm điều gì cụ thể về trạng thái cảm xúc gần đây của mình không?"

Draco thở dài. Đây là điều mà họ luôn làm trong mọi cuộc hẹn. Draco sẽ đưa ra một câu nói mơ hồ, không rõ ràng để mô tả cảm xúc của mình và Browning sẽ tiếp tục đào sâu vào chủ đề đó, còn cây bút lông sẽ tiếp tục lướt trên lớp giấy da cho đến khi Draco mở lòng mình với ông ấy.

"Chà, tôi lại gặp ác mộng," Xoạt, xoạt, xoạt.

"Và những cơn ác mộng này là gì?"

Draco khẽ chuyển mình. Hắn đã mở vết thương lòng của mình, và có lẽ Browning có thể hút chất độc từ đó ra.

"Ờm, như mọi khi. Chúa tể Hắc ám bắt tôi tra tấn mọi người hoặc hắn ta đang tra tấn mọi người... và con rắn khổng lồ đó..." Draco rùng mình khi nghĩ đến đó.

Xoạt, xoạt.

"Và anh có dùng bất kỳ loại thuốc nào để ngăn chặn những cơn ác mộng này không?" giọng điệu của ông ấy thể hiện sự chuyên nghiệp, trung lập. Draco đã tới đây đủ lâu để biết đó không phải là một lời buộc tội mà là một yêu cầu được cung cấp thông tin một cách chính xác nhất.

"Không. Tôi không dùng cái gì cả," Browning gật đầu, nhưng không nói lời khen ngợi nào cả. Draco đã thoát khỏi cơn nghiện Thuốc ngủ Không mơ trong nhiều năm rồi. Hắn thỉnh thoảng sẽ uống Liều thuốc Điềm tĩnh vào những ngày thực sự tồi tệ, nhưng hắn không hề nghiện thứ thuốc đó.

"Còn công việc của anh ra sao rồi?"

Không còn tiếng loạt xoạt nữa. Chắc hẳn ông ấy đã có kết luận về trạng thái tinh thần của Draco. Không cần dùng tới bút lông nữa.

"Ổn, vẫn như thường lệ."

"Gần đây anh có nghe được tin tức từ mẹ mình không?"

"Có, bà ấy vẫn ở Vienna. Tôi nghĩ bà ấy có thể sẽ ở đó lâu hơn."

"Và anh cảm thấy thế nào về điều đó?"

Draco nhún vai. Mẹ hắn là một người phụ nữ trưởng thành, không có gì ngoài Draco để khiến bà ấy trở lại với quê hương của mình. Bà ấy có thể làm những gì bà ấy thích. Hơn thế nữa, việc này có thể giúp Draco phớt lờ những bình luận của Narcissa về việc Draco không có vợ hoặc bất kỳ mối quan hệ ý nghĩa nào, khi Draco đọc chúng từ trong những lá thư của bà ấy.

"Thực sự rất ổn. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi bà ấy ở nước ngoài."

"Vậy anh đã làm gì trong thời gian rảnh?'

Chà, đây chính là câu hỏi đáng giá một triệu Galleons đấy. Đến giờ Browning đã quá hiểu Draco, và những câu trả lời bình thường như "chẳng có gì cả""chỉ loanh quanh trên cây chổi" chắc chắn đã trở thành "đáng lo ngại" khi được ghi lại trên tờ giấy da đó.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, không có ai khác trong đời mà hắn có thể nói chuyện cùng về những sự kiện liên quan đến Granger. Đây là lý do tại sao hắn trả tiền cho Browning.

"Tôi đã... có vẻ như... nói chuyện lại với một người bạn học cũ của tôi," về cơ bản, hắn không hề nói sai.

"Vậy sao? Và chuyện này đã diễn ra ở đâu?" mặc dù không được thể hiện rõ trong giọng nói của mình, Draco có thể suy đoán rằng Browning đang rất ngạc nhiên. Dù sao thì, người bạn duy nhất mà Draco nhắc đến (hoặc thực sự có) là Theodore Nott.

"Tại quán cà phê Muggle mà tôi luôn đến. Hóa ra cô ấy cũng đến đó vào mỗi buổi sáng."

"Cô gái này có phải là bạn của anh từ trường Hogwarts không?"

Draco bật cười, thực sự đã cười, trước câu hỏi của ông ấy. "Merlin ơi, không. Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy ghét sự tồn tại của tôi."

Browning chỉ cần biết đến vậy thôi. Bởi vì Browning đã biết tất cả về Hermione Granger. Có lẽ đã có những cuộn giấy da trải dài về Hermione Granger từ những buổi gặp trước của Draco. Trong vài năm đầu tiên khi hắn tham gia chữa bệnh, danh sách đó đã bao gồm rất nhiều lời thú nhận và hối tiếc, đặc biệt là về Hermione. Nhưng hắn không có ý định nhắc lại những chuyện đó, không phải hôm nay. Xoạt, xoạt, xoạt. Cây bút lông khốn kiếp đó.

"Vậy đây có phải là những cuộc gặp gỡ khó chịu không?"

"Ờm, ban đầu thôi, nhưng chúng tôi đã nói chuyện được một chút. Chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều năm nên tôi nghĩ đó là một cú sốc lớn."

"Và những cuộc gặp mặt này vẫn tiếp tục diễn ra sao?"

"Đúng. Gần đây cô ấy đã bắt đầu ngồi cùng với tôi."

"Hai người nói gì với nhau?"

Draco nhún vai. "Chúng tôi chỉ mới nói chuyện một vài lần thôi. Chủ yếu là về công việc."

"Việc dành thời gian với cô ấy khiến anh cảm thấy thế nào?"

Cảm thấy như thế nào sao? Hắn cảm thấy thật khó kết nối mọi chuyện lại với nhau. Hermione Granger, trong tất cả mọi người, nên xa lánh hắn. Hoặc la mắng hắn. Nguyền rủa hắn. Nhổ vào mặt hắn. Lấy cây đũa phép của mình ra và đánh cho hắn bay ra khỏi mặt đất. Điều đó sẽ làm tan biến cảm giác tội lỗi, nhẹ nhõm và bối rối ngay lập tức khi hắn nhìn thấy Hermione Granger vào mỗi sáng. Vậy mà cô lại hành động như mọi chuyện rất bình thường!

"Choáng ngợp."

.

Vào cả sáng thứ Năm và thứ Sáu, Hermione đều hỏi xem liệu cô có thể ngồi cùng Draco được không, và Draco sẽ trả lời "được thôi."

Nhưng vào cuối tuần, khi ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn nơi nông thôn của mình, Draco đã dành thời gian để nghiền ngẫm về sự yên bình mới này với Granger. Chắc hẳn cô đã nói với Weasley về chuyện này phải không? Và cả Potter. Ừ, chắc chắn. Họ có lẽ đang cảm thấy giải trí về việc Granger đi uống cà phê với tên chồn hôi cô đơn, đáng thương vào mỗi buổi sáng. Tên chồn hôi Tử thần Thực tử quá sợ hãi một số địa điểm của thế giới phù thủy đến mức phải làm khách hàng quen cho một quán cà phê Muggle.

Khi thứ Hai đến, Draco đã phải trải qua một ngày cuối tuần mất ngủ và tâm trạng khá tồi tệ. Sau đó, Granger xuất hiện, bước đến bàn của hắn với nụ cười chết tiệt đó trên khuôn mặt của mình khi cô kéo chiếc ghế đối diện với hắn và ngồi xuống. Đợi chút.

"Chào buổi sáng!" cô nói một cách rạng rỡ. Cô lấy giấy tờ của mình ra, đặt lên bàn rồi rời đi để lấy trà.

Nhưng cô thậm chí còn chưa hỏi hắn xem liệu hôm nay cô có thể ngồi với hắn không! Cứ thế bỏ đi sau khi ngồi phịch xuống như thể cô sở hữu cái nơi chết dẫm này và không thèm quan tâm đến những gì Draco nghĩ! Sự không kiêng nể chết tiệt này! Mình có thể kiểm soát được.

Và rồi cô quay lại với chiếc cốc còn bốc khói và ngồi xuống, một lần nữa, mà không thèm hỏi xem hắn cảm thấy thế nào về sự hiện diện của cô.

"Cuối tuần vui vẻ chứ? Tôi định nghỉ một thời gian và đi gặp cha mẹ mình, nhưng anh có biết rằng đang có cuộc thảo luận về việc gỡ bỏ lệnh cấm sử dụng tóc kỳ lân trong việc may quần áo bán lẻ không? Tôi đã phải gửi rất nhiều thư cú, đến mức khiến nhà tôi đang bắt đầu gần giống một cái bưu điện hơn rồi," cô ngừng lại để thở và nhấp một ngụm trà, còn cuối cùng thì Draco cũng nắm bắt được sơ hở để chen mồm vào.

"Granger," hắn nói từ tốn. "Cô đang làm cái quái gì thế?"

Cô nhìn hắn chằm chằm, bối rối. "Xin lỗi, sao cơ? Ý anh là gì?"

Draco càng thấy bực bội khó chịu hơn. "Cô đang làm gì ở đây? Với tôi vậy?"

Hắn hài lòng khi thấy má cô có chút ửng hồng. Tốt, hắn đã tạo ra được một số ảnh hưởng đến cô, và bây giờ hắn không phải là người duy nhất cảm thấy không thoải mái.

"Tôi đã nghĩ là, ừ thì... chỉ là... anh có muốn tôi rời đi không?"

"Không!" phản ứng của hắn có cần phải nhanh chóng và nghe tuyệt vọng đến thế không? Giờ Granger chỉ trông càng bối rối hơn.

"Được rồi," cô chậm rãi nói. "Tôi chỉ nghĩ là anh... thấy ổn khi tôi ngồi cùng. Nếu tôi đã làm điều gì đó xúc phạm đến anh thì tôi sẽ..."

"Không! Không phải vậy! " hắn ngắt lời cô vì hắn biết chính xác câu nói của cô sẽ đi đến đâu, và nếu hắn nghe thấy những lời đó từ cô, hắn sẽ cần khoảng mười bốn Liều thuốc Điềm tĩnh để vượt qua ngày hôm nay.

"Vậy có chuyện gì thế?" ôi Merlin ơi, bây giờ cô trông có vẻ lo lắng và sự thương hại của cô sẽ khiến hắn phát bệnh lên mất.

"Nghe này, tôi chỉ muốn biết... tại sao cô lại tiếp cận tôi? Tại sao cô cứ đến ngồi với tôi vào mỗi sáng vậy?" hắn hy vọng giọng mình không nghe quá thảm hại, nhưng mẹ kiếp, hắn cần phải được biết.

Hermione nhìn hắn một cách ân cần và hắn nhìn thấy sự thấu hiểu hiện lên trong mắt cô. Cô hiểu chính xác những gì hắn đang hỏi.

"Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi nhìn thấy chính bản thân mình," Draco nhận thấy tay cô đang nắm chặt chiếc cốc, như thể nó đang dán chặt cô vào bàn. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục. "Xin đừng... đừng cảm thấy bị xúc phạm. Tôi biết tôi đang hơi quá đà. Nhưng tôi đã nhận ra một cái nhìn rất cụ thể từ anh mà tôi chỉ có thể nhìn thấy khi nhìn vào gương."

Cô dừng lại ở đó, có lẽ là để cho Draco có cơ hội quát mắng cô, hoặc tranh luận, hoặc đơn giản là bỏ đi. Nhưng Draco cảm thấy như thể có một thế lực vô hình đang giữ hắn ở đó và hắn sẽ không rời đi vào lúc này, kể cả nếu hắn có được cho tất cả lượng vàng trên thế giới này. Nếu có một cơ hội mong manh rằng một người khác trên trái đất đầy khói lửa này có thể hiểu được những gì hắn đang phải trải qua, thì hắn sẽ nắm bắt lấy nó. Ngay cả khi người đó là Hermione Granger.

"Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giải thích nó một cách chính đáng. Tôi đến nơi này mỗi sáng vì nó mang lại cho tôi những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất để có thể ẩn danh. Tôi không cần phải đáp ứng với tất cả những kỳ vọng xung quanh mình. Tôi chỉ cần là chính mình thôi. Tôi không phải là 'phù thủy sáng giá nhất ở lứa tuổi của mình' hay 'cô gái phụ tá thông minh của Harry Potter'. Tôi chỉ là một người phụ nữ đang trên đường đi làm và thực sự thích uống trà vào buổi sáng. Nhưng gần đây tôi nghĩ rằng tôi đang dựa dẫm quá nhiều vào cảm giác này. Tôi lo lắng rằng nếu tôi để cảm xúc này lấn át... nếu tôi càng ngày càng cần phải cảm thấy như vậy... thì cuộc sống mà tôi đang cố làm chủ sẽ trở thành cái gì đây?

Thế nên là, gần đây, khi tôi cứ nhìn thấy anh ở đây, tôi đã tưởng tượng ra điều đó. Mỗi ngày tôi đều nhìn anh chỉ để chắc chắn rằng tôi đã không mơ thấy anh. Bởi vì anh là một lời nhắc nhở rõ ràng về cuộc sống bí ẩn, ma thuật mà tôi đã gạt sang một bên vào buổi sáng, nhưng sự hiện diện của anh khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Và khi anh nhìn tôi... tôi có cảm giác như anh có thể ở đây vì những lý do tương tự như vậy, để tồn tại một cách bình yên vào một khoảng thời gian ngắn trong ngày. Nghe có hợp lý không?"

Có hợp lý. Đối với Draco, điều đó hợp lý đến mức hắn cảm thấy một hỗn hợp kỳ lạ giữa nỗi buồn và sự phấn khích nguyên thủy đang len lỏi trong người. Nhưng trước khi có thể tự mình vượt qua những cảm xúc này, hắn cần biết thêm một điều.

"Và chồng cô nghĩ gì về những cuộc gặp gỡ sáng sớm của chúng ta?"

Hermione nhăn mày bối rối. "Ai cơ?"

"Chồng cô. Weasley."

"Ron á!?" cô bật ra một tiếng khụt khịt không rõ ràng khi cười và Draco không chắc mình hiểu tại sao cô lại phản ứng như thế. Khi cô bình tĩnh trở lại, cô trả lời hắn một cách đầy đủ.

"Ron và tôi đã không ở cùng nhau khá nhiều năm rồi. Bọn tôi vẫn là bạn thân của nhau, chắc chắn rồi, nhưng không, tôi và Ron không kết hôn hay đang hẹn hò. Bồ ấy cặp với Padma Patil được một thời gian rồi. Anh có nhớ cô ấy không?"

"Tôi nghĩ vậy. Bằng tuổi chúng ta, Ravenclaw? Chẳng phải hai đứa đó đã có một khoảng thời gian tồi tệ ở buổi Dạ vũ vào năm thứ tư sao?"

"Ồ đúng vậy, bồ ấy đã có vài khoảnh khắc ngu ngốc trong buổi tối hôm đó," cô đáp với một nụ cười nhếch mép. "Thực ra đó là một câu chuyện đùa khá ngọt ngào giữa hai người họ vào lúc này đấy."

Draco cười khẩy nhưng quyết định không nói những bình luận xúc phạm Ron thành tiếng. "Vậy, nói cho tôi nghe đi Granger, cô đã kết hôn với một trong những thằng anh trai của nó sao? Chẳng phải là có khoảng mười lăm người đứng xếp hàng chờ sao?"

Hermione đảo mắt. "Không, và vì có vẻ như anh sẽ thẩm vấn tôi về việc trông tôi thảm hại như thế nào khi đã ở độ tuổi kết hôn, tôi sẽ cứu anh khỏi những rắc rối đó. Tôi không bị bất kỳ ai ràng buộc vào lúc này cả."

Draco chần chừ. "Ồ, ừm, tôi không có ý định chế nhạo cô..." tuyệt vời, cô đã nghĩ hắn là một kẻ tồi tệ, nhưng giờ trông cô cũng kinh hoàng không kém.

"Ồ! Tôi chỉ nghĩ là anh... thôi, bỏ đi," cô nói nhỏ sau khi một khoảng lặng dày đặc và khó xử bao trùm xung quanh họ. Cũng chẳng khó hiểu khi cô lại có một suy nghĩ tồi tệ như vậy về hắn. Rốt cuộc, hắn đã từng làm gì để khơi dậy niềm tin rằng hắn không phải lúc nào cũng là một kẻ bắt nạt tàn nhẫn chưa?

Mình có thể kiểm soát được.

"Chà, vậy là công bằng rồi, Granger. Hàng tuần, tôi nhận được một đống thư từ mẹ mình, nhắc nhở rằng tôi là một đứa – nói như nào bây giờ đây nhỉ? – một thằng đàn ông thảm hại khi vẫn chưa kết hôn ở cái độ tuổi này. Bà ấy cũng muốn thông báo với tôi rằng tôi vẫn chưa phù hợp với vị trí người thừa kế hay thậm chí đang cố gắng thành công trong việc xây dựng mối quan hệ."

Đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Draco đã bắt gặp cảnh cô chớp mắt ngạc nhiên trước lời thú nhận của hắn, trước khi nở một nụ cười ngập ngừng.

"Chuyện đó nghe có vẻ khá rắc rối. Cha mẹ tôi không quá quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi, thật may mắn làm sao. Ước gì Ginny cũng như vậy."

Cô nhìn xuống đồng hồ và cau mày. Cô thực sự đang thấy hối hận khi phải để hắn ngồi lại đây sao?

"Tôi phải đi rồi. Ngày mai gặp lại chứ?" hắn gật đầu và cô đứng dậy để đi làm.

"Granger, đợi đã," giọng hắn hẳn sẽ có vẻ tuyệt vọng và trẻ con, nhưng hắn phải cần phải khẳng định lại.

"Những gì cô đã nói... về lý do tại sao cô lại đến nói chuyện với tôi ấy? Đó là một lời giải thích rõ ràng. Tôi đoán là tôi đã nghĩ rằng cô có thể đang... cười nhạo tôi," hắn kết thúc câu nói của mình một cách cay đắng, tức giận với bản thân vì đã tiết lộ nỗi sợ hãi của mình với cô.

"Không, Malfoy. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó," kể cả là với anh. Đó là những từ không được nói ra, nhưng Draco thực sự có thể nghe thấy những lời đó rời khỏi môi cô.

.

Hắn cố gắng không động đến rượu trong ngày thường, nhưng cuộc trò chuyện giữa hắn với Hermione sáng nay đã khiến hắn phải lấy một chai rượu Đế lửa xuống ngay khi hắn đi làm về vào buổi tối hôm đó. Hắn tự rót cho mình một ly và ngồi yên trước ngọn lửa trong phòng ngủ của mình. Draco lắc nhẹ chiếc ly pha lê để chất lỏng màu hổ phách xoáy nhẹ bên trong, trong khi những lời của Hermione hiện về trong tâm trí hắn.

"Tôi không cần phải đáp ứng với tất cả những kỳ vọng xung quanh mình. Tôi chỉ cần là chính mình thôi," đó là cách Hermione mô tả sự hiện diện của mình tại quán cà phê. Và mặc dù sự khác biệt giữa họ là vô cùng lớn (thuần chủng và gốc Muggle, Slytherin và Gryffindor, kẻ bị ruồng bỏ và nữ anh hùng), cô vẫn nói rằng cô nhận ra sự giống nhau giữa họ. Nếu gột rửa sạch những chi tiết cụ thể về xuất thân và sự lựa chọn của họ, Draco nhận ra rằng cô nói đúng.

Chẳng phải cả hai đều đã từng chỉ là những đứa trẻ, được giao nhiệm vụ làm những thứ mà hầu hết người lớn còn chẳng dám làm sao? Họ thậm chí có thể đã có cùng một vài cơn ác mộng tương tự nhau. Cả hai người họ đều đã sống sót, thành công chống lại mọi khó khăn. Và nếu đào sâu hơn vào lời thú nhận của cô sáng nay, có vẻ như cả hai đều đang cố gắng hết sức để không sụp đổ hoàn toàn từ bên trong.

Vậy là, rốt cuộc thì cô cũng không kết hôn với Weasley. Đó chắc chắn là một sự thật thú vị. Draco tất nhiên đã cho rằng họ đã kết hôn, theo một cách không hạnh phúc lắm, được một thời gian và có ít nhất là bốn đứa con với nhau. Nhưng sau đó, nếu hắn thực sự nghĩ đến những gì hắn biết về Granger, và nhớ lại những lời cô nói hôm nay, thì điều đó cũng khá hợp lý. Tất cả mọi người trên thế giới đều mong đợi Granger và Weasley kết hôn với nhau. Hắn tự hỏi tại sao mọi thứ giữa họ lại kết thúc, nhưng hắn biết rằng hắn không bao giờ có thể hỏi. Hermione có vẻ như đã không còn để tâm đến mối quan hệ đó theo cái cách mà cô nhắc tới nó.

Draco uống cạn ly rượu của mình và quyết định rằng hắn sẽ không ăn tối.

.

"Buổi sáng tốt lành."

"Granger."

Hermione ngồi xuống, đối diện với Draco, nở một nụ cười bẽn lẽn và hắn dập tắt ý muốn đảo mắt một cách chán nản và đưa ra một nhận xét khó nghe. Không cần phải là tỏ ra là một thằng khốn sớm như vậy.

Hôm nay trông cô có vẻ mệt mỏi. Có phải cô cũng đã dành phần lớn thời gian của đêm qua để hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua không? Hắn có lẽ trông giống như một xác chết biết đi.

"Malfoy, về ngày hôm qua...."

Ôi, Merlin ơi, lại nữa rồi. Tất nhiên là cô sẽ muốn thảo luận về cái cảm xúc chết tiệt của mình với cuộc trò chuyện của họ rồi.

"Đừng Granger, không sao đâu, chỉ cần đừng..."

"Không. Nghe này Malfoy, tôi muốn anh biết rằng tôi không cố gắng..."

"Granger, nghiêm túc đó, không sao đâu. Cứ quên nó đi, và... ôi mẹ kiếp thật, chúng ta đang làm cái quái gì vậy?" hắn không có ý để cho sự khó ở của mình hiện ra, nhưng cô làm cho hắn cảm thấy khó chịu trong khoảnh khắc đó và kế hoạch tỏ vẻ thân thiện của hắn đã tan thành mây khói.

"Ý gì vậy?"

"Chúng ta đang làm cái quái gì vậy? Tôi và cô, chúng ta không... thì, mọi thứ đều rất kỳ quặc, và cô có thấy thật ngu ngốc khi giả vờ như chúng ta chỉ là những người bạn học cũ đoàn tụ với nhau không? Chúng ta chưa bao giờ là bạn và cô biết điều đó. Giữa chúng ta đã từng có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra."

Tại sao, tại sao, tại sao hắn lại làm điều này vậy? Tại sao hắn cảm thấy cần phải làm nổ tung mọi thứ trong cuộc sống của mình lên vậy? Vì những gì mày đã làm. Vì tất cả những gì mày đã làm. Đặc biệt là với cô ấy.

"Anh nói đúng," cô khẽ đáp. Draco ủ rũ gật đầu, biết rằng cho dù những buổi sáng này có ý nghĩa như thế nào với hắn, thì điều đó không còn quan trọng nữa. Granger sẽ rời đi ngay bây giờ, như cô nên làm, và hắn sẽ bị bỏ lại ở đây. Một kẻ vô danh trên thế giới này, cô đơn cùng những tiếng nói trong đầu của chính mình.

Nhưng cô không rời đi. Thay vào đó, Hermione hắng giọng, vén vài lọn tóc ra khỏi vai và chìa tay ra trước mặt hắn.

"Xin chào. Tôi là Hermione Granger."

Draco nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chìa ra của cô. Ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt nâu của cô và hắn không thể phát hiện ra sự lừa dối, hay sự nhạo báng nào. Trong đó chỉ có sự ấm áp và nghiêm túc. Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn tay cô và tất cả những gì nó đang thể hiện. Một cơ hội. Một sự khởi đầu. Và lúc này. đối với Draco, một sự cứu rỗi.

Hắn nắm lấy tay cô.

"Draco Malfoy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro