CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả hai đã mặc quần áo, Draco rót rượu cho cô trước khi họ rời khỏi phòng ăn. Họ lững thững đi qua các căn phòng ở tầng một, hầu hết đều là các phòng làm việc được trang hoàng lộng lẫy hoặc các phòng uống trà. Cô có vẻ hài lòng với mọi thứ hắn cho cô xem, và mặc dù cô liên tục đặt câu hỏi, nhưng hắn chợt nghĩ tới một điều: cách mà cô bị ấn tượng bởi nơi này khác hoàn toàn so với những người phụ nữ khác. Giống với phản ứng của cô lúc ở trong thư viện, khi mà cô không bị ấn tượng bởi giá tiền của những kệ sách đó mà là bởi lượng kiến thức tồn tại trong những cuốn sách đó.

Hermione không đi lang thang từ phòng này sang phòng khác để tính toán số lượng vàng trong mỗi tác phẩm nghệ thuật, đồ trang trí, tấm thảm hoặc đồ nội thất. Thay vào đó, cô hỏi những câu hỏi liên quan đến lựa chọn thiết kế, hỏi về lịch sử của một số bức tranh, đưa ra ý kiến ​​và sự ngưỡng mộ của cô đối với phong cách kiến trúc. Cô đang cố gắng tìm hiểu Draco thông qua nơi hắn gọi là nhà, chứ không phải hình dung ra tất cả những cách mà cô có thể tiêu tiền của hắn.

Thật không may, Draco đã giao phần lớn việc trang trí cho mẹ mình và một nhóm thiết kế nội thất, vậy nên hắn không cảm nhận được nhiều lắm về mảng này.

"Anh đã bao giờ tổ chức một buổi dạ tiệc ở đây chưa?"

Họ đã đến phòng khiêu vũ lớn, và Hermione đi về phía trước để đứng giữa sàn nhà lát gỗ bóng loáng. Cô chầm chậm xoay người tại chỗ với cái đầu nghểnh lên trần nhà để nhìn bức tranh lấp lánh của thiên cầu trên đầu mình.

"Không, tôi không phải là người thích tổ chức những bữa tiệc lớn, nếu cô chưa biết," hắn trả lời một cách gượng gạo. "Đó là nhiệm vụ của mẹ tôi. Bên cạnh đó, phòng khiêu vũ của bà ấy rộng gấp ba lần phòng này."

Một nụ cười nhẹ nở trên nét mặt cô khi cô tiếp tục xem xét các chòm sao phía trên. Draco đột nhiên mường tượng về việc ôm cô vào lòng và xoay cô quanh sàn nhảy trước hàng trăm khách mời, tự hào khoe về cô phù thủy mà giờ đây đã thuộc về hắn.

"Draco," cô khẽ nói, phá vỡ sự mơ màng của hắn. Hắn nhìn sang, nhưng mắt cô vẫn hướng lên trần nhà. Hermione chỉ lên trên và hắn thấy rằng cô đang chỉ chòm sao trùng tên với hắn trong bức tranh vẽ tường.

"Gia đình bên ngoại của tôi có truyền thống đặt tên con cái theo các chòm sao hoặc ngôi sao."

"Có vẻ là vậy," cô ấy trả lời. "Sirius, Regulus, Andromeda..." cô bắt đầu đếm. "Anh có thích tên của mình không?" cô hỏi.

Draco nhún vai, chưa bao giờ thực sự cân nhắc đến điều đó. Hắn nhớ có lần Ron Weasley đã chế nhạo tên hắn, nhưng thực sự thì cái tên nhát gừng đó cũng chẳng thể đấu mõm lại với hắn khi có một cái họ như Weasley.

"Tôi thích cô nói từ đó," hắn thì thầm và đôi mắt nâu của cô nhìn hắn. Hermione đỏ mặt và liền quay đi.

"Anh dẫn tôi đi dạo quanh khu đất được không? Vì tôi dùng lò sưởi Floo để tới đây, tôi chưa có cơ hội nào để chiêm ngưỡng khu vườn cả."

Draco gãi gãi đầu và xem xét yêu cầu của cô. "Vì giờ đã khá muộn rồi nên tôi nghĩ cô sẽ không thể nhìn thấy gì đâu. Chúng ta có thể ngồi ngoài hiên một lúc nếu cô muốn."

Cô cười toe toét và gật đầu. Hắn giữ cửa để cô bước qua cánh cửa kiểu Pháp cao trên trần nhà của phòng khiêu vũ. Đó là một buổi tối mát mẻ và dễ chịu, và trong bóng tối của vùng ngoại ô, những ngôi sao thực tỏa sáng rực rỡ như những ngôi sao trên bức tranh tường trong phòng khiêu vũ vậy.

Draco nhanh chóng vẫy cây đũa phép của mình để thắp sáng những ngọn đuốc và đèn dọc theo lan can đá và lối đi trong nhà. Hắn thấy Hermione dường như bị choáng ngợp trước khoảng không rộng lớn trước mặt cô, và mặc dù hầu như đã bị che khuất bởi màn đêm, nhưng hắn chắc chắn rằng cô vẫn có thể nhìn thấy rìa của những bãi cỏ trải dài phía sau và những khu vườn tiếp giáp với khu rừng rậm rạp cạnh đó.

Họ ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế đá và cuối cùng thì Draco cũng đã thực hiện được lời hứa của mình là sẽ nghe về chuyến đi Venice của Hermione mà không cư xử như một thằng khốn. Cô trò chuyện vui vẻ và nhấm nháp ly rượu của mình, và Draco ngạc nhiên khi thấy mọi chuyện thật dễ dàng. Mới hai giờ trước, hắn còn đang bối rối trong nỗi nghi ngờ và u sầu, và bây giờ hắn thấy bản thân đang nói chuyện sôi nổi với Hermione về giá trị của ẩm thực Ý.

Khi cuộc trò chuyện của họ đi vào khoảng lặng tự nhiên, Hermione ngửa đầu ra sau và nhìn lên trời. Draco không thể rời mắt khỏi khuôn mặt cô, nhưng đột nhiên cảm thấy có một chuyển động trên tay mình. Cô lặng lẽ với tay ra và nắm lấy tay hắn, như thể đó là một hành động thường lệ giữa họ. Lồng ngực của Draco phập phồng khi hắn nhìn xuống hình ảnh hai bàn tay họ đan vào nhau, và hắn lướt ngón tay cái của mình dọc theo mặt trong của ngón tay cô.

Khi hắn nhìn lên, cô đang mỉm cười với hắn. "Những gì tôi đã nói trước đó đều là thật đấy. Đừng nghĩ rằng anh sẽ trốn được việc cho tôi xem phòng ngủ. Tôi cần phải tự mình xem liệu anh có dùng giấy dán tường với họa tiết là mấy con rắn nhỏ màu xanh không."

"Granger, không có một quý tộc giàu có nào lại đi sử dụng giấy dán tường cả," hắn châm chọc và kéo tay cô.

Draco dẫn cô quay trở lại ngôi nhà và đi lên cầu thang lớn, tay đan vào nhau suốt quãng đường. Hắn nở một nụ cười tự mãn khi họ đến ngưỡng cửa phòng ngủ của hắn và cô cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười.

Chỉ với một cái nhướn mày đơn giản, hắn ra hiệu cho cô tiếp tục chuyến khám phá của mình. Cô bật cười và buông tay hắn để tự do đi lại trong khu vực riêng tư của hắn.

Và dĩ nhiên, Granger ngay lập tức đi đến giá sách. Giống như vài giờ trước, cô từ từ lướt ngón tay dọc theo gáy sách trước khi chọn cho mình một tựa sách. "Hầu như ở đây toàn là sách thể loại viễn tưởng. Là chủ đích sao?"

"Ừ," hắn nói, đến đứng bên cạnh cô. "Tôi thường đọc thể loại này khi tôi không phải bù đầu vào các báo cáo Quidditch hoặc các tài liệu tài chính."

Cô giơ cuốn sách trên tay lên. "Anh nghĩ thế nào về cuốn này?"

Đó là một cuốn tiểu thuyết cổ điển lấy bối cảnh ngay sau cái chết của Merlin, kể về một phù thủy trẻ tên là Aloysius bắt đầu hành trình khám phá bản thân khi anh ta truyền bá kiến thức về phép thuật khắp cộng đồng phù thủy châu Âu. Có một chương ly kỳ kể về trận chiến với một con rồng đã thu hút trí tưởng tượng của Draco khi hắn còn nhỏ.

"Đó là một tác phẩm kinh điển, tôi đã đọc lại nó khá nhiều lần."

"Tôi có một vài cuốn sách Muggle với nội dung tương tự mà tôi nghĩ rằng anh sẽ thích. Nếu anh không phản đối," cô ngập ngừng nói.

"Vì tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nên tôi sẽ tin vào phán đoán của cô."

Nụ cười của cô rạng rỡ hơn khi cô ngước nhìn hắn trước khi tiếp tục ngắm nhìn giá sách. Draco ngồi lên chiếc ghế bành trước ngọn lửa đang bập bùng (Crick chắc đã đến đây một lúc trước, cái tên lén lút đó) và đợi cô tìm được thứ gì đó để đem ra trêu chọc hắn.

Cuối cùng, cô ngồi xuống chiếc ghế dài mà hắn đã triệu hồi tới vị trí quen thuộc của nó bên dưới cửa sổ. Cô đơn suốt mấy hôm nay, hắn không cần đến hai chiếc ghế bành trong phòng ngủ của mình. Nếu không ngồi trên ghế thì Hermione sẽ phải ngồi ở mép giường hoặc trên đùi của hắn, mặc dù bây giờ khi nghĩ về điều đó, có lẽ hắn đã quá vội vàng khi mang cái ghế vào đây...

"Được rồi, tôi thừa nhận," cô nói nhỏ. "Tôi thực sự đã nghĩ mọi thứ trong phòng ngủ của anh sẽ được bao phủ bởi màu xanh lục và màu bạc đấy."

"Chậc chậc, Granger, lẽ ra cô phải học được cách là đừng giả định bất cứ điều gì về tôi rồi chứ."

Cô đảo mắt khi nhấp một ngụm rượu. Đặt ly rượu xuống bàn, cô đột ngột đứng dậy và đối mặt với hắn.

"Nói về vấn đề giả định, tôi nghĩ chúng ta nên có nói chuyện một cách nghiêm túc."

Draco cảm thấy căng thẳng, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Có phải hắn đã làm điều gì đó không đúng không? Mẹ kiếp, có lẽ cô cảm thấy bị lợi dụng khi ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn, trống rỗng này với hắn và...

"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta đặt ra một số quy tắc cơ bản, hay đúng hơn là đặt ra một số kỳ vọng," Hermione giải thích thêm.

"Về?"

"Mối quan hệ của chúng ta."

Cô nói cụm từ đó một cách hiển nhiên đến nỗi Draco phải cố gắng để không nở một nụ cười toe toét đầy lố bịch. Mối quan hệ của chúng ta.

Hermione bắt đầu đi đi lại lại trước lò sưởi, hai tay đan vào nhau ở trước ngực, như thể cô sắp bắt tay làm một luận án về các quy định quản lý quyền sở hữu Bằng mã.

"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ những chủ đề khó, ví dụ như những điều mà anh đã gán cho tôi khi nãy ấy," cô nói và Draco nhăn mặt. "Tôi không muốn che giấu cảm xúc mà tôi dành cho anh. Tôi không xấu hổ bởi anh."

Tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn lại cô. Hắn mở và đóng miệng nhiều lần, không biết phải trả lời như thế nào.

Cảm ơn.

Cô nên xấu hổ bởi tôi thì hơn

Tôi không bao giờ đủ xứng đáng với cô.

"Tôi không xấu hổ bởi anh," Hermione nghiêm túc lặp lại, mặc dù đôi mắt cô dịu dàng và thấu hiểu, như thể cô đã nghe được suy nghĩ của hắn. Draco chỉ gật đầu để cho thấy rằng hắn đang lắng nghe và muốn cô tiếp tục, vì sợ rằng nếu lên tiếng thì hắn sẽ lại biến cuộc trò chuyện thành một cuộc cãi vã. Một lần nữa.

"Ginny biết tôi cảm thấy thế nào về anh, và tôi nghĩ Luna cũng vậy. Tuy nhiên, bởi lịch sử giữa anh và những người bạn còn lại của tôi, tôi muốn từ từ tiết lộ chuyện này với họ, nếu anh ổn với điều đó."

Draco thấy ý của cô khá hợp lý, mặc dù hắn rất muốn có mặt ở đó khi cô thông báo cho cái thằng Chồn hôi về mối quan hệ của họ. Thằng ngẫn đó sẽ phát điên lên cho mà xem.

"Tôi thấy ổn, chúng ta có thể xử lý việc này theo ý của cô," hắn thành thật trả lời.

"Malfoy, tôi thực sự mong anh hiểu, tôi không muốn giữ bí mật về chuyện này. Nếu tôi làm vậy, có nghĩa là những gì tôi nghĩ đang xảy ra giữa hai ta là sai. Không phải như vậy. Thế nhưng những gì đã từng xảy ra giữa anh, Ron và Harry, đặc biệt là... thì, tôi chỉ muốn không có ai phải rút đũa phép và bắt đầu thi triển lời nguyền vào mặt nhau. Chưa kể," cô dừng lại và nở một nụ cười nhẹ. "Tôi muốn xem chuyện này sẽ đi đến đâu mà không có bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài."

Draco đánh giá cao câu nói cuối của cô. Có Granger cho riêng mình mà không có sự can thiệp nào của Đầu sẹo và thằng bạn dở người của nó? Hoàn hảo.

"Tôi muốn tâm sự với Theo, nếu ổn," Draco nói.

"Tất nhiên rồi," cô đồng ý. "Và... liệu anh có định nói với... với mẹ anh không?" cô ngập ngừng hỏi.

Draco nghĩ về cách hắn thông báo cho mẹ mình qua thư.

Mẹ thân mến, con hiện đang hẹn hò với Hermione Granger. Con tin là mẹ nhớ cô ấy là ai cùng với huyết thống không thuần chủng của cô ấy. Con đã yêu cô ấy, vì vậy xin vui lòng đừng gửi cho con những lá thư giới thiệu những đứa con gái đào mỏ mà mẹ gặp gỡ tại các buổi dạ tiệc của mẹ, vì con đang rất hài lòng với lựa chọn của mình. Con trai thân yêu của mẹ, Draco.

Không, tạm thời thì hắn sẽ không để Hermione phải bận tâm về sự tra tấn đó.

Hermione đang nhìn hắn một cách lo lắng, và Draco nhận ra câu hỏi của cô thực sự có ý là gì.

"Tôi cũng không xấu hổ về cô, Granger," hắn thận trọng nói, và khuôn mặt cô giãn ra. "Nhưng tôi cũng cần thời gian trước khi nói với mẹ tôi rằng tôi đang... mở rộng mối quan hệ với những người khác. Tôi cũng muốn có cơ hội tán tỉnh cô mà không có sự can thiệp nào từ bên ngoài."

Má cô ửng hồng. "Anh đang tán tỉnh tôi, phải không?"

"Ừ," hắn thì thầm và mặt cô càng đỏ hơn.

Với sự hài lòng tự mãn, hắn thấy cơ thể cô run lên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị của mình. "Tiện đây thì," Hermione dừng lại và hất một ít tóc đang lòa xòa trước mặt qua vai. "Anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi?"

Hắn cố gắng để không khịt mũi một cách thích thú. Như mọi khi, Granger không hề né tránh hay chần chừ, mà cứ trực tiếp đặt ra những câu hỏi mà mình muốn. Có lẽ cô phù thủy nhỏ này có tính chiếm hữu, và nếu thành thật mà nói, hắn cảm thấy điều đó khiến Hermione thật nóng bỏng, nhưng khi Pansy làm điều tương tự thì hắn lại thấy tắt nứng.

"Cô là người thứ sáu," cảm thấy rằng mình đã có quyền để hỏi ngược lại cô, hắn tiếp lời. "Cô thì sao?"

"Anh là người thứ năm."

Hừm, Draco bắt đầu thắc mắc về danh tính của bốn người tình trước đây của cô, mặc dù hắn biết mối quan hệ của họ còn quá mới để hắn có thể hỏi cô câu đó. Rõ ràng, và bi thảm thay, thằng họ Chồn là một trong số họ. Hắn cũng mơ hồ nhớ lại rằng cô đã đề cập đến việc quay lại với Viktor Krum ngay sau cuộc chia tay đó, nên đó sẽ là người thứ hai. Draco chỉ cần phải truy lùng nốt hai tên còn lại thôi...

"Tôi yêu cầu sự chung thủy tuyệt đối khi chúng ta ở bên nhau, không bàn cãi," cô nói, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

Draco đảo mắt. "Merlin ơi Granger, nghiêm túc đấy hả? Tôi không phải là loại thích chơi qua đường đâu. Tôi chỉ vừa mới có cơ hội này và tôi chắc chắn không muốn phá hủy nó đâu."

Cô đánh giá tôi cao quá rồi đó, nếu cô chưa nhận ra. Mình ổn với điều này.

Câu trả lời của hắn, mặc dù nghe có phần khó ưa, nhưng dường như vẫn xoa dịu được cô.

"Tốt, và tiện đang nói về chủ đề này, tôi muốn thảo luận về những ranh giới phù hợp với người khác giới."

"Hả?"

"Ranh giới phù hợp," Hermione nhắc lại, đối mặt trực diện với Draco. "Ví dụ," cô nói tiếp, và đưa tay ra sau đầu để vuốt nhẹ mái tóc của mình.

"Tôi có nhiều bạn thân là nam giới. Những mối quan hệ này chỉ là bạn bè thuần túy," sau khi vuốt xong, cô gom chúng lại trong tay mình.

"Mặc dù mối quan hệ giữa tôi với Ron, Harry hay những người đàn ông trong gia đình Weasley không hề có một chút tình cảm lãng mạn nào, nhưng việc thể hiện tình cảm gia đình bằng thể xác không phải là hiếm," cô giải thích khi buộc tóc của mình lại thành kiểu tóc đuôi ngựa cao và chặt.

"Ôm và hôn vào má là những hình thức chào hỏi tiêu chuẩn, vì vậy tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ kiểu nói kháy ghen tuông nào về chuyện này đâu," Hermione tiếp tục và Draco nhún vai. Hắn có thích sự thật rằng Weasley và vô số anh em của nó có quyền đặt tay và miệng của họ ở bất cứ đâu gần Hermione không? Không một chút nào, nhưng hắn sẽ không dại mà tranh cãi với cô đâu.

"Tôi biết là anh cũng lớn lên trong một gia đình có truyền thống hôn nhẹ vào khớp ngón tay hoặc má của phụ nữ, vì vậy tôi hiểu rằng hành động đó chẳng qua chỉ là một nghi thức xã giao văn minh với anh thôi."

Draco muốn phản bác lại và nói với cô rằng hắn luôn tránh mấy cái hoạt động này như thể chúng là bệnh dịch hạch. Hắn cũng cố gắng né việc tham dự vũ hội năm mới của mẹ hắn, nhưng muốn xem Hermione sẽ thêm gì vào danh sách các hành động được phép với những người đàn ông mà không phải là hắn.

"Giờ thì, tôi nghĩ mình cần phải làm rõ thêm một vài thứ trước," cô từ từ tiến lại gần Draco và nhẹ nhàng luồn một tay lên cánh tay hắn khi cô đến đứng sau ghế của hắn.

Cả hai tay cô đặt lên vai hắn và cô bắt đầu xoa bóp nhẹ các cơ ở đó. "Ví dụ, tôi sẽ rất khó chịu nếu một người phụ nữ khác chạm vào anh như thế này."

"Hửm?" Draco nói trong mơ màng khi cơ thể hắn đầu hàng trước sự thư giãn mà Hermione đem lại khi xoa bóp vai hắn.

Môi cô kề sát tai hắn. "Ừ đó, tôi không nghĩ mình sẽ thấy vui lắm nếu thấy người phụ nữ khác đặt tay lên vai anh đâu. Đặc biệt là khi tay của họ bắt đầu đi chơi xa."

Cô di chuyển những ngón tay của mình đến những nút áo sơ mi trên cùng của hắn và bắt đầu cởi từng nút một. Chà, cuộc trò chuyện nhỏ này bắt đầu có một bước ngoặt thú vị đấy...

Hermione đưa tay lên xuống bộ ngực trần của hắn và đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ hắn. Draco hít vào một hơi khó nhọc khi một luồng khoái cảm dâng trào thẳng đến đũng quần hắn. "Và tôi, tất nhiên, cũng sẽ không đụng chạm hay hôn bất kỳ người đàn ông nào khác theo cách này," cô thì thầm.

Draco hơi quay đầu lại để chiếm lấy đôi môi căng mọng của cô, trêu chọc lưỡi của cô bằng lưỡi của mình. Dứt nụ hôn, hắn cảm thấy cô đang cười trên môi mình. "Và tôi chắc chắn sẽ dành kiểu hôn hít này cho anh," cô thì thầm.

"Tốt nhất là nên vậy," hắn gằn giọng nói một cách đầy chiếm hữu.

Hermione đứng thẳng dậy, ngoài tầm với của hắn, và Draco muốn kéo cô vòng qua ghế để cô ngồi ngay vào lòng hắn, nhưng cô dường như có kế hoạch khác.

Cô đi vòng qua phía trước chiếc ghế và đứng giữa hai chân dang rộng của hắn. Cúi xuống để hôn hắn một lần nữa, Draco có thể nhìn thấy bộ ngực của cô lấp ló dưới lớp váy của cô.

"Tôi hy vọng anh có đủ sự tôn trọng dành cho tôi để không tán tỉnh bất kỳ người phụ nữ nào khác như cách mà anh vừa làm với tôi," cô xấc xược nói.

"Tin tôi đi, Granger, ở đây có sẵn quá nhiều thứ để tôi ngắm nhìn rồi," hắn lẩm bẩm trước khi đưa tay ra để chạm và vuốt ve cả hai bầu ngực của cô.

Cô lại cúi xuống và đặt những nụ hôn vào gáy hắn rồi lần lượt di chuyển xuống ngực hắn cho đến tận bụng. Mỉm cười tinh quái, cô lùi ra xa khỏi tầm với của hắn, sau đó tách đôi chân của hắn ra xa hơn để cô có thể quỳ xuống ở giữa. "Và tôi cũng xin đảm bảo với anh rằng tôi sẽ không bao giờ chạm vào người đàn ông khác theo cách này khi chúng ta ở bên nhau."

Không đời nào. Không đời nào chuyện này lại đang xảy ra với hắn.

Nhưng đúng là vậy. Hermione mở khóa thắt lưng của hắn và bắt đầu trêu chọc bằng cách đưa tay lên xóa dọc theo vật cương cứng của hắn trước khi mở khóa quần của hắn ra. Khi tay cô chui vào quần hắn và nắm chặt lấy dương vật của hắn, Draco ngửa đầu ra sau và cắn môi để không kêu lên.

"Giờ thì, miễn là chúng ta... hmm, tôi không chắc chúng ta nên gọi nhau như thế nào," cô trầm ngâm khi vuốt ve hắn, dùng lực tay hoàn hảo, và Draco nâng hông hắn lên một chút để cô có thể kéo quần hắn xuống. Hắn ngả người vào ghế và cố gắng không nắm lấy tay cô để chỉ đạo cô vuốt nhanh và mạnh hơn.

"Làm vậy thì em muốn gọi tôi là cái chó gì cũng được," hắn thở hổn hển.

"Cẩn thận ngôn ngữ chút đi nào, Malfoy," cô nhẹ nhàng khiển trách hắn, và sau đó dùng miệng mình bọc quanh dương vật của hắn.

Giờ đây, Draco đã tin vào luật luân hồi. Hắn chắc chắn phải là một vị thánh trong kiếp trước thì mới có được khoảnh khắc này, vì rõ ràng hắn chưa làm gì trong kiếp này mà xứng đáng với món quà này. Đó là lời giải thích duy nhất cho cảnh tượng Hermione quỳ gối trước mắt hắn, bú cho hắn.

Muốn gọi đây là gì cũng được. Cô muốn gọi tôi là gì cũng được.

Draco nắm chặt lấy thành ghế để không bốc đồng vươn tay ra và túm lấy tóc cô trong khi cô liên tục hạ thấp cái miệng ẩm ướt, ấm áp của mình. Hermione giảm tốc độ trước khi thả thằng nhỏ của hắn ra với một tiếng bốp nhẹ.

Cô ngước nhìn hắn với đôi mắt to màu nâu, đôi môi ẩm ướt vì vừa mới làm hài lòng hắn, và tiếp tục giọng điệu thản nhiên của mình. "Bạn trai và bạn gái nghe có vẻ hơi trẻ con. Một lần nữa, tôi không nghĩ chúng ta nên nói dối mọi người. Vì vậy, nếu có ai hỏi, chúng ta có thể nói với họ rằng chúng ta đang hẹn hò."

Vẫn nhìn vào mắt hắn, Hermione lại hạ miệng quanh dương vật của hắn và mút lấy vài lần, khiến hắn rơi vào trạng thái đê mê và thở hổn hển. Cô thả nó ra sau vài phút trong khi Draco cố gắng không ngất đi vì sung sướng, và nghiêng đầu sang một bên với một câu hỏi. "Anh thấy như thế có ổn không?"

Hermione kết thúc câu hỏi này bằng cách liếm toàn bộ dương vật của hắn từ gốc đến đầu trước khi quấn lưỡi quanh phần đầu nhạy cảm của hắn.

"Được... Được," hắn cố gắng thốt ra, biết rằng đó là một đề nghị hợp lý, nhưng cũng biết rằng hắn sẽ đồng ý bất cứ điều gì mà cô yêu cầu vào thời điểm đó. Tự thiêu? Chắc chắn. Chìa khóa cho tất cả các hầm tiền? Của cô tất. Công khai tuyên bố Chudley Cannons là một đội Quidditch tử tế? Xong luôn.

"Tuyệt vời," cô cười rạng rỡ với hắn và sau đó lại nuốt thằng nhỏ của hắn vào miệng. Các khớp ngón tay của Draco ghim chặt vào thành ghế, và hắn biết mình sắp không thể chịu nổi được nữa.

"Granger... em không cần phải... anh sắp... anh... chết tiệt... em sẽ... làm anh ra mất..."

Nhưng cô chỉ càng di chuyển đầu mình nhanh hơn, và chẳng mấy chốc, Draco đã bất lực trong việc ngăn chặn cơn cực khoái của mình.

"Chết tiệt... tuyệt quá... Hermione..." hắn bắn thẳng vào miệng cô và chất dịch của hắn trôi tuột xuống cổ họng cô. Mắt hắn mở to khi nhìn cô nuốt chửng mọi thứ.

Draco không thể di chuyển, hắn chỉ có thể ngồi bất động ở đó. Hắn nhìn Hermione đứng dậy, vuốt phẳng vạt váy của mình, sau đó uống nốt chỗ rượu còn lại. Hắn không có lời nào để diễn tả lòng biết ơn của mình đối với hành động thân mật mà cô vừa làm.

"Còn vấn đề nào khác trong mối quan hệ của chúng ta mà cần thảo luận không? Bởi vì anh rất hâm mộ chiến thuật đàm phán của em đấy, Granger," hắn châm biếm, vẫn còn hơi hụt hơi.

Cô cười và lắc đầu. "Không, em nghĩ chúng ta đã làm rõ mọi quan điểm rồi."

Draco nhét thằng nhỏ của mình vào chỗ cũ và chỉnh lại quần áo. Đứng dậy, hắn từ từ tiến lại gần Hermione và ôm lấy má cô. "Anh sẵn sàng đền đáp lại, nếu em muốn," hắn cúi xuống và nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

"Để hôm khác nhé. Bây giờ cũng khá muộn rồi, có lẽ em phải về thôi."

Draco gật đầu và bước ra xa để cô có thể cầm chiếc túi cườm của mình. Một nỗi u sầu đột ngột xâm chiếm lấy hắn khi nhìn cô chỉnh lại trang phục và quay người rời khỏi phòng ngủ của hắn.

"Em có thể ở lại," hắn lặng lẽ thì thầm khiến cô dừng lại. Hermione quay lại, hoang mang.

"Nếu em muốn," Draco nhanh chóng thêm vào. "Ý anh là, em có thể ngủ ở đây nếu muốn, với anh."

Draco không thể giải thích tại sao hắn lại cảm thấy trống rỗng khi nghĩ đến việc cô sẽ rời bỏ hắn đêm nay. Hắn chỉ biết rằng sau này hắn chắc chắn sẽ tự chắc bản thân nếu hắn lãng phí cơ hội thuyết phục cô ở lại. Nhưng liệu hắn có đang đòi hỏi quá nhiều không? Họ dường như vẫn ở trong tình trạng lấp lửng kỳ lạ và Draco cân nhắc xem mình đã lạc lối như thế nào trong việc điều hướng các mối quan hệ.

"Em sẽ ở lại."

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì cô nở một nụ cười trấn an và hôn vào má hắn.

Khi nằm trên giường đợi cô trở lại từ phòng tắm, hắn tự hỏi liệu Hermione có biết khoảnh khắc yếu đuối đó đã khiến hắn phải trả giá đắt như thế nào không. Draco lớn lên với niềm tin rằng phụ nữ phù hợp cho một vài mục đích sau: nuôi dạy những người thừa kế, chỉ đạo đám gia tinh, và duy trì địa vị xã hội tốt để đảm bảo tên tuổi của gia đình luôn được công nhận.

Một người đàn ông họ Malfoy chắc chắn sẽ trân trọng vợ mình, nhưng anh ta không cần một người phụ nữ để lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực mình, hay mang đến bất kỳ khái niệm phù phiếm nào như hạnh phúc. Draco biết sự khao khát mà hắn cảm thấy đối với Hermione sẽ là một khái niệm xa lạ với hắn.

Hermione bước ra từ phòng tắm riêng, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mà cô mượn từ Draco rồi dùng phép điều chỉnh tỷ lệ cho phù hợp với thân hình nhỏ nhắn của mình. Hắn thấy buồn cười khi cô cảm thấy cần phải thay quần áo trong phòng tắm sau khi đã làm tình với hắn trên bàn ăn và sau đó là bú cho hắn chưa đầy mười phút trước.

Cô nở một nụ cười bẽn lẽn khi nhìn thấy bộ đồ ngủ quen thuộc của hắn: chẳng có gì ngoài chiếc quần đùi. Draco cố gắng không nhếch mép và vẫy đũa phép để dập tắt ngọn lửa quanh phòng.

"Chúc ngủ ngon," cô lúng túng thì thầm và nằm xuống bên cạnh hắn. Draco thường ngủ chập chờn trên chiếc giường lớn của mình và lần cuối cùng cũng như duy nhất hắn ngủ chung giường với Hermione, họ đã quá mệt mỏi sau cuộc ân ái nên không thể tự ý thức được ranh giới trong lúc ngủ.

Ít ra thì Hermione cũng đang cảm thấy bồn chồn như hắn. Cứ vài giây là cô lại thở hắt ra và khẽ di chuyển, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để nằm.

"Được rồi, nói toẹt ra đi," hắn càu nhàu và cảm thấy tấm nệm di chuyển bên dưới họ khi cô lắc lư.

"Hả?"

"Bất cứ suy nghĩ ngớ ngẩn nào sắp làm não em nổ tung ấy."

Cô thở dài. "Em đang cố gắng để mọi chuyện không trở nên quá khó xử, và bây giờ khi nói ra, em nhận ra mình đã làm mọi thứ trở nên khó xử như thế nào và em hy vọng mình sẽ không đá anh vào lúc nửa đêm hoặc ngáy, và em thường ngủ ở giữa giường, nhưng..."

"Vậy thì lại đây đi," Draco cắt ngang và vươn cánh tay ra và kéo cô về phía hắn.

Hắn để cô nằm quay lưng vào ngực hắn, nép thân hình nhỏ bé của cô vào người hắn, và quàng tay qua eo cô. "Ối!" cô phản đối khi hắn chen một chân vào giữa chân cô, khiến chân họ quấn chặt vào nhau.

"Rồi. Giờ em sẽ không đá phải anh nữa," hắn mỉm cười và cảm thấy cô thư giãn trong vòng tay mình. Hắn không thể nhớ lần cuối hắn ôm một người phụ nữ theo cách này, trên giường của mình là khi nào.

"Giường của anh thoải mái một cách bất thường và dĩ nhiên là ga trải giường nhà anh phải được làm bằng lụa rồi."

"Chỉ có em mới phàn nàn về việc ngủ trong nhung lụa thôi đấy. Ghen tị à? Anh cũng sẽ như vậy nếu anh trở về nhà mỗi tối và nằm lên cái giường bằng bông và rơm của em đấy."

Cô khịt mũi. "Ôi làm ơn đi, nệm của em không làm bằng rơm."

"Sao cũng được, đồ thường dân."

"Đồ hợm hĩnh. Cứ đợi đó đi, khi em giới thiệu anh với cha mẹ em, anh sẽ tự vả vào mồm mình vì những lời đó đấy."

Hắn nghe thấy Hermione giật mình hít một hơi và biết rằng cô đã ngậm chặt miệng lại vì xấu hổ. Draco vừa sợ hãi vừa vui mừng vì cô đã nghĩ xa đến thế. Cô chắc chắn nghiêm túc với chuyện này lắm nến mới cân nhắc đến việc giới thiệu hắn với gia đình Muggle của cô.

Mình ổn với điều này.

"Anh không dùng màn che," cô lặng lẽ quan sát, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.

Draco liếc nhìn lên cột giường của mình. "Anh đã gỡ chúng ra sau đêm đầu tiên ở đây. Anh không thích ngủ mà có màn che giường mình," hắn thú nhận vào gáy cô. Điều hắn không nói là hắn đã từng thức dậy với những tấm màn nhung được kéo quanh giường, hoảng sợ và dùng tay xé rách chúng. Bóng tối xung quanh đã khiến hắn ngạt thở khi hắn mở mắt và nhịp tim tăng lên mức nguy hiểm. Với những tấm màn che khuất tầm nhìn, hắn sẽ không thể nhìn thấy cửa phòng, hoặc xem liệu có kẻ đột nhập nào xông vào trước khi quá muộn hay không.

Hermione đột ngột xoay người khi vẫn nằm trong vòng tay hắn và đối mặt với hắn. Đầu họ chỉ còn cách nhau vài inch, và ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn có thể nhận ra ánh sáng ấm áp trong mắt cô.

"Em có lẽ nên cảnh báo với anh rằng em đã từng bị... gặp ác mộng trong quá khứ. Em sẽ thức dậy trong tình trạng mất phương hướng với cây đũa phép trong tay. Nhưng em đã cất nó trong túi của mình ở bên kia phòng, nên... mặc dù dạo này đã đỡ hơn rồi, nhưng em muốn cảnh báo anh phòng trường hợp..."

Hắn làm cô im lặng bằng cách vuốt má cô. "Bản thân anh hề lạ lẫm gì với những giấc mơ xấu," hắn thì thầm đáp lại.

Hermione dụi mũi vào mũi hắn rồi hôn nhẹ hắn trước khi quay người lại.

"Chúc ngủ ngon, Malfoy."

"Chúc ngủ ngon Granger," hắn thì thầm vào tóc cô.

.

Hermione thật ấm áp. Toàn bộ cơ thể cô ấm nóng và thoải mái, nép mình trên chiếc ga trải giường bằng lụa sang trọng và nằm gọn trong đôi tay mạnh mẽ đang ôm lấy cô từ đằng sau và cảm giác cương cứng của....

RINGGGGGGGGGGGGGGG

RINGGGGGGGGGGGGGGG

RINGGGGGGGGGGGGGGG

Ôi, chết tiệt. Âm thanh nhức óc từ tiếng báo thức của chiếc điện thoại di động khiến Hermione phải nhảy ra khỏi giường và chạy nhanh về phía chiếc túi đính cườm của mình. Cô tức giận mở tung chiếc túi của mình ra để tìm cái thứ chết dẫm đó, hy vọng vẫn chưa quá muộn.

RINGGGGGGGGGGGGG

RINGGGGGGGGGGGGG

"Granger! Em ổn chứ? Cái gì thế? Kết giới à? Không phải chứ?"

Quá muộn rồi.

Draco đứng dậy, tay cầm đũa phép, và đang tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn chói tai. Chúa ơi, cô thấy xấu hổ muốn chết. Hắn sẽ không bao giờ mời cô ngủ lại sau chuyện này nữa.

Cô phẩy tay, cố gắng xua đi sự lo lắng của hắn. "Đó là..." RINGGGGGGGGGGGGG "Không có gì đâu, chỉ là..." RINGGGGGGGGGGGGG "...cái báo thức ngu ngốc..." RINGGGGGGGGGGGGGGG "...để em tìm..." RINGGGGGGGGGGGGGGG "...vì Merlin..." RINGGGGGGGGGGGGGGG "Accio điện thoại!"

Cái thứ đáng nguyền rủa đó bay đến bàn tay đang đợi của cô và cô tắt nó đi. Draco lao đến bên cô, đũa phép vẫn giơ cao, trông có vẻ hoảng loạn.

"Granger, có chuyện gì vậy? Đó là cái gì?"

Hermione ngước nhìn khuôn mặt sửng sốt của hắn và cắn môi để giấu nụ cười của mình. Mặc dù lúc này trông hắn cực kỳ đáng yêu với mái tóc rối do mới ngủ dậy và không mặc gì ngoài quần đùi, cô không nghĩ hắn sẽ đánh giá cao sự hài hước của tình huống này.

"Xin lỗi, đó chỉ là báo thức của em thôi," Hermione giơ điện thoại lên và sự căng thẳng cuối cùng cũng rời khỏi Draco khi hắn hạ đũa xuống.

"Em đã quên là mình đặt báo thức để không bỏ lỡ bữa sáng với Ginny."

"À, phải rồi," Draco bước lùi lại và nằm xuống giường rồi hít một hơi thật sâu. "Lần sau dùng đũa phép ấy. Chết tiệt thật."

Hermione lê chân một cách lúng túng, không chắc nên nói gì. Người phụ nữ tự tin đêm qua đã mạnh dạn khuỵu gối xuống và làm hài lòng Draco đến mức biến hắn thành một mớ hỗn độn run rẩy trên chiếc ghế bành đâu rồi?

"Em nên thay đồ, cũng khá muộn rồi. Em không có ý định ở lại qua đêm," cô lẩm bẩm và đi vào phòng tắm. Khi cô đi ngang qua giường, một cánh tay túm lấy eo cô và xoay cô lại. Cô thấy mình đang đứng giữa hai chân của Draco ở mép giường.

"Em không hối tiếc vì đã ở lại sao?"

Những câu hỏi nhẹ nhàng như thế này luôn khiến Hermione mất cảnh giác. Draco liên tục giữ vẻ ngoài tự tin, thờ ơ đó, nhưng khi hắn gỡ bộ mặt đó ra, dù chỉ một chút, nó cũng khiến trái tim cô thắt lại.

Hermione vòng tay quanh cổ hắn để trấn an hắn. "Không. Em thích qua đêm với anh, khi anh ngừng hành động ngu ngốc. Nhưng em thực sự phải đi rồi."

Cô định lùi ra nhưng Draco đã siết chặt hơn và nhếch mép cười với cô. Hai tay hắn vòng qua ôm lấy hông cô và hắn lướt những ngón tay lên xuống hai bên hông cô. Hắn kéo cô lại gần hơn và đặt một nụ hôn lên vùng da ngực bên trên chiếc áo pijama của cô. Cô đã mượn bộ đồ ngủ này từ hắn và cô đang nghiêm túc cân nhắc đến việc cuỗm nó về nhà luôn vì chúng mềm mại một cách khó tin và cũng thoang thoảng mùi của hắn. Ngẩng đầu lên, Draco hôn lên cổ cô, mỗi cái chạm môi của hắn làm tâm trí cô trở nên rối loạn. Merlin ơi, đôi môi của người đàn ông này thật tội lỗi.

"Chỉ là bữa ăn với Weasley thôi, em có thể đến muộn một chút được mà," hắn thì thầm vào cổ họng cô và tiếp tục tấn công da thịt cô.

"Potter chứ," cô thở gấp. "Và em sẽ phải dùng lời biện hộ nào đây?" Hermione cố gắng nói hết câu và kìm nén một tiếng rên rỉ.

"Ừm," hắn hừm nhẹ trên da cô và cô cảm thấy sự rùng mình lan xuống tận gót chân. "Nói rằng hôm nay bạn trai mới của em không muốn chia sẻ với em đi vậy."

Hermione không kìm chế được, toàn thân cô run lên trước những lời nói và giọng điệu trầm trầm mà hắn đang thốt ra.

"Đầu tiên," cô nói, và cảm thấy khó tin trước giọng của chính mình, nhưng Draco vừa mới ngoạm lấy dái tai cô. "Bạn trai nghe có vẻ trẻ con quá, và thứ hai," cô thở hổn hển khi tay hắn chạm vào ngực cô và cô đánh mất dòng suy nghĩ của mình.

"Sao thế?" hắn thì thầm bên tai cô và Hermione đột nhiên nhận ra rằng chiếc quần lót của cô đã ướt đẫm.

"Thứ hai, em - không - em không phải là vật sở hữu để anh quyết định xem có nên chia sẻ không," cộng điểm cho nữ quyền. Nếu hắn nghĩ rằng hắn có thể phô ra cái sự nam tính cô thuộc về tôi đầy độc hại đó, thì đừng có hòng.

"Tất nhiên là không phải rồi Granger," hắn thủ thỉ vào tai cô. "Anh sẽ không bao giờ dám nghĩ đến điều gì táo bạo như chiếm hữu em," hắn hôn từ tai xuống khóe miệng cô. "Tuy nhiên, anh không quen chia sẻ, em hiểu mà," hắn thì thầm bên môi cô. "Anh đẻ ra đã là thằng con cả hư hỏng mà. Vì vậy, nếu anh phải nhượng bộ một số ham muốn về lãnh thổ," Draco chuyên nghiệp cướp lấy miệng cô bằng lưỡi của mình. "Em sẽ phải dùng hết sự vị tha của mình để tha thứ cho anh đấy. Anh thậm chí sẽ cầu xin nếu anh phải làm vậy."

Ôi Godric ơi, quần lót của cô giờ chắc chìm trong Đại Tây Dương mất rồi.

Thở dài, cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra và lùi lại một bước. "Mặc dù sẽ rất hối hận, nhưng em thực sự cần phải rời đi rồi. Em không thể bỏ rơi bạn bè ngay khi vừa mới bước vào một mối quan hệ được."

"Có lẽ vậy," hắn dài giọng, cho cô không gian nhưng vẫn để ngón tay cái của hắn lướt trên hông cô. "Nhưng em biết đấy Granger, mọi thứ đều nên có sự công bằng, và anh đã lên kế hoạch trả ơn em vì màn trình diễn tối qua rồi."

Mình sẽ bị phạt trong Azkaban tối thiểu là năm năm mất. Mọi người phụ nữ dị tính bình thường trên cõi đời này sẽ đồng ý với hình phạt này dành cho Hermione khi cô nỡ bỏ lại Draco Malfoy đang gần như khỏa thân, người vừa đề nghị sẽ làm hài lòng cô bằng miệng cho đến khi não cô tan chảy.

Khi cô miễn cưỡng đi thẳng từ nhà Draco đến Hẻm Xéo, Hermione nghĩ về tất cả những món quà xa hoa mà Ginny nợ cô trong ít nhất mười Giáng sinh tới. Hermione cũng sẽ bắt cô nàng đầu đỏ ấy thanh toán hóa đơn cho bữa ăn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro