CHƯƠNG 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Bảy, năm 2008

Túi áo trong áo choàng trước ngực hắn có cảm giác âm ấm. Mở cuốn nhật ký hai chiều ra, Draco nhìn thấy một yêu cầu đầy bất ngờ và thú vị từ Hermione bên trong đó.

Tối nay anh sang nhà em được không?

Tất nhiên rồi, anh vội vàng viết nguệch ngoạc câu trả lời. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Ổn mà, em chỉ muốn gặp anh thôi.

Nếu Draco có thể tự nhìn thấy bản thân đang cười toe toét như một kẻ ngốc trên bàn làm việc, hắn sẽ tự nguyền rủa chính mình. Họ thường không dành những buổi tối trong tuần cùng nhau, vì vậy đây là một sự thay đổi thú vị so với thói quen thường lệ của hắn. Tuy nhiên, khi đồng hồ điểm gần đến cuối giờ làm việc, một ý nghĩ kinh dị hơn len lỏi vào tâm trí hắn.

Tin nhắn của cô khá ngắn phải không? Khá thô lỗ đúng không? Không có dấu cảm thán, không có từ nào thể hiện sự yêu quý... mặc dù họ không phải (chưa phải thì đúng hơn) là cặp đôi hay thực hiện kiểu hành vi đó.

Tuy nhiên, có điều gì đó về bức thư ngắn gọn, rời rạc khiến nỗi lo lắng ngày càng lớn dần trong tâm gan hắn. Vào thời điểm Draco bước ra khỏi lò sưởi Floo nhà cô, hắn đã tự thuyết phục được bản thân rằng Hermione đã triệu tập hắn đến để chia tay với hắn.

Trước sự nhẹ nhõm của chính mình, ngay khi Hermione nhìn thấy hắn, cô cười rạng rỡ và vòng tay ôm lấy hắn. "Em được nhận rồi! Em được nhận rồi!"

Draco lùi lại và mỉm cười với cô. "Vậy tức là hiện tại anh đang đứng trước mặt Phó Giám đốc mới của Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí không?"

"Đúng vậy!" cô ré lên, đôi mắt sáng lên đầy tự hào. Cô đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi hắn. Anh yêu em.

"Chẳng phải anh đã nói rằng họ sẽ để em nhận vị trí đó sao? Không hiểu tại sao em lại lo lắng đến vậy."

"Em biết, em biết, nhưng em không bao giờ muốn đưa ra phỏng đoán chắc nịch như vậy cho những chuyện như thế này."

"Vậy đã chính thức chưa? Họ đã có thông báo chưa?"

Hermione lắc đầu. "Chưa. Amir đến văn phòng của em ngay trước bữa trưa để đề nghị em nhận vị trí này. Tất nhiên là em đã chấp nhận, nhưng phải đến ngày mai mới hoàn thiện giấy tờ được. Juanita là người duy nhất biết, bà ấy đã ghé qua để chúc mừng em khi bà ấy rời văn phòng. Ôi Merlin ơi, em sẽ tốn khá nhiều thời gian để thích nghi với công việc của bà ấy đây. Em nên sắp xếp một cuộc hẹn với bà ấy để xem xét quá trình bàn giao công việc và..."

"Nào nào Granger, bình tĩnh lại đi! Hãy dành một phút để đắm mình trong thành tích của em đi nào. Cởi bộ đồ đi làm đó ra đi, tối nay chúng ta sẽ ăn mừng. Thực ra thì, đợi anh chút, anh sẽ quay lại ngay."

Mười lăm phút sau, Draco bước ra khỏi lò sưởi của Hermione một lần nữa, lần này cầm theo một chai sâm panh cổ điển từ hầm rượu của mình.

"Nói cho em biết, anh chỉ có hai chai này thôi, nên hãy..."

Hermione không bao giờ biết Draco định bảo cô làm gì. Câu nói đó của Draco chết lặng trên môi hắn khi hắn nhìn vào khung cảnh trước mặt mình trên chiếc ghế dài. Ôi chết tiệt, anh yêu em.

"Đó có phải là áo của anh không?" hắn nói, cổ họng khô khốc.

Môi Hermione cong lên thành một nụ cười vui tươi. "Vâng, em tin là vậy."

"Chỉ là một thứ mà em đã đánh cắp thôi phải không?"

Hermione dang đôi chân trần ra khỏi ghế và chậm rãi bước về phía hắn. Chiếc áo sơ mi trắng có cổ chạm vào đùi của cô, và cô rũ những lọn tóc mềm mại ra khỏi búi tóc.

Hắn biết cô sẽ phản đối ý nghĩ đó nếu hắn ngu ngốc đến mức nói thành tiếng, nên hắn giữ im lặng. Nhưng từ đang hiện lên trong tâm trí hắn khi hắn nhìn thấy cô trong chiếc áo sơ mi của mình là: Của mình.

Hắn muốn thì thầm lời đó vào tai cô trong khi hắn làm tình với cô. Hắn muốn rít lên lời đó với mọi gã đàn ông ngu ngốc đến mức dám liếc nhìn cô. Hắn muốn hét lên từ đó với cả thế giới khi cô đứng bên cạnh hắn.

Của mình. Của mình. Của mình. Của mình. Tất cả là của mình.

Cô dừng lại ngay cạnh hắn và nhìn cái chai trên tay hắn. "Hình như em đã vô tình rời đi cùng cái áo này sau lần cuối cùng em ở lại nhà anh."

"Anh hiểu rồi," hắn nói và liếm môi. "Đây đúng là một cách ăn mặc khác lạ, thưa cô Phó Giám đốc, khó có thể phù hợp với một quan chức cấp cao của Bộ như em. Nhưng điều anh muốn biết là..." Draco thu hẹp khoảng cách rất nhỏ giữa họ và chạm vào cúc trên cùng của áo sơ mi. "... bên dưới này có cái gì vậy?"

Hermione giơ cây đũa phép của mình lên và biến ra hai chiếc cốc thủy tinh từ trong bếp.

"Rót cho em một ít từ chai sâm panh đắt tiền đến mức ngớ ngẩn này đi, và em sẽ có thể cho anh xem đấy."

Draco khéo léo mở nút chai bằng cây đũa phép của mình và rót đầy ly của họ. Đồ uống trong tay, Hermione dẫn hắn trở lại ghế dài và nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống. Cô nhấp một ngụm sâm panh trong khi cúi người xuống để ngồi trên đùi hắn.

"Không phải là anh phàn nàn đâu, nhưng em biết sinh nhật anh là tháng trước phải không?"

Hermione nhướng mày và uống cạn ly rượu của mình. Trước khi Draco có thể châm biếm rằng loại sâm panh chất lượng này là để nhấm nháp và thưởng thức từ từ chứ không phải để nốc như một loại rượu bia thông thường nào đó trong quán rượu, cô đã chiếm lấy miệng hắn bằng một nụ hôn đê mê. Hắn cũng liền đặt ly rượu của mình lên chiếc bàn bên cạnh.

Đưa tay vuốt ve hai bên hông cô, Draco vui mừng phát hiện ra cô không mặc áo ngực bên dưới áo sơ mi của hắn. Hắn rên rỉ trên môi cô và lướt ngón tay dưới lớp vải để đánh giá quần lót của cô. Một lớp sa-tanh mềm mại chạm vào đầu ngón tay hắn trong khi lưỡi cô bắt đầu trượt vào lưỡi hắn. Hermione đánh rơi ly sâm panh đã cạn của mình và Draco nghe thấy nó đập mạnh xuống sàn rồi lăn đi, trong khi đôi tay giờ đã rảnh rỗi của cô đảm nhận nhiệm vụ cởi cúc áo sơ mi của hắn.

Bây giờ ngực hắn đã lộ ra trước mặt cô, Hermione cúi đầu xuống để hôn lên làn da hắn, trong khi Draco giữ chặt lưng cô để cơ thể cô ép vào thẳng nhỏ đã cứng đờ của hắn, cơ thể họ di chuyển và cọ sát liên tục vào nhau. Nếu cô muốn ăn mừng sự thăng tiến trong công việc của mình bằng cách làm tình với hắn trên ghế sofa, thì hắn sẽ không thể từ chối cô gái xinh đẹp đang khiến hắn mất hết sự tỉnh táo với đôi môi và chuyển động gợi cảm của hông cô. Đây chắc chắn là buổi tối thứ Ba tuyệt vời nhất của Draco trong thời gian gần đây.

Của mình.

Chìm trong cảm giác khoan khoái, cả hai đều không nhận ra lò sưởi Floo nhà cô đã kích hoạt và có người khác đang bước vào phòng khách.

"Này Hermione, mình vừa nghe – ÔI THÁNH THẦN THIÊN ĐỊA ƠI!"

Hermione hét lên vì ngạc nhiên và xấu hổ rồi nhanh chóng lăn ra khỏi lòng Draco. "Chào bồ, Harry!" cô nói với một giọng cao quá mức.

Đây chắc chắn là một trong những khoảng lặng khó xử nhất trong cuộc đời Draco, khi Hermione đang kéo chiếc áo sơ mi xuống hết mức có thể và Harry Potter đang mặt đỏ bừng nhìn xuống sàn nhà.

Draco thở dài, sửa lại mái tóc rối bù và cài nút áo sơ mi của mình. "Chào buổi tối, Potter," hắn dài giọng, giọng điệu cực kỳ chán nản.

Harry hắng giọng. "Xin lỗi vì à... chen ngang, mình... ừm..."

"Không sao đâu Harry," Hermione nói, một điều mà Draco hoàn toàn không đồng ý. "Mình quên đóng Floo sau khi Malfoy đi qua. Bọn mình chỉ đang... ừm... ăn mừng một số tin tốt mà mình đã nhận được ngày hôm nay..."

"Ừ, đó là lý do tại sao mình ghé qua!" Potter bình tĩnh lại và đẩy cặp kính lên sống mũi, một thói quen khiến Draco khinh thường. "Mình có lẽ đã biết một chút thông tin liên quan đến việc thăng chức gần đây của một cô gái tên Hermione Granger." Nụ cười ngu xuẩn của anh biến mất khỏi khuôn mặt. "Nhưng có lẽ mình đã chen ngang nên..."

Đúng rồi đấy Potter, mày đang chen ngang đấy, Cậu-Bé-Vẫn-Sống-Để-Ngăn-Người-Khác-Làm-Tình ạ.

"Không, không hề, để mình... ừm... mặc quần áo vào."

Ít nhất thì Potter cũng đủ lịch sự để tránh ánh mắt của mình khỏi Hermione khi cô đi ngang qua phòng mà không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi của Draco.

Bị bỏ lại một mình, Potter có đủ can đảm để nở một nụ cười ngượng ngùng với Draco và hỏi một cách tinh quái, "Ổn chứ Malfoy?"

"Tạm," Draco trả lời một cách khô khan.

Potter đặt cái chai rượu mà anh mang theo xuống bàn cà phê và ngồi vào chiếc ghế bành, tự nhiên như đang ở nhà. Draco cam chịu ngồi im lặng cho đến khi Hermione quay lại, nhưng Potter dường như rất ghét việc phải yên lặng và lo cho chuyện của mình thay vì phải bắt chuyện với kẻ khác.

"Vậy, mày và Hermione... vẫn ổn chứ?"

"Rõ ràng," Draco gằn giọng đáp. "Sẽ còn ổn hơn nhiều nếu mày không chạy qua đây với cái chai rượu rẻ tiền của mình."

Potter nhún vai và cười toe toét như một đứa trẻ. "Đây là một truyền thống, đợi cho đến khi cô ấy xuống đã."

Merlin ơi, nhưng hắn thích "Potter dễ nổi cáu" hơn "Potter thân thiết" nhiều.

"Bà xã của mày đâu? Cô ấy có vẻ là kiểu người hay đột nhập vào mạng Floo của bạn mình vào những thời điểm không thích hợp hơn. Tao thấy cô ấy vui hơn nhiều."

"Đúng rồi, Gin đâu?" Hermione nói khi cô quay trở lại, làn da đã được che phủ nhiều hơn đáng kể khi cô mặc quần jean và áo sơ mi dài tay.

"Cô ấy muốn tới nhưng kiệt sức rồi. Bây giờ cô ấy lúc nào cũng mệt mỏi, chắc là do chuyện bầu bí thôi. Ồ, mà Malfoy này?"

Potter quay lại và cười khẩy với Draco. "Tao sẽ nói với cô ấy rằng mày nghĩ cô ấy vui hơn tao. Chúc không bị trêu tới cuối đời nhé."

Draco cau có nhưng không bình luận gì, than thở vì mối hận thù tự nhiên đã từng nảy nở giữa hắn và Potter đã biến mất.

Hermione nhìn thấy cái chai trên bàn cà phê và mỉm cười trìu mến. "Ôi Harry, không phải chứ! Mai chúng ta vẫn phải đi làm mà!"

"Bồ thực sự nghĩ điều đó sẽ ngăn cản mình sao? Thôi nào Hermione, sẽ là điềm xấu nếu chúng ta không làm vậy đấy!"

Hermione giải thích cho Draco. "Harry và Ron luôn cho rằng thật hài hước khi lần đầu tiên em say rượu lại là do một chai rượu sâm panh có hương dâu cực kỳ rẻ tiền. Mỗi lần có gì để ăn mừng, họ lại mua cho em một chai và ép em uống."

"Sự nhạy cảm quý phái của Malfoy sẽ không chịu nổi mất," Potter nói đùa. "Tao đã mua nó ở trạm xăng gần nhất đấy."

Draco đảo mắt nhưng vẫn chấp nhận cầm lấy ly rượu. Chúa ơi, cái vai trò "anh trai phiền phức" của Potter cần phải biến mất, nhất là khi anh cứ quẩn quanh ở nơi mà hắn không muốn, khiến cho thẳng nhỏ của Draco không có chỗ xả trong suốt thời gian còn lại của buổi tối.

"Sao bồ lại biết chuyện mình được thăng chức vậy?"

"Amir," Harry nói, ám chỉ sếp của Hermione. "Ông ấy gặp mình ở căng tin và kể cho mình nghe. Mình rất tự hào về bồ đấy, Hermione."

Trước sự kinh hoàng của Draco, mắt Hermione ngấn nước. Ôi trời ơi...

"Cảm ơn Harry," cô run rẩy nói và đưa tay siết chặt tay Potter. Đôi mắt của Potter trông cũng có chút lấp lánh, nhưng giọng nói của anh chắc nịch khi nâng ly chúc mừng.

"Vì Hermione! Điểm dừng tiếp theo, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật!"

Hermione khịt mũi một cách khiêm tốn và tất cả bọn họ cụng ly với nhau. Potter không hề đùa, thứ chết tiệt này có vị thật kinh khủng. "Granger, em đùa anh đấy à," Draco ho khan. "Thứ này kinh tởm quá."

Potter lau miệng bằng mu bàn tay. "Mình đồng ý, Hermione. Bồ có thể nghĩ bây giờ mình đã quen với nó rồi, nhưng..." anh ngừng uống và rùng mình.

"Vậy thì nhiều hơn cho mình rồi!" cô tự rót đầy ly của mình. "Vì bồ đã ở đây rồi, Harry, bồ có thể ở lại ăn tối. Nhà mình không có nhiều đồ ăn lắm, nên hai người có muốn đặt món không?"

"Quán cà ri."

Âm thanh duy nhất có thể được nghe thấy trong vài phút tiếp theo là tiếng cười của Hermione trước phản ứng đảo mắt của Draco và Harry.

.

"Này Malfoy!"

Draco quay lại khi nghe thấy tên mình và thấy Susan Bones đang hối hả đuổi theo hắn khi những người khác di chuyển xung quanh hắn để ra khỏi phòng họp. Cuộc họp của Bộ với văn phòng của Draco về cuộc đàm phán cho ngân sách trận đấu từ thiện vào tháng tới vừa kết thúc. Năm nay, Thụy Sĩ sẽ là nước đăng cai, điều đó có nghĩa là Bộ sẽ có ít công việc hơn đáng kể, nhưng các nhân viên của Whisp & Wright cũng sẽ bận rộn với việc chuẩn bị cho đội tuyển Anh Quốc.

"Cô Bones."

"Susan là được rồi," cô xua tay. "Dù sao thì, tôi có bản báo cáo kết thúc trận đấu từ thiện năm ngoái. Đối tác Pháp của chúng tôi 'quên' gửi cho chúng tôi bản sao tiếng Anh," cô trợn mắt với vẻ khó tin. "Anh có thể dịch nhanh cho bộ phận của tôi được không? Những câu thần chú chẳng giúp ích được gì và sẽ nhanh hơn nhiều nếu tôi nhờ người mà tôi tin tưởng thực hiện ngay từ đầu."

"Ờ, được rồi." Có ai đó tin tưởng hắn sao? Chà, đây quả là điều mới mẻ với Draco. "Khi nào cô cần?"

"Thứ Sáu tuần sau được không?"

"Được," đôi mắt xám của hắn quét qua tờ giấy da trong tay. "Ừm, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu... cô có muốn tôi cho thêm vào những nhận xét ác ý của cái tên đó về chất lượng đồ ăn ở sân vận động Anh không?"

Susan gắt gỏng. "Ôi, vì Merlin... có, xin hãy dịch một cách càng chính xác càng tốt. Đây là báo cáo chính thức của Bộ nên cần phải rõ ràng từng chữ một."

"Được rồi, hẹn gặp lại sau, cô... Susan."

Hắn quay đi nhưng cô lại gọi với hắn lại. "Tôi chuẩn bị tới quán Phù thủy trong Lò Sưởi. Anh có muốn đi uống gì không? Chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn về các buổi giới thiệu chổi vào tháng tới."

Draco cau mày và làm ra vẻ liếc nhìn đồng hồ đeo tay để câu giờ cho bản thân suy nghĩ. Hắn không thể nhớ lần cuối cùng một người không phải Theo hay Hermione mời hắn đi đâu là khi nào. Nhưng hắn thực sự chẳng bao giờ nói chuyện với Susan Bones ngoài những cuộc họp ở Bộ. Cô có vẻ giỏi chuyên môn, và mặc dù dì của cô đã chết dưới tay Tử thần Thực tử, cô dường như không hề có ác ý với Draco. Chỉ là chuyện vô hại thôi phải không? Chỉ là đi uống rượu với người quen thôi. Theo như lời Lương Y của hắn, những người bình thường luôn làm điều này. Ngoài ra, Bones có vẻ như luôn duy trì mối quan hệ thân thiện không chỉ với Hermione, mà cả Potter và vợ của Potter, cũng như nhiều thành viên khác nhà Weasley. Điều này có thể mang lại lợi ích cho Draco trong tương lai, khi phần còn lại của thế giới biết về mối quan hệ của hắn với Granger.

"Được."

Nửa giờ sau, Draco có thể thừa nhận rằng đây không phải là một sai lầm. Susan sở hữu nhiều kiến thức về Quidditch, mặc dù đội mà cô hâm mộ chơi cực kỳ tệ.

"Bây giờ thì họ gần như tệ ngang Cannons," Susan than phiền.

"Không ai buộc cô phải ủng hộ họ cả," Draco nói, uống sạch cốc bia của mình.

"Này, tôi đâu có hâm mộ theo kiểu bán thời gian như thế! Và mùa giải tới, khi Appleby Arrows lên ngôi vô địch giải đấu, anh sẽ phải hối hận cho mà coi," cô nói một cách tự mãn. "Ôi, tôi đang lừa ai vậy," cô khịt mũi. "Bọn họ sẽ thảm bại trong ít nhất là năm mùa giải tiếp theo. Anh không thể đưa mấy cầu thủ ngôi sao đó vào đội được à?"

"Không đời nào."

"Khốn thật," Susan đùa cợt. "Tôi đói quá, muốn gọi đồ ăn không?"

Draco lại kéo tay áo lên để xem đồng hồ. Hắn không có kế hoạch gặp Hermione tối nay vì hôm nay là thứ Năm, nên hắn thực sự không có nơi nào để đi. Dường như không ai trong quán rượu này quan tâm đến việc hắn lộ mặt ở nơi công cộng (dù sao thì hắn và Theo cũng thường xuyên uống rượu ở đây), và Bones vẫn là một người bạn tạm chấp nhận được.

"Được. Thịt nai hầm có vẻ ngon đấy."

Họ gọi thêm một ly nước nữa và lần đầu tiên trong đời, Draco sẵn lòng ăn một bữa với một thành viên Nhà Hufflepuff. Họ chủ yếu nói về các chủ đề trung lập như Quidditch và công việc của Susan ở Ban Hợp tác Quốc tế. Draco thậm chí còn cảm thấy hứng thú với những câu chuyện về các chuyến đi công tác của cô và ngạc nhiên về tần suất mà cô di chuyển.

"Hiện tại thì đang là 5 châu lục và 26 quốc gia."

"Không tệ," Draco dài giọng. "Và trong suốt thời gian đi khắp thế giới, cô vẫn chưa học được một ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng Tây Ban Nha sao? Nghe có chút thảm hại đấy."

"Xin lỗi nhé, không phải tất cả mọi người đều được nuôi dạy bởi một gia sư tiếng Pháp riêng theo yêu cầu đâu."

"Nói cho cô biết, ông bà tôi là người đã dạy tôi ngoại ngữ. Cô phải nói là gia sư tiếng Latin mới phải."

Susan bật cười và Draco cũng mỉm cười trước trò đùa của chính hắn. Thấy cả hai đều đã uống gần hết rượu, Draco đứng dậy và đưa tay ra lấy ly của cô.

"Muốn uống nữa không? Tôi đãi."

Susan chậm rãi gật đầu, uống cạn ly của mình rồi đặt nó vào bàn tay dang rộng của Draco, nhưng khi hắn lùi ra sau, cô chạm tay vào ngón tay hắn.

"Cẩn thận, Malfoy. Tôi nghĩ nếu tôi uống thêm một ly nữa thì anh sẽ phải đưa tôi về nhà đấy," cô nói với giọng trầm và mỉm cười bẽn lẽn với hắn. Ơ. Ủa. Thôi chết mẹ rồi.

Draco ngay lập tức quay về phía quầy bar và cố gắng không tỏ ra hoảng loạn. Salazar chết tiệt ơi, đây có phải là một cuộc hẹn hò không? Merlin khốn kiếp, sao chuyện quái này lại có thể xảy ra vậy? Hắn đã hoàn toàn hiểu sai toàn bộ tình huống và không biết làm thế nào để sửa chữa chuyện này mà không khiến hắn trông giống như thằng ngốc. Mà đúng ra thì, bình thường hắn vẫn là thằng ngốc mà. Mẹ kiếp.

Chết tiệt, Hermione sẽ giết hắn mất. Draco lo lắng đưa tay vuốt tóc trong khi đợi người phục vụ quầy bar. Làm thế nào mà hắn có thể giải thích chuyện này đây? Xin lỗi, Granger, nhưng anh đã vô tình chấp nhận đi hẹn hò với một trong những người bạn cũ của em, bởi vì rõ ràng là anh rất tệ trong việc đọc hiểu các tín hiệu xã hội và những gì mà anh cho là một buổi nói chuyện thân thiện, trên thực tế, lại là khúc dạo đầu cho một cuộc hẹn hò.

Draco thở dài khi người pha chế đưa cho hắn một cốc nước và một cốc bia khác. Có lẽ Draco nên trả tiền luôn và chạy khỏi đây chăng?

Không, điều đó cũng sẽ rất khó xử và thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Lấy lại bình tĩnh, hắn quay trở lại bàn, cố gắng không co rúm người khi đến gần. Susan ném cho hắn một ánh mắt thăm dò, vẻ mặt đói khát của cô hướng thẳng vào hắn khi cô nghiêng người qua bàn.

Hắn đặt đồ uống của cô xuống và cô nhướn mày khi nhìn thấy ly nước của hắn.

"Bones..."

"Susan."

"Ừ sao cũng được. Nghe này, tôi thực sự không giỏi mấy việc này và..."

"Không sao đâu, Malfoy, tôi biết rõ là anh không hẹn hò nhiều. Đó là lý do tại sao tôi chủ động mời anh."

Draco nghiến răng và cố gắng để không hét toáng lên. Tôi không hẹn hò nhiều vì tôi đã có người yêu rồi, cảm ơn nhiều lắm.

"Tôi rất cảm kích, nhưng tôi phải nói với cô rằng..."

"Tôi không quan tâm đến việc anh đã không hẹn hò với ai trong một thời gian, và tôi chắc chắn không quan tâm đến quá khứ nổi loạn của anh..."

"Tuyệt vời, nhưng..."

"Tôi đã muốn mời anh đi hẹn hò từ nhiều tháng nay vì chúng ta rất hợp nhau trong công việc, nhưng tôi không muốn đợi anh ngỏ lời nên tôi buộc phải chủ động. Chuyện không hề phức tạp đâu, Malfoy. Tôi thích anh, cả hai chúng ta đều độc thân và căn hộ của tôi thì ở ngay đầu phố."

Ở một mức độ nào đó, Draco phải ngưỡng mộ sự táo bạo của cô. Cô đã nhìn thẳng vào mắt hắn khi nói những lời đó.

"Tôi không độc thân," Draco thẳng thừng thừa nhận.

Hắn phải ngoảnh mặt đi khi mặt Susan tái lại. "Không ư?" cô lắp bắp.

Draco lắc đầu. "Trong vài tháng nay thì không. Chúng tôi... ừm... à, không có nhiều người biết... không phải chúng tôi đang trốn tránh gì cả, chỉ là... chúng tôi không muốn phô trương thôi."

Hắn nhìn cô và thấy sự tủi nhục ánh trên khuôn mặt cô. Cô hắng giọng. "Điều đó có nghĩa là anh không biết tôi đang mời anh đi hẹn hò phải không?"

"Ừ."

"Morgana ơi, xấu hổ quá đi mất," cô rên rỉ và lấy tay che khuôn mặt đang rực lửa của mình. "Tôi có quen biết cô nàng may mắn đó không?"

Draco sững người, không chắc chắn rằng mình nên làm gì tiếp theo. Hắn và Hermione đã đồng ý sẽ không nói dối nếu được hỏi trực tiếp, nhưng Draco không rõ liệu điều này có được tính hay không. Khi hắn im lặng quá lâu, Susan đã đưa ra lựa chọn thay hắn. "Tức là có rồi," cô thở dài. "Tôi cần phải tránh xa cô gái nào tới cuối đời đây?"

Đôi mắt của Draco đảo quanh quán rượu. Kệ mẹ đi, họ đều là những người trưởng thành, tại sao đây phải là một bí mật cơ chứ?

"Hermione Granger," hắn nói nhỏ, mắt tiếp tục liếc quanh quán bar đông đúc vừa phải.

"Hả?" Susan ngồi dựa lưng sâu hơn vào ghế, quên đi mọi xấu hổ khi cô trầm ngâm nhìn Draco. "Điều đó... thật bất ngờ, tôi phải nói vậy, nhưng... tốt cho anh. Và tương tự thì... tốt cho cô ấy."

"Ờm... cảm ơn?"

"Ôi chúa ơi... cô ấy sẽ giết tôi mất!" Susan đột nhiên thốt lên. Draco trợn mắt. "Cô ấy không phải là loại người như vậy. Hai người không phải là bạn sao?"

"Chúng tôi đủ thân nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ đánh giá cao việc tôi cố gắng dụ dỗ bạn trai cô ấy. Anh có thể không thể nói cho cô ấy biết không?"

Draco chỉ nhướng một bên mày lên và Susan cười chịu thua, cuối cùng cũng giảm bớt được phần nào sự căng thẳng khó xử.

"Phải. Chà, vì tối nay tôi đã hoàn toàn biến mình thành một con ngốc nên tôi nghĩ tôi phải đi về thôi."

Draco đứng cạnh cô, không biết làm cách nào để thoát khỏi tình huống này. "Nghe này, cô không biết tôi đang hẹn hò với cô ấy, không nhiều người biết đâu. Thực lòng thì tôi cũng không biết về... ý định của cô."

"Tôi chắc chắn mình sẽ tỉnh táo hơn sau khi uống thêm chút rượu ở nhà, hoặc tôi có thể tự xóa ký ức của mình. Thành thật mà nói, tôi vẫn đang cố gắng để tiêu hóa thông tin về anh và Hermione đấy." Cô ngước lên nhìn hắn với một nụ cười nhỏ. "Anh đang vô cùng hạnh phúc với cô ấy phải không?"

"Hạnh phúc là dành cho bọn Hufflepuff," hắn nói một cách lạnh lùng và cô cười lớn.

"Cảm ơn vì đã không để chuyện này đi quá xa. Hôm nào lại đi uống đi, nhưng hãy mang theo Hermione nhé."

Sau khi Susan rời đi, Draco lập tức Độn thổ đến nhà Hermione. Khi mở cửa, cô ấy có vẻ hơi lo lắng và bối rối.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Draco mở và ngậm miệng nhiều lần. Hắn chạy tới đây để làm cái quái gì thế? Lẽ ra hắn có thể dễ dàng đợi đến buổi hẹn cà phê vào ngày mai và cho mình chút thời gian để nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

"Đó chỉ là một tai nạn thôi!"

Giết. Tôi. Đi.

"Cái gì cơ? Anh ổn không thế, có chuyện gì xảy ra à? Anh có cần...?"

Tất nhiên, cô đã trở nên lo lắng ngay lập tức. Chúa ơi, hắn không biết mình phải làm gì nữa. "Anh ổn, anh... nghe này, chuyện này khá kỳ quặc, anh có thể vào và giải thích được không?"

Khi họ đã ngồi trên chiếc ghế dài, Draco đứng vững và dành thời gian để cố nói một câu mạch lạc trước khi lảm nhảm tiếp.

"Anh đã vô tình đi hẹn hò."

Hermione chớp mắt nhìn hắn.

"À." Cô nói, mặc dù Draco tin rằng cô vẫn chưa hiểu gì. "Làm thế nào mà một người lại vô tình đi hẹn hò được vậy?" Giọng điệu trầm thấp và cẩn thận của cô khiến Draco có cảm giác rằng sẽ có rất nhiều rắc rối đang chờ đợi hắn nếu hắn không thể giải thích rõ ràng.

"Một đồng nghiệp đã chặn anh lại sau cuộc họp ở Bộ hôm nay và mời anh đi uống nước. Anh thề đấy Granger, anh chỉ nghĩ đó là đi uống nước bình thường thôi."

"Ừmmmmm. Vẫn chưa hình dung được cái chuyện 'hẹn hò tình cờ' này."

Ôi trời ơi, mắt cô ấy đang nheo lại. Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp...

"Ừ thì, mẹ nó, anh phải nghĩ cái gì đây? Đâu phải là ngày nào cũng có phụ nữ từ khắp nơi đổ về rủ anh đi hẹn hò đâu, nên anh không biết là cô ấy muốn tối nay là một buổi hẹn hò. Cô ấy nói đó là cơ hội để nói nhiều hơn về công việc!"

"Và điều gì đã khiến anh nhận ra vậy?"

Khuôn mặt của Draco đỏ bừng khi nhớ lại ký ức đó và đôi mắt của Hermione bằng cách nào đó lại nheo lại hơn nữa.

"Cô ấy đã đề cập rằng cô ấy sống gần đó, và anh hoàn toàn có thể... cùng cô ấy về nhà."

Sự im lặng dày đặc, đáng ngại đáp lại câu nói này. Draco muộn màng nhận ra rằng sự im lặng của Hermione cho thấy cô cần hắn giải thích thêm.

"Tất nhiên là anh đã cho cô ấy biết rằng anh... không độc thân," hắn vội vàng nói. "Và anh đã nói với cô ấy là anh đang quen em, nhắc tên trực tiếp luôn ấy."

Những lời đó làm nét mặt Hermione dịu đi đôi chút, nhưng cô vẫn tiếp tục. "Anh có định nói cho em biết người đó là ai không, hay là em cần phải đoán đây?"

"Bones. Susan Bones."

"Ồ! Em thích Susan! Cô ấy luôn rất xuất sắc trong công việc của mình," Hermione rạng rỡ nói. Nhưng sau đó biểu cảm của cô thay đổi ngay tức khắc, và Draco cũng nhận ra cách mà mặt cô đột nhiên cúi xuống, ánh mắt cô hướng xuống sàn nhà. "Cô ấy khá xinh đẹp," cô nói nhẹ nhàng.

"Hả?"

"Susan khá xinh đẹp," Hermione lặp lại yếu ớt.

"Chuyện đó thì có liên quan gì?"

Hermione nhún vai, nhưng vẫn không nhìn Draco. "Không có gì, em cho rằng việc một người phụ nữ như cô ấy theo đuổi anh là điều khá hợp lý."

Draco cau mày. "Đừng có nói linh tinh thế Granger. Anh đâu có muốn chuyện đó xảy ra. Ngay khi anh nhận ra ý định thực sự của cô ấy, anh đã nói rằng anh không muốn điều đó rồi. Tại sao việc cô ấy khá xinh đẹp lại quan trọng vậy?"

"Vậy là anh đồng ý rằng cô ấy khá xinh đẹp, đúng không?"

"Đừng nhét chữ vào miệng anh, anh đâu có nói thế," Draco bực tức nói.

Hermione lại nhún vai nửa vời, trông có vẻ hơi thất vọng. Sự im lặng kéo dài giữa họ và Draco bắt đầu tự hỏi liệu sự trung thực có phải là điều đúng đắn trong tình huống này hay không. Có vẻ như hắn chỉ đang gây ra nhiều rắc rối hơn, khi đến đây và phạm sai lầm bằng cách trút hết tâm can như một học sinh năm Ba đầy lo lắng.

Tại sao Granger lại bẫy hắn như vậy? Draco đang ở đây, phải không? Hắn không hề làm tình với một con nhỏ ngẫu nhiên nào đó chỉ vì cô gái đó nở một nụ cười với hắn. Cô thực sự coi thường hắn đến vậy sao?

Không, Draco nhận ra, cô đang coi thường chính mình.

Hắn thực sự không giỏi những việc này, nhưng vì Granger, hắn có thể thử. Draco vươn tay tới và nắm lấy một tay cô, khiến cô phải nhìn vào hắn.

"Anh chưa nói đủ với em, phải không?" hắn nhẹ nhàng hỏi.

Cô ngơ ngác nhìn lại, nên Draco nói rõ hơn. "Rằng em rất xinh đẹp."

Anh yêu em.

Mặt Hermione đỏ bừng. "Đó không phải là điều em... ý em là, anh không cần phải... ý em là, cảm ơn anh," cô lắp bắp và lại nhìn đi nơi khác. Draco, không dừng lại, đặt một tay dưới cằm cô và ép cô ngẩng mặt lên.

"Em rất đẹp."

Lần này cô đảo mắt, nhưng Draco nhận ra chủ đích của hành động này, một sự đánh lạc hướng để che giấu cảm xúc thật của cô. Người phụ nữ đáng kinh ngạc này luôn được nghe về sự thông minh, cao thượng, dũng cảm của mình... Draco linh cảm rằng có một đặc điểm khác mà đôi khi cô mong muốn được nghe khi người khác nhắc đến tên mình. Ký ức về cuộc trò chuyện của họ sau buổi khiêu vũ nhiều tháng trước hiện lên trong tâm trí hắn: "Tôi rất muốn có một người coi tôi hơn một con nhỏ mọt sách thông minh, người sẽ mang hoa cho tôi hoặc đưa tôi đi hẹn hò".

"Đủ rồi, đứng dậy đi." Draco đột nhiên nói.

"Tại sao?" cô thận trọng hỏi.

"Giúp anh giải trí đi."

Hermione giận dữ và khoanh tay lại, nhưng vẫn đứng dậy khỏi ghế. Cô nhướng mày chờ đợi khi nhìn hắn. Draco cũng đứng lên, cao hơn hẳn thân hình nhỏ bé của cô. Hắn nắm lấy tay cô và kéo cô vào phòng ngủ, sau đó kéo cô đến trước tấm gương dài và bước ra phía sau cô.

"Có vẻ như anh đã là một gã bạn trai thờ ơ," hắn dài giọng. Hắn vén tóc cô qua một bên vai và hôn lên cổ cô. Hắn muốn ngấu nghiến làn da của cô, hắn nghiện hương vị của cô, nhưng hắn biết rằng sự kiên nhẫn là điều cần thiết.

"Nếu người phụ nữ mà anh đang quen không tin vào vẻ đẹp của chính mình, thì anh đã thất bại hoàn toàn rồi," hắn thì thầm, rồi nhẹ nhàng cắn vào dái tai cô. Hắn thấy cô rùng mình và di chuyển bàn tay mình từ cánh tay xuống để đặt trên hông cô.

"Em thật đẹp," hắn lặp lại, rồi nhẹ nhàng kéo áo cô lên, giúp cô cởi nó qua đầu. Tiếp theo, hắn cởi móc áo ngực của cô, trượt dây đai xuống và hôn lên vai cô.

"Để anh cho em thấy," Draco thì thầm, rồi đi vòng qua đứng trước mặt Hermione. Hắn lướt nhẹ những ngón tay mình xuống một bên mặt cô, rồi lướt chúng trên môi cô, môi cô tách ra ngay lập tức khi hắn chạm vào nó. Cô làm hắn ngạc nhiên khi cô há miệng to ra và mút lấy ngón tay trỏ của hắn. Chiếc quần của hắn trở nên chật cứng khi nhìn thấy cái miệng xinh đẹp của cô quấn quanh ngón tay hắn.

"Bé ngoan," hắn thì thầm và cô mỉm cười. Cuối cùng thì, hắn nghĩ, không còn mấy câu nói ngớ ngẩn từ miệng cô gái này nữa.

Cô phù thủy xinh đẹp của hắn.

Draco rút ngón tay ra khỏi miệng cô để cả hai tay có thể nhẹ nhàng vuốt ve và xoa bóp ngực cô. Hermione rít lên một hơi khi hắn chạm vào, đôi mắt nhắm nghiền.

"Chúa ơi, anh có thể làm điều này cả ngày. Granger, ngực của em thật tuyệt vời."

Hắn cúi xuống và ngậm một núm vú vào miệng. "Đẹp quá," hắn thì thầm trên ngực cô, thích thú với cách hắn khiến cô thở hổn hển. Draco quỳ xuống trước mặt cô để cởi bỏ những món đồ còn sót lại trên người cô. Với Hermione trần trụi trước mặt, hắn không lãng phí thời gian và ngay lập tức liếm và hôn vào đỉnh đùi cô. Merlin, hắn thích được nếm cô như thế này, cô luôn ra nhanh một cách đáng kinh ngạc. Cảm nhận được lưỡi của hắn, Hermione nhanh chóng nắm lấy tóc hắn và hét lên sung sướng. Hắn hy vọng cô đã nhìn thấy tất cả những điều này trong tấm gương phía sau hắn.

Draco nghển cổ lên nhìn cô. "Làm sao mà anh có thể chú ý đến người phụ nữ khác khi anh đã có em rồi chứ?"

Vẫn thở dốc và sắp đạt cực khoái, cô chỉ lắc đầu. Draco đứng dậy và ôm cô vào lòng.

Cuối cùng cô cũng có thể nói thành lời. "Bởi vì anh quá... quá đẹp mã! Ý em là... Merlin ơi... anh đã tự nhìn chính mình chưa? Em... ừm, em nghĩ là em cũng khá dễ nhìn, nhưng khi ở cạnh anh..."

Mặc dù điều này ảnh hưởng khá nhiều đến cái tôi của Draco, nhưng nó khiến hắn hoàn toàn không thoải mái khi cô cảm thấy có một sự chênh lệch lớn giữa nhan sắc của họ.

"Bao nhiêu lần nữa đây? Anh phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây?" hắn nói bằng giọng thất vọng, và cô ngước nhìn hắn, mắt mở to.

Draco lùi lại và bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.

"Có vẻ như em vẫn chưa học được gì. Thật may mắn, anh là một giáo viên rất kiên nhẫn."

Khi hắn cũng trần truồng trước mặt cô, hắn trừng mắt nhìn cô. "Lên giường... đi," hắn hạ giọng ở cuối câu.

Khi Hermione đã đặt lưng xuống đầu giường và co đầu gối lên ngực cô, Draco lắc đầu.

"Bỏ chân xuống, Granger, em dám trốn à," hắn ra lệnh, vẫn đứng ở chân giường.

Cô thở ra một hơi phẫn nộ và hếch cằm lên, nhưng vẫn làm theo. Draco liếm môi trước cảnh tượng trước mắt. Hắn sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng choáng váng, kể cả khi nếu đó là điều cuối cùng hắn làm.

Của mình.

Đôi mắt hắn quét khắp cơ thể khỏa thân của cô, dành thời gian để ghi nhớ từng centimet trên làn da cô. Được phô bày ra trước mặt hắn như một bữa tiệc ngon lành, dương vật của hắn đang gào lên, đòi được xuất trận ngay lập tức.

Nhưng chuyện lần này cần phải là về Hermione.

Draco lại đưa lưỡi lướt qua môi mình, nhưng lần này chậm hơn, đảm bảo rằng hắn luôn dán mắt vào cô. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại hướng về phía ngực cô, khi nó lên xuống nhanh chóng.

"Anh đang làm gì thế?" cô hỏi, giọng đầy lo lắng, ánh mắt đầy thắc mắc.

Draco nhún vai, giả vờ thờ ơ. "Minh chứng một thực tế đơn giản." hắn vòng một tay quanh thằng nhỏ đang cương cứng của mình và vuốt ve nó một cách chậm rãi. "Em không cần phải nói gì đâu, anh đã có mọi thứ anh cần ở ngay trước mắt rồi."

Hắn nhận thấy cổ họng cô đang lên xuống và cô thở ra run rẩy khi đôi mắt nâu của cô tập trung vào cách tay hắn tự hành xử. Draco tập trung vào các vùng khác nhau trên cơ thể cô để thưởng thức trong khi hắn tự thỏa mãn bản thân, cố gắng giải tỏa phần nào sự căng cứng sau khi nếm cô. Đôi mắt của cô, đôi môi đầy đặn của cô, đường cong của vai cô, bộ ngực của cô, hông cô, đùi cô, bắp chân cô... "Đẹp quá," hắn nói với giọng kinh ngạc, tăng tốc độ lên một chút khi hắn cắn môi mình.

Môi cô hé mở và cô vặn vẹo dưới cái nhìn mãnh liệt của hắn. "Anh không cần phải làm điều này chỉ để khiến em cảm thấy dễ chịu hơn đâu mà," cô nói một cách yếu ớt.

"Im đi và dang rộng chân ra."

Câu ra lệnh mạnh mẽ và đột ngột của hắn khiến miệng cô há hốc khi hai chân cô mở ra. Draco đấu tranh với mong muốn được chiếm hữu cô ngay lập tức.

Của mình.

Hắn phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào khi nhìn thấy nơi ẩm ướt, lấp lánh của cô và thậm chí di chuyển tay hắn nhanh hơn. Cô cũng đang thở hổn hển, mặc dù hắn là người chạm vào bản thân, và hắn nhìn thấy hai bàn tay của cô đang siết chặt thành nắm đấm ở hai bên.

"Em không chịu đựng được nữa rồi, làm ơn chạm vào em đi!"

Hắn lập tức bỏ tay ra. "Ôi cảm ơn Merlin..." Draco rên rỉ và cuối cùng bò lên người cô. "Em... đã... tin... anh... chưa?" hắn thì thầm vào miệng cô giữa những nụ hôn.

"Vâng, vâng, anh giỏi thuyết phục lắm, giờ xin anh hãy vào trong em đi," cô sốt ruột nói. Anh yêu em.

"Như em mong muốn."

Sau đó, khi cô gần như ngã gục trong vòng tay hắn, Draco kéo cô lại gần và vùi mặt vào tóc cô.

"Malfoy?"

"Hửm?"

"Cảm ơn anh."

Anh yêu em.

Draco không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn. Hắn biết mình không nên hỏi gì. Hắn biết nó nghe có vẻ ngớ ngẩn, than vãn và thảm hại. Nhưng hắn cần phải biết.

"Weasley có thường xuyên khen ngợi em không?"

Hắn vừa cảm nhận vừa nghe thấy tiếng thở dài thoát ra từ miệng cô.

"Em nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất cho việc này."

"Việc gì?"

Hermione ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Để xua đuổi bóng ma của những mối quan hệ trong quá khứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro