CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ tư, ngày mùng hai, tháng Năm, năm 2007

Cô không xuất hiện.

Draco cau mày nhìn vào ly cà phê và xem lại đồng hồ đeo tay. Hắn cố nhớ xem hôm qua cô có nói gì về việc không thể gặp nhau vào sáng nay không. Có lẽ cô bị ốm chăng? Chắc chắn là ngay cả Granger cũng thỉnh thoảng bị ốm một ngày nào đó.

Khi đã quá muộn để hắn tiếp tục đợi thêm nữa, vì nếu hắn thực sự làm vậy thì hắn sẽ đi làm muộn mất, Draco bực bội thở hắt ra một hơi cáu kỉnh rồi bỏ đi. Hắn gần như dậm chân bình bịch để đi làm bất chấp việc thời tiết hôm nay đặc biệt ôn hòa và có nắng. Hắn lướt qua sếp của mình cùng một tiếng chào ngắn ngủi hết hơi "chào buổi sáng", trước khi tiếp tục cuộc diễu hành dậm chân vào văn phòng của mình.

"Malfoy?" sếp của hắn thò đầu vào cửa nhìn. Chết tiệt, có lẽ lời chào đó là quá ngắn so với sếp hắn.

"Vâng?"

"Không phải hôm nay anh phải đi quan sát buổi tập luyện của các tuyển thủ dự bị đội Puddlemere dành cho các nhà tuyển dụng sao?"

Draco chần chừ. Mẹ kiếp. Hắn đã hoàn toàn quên mất rằng hắn đã phải Độn thổ tới đó từ mười lăm phút trước.

"Ồ, ừm, vâng, tôi vừa nhận ra.... Tôi để quên... một vài tờ báo cáo của mình.... Tôi đang đi đến đó ngay bây giờ," Draco không bao giờ đến muộn. Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?

"Anh ổn chứ?"

Bellamy Wright-Johnson không thường xuyên hỏi han về đời sống cá nhân hay cảm xúc của các nhân viên của mình, vì vậy Draco biết rằng hắn phải trông cực kỳ kinh dị vào sáng ngày hôm nay. Sau khi vẫy tay chào sếp của mình một lần nữa, Draco ngay lập tức Độn thổ đến sân tập Puddlemere.

Vào thời gian còn lại của buổi sáng và cả buổi chiều, Draco chìm đắm trong trò chơi yêu thích của mình. Quidditch khiến mọi giác quan của hắn trở nên bận rộn hơn khi hắn được quan sát những cầu thủ bay lượn, biểu diễn các kỹ năng xung quanh và trên không, trong khi hắn đứng ở dưới và ghi chép lại những quan sát của mình và tham khảo các số liệu thống kê của mùa giải trước. Mùa giải Quidditch sẽ chính thức khởi tranh vào cuối tuần tới và các nhà quản lý và huấn luyện viên của đội sẽ phải củng cố đội hình xuất phát và các cầu thủ dự bị chậm nhất là vào giữa tuần này.

Thế giới Quidditch là một nơi lý tưởng để một người có quá khứ âm u như Draco Malfoy tìm kiếm việc làm hữu ích. Không ai quan tâm về lý lịch hoặc tên họ của hắn, miễn là hắn có đủ sự quan tâm, am hiểu về môn thể thao này và có thể đưa ra các khuyến nghị phù hợp cho các đội về việc tuyển dụng và giữ chân cầu thủ của mình. Hơn nữa, Draco cũng rất có tài năng trong việc tìm ra đội hình tốt nhất cho từng cầu thủ cụ thể.

Và bất chấp sự hài lòng mà hắn đang cảm thấy, Draco vẫn thấy không vui vì sự vắng mặt của Granger vào sáng hôm nay, một điều tưởng chừng chẳng có gì quá đáng đã khiến hắn bị phân tâm hoàn toàn. Hắn không biết làm thế nào để chối bỏ sự thật rằng, cuộc gặp gỡ đó dường như là điều duy nhất khiến hắn rời khỏi giường vào mỗi buổi sáng. Mình có thể kiểm soát được.

.

Thứ năm, ngày mùng ba, tháng Năm, năm 2007

Draco đã ngủ không ngon đêm qua. Hắn đã mơ về cái đêm mà hắn nhận được Dấu ấn Hắc ám trên cánh tay của mình. Cảm giác bỏng rát mà hắn chưa từng được trải qua trong cả cuộc đời len lỏi trên các cánh tay và lan sang phần còn lại của cơ thể. Và khi hắn giật mình tỉnh giấc và nắm chặt lấy cánh tay mình, hắn nhớ rằng đó là lần duy nhất trong đời hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt mẹ mình. Nhưng biểu cảm đó chỉ xuất hiện trong vài giây, sau đó lớp mặt nạ mịn màng không tỳ vết của bà đã trở lại vị trí cũ. Nhưng Draco không bao giờ quên ánh mắt đó của Narcissa Malfoy, khi đứa con duy nhất của bà ấy bị một kẻ điên đốt cháy da tạo thành một biểu tượng đen tối.

Hình ảnh phản chiếu của hắn cho thấy tất cả các dấu hiệu của một đêm ngủ tồi tệ. Mặc dù đã dành cả ngày hôm qua ở ngoài nắng, nhưng hắn đang bắt đầu trở nên gần giống Bà tước Đẫm máu: hốc hác, nhợt nhạt, quầng thâm tím ngắt ở dưới mắt. Có lẽ hôm nay hắn sẽ bắt đầu một cuộc tranh cãi với Granger về những con yêu nhí chỉ để cảm nhận được điều gì đó.

Đấy là nếu cô ấy thực sự xuất hiện. Cô ấy có nợ mình cái gì đâu.

Draco mím môi và cố gắng một lần nữa để không nghĩ về việc một cô phù thủy gốc Muggle đã xuất hiện trong thói quen hàng ngày vào những ngày thường của hắn như thế nào.

Granger đã đến đúng giờ như mọi khi, nhưng Draco ngạc nhiên khi thấy cô cũng có vẻ như vừa trải qua một đêm thiếu ngủ trầm trọng.

"Chào buổi sáng," cô nói một cách rạng rỡ, mặc dù phải ngăn không ngáp một cái khi ngồi xuống.

"Granger."

Cô bắt đầu lôi những cuốn sách và tạp chí khác nhau lên bàn và mở tờ báo của mình ra.

Draco hắng giọng. "Hôm qua ốm à?"

Đôi mắt cô thoáng mở to khi rời khỏi tờ báo để nhìn hắn.

"Không, tôi không bị ốm."

Cô lại đưa mắt xuống đọc và Draco cảm thấy sự bực bội quen thuộc đó hiện hữu trong hắn.

"Vậy là có một cuộc họp sớm ở Bộ sao?"

Đôi mắt cô lại mở to, nhưng lúc này ánh mắt có phần dịu dàng hơn, gần như mang vẻ thương hại. Hắn đã bỏ lỡ điều gì sao?

"Không, tôi, ờm... Tôi có chút việc riêng," cô cau mày một cách khó xử và cụp mắt xuống lần nữa. Và hắn có lẽ thực sự nên từ bỏ chủ đề này vào lúc đó. Hắn thực sự, thực sự, đã nên làm vậy. Đó sẽ là một cử chỉ lịch sự và đàng hoàng, nhất là khi hắn nhận ra ý tứ trong những hành động của cô. Nhưng Granger chưa bao giờ trông có vẻ cứng nhắc như thế này, và thật khó chịu làm sao nếu hắn không nhận được câu trả lời trực tiếp cho mọi câu hỏi.

"Chà, hãy nói với tôi rằng ít nhất đó là vì một chuyện gì đó thú vị đi, Granger, vì bây giờ cô trông như sắp muốn nôn mửa vì chỉ nhận được điểm 'E' thay vì điểm 'O' trong kỳ thi OWL. đấy."

Granger thở dài và gấp tờ báo lại. Trông cô như thể vừa bị đánh bại và Draco đã có một khoảnh khắc hoảng loạn, rằng hắn đã vô tình làm điều gì đó khủng khiếp.

"Mỗi năm vào ngày mùng 2 tháng Năm, tôi và Harry đều xin nghỉ làm và Ron sẽ đóng cửa Tiệm giỡn. Mọi người sẽ dành cả ngày ở Trang trại Hang sóc với gia đình Weasley và chúng tôi... à thì, chúng tôi sẽ dành thời gian bên nhau và tôn vinh những người đã mất... bằng cách ở bên nhau và tưởng nhớ họ một cách trìu mến. Nhiều năm trôi qua, chuyện đó đã trở nên dễ dàng hơn, nhưng vẫn có phần... khó khăn chút," cô nói nhỏ dần và nuốt một cục nghẹn trong cổ họng khi Draco cảm thấy nội tạng mình sắp rơi ra ngoài.

Làm sao mà hắn có thể quên được cơ chứ? Hôm qua là ngày kỷ niệm của Trận chiến Hogwarts. Thảo nào mà cô không xuất hiện. Tại sao cô lại muốn dành ngày đặc biệt đó với một Tử thần Thực tử chết tiệt cơ chứ? Không, Granger sẽ tìm kiếm sự an ủi với đám nhà Weasley và Potter cùng toàn bộ các anh hùng của Gryffindor khi họ nếm trải cảm giác chiến thắng cái ác và nói về cảm xúc của mình, khóc lóc và ôm hôn và được an ủi bởi sự thật rằng những người như Draco đã bị đánh bại. Và tại sao cô lại muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn cơ chứ? Quả là một lời nhắc nhở thú vị cho cô khi hắn là một phần của nhóm sát nhân đã giết hại Fred Weasley và Lavender Brown và Remus Lupin và...

"Malfoy?"

Draco đột ngột đứng dậy và quay mặt đi. "Vừa nhớ ra là tôi phải đi quan sát một buổi tập luyện sáng sớm, gặp lại sau Granger."

Hắn lướt ra khỏi quán cà phê mà không hề liếc nhìn lại phía sau.

.

Thứ sáu, ngày mùng bốn, tháng Năm, năm 2007

Một buổi sáng khác, một xác chết khác xuất hiện ở trong gương. Nỗi kinh hoàng đêm qua bên trong những giấc mơ của hắn là phải chứng kiến ​​Crabbe rơi vào giữa Lời nguyền Quỷ lửa trong Phòng Yêu cầu và bỏ mạng ngay sau đó. Hắn thực sự có thể cảm thấy ngọn lửa đang lướt trên da mình và tỉnh dậy trong một vũng mồ hôi.

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Granger nhận xét về sự xuất hiện của hắn ngay lập tức vào sáng hôm đó.

"Malfoy, trông anh tệ quá đấy."

Draco nhún vai và cố gắng phớt lờ cách đống cà phê đang cồn cào trong cái bụng đói của hắn. Hắn nên ăn gì đó vào sáng nay. Granger trông có vẻ bình thường vào ngày hôm nay; vui vẻ và sẵn sàng sửa chữa mọi sai trái trên thế giới này. Cô đang lục tung chiếc túi của mình rồi lén lút liếc qua liếc lại trước khi đưa thứ gì đó cho hắn.

"Đây, cầm lấy," cô thì thầm và Draco thấy cô đưa ra một cái lọ chỉ còn một nửa.

Không.

Không.

"Granger," hắn rít lên qua hàm răng nghiến chặt. "Đó có phải là thứ mà tôi đang nghĩ tới không đấy?" lòng bàn tay của hắn bắt đầu có cảm giác ẩm ướt.

"Ừ, đó là Thuốc ngủ Không mơ. Tôi đã uống một nửa vào đêm qua rồi ném nó vào túi sáng nay để tự nhắc mình đến tiệm thuốc tây vào bữa trưa."

Cô vẫn đang giơ lọ thuốc ra cho hắn. Draco rời mắt khỏi nó rồi nhìn ra ngoài cửa sổ và cố gắng đếm đến mười trong đầu.

"Không sao đâu mà Malfoy, hôm nay tôi định lấy thêm một ít. Có vẻ như anh có thể dùng một ít cho cuối tuần đấy."

Hắn có thể làm thế. Sẽ rất dễ dàng. Chỉ có nửa lọ mà thôi.

Không. KHÔNG. Mình có thể kiểm soát được.

Draco cố gắng ổn định nhịp thở của mình, nhưng mạch của hắn vẫn không đập chậm lại. Căn phòng bắt đầu trở nên ấm áp một cách khó chịu và không khí xung quanh hắn mỏng dần. Hắn không nhận ra tay mình đang run rẩy cho đến khi cố cởi nút trên cùng của chiếc áo sơ mi có cổ của mình.

"Malfoy, có chuyện gì vậy?"

Giọng cô có vẻ lo lắng và xa xăm. Cô vẫn cầm cái lọ lên để hắn có thể với lấy. Một cái di chuyển và bàn tay của hắn có thể chạm vào nó. Hắn có thể dùng nó đêm nay, chìm trong bóng tối hạnh phúc và có thể không bao giờ tỉnh lại.

Cuối cùng hắn cũng thành công trong việc cởi nút áo trên cùng của mình, nhưng không khí vẫn còn loãng. Hắn ấn mạnh cả hai lòng bàn tay của mình lên bàn và cố gắng giữ chắc lấy nó như thể hắn vừa trúng phải Bùa Dính Vĩnh viễn.

"Granger," hắn cố gắng nói. "Granger. Vứt nó đi. Ngay bây giờ," hãy cứ nhìn chằm chằm vào bàn, cứ để mắt hướng xuống. Đừng nhìn vào nó. Đừng cầm lấy nó. Mình có thể kiểm soát được.

"Nhưng tại sao... Ồ! Ôi Chúa ơi!"

Hắn nghe thấy tiếng ghế của cô bị kéo lê ra khỏi bàn khi cô đứng dậy và bước nhanh đi. Hắn không dám ngẩng đầu lên trong vài phút tiếp theo khi đang cố gắng làm cho mạch đập và nhịp thở của mình ổn định. Giờ thì cô đã biết. Hắn là một con nghiện và hắn không bao giờ có thể chạm vào thứ thuốc đó nữa. Cứ thêm nó vào danh sách những lý do mà Hermione Granger nên tránh xa, hắt hủi những người như Draco Malfoy đi.

Nếu hắn không đang ở trong cơn hoảng loạn, thì cốc nước bất ngờ được thúc vào một tay của hắn có thể khiến hắn giật bắn mình và nhảy ra khỏi chỗ ngồi của bản thân. Ly nước được đặt cạnh một chiếc đĩa với một chiếc bánh nướng nhân việt quất lớn.

"Uống chút đi, sẽ có ích đấy," giọng nói trầm lắng của cô vang lên. Draco từ từ đưa tay lên và nắm chặt lấy ly nước. Hắn nhấp một ngụm nhỏ và cảm thấy dòng nước lấp đầy cái bụng đói của mình.

"Ăn thêm một chút cũng sẽ giúp ích đấy," cô tiếp tục thì thầm. Draco gật đầu, nhưng cảm thấy mình sẽ không thể nuốt được thứ gì khác ngoài chỗ nước vừa rồi. Hắn cố bình tĩnh lại và uống cho đến khi cốc nước gần cạn và cái cảm giác co thắt trong lồng ngực của hắn dịu đi.

Với một nỗ lực lớn, Draco ngẩng đầu lên. "Cái thứ đấy sao rồi?" hắn hỏi, giọng khàn khàn.

"Đổ nó xuống bồn rửa trong nhà vệ sinh rồi," cô trả lời.

"Tốt."

Hắn cố gắng giao tiếp bằng mắt với cô. Granger trông vẫn có vẻ lo lắng nhưng đồng thời cũng rất kiên quyết. Cô sẽ không đi đâu cả.

"Cai được bao lâu rồi?"

"Sáu năm rưỡi."

"Thật tuyệt vời đấy, Malfoy."

Draco khịt mũi và bẻ một miếng bánh nướng. Nó có mùi vị khá tuyệt, gần giống như việc ăn chocolate sau khi đối mặt với lũ Giám ngục. Hắn ăn nốt số bánh còn lại trong hai lần cắn.

"Đúng vậy, tôi đúng là một kẻ tuyệt vời vì đã biến thành một mớ hỗn độn lúc nào cũng run rẩy khi nhìn thấy một cái lọ chết tiệt," chà, phản ứng mỉa mai của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

"Tôi nghiêm túc đấy, Malfoy," cô nói với giọng nghiêm túc. "Không phải ai cũng có kiểu sức mạnh đó. Anh nên tự hào về bản thân mình."

Hắn lại phát ra một tiếng khịt mũi chế nhạo. "Granger, niềm tự hào không phải là thứ tôi mà thiếu. Tôi nghĩ là chất lượng của cái niềm tự hào đó mới là thứ khiến tôi gặp đủ rắc rối trong những năm qua, phải không?"

Granger đảo mắt. "Ôi, anh không thể cứ im lặng mà tiếp nhận lời khen của người khác sao, tên khốn này?"

"Chà, chà, Granger, đây là cách mà cô đối xử với ai đó vừa chịu đả kích một cách công khai sao? Đá vào mặt họ khi họ đã ngã xuống hả?" Draco cố cười một cách yếu ớt và tiếp tục nhận một cái đảo mắt từ phía cô.

Rồi hắn bất ngờ kiểm tra đồng hồ. "Cô không cần phải đi làm sao?"

Granger nhún vai. "Thỉnh thoảng tôi có thể đến muộn vài phút. Tôi muốn đảm bảo rằng anh sẽ đến văn phòng của mình lành lặn.

"Tôi không cần người đi kèm để có thể đi làm."

"Không, đây là để tôi tự bảo vệ chính mình," hắn nhướng mày trước câu trả lời của cô. "Anh thấy đấy, nếu anh ngã quỵ trên đường đi làm, thì tôi sẽ là người cuối cùng tiếp xúc với anh, phải không? Luật sư của anh sẽ không tốn quá nhiều thời gian thuyết phục tòa án và chĩa mũi dùi vào tôi rằng tôi đã âm mưu thực hiện một số hành động ác ý chống lại anh, đúng chứ?"

Cô không thể kiềm chế được bản thân và để cho đôi môi của mình nhếch lên thành một nụ cười quỷ quyệt. Và mặc dù thực tế là hắn đã gần như phá vỡ sự tỉnh táo đáng giá sáu năm trời chỉ mới vài phút trước, Draco thấy mình đang nhe răng cười lần thứ hai vào sáng hôm đó.

"Làm ơn đi Granger, như vậy thì lại dễ dàng quá. Cô biết đấy, tôi chỉ tin tưởng những luật sư giỏi nhất mà thôi. Tôi sẽ ép cô phải nhận tội cố gắng giết người ngay lập tức ấy chứ."

Cô bật ra một tiếng cười khúc khích. "Vậy anh có thể đứng được không? Tôi không muốn bị buộc tội vì đã không giúp đỡ một người đàn ông bị thương đâu."

Họ rời quán cà phê cùng nhau và sánh vai nhau để đi làm. Họ tách nhau ra khi Draco đến lối vào của Quán Cái Vạc Lủng, còn Hermione tiếp tục đi thêm vài dãy nhà nữa để tới Bộ.

"Granger!" hắn gọi lớn khi cô đã đi cách hắn mười bước chân. Cô quay đầu nhìn lại và Draco nuốt nước bọt một lần trước khi thốt lên câu "Cảm ơn" và quay đi nhanh chóng, không đợi câu trả lời từ cô.

Và do đó, một thói quen buổi sáng mới khác đã được hình thành, từ thứ Hai đến thứ Sáu: Draco và Hermione giờ sẽ cùng nhau đi bộ vài dãy nhà từ quán cà phê đến nơi làm việc của họ trước khi tách nhau ra và đi theo hướng của riêng mình.

.

Tháng Sáu, năm 2007

"Chúc mừng sinh nhật anh bạn!"

Theodore Nott gõ ly rượu của mình vào ly của Draco và nhấp một ngụm dài. Draco cũng uống một ly, thưởng thức hương vị dễ chịu của rượu, thư giãn bên cạnh người bạn thân, và tận hưởng cảm giác của ngày thứ Sáu. Hắn lúc này có cảm giác mình chỉ là một người bình thường, được phép cảm thấy mãn nguyện về mọi thứ.

"Có gì mới không? Tao thấy đội Wasps đã sớm vươn lên dẫn trước ở giải đấu rồi, có lẽ là nhờ mày phải không?"

Ừ, Quidditch, đó là một chủ đề an toàn. Bởi vì Draco không chắc chắn làm thế nào để có thể thảo luận với người bạn thân nhất của mình rằng trong vài tháng nay, hắn đã dành mỗi sáng trước khi đi làm để ngồi cùng Hermione Granger, một cách tự nguyện.

Họ nói chuyện về thể thao một chút, sau đó Draco hỏi về công việc của Theo trong Bộ phận Tài chính của Bộ.

"Chắc dạo này mày bận lắm nhỉ. Mấy tháng rồi tao có gặp mày đâu."

Theo gật đầu, nhưng sau đó có một biểu hiện gì đó lướt qua mặt anh và anh đặt ly rượu của mình xuống. Draco nhận thấy bạn mình đã đột nhiên trở nên im lặng và giờ đang ngồi đó với đôi mày nhíu lại.

Sau một nhịp, Theo lên tiếng. "Mày có nghĩ cha mẹ chúng ta đã sai rồi không?"

Draco từ từ hạ ly rượu xuống khỏi môi. "Tao cần một lời cụ thể hơn thế đấy."

Theo thở dài và đưa tay vuốt mái tóc nâu của mình. "Về... tất cả, tất cả mọi thứ. Mấy thứ tào lao như dòng máu thuần chủng ấy."

"Sao tự dưng mày lại hỏi thế?"

Bạn hắn lại thở dài. "Tao đã suy nghĩ rất nhiều về cách chúng ta đã từng được nuôi dạy. Đó... không phải là cách giáo dục tốt, đúng không?"

"Tao đoán là không," Draco đáp lại một cách khô khan và cảm thấy ghen tỵ với sự thật rằng Theo có thể xắn tay áo ở nơi công cộng, bởi anh chưa bao giờ phải nhận lấy Dấu ấn Hắc ám. Theo và Draco đã là bạn từ rất lâu trước khi hai người họ nhập học tại trường Hogwarts, và tình bạn của họ vẫn tiếp tục sau khi thế giới tan rã. Ngay cả khi ở trường Hogwarts, khi Draco đang say sưa cai trị những người bạn nối khố nhà Slytherin của mình còn Theo chỉ thích đứng ngoài ánh đèn sân khấu và học tập một cách xuất sắc, họ vẫn duy trì được một mối quan hệ thân thiết.

Nhưng khi Voldemort thua trận, hóa ra họ có nhiều điểm chung hơn những gì họ đã đánh giá về nhau trước đây. Cả hai người cha của họ đều đã dấn thân theo con đường của đám Tử thần Thực tử, và phải trả giá bằng mạng sống của mình. Những người mẹ góa bụa của họ giờ chỉ còn tồn tại như những nữ thừa kế vô danh, mặc dù vẫn giữ được một chỗ đứng nhất định trong giới xã hội thuần chủng khắp châu Âu.

Draco và Theo đều tiếp tục chữa bệnh, bên cạnh những buổi khám bắt buộc. Không ai trong số họ quan tâm đến việc kết nối lại với một số bạn bè cũ của họ ở Slytherin, những người dường như không bao giờ ngậm mồm lại khi nói về "những ngày xưa tốt đẹp". Chẳng phải tất cả bọn họ đều đã từng nhìn thấy mọi sự tra tấn và chết chóc chỉ để xem máu của ai là thuần chủng nhất rồi sao? Thật mệt mỏi khi phải tuân theo cái hệ tư tưởng lỗi thời đó một cách cuồng tín như vậy. Chính vì vậy, Draco và Theo bắt đầu cô lập bản thân ngày càng nhiều cho đến khi hai người họ gặp nhau gần như hàng tuần để uống rượu và nói chuyện, nhưng chủ yếu là uống rượu.

Đó là cho đến năm ngoái, khi những buổi gặp gỡ giữa Theo và Draco ngày càng ít đi. Có lẽ bây giờ Theo đã có bạn gái rồi chăng? Draco cố gắng chống lại cảm giác ghen tị khi cánh tay sạch sẽ của Theo mở ra nhiều cánh cửa đã đóng lại với Draco: một công việc ở Bộ và cơ hội cho những mối quan hệ bình thường.

Theo vẫn đang nói về triết lý của mình khi Draco kéo bản thân mình trở về thực tại. "Ý của tao là... tất cả những điều vô nghĩa về Muggles... chẳng có gì quan trọng cả. Muggles không nghèo nàn và bẩn thỉu hay giống một loại động vật kỳ lạ nào đó cả. Họ chỉ là những con người... và tao không chắc... tao chỉ nghĩ là cha mẹ chúng ta đã sai, vậy thôi."

Draco nhún vai, không chắc hắn có hiểu điều gì đã khiến những cảm xúc này của Theo bộc lộ ra ngoài hay không. Nếu phải thực sự nghĩ về điều đó, Draco sẽ phải thừa nhận rằng hắn gần như đã đồng ý hoàn toàn. Thực sự thì hắn không biết nhiều về thế giới Muggle, ngoài cái quán cà phê đó. Nhưng nếu hắn đã học được bất cứ điều gì từ cuộc chiến chín năm trước, thì mọi người đều trông giống nhau khi dính phải Lời nguyền Chết chóc, bất kể số lượng ma thuật đang chảy trong huyết quản của người đó.

"Vẫn gặp Lương Y thường xuyên chứ?" Draco nói.

"Ừ. Còn mày?"

"Mỗi tháng một lần."

Hai người bạn cũ lại chìm vào sự im lặng trầm ngâm và uống rượu.

Mình có thể kiểm soát được.

.

Draco đi đi lại lại trước lò sưởi trong căn phòng ở gần hành lang nhà mình. Đúng giờ, lò sưởi bừng lên một màu xanh lục và trong khoảnh khắc tiếp theo, mẹ của Draco phủi bụi khỏi người một cách duyên dáng trong khi tiến đến ôm lấy con trai mình.

"Chúc mừng sinh nhật, con yêu," bà ấy vỗ nhẹ vào má hắn và lùi lại một bước để quan sát hắn. Draco cảm thấy tốt nhất là hắn nên quên đi bất kỳ lời nhận xét nào liên quan đến sự gầy gò hoặc đôi mắt có vẻ mệt mỏi của mình.

"Cảm ơn mẹ. Trà đã sẵn sàng ở trong vườn rồi."

Khu vườn rộng lớn phía sau nhà của Draco đang nở rộ vào thời điểm này trong năm, nhưng chúng vẫn chỉ là sự bắt chước nhạt nhòa của cảnh quan hùng vĩ từng là điểm nhấn cho khuôn viên của Trang viên Malfoy.

Sau mùi cà phê nóng mới pha, mùi hương dễ nhận biết thứ hai mà Draco xác định được từ lần chạm trán ngắn ngủi với Tình dược là mùi vườn hồng của mẹ hắn vào mùa hè. Hương thơm của những bông hoa ấy mạnh mẽ đến mức lan tỏa khắp sân vườn và Draco luôn gắn nó với những kỷ niệm về mùa hè, với việc học bay trên cây chổi, hay chạy trốn sau khi ăn trộm đồ ngọt trong bếp với Theo và Crabbe.

Nhưng những khu vườn ở Trang viên đã bị phá hủy hoàn toàn vào mùa hè sau năm học thứ sáu của hắn. Khi mà Tử thần Thực tử cứ ngẫu nhiên thực hành ma thuật khắp nơi hay Fenrir Greyback cùng cái bầy đàn ghê tởm của gã cứ thích ngủ bên ngoài, những bông hồng được trồng đẹp đẽ của mẹ hắn không có cơ hội để tồn tại.

Ai mà biết được Trang viên Malfoy từng được biết bao kẻ thèm muốn và xa hoa ngày nay trông như thế nào? Việc Trang viên đã bị Bộ tịch thu đồng nghĩa với việc Draco chỉ nhận được những món đồ tạo tác, đồ gia truyền và tài liệu của gia đình mình sau khi chúng đã được trải qua cuộc kiểm tra ma thuật nghiêm ngặt của chính phủ, để đảm bảo không có ma thuật đen tối nào liên quan đến Draco hoặc Narcissa.

Draco chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó. Cứ để họ đốt cháy cái nơi chết tiệt đó và chôn vùi nó dưới lòng đất đi. Mỗi inch trong ngôi nhà hoành tráng một thời đó đều đã bị ô uế, và nếu có ai đó muốn sở hữu một cái bàn đẹp đẽ trong phòng ăn mà trên đó đã từng có một con rắn khổng lồ ăn thịt một người phụ nữ trưởng thành, thì cứ đến đó mà ở đi.

Draco hầu như chẳng làm đống tài sản thừa kế của mình hao hụt là bao để mua Căn nhà Franklin này. Bản thân căn nhà này là một trang viên đồng quê ấn tượng ở Berkshire, mặc dù không hoàn toàn mang quy mô như ngôi nhà thời thơ ấu của hắn. Narcissa luôn có một khu nhà riêng để ở mỗi khi bà ấy đến thăm hắn, nhưng bà ấy cũng sở hữu một ngôi nhà Anh Quốc của riêng mình mỗi khi bà ấy trở về quê hương.

"Vienna thế nào hả mẹ?" Draco hỏi một cách lịch sự. Mẹ hắn đã thường kể một cách chi tiết về trải nghiệm của bà ấy trong những bức thư gửi Draco hàng tuần kể từ khi bà ấy rời đi sau Năm Mới, nhưng dù sao thì bà ấy cũng vẫn muốn trò chuyện về thời gian của mình ở đó. Khi Narcissa kể dài dòng về tất cả các buổi dạ tiệc khác nhau mà bà ấy đã tham dự cùng với những người họ hàng xa trong dòng tộc Black trong vài tháng qua, Draco đã để tâm trí của mình đi lang thang tới những nơi khác.

Granger đã đề cập vào sáng thứ Sáu, khi họ đang cùng nhau đi bộ tới chỗ làm, rằng dự luật nhằm tái cấu trúc ranh giới cho các vùng đất do nhân mã chỉ định của cô vẫn đang gặp nhiều bế tắc. Tất nhiên, là một Gryffindor từ trong máu, chiến thuật chính trị của cô sẽ là thu hút lòng nhân đạo của các nhà lập pháp. Và khi Draco nhắc nhở cô, hắn thừa nhận là theo một cách khá gay gắt, rằng hầu hết các pháp sư không coi nhân mã hơn những con thú man rợ, thì trông cô như chuẩn bị nhai đầu hắn ra.

"Nóng nảy quá, nóng nảy quá, Granger. Làm sao mà cô có thể mong đợi rằng mình sẽ thu được bất kỳ sự ủng hộ chính trị nào nếu cô nổi đóa lên thế này ngay khi tôi chỉ đơn thuần đang chỉ ra thực trạng của xã hội này cơ chứ?"

Câu nói đó vẫn khiến cô cằn nhằn với hắn, rằng cô không cần "mấy câu ám chỉ của đám Slytherin từ anh, cảm ơn rất nhiều." Tuy nhiên, hắn vẫn thuyết phục được cô rằng ít nhất hãy để hắn đọc phần mở đầu của bản dự luật của cô để cô nhận được thêm ý kiến từ một góc nhìn khác, và hắn đã chú thích cho cô ở một vài phần mà câu từ có thể...

"Draco!"

Cơ thể hắn hơi giật nảy lên khi giọng nói sắc bén của mẹ hắn cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của hắn. Hắn tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Xin lỗi mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"

"Mẹ đang hỏi về việc con đã dành thời gian rảnh của mình như thế nào mỗi khi con không lượn lờ ở các trận đấu Quidditch. Con biết rằng chị em nhà Greengrass đã trở lại Anh Quốc rồi phải không?"

Draco đảo mắt. Hắn cảm tưởng như mình sắp nhận một cái gì đó tương tự Thư Sấm đến nơi. "Con không biết họ làm gì dạo gần đây, nhưng con đã gặp Theo vào tối qua."

Narcissa bừng sáng khi nhắc đến Theo, vì bà ấy đã luôn có ấn tượng tốt với anh. "Ồ, con phải mời Theodore và mẹ thằng bé đi ăn tối khi mẹ đang ở đây đó."

Draco gật đầu và để tâm trí quay trở lại dự luật nhân mã của Granger đang chờ hắn trong phòng làm việc trong khi Narcissa độc thoại một cách dài dòng về giá trị của ẩm thực Anh Quốc so với cách nấu ăn của người Vienna. Mẹ hắn không cần biết hắn đang dành thời gian rảnh của mình để làm gì.

.

"Chị để gã chồn hôi đó xem giấy tờ của chị á? Chị còn chưa cho em xem cái đó bao giờ cả mà!"

Hermione đảo mắt trước lời phàn nàn của Ginny. "Ginny, em có bao giờ tỏ ra quan tâm đến quyền của nhân mã đâu?"

"Giờ thì có rồi đó!"

"Nhưng chị đã nói về dự luật này với em rồi mà. Và em đã ngủ quên trong vòng hai phút đấy!"

"Không hề! Em chỉ... cho mắt nghỉ một chút?"

Cả hai người phụ nữ đều cười khúc khích trước lời nói dối hiển nhiên của Ginny. Hermione ăn phần còn lại của miếng bánh mâm xôi đen trên đĩa của mình (có món ăn nào mà Molly Weasley chưa làm thành thạo không?) và quan sát Ron và Harry đuổi theo Teddy và Victoire quanh vườn cây. Bọn trẻ chỉ được phép cưỡi chổi dưới sự giám sát của người lớn và chỉ được bay cách mặt đất vài bước chân, nhưng điều đó vẫn khiến Hermione thấy có phần lo lắng.

"Và chị đủ tin tưởng anh ta để chia sẻ công việc của mình sao?"

Hermione nhún vai, không chắc liệu "tin tưởng" có phải là từ thích hợp không. "Anh ta cũng thông minh và thẳng thắn. Chị cảm thấy hứng thú với quan điểm của anh ta và chị biết anh ta sẽ không phủ nhận quan điểm của mình."

Cô quay mặt về phía Ginny, và nhận thấy người phụ nữ trẻ đang bặm môi đầy lo lắng.

"Gì thế?"

Ginny lắc đầu nhẹ. "Dạo này anh ta trông thế nào?"

Chắc chắn là ít mệt mỏi hơn bình thường, nhưng Hermione vẫn có thể nhận ra rằng hắn vẫn không thể ngủ ngon khi họ gặp nhau vào mỗi buổi sáng. Sau sự hiểu lầm nhỏ của họ về lọ thuốc ngủ, hắn dường như đã thả lỏng hơn khi tiếp xúc với cô, ít nhất là trong cách nói chuyện của họ. Hermione không nghĩ rằng cô đã từng nhìn thấy người nào mà lại ăn mặc đẹp đến vậy trong quán cà phê, hay người nào mà lại có tư thế hoàn hảo như vậy. Mặc dù điều này có thể khiến Draco nhận được một vài sự thông cảm từ Ginny, nhưng Hermione đã không nói với Ginny, hay bất cứ ai, về quá khứ nghiện ngập những lọ thuốc ngủ cũng như sự cai nghiện thành công của Draco.

"Ổn," cô trả lời và lông mày Ginny nhíu lại.

"Ồ, anh ta ổn phải không?"

"Ginny Potter, đó không phải là ý của chị và em biết điều đó mà."

Ginny nhếch mép cười. "Chị đừng nói với em là chị không thấy anh ta hấp dẫn đấy nhé, dù chỉ là một chút?"

"Còn em thì lại đột nhiên thấy thế sao?"

Ginny chỉ nhún vai. "Chà, những ngày này, em chỉ nhìn thấy anh ta từ xa ở một vài trận đấu Quidditch trong năm, vì vậy em đoán là em không biết. Nhưng chị không thể phủ nhận rằng anh ta là một trong những chàng trai hấp dẫn nhất bằng tuổi chị mà."

Hermione suýt thì nhổ miếng bánh của mình ra. "Em nói gì cơ!? Ginny, đừng nói với chị là em vừa thừa nhận mình thích Draco Malfoy hồi còn ở trường đấy nhé?"

Ginny chỉ nhún vai một lần nữa và Hermione bỗng dưng cảm thấy nhớ khoảng thời gian mà cô có thể khiến Ginny bối rối một cách dễ dàng khi cô mười hai tuổi. Bây giờ, dường như Ginny chẳng còn biết thế nào là xấu hổ nữa.

"Em không nói rằng em thích cái tên khốn chuyên đi bắt nạt người khác đó. Khách quan mà nói, anh ta khá ưa nhìn, chỉ vậy thôi. Thật tệ là anh ta lại có một tính cách kinh khủng như vậy, còn tầm ngắm của em đã được đặt ở nơi khác rồi," rồi Ginny công khai nhìn Harry như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống anh và Hermione chỉ biết nhăn mũi.

"Chị vẫn đang ngồi ở đây đấy nhé, nên hãy đề dành những khao khát thèm muốn đó khi em ở nhà một mình với chồng mình đi, làm ơn đấy."

Khi Ginny khịt mũi nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Harry, suy nghĩ của Hermione trôi về hình ảnh Draco mặc những bộ vest được thiết kế riêng một cách hoàn hảo vào mỗi buổi sáng. Nhưng chắc chắn không có gì sai khi ngưỡng mộ cách ăn mặc của một người đàn ông cả. Không có gì sai cả.

.

"Cuối tuần vui vẻ chứ?"

Draco đã có một ngày cuối tuần không mấy suôn sẻ, nhưng hắn không muốn thừa nhận điều đó với Granger. Hắn dành những ngày cuối tuần này cho mẹ của mình, người mà hắn rất yêu quý. Nhưng việc bà ấy liên tục nhắc khéo hắn về việc tìm kiếm cho một người vợ phù hợp đang khiến hắn trở nên khá mệt mỏi. Thêm vào đó là nỗi kinh hoàng vào mỗi đêm của hắn về việc mẹ hắn bị tra tấn, thường xuất hiện mỗi khi bà ấy trở về sau những chuyến đi kéo dài hàng tháng, khiến hắn phải nói rằng đây không phải là một trong những ngày sinh nhật tuyệt vời mà hắn từng mong đợi.

"Khá ổn. Mẹ tôi đã quay lại Anh Quốc," đó là một câu trả lời trung thực.

"Thật tuyệt, anh chắc phải nhớ bà ấy khi bà ấy ở nước ngoài. Bà ấy ở cùng anh chứ?"

"Không, bà ấy có nhà riêng của mình," đó là Trang viên cũ của nhà Lestrange, nhưng Draco đã bỏ qua chi tiết cụ thể đó.

"Bà ấy có thường xuyên quay lại Anh không?"

"Hai lần một năm, thường là vài tháng một lần. Bà ấy sẽ về để đón Giáng sinh và Năm mới, sau đó luôn là vào ngày sinh của tôi... vào mùa hè," hắn không định nói về chi tiết đó. Hắn không có ý cho cô biết.

Đôi mắt cô mở to. "Ôi trời, cuối tuần này là sinh nhật của anh sao?"

"Không."

"Anh đúng là một kẻ dối trá. Tôi nói đúng rồi phải không? Không thể tin được là anh đã không nói bất cứ điều gì với tôi cả!"

Draco nhướng mày. "Và tại sao tôi phải nói với cô cơ chứ?" tại sao cô lại phải quan tâm cơ chứ?

Nhưng bây giờ Granger đang bắt đầu nửa la hét, nửa lẩm bẩm với chính mình. "...lẽ ra phải biết... không nghĩ là... thảo nào mà... mình sẽ chỉ cần... nhưng anh thực sự đã nên nói cho tôi biết đấy!"

Draco thấy hơi bực mình. "Để làm gì cơ chứ, Granger? Gì, chẳng lẽ cô định đi mua quà cho tôi bây giờ sao?" chúng ta không phải là bạn. Chúng ta là... chúng ta là điều gì đó, nhưng không phải bạn.

Cô mỉm cười với hắn rồi bước ra khỏi chỗ ngồi của mình. Trước khi hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô quay lại với một chiếc bánh nướng nhân việt quất và đặt nó trước mặt hắn.

"Chúc mừng sinh nhật, Malfoy!" cô nói một cách vui vẻ, và quá to so với bình thường. Cô lại ngồi xuống và nở một nụ cười khác với hắn. Hắn lườm cô bằng ánh mắt hằn học nhất mà hắn có thể tạo ra được, nhưng tay hắn đã di chuyển về phía món bánh nướng.

Hermione cười đắc thắng và bắt đầu lục tung túi xách của mình. Draco đứng hình. "Granger, tôi thề với Merlin, nếu cô đang chuẩn bị lấy nến sinh nhật ra khỏi chiếc túi chứa-đựng-cả-cuộc-đời-của-cô đó, tôi không quan tâm rằng sáng nay tôi sẽ phải dùng Bùa quên với bao nhiêu người đâu. Tôi sẽ biến tóc cô thành màu tím đấy."

"Thư giãn đi Malfoy, tôi chỉ muốn lấy bản sao của dự luật nhân mã thôi. Nhưng tất nhiên, tôi có thể bắt đầu hát bài 'Chúc mừng sinh nhật', nếu anh thích?"

Hắn lại ném cho cô thêm một cái lườm nữa và ăn hai miếng bánh nướng, trước khi cô nghĩ ra thêm một trò xấu hổ nào đó để phô diễn trước tất cả những người ở đây.

Granger nhìn đồng hồ và cau mày. "Suy nghĩ lại thì, chúng ta có thể thảo luận về vấn đề này trong khi chúng ta đi bộ không? Tôi có một buổi thuyết trình với bộ phận phải tham dự vào sáng nay."

Hermione, trước sự ngạc nhiên của Draco, đã tiếp thu nhiều chỉnh sửa đề xuất của hắn đối với lời mở đầu trong bộ dự luật của cô. Hầu hết những lời đánh giá của hắn đều liên quan đến những từ ngữ cảm tính hơn những từ mà cô thường sử dụng, và hắn khuyên cô nên tập trung nhiều hơn nữa vào lợi ích công cộng, rằng xã hội phù thủy đã nhận được những gì từ những đề xuất của cô.

Cô trầm ngâm gật đầu khi họ phải tách nhau ra. "Hmm, đây chắc chắn là điều cần xem xét trong bản thảo tiếp theo của tôi. Tôi vẫn đang chờ nghe về kết quả của phiên bản hiện tại. Gặp lại vào ngày mai chứ?"

"Tạm biệt Granger."

Hắn đợi cho đến khi cô đi xa hơn một chút trước khi cất tiếng gọi. "Nhân tiện, Granger, sinh nhật của tôi là ngày mùng năm tháng Sáu."

Mình có thể kiểm soát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro