CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione lơ đãng khuấy sữa cùng trà và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Liệu Draco có biết tối qua hắn đã thừa nhận điều gì với cô không?

Những lời nói của hắn không để cô yên. Mặc dù chàng người yêu say rượu (phải thừa nhận là khá đáng yêu) của cô đã ngã xuống giường cô và ngủ thiếp đi chỉ sau vài giây, nhưng Hermione đã thức suốt đêm. Có phải Draco đã vô tình bộc lộ tình cảm sâu sắc thực sự của hắn dành cho cô dưới ảnh hưởng của rượu không?

Rượu vào lời ra có lẽ là câu nói đúng nhất để miêu tả tình trạng của Draco.

Hermione đã sẵn sàng đáp lại những tình cảm nghiêm túc như vậy chưa? Một cảm giác dễ chịu chạy khắp cơ thể cô khi nhớ lại đêm qua. Có lẽ cô đã có câu trả lời cho mình rồi. Draco đã không nói điều gì quá kịch tính kể từ cái đêm ở nhà hắn khi hắn lớn tiếng thú nhận rằng mình yêu cô. Từ "Y" đó đã không còn xuất hiện trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào kể từ đó, nhưng đêm qua là một lời tuyên bố cực kỳ mạnh mẽ về ý định của Draco thay cho từ đó.

Hermione nhấp một ngụm trà và tập trung vào cảm xúc của mình. Cô nên sợ hãi, phải không? Cô nên lo lắng rằng điều này xảy ra quá sớm bởi giữa họ đã từng có quá nhiều chuyện tồi tệ, nếu không thì một hoặc cả hai người bọn họ sẽ bị tổn thương. Nhưng khi kiểm tra lại cảm xúc của mình, Hermione không hề cảm thấy lo lắng. Việc Draco có thể cảm nhận được điều gì đó thật vĩ đại và trường tồn như vậy với cô khiến cô cảm thấy... hồi hộp. Khuôn mặt cô nở một nụ cười ngốc nghếch đến mức cô sẽ đảo mắt nếu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Merlin ơi, cô đã thực sự yêu Draco.

Cười khúc khích một mình, Hermione bật radio và quyết định chuẩn bị một ít đồ ăn cho cả cô và rất có thể là vị khách đang say xỉn nào đó trong nhà cô.

Hermione đập vài quả trứng vào chảo nóng và ngân nga đoạn điệp khúc của một trong những bài hát yêu thích của cô khi cô nghe thấy một giọng nói lè nhè quen thuộc từ phía sau.

"Có phải tất cả các bài hát Muggle của em đều là những gã trai lải nhải về đám con gái không?"

Hermione lắc đầu và cười khúc khích. "Đó đâu phải là lải nhải."

"Cái tiếng guitar đó nghe có vẻ giống vậy đấy."

"Không, không, tiếng đàn guitar ấy nghe du dương mà."

Cô thoáng nhìn lại qua vai và nhận được một biểu hiện bối rối có thể đoán trước được, bởi sự thiếu kiến thức của hắn về văn hóa đại chúng Muggle.

"Anh ta chỉ đang gào tên cô nàng nào đó thôi mà."

Hỏi cô về âm nhạc Muggle giờ đã trở thành một niềm yêu thích của Draco. Hermione lật quả trứng chiên và trả lời, "Đó là về một tình yêu không thể có được."

Từ sự im lặng đó, Hermione biết rằng hắn muốn cô nói rõ hơn. "Layla là vợ của người bạn thân nhất của chàng trai, nhưng chàng trai lại yêu Layla một cách vô vọng. Chàng trai không nghĩ cô ấy được đối xử đúng cách, nhưng cô ấy đã kết hôn với người bạn thân nhất của anh, nên rõ ràng điều đó khiến chàng trai cảm thấy tức giận."

Hermione để trứng lại trong chảo và lấy một chiếc cốc từ tủ. "Đó là một câu chuyện có thật, anh biết đấy. Anh ấy đã viết về một người phụ nữ có thật."

"Chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy có bỏ chồng không?"

"Có." Hermione thêm một ít thịt xông khói vào một cái chảo khác. "Cô ấy đã bỏ chồng, thế nhưng, họ vẫn chỉ là bạn."

"Ngu ngốc."

"Không! Thực ra nó khá hấp dẫn đấy. Em đã đọc cả ba cuốn tự truyện của họ."

Hermione đổ đầy cốc cà phê mới pha và quay lại đưa nó cho Draco. Cô dừng lại trước khi đưa cho hắn chiếc cốc, dành một giây để ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Draco dựa một bên hông vào quầy bếp, hai tay khoanh trước ngực, hoàn toàn thoải mái. Gần đây, Hermione nhận thấy rằng mỗi lần ở nhà cô, Draco ngày càng thoải mái hơn khi có sự hiện diện của cô. Hắn chỉ mặc quần đùi và áo phông, và mặc dù quầng thâm dưới mắt hắn cho thấy hắn vẫn còn hơi choáng váng vì cơn say tối qua, mái tóc bạch kim của hắn trông vẫn gọn gàng như ngày nào.

Tên khốn, cô nghĩ, nhưng theo một cách tình cảm.

Hắn nhận lấy cốc cà phê với một nụ cười nhẹ và trái tim Hermione rung động. Không phải cười khẩy, không phải cười đều, mà là một nụ cười thật sự.

Chúa ơi, cô đã hoàn toàn gục ngã rồi.

Anh muốn em mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của anh.

Hermione nhanh chóng quay lại bếp để tránh bị lộ ra biểu cảm khuôn mặt lúc này. Nếu Draco nhận thấy hành vi kỳ lạ của cô thì có vẻ như hắn đã phớt lờ đi và không bình luận gì. Cô nghe thấy hắn ngồi xuống ghế đẩu.

"Sáng nay anh cảm thấy thế nào? Có muốn uống thêm viên thuốc nào nữa không?"

"Không. Em đã pha cà phê cho anh, nên mọi căn bệnh hiểm nghèo của anh đều đã được chữa rồi."

Hermione cười lớn và chuẩn bị hai đĩa chất đầy thịt xông khói và trứng. Một giai điệu piano nhẹ nhàng lấp đầy sự im lặng trong phòng bếp.

"Bài hát này hay hơn nhiều," Draco khẳng định.

"Vẫn là bài đó mà."

"Không được nói dối đâu, Granger."

Hermione khịt mũi khi cầm tách trà của mình. "Tin hay không thì tùy anh, nhưng đây là phần thứ hai của bài hát. Từ nhận xét đó, có vẻ anh thích tiếng piano hơn."

"Đó có phải là cách nói vòng vo để gọi anh là kẻ hợm hĩnh không?" hắn dài giọng.

Hermione quay người lại và thè lưỡi ra. "Đồ hợm hĩnh," cô nói rõ từng từ và nhận được một cái lườm hài hước từ hắn.

Cô ngồi cùng hắn tại quầy bếp và họ ăn trong im lặng suốt vài phút, cùng nhau nghe radio. Draco phá vỡ sự im lặng khi hắn tế nhị đặt dĩa trở lại đĩa và hắng giọng.

"Granger, ừm... nghe này, về tối qua..."

Hermione đông cứng lại. Ôi Merlin ơi, họ sắp nói về chuyện đó và cô có thể cảm nhận rằng Draco đang cảm thấy không thoải mái. Tuyệt vời. Ừ, tiếp tục đi, hãy nói về việc anh đã khiến em bối rối và kinh ngạc như thế nào trước cảm xúc của anh, chỉ để bây giờ anh nhắc lại chuyện đó và khiến em cảm thấy mình như một con ngốc si tình vậy.

"Nghe này, anh... anh nợ em một lời xin lỗi."

Hermione quay sang để nhìn thẳng vào hắn. Hắn chuyển mình trên ghế và đưa tay xoa mặt với một tiếng thở dài đầy đau khổ.

"Vì chuyện gì?" Hắn định rút lại lời nói của mình sao? Nói rằng hắn không có ý đó sao? Nói với cô rằng mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh và hắn cần giữ khoảng cách với cô sao?

Nếu có thể, trông hắn còn lo lắng hơn nữa. Những mảng hồng xuất hiện trên gò má nhợt nhạt của hắn và hắn vẫn dán mắt vào bữa sáng đang ăn dở.

"Đáng lẽ anh không nên đối xử với em theo cách như vậy khi chúng ta... khi chúng ta... ừm..." Draco lại ho một cách khó xử.

Hôn hít? Sờ soạng nhau? Làm tình như điên?

"...khi chúng ta ở bên nhau. Anh sợ rằng anh có thể đã nói những điều không phù hợp..."

Đúng, anh đã làm vậy và Merlin ơi, nó quyến rũ kinh khủng.

"...và anh đã đối xử với em quá thô bạo..."

Em thích nó. Em yêu nó. Em muốn anh làm điều đó liên tục, liên tục...

"...say rượu không phải là cái cớ, vì vậy anh hy vọng em có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh vì đã quá... ừm... không đúng mực và nhẹ nhàng với em... Anh hy vọng anh đã không phá hỏng mọi thứ giữa chúng ta."

Thứ duy nhất mà anh đã phá hỏng, Draco Malfoy, là quần lót của em.

"Ôi chúa ơi, Granger... anh thậm chí còn không xin phép để làm chuyện đó và anh rất xin lỗi vì chuyện đó."

Cô chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm khi hắn cúi đầu xấu hổ. Đây không phải là cuộc trò chuyện mà Hermione đã mong đợi. Hắn cảm thấy tội lỗi vì đã dùng từ ngữ không đứng đắn sao? Hắn xấu hổ vì đã hành động thiếu nhã nhặn hơn so với mọi khi khi họ quan hệ tình dục sao?

Sự đối lập kỳ lạ này của Draco khiến Hermione thích thú: một bên là người đàn ông lịch sự, luôn đứng đắn lúc này và một bên là người đàn ông thiếu kiên nhẫn, đòi hỏi và quyến rũ một cách nguy hiểm từ đêm hôm trước.

Nhưng câu nói cuối cùng của hắn đã lọt vào tai cô và cần phải được cô giải quyết trước.

"Malfoy," cô nhẹ nhàng nói và không tiếp tục cho đến khi hắn nhìn vào mắt cô. "Anh không có gì phải xin lỗi cả."

Cổ họng hắn nhấp nhô khi hắn nuốt nước bọt và Hermione nhìn thẳng vào sự rối loạn nội tâm đang che phủ đôi mắt xám của hắn.

"Đáng lẽ anh nên xin phép em hẳn hoi trước khi làm bất cứ điều gì," hắn nói và Hermione cảm thấy như mình đã giải quyết được một trong những bí ẩn về Draco.

Tất cả những lần hắn đột ngột dừng những hành động thân mật để ngập ngừng hỏi xem cô có ổn không, tất cả những khoảnh khắc do dự trước khi tiến vào trong cô, kiểm tra kỹ xem cô có thực sự muốn điều này không... cô đã biết lý do đằng sau những hành vi đó.

"Em thích mọi chuyện mà chúng ta đã làm tối qua. Mọi chuyện." Cô lên tiếng ngay sau đó. Draco có vẻ không hoàn toàn yên tâm, một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên miệng hắn. Hermione đưa tay nắm lấy tay hắn và mặc dù hắn hơi cứng người lại, nhưng hắn cũng không rút tay ra.

"Em thực sự rất thích. Mỗi lần chúng ta ở bên nhau, anh chưa bao giờ cho em lý do để không tin tưởng anh cả. Anh không cần phải dằn vặt bản thân về điều này. Chúng ta là hai người trưởng thành bị thu hút bởi nhau và việc hành động theo cảm giác là điều bình thường. Nếu em không thoải mái với cách anh chạm vào em, em sẽ bảo anh dừng lại, được chứ?"

Draco thở dài và chậm rãi gật đầu. Cô siết chặt tay hắn và mỉm cười nhẹ, biết rằng cô sắp khiến tình huống trở nên khó xử hơn gấp ngàn lần. "Anh không cần phải trả lời nếu anh không muốn, nhưng... có lý do gì mà anh luôn tạm dừng trước khi chúng ta... à ờ..."

Chúa ơi, cô là một phụ nữ trưởng thành, là một người sống sót sau chiến tranh và cô thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt bạn trai mình và nói từ "quan hệ tình dục".

Draco không đợi cô nói hết câu, má hắn lại đỏ bừng. "Là một phần trong bản tuyên án của anh sau chiến tranh... anh đoán Bộ gọi đó là 'phục hồi chức năng'... anh buộc phải tham gia một số lớp học nhất định."

Hermione siết chặt tay hắn lần nữa và đợi hắn tiếp tục, nhận thức được rằng hắn không phải là mẫu người hay bộc lộ những tổn thương của bản thân.

"Một trong những lớp học này là về sự đồng thuận trong hoạt động tình dục... dựa trên những tin đồn về một số tín đồ của Chúa tể Hắc ám và những gì đã xảy ra với một số nạn nhân của Greyback..." Draco ngừng lại, nhưng Hermione không cần phải nghe hắn nói thêm. Hiếp dâm và tấn công tình dục từng là chuyên môn của Greyback, trong khi hầu hết Tử thần Thực tử lại thích hình thức tra tấn ít đơn giản và phức tạp hơn, mà chỉ một cây đũa phép sử dụng ma thuật Hắc ám mới có thể mang đến cho nạn nhân.

Đột nhiên, Draco nắm chặt tay cô và nói bằng giọng thành thật. "Anh cần em phải biết rằng anh không bao giờ... anh sẽ không bao giờ làm điều đó với phụ nữ. Anh đã làm rất nhiều điều khủng khiếp để bảo vệ bản thân và cha mẹ nhưng chưa bao giờ... làm điều đó. Chưa bao giờ có chuyện gì tương tự xảy ra ở Trang viên cả."

Hermione không biết phải nói lời nào tốt đẹp để an ủi hắn, thay vào đó, cô thu hẹp khoảng cách và vòng tay ôm lấy eo hắn. Cô vuốt ve lên xuống lưng hắn vài lần và cảm thấy hơi thở của hắn bình tĩnh hơn.

"Anh vẫn muốn xin lỗi về chuyện tối qua... Anh đã nói một số... điều rất... hung hăng với em và..."

"Em thích nó," cô thì thầm vào ngực hắn, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

Draco nhìn chằm chằm vào cô, chết lặng. "Em... cái gì?"

"Em thích nó," cô lặp lại một cách chắc chắn và dũng cảm nhìn vào mắt hắn, mặc dù cô biết má mình đang bốc cháy.

"Ồ."

Hắn trông có vẻ bối rối, còn Hermione chỉ muốn chui xuống hố và chết vì xấu hổ.

"Em đã làm anh khó chịu. phải không? Làm ơn, hãy quên điều em vừa đề cập đến và..."

Nhưng giờ đây Draco đang mỉm cười với cô một cách đầy thú vị.

"Em hiểu lầm ý anh rồi, Granger. Anh chỉ ngạc nhiên thôi." Hắn ôm cô chặt hơn và áp môi mình vào tai cô.

"Ai mà biết được rằng một cô gái ngoan như em lại muốn anh thì thầm những điều dơ bẩn như vậy cơ chứ?"

Hermione nhếch mép cười và đưa môi mình lên môi hắn. "Anh có biết còn gì dơ bẩn nữa không?" cô thì thầm vào miệng hắn và hắn lắc đầu.

"Mấy cái đĩa này đấy."

Cô vùng khỏi vòng tay hắn và lao ra khỏi bếp.

"Anh chịu trách nhiệm dọn dẹp, như một cách đền tội vì đã phá hỏng buổi hẹn đêm qua của em, và nếu em nghe thấy Bùa Trục xuất, thì anh đừng có bước lên giường nữa!"

Và Hermione giả vờ như không nghe thấy tiếng Evanesco khi cô lao vào phòng ngủ và cười lớn.

.

Tháng Sáu, năm 2008

"Em trêu anh."

Harry đã không có một ngày tốt lành. Công việc ở DMLE (Ban Thi hành Luật Pháp thuật) quả thực là địa ngục, khi anh phải đối phó với một bà già quẫn trí cứ khăng khăng rằng con rể của bà ta là Grindelwald trở về từ cõi chết và một cặp vợ chồng trẻ, vô cùng ngu ngốc khi đã học một số bùa phép biến hình kỳ quặc để "thêm gia vị cho chuyện phòng the."

Những chi tiết về vụ án ấy khiến Harry muốn tự chọc mù mắt mình.

Không cần phải nói, hôm nay anh chắc chắn không có tâm trạng để nghe trò đùa của vợ mình. Và thực sự, cô thực sự nghĩ anh sẽ tin chuyện, "Trước khi Hermione và bạn trai chị ấy đến, thì có lẽ em nên nói với anh... chị ấy đang hẹn hò với Draco Malfoy" sao?

Bởi vì thành thật mà nói, có vẻ như Gin thậm chí còn chẳng cố gắng để làm nó hài hước. Ai trên trái đất này sẽ tin vào điều đó chứ? Nhưng khi Harry nói: "Em trêu anh," và vợ anh đáp lại một cách khô khan: "Không. Em có trêu anh đâu." Harry cảm thấy thế giới đang nghiêng hẳn sang một bên.

"Hermione đang hẹn hò với Malfoy á?"

"Chuẩn rồi."

"Draco Malfoy?"

"Đó là cái tên mà em đã nói cho anh và cũng là tên bạn trai của Hermione, vâng."

Khi Ginny thông báo với Harry vào đầu tuần rằng họ sẽ cùng Hermione và người bạn trai mới bí ẩn của cô hẹn hò đôi vào tối thứ Sáu tuần này, Harry đã rất phấn khích, thậm chí phấn chấn. Đã nhiều năm kể từ khi Hermione hẹn hò cùng một chàng trai nào đó. Mặc dù mối quan hệ giữa họ chỉ giống như anh em một nhà, nhưng Harry biết Hermione chắc chắn là một cô gái thu hút, và điều khiến Harry vui mừng là mối quan hệ này đủ nghiêm túc để cô giới thiệu với anh và Ginny. Harry biết cô rất mệt mỏi khi cứ phải làm bóng đèn mỗi khi họ đi chơi với Ron và Padma, mặc dù anh biết Hermione chủ yếu đều rất vui mỗi khi họ mời cô đi cùng. Hermione xứng đáng được hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Và cái kẻ đó... là Malfoy ư!?

"Gin," Harry nài nỉ vợ. "Không thể nào. Chuyện này đã diễn ra được bao lâu rồi?"

Ginny nhún vai một cách thản nhiên đến khó chịu và kiểm tra móng tay của mình. "Anh có thể tự hỏi họ, họ sắp tới rồi."

Harry quay đầu về phía lối vào nhà hàng và ngay lập tức nhìn thấy mái tóc vàng trắng quen thuộc của Malfoy. Merlin ơi, nếu Hermione muốn hẹn hò với một tên có mái tóc dễ nhận biết như cô thì đó chính là Draco Malfoy chết tiệt.

"Không, anh không thể chấp nhận chuyện này được... Ý anh là, đó là Malfoy đấy!" Harry bực dọc nói. Đôi mắt xanh sắc bén của anh dõi theo hình dáng gầy gò của kẻ thù thời thơ ấu của anh. Kẻ bắt nạt độc ác ấy từng làm mọi điều trong khả năng của mình để khiến cuộc sống của anh và Ron trở nên khốn khổ, giờ lại là người đàn ông hộ tống Hermione đi ăn tối. Cũng chính cái thằng nhãi cáu kỉnh ấy đã ném những lời lẽ ghê tởm vào người bạn thân nhất của anh, giờ đây đang giữ cửa cho cô như một quý ông đứng đắn. Tên thiếu niên gầy gò, sợ hãi không thể tự mình giết chết cụ Dumbledore giờ đang giúp Hermione cởi chiếc áo len của cô với sự quen thuộc trong chuyển động, như thể hắn đã làm điều này vài lần với cô trước đây.

Draco Malfoy có thể đã xin lỗi Harry, hắn có thể đã trưởng thành và trở nên đàng hoàng hơn sau khi trải qua cái tuổi thơ bệnh hoạn của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là Harry muốn đối mặt với cảnh tượng Hermione nở một nụ cười trìu mến và an ủi Malfoy trước khi cô nhìn thấy Harry và Ginny.

Ginny rít lên lời cảnh cáo cuối cùng vào tai anh. "Harry James Potter, nghe kỹ lời em nói đây. Vì chị Hermione, anh sẽ không được phép phá hỏng chuyện này, anh hiểu không hả?"

"Nhưng Ginny, anh..."

"Cư xử đúng mực đi, nếu không tên đệm của đứa bé, bất kể giới tính, sẽ là Muriel đấy."

"Được rồi," Harry thở ra với vẻ cau có. "Nhưng đừng nghĩ tới việc chúng ta sẽ không thảo luận về việc tại sao em lại giấu anh chuyện này đấy."

Mặc dù Harry hơi khó chịu với vợ mình, nhưng anh miễn cưỡng tôn trọng chiến lược trì hoãn thảo luận về chuyện này của Ginny khoảng ba mươi giây trước khi Harry phải đối mặt với hắn với Hermione. Cô đã cướp đi cơ hội nổi cơn thịnh nộ và từ chối tham dự bữa tối của Harry. Không phải lần đầu tiên, nhưng anh nguyền rủa ảnh hưởng của Fred và George đối với cô em gái của họ trong quá trình trưởng thành của cô. Vì vậy, lúc này, do âm mưu của Ginny và sự kín tiếng của Hermione, Harry sẽ phải dành buổi tối thứ Sáu của mình ở bên Malfoy. Tuyệt con mẹ nó vời.

Harry cố tỏ ra bớt khổ sở hơn, nhưng thực sự thì, loại người dở hơi nào lại mặc một bộ đồ được may đo riêng đến một bữa tối bình thường với bạn bè cơ chứ? Malfoy đang đeo một chiếc kẹp cà vạt bằng thạch anh tím và khuy măng sét phù hợp, vì Merlin. Harry có thể nhìn thấy những viên đá lấp lánh từ phía bên kia của nhà hàng và với cảm giác bồn chồn trong bụng, nhận thấy màu tím ấy cùng màu với chiếc váy choàng của Hermione. Đó là một điều quá mức "cặp đôi" đến mức khiến Harry phải tóm lấy một người phục vụ đi ngang qua để gọi một ly rượu mạnh nhất trong nhà hàng.

Harry không thể làm được điều này, anh thực sự không thể làm được. Ginny có thể đặt tên cho đứa bé là Splendifero Muriel Cornwallis Potter và anh sẽ chẳng quan tâm, bởi vì chỉ cần một nụ cười nhếch mép của Malfoy là đủ để khiến anh nổi khùng lên, anh có thể cảm nhận được điều đó.

Chuyến đi bộ đến bàn của hai người họ diễn ra vừa chậm vừa nhanh, và Harry đều không thích cả hai trường hợp đó. Ginny đứng dậy cùng một cú thúc cùi chỏ nhanh vào mạn sườn của anh, và Harry quyết định tốt nhất là nên noi gương của người vợ đang mang thai của anh, hơn là chịu nguy cơ bị tổn hại cơ thể bởi bàn tay của cô.

Ginny ôm lấy Hermione một cách hồ hởi. "Chị Hermione, trông chị thật lộng lẫy, em rất thích chiếc váy của chị!"

"Cảm ơn em, Gin!"

Khi Ginny bước nhẹ sang một bên để Harry có thể ôm lấy bạn mình, anh lập tức mềm lòng trước vẻ mặt của Hermione. Má cô hơi ửng hồng khi cô mỉm cười một cách lo lắng với Harry. Đó là một nụ cười mang ý nghĩa "làm ơn đừng giận mình, Harry." Nó làm tan nát trái tim anh. Hermione đã từng yêu cầu điều gì ở anh chưa?

Đây là người phụ nữ đã kiên định ở bên cạnh anh trong khi họ săn lùng Trường Sinh Linh Giá. Người phụ nữ này đã từ bỏ phần lớn tuổi trẻ và thậm chí cả mối quan hệ lành mạnh với cha mẹ mình, và tất cả vì anh. Đã bao nhiêu lần cô liều mạng vì Harry rồi? Anh sẽ cho Malfoy một cơ hội, dù chỉ vì lợi ích của Hermione.

"Chào Hermione," anh ôm cô thật chặt và khi anh lùi lại, nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm thoáng qua trên nét mặt cô.

Malfoy lúng túng lảng vảng ngay sau Hermione. Liếc ra đằng sau một cái, Hermione dũng cảm tiếp tục.

"Tất nhiên là cả hai người đều nhớ Malfoy chứ."

Harry khịt mũi và để vợ mình hành đồng trước. "Chào buổi tối, Malfoy!" cô rạng rỡ nói và táo bạo đưa tay ra cho hắn hôn.

Malfoy trông như thể đang đau đớn lắm khi không thể đảo mắt. "Weasley," hắn chào và lướt nhẹ môi mình lên các khớp ngón tay của cô, giống như cách mà một kẻ thuần chủng được nuôi dạy.

"Là Potter," cô vui vẻ sửa lại, và Harry nhận thấy cơ quai hàm của Malfoy giật giật.

"Phải rồi," hắn đáp và rồi đôi mắt xám lạnh lùng của hắn chuyển sang Harry. "Potter," hắn gật đầu và Harry bắt chước, đáp lại hắn bằng một từ "Malfoy" ngắn gọn. Cả hai đều không đưa tay ra bắt tay. Hermione dường như đang nín thở.

"Giờ thì phần giới thiệu đã xong rồi, tại sao chúng ta không bắt đầu với phần bữa tối nhỉ, vì em đói quá rồi!" Ginny nói với vẻ nhiệt huyết. Merlin chúc phúc cho vợ anh. Cô thực sự sẽ nhồi nhét sự thân thiện, hay ít nhất là sự lịch sự, vào bữa tối ngày hôm nay.

Harry và Ginny ngồi xuống chỗ của mình và Malfoy gây ra cú sốc thứ hai trong buổi tối, khi hắn không ngồi xuống ngay mà kéo ghế của Hermione ra cho cô.

Màu mè quá.

Khi Malfoy ngồi cứng ngắc trên ghế của mình, một sự im lặng căng thẳng bao trùm cả bốn người. Vì hắn ngồi ngay đối diện Harry nên Harry sẽ không gặp khó khăn gì khi để ý tên chồn hôi này suốt buổi tối. Một bàn tay nhợt nhạt của Malfoy đặt trên mặt bàn, nơi hắn gõ những ngón tay dài của mình vì buồn chán hoặc bồn chồn, nhưng bàn tay còn lại vẫn ở bên dưới. Kỳ lạ. Khả nghi.

"Rượu!" Ginny đột nhiên kêu lên. "Gọi rượu đi!"

Khi người phục vụ xuất hiện, Ginny lại lên tiếng. "Chị Hermione, lần trước chúng ta uống chai gì nhỉ?"

"Một chai Syrah."

"Được, cho tôi hai chai nhé! Nhưng chỉ ba ly thôi, tôi không uống được."

Khi người phục vụ vội vã rời đi, Harry cau mày quay sang nhìn vợ. "Hai chai sao Gin, thật á? Chỉ dành cho ba người thôi á?"

Cô chỉ nhún vai. "Rượu là chất bôi trơn đấy."

Harry đảo mắt và nhận thấy Hermione đang cố gắng nhịn cười.

"Tối nay không uống rượu sao, Weasley? Đội của cô chỉ còn nốt tuần này thôi, cô nên thư giãn chút đi," Malfoy dài giọng.

"Malfoy," Hermione rít lên. "Ginny đang mang thai mà."

"À, ừ nhỉ." Malfoy tỏ ra bối rối trong giây lát. "Ờm... chúc mừng," hắn nói một cách đều đều và nghiêng đầu về phía Harry.

Harry chỉ nhướn mày, nhưng Ginny đáp lạ, "Là Potter, và cảm ơn anh nhé! Chúng tôi rất mừng!"

"Em đã nói với đội chưa Gin?" Hermione hỏi.

Ginny lắc đầu. "Em sẽ phải nói với mọi người vào tháng tới. Giờ vẫn còn sớm nên em có thể sử dụng một số bùa bảo vệ trong quá trình luyện tập và thi đấu, nhưng em sẽ sớm phải ngồi dự bị thôi. Mà nhắc mới nhớ," cô quay sang Malfoy. "Anh đừng có nói lời nào với bất kỳ ai khác trong giải đấu đấy, ngài Hướng Đạo Sinh Quidditch mồm mép ạ."

"Tất nhiên là không rồi," hắn trả lời cộc lốc. "Không phải là bởi đội Harpies thậm chí còn chẳng được coi là mối đe dọa trong mùa giải này đâu. Mặc dù một khi cô đã tự loại mình ra khỏi đội hình, họ sẽ càng trở nên như vậy hơn."

"Tôi sẽ tập trung vào đoạn mà anh khen ngợi tôi," Ginny ríu rít.

"Tyler hòa nhập thế nào rồi?" Malfoy hỏi.

"À, Maureen sao? Em ấy thật ngoạn mục! Chắc là anh đã đã nhận thấy sự tăng vọt về số liệu thống kê về số bàn thắng của chúng tôi, và thành thật mà nói, đó là nhờ kỹ năng đánh bóng của em ấy..."

Cuộc trò chuyện Quidditch giữa Malfoy và Ginny với vài câu trả lời xa cách của Harry đã kéo dài cuộc trò chuyện cho đến khi rượu được rót.

Khi tất cả trừ Ginny đều đã có một ly đầy trước mặt, cô gái tóc đỏ đã nâng ly chúc mừng "tình bạn, cũ và mới!" Harry uống cạn nửa ly trong một lần và để ý thấy Hermione và Malfoy cũng làm như vậy. Ít nhất thì ba người họ dường như có cùng quan điểm về việc buổi tối hôm nay diễn ra như thế nào cho đến nay.

"Chị Hermione, công việc thế nào rồi?"

Nhận thấy cô không có nhiều đóng góp cho cuộc trò chuyện về Quidditch, Harry rất biết ơn vì Ginny đã khéo léo để cho Hermione trò chuyện. Vì Harry thường xuyên gặp Hermione ở Bộ và ăn trưa cùng cô hầu hết các ngày trong tuần nên điều đó cũng cho anh cơ hội để điều chỉnh và quan sát hành vi của Malfoy.

Kẻ thù cũ của anh ăn mặc bảnh bao, có thân hình khỏe mạnh hơn nhiều so với phiên bản ướt đẫm mưa và lấm lem đã xuất hiện trên bậc thềm quảng trường Grimmauld nhiều năm trước. Hắn vẫn có mái tóc quen thuộc, nhưng ngoại trừ những nếp nhăn quanh mắt và nếp nhăn quanh miệng, hắn trông không già đi mấy kể từ thời đi học. Nhưng đôi mắt tinh tường của Harry, được mài giũa từ những ngày còn là Tầm thủ và càng trở nên sắc bén hơn qua nhiều năm làm Thần sáng, có thể nhận thấy sự khác biệt tinh tế giữa người đàn ông ngồi cùng bàn với cậu bé xấu tính ở trường Hogwarts.

Tối nay Malfoy chắc chắn đang không thoải mái. Hắn ngồi một cách thẳng đứng và cứng đờ trên ghế, những ngón tay xanh xao vẫn gõ nhịp đều đặn trên bàn. Mặc dù hắn vẫn mang hình ảnh của một tên giàu có và kiêu ngạo, nhưng sự khoe khoang đáng ghét từ hồi đi học đã không còn tồn tại. Harry có thể nhớ rõ cách Malfoy lớn tiếng khoe khoang tại bàn Slytherin ở Đại Sảnh Đường.

Bây giờ, Malfoy nhìn Hermione với sự chú ý say mê khi cô thảo luận về những nỗ lực lập pháp mới nhất của mình thay mặt cho loài nhân mã. Chiếc mặt nạ thản nhiên vẫn giữ nguyên, nhưng có một tia sáng trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của hắn, và nét dịu dàng đôi chút ấy dường như chỉ xảy ra khi Hermione nói.

"...và Juanita đã báo cho một vài người trong bộ phận biết rằng bà ấy dự định nghỉ hưu trong vài tuần nữa, điều đó có nghĩa là vị trí Phó Giám đốc cuối cùng cũng bị bỏ trống."

"Chị sẽ tìm cách ngồi vào đó chứ?" Ginny hỏi.

"Chị nghĩ vậy," Hermione ngượng ngùng nói. "Chị hy vọng họ sẽ thăng chức cho chị trong bộ phận, nhưng nếu họ mở rộng để tìm người lấp chỗ trống ấy từ các bộ phận khác, chị nghĩ mình sẽ gửi CV và hy vọng chị sẽ được xem xét nhờ thành tích của mình."

Trước khi Harry kịp nói vài lời động viên, Malfoy đã chế giễu. "Granger, đừng khiêm tốn như thế. Chỉ có kẻ ngốc mới không giao cho em vị trí đó ngay lập tức thôi. Em không chỉ làm việc chăm chỉ hơn tất cả những tên ngốc ở Bộ cộng lại mà còn đưa ra một số lượng bộ luật kỷ lục trong vài năm em làm ở đó. Nếu tên của em không giúp em có được công việc ấy thì hồ sơ thành tích của em chắc chắn sẽ giúp ích được thôi."

Harry có cảm giác như vừa bị một quả bludger dội thẳng vào mặt. Malfoy trông như thể đang say đắm người bạn thân nhất của anh và Harry thấy mình đang rất cần thêm rượu để chấp nhận sự thật mới này của vũ trụ. Harry với lấy chai rượu và rót cho mình một ly đầy. Có lẽ Ginny đã có lý khi gọi nhiều hơn một chai.

Chuyện này thật kỳ quái.

Hermione đỏ mặt trước câu nói của Malfoy trong khi Ginny nói thêm "Chuẩn, chuẩn!"

Godric ơi, Malfoy vừa khen Hermione và khiến cô đỏ mặt như một nữ sinh trung học. Harry lại tiếp tục rót rượu cho chính mình.

Nhóm bạn siêu ngượng ngùng này ăn hết salad trước khi cuộc trò chuyện lại lắng xuống. Harry nắm lấy sơ hở.

"Vậy, chuyện này đã xảy ra thế nào vậy?" anh hỏi đột ngột và ra hiệu một cách mơ hồ với Hermione và Malfoy. Đôi mắt của Hermione mở to trước câu hỏi cộc lốc trong khi Malfoy nheo mắt.

"Ý của người chồng ngày thường rất lịch sự và tao nhã của em là..." Ginny xen vào và trừng mắt nhìn Harry. "...hai người đã gặp nhau, hoặc... ừm, kết nối lại như thế nào vậy?"

Hermione lên tiếng, mắt đảo từ Malfoy sang Harry. "Bọn mình tình cờ gặp nhau ở quán cà phê. Bồ biết chứ, quán mà ở dưới phố nhà mình ấy? Hóa ra cả hai đều đến đó vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm trong nhiều năm mà chưa bao giờ gặp nhau."

Harry để ý rằng Ginny có vẻ không ngạc nhiên trước lời giải thích của Hermione, và người vợ thường xuyên tò mò của anh không hề đặt ra những câu hỏi tiếp theo. Đồ phản bội.

"Và sao nữa, một ngày nọ, hai người cứ thế mà... gặp nhau sao?" Harry đã cố gắng hết sức để không chuyển sang giọng điệu thẩm vấn của Thần sáng, nhưng thất bại thảm hại.

"Ừm, đại loại thế," Hermione nói nhỏ và Harry ngay lập tức hối hận vì sự gay gắt của mình.

Anh chuyển sự chú ý sang Malfoy. "Nhưng chẳng phải đó là quán cà phê Muggle sao?"

Malfoy đáp lại cái nhìn chằm chằm của Harry bằng ánh mắt đầy thách thức. "Ừ," hắn nói cụt lủn. "Như chỗ này thôi."

Harry có thể thoáng thấy nụ cười khinh bỉ thường lệ của hắn, nhưng Harry không quan tâm liệu anh có đang xúc phạm Malfoy hay không. Anh đã chân thành chấp nhận lời xin lỗi của Malfoy nhiều năm trước, nhưng nếu hắn nghĩ rằng điều đó khiến hắn xứng đáng được hẹn hò với Hermione thì hắn sẽ phải đối đầu với anh.

"Và dù sao thì," Malfoy tiếp tục bằng giọng mỉa mai đặc trưng của mình. "Granger có chút dối trá trong lời nói do không kể hết mọi thứ. Cô nàng này đã ngồi trộm vào bàn của tôi để cố tình khiêu khích tôi."

Hermione ngay lập tức nhảy vào họng hắn để biện minh. "Lần cuối cùng nhé, Malfoy, đó là không gian công cộng, nghĩa là anh không thể sở hữu một cái bàn cà phê và hơn nữa, em thậm chí còn chẳng nhìn thấy anh!"

"Khó tin quá đấy, chị Hermione. Làm sao mà có thể lờ đi cái đầu đó được chứ." Ginny nói và cười khúc khích.

Ôi Chúa ơi, Malfoy và Hermione đang đùa cợt với nhau. Hắn đang trêu chọc cô, và theo kiểu... kiểu một anh bạn trai, trái ngược với cái kiểu nhếch nhác, cố chấp của hắn mà anh từng thấy. Họ có hẳn một câu chuyện "chúng ta đã gặp nhau như thế nào" nữa kìa.

Thêm rượu. Mình cần thêm nhiều rượu hơn nữa. Mình cần đủ rượu để quên đi nụ cười nhếch mép tán tỉnh mà Malfoy vừa ném cho Hermione.

Mọi chuyện thật... không tự nhiên khi thấy Malfoy thể hiện cảm xúc tựa tựa tình cảm như vậy.

"Cũng đúng, và thì, sau khi anh ấy ngừng phát khùng lên ở nơi công cộng, bọn mình bắt đầu uống cà phê cùng nhau từ tháng Hai năm ngoái và vài tháng trước thì bọn mình bắt đầu... ờm..." Mặt Hermione đỏ bừng và Harry muốn chìm xuống sàn khi sự ngập ngừng của cô khiến anh bắt đầu tưởng tượng ra một loạt hình ảnh đáng lo ngại. "...bọn mình quyết định thử hẹn hò."

Gần một năm rưỡi. Đó là khoảng thời gian mà Malfoy đã ở trong cuộc đời Hermione. Một năm rưỡi mà cô cảm thấy mình phải giữ kín chuyện này. Harry cảm thấy vô cùng xấu hổ vì người bạn thân nhất của anh đã không đủ tin tưởng anh sẽ có thể vượt qua bất kỳ ác ý nào còn sót lại đối với Malfoy để cho cô cơ hội giải thích về tình bạn mới đã biến thành mối quan hệ lâu dài này. Lẽ ra cô không nên cảm thấy mình cần phải trốn tránh.

Dù vậy, phần phi lý của Harry nổi lên, đó là Malfoy. Hermione có thể thực sự tin tưởng hắn không? Có ai có thể tin tưởng hắn được không? Và tại sao, bàn tay phải của hắn cứ bị chôn vùi ở dưới gầm bàn vậy? Vượt qua nỗi sợ hãi đáng ngờ, Harry nhận ra rằng Malfoy có lẽ đang chĩa đũa phép vào mình dưới tấm khăn trải bàn.

Thay vì đưa ra lời buộc tội công khai về dự đáng ngờ của Malfoy, Harry lại "vô tình" làm rơi đĩa ăn salad của mình xuống sàn. Khi ba người còn lại bắt đầu thảo luận về sở thích uống cà phê, Harry cúi xuống gầm bàn giả vờ lấy chiếc đĩa của mình, biết rằng mình có thể tận mắt nhìn thấy bằng chứng về việc cây đũa phép của Malfoy đang chĩa vào mình.

Nhưng khi nhấc tấm vải lên và nhặt lại chiếc đĩa bị rơi của mình, Harry đã được chứng minh rằng điều anh nghĩ là hoàn toàn sai.

Ôi chết tiệt.

Thay vào đó, Harry phải đối mặt với cảnh tượng bàn tay của Malfoy đang siết chặt tay của Hermione. Những ngón tay của họ đan xen vào nhau, các đốt ngón tay của Malfoy căng ra và trắng bệch lại, và cứ sau vài giây, ngón tay cái của Hermione lại nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn một cách nhẹ nhàng.

Não Harry chuyển sang chế độ suy luận của Thần Sáng: Malfoy cảm thấy lo lắng khi gặp những người bạn thân nhất của Hermione và đang cố gắng che giấu điều này; Malfoy tin tưởng Hermione, đủ để thể hiện sự yếu đuối này của hắn với cô; hắn tìm kiếm sự an ủi khi chạm vào cô và Hermione đã an ủi hắn.

Thở dài một hơi, Harry đẩy kính lên cao khi ngồi thẳng dậy. Malfoy ném cho anh một cái nhìn thắc mắc, nhưng hai người phụ nữ dường như không nhận thấy gì và hiện đang thảo luận về việc thèm ăn khi mang thai của Ginny.

Harry đấu tranh với chính mình khi chọc dĩa vào đĩa Spaghetti Bolognese của mình, cảm giác thèm ăn tạm thời giảm đi. Anh đẩy món mì quanh đĩa và vu vơ tự hỏi liệu anh có quá mù quáng bởi sự ghê tởm thời thơ ấu đối với Malfoy hay không. Đó chẳng phải là bài học mà Sirius đã học được, dù quá muộn, sao? Bởi Snape? Khi biết được sự thật về vị Bậc thầy Độc dược cáu kỉnh trong Trận chiến ở Hogwarts, chẳng phải Harry đã than thở rằng nếu Snape (và nói rộng ra là Sirius và Lupin) thẳng thắn hơn về một số điều, thì có lẽ sẽ có rất nhiều sự đau đớn và đau lòng có thể tránh được sao?

Ngoài ra, chính Dumbledore cũng đã nhìn thấy một số điều tốt ở Malfoy. Có lẽ Malfoy, người có cùng hoàn cảnh lớn lên với cả Andromeda và Sirius, (và có quan hệ huyết thống với cả hai), đã đạt được sự giác ngộ giống như dì và người chú họ của mình: Học thuyết về sự thuần khiết của dòng máu đó hoàn toàn nhảm nhí.

Rõ ràng, chỉ cần kết bạn với Hermione cũng cho thấy hắn đã khinh thường lối sống của cha mẹ mình. Nhưng chỉ chịu đựng sự tồn tại của phù thủy gốc Muggle thôi thì chưa đủ, đặc biệt là với Hermione. Điều đó có nghĩa là hắn chắc chắn đã làm hoặc nói điều gì đó để nhận được sự tha thứ và tin tưởng của Hermione; hai điều mà cô không hề dễ dàng trao đi. Nếu Malfoy đã chứng tỏ mình xứng đáng được một người phụ nữ sáng suốt như Hermione yêu mến, thì Harry nên cam chịu, ít nhất là tỏ ra lịch sự khi cho hắn cơ hội chứng minh rằng hắn đã thực sự thay đổi, hoặc là chứng tỏ nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của Harry.

Nghĩ lại việc Malfoy nắm chặt tay Hermione như thế nào, Harry nhăn mặt. Ron chắc chắn sẽ phát điên mất.

"Xin phép cả nhà, bà bầu cần đi vệ sinh," Ginny tuyên bố, kéo Harry ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Chị sẽ đi với em," Hermione nói. Harry kịp nhìn ra cái nhìn đầy ý nghĩa giữa hai người phụ nữ. Anh biết rất rõ cái nhìn đó có ý nghĩa gì: chúng ta cần thảo luận về tối nay mà không có cánh đàn ông, vậy nên chúng ta hãy vào nhà vệ sinh đi.

Khi Hermione đứng dậy rời khỏi bàn, đôi mắt tinh ý của Harry bắt gặp biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt Malfoy. Chỉ là nhất thời, nhưng cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt hắn khi Hermione rời đi là sự hoảng sợ. Anh chàng tội nghiệp đó trông cực kỳ loạn trí khi nghĩ đến việc cô sẽ rời xa hắn dù chỉ trong giây lát.

Harry rót đầy ly rượu của mình lần nữa.

Có hai người bạn thân, đồng nghĩa với việc Harry vẫn trung thành với cả Ron và Hermione ở mức độ ngang nhau. Nếu anh có thể cho Malfoy một cơ hội vì Hermione, thì anh cũng có thể tra tấn Malfoy một chút vì Ron.

"Được rồi, Malfoy, mày đang bày trò gì vậy?"

Malfoy từ từ nhai xong miếng sò điệp trong miệng, tế nhị đặt bộ dao dĩa bằng bạc xuống, lấy khăn ăn chấm nhẹ lên môi, rồi mới nhìn ánh mắt trừng trừng của Harry.

"Trò?" Hắn lặp lại, không có cảm xúc.

"Đúng. Tao muốn biết mày nghĩ mày đang chơi trò gì với Hermione."

"Mày nghĩ đây là một trò chơi với tao à?"

Harry không trả lời mà chỉ nhìn lại một cách kiên quyết.

"Mày có nghe thấy lời của bản thân không, Potter? Có phải mày đang ám chỉ rằng tao đã lừa được một trong những phù thủy thông minh nhất từng tồn tại sao? Tao, người đã khiến Granger phải chửi đổng lên vì hành vi khốn nạn của mình kể từ khi cô ấy mười hai tuổi, bằng cách nào đó đã lừa được cô ấy chấp nhận sự hiện diện của tao để thỏa mãn – cái gì nhỉ – sự giải trí của tao sao?" Đôi mắt xám của Malfoy đã mang nặng sự sắt đá mà Harry nhớ rõ ở trường. Hắn bị khích rồi. Tốt.

Harry vẫn không nản lòng. "Chà, vậy tại sao mày lại ở đây vào tối nay?"

Malfoy ngồi tựa lưng vào ghế và xoay ly rượu. "Hiểu rồi." Hắn uống cạn chỗ rượu còn lại. "Mày muốn tao tuyên bố ý định của mình. Mặc dù tao có thể lãng phí hơi thở của mình và nói ra tất cả những phẩm chất tốt nhất của cô ấy, thì mày đã làm bạn với cô ấy lâu hơn rất nhiều, và chắc chắn nhận thức được rõ hơn điều gì khiến Granger đáng ngưỡng mộ đến vậy."

Harry khoanh tay trước ngực. Anh đã không mong đợi Malfoy sẽ bắt đầu thổ lộ tình cảm của mình với Hermione, nhưng hắn sẽ phải làm tốt hơn vậy nếu muốn thuyết phục Harry về tình cảm mà hắn dành cho cô.

Đến lượt Malfoy với tay lấy thêm rượu. Anh đợi hắn rót hết, biết rằng Malfoy sẽ không đánh giá cao sự nghi ngờ căng thẳng ngập trong sự im lặng của Harry.

Và đúng như dự đoán, Malfoy cuối cùng cũng nhượng bộ. "Mày có biết tao thực sự đã lên kế hoạch gì cho tối nay trước khi cô vợ của mày can thiệp và lên kế hoạch với Granger không?"

"Nói đi."

"Rạp xiếc ma thuật chỉ diễn ra một đêm ở London và đã bán hết vé. Tuy nhiên, một đồng nghiệp của tao nợ tao một ân huệ và tao đã kiếm được hai vé từ ông ta. Granger chưa bao giờ đến chỗ đó. Vì vậy, lẽ ra tối nay tao sẽ đưa Granger tới buổi biểu diễn xiếc ma thuật đầu tiên của cô ấy và chắc chắn cô ấy sẽ mặc một chiếc váy ngắn kiểu Muggle thú vị nào đó, và tao sẽ rất hân hạnh được đồng hành cùng cô ấy và được ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy bừng sáng trong sự thích thú, thay vì những nụ cười nho nhỏ đau đớn mà cô ấy thể hiện tối nay. Sau khi làm cô ấy choáng ngợp với sự lựa chọn giải trí ấn tượng của mình, tao dự định đưa cô ấy đến một quán cocktail rất độc đáo có ánh sáng cực yếu, điều đó có nghĩa là tao sẽ có thể ngồi gần cô ấy tùy thích mà không bị người ngoài nhìn chằm chằm. Và cuối cùng, nếu tao thực sự, thực sự may mắn, cô ấy sẽ mời tao về nhà cô ấy để nghỉ qua đêm." Hắn dừng lại và uống một ngụm rượu mạnh. "Nhưng tao đã không tận hưởng được buổi tối tuyệt vời mà tao đã bí mật lên kế hoạch cho Granger. Không, tao đi ăn tối với mày và cô bạn đời tương đối dễ chịu của mày."

Harry chỉ có thể lắp bắp, "Ơ... tại sao?"

"Bởi vì cô ấy yêu cầu tao có mặt ở đây tối nay, nên tao ở đây." Malfoy trả lời, mắt dán chặt vào một điểm trên vai Harry. Lại là nó: giọng nói nhẹ nhàng ấy, tia sáng trong ánh mắt ấy. Harry lén nhìn qua vai mình và thấy điều gì đã thu hút sự chú ý của Malfoy. Hermione đang đi về phía họ, Ginny theo sau.

"Vậy là mày thực sự quan tâm đến bồ ấy sao?" Harry hỏi nhanh trước khi hai người phụ nữ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Đôi mắt của Malfoy nhìn thẳng vào mắt của Harry, nhưng câu trả lời của hắn nghe như tiếng thì thầm, "Đúng, Potter, đúng vậy đấy."

Chết tiệt, chuyện này thực sự đang xảy ra. Ron sẽ cần được ăn uống đầy đủ, hơi say và không có đũa phép khi Hermione tiết lộ tin này.

Hermione ngồi xuống với vẻ mặt e ngại, liếc nhìn Harry và Malfoy, nhưng cả hai người đàn ông đều nở nụ cười gượng gạo. Không tung bùa chú nè, Hermione. Thấy chưa? Bọn này có thể cư xử đàng hoàng ở nơi công cộng mà.

Bữa tối diễn ra bớt lúng túng hơn nhưng vẫn khá cứng nhắc từ đó. Harry cố gắng hỏi Malfoy một vài câu hỏi về công việc của hắn, và thậm chí còn lịch sự hỏi thăm sức khỏe của Narcissa.

Thậm chí còn có một khoảnh khắc nhẹ nhàng khi người phục vụ đưa hóa đơn ra. Bàn tay của Harry quá nhanh so với Hermione và anh lè lưỡi trong khi cô lên tiếng mắng mỏ. "Harry James Potter, bồ sẽ để mình trả tiền cho bữa ăn này!"

"Không có chuyện đó đâu, Hermione."

"Bữa lần trước bồ trả rồi mà!"

"Và hôm nọ bồ có mang ít trà cho mình nữa."

"Bồ còn mang cho mình một ít bánh mật đường còn sót lại của bác Molly nữa mà!"

Ginny cuối cùng cũng xen vào, "Và anh Harry đã cứu thế giới phù thủy, nhưng đó là do Hermione đã phải chịu đựng cái tính dở hơi của anh quá lâu, blah, blah, blah. Hai người chia đôi đi. Có lẽ Malfoy đang phải cắn đứt lưỡi để kìm lại vài lời châm chọc về đám nhà Gryffindor luôn tự cho mình là đúng rồi kìa." Ginny nháy mắt nồng nhiệt với Malfoy và mặc dù hắn đảo mắt, Harry thề rằng anh đã nhìn thấy môi hắn co giật.

Họ nói lời tạm biệt tại bàn và Hermione ôm Harry thật chặt sau khi anh bắt tay với Malfoy. Ginny vẫy tay chào tạm biệt họ với câu "Hôm nào lại đi ăn tiếp nha cả nhà!" và Harry nghĩ đó không phải là điều tồi tệ nhất trên thế giới, đặc biệt là khi lời đề nghị đó khiến Hermione rất hạnh phúc.

Trong khi Harry thừa nhận rằng bữa tối với Hermione và Malfoy như một cặp đôi (ôi, Merlin ơi, chắc phải mất một thời gian mới làm quen được) không hề quá khó chịu, nhưng một mầm mống nghi ngờ vẫn lởn vởn trong đầu anh. Để Hermione và Malfoy rời đi trước, Harry kéo tay Ginny.

"Đi nào, anh muốn kiểm tra một số thứ."

Ginny thở dài. "Anh muốn chùm áo để lẻn theo họ chứ gì?"

"Đi cùng anh đi Gin. Em nợ anh vì kéo anh vào chuyện này mà không báo trước đấy."

Ginny đảo mắt và lẩm bẩm, "Được rồi, đồ hoang tưởng."

Harry đã tính toán thời gian một cách hoàn hảo. Lui vào tủ đựng áo khoác, Harry khoác chiếc áo choàng tàng hình lên người anh và Ginny. Malfoy và Hermione ở ngay bên ngoài nhà hàng, vừa lấy chiếc áo len của Hermione.

Vỉa hè đông đúc dân Muggle, vì đang là tối thứ Bảy, nên Harry và Ginny đi theo Malfoy và Hermione khi họ rẽ vào một con hẻm cạnh nhà hàng, có lẽ là để Độn thổ.

Harry không chắc mình sẽ tìm thấy điều gì khi theo dõi cặp đôi này, nhưng dường như anh không thể dập tắt cảm giác cảnh giác của mình khi chuyện có liên quan đến Malfoy. Họ dừng lại cách đó vài bước chân, đủ gần để có thể nghe thấy bất kỳ cuộc trò chuyện nào giữa cặp đôi không thể ngờ tới này.

Đối tượng mà anh nghi ngờ hiện đang đứng đằng sau Hermione và giúp cô mặc áo len. Khi Hermione vén mái tóc xoăn của cô lên để mặc áo len vào, Malfoy cúi xuống và hôn nhẹ lên gáy cô. Hermione quay lại và mỉm cười ngọt ngào với hắn.

"Cảm ơn vì đã đi cùng em vào tối nay."

Malfoy nhún vai. "Tất nhiên rồi, Granger."

Hermione vòng tay quanh cổ Malfoy và kéo hắn lại gần. "Anh ổn chứ?"

"Anh ổn. Chuyện này không quá khó khăn như dự kiến. Potter thậm chí còn không đưa ra lời buộc tội nào về việc anh đã dùng Lời nguyền Độc đoán lên em."

Malfoy dường như rất thờ ơ với trò đùa của mình, nhưng Harry đã phát hiện ra sự đau lòng tiềm ẩn trong đó và ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Tối nay Malfoy đã không làm gì đáng để bị nghi ngờ là có hành vi gian dối. Đã đến lúc Harry phải buông bỏ mối hận thù ở trường rồi.

Hermione cũng không bị lừa bởi biểu cảm của Draco. "Em biết là em đã nói rồi, nhưng cảm ơn anh. Chuyện này có ý nghĩa rất lớn với em nên ít nhất anh và Harry hãy cố gắng hòa hợp với nhau nhé."

"Bất cứ điều gì dành cho em, Granger," Malfoy nhẹ nhàng nói.

Chuyện này là quá mức đối với Harry, Ginny và Hermione.

Harry há hốc mồm vì sốc.

Ginny nhét nắm tay vào miệng để giấu đi tiếng cười sảng khoái của mình.

Hermione ôm chặt lấy Malfoy, tựa lưng hắn vào tòa nhà và hôn hắn một cách nghiêm túc.

Harry thà săn lùng mười cái Trường Sinh Linh Giá nữa còn hơn là đứng chôn chân tại chỗ trong khi Hermione mút mỏ Malfoy, nhưng Ginny đã túm lấy khuỷu tay anh dưới tấm áo choàng.

Cuối cùng, khi họ tách nhau ra sau những phút đau đớn nhất trong cuộc đời Harry (Malfoy có thực sự cần phải nắm lấy hông và mông Hermione như thế không?), Hermione thở dốc và thì thầm khàn khàn, "Chỗ của em hay của anh đây?"

"Làm anh ngạc nhiên đi," Malfoy trả lời với một nụ cười tự mãn và cặp đôi đa tình cùng Độn thổ.

Ginny cởi áo choàng ra và cười lớn trong khi Harry trừng mắt nhìn vào khoảng không gian trước đó đã bị chiếm giữ bởi một cặp đôi.

"Đáng đời," Ginny cười khúc khích. Harry thở dài và nhéo sống mũi mình. "Anh biết, anh biết. Hermione đã là một phụ nữ trưởng thành nhưng... có lẽ anh cần em xóa ký ức của anh đấy."

Ginny vòng tay quanh eo Harry và kéo anh vào một nụ hôn nóng bỏng. "Chà, nếu cái bụng em không như thế này sẵn rồi thì em tin rằng anh có khả năng rất cao sẽ khiến em có thai sau màn trình diễn gợi cảm đó đấy."

"Hay đấy, Gin."

Ginny cười khúc khích và tựa trán mình vào trán anh. "Em yêu anh. Giờ thì," cô nhướng mày nhìn anh. "Chỗ của em hay của anh đây?"

Harry bất đắc dĩ cười lớn.

"Làm anh ngạc nhiên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro