CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Bảy, năm 2007

Một trận mưa như trút của mùa hè ập tới. Nhưng bên trong lối vào của quán cà phê, Hermione đang hoảng loạn về một điều gì đó mà Draco không hiểu là gì.

"Cô bị sao vậy?"

Nhưng cô không để tâm đến hắn, cứ tiếp tục đưa tay ngày càng sâu vào chiếc túi được nới rộng của mình và lẩm bẩm. "Ôi không, không, không, làm sao mà lại không có được cơ chứ?"

Những người khác liên tục phải nhích qua hoặc chen vào giữa họ khi họ rời đi hoặc bước vào quán cà phê trong khi Hermione vẫn còn đang bận lục tung túi xách của mình, còn Draco thì đang dần trở nên cáu kỉnh hơn vì mất kiên nhẫn.

"Ôi không thể tin được, tôi quên mang ô rồi!"

Draco nhếch mép. "Ý cô là mặc dù cô đã nhét vào chiếc túi đó toàn bộ nhà cửa, thư viện và văn phòng của mình, cô đã quên một thứ đơn giản như một chiếc ô sao? Tệ thật, ngoài kia mưa to thế này cơ mà."

"Ôi, im đi," cô từ bỏ việc tìm kiếm và sợ hãi nhìn ra bên ngoài cơn bão, sau đó hướng ánh mắt đầy hy vọng vào hắn.

Nụ cười nhếch mép của hắn chỉ càng rõ rệt hơn. "Quên đi, Granger."

Cô đã thực sự dậm chân. Như một đứa trẻ. "Đi mà Malfoy! Đưa ô cho tôi đi! Tôi phải trình bày bản dịch Cổ ngữ Rune của mình cho liên lạc viên Người cá ngay khi tôi đến được chỗ làm nữa!"

"Không đời nào! Không phải lỗi của tôi khi cô để quên một thứ nhỏ nhặt như một cái ô."

"Ra dáng đàn ông ghê cơ! Chẳng phải anh đã từng được học về phép xã giao trong thời thơ ấu đầy quý tộc được nuông chiều một cách quá mức của mình sao?"

"Hai lần một tuần. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi cần chiếc ô của mình vì như đã nói, tôi có một cuộc họp rất quan trọng với các đại diện Bộ và các cấp cao hơn tại công ty của tôi vào sáng nay, một cuộc họp mà cô sẽ khiến tôi đến muộn mất. Nên là chúc may mắn, Granger."

Draco mở ô của mình ra và sải bước ra ngoài trời đang mưa như trút nước, tự cắn vào bên trong má mình để không bật cười thành tiếng. Cô nàng Biết Tuốt phía sau hắn đang rơi vào một tình huống khá hóc búa: có quá nhiều Muggles xung quanh để cô có thể dùng phép biến hình, hoặc triệu hồi một cái ô, hoặc tạo ra một bản sao từ chiếc ô của Draco.

Quay người lại để quan sát, hắn chờ đợi một cách thoải mái và khô ráo dưới chiếc ô đen của mình. Hermione rón rén mở cửa, nhường chỗ cho một cặp đôi đang lao vào trong, rồi đứng đơ người dưới mái hiên. Đó là chỗ trú cuối cùng của cô dưới trận mưa như trút nước trước mặt mình, và hắn nhìn khuôn mặt cô đi từ sự sợ hãi đến sự cam chịu đầy nghiệt ngã. Cô bắt đầu cởi cúc của chiếc áo khoác màu xám của mình, và Draco kinh hoàng nhận ra rằng cô đang có ý định dùng chiếc áo khoác nhỏ mỏng manh đó để che đầu mình, đồng nghĩa với việc chiếc áo sơ mi trắng bên dưới của cô sẽ bị lộ ra ngoài trời mưa hoàn toàn và chỉ trong vài giây, sẽ khiến nội y của cô bị lộ ra. Đó thực sự là một cảnh tượng quá hãi hùng để chứng kiến.

Rên rỉ vì phải lựa chọn trở thành một quý ông hay đi làm muộn giờ, hắn thở dài và đi về phía cô. "Đừng có làm trò ngớ ngẩn như thế Granger. Lại đây!"

Hắn nắm lấy cẳng tay của cô và kéo cô về phía trước, sau đó giữ chặt cô bên mình, để cô có thể đứng dưới chiếc cô của hắn một cách hoàn toàn. Cô khẽ thét lên một tiếng nhỏ, và phải gồng người lên để lấy lại thăng bằng bằng cách vòng một tay qua eo hắn và tay kia đặt ra sau lưng hắn.

Cả hai người họ đều không nói một lời nào khi hắn đang gần như lôi cô lẫn bản thân mình xuống phố cùng nhau. Draco tập trung vào việc đếm nhịp thở của mình, nhưng cũng không thở quá mạnh. Hắn luôn phải tập trung nhiều vào việc điều chỉnh hơi thở của mình thế này sao? Mình có thể kiểm soát được.

Cô thấp hơn nhiều so với những gì hắn tưởng trước đây. Đỉnh đầu của cô hầu như không chạm được vào cằm của hắn, nếu cô ôm hắn từ phía trước, thay vì từ bên cạnh. Tất nhiên, đó hoàn toàn không phải là vị trí của họ ở hiện tại. Họ chắc chắn không hề ôm ấp nhau, từ bất cứ góc nhìn nào. Hắn chỉ đang hộ tống một phụ nữ đến nơi làm việc của cô ấy mà thôi. Lịch sự và đúng mực. Cô ấy đã chọn buổi sáng đặc biệt này để trở nên đãng trí, và đó không phải là lỗi của hắn.

Hermione điều chỉnh dáng đi của mình một chút để phù hợp với sải chân dài hơn của hắn và siết chặt lấy hắn. Giật mình vì chuyển động này của cô, Draco hít vào một hơi và khi làm như vậy, hít được luôn mùi hương trên tóc cô. Mình. Có. Thể. Kiểm. Soát. Được.

Draco đã luôn tưởng tượng khi họ còn đi học, rằng tóc của Hermione Granger sẽ có mùi như cỏ khô. Giờ đây, hắn nhận ra rằng đó rõ ràng là một suy nghĩ ​​ngu ngốc và ấu trĩ, và đã được chứng minh rằng nó hoàn toàn không đúng. Tóc của Hermione Granger có mùi giống như một loại hoa mà hắn không nhận ra, nhưng hắn có thể dùng cả cuộc đời của mình để cược rằng đó là mùi hương của một loài hoa nào đó. Đó không phải là mùi hương của những loài hoa từ trong khu vườn của Trang viên, cũng không phải là từ những loài hoa đang được trồng trên đất nhà hắn, và chắc chắn không có gì trong nhà kính của Hogwarts. Vậy đó là gì?

"Tôi, ừm... nghĩ tới đây là được rồi," cô từ từ rút tay mình ra khỏi người hắn khi họ đến gần lối vào Quán Cái Vạc Lủng. Cô lấy một chiếc bút Muggle của mình ra khỏi túi xách và dễ dàng biến nó thành một chiếc ô.

"Cảm ơn Malfoy, hẹn gặp lại vào ngày mai," cô lẩm bẩm và gần như bỏ chạy theo hướng ngược lại mà không cần đợi câu trả lời.

Và khi gõ cây đũa phép của mình vào cổ áo để bộ vest biến thành bộ áo choàng, hắn tự hỏi tại sao không ai trong hai người họ nghĩ tới việc chạy thục mạng dưới mưa và sau đó thực hiện một loạt các Bùa khô đơn giản trước khi đến chỗ làm.

.

Draco đang cố gắng tập trung, thực sự là vậy. Đó là một đặc ân khi sếp của hắn để hắn và chỉ một số người khác được tham gia vào dự án tư vấn này với Bộ. Nhưng không phải là lỗi của hắn khi nhân viên Bộ đang nói bằng một giọng lơ lớ đến mức tâm trí hắn buộc phải đi lang thang tới nơi khác để giữ cho hắn được tỉnh táo. Và tất nhiên, tâm trí của hắn không hẳn là đang lang thang, mà gần như là đang tập trung vào một suy nghĩ cụ thể.

Đó là Hermione Granger cùng mớ tóc gợn sóng màu mật ong, thơm mùi hương hoa của cô mà đã xõa bên cạnh thân mình hắn vào sáng nay. Vòng tay cô ôm chặt lấy lưng hắn và phần eo của hắn. Nếu hắn tập trung vào vùng ký ức đó, hắn vẫn có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô đã siết nhẹ chiếc áo sơ mi của hắn như thế nào khi cô ôm chặt lấy hắn để giữ thăng bằng. Giờ hắn đã biết cảm giác khi bàn tay của Granger đặt trên cơ thể mình là như thế nào. Mình có thể kiểm soát được.

Merlin chết tiệt ơi, đúng là hắn ta đang thiếu hơi gái rồi. Nếu như một người phụ nữ chỉ cần ôm hắn như vậy chỉ trong vài phút cũng đủ để phân tán tư tưởng của hắn, thì hắn quả thật đang muốn được làm tình với ai đó đến mức tuyệt vọng rồi. Đó có lẽ là điểm mới của tình huống này. Hắn chưa bao giờ gần gũi với Granger đến thế trong suốt cuộc đời mình, vì vậy đó có lẽ chỉ là sự ngạc nhiên của hắn khi phải choàng tay qua người cô đã khiến tâm trí hắn rối loạn. Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì không đời nào Granger lại đang ngồi làm việc mà đi nhớ về khoảnh khắc cánh tay của hắn đang ôm lấy cô cả.

Draco giật mình quay trở lại thực tại khi nghe sếp của mình, Bellamy Wright-Johnson, nhắc đến tên hắn. Gạt bỏ mọi suy nghĩ về bàn tay đã chạm vào người hắn của Granger vào sáng nay, hắn tập trung lắng nghe khi sếp của hắn cho hắn gợi ý để trình bày về các khoản tài chính cho sáng nay.

Trong những năm không tổ chức Cúp Quidditch Thế giới, nhiều quốc gia trên khắp châu Âu đã tổ chức một số trận đấu giao hữu quốc tế để quyên tiền cho các tổ chức từ thiện cứu trợ khác nhau. Năm nay, Anh sẽ đấu với Pháp, và công ty của Draco luôn ký hợp đồng để giúp đội tuyển chọn những cầu thủ tham gia vào danh sách tuyển Anh. Đây là năm thứ ba Draco được cấp trên yêu cầu vào hội đồng tuyển chọn, và hắn luôn sử dụng một trong những tài năng đặc biệt của mình: với tư cách một người thừa kế Thuần chủng giàu có, người biết cách xử lý những khối lượng vàng lớn, Draco khá giỏi trong việc quản lý ngân sách. Vì trận đấu này là một sự kiện quốc tế với niềm tự hào của người Anh, các cầu thủ sẽ cần những bộ đồng phục phù hợp, cũng như thống nhất xem mẫu chổi nào là thích hợp để sử dụng cho toàn đội. Cộng với chi phí an ninh, pháp y, nhà cung cấp và đội bảo vệ ma thuật từ Bộ sẽ làm việc trên sân vận động đã chọn.

Khi Draco đã hoàn thành việc thuyết trình về bản báo cáo đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của mình cho các thành viên trong văn phòng của hắn, cho Ban Thể dục Thể Thao Pháp thuật, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, cộng với một số thành viên trong Ban Quan hệ Công chúng của Bộ, hắn quay trở lại chỗ ngồi của mình và Bellamy gật đầu phê duyệt.

"Có ai có bất kỳ câu hỏi bổ sung nào về ngân sách đã được trình bày không?" Bellamy hỏi.

Một phù thủy với mái tóc màu nâu vàng từ Bộ Quốc tế, trông có vẻ quen thuộc với Draco, giơ tay từ đầu bên kia của chiếc bàn hội nghị dài.

"Ngân sách đó phù hợp với nhu cầu của chúng tôi và tôi cũng không thấy lý do gì mà bộ phận của tôi không phê duyệt kế hoạch này cả. Tuy nhiên tôi muốn đưa ra yêu cầu thêm thông dịch viên vào cuộc đàm phán của chúng tôi với các phái đoàn Pháp. Các câu thần chú dịch thuật khá là vô dụng khi được sử dụng trong các cuộc gặp trực tiếp và chúng tôi muốn có một người phiên dịch phù hợp trong năm nay."

Khi người phụ nữ trẻ nhắc tới "người phiên dịch phù hợp", chàng trai ở bên phải Draco thoáng bật cười. Draco trừng mắt nhìn Cormac McLaggen, tự hỏi thằng dở hơi đó thấy chuyện này buồn cười ở chỗ nào.

Một số người đứng đầu của các bộ phận khác đã lên tiếng để trả lời câu hỏi này và một cuộc tranh luận qua lại đã nổ ra sau đó về việc tìm kiếm một ứng viên phù hợp. Draco đảo mắt và lên tiếng. "Tôi có thể đảm nhận chuyện đó."

Mọi trưởng bộ phận trong phòng quay lại nhìn chằm chằm vào hắn, tỏ vẻ nghi ngờ. Draco nhìn lại tất cả bọn họ, không hề nao núng.

"Anh ư? Anh có thể nói tiếng Pháp sao?" người phụ nữ đó hỏi.

"Tôi sẽ không đề nghị nếu tôi không thông thạo," hắn nói một cách lịch sự hết mức có thể. Người phụ nó nhìn hắn trong vài giây rồi gật đầu.

Cuộc họp kết thúc khi mọi người bắt đầu thu dọn các ghi chú của mình và quay trở lại văn phòng của họ. Draco đi theo Bellamy và những người đồng nghiệp còn lại của hắn khi họ bước ra khỏi phòng họp, nhưng một giọng nói cất lên khi hắn ra tới cửa.

"Này, Malfoy!"

Đó là người phụ nữ trẻ với mái tóc màu nâu vàng đã hỏi về người phiên dịch tiếng Pháp. Khi cô đến gần hắn, Draco nhận ra rằng hắn quen cô gái này. Cô ấy chìa tay mình ra.

"Susan Bones, chúng ta từng học cùng khóa tại Hogwarts."

Ôi đúng rồi. Chết tiệt thật. Bọn Tử thần Thực tử đã giết dì của cô ấy, Amelia Bones. Tuyệt vời thật đấy.

"Ờm, xin chào," hắn bắt tay Susan một cách ngượng ngùng.

"Xin lỗi vì đã hỏi như vậy trước mặt mọi người, chỉ là, sau sự cố vào năm ngoái với Nga, tôi cần phải chắc chắn về mọi thứ."

"Chuyện gì đã xảy ra vào năm ngoái?"

Ngay lúc đó, McLaggen lướt qua hai người họ, nhướng mày và nháy mắt với Susan. "Rất vui được gặp em, Bones," McLaggen gằn giọng và nở một nụ cười giả tạo khi rời khỏi phòng.

Draco đảo mắt, nhưng nó chẳng là gì so với vẻ khinh thường công khai trên khuôn mặt Susan.

"Đấy. McLaggen là vấn đề của năm ngoái. Tên khốn đó nói với tôi là hắn thông thạo tiếng Nga."

"Hắn có thông thạo không?"

Susan khịt mũi. "Tuyệt đối không. Hắn không xuất hiện trong cuộc họp và chúng tôi phải dựa vào những câu thần chú dịch thuật đó, điều đó thật khó chịu. Khi tôi chất vấn hắn, hắn chỉ nhún vai và nói với tôi rằng hắn chưa bao giờ nói rằng hắn có thể nói tiếng Nga, chỉ là hắn có năng khiếu về các loại ngôn ngữ khác nhau, nếu tôi nhớ đúng lời của hắn."

"Tôi không hiểu lắm..."

"Hắn chỉ muốn lột đồ của tôi thôi," Susan nói thẳng.

"Ồ," Draco thấy mặt mình đỏ bừng lên, không biết phải trả lời như thế nào. Susan chỉ nhún vai. "Hắn là một tên ngốc. Dù sao thì, cảm ơn vì đã đề nghị được làm thông dịch viên cho chúng tôi. Tôi cho rằng tôi sẽ làm việc với anh vào tháng tới," cô bắt tay hắn một lần nữa, rồi đi ra khỏi phòng.

.

Hermione đã không nói với Ginny về cái "sự cố ô dù" đó. Cô không chắc mình sẽ phải diễn đạt lời giải thích của mình về những gì đã thực sự xảy ra. "Chà, anh ta đã nắm lấy tay chị và thực sự là chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm lấy eo anh ta và đúng, chị có thể cảm thấy anh ta gầy và săn chắc như thế nào bên dưới những bộ đồ đắt tiền đó. Và đúng là anh ta có mùi khá thơm, và anh ta có thể nghĩ là chị chẳng khác nào một con khỉ đầu chó say xỉn khi vuốt ve chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh ta như thế chỉ để không ngã đập mặt xuống đất."

Hermione khịt mũi và vùi đầu vào tay mình trong giây lát. Lời biện hộ đó nghe thật nực cười, ngay cả khi nó chỉ đang diễn ra trong đầu cô. Không đời nào Draco Malfoy sẽ dành cả cuối tuần để nghĩ về vòng tay của cô đã ôm lấy cơ thể hắn ra sao, vì vậy có lẽ cô nên cố gắng quên đi tất cả thì hơn.

Nhưng tất nhiên, Ginny ngu ngốc và những suy nghĩ điên rồ của cô ấy từ vài tuần trước cứ lởn vởn trong đầu Hermione. Có thể "điên rồ" là hơi cường điệu, nhưng thực sự thì, Ginny có nghĩ Malfoy hấp dẫn không?

Nói một cách khách quan thì, ừ, Hermione có thể thừa nhận nếu đang bị một cái cây đũa phép dí vào cổ họng, thì đúng, hầu hết mọi người sẽ coi Draco Malfoy là một người đàn ông có vẻ ngoài hấp dẫn. Hắn có một ngoại hình rất khác biệt với mái tóc màu bạch kim kỳ lạ, kết hợp với đôi mắt xám bạc và nước da trắng ngần, bằng cách nào đó lại khiến hắn trở nên có phần điển trai thay vì khiến hắn trông giống như một tên ma cà rồng kém cỏi. Hắn có vẻ ngoài cao ráo, và khuôn mặt hắn có những đường nét góc cạnh của sự quý tộc, và hắn cũng rất biết cách ăn mặc khi diện những bộ quần áo tối màu, được thiết kế riêng của hắn. Và bây giờ Hermione thậm chí còn có thể nói rằng, bên dưới bộ quần áo đắt tiền đó, thì hắn thực sự có một cơ thể săn chắc và hấp dẫn...

Không, dừng lại. Chuyện này không hợp lý chút nào.

Hermione thở dài với chính mình và đẩy cửa quán cà phê ra, để rồi nhìn đối tượng trong suy nghĩ hiện tại của cô đang ngồi trong tư thế cứng nhắc, ưu tú trên chiếc bàn quen thuộc của họ.

Có phải là cô đang tưởng tượng ra không, hay miệng hắn thực sự vừa vểnh lên một cách kỳ cục ngay khi hắn nhìn thấy cô vậy?

"Chào buổi sáng," cô đặt chiếc túi xách của mình vào ghế đối diện với hắn.

"Granger. Cắt tóc rồi à?"

Giật mình trước nhận xét của hắn về ngoại hình của cô, đôi mắt mở to của cô bắt gặp ánh mắt bình thản của hắn. Sự thản nhiên mà cô nhìn thấy ở đó chỉ khiến cô càng thêm bối rối hơn.

"Ồ! Ý tôi là ừ... tôi đã cắt tóc... ngày hôm qua, trước bữa tối tại nhà Weasleys, chỉ là tỉa bớt một chút mà thôi," Hermione nhìn sang chỗ khác và loay hoay với dây đeo vào túi xách của mình.

"Tôi sẽ đi mua trà. Anh có muốn uống gì không?"

"Không, cảm ơn," hắn thì thầm và Hermione cố gắng không nghĩ rằng hầu hết phụ nữ có thể sẽ thấy âm sắc trầm trong giọng nói của hắn khá hấp dẫn. Cô rời mắt đi chỗ khác và hướng đến quầy.

Cũng không phải là hắn nói rằng hắn thích mái tóc của cô, hay là trông nó đẹp đẽ như nào đó. Merlin ơi, tại sao cô lại tỏ ra khó chịu trước một nhận xét vô tư về tóc của mình như vậy chứ? Cô thật ngớ ngẩn và viển vông. Nhưng thật kỳ lạ là hắn lại có thể nhận ra một chi tiết nhỏ như vậy.

Khi còn hẹn hò, Ron đã từng hỏi cô đã dùng loại bùa gì trên tóc để tóc luôn có độ dài như vậy, và cô đã nhìn anh như thể anh có ba cái đầu. Có một sự cố đáng nhớ khi cô đã cắt đi một nửa số tóc của mình và trở về nhà với hy vọng sẽ nhận được bất kỳ ý kiến ​​nào đó từ Ron. Cô gần như đã phải hét vào mặt Ron rằng cô vừa trở về từ tiệm làm tóc và anh không nhận thấy điều gì khác lạ về mái tóc của cô sao trước khi anh nhún vai và nói rằng nó trông vẫn như cũ.

Người phụ nữ lớn tuổi đứng sau quầy đáp lại lời chào tươi rói của Hermione, nhưng khi bà ấy đưa cho Hermione tách trà của mình, bà đưa kèm cho cô thêm một đĩa bánh nướng.

"Ồ, cháu xin lỗi, cháu không gọi món này."

Người phụ nữ nở một nụ cười nhỏ. "Cái này là cho anh người yêu đẹp trai của cháu, cháu gái à. Cậu bé đó có thể cố gắng che giấu điều đó, nhưng không khách hàng nào ăn bánh nướng việt quất ở tiệm này lại trông như thể chưa từng được nếm bất cứ thứ gì ngon như vậy trong đời trước đây như cậu bé đó cả."

Hermione trố mắt nhìn người phụ nữ lớn tuổi. "Đó không phải là người yêu của cháu... đó chỉ là... Ý cháu là, bọn cháu không phải... đó không phải..." cô nói lắp bắp nhưng nụ cười của người phụ nữ không hề phai nhạt đi.

"Chà, dù sao thì, cho dù mối quan hệ giữa cả hai là gì, thì cứ nói rằng đây là món mời của tiệm hôm nay nhé. Cậu bé đó để lại tiền boa khá nhiều đấy."

Hermione cảm thấy mặt mình ửng đỏ một cách trầm trọng. Cô với Draco chỉ là bạn bình thường. Nhưng điều đó không đúng, một giọng nói nhỏ trong đầu cô nói. Đã bao giờ anh ta thể hiện hay ám chỉ hai người là bạn chưa? Hai người chỉ đơn giản là người quen mà thôi.

Hermione thở dài khi cô đến gần bàn và đặt đĩa bánh xuống trước mặt Draco. Hắn nhướng một bên lông mày hoàn hảo về phía cô. Đừng. Ngưỡng. Mộ. Vẻ. Ngoài. Của. Anh. Ta. Nữa.

"Anh có một người ngưỡng mộ ở cửa hàng này đấy," cô giải thích và hất đầu về phía người phụ nữ lớn tuổi. Cô đã nghĩ hắn sẽ nhếch mép cười. Cô đã mong hắn sẽ bật mí về sức mạnh của vẻ ngoài bảnh bao để hắn có thể nhận được những món quà miễn phí như vậy từ các bà già.

Cô không ngờ rằng mặt hắn sẽ tái đi và trông hắn có vẻ khó chịu hơn. "Tôi không cần... điều này là hoàn toàn không cần thiết. Người phụ nữ đó bị làm sao vậy?"

Hermione nhún vai, bối rối trước sự khó chịu của hắn. "Tôi chắc chắn đó là vì anh là một khách quen ở đây và bà ấy là một chủ doanh nghiệp hiểu biết. Bà ấy nói rằng anh boa cho nhân viên ở đây khá lời."

Hắn hơi di chuyển thân mình và hướng mắt về phía cửa, về phía lối ra. "Nhưng bà ấy thực sự không cần phải tặng bánh nướng như một món đồ từ thiện cho những người như tôi."

"Có phải vì bà ấy là người Muggle không?"

Vẻ mặt của hắn chuyển từ sự khó chịu ngượng ngùng sang sự bực tức. "Cái quái gì vậy Granger? Không! Tại sao cô luôn luôn..." hắn thở dài và đưa tay vuốt mái tóc màu bạch kim của mình. "Quên đi," hắn nói với vẻ cam chịu.

Merlin ơi, hắn thật sự quá khó đoán. Có khó đoán như đôi mắt bạc ấy không?

Họ im lặng khi cùng nhau đi làm và hắn chỉ chào cô một cách cộc cằn "Hẹn gặp lại, Granger," khi họ tách nhau ra và đi tới văn phòng của mình. Cô có thể nhận ra đôi vai của hắn đang co lại một cách cứng nhắc khi hắn quay đi, rằng có điều gì đó đang khiến hắn cảm thấy phiền lòng. Đôi vai rộng, rắn chắc, vững chãi của hắn...

Hermione thầm chửi tiềm thức của chính mình và cằn nhằn suốt quãng đường đi làm sau đó. Có lẽ cô nên chấp nhận lời đề nghỉ của Ginny hoặc Padma và để cho họ sắp xếp cho cô một buổi hẹn hò với ai đó, nếu như hormone của cô hành động một cách vô lý như thế này với Draco Malfoy chết tiệt.

.

Thời tiết dễ chịu và ôn hòa vào giữa tháng Bảy, khi Draco đi bộ qua Hẻm Xéo vào giờ ăn trưa. Hắn vừa kết thúc buổi gặp mặt với Lương Y Browning trong tháng này và cảm thấy hơi kiệt sức. Hắn đi một đoạn đường dài hơn bình thường khi trở lại văn phòng, hy vọng một chút không khí trong lành sẽ hồi sinh được hắn trong thời gian còn lại của ngày hôm nay.

Đó là một cuộc hẹn có phần hơi mệt mỏi so với mọi khi, chủ yếu là vì cuộc trò chuyện của hắn với Granger vào tuần trước khiến tâm trạng của hắn có phần không tốt.

Điều mà hắn muốn thể hiển rõ ràng nhất là nỗi kinh hoàng của bản thân đối với người phụ nữ Muggle này, một người không nợ hắn bất kỳ điều gì cả, một người không biết gì về quá khứ đáng xấu hổ của hắn, lại đối xử rất tử tế với hắn. Hắn thấy một cảm giác khó chịu dâng lên cổ họng mình khi người phụ nữ này nghĩ rằng Draco chỉ là một vị khách quen thuộc tốt bụng nào đó, trong khi hắn đã từng muốn tiêu diệt những người như bà ấy. Đó là ý của hắn khi nhấn mạnh cụm từ "một kẻ như tôi". Một kẻ ác độc. Một kẻ thấp hèn. Một kẻ đã không còn trong sạch.

Và tất nhiên, Granger đã cho rằng hắn chỉ đang cư xử như một kẻ thuần chủng, kiêu ngạo và đầy thành kiến. Hắn không có ý trách cô, nhưng dĩ nhiên là hắn vẫn cảm thấy có phần bị tổn thương.

Browning đã hỏi Draco một lần nữa trong buổi gặp mặt của họ về "người bạn" mới này của hắn. Draco thấy một cảm giác khó chịu trong lồng ngực của mình khi nói ra từ đó. Hắn không chắc rằng hắn và Granger là bạn của nhau. Bất cứ điều gì xảy ra giữa họ vào mỗi buổi sáng vẫn không được đặt tên và không có định nghĩa. Draco cảm thấy rằng mọi thứ không nhất thiết đều phải được gọi tên như vậy.

Và như mọi khi, Browning tiếp tục gặng hỏi hắn. Bởi vì suy cho cùng, đây cũng là lý do tại sao Draco trả tiền cho ông ấy.

"Tại sao anh không nghĩ hai người là bạn?"

Draco nhún vai. "Cô ấy có rất nhiều bạn bè. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ coi tôi là một phần trong đó."

Browning nhìn hắn qua cặp kính của mình, hai tay đan vào nhau. "Tại sao không? Hai người đã tự nguyện dành năm ngày trong một tuần cho nhau mà, phải không?"

Điều đó không sai, và đó luôn là phần thú vị nhất trong ngày của hắn. Hắn tự hỏi liệu Granger có cảm thấy như vậy không.

"Tôi không nghĩ rằng tình bạn với một người như tôi là điều mà cô ấy muốn theo đuổi."

Xoạt, xoạt, xoạt, tiếng bút lông lướt trên tờ giấy da.

"Vậy anh có muốn theo đuổi điều đó không?"

Câu hỏi của Browning khiến hắn mất cảnh giác. "Làm bạn với Gr... với cô ta á?" hắn dường như đã tiết lộ gần hết mọi bí mật ở khoảnh khắc đó. Có khôn ngoan không khi tiếp tục nói dối Lương Y của hắn như vậy? Có lẽ là không, Draco tự nói với bản thân, nhưng hắn vẫn không thể tiết lộ danh tính của cô gái mà hắn đã dành cả buổi sáng uống cà phê cùng lại tình cờ là đối tượng từng bị hắn thường xuyên xúc phạm bởi lời nói, và sau đó là bị tra tấn thể xác tại nhà riêng của hắn. Nếu hắn phải chứng kiến ​​Browning lôi tất cả những cuộn giấy da đã được cất đi từ nhiều năm trước ra, khi hắn từng có những cơn hoảng loạn khiến hắn muốn phát bệnh khi thảo luận về cách điều trị trước đây với những vấn đề liên quan đến Hermione Granger, thì chẳng có chút rượu Whisky hoặc Liều thuốc Điềm tĩnh nào có thể giúp hắn được cả.

Browning để câu hỏi của Draco lơ lửng trong không khí. Salazar ơi, người đàn ông này không bao giờ để hắn thoát khỏi mấy chuyện như thế này cả.

"Tôi không biết. Tôi chỉ là không cần thêm bất kỳ người bạn nào nữa," đó là một câu trả lời thảm hại và Draco biết Lương Y của hắn sẽ nhìn thấu nó.

"Bởi vì anh đã có quá nhiều bạn bè rồi sao?" ôi mẹ kiếp.

Draco cố gắng không chửi bậy thành tiếng, nhưng lại lẩm bẩm một câu trả lời lạnh lùng và khinh thường nhằm truyền tải cảm xúc tương tự của mình. "Tôi không cần thêm ai nữa."

Xoạt, xoạt.

"Anh đã lâu không nhắc đến Theo Nott trong một thời gian. Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào?"

Được đấy, ông già.

Draco nhăn mặt. "Trong một tháng gần đây thì không. Tôi nghĩ Theo dạo này đang khá bận công việc."

Browning hướng sự chú ý của mình vào miếng giấy da lơ lửng trước mặt, trong khi Draco thì cắn vào bên trong má của mình. Cuối cùng thì hắn cũng không thể ngăn cản nổi bản thân và thốt ra cái câu hỏi đang lởn vởn ở trong đầu mình.

"Làm sao mà tôi biết được liệu chúng tôi có phải là bạn bè không? Làm sao mà tôi biết được liệu cô ấy có muốn điều đó không?" Draco ghét giọng nói có phần thiếu tự tin của chính mình. Những người mang họ Malfoys không cần bạn bè. Họ tự liên minh lại với nhau và tạo ra những mạng lưới quan hệ và tham gia những trò chơi xã hội một cách xảo quyệt đến mức không cần những thứ ngớ ngẩn như tình bạn. Đó là cách mà Draco đã được nuôi dạy. Và hãy nhìn xem thái độ đó đã khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh nào...

"Chà, từ những gì anh đã nói với tôi, hai người sẵn sàng gặp nhau trước khi làm việc, một số ngày còn có những cuộc tranh luận sôi nổi, đôi khi là cả những cuộc cãi vã. Anh nói về những ngày cuối tuần cũng như sự nghiệp của mình với cô ấy. Cô ấy thách thức anh, nhưng anh có vẻ thích trò chuyện với cô ấy. Cô ấy đã giúp anh tránh né được một cơn hoảng loạn và dường như rất vui khi được xuất hiện cùng anh, ngay cả khi chỉ là trong thế giới Muggle. Anh nói rằng anh đã từng bắt nạt cô ấy khi còn ở trường, nhưng Draco, anh có nghĩ rằng nếu cô ấy vẫn còn sử dụng những hành động trong quá khứ của anh để đánh giá anh, thì cô ấy có lẽ đã không cư xử như vậy không? Đã nhiều tháng rồi, phải không? Vậy mà anh vẫn không coi đây là tình bạn sao?"

Draco nghiêng đầu qua lại và cố gắng chống lại cảm giác kỳ lạ đang hiện ra từ bên trong lồng ngực hắn. Đã rất lâu rồi hắn chưa cảm thấy nó, đến nỗi hắn phải mất vài phút để nhận ra rằng cảm giác đó chỉ có thể là sự hy vọng.

"Anh chỉ gặp cô ấy vào buổi sáng để uống cà phê thôi, đúng không?"

"Đúng, nhưng tôi cũng đi bộ với cô ấy đến nơi làm việc nữa."

Xoạt, xoạt.

"Nếu anh muốn vun đắp tình bạn này, thì thay vì chỉ đi uống cà phê với nhau vào buổi sáng, tại sao anh không mời cô ấy tham gia một hoạt động khác vào buổi tối hoặc vào cuối tuần? Đi tới quán rượu hoặc đi ăn tối như anh hay làm cùng Theo chẳng hạn," Draco chần chừ và nhìn chằm chằm vào sàn của căn phòng.

"Tôi không chắc cô ấy muốn điều đó," hắn lẩm bẩm. Mình có muốn điều đó không?

Một tiếng cười quen thuộc kéo Draco trở lại hiện tại. Tiếng cười của Granger. Hắn có thể thề rằng hắn vừa mới nghe thấy tiếng cười đó từ một nơi nào đó gần đây. Liếc mắt nhìn khắp các con phố xung quanh, mắt hắn bắt được mái tóc bù xù với những lọn tóc xoăn của cô.

Cô đang ngồi ở một chiếc bàn bên ngoài tiệm kem của Florean Fortescue. Và đối diện với cô là một người khiến Draco đứng hình: Ron Weasley.

Draco rít lên một tiếng và lao ra góc của tòa nhà gần nhất. Trong một phút, hắn cân nhắc đến việc quay trở lại văn phòng của Browning và yêu cầu một cuộc gặp mặt khẩn cấp. Hắn thường tránh đi tới lối này trong Hẻm Xéo, do sự thiệt hại mà nó phải gánh chịu dưới tay của đám Tử thần Thực tử trong chiến tranh. Draco biết mình không thể mạo hiểm đi vào một số cơ sở ở nơi này, nếu không hắn sẽ bị dòm ngó hoặc bị chửi bới, và chắc chắn Fortescue nằm trong danh sách những cơ sở đó.

Hắn quan sát Granger và Weasley từ một khoảng cách an toàn, và ngạc nhiên trước tiếng cười của Granger. Hắn đã bao giờ khiến cô cười lớn như vậy chưa? Dĩ nhiên là không. Họ không phải là bạn. Thứ trước mặt hắn bây giờ mới được coi là tình bạn: hai người công khai ngồi cùng một chiếc bàn, nhìn ra thế giới vô tư, hạnh phúc và tràn ngập sự ngưỡng mộ trước mối quan hệ trong sáng và đẹp đẽ của họ.

Draco bây giờ đang bùng cháy với sự tò mò khi hắn tiếp tục quan sát hai người họ. Làm thế nào mà hai người này lại có thể không kết hôn vậy? Họ chắc chắn trông như một cặp đôi đã kết hôn. Từ cách cư xử cho đến nét mặt của họ không cho thấy gì khác ngoài sự ấm áp và tình cảm vô bờ bến dành cho nhau. Trông nó thật dễ dàng. Vậy Draco với Granger thì trông như thế nào khi ngồi chung với nhau? Chắc chắn là không thể trông dễ dàng, tự nhiên như thế này được. Hắn nhìn họ đứng lên rồi ôm lấy nhau thật chặt. Weasley hôn lên đỉnh đầu của Granger trước khi họ tách nhau ra và đi theo hai hướng khác nhau.

Xin lỗi Lương Y Browning, nhưng sau khi chứng kiến ​​màn thể hiện tình cảm dịu dàng cực kỳ khó chịu này, Draco sẽ đặt niềm tự hào của mình lên trên tất cả mọi thứ. Mình có thể kiểm soát được.

Không có chỗ cho một người như Draco trong cuộc sống của Hermione Granger, và sẽ không bao giờ có.

.

Tháng Tám, năm 2007

"Đọc dòng tiêu đề này và cho tôi biết anh nghĩ gì đi."

Draco nhìn lên từ ly cà phê của mình và thấy Hermione đang khua khoắng bản sao của tờ Nhật báo Tiên tri trước mặt mình. Hắn cầm lấy tờ báo và đọc tiêu đề của nó. "Kỷ lục về số Trẻ em Gốc Muggle Năm nhất Nhập học tại trường Hogwarts." Draco không biết phải nói gì cho đúng ý của Hermione.

"Không chắc phải nói gì... ý của nó khá là rõ ràng rồi mà."

Hermione tỏ vẻ khó chịu và giật lại tờ báo khỏi tay hắn.

"Chẳng lẽ anh không thấy có vấn đề gì với một bài báo đang kêu gọi sự chú ý đến tình trạng huyết thống của những học sinh mới này sao?"

Draco cau mày, vẫn không biết mình phải đáp lại kiểu gì.

"Anh có biết thế nào gọi là 'phân biệt đối xử' không?" Draco lắc đầu, và cố gắng không cảm thấy thật ngu ngốc.

Cô đặt tờ báo xuống bàn và hít một hơi thật sâu. Đây rồi, một bài luận văn của Hermione Granger. Hắn cố gắng không nở một nụ cười để cô không nghĩ rằng hắn đang giễu cợt cô.

"Đó là một chiến thuật của Voldemort..." Draco nhăn mặt trước cái tên, nhưng cô vẫn tiếp tục. "...Voldemort đã sử dụng nó rất tốt. Mặc dù hắn không phải là phù thủy đầu tiên, hay thậm chí là người đầu tiên sử dụng nó, nhưng tác dụng của nó vẫn còn kéo dài cho đến tận ngày nay. Nói một cách đơn giản, đây là chiến thuật tạo nên một nhóm người và biến họ thành tiêu chuẩn lý tưởng, trong trường hợp của xã hội phù thủy, chính là các phù thủy thuần chủng. Bất kỳ ai không được sinh ra trong tiêu chuẩn đó đều sẽ khao khát được trở thành một phù thủy thuần chủng. Việc này có thể coi như là cách duy nhất để giữ vững giá trị của họ, giúp họ có một bệ đỡ. Họ sẽ sẵn sàng thực hiện những ước muốn và truyền thống của nhóm người đó như thể những ước muốn và truyền thống đó là điều tốt nhất. Là điều duy nhất.

Bây giờ, bất kỳ người nào không phù hợp với khuôn mẫu đó, trong trường hợp này là phù thủy gốc Muggle hoặc Squib, sẽ là những kẻ khác biệt. Họ khác biệt, và bởi vì họ khác biệt nên họ sẽ có vị trí thấp hơn trong xã hội này. Và vì không ai muốn mình trở nên thấp kém hơn, nhất là khi các hệ thống và luật lệ được xây dựng để ủng hộ những người mang dòng máu thuần chủng, nên đôi khi những thái độ này thậm chí còn được áp dụng bởi những người có dòng máu không được coi là tinh khiết theo bất kỳ cách nào. Họ làm vậy bởi vì sự sợ hãi, thờ ơ hoặc tham lam. Hiện tại thì, định nghĩa này không nhất thiết phải gắn với những việc như hợp pháp hóa một thứ gì đó man rợ như săn Muggle chẳng hạn," cô dừng lại ở đó và rùng mình. "Đôi khi, 'phân biệt đối xử' có thể trở nên vô thưởng vô phạt như một tiêu đề trên một tờ báo nào đó."

Cô lại lướt ngón tay dọc theo dòng chữ. "Những đứa trẻ này là phù thủy gốc Muggle thì có quan trọng gì đâu cơ chứ? Mục đích của những tiêu đề trong những bài báo như thế này là gì? Chúng cũng sở hữu lượng pháp thuật như bất kỳ đứa trẻ nào khác có cha mẹ sở hữu pháp thuật. Vì vậy, đúng, đây là một tiêu đề phản ánh thực tế và nghe thì có vẻ vô tội. Nhưng tất cả những gì nó thực sự đang làm là chia rẽ xã hội này ra. Nó đang nói với những đứa trẻ này là, bạn khác biệt. Bạn thuộc về một thế giới khác. Bất kể những đứa trẻ này có trau dồi kỹ năng pháp thuật của mình tốt đến đâu, thì chúng cũng sẽ không bao giờ được coi là một phù thủy thực thụ trong mắt xã hội phù thủy. Chúng sẽ mang cái danh là 'phù thủy gốc Muggle' mãi mãi. Một lời nhắc liên tục rằng cho dù chúng đạt được gì đi chăng nữa thì điều đó vẫn chưa bao giờ là đủ. 'Ồ, bạn có tài về Bùa chú sao? Điều đó thật tuyệt, đối với một phù thủy gốc Muggle.' Lúc nào cũng sẽ có cái câu cuối đi kèm với thành tích mà người đó đã đạt được."

Hermione thở dài và cất tờ báo vào cặp. Draco không chắc cô muốn nghe câu trả lời nào từ hắn, nhưng cô dường như không yêu cầu một câu trả lời nào khi cô trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê.

"Tôi chỉ nghĩ là, sau ngần ấy năm, sau tất cả những gì chúng tôi đã cố gắng đấu tranh, có lẽ bây giờ chúng tôi đã thành công vượt ra ngoài kiểu suy nghĩ gây chia rẽ này," cô nói khẽ, giọng nói phảng phất nét buồn.

Giờ thì, Draco thấy không thấy thoải mái chút nào. Hắn có thể chịu đựng được Granger khi cô gắt gỏng, hay khi cô trở nên nhỏ nhen, hay cáu kỉnh, hay bực tức, hay khó chịu, hoặc thậm chí là khi nổi khùng lên với hắn. Nhưng Granger khi buồn bã và có cảm giác như vừa bị đánh bại sao? Chuyện đó thật chẳng tự nhiên chút nào.

"Vậy thì hãy thay đổi cách suy nghĩ của họ đi," hắn nói.

"Gì cơ?"

Draco đảo mắt, nhưng vẫn tiếp tục. "Cô nghe thấy rồi đấy, Granger. Thay đổi dư luận. Bắt đầu một cuộc cách mạng giáo dục. Đó là những gì mà cô vẫn luôn làm mà."

Hermione trố mắt nhìn hắn, miệng cô đóng mở vài lần. Cuối cùng khi cô đã tìm lại được giọng nói của mình, Draco cảm thấy vui hơn khi nghe thấy giọng điệu phẫn nộ, chính trực thấm nhuần trong đó. "Và làm thế nào mà anh nghĩ tôi có thể làm được điều đó? Chẳng lẽ tôi lại đi viết thư cho người biên tập đã xuất bản bài báo này trên tờ Tiên tri về việc bài báo này đã xúc phạm đến sự nhạy cảm đầy tinh tế của một phù thủy gốc Muggle như tôi trong khi cố gắng giải thích lý thuyết của xã hội học một cách đúng đắn về..."

"Merlin ơi, Granger, cô sẽ không đạt được những gì mình muốn trong một bức thư dở hơi gửi cho nhà biên tập đâu."

Cái nhìn mà cô ném cho hắn thật kinh khủng. Hắn đoán hầu hết mọi người đều không dám ngắt lời giữa Hermione Granger. Không, hầu hết mọi người, bao gồm cả những người bạn thân yêu của cô, Potter and tên Mặt chồn, đều sẽ cúi mắt xuống và trở thành người quan sát thụ động trong các cuộc trò chuyện. Hắn đã chứng kiến ​​chuyện này nhiều lần từ những người bạn cùng nhà Gryffindor mờ nhạt của cô ở trường và luôn tự hỏi tại sao cô lại bận tâm đến việc giao du với những người bạn rõ ràng là kém hơn về mặt trí tuệ như vậy.

"Vậy anh có đề xuất gì?"

Draco lại tiếp tục thói quen miết ngón tay trỏ quanh mép cốc trong khi cẩn thận lựa lời.

"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đi thẳng vào gốc rễ của vấn đề sao? Chẳng phải việc thay đổi tư duy mà cô đang theo đuổi sẽ có hiệu quả hơn khi bắt đầu từ thế hệ trẻ sao?" Draco không thể tin rằng Granger chưa bao giờ xem xét đến điều này trước đây. "Hãy bắt đầu từ Hogwarts. Xem lại chương trình giảng dạy của môn Muggle Học hoặc... Tôi không biết nữa, hãy bắt đầu một số sáng kiến ​​nâng cao nhận thức về văn hóa mà tất cả các học sinh Năm nhất đều phải thực hiện. Hoặc nếu không thì, hãy biến môn Muggle Học thành một môn học bắt buộc đi."

Hermione há hốc mồm. Draco ngừng thao tác ngón tay trên vành cốc của mình và nghiêng người gần cô hơn, cảm thấy tràn đầy sức sống với những ý tưởng dành cho cô.

"Chẳng phải cô luôn than vãn về việc môn học đó ở Hogwarts chẳng khác nào một trò đùa sao? Rằng hầu hết các vấn đề trong sách giáo khoa chỉ bao gồm dạy các phù thủy về những thứ như máy rửa bát và máy bay trục thẳng sao?"

"Máy bay trực thăng," cô khẽ sửa lại cho hắn.

"Chính xác! Chẳng phải niềm đam mê của cô sẽ rất phù hợp với việc giáo dục các thế hệ trẻ sở hữu phép thuật về... về... tôi không biết, về tất cả những điều hùng hồn mà cô vừa nói sao? Cái gì mà 'phân biệt đối xử' ấy?"

Trông cô rất sững sờ. Granger chậm rãi chớp mắt vài lần khi cô nhìn chằm chằm vào hắn, và Draco bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Hắn đã nói quá nhiều chăng? Có phải hắn đã xúc phạm cô bằng cách nào đó không? Cô trông như thể chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong suốt cuộc đời mình.

"Malfoy," cô chậm rãi nói. "Tôi không thể từ bỏ công việc của mình và trở thành một giáo viên. Tôi không đủ tư cách để giảng dạy."

Hắn chế giễu cái cớ nực cười này. "Làm ơn đi, tất nhiên là cô có thể rồi. McGonagall vẫn đang phụ trách Hogwarts, phải không? Bà ấy có lẽ sẽ sa thải toàn bộ nhân viên nếu điều đó đồng nghĩa với việc đưa cô học trò tài giỏi nhất của mình lên làm giáo sư đấy."

Granger lắc đầu và mỉm cười. "Không, không liên quan gì đến cô McGonagall cả. Tôi chỉ biết rằng tôi không phù hợp với việc giảng dạy mà thôi. Tôi quá thiếu kiên nhẫn và việc diễn thuyết trước đám trẻ ngày này qua ngày khác khiến tôi muốn toát mồ hôi hột. Và tôi thích sự nghiệp hiện tại của mình!"

Draco lại chế giễu. "Ừ, dù sao thì, quan điểm của tôi là, cô có thể tiếp tục phàn nàn về thái độ văn hóa của một bộ phận phù thủy ngày nay, hoặc cô có thể làm gì đó để thay đổi nó. Nhưng tôi đoán là cô chỉ có thể tham gia từng trận chiến một, nếu không thì ai trên hành tinh này sẽ đứng ra bảo vệ quyền lợi của những mấy con nifflers và kelpies đây?"

Granger đảo mắt, nhưng nụ cười của cô vẫn còn trên môi. "Nhắc tới đó, chúng ta nên đi thôi. Tôi có thêm một số luật cần điều chỉnh vào sáng nay," cô uống cạn ly trà của mình và đứng dậy.

"Ngoài ra, tôi không muốn làm cô McGonagall hy vọng. Tôi đã phải từ chối lời đề nghị dạy môn Phòng chống của cô ấy hằng năm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro