CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chuyến đi dạo ngắm cảnh qua khu rừng bị phù phép để đến khu thuộc địa xa xôi nghe có vẻ rất tuyệt về mặt lý thuyết, nhưng thực sự – Draco trầm ngâm chua chát – nơi này có nhất thiết phải là một khu rừng với mùa đông vĩnh cửu không? Hắn thở dài lần thứ một nghìn rồi thọc tay sâu hơn vào túi áo khoác.

Giờ đang là tháng Tám nhưng họ vẫn phải mặc nhiều áo ấm và yểm Bùa Ấm lên cơ thể khi lê bước qua tuyết như thể đang giữa tháng Mười Hai. Draco có thể gắt gỏng bao nhiêu tùy thích, nhưng tình huống này hoàn toàn là lỗi của hắn. Hắn là người đã đề cập đến khu thuộc địa này và đôi mắt của Granger đã sáng lên như một đứa trẻ vào buổi sáng Giáng sinh, vì vậy tất nhiên hắn phải chấp nhận yêu cầu cuốc bộ đến nơi đó của cô.

Hắn thực sự vô vọng.

Hắn đã cau có kể từ khi họ Độn thổ đến bìa rừng, một địa điểm gần Loiret để thăm khu thuộc địa cổ xưa được Bộ Pháp thuật nước Pháp bảo vệ rất nghiêm ngặt. Khoảng một thế kỷ trước, các quan chức đã thiết lập các rào chắn xung quanh phần lớn khu rừng để ngăn chặn các pháp sư ra vào và phá hoại môi trường sống tự nhiên. Mặc dù các nàng tiên không còn có nguy cơ bị bắt cóc để bán ra chợ đen một cách bất chính, nhưng các kết giới vẫn được giữ lại nhằm tôn trọng sự riêng tư của thuộc địa cũng như thời tiết lạnh giá đặc trưng của nó.

Mặc dù điều đó rất ổn và tốt cho các nàng tiên (và tất nhiên, khiến trái tim siêu nhân hậu của Granger bùng cháy vì hạnh phúc khi nghĩ đến những sinh vật mùa đông này đang được bảo vệ rất tốt), điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ phải đi bộ hai dặm qua tuyết để đến và xem cái gọi là kỳ quan tuyệt diệu này.

Draco dành phần lớn chuyến đi lạnh giá để nghĩ về tất cả những điều hắn muốn làm, chẳng hạn như vùi mình vào giữa hai chân của Granger. Không phải là hắn đã không làm việc đó vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối, hay bất cứ khi nào họ không đi tham quan và dạo chơi ở Paris. Việc không phải lo lắng về những điều phiền toái như công việc, nghĩa vụ xã hội hoặc gia đình đã giúp hắn có nhiều thời gian và năng lượng cho những hoạt động thú vị như vậy. Chúa ơi, và Granger quá tuyệt vời. Cô đã bắt đầu thử mọi tư thế mới và họ đã làm tình với nhau trên mọi món đồ nội thất trong căn phòng đến nỗi Draco sẽ không bao giờ có thể nhìn vào chiếc ghế dài nữa mà không cảm thấy thứ trong quần hắn cứng lên. Chỉ cần một lời thì thầm đơn thuần về một thứ gì đó sáo rỗng như "s'il vous plait (làm ơn)" đã khiến cô ướt đẫm và dang rộng chân ra. Hắn đã vài lần cố gắng ngân nga tiếng Pháp khi ở bên trong cô, nhưng sự đê mê khi đó khiến hắn hầu như không nói được tiếng Anh tử tế chứ đừng nói là tiếng Pháp.

Và Merlin ơi, còn bộ đồ màu xanh lục đầy gợi cảm mà cô đã mặc cho hắn xem thì sao? Chắc chắn đây là điều ngạc nhiên lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Tóm lại thì, chiều nay Draco đã cố gắng hết sức để chỉ càu nhàu ở mức tối thiểu, kẻo hắn sẽ chọc giận Hermione và bỏ lỡ cơ hội chơi vật nhau với cô trên một chiếc ghế khác vào tối nay.

Cô phù thủy đi cạnh hắn đang sôi sục trong sự mong chờ đầy háo hức. Má cô ửng hồng vì lạnh, những lọn tóc xoăn thoát ra khỏi chiếc mũ len, đôi mắt sáng trong cái lạnh mùa đông khi cô chăm chú theo dõi bản đồ đường đi. Cô trông rất đáng yêu với chóp mũi ửng đỏ ấy. Anh yêu em.

Thấy chưa? Vô vọng.

Những cây linh sam cao chót vót phủ đầy tuyết của khu rừng rậm rạp tạo ra bóng tối bao trùm mọi thứ và che khuất ánh nắng chiều muộn. Nhưng bóng tối đó rất có ích khi họ đi vòng qua một khúc quanh của con đường, dẫn vào một khoảng đất trống.

"Ôi trời..." Hermione ngừng thở.

Mặc dù trước đó họ vừa bị bao quanh bởi những cái cây tối tăm, nhưng giờ đây họ đã được vây quanh bởi những ánh sáng lấp lánh màu vàng. Ngay cả Draco cũng phải thừa nhận, mặc dù miễn cưỡng, rằng cảnh tượng trước mắt rất ngoạn mục. Những nàng tiên nhỏ sáng lấp lánh và nhảy múa khắp nơi, một số bay từ cây này sang cây khác trong khi những nàng tiên khác vẫn giữ nguyên vị trí, đập cánh tại chỗ. Những âm thanh vo ve trầm thấp xuyên qua sự tĩnh lặng của khu rừng vốn chẳng có tiếng động gì ngoại trừ hơi thở lạnh lẽo của Draco và Hermione.

"Thật... thật tráng lệ," cô thì thầm trong sự kinh ngạc và cẩn thận bước về phía trước. Draco chần chừ, không chắc các nàng tiên sẽ đón nhận sự hiện diện của con người. Hermione nhích lại gần khu vực rộng lớn đó, dường như vô tận bắt đầu từ nền rừng và trải dài ra xung quanh, tạo ra một tán ánh sáng rực rỡ.

Một vài nàng tiên tò mò bay tới quanh cô, còn Hermione cười khúc khích và đứng yên như tờ hướng dẫn đã ghi. Chúng bay vòng quanh đầu cô trong giây lát rồi quay trở lại tổ an toàn.

Cứ sau vài giây, các nhóm sinh vật nhỏ lại thực hiện điệu nhảy nhỏ tương tự này quanh đầu Hermione, tạo ra một vầng hào quang ngắn. Cô cố gắng đứng bất động, nhưng nhanh chóng bật cười trước những sinh vật nhỏ đang có ý định kiểm tra cô và bay đi.

"Malfoy, đây!" Hermione bất ngờ ném chiếc ví đính cườm của mình về phía hắn và hắn bắt lấy nó một cách dễ dàng. "Chụp ảnh cho em."

Hắn lục lọi chiếc túi đã được nới rộng bên trong bằng ma thuật của cô, gạt những thứ giống như vài cuốn sách, lọ thủy tinh, một quả táo và một đôi găng tay dự phòng sang một bên trước khi lấy ra chiếc máy ảnh của cô.

Hắn nhanh chóng chụp vài tấm cho cô rồi hạ máy ảnh xuống. Cô vẫn đang cười, nửa quay người khỏi hắn để quan sát những người bạn mới của mình. Nhưng Draco không thể rời mắt khỏi cô. Hắn hy vọng cô sẽ biến mấy bức ảnh này thành mấy bức ảnh ma thuật, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không nghĩ rằng có thể ghi lại vẻ đẹp của cô trong khoảnh khắc này bằng một thứ tầm thường như một bức ảnh. Phép thuật xung quanh họ chẳng là gì khi so với cô.

Thanh khiết trong ánh sáng thần tiên, làn da trên khuôn mặt cô bừng sáng với nụ cười hạnh phúc chân thật đến nỗi ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự ấm áp của nó dưới cái lạnh của không khí. Hermione là hiện thân của niềm vui thuần khiết.

Đến lúc rồi. Hắn nên nói với cô ngay bây giờ. Một mình trong khu rừng bước ra từ một cuốn truyện, được bao phủ bởi tuyết đầy mê hoặc và ánh sáng thần tiên, Draco chắc chắn không thể tìm được một khung cảnh hoàn hảo hơn.

Nhưng cả chân lẫn miệng hắn đều không thể cử động.

Thằng hèn.

"Đến đây!" cô nói, phá vỡ suy nghĩ của hắn. "Chúng ta cùng nhau chụp một bức đi!"

Cô cầm lấy chiếc máy ảnh khi hắn đến gần và sử dụng Bùa Di chuyển, khiến nó lơ lửng cách họ vài feet.

"Em hy vọng anh có khả năng thể hiện biểu cảm khác hơn là sự chế nhạo hay cau có đấy," cô trêu chọc khi hắn quàng tay qua vai cô.

Draco chế giễu. "Thật mồm mép. Cũng may là anh biết cách khiến em phải im miệng." Hắn nhếch mép cười và hôn cô, nhanh chóng biến nó thành một nụ hôn sâu bằng cách nhanh nhẹn di chuyển lưỡi dọc theo rồi lướt qua môi cô. Cô phá lên cười và đánh vào vai hắn.

"Đồ khốn! Đó là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp cùng nhau mà!"

Draco nhướng mày. "Tốt hơn hết là nó nên được đặt ở chính giữa lò sưởi nhà em để mọi người có thể chứng kiến cảnh anh đang mút mỏ em."

Cô trợn mắt và đỏ mặt. Đến lúc rồi. Hắn nên nói với cô ngay bây giờ, khi cô đang đứng trong vòng tay hắn, mỉm cười thật xinh đẹp với hắn. Draco nhìn xuống đôi mắt ấm áp của cô và cố gắng nói ra lời muốn nói. Nhưng hắn vẫn không thể nói ra.

Một cảm giác tuyệt vọng khủng khiếp bao trùm lấy Hắn. Hắn là một tên thất bại đáng thương phải không? Một kẻ hèn nhát khốn khổ. Chẳng là gì ngoài một tên Tử thần Thực tử đáng khinh, không thích hợp để sống ở thế giới này. Hermione sẽ tốt hơn nếu rời bỏ hắn. Họ liệu có thể cùng nhau hy vọng vào một tương lai nào đây? Họ không hợp để trở thành một cặp vợ chồng. Hắn đã đối xử với cô một cách khủng khiếp trong những năm họ còn đi học, thực sự khủng khiếp. Hắn không thể rũ bỏ ký ức về khuôn mặt thời bé của cô đang vỡ vụn vì đau đớn khi hắn ném từ "Máu bùn" đầy tùy tiện và tàn nhẫn về phía cô.

Lồng ngực hắn tràn ngập không khí lạnh buốt và băng thì chạy khắp huyết quản. Và đèn đã tắt từ khi nào vậy?

Draco lắc đầu như muốn xua tan ý nghĩ của hắn và nhận ra Hermione đã bước ra khỏi vòng tay hắn. Cô nhanh chóng cất chiếc máy ảnh của mình đi và rút đũa phép ra. Hắn nhìn xung quanh, hoang mang khi khu rừng đột ngột chìm vào bóng tối, như thể một tên khổng lồ cầm đũa phép đã tung ra một bùa Nox ảnh hưởng đến toàn bộ thuộc địa. Các nàng tiên đã đi đâu mất rồi?

"Draco," Hermione run rẩy nói. "Draco, lấy đũa phép ra."

Hắn lập tức làm theo, cảnh giác trước sự sợ hãi trong giọng nói của cô.

Khi đó cảm giác tuyệt vọng càng tăng lên, trở nên sắc nét và chân thực hơn. Hắn thật quá thảm hại phải không? Tâm trí hắn quay trở lại hình ảnh khuôn mặt sợ hãi và méo mó của ông Ollivander khi ông co giật và hét lên dưới cây đũa phép của Draco, trong khi Chúa tể Hắc ám cười toe toét và đe dọa Draco sẽ phải chịu đựng thứ còn tồi tệ hơn nhiều nếu hắn không tuân theo lời gã. Quá nhiều đau đớn... quá nhiều sự sợ hãi... hắn đã rất sợ... Chúa tể Hắc ám sẽ giết hắn, giết mẹ hắn...

"Draco!" Giọng nói của Hermione vang lên. "Draco, nghe em nói này! Anh có triệu hồi được Thần hộ mệnh không?"

Giám ngục. Đám Giám ngục đang ở gần.

Draco cố gắng chống chọi với nỗi đau đang ngày càng gia tăng và cố gắng tập trung vào cô gái trước mặt mình. Nếu tình huống không quá nghiêm trọng, hắn đã có thể cười một cách mỉa mai khi nhiều ký ức hiện lên sau mí mắt hắn. Ký ức về việc đổ mồ hôi tại một trong những phòng khách ít được sử dụng của Trang viên, trong khi cây đũa phép của hắn tạo ra những đám mây lớn nhưng không có hình dạng rõ ràng. Hắn đã làm lãng phí thời gian của một người đàn ông chắc chắn có nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn là phải dạy một thằng học sinh ngu dốt cách tự bảo vệ mình.

"Đằng nào trò cũng phải thi triển thôi, Draco, để bảo vệ chính mình."

"Bây giờ bọn Giám ngục đã tuân theo Chúa tể Hắc ám rồi, điều này thật vô nghĩa."

"Trò đã nhầm nếu nghĩ rằng những sinh vật đó biết chút gì về lòng trung thành. Thử lại đi."

Nhưng bất chấp sự kiên nhẫn của Severus Snape trong suốt một mùa hè trước năm thứ Sáu, Draco chưa bao giờ thấy bùa chú của mình tạo ra một hình dạng rõ ràng. Thay vào đó, hắn đã quan sát Thần hộ mệnh của Snape dễ dàng chạy quanh mình, một loài vật thú vị và kỳ lạ, sau đó tiêu tan nhanh chóng.

Draco lắc đầu từ bên này sang bên kia để tự kéo mình trở lại hiện tại. "Có, ý anh là... nó không có hình dạng cụ thể, nhưng anh biết câu thần chú."

Hermione nắm lấy tay hắn khi họ chạy ngược trở lại con đường. Họ chưa đi được bao xa thì Draco nhận thấy những hình thù màu đen lướt qua trong tầm nhìn ngoại vi của hắn, di chuyển dọc theo những cái cây ở hai bên.

"Expecto Patronum!" Hermione hét lên và một con rái cá trong suốt lao ra, lao vào đám sinh vật ở hai bên. Đám bên phải họ chạy tán loạn sau khi bị sinh vật ánh sáng xua đuổi.

Nhưng vẫn còn rất nhiều. Quá nhiều. Hermione thở hổn hển và họ dừng lại đột ngột khi bọn Giám ngục xuất hiện ngay phía trước, chặn đường họ. Cô bị giật mình và mất tập trung khiến hy vọng của Draco vụt tắt khi con rái cá biến mất. Sinh vật bảo vệ của họ đã biến mất khi họ bị bao vây.

Và hắn thấy lạnh, tới mức tê cóng. Tốt nhất là cứ nằm đây và chịu chết. Giống như Crabbe. Crabbe đã chết và đó là lỗi của Draco. Hắn cũng phải chết. Vô hồn, giống như đôi mắt của Crabbe khi rơi vào Lời nguyền Quỷ lửa...

"Expecto... expect... expecto patronum!" một giọng nói vang lên và bàn tay của Hermione co giật, kéo hắn trở lại hiện tại đáng sợ không kém. Lần này, một làn hơi trắng đục trào ra từ cây đũa phép của cô, và bàn tay cô trong tay hắn bắt đầu run rẩy.

Không, hắn cần cô phù thủy tốt bụng, dũng cảm của mình phải mạnh mẽ. Nhưng khuôn mặt của Hermione đã trở nên tái nhợt và cánh tay cầm đũa phép của cô buông xuống. Bọn Giám ngục bay đến gần hơn, bị tấm khiên mù sương giữ lại trong chốc lát, nhưng nó nhanh chóng mờ đi và tan biến, để lại Draco và Hermione trong một khoảng không trống vắng.

Bàn tay khập khiễng của Hermione rơi khỏi tay hắn khi cô khuỵu xuống. Cô bắt đầu thút thít. "Không, làm ơn... làm ơn... chúng tôi đã tìm thấy nó... nó là đồ giả... nó là đồ giả..."

Trái tim Draco tan vỡ khi hắn nhận ra ký ức nào đã khiến cô đau khổ đến mức này. Và hắn đã làm điều đó... hắn đã làm điều đó với cô. Hắn đã ở đó vào đêm ấy, trong phòng khách của nhà hắn, vì Merlin, và dì của hắn... và hắn đã đứng nhìn và không làm gì cả.

Hắn có thể làm gì đó bây giờ.

Draco lao mình tới trước mặt Hermione và chĩa cây đũa phép của mình vào bọn Giám ngục đang tiến tới. "Expecto Patronum!"

Không có gì cả. Sau đó hắn nhớ đến phần thứ hai của câu thần chú: hắn phải nghĩ đến kỷ niệm hạnh phúc nhất của mình.

Mẹ kiếp.

Phải có điều gì đó từ thời thơ ấu của hắn đủ khiến hắn hạnh phúc, nhưng gần đây những ký ức đó dường như bị hoen ố trong tâm trí hắn, như thể chúng đã thuộc về cuộc đời của người khác.

Sự tồn tại của hắn chẳng khác nào sự diệt vong và u ám không hồi kết từ năm hắn mười sáu tuổi cho đến năm ngoái. Mắt hắn nhìn sang bên trái, nhìn người phụ nữ đang co rúm trên mặt đất. Hạnh phúc của hắn, mọi thứ của hắn. Tuy nhiên, hắn lại không thể bảo vệ cô... hắn đã làm cô thất vọng một lần nữa. Làm sao hắn có thể nghĩ mình sẽ xứng đáng với cô cơ chứ? Hắn chưa bao giờ cứu được cô, hắn không có khả năng thực hiện hành động đó.

"Granger... Granger, làm ơn..." hắn nói một cách yếu ớt. Hắn đã ngồi xuống bên cạnh cô, và ôm lấy thân hình mềm nhũn của cô trong vòng tay mình. Cô đã ngất đi và lúc này, những sinh vật hôi hám ấy đang ở phía trên họ. Đi vòng quanh, áp sát, sẵn sàng tấn công và làm thịt họ.

Hắn nhắm mắt lại và nghĩ về nụ hôn đầu tiên của họ, cách đây nhiều tháng trên hành lang tối tăm của nhà cô. "Expecto Patronum!"

Một tấm khiên mù sương giống như nỗ lực gần nhất của Hermione lao ra, nhưng khiến Draco yếu đi và thở hổn hển. Đám Giám ngục dừng lại một lúc rồi gạt nó sang một bên.

"Hermione... làm ơn... anh cần em... Hermione... tỉnh lại đi, em phải tỉnh lại đi!"

Nhưng hắn không nhận được phản hồi nào và hắn cảm thấy có thứ gì đó tóm lấy cánh tay trên của mình và kéo hắn ra khỏi cô. Hắn chỉ có một mình, luôn một mình. Cô sắp chết. Họ sắp chết. Mọi người sẽ thương tiếc cô và đổ lỗi cho hắn, và đúng là như vậy. Tất cả đều là lỗi của hắn, mọi thứ đều là lỗi của hắn... và hắn vẫn chưa nói với cô. Cô sẽ chết và không bao giờ biết được rằng Draco yêu cô. Hắn yêu cô rất nhiều và ý nghĩ không bao giờ gặp lại cô, không bao giờ nghe thấy tiếng cười rạng rỡ của cô, không bao giờ cảm nhận được sự đụng chạm của cô trên da hắn, xé toạc làn sóng đau buồn đang xuyên qua cơ thể hắn.

Vậy hãy để đám Giám ngục đưa hắn đi. Nếu cô không còn thuộc về thế giới này nữa thì hắn cũng không muốn.

Thật đáng tiếc, phải không? Thật tiếc cho những điều mà họ chưa bao giờ trải qua với nhau phải không? Chỉ vừa mới đây thôi, họ đã chụp bức ảnh đầu tiên cùng nhau, đêm nọ thì họ đã có điệu nhảy đầu tiên với nhau. Họ sẽ bỏ lỡ bao nhiêu kỷ niệm và lần đầu tiên khác đây?

Một hình ảnh chợt hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn, và trong một giây Draco nghĩ có lẽ hắn đã rời khỏi khu rừng. Một hình ảnh hữu hình nổi bật đến mức như thể hắn đã vừa mới trải qua nó, như thể hắn vừa được sống trong ý nghĩ đó vậy.

Cô sải bước về phía hắn, rạng rỡ với niềm vui không thể kiềm chế, khoác lên người chiếc váy trắng và tay cầm một bó hoa. Nụ cười rạng rỡ của cô càng nở rộng hơn khi cô tiến đến và đứng đối diện với hắn. Cô đưa tay ra và nắm lấy tay hắn. Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên rõ ràng và mạnh mẽ khi cô nhìn hắn với niềm tự hào mãnh liệt và đọc những lời mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được từ bất kỳ ai, chứ đừng nói đến cô. "Em, Hermione, lấy anh, Draco..."

"EXPECTO PATRONUM!"

Tên Giám Ngục thả Draco xuống và lùi lại, và đồng bọn của nó cũng làm theo khi một sinh vật khổng lồ phóng ra từ đầu đũa phép của Draco. Hắn kinh ngạc nhìn sinh vật to lớn này phóng mình ra và lao tới, không, phải là bay, vào đám sinh vật trước mặt hắn. Bởi vì rồng không lao tới khi chúng đã có sẵn đôi cánh của riêng mình.

Draco giải phóng toàn bộ năng lượng ma thuật của mình và chỉ tập trung vào cảm giác hạnh phúc tràn ngập từ khung cảnh mà tâm trí hắn bằng cách nào đó đã gợi lên. Con rồng bay lên và vòng qua đám Giám ngục, nhốt chúng lại rồi gầm gừ và dang rộng bộ hàm lớn của nó. Mồ hôi chảy dài trên mặt hắn và cơ thể hắn run lên vì nỗ lực, nhưng hắn không thể và sẽ không bỏ cuộc. Không phải khi hắn đã được nhìn thấy điều tuyệt vời này, điều mà đã cứu sống hắn.

Draco hướng vị cứu tinh trong suốt của mình đi vòng quanh toàn bộ con đường rừng, không dừng lại hay nghỉ ngơi cho đến khi tất cả các sinh vật hắc ám rút lui, bị trục xuất khỏi nơi này. Đổ mồ hôi và run rẩy, hắn ngã xuống đất bên cạnh Hermione. Nhiệm vụ của con rồng đã hoàn thành, nó bay vòng quanh Draco và Hermione một lần nữa trước khi biến mất. Sau đó, một sự im lặng yên bình lại bao trùm, và Draco có thể nhìn thấy những ánh sáng của các nàng tiên từ xa.

Nhưng hắn đã mất hết sức lực. Toàn bộ chúng. Nguồn dự trữ phép thuật của hắn gần như cạn kiệt và hắn gục xuống bên cạnh Hermione. Họ không thể Độn thổ, ít nhất là trong một dặm rưỡi nữa. Khi hắn cảm giác mình sắp bất tỉnh đến nơi, Draco dùng mọi sức lực cuối cùng của mình và thi triển Bùa Ấm lên Hermione. Hy vọng thế là đủ, hắn liền ngất đi.

.

Draco đột nhiên tỉnh dậy và run rẩy, cơ bắp đau nhức. Hắn nằm nghiêng trên tuyết, một tay quàng qua cơ thể bất động của Hermione.

"Hermione!"

Sự hoảng loạn khiến adrenaline lan tỏa khắp tứ chi mệt mỏi của hắn khi hắn lê mình ngồi dậy. Hắn không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi cả hai đều bất tỉnh, nhưng màn đêm chắc chắn đã buông xuống trong rừng.

Draco chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo đến thế trong đời, và hy vọng việc sử dụng Bùa Ấm trong tuyệt vọng của mình ít nhất đã giúp được Hermione. Cô vẫn bất tỉnh với khuôn mặt tái nhợt hơn bao giờ hết. Đôi môi hồng hào thường ngày của cô giờ đây đã có màu xanh lạnh ngắt. Hắn thổi hơi ấm vào đôi bàn tay đang khum lại của mình và đặt chúng lên mặt Hermione, mong muốn giúp được gì đó cho cô. Ít nhất cô vẫn còn thở, mặc dù khi hắn sờ vào cổ tay cô, mạch cô đập rất yếu. Hắn cần phải hành động nhanh chóng.

Tâm trí của Draco quay cuồng khi hắn cố gắng chống lại sự mệt mỏi và co giật nhẹ của cơ thể. Họ đã ở ngoài trời lạnh quá lâu, và hắn cũng không chắc là bao lâu. Hắn không có kinh nghiệm điều trị chứng hạ thân nhiệt, nhưng biết rằng hắn phải đưa bản thân và Hermione ra khỏi khu rừng này nếu họ muốn sống sót.

Nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi.

Những ngón tay của hắn cuộn quanh chiếc túi đính cườm của Hermione. Chắc chắn phải có thứ gì đó trong này có thể giúp ích cho họ vào lúc này. Không có kỹ năng chữa bệnh với các trường hợp tiếp xúc lâu với các yếu tố nguy hiểm, thay vào đó, hắn tìm kiếm thứ gì đó để xoa dịu cái lạnh bên trong mà đám Giám ngục để lại. Người sói Lupin đó đã dạy họ điều gì nhỉ? Chocolate!

Tay hắn chạm vào hộp nấm truffle mà Draco đã ném vào khi Hermione hỏi hắn có muốn ăn vặt cho chuyến đi bộ của họ không. Hắn tham lam nhét một chiếc vào miệng, và mặc dù hắn cảm thấy hơi ấm quay trở lại bên trong, nhưng nó chẳng làm dịu đi cơn đau ở tứ chi phồng rộp bởi sự lạnh giá của hắn. Với cái đầu tỉnh táo hơn một chút, hắn cố gắng khiến Hermione tỉnh lại.

"Hermione... Hermione, làm ơn," hắn lắc nhẹ cô nhưng cô không tỉnh dậy. Draco cuộn đũa phép trong đôi bàn tay run rẩy của mình, quyết định rằng sẽ không khôn ngoan nếu thử dùng Rennervate với tình trạng yếu ớt của mình. Hắn thậm chí không thể đẩy miếng chocolate qua đôi môi nhợt nhạt của cô vì sợ cô sẽ bị nghẹn.

Mẹ kiếp. Giúp với, làm ơn, bất cứ ai.

Draco đưa mắt nhìn quanh khu rừng trống một cách tuyệt vọng. Cô cần được chăm sóc y tế, cả hai người họ đều cần, và sớm nhất có thể. Hắn nhìn xuống con đường phía trước họ và biết rằng chẳng có gì ở đó cả. Hắn sẽ phải bế cô ra khỏi đây để Độn thổ.

Hắn thận trọng đứng dậy và ăn một viên chocolate khác. Hắn dường như đã đủ khỏe để đi lại, nhưng biết rằng đó sẽ là một thử thách khi hắn phải vác theo cả Hermione lẫn chính hắn. Hắn ngồi xổm xuống, cởi áo khoác rồi kéo Hermione ngồi lên để quấn cái áo quanh cô. Nâng cô lên, cơ thể cô rũ xuống và dựa vào người hắn, mềm nhũn như một con búp bê rách, khiến hắn hơi loạng choạng nhưng không ngã.

"Cố lên nào, Granger," hắn thì thầm vào hư không. "Anh sẽ đưa em tới nơi an toàn."

Hắn cúi xuống và quàng một cánh tay cô qua vai, rồi bắt đầu thực hiện động tác vụng về và cõng cô như cõng một bao khoai tây.

Một bước. Thêm một bước. Và một bước nữa. Draco cố gắng di chuyển đôi chân của mình khi cõng Hermione theo cùng. Hắn liên tục nói chuyện với cô phù thủy bất tỉnh ở bên cạnh, tự hỏi liệu mê sảng có phải là triệu chứng của hạ thân nhiệt hay không.

"Granger, Granger, Granger... chỉ có em mới có thể biến cuộc tản bộ đến thuộc địa thần tiên thành một tình thế sinh tử thôi... Potter sẽ rất tự hào, mặc dù anh nghĩ em đang xâm phạm vào định mệnh của nó là vướng vào một hiểm họa chết người vì những lý do ngu ngốc... Đừng bao giờ nói rằng anh không làm cho cuộc sống của em trở nên thú vị hơn, em yêu... Ý anh là, Giám ngục... không thể thú vị hơn thế nữa phải không? Merlin ơi, trông em nhỏ như vậy mà lại khiến anh phải chật vật quá, Granger à... và không, anh không bảo em béo hay bất cứ thứ gì tương tự đâu... chỉ là hơi mệt một chút thôi, em yêu à... Thần hộ mệnh đó quả là rút cạn năng lượng của phù thủy em nhỉ...? Và đó chẳng phải thật hài hước sao? Anh đã triệu hồi thành công Thần hộ mệnh hữu hình đầu tiên của mình, và em thậm chí còn không thể nhìn thấy nó... thật... đáng tiếc... thật... chết tiệt... Granger... Hermione... chết tiệt, anh mệt quá rồi... còn xa quá, em biết đấy..."

Nhiều bước nữa. Nhiều lượng không khí lạnh ngắt tràn vào phổi hắn hơn nữa. Hắn phải tiếp tục di chuyển. Hắn phải đi thêm một dặm nữa. Vì cô, tất cả đều là vì cô. Cô là Hermione Granger, vì Salazar, và đây sẽ không phải là cách mà câu chuyện của cô kết thúc. Hermione Granger đã sống sót qua mọi thứ: đó là một sự thật của vũ trụ này. Cô sống sót sau khi chạm trán một con Tử xà, cô sống sót sau khi bị một đám Tử thần Thực tử truy đuổi trong Bộ, cô sống sót sau sự tra tấn của người dì độc ác của hắn, cô sống sót khi thoát khỏi Ngân hàng Gringotts, cô sống sót sau khi bị kẹt trong một căn phòng bị đốt cháy bởi Lời nguyền Quỷ lửa, cô sống sót sau khi bị một kẻ mặt rắn điên cuồng kiên quyết muốn phá hủy thế giới tự do... Cô sẽ không chết ở đây vì một điều tầm thường như cái lạnh của thời tiết.

Bước từng bước một. Hắn giơ cây đũa phép của mình lên để xem liệu có thể tạo ra hơi ấm nào không, nhưng ma thuật của hắn vẫn còn rất yếu. Hắn sẽ cần giữ lại từng chút ma thuật một nếu muốn hy vọng có thể Độn thổ để sống sót rời khỏi đây. Biển báo lối vào đường mòn vẫn chưa xuất hiện và tầm nhìn của hắn bắt đầu tối dần. Hắn lắc đầu để giữ cho mình tỉnh táo và cảnh giác. Tiến lên, tiến lên, tiến lên và ra ngoài. Vì Hermione, vì tương lai của họ.

Đôi mắt hắn dần nặng trĩu. Đôi chân hắn dần nặng trĩu. Mọi thứ ngày càng trở nên nặng trĩu và lạnh lẽo đến khó hiểu... nhưng không, không dừng lại. Hắn lắc đầu lần thứ một trăm. Giúp cô sống, giúp cô sống, cứu cô, cứu cô, cứu cô... Anh cần em, đừng đi, đừng đi vội, anh xin em, anh cần em, anh cần em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em.

"Lãng phí... lãng phí quá nhiều... thời gian không có em... quá nhiều năm... đáng lẽ đã có thể có nhiều năm... với em, Granger... tưởng tượng mà xem... tưởng tượng xem chúng ta đã có thể như thế nào... hạnh phúc... thật hạnh phúc với em... Hermione... anh mệt rồi... không thể làm điều này... mà không có em... Anh sẽ một mình... Anh không thể quay lại... ghét ở một mình... ghét việc không có em... nói chuyện với anh đi, làm ơn... Granger, làm ơn... cằn nhằn anh, bất cứ điều gì... cần nghe giọng của em... nếu chúng ta ra khỏi đây... Anh sẽ làm bất cứ điều gì... trở thành bất cứ điều gì vì em... đừng đi... đừng như thế này... làm ơn, em yêu..."

Draco không biết nói hay giữ im lặng và chỉ hít những hơi thở rời rạc sẽ khiến cơ thể hắn đau hơn. Đôi môi nứt nẻ của hắn đã lạnh cóng. Ngay khi không khí bắt đầu có cảm giác như dao đâm vào phổi hắn, bàn chân và đầu gối của hắn chạm vào một thứ gì đó cứng cứng. Hắn lao về phía trước nhưng vẫn đứng thẳng. Đường mòn! Họ đã tới được bìa rừng!

Draco cõng Hermione thêm vài bước nữa rồi thả cô xuống và ôm cô vào ngực mình. Hắn ôm chặt cô vào lòng, sử dụng cảm giác quen thuộc của cơ thể cô để xoa dịu những suy nghĩ hoảng loạn của hắn và tập hợp sức mạnh mình cần. Sự nhẹ nhõm khi tới được điểm Độn thổ đã tiếp thêm sức sống cho phép thuật của hắn và hắn nhắm mắt lại để tập trung. Draco tập trung từng thớ thịt của mình vào đích đến rồi siết chặt tay hơn và biến vào trong hư vô.

Xuất hiện một lúc sau trong hành lang sáng sủa của khách sạn, Draco quỳ xuống, Hermione cũng ngã xuống theo hắn. Lờ mờ, hắn nghe thấy một loạt những giọng nói lo lắng đang kêu lên hoảng hốt. Một bàn tay lay vai hắn, và khuôn mặt của nhân viên chăm sóc khách hàng hiện lên trước mặt hắn. Có phải hắn đang nằm ngửa không?

"Monsieur Malfoy! Monsieur Malfoy! (Ngài Malfoy! Ngài Malfoy!) Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngài có nghe thấy tôi nói không?!"

"Giám ngục... cứu... cô ấy... làm ơn... cứu cô ấy."

Hermione, anh yêu em.

Cơ thể của Draco bất động dưới đất khi bóng tối lại bao trùm lấy hắn.

.

Đèn vẫn quá sáng. Draco từ từ chớp mắt và cố gắng xác định mọi thứ xung quanh. Hắn đang nằm trên giường với một chiếc chăn mỏng dính được đắp lên người và mặc áo choàng bệnh viện. Đây chắc hẳn là bệnh viện Thánh Mungo.

"Chào mừng trở lại," một giọng nói gượng gạo vang lên ở bên phải anh và Draco quay đầu lại nhanh đến mức khiến cổ hắn suýt gãy.

"Khi anh đã có chút thời gian để bình tĩnh lại, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận lý do tại sao anh lại chọn tôi làm người liên lạc khẩn cấp thay vì mẹ của anh, hoặc có lẽ là bạn thân của anh, anh Theodore Nott," giọng nói điềm tĩnh của Lương Y Browning vang lên.

Draco lờ ông đi và ngồi dậy. Hắn không có thời gian cho việc này. Đầu hắn choáng váng trước chuyển động bất chợt đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn phải tìm Hermione.

"Bình tĩnh nào, Draco," Browning cảnh báo. "Anh đang ở bệnh viện thánh Mungo." Phát hiện tài tình quá đấy, ông già. "Và thuốc an thần của anh giờ đã hết tác dụng rồi."

Draco ném chăn ra và chuẩn bị đứng dậy, khiến Browning đứng bật dậy. "Draco, dừng lại! Anh định đi đâu vậy?"

Cút đi.

"Tôi ổn, tôi cần tìm cô ấy, ông có biết là...?"

Cánh cửa phòng bệnh mở ra và hai y sĩ mặc áo choàng màu xanh lá chanh nhanh chân bước vào. Có vẻ như Draco đang dưỡng bệnh tại một phòng riêng, điều đó có nghĩa là số tiền quyên góp thường xuyên của hắn cho bệnh viện thánh Mungo không phải là vô ích.

"À, anh Malfoy, xin chào. Bùa Chẩn đoán cho tôi biết rằng anh đã tỉnh. Tôi là Lương Y Benson và đây là..."

"Cô ấy ở đâu?" Draco cắt đứt màn giới thiệu tiếp theo chuẩn bị rơi ra khỏi miệng của Lương Y. Người đó mím môi và cau mày.

"Tôi sợ rằng tôi không thể..."

Draco nhảy ra khỏi giường và vươn người hết cỡ. "Cô ấy ở đâu?" hắn hét vào mặt người đàn ông. Liếc qua khóe mắt, Draco nhìn thấy Lương Y còn lại đang lấy cây đũa phép của cô ấy ra khỏi chiếc túi bên hông mình.

"Tôi không được phép cung cấp cho anh thông tin chi tiết về những bệnh nhân khác. Giờ thì, về phần anh..."

"CÔ ẤY ĐÂU RỒI? NÓI CHO TÔI BIẾT NGAY HOẶC TÔI THỀ LÀ TÔI SẼ...!"

"Anh Malfoy, nếu anh không bình tĩnh lại, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải trói anh lại!" Lương Y Benson đáp trả, hoàn toàn không hề bối rối trước tiếng la hét của Draco hay cách mà hắn đang tiến đến gần. Cây đũa phép co giật trong tay của Lương Y còn lại.

Draco lùi lại và ngồi phịch xuống mép giường, trừng mắt giận dữ nhìn hai Lương Y trước mặt. Hắn cảm thấy sự hiện diện của Lương Y Browning ở sau lưng mình. Nếu ông già đó dám nghĩ đến việc đặt một bàn tay an ủi lên vai hắn, Draco sẽ xé toạc nó ra.

"Anh đã sống sót sau một cuộc tấn công dữ dội của Giám ngục," Lương Y Benson tiếp tục với giọng điệu đều đều, như thể Draco chưa hề hét vào mặt ông ta vài phút trước. "Nguồn phép thuật dự trữ của anh đã bị cạn kiệt nghiêm trọng sau khi sử dụng Thần hộ mệnh, các Bùa Ấm và sau đó là để Độn thổ. Các Lương Y người Pháp đã chuyển anh đến đây gần như ngay lập tức và anh đã được gây mê trong suốt hai mươi tư giờ qua. Chúng tôi cũng đã điều trị tình trạng hạ thân nhiệt, mất nước và tê cóng nhẹ ở môi và tai của anh. Phép thuật của anh đã hồi phục hoàn toàn, các chi của anh cũng vậy. Lời khuyên chuyên môn của tôi là anh nên ở lại ít nhất sáu giờ nữa để cơ thể hồi phục hoàn toàn và..."

"Hãy thả tôi ra ngay bây giờ," Draco ngắt lời.

"Draco, tôi không nghĩ..." Lương Y Browning lên tiếng, nhưng Draco cắt ngang. "Ngay bây giờ. Hãy thả tôi ra."

Người phụ nữ chẳng buồn giới thiệu bản thân khi nãy đã triệu hồi một mẫu đơn và một chiếc bút lông. Cô ấy đưa nó cho hắn với một câu ngắn gọn, "Anh có thể ký vào đây để nói rằng anh đang yêu cầu xuất viện trái với lời khuyên của Lương Y dành cho anh."

Draco ký tên mà không thèm đọc chúng rồi ném lại cho người phụ nữ đó.

"Tuyệt vời," hắn cắt ngắn. "Tôi có thể tìm Hermione Granger ở đâu?"

Cả hai Lương Y đều bình thản nhìn hắn, nhưng Draco nghe thấy tiếng thở ngạc nhiên từ Browning phía sau hắn.

"Như tôi đã nói từ trước, tôi không thể cung cấp cho anh thông tin riêng tư về những bệnh nhân khác."

"Cô ấy còn sống không? Cô ấy ổn chứ? Làm ơn hãy đưa tôi đến gặp cô ấy, tôi..."

"Anh Malfoy, vì anh không phải là gia đình ruột thịt cũng như không được liệt kê là họ hàng thân thích, anh không có quyền biết bất kỳ thông tin nào liên quan đến cô Granger."

Vậy là cô còn sống, hay ít nhất là vẫn còn sống. Và cô đang ở đây, đâu đó trong bệnh viện. Máu của Draco sôi sục trước hai người lạ trước mặt hắn, những kẻ dám giảm mối quan hệ của hắn với Hermione xuống không còn gì. Có lẽ hắn có thể sử dụng tư cách nhà tài trợ của mình và đe dọa sẽ kiện bọn họ, nhưng một kế hoạch tốt hơn đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Hắn có một lá bài trong tay mà hai tên ngốc này không biết hắn đang sở hữu, và Draco định thả nó xuống ngay khi họ rời khỏi phòng.

"Được thôi," Draco lạnh lùng nói. "Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của người. Thật vui khi thấy cách mà Galleons của tôi được sử dụng trong tình huống này," hắn chế nhạo. Hai Lương Y rời đi mà không nói thêm lời nào, mặc dù Draco biết cô gái đó đã phải kiềm chế hết sức để không trợn mắt với hắn.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Draco chộp lấy cây đũa phép của mình. Hắn phải tập trung nếu muốn làm điều này một cách chính xác.

"Họ nói với tôi rằng anh đến cùng với một phụ nữ trẻ, rằng cả hai đều đã trải qua một cuộc tấn công của đám Giám ngục và bị phơi nhiễm với cái chạm của chúng, nhưng anh đã có thể Độn thổ cả hai đến nơi an toàn," Browning nói. "Draco, người phụ nữ đi cùng anh... sao anh không nói với tôi rằng anh đang hẹn hò với Hermione Granger vậy?"

Draco tạm dừng sự tập trung của mình để trừng mắt nhìn Lương Y. "Chuyện đó thì liên quan gì chứ? Ông đã biết tất cả về cô ấy từ những buổi gặp mặt với tôi, tôi không biết rằng mình phải tiết lộ họ tên đầy đủ của cô ấy nữa đấy. Ông có cần địa chỉ và ngày sinh của cô ấy nữa không?" hắn lạnh lùng nói.

"Thông thường thì không, tôi sẽ không cần thông tin cá nhân về người yêu của bệnh nhân của mình, nhưng Draco, đây là một trường hợp khá đặc biệt dựa trên lịch sử và các buổi chữa bệnh trong quá khứ của anh! Anh có nghĩ rằng tôi sẽ có thể điều chỉnh các buổi gặp của chúng ta theo cách khác nếu anh thành thật không? Đây không phải là một chi tiết tầm thường nào đó về đời sống tình cảm của anh, đây là một tiết lộ quan trọng, cần thiết để tôi giúp anh một cách đúng mực!"

Draco chưa bao giờ thấy Browning giận hắn trước đây. Nó sẽ có nhiều tác động hơn nếu Draco có thời gian hoặc có khuynh hướng quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài Hermione.

Lờ đi sự phẫn nộ của Lương Y trước sự dối trá của mình, Draco nhắm mắt lại để tập trung vào ký ức hạnh phúc nhất của mình. Hoặc tưởng tượng, hắn cho là vậy. Hắn cần nghiên cứu về Thần hộ mệnh và cách chúng được triệu hồi một cách cụ thể.

Chiếc váy trắng, nụ cười tươi. "Em, Hermione, lấy anh, Draco..."

"Expecto Patronum!"

Con rồng bạc xuất hiện và lơ lửng trước mặt hắn, chờ đợi mệnh lệnh. "Hãy chuyển lời nhắn này tới Harry Potter: 'Potter, là Malfoy đây. Tao đang ở bệnh viện thánh Mungo và Granger cũng đang ở đây nhưng bọn khốn kiếp đó không cho tao biết nơi cụ thể, nên tao cần mày xuống đây ngay lập tức và dùng cái vai Đấng Cứu Thế của Tất Cả Những Điều Tốt Đẹp Và Công Bằng Trên Thế Giới Này để đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn rồi đưa tao đến gặp cô ấy.'"

Đó. Để đám nhân viên ngu ngốc ở đây từ chối yêu cầu của Harry Potter đi.

Con rồng bay ra khỏi phòng và Draco bắt gặp cái nhìn ngơ ngác của Browning. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy, ông có thể lưu lại lời khuyên của mình cho buổi khám tiếp theo của chúng ta," hắn nói thẳng thừng rồi cởi bỏ áo choàng bệnh nhân ra và mặc quần áo của mình vào.

"Tôi sẽ thêm ba mươi phút cho buổi hẹn tiếp theo của chúng ta," Browning nói. "Chúng ta sẽ thảo luận về lý do tại sao anh liệt kê tôi là người thân, cùng với lý do anh không thảo luận về mối quan hệ của anh với cô Granger."

"Sao cũng được," Draco lẩm bẩm và nhanh chóng nhìn lên khi cửa phòng mở ra.

"Nhanh ghê nhỉ," Draco nói khi Potter vội vã bước tới chỗ hắn.

"Cái gì nhanh cơ?" một câu trả lời khó hiểu.

"Mày không nhận được Thần hộ mệnh của tao à? Sao mày đã ở đây rồi?"

Đột nhiên, con rồng sương mù xuất hiện và truyền đi thông điệp của Draco. Harry nhếch mép cười khi Thần hộ mệnh biến mất.

"Ấn tượng quá. Mặc dù tao rất thất vọng khi nó không phải là một con chồn sương đấy."

Draco thấy bực mình trước lời xúc phạm, nhưng lại hạ niềm kiêu hãnh của mình xuống. "Potter, mày phải giúp tao tìm cô ấy. Đám Lương Y không nói cho tao biết gì cả và tao thậm chí còn không biết liệu cô ấy có ổn không và tao không có cách nào tiếp cận cô ấy và tao cần biết liệu cô ấy có...!"

Harry giơ tay lên để ngăn tiếng lảm nhảm đầy lo lắng của Draco. "Malfoy, bồ ấy ổn. Nếu mày có thể bình tĩnh lại, tao sẽ đưa mày đến gặp bồ ấy ngay bây giờ."

Một tiếng ho phía sau nhắc nhở Draco rằng họ không đơn độc. "Draco, chúng ta vẫn nên thảo luận..."

"Không phải hôm nay, Browning," Draco ngắt lời. "Browning, đây là Cậu Bé Không Biết Cách Chết Cũng Như Không Biết Chải Tóc. Potter, đây là Lương Y riêng của tôi, Browning."

Draco đảo mắt khi hai người lịch sự bắt tay nhau. "Harry Potter, rất vui được gặp ông." "Atticus Browning, tôi cũng vậy."

Khi vội vã theo Potter ra khỏi phòng, Draco thề rằng anh nghe thấy tiếng Browning lẩm bẩm sau lưng. "Đáng lẽ nên nghỉ hưu như Mariana đã yêu cầu, mình đã quá già cho việc này rồi..."

Hai người đàn ông cùng nhau bước xuống hành lang, Draco liên tục hỏi Harry về tình trạng sức khỏe của Hermione. Những câu hỏi bị phớt lờ cho đến khi họ đến một hành lang vắng vẻ.

"...và môi cô ấy bắt đầu xanh lại, và tao không biết mình đã rơi vào trạng thái nào, nhưng tao nghĩ tình trạng của cô ấy còn tệ hơn tao, nhưng nếu họ dùng đúng loại thuốc ngay lập tức thì sẽ không có tác dụng lâu dài..."

Harry ngắt lời hắn giữa chừng. "Merlin ơi, mày im đi được không? Tao không thể cho mày bất kỳ câu trả lời nào cho đến khi tao biết chúng ta chỉ có một mình cả!"

Draco ngậm miệng lại nhưng trừng mắt. "Bồ ấy ổn. Hermione vẫn ổn." Harry lặp lại và cuối cùng lời nói cũng đã thấm vào tai Draco. Draco nặng nề ngã người vào tường và lấy tay che mặt. Tất cả sự tức giận và adrenaline khi cần thông tin đều tan biến khi cảm giác nhẹ nhõm và lo lắng tràn ngập trong hắn.

"Malfoy," Potter lặng lẽ nói. "Bồ ấy còn sống là nhờ có mày. Mày... mày đã cứu mạng bồ ấy." Giọng nói căng thẳng của Potter chỉ khiến Draco cảm thấy tồi tệ hơn. Hắn đã suýt mất cô đến mức nào vậy? Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ ở ngoài đó thêm một phút nữa vậy? Nếu hắn không thành công trong việc sử dụng Thần hộ mệnh, chuyện gì sẽ xảy ra? Phản ứng của Potter giống như mọi chuyện đã suýt diễn ra theo chiều hướng tồi tệ. Hermione đã lơ lửng giữa thế giới này và thế giới bên kia bao lâu rồi? Có phải cô đã phải chịu đau khổ vì hắn không?

Harry dựa người vào tường, đối mặt với Draco và khoanh tay. "Ổn chứ?"

Trong hoàn cảnh bình thường, hắn sẽ đưa ra một câu trả lời gay gắt và bảo Potter hãy biến đi, nhưng tâm trí hắn không còn chỗ cho điều đó. Draco thả tay xuống và run rẩy hít một hơi. "Tao có thể gặp cô ấy được không?" hắn nhẹ nhàng hỏi.

Harry gật đầu và đẩy kính lên sống mũi. "Bây giờ bồ ấy đang ngủ, nhưng ừ, đây là phòng của bồ ấy." Harry chỉ về phía cánh cửa trước mặt họ. "Điều đầu tiên bồ ấy yêu cầu là được gặp mày," anh nói thêm. "Ron và Ginny hiện đang ở cùng bồ ấy."

Draco nhắm mắt lại, mong những hình ảnh khủng khiếp về việc cô bị đóng băng trong rừng biến mất. "Cha mẹ cô ấy thì sao? Họ có biết không?"

"À, không." Harry nói. "Tao và Ron... bọn tao được liệt kê trong danh sách là họ hàng của bồ ấy ở đây. Cha mẹ bồ ấy thì không... tao chắc là mày biết, giữa họ có một chút khó khăn. Hermione không muốn họ phải lo lắng. Dù sao thì đáng ra hai người vẫn phải ở Pháp thêm hai ngày nữa."

Draco nhếch mép cười một cách cay đắng. "Và nếu cô ấy chết thì sao?"

Miệng Harry mím chặt lại. "Bồ ấy không chết. Thôi nào."

Draco đẩy bản thân ra khỏi tường và đi theo Harry vào một phòng riêng khác. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy sự yên tâm mà hắn mong đợi, Draco lại nhìn thấy nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình hiện ra trước mắt. Hắn nhìn thấy Hermione nằm trên một chiếc giường quá lớn so với thân hình nhỏ nhắn của cô, mái tóc bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền và làn da nhợt nhạt. Cô quá tĩnh lặng, quá im lặng. Cô có còn thở không vậy? Cô trông như chỉ còn lại lớp vỏ... giống như một xác chết. Giống như một con búp bê nhỏ khập khiễng bị tra tấn trên sàn nhà hắn...

Tầm nhìn của Draco mờ đi và hắn thấy chân mình bắt đầu loạng choạng Ở đằng xa, hắn nghe thấy ai đó đang gọi tên mình, nhưng mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt. Ở khóe mắt, hắn có thể nhìn thấy hai người nào đó với mái tóc màu đỏ đang chuyển động, nhưng hắn không thể rời mắt khỏi hình ảnh nhợt nhạt, vô hồn của người phụ nữ hắn yêu đang nằm yên, không bao giờ thức dậy. Hắn đã quá trễ, lúc nào cũng quá trễ. Hắn không thể cứu được cô, hắn chưa bao giờ có thể cứu được cô...

Một khuôn mặt lo lắng hiện ra trước mắt, và Draco nhận ra mình chỉ đứng vững được vì Potter đã giữ hắn lại. Anh đang nói điều gì đó với giọng khẩn cấp, nhưng Draco không thể nghe rõ được từ gì.

"Tao... không thể... không. Tao không làm được... tao..." Draco thở gấp và vùng ra và lao ra khỏi phòng bệnh.

Hắn không thể thở được. Hắn cần phải thở. Cô trông xanh xao tưởng như đã chết, giống như khi cô bị bắt và đưa tới Trang viên vậy.

Draco loạng choạng đi xuống hành lang, vào phòng vệ sinh gần nhất và gần như ngã gục xuống bồn rửa. Hắn ôm chặt lấy phía sau đầu và nghẹn ngào khóc nức nở. Cuối cùng, sự khốn khổđã khiến cơ thể hắn không thể chịu đựng được nữa và hắn nôn vào bồn rửa. Hắn nôn khan thêm vài lần nữa trước khi cơ thể hắn từ bỏ việc cố gắng trục xuất bất kỳ loại thuốc nào mà hắn đã được cho uống trước đó.

Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này. Mình ổn với điều này.

Draco lau mặt và dùng nước súc miệng, sau đó nhìn kỹ vào khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương. Potter đã nói rằng cô đã bình phục, nhưng làm sao có thể khi cô trông mong manh, dễ vỡ như vậy cơ chứ?

Một chuyển động đột ngột phía sau thu hút sự chú ý của Draco và rồi hắn nhìn thấy một khuôn mặt khác phản chiếu sau vai mình. Hắn không thể ngăn được cảm giác déjà vu*.

"Chúng ta phải ngừng gặp nhau như thế này đi, Potter," giọng nói yếu ớt của Draco vang lên.

Môi Harry nhếch lên một chút. "Tao hứa lần này sẽ không thử nghiệm những lời nguyền hắc ám khiến mày phải chảy máu trên sàn nhà nữa đâu."

Draco nhún vai nhưng không thể kìm được sự run rẩy ở tứ chi yếu ớt của mình. Ký ức về sự việc đó ập đến với hắn một cách mạnh mẽ: sự bất lực, tuyệt vọng, đau khổ tột cùng mà hắn đã phải cảm nhận...

"Tao muốn chết vào ngày hôm đó đấy. Đừng hiểu sai ý tao, tao đã tìm cách làm tổn thương mày, nhưng khi mày tấn công tao bằng lời nguyền đó và tao bắt đầu chảy máu... tao nghĩ cuối cùng tao cũng đã tìm được cách thoát khỏi cuộc đời khốn kiếp của mình. Cuối cùng tao đã hiểu ra rằng ngay từ đầu tao đã phải thất bại trong nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám. Và biết gì không?" Draco cười một cách mỉa mai. "Tao thậm chí còn thất bại trong cả việc chết."

Draco nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Potter; điều tương tự cũng xảy ra vào ngày họ học năm thứ Sáu, khi họ nhìn vào tấm gương nứt. Sự thương hại của Potter lúc đó đã khiến hắn thấy tức giận, nhưng giờ hắn chỉ có thể bộc lộ sự ghét bỏ trong thầm lặng.

"Mày có cách khác, luôn luôn là vậy," Potter nhỏ giọng. "Tao nhận ra rằng thật dễ dàng để tao nói điều đó. Tao chỉ ước rằng... cụ Dumbledore... hoặc ai đó có thể cho mày thấy sớm hơn rằng mày có quyền lựa chọn."

Draco bật ra một tiếng cười gay gắt. "Một sự lựa chọn sao? Tuyệt quá," hắn chế nhạo và quay người dựa lưng vào tường. Tại sao họ lại có cuộc thảo luận vô nghĩa này vậy? Nhưng Draco nhận ra rằng vì giờ nó đã xảy ra, nên tốt nhất là hắn nên tiếp tục thảo luận về nó.

"Mày là Cậu Bé Sống Sót phải không? Hãy coi tao là Cậu Bé Không Có Sự Lựa Chọn đi." Draco trượt xuống tường để có thể ngồi xuống, đầu gối hắn gập lại. "Nhờ những sai lầm ngớ ngẩn của cha tao, tao đã buộc phải thực hiện những kỳ vọng đáng sợ khi vừa bước sang tuổi mười sáu. Mặc dù lúc trẻ tao sẽ nói rằng tao hoan nghênh điều đó, nhưng cả hai chúng ta đều biết lựa chọn của tao chỉ có nhận Dấu ấn hoặc chết. Mày có gọi đó là một sự lựa chọn không? Và về nhiệm vụ giết Dumbledore... giết ông già đó hoặc nhìn cha mẹ mày chết. Vậy mày sẽ chọn con đường nào?"

Draco ngước lên nhìn Harry trầm tư. "Tao từng nghe tin đồn rằng chiếc Mũ Phân loại đã cân nhắc đưa mày vào Slytherin và đã nói với mày về chuyện đó. Mày có biết rằng nó đã không hề nói gì với tao không? Còn nhớ Lễ Phân loại năm đó chứ? Nó sượt qua tóc tao và tuyên bố tao là một Slytherin. Không cho tao một cái nhìn thoáng qua nào về những lựa chọn khác, không có lời khuyên khôn ngoan nào về việc cuộc đời tao có thể sẽ khác đi như thế nào. Không, nó chỉ đơn giản cuốn tao đi theo con đường đen tối đã định trước của tao mà thôi."

Harry nhìn hắn bằng một ánh mắt kiên nhẫn. "Tao đã nói điều này với mày một lần rồi, nhưng tao nghĩ mình cần lặp lại. Thế giới này không được chia thành người tốt và Tử thần Thực tử đâu."

Draco ngửa đầu ra sau và hướng mắt lên trần nhà. "Ừ, ừ, lời lẽ hay đó."

Dù không nhìn trực tiếp để xác mình, nhưng Draco cá rằng Potter đang đảo mắt với hắn.

"Nghe này, tao không ở đây để ôn lại quá khứ. Trước đây mày đã xin lỗi, tao đã tha thứ cho mày, đừng nhắc lại những điều tồi tệ nữa. Mày thậm chí còn đang hẹn hò với người bạn thân nhất của tao và cứu bồ ấy khỏi đám Giám ngục! Tao đến đây để cảm ơn mày và đảm bảo rằng mày đang không tự trừng phạt mình. Đó không phải lỗi của mày, các Lương Y và Hermione đã kể cho bọn tao nghe những gì mày đã làm cho bồ ấy rồi."

Draco co rúm người lại và gục đầu xuống. Những gì hắn đã làm cho cô... thật nực cười. Những gì hắn đã làm là đẩy cô vào một tình huống nguy hiểm khiến cô suýt thì bị giết.

"Cô ấy đã suýt chết. Cô ấy..." trước sự hổ thẹn tột cùng, Draco cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

"Malfoy," Potter thở dài bực bội, "mày không hiểu phần nào trong câu 'Hermione ổn' vậy?"

"Ồ? Mày gọi thế là ổn à?!" Draco bùng nổ. "Mày gọi việc nằm trên giường và trông như Quý bà Xám là ổn à?! Có thể mày không còn cảm thấy gì khi trông thấy cô ấy trong tình huống cận kề cái chết, nhưng tao thì ngược lại đấy!"

"Vậy thì sao, nên mày chạy ra khỏi phòng và trốn đi à? Như thế thì giúp ích được gì cơ chứ?"

"Tao mừng vì mày có thể bình thường hóa chuyện này, Potter, nhưng thứ lỗi nếu tao thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy cô ấy như vậy nhé. Nếu Ginny mới là người nằm trên cái giường đó thì mày sẽ phản ứng như thế nào đây, hả?"

Khi lông mày của Harry nhướn lên, Draco nhận ra điều mình vừa thừa nhận.

"Chết tiệt," Draco rên rỉ và tựa đầu vào tường. Hắn nhắm mắt lại không phải nhìn phong thái quá mức thoải mái của kẻ thù cũ của hắn, khi anh thản nhiên đứng dựa vào cửa phòng tắm, trong khi Draco tiết lộ bí mật sâu thẳm nhất của mình.

"Và tao chưa bao giờ nói với cô ấy... cô ấy đã suýt chết và tao cũng chưa bao giờ nói với cô ấy," Draco thì thầm.

"Tại sao không?"

Đôi mắt của Draco mở to để nhìn trừng trừng vào đối thủ thời niên thiếu của mình.

"Nếu mày vẫn chưa nhận ra thì, Thần sáng Potter, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ khi tao có thứ gì đó để mất," hắn gằn giọng.

Potter buông ra một tiếng thở dài mệt mỏi và nếu Draco có nhiều sức lực hơn, hắn đã nguyền rủa thẳng mặt anh rồi. "Nghe này, mày cần phải ngừng làm quá mọi chuyện lên, và đến tao còn phải nói câu đó thì mày đủ hiểu rồi đấy." Anh ném cho Draco một nụ cười tinh quái, khiến cổ họng Draco nghẹn lại. "Chiến tranh đã kết thúc, anh bạn, từ rất lâu rồi. Cách duy nhất để mày có thể mất Hermione lúc này là nếu mày tiếp tục hành động như một tên khốn..."

"Tao suýt mất cô ấy bởi bọn Giám ngục, nên đừng có nói với tao là..."

"Ừ, một nhóm Giám ngục điên cuồng, tao đã được nghe toàn bộ câu chuyện từ các Thần sáng người Pháp rồi. Có vẻ đó là một vấn đề ở nhiều nơi trên Châu Âu kể từ khi chúng ta trục xuất chúng khỏi Azkaban. Nhưng mày đã đánh bại chúng, Malfoy." Đôi mắt màu lục ấy xoáy sâu vào đôi mắt màu xám của hắn. "Mày đã chiến đấu vì bồ ấy. Và mày có biết nếu bồ ấy tỉnh dậy lần nữa và không thấy mày ở đó thì bồ ấy sẽ cảm thấy như thế nào không? Đám Giám ngục khi ấy sẽ chẳng khác nào đám Pygmy Puffs trong mắt bồ ấy đâu."

Draco nở một nụ cười nửa miệng gượng gạo, biết rõ một Hermione giận dữ có thể gây ra những gì cho những ai làm cô khó chịu. Và mặc dù cô có quyền để tức giận với hắn, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xóa đi sự thật rằng hắn không xứng với cô. Hắn, tên ngốc đang ngồi suy sụp trên sàn phòng tắm bệnh viện bẩn thỉu, quá hèn nhát để ngồi bên giường cô và đợi cô tỉnh lại, không bao giờ có thể xứng với cô. Điều đó có nghĩa là hắn rất cần phải dập tắt ảo tưởng ngớ ngẩn của mình. Ảo tưởng ly kỳ, lố bịch, bất khả thi và đáng sợ của hắn.

Đúng, đáng sợ. Thật đáng sợ khi bộ não của hắn có thể nghĩ đến tương lai đó. Hắn thậm chí không thể dùng lời để nói với Hermione rằng hắn yêu cô, nhưng tâm trí trong trạng thái hoảng loạn của hắn lại có thể gợi lên hình ảnh cô đồng ý ràng buộc bản thân với hắn, bằng trái tim, tâm hồn và cốt lõi ma thuật, mãi mãi. Có phải Draco đã quá mù quáng trước chiều sâu cảm xúc của chính mình không?

Điên cuồng. Điên cuồng tuyệt đối. Cứ như thể cô sẽ đồng ý ràng buộc mình với một người như hắn vậy. Kết hôn. Mãi mãi. Tại sao và làm thế nào mà đó lại là nguồn hạnh phúc đủ để Draco triệu hồi được Thần hộ mệnh hữu hình cơ chứ? Chuyện đó là như thế quái nào vậy?

Với một chút đau khổ, hắn nhận ra dù sao thì điều đó cũng không quan trọng. Draco không thể là người đàn ông trong tưởng tượng của chính mình; một người đàn ông xứng đáng với nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ đó nếu cô đồng ý làm vợ hắn. Hắn sẽ không bao giờ là người đàn ông đó.

"Tao không thể làm được... Tao không thể là điều cô ấy cần. Tao không thể..."

"Đừng có nói 'không thể' nữa! Những gì mày có thể làm là cố gắng! Mày có thể trưởng thành lên và ít nhất hãy cố gắng vì bồ ấy! Kéo bản thân khỏi vũng bùn và trở thành người đàn ông đủ mạnh mẽ để xua đuổi đám Giám ngục và bế bồ ấy đi hai dặm trong tuyết đi! Lựa chọn khác của mày là gì, hả? Tự làm khổ bản thân và làm khổ chính bồ ấy vì mày quá ngu ngốc để nhận ra bồ ấy cũng yêu mày à? Hermione không làm bất cứ điều gì nửa vời, vì vậy lời khuyên của tao là hãy coi bản thân là một kẻ may mắn và cảm ơn Merlin mỗi ngày vì mày có được bồ ấy đi." Lồng ngực của Potter phập phồng khi kết thúc tràng đả kích của mình, và điều này hơn bất cứ điều gì đã giúp làm Draco phấn chấn hơn.

Giờ hắn mới thấy mọi thứ thật quen thuộc! Một Harry Potter giận dữ, trút sự tức giận vào hắn và tự cho mình là đúng. Draco từ từ đứng dậy và đưa tay vuốt tóc, chỉnh nó lại về đúng vị trí. Hắn dụi dụi đôi mắt gần như khô khốc của mình rồi chỉnh lại quần áo.

Mình ổn với điều này.

"Nếu đó là cách mày dạy bảo người khác, Potter, thì tao thấy tội nghiệp cho đứa con tương lai của mày. Mày không nên chửi bới nhiều như vậy, như vậy là không phù hợp với một người cha đâu."

Harry khịt mũi và lẩm bẩm điều gì đó. Hai người nhìn nhau và trao nhau sự thấu hiểu; không hẳn là một cái bắt tay, mà là sự thừa nhận lẫn nhau về một điểm chung. Harry hất đầu về phía cửa phòng vệ sinh. "Di chuyển đi nào. Gin và tao phải đi và Ron hứa sẽ thông báo cho những người còn lại trong gia đình Weasley về tình trạng của bồ ấy. Mày có thể ở lại với bồ ấy, sẽ không ai làm phiền mày đâu."

Draco không nói gì, ngay cả khi hắn thấy vô cùng biết ơn Potter vài phần trong suốt ngày hôm nay. Ngay trước khi họ đến được phòng bệnh, Draco đã hỏi câu hỏi đã khiến hắn bận tâm mãi.

"Potter... khi triệu hồi Thần hộ mệnh... người thi triển phải sử dụng một ký ức phải không? Một chuyện đã từng xảy ra ấy?"

Harry nhún vai. "Ừ thì, đúng, đó là kỹ thuật mà tao đã được dạy và tao luôn thành công khi áp dụng nó. Hermione sẽ biết nếu có bất kỳ giả thuyết nào khác liên quan. Rõ ràng là nó phải là thứ gì đó truyền cảm hứng cho hạnh phúc. Không chỉ là niềm hạnh phúc điển hình theo cách thoáng qua. Giống như kiểu... như kiểu... một kỷ niệm khiến người sử dụng hạnh phúc đến mức kể cả khi nếu đó là điều cuối cùng được trải qua thì nó vẫn đáng giá."

Chiếc váy trắng, nụ cười tươi. "Em, Hermione, lấy anh, Draco..."

Harry nhìn hắn dò xét. "Sao thế? Mày đã nghĩ gì khi thi triển nó vậy?"

Draco không trả lời, chỉ lẳng lặng bước vào phòng Hermione và tập trung bước đi khi hắn đến gần giường cô. Hắn cũng không thèm liếc nhìn hai người còn lại trong phòng. Hắn ngồi phịch xuống ghế và cố gắng không nôn ọe lần nữa khi nhìn thấy cô trông quá yếu ớt. Ngực cô nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng, và chỉ bằng cách điều chỉnh hơi thở của mình theo chuyển động của cô thì hắn mới cảm thấy mình bắt đầu bình tĩnh lại.

"Khi bồ ấy tỉnh dậy, hãy nói với Hermione rằng ngày mai tao sẽ Floo cho bồ ấy nhé," giọng Potter nhẹ nhàng vang lên ngưỡng cửa. Chắc hẳn anh cũng vừa ra hiệu cho hai thành viên nhà Weasley trong phòng, vì hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.

Draco không bận tâm tới họ, hắn chỉ để mắt đến Hermione, và vì vậy hắn vô cùng ngạc nhiên khi một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp siết chặt vai hắn theo một cách khá thân thiết. Hắn ngước nhìn đôi mắt nâu của Ginny, trong khi cô đang nở một nụ cười nhẹ. Cảm ơn, cô dùng khẩu hình miệng, và hắn chỉ chớp mắt đáp lại cô. Cô dường như không mong đợi bất kỳ phản ứng nào khác từ hắn và thả tay xuống để theo những người khác ra ngoài.

Trước khi cánh cửa đóng lại, một giọng nói khác vang lên

"Malfoy."

Draco quay lại và thấy Ron Weasley đang lảng vảng ở ngưỡng cửa. Chàng trai tóc đỏ cau mày khó chịu, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Draco. "Cảm ơn," ánh mắt anh liếc sang Hermione rồi quay lại Draco. "Vì những gì mày đã làm... cho bồ ấy. Chỉ là... cảm ơn."

Draco gật đầu một cái rồi quay đi. Hắn không còn đủ năng lượng cảm xúc hay thể chất để giải tỏa cảm xúc của mình đối với tên Chồn. Khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hắn đã chiều theo nguyện vọng của mình và nắm lấy tay Hermione. Dựa vào vẻ ngoài của cô, hắn đã nghĩ rằng tay cô sẽ lạnh buốt, nhưng tay cô vẫn có cảm giác ấm áp và dễ chịu như mọi khi.

Cảm giác quen thuộc trên làn da cô khiến hắn nghẹt thở vì xúc động. Hắn sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt mình nữa. Sự nhẹ nhõm đè nặng lên Draco đang mệt mỏi, buộc hắn phải bám trụ vào chiếc ghế cứng. Hắn vẫn nắm lấy tay Hermione, ngay cả khi sự kiệt sức đang đè nặng lên hắn.

Không bao giờ để em rời xa nữa, Granger.

Anh yêu em.

Mình ổn với điều này.

.

Notes: *Déjà vu, là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro