CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Chín, năm 2007

Cuối tuần của Draco đã được dùng để trả lời hàng tá thư cú và các cuộc gọi qua mạng Floo với các luật sư và cố vấn tài chính của hắn. Một trong những cố vấn tỏ ra khá lo lắng về tình trạng của một số gói quỹ Malfoy được phân bổ để quyên góp từ thiện. Rõ ràng, đây là một khoản quyên góp đã bị bỏ lỡ trong quá trình Draco và nhóm tài chính của hắn rà soát dòng doanh thu trong kho tiền của gia đình hắn.

Khi Draco trở thành người thừa kế chính thức của gia đình ngay sau cuộc chiến khi cha hắn bị bắt giam, điều cẩn trọng nhất mà hắn làm sau khi Bộ khôi phục quyền truy cập vào tất cả các tài khoản của gia đình hắn là xem xét từng tài liệu. Vào thời điểm ấy, đó là nhiệm vụ hoàn hảo cho một kẻ giàu có đang sống ẩn dật mắc chứng nghiện thuốc và có một cô bạn gái hay cằn nhằn mà hắn luôn tìm cách né tránh. Không một đồng Knut có thể biến mất được nếu hắn không biết nó đã được sử dụng như thế nào. Thậm chí vào nhiều năm sau, đây là cách Draco dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình: nghiền ngẫm các báo cáo tài chính và tài liệu để chuyển tiền, rút tiền hoặc đầu tư vào những gói quỹ có uy tín hơn.

Tất cả các khoản quyên góp chính trị đã bị dừng lại ngay lập tức. Draco không bao giờ muốn cái tên Malfoy phải mắc nợ bất kỳ phe phái chính trị nào (liên kết với Bộ hoặc bất cứ phe phái nào khác) một lần nữa. Về phía hắn, đây là một bước đi khá khôn ngoan: rõ ràng là, một người có thể tiết kiệm được rất nhiều vàng nếu người đó không liên tục hối lộ các quan chức của Bộ và móc túi các nhà vận động hành lang chính trị mờ ám cho các mục đích bất chính. Không cần phải tài trợ cho các kế hoạch của một phù thủy hắc ám điên cuồng với hàng tá Tử thần Thực tử cũng giúp ích rất nhiều.

Draco đã chấm dứt mọi hợp đồng liên quan đến tiền của gia đình nhà Black và trao quyền kiểm soát tất cả di sản và tài sản còn lại của Bellatrix cho mẹ hắn. Cái tên Malfoy sẽ thuần khiết như một con kỳ lân sơ sinh chết tiệt, ít nhất là trên giấy tờ.

Hắn giữ tất cả các khoản quyên góp từ thiện chính đáng, như những khoản tài trợ dành cho bệnh viện thánh Mungo hoặc việc xây dựng lại trường Hogwarts. Tình huống mà một trong những cố vấn của hắn đã phát hiện ra là một chuyện đã không xảy ra trong nhiều năm.

"Tôi không chắc là chúng ta đã bỏ qua nó như thế nào, ông Malfoy. Nhưng điều này chắc chắn là liên quan đến một khoản hậu thuẫn để tài trợ cho các chuyến săn trộm rồng bất hợp pháp."

Draco thở dài và xoa sống mũi. "Được rồi, tôi đoán là chuyện này không quá sốc. Nhiều tổ chức từ thiện 'vùng đất dành riêng cho sinh vật huyền bí' hóa ra lại trở thành mặt trận đi săn mồi cho những kẻ giàu có. Hãy chấm dứt việc quyên góp và chuyển vàng trở lại kho tiền chính tại Gringotts đi."

"Thật không may, thưa ông, với điều kiện trong năm tài chính của chúng ta, tôi nghĩ sẽ thận trọng hơn nếu phân phối lại các khoản tiền theo một cách khác. Số vàng này đã được đánh dấu để quyên góp trong ngân sách hàng năm, vì vậy lời khuyên của tôi và của những người còn lại trong nhóm là nên tìm một quỹ thay thế để quyên góp."

Phần còn lại của cuộc gọi Floo đã trở thành một cuộc thảo luận qua lại về nơi nên quyên góp số tiền này một cách xứng đáng. Có một chút khó khăn để xác định làm thế nào để chi tiêu một số tiền lớn như vậy. Nếu cung cấp quá nhiều cho một tổ chức từ thiện, thì họ sẽ mong đợi số tiền đó hàng năm, chưa kể đến việc chi ra một số tiền lớn như vậy cùng một lúc có thể sẽ gây ra sự khó hiểu. Công chúng có thể nghi ngờ một động cơ kín nào đó vì Draco mang cái họ Malfoy. Không có quyết định nào được đưa ra ngay sau đó và họ đã ngắt kết nối khỏi Floo vì Draco đã hứa sẽ tiến hành một số nghiên cứu về nơi cụ thể để chuyển hướng dòng tiền này.

Nhắc đến tiền bạc, một câu hỏi đã trăn trở trong não Draco kể từ cuộc trò chuyện hồi tháng trước với Granger về những đứa trẻ phù thủy gốc Muggle.

"Họ chi trả kiểu gì?"

"Tôi không giỏi Chiết tâm Trí thuật đến thế đâu, Malfoy. Ai chi trả cái gì cơ?"

Draco thở hắt ra một cách thiếu kiên nhẫn. Khi nhìn vào việc huýt sáo và đảo mắt này, người ta sẽ có thể nghĩ rằng hắn đã phát minh ra một dạng ngôn ngữ mới để trò chuyện với Hermione Granger, vì những cử chỉ này chiếm một tỷ lệ lớn trong giao tiếp giữa hắn và cô.

"Làm thế nào để những cha mẹ Muggle có thể chi trả để con của họ đến trường Hogwarts vậy?"

"Hogwarts miễn phí mà," cô thậm chí còn không rời mắt khỏi cuốn sổ ghi chép của mình.

"Tôi biết cái đó, ý tôi là cho đồ dùng học tập và vật dụng pháp thuật ấy."

Hermione cau mày và cuối cùng nhìn vào mắt hắn. "Anh cho rằng tất cả Muggles đều nghèo sao?"

Draco nhún vai và nhìn đi chỗ khác, nhận ra lời nói của mình nghe sai trái như thế nào. Tất nhiên là Lucius, giống như ông nội của hắn, đã truyền bá niềm tin rằng sự sống của Muggle đều là sự lãng phí. Hắn được dạy rằng những người Muggles đó thật bẩn thỉu, hiếu chiến, không đáng tin cậy và không thích hợp để hít thở cùng một bầu không khí với những phù thủy thượng đẳng. Việc đến quán cà phê hàng ngày trong vài năm đã dạy cho Draco rằng điều này rõ ràng là sai sự thật. Đã rất nhiều lần Draco bắt gặp những người đàn ông Muggle mặc những bộ quần áo trông đắt tiền chẳng kém những bộ đồ mà hắn đang mặc vào mỗi buổi sáng.

"Anh có biết nha sĩ là gì không?" Draco lắc đầu và Hermione thở dài. "Được rồi, vậy anh có biết là ở bệnh viện thánh Mungo, một số Lương Y chuyên về các lĩnh vực khác nhau không? Chà, cha mẹ tôi đều là những Lương Y của giới Muggle, được gọi là nha sĩ, chuyên chữa các bệnh về răng và nướu. Công việc của họ vừa có tính dược phẩm vừa có tính thẩm mỹ tự nhiên. Nó được coi là một nghề có kỹ năng cao và tình cờ trở thành một nghề khá sinh lợi tại thời điểm này."

"Đó là một cách nói vòng vo để nói rằng gia đình cô rất giàu có sao? Vênh váo ghê đấy, Granger."

Cô cười khúc khích trước sự thẳng thừng của hắn và hắn cảm thấy mặt mình đang nở một nụ cười thật tươi trước âm thanh đó.

"Đây, tôi sẽ nói như thế này cho dễ hiểu nhé: nếu tôi không phải là một phù thủy và trải qua cuộc sống như một học sinh Muggle, cha mẹ tôi có đủ khả năng để gửi tôi đến những trường học tư thục tốt nhất ở Anh, và rất có thể, một trường đại học hàng đầu ở Anh hoặc ở nước ngoài, nếu tôi muốn tiếp tục con đường học vấn của mình. Tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ thiếu thốn nào về mặt vật chất trong cuộc sống của mình và chúng tôi là kiểu gia đình có thể chi trả cho ít nhất hai kỳ nghỉ ở nước ngoài mỗi năm. Đó có phải là câu trả lời cho câu hỏi của anh không?"

Draco cười khẩy và cố gắng không phá lên cười. Hắn đang hình dung vẻ mặt của cha mình nếu ông ta còn sống và được nghe Draco giải thích rằng Nữ hoàng của Phù thủy gốc Muggle Hermione Granger không có xuất thân từ một gia đình Muggle nghèo khổ.

"Hmm, tôi đoán là tôi không thể coi cô là nông dân được nữa rồi. Nhưng cô đã từng sở hữu những con công bạch tạng chưa? Chỉ những vật nuôi không cần thiết nhất mới có thể cho biết mức độ giàu có của cô mà thôi."

"Tôi đã từng có một con cua ẩn sĩ khi tôi sáu tuổi."

Draco chế giễu một cách tinh nghịch. "Không đủ kỳ lạ rồi Granger, xin lỗi nhé. Chà, tôi vẫn nghĩ rằng cô chỉ thuộc tầng lớp nông dân mà thôi."

Cô đáp lại bằng một cái đảo mắt vui tươi và quay trở lại với cuốn sổ của mình. Sau một lúc, cô ngừng viết và trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại và miệng nhếch lên thành một đường thẳng. Đó là một cái nhìn mà Draco bắt đầu quan sát với sự thích thú và tò mò. Biểu hiện này của Granger có nghĩa là cô sắp nghĩ ra một ý tưởng, hoặc là tuyệt vời hoặc ngu ngốc nhưng luôn đầy sự hứng thú, và sau đó là chia sẻ cho hắn, trong tất cả những người mà cô có thể chia sẻ cho.

"Những gì mà trẻ em có cha mẹ không sở hữu phép thuật thực sự cần là chương trình giảng dạy cho người mới bắt đầu về thế giới phép thuật. Anh có biết cái cảm giác choáng ngợp khi biết được sự thật này về bản thân là như thế nào không, khi nó chỉ xảy ra vài tháng trước khi anh chuẩn bị đến một lâu đài hẻo lánh ở Scotland, rời xa gia đình của mình trong cả năm không? Rằng anh là một phần của nền văn hóa cổ đại, rộng lớn này và anh thậm chí còn không biết rồng hay cây chổi bay đã tồn tại cho đến tận lúc biết mình là phủ thủy ấy?"

Hermione lấy ra một cuốn sổ khác trong số rất nhiều cuốn sổ và dụng cụ viết Muggle của cô. Draco đã rất nhiều lần ngưỡng mộ vật dụng nhỏ bé ấy, và cô nói với hắn rằng nó được gọi là "bút bi" và hoạt động giống như một cây bút lông có sẵn mực. Hắn không dám thừa nhận điều đó một cách công khai, nhưng nó có vẻ thiết thực hơn nhiều so với việc phải xoay một đống bút lông quanh một lọ mực, và có vẻ ít rủi ro hơn nhiều. Cô bắt đầu viết nguệch ngoạc một cách tức giận và Draco cảm thấy hơi khó chịu khi biết rằng cô đang chọn viết ra những suy nghĩ của mình thay vì nói to chúng.

Hắn cần phải thu hút sự chú ý của cô một lần nữa. "Đó là những điều đã xảy ra với cô sao?"

Hermione viết nốt câu của mình rồi ngước nhìn hắn khi cân nhắc câu trả lời của bản thân. Draco nhận ra rằng hắn chưa bao giờ đánh giá được sự khó khăn của việc học phép thuật khi hắn đã mười hoặc mười một tuổi.

"Tôi biết tôi khác biệt," cô thì thầm bằng một giọng trầm và Draco cố gắng chú ý kỹ đến lời nói của cô. "Lần đầu tiên tôi nhận ra được khả năng của mình là khi tôi sáu tuổi. Mẹ tôi và tôi đang ở thư viện công cộng và bà ấy đang bận trò chuyện với một trong những người bạn của bà ấy. Có một cuốn sách ở trên giá cao và tôi nhớ lúc đó tôi đã muốn cuốn sách đó ghê lắm, và tôi không thể đợi mẹ đến lấy cho tôi. Nó cao hơn đầu tôi ít nhất ba feet, nhưng sau đó nó đã tự trượt ra khỏi những cuốn sách khác và nhẹ nhàng trôi xuống tay tôi."

Đôi mắt cô có vẻ mờ đi khi nhớ lại. Cô hẳn đã rất phấn khích khi biết về tài năng phép thuật của riêng mình. "Những điều nhỏ nhặt như thế cứ xảy ra khi tôi lớn lên. Tôi muốn thêm món tráng miệng sao? Đột nhiên bát kem của tôi sẽ tự động đầy trở lại. Tôi cảm thấy lạnh hơn vào buổi đêm sao? Tấm chăn của tôi ôm khít lấy cơ thể tôi mà không cần tôi nhấc tay lên. Một thằng bé đang trêu chọc tôi trên sân chơi sao? Đống kẹo ngọt mà nó đang nhét vào mồm bỗng chốc sẽ trở thành bọ hung."

Draco nhăn mặt. "Chuyện đó nghe kinh tởm thật đấy. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ nhận bất kỳ chiếc bánh nướng nào từ cô trong tương lai nữa đâu."

Cô nhếch mép đáp lại. "Cứ như anh có thể cưỡng lại được ấy."

"Ôi Granger," hắn nói. "Tôi có thể cưỡng lại rất nhiều thứ, nhưng tôi chắc chắn rằng cô có thể tìm ra cách thích hợp để cám dỗ tôi," má cô ửng hồng và Draco chớp mắt rồi dừng giao tiếp bằng mắt. Hắn đang làm cái quái gì vậy? Có phải hắn vừa tán tỉnh cô không? Mình có thể kiểm soát được.

Draco hắng giọng và cố gắng hướng cuộc trò chuyện trở lại vùng trung lập. "Chuyện gì đã xảy ra khi cô nhận được lá thư Hogwarts của mình?"

Vệt màu ửng hồng vẫn còn sót lại, nhưng đôi mắt cô mang theo một tia mơ màng xa xăm. "Tôi chưa bao giờ cảm thấy có giá trị như vậy trong suốt cuộc đời mình. Tất nhiên, cha tôi đã nghĩ đó là một chuyện hết sức vớ vẩn. Tôi nghĩ rằng ông ấy đã suýt báo cảnh sát để báo cáo về một kẻ điên rồ nào đó đã gửi những bức thư kỳ lạ cho con gái ông ấy về phép thuật và một ngôi trường không có thật," cô dừng lại ở đó, và Draco giật mình khi thấy đôi mắt cô có vẻ ướt át.

"Nhưng mẹ tôi... tôi nghĩ bà ấy biết. Trong sâu thẳm, bà ấy biết tôi là một đứa trẻ khác biệt. Rằng tôi không phải là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường. Tôi nhớ khi bức thư thứ hai đến, bà ấy đã ném cho cha tôi một cái nhìn. Một cái nhìn của... niềm tin kiên định. Thật là viển vông và nực cười khi nghĩ con gái mình là phù thủy, tôi nghĩ bà ấy đang cố gắng thuyết phục ông ấy rằng điều này bằng cách nào đó cũng có lý. Vào lúc cô McGonagall xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi để thực sự giải thích tất cả, tôi biết mẹ tôi đã tin. Cô McGonagall cũng đã phải biến thành một con mèo để cha tôi thật sự tin vào chuyện này đấy."

Draco bật cười trước hình ảnh McGonagall trở nên bất lực và bực tức đến mức bà ấy phải sử dụng hình dáng Animagus của mình để chứng tỏ quan điểm với một người đàn ông Muggle.

"Tôi chỉ hy vọng những đứa trẻ này không sợ hãi hay bị đe dọa bởi bất cứ điều gì. Nó có thể giúp bất kỳ ai đang căng thẳng có thể tìm hiểu tất cả những thông tin này cùng một lúc," cô giải thích.

Draco cắt ngang. "Nhưng cô thì không như vậy. Theo như tôi nhớ thì cô đã đi lên xuống các toa tàu của Tàu Tốc hành Hogwarts, là một con nhỏ năm nhất liên tục lảm nhảm về Phép thuật Biến hình và Chuyển đổi mà."

Cô cười khúc khích và Draco cố gắng hết sức để dập tắt cảm giác phấn khích ngày càng tăng khi hắn có thể làm cho cô cười. "Đúng, tôi đã rất đặc biệt phải không? Đặc biệt đối với một phù thủy gốc Muggle."

Không, cô chỉ đặc biệt mà thôi.

Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí hắn và gần như bay ra khỏi miệng, nên thay vào đó, Draco đã vội vàng nhấp một ngụm cà phê.

Granger phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi nhỏ. "Malfoy, tại sao anh lại hỏi tôi về các học sinh là phù thủy gốc Muggle?"

Draco cũng không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào, vì vậy hắn nhún vai và chuyển hướng bằng một câu hỏi khác. "Cô vừa viết cái gì đấy?"

Điều đó thực sự đã chuyển được chủ đề của cuộc nói chuyện. "Tôi không thể ngừng nghĩ về những gì anh đã nói với tôi vào tháng trước. Về cách tôi nên xem xét phát triển một chương trình giáo dục về cuộc sống Muggle tại Hogwarts. Nhưng tôi nghĩ điều thực sự có thể giúp ích cho những học sinh có cha mẹ không sở hữu phép thuật và giúp chúng làm quen đúng cách với thế giới phù thủy trước khi chúng được đưa tới Hẻm Xéo để đổi tiền với yêu tinh hay mua một cây đũa thần."

Cô xoay cuốn sổ tay về phía Draco và cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy những gì cô đang viết. Từ 'toàn diện' thậm chí còn không đủ để mô tả kế hoạch của cô. "Granger, cô thật... đầy tham vọng đấy," hắn nhận xét khi đôi mắt bạc của mình lướt qua các trang giấy.

Cô mỉm cười rạng rỡ đến nỗi hắn nghĩ rằng khuôn mặt cô có thể bị tách ra làm đôi. "Tôi biết! Tôi thực sự nghĩ rằng đây sẽ là một giải pháp tuyệt vời, anh có nghĩ vậy không? Nếu Bộ có thể cung cấp một số đại diện từ Bộ phận Quan hệ Muggle, họ có thể liên lạc với Bộ Giáo dục và liên hệ với các phụ huynh Muggle. Anh có nghĩ là chuyện đó sẽ ít khó xử hơn một bức thư được gửi bằng một con cú không? "

Hắn gật đầu. "Ừ, và giúp McGonagall không phải chạy vòng vòng đến tất cả những ngôi nhà này."

"Đúng, chính xác! Gánh nặng này không nên bị đổ dồn lên các giáo sư. Hơn nữa thì, khi chi một lượng ngân sách cho chuyện kiểu như thế này, thì tôi nghĩ một người đại diện để hộ tống các gia đình đến Hẻm Xéo cũng là một điều cần thiết. Gia đình tôi đã mất khá nhiều thời gian để hoàn thành chuyến đi mua sắm đầu tiên và tôi nghĩ rằng người cha tội nghiệp của tôi đã cố gắng để không bị ngất ra đấy trong quá nửa thời gian chúng tôi ở đó. Đó thực sự là một cú sốc lớn, khi chúng tôi phải học cách đổi tiền và sau đó tìm tất cả các cửa hàng bên trong Hẻm Xéo. Tôi cá là chúng tôi đã bị một số cửa hàng tính phí cao hơn vào ngày hôm đó," cô nói thẳng.

"Vậy một buổi định hướng là sao?" Draco hỏi khi chỉ tay xuống trang giấy.

"À, đó là ý tưởng mà tôi đã sao chép trực tiếp từ hầu hết các chương trình đại học của thế giới Muggle. Về cơ bản, tất cả các học sinh mới nhập học, và dĩ nhiên trong trường hợp này chúng ta chỉ bàn về các phù thủy gốc Muggle năm nhất, đều sẽ được mời đến trường sớm vài tuần. Tôi đã sửa đổi một chút từ mô hình định hướng của các trường đại học. Có thể một tháng hoặc lâu hơn trước kỳ học, tất cả những học sinh này sẽ đi tàu tốc hành Hogwarts và sau đó dành hai tuần ở Hogwarts để tìm hiểu về thế giới phép thuật. Như kiểu một chương trình giảng dạy Lịch sử Pháp thuật đã được điều chỉnh rồi vậy."

"Sẽ không phải là do Binns dạy, đúng không?"

Hermione rùng mình. "Ôi Merlin ơi, không. Có lẽ giáo sư môn Muggles Học hoặc các giáo sư khác có thể thay phiên nhau giúp những đứa trẻ này hiểu ý nghĩa của việc trở thành một phù thủy. Không phải chỉ là nhắc tới mấy cái như ngày nổi loạn của yêu tinh, mà còn những thứ như... như cách các bức chân dung di chuyển chẳng hạn! Hay là các bóng ma thực sự tồn tại! Hoặc kẹo dẻo các vị hiệu Bertie Bott thực sự có tất cả các vị trên thế giới này!"

"Chờ đã, cô đang cho đồ ngọt vào chương trình giảng dạy của mình đấy à?"

"Anh cũng sẽ làm vậy nếu viên kẹo dẻo màu xanh lục đầu tiên mà anh thử có vị như váng đậu thôi," cô nhăn nhó khi nhớ lại.

"Oẹ, đã hiểu."

Đôi mắt của Draco lướt qua phần còn lại trong bản kế hoạch của cô. Rõ ràng cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách tốt nhất để giới thiệu cho những đứa trẻ có cha mẹ Muggle về thế giới phép thuật đầy mới mẻ mà chúng mới được khám phá ra. Hắn nhận thấy cô thậm chí còn đã phác thảo một vài giáo án đầu tiên, bao gồm các phần về bay lượn và Quidditch, ẩm thực, sinh vật và văn hóa đại chúng. Hermione Granger quả nhiên là một người có suy nghĩ rất thấu đáo, đặc biệt là khi đam mê về một cái gì đó.

"Granger, đây là một ý tưởng ấn tượng, nhưng cô đã xem xét về chi phí sẽ phát sinh để thực hiện nó chưa?" ngay sau khi lên tiếng, Draco đã ước rằng hắn chưa bao giờ nói gì cả. Mọi không khí dường như bị rút cạn khỏi lồng ngực cô khi cô thở dài một cách cam chịu.

"Ồ, tin tôi đi, tôi biết. Chắc chắn quỹ riêng của Hogwarts là không đủ để thực hiện được việc này. Và tôi không thể tưởng tượng được việc Bộ sẽ thúc đẩy một kế hoạch mang lại lợi ích trực tiếp cho trẻ em phù thủy gốc Muggle. Thật đáng tiếc khi họ không thấy rằng điều này sẽ mang lại lợi ích cho tất cả các học sinh. Tất cả các học sinh năm nhất sẽ được đặt ngang hàng hơn và những đứa trẻ gốc Muggle sẽ không cảm thấy như thể chúng đến trường mới mà phải lo lắng về việc tìm hiểu mọi thứ trước cả khi chúng được giao bài tập về nhà. "

Cô đóng quyển sổ lại và uống cạn cốc trà của mình. "Đó chỉ là một ý tưởng thú vị mà tôi đã nghĩ ra, cảm ơn vì đã lắng nghe nhé. Tôi cần thêm một cốc trà khác để hoàn thành đống giấy tờ của tôi trong sáng nay. Có muốn uống thêm gì không?" Draco lắc đầu khi Hermione đi mua thêm một cốc nước cho chính mình.

Hắn không biết điều gì đã khiến hắn hành động một cách bốc đồng như vậy. Trong khi Hermione đang bận rộn ở quầy và quay lưng về phía hắn, Draco mở quyển sổ của cô ra, và lặng lẽ xé những trang có ghi kế hoạch về chương trình giảng dạy của cô, và nhét chúng vào túi ngực bên trong bộ vest của mình.

Hắn đưa cho cô cuốn sổ đã đóng cùng với cặp sách của cô khi cô đến gần, và Hermione cất cuốn sổ của cô vào túi khi họ rời quán cà phê, không hề biết đến hành vi trộm cắp của Draco.

.

Tám mảnh giấy da nhàu nát, ba ly rượu Đế Lửa, cùng một Liều thuốc Điềm tĩnh sau đó, Draco mới có thể nói rằng hắn rất hài lòng với bức thư mà hắn đã soạn cho Hiệu trưởng Minerva McGonagall. Khi nhìn con cú của mình bay vào màn đêm, hắn cố gắng phớt lờ cái cảm giác buồn tẻ, nhưng vẫn luôn hiện hữu, cảm giác sợ hãi mà hắn có thể đã để nó chiếm hữu cơ thể mình.

.

Draco biết cô sẽ tham dự trận đấu này, bởi vì cô đã nói với hắn như vậy, hai ngày trước tại quán cà phê. Nhưng điều đó không ngăn được tim hắn đập nhanh hơn vì ngạc nhiên khi hắn quan sát Hermione qua Ống nhòm Huyền bí của mình từ phía bên kia sân vận khi cô đang ngồi cùng gia đình nhà Potter-Weasley.

Cô đang cười vì điều gì đó mà Potter vừa nói với cô. Potter nhanh chóng nói thêm một thứ gì đó khác, nhưng lần này cô lại nhìn anh một cách nghiêm khắc và đánh anh một cái vào tay. Potter hẳn đã khiến không khí trở nên nghiêm trọng hơn. Hai tay cô vẩy mạnh liên tục khi cô nói với anh bạn của mình về những lời khiếm nhã nào đó mà chắc anh đã vô tình nói ra, và Potter vẫn vô tư đến mức trưng ra một cái vẻ mặt bẽn lẽn. Granger đã bao giờ làm điều đó với hắn chưa? Không, chưa bao giờ có sự tiếp xúc thể xác giữa hai người họ cả. Ngoại trừ buổi sáng hôm đó với chiếc ô, và điều đó hầu như không tính là tự nguyện khi xét từ góc nhìn của cả hai người họ.

"Ổn chứ, Malfoy?"

Draco gần như nhảy dựng lên và suýt thì đánh rơi cái Ống nhòm của mình. Nhịp tim của hắn đập chậm lại khi hắn quay ra đằng sau và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc vừa chào hỏi mình.

"Macnair," Draco hy vọng giọng nói của hắn nghe có vẻ bình thường. Vị phù thủy lớn tuổi dựa lưng vào thanh sắt lớn cạnh chỗ ngồi bằng kính của Công ty Whisp and Wright. Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu và hầu hết các đồng nghiệp của Draco đều đang cúi rạp người xuống, chống cùi chỏ lên xà, mắt nhìn qua Ống nhòm Huyền bí, quan sát trận đấu Quidditch.

"Dạo này sao rồi? Thú thực là tôi rất ngạc nhiên khi gặp cháu ở trận đấu này đấy. Không phải lãnh thổ quen thuộc của cháu, phải không?"

Draco nhún vai, không hiểu tại sao hắn lại bận tâm đến việc đến đây, nhưng Macnair không cần biết điều này.

"Tôi nghĩ mình nên kiểm tra đội hình của ông. Ông đã tập hợp một đội hình ấn tượng trong mùa giải này đấy."

Macnair cười niềm nở và lắc đầu. "Đúng vậy, nhưng cả hai chúng ta đều biết đội Tornados của tôi rất có thể sẽ bị loại sớm ở vòng loại trực tiếp, dĩ nhiên là nhờ ơn cháu đấy, đồ tinh ranh."

Draco nhếch mép cười đáp lại và sau đó chĩa Ống nhòm của mình về phía sân Quidditch. Macnair là trưởng nhóm trinh sát chính của đội Tutshill Tornados, đối thủ lớn nhất của khách hàng của Draco, đội Wimbourne Wasps. Trận đấu hôm nay diễn ra giữa đội Tornados và Holyhead Harpies, vì vậy Draco không nhất thiết phải tham dự. Nhưng nhân viên của công ty được phép đến xem bất kỳ trận đấu nào họ thích, và tại sao hắn lại không tận dụng cơ hội này và đến xem một trận Quidditch miễn phí khi đội của hắn đang được nghỉ cuối tuần cơ chứ?

Theo dõi trận đấu, Draco phải thừa nhận, mặc dù điều đó khiến nội tâm của hắn bị tổn hại một chút, rằng Ginny Weasley là một cầu thủ có trình độ. Cô ấy đã ghi hầu hết các bàn thắng cho đội mình vào chiều nay và cũng là một người chuyền bóng xuất sắc cùng với các Truy thủ của đội mình. Tuy nhiên, vào khoảng một giờ sau trận đấu, Draco đã phát hiện ra mắt xích yếu trong đội hình của Harpies. Mặc dù là một Truy thủ tài năng, nhưng cô nhóc nhà Weasley đã nhiều lần bị cản trở trong công cuộc tìm kiếm mục tiêu bởi những cú đánh Bludger đặc biệt điêu luyện của phe đối lập. Tấn thủ của đội Harpies ngày hôm nay có vẻ như đang rất yếu thế, và Tấn thủ của đội Tornado thì đang chơi một trận đấu tuyệt vời.

"Mặt trận phòng thủ đặc biệt tốt đấy, tôi phải thừa nhận," Draco nói với Macnair khi một quả Bludger khác bị đánh bật đi một cách điêu luyện và đánh bay quả Quaffle khỏi tay của một Truy thủ của đội Harpies.

"Chà, nếu cháu nghĩ họ chơi tốt, hãy ở lại sau trận đấu. Cháu có thể sẽ được chứng kiến một điều tương đối ngoạn mục đấy."

Draco nhướng mày một cách thích thú, nhưng Macnair không nói gì thêm và tiếp tục tập trung vào trận đấu. Thỉnh thoảng, vị đồng nghiệp lớn tuổi của hắn sẽ thì thầm những lời chửi rủa, nhưng có vẻ hài lòng về lối chơi tổng thể của đội mình.

Wesley Macnair quá già để Draco có thể coi ông ấy là bạn. Và Draco cũng không đủ thân thiết với ông ấy để coi ông như một "người cố vấn", mặc dù đó có thể là thuật ngữ chính xác để nói về mối quan hệ giữa hai người họ.

Khi Draco lần đầu tiên được thuê ở Whisp and Wright nhiều năm về trước, hầu hết mọi người sẽ đều tránh né hắn như thể hắn mắc phải bệnh đậu rồng. Macnair nói riêng có vẻ đặc biệt cảnh giác hơn cả, nhưng rồi một ngày, vài tháng sau khi Draco làm việc, ông ấy đã đến gần Draco, chìa ra một ly bia và tự giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.

Sau một vài cuộc nói chuyện nhỏ nhẹ lịch sự, Macnair tiết lộ ý định thực sự của mình. "Tôi cho rằng cháu biết anh trai của tôi chứ?"

Draco cảm thấy ruột gan mình như đóng băng. Phải, hắn biết Walden Macnair. Tên khốn Tử thần Thực tử già nua đáng sợ đó sở hữu một sở thích đặc biệt là moi ruột các nạn nhân Muggle như thể họ là những con lợn và trong một số trường hợp, đã dồn Draco vào chân tường để nói về tất cả những điều hèn hạ mà gã muốn làm với đàn nhân mã.

"Thì sao?" Draco đã phản ứng một cách phòng thủ.

"Tôi tin rằng cháu đã ở đó vào đêm anh ta chết," đó là một câu trả lời khó hiểu. Draco nheo mắt lại, không hiểu người em của gia đình Macnair đang chơi trò gì. Draco đã không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng nghe nói Walden đã bị ăn sống bởi một con nhện khổng lồ ở bìa Rừng Cấm trong Trận chiến Hogwarts và thành thật mà nói, hắn đánh giá cao sự thơ mộng trong cái chết đó, đối với một người đã rất say sưa với sự hủy diệt của các Sinh vật Huyền bí.

"Nếu ông muốn một lời xin lỗi hoặc chia buồn vì sự hiện diện của tôi ở gần nơi vào diễn ra cái chết của ông ta vào cái đêm đó, thì ông sẽ không nghe thấy điều đó từ tôi vào hôm nay hoặc bất kỳ thời điểm nào khác trong tương lai gần đâu," Draco cục súc nói.

Macnair nhìn hắn một lúc lâu, và Draco đã nghĩ rằng ông ấy sẽ có thể nguyền rủa hắn hoặc ném đồ uống vào hắn. Nhưng ngạc nhiên thay, khuôn mặt của người đàn ông lớn tuổi lộ ra một nụ cười toe toét.

"Cháu nhầm rồi. Anh trai tôi là một thằng khốn nạn, chỉ muốn kiểm tra xem cháu có tình cờ nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của anh ta khi chết không thôi."

Draco lúc đó mới nhận ra tại sao lúc đầu Macnair lại lạnh nhạt với hắn như vậy. Ông ấy không chắc về Draco và sự nhạy cảm của hắn. Đó là một bài kiểm tra để xem liệu Draco có còn tuân theo những lời dạy của Lucius (và của Chúa tể Hắc ám) hay không. Mặc dù Draco không hỏi về lý lịch cá nhân của người đàn ông này, nhưng Wesley đã tiết lộ hầu hết câu chuyện của bản thân trong trận đấu Quidditch đầu tiên đó từ lâu. Wesley là một con cừu đen trong gia tộc Macnair. Khi chiến tranh phù thủy lần thứ nhất nổ ra, ông ấy chạy trốn sang Mỹ, bỏ trốn cùng cô người yêu gốc Muggle của mình và cắt đứt mọi ràng buộc với các mối quan hệ thuần chủng của mình. Ông ấy nói đã với Draco rằng, việc ngăn cách bản thân và người anh trai mất trí của mình bằng cả một đại dương vẫn chưa cảm có cảm giác là đủ. Mặc dù vợ ông ấy đã cầu xin Macnair quay trở lại Anh sau thất bại đầu tiên của Voldemort trước Harry Potter sơ sinh, Wesley đã khẳng định họ vẫn nên ở lại Hoa Kỳ. Họ chỉ trở về quê hương sau Trận chiến ở Hogwarts, sau khi cả Voldemort và Walden Macnair đều được xác nhận đã chết.

Wesley đã thú nhận rằng không phải Chúa tể Hắc ám, mà chính anh trai của mình mới khiến ông ấy cảm thấy sợ hãi. "Một vài lá thư đã tìm được đường đến với chúng tôi. Những điều mà tên khốn loạn trí đó đã nói về vợ tôi, về Lara của tôi... Tôi chưa bao giờ cho cô ấy đọc chúng, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng anh trai mình đang nằm chết thối rữa ở đâu đó." Wesley dứt khoát nói.

Khi Wesley Macnair cảm thấy thân quen với hắn hơn, những người còn lại trong văn phòng cũng làm điều tương tư. Mặc dù không có ai quá thân thiện như Wesley với Draco, nhưng một khoảng cách lịch sự với đồng nghiệp sẽ dễ chịu hơn nhiều so với những ánh mắt công khai khinh thường.

Vài năm sau, và chỉ sau vài ly rượu, Draco nhớ rằng hắn đã hỏi Wesley tại sao lại tiếp cận mình từ đầu. Wesley đã mỉm cười một cách đăm chiêu khi trả lời hắn. "Chà, tôi có những nghi ngờ của mình, nhưng tôi cần phải được chắc chắn."

"Nghi ngờ điều gì? Rằng tôi chẳng khác gì một tên Tử thần Thực tử sao?"

Macnair lắc đầu và xoa bộ râu đã được cắt gần hết. "Không hề. Rằng cháu là một phiên bản trẻ hơn của chính tôi, theo một cách nào đó."

Draco mở to mắt. "Đương nhiên là không! Ông đã công khai chống đối gia đình của chính mình! Ông đã bỏ chạy và né tránh mọi... mọi..." hắn ngừng lại. Draco không có lời nào cho tất cả những điều khủng khiếp mà Wesley Macnair đã tránh được khi rời khỏi nước Anh trong triều đại của Voldemort.

Macnair bình tĩnh lắc đầu. "Tôi không nói là một phiên bản chính xác. Merlin ơi, cháu cần phải học cách lắng nghe đấy, cậu nhóc," Macnair đã uống cạn ly rượu của mình và đưa tay khác lên vuốt lại bộ râu của mình. "Cháu xuất thân từ một gia đình đáng kinh ngạc. Một gia đình với một di sản lâu đời. Và cái tên đó cũng chính là một gánh nặng và đã vẽ ra một con đường nghiêm ngặt trước mắt cháu. Tôi đang nói rằng tôi hiểu cảm giác khi không còn bước đi trên con đường mà cái gia đình thuần chủng của mình đã đặt ra là như thế nào. Cháu đã làm theo cách của riêng mình, đó là tất cả những gì tôi đang nói và tôi biết cảm giác đó."

Draco không trả lời và cả hai chìm vào im lặng trầm ngâm. Wesley không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.

Một tiếng cổ vũ cuồng nhiệt sau đó là những tiếng kêu đầy thất vọng đã đưa Draco trở lại hiện tại. Có vẻ là Tầm thủ của đội Harpies đã gần như bắt được quả bóng, nhưng sau đó bị chặn lại một lần nữa bởi một quả Bludger đúng lúc từ Tấn thủ của đội đối phương.

Quay trở lại trận đấu, hắn nhếch mép cười khi nhìn thấy biểu cảm của đứa con gái nhà Weasley và nhìn thấy sự thất vọng ngày càng tăng trước thành tích kém cỏi của đội mình. Cả cái gia đình đó chưa bao giờ giỏi trong việc giữ tế nhị. Khi nữ Truy thủ tóc đỏ lao xuống phía xa của sân vận động, ánh mắt của Draco qua chiếc Ống nhòm của mình dừng lại nơi mà hắn biết Granger đang ngồi ở bên trong.

Cô đang dựa vào thanh chắn trước mặt, và dường như khi cả thế giới đang chăm chú theo dõi trận đấu, thì Draco phóng to Ống nhòm lên và thấy ánh mắt của cô có vẻ không tập trung. Trong khi những người khác xung quanh cô đang thực hiện nhiều động tác phấn khích khác nhau và trò chuyện, đôi mắt của họ đảo quanh để xem trận đấu đang diễn ra, thì Granger tiếp tục nhìn quanh một cách lơ đễnh. Những ngón tay của cô lần theo vành cốc bia đã uống dở trước mặt mình một cách chậm rãi, theo một quy trình lặp lại, giống như thói quen của Draco với cốc cà phê vào buổi sáng.

Draco không thường thấy cô mặc bất cứ thứ gì khác ngoài bộ váy công sở hay bộ đồ kết hợp với quần âu mà cô hay mặc đi làm. Hôm nay cô mặc quần jean và áo len đan tay màu xanh nước biển và quàng khăn của đội Harpies, ưu tiên sự thoải mái hơn là thời trang. Hầu hết các phù thủy và pháp sư trong những chỗ ngồi cao cấp sẽ tận dụng những cơ hội như thế này để được nhìn thấy trong những bộ áo choàng thời thượng nhất, nhưng Granger thì không như vậy. Draco nhếch mép tự hỏi có phải tủ quần áo của cô chỉ có mấy bộ quần áo Muggle ấm cúng và những bộ áo đồ đi làm mà chẳng có thứ gì khác không.

Granger tiếp tục chuyển động vòng tròn của mình quanh vành cốc, sau đó tựa cằm vào tay còn lại, rõ ràng là không hề để tâm đến những cuộc trò chuyện sôi nổi đang diễn ra phía sau và bên cạnh mình. Từ từ, một trong những ngón tay của cô mở ra và bắt đầu một điệu nhảy nhẹ, qua lại dọc theo môi dưới của mình. Draco cảm thấy những ngón tay của mình đang giật giật trên chiếc Ống nhòm Huyền bí để nhìn rõ khuôn mặt cô hơn. Đó là một tốc độ chậm rãi và có chủ ý ở nửa dưới của đôi môi hơi hé mở của cô, khớp với nhịp điệu của những ngón tay của cô chạy quanh vành cốc khi nãy. Draco cố nuốt nước bọt và cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Môi dưới của cô trông mềm mại đến khó tả khi ngón tay thanh tú của cô liên tục lướt qua lại.

Tiếng la hét chói tai vang lên xung quanh và toàn bộ sân vận động khiến Draco lôi mạnh chiếc Ống nhòm Huyền bí ra khỏi mặt mình. Đội Tornados Seeker đã bắt được trái Snitch, đảm bảo chiến thắng cho đội của họ. Macnair tung nắm đấm của mình lên không trung vài lần trong niềm hân hoan.

"Chúc mừng nhé. Tôi chờ tới ngày đội Wasps xóa nụ cười tự mãn đó ra khỏi khuôn mặt của ông đấy," Draco nói và Macnair giơ ngón giữa về phía hắn.

Đội Tornado bắt đầu chuyến bay chiến thắng của họ quanh sân vận động khi các cầu thủ của đội Harpies bay trở lại phòng thay đồ của mình. Sau đó, chỗ ngồi phía bên kia sân vận động dường như sáng lên và Draco nhận ra mọi sự chú ý giờ đang đổ dồn vào chỗ ngồi của nhà Potter-Weasley, khi Ginny đến bên cạnh gia đình và người chồng cực kỳ nổi tiếng của mình. Hàng ngàn bóng đèn dường như đều đã vụt tắt, chỉ để lại ánh đèn đang chiếu thẳng vào vị cứu tinh của thế giới phù thủy và vợ của anh, khiến tất cả mọi người trên sân vận động phải quan sát họ. Potter cùng người vợ của mình ngượng ngùng vẫy tay với đám đông rồi rút lui khỏi tâm điểm chú ý. Ginny mang một vẻ mặt cau có khó che giấu và Draco tự hỏi cô ghét điều gì hơn: đó là đội của cô đã khiến cô thất vọng hay cô buộc phải đối phó với sự ồn ào khi đám báo chí cứ vây quanh chồng mình tại nơi làm việc của cô.

Mọi người cuối cùng cũng bắt đầu rời khỏi sân vận động, nhưng Draco quay trở lại sử dụng Ống nhòm Huyền bí của mình để tìm Granger, giờ đang nói chuyện riêng với Ginny.

Draco nhìn Granger và Ginny trò chuyện sôi nổi gần chỗ ngồi khi nãy của họ. Hắn nhìn cái đầu đỏ mơ hồ chỉ qua lối đi của sân vận động, về hướng chỗ ngồi của công ty Draco, nhưng không chỉ thẳng vào hắn. Hắn nhìn Granger dường như đang bật thẳng dậy và háo hức xem xét các chỗ ngồi xung quanh Draco trên sân vận động. Đứa con gái nhà Weasley đã nói gì với cô mà khiến cô nhìn xung quanh một cách nhiệt tình như vậy nhỉ?

Hắn nhìn Granger dường như không thể tìm thấy điều gì đó mà cô đang tìm kiếm và quay đi với một cái cau mày nhỏ đầy thất vọng để trò chuyện với con gái út nhà Weasley. Và rồi, hắn kinh hoàng nhìn ánh mắt của Ginny Potter di chuyển và bằng một cách nào đó, nhìn trực diện về phía Draco. Ginny nhếch mép cười, rồi nháy mắt một cái.

Hắn lập tức thả cái Ống nhòm của mình xuống như thể nó vừa đốt cháy da thịt của hắn. Nó rơi xuống sàn và hắn khom người nhanh chóng nhặt chúng lên. Mình có thể kiểm soát được.

"Ổn không thế?" Macnair hỏi.

Draco thề rằng khuôn mặt của hắn đang đỏ bừng và hắn đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình đều đều. "Ừ, tất nhiên rồi. Tôi vừa nhớ ra rằng tôi phải đi đến chỗ này."

Macnair tò mò nhìn hắn khi Draco quay người rời đi, để về nhà và uống tất cả những chai rượu Đế lửa mà hắn có thể tìm thấy trong tủ rượu nhà mình. "Tệ quá. Nghe này, ở trận đấu tiếp theo của chúng ta, cháu thực sự nên ở lại sau trận đấu. Tôi đã rất nghiêm túc khi nói rằng có điều gì đó ngoạn mục mà cháu cần phải xem đấy."

Draco lơ đãng gật đầu và Độn thổ về nhà, tránh xa Macnair, tránh xa đám đông, và khỏi ánh mắt đầy hiểu biết của Ginny Potter. Mình có thể kiểm soát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro