CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đánh giá của Draco, hắn là người bạn trai chu đáo và biết quan tâm. Granger sẽ không biết chuyện gì sắp xảy ra. Hắn vỗ nhẹ túi áo choàng của mình một lần nữa để kiểm tra xem tất cả những thứ hắn vừa mua đã được thu nhỏ vẫn còn ở bên trong, sau đó hắn độn thổ.

Ôi chà.

Hắn đã định độn thổ cách nhà cô một dãy nhà, nhưng thay vào đó, bộ não ngấm cồn của hắn đã thả hắn xuống tầng dưới cùng của ngôi nhà cô. Ít nhất bây giờ hắn biết kết giới của cô sẽ không xé xác hắn ra. Cười khúc khích với ý nghĩ bị ma thuật bảo vệ của Granger cắt thành từng mảnh thật khôi hài, hắn kiểm tra lại mấy món đồ trong túi của mình. Giờ là lúc để có một màn xuất hiện hoành tráng rồi.

Draco Malfoy không hay làm những cử chỉ lãng mạn. Chúng được coi như những hành động cấp thấp, không phù hợp với một người đàn ông có địa vị xã hội như hắn. Điều đó có nghĩa là kế hoạch này dành cho Granger ngay bây giờ là một sự kiện đặc biệt, quan trọng và hắn rất nóng lòng được nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô. Chắc chắn cô sẽ bị hắn quyến rũ ngay lập tức và đòi làm tình với hắn ngay trên giường một cách đầy mãnh liệt. Đúng vậy, cô sẽ chỉ rất xúc động, thậm chí bị mê hoặc khi nhìn thấy hắn và những bông hoa mà hắn mang theo. "Ôi Draco!" cô sẽ thốt lên. "Thế này là nhiều quá rồi, Draco! Cảm ơn anh rất nhiều, Draco!"

Đúng, đó sẽ là cách mà chuyện này diễn ra. Cô chỉ gọi hắn bằng tên riêng trong cơn cuồng nhiệt, nhưng hắn thề với Merlin rằng hắn chắc chắn sẽ thay đổi thói quen của cô với chuyện này.

Logic của người say thật nực cười, và đây là bài học mà Draco đã nhận được.

Khi hắn đến đầu cầu thang tầng một nhà cô, hắn vuốt lại mái tóc màu bạch kim của mình để chúng vào nếp đúng ý hắn. Hắn chắc chắn rằng mình trông khá bảnh bao trong chiếc áo choàng đen và mái tóc rối nhẹ. Cô chắc sẽ ngất ngây vì hắn. Một ý nghĩ tuyệt vời nữa nảy ra trong đầu hắn, và Draco gỡ một vài bó hoa ra khỏi áo choàng của mình. Hắn khôi phục khoảng sáu bông về kích thước bình thường và ôm chúng trong tay trước khi tự tin gõ cửa nhà cô.

Hắn nghe thấy những giọng nói ở phía bên kia cánh cửa của cô và tự hỏi cô đang nói chuyện với ai. Có lẽ là chính cô, hắn lý luận một cách trìu mến, cô nàng biết tuốt nhỏ bé của hắn thường lầm bầm với chính mình.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, Hermione Granger ở phía bên kia đã không ngất ngây khi nhìn thấy hắn. Cô nhìn chằm chằm vào Draco, miệng há hốc và nhìn hắn từ đầu đến chân.

"Malfoy? Anh đang làm cái quái gì..."

"Chào buổi tối, Granger," hắn kéo dài giọng của mình một cách quyến rũ, dựa vào khung cửa. Hắn cảm thấy mình đang hơi trượt xuống sàn một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Vài cánh hoa lắc lư rơi xuống sàn.

"Sao anh lại có nhiều hoa quá vậy?"

"Em thông minh lắm mà. Nào Granger, chắc chắn em phải biết những thứ này là dành cho em chứ," hắn trêu chọc và lướt qua cô để đi vào nhà.

Hắn quay lại đối mặt với cô bằng một nụ cười nhếch mép đầy quyến rũ, và mong rằng cô sẽ mỉm cười đáp lại, nhưng cô vẫn có cái nhìn bối rối đó, thậm chí là có chút cáu kỉnh.

Điều này không diễn ra theo cách hắn hình dung, hoàn toàn không.

"Anh say à?" cô nói và Draco khịt mũi.

"Anh sẽ thừa nhận rằng điều đó có thể đang xảy ra, vì anh đã uống vài ly với Theo, nhưng anh đã thành công độn thổ được tới đây, cảm ơn em rất nhiều."

Hắn nghĩ mình nghe thấy tiếng cười khịt mũi từ đâu đó phía sau, nhưng bộ não ngập rượu của hắn hẳn đã tưởng tượng ra âm thanh đó.

"Và anh quyết định mang tặng hoa cho em vào tối nay hả?"

Sao cô lại thẩm vấn hắn vậy? Một anh chàng không thể mang hoa cho bạn gái của mình sao?

"Đúng vậy!" hắn cố gắng nở một nụ cười chiến thắng và đặt bó hoa trong tay một cách tùy tiện xuống bàn ở sảnh của cô, không để ý khi một số bông hoa đã rơi xuống sàn. Sau đó, hắn bắt đầu dốc hết túi của mình ra, đôi mắt của Hermione ngày càng mở to hơn với mỗi lô hoa mà hắn lôi ra khỏi người và biến chúng về kích thước bình thường.

"Vì anh không biết em thích hoa gì, Theo đã thuyết phục anh nên toàn bộ luôn."

"Toàn bộ?"

"Đúng, anh đã mua cho em toàn bộ những bó hoa mà họ bán trong cửa hàng, đủ loại luôn," người bán hoa đã không hài lòng lắm khi Theo và Draco lao vào cửa hàng, chỉ năm phút trước giờ đóng cửa để yêu cầu được mua hàng. Nhưng người bán hoa đã nhanh chóng thay đổi thái độ khi hai người đàn ông say khướt mua tất cả những gì anh ta có trong cửa hàng.

Khi hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình là lôi từng bông hoa từ áo choàng của mình ra và để chúng rơi xuống sàn nhà của cô, hắn ngước nhìn cô với nụ cười toe toét đầy phấn khích, chỉ để nhận lại vẻ mặt bực tức. Toàn bộ hành lang phía trước của Hermione bây giờ giống như một nhà kính đầy hoa và vì lý do nào đó, cô có vẻ không hài lòng lắm về điều này. Chẳng phải cô nên lao mình vào vòng tay của hắn sao?

"Malfoy," cô chậm rãi nói, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ. "Em phải làm gì với đống hoa đủ để mở một cửa hàng này đây?"

"Anh chắc chắn là em sẽ nghĩ ra cách mà," hắn nói một cách tự tin và bước thong thả đến gần cô. Tầm nhìn của hắn hơi mờ, nhưng hắn chắc chắn rằng bước chân của hắn về phía cô khá đều đặn. Khi hắn ở ngay trước mặt cô, hắn đưa tay ra và vuốt ve má cô, bộ não của hắn phớt lờ những dấu hiệu không lành bởi đôi lông mày nhíu lại và đôi môi mím lại của cô. "Mặc dù vậy, để bắt đầu, sao em không hôn anh và cởi đồ ra nhỉ?" Nhưng khi hắn cúi xuống để chiếm lấy môi cô, cô đặt một bàn tay chắc chắn lên ngực hắn và vội vàng kêu lên, "Malfoy, Ginny đang ở đây mà!"

Một tràng cười lớn đột ngột phát ra từ phía sau hắn và Draco quay đầu lại để thấy Ginny đang ôm lấy hông, cúi xuống và cười phá lên.

"Ôi trời... ý tôi là... wow... tôi... không thể... chuyện này đúng là... Merlin ơi..." cô gái tóc đỏ thở hổn hển giữa những tràng cười cuồng loạn. Miệng Draco há hốc khi Ginny lau nước mắt trên khóe mắt cô. Điều này lẽ ra không nên xảy ra, không phải với hắn. Và rồi bộ não mơ hồ của hắn nhớ ra: hắn vừa phá hoại buổi hẹn của họ. Buổi hẹn này đã được Hermione nhiều lần nhắc tới vào thời điểm mà hắn lên kế hoạch với Theo.

Mẹ kiếp.

"Em sẽ lấy vài chiếc bình để đựng cái đống này," Hermione lẩm bẩm, giọng có vẻ xấu hổ và lướt qua Draco để đi vào bếp. Ginny vẫn tiếp tục cười nhạo Draco trong khi hắn cố níu lấy chút tự trọng của mình.

"Weasley," hắn lạnh lùng chào cô.

"Potter."

"Hả?"

"Họ của tôi, là Potter."

"Sao cũng được."

Sự thô lỗ của hắn không thể ngăn cản sự thích thú của cô với màn trình diễn ngoạn mục khi nãy của hắn.

"Lãng mạn thật đó, Malfoy. Tôi không nghĩ anh lại là kiểu người sến súa như thế đâu."

Draco thờ ơ nhún vai. "Granger xứng đáng với những điều tốt đẹp trong cuộc sống này. Tôi rất vui khi có thể giúp cô ấy hưởng điều đó."

"Thôi nào, Malfoy," cô bắt chước giọng hắn một cách chính xác. "Anh phải biết rằng chị Hermione của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi vật chất chứ."

Vì lý do nào đó, sự trêu chọc của cô đã khiến hắn nổi da gà. "Ừ, tôi còn có gì khác để cho cô ấy đây?" hắn cộc cằn nói, và ngay cả bản thân cũng ngạc nhiên bởi sự trung thực khó chịu trong lời nói của mình.

Ginny nhướng mày và mím môi. Cô nhìn Malfoy một lúc trước khi từ từ tiến lại gần hắn. Draco đứng thẳng lưng hết cỡ, chuẩn bị cho những lời mắng chửi.

"Tiện đây thì," cô nhẹ nhàng nói và đặt một bàn tay lên cánh tay hắn. "Chị ấy thích nhất là hoa cẩm tú cầu."

"Cẩm tú cầu?"

"Ừ, đây này," Ginny nhấc một bó hoa có những bông hoa màu trắng, tím và xanh lam mà Draco nhận ra là mọc khá nhiều vào mùa xuân và mùa hè. Cô đưa chúng cho hắn và nở một nụ cười. "Đấy, nó sẽ giúp anh được làm tình với chị ấy vào tối nay," cô nói và Draco đảo mắt.

Khi Ginny đi dọc theo hành lang đầy hoa, dừng lại để ngửi một vài bông hoa, và Draco chỉ biết lo lắng nhìn về phía nhà bếp, nơi hắn có thể nghe thấy tiếng Hermione lẩm bẩm và tiếng vòi nước chảy vào bình hoa.

"Hình như cô ấy bực tôi rồi," hắn thừa nhận.

Ginny nhún vai. "Tất nhiên rồi, nhưng anh biết đấy, chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi. Hãy cứ, ờm, cư xử một cách quyến rũ như mọi khi đi."

Draco lúng túng gãi đầu. "Đó là lý do tôi mua hoa mà."

"Tin tôi đi, theo cái cách chị ấy nói về anh, thì mấy bông hoa này là không cần thiết đâu. Tuy nhiên, nói thêm rằng loài hoa yêu thích của tôi là hoa tulip đấy," cô nhặt một bó hoa trên sàn lên.

"Vậy thì mang chúng về đi, khiến Potter ghen đi," hắn trả lời với một nụ cười nhếch mép.

Ginny ném cho hắn một nụ cười nham hiểm. "Ồ, anh quả là một kẻ xảo quyệt, phải không? Nếu tôi nói với anh Harry rằng có một anh chàng nào đó đã tặng tôi món quà tuyệt vời này thì tôi có thể sẽ phải làm tình với chồng mình khi anh ấy về nhà mất."

Draco nhăn mặt kinh tởm nhưng trước khi hắn kịp phản bác lại một cách gay gắt, Hermione đã quay lại, trước mặt cô là vài chiếc bình chứa đầy nước.

"Em định về sao? Em không cần phải đi đâu, Gin," đôi mắt của Hermione lướt sang Draco và nheo lại một chút. Chết tiệt, hắn gặp rắc rối rồi.

"Không, em nên đi thì hơn. Bạn trai của chị đã thành công đuổi được em bằng những bông hoa này nên em sẽ nhường lại chị cho anh ta nốt buổi tối hôm nay nha."

Hermione thậm chí còn không cười. Chết tiệt. "Em Floo được chứ?"

Ginny đảo mắt. "Vâng, thưa mẹ. Em đủ tỉnh táo để rời khỏi đây mà."

"Được rồi, vậy thì gửi lời chào của chị cho Harry nhé, và chị sẽ gặp em vào Chủ nhật."

Ginny làm điệu bộ ngửi bó hoa trong tay và ôm chặt nó vào ngực. "Cảm ơn rất nhiều vì những bông hoa đáng yêu này nhé, Malfoy!" hắn lườm cô và cô cười khúc khích khi bước qua lò sưởi.

Sự im lặng còn lại sau khi tiếng cười của Ginny biến mất thật chói tai. Hermione hướng một vài lọ hoa đến các kệ khác nhau và đặt vài bó hoa vào đó. Draco đứng im lặng, cảm thấy càng lúc càng ngu ngốc hơn sau mỗi giây trôi qua, trong khi Hermione bận rộn với việc dọn sạch những chiếc cốc và bát rỗng trên bàn của cô sau chuyến thăm của Ginny.

Draco thở dài và nặng nề ngồi xuống ghế sofa khi cô quay trở lại nhà bếp trong giây lát. Khi bước ra ngoài, cô ngước mắt nhìn hắn. "Em hết thuốc để cho anh tỉnh rượu rồi, nên em sẽ giúp anh tỉnh táo lại theo cách của Muggle. Đây," cô đặt trước mặt hắn một ly nước và hai viên thuốc. "Thuốc Muggle. Anh có thể uống vào cả ngày mai nữa. Nó không tác dụng ngay lập tức và sẽ không giúp được gì nhiều vào tối nay, nhưng có thể sẽ giúp anh đỡ đau đầu vào buổi sáng. Uống hết chỗ nước đó đi."

Draco gật đầu, và làm theo lời cô, chỉ do dự một lúc trước khi nuốt liều thuốc Muggle đầu tiên trong đời. Hắn uống nước trong khi cô di chuyển quanh phòng khách, cố gắng tìm những nơi thích hợp để đặt những bình hoa. Cuối cùng, hắn nghe thấy cô bỏ cuộc và cô làm chỗ hoa còn lại biến mất.

Khi cô đi ngang qua hắn một lần nữa, Draco gọi cô. "Granger?" Cố nén lòng kiêu hãnh khi cô quay lại đối mặt với hắn, hắn nhẹ nhàng nói, "Anh có thể rời đi nếu em muốn." Hắn đứng dậy và từ từ tiến lại gần cô. "Đây, Weasley nói đây là loài hoa yêu thích của em," hắn đưa bó hoa cẩm tú cầu cho cô. Hermione mím môi nhưng vẫn chấp nhận bó hoa của hắn.

"Cô ấy là Potter. Cảm ơn anh," cô đáp cứng nhắc. "Anh không cần phải đi đâu," cô thở dài và ra hiệu cho hắn ngồi xuống, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với hắn. Cô đưa tay về phía trước và cẩn thận đặt những bông cẩm tú cầu lên bàn cà phê. "Nhưng em nghĩ chúng ta nên nói chuyện."

Draco nuốt xuống sự lo lắng trong cổ họng khi lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn đã cư xử như một thằng ngốc và đây là cách mà Granger sẽ kết thúc mọi chuyện: trong khi hắn vẫn còn đang say khướt trên chiếc bành của cô sau khi tự biến mình thành kẻ ngốc trước cô con gái út nhà Weasley. Không cần thuốc, nước, hay những viên thuốc Muggle nhỏ kỳ lạ, bản thân những ý nghĩ đó đã giúp hắn tỉnh táo rồi.

"Anh xin lỗi!" hắn buột miệng trước khi có thể ngăn mình lại. "Nghe này Granger," hắn nhích tới mép của chiếc ghế và nói một cách nghiêm túc. "Anh không có ý làm gián đoạn buổi tối của em. Mọi chuyện với Theo đã vượt ngoài tầm kiểm soát vào tối nay, và thực sự thì, bọn anh chỉ vừa tận hưởng buổi tối – anh đã kể cho Theo nghe tất cả về em, và nó cũng khá ủng hộ chuyện của mình – và em biết đấy, bọn anh đã không gặp nhau quá lâu và chờ cho đến khi anh nói cho em biết lý do đi – và bọn anh có một ý tưởng này – thực ra đó là ý tưởng của Theo – mua hoa cho em và Sasha, và rõ ràng là anh đã uống rất nhiều và anh đã quên mất rằng em đã có kế hoạch – và rõ ràng đó có vẻ là một ý tưởng hay vào lúc xuất hiện mà không báo trước với đầy hoa trong tay – và sau đó..."

"Malfoy!" Hermione giơ một tay lên để ngăn hắn nói luyên thuyên và Draco nghiến chặt quai hàm của mình. "Tất cả những gì em muốn nói là trong tương lai, dù có uống rượu hay không, em muốn anh tôn trọng thời gian của em với bạn bè mình, và em hy vọng đây sẽ không phải là chuyện thường xuyên xảy ra, chỉ vậy thôi," cuối cùng cô cũng nở một nụ cười nhẹ với hắn, và Draco cảm thấy như thể mình vừa được ân xá. Hắn ngả người ra sau ghế và luồn một tay vào tóc.

"Tốt... tốt rồi. Anh thực sự xin lỗi, nhưng Theo đã chia sẻ một số tin tốt và bọn anh đã bị cuốn vào rượu."

"Em cho rằng đó là về Sasha mà anh đã đề cập khi nãy phải không?"

"Ờm, đúng. Theo đang rất hạnh phúc, thực sự hạnh phúc. Anh chưa bao giờ thấy nó như thế này, chưa bao giờ," Draco cười toe toét, nghĩ về việc Theo xứng đáng như thế nào khi tìm được một người phụ nữ phù hợp với mình.

"Nhân tiện, nó cũng muốn gửi lời hỏi thăm tới em. Anh chưa bao giờ nhận ra, nhưng nó khá ngưỡng mộ em đấy."

"Ồ? Chà, em rất mong được gặp anh ấy một cách đàng hoàng."

"Em sẽ có cơ hội vào thứ Bảy tới. Theo muốn chúng ta ăn tối với nó và bạn gái của nó," Draco nói và nhấp một ngụm nước. Hermione nhíu mày suy nghĩ. "Em nghĩ vậy cũng ổn đó. Nhưng hãy nói cho em biết về bạn gái của anh ấy đi! Cô ấy có học ở Hogwarts không? Em chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ."

Draco cười rạng rỡ. "Không hề ngạc nhiên, bởi vì không, cô ấy không học ở Hogwarts vì cô ấy không thể học ở Hogwarts," hắn nghiêng người về phía trước một cách bí ẩn và đặt ly nước của mình trở lại bàn. "Cô ấy là người Muggle."

Hermione há hốc mồm. "Cái gì? Nhưng... bằng cách nào?"

Draco nhún vai, thích thú trước vẻ ngạc nhiên của cô. "Theo đã gặp cô ấy trong một quán rượu cách đây một năm rưỡi. Họ có vẻ khá nghiêm túc về mối quan hệ này."

"Cô ấy không biết, phải không? Rằng anh ấy là một phù thủy?"

Chúa ơi, cô nàng của hắn tinh ý thật đấy. "Mười điểm cho nhà Gryffindor. Nó muốn chúng ta giả vờ vào tuần tới khi nó giới thiệu chúng ta là những người bạn bình thường, không có phép thuật của nó từ trường nội trú."

Hermione cắn môi dưới trầm ngâm. "Em nghĩ như vậy cũng được, vào lúc này. Hãy xem bữa tối diễn ra như thế nào. Nếu em nghĩ rằng có bất cứ điều gì không hay đang xảy ra, em sẽ không ngần ngại mà can thiệp đâu," cô cảnh báo.

"Thư giãn đi, Granger. Anh đã nói với em rồi, em sẽ thoải mái với Theo khi em đã quen với nó. Giúp anh làm việc nhỏ này cho bạn anh đi, được chứ?"

Hermione mỉm cười đáp lại hắn. "Được rồi, em sẽ giúp bạn anh. Điều đó có nghĩa là anh cũng sẽ nợ em và vì Ginny đã đồng ý, vào đêm trước hôm đó chúng ta đi ăn tối với Ginny và Harry."

"Potter á?"

"Không, Harry mà là bạn thân của em ấy," cô nói một cách khô khan. "Vâng, gia đình Potters."

Draco mím chặt miệng. "Trước sau gì thì cuộc gặp này cũng sẽ phải diễn ra," hắn kéo dài giọng. Đây là một bước tích cực phải không? Cô muốn bạn bè của họ biết đến mối quan hệ của họ, hắn nên vui mừng vì cô không cảm thấy xấu hổ khi ở bên hắn. Nhưng đồng thời, Draco không thể không cảm thấy có điềm báo nào đó về việc để thế giới bên ngoài biết tới mối quan hệ này của họ. Ginny là một chuyện, nhưng Potter và Chồn sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác, sau nhiều năm thù ghét giữa họ.

"Bữa trưa sẽ diễn ra tại một nhà hàng Muggle, để đề phòng một trong hai người đàn ông nóng tính các anh làm mất lòng người kia và vung đũa phép ở nơi công cộng."

"Anh hiểu rồi. Đó có phải là những gì mà hai em đã thảo luận tối nay không? Cảnh bọn anh rút đũa phép ra ấy?" hắn tặng cô một nụ cười dâm đãng và Hermione bật cười.

"Có thể," cô trêu chọc. "Nhưng Ginny có vài tin muốn chia sẻ... em ấy đang mang thai rồi!" Hermione nở một nụ cười rộng, vui vẻ.

Draco đảo mắt. "Thật thú vị, ngày càng có nhiều Potter và Weasley đi lang thang trên trái đất này," Hermione vỗ vào đầu gối hắn.

"Ôi, thôi đi nào, anh để em mừng thay cho bạn em được không. Harry luôn muốn có một gia đình, và Ginny nói rằng bồ ấy muốn đích thân nói với em và Ron, nhưng sau đó bồ ấy bị gọi đi vì..."

Khi Hermione tiếp tục vui vẻ lảm nhảm về tin tức của bạn mình, Draco bị khuôn mặt của cô mê hoặc. Cô bừng sáng một cách đáng kinh ngạc, rạng rỡ với ý nghĩ rằng những người bạn của cô đang trải qua cột mốc tuyệt vời này trong cuộc đời. Và chính bởi điều này, Draco nghĩ, khả năng bẩm sinh của cô là cảm nhận được tình yêu vô bờ bến dành cho những người xung quanh, khiến hắn muốn ôm cô vào lòng và không bao giờ, không bao giờ buông tay ra.

Mình ổn với điều này.

Draco cởi bỏ áo khoác ngoài khi cô trò chuyện, gật đầu đồng tình để cho thấy hắn đang lắng nghe. Tựa lưng vào thành ghế sofa, hắn tháo cà vạt và vắt chéo mắt cá chân trái qua đầu gối phải, sau đó mở khuy trên cùng của chiếc áo màu trắng. Lúc đó hắn đã nhìn thấy nó, cái nhìn thoáng qua của cô. Ánh mắt đó theo dõi chuyển động của các ngón tay hắn khi hắn chỉ đơn giản là làm cho cơ thể mình thoải mái hơn, và mặc dù đó chỉ là một cử chỉ tinh tế, hắn đã thấy cổ họng cô nhấp nhô, chỉ trong một giây, rồi cô lại tiếp tục nói chuyện.

Bắt được rồi, Granger. Cô đã để lộ ý đồ của bản thân, và khi cô xin phép vào dọn dẹp trong bếp, sự tự tin được kích thích bởi rượu của Draco trở lại mạnh mẽ.

.

Hermione thực sự cần phải kiềm chế bản thân. Đáng lẽ cô phải tỏ ra bực bội với Draco vì đã xuất hiện và phá hỏng buổi hẹn của cô với Ginny, nhưng trông hắn lại quá bảnh bao với bộ vest và cái áo choàng đó. Cách mà hắn nhắc tới chuyện của Theo chỉ khiến cô cảm thấy mến hắn nhiều hơn. Hermione chưa bao giờ thấy hắn nói về một ai đó theo cách nồng hậu như vậy.

Vậy là Theodore Nott có một cô bạn gái bí mật là người Muggle. Ai có thể đoán ra chuyện này được đây? Cô phải thừa nhận rằng, cô rất muốn được gặp một trong những người bạn của Draco, để nhìn thấy một khía cạnh khác của hắn. Nói về việc nhìn thấy một khía cạnh khác của hắn, cô gần như đã trở nên mất trí khi thấy hắn cởi cà vạt và bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Thực sự thì người đàn ông đó chẳng làm bất cứ điều gì hư hỏng cả và cô vẫn muốn leo vào lòng hắn.

Hermione cảm thấy má mình nóng bừng khi cô cọ sạch hai cốc trà bẩn. Đúng vậy, để cho tay cô bận rộn là một ý tưởng hay vào lúc này, vì chúng sẽ không bị cám dỗ và bắt đầu sờ soạng Draco, người mà, một lần nữa, đáng ra phải chịu đựng sự cáu giận của cô vì say xỉn và đưa ra một quyết định tồi tệ.

Nhắc tới Tào tháo là Tào tháo tới liền.

Cô nhìn lên và thấy một hình ảnh phản chiếu trên kính ở cửa sổ nhà bếp. Cô đã không nghe thấy tiếng hắn tiến lại gần, nhưng đột nhiên Draco đang đứng ngay sau cô, dựa vào quầy bếp một cách thản nhiên.

"Merlin ơi! Em thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa!" cô thốt lên. Cô nhìn thấy điệu cười nhếch mép của Draco qua hình ảnh phản chiếu và nghe thấy tiếng cười của hắn.

"Xin lỗi, anh không cố ý làm em giật mình."

"Không sao," Hermione nói, và tiếp tục với công việc của mình trong bồn rửa, tránh ánh mắt của hắn. Bây giờ khi cô biết hắn đang ở rất gần, cô càng khó tập trung vào công việc đơn giản trước mắt mình hơn. Cô đã rửa sạch cái cốc này chưa? Ở đây luôn nóng như vậy sao? Làm thế nào mà hắn có thể thơm như thế từ một khoảng cách xa như vậy?

Hermione cảm thấy có gì đó ở sau lưng mình, và khi cô nhìn lên tấm kính ở cửa sổ thì thấy Draco đang tiến lại gần hơn.

"Em biết gì không," hắn nói với cô bằng cái giọng lè nhè. "Anh thấy thật kỳ lạ khi em hay làm việc nhà theo cách của Muggle đấy," giờ hắn chỉ cách cô khoảng một gang tay, hai tay hắn đặt trên quầy ở hai bên người cô, kẹp cô ở giữa. Cô đã bị hắn giam lại, và sẽ là nói dối nếu phủ nhận rằng điều này không khiến cô phấn khích chút nào.

Hermione không đáp lại lời nhận xét của hắn, và hạ mắt xuống nhìn chiếc cốc sạch sẽ trong tay mình. "Đôi khi em cảm thấy thư giãn hơn khi sử dụng tay thay vì đũa phép," cô nhẹ nhàng trả lời, cố gắng phớt lờ cách cơ thể cô gần như đang run lên trước sự gần gũi của hắn.

"Anh hiểu rồi," hắn thì thầm ngay sau tai cô, hơi thở ấm áp của hắn phả vào gáy cô. "Anh vẫn thấy thắc mắc, đặc biệt là với một cô gái như em, bởi vì em rất giỏi trong việc sử dụng đũa phép đấy, Hermione."

Cô không biết liệu đó là do hắn vừa nói tên riêng của cô, hay là do âm sắc trầm và quyến rũ trong giọng nói của hắn, hay là sự kết hợp của tất cả những thứ đó, nhưng những lời đó khiến mắt cô mở to khi họ nhìn nhau qua hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ. Hắn tiếp tục nhìn vào mắt cô và di chuyển đôi bàn tay mảnh khảnh của mình lên hông cô. Vẻ mặt hắn đang thể hiện ham muốn thuần khiết; và con quỷ trong cô cũng đang trỗi dậy, trực chờ để cám dỗ cô và khiến cô mất trí.

Hắn cúi đầu xuống và để môi hắn di chuyển dọc theo cổ cô. Khi đó suy nghĩ duy nhất của cô chỉ là cuối cùng thì. Đôi môi bỏng rát của Draco lướt một đường đến tai bên kia của cô và giọng nói ngọt ngào của hắn một lần nữa khiến tâm trí cô trở nên u mê. "Anh đoán là em đã ếm bùa cửa sổ nhà mình để không ai có thể nhìn vào bên trong phải không?"

"V... Vâng..."

"Hoàn hảo," hắn thì thầm, từ từ mơn trớn làn da ở cổ cô bằng môi hắn. Hermione ưỡn người ra sau để hắn có thể tiếp cận dễ dàng hơn và nhắm mắt lại, để cảm giác sảng khoái bao trùm lấy cô. Bàn tay hắn vuốt ve lên xuống hai bên hông cô một cách dịu dàng và cô khao khát được hắn chạm vào cô ở những nơi khác.

"Quả là một cô gái thông minh," hắn thì thầm và tay hắn chạm tới ngực cô. Hắn bóp lấy cả hai bên bằng tay mình, vuốt ve chúng qua lớp vải mỏng ở của áo sơ mi cô. "Mở mắt ra nào Hermione," hắn ra lệnh và cô tuân theo ngay lập tức, đối mặt với hình ảnh hai bàn tay của Draco ôm lấy ngực cô trong khi hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô thông qua cửa kính nhà cô.

"Em sẽ phải mở mắt để nhìn cảnh này. Anh muốn em tự nhìn cảnh anh khiến em ra chỉ bằng tay của anh," hắn khàn giọng nói và Hermione cố kìm tiếng rên rỉ lại khi ham muốn bùng lên trong cô. Chúa ơi, người đàn ông này có thể biến cô thành một mớ hỗn độn chỉ bằng giọng nói của mình. Hắn chưa bao giờ ra lệnh cho cô như thế này, và chắc chắn là chưa bao giờ rõ ràng như thế này, nhưng có vẻ như rượu đã khiến khía cạnh này trong hắn lộ ra. Hermione phát hiện ra rằng cô thực sự rất thích điều này.

"Đó là cảnh tượng yêu thích nhất của anh, nhìn em ra," tay hắn rời khỏi ngực cô và di chuyển đến gấu áo phông của cô. Hermione quan sát qua cửa sổ khi những ngón tay dài, nhợt nhạt của hắn nhích lên trên rồi biến mất bên dưới áo của cô. Bàn tay hắn trên làn da trần của cô khiến cô khó thở, và dù cô muốn nhắm mắt lại nhưng cô không dám.

"Em thật lộng lẫy, em không biết được đâu... quá hoàn hảo," hắn thì thầm và Hermione cắn mạnh vào môi mình khi tay hắn chạm vào dưới cúp áo ngực của cô. Hermione nhìn chính cô há hốc miệng ra khi hắn trêu chọc và xoa bóp cả hai núm vú của cô cùng một lúc. Cơ thể cô thắt lại vì ham muốn, đùi cô khao khát được quấn lấy Draco và cùng hắn tiến tới miền cực lạc. Cô thở hổn hển và tin chắc rằng quần lót của cô đã ướt sũng. Draco chỉ nhếch mép cười đáp lại cô rồi bỏ tay ra. Hắn ngay lập tức nắm chặt hông cô bằng một tay trong khi tay kia đặt bên trong cạp quần của cô.

"Anh muốn em nhìn thấy những gì anh thấy," những ngón tay của hắn đi xuống thấp hơn cho đến khi chúng bắt đầu vuốt ve lên xuống khe của cô. Hermione từ bỏ chiếc cốc trong tay và nắm chặt lấy thành bồn khi cô vặn vẹo trong tay hắn.

Hắn khẽ rên rỉ bên tai cô. "Chúa ơi, Hermione, em ướt quá," tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu đáp lại, chết lặng bởi cái chạm của hắn. "Cho anh hết à?"

"V... Vâng," cô thút thít khi ngón tay hắn trêu chọc âm đạo của cô. "Dành cho anh, chỉ anh thôi," cô thở hổn hển và cô thấy hắn cắn môi qua hình ảnh phản chiếu.

"Và cảm giác được anh làm ướt quần thế nào?" hắn hỏi một cách trêu chọc. Tên khốn tự mãn, cô nghĩ, nhưng không thể cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài sự sung sướng khi ngón tay hắn vòng quanh âm đạo sưng tấy của cô.

"Giọng... của anh... trời ơi, giọng của anh... nói tiếp đi," cô cầu xin và nhìn thấy gương mặt đầy quyến rũ của hắn mỉm cười với niềm vui sướng.

"Giọng của anh sao, hửm?" hắn nhắc lại trước khi đút một ngón tay vào bên trong cô. Cô kêu lên trước cảm giác đó và vô tình ưỡn hông vào tay hắn, rồi nhận được một tiếng cười khàn từ Draco.

"Mặc dù anh rất thích miêu tả tất cả những điều xấu xa mà anh muốn làm với cái nơi nhỏ xinh này của em..." hắn dừng lại để cắn vào dái tai cô và Hermione chắc chắn rằng âm thanh phát ra từ miệng cô rất lớn và đầy sự thèm khát, nhưng cô đã không muốn phân tích chuyện đó hoặc tỏ ra xấu hổ vào lúc này. Chưa từng có người đàn ông nào nói với cô như thế này, và điều đó khiến cô phấn khích chưa từng thấy. Ai mà biết được là cô lại hứng thú với cái kiểu nói chuyện tục tĩu này chứ?

"Anh thấy mình cần thú nhận với em một điều," bàn tay của Draco siết chặt hông cô khi hắn áp sát vào cô, và cô có thể cảm thấy cái thứ cương cứng giữa chân hắn chạm vào lưng cô. "Em có cảm nhận được em đã làm gì với anh không Hermione?" hắn thì thầm vào tai cô và Hermione nhìn hình ảnh phản chiếu của mình gật đầu.

"Anh thú nhận rằng em đã khiến anh như thế này trong một thời gian rất dài," hắn ép cái thứ cứng rắn của mình vào cô hơn nữa và mặc dù cả hai đều mặc quần áo đầy đủ, Hermione vẫn rên rỉ khi họ tiếp xúc với nhau.

"Trước khi em cho phép anh có vinh dự được chạm vào em như thế này," Draco thêm một ngón tay khác vào bên trong cô, nhưng tốc độ ra vào chậm lại. "Anh đã từng tưởng tượng về nó... liên tục." Hermione nhìn hắn nói những điều này với cô, nghe hắn nói những điều này với cô, và vẫn khó có thể tin rằng cô thực sự đang trải qua nó.

"Khi chúng ta vẫn chỉ đùa cợt với nhau... khi chúng ta tự nhủ rằng đây chỉ là tình bạn... thú thật là anh đã phải vuốt ve bản thân mình hai lần mỗi ngày khi nghĩ về em... nghĩ về cảm giác sẽ như thế nào khi ở bên trong em... em sẽ trông như thế nào khi nảy trên hạ bộ của anh..." hắn cọ người một cách trơ trẽn vào lưng cô và Hermione cảm thấy cơn cực khoái của cô đang đến rất nhanh. Draco hôn lên cổ và tai một cách cuồng nhiệt.

"Nói cho anh nghe đi Hermione," Ôi chúa ơi, vâng, bất cứ điều gì, em sẽ nói với anh bất cứ điều gì. Anh muốn nghe gì?

"Em có làm điều tương tự không? Em có chạm vào bản thân khi nghĩ về anh không?"

Sự tội lỗi tuôn ra từ giọng nói của hắn là quá sức chịu đựng đối với cô, và cơn cực khoái của Hermione xé toạc cô, khiến hông cô co lại theo nhịp với những ngón tay của hắn trong khi cô ưỡn người vào cơ thể hắn.

"Có, Draco! Có có có..."

Cô nhìn mình gục xuống bên cửa sổ, mắt lim dim trong ngây ngất, miệng há hốc trong khi câu trả lời cho câu hỏi đầy tội lỗi của hắn liên tục bật ra khỏi cổ họng cô.

"Ngoan lắm," hắn gằn giọng trước khi giật tay ra khỏi quần lót của cô, xoay cô đối mặt với hắn và áp môi hắn vào miệng cô. Hắn tách môi cô ra ngay lập tức bằng lưỡi của mình, và cô có thể nếm được vị rượu Đế lửa và thứ gì đó của riêng Draco, khiến đầu óc Hermione quay cuồng.

Nhưng ngay sau đó Hermione, khi còn chưa tận hưởng hết, hắn kết thúc nụ hôn và lùi lại một bước, để cô thở hổn hển trên quầy. Đôi mắt xám lạnh của hắn quét cô từ đầu đến chân. "Cởi quần áo ra," hắn khàn giọng ra lệnh.

Hermione cố gắng cởi đồ nhanh nhất có thể. Hắn chưa bao giờ cư xử thế này với cô trước đây và cơ thể cô quay cuồng bởi sự thích thú khi hắn ra lệnh cho cô làm này làm kia. Tất cả những lần quan hệ tình dục trước đây của họ đều chỉ có một vài câu trêu chọc nhẹ nhàng. Nhưng một khi họ bắt đầu hành động thân mật, thái độ của Draco luôn trở nên tôn trọng, đến mức gần như tôn kính quá mức cần thiết. Mặt tối này của hắn là điều mới mẻ đối với Hermione, và trong một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có đang lợi dụng cơn say của hắn hay không. Draco xóa suy nghĩ đó khỏi tâm trí cô khi hắn bế cô lên, đưa cô vài bước về bên phải và đặt cô lên bàn bếp.

Ánh mắt của Draco rực cháy khi hắn bước vào giữa hai chân cô và nâng đầu cô lên. "Em thật đẹp," hắn thì thầm và chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu. Lưỡi hắn lướt nhẹ trên lưỡi cô một cách dễ dàng và bàn tay hắn chạm vào làn da ở hông cô khi hắn kéo cô áp sát vào cơ thể hắn. Kỹ năng hôn hít của Draco khiến Hermione nhanh chóng quên mất rằng cô đang khỏa thân trên bàn bếp trong khi Draco vẫn chưa cởi bỏ một mảnh quần áo nào ngoài áo choàng ngoài và cà vạt.

Draco đột ngột rời khỏi miệng cô khi đôi mắt hắn liền thể hiện rằng hắn chuẩn bị làm một hành động xấu xa nào đó mà hắn lên kế hoạch chỉ dành cho cô, và Hermione lại cảm thấy trong lòng mình dâng trào sự mong đợi. Hắn cúi xuống thì thầm vào tai cô. "Chắc em biết là hồi còn nhỏ anh đã được nuông chiều như thế nào," hắn dùng răng cắn vào xương quai xanh của cô và cô lại rên rỉ.

"Khi anh cư xử không đúng mực, cha mẹ anh sẽ cấm anh cưỡi chổi hoặc lấy đi một số đồ chơi của anh..." hắn hôn từ cổ đến tai bên kia của cô.

"Nhưng cho dù họ có khó chịu với anh thế nào đi chăng nữa... em có biết họ chưa bao giờ tước đi thứ gì từ anh không?"

Hermione chỉ lắc đầu, không nói nên lời.

"Tráng miệng." Draco quỳ xuống trước mặt cô và dang rộng hai chân cô ra.

"Hermione... em tức anh đến mức không cho anh ăn tráng miệng luôn à?"

Hermione nhìn xuống đôi mắt xám đầy sự thích thú của của hắn và lại lắc đầu. Không, em quên mất định nghĩa của từ "tức" luôn rồi nên làm ơn dùng cái lưỡi đó của anh nhanh đi.

"Tuyệt vời," hắn nhe răng và nghiêng người về phía trước để ấn miệng mình vào lối vào của cô, ngấu nghiến cô giống như một món tráng miệng mà hắn sẽ không bao giờ bị từ chối. Hắn đưa lưỡi của mình ra vào khỏi cô liên tục, và Hermione lên đỉnh nhanh hơn bao giờ hết, tuyệt vọng nắm lấy tóc của hắn.

Sau khi đã chén cô một cách ngon lành, Draco ngồi xổm xuống và nhếch mép cười với cô. Hermione chống khuỷu tay xuống, thở hổn hển và cố gắng để chân mình ngừng run khi Draco liếm môi hắn.

"Anh vẫn chưa xong việc với em đâu," hắn nói thẳng toẹt. Hermione không biết điều gì kích thích cô nhiều hơn, cảnh tượng Draco vẫn mặc bộ vest đang ở giữa đùi cô hay giọng nam trầm ấm của hắn trong khi thốt ra những lời mời gọi như vậy.

Trong nháy mắt, quần áo của hắn bị cởi bỏ và hắn thâm nhập vào bên trong cô. Hermione gần như bị tuột tay khi cố bám vào vai Draco, còn hắn thì không ngừng nghỉ trong cả lời nói và hành động. Lần này không hề có sự do dự, không có những câu hỏi thăm dò hay những ánh mắt ngượng ngùng, khi hắn mạnh dạn lao vào cô hết lần này đến lần khác.

Draco đang chiếm đoạt cô ngay tại đây, trên bàn bếp của cô và mặc dù sau này cô sẽ cần phải cọ rửa lại mọi thứ, nhưng khoái cảm mà hắn mang lại cho cô khi liên tục đâm vào cô đã đẩy mọi suy nghĩ về việc dọn dẹp ra khỏi tâm trí cô. Lưng cô kiểu gì cũng có vài vết bầm tím và vết ửng đỏ vào ngày mai, nhưng Draco đang giúp cô thỏa mãn những nhu cầu cơ bản nhất, và cô không muốn phàn nàn gì hết.

Hắn không ngừng tuôn ra những lời quyến rũ vào tai cô, bằng một giọng nói còn thô ráp hơn lúc trước.

"Thật chặt – thật hoàn hảo – mọi lúc – luôn quá hoàn hảo – chúa ơi, Hermione, chỗ đó của em thật tuyệt vời – quá mức tuyệt vời – chúa ơi, đúng rồi..."

Một phần nhỏ trong cô muốn trừng phạt Draco vì nói chuyện một cách dâm dục như vậy, nhưng phần đó của cô nhanh chóng biến mất vì Merlin ơi, những từ ngữ đó chỉ khiến cô siết chặt hắn hơn mà thôi. Và thay vì nói "Ngôn ngữ, Malfoy" như thường lệ, Hermione chỉ biết thở hổn hển, "Draco, ôi Chúa ơi, Draco!"

Cô biết hắn thích nghe cô nói tên hắn, và cô thì thích hét lớn nó, và điều này sẽ thúc đẩy cực khoái cho một hoặc cả hai người, nhưng những gì hắn thì thầm đáp lại khiến cô choáng váng.

"Bé ngoan... Anh muốn em hét lên tên của người đàn ông đang làm tình với em trên bàn nhà em... người đàn ông duy nhất có thể nhìn em theo cách này... người duy nhất... muốn trở thành người đàn ông duy nhất được phép làm điều này với em..."

Nó thật thô thiển và thú tính, và Hermione tự hỏi liệu Draco có còn biết mình đang nói gì nữa không, và rằng đến sáng, hắn có còn nhớ những lời chiếm hữu mãnh liệt đang tràn ra từ môi mình không. Nhưng Draco vẫn chưa nói hết những cách mà hắn muốn cô khi hắn huých mạnh hông vào cô một cách không thương tiếc.

"Anh muốn em dựa vào kệ thư viện nhà anh... Anh muốn em nằm trên bàn nhà anh... Anh muốn em... chết tiệt... Anh muốn em mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của anh."

Hắn vừa nói gì cơ?

Miệng Hermione há hốc trước lời nói của hắn. Hắn cũng liền tăng tốc ngay sau đó và khiến cô lên đỉnh.

Anh muốn em mỗi ngày.

Trong suốt phần đời còn lại của anh.

Những từ chấn động đó cứ quẩn quanh trong đầu Hermione. Draco lẩm bẩm một cách không mạch lạc vào một bên cổ cô khi hắn ra ngay sau đó. Sau khi đã bắn hết vào bên trong cô, hắn lùi lại và hôn lên mặt cô rồi nở một nụ cười như một đứa trẻ. Đó là khi Hermione biết rằng hắn không hề nhận thức được những gì mình vừa nói.

Anh muốn em mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro