CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione không thể hiểu nổi điều gì đã khiến cô đề nghị được bắt tay Draco. Có một điều gì đó hiển hiện bên trong giọng nói của hắn: không hẳn là tức giận, ít nhất là không phải với cô. Có thể là tức giận với chính bản thân, hoặc với thế giới xung quanh hắn. Và cũng có một điều gì đó đã hiển hiện trong đôi mắt xám của hắn: sự do dự khi chấp nhận lời đề nghị của cô về một khởi đầu mới. Và Hermione biết rằng Draco sợ cô hơn cô sợ hắn rất nhiều.

"Vậy cái bắt tay có giúp ích gì không, hay anh ta vẫn hành động kỳ quặc như trước?"

Hermione và Ginny đã xung phong đi lấy thêm dao kéo trong bếp để Hermione có thể kể chuyện cho người bạn của mình mà không bị nghe lén.

"Không, thành thật mà nói, không khí lúc đó có vẻ thoải mái hơn. Những ngày tiếp theo trong tuần diễn ra hoàn toàn bình thường. Mặc dù anh ta đã nói vài câu nhận xét thô lỗ về luật nhân mã do chị đề xuất."

"Vậy tức là bây giờ hai người là... bạn bè sao?"

Trước khi Hermione có thể trả lời, một giọng nói khác đã cắt ngang bọn họ. "Gin, mẹ em cử anh tới để giúp hai người, hay đúng hơn là,' xem mấy đứa trẻ đó làm cái gì mà lâu như vậy, nhân danh Merlin, chỉ là mấy bộ dao kéo thôi mà!'"

Hermione và Ginny cười khúc khích trước màn giả giọng khá chính xác của Harry về Molly Weasley. Cuối cùng, khi họ đã lấy đủ lượng dao kéo cần thiết, Harry để Hermione đi trước và lùi lại đằng sau để bước đi cùng với Ginny.

"Có chuyện gì anh nên quan tâm không?" anh thì thầm với Ginny. Vợ anh chỉ cười toe toét, không tiết lộ thêm điều gì cả. "Không. Và anh đừng có mà quấy rầy chị ấy đó, đồ tọc mạch này. Hermione là một người phụ nữ trưởng thành, và chị ấy có thể tự lo được chuyện của mình."

.

Tháng Tư, năm 2007

"Thôi nào, đó là một lượng ngân sách quá sức vô lý."

Draco đảo mắt. "Granger, tôi biết cô rất thông minh, nhưng tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi cách não cô vận hành khi nói đến Quidditch mất."

Hermione cáu kỉnh và tựa lưng vào chiếc ghế của mình. "Vậy là anh đang nói với tôi rằng, anh không cảm thấy lo ngại một chút nào với tỷ lệ phần trăm ngân sách mà Bộ đang phân bổ để hỗ trợ Ban Thể dục Thể thao Pháp thuật sao?"

Draco nhe răng cười. "Chà Granger, vì sinh kế của tôi phụ thuộc vào môn thể thao nghèo nàn, vất vả được gọi là Quidditch đó, tôi nghĩ cô sẽ thấy tôi khá là ổn với điều đó đấy."

Hermione khịt mũi, sau đó dường như giật mình trước hành động của bản thân và tránh ánh mắt của Draco, có vẻ như đang hơi xấu hổ.

"Gì đấy?"

"Không có gì, tôi chỉ... không có gì."

"Ôi, nói toẹt ra đi, Granger."

Hermione thở dài, nhưng vẫn không nhìn hắn. Draco nhận thấy một vệt màu đang bắt đầu ửng lên trên khuôn mặt cô, biến nó thành màu hồng.

"Tôi định nói một câu châm chọc về sự giàu có của anh nhưng... chúng ta đã trở nên thân thiết với nhau hơn trong vài tuần qua và tôi không muốn phá hỏng điều đó bằng cách tỏ ra trẻ con và xúc phạm anh."

Đúng vậy. Mọi ngày trước giờ làm việc trong tháng này đều đã trở nên khá dễ chịu đối với hai người họ. Draco thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng, và nếu những quầng thâm dưới mắt Hermione vào một số ngày nhất định là một dấu hiệu nào đó, thì hẳn cô cũng đã phải chịu đựng những đêm mất ngủ giống hắn. Nhưng bất chấp những nỗi kinh hoàng về đêm, Draco biết nếu hắn có thể sống sót cho đến khi tới quán cà phê, thì ngày hôm đó của hắn dường như sẽ được khôi phục lại ngay lập tức. Trong một cuộc họp lớn vào tuần trước, Draco thậm chí đã trả lời là "tốt" khi một đồng nghiệp hỏi hắn dạo này thế nào. Nó khiến lông mày của người đàn ông đó nhướng lên, khiến Draco trở lại việc sử dụng những câu phản hồi trung lập hơn. Nhưng hắn không thể ngừng nghĩ về việc từ "tốt" đã bước ra khỏi đầu lưỡi mình như thế nào.

"Sẽ khó để cô làm tôi bị tổn thương lắm, Granger. Tôi có thể sống thêm mười kiếp mà vẫn không thể dùng hết một phần số vàng ở kho tiền của gia đình tôi. Tôi không cần phải làm việc để kiếm sống."

"Vậy thì tại sao?"

Những câu hỏi kiểu như thế này bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong những cuộc trò chuyện của họ. Những nội dung đơn giản (như Quidditch, ngân sách của Bộ, thẻ Chocolate Ếch nhái, v.v.) bằng cách nào đó đã chuyển sang những vấn đề có phần nghiêm túc hơn trước khi bị ngăn lại.

Hỏi hơi sâu rồi đó, Granger. Tôi làm việc bởi vì tôi sẽ phát điên nếu chẳng có việc gì để làm ngoài việc rong ruổi quanh ngôi nhà rộng lớn ở vùng quê của mình cả ngày, và có thể sẽ ngập mặt trong rượu cho đến lúc chết. Nếu tôi không dành thời gian làm một cái gì đó liên tục, suy nghĩ của tôi sẽ trôi về những ký ức khủng khiếp, những ký ức mà tôi không muốn ghé thăm và rất nhiều ký ức trong số đó xoay quanh cô và bạn bè của cô. Tôi làm việc bởi vì Quidditch là một trong những thứ duy nhất trong đời không làm cho tôi có cảm giác co thắt khủng khiếp trong lồng ngực của mình và sau nhiều năm chữa bệnh, tôi vẫn không biết mình phải làm cái quái gì trên thế giới này .

Draco quyết định nhún vai một cách nhàm chán. "Tôi thích sự bận rộn và tôi thích chơi Quidditch. Tôi không đủ giỏi để thi đấu chuyên nghiệp, nhưng tôi có một nhãn quan tốt để nhận ra những người chơi có kỹ năng, vì vậy việc tuyển dụng dường như là một sự lựa chọn hợp lý."

Hermione gật đầu và có vẻ nhẹ nhõm hơn vì đã không làm hỏng cuộc trò chuyện sáng nay. "Ừ, Ginny đã nói với tôi rằng, về cơ bản anh là người đứng sau sự thành công gần đây của đội Wimbourne Wasps, nhờ đội hình mà anh đã đề xuất."

"Weasley nói vậy sao?"

"Potter."

"Hả?"

"Bây giờ là Ginny Potter. Ginny đã kết hôn với Harry được vài năm rồi."

"Và cô cùng Ginny Potter đã thảo luận về tôi sao?" Draco không cố ý nói câu đó như một lời buộc tội, nhưng dựa trên biểu hiện cứng rắn của Hermione, hắn có thể thấy rằng cô đã hiểu như vậy.

"Thư giãn đi Malfoy, Ginny biết rằng chúng ta đang hẹn gặp nhau... ý tôi là, không phải là hẹn theo kiểu đó... mà là chúng ta... rằng chúng ta..." cô bắt đầu trở nên bối rối hơn trong một khoảnh khắc, nên Draco quyết định thư giãn trên ghế và nhìn cô một cách thản nhiên khi cô đang bận đấu tranh với lời nói của chính mình. "Rằng chúng ta hẹn nhau... ý tôi là hẹn gặp nhau... để uống cà phê... vào buổi sáng trước khi làm việc..."

Draco nhếch mép cười với cô, và mặc dù bây giờ mặt cô đang đỏ phừng lên, cô vẫn cố gắng đảo mắt khi nhìn hắn. "Được rồi, tôi phải đi đây. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

"Hẹn gặp lại, Granger. Tôi rất mong sẽ được nghe lời khen từ bạn bè cô nhiều hơn vào ngày mai đấy."

Điều này khiến hắn nhận thêm một cái đảo mắt khác từ cô và Draco cố gắng lờ đi ý nghĩ đang xuất hiện trong não mình: Granger trông khá xinh khi bối rối đấy chứ.

.

"Anh có thích việc là con một không?"

Draco miết nhẹ ngón trỏ quanh vành cốc khi xem xét câu hỏi của Hermione. Đó là câu hỏi mà hắn đã phải trả lời cho Lương Y Browning nhiều năm trước, nhưng hoàn cảnh đặt ra câu hỏi thì khác hoàn toàn. Granger chỉ đơn giản là đang tò mò.

"Tất nhiên rồi. Không cần phải cạnh tranh để được nhận được sự chú ý hay quyền thừa kế," Draco đáp một cách thực tế. Hầu hết những phù thủy thuần chủng cùng tuổi với hắn đều là con một: Pansy, Blaise, Goyle, Theo, Flint, Montague, Pucey...

"Tôi thì có lúc thế này thế kia."

Draco ngạc nhiên chớp mắt. Ở đâu đó trong não, hắn đã biết điều này về Granger, nhưng sự gần gũi thường xuyên của cô với đám Weasley đã che khuất sự thật này.

"Ý tôi là, về sự chú ý, ừ thì tôi đồng ý với chuyện đó," cô tiếp tục. "Thật tuyệt khi lớn lên mà cha mẹ chỉ tập trung vào mình tôi. Khi còn nhỏ, nó giúp tôi cảm thấy mình... đặc biệt."

Ồ, đúng, Draco đã được nhắc nhở rằng bản thân vô cùng đặc biệt trong suốt quãng thời gian trưởng thành của mình. Con là một phù thủy thuần chủng. Con mang họ Malfoy. Con là người thừa kế duy nhất. Điều này làm cho con trở nên đặc biệt. Điều này làm cho con tốt hơn những kẻ khác.

"Khi tôi lớn hơn... tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có một người anh, hoặc chị, hoặc em để giúp đỡ – để giảm bớt gánh nặng..." cô nói khẽ. Draco nhận thấy miệng cô đang căng cứng lại và đôi mắt sáng thường ngày của cô thoáng mờ đi.

"Cô và Potter chắc hẳn rất cảm thông với nhau về chuyện đó," hắn trả lời với một nụ cười nhếch mép, cố gắng hướng cuộc trò chuyện buổi sáng của họ trở lại vùng an toàn.

Hermione bật ra một tiếng cười trống rỗng. "Harry và tôi có tuổi thơ rất khác nhau đấy."

"Không phải Potter cũng được nuôi dưỡng bởi Muggles sao?"

Hermione nhướng mày với hắn, như thể để xem hắn có đang đùa hay không. "Anh nghĩ rằng Harry và tôi được nuôi dạy giống nhau bởi vì cả hai chúng tôi đều được nuôi dưỡng bởi Muggles sao?"

"Chà, Granger, cứ làm như tôi biết rất rõ về chuyện đó không bằng ấy!"

"Bởi vì việc tìm hiểu bất cứ điều gì về Muggles đều nằm dưới tiêu chuẩn của anh, phải không?"

Ừ? Có lẽ? Mẹ kiếp, tôi không biết.

Hắn đã ngừng lại quá lâu. Cô đang nhìn hắn với cùng một biểu hiện mà bấy lâu nay cô đã dành riêng cho hắn khi còn ở trường Hogwarts: tổn thương, thất vọng và có chút lo ngại.

Cô đột ngột đứng dậy và nhét vài cuốn sách vào cặp mà không thèm cài khóa lại. "Tôi nghĩ tôi sẽ đi làm ngay bây giờ. Gặp lại sau, Malfoy," Hermione nói nhanh và quay đi mà không thèm liếc nhìn về phía sau.

Mẹ kiếp. Hôm nay là thứ Sáu, và vì vậy hắn sẽ không gặp lại cô cho đến sáng thứ Hai. Thật là một cách để khởi động những ngày cuối tuần. Mình có thể kiểm soát được.

.

Hermione nhấp một ngụm dài từ cốc rượu táo nóng hổi trước mặt. Giờ đang là một buổi tối mùa xuân mát mẻ, và khi màn đêm buông xuống và nhiệt độ giảm hơn nữa, Hermione rất biết ơn khi được thưởng thức loại thức uống đặc biệt này của Molly Weasley.

Bụng của cô đã no căng một cách dễ chịu, mặc dù điều này là hiển nhiên sau bất kỳ bữa ăn nào tại Trang trại Hang sóc. Teddy Lupin bé nhỏ với mái tóc màu xanh nước biển áp sát vào bên cạnh cô khi thằng bé khuất phục trước cơn buồn ngủ sau bữa ăn. Cụm từ "bé nhỏ" có thể không còn chính xác để mô tả thằng bé khi so với tốc độ phát triển nhanh chóng của đứa trẻ nhỏ. Hermione không thể tin được rằng thằng bé đã chín tuổi. Có cảm giác như mới ngày hôm qua, Remus vẫn hào hứng xông vào Ngôi nhà Sò để thông báo về sự ra đời của con trai mình và tuyên bố Harry là cha đỡ đầu của thằng bé.

Người cha đỡ đầu vừa được nhắc đến đang ngồi ở phía bên kia của Teddy, âu yếm nhìn đứa trẻ đang ngủ. "Có vẻ như ai đó đã có một bữa tối sinh nhật quá vui vẻ rồi. Tốt hơn là mình nên đưa nó trở lại nhà của bà Andromeda."

Harry cười toe toét với Hermione trước khi nhẹ nhàng đánh thức Teddy và đặt lên má Hermione một nụ hôn tạm biệt. Hermione cười buồn khi nhìn hai người họ đang rời đi. Harry đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người cha đỡ đầu theo cách anh chăm sóc Teddy, mặc dù trái tim của Hermione vẫn cảm thấy đau đớn khi nhận ra việc Harry trở thành một người cha là điều bắt buộc với Teddy. Teddy có khuôn mặt hình trái tim của Tonks, nhưng lại mang đôi mắt và đôi chân mày nghiêm nghị của Remus.

Hermione bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi Ron ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Anh không nói lời nào mà cứ thế cầm lấy chiếc cốc từ tay cô để hớp một ngụm. Hermione bật cười và nhích lại gần để ngả đầu vào vai Ron. Mặc dù bây giờ họ chỉ là bạn của nhau, nhưng việc tỏ vẻ thoải mái và thể hiện tình cảm với anh vẫn rất dễ dàng, và Padma không phải là kiểu người hay ghen tuông. Hermione cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu khi cô tựa vào Ron và nhìn những con bướm đêm đang chao liệng trên ngọn nến trên bàn.

Cô lơ đãng tự hỏi, liệu Malfoy có ai trong đời mình như thế này không. Hắn không đề cập đến bất kỳ người bạn nào và chỉ thỉnh thoảng nhắc đến mẹ của mình. Hermione bắt đầu lật lại ký ức của mình về những cuộc trò chuyện gần đây giữa họ để xem liệu hắn có đề cập đến bất kỳ người nào quan trọng đối với mình hay không. Có lẽ đánh giá ban đầu của cô về Malfoy là đúng và hắn thực sự hoàn toàn bị cô lập trong thế giới này. Một cách ngẫu nhiên, cuộc trò chuyện vào sáng thứ Sáu của họ vang lên và Hermione bặm môi dưới. Tại sao những nhận xét của hắn về việc được nuôi dạy bởi Muggles lại khiến cô bận tâm đến vậy? Hắn không nói điều gì đả kích, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái. Có lẽ đó là một phần của Hermione. Dù sao thì người ngồi cùng với cô trong một quán cà phê Muggle với cô là Draco Malfoy mà.

"Dạo này bồ có chuyện gì mới không Hermione?"

Giọng nói của Ron khiến cô thoát khỏi những suy nghĩ về Malfoy. "Hả? Không, không hẳn. Vẫn đang cố gắng đạt được một số ảnh hưởng chính trị sau luật nhân mã đó."

Ron cười khẽ. "Đó là công việc, Hermione. Mình muốn hỏi chuyện liên quan đến bồ cơ."

Lại nữa sao? "Mình ổn mà Ron. Hứa đấy," nghe có vẻ không giống một lời nói dối, và Hermione tự hỏi từ khi nào mà kiểu nói với những cụm từ trấn an lại trở nên tự nhiên như vậy.

"Bồ có thể nói chuyện với mình mà, bồ biết đấy," một câu trả lời cộc cằn. "Hoặc bất cứ ai ở đây, thực sự. Đây là gia đình của bồ, bồ biết điều đó mà phải không?"

Đôi khi Ron tỏ ra quá quan tâm đến mức khiến trái tim cô quặn thắt. Sau khi chiến tranh kết thúc, khói bụi đã lắng xuống và sự tiếc thương những người đã khuất bắt đầu, Hermione không thể tin được rằng Ron đã trưởng thành như thế nào. Anh đã trở thành trụ cột của mọi người trong gia đình mình, chăm sóc và tự mình khôi phục lại mọi thứ bằng cách cố gắng hàn gắn những vết sẹo tình cảm của cha mẹ, anh trai, em gái và thậm chí cả Harry.

"Mình biết, Ron. Nhưng hiện tại mình chỉ đang bận chuyện công việc, không có thời gian cho những việc khác lắm," cô miễn cưỡng ngồi thẳng dậy rồi đứng dậy để rời đi. Ron khẽ cau mày nhưng không tiếp tục ép cô nói.

"Được rồi, nhưng hãy cùng đi ăn trưa trong tuần này đi."

Hermione gật đầu rồi vẫy tay về phía chiếc bàn nơi Padma, Luna, và các thành viên còn lại của nhà Weasley đang tập hợp khi cô đi đến điểm Độn thổ ở ngay bên ngoài sân. Mặc dù trái tim cô vẫn luôn tràn đầy tình yêu đối với những người xung quanh, cùng với chiếc bụng no căng thức ăn ngon của mình, cô vẫn không thể không cảm thấy trống rỗng khi trở về phòng ngủ của mình.

Khi cô chìm vào giấc ngủ vào đêm hôm đó, suy nghĩ của cô trở nên mờ đi bởi những gì cô sẽ nói vào sáng mai khi cô đối mặt với một chàng phù thủy tóc vàng nào đó.

.

"Chào."

Draco cố gắng dập tắt tia hy vọng tràn trề trong mình khi Hermione ngập ngừng đến gần bàn của hắn vào sáng thứ Hai.

"Granger," hắn nhấn mạnh tên cô trong hơi thở mà hắn không nhận ra mình đã níu giữ trong phổi từ nãy tới giờ.

Hermione bỏ túi xuống và đi mua trà. Khi cô quay lại, cô đưa cho hắn một cái đĩa. "Bánh nướng việt quất? Tôi biết là anh rất thích món này ở đây."

Một lời đề nghị hòa bình.

Draco nhận lấy chiếc đĩa. "Ờ... cảm ơn," một câu trả lời cộc cằn. Hermione nở một nụ cười nhẹ và ngồi xuống ghế đối diện với hắn.

"Cuối tuần sao rồi?" cô mở lời trước và Draco biết rằng họ đã đồng ý trong im lặng về việc quên đi cuộc tranh cãi nhỏ hôm thứ Sáu.

Và Draco cố gắng kiềm chế cảm giác hân hoan kỳ lạ khi Hermione biết được món ăn buổi sáng yêu thích của mình.

.

"Anh nghĩ tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy?"

Draco thở dài và cậy móng tay của mình. Tại sao hắn lại phải đề cập với Browning rằng hắn đã có một vụ cãi lộn nhỏ với Granger vì Muggles cơ chứ? Đây là lý do tại sao mình trả tiền cho ông ta mà, đồ ngu này.

"Tôi không biết," nói dối.

Xoạt, xoạt, cây bút lông của Browning chuyển động.

"Anh có cho rằng kiểu phản ứng này của cô ấy là điển hình không?"

Draco khịt mũi. Điều bất thường là cô ấy không tát thẳng vào mặt tôi hoặc gọi tôi là con chồn hôi, vì vậy tôi đoán chúng ta có thể coi đó là một sự cải thiện.

"Tôi đã cho rằng cô ấy sẽ dùng những suy nghĩ tiêu cực nhất để nghĩ về tôi."

Xoạt, xoạt, xoạt.

"Tại sao vậy?"

Draco nhún vai và nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Nó được trang trí bằng một tủ sách đẹp đẽ với nhiều cuốn sách được bọc da và Draco tập trung đọc một số đầu sách trên gáy của những cuốn sách đó trong khi nghiền ngẫm câu trả lời.

"Có lẽ vì tôi đã từng khá thô lỗ với cô ấy. Về tình trạng huyết thống của cô ấy," nói dối. Nói dối. Nói dối. Thực tế còn tệ hơn vậy nhiều.

Xoạt, xoạt.

"Tôi hiểu rồi. Và anh đã xin lỗi cô ấy về hành vi trong quá khứ của mình chưa?"

Draco quay đầu lại nhìn vị Lương Y trước mặt mình. "Tôi không thể... tôi không thể làm thế!"

Đột nhiên, không khí như bị hút hết ra khỏi phòng và Draco cảm thấy mỗi lần hít thở đều như một cuộc đấu tranh. Browning rời mắt khỏi tấm giấy da đang lơ lửng và chiếc bút lông để quan sát Draco qua cặp kính của mình. Draco cố gắng tập trung vào người đàn ông trong khóe mắt của mình, nhưng cảm thấy bóng tối đang len lỏi vào tầm nhìn của mình và mồ hôi lạnh đang rơi đọng trên trán. Áp lực trong không khí đang quanh quẩn trong người hắn, làm hắn nghẹt thở.

"Draco," giọng nói điềm tĩnh của Lương Y Browning hướng về phía hắn. "Draco. Anh có nhớ câu nguyện cầu của mình không? "

"Có!" Draco thở hổn hển khi hắn nới lỏng cà vạt và cởi nút trên cùng của cổ áo sơ mi.

"Tốt, hãy đọc nó lên cho tôi nghe. Ba nhịp thở đan xen."

"Tôi... có... thể... kiểm soát... được," một nhịp thở. Một nhịp thở khác. Và một nhịp thở nữa. "Tôi... có thể... kiểm soát... được," ba nhịp thở ngắn. "Tôi có thể... kiểm soát... được," và ba nhịp thở nữa. "Tôi có thể... kiểm soát được," ba nhịp thở, ổn định hơn một chút. "Tôi có thể kiểm soát... được," hít vào và thở ra. Hít vào và thở ra. Hít vào và thở ra. "Tôi có thể kiểm soát được."

Khi Draco mở mắt lần nữa, một cốc nước đang bay lơ lửng trước mặt hắn. Hắn nuốt trọn cốc nước xuống họng và nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

"Draco," giọng nói của Lương Y nhẹ nhàng cất lên. "Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nhắc nhở anh về việc anh đã đi được bao xa trong hành trình của mình. Anh không chỉ đã thoát khỏi cơn nghiện Thuốc ngủ Không mơ trong sáu năm, mà còn khiến bản thân gửi lời xin lỗi chân thành đến một đối thủ cũ mà anh đã đối xử tồi tệ. Anh có nhớ điều đó không? "

Làm sao mà hắn có thể quên được?

Đó là tháng Sáu, năm 2000, và Draco đứng dưới cơn mưa trong một quảng trường đông đúc dân cư. Mặc dù cơn mưa đã làm giảm nhiệt độ phần nào, nhưng đó vẫn là một buổi tối khá ấm áp, và cũng đâu phải là điều đó quan trọng đối với Draco. Trận mưa như trút nước có thể đã ngấm vào da hắn, nhưng hắn hầu như không cảm nhận được gì. Hắn lấy một chiếc lọ từ trong túi ra và uống cạn số Liều thuốc Điềm tĩnh còn sót lại bên trong. Hắn đã không còn để ý đến lượng thuốc mà hắn đã nuốt trôi vào ngày hôm nay.

Hắn cũng đã uống một lọ thuốc giảm đau, vì hắn thích cảm giác tê cóng mà loại thuốc đó đặc biệt mang lại cho cơ thể hắn. Hắn không thể nhớ có bất kỳ đêm nào trong tuần này đã trôi qua mà không có Thuốc ngủ Không mơ, thuốc giảm đau hoặc sự kết hợp nguy hiểm của cả hai thứ thuốc đó với một chút Liều thuốc Điềm tĩnh đi kèm.

Ngay cả khi với tất cả những thứ thuốc đó đang chảy trong huyết quản, Draco vẫn kiên nhẫn. Draco đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn nắm chặt cây đũa phép của mình, chờ đợi thời cơ để triển khai kế hoạch. Hắn đã đóng quân ở đây vào những đêm khác trong hàng giờ, chờ đợi thời điểm thích hợp. Pansy luôn than vãn và đôi khi la hét khi hắn trở về nhà vào ban đêm, không giải thích gì về việc hắn đã đi đâu trong nhiều giờ liền. Cô ta có lẽ cho rằng hắn đã có một người phụ nữ khác, và Draco cảm thấy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cô ta tin vào câu chuyện đó. Nó chắc chắn ít xấu hổ hơn lý do thực sự mà hắn cứ lảng vảng ở số 12 Quảng trường Grimmauld.

Một ánh sáng lung linh. Một sự chuyển động. Cơ hội đã đến, và đây là cơ hội của Draco. Ron Weasley đi ra khỏi kết giới, nhìn xung quanh, và Draco biết Ron đã nắm chặt cây đũa phép trong túi, rồi bước nhanh xuống khu nhà. Chính là lúc này. Hắn phải đi ngay bây giờ.

Draco đến gần dãy nhà trông có vẻ vô chủ, nín thở một lúc trước khi đi ngay đến khoảng trống giữa số 11 và số 13. Hắn lấy ra một con dao nhỏ bỏ túi, cắt một lát mỏng vào lòng bàn tay, và để nó rơi xuống kết giới. Hắn giữ nó tại chỗ trong một giây, gõ đũa phép vào lòng bàn tay đang chảy máu và đọc một lời chào, tên của mình và một tuyên bố hòa bình ngắn gọn bằng tiếng Pháp.

Đó là một chút ma thuật máu cổ đại ít người biết đến mà hắn đã vô tình tìm được. Khi đang miệt mài xem lại các tài liệu cũ của dòng tộc Malfoy và dòng tộc Black (hắn đã cố gắng loại bỏ những tài liệu cần thiết cho các nghĩa vụ tài chính và những tài liệu chỉ đơn thuần là những điều nhảm nhí liên quan đến việc chống lại Muggle hoặc hướng dẫn về các đồ tạo tác đen tối), hắn nhận thấy một chứng thư cũ của số 12 Quảng trường Grimmauld.

Và đúng là, Harry Potter là chủ sở hữu hợp pháp của ngôi nhà quý tộc và cổ xưa của dòng tộc nhà Black, thì Draco là hậu duệ nam trực tiếp cuối cùng của dòng tộc Black mà vẫn còn sống. Và miễn là Draco không có ý muốn làm tổn hại đến chủ sở hữu hợp pháp của ngôi nhà (có lẽ, khi tài liệu này được tạo ra, là ám chỉ đến một thành viên thực sự của dòng tộc Black) thì Draco ít nhất cũng có quyền được bước vào cửa trước bởi dòng máu của mình. Một phép thuật thuần chủng phức tạp nhỏ mà Draco, trong một thời gian ngắn, đã rất biết ơn những tổ tiên mắc chứng hoang tưởng của mình vì đã tạo ra nó.

Draco ngập ngừng tiếp cận tay nắm cửa trang nhã trên cánh cửa trước mới xuất hiện. Hắn hít thở sâu và thực hiện một lá bùa làm khô toàn bộ cơ thể mình. Hắn giơ một bàn tay đang run rẩy ra và gõ ba lần vào cửa. Hắn gần như chuẩn bị chạy đi khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia cánh cửa.

"Bồ thực sự để quên ví của mình một lần nữa... Malfoy!?"

Draco, trong một giây ngắn ngủi, lo lắng rằng Potter sẽ phải cập nhật tên gọi của mình thành Cậu bé suýt Chết vì Sốc. Draco nhìn cách mà đôi mắt Potter đang mở to, sau đó nheo lại ngay lập tức và để một tay nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, có lẽ là đang nắm chặt lấy cây đũa phép của mình.

Giống như đã luyện tập trong đầu, Draco giơ cả hai bàn tay trống trơn của mình lên trước ngực, cho thấy rằng hắn không có ý định chĩa đũa phép vào cổ họng Potter.

Hắn có thể thấy bàn tay của Potter đang siết chặt cánh cửa và Draco tự hỏi liệu Potter có đang nghĩ đến việc đóng sập nó lại không.

"Mày đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà mày vào được trong này?"

Draco từ từ hạ tay xuống và nhét chúng vào túi. Thở sâu. Và một lần nữa.

"Tao đến để nói chuyện với mày... về một vài điều. Tao đã nghĩ đây là cách tốt nhất," giọng hắn khàn đặc.

Đôi mắt xanh lục của Potter nhìn Draco từ trên xuống dưới. Hắn biết mình trông thật lộn xộn khi chiếc áo choàng của hắn lúc nào cũng trông như muốn trượt khỏi vai hắn. Potter cau mày và mở cửa rộng hơn một chút. "Ít ra cũng hãy vào để trú mưa đi đã."

Rồi Potter nhanh chóng bước đi xuống một hành lang hẹp và tối, cánh cửa để mở cho Draco đi vào. Draco cố gắng nhấc chân của mình lên và đi theo Potter vào trong căn nhà. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng hắn, vang vọng lên những bức tường khi hắn hối hả đi theo chủ nhà.

Vậy đây là ngôi nhà đã làm Bellatrix rất tức giận sao? Draco nhớ người dì mất trí của mình đã nổi cơn thịnh nộ như thế nào sau cái chết của Sirius Black, tiết lộ rằng "thằng em họ phản bội huyết thống" của bà ta đã để lại ngôi nhà thuộc về gia tộc của bà cho Harry Potter.

Draco cảm thấy điều đó thật đáng buồn nhưng hoàn toàn có thể dự báo được từ trước, giống như hai người bác ở gia đình bên ngoại nhà hắn đã được dự định là sẽ xuất hiện trên cuộc đời này. Potter dẫn hắn lên một đoạn cầu thang để vào phòng khách đầu tiên ở trên tầng.

Rõ ràng là Potter và Weasley đã cố gắng hết sức để sửa sang lại căn phòng khách rộng lớn và từng trang trọng này thành một thứ gì đó giống với phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Một ngọn lửa đang bùng cháy được bao quanh bởi bốn chiếc ghế dựa lưng cao đẹp đẽ. Draco phỏng đoán những chỗ ngồi này thường do Potter, đứa con gái Weasley, Weasley và Granger chiếm giữ. Thật ấm cúng làm sao.

Potter đã ngồi sẵn và ra hiệu cho Draco ngồi xuống. Draco ngồi vào chiếc ghế xa nhất so với kẻ thù cũ của mình và ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc. Thẳng thắn và kiêu hãnh. Ngay cả khi những gì hắn sắp làm có thể sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời hắn. Chuyện này có lẽ là còn tệ hơn việc bị biến thành một con chồn sương trước mặt toàn thể học sinh của Hogwarts.

Draco hít một hơi thật sâu và nhìn vào khuôn mặt của Potter đang trông rất kiên nhẫn.

"Weasley sẽ đi trong bao lâu?"

Potter nhún vai nhưng sau đó khiến Draco ngạc nhiên bằng cách cười nhe răng. "Tao nghĩ mày sẽ có khoảng ba mươi phút. Bồ ấy đang săn lùng một thương hiệu rượu bourbon đặc biệt của Muggle và bồ ấy khá thích việc tán tỉnh mấy cô gái đứng sau quầy ở cửa hàng rượu đấy."

Draco định buông lời chế nhạo nhưng cố gắng kiềm chế lại sự xúc phạm mà hắn luôn muốn nói về Weasley. Hắn có một nhiệm vụ rất quan trọng tối nay và những lời nhạo báng sẽ không giúp ích được gì cho hắn. Thở sâu. Mình có thể kiểm soát được.

"Potter. Tao có một vài chuyện mà tao muốn... tao cần phải nói với mày," hắn hít một hơi rồi chuyển mắt nhìn về nơi nào đó xung quanh đầu gối của Potter.

"Tao muốn cảm ơn mày. Vì cách mày đã thay mặt mẹ tao can thiệp vào buổi tuyên án của bà ấy. Tao biết rằng vì lời khai của mày, bà ấy đã không cần phải vào ngục Azkaban. Đó là một việc làm nhân hậu mà mày không nhất thiết phải làm. Và vì đã cứu mạng mẹ tao, tao muốn nói lời cảm ơn mày."

"Bà ấy đã cứu tao."

Draco ngẩng cao đầu và bắt gặp ánh nhìn của Potter. "Bà ấy đã cứu mạng tao, Malfoy. Những gì tao đã nói tại phiên tòa của bà ấy đều là những lời thật tâm. Nếu không có mẹ mày, ai mà biết được trận chiến đó sẽ kết thúc như thế nào."

Draco nghiêm túc gật đầu, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào đầu gối của Potter. Giao tiếp bằng mắt với vị cứu tinh của thế giới phù thủy hơi quá mãnh liệt so với ý định của hắn. Hắn lướt một tay run rẩy của mình qua mái tóc màu bạch kim. Cái Liều thuốc Điềm tĩnh đó chẳng mang lại nhiều hiệu quả như hắn mong đợi.

"Và cảm ơn vì đã cứu tao, và không để tao bị thiêu chết bởi Lời nguyền Quỷ lửa," thêm vài hơi thở sâu. "Tao cũng cần... nghe này... về cái đêm ở Trang viên..."

"Có muốn uống gì không?" Potter ngắt lời hắn và đứng dậy.

"Hả?"

"Đồ uống, Malfoy. Mày có muốn uống một cái gì đó không? Rượu Đế lửa? Bia bơ? Trông mày có vẻ cần một ly lắm đấy."

"Không được," hắn lẩm bẩm. "Uống nhiều thuốc quá rồi," Merlin ơi, tình huống này thật vô lý làm sao. Potter nhún vai và tự lấy cho mình một ly có chứa chất lỏng màu hổ phách. Khi chủ nhà đã ổn định xuống chỗ ngồi với đồ uống của mình, Draco biết đã đến lúc phải làm phần khó. Cảm ơn Potter vì đã cứu mạng sống của mẹ và của hắn thật dễ dàng; những lời đó của Draco là hoàn toàn thật lòng. Nhưng hồi tưởng lại đêm đó ở Trang viên... chà, dĩ nhiên là phải có một lý do nào đó khiến hắn phải mất gần hai năm để tiếp cận Potter.

"Cái đêm đó... tại nhà riêng của gia đình tao. Tao biết là... lẽ ra tao nên làm điều gì đó. Để giúp mày hoặc Granger hoặc..."

"Hắn ta chắc chắn sẽ giết mày. Hoặc Bellatrix sẽ làm điều đó. Với cả mày lẫn cha mẹ mày."

"Nhưng tao đã không làm bất cứ điều gì và tao đã đọc lá thư mà mày đã gửi cho buổi tuyên án của tao..."

"Malfoy, không có gì phải xấu hổ khi bảo vệ những người thân của mình..."

"Mày luôn ngắt lời người khác khi họ đang cố xin lỗi mày à?" Draco tức giận quát lên.

Potter giơ hai tay lên để tỏ vẻ thiện chí. "Ý của tao là, mày đã làm những gì có thể và tao muốn tòa án Wizengamot biết điều đó. Mày biết đó là bọn tao và mày không nói gì một cách chắc chắn để khẳng định cả. Một chút không chắc chắn đó đã cho bọn tao thêm những khoảng thời gian quý giá. Mày đã có thể dễ dàng nhận ra bọn tao, giao bọn tao cho Voldemort và khôi phục vị trí của gia đình mày trong mắt hắn ta. Tao biết hắn ta đã bắt mày làm... những điều khủng khiếp..."

Draco rùng mình bất chấp hơi ấm của ngọn lửa. "Dù sao thì chuyện đó bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, Potter," hắn nói ngắn gọn. "Phe của mày đã thắng và những người như tao xứng đáng với những gì mà bọn tao sẽ nhận được. Và vì thế nên, tao xin lỗi vì đã gây ra những khó khăn và bực bội cho mày."

Đó, hắn đã làm được rồi. Hắn đã gửi lời xin lỗi đến Potter. Lương Y của hắn hẳn sẽ rất tự hào. Hắn có cảm thấy khá hơn không? Có gánh nặng nào đã được vứt bỏ không? Khó có thể xác định được điều đó với tất cả thứ thuốc đang chảy trong huyết quản của hắn. Có lẽ hắn sẽ cảm nhận được nó sau.

Potter nhìn Draco bằng một cái nhìn cứng rắn. "Nghe này Malfoy. Tao chưa bao giờ thích mày, tao chưa bao giờ thích gia đình mày. Điều đó không có nghĩa là tao nghĩ mày cần phải trả giá cho tội ác của mình trong khi đó chỉ là hành động bảo vệ những người mày yêu thương. Một trong những sức mạnh lớn nhất của Voldemort là sự thao túng. Hắn ta biết mày sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ cha mẹ mình. Và tao không thể đổ lỗi cho mày về điều đó được."

Potter thở dài và đứng dậy. Đặt ly rượu xuống chiếc bàn phụ, anh tiến đến chiếc ghế của Malfoy cho đến khi anh đứng trước mặt hắn. "Nhưng hắn ta đã luôn luôn, luôn luôn đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu. Mẹ mày yêu mày rất nhiều. Bà ấy đã bất chấp và chống lại Voldemort vào thời khắc quan trọng nhất. Chúng ta thực sự không quá khác biệt với nhau trong chuyện này đâu."

Draco khịt mũi. "Ừ phải rồi, tao với mày là anh em sinh đôi mà. Cậu bé Sống sót tới để Cứu Chúng ta Một lần nữa và một cựu Tử thần Thực tử bị thất sủng."

"Thế giới không chia con người ta thành những người tốt và những Tử thần Thực tử đâu."

Draco chớp mắt ngạc nhiên trước lời nói này. "Chết tiệt, Potter. Câu đó nghe sâu sắc thật đấy."

Potter nhếch mép cười và làm rối mái tóc đen luôn luôn bù xù của mình. "Đó là điều mà cha đỡ đầu của tao đã nói và tao sẽ không bao giờ quên. Nghĩ rằng thế giới này chỉ có hai màu đen và trắng sẽ có xu hướng dẫn đến nhiều vấn đề rắc rối đấy."

Draco nhìn sang chỗ khác và nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Em họ của mẹ hắn có vẻ giống như một phù thủy thú vị và Draco thấy mình ngày càng tò mò về việc ông ấy là người như thế nào trong cuộc sống hàng ngày. Sirius và Regulus Black dường như có nhiều điều thú vị hơn để tìm hiểu, hơn là những cái tên mà mẹ hắn tránh nói ra và những cái danh Bellatrix đã gán cho họ, điển hình là những kẻ phản bội gia đình.

Một chuyển động trước mặt đập vào mắt hắn. Potter đưa tay ra. Draco nhanh chóng trở lại thành cậu bé mười một tuổi trên Chuyến tàu Tốc hành đến Hogwarts, khi hắn cố gắng liên minh với Harry Potter trẻ tuổi. Khi đó Potter đã từ chối lời đề nghị kết bạn của hắn, nhưng giờ Potter lại đang đứng ở đây, đề nghị một hình thức giảng hòa với Draco.

Đôi mắt Draco lướt qua bàn tay đang chìa ra và đôi mắt xanh lục sáng rực đó. "Trước khi mày làm điều này, có lẽ tao cũng nên nói xin lỗi vì đã đối xử quá tệ bạc với mày ở trường trong nhiều năm," hắn nói một cách cảnh giác.

Potter nhún vai. "Tha thứ, Malfoy. Thật sự... rất có tâm khi mày đến tận đây đấy."

Draco nắm lấy tay của Potter. "Cảm ơn Potter," hắn lẩm bẩm.

Potter lùi lại một chút khi tay họ buông ra và hắng giọng. "Nhưng mày vượt qua kết giới để vào được trong này kiểu gì vậy?"

"À, đó là một chút ma thuật liên quan đến huyết thống. Các phù thủy thuần chủng nổi tiếng được cho là có tính chiếm hữu và bảo vệ tài sản của bản thân rất cao. Với tư cách là hậu duệ trực tiếp của dòng tộc Black, tao được phép cho qua, miễn là tao tuyên thệ rằng sẽ không làm hại chủ sở hữu hợp pháp của căn nhà này. Tao tìm thấy thứ ma thuật này trong một chứng thư rất cổ của Pháp, phác thảo các kế hoạch bảo vệ ngôi nhà và các quy tắc kế vị tương đương."

Potter bắt đầu trông có vẻ hơi khó chịu và Draco coi đó là dấu hiệu để hắn rời đi. "Đừng lo lắng. Tao là hậu duệ của dòng tộc Black duy nhất còn sót lại ngoài mẹ tao."

"Không phải đâu," Potter khẽ đáp.

"Sao cơ?"

Potter lại hắng giọng. "Mày không phải là người cuối cùng của dòng tộc Black. Bà Andromeda, em gái của mẹ mày vẫn còn sống cùng với cháu ngoại của bà ấy, Teddy Lupin. Họ đến thăm khá thường xuyên đấy."

Draco chết lặng. Hắn đã hoàn toàn quên mất người em gái của mẹ mình. Thật là quái đản khi Harry Potter, trong tất cả mọi người, lại là người biết rõ về tình trạng của những người thân của Draco hơn cả hắn.

Ngay lập tức, một ký ức kinh hoàng nổi lên trong đầu hắn. "Draco, ngươi trông cái cũi được chứ?" Draco gạt đi suy nghĩ về một khuôn mặt tái nhợt đang giễu cợt và đôi mắt đỏ au một cách khó khăn. Sắp tới lúc để uống thêm thuốc rồi...

"Ừ. Đúng. Chà, tao nên rời đi thôi."

Potter trông có vẻ như muốn nói điều gì đó khác về gia đình bị ghẻ lạnh của mình, nhưng có lẽ lại nghĩ rằng tốt hơn là không nên. "Tao sẽ tiễn mày. Ron có thể sẽ trở lại bất cứ lúc nào."

Draco lặng lẽ đi theo Potter, cả hai người họ đều không nói lời nào cho đến khi họ đến cửa trước. "Potter... Tao sẽ rất... biết ơn nếu mày không nói cho ai biết về cuộc gặp gỡ này của hai ta," mẹ kiếp, hắn đã phải vứt bỏ niềm tự cao của mình trước mặt Potter bao nhiêu lần trong ngày hôm nay rồi vậy?

Và mặc dù Potter có nhếch mép cười với hắn, thì câu trả lời của anh dành cho Draco là điều bất ngờ nhất. "Sao mấy đứa Slytherins chúng mày không bao giờ muốn người khác khám phá ra những điều tốt của bản thân vậy?"

Draco không biết phải trả lời như thế nào, không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng Potter đã giúp hắn không phải cố gắng tìm hiểu. "Tao hứa, Malfoy. Và... và nếu mày cảm thấy muốn có một cuộc trò chuyện khác... thì mày biết cách để tìm tao rồi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro