CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đã nhận được một bất ngờ thú vị vào giữa tuần khi Theo gửi cho hắn một bức thư cú, hỏi xem liệu hắn có muốn đi uống nước vào thứ Sáu với hắn không. Hermione có vẻ rất muốn hắn đi và nhanh chóng lên kế hoạch cho một đêm để cô có thể đi chơi với Ginny, trong lúc đó liên tục nói về việc mặc dù bây giờ họ là một cặp, thì họ cũng không nên bỏ quên những mối quan hệ riêng trong cuộc sống của họ. Draco đảo mắt, nhưng mím chặt môi. Hắn biết mình không có quyền sử dụng toàn bộ thời gian của Hermione, đặc biệt là khi họ đã gặp nhau vào mỗi buổi sáng trong tuần và thường dành cả tối thứ Sáu và thứ Bảy cùng nhau, nhưng Draco không thấy có vấn đề gì khi muốn dành từng giây để đồng hành cùng cô.

Salazar ơi, hắn đang dần trở nên sến súa hơn rồi. Ai đó cho hắn vào Nhà Hufflepuff đi.

Mình ổn với điều này.

Thói quen mới trong cuộc sống của Draco khiến hắn có cảm giác mà hắn chưa từng cảm thấy kể từ những năm đầu tuổi thiếu niên: hài lòng. Draco sẽ gặp Hermione bên ngoài nhà cô mỗi sáng trước khi đi làm, dù mưa hay nắng, và đi cùng cô đến quán cà phê của họ. Họ sẽ ngồi xuống với đồ uống ưa thích của họ (hắn với cốc cà phê đen, cô với một tách trà Ấn Độ) và thảo luận về mọi thứ từ ngày làm việc trước đó của họ, các dự án sắp tới, điều gì đó đã khiến Hermione nổi giận trong tờ Nhật báo Tiên tri, điều đáng yêu/bực tức gần đây mà Potter hoặc Weasley đã nói với cô, v.v. Sau đó, họ sẽ đi cùng nhau tới chỗ làm và Draco sẽ đặt một nụ hôn dài lên má cô khiến Hermione đỏ mặt.

Các buổi tối cuối tuần được hoán đổi qua lại giữa nhà của họ, tùy thuộc vào lịch trình chơi Quidditch của Draco. Hermione đã giới thiệu cho hắn tất cả các món ăn tuyệt vời của Muggle, và Draco trở nên nghiện sự ẩn danh của hắn ở London phi phép thuật. Draco cũng dành nhiều buổi tối để ngắm nhìn Hermione rạng ngời hạnh phúc trong thư viện của hắn khi cô khám phá hết cuốn sách này đến cuốn sách khác. Hắn vẫn chưa nhận ra ham muốn được làm tình của mình ở kệ sách, nhưng khó có thể đề cập tới chuyện đó vì Hermione luôn sẵn sàng dẫn hắn hoặc được hắn dẫn vào phòng ngủ. Vào Chủ nhật, họ thường nằm dài trên giường, ăn sáng (trước hoặc sau khi chơi trò vật nhau giữa đống chăn) và sau đó Hermione sẽ đến Trang trại Hang Sóc để làm những việc vô nghĩa hàng tuần với gia đình Weasley, trong khi Draco hoặc trở về nhà để giải quyết các vấn đề tài chính hoặc đi cưỡi chổi.

Chết tiệt, Draco đang rất hài lòng và tối nay hắn sẽ tiết lộ tất cả những chuyện này cho Theo.

Khi Draco bước vào quán Phù thủy Lò sưởi đông đúc vào tối thứ Sáu, hắn không mất nhiều thời gian để nhận ra dáng người cao lớn và vạm vỡ của thằng bạn mình đang ngồi ở quầy bar.

"Bắt đầu mà không có tao rồi à," Draco dài giọng khi ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh thằng bạn mình. Theo nhún vai và nốc ly rượu trên bàn bằng một hơi dài.

"Tối nay mày định uống gì nào? Tao mời, đương nhiên rôi. Tao có thể mua đồ uống cho tất cả mọi người ở đây trong suốt quãng đời còn lại của họ mà không làm hao hụt tài sản thừa kế của tao chút nào."

Draco cảnh giác nhìn bạn mình. Lần cuối cùng hắn gặp Theo là tại buổi dạ tiệc mừng năm mới của mẹ hắn, nhưng bạn hắn trông khác hơn rất nhiều. Không còn phong thái thoải mái và vẻ rạng rỡ khỏe mạnh trên khuôn mặt, hay ánh hào quang của một người đã trải qua nhiều chuyện suôn sẻ trong cuộc sống. Theo bên cạnh hắn trông có vẻ thất bại và ủ rũ, một nỗi đau mơ hồ phản chiếu trong ánh mắt của anh.

"Cho tao một cốc như của mày đi."

Theo ra hiệu cho người pha chế làm thêm một ly khác. Khi Draco đã có một ly rượu trước mặt mình, Theo đã nâng ly của mình lên, vờ như đang chúc mừng một chuyện gì đó.

"Cùng nâng cốc chúc mừng nhà Nott, một dòng dõi thiêng liêng và thuần khiết nào. Cảm ơn vì số vàng, lũ khốn nạn, và vì đã đày đọa tao vào cái số phận khốn khổ này."

Draco hạ thấp ly nước của mình trước sự cay đắng gay gắt thấm đẫm trong lời nói ấy, nhưng Theo đã nốc cạn ly của mình ngay lập tức và gọi thêm một ly khác. Draco nhanh chóng niệm Bùa Cản trở Âm thanh xung quanh họ.

"Theo, anh bạn, nghiêm túc mà nói, mày đang làm tao sợ đấy. Nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra đi."

Draco nhìn bạn mình hít một hơi thật sâu, lắc đầu, rồi uống ly rượu vừa được đem ra bằng một hơi dài.

"Có phải là mẹ mày không? Bà ấy không khỏe à?" Theo lắc đầu.

"Công việc? Có ai làm phiền mày ở Bộ à?" Theo lại lắc đầu, mắt nhìn thẳng.

"Mày bị ốm hay sao? Đang gặp rắc rối gì à?" Theo gục đầu xuống và dạ dày của Draco chùng xuống.

"Tao yêu cô ấy," cuối cùng Theo cũng nghẹn ngào thốt ra và Draco nhíu mày bối rối.

"Mày đang...?"

"Tao yêu cô ấy," Theo lặp lại như thể Draco vẫn chưa nói gì từ nãy tới giờ. "Tao không muốn sống thêm một ngày chết tiệt nào mà không có cô ấy. Cô ấy muốn chuyển đến sống cùng tao và tao cũng muốn điều đó, nhưng điều ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực... chết tiệt, tao muốn cưới cô ấy và dành phần còn lại của cuộc đời với cô ấy nếu cô ấy muốn..."

Hàm của Draco rơi xuống khi thằng bạn của mình lảm nhảm liên hồi. Hắn ra hiệu cho người pha chế làm thêm hai ly rượu.

"Cô ấy là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tao và Merlin mới biết tao đã làm gì để xứng đáng với điều này," Theo tiếp tục và tâm trí của Draco hét lên Ôi, tao cũng vậy, anh bạn, mày không thể biết đâu, nhưng giờ khi đã vào nhịp, hắn nghĩ tốt nhất là hắn nên để Theo nói ra mọi chuyện.

Theo đột nhiên trông hoảng hốt và lắc đầu. "Tao yêu cô ấy nhưng cô ấy không biết, cô ấy không biết và tao phải làm thế quái nào để khắc phục điều này đây?"

"Đợi đã, mày làm tao rối quá. Tôi tưởng mày nói rằng người phụ nữ này muốn chuyển đến sống với mày cơ mà? Cô ấy không biết mày yêu cô ấy à?"

Theo vẫn không nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cốc bia của mình một cách chán nản. "Mày sẽ không hiểu đâu. Mày sẽ không bao giờ hiểu được."

"Thay vì giả định như thế thì mày nói toẹt con mẹ nó ra đi được không?" Draco nổi cáu. Sau tất cả những bi kịch gia đình tồi tệ mà họ phải chịu đựng khi còn trẻ, Theo thực sự nghĩ rằng Draco sẽ không thể hiểu bất cứ câu chuyện lãng mạn điên khùng nào mà anh đang phải đối mặt sao?

Theo lắc đầu và thở dài đau đớn. "Tao yêu cô ấy..."

"Ừ, tao biết rồi."

"Tao yêu cô ấy và cô ấy không biết rằng tao... rằng tao là..." Theo lại uống cạn ly. "Cô ấy không biết tao là phù thủy."

Tâm trí của Draco cố gắng suy nghĩ về những gì Theo vừa nói, bởi vì nó chẳng hợp lý chút nào cả.

"Hả?" đó là tất cả những gì Draco có thể thốt ra.

"Bởi vì tao chưa nói cho cô ấy biết tao là ai. Bởi vì tao thậm chí không biết làm thế nào để đề cập đến chuyện đó. Bởi vì... cô ấy là một Muggle."

Sau đó, người pha rượu đến với một chai Ogden và hai chiếc ly. "Để cái chai lại đi," Draco yêu cầu và người đàn ông đó nhún vai rồi bỏ đi. Draco rót đầy hai chiếc ly và đẩy một ly về phía Theo.

"Chuyện này xảy ra như thế nào vậy?" hắn ngập ngừng nói.

Theo uống ly rượu. "Khoảng một năm rưỡi trước, tao đã đến một quán rượu Muggle..."

.

Cuộc đời hai mặt của Theodore Nott.

London của thế giới Muggle khá nhộn nhịp vào giờ này, nhưng phiên bản này của London dường như luôn luôn nhộn nhịp. Nó điên cuồng, hỗn loạn và luôn có những đám đông ở khắp mọi nơi. Theo ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình ở đối diện một quán rượu, một quán ăn và một cửa hàng khá nổi tiếng, với toàn bộ sự can đảm mà mình có. Anh đã đến địa điểm này mỗi ngày trong tuần qua, quan sát xung quanh. Chuyến đi này là kết quả của nhiều tuần nghiên cứu và lập kế hoạch tỉ mỉ, ghi nhận những thói quen và hành vi bình thường của Muggle.

Anh có thể làm được điều này. Lương Y của anh đã đảm bảo rằng anh có thể làm được điều này. Theo cần phải làm điều này. Tất cả sự tò mò cháy bỏng mà anh đã phải giữ trong lòng suốt cuộc đời cuối cùng cũng bộc lộ ra ngoài. Những cuốn sách mà anh tìm thấy trong thư viện của Bộ từ Cục Liên lạc Muggle đã giúp cho anh ăn mặc và cư xử như một người Muggle, bởi vì Theo luôn cẩn thận như vậy. Anh đã tìm hiểu trước các công nghệ Muggle đang được sử dụng, và mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy xe cộ lưu thông khiến anh lo lắng, nhưng anh đã đọc đủ để biết điều gì sẽ xảy ra. Xét cho cùng, chúng không quá khác biệt so với những chiếc xe của Bộ, nhưng mọi thứ ở đây ồn ào và sáng sủa hơn rất nhiều. Theo đã mất cả tuần để các giác quan của mình quen với bầu không khí bận rộn xung quanh. Merlin ơi, có rất nhiều người, hối hả tới lui, không bận tâm và không biết rằng một thế giới ma thuật đang được che giấu xung quanh họ.

Cuối cùng, anh cũng nhấc thân hình cao lêu nghêu của mình ra khỏi băng ghế và bước qua cửa của quán rượu mà anh đã chọn làm mục tiêu cho nhiệm vụ này. Anh, phù thủy thuần chủng Theodore Nott, con trai của một Tử thần Thực tử nổi tiếng, sẽ uống một ly trong một quán rượu Muggle và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trong một lần do thám hồi đầu tuần, Theo đã chọn quán rượu cụ thể này dựa trên độ tuổi của những vị khách ra vào nơi này. Đám đông vào đầu mỗi buổi tối bao gồm những người trẻ trạc tuổi anh, thường đi theo nhóm hoặc cặp đôi, và nó không có vẻ ồn ào như một số địa điểm khác. Có một quán rượu mà anh muốn né tránh mãi mãi, nơi có cả một bức tường bằng những cái hộp đèn chói lóa, quá sáng, mà sau này Theo phát hiện ra chúng được gọi là tivi. Quá thất thường đối với Theo, bởi anh sẽ không biết phải nhìn vào đâu.

Anh ngồi trên một chiếc ghế đẩu tại quầy bar của quán rượu mà mình đã chọn, và gọi một cốc Guinness. Tập tài liệu về các mẹo du lịch mà anh tìm thấy trong Thư viện của Bộ có tựa đề "Làm thế nào để tới thế giới Muggle mà không vi phạm Quy chế giữ bí mật," cho biết loại đồ uống này có vị tương tự như cốc bia đen Theo thường gọi ở quán Phù thủy Lò sưởi.

Theo ngập ngừng nhấp một ngụm và phát hiện ra phần mô tả trong tập tài liệu khá chính xác. Thấy bước một của chiến dịch này diễn ra suôn sẻ, anh thả lỏng một chút và nhìn quanh quán rượu đông đúc.

Nhóm người này là mối đe dọa lớn nhất đối với thế giới phù thủy sao? Nhóm người khiêm tốn đang sống cuộc sống của họ bằng cách nào đó phải chịu trách nhiệm cho sự sụp đổ của xã hội phép thuật sao? Cha anh ngu ngốc tới mức nào khi đi tin vào lời nói dối lố bịch đó vậy?

Theo lặng lẽ khịt mũi và nhấm nháp cốc bia của mình khi hương vị dần dần ngấm vào trong anh. Tiếng cười huyên náo đột nhiên vang lên trong không khí, và Theo quay đầu sang bên phải để xác định nguồn gốc của nó.

Và Theodore Nott không bao giờ còn như trước nữa.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh ngay lập tức. Đầu cô ngửa ra sau trong niềm hân hoan, và niềm vui sướng không kiềm chế được trong tiếng cười của cô lấn át cả những người bạn của mình. Nụ cười của cô rộng, chân thật và hàm răng trắng sáng tương phản với nước da của cô. Cô tết bím tóc đen dài thành kiểu đuôi ngựa phía sau đầu, rồi bắt gặp ánh mắt của Theo. Anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tập trung vào việc không làm đổ cốc bia của mình, xấu hổ vì bị phát hiện đang nhìn chằm chằm người ta.

Sau vài phút, anh không thể kiềm chế được nữa. Anh nhìn khắp căn phòng một lần nữa. Cô đang trò chuyện sôi nổi với nhóm bạn của mình, gật đầu dứt khoát với một trong số họ, khi cô lại ngước lên và nhìn thẳng vào Theo. Anh lại ngoảnh mặt đi.

Trò chơi nhỏ này tiếp tục thêm vài lần nữa, và mặc dù Theo tự nguyền rủa bản thân mỗi lần như vậy, anh vẫn không thể ngăn ánh mắt của mình quay lại nhìn cô. Người phụ nữ hoạt bát này dường như thắp sáng cả căn phòng. Cô tặng cho anh một nụ cười tinh nghịch thách thức, và Theo biết anh gặp rắc rối rồi.

Uống nốt cốc bia của mình, anh nghĩ đã đến lúc mình nên đi ăn tối. Anh đã hoàn thành những gì mà mình dự định làm, và đã đến lúc kết thúc trò chơi này để quay trở lại thế giới của anh.

Khi người chủ quán bar đến gần, Theo mở miệng định nói, nhưng một giọng nói hồ hởi cắt ngang lời anh.

"Cho chúng tôi thêm hai ly Cosmos, cỡ lớn, một cốc Amber Ale, một cốc Guinness và một cốc mà anh chàng này vừa uống được không?" cô hất đầu về phía Theo. Miệng anh há hốc và anh cố gắng nói lời từ chối, nhưng cô đã mang đồ uống trở lại cho nhóm bạn của mình. Cô quay lại hai lần nữa để mang theo tất cả những món đồ vừa được pha chế và Theo vẫn không thể cất lời.

Cuối cùng, cô quay lại với một cốc Amber Ale trên tay khi người phục vụ đưa một cốc Guinness khác đến trước mặt Theo.

"Xin chào," cô nói, và ngồi xuống bên cạnh anh với nụ cười rộng mở đầy tự tin.

"Ừm, chào. Cảm ơn vì cốc bia."

"Chà, tôi đã quá mệt mỏi với việc chờ anh mua cho tôi một cốc, nên tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp anh tránh khỏi những rắc rối khi là người chủ động trước."

Theo gần như sặc nước trước sự thẳng thắn của cô.

"Anh đã nhìn tôi mà phải không? Đừng tưởng tôi không để ý."

"Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền buổi tối của cô," anh nói một cách chân thành, và cô ngửa đầu ra sau để cười lớn.

"Tôi vừa mua nước cho anh. Anh không nghĩ rằng nếu tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi sẽ bảo anh cút đi sao?" cô trêu chọc và Theo cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của mình đỏ lên đến tận mang tai. Người phụ nữ nổi bật đang nhìn anh với vẻ vui thích bằng đôi mắt sáng màu hổ phách, và Theo cảm thấy rung động trong lồng ngực.

"Tôi là Sasha," cô nói và nghiêm nghị đưa tay ra.

"Nott, Theo... ý tôi là..." nhưng Sasha lại phá lên cười và lần này Theo thấy mình phải bật cười cùng cô vì sai lầm của mình.

"Chà, vậy anh là Theo hay là Not (Không phải)?" cô trêu chọc.

"Để tôi thử lại lần nữa, tôi là Theo Nott."

"Rất vui được gặp anh, Not (Không phải) Theo," cô cười khi họ bắt tay nhau.

Theo chưa bao giờ gặp một người dễ tính như vậy trong suốt cuộc đời của mình. Sasha, như đã giới thiệu, vừa đăng ký vào trường dạy nấu ăn, điều này giải thích cho những chiếc áo khoác trắng mà cô và những người còn lại trong nhóm của cô vắt trên lưng ghế của họ. Anh hỏi cô hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, mong muốn tìm hiểu mọi thứ có thể về cuộc sống của cô. Cô yêu thích trường dạy nấu ăn, nhưng muốn học chuyên về bánh ngọt để sau này làm việc với tư cách là bếp trưởng bánh ngọt trong một nhà hàng. Cha mẹ cô đều đến từ Ghana, gặp gỡ và yêu nhau tại trường đại học ở London. Họ gắn bó với nhau vì tình yêu học tập và cả hai đều là giáo sư; mẹ cô dạy văn học Anh và cha cô dạy toán. Cô có hai người anh trai, một người là nghệ sĩ piano cổ điển và người kia tiếp bước cha họ trong lĩnh vực toán học.

Theo say sưa lắng nghe lời cô tới nỗi quên luôn cốc bia của mình. Sau một lúc thì cô cũng bắt đầu hỏi ngược lại và Theo đã cố gắng lấp liếm sự thật. Anh nói với cô rằng công việc của anh liên quan đến tài chính cho một công ty chính phủ (mà trên thực tế, anh đúng là đang làm việc trong lĩnh vực tài chính, nhưng mà là cho chính phủ phù thủy). Anh phải nói lòng vòng khi nhắc đến gia đình mình, và rồi chốt lại, anh nói với Sasha rằng cha mẹ anh đã qua đời (đó là một nửa sự thật; cha anh đã chết, nhưng mặc dù mẹ anh vẫn còn sống và khỏe mạnh, Theo sẽ mô tả mối quan hệ của họ khá căng thẳng, cùng lắm là vậy). Cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh đầy cảm thông, đôi mắt sống động của cô tràn đầy nỗi buồn dành cho anh, và Theo cảm thấy một hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể anh mà chắc chắn là không phải do bia.

Anh khéo léo chuyển câu chuyện trở lại cuộc sống của cô, muốn tìm hiểu mọi thứ có thể về cô trong một đêm. Bởi vì khi nó kết thúc, anh sẽ trở lại với sự cô đơn của mình. Nhưng ít nhất là trong đêm nay, anh có thể thoát khỏi gánh nặng của mình. Tối nay, anh chỉ là một anh chàng trong quán bar, tán gẫu với một cô gái xinh đẹp mà thôi.

Những người bạn của cô dần rời đi, nhưng Sasha đã vẫy tay chào họ khi họ đi ngang qua, có vẻ như cô vẫn muốn dành thời gian cho Theo. Anh không thể ngừng những câu hỏi dồn dập: trường dạy nấu ăn như thế nào? Cô thích làm món bánh nào nhất? Lớn lên ở London có cảm giác như thế nào? Tại sao cô không tiếp bước cha mẹ mình? Cô có thích việc có anh trai không? Và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi cả hai giật mình khi người pha chế thông báo rằng quán sắp đóng cửa.

Theodore cảm thấy tuyệt vọng khi họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái hơn, sống động hơn khi nói chuyện với Sasha, và bây giờ mọi chuyện sắp kết thúc và anh sẽ không bao giờ gặp lại được cô nữa. Sasha, tuy nhiên, đã có kế hoạch khác.

"Đây," cô viết nguệch ngoạc một dãy số lên một tờ giấy và đưa cho Theo. Anh nhìn xuống nó, bối rối. Đây là một loại mật mã sao? Và nó để làm gì vậy?

"Số của tôi," cô nói với một nụ cười bẽn lẽn trước cái nhìn bối rối của anh. "Tôi muốn gặp lại anh. Có lẽ anh có thể mua nước cho tôi vào lần sau nhé? Ngủ ngon nhé, Not (Không phải) Theo," và với một cái vẫy tay vui vẻ, cô rời đi, để lại Theo đứng giữa vỉa hè của Muggle London, nắm chặt một mẩu giấy và cảm thấy như toàn bộ thế giới của anh đã thay đổi chỉ sau vài giờ.

Anh rơi vào trạng thái điên cuồng trong vài ngày tới, cảm giác mà anh chưa từng cảm thấy kể từ khi học N.E.W.Ts. Anh cần mua một chiếc điện thoại di động và tìm cách sử dụng nó để có thể liên lạc với Sasha. Điều này không giống Theo chút nào, không hề. Anh cẩn thận, ít nói, có phương pháp, lý trí. Anh luôn khá khép kín ở Bộ, và hầu như không ai thực sự làm phiền anh mặc cho cái tên họ của anh. Kết nối với Sasha chỉ có thể dẫn đến những rắc rối, điều mà anh luôn cố gắng tránh trong cuộc sống hiện tại, đặc biệt là sau chiến tranh. Nhưng một sự thôi thúc không thể giải thích được dâng lên trong anh, thôi thúc tìm kiếm sự đồng hành của cô thêm một lần nữa để xem liệu những cảm giác từ đêm hôm trước có phải là thật không.

Thế là anh quay lại thư viện của Bộ. Anh đọc mọi thứ mà anh có thể đọc được về công nghệ và phương thức giao tiếp của Muggle. Về cơ bản, anh đã thẩm vấn một đồng nghiệp trong Cục Liên lạc Muggle về nơi mua một chiếc điện thoại di động. Anh phớt lờ những cái nhìn bối rối từ một phù thủy gốc Muggle mà anh làm chung văn phòng khi anh yêu cầu cô chỉ cho anh cách sử dụng chiếc điện thoại di động mà anh đã mua.

Và thế là một tuần sau khi gặp Sasha, cuối cùng anh cũng đã gọi cho cô.

Hai tuần sau, họ có cuộc hẹn đầu tiên: ăn tối ở quán rượu và xem phim. Bộ phim khiến Theo kinh hãi (làm sao mà người Muggle vẫn giữ được thị giác và thính giác vậy? Đó là hai giờ kinh khủng với các giác quan của anh) nhưng anh cũng nhận thấy rằng mình rất thích ngồi gần Sasha.

Một tuần sau, anh đưa cô đi ăn tối tại một nhà hàng có thứ được gọi là "Ba sao Michelin" và Sasha có vẻ sửng sốt khi Theo cho cô biết họ sẽ dùng bữa ở đó. Đôi mắt cô dán chặt vào hóa đơn, nhưng chúng chẳng là gì đối với Theo, và anh nhất quyết phải trả bữa hôm đó cho cô.

Một tuần sau, cô đề nghị nấu ăn cho anh tại căn hộ của cô, và Theo lần đầu tiên được nhìn thấy một căn nhà Muggle. Anh bị mê hoặc bởi mọi đồ dùng và các thiết bị xa lạ, nhưng thậm chí còn bị mê hoặc hơn với món bánh pudding caramel mặn hoàn hảo mà cô lấy ra khỏi lò để làm món tráng miệng. Anh ăn sạch tới tận miếng cuối cùng và tuyên bố đó là thứ ngon nhất mà anh từng được ăn. Điều này khiến Sasha tự tin ngày thường phải đỏ mặt tự hào trước lời khen và ngập ngừng hỏi, "Thật sao? Anh nghĩ nó ngon tới vậy sao?" và thay vì trấn an cô rằng món ăn đó thực sự là một trong những món ngon nhất mà anh từng nếm và rằng cô rất tài năng, thì câu hỏi thầm lặng của cô đã thúc đẩy một phản ứng khác.

"Cô rất xinh," anh khẽ nói và khoảnh khắc anh kết thúc lời nói của mình, môi cô đã đặt lên môi anh. Điều tiếp theo anh biết, cô đang ngồi trong lòng anh trên chiếc ghế trong bếp khi anh vuốt ve mái tóc tết của cô trong khi họ hôn đi những miếng caramel còn sót lại trên môi và lưỡi của nhau. Ngay khi Sasha luồn tay vào trong áo của Theo, cánh cửa bật mở báo hiệu việc bạn cùng phòng của cô đã về. Theo nhảy dựng lên, xấu hổ vì suýt bị nhìn thấy ở một vị trí như vậy và sau đó suýt khiến Sasha ngã nhào xuống sàn.

Anh lẩm bẩm một lời xin lỗi vội vàng và gần như chạy khỏi căn hộ của cô. Anh đang nghĩ gì vậy? Chuyện này đã đi quá xa rồi. Làm sao anh có thể để mình bị cuốn vào người phụ nữ này, một người phụ nữ Muggle, khi họ hoàn toàn không thể có tương lai với nhau vậy? Anh đúng là một thằng khốn vô cùng ích kỷ và thiển cận.

Những cảm giác ghê tởm bản thân này kéo dài cả tuần trước khi anh không còn có thể từ chối mong muốn được nói chuyện với cô lần cuối. Đó được dự định là cuộc nói chuyện cuối giữa họ, nhưng những từ đó bị mắc kẹt trong cổ họng anh ngay giây phút cô nhấc điện thoại. Thay vào đó, anh tuôn ra một lời xin lỗi khi cầu xin, van nài được làm lành với cô. Cô đã rất tức giận với anh, nhưng cuối cùng đã chấp nhận lời đề nghị đưa cô đi ăn tối của anh.

Nhà hàng lần này chỉ có hai sao Michelin (vì vậy có lẽ nó không ngon lắm, Theo lý luận vậy) nhưng Sasha có vẻ ấn tượng. Tuy nhiên, thay vì một bữa tối chia tay, Theo đã trải lòng mình với cô. Anh xin lỗi vì cách cư xử kém cỏi của mình. Anh không hối hận khi đã hôn cô. Anh cảm thấy sợ hãi trước những cảm giác mà anh dành cho cô. Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ, hay thậm chí là một người nào, giống như cô. Anh đã có một tuổi thơ thực sự khó khăn: cha anh là một kẻ vũ phu, và chỉ đến bây giờ, sau khi ông qua đời, Theo mới cảm thấy được giải thoát khỏi ông. Anh chưa bao giờ có một mối quan hệ nghiêm túc trước đây, không biết phải hành động như thế nào với tình cảm của mình dành cho cô.

Sasha lắng nghe tất cả những sự thật này một cách nghiêm túc khi anh trút bỏ một vài nỗi sợ hãi đen tối nhất của mình với cô, và Theo cảm thấy những nút thắt trong lồng ngực mình dịu đi sau mỗi câu nói chân thật mà anh thốt ra. Ngoại trừ Draco và Lương Y của anh, đây là những suy nghĩ mà anh chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai, và với mỗi câu chuyện mà anh trải lòng, anh có thể thấy đôi mắt cô dịu lại.

Cô không để anh phải cảm thấy xấu hổ sau khi tâm sự cả tối hôm đó. Cô cảm ơn anh vì bữa tối và chào tạm biệt bằng một nụ hôn lên má anh sau khi anh đưa cô về căn hộ của mình. "Anh có nhiều tổn thương trong tim, Not (Không phải) Theo, nhưng tôi thấy không phiền lắm," Sasha nhẹ nhàng nói trước khi chào tạm biệt anh.

Tuần sau, họ lại gặp nhau trong bữa tối tại căn hộ của cô và Theo đã rất lo lắng trong suốt quãng đường đi tới đó. Anh tặng cho cô một bó hoa cực kỳ xa hoa khi cô mở cửa khiến cô há hốc mồm. Cô kéo áo anh vào trong và trước khi anh có thể giải thích chi tiết về loài hoa mà anh đã chọn, cô áp môi mình vào môi anh và ép anh vào cửa. Cô nhanh chóng giải thích rằng bạn cùng phòng của cô đêm nay sẽ không trở lại và kéo anh vào phòng ngủ của cô, những bông hoa được gói đẹp mắt bị bỏ quên trên sàn nhà.

Một tháng sau, anh dành mỗi cuối tuần ở căn hộ của cô. Hai tháng sau, anh nói với cô rằng anh yêu cô (và cô đã đáp lại lời tỏ tình của anh). Ba tháng sau, cô mời anh đến gặp cha mẹ cô (ban đầu họ nghĩ anh hơi kỳ quặc và quá nghiêm chỉnh, nhưng thái độ trầm lặng, cách cư xử không chê vào đâu được và sự uyên bác trong cách trò chuyện của anh đã khiến họ bị thuyết phục chỉ sau vài giờ gặp nhau). Nhiều tháng trôi qua, khi mối quan hệ của họ nảy nở và tình yêu của họ lớn dần, Theo trở nên đắm chìm trong xã hội và văn hóa Muggle đến mức anh có thể thoải mái thảo luận về trò cricket với cha của Sasha, than thở về chính trị toàn cầu với những người chú của cô, mổ xẻ văn học cổ điển với mẹ cô, trò chuyện về âm nhạc với người anh trai là nghệ sĩ piano của cô, và chia sẻ ý kiến với người anh trai khác của cô về các chương trình truyền hình và các bộ phim mới. Có vẻ như cả gia đình này đều say mê người bạn trai da trắng của Sasha với phong cách đặc biệt và sự nhiệt tình thầm lặng đối với thế giới xung quanh.

Và mỗi khi Sasha có câu hỏi về quá khứ bí ẩn của Theo, anh chỉ tiết lộ vừa đủ sự thật mà không tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến cuộc sống phép thuật của mình. Cha mẹ anh đã qua đời (điều đó đã khiến mấy người dì của Sasha càng có thiện cảm với anh hơn) và anh đã sống sót sau một tuổi thơ bị ngược đãi. Anh đã được gửi đến một trường nội trú khi còn nhỏ và gặp khó khăn trong việc hòa nhập, vì vậy anh không có nhiều bạn bè để nói chuyện. Anh có một công việc ổn định trong lĩnh vực tài chính và có thể chi trả cho những bữa ăn đắt tiền tới mức nực cười và sở hữu một ngôi nhà sang trọng với tư cách là người thừa kế tài sản duy nhất của người cha đã khuất của mình. Theo đã buộc phải mua một ngôi nhà phố được trang bị nội thất ở khu phố Muggle của Belgravia khi Sasha từng nói rằng họ chưa bao giờ dành thời gian ở nhà của anh.

Và thế là trong một năm rưỡi qua, Theodore Nott thuyết phục người phụ nữ anh yêu rằng anh chỉ là một nhân viên tài chính Muggle cho một công ty chính phủ, là một đứa trẻ mồ côi giàu có cô đơn không có bạn bè.

Mẹ anh than thở rằng anh không bao giờ dành thời gian cho bà nữa. Đám gia tinh nhà anh thì được nghỉ ngơi dài hạn ở Trang viên Nott khi chúng chẳng cần phải làm việc nhà hoặc nhận mệnh lệnh của vị chủ nhân thường xuyên vắng mặt khỏi Trang viên. Người bạn duy nhất của anh, Draco, thì luôn nóng lòng muốn biết lý do tại sao những buổi đi chơi vào thứ Sáu của họ đến quán rượu lại giảm đi.

Cuộc sống hai mặt bắt đầu nuốt lấy Theo. Anh yêu Sasha bằng tất cả thớ thịt trong cơ thể mình, nhưng làm sao anh có thể trao trọn vẹn cho cô khi cô không biết điều cơ bản nhất về cuộc đời của anh đây? Đôi khi cô không biết việc kìm nén ma thuật trong huyết quản của anh khó khăn như thế nào. Cô không hề biết những nỗi kinh hoàng mà anh đã phải trải qua khi còn nhỏ. Cô không biết nỗi kinh hoàng mà anh đã phải chịu tại trường nội trú của mình dưới bàn tay của chủ nhân và những người bạn thân của cha anh. Cô không biết rằng nếu phe Hắc ám chiến thắng, anh sẽ phải phục tùng người cha loạn trí của mình. Anh sẽ phải tra tấn và giết những người như Sasha và gia đình cô chỉ vì họ không có phép thuật.

Và vì vậy khi cuộc nói chuyện của họ chuyển sang chuyện chung nhà, hoặc chuyện tương lai, hoặc chuyện mãi mãi, trái tim của Theo vừa vui sướng lại vừa thắt lại vì hoảng sợ. Sasha là tất cả những gì anh từng mong muốn ở một cô gái: xinh đẹp, thông minh, năng động, thân thiện, tốt bụng, hài hước và vì lý do nào đó, yêu Theo như anh yêu cô.

Nhưng bây giờ anh đã đến một ngã ba đường. Kể, hay không kể? Tiếp tục trò chơi này hay dừng nó lại?

Bởi vì các câu hỏi không dừng lại và anh thấy càng lúc càng khó để chuyển hướng chúng. Anh thực sự không có bất kỳ người bạn nào từ trường sao? Chính xác thì cái trường Hogwarts này nằm ở đâu tại Scotland? Anh có nghĩ đó là một cái tên khá hài hước để đặt cho một ngôi trường không? Tại sao anh không đi học đại học? Tại sao cô chưa bao giờ được giới thiệu với bất kỳ đồng nghiệp nào của Theo?

Theo gần như suy sụp đến nơi và vì anh đã không nói với Lương Y của mình rằng tình yêu của đời anh, người phụ nữ mà anh muốn kết hôn, thực ra là một cô gái Muggle vì sợ những lời khuyên mà Lương Y có thể dành cho anh. Vậy nên, Theo đã gửi thư cú cho Draco. Khi có cồn trong người, anh đã không thể ngăn mình tiết lộ hết bí mật này đến bí mật khác, hy vọng rằng một trong những người bạn lâu năm nhất của anh có thể hiểu những gì Theo muốn với Sasha: một cơ hội cuối cùng để sống theo cách riêng của anh, một cơ hội mà cả anh và Draco đều có thể có được nếu họ không được sinh ra trong gia đình thuần chủng bị nguyền rủa ấy. Khi cha của họ ra đi, cuối cùng họ cũng có thể lên kế hoạch cho cuộc sống mà họ muốn mà không cần phải kết hôn với một người phù hợp với họ về gia cảnh, phát triển sự nghiệp hay hít thở mà không được phép.

Theo bắt gặp đôi mắt xám dò hỏi của Draco với đôi mắt nâu tuyệt vọng của mình, cần sự giúp đỡ của bạn mình, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.

.

Khi Theo kết thúc câu chuyện của mình, Draco bất lực nhìn lại. Bạn của hắn đã phải lòng một cô nàng Muggle và bộ não của Draco phải cố gắng chấp nhận sự thật này.

"Đó, chuyện đời tao dạo này là thế đó," Theo rầu rĩ nói. "Đó là lý do tại sao dạo này tao ít gặp và nói chuyện với mày. Merlin ơi, cái tình huống chết tiệt mà tao đang vướng phải này đúng là khó đỡ mà."

Draco thấy thương bạn mình, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào để khiến anh cảm thấy tốt hơn. Hắn cũng không thể không cảm thấy như thể tất cả những điều này có thể tránh được nếu họ hỏi một câu hỏi đơn giản trong quá trình trưởng thành: tại sao?

Muggles là loài thấp kém, Draco. Tại sao?

Chúng ta phải phục vụ Chúa tể Hắc ám. Tại sao?

Con phải kết hôn với một cô gái với gia cảnh phù hợp sau khi tốt nghiệp và sinh ra người thừa kế càng sớm càng tốt. Tại sao?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

"Theo, anh bạn, tao... tao thực sự không biết phải nói gì."

Theo khịt mũi. "Tao đoán là tao đã biết trước rằng mày sẽ nói vậy. Người thừa kế vĩ đại duy nhất của gia tộc Malfoy không hẳn là người mà tao mong rằng sẽ hiểu được tình huống mà tao đang phải trải qua."

"Xin lỗi, gì cơ? Nghe này—"

"Ừ, tao xá tội cho mày đấy. Nghe này, tao không kể cho mày mấy chuyện này để nghe mày thuyết giảng cho tao đâu."

"Thuyết giảng?"

"Về việc tao ngu tới cỡ nào khi dính dáng đến một cô gái người Muggle."

"Tất nhiên là chuyện đó rất ngu, nhưng đó không phải là điều mà tao..."

"Nhưng điều tao thực sự không cần ở mày, Draco, là một tràng chỉ trích về việc tao đã tự sỉ nhục mình như thế nào khi đến với Sasha. Tao thực sự hy vọng mày đã đủ tiến hóa để không nghĩ như vậy nữa, nhưng có lẽ tao đã nhầm. Nói một câu về việc mày nghĩ người Muggles bẩn thỉu như thế nào đi, và tao sẽ không ngần ngại phóng lời nguyền vào thẳng cái mặt của mày đâu."

Draco nghiến chặt quai hàm và cố gắng nói ra một từ nào đó, trong khi cố gắng che giấu việc người bạn thân nhất của hắn thiếu niềm tin vào hắn khiến hắn tổn thương như thế nào.

"Theo," hắn nói một cách nguy hiểm. "Mày phải nghe tao nói."

"Không, tao không cần phải làm vậy. Chúng ta đã chia sẻ đủ chuyện trong nhiều năm về gia đình đáng khinh bỉ của chúng ta, đủ để tao biết cái tư tưởng thuần chủng đã khiến mày trở nên rối tung như thế nào. Nhưng giờ tao có thể thấy rằng tao đã sai, và tầm ảnh hưởng của cha mày quá lớn khiến mày không thể nào thoát khỏi cái bóng của ông ta được."

"Đủ rồi!" Draco quát lớn, giọng điệu giống Lucius đến kinh ngạc khiến cho Theo phải chết lặng.

"Nếu mày không để tao nói thì tao sẽ rời khỏi đây ngay và không bao giờ gặp lại mày nữa, hiểu không hả Nott?" Theo gật đầu nhưng cau mày thận trọng.

"Thành thật mà nói, sự thiếu tin tưởng của mày vào tình bạn giữa chúng ta thật đau lòng và chúng ta sẽ phải uống thêm vài chai rượu nữa mới vượt qua được điều đó," Draco nói và luồn bàn tay run rẩy vào tóc mình.

"Nhưng tao sẽ cố gắng giúp mày," Draco nói, cố gắng và thất bại trong việc giữ cho giọng nói của mình không bị tổn thương. "Tao sẽ thử. Tao nợ mày, mày biết đấy, sau tất cả những gì mà mày đã làm cho tao. Tất cả những lần tao bị ngất xỉu, say khướt và phát điên, cố gắng phớt lờ tình trạng báo động của cơ thể chỉ để được uống thêm một lọ thuốc ấy? Mày đã nhìn thấy tao vào những lúc tồi tệ nhất, và mày nghĩ rằng tao sẽ không bao giờ trả ơn mày sao?"

Theo tỏ ra bối rối. "Tao xin lỗi, tao biết... tao xin lỗi. Chỉ là.... Tao muốn bảo vệ cô ấy, khỏi mọi thứ, khỏi cuộc sống cũ của tao và tao không biết mình có thể tin tưởng ai. Tao không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào nếu biết về gia đình tao, về vai trò của chúng ta trong cuộc chiến. Cô ấy sẽ ghét tao... Tao sẽ ghét tao," giọng anh nhỏ dần và biến thành tiếng thì thầm cam chịu.

Draco thở dài và nhấp một ngụm rượu. Theo đã nói ra những khía cạnh dễ bị tổn thương trong cuộc đời mình, và đổi lại, Draco đang nợ bạn mình một số sự thật.

"Tao hiểu rõ tình hình của mày hơn mày nghĩ đấy. Tao đang quen một người," Draco thẳng thừng tuyên bố, nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình.

"Ồ! Ờm, tốt đó! Ai vậy?" khơi gợi trí tò mò của Theo dường như đã kéo anh ra khỏi trạng thái u sầu.

"Granger. Hermione Granger."

Draco nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của bạn mình, rồi bối rối khi thấy anh đang mỉm cười. "Hermione Granger?"

"Ừ."

Nụ cười toe toét của Theo càng rộng ra, đôi môi mỏng của anh kéo dài hết mức có thể. Rồi không hề báo trước, anh ngửa đầu ra sau với một tràng cười dữ dội. Những giọt nước mắt thực sự đã trào ra khi anh tiếp tục cười phá lên, thu hút nhiều ánh nhìn từ những khách hàng khác của quán bar. Draco kích hoạt lại Bùa Cản trở Âm thanh bằng một cú búng đũa bực bội.

"Ôi... ôi Merlin ơi... hay đấy," Theo cười lớn và lau nước mắt.

"Tao thấy việc tao đang hẹn hò với Granger không có gì đáng cười cả," Draco lạnh lùng nói, trưng ra ánh mắt đe dọa nhưng Theo vẫn tiếp tục cười lớn như một kẻ điên.

"Ừ, ừ, không ai tỉnh táo mà lại thực sự tin điều đó cả."

Draco tiếp tục lườm người bạn của mình. "Có những ngày đến chính tao còn không tin vào điều đó," hắn nhẹ nhàng trả lời và Theo mở to mắt khi nụ cười vụt tắt trên gương mặt anh.

"Mày đang nghiêm túc đấy à? Nhưng... nhưng cô ấy ghét mày mà. Và mày cũng... mày cũng không tốt với cô ấy cho lắm."

Draco khịt mũi. "Nhận xét như vậy là còn nhẹ nhàng chán đấy."

"Và cô ấy... tha thứ cho mày à?"

Draco đảo mắt. "Rõ ràng rồi," hắn dài giọng.

"Mày đã hẹn hò với cô ấy trong bao lâu rồi?"

"Chuyện đó thì tương đối mới... chắc là một tháng, một tháng rưỡi chăng?" có ai bắt đầu đếm ngày cho một mối quan hệ từ lần đầu tiên họ hôn nhau không? Câu hỏi này có lẽ nên để Granger trả lời thì tốt hơn.

"Và làm thế nào để mày thuyết phục cô ấy dành thời gian cho mày vậy?"

"Bọn tao đã làm bạn được một thời gian rồi, trước cả khi tao xin lỗi cô ấy về mọi chuyện, và sau đó mọi thứ... tiến triển một cách tự nhiên từ đó."

Theo nhìn Draco bằng ánh mắt được pha trộn giữa ngạc nhiên và tự hào. "Merlin ơi Malfoy, chuyện này... chuyện này thật tuyệt vời! Chuyện này quá tuyệt vời!"

"Không hiểu gì hết."

Theo đặt ly rượu của mình xuống, mắt sáng lên. "Đây là cách mà mày có thể giúp tao! Nghĩ mà xem, Granger là phù thủy thông minh nhất sau Rowena Ravenclaw, phải không?"

"Cô ấy có một vài ý tưởng hay ho," Draco gượng gạo đáp lại.

"Và cô ấy là phù thủy gốc Muggle!"

"Vẫn không hiểu gì hết."

Theo bắt đầu ra hiệu điên cuồng bằng tay, muốn Draco thấy được sự xuất sắc trong ý tưởng của mình. "Mày không thấy sao? Tao có thể giới thiệu hai đứa mày với Sasha để cô ấy nghĩ rằng tao có bạn!"

"Tao là bạn của mày mà, thằng khốn này."

Theo gạt phắt lời nói vừa rồi của Draco đi. "Sao cũng được. Nghe này, chúng ta có thể sắp xếp một buổi hẹn hò đôi! Granger sẽ xuất sắc như mọi khi, và rõ ràng là vì cô ấy được nuôi dạy bởi người Muggles, cô ấy sẽ biết cách cư xử trước mặt Sasha và tao chắc rằng cô ấy có thể khiến mày ứng xử phải phép cả tối."

"Sự tin tưởng mà mày dành cho tao thực sự rất cảm động. Cho mày biết, tao đã đi đây đi đó trong thế giới Muggle và vẫn chưa vi phạm Quy chế Giữ Bí mật đâu," Draco không đề cập đến vụ việc vào cuối tuần trước, khi hắn khiến cho ly rượu mà hắn đã đánh đổ trong một nhà hàng biến mất bằng pháp thuật, và Hermione đã mắng hắn té tát và nói rằng hắn đã may mắn như thế nào khi không có ai nhìn thấy cảnh đó.

"Vậy mày sẽ giúp tao chứ? Mày sẽ hỏi Granger giúp tao chứ?"

Draco thở dài. "Được rồi, tao sẽ giúp mày tiếp tục nói dối cô bạn gái Muggle của mày. Đừng mong Granger sẽ vui vì điều đó."

Theo trông rất vui mừng trước sự đồng ý của Draco đến nỗi cũng khiến cho Draco cảm thấy vui lây. Hắn đã giúp được bạn của mình và cuối cùng đã có thể nói với một người khác về mối quan hệ này, một người không được trả tiền để phải lắng nghe hắn.

Theo giơ ly rượu mới rót lên về phía hắn. "Vì Granger. Không chắc cô ấy nhìn thấy điều gì ở mày, nhưng thành thật mà nói, làm tốt lắm," Draco đảo mắt và chạm ly với người bạn của mình.

Mọi thứ dần trở nên mờ ảo sau đó. Sau phần nghiền ngẫm đầy buồn bã, hai người bạn cũ bắt đầu nâng ly chúc mừng mọi thứ ("thật lòng mà nói, cô McGonagall là giáo sư giỏi nhất ở cái ngôi trường chết dẫm đó, vì cô McGonagall!") và đúng nghĩa là mọi thứ ("tivi đúng là một phát kiến vĩ đại, vì tivi!"). Họ cùng nhau uống chai Ogden thứ hai, rồi chai thứ ba. Theo tra hỏi Draco về mối tình lãng mạn vừa chớm nở giữa hắn và kẻ thù cũ của mình (lời của Theo, Draco không phải là người thích dùng mấy từ phô trương như vậy), và cái miệng của Draco trở nên dễ dãi hơn khi chất cồn trong người hắn ngày càng nhiều hơn.

"Tao nên tặng hoa cho cô ấy!" Theo đột ngột kêu lên.

"Ai?"

"Granger, rõ ràng rồi!"

"Sao... tại sao... tại sao mày lại... tặng hoa cho Granger của tao... bạn gái của tao...?" Draco lắp bắp và kết thúc bằng một tiếng nấc.

"Bởi vì cô ấy rất hữu ích! Mày biết đấy, với tất cả những kiến thức về Muggle. Tao phải cho cô ấy thấy lòng biết ơn của tao. Cô ấy rất thông minh đấy, cô gái của mày," Theo bình thường ít nói và dè dặt sẽ trở thành một kẻ hiếu động và dễ bị kích động khi say khướt. Mặt khác, Draco thường rơi vào trạng thái say xỉn ủ rũ, nhưng sự nhiệt tình của bạn hắn đã lan cho hắn vào tối nay.

"Đúng! Đúng. Phụ nữ yêu... hoa... đúng. Hoa! Ôi Merlin ơi," Draco đặt ly rượu xuống và trông có vẻ hoảng hốt. "Ôi Merlin ơi, mày có biết tao chưa bao giờ tặng hoa cho cô ấy không?"

"Không một lần á? Loài hoa... yêu thích của cô ấy... là gì?"

Draco gục đầu xuống. "Tao đéo biết! Mẹ kiếp, tao bị sao thế này!? Mày biết không, cô ấy có mùi như hoa... hoa Dạ Lan Hương vậy... Granger ấy," ôi chúa ơi, hắn là kẻ tồi tệ nhất, đúng là thằng bạn trai tồi tệ nhất, hắn mơ màng nghĩ.

"Ôi anh bạn, mày đã quên mất những quy tắc nghi thức cơ bản nhất của giới thuần chủng rồi đấy. Mày đã không tặng hoa cho người phụ nữ của mình! Người phụ nữ của tao thích hoa cúc lắm. Yêu hoa cúc luôn ấy."

"Tao nghĩ là chúng ta đang vi phạm rất nhiều quy tắc của giới thuần chủng rồi mà, phải không?" Draco bật cười, cảm thấy vui vẻ trở lại. "Cảm giác thật tuyệt, phải không?"

Theo tham gia với một tiếng cười khẩy. "Quá tuyệt đấy chứ. Nhìn chúng ta mà xem! Hai... hai phù thủy thuần chủng, những thế hệ cuối cùng, coi thường tất cả các những quy tắc nhảm nhí mà thế hệ cũ đề ra!"

Sau đó, anh đột ngột nhảy xuống khỏi ghế đẩu và lắc lư cơ thể mình. "Oa, sàn nhà không bằng phẳng chút nào, phải chú ý, cẩn thận. Tao phải đi tiểu," Theo nói lớn và loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh. Draco vẫn ngồi ở quầy bar, tiếp tục uống rượu và lẩm bẩm "nên mua hoa tặng Granger, nên thế," hắn lặp đi lặp lại với chính mình trong vài phút.

"Mày ơi!" Theo hét vào tai Draco khi anh vỗ vai hắn.

"Mày... Mày từ đâu... chui ra vậy?"

"Nhà vệ sinh!" anh nói một cách tự hào. "Tao nghĩ tao... tao đã uống đủ rồi. Hic... hãy... hic... đi cưỡi chổi đi, nhỉ? Tao nhớ Sasha quá."

"Không, không, không," Draco chỉ tay vào mặt Theo một cách hống hách. "Tối nay mày không được đi bay, mày say rồi. Tao say rồi. Không, mày say rồi... đi thôi."

"Ý tao không phải như vậy, chỉ là cách nói thôi thằng ngu này..." Theo lẩm bẩm khi anh ném xuống một đống vàng, quá đủ để thanh toán hóa đơn của họ.

Khi cả hai lao vào buổi đêm trong lành và mát mẻ, Draco cảm thấy như mình đang thực sự bay. Họ loạng choạng và lảo đảo đi xuống phố với vẻ trang nghiêm nhất có thể, nhưng với mức độ say xỉn của họ, thì những cố gắng của họ chẳng đáng là bao.

"Hoa!" Theo đột ngột hét lên và giống như một đứa trẻ mới biết đi đang phấn khích trong cửa hàng đồ chơi, kéo khuỷu tay Draco đi.

"Hoa," Draco lặp lại với nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt khi họ dừng lại trước cửa sổ của một cửa hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro