CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không giống như tối hôm trước, Draco rất háo hức mong đợi để cùng ăn tối với cặp đôi của buổi tối hôm nay. Ờm thì, một phần nào đó. Bình tĩnh mong đợi có lẽ sẽ chính xác hơn.

Đúng là hắn mong muốn được giới thiệu Hermione với một ai đó trong cuộc đời mình. Hắn có linh cảm rằng Theo và Hermione sẽ rất hợp cạ. Hai người họ chưa thực sự tương tác nhiều ở Hogwarts, và nếu Hermione có thể cho Draco đủ cơ hội để hẹn hò với hắn sau quá khứ đen tối của họ, thì chắc chắn cô sẽ sẵn lòng trở nên thân thiện với Theo. Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ không lúng túng như bữa tối của họ với vợ chồng Potter vào tối qua. Draco co rúm người lại khi nhớ lại rằng hắn đã ngu ngốc thế nào khi tiết lộ quá nhiều điều với kẻ thù cũ của mình. Làm sao mà tên khốn đeo kính đó dám khiến Draco phải biện minh cho ý định của hắn đối với Granger cơ chứ?

Tuy nhiên, Draco phải thừa nhận, mọi chuyện đã có thể tệ hơn rất nhiều. Potter dường như đã miễn cưỡng chấp nhận sự hiện diện của Draco trong cuộc sống của Hermione vào cuối bữa ăn, vì vậy chắc hẳn hắn đã làm điều gì đó đúng đắn.

Draco sẽ cố gắng thấu hiểu giống như Hermione đã làm tối qua. Nếu mọi chuyện trở nên căng thẳng một chút giữa cô và Theo, hắn sẽ kiên nhẫn. Hắn cũng hy vọng mình sẽ không phá hỏng tối nay, vì lợi ích của Theo. Draco ghé thăm một quán cà phê Muggle mỗi ngày, và hắn và Hermione thường dành thời gian trong thế giới Muggle cùng nhau, nhưng chưa bao giờ Draco phải tiếp xúc với một người Muggle trong một thời gian dài và buộc hắn phải nói về bản thân mình mà không vi phạm Quy chế bí mật.

Merlin ơi, sao Theo lúc nào cũng có thể làm thế được vậy? Làm thế nào mà anh có thể tránh nói về thế giới phép thuật hoàn toàn vậy? Hermione, với việc là một phù thủy gốc Muggle thông minh, đã thảo luận trước với Draco về xuất thân của họ mà cô đã bịa ra cho bữa tối hôm nay. Hermione đã biến công việc của cô thành cố vấn chính sách cho chính phủ, ủng hộ quyền động vật và môi trường. Draco trở thành người quản lý tài sản và bất động sản, một công việc mà hắn thực sự phải thực hiện với tư cách là người thừa kế tài sản duy nhất của gia đình. Hermione lý luận rằng việc tìm kiếm một môn thể thao tương đương với Quidditch trong thế giới Muggle sẽ quá phức tạp, và việc Draco tìm hiểu về những môn thể thao đó để có thể nói dối một cách thuyết phục rằng hắn là người chiêu mộ tài năng cho các bộ môn như bóng đá, cricket hoặc bóng bầu dục sẽ là quá khó khăn và tốn thời gian (hắn đã ghi nhớ những môn thể thao đó để có thể hỏi Hermione về chúng sau, bởi vì chúng thực sự nghe có vẻ hấp dẫn).

Hermione cũng dành phần lớn thời gian trong ngày để liệt kê các từ và cụm từ mà Draco sẽ phải tránh như Merlin, Muggle, Salazar, Slytherin, Gryffindor, vân vân. Cảm giác giống như hắn đang chuẩn bị cho một kỳ thi, nhưng với mức độ rủi ro cao hơn nhiều.

Rất nhiều yếu tố cần thiết để duy trì bữa tối ngày hôm nay và một động thái sai lầm sẽ đồng nghĩa với việc thổi bay vỏ bọc của bạn hắn. Draco không muốn trở thành người chịu trách nhiệm cho việc phá hoại hạnh phúc của Theo. Nếu mọi thứ thất bại, hắn sẽ giữ im lặng và để Granger nói chuyện.

Khi họ đến gần nhà hàng, Draco cảm thấy Hermione căng cứng người lại, vai cô được đẩy cao lên ngang tai. Hắn đưa tay lên cánh tay cô để thu hút sự chú ý của cô.

"Em ổn chứ?"

Cô cười thật tươi và thừa nhận, "Em chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không quá kỳ cục... Em thực sự không thân thiết với Theo và em biết thật ngớ ngẩn khi muốn gây ấn tượng với anh ấy, nhưng nếu anh ấy vẫn nghĩ về em như hồi Hogwarts, thì em lo rằng..."

"Granger, dừng lại nào. Hãy tin anh, Theo sẽ quý em thôi."

Anh yêu em.

Ý nghĩ phiền toái đó đã xuất hiện với tốc độ đáng báo động khi Draco dành nhiều thời gian ở bên Hermione hơn. Thành công ngăn chặn nó rời khỏi miệng mình, Draco hất đầu về phía nhà hàng. Hermione gật đầu và trút một hơi thở lo lắng cuối cùng trước khi bước vào bên trong nhà hàng đông đúc.

Sasha xuất hiện trong tầm mắt của họ. Ngồi bên cạnh Theo, cặp đôi đã tạo nên một hình ảnh rất ấn tượng, gần như là một sự đối lập. Theo gầy đến mức không nhận ra, làn da trắng nhợt như da Draco, đôi mắt đen nhỏ và mái tóc nâu gợn sóng – một người đàn ông với đầy năng lượng căng thẳng trong người. Người phụ nữ bên cạnh anh có làn da ngăm đen, một nửa lọn tóc đen xoăn được kẹp lại bằng kẹp tóc, đôi mắt to màu hổ phách của cô sáng lên một cách lạ thường trong ánh sáng yếu ớt của nhà hàng, tư thế toát lên niềm vui sướng khó kìm nén. Khi Theo phát hiện ra họ, khuôn mặt anh hơi co giật vì lo lắng, sau đó anh nở một nụ cười gượng gạo. Khi anh huých nhẹ Sasha và ra hiệu về phía Draco và Hermione, khuôn mặt của Sasha nở một nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng sáng của cô.

"Đó có phải là họ không!?" Giọng của Sasha truyền khắp nhà hàng. Khi Theo gật đầu, Sasha lao ra khỏi ghế và đi gần tới họ, dường như không thể kìm nén được sự phấn khích của mình. Draco gần như không có thời gian để ổn định bản thân trước khi cô vòng tay ôm lấy hắn một cách nồng nhiệt.

"Ôi chúa ơi, thật tuyệt vời khi cuối cùng cũng được gặp cả hai người!"

Cô thả Draco đang giật mình thon thót ra và nhanh chóng ôm lấy Hermione.

"Ồ, tôi cũng vậy," Hermione nói một cách yếu ớt, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của người phụ nữ này. Trong một khoảnh khắc, Draco đã lo rằng các hành vi cư xử tiêu chuẩn của Muggle bao gồm kiểu thể hiện cảm xúc một cách quá khích như thế này, nhưng có vẻ như bạn gái của Theo là một ngoại lệ dựa trên phản ứng của Hermione.

"Em à, anh không biết Granger thế nào, nhưng anh biết rằng Draco không phải là kiểu người thích ôm ấp đâu," giọng nói trêu chọc của Theo vang lên từ bàn của họ.

"Đúng rồi nhỉ, xin lỗi nhé," Sasha ném cho họ một nụ cười xin lỗi. "Theo bảo tôi hãy bình tĩnh một chút cho tối nay, nhưng tôi rất vui vì cuối cùng được gặp được bạn bè của anh ấy. Tôi không biết tại sao anh ấy lại giấu hai người đi lâu đến như vậy!"

Theo đứng lên khi họ đến gần bàn và bắt tay Draco với nụ cười nhếch mép thích thú. Draco đoán được điều gì khiến bạn hắn cảm thấy buồn cười, và nếu thành thật mà nói thì tình huống này quá là vô lý. Draco Malfoy cùng Hermione Granger tay trong tay, và Theodore Nott thì hộ tống một cô gái Muggle. Lucius và Theodore Nott, Sr. sẽ tự đốt mắt mình nếu họ nhìn thấy cảnh này mất.

"Granger, đã lâu không gặp," Theo lo lắng nói và nghiêng đầu lịch sự với Hermione, nụ cười nhếch mép nhường chỗ cho nụ cười gượng gạo, tội lỗi.

"Xin chào, rất vui được gặp lại anh," Hermione trả lời, trên môi cô cũng nở một nụ cười không kém phần lo lắng.

Theo kéo ghế cho Sasha và Draco cũng làm như vậy với Hermione. Một số thói quen thuần chủng khó có thể bỏ được.

"Và anh không hề giấu họ đi, anh đã nói với em rồi, em yêu. Hai người này thường xuyên đi công tác, và anh gần như không thể mang cái tên này ra quán rượu được nữa," Theo biện minh, hất đầu về phía Draco.

"Vậy Draco – tôi phát âm có đúng không nhỉ?" Draco gật đầu và Sasha hào hứng tiếp tục. "Xin lỗi, anh không biết tôi đang vui tới cỡ nào đâu. Gia đình tôi đến từ Ghana, anh thấy đó, và mặc dù tôi thoát được cái vụ đặt tên – Sasha là cái tên khá phổ biến, tôi phải khẳng định là vậy – tôi có rất nhiều họ hàng mang những cái tên Ghana truyền thống và tôi không thể nào diễn tả được mức độ thường xuyên mà họ nghe thấy những câu hỏi kiểu như 'một cái tên thật độc đáo, có thể phát âm lại nó được không?' Vì vậy, thật tốt khi cha mẹ tôi đã giúp tôi thoát được cái vụ đó." Sasha liến thoắng rồi chuyển sự chú ý sang Hermione.

"Và Hermione, đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi nghe cái tên này! Có phải cha mẹ cô đặt tên cô theo Câu chuyện Mùa đông không?"

Draco tò mò quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình. Hermione là một cái tên kỳ quặc (và đáng yêu, theo ý kiến của hắn), nhưng hắn không biết nguồn gốc của nó.

"Đúng rồi! Mẹ tôi đọc nó ở trường đại học và cái tên đó luôn ở trong tâm trí của bà ấy. Cô là người đầu tiên tôi gặp mà biết điều đó đấy. Đó có phải là tác phẩm Shakespeare yêu thích của cô không?"

"Chúa ơi, không, tôi không thể chịu nổi cuốn đó, xin lỗi nhé. Mẹ tôi là giáo sư văn học Anh nên tôi buộc phải đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển từ khi còn nhỏ. Bất chấp những nỗ lực hết mình của bà ấy, tôi chưa bao giờ là một người thích đọc sách."

Theo rên rỉ, "Chúa ơi, Sasha, nếu có một điều em có thể nói để khiến Granger không thích em, thì đó là nói rằng em không thích đọc sách đấy."

Draco bật ra một tiếng cười thích thú, nhưng cảm thấy Hermione đang cứng mình bên cạnh hắn, rõ ràng là đang chưa quen với sự hài hước tốt bụng của Theo.

Sasha nhún vai, không hề tỏ vẻ hối lỗi. "Đó là lý do tại sao mẹ tôi thích anh ấy. Tôi để hai người họ ngồi riêng trong năm phút và hai người họ liên tục nói về chuyện 'Thackeray được đánh giá quá cao'. Cha tôi và tôi phải cố hết sức để không đảo mắt với họ đấy."

Người phục vụ đến gần và sau khi Sasha xác nhận rằng mọi người đều đồng ý uống rượu, cô nói tiếng Pháp với người phục vụ một cách trôi chảy trong khi Theo nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Merci beaucoup, (Cảm ơn rất nhiều)" cô nói khi người phục vụ rót cho mỗi người một ly. "Cảm ơn mọi người vì đã đến. Tôi học chung trường với bếp phó ở đây nên đã đặt được một bàn cho chúng ta. Theo luôn đưa tôi đến những nơi sang trọng nên tôi nghĩ tôi muốn đáp lại nó và cố gắng gây ấn tượng với mọi người một chút."

Draco nhướng mày khi Hermione bật ra một tiếng cười lo lắng khác. "Tôi phải thừa nhận, tôi có chút bất ngờ đó. Tôi nghĩ cha mẹ tôi đã nằm trong danh sách chờ đặt chỗ ở đây trong suốt vài tháng rồi."

Sau khi gọi món, Sasha bắt đầu màn thẩm vấn của mình ngay. Draco liền chuẩn bị tinh thần. Merlin ơi, có phải tất cả phụ nữ Muggle đều sôi nổi như vậy, tò mò như vậy không? Có vẻ như Sasha và Theo không chỉ đối lập về mặt thể chất mà còn về mặt tính cách nữa.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi dành cho hai người đấy!"

"Về?" Draco cảnh giác hỏi.

"Theo, tất nhiên rồi! Hai người là những người đầu tiên trong cuộc đời anh ấy mà tôi được gặp! Hồi ở trường anh ấy là người thế nào?"

À, phải rồi. Theo Nott, đứa trẻ mồ côi giàu có và cô đơn. Draco ghi nhớ trong đầu là hắn không được đề cập đến bà Cordelia Nott hiện đang còn sống.

Draco nhấm nháp ly rượu của mình một cách trầm ngâm. "Chà, thực ra tôi đã biết thằng này từ hồi mới đẻ rồi. Gia đình chúng tôi là bạn lâu năm." Hắn nhận thấy Theo đang ném cho hắn một cái nhìn cầu xin, nhưng Draco sẽ không làm bạn mình thất vọng. Theo đã cứu hắn quá nhiều lần, và hắn sẽ giúp Theo hết mức có thể.

"Theo là một học sinh nghiêm túc còn tôi thì hơi, nói thế nào nhỉ, không quá tập trung vào việc học tập. Tôi chơi với một nhóm... không được chăm chỉ lắm, nhưng Theo thì đủ tốt khi nối lại tình bạn giữa chúng tôi sau khi chúng tôi tốt nghiệp." Draco đã tốt nghiệp mà không cần quay trở lại trường học năm cuối. Hắn vô tình tự hỏi Theo đã hoàn thành bài thi N.E.W.Ts như thế nào và tự nhủ sẽ hỏi Theo chuyện này vào một ngày khác. Còn điều gì mà Draco chưa bao giờ bận tâm tìm hiểu về bạn của mình không?

Theo có vẻ thư giãn hơn trước câu trả lời của Draco. "Ugh, tôi biết anh ấy là một tên mọt sách chính hiệu mà," Sasha trêu chọc và Draco nhịn cười khi nhìn thấy người bạn bình thường nghiêm khắc của hắn đang nở nụ cười yêu thương với bạn gái mình. Nếu họ bắt đầu hôn hít nhau ngay bây giờ, hắn sẽ không ngần ngại mà kéo Granger chạy đi ngay.

Theo quàng tay qua vai Sasha. "Anh sao? Làm ơn đi. Anh chẳng sánh bằng một nửa cọng lông của Granger đâu. Cô ấy luôn đứng đầu khóa, năm nào cũng vậy hết, thực sự là không ai có thể sánh bằng đâu."

Hermione đỏ mặt ngạc nhiên trước lời khen của Theo. "Ồ! Ừm, cảm ơn nhé, Theo."

"Hai người đã bắt đầu yêu nhau từ trường nội trú phải không?" Sasha đột nhiên hỏi, chỉ về phía Draco và Hermione.

Trước khi Draco hay Hermione kịp mở miệng, Theo đã phá lên cười. Phải mất vài phút anh mới bình tĩnh lại, trong khi Draco trừng mắt nhìn còn Hermione thì cố nhịn cười.

"Có gì mà buồn cười vậy?" Sasha hỏi.

"Đúng vậy, Theo, tao không hiểu sao mày lại thấy buồn cười luôn, chắc là mày uống hơi nhiều rồi đấy," Draco dài giọng.

Theo lau khóe mắt. "Em – Em không hiểu được đâu. Hai cái – Hai cái người này... cực kỳ ghét nhau hồi còn đi học đấy," anh thở hổn hển. "Ý anh là, không ai có thể – không thể – nghĩ rằng hai người này lại hẹn hò với nhau đâu."

"Cảm ơn nhiều nhé, Theodore, thật là một điều hay ho để đề cập tới đấy," Draco cáu kỉnh nghiến răng.

"Đừng cười nữa Theo, Chúa ơi." Sasha vỗ vai anh. "Ôi, nhưng thế này còn lãng mạn hơn nữa ấy! Tình yêu bị ngăn cấm!"

Theo chỉ cười lớn hơn trước câu nói đó và trước sự thất vọng của Draco, Hermione cũng cười theo. "Ôi, thả lỏng chút đi nào Malfoy," Hermione trêu chọc và đặt tay lên cánh tay hắn để xoa dịu hắn. "Chúng tôi mới hẹn hò được hai tháng thôi."

"Vậy ra hai người từng là kẻ thù ở trường. Điều gì đã thay đổi vậy?" Sasha hỏi.

Chiến tranh. Tra tấn. Chết chóc. Sự phá hủy. Những cơn nghiện thuốc. Sự chuộc lỗi. Tình bạn. Tình yêu. Mình ổn với điều này.

Draco lo lắng nhìn vào mắt Theo và hoảng sợ quay sang Hermione, nhưng cô chỉ mỉm cười với hắn, và nỗi sợ hãi đang thấm vào tâm hồn hắn bị đốt cháy bởi hơi ấm trong mắt cô. Cô là một Thần hộ mệnh đang sống, đang thở, đang xua đuổi bóng tối muốn tiêu diệt hắn.

"Chúng tôi đã thay đổi," cô nói đơn giản, và sau đó làm Draco ngạc nhiên bằng cách hôn nhẹ lên má hắn.

Anh yêu em.

Hermione lái cuộc trò chuyện bằng cách hỏi Sasha về lần đầu cô gặp Theo như thế nào. Khi những người phụ nữ trò chuyện, Draco bắt gặp ánh mắt của Theo, nghĩ rằng thằng bạn của hắn sẽ bày ra vẻ mặt chế nhạo hắn sau màn thể hiện tình cảm công khai của Hermione. Tuy nhiên, Theo lại nhìn Draco bằng một nụ cười thấu hiểu nhưng hơi buồn bã, ánh mắt thoáng thể hiện nỗi đau.

Tao mừng cho mày, ánh mắt của Theo truyền tải. Nhưng tại sao chúng ta lại lãng phí quá nhiều thời gian như vậy? Chúng ta đã quá mù quáng và điều đó gần như khiến chúng ta phải trả giá bằng tất cả mọi thứ.

Nửa chừng bữa tối, Sasha xin phép vào phòng vệ sinh. Theo đợi cho đến khi cô đi đủ xa rồi mới thở ra một hơi dài.

"Xin lỗi vì những lời này, nhưng Merlin chết dẫm ơi, căng thẳng chết mẹ mất," anh nói và uống cạn ly rượu của mình. Đặt nó xuống, anh nhìn về phía Hermione.

"Granger, cô là một món quà từ thiên đường đấy." Hermione đỏ mặt và xua tay.

"Còn tao là cái gì, một thằng sâu bọ à?" Draco càu nhàu nhưng Theo liền xua tay ra hiệu.

"Im đi, mày chỉ được cái đẹp mã thôi. Tao cá 10 Galleons là Sasha sẽ nhận xét về việc cô ấy thấy mày bảnh như thế nào trước khi buổi tối kết thúc đấy."

Theo rót đầy lại ly rượu của mình, nhìn xuống và đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Granger, tôi cần cô biết tôi đánh giá cao việc cô có mặt ở đây tối nay đến mức nào. Có thể cô nghĩ rằng tôi đang không công bằng khi không nói cho cô ấy biết toàn bộ sự thật, nhưng tôi muốn từ từ giới thiệu cô ấy với thế giới của chúng ta. Tôi biết giữa chúng ta không có quá nhiều chuyện tốt và tôi rất xin lỗi nếu tôi..."

"Theo," cô ngắt lời anh. "Làm ơn, đừng xin lỗi gì vào tối nay. Chúng ta không biết rõ về nhau ở trường đến vậy và tôi sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu nếu anh cũng muốn vậy."

Lạy Chúa, khả năng tha thứ của cô nàng này thật đáng kinh ngạc. Anh yêu em.

"Cô cao thượng quá, tôi không biết mình có xứng đáng với điều đó không nữa. Cảm ơn nhé, Granger."

"Anh có thể gọi tôi là Hermione, anh biết đấy. Tôi sẽ không nói với bất kỳ người bạn Slytherin nào của anh là anh đã làm vậy đâu," cô bẽn lẽn nói.

Theo cười lớn và quay sang Draco. "Mày sẽ phải giữ cô ấy cho chắc vào, tao đã quyết định thế rồi."

Đúng. Đúng vậy. Mình ổn với điều này.

Draco đảo mắt và bắt Theo phải im miệng lại.

Ba người bọn họ lợi dụng việc vắng bóng Sasha để trò chuyện thoải mái. Hay đúng hơn, như Draco dự đoán, là Theo và Hermione hỏi đáp nhau liên tục. Nó bắt đầu với việc Theo ca ngợi luật đất đai dành riêng cho nhân mã gần đây của cô, Hermione tỏ ra khiêm tốn và ngạc nhiên trước sự hiểu biết của Theo về công việc của cô, sau đó Theo ngượng ngùng thừa nhận rằng anh đã đọc qua toàn bộ các bộ luật mà cô đã viết, sau đó Hermione nói về những khám phá về Cổ ngữ Rune của cô ở Venice, Theo hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn về thư viện Venice... Draco hoặc là sẽ phát điên vì ghen tị, hoặc là thấy ấm lòng khi hai người họ nói chuyện hợp nhau đến vậy.

Khi Sasha quay lại, phần còn lại của bữa ăn trôi qua khá thân thiện. Với việc Hermione và Theo đã thân thiết với nhau hơn, cuộc trò chuyện cũng đã diễn ra tự nhiên hơn. Sasha vẫn chiếm ưu thế trong phần lớn cuộc thảo luận, có vẻ đang bùng nổ với sự tò mò về cuộc sống trước kia của Theo.

Draco đủ trưởng thành để thừa nhận rằng Theo đã lựa chọn đúng đắn. Với hắn thì người phụ nữ này quá nhiều chuyện, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất hấp dẫn, có văn hóa, thông minh và tự tin. Nếu cô may mắn hơn và sinh ra không phải là một Muggle thì chắc chắn sẽ nằm ngoài tầm với của Theo. Draco thấy khó chịu khi cho phép bản thân nghĩ rằng Sasha vẫn thấp kém hơn họ, nhưng cảm thấy khó khăn khi nghĩ một người hoàn toàn không có phép thuật trong huyết quản lại cùng đẳng cấp với hắn. Hắn đã tiếp xúc với đủ người Muggle và cũng không quá bận tâm bởi sự tồn tại của họ, suy cho cùng thì họ cũng chỉ là con người, và tất cả mọi người (có phép thuật hay không) đều khiến hắn thấy phiền chết đi được. Có lẽ đây là cuộc thảo luận mà hắn nên để dành cho buổi hẹn tiếp theo của hắn với Lương Y Browning.

Câu hỏi của Sasha với Hermione thu hút sự chú ý của hắn.

"Hermione, cô có nói rằng cha mẹ cô sống ở ngoại ô London phải không?"

"Đúng, họ đều là nha sĩ, họ sở hữu và điều hành phòng khám của riêng mình."

Lông mày của Sasha nhướng lên về phía chân tóc. "Quá đủ để giải thích làm sao mà cô đủ tiền để đi học trường nội trú rồi. Còn anh thì sao, Draco? Anh có giàu tới mức phải đi làm từ thiện cho hết tiền như Theo của tôi không, hay là người thừa kế của một triều đại nha khoa như cô bạn gái của anh vậy?"

Hermione thực sự giàu có đến vậy sao? Cách Sasha tỏ ra ấn tượng với sự nghiệp của cha mẹ Hermione khiến cô có vẻ như được tắm trong Galleons, nhưng chắc chắn đây phải là điều mà hắn đã biết về cô chứ? Và hắn cũng cần phải chống lưng cho Theo thực hiện màn diễn "đứa trẻ mồ côi tội nghiệp giàu có". Trang viên Nott chỉ đứng sau Trang viên Malfoy về mức độ hoành tráng và tiền bạc trong hầm Gringotts cũng tương tự như vậy. Đúng là giàu đến mức phải đi làm từ thiện thật.

Theo giúp Draco không phải trả lời bằng cách khịt mũi đầy khinh bỉ. "Gia đình Malfoy có nhiều tiền hơn cả Chúa đấy."

Một lời nhận xét như thế có thể sẽ khiến Draco trẻ tuổi ưỡn ngực và ca ngợi những đặc quyền của việc là một thành viên nhà Malfoy, nhưng giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa. Tất cả số vàng trong kho không thể mang lại cho hắn thứ mà hắn vô cùng thiếu: sự kính trọng.

"Đừng làm bạn anh xấu hổ, Theo. Mặc dù bây giờ em đã biết tại sao cuộc gặp gỡ này giờ mới có thể diễn ra, nhất là khi bạn bè của anh đều cực kỳ hấp dẫn và khá giả như vậy. Có lẽ em đã đồng ý yêu anh hơi sớm rồi," cô kết thúc câu nói của mình bằng một cái nháy mắt tán tỉnh với Draco.

Dựa lưng vào ghế, Theo dùng khẩu hình miệng nói "10 Galleons cho tao" với Draco.

Hermione chuyển hướng cuộc trò chuyện trở lại với Sasha. "Cô sắp hoàn tất việc học nấu ăn của mình chưa?"

Khi Sasha kể lể về việc học của cô ấy, Draco nhân cơ hội này quan sát Theo. Đôi mắt của anh có vẻ đờ đẫn, mê mẩn người phụ nữ bên cạnh mình. Khi Sasha tiết lộ rằng tham vọng lớn nhất của cô là thăng tiến từ một đầu bếp bánh ngọt sang sở hữu một tiệm bánh của riêng mình, Theo thậm chí còn thốt lên, "Cô ấy rất xuất sắc. Mọi thứ cô ấy làm đều tuyệt vời." Anh hôn nhẹ lên thái dương cô và cô đáp lại bằng cách ngước nhìn anh với vẻ yêu mến.

Chúa ơi, đó có phải là cách mà người ngoài nhìn hắn với Granger không? Thảo nào Ginny trông tự mãn một cách đáng ghét suốt tối qua trong khi Potter trông như muốn ói.

Khi họ kết thúc bữa ăn, những người phụ nữ đã trao nhau cái ôm ấm áp. "Hermione, hãy cho nhau số điện thoại đi! Tôi rất muốn chúng ta đi chơi với nhau khi hai người này cần những đêm 'chỉ có đàn ông ở quán rượu'."

Theo bắt tay Draco với giọng nói nhẹ nhàng, "Cảm ơn nhé... vì mọi thứ."

Hắn không biết nói gì để đáp lại sự nhẹ nhõm ấy của bạn mình. Hermione giỏi hơn nhiều ở khoản đó, trong việc chấp nhận lòng biết ơn. Chắc chắn rồi, khi Theo bắt tay cô ấy để chào tạm biệt và thì thầm, "Cảm ơn vì... cô đã là cô," Hermione nồng nhiệt trả lời, "Không cần cảm ơn, Theo. Tôi rất vui được biết về anh nhiều hơn."

Hermione vòng tay qua khuỷu tay của Draco khi họ đi đến điểm Độn thổ, thể hiện thêm một lĩnh vực khác mà cô rất xuất sắc: những cử chỉ trìu mến một cách rất tự nhiên. Draco thực tế đã phải trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh trước khi quyết định xem có nên nắm tay cô ở nơi công cộng hay không.

"Em thích Theo," cô lặng lẽ thừa nhận. "Em tin rằng anh ấy rất quan trọng với anh."

"Nó cũng thích em." Draco khẳng định. "Có khi là thích hơi nhiều ấy," hắn không thể không nói thêm.

Hermione trợn mắt. "Đừng làm ra cái vẻ mặt ghen tuông thế chứ! Hơn nữa, rõ ràng anh ấy chỉ hướng tới mỗi Sasha. Em nghĩ hai người họ rất hợp nhau."

Vì lý do nào đó, câu nói vô thưởng vô phạt này khiến nỗi lo lắng dâng trào trong lồng ngực hắn. Draco và Hermione trông như thế nào khi là một cặp đôi? Ginny có vẻ thích thú với hình ảnh đấy, Potter có vẻ bối rối nhưng miễn cưỡng chấp nhận, Theo dường như nghĩ ý tưởng về việc họ ở bên nhau như một trò đùa hài hước nhất mọi thời đại.

"Em nghĩ người khác nhìn chúng ta như thế nào?"

Cô ngước nhìn hắn, rõ ràng ngạc nhiên trước sự dễ bị tổn thương trong câu hỏi của hắn.

Cô dừng bước và bước về phía trước hắn, cánh tay vòng qua eo hắn. "Em nghĩ bạn bè của chúng ta đều thấy rằng chúng ta rất hạnh phúc, ngay cả khi họ cần một chút thời gian để thích nghi với điều đó. Còn với phần còn lại của thế giới?" Hermione kiễng chân lên và hôn nhẹ lên môi Draco. "Em chẳng quan tâm."

Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.

Mình ổn với điều này.

.

Draco đi dọc hành lang, cuốn sổ mở trên tay – món quà sinh nhật từ Hermione – và tâm trí hắn vẫn quay cuồng vì nhận được nó vài ngày trước. Cả hai đều quá bận rộn với lịch làm việc và sau đó họ đi ăn tối với bạn bè để chúc mừng sinh nhật hắn khi đã vào giữa tháng Sáu. Nhưng khi Hermione tặng quà cho hắn, Draco nghĩ rằng nó đáng để chờ đợi.

Hắn đã không nói nên lời khi lớp giấy gói rơi ra để lộ một cuốn nhật ký đi kèm mà ban đầu hắn đã tặng Hermione vào dịp Giáng sinh. Hermione lo lắng mà liến thoắng trước mặt hắn, nhanh chóng giải thích rằng cô không phải đang tặng lại hắn món quà đó, và nếu hắn thấy nó quá khó chịu thì tất nhiên cô sẽ có thứ khác cho hắn, nhưng Draco đã phớt lờ lời nói lảm nhảm của cô.

Khi hắn đưa những thứ này cho cô, hắn đã nghĩ cô sẽ đưa cái còn lại cho mẹ cô, hoặc đứa con gái của gia tộc nhà Chồn, hay thậm chí là chính Potter; vì cuốn sổ sẽ giúp cô dễ dàng giao tiếp với người quan trọng trong cuộc đời cô.

Và cô đã chọn hắn.

"...và em đã có thứ khác dành cho anh, em chỉ nghĩ..."

"Granger."

Cô hít một hơi thật sâu và cuối cùng ngừng vặn tay. "Vâng?"

"Em có chắc là em muốn anh sở hữu cái này không?"

Khuôn mặt cô nhăn lại. "Tất nhiên là em muốn anh sở hữu nó rồi."

"Tại sao?"

Cô lại bắt đầu vặn tay của mình và đỏ mặt. "Bởi vì chừng nào em còn có chúng, em vẫn sẽ cố nghĩ xem em muốn nói chuyện với ai trong ngày về những điều thú vị mà em đọc hoặc thấy ở nơi làm việc... em muốn tâm sự với ai vào cuối ngày ... người mà em muốn trò chuyện cuối cùng khi em uống trà trước khi đi ngủ. Và... ôi anh thực sự định bắt em phải nói thẳng ra à?"

Draco nở nụ cười tự mãn với cô. "Tiếp đi, dù sao thì cũng là sinh nhật của anh mà."

"Được rồi," cô gắt gỏng. "Người đó là anh, được chưa? Luôn luôn là anh, cái kẻ lúc nào cũng tự coi mình là trung tâm, lúc nào cũng tự cao tự đại..."

Hắn ngắt lời cô bằng một nụ hôn, và ngay sau đó hắn phát hiện ra rằng món quà sinh nhật còn lại của hắn là Hermione trong bộ đồ lót ren đầy quyến rũ.

Giờ khi hắn đã biết về niềm yêu thích của cô với việc dùng lời lẽ dơ bẩn trên giường (Merlin ơi, chỉ cần nghĩ về điều đó thôi cũng đã khiến hắn cương lên rồi) có lẽ hắn có thể cho cô thử sử dụng cuốn nhật ký đó. Tự mỉm cười với chính mình, Draco đóng cuốn nhật ký lại, thề rằng sau này sẽ nghĩ ra vài lời chế nhạo dâm ô dành cho cô. Hôm nay Hermione đã lên lịch uống trà với cha mẹ cô. Draco không đi cùng cô và cô cũng không mời hắn đi cùng. Chỉ Potter và Theo biết về mối quan hệ của họ là đủ rồi.

Cả ngày không có gì để làm, Draco dừng lại khi đi ngang qua phòng âm nhạc của mình. Giai điệu piano của "Layla" đã không để hắn yên trong vài tuần qua, vì vậy có lẽ chơi nó sẽ giúp ích. Một bản nhạc đơn giản, hắn nghĩ, rồi ngồi xuống ghế của cây đàn piano Bluthner và lơ đãng gảy phím. Thứ nhạc cụ ấy phát ra âm thanh hoàn hảo. Draco tự hỏi liệu có phải Crick luôn chăm sóc để nó luôn được sẵn sàng sử dụng hay không.

Sau vài phút khởi động bộ não của mình bằng vài âm giai, Draco cố gắng nhớ lại bài hát ấy. Hắn chơi thử vài giai điệu nhưng nghe có vẻ không ổn, vậy nên hắn nhanh chóng trở nên thất vọng. Hắn đứng dậy và nhấc nắp của chiếc ghế lên. Có lẽ mẹ hắn cất một số bản nhạc ở đây.

Hắn tìm thấy một số bản nhạc cổ điển, nhưng không có gì thực sự thu hút sự chú ý của hắn. Khi hắn định đóng băng ghế lại, một mảnh giấy da lọt vào mắt hắn, bị kẹt vào một trong các bản lề và dính vào phần trên của nắp băng ghế. Kéo nhẹ, hắn cố gắng gỡ nó ra mà không làm rách tờ giấy da mỏng manh và đã ố vàng theo thời gian.

Mở bức thư mỏng ra, Draco thấy nó được gửi cho Narcissa và có niên đại gần 28 năm trước.

Chị Cissy thân yêu của em,

Em thực sự hy vọng rằng lá thư này sẽ đến được tay chị. Em viết lá thư này để chúc mừng vợ chồng chị nhân dịp con trai chị chào đời. Thông báo trên tờ Tiên tri nói rằng chị đã đặt cho thằng bé cái tên Draco. Quả thực là một cái tên hay và phù hợp với truyền thống gia đình.

Mặc dù chúng ta đã không nói chuyện trong nhiều năm nhưng em cảm thấy mình phải gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến sự ra đời của đứa trẻ khỏe mạnh của chị. Chồng chị chắc chắn đã vô cùng tự hào vì chị đã sinh ra được một bé trai để trở thành người thừa kế của gia đình.

Em cũng đã có một cô con gái, Nymphadora. Em mong ước một ngày nào đó con của chúng ta có thể gặp nhau và làm quen như một gia đình.

Có lẽ là em đang quá tự phụ, nhưng em hy vọng rằng nếu mối quan hệ của chúng ta không bị ảnh hưởng nặng nề sau cuộc hôn nhân của em với Ted, thì chị đã có thể để em trở thành mẹ đỡ đầu cho Draco. Đi sâu hơn vào ảo tưởng đó, em cũng hy vọng rằng chị cũng sẽ chấp nhận món quà mà em dành cho thằng bé, vì mẹ đỡ đầu có quyền dành cho đứa con đỡ đầu của mình một chút xa hoa mà.

Em nhớ rất rõ kỹ năng chơi piano của chị, chị Cissy, và một trong những điều hối tiếc lớn nhất của em là em không còn vinh dự được nghe chị chơi đàn nữa. Chị có năng khiếu âm nhạc rất lớn và em cầu nguyện rằng con trai của chị sẽ thừa hưởng tài năng âm nhạc ấy. Ngay cả khi chị sẽ không bao giờ thừa nhận lá thư của em, xin hãy cho con trai chị có cơ hội học hỏi trên chính cây đàn này. Một người chơi có kinh nghiệm như chị chắc chắn sẽ nhận ra rằng chất lượng của cây đàn này là không gì sánh bằng.

Hãy nói với Draco rằng dì Andromeda của thằng bé rất yêu thằng bé. Em hy vọng một ngày nào đó có thể gặp thằng bé và khi thằng bé đã đủ lớn để chơi đùa, em không muốn gì hơn ngoài việc được chứng kiến Draco sử dụng món quà này.

Và chị yêu, nếu chị cần bất cứ điều gì, đừng ngần ngại tìm đến em. Em sẽ luôn coi chị là gia đình.

Em gái yêu quý của chị,

Andromeda

Tay của Draco run lên khi hắn đọc xong bức thư. Cây đàn piano này, chính cây đàn piano này, là món quà sinh nhật từ dì Andromeda của hắn. Andromeda Tonks, nhũ danh Black, cái tên mà Draco chưa bao giờ nghe thấy từ mẹ hắn, và chỉ một lần từ cha hắn, mặc dù trong dịp ấy cái tên đó được đi kèm với cụm từ "con nhãi yêu Muggle bẩn thỉu đó".

Andromeda Tonks, người có cùng quan hệ huyết thống với hắn, mặc dù chỉ là một người xa lạ đối với hắn, nhưng những kẻ như Harry Potter chết tiệt thì lại được coi bà ấy như gia đình. Nếu hoàn cảnh khác đi, có lẽ Draco đã trở thành cha đỡ đầu cho Teddy Lupin chứ không phải Potter.

Nhưng không, một lần nữa niềm tự hào ngu ngốc của gia đình hắn đã phá bỏ đi những gì được coi là mối quan hệ gia đình thực sự. Sự thiếu hiểu biết của cha mẹ hắn còn khiến Draco phải trả giá gì nữa đây?

Hãy nói với Draco rằng dì Andromeda của thằng bé rất yêu thằng bé.

Những từ ngữ ấy hiển hiện trong tâm trí hắn và khi cảm giác bỏng rát trong cổ họng trở nên quá mức, Draco bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào. Tại sao mẹ hắn lại giữ cây đàn piano? Tại sao bà ấy chưa bao giờ nói nó đến từ đâu? Bao năm qua bà ấy còn giấu hắn điều gì nữa? Có phải cái tôi của bà ấy lớn đến mức phải lạnh lùng từ chối lời đề nghị hòa giải của em gái mình? Hoặc có lẽ bà ấy cảm thấy mình phải giấu điều này với cha hắn chăng?

Nhưng bà ấy đã giữ nó. Bà ấy đã giữ lá thư và cây đàn piano. Tại sao không liên hệ lại với dì của hắn khi chiến tranh đã kết thúc và cha hắn đã mất?

Draco thấy tất cả mọi chuyện chẳng hợp lý chút nào, và hắn ôm đầu trong khi nước mắt tiếp tục rơi, sức nặng cảm xúc từ chuyện này giống như một cú đập mạnh vào ruột gan hắn. Lau khô mắt, nỗi buồn sớm nhường chỗ cho ngọn lửa giận dữ. Một phần trong hắn muốn đập vỡ cây đàn trước mặt thành từng mảnh rồi đốt cháy nó thành tro. Hắn đã quá mệt mỏi và kiệt quệ khi phải trả giá cho sự lựa chọn của cha mẹ mình.

Trong cơn thịnh nộ, Draco lao lên cầu thang dẫn đến thư viện của mình. Tìm thấy đống thư của mẹ mình, Draco ngồi xuống bàn và xem lại từng lá thư trong các năm qua.

"...mẹ đã gặp một cô gái trẻ rất quyến rũ, Draco, và con biết gì không, cô gái ấy dự định đến thăm London vào tuần tới..."

"...bà Avery cũng gửi lời hỏi thăm, và mẹ chắc rằng con biết cháu gái của bà ấy là một người có thành tích cao..."

"...nói rằng họ không cần đến gia tinh ở đây, và thực sự, họ đã quá sai lầm về mặt đó..."

"...mới hôm qua mẹ đã có một bữa ăn thú vị với vợ chồng bà ấy, và họ tình cờ nói với mẹ về một số công việc chính trị có thể cần một liên lạc viên nói tiếng Anh..."

"...con ghé qua tiệm Twilfitt và Tattings hộ mẹ được không? Bộ sưu tập mùa xuân của họ vừa ra mắt ở Paris và mẹ cần..."

"...cô gái này tốt nghiệp Beauxbatons hai năm trước con, con yêu à, vậy có lẽ con đã biết cô gái này từ Giải đấu Tam pháp thuật chăng?"

Tất cả đều là những chuyện vô nghĩa. Tất cả những lá thư ngớ ngẩn của bà ấy đều là những câu chuyện phiếm vô ích, những gợi ý có chủ đích về việc Draco nên chuyển sang làm một công việc phù hợp hơn với quá khứ chính trị mờ ám của gia đình hắn, và vô số lời gợi ý về các cô gái thuần chủng giàu có được Narcissa lựa chọn cẩn thận để lôi kéo Draco ổn định cuộc sống của hắn.

Không một dòng nào liên quan tới điều mà hắn đang cần tìm.

Nếu thành thật mà nói, hắn chẳng bao giờ dốc hết tình cảm của mình với mẹ khi trả lời. Chính xác thì, những câu trả lời của hắn ngày càng trở nên ngắn gọn hơn khi hắn dành ít thời gian ở nhà và dành nhiều thời gian cho Hermione.

Bức thư gần đây nhất của Narcissa bao gồm lời xin lỗi vì không thể trở lại Anh dự sinh nhật của hắn vì một số gia đình thượng lưu cần sự giúp đỡ của bà ấy trong việc lên kế hoạch cho buổi dạ tiệc mùa hè hàng năm của họ (một vinh dự thực sự khi được yêu cầu giúp đỡ, bà ấy đã nói vậy). Bà ấy sẽ trở lại vào tháng Bảy và lúc đó họ có thể ăn mừng đàng hoàng.

Draco không nhớ rõ mọi chi tiết khi hắn đẩy những lá thư sang một bên và nặng nề ngồi xuống chiếc ghế tại bàn làm việc của mình.

Có đáng không, mẹ? Làm sao mà mẹ có thể tiếp tục giả vờ rằng gia đình chúng ta không phải là một trò hề vậy?

Một cái nhìn thoáng qua về phía chiếc đồng hồ đã kéo Draco ra khỏi nỗi u sầu. Hắn phải sớm đến trận đấu của đội Wasps' tối nay với đội Falmouth Falcons, và cảm ơn Merlin vì Quidditch đã giúp hắn không phải trải qua một buổi tối cô đơn để cố gắng không bị suy sụp tinh thần.

Gộp đám thư lại, hắn thả chúng vào lò sưởi thư viện, đốt cháy những mảnh giấy da bằng một cú vẩy nhanh của cây đũa phép trên đường ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro