CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn đau nhói ở ống chân đánh thức Draco. Bản năng sinh tồn của hắn trỗi dậy ngay lập tức, và Draco lao ra khỏi giường với cây đũa phép trong tay. "Không... không... làm ơn không... không, không," một tiếng thì thầm nghẹn ngào và đau đớn phát ra từ miệng Hermione. Nhận ra rằng chính cô đã đá hắn, hắn thư giãn trong giây lát, nhưng Hermione vẫn tiếp tục cầu xin trong đau đớn. "Không, không thể nào... không... không..."

Một chuyển động phía sau đầu cô khiến Draco giật mình, cho đến khi hắn nhìn thấy đó là con mèo quái dị màu vàng của Hermione đang đứng yên như phỗng trên chiếc bàn bên cạnh cô, liếc đôi mắt màu vàng của mình để nhìn chủ nhân của nó và Draco như thể muốn nói, "Đừng chỉ đứng đó như thế, làm gì đó đi đồ đần."

Draco ngập ngừng đặt một bàn tay lên vai cô và lắc nhẹ. "Granger... Granger dậy đi!"

Cô tiếp tục rên rỉ và vặn hai chân quanh tấm chăn, khuôn mặt nhăn nhó trong tuyệt vọng. Draco leo lên giường để ngồi bên cạnh cô và ôm chặt cô vào ngực. "Granger, không sao đâu, không sao đâu... không sao đâu... không sao đâu..." hắn thì thầm nhẹ nhàng cho đến khi hắn cảm thấy cơn run của cô dừng lại và cô giật mình tỉnh giấc.

"M-Malfoy?" Đôi mắt cô mở to, vẫn còn vẻ sợ hãi, như thể bất cứ điều gì vừa xuất hiện trong giấc mơ của cô vẫn còn đang ở trước mắt của cô. Vẻ mặt của cô nhanh chóng biến thành sự xấu hổ.

"Ôi Chúa ơi, em rất xin lỗi, em không cố ý... Ôi Chúa ơi!" cô òa khóc nức nở và Draco bất lực ngồi nhìn, không biết mình nên làm gì trong tình huống này. Cô run rẩy trong vòng tay hắn, tuyệt vọng cố gắng ngăn nước mắt và lấy lại hơi thở.

"Em có muốn anh Floo cho ai không?"

Có lẽ hắn không nên nói vậy, bởi vì cô liền nhắm mắt lại và lắc đầu dữ dội.

"Không! Làm ơn... làm ơn... anh có thể... anh có thể xoa lưng cho em không?" yêu cầu đó được đưa ra bằng một giọng nói nhỏ và đứt quãng khiến Draco đoán rằng cô đã nghĩ hắn sẽ không đồng ý.

Hắn xoay cô nằm nghiêng để hắn có thể ngồi sau lưng cô, vẫn không chắc chắn về chuyện đang xảy ra. Hắn cẩn thận giơ bàn tay to lớn của mình lên và chậm rãi di chuyển nó thành những vòng tròn trên lưng cô.

"Như này à?"

Đầu Hermione gật gù, và hắn tiếp tục công việc của mình, vừa nghe vừa cảm nhận khi hơi thở của cô chậm lại thành một nhịp điệu thoải mái hơn. Sau vài phút, cô thở dài mãn nguyện và rúc vào ngực hắn.

"Ổn hơn chứ?"

"Rất nhiều, cảm ơn anh."

"Em có... muốn nói về chuyện đó không?"

Draco cảm thấy cô hơi cựa mình, có lẽ là đang quyết định xem có nên chia sẻ hay không.

"Không phải bây giờ. Em nghĩ mình nên đi ngủ tiếp."

"Được rồi," hắn cố gắng nói bằng giọng trung tính, nhưng Hermione quá thông minh để không phát hiện ra sự bất an trong giọng nói của hắn.

"Anh đã giúp em rất nhiều," cô thì thầm, và đặt một nụ hôn lên vai hắn. "Những gì em nói lúc trước đều là thật. Em cũng cần anh."

Khi cô ngủ thiếp đi vài phút sau, Draco đắm chìm trong cảm giác tự hào dâng trào vì đã an ủi thành công Hermione khi cô cần. Có lẽ, hắn nghĩ, khi giấc ngủ cuối cùng cũng chiếm lấy hắn, hắn không tệ đến thế trong mối quan hệ này. Mình ổn với điều này.

.

Draco thức dậy với mùi cà phê, trà, và có lẽ là cả bánh kếp. Hắn đang nằm một mình trên giường, nhưng một tiếng xèo xèo khe khẽ từ hướng nhà bếp đã cho hắn biết nơi mà Hermione đang ở. Mặc lại chiếc quần đùi, hắn đi dọc hành lang và dừng lại ở ngưỡng cửa nhà bếp.

Hermione quay lưng về phía hắn, một tay nắm chặt chiếc cốc trong khi cô rắc việt quất vào một chiếc bát đầy bột. Bỏ chiếc thìa trộn xuống để cầm lấy cây đũa phép của mình, cô hướng nó về phía những phần bột đã được múc ra và điều khiển chúng rơi xuống vỉ nướng đã được làm nóng với tiếng xèo xèo đầy thỏa mãn.

Draco dựa vào tường và quan sát khi cô khéo léo điều khiển chiếc thìa để lật bánh kếp theo từng khoảng thời gian chính xác, trong khi cô di chuyển duyên dáng dọc theo quầy bếp để thêm các nguyên liệu khác vào bát của mình. Trong suốt thời gian đó, cô ngân nga theo giai điệu trầm phát ra từ cái thiết bị không dây Muggle của mình. Thiết bị này trông giống như chiếc Hệ thống Truyền thông Pháp thuật, nhưng Draco chưa bao giờ nghe thứ âm nhạc như thế này trước đây. Giai điệu đơn giản, nhưng bài hát có vẻ rất buồn, và Draco không chắc mình có thích nó hay không. Thêm vào đó, ca sĩ cứ lặp đi lặp lại một từ mà Draco không thể hiểu được.

"Đó có phải là một từ tiếng Latin tối nghĩa nào đó không? Anh không biết từ đó," Hermione quay phắt lại và suýt đánh rơi cốc trà vì ngạc nhiên.

"Merlin ơi, Malfoy! Anh làm em sợ chết khiếp đấy!"

Draco nhếch mép và nhún vai, đặt mình xuống chiếc ghế đẩu phía sau quầy bếp của cô.

"Chúc em một buổi sáng tốt lành nhé."

Hermione đảo mắt. "Anh thích vị việt quất hay chocolate?" cô ra hiệu về phía chiếc thìa lơ lửng đang lật những chiếc bánh kếp đã hoàn thành vào đĩa.

"Cả hai."

"Anh muốn ăn cùng siro hay bơ?"

"Anh thường cho trực tiếp siro lên bánh kếp," hắn mỉm cười.

Cô đặt một đống bánh kếp trước mặt hắn cùng với một chai siro và một cốc cà phê. Chết tiệt, hắn sẽ quen với chuyện này mất. Draco ngay lập tức rót chai siro vị phong lên đống bánh kếp trong khi Hermione nhăn mũi.

"Nhiều thế. Đúng là một phép màu khi răng anh không bị rụng hết đấy."

Draco chỉ mỉm cười với cô trong khi mồm đang chất đầy bánh kếp mềm mịn vị chocolate được thấm đẫm trong sirô. Hermione ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn với đĩa của mình và thêm một miếng bơ lên trên.

"Anh vừa hỏi em một câu về tiếng Latin phải không?"

"Ồ, đúng rồi," hắn nuốt miếng bánh kếp và tiếp tục. "Bài hát đó... anh không thể hiểu được từ đó nhưng anh chưa từng nghe nó trước đây. Đó có phải là đài Muggle không?"

"Đúng, nhưng em đang cố nhớ... À! Bài hát em đã ngân nga. Từ đó là 'hallelujah' nhưng trong tiếng Latin thì là 'alleluia'. Đó là một cụm từ tiếng Hebrew có nghĩa là 'ca ngợi Chúa'."

Draco suýt đánh rơi nĩa. "Đợi đã, chắc không phải là..."

"Không, không phải Voldemort!" Cô cắt ngang nhanh chóng và Draco nhăn mặt khi nghe thấy cái tên đó. "Đó chỉ là một bài hát nổi tiếng thôi, nhưng chúa ở đây không phải là Chúa tể, mà là Chúa trong Cơ đốc Giáo của Muggle."

"À, hiểu rồi," có rất nhiều điều phức tạp kỳ lạ đối với thế giới Muggle và nếu hắn phải thành thật với chính mình, đôi khi việc trở thành một Muggle có vẻ phức tạp hơn nhiều so với một phù thủy.

"Xin lỗi vì đã đánh thức anh dậy, em muốn nấu bữa sáng. Cha mẹ em và em thường làm việc này vào hầu hết các buổi sáng cuối tuần, nghe nhạc và bày bừa trong nhà bếp."

"Granger, cứ đánh thức anh bất cứ lúc nào em muốn, chỉ cần em có cà phê và bánh kếp đang chờ anh," Hermione cười rạng rỡ với hắn và đặt một nụ hôn lên má hắn.

"Em nên giới thiệu với anh nhiều nhạc Muggle hơn," cô nói và nhảy khỏi ghế. Cô đặt bát đĩa của họ vào bồn rửa và đặt bùa tự rửa sạch cho chúng.

Khi cô đi vòng quanh quầy bếp, Draco với tay ra để nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía mình.

"Em có thây ổn không? Sau đêm qua ấy?"

Hermione nhún vai. "Em ổn, đừng lo lắng gì cả," cô nói một cách thản nhiên, nhưng Draco nhướn mày với cô, biết rõ là cô đang bịp bợm.

"Em xin lỗi, em biết việc cứ lờ nó đi là không tốt chút nào."

"Vậy thì đừng. Em không cần phải lúc nào cũng tỏ ra dũng cảm. Đặc biệt là không phải với anh," hắn khẽ nói và cô thả lỏng trong vòng tay hắn.

Hắn cảm thấy Hermione hít một vài hơi thật sâu trên làn da trần ở ngực hắn, lấy lại tinh thần. "Đó là một trong những cơn ác mộng khủng khiếp nhất của em," cô thừa nhận. Draco nhắm mắt lại và áp môi lên tóc cô.

"Có phải về... bà ta không? Bellatrix ấy?" hắn nhẹ nhàng hỏi, theo phản xạ ôm cô chặt hơn khi cảm giác tội lỗi dâng trào trong hắn.

"Không," cô đáp, lắc đầu, tóc cô cọ vào cằm hắn. "Không, là về Harry."

Draco cảm thấy cô cuộn mình sâu hơn vào cơ thể hắn, vì vậy hắn làm lại hành động xoa lưng cô bằng tay như đêm hôm trước. Nó dường như mang lại sự thoải mái cho cô, và cô tiếp tục. "Em đã mơ về trận chiến ở Hogwarts. Khi Voldemort xuất hiện từ khu rừng và bác Hagrid... bác Hagrid đang bế xác của Harry và bác ấy... V...Voldemort... khi hắn la hét về việc Harry đã... về việc Harry đã chết, và em nhớ là..." cô khẽ lùi người lại để lau đi vài giọt nước mắt. "Em nhớ là tất cả niềm hy vọng vụt tắt trong em lúc đó. Em... em đã không thể chịu đựng được. Làm sao mà Harry có thể... sau tất cả mọi chuyện... làm sao mà bồ ấy... bồ ấy có thể chết được? Em chưa bao giờ cảm thấy khủng khiếp như vậy trong suốt cuộc đời mình. Như thể tất cả mọi người đã làm bồ ấy thất vọng. Như thể em đã làm bồ ấy thất vọng."

Cô rùng mình và Draco để cô khóc thầm trong ngực hắn. Cô sụt sịt thật to và tiếp tục nói. "Em đã rất tức giận với bồ ấy, với Harry, khi bồ ấy tiết lộ rằng mình chỉ giả chết. Em đã rất, rất tức giận. Rõ ràng là em hiểu tại sao bồ ấy làm vậy, nhưng phần ích kỷ trong em đã cảm thấy rằng bồ ấy không có quyền, trong một khoảnh khắc, không có quyền để khiến em, Ron và Ginny, và mọi người, dù chỉ một khoảnh khắc, tin rằng bồ ấy đã rời bỏ thế giới này, rằng mọi người phải tiếp tục mà không có bồ ấy."

Draco đưa một tay lên vuốt tóc cô, nhẹ nhõm khi hắn cảm thấy phần nào căng thẳng rời khỏi cơ thể nhỏ bé của cô. "Em đã bao giờ nói với Potter điều này chưa?"

Điều đó khiến Hermione khịt mũi. "Tất nhiên là không, sẽ thật vô lý khi em công khai thừa nhận rằng em đã rất giận bạn mình vì đã thực hiện một mưu mẹo ngoạn mục để cứu cả thế giới. Nhưng Ron... em đã nói chuyện này với Ron," cô nhỏ nhẹ thừa nhận và Draco đã cố gắng, nhưng cuối cùng thất bại, trong việc dập tắt cơn ghen tuông trào dâng. "Ron hiểu vì bồ ấy cũng cảm thấy như vậy. Thực tế là hai đứa em đã dành toàn bộ thời niên thiếu của mình để giữ cho Harry sống sót và rồi lại để bồ ấy... chết sao? Chúa ơi, em không nghĩ rằng bọn em từng cảm thấy thiếu thốn hơn thời điểm đó."

"Em và Weasley có mối quan hệ thân thiết đấy nhỉ."

Hermione đột ngột nghiêng đầu và nheo mắt nhìn Draco. "Đừng làm thế. Ron và em là bạn thân, không hơn không kém. Bọn em đã trải qua quá nhiều tình huống kỳ lạ đe dọa đến cuộc sống và nguy hiểm đến nực cười, nên bọn em không thể không có một mối quan hệ bền chặt, lâu dài được. Và em không mong anh hiểu điều đó nhưng..." cô đưa lòng bàn tay lên để đỡ lấy một bên của mặt của Draco một cách dịu dàng. "Em đang ở với anh lúc này. Một lần nữa, em không mong anh hiểu mối quan hệ giữa em, Ron và Harry, nhưng anh có thể hỏi em bất cứ điều gì và em sẽ cố gắng hết sức để giải thích. Em sẽ không giữ bí mật nào với anh cả."

Draco gật đầu, nghiêng người sâu hơn vào cái chạm của cô. Hắn có hàng triệu câu hỏi, một số thích hợp (tại sao Weasley lại để em đi?), một số thì không (trung bình Weasley khiến em ra bao nhiêu lần khi quan hệ tình dục?). Nhưng hôm nay không phải là ngày để trò chuyện về người yêu cũ.

"Em có tin anh không nếu anh nói với em rằng anh cũng cảm thấy tuyệt vọng thực sự khi Chúa tể Hắc ám tuyên bố Potter đã chết?" hắn lặng lẽ thú nhận. Hermione nhìn hắn, hơi ấm trong đôi mắt nâu của cô an ủi và khích lệ hắn. "Cả đời anh, anh đã thực sự ghét cái thằng đó. Potter. Nhưng ngay cả anh cũng biết, cho đến cuối cùng, chứng kiến mọi thứ mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai có thể làm... thậm chí đến anh cũng cảm thấy rằng Potter là cơ hội tốt nhất mà thế giới này có," Draco dừng lại để nuốt một cục nghẹn trong cổ họng.

"Gia đình anh đã cố gắng sống sót, bằng mọi cách có thể. Đó là điều mà gia đình anh luôn làm. Và anh biết nếu Potter thực sự đã chết, thì thực sự sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa. Gia đình anh sẽ không thể tồn tại trong chế độ của Chúa tể Hắc ám, vì đã làm hắn phật lòng quá nhiều trong những ngày cuối cùng đó, để rồi cuối cùng trở thành đồ bỏ đi. Vì vậy, khi anh nhìn thấy thi thể của Potter, nghe thấy rằng nó đã chết... Anh đã bắt đầu nghĩ tới mọi kế hoạch dự phòng mà anh có thể nghĩ ra để đưa mẹ anh thoát ra khỏi đó. Nhưng điều đó không quan trọng nữa," Draco thở dài. "Bởi vì một lần nữa, Cậu bé Sống sót đã lại sống sót một cách thần kỳ. Merlin mới biết là nó đã làm thế bằng cách nào, và anh chắc chắn rằng cái đống mà tờ Nhật báo Tiên tri viết ra chẳng đúng sự thật chút nào."

"Đó là một câu chuyện ly kỳ. Em sẽ kể cho anh vào một ngày nào đó," cô mỉm cười với hắn và khiến trái tim hắn rung lên. Hắn vừa thú nhận suy nghĩ hèn nhát của mình về việc chỉ muốn bảo vệ mẹ mình trong trận chiến, và cô vẫn nhìn hắn đầy trìu mến. Đây có phải là cảm giác của một mối quan hệ lành mạnh không? Có phải là cảm giác được giải tỏa những bí mật bị chôn vùi từ lâu, tiết lộ điểm yếu cho người còn lại và chỉ để người đó bám chặt lấy mối quan hệ này hơn, thay vì lùi lại trong kinh hoàng không?

"Anh đã rất vui vì phe của em đã thắng đấy, em biết không," Draco khàn giọng nói. "Có lẽ lúc đầu thì không, bởi vì anh không nghĩ rằng 'sự vui mừng' có trong cảm xúc của mình vào thời điểm đó, nhưng cuối cùng, anh đã rất vui mừng. Bởi vì mọi chuyện đã kết thúc và anh đã kiệt sức đến nỗi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình, vì anh biết không gì có thể tồi tệ hơn những gì đã xảy ra với anh, với gia đình anh, trong chính ngôi nhà của anh. Mọi thứ khủng khiếp đến nỗi anh... anh không bao giờ muốn quay lại khoảng thời gian đó nữa."

Hermione dường như vừa hiểu ra gì đó và hôn nhẹ lên môi hắn. "Chuyện gì đã xảy ra với trang viên gia đình anh vậy? Anh đã bán nó sao?"

Draco lắc đầu. "Bộ đã thu giữ nó, vì căn bản thì đó là hiện trường vụ án. Họ tịch thu mọi thứ họ có thể sau đó hủy bỏ mọi loại sách, tranh vẽ, đồ đạc, bất cứ thứ gì không bị coi là 'hắc ám'. Anh không biết bây giờ họ dùng nó để làm gì, nhưng cũng tốt."

Hermione thở dài rồi lau khô nước mắt. "Được rồi, em nghĩ hôm nay chúng ta nói mấy chuyện buồn như thế là đủ rồi," cô bước ra khỏi vòng tay của hắn để dọn dẹp bữa sáng.

"Em nghĩ hôm nay chúng ta sẽ có làm gì đó thú vị. Anh đã có kế hoạch gì chưa?"

"Ồ, anh được phép có ý kiến ấy hả? Anh đã không nhận ra rằng em đã cho con tin của mình một sự lựa chọn trong vấn đề này đấy."

"Anh đang nói cái quái gì vậy?"

Draco cười khẩy trước vẻ bối rối của cô.

"Em đã bắt cóc anh, vừa đêm qua xong."

"Em chưa bao giờ làm thế cả!"

"Chà Granger, em không nhớ tới việc đột nhập vào nhà anh tối qua, không báo trước, và tiến hành bắt cóc anh bằng cách xô anh qua lò sưởi sao? Thành thật mà nói, anh là nạn nhân đấy."

Cô lao tới định đẩy hắn một cách tinh nghịch, nhưng Draco đã nắm lấy tay cô và siết chặt chúng sau gáy hắn trước khi hôn cô.

"Anh đã bao giờ đề cập đến việc anh sẵn sàng chơi trò con tin với em bất cứ lúc nào chưa? Anh khá thích trò đó đấy," hắn trêu chọc khi họ buông nhau ra để hít thở sau khi hôn nhau trong vài phút.

Hermione đảo mắt và gỡ mình khỏi vòng tay của hắn. "Phải rồi, anh là một chú cừu non yếu đuối phải không? Về nhà và mặc một bộ đồ bình thường vào đi, hôm nay em sẽ dẫn anh tới thế giới Muggle."

Khi hắn vâng lời cô và quay trở lại qua Mạng Floo sau khoảng ba mươi phút, Hermione cười khúc khích khi nhìn thấy hắn.

"Có gì mà buồn cười vậy? Chẳng phải anh cũng mặc như thế này khi chúng ta ăn tối ở nhà hàng Muggle sao?" Draco cố gắng không bĩu môi, nhưng chắc chắn rằng vẻ mặt của hắn đã trở nên chua chát trước tiếng cười của cô. Hắn mặc một bộ vest đen giản dị, áo sơ mi trắng có cổ nhưng không đeo cà vạt. Trông hắn như một thằng tiện dân vậy.

"Em không có ý gì đâu, thật đấy, nhưng sao lúc nào trông anh cũng cũng... cũng..."

Draco nhướng mày khi cô nói vấp.

"Cũng chỉnh tề quá mức vậy! Ý em là, anh không có cái áo phông nào sao?"

"Có chứ, để bay hoặc mặc bên trong bộ Quidditch."

"Còn quần bò thì sao?"

"Và anh có lý do gì để có một cái quần bò đây?"

Hermione khịt mũi và lẩm bẩm từ gì nghe giống "hợm hĩnh" dưới hơi thở của cô, nhưng hắn đã lờ đi. "Ý của em là, trông anh quá chỉnh tề để đi lang thang khắp London. Anh cởi cái áo vét và khuy măng sét ra là được."

"Như em muốn, đồ thường dân."

.

Được bước tới thế giới Muggle mang đến một cảm giác tự do kỳ lạ. Tất nhiên, Draco đã phần nào quen với việc trở thành một thực thể vô danh ở quán cà phê, nhưng việc đi ra thế giới trong một khoảng thời gian dài như vậy với Hermione bên cạnh là một cảm giác hoàn toàn mới.

Họ đi dọc sông Thames, nói về mọi thứ, tận hưởng tiết trời mùa xuân dịu nhẹ tuyệt đẹp. Không ai lườm hắn. Không ai phun ra những lời xúc phạm với hắn. Không ai vung đũa phép đe dọa hắn. Không ai chui ra khỏi bụi cây để chụp ảnh Draco và Hermione cùng nhau. Draco đã quá chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình vào cái đêm họ ăn tối trước buổi biểu diễn opera để thực sự đánh giá cao việc hắn chỉ là một kẻ vô danh không tên tuổi trong cái phiên bản London này.

Ý nghĩ đó bất ngờ ập đến với Draco, khi họ đi ngang qua một khu chợ nông sản ngoài trời, về món quà mà cô đã tặng hắn. Mới hôm qua hắn còn cảm thấy sợ hãi, căng thẳng, đắn đo bởi cả những hành động trong quá khứ lẫn sự bấp bênh về tương lai của mình. Nhưng những suy nghĩ đó không còn làm phiền hắn suốt ngày hôm nay. Hắn cảm thấy dễ thở hơn, toàn bộ cơ thể hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, và Draco tự hỏi liệu Hermione có biết hắn trân trọng cơ hội này đến mức nào không. Hôm nay hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, đi chơi với bạn gái của mình. Sự bình thường chưa bao giờ hấp dẫn hắn như vậy.

Khi hắn muốn quàng tay qua vai cô khi họ bước đi, cô sẽ để hắn làm vậy.

Khi cô trở nên phấn khích trước một gian hàng ngẫu nhiên nào đó và kéo tay hắn, bàn tay của họ đan vào nhau, hắn sẽ để cô làm vậy.

Khi hắn cúi xuống để hôn đi giọt kem dâu còn đọng lại trên môi cô, cô sẽ để hắn làm vậy.

Khi cô nhét một xấp tiểu thuyết vào ngực hắn ở giữa hiệu sách và bắt hắn mang về nhà đọc, hắn sẽ để cô làm vậy.

Sau một ngày dài nhàn nhã đi dạo, trò chuyện, thưởng thức kem và mua sắm, Hermione nheo mắt nhìn về phía mặt trời đang lặn và quay sang hỏi Draco.

"Anh có muốn đi ăn tối không?"

"Đã có ai nói với em rằng em là một kẻ bắt cóc thú vị chưa? Anh rất muốn ăn tối đó."

"Lần cuối nhé, em không có bắt cóc anh."

"Ừ ừ, em đi mà nói vậy với đám Thần sáng ấy."

Họ ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, bên đĩa cá và khoai tây chiên. Hermione hào hứng xem lại tất cả những món đồ cô đã mua trong ngày. Sinh nhật của mẹ cô đang đến gần, cũng như của Padma, và cô vô cùng hài lòng vì hôm nay đã loại bỏ được cả hai nhiệm vụ đó khỏi danh sách của mình. Họ trò chuyện rất lâu sau khi đĩa của họ đã được dọn sạch, nhưng cả hai đều không muốn tối nay kết thúc.

"Anh muốn uống gì không?"

"Thông minh lắm. Chuốc cho anh say để anh không còn ký ức về việc bị bắt giữ đi. Khi đó anh là một nhân chứng ít đáng tin cậy hơn."

"Anh đúng là khó ưa thật đấy."

Và anh là của em. Tất cả của anh là của em.

Hermione nhớ tới một quán rượu có nhạc sống mà cô thường lui tới vài năm trước và kéo Draco đi cùng, với ý định giới thiệu cho hắn những loại cocktail của thế giới không phép thuật. Hắn nói rằng món rượu vodka với nước ép việt quất của cô là "quá thấp hèn", nhưng khi cô gọi cho hắn một ly "rượu rum và coca", hắn gần như nốc cạn cả ly trong một hớp khiến cô phải bật cười.

"Chậm lại chút nào, đồ nghiện này. Em sẽ giới thiệu cho anh về soda Muggle vào một ngày khác, vì hình như cái miệng hảo ngọt của anh chẳng có tí giới hạn nào cả. Nhưng cái này có khá nhiều rượu rum trong đó, nên anh uống từ từ thôi."

Họ ngồi gần nhau ở một chiếc bàn nhỏ trong quán rượu với ánh sáng lờ mờ, thưởng thức đồ uống và lắng nghe một nghệ sĩ guitar đang biểu diễn trực tiếp. Bàn tay của Draco đặt trên bàn, và trong một cuộc thảo luận về cách tốt nhất để dự trữ nước ép từ đậu sopophorous, Hermione vươn tay tới và đan các ngón tay của hắn vào tay cô. Vẫn chưa quen với những màn thể hiện thân mật như vậy ở nơi công cộng, hắn ngừng nói và bắt gặp ánh mắt e thẹn nhưng táo bạo của cô. Đó chỉ là một cử chỉ đơn giản, nhưng nó khiến hơi thở của Draco nghẹn lại trong cổ họng. Hắn ho nhẹ và tiếp tục cuộc thảo luận của họ, nhưng nhận thấy Hermione luôn nở một nụ cười trên khuôn mặt kể từ khi hắn chấp nhận sự đụng chạm của cô.

Theo quan điểm của Draco, buổi biểu diễn không quá tệ, nhưng khả năng tiếp xúc với âm nhạc Muggle của hắn cực kỳ hạn chế và hắn muốn chú ý đến Granger hơn. Dù sao thì Draco và Hermione cũng đã dành gần như cả đêm để nói chuyện với nhau, nhưng tai của Draco đã ù đi khi nghe thấy một loạt các hợp âm quen thuộc và cái từ đã lởn vởn trong tâm trí hắn từ sáng sớm nay trong nhà bếp của Hermione.

"Này, anh biết cái này! Ờm... Hallelujah? Anh có phát âm đúng không?"

Hermione nhìn hắn đầy nuông chiều và phá lên cười. "Rất tốt, mười điểm cho Slytherin."

Sau một vài bài hát nữa và vài ly rượu nữa, Hermione dường như có những thứ khác trong đầu ngoài âm nhạc và lý thuyết về độc dược. Cô bỏ tay ra khỏi tay Draco và nó biến mất trong lòng cô. Nghĩ rằng cô có thể vừa bị chuột rút ở tay và cần nghỉ ngơi, hắn đã gần như nhảy ra khỏi ghế khi cảm thấy có lực đè lên đùi. Draco hít vào một hơi khi bàn tay cô rón rén ngày càng cao hơn, cho đến khi nó gần đũng quần hắn đến mức nguy hiểm. Được khuyến khích bởi nụ cười nhếch mép và cực kỳ phấn khích của cô, Draco cúi xuống và đặt một nụ hôn bên dưới tai cô.

"Cẩn thận, Granger. Anh không ngại làm vài chuyện khiếm nhã ở nơi công cộng bằng cách chiếm lấy em ngay tại đây, trên chiếc bàn nhỏ ọp ẹp này đâu," hắn thì thầm đầy đe dọa, và một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi cô.

"Làm ơn đưa em về nhà đi," cô thở dốc và họ rời đi ngay lập tức. Draco để lại tiền cho người phục vụ rượu trên đường ra để thanh toán đồ uống của họ.

Với chất cồn trong người, môi của họ tìm thấy nhau ngay khi họ bước vào nhà cô. Draco đẩy cô vào cửa trước, say sưa thưởng thức hương vị ngọt ngào của nước ép trái cây và mùi rượu vẫn còn trong hơi thở của cô. Hermione cố gắng cởi giày ra cùng một lúc, kết quả là cô vấp ngã và đập đầu vào cằm của Draco. Cả hai đều cười khúc khích trước sự vụng về của cô trước khi tiếp tục hôn hít nhau.

"Ừm... có muốn làm chuyện này trong lúc tắm không?" cô gợi ý, khi Draco hôn từ cổ xuống ngực cô. Hắn ậm ừ tán thành và cô dẫn đường, cởi bỏ quần áo trong khi bước đi.

Họ đã phát hiện ra một điều đáng tiếc khi Draco ấn lưng cô vào nền gạch ướt: sự chênh lệch về chiều cao của họ khiến cho việc dựa vào tường là điều không thể, trừ khi họ muốn mạo hiểm để Hermione tuột khỏi tay hắn và ngã nhào xuống sàn cứng của bồn tắm, điều có lẽ sẽ loại bỏ sự lãng mạn ra khỏi tình huống này.

Điều đó không có nghĩa là Draco sẽ không lợi dụng việc có một Hermione ướt sũng và trần như nhộng trước mặt mình. Hắn chưa bao giờ nhìn cô theo cách này; mái tóc xoăn xõa sang hai bên đầu và cổ dưới làn nước ấm của vòi hoa sen. Vì quan hệ tình dục cần phải chờ đợi, họ thay phiên nhau tắm rửa cho nhau, và Draco nhận ra đây là lần đầu tiên hắn có hành động thân mật kiểu này với người khác. Tuy nhiên, nhanh chóng, việc thoa xà phòng lên tóc và da không còn liên quan đến việc làm sạch, mà là về việc khiến bản thân họ trở nên điên cuồng bởi dục vọng. Draco đang xoa xà phòng khắp ngực Hermione một cách khá không cần thiết với một nụ cười ranh mãnh, thưởng thức sự mềm mại của da thịt cô, đối lập với đỉnh núm vú cứng ngắc của cô dưới ngón tay cái của hắn. Lớp bọt có mùi hoa chảy theo dòng nước xuống ngực cô theo cách đầy mê hoặc, trong khi Hermione thò tay vào giữa họ để xóc thằng nhỏ của hắn. Những tiếng thở hổn hển và rên rỉ tràn ngập buồng tắm trước khi Hermione lên tiếng.

"Draco, làm ơn. Em cần anh ngay bây giờ," cô hổn hển.

Thậm chí không thèm lau khăn, họ bước ra khỏi phòng tắm và Hermione lùi vào bồn rửa mặt, Draco ngay lập tức theo sau để ôm cô vào lòng và hôn cô. Cô nhảy lên chiếc quầy rộng rãi để Draco có thể bước vào giữa hai chân cô và kéo cô lại gần hơn. Với một câu hỏi thì thầm "Đây có phải là điều em muốn không?" và một câu trả lời tuyệt vọng "Làm ơn, Draco," hắn đã ở bên trong cô. Hermione khóa chân mình quanh thân hắn, gót giày bấu vào lưng hắn trong khi Draco di chuyển theo nhịp điệu đều đặn. Chiếc gương lớn, cao đến thắt lưng phía sau bồn rửa giúp Draco có thể quan sát cảnh mình làm tình với Hermione trên bồn rửa của cô và hắn hơi ngạc nhiên khi thấy điều này khiêu dâm đến mức nào.

Hắn hình dung tới việc xoay người cô lại để hắn cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt cô phản chiếu trong gương, buộc cô phải quan sát mình bị chiếm lấy từ phía sau, nhưng họ vẫn chưa thử tư thế đó và hắn không chắc mình có nên làm vậy không. Tuy nhiên, ý nghĩ chiếm đoạt cô theo cách đó khiến dương vật của hắn cứng lại hơn nữa và vài giây sau, Hermione kêu lên khi hắn cắn một cái ngay trên xương quai xanh của cô. Cô dùng tay ôm lấy mặt hắn để hôn hắn thật sâu, và Draco rên rỉ trong miệng cô khi cô ưỡn hông lên để đáp ứng những cú thúc điên cuồng của hắn. Hắn luồn một tay vào mái tóc ướt của cô và nắm chặt lấy lưng cô bằng tay kia để tạo đòn bẩy, giúp hắn ấn mạnh hông mình vào hông cô. Cô dường như đang bao trùm tất cả các giác quan của hắn, và sự Draco giải phóng bản thân khi hắn bóp mông cô và ra với một tiếng thở gấp gáp "Hermione," vào tai cô.

Hermione, Hermione, Hermione. Bốn âm tiết này đã ăn sâu vào tâm trí hắn cho đến khi hắn không thể nghĩ gì khác, không muốn biết bất kỳ cái từ hay cái tên nào khác nữa.

Mình ổn với điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro