CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bây giờ đã là sáng thứ Hai, nhưng Hermione vẫn hơi khó chịu vì Ginny đã cười phá lên – thật sự cười phá lên – khi thấy cô lao vào quán cà phê muộn 15 phút vào giữa buổi sáng thứ Bảy.

Ginny đã rất thích thú khi trông thấy đầu tóc của Hermione, với những dải ruy băng màu hồng tô điểm cho cổ và xương quai xanh, và đó là những dấu hiệu quá rõ ràng cho thấy Hermione vẫn mặc chiếc váy màu vàng mà cô đã nói với Ginny rằng cô định sẽ mặc đi ăn tối với Draco. Hermione cần bạn mới, đứa nào mà bớt sắc sảo hơn ấy.

Mặc dù vậy, Hermione vẫn cảm thấy thoải mái khi được nói chuyện về công việc, về mối quan hệ tình cảm lãng mạn giữa cô và Draco với một chút choáng váng nào đó. Và có lẽ cảm nhận được bạn mình đang cảm thấy hạnh phúc như thế nào, Ginny đã không gọi Malfoy là một con chồn sương dù chỉ một lần, và đồng ý với đề xuất hẹn hò đôi của Hermione nếu mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp trong vài tuần tới.

Hermione tạm gác lại gợi ý táo bạo đó trong đầu để bảo vệ bản thân khỏi việc phát hoảng lên ở nơi công cộng. Harry có thể là một người cứng rắn, nhưng việc cô hẹn hò với Malfoy vẫn sẽ là một viên thuốc đắng khó nuốt cho mà xem.

Cô còn cả ngày ở văn phòng, và cô bắt đầu lục lọi trong đầu những lý lẽ của mình để soạn thảo lại luật nhận nuôi những con Nifflers khi cô khóa cửa căn nhà của mình. Nếu cô có thể tăng cường kiểm tra các hộ gia đình mà không làm cho nó giống như sự lạm quyền của chính phủ, thì Wizengamot cuối cùng có thể – Ô.

Cô dừng lại khi chuẩn bị rời khỏi cửa trước.

Dựa vào cổng trước với dáng vẻ trông cực kỳ thoải mái, là Draco. Hôm nay là sáng thứ Hai, điều đó có nghĩa là lịch làm việc của hắn yêu cầu hắn mặc bộ đồng phục màu đen đặt làm riêng cho hắn, với áo sơ mi trắng bảnh bao và cà vạt đen. Hermione lơ đãng tự hỏi liệu hắn có thể chia sẻ tên người thợ may của hắn không, để cô có thể gửi cho họ một lời nhắn 'cảm ơn' cho người đó.

"Chào buổi sáng," cô nói, giọng hơi ngắt quãng vì ngạc nhiên khi tiến đến gần hắn.

"Granger," hắn dài giọng và đứng thẳng dậy. "Sẵn sàng để đi uống cà phê chưa?"

Em đã sẵn sàng để anh đưa em trở lại bên trong và không rời khỏi giường rồi.

"Dĩ nhiên rồi."

Họ trò chuyện vui vẻ khi cùng nhau tản bộ đến quán cà phê. Khi họ đến nơi, hắn giữ cửa cho cô bước qua. Hermione bắt gặp ánh mắt của người chủ lớn tuổi phía sau quầy, người chắc chắn đã nhận thấy Draco và Hermione đến cùng nhau, và người phụ nữ đó ném cho cô một nụ cười ranh mãnh và một cái nháy mắt.

Khi cô đặt chiếc túi xuống bàn của họ – của họ! – và chuẩn bị đi gọi trà, Draco đã ngăn cô lại. "Trà Masala nhỉ? Hôm nay em muốn uống cỡ nào?"

Cô sửng sốt đến mức không thể tìm ra cách để phản đối việc hắn mua trà cho cô. Ngồi xuống và chấp nhận sự thật rằng cô vẫn chưa ngủ và đang mơ, Hermione nhìn Draco trở lại với hai chiếc cốc bốc khói trên tay. Khi hắn đến gần, tâm trí Hermione chợt nhớ lại khoảnh khắc của một năm và vài tháng trước, khi hắn giận dữ đi đến bàn của cô, yêu cầu được biết cô đang giở trò gì.

"Nghiêm túc đấy à Granger? Mày nghĩ đây là trò đùa sao?"

Đó là những lời đầu tiên hắn hét vào mặt cô. Cô nhớ lại mình đã trải qua cú sốc đó như thế nào khi nhìn lên từ cuốn sách của mình và thấy Draco Malfoy ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, căng thẳng và sôi sục với cơn thịnh nộ không thể kìm nén được trong một quán cà phê Muggle.

Thái độ hiện tại của Draco thì khác hoàn toàn. Hắn di chuyển với vẻ thanh lịch thoải mái, tư thế hoàn hảo nhưng không hề căng thẳng, ngồi xuống đối diện với cô và trông có vẻ hài lòng.

"Tôi yêu cô đấy!"

Họ chưa thảo luận về câu nói đó của Draco, và Hermione thấy chưa cần thiết phải nhắc đến nó, nhưng sẽ là nói dối nếu nói rằng những lời đó không vang vọng trong tâm trí cô suốt cuối tuần vừa rồi. Hắn có thật lòng không? Hay đó chỉ là những cảm xúc dâng trào trong lúc nóng nảy giữa một cuộc tranh cãi? Nếu hắn nói lại điều đó khi bình tĩnh hơn, liệu cô có cảm thấy mình có thể đáp lại những cảm xúc đó không? Hermione tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ nặng nề này và thay vào đó chọn tập trung vào thực tế mới mẻ và dễ chịu khi hẹn hò với Draco.

Khi họ rời khỏi quán cafe để đi làm muộn hơn so với mọi khi, hắn đã bổ sung thêm một hành động mới vào thói quen buổi sáng của họ. Ngay khi cô định mở miệng nói lời tạm biệt, Draco bước lại gần và ghé mặt vào tai cô.

"Đi làm vui nhé," hắn thì thầm và áp môi mình lên má cô. Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây so với tiêu chuẩn, nhưng cái cách môi hắn nấn ná trên da cô có cảm giác rất không đứng đắn và nó khiến mí mắt Hermione chớp chớp.

"Anh... Anh cũng vậy," cô nói, và mở mắt ra để thấy một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt hắn. Khi hắn quay đi và bỏ mặc cô gần như đang run lên vì ham muốn ở giữa vỉa hè, Hermione tự hỏi làm sao mà hắn có thể nghĩ rằng hắn cư xử tệ trong một mối quan hệ được.

.

Thứ sáu, mùng hai, tháng Năm, năm 2008

Mười năm. Sao lại thế được chứ nhỉ?

Làm thế nào mà cả một thập kỷ đã trôi qua kể từ cái ngày khủng khiếp, kinh hoàng, đáng sợ nhưng cuối cùng lại là một ngày chiến thắng đó vậy? Mỗi năm, vào ngày kỷ niệm trận chiến cuối cùng ở Hogwarts, Hermione cảm thấy sự xung đột nội tâm đó khi cảm xúc của cô tự xung khắc với nhau. Cô rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì rất nhiều người trong số họ đã sống sót, hạnh phúc khi thế giới của họ đã hòa bình, hạnh phúc khi cô vẫn còn cha mẹ. Nhưng cái giá phải trả thì sao?

Trong vài năm, cái giá mà họ đã phải trả dường như quá cao. Họ đã mất Fred, Lupin, Tonks, Lavender, Colin, Moody, Dobby, Snape, Sirius, và nhiều, rất nhiều người nữa. Cô vẫn phải chịu đựng những cơn ác mộng. Cha mẹ cô đôi khi coi cô như một người xa lạ. Cô thậm chí vẫn cảm thấy mình như một người ngoài cuộc với tư cách là một phù thủy gốc Muggle, mặc dù cô đã hy sinh nhiều hơn rất nhiều người để giữ cho thế giới phù thủy nguyên vẹn. Cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn... bị bỏ rơi.

Chín năm trước, vào ngày kỷ niệm đầu tiên, Hermione đã mặc đồ đen. Vào thời điểm đó thì nó là một bộ đồ phù hợp khi mọi người vẫn còn đang để tang. Molly đã dành phần lớn thời gian trong ngày để khóc, những người khác ôm lấy nhau, cố gắng tìm kiếm sự an ủi hoặc khuây khỏa trong những cái ôm hoặc những cái nắm tay.

Mỗi năm trôi qua, cơn đau dần biến đổi và cuối cùng giảm bớt. Bây giờ, mọi người sẽ mặc màu sắc tươi sáng. Họ trìu mến nói về những người đã ngã xuống và chia sẻ những câu chuyện, kỷ niệm và những mẩu chuyện cười.

Cô đã nói trước với Draco rằng hôm nay cô sẽ không tới quán cà phê, và hắn đã gật đầu với cô trước khi hôn lên má cô ngày hôm qua. Năm ngoái, Hermione hầu như không nghĩ nhiều đến việc Draco đã trải qua ngày này như thế nào, nhưng hôm nay hắn chẳng thể rời khỏi tâm trí cô.

Cô lắc lư cô bé Roxanne Weasley đang cười khúc khích trên đầu gối vài lần nữa trước khi thả cô bé gần một tuổi trở lại vòng tay của mẹ, Angelina.

"Chà Hermione, em có năng khiếu đó," Angelina nói và ôm đứa bé bên hông. Hermione bật cười khi nhận được lời khen. Hơn năm người đã có những nhận xét tương tự và cô không có tâm trạng để nghe thêm bất kỳ bình luận nào về khả năng tương lai của mình với tư cách là một vị hôn thê/ một người vợ/ một người mẹ/ hoặc một vai trò truyền thống nào tương tự mà phụ nữ phải đảm nhận.

Tự thưởng cho mình ly rượu sâm panh do Bill và Fleur mang đến (thật tuyệt khi hai người họ thường xuyên chia sẻ đồ dùng nhập khẩu do gia đình Delacour mang từ Pháp sang), cô ngồi vào chiếc bàn gỗ dài giữa Ginny và Ron khi Arthur bắt đầu bài phát biểu hàng năm của mình. Ron quàng một cánh tay qua cô và Ginny thì cầm lấy tay còn lại của cô.

Trong khi Arthur cảm ơn mọi người vì đã đến và nói về ý nghĩa của ngày hôm nay đối với ông và gia đình mình, Hermione lướt mắt nhìn mọi người xung quanh. Bill vuốt ve cánh tay của Fleur và mái tóc của con gái mình. George ôm bé Roxanne vào lòng, trong khi Angelina ôm eo của anh. Molly ngước nhìn Arthur, đôi mắt ánh lên tình yêu và niềm tự hào. Percy chấp nhận cái chạm nhẹ nhàng từ bàn tay Audrey trên cánh tay mình, nghiêm túc lắng nghe cha anh. Charlie vòng tay ôm chặt đứa con mới biết đi khác của George và Angelina, bé Freddie. Ở phía bên kia của Ginny, bàn tay của Harry đang nắm chặt lấy tay vợ mình, trong khi Harry âu yếm đặt bàn tay kia lên lưng Teddy. Liếc nhìn về phía sau Ron, cô có thể thấy đỉnh đầu của Padma nằm trên vai bên kia của Ron.

Các thành viên của Hội Phượng hoàng và Đội quân Dumbledore ngồi rải rác ở phần còn lại của cái sân phía sau Trang trại Hang Sóc. Tất cả cùng nhau ăn mừng và thương tiếc những người đã ra đi. Thêm một năm sống sót. Thêm một năm mà vắng đi những người tuyệt vời.

Và khi khung cảnh tuyệt đẹp của rất nhiều gia đình và bạn bè thân yêu xung quanh cô thường khiến trái tim Hermione tràn đầy cảm xúc, thì một nỗi đau trống rỗng cũng nảy sinh.

Hôm nay Draco cảm thấy thế nào? Hắn sẽ ở một mình sau giờ làm việc, ẩn náu trong căn biệt thự tối tăm với những suy nghĩ của riêng mình. Đột nhiên Hermione cảm thấy phát ốm vì xấu hổ. Cô thậm chí còn chưa nghĩ đến việc đề nghị dành cả ngày hôm nay với hắn, thậm chí còn chưa cân nhắc đến những cảm xúc phức tạp của hắn về sự kết thúc của cuộc chiến tranh phù thủy lần thứ hai. Phải, Draco đã đưa ra một số lựa chọn khá tồi tệ trong cuộc sống, nhưng hắn cũng đã mất người thân vào ngày hôm đó. Hắn đã mất Vincent Crabbe, một trong những người bạn lâu năm nhất của hắn, người đã phải bỏ mạng bởi Lời nguyền Quỷ lửa ngay trước mặt hắn. Hắn đã mất Goyle, người đã cố gắng đấu tay đôi với các Thần sáng thay vì tiếp cận một cách lặng lẽ và đã phải trả giá bằng mạng sống. Hắn đã mất Snape, người mà hắn đã từng coi là người cố vấn. Theo một cách nào đó, hắn cũng đã mất cha mẹ vào ngày hôm đó.

Arthur hoàn thành bài phát biểu của mình và Hermione uống cạn ly sâm panh của cô. Cô đang ngồi ở đây, giữa những người yêu mến cô theo đúng nghĩa đen, nhưng đột nhiên, mọi thứ có cảm giác thật không ổn.

"Ginny," cô đột nhiên thì thầm, cổ họng nghẹn lại.

Ginny quay đầu về phía Hermione, có vẻ lo lắng.

"Chị biết điều đó nghe có vẻ lạ, nhưng chị phải đến một chỗ ngay bây giờ. Anh ấy không đáng phải ở một mình ngày hôm nay."

Đôi mắt Ginny dịu lại và cô gật đầu khích lệ Hermione.

"Đi đi," Ginny huých cô. "Em sẽ biện hộ giúp chị," Hermione siết chặt tay bạn mình để bày tỏ lòng biết ơn, trước khi tự tách mình ra khỏi Ron. Cô lờ đi những câu hỏi của mọi người và ôm nhiều người nhất có thể trước khi độn thổ thẳng về nhà. Khi về đến nhà, trước khi mất hết can đảm, Hermione đã ném bột Floo vào lò sưởi của mình và nói to địa chỉ nhà Draco.

Quay người khỏi lò sưởi và đi vào phòng khách, Hermione phủi quần áo và bước vào phòng một cách ngập ngừng. Trước khi cô có thể gọi tên hắn, một âm thanh bốp vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của một con gia tinh trước mặt cô.

"Ối!" Hermione kêu lên và giật mình nhảy dựng lên.

Con gia tinh nhỏ bé trước mặt cô đứng yên, mặc một chiếc áo màu xanh hải quân được làm bằng vỏ gối, ở thắt lưng nó là một chiếc dây thừng đang buộc chiếc áo lại.

"Tôi có thể giúp gì cho cô không, cô Granger?"

"Ồ, ờm, bạn biết tôi là ai sao?"

"Tất nhiên rồi, thưa cô, tôi chịu trách nhiệm thiết lập kết nối Mạng Floo giữa Franklin House và nhà của cô vào tuần trước."

Hermione cảm thấy lúng túng trước cái thứ nhỏ bé đang nói chuyện với cô theo cái vẻ trịnh trọng cứng nhắc đó. "Được rồi, ừm, cảm ơn. Hân hạnh được gặp...?"

"Crick, thưa cô."

"Crick, rất vui được gặp bạn," Hermione đưa tay ra theo bản năng và cô hơi sốc khi Crick đưa tay ra để nắm lấy tay cô. Con gia tinh cứ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt cảnh giác và Hermione nhận ra rằng cô vẫn chưa đưa ra lý do cho chuyến thăm ngẫu hứng của mình.

"Xin lỗi vì đã ghé qua không báo trước, nhưng Malfoy, ý tôi là Draco, ý tôi là..." cô ngừng lắp bắp để lấy lại bình tĩnh, không biết phải tiếp tục như thế nào. "Ngài Malfoy có nhà không?"

Crick đã không trả lời ngay lập tức và Hermione lo lắng rằng cô có thể đã xúc phạm sinh vật này bằng cách nào đó. "Ngài Malfoy đang ở trong thư viện, nếu cô đi theo tôi, thưa cô, tôi có thể..."

Nhưng Crick chưa kịp nói hết câu thì một vài giọng nói lớn, hiếu chiến đã vang lên từ tầng trên.

"—XỨNG ĐÁNG BỊ MỤC RỮA Ở AZKABAN NHƯ CHA MÀY—"

"—THẰNG TỬ THẦN THỰC TỬ BẨN THỈU KHÔNG CÓ QUYỀN—"

"—TẬN HƯỞNG SỰ TỰ DO CỦA MÌNH ĐI THẰNG KHỐN NẠN CHẾT TIỆT—"

Hermione quên hết mọi phép tắc khi cô lao qua Crick và chạy lên cầu thang lớn, mạch máu cô căng lên vì adrenaline.

"—SAO MÀY DÁM XUẤT HIỆN Ở NƠI CÔNG CỘNG—"

"—MÀY CÓ BIẾT CÁI ĐÁM MỌI RỢ CHÚNG MÀY ĐÃ LÀM GÌ VỚI VỢ TAO—"

"—ĐỊA NGỤC THẬM CHÍ CÒN CHƯA ĐỦ CHO NHỮNG KẺ ĐỘC ÁC NHƯ CHA MÀY—"

Cô dừng lại trước cửa thư viện, tim đập thình thịch khi nắm chặt cây đũa phép và lao qua ngưỡng cửa, nhưng đột ngột dừng lại trước cảnh tượng trước mắt.

Draco ngồi sau bàn làm việc của mình, tay hắn lướt qua lại trên một mảnh giấy da khi hắn viết liên hồi bằng một cây bút bi. Bay khắp phòng và tạo thành một vòng tròn đe dọa trên đầu hắn là khoảng hơn chục bức thư Sấm, tất cả đều đang hét lên những lời tục tĩu và đe dọa nhằm vào hắn. Ngay khi một cái kết thúc, Draco sẽ uể oải ném cây đũa phép của mình về phía nó để tiêu hủy nó, nhưng vị trí của nó nhanh chóng bị chiếm lấy bởi một phong bì màu đỏ khác, và lại bắt đầu thốt ra những lời đe dọa với hắn.

"Malfoy!" Hermione hét toáng lên, nhưng tiếng hét của cô bị nhấn chìm giữa dòng thác của những lời ác ý đang gào lên phía trên.

"—MÀY CÓ BIẾT CHÚNG SẼ LÀM GÌ VỚI MẤY THẰNG ĐẸP MÃ NHƯ MÀY Ở AZKABAN KHÔNG—"

"—CHẲNG XỨNG ĐỂ LAU BỤI TRÊN GIÀY CỦA HARRY POTTER—"

"—MÀY VÀ MẸ MÀY XỨNG ĐÁNG BỊ TREO CỔ—"

"Malfoy!" cô thử lại nhưng hắn hoàn toàn tập trung vào tấm giấy da trước mặt và chỉ di chuyển để tiêu hủy những bức thư Sấm đã hoàn thành lời lăng mạ của mình. Khi cô ở ngay trước mặt hắn, Draco mới chịu nhìn lên khi nhận thấy chuyển động. Hermione nhận ra vẻ đờ đẫn trong đôi mắt xám của hắn, nhưng hắn liền chớp mắt và có vẻ bối rối trước sự hiện diện của cô.

"Granger?"

Hắn vừa sử dụng Bế quan Bí thuật, Hermione nhận ra, điều đó giải thích cho vẻ mặt trống rỗng của hắn khi nãy.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Hắn lo lắng ngước nhìn cô, sau đó hoảng hốt nhìn xuống tờ giấy da bên dưới trước khi vội vàng cuộn nó lại.

"Em đến để xem liệu—"

"—NÊN BẺ ĐŨA PHÉP CỦA MÀY RA LÀM ĐÔI VÀ—"

"Ôi trời ơi!" Hermione rút cây đũa phép của mình và phóng bùa Incendio mạnh nhất mà cô có thể thi triển được vào những bức thư Sấm còn lại, cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi chúng bùng cháy và tung tro bụi khắp nơi, để lại một sự im lặng bao trùm căn phòng.

Đôi mắt của Draco đã trở lại ánh bạc như mọi khi, và Hermione phát hiện ra sự pha trộn giữa xấu hổ và buồn bã sâu thẳm bên trong nó.

"Em đang làm gì ở đây vậy?" hắn nhẹ nhàng nhắc lại. "Anh tưởng em đang phải ở... chỗ khác."

Hermione ngập ngừng đưa tay mình ra và lướt nhẹ những ngón tay qua tóc hắn. Hắn nhắm mắt lại trước sự đụng chạm của cô và cô cảm thấy trái tim mình tan nát vì hắn.

"Em nghĩ mình đang ở đúng nơi mình cần ở rồi," cô thì thầm và mắt hắn bật mở. Hắn dường như đang nhớ lại cảnh Hermione bước vào và hắn co người lại khỏi sự đụng chạm của cô, đôi mắt lại trở nên lạnh lùng và xa cách.

"Anh ổn. Em có thể quay trở lại bất kỳ bữa tiệc nào mà em vừa từ đó qua. Anh không cần..."

"Không!"

Cô ngắt lời hắn bằng một tiếng hét. Hermione tuyệt đối sẽ không để cho hắn đắm mình trong đau khổ. Không phải hôm nay.

"Không?" hắn nhắc lại.

"Không!" cô trả lời. "Lố bịch quá đi mất! Đứng dậy đi, mau lên!"

Ngạc nhiên tới mức bị thuyết phục, Draco đứng dậy và vẫy đũa phép trên bàn, cuộn giấy da được cuộn lại gọn gàng và được niêm phong lại. Hermione lao về phía trước và nắm lấy tay hắn, kéo hắn bước theo sau cô.

"Granger, em đang kéo anh đi...?"

"Anh đã ăn tối chưa?" cô cắt ngang một cách cộc cằn, và tiếp tục kéo hắn theo sau cô.

"Ờm, không, anh không đói lắm, nhưng chúng ta đang đi...?"

Hắn hơi loạng choạng khi cô kéo hắn xuống cầu thang và quay lại phòng khách. Cô ném một ít bột vào và đẩy Draco về phía ngọn lửa xanh khi cô nói to địa chỉ nhà của mình.

"Vào đi, em sẽ đi theo ngay sau."

"Nhưng tại sao..."

Hermione phát ra một tiếng kêu bực bội, thành công khiến Draco ngậm miệng lại. "Cứ làm như em nói đi Malfoy! Hôm nay em không có tâm trạng để nghe mấy lời bào chữa của anh nên hãy lên Floo sang nhà em để em đảm bảo rằng anh chịu ăn uống đầy đủ đi!"

Cô thề rằng cô đã nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng trước khi thật sự chịu nghe lời cô. "Tên ngốc bướng bỉnh," Hermione lẩm bẩm trước khi đi theo hắn.

.

Chà, giờ hắn đã biết cảm giác bị Granger bắt cóc là như thế nào.

Draco vẫn im lặng khi họ bước vào nhà cô, để Hermione dậm chân đi tìm đống thực đơn của cô và nhanh chóng gọi món bằng cái thiết bị Muggle kỳ lạ, trong khi mắng hắn và bảo hắn ngồi trong bếp.

Tâm trạng tồi tệ của Hermione vẫn không giảm bớt cho đến khi hai người họ ngồi vào bàn bếp của cô với đống món Trung trước bày ra trước mặt họ. Cô tỏ ra khó chịu với Draco cho đến khi cô nhìn thấy cách hắn tự ép mình phải ăn. Hắn đã cẩn thận trải một chiếc khăn giấy lên đùi trước khi ăn, và Hermione đã gần như kiềm chế được tiếng cười của mình khi thấy cảnh tượng đó, nhưng cô đã phải bỏ cuộc sau khi thấy hắn chấm nhẹ lên môi mình chiếc khăn giấy sau khi cắn một miếng thức ăn.

"Thả lỏng một chút cũng không sao đâu. Chúng ta sẽ không phải tiếp đón Bộ trưởng Bộ Pháp thuật vào tối nay đâu mà," cô trêu chọc.

"Em đang chế nhạo anh vì sự văn minh xuất sắc của anh trên bàn ăn đấy à?" hắn đáp với một cái nhíu mày. Sự căng thẳng cuối cùng cũng tan biến khi cô bật ra một tràng cười khúc khích và nhận được nụ cười miễn cưỡng từ Draco.

"Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh và nghiêm túc như vậy khi dùng nĩa nhựa để ăn cơm chiên trên đĩa giấy đấy," cô bật cười.

Sau bữa tối, họ cùng nhau ngồi trên chiếc ghế dài, Hermione thu đầu gối xuống bên dưới và để lại một khoảng trống nhỏ giữa cô và Draco. Hắn biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô muốn thảo luận về cảnh tượng đáng lo ngại khi nãy trong thư viện nhà hắn, và hắn hơi ngạc nhiên khi họ thậm chí còn ăn tối trước khi cô đặt câu hỏi.

"Chuyện đó xảy ra thường niên sao? Đống thư Sấm ấy?" cô ngập ngừng hỏi. Draco không phản ứng, và nhìn thẳng về phía trước khi hắn ngồi dựa vào chiếc ghế dài và vắt một tay ra sau lưng.

"Ừ, nhưng năm nay thì nhiều hơn. Có lẽ là do năm nay là kỷ niệm mười năm và tất cả mọi người đều cảm thấy hoài niệm hơn bình thường," hắn trả lời một cách cay đắng.

"Em xin lỗi."

Hắn nhún vai, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. "Mọi người đang tìm một nơi mà họ có thể đổ lỗi và anh chắc rằng trong suy nghĩ của họ, anh xứng đáng được nghe sự thật rằng gia đình Malfoy đã tụt dốc như thế nào trong xã hội này."

"Đó không phải là lý do mà em nói xin lỗi."

Hắn quay sang nhìn cô, đối diện với đôi mắt nâu to tròn khiến hắn muốn xé toạc lớp vỏ bọc của mình ra và bộc lộ tất cả những nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, đen tối nhất của mình với cô.

"Không đúng chút nào, những gì mà những người đó nói với anh, đặc biệt là khi họ không biết gì về anh, rằng anh đã phải chịu đựng như thế nào..."

"Anh không muốn bị em thương hại đâu Granger..."

"Im đi Draco!"

Đôi mắt hắn đanh lại, nhưng ít nhất cô đã tạm thời khiến hắn bị sốc khi bắt hắn ngừng tự nguyền rủa bản thân. Hermione hít một hơi thật đều và đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên cánh tay đang đặt trên đi văng của hắn; cái chạm của cô xoa dịu và sưởi ấm làn da hắn, thậm chí xuyên qua lớp vải áo sơ mi của hắn.

Mình ổn với điều này.

"Em xin lỗi vì đã không đến sớm hơn. Em không nên để anh một mình hôm nay. Em ở đây nếu anh muốn nói chuyện, hay không nói chuyện, tùy anh cả."

Tùy anh cả.

Chúa ơi, thật vinh quang khi được nghe cụm từ như thế. Nhưng khi nhìn qua chiếc ghế dài, qua khoảng cách chỉ vài millimet ngăn cách hắn với Hermione, Draco không chắc làm thế nào để diễn đạt chính xác những gì hắn muốn vào lúc đó.

"Anh..." hắn lên tiếng, nhưng ngập ngừng, nhìn cô bất lực. Không nói nên lời, hắn xoay cánh tay đang đặt phía sau họ để nắm lấy cánh tay cô và nhẹ nhàng kéo cô về phía hắn. Cô hiểu ý ngay lập tức, và thu hẹp khoảng cách giữa họ, tựa vào người hắn. Lòng bàn tay của Hermione đặt trên ngực hắn và hắn choàng tay qua người cô, kéo cô sát vào người hắn hơn.

Họ giữ nguyên như vậy trong vài phút yên tĩnh, Draco hít vào mùi hương quen thuộc của cô trong khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Có phải hắn muốn giải phóng tất cả những cảm xúc phức tạp của mình và để bản thân vỡ vụn ngay trước mặt Hermione không? Đây là những lời thú nhận mà hắn mới chỉ chia sẻ với Lương Y của mình, không một ai quan trọng trong cuộc đời hắn, thậm chí là cả mẹ ruột của hắn, hay biết. Đây sẽ là một kiểu chia sẻ khác, ít lâm sàng hơn và dễ bị tổn thương hơn nhiều.

Hắn gục đầu lên đầu cô, rồi áp môi mình vào tóc cô. Mình ổn với điều này.

"Có những ngày anh cảm thấy rằng dù anh có làm gì, dù anh có nỗ lực xoay chuyển cuộc đời mình thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi ông ta?"

"Ai?"

"Cha anh."

Hermione gật đầu trong ngực hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Em mới nghe được phần cuối trong những lời chửi rủa chống lại anh và cái tên họ của anh vào tối nay, nhưng anh nghĩ điều đó là đủ để em nắm được ý chính. Đống thư Sấm đó đều đề cập đến cha anh. Họ luôn làm như vậy, hết năm này qua năm khác."

Những ngón tay của Hermione trượt nhẹ trên ngực hắn và hắn thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh từ cái chạm của cô.

"Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của ông ta. Không bao giờ. Và những ngày như hôm nay khiến anh rất... tức giận vì ông ta đã chết. Ông ta đã chết và không phải chứng kiến hậu quả từ những hành động của mình đối với vợ và con trai ông ta."

Draco nhắm mắt lại và siết chặt cô hơn. "Và ở một mức độ nào đó, anh hiểu tại sao ông ta lại bỏ cuộc. Anh nghĩ rằng đó sẽ là lần duy nhất cha anh thể hiện sự dũng cảm, theo một cách nào đó."

Tay Hermione vẫn đặt trên ngực hắn, và cô ngước nhìn hắn với đôi mắt buồn bã. "Ý anh 'từ bỏ' là sao?"

"Em chưa bao giờ nghe về cách cha anh chết ở Azkaban sao?"

"Em chỉ đọc được rằng ông ấy đã qua đời cách đây vài năm."

"Ừ, mặc dù đã loại bỏ Giám ngục, nhưng nơi đó vẫn không khác gì một cái hố địa ngục," Draco trả lời dứt khoát, và cô ngả đầu vào ngực hắn. Draco cố nén cơn rùng mình khi nhớ lại chuyến thăm nhà tù bằng đá lạnh cóng, biệt lập đó cùng với mẹ mình. Ngay cả khi không có những sinh vật hút linh hồn để canh gác các tù nhân, vẫn có một loại cảm giác ớn lạnh trong không khí ngấm vào xương và không bao giờ rời đi.

"Đó là bệnh viêm phổi. Không phải sự báo thù từ bất kỳ ai, không phải cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám, không phải nụ hôn của Giám ngục, không phải bất kỳ cách nào khác trong số hàng chục cách mà anh chắc rằng mọi người nghĩ rằng ông ta xứng đáng phải nhận lấy. Ông ta bị viêm phổi, nó mưng mủ từ bên trong và ông ta đã từ chối điều trị."

Hắn cảm thấy Hermione thở ra một hơi kinh ngạc khi chạm vào áo hắn. "Từ chối điều trị ư? Tại sao vậy?"

Draco nghĩ đến lý thuyết mà hắn đã xác định từ lâu, nhưng chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai. "Anh nghĩ ông ta biết mình sắp chết, và trong tâm trí, ông ta nghĩ rằng điều này sẽ là tốt nhất cho hình ảnh của gia đình anh, hoặc ít nhất là cho mẹ anh. Bà ấy không bao giờ để lộ ra, nhưng anh nghĩ... anh nghĩ rằng mỗi lần nhìn thấy ông ta ở thể trạng đó, bà ấy lại đau lòng hơn một chút."

Draco không nói rằng chuyện đó cũng khiến hắn đau lòng khi thấy mẹ mình như vậy. Narcissa Malfoy kiên định và kiêu hãnh đã lặng lẽ rơi nước mắt mỗi khi họ rời khỏi nhà tù tồi tệ đó. Draco chưa bao giờ thấy bà ấy suy sụp trước mặt cha mình, nhưng nỗ lực kìm nén cảm giác tuyệt vọng của bà ấy sẽ chứng tỏ quá nhiều vào thời điểm họ kết thúc mỗi chuyến thăm.

Những chuyến thăm cuối cùng có cảm giác thật đáng sợ, phải chứng kiến cảnh Lucius héo mòn dần khi cơ thể của ông ta thường xuyên trở nên quá sức với những cơn ho dữ dội. Mặc dù điều đó khiến mẹ hắn bị tổn thương, nhưng Draco đã miễn nhiễm với việc nhìn thấy cha mình trong tình trạng suy yếu. Khuỵu gối trước một gã phù thủy lai loạn trí, cầu xin lòng thương xót vì đã làm hỏng một nhiệm vụ, bị tước bỏ mái ấm gia đình và thậm chí cả cây đũa phép của chính mình, đó là phiên bản của Lucius Malfoy mà sẽ mãi khắc sâu trong ký ức của Draco, trái ngược với thời thơ ấu của hắn hoàn toàn.

Draco đã luôn rất thần tượng cha mình khi lớn lên. Hắn thích thú với bất kỳ lời khen ngợi nào được đưa ra, luôn cố gắng làm hài lòng người đàn ông nghiêm khắc và đầy kiêu hãnh đó. Lucius là tất cả những gì mà Draco muốn trở thành: một tộc trưởng mạnh mẽ, thuần chủng, người khiến phần còn lại của xã hội phù thủy phải kính trọng và thậm chí là sợ hãi. Cha hắn là người đã xây dựng nên tầm nhìn huy hoàng về tương lai của Draco. Draco có thể hình dung ra Lucius từ ký ức thời thơ ấu rất rõ ràng: một chút rượu mạnh yêu thích trong một chiếc ly pha lê, ngồi trên chiếc ghế bành thuộc về riêng ông trong phòng khách, xoay nhẹ chiếc ly chứa chất lỏng màu hổ phách trong khi nói về 'những tháng ngày tốt đẹp' khi Voldemort bước đầu lên nắm quyền. Nhà Malfoy vẫn giữ được vị thế hoàn hảo của mình trong xã hội thuần chủng sau chiến thắng đầu tiên của Harry Potter, và như Lucius đã đảm bảo với Draco vô số lần trong nhiều năm, Draco sẽ có quyền lựa chọn bất kỳ cô gái thuần chủng nào trên thế giới khi hắn đến tuổi kết hôn. Con đường tương lai của hắn bày ra trước mắt; một con đường của sự giàu có và quyền lực vô tận với một người phụ nữ thuần chủng bên cạnh để sinh ra những người thừa kế cho hắn.

Draco trẻ tuổi sẽ tiếp thu những ý nghĩ đó một cách ngấu nghiến. Nhưng sau đó, hiện thực đã vả vào mặt hắn. Chúa tể Hắc ám đã trỗi dậy trở lại, và Draco đã tận mắt chứng kiến rằng việc trở thành cánh tay phải của tên phù thủy độc ác nhất từng tồn tại không phải là cách để sống. Hắn chứng kiến cha mình kiệt quệ hết lần này đến lần khác dưới bàn tay của 'chủ nhân' hoặc bà chị dâu của mình, Bellatrix. Còn đâu Lucius hùng vĩ trong ký ức trẻ thơ của hắn? Cha hắn sẽ không bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy dưới bàn tay của người khác, nhưng ông ta đã ở đó, run lẩy bẩy trước một gã thần kinh, cuồng điên, vô nhân đạo, kẻ mà thậm chí còn không thể đánh bại Harry Potter trong một cuộc đấu tay đôi.

Mày chẳng khác gì cha mày cả. Làm sao mà cái cụm từ đó lại có thể biến từ một lời khen thành một lời xúc phạm trong suốt phần đời của Draco cơ chứ. Một câu nói đã từng truyền cảm hứng cho niềm tự hào cho hắn, giờ đây chỉ gợi lên sự xấu hổ.

"Anh muốn tin là cuối cùng thì ông ta cũng cảm thấy hối hận, nhưng thực lòng thì anh không biết. Anh nghĩ có thể ông ta đang cố gắng chấm dứt sự đau khổ của mẹ anh bằng cách loại bỏ ông ấy vĩnh viễn khỏi cuộc đời bà. Khi ông ta chết, anh cảm thấy... anh cảm thấy tự do," Draco thừa nhận khi thì thầm vào tóc Hermione. "Anh thật tồi tệ, anh biết, thật bệnh hoạn khi nghĩ như vậy. Nhưng mặc dù ông ta đã làm một số điều thực sự khủng khiếp, anh vẫn... anh không thể không..." Hắn ngập ngừng nói nhưng Hermione đã suy luận được chính xác những điều đã không được nói ra.

"Nhớ ông ấy cũng không sao đâu mà."

Draco gật đầu, quai hàm nghiến chặt, không đủ tự tin để đáp lại.

"Cảm ơn anh đã đủ tin tưởng để chia sẻ với em," cô thì thầm và hôn nhẹ lên cằm hắn. Không, cảm ơn em. Cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn...

"Anh không quen với việc cần mọi người xung quanh mình," hắn cộc cằn nói. Tất cả mọi người đều làm hắn thất vọng: cha mẹ hắn, những người bạn cũ của hắn, Snape, Dumbledore... nhưng không phải cô, không bao giờ là cô.

Hermione di chuyển một chút và bắt gặp ánh mắt buồn rầu của hắn.

"Anh cần gì nào?"

"Em. Anh không muốn cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài em. Anh chỉ cần em thôi." Giọng của hắn ngập ngừng nhưng rõ ràng khi hắn nâng cằm cô lên để chiếm lấy môi cô. Hermione phản ứng ngay lập tức bằng nhịp điệu nhẹ nhàng của miệng họ. Những nụ hôn của họ chậm và sâu, khác hẳn với sự khẩn trương đầy ham muốn trong những lần tiếp xúc trước đây của họ. Draco cảm thấy như thể cô đã chữa lành phần tổn thương của hắn bằng những cái chạm của cô, thay vì chỉ đơn giản là thỏa mãn ham muốn của hắn.

Hermione rướn người về phía hắn trước khi vắt một chân lên đùi hắn để ngồi lên người hắn.

"Phòng khi anh có bất kỳ nghi ngờ nào... em cũng cần anh," cô thở nhẹ ra và đặt những nụ hôn gợi cảm lên vùng da cổ lộ ra của hắn. Đầu của Draco ngửa ra sau, để những lời chân thành của cô tràn ngập trong hắn và hoàn toàn tận hưởng sự di chuyển từ lưỡi cô đến cổ họng hắn. Hắn bỏ quên thời gian khi họ hôn nhau theo cách uể oải này, nhưng cuối cùng cả hai đều chịu thua trước cách cơ thể cọ vào nhau. Quần áo của họ được cởi ra một cách chậm rãi, và không có lời nào khác được thốt ra giữa họ cho đến khi Hermione ở tư thế sẵn sàng trên thằng nhỏ cứng ngắc của hắn.

"Em có chắc là em muốn tiếp tục không?" hắn hỏi. Cô gật đầu và mỉm cười duyên dáng.

Cô thì thầm tên hắn, lặp đi lặp lại nó như một câu thần chú khi hắn từ từ đâm vào và rút ra khỏi cô. Họ di chuyển chậm rãi, tận hưởng cảm giác được kết nối theo cách thân mật nhất. Mỗi cái chạm từ cô xóa đi mọi nghi ngờ, mỗi nụ hôn xoa dịu mọi nỗi buồn, mỗi lời thì thầm tên hắn làm dịu đi một cơn đau.

Cô ra trên người hắn với một cái siết chặt vào vai hắn, kèm một tiếng thút thít "Draco..." và hắn cũng ra theo cô sau một vài cú thúc vào sâu bên trong cô.

"Ở lại với em đêm nay đi, em không muốn ở một mình," Hermione thì thầm và hắn chỉ có thể gật đầu. Hắn ôm chặt cô, ép cơ thể cô vào thân hình cao lớn của hắn và bế cô lên giường với hai chân cô vẫn quấn quanh eo hắn.

Thoải mái nằm trên giường của cô, Hermione cuộn tròn vào bên cạnh hắn, Draco không mất nhiều thời gian trước khi cảm thấy bị thôi thúc chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ ngon nhé, Malfoy."

"Ngủ ngon, Granger."

Mình ổn với điều này. Mình yêu cô ấy và mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro