CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Granger, cái nơi quái quỷ này còn cách đây bao xa nữa vậy? Anh tưởng em nói là em biết đường cơ mà!" Draco càu nhàu, lê bước theo sau Hermione. Hermione không trả lời, thay vào đó nhìn vào mảnh giấy nhỏ trên tay.

"Chắc là ở trên này thôi. Mẹ em bảo là nó ở trong con hẻm nhỏ giữa tiệm mũ và... A! Tìm thấy rồi!" cô reo lên đắc thắng. Bất chấp Bùa Đệm đã được yểm ở gót chân, Hermione cũng đã suýt phải lên tiếng than vãn giống Draco trong quá trình tìm ra nơi này. Con đường lát đá cuội và giày cao gót của phụ nữ thực sự không hợp với nhau chút nào.

Cô cũng cảm thấy nhức nhối ở cơ chân, nhưng chúng thực sự chẳng là gì so với những lần phải nằm và cúi khắp nơi trong căn phòng khách sạn của họ.

Đi đến cuối con hẻm, Hermione nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang dựa vào tòa nhà, khói thuốc bay ra từ miệng và tan vào không khí đêm hè. Draco nắm lấy tay cô khi nhìn thấy người đàn ông, và Hermione siết chặt tay hắn để trấn an.

Người đàn ông ngước lên nhìn họ với vẻ thờ ơ, đợi cô hoặc Draco lên tiếng khi họ đến gần.

Hermione hắng giọng. "Charles de Gaulle?"

Người đàn ông gật đầu và nháy mắt, bước sang một bên để mở cánh cửa dường như được hoà vào các bức tường xung quanh nó. Hài lòng vì đã đưa đúng mật khẩu để vào trong, Hermione hào hứng kéo Draco theo sau cô vào hành lang tối.

Mẹ của Hermione đã giới thiệu quán rượu khó tìm này sau khi bà ấy tìm thấy nó khi đi hưởng tuần trăng mặt, và đã cảnh báo cô rằng mật khẩu được thay đổi mỗi tháng, thường là để tôn vinh một nhân vật lịch sử hoặc khoảng thời gian nổi tiếng khác nhau. Hermione đã nói chuyện với nhân viên chăm sóc khách hàng tại khách sạn của họ và người đàn ông đó đã cho cô chủ đề và mật khẩu chính xác trong vòng một giờ.

Đi qua hành lang tối tăm, họ đi dọc theo một hành lang khác có một dãy đèn gas mờ ảo. Ở cuối hành lang, một phụ nữ trẻ mặc một bộ trang phục của những năm 1940 đang đứng cạnh một tấm rèm bằng nhung.

"Bienvenue (Chào mừng)," người phụ nữ đó lên tiếng và kéo tấm rèm sang một bên khi họ đi đến gần.

Họ cúi xuống để bước vào trong và Hermione cảm thấy như thể cô vừa sử dụng Xoay Thời gian. Họ bước vào một quán rượu ngầm theo phong cách nước Pháp ngay sau khi bị chiếm đóng trong Thế chiến II. Những chiếc bàn cà phê thấp nằm rải rác trong quán rượu tối tăm, không khí mờ mịt khói thuốc lá của những vị khách. Những người phục vụ trong các bộ đồ hóa trang khéo léo di chuyển giữa những chiếc bàn nhỏ để giao đồ uống cho khách; những người phục vụ mặc trang phục của người lính và những cô hầu bàn mặc đồng phục y tá. Mặc dù vậy, đồng phục của nam thì chật hơn nhiều và váy của nữ ngắn hơn nhiều so với thực tế lịch sử, Hermione trầm ngâm.

Ở góc xa, Hermione có thể nghe thấy một ca sĩ đang hòa giọng cùng một ban nhạc jazz đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng. Giữa những cặp đôi lắc lư trên sàn nhảy đông đúc, cô có thể nhận ra cô ca sĩ tóc đen đang ngâm nga, chiếc váy cocktail đính sequin màu bạc lấp lánh trong ánh sáng mờ và chiếc khăn choàng lông chồn được quấn quanh vai cô ấy.

Cha mẹ của Hermione đã từng nói một cách trìu mến về khoảng thời gian của họ tại viên ngọc nhỏ ẩn giấu của Paris này. Có vẻ như trong lần họ tới đây, mật khẩu là "Marie Curie" và những người phục vụ mặc áo khoác phòng thí nghiệm, đồ uống được phục vụ trong cốc và ống nghiệm.

Thực đơn tối nay chủ yếu bao gồm đồ uống làm từ rượu gin, và Hermione đã mạnh dạn gọi chúng cho cô và Draco. Hắn im lặng từ nãy đến giờ, tựa lưng vào chiếc ghế gỗ và lén lút đưa mắt nhìn quanh phòng. Cô có thể nhận ra qua cái nhíu mày nhẹ của hắn và quai hàm nghiến chặt của hắn, rằng môi trường xa lạ xung quanh khiến hắn hơi lo lắng.

Cảm thấy thương cho hắn và có chút phấn chấn từ hơi ấm của ly rượu gin, Hermione bắt đầu kể lại chi tiết về lịch sử toàn cầu của thế giới Muggle trong những năm 1930 và 1940, cố gắng hết sức để giải thích tất cả những chi tiết về sự thay đổi trong lịch sử khi họ đang ngồi trong quán rượu.

Giống như những buổi sáng của họ trong quán cà phê, Draco lắng nghe với sự thích thú, thỉnh thoảng xen vào bằng một câu hỏi ngập ngừng ("Hả, tàu ngầm là cái gì?") và dường như rất thích rượu gin đắt tiền của thế giới Muggle. Ngay khi cô đang say sưa nói về sức mạnh của phe Đồng minh và phe Trục, tai cô vểnh lên khi một giai điệu quen thuộc tràn ngập không gian. "Ôi, là La Vie en Rose! Đây là một trong những bài hát ưa thích của em đó!" cô thốt lên.

"Hả... cuộc sống màu hồng á?" hắn hỏi khi dịch tên bài hát theo nghĩa đen.

"Đúng, nhưng dịch một cách văn vẻ hơn thì sẽ là 'nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hoa hồng'," Hermione nói rõ. "Bài hát nói về một tình yêu khiến người phụ nữ hạnh phúc đến mức cô ấy không thể không nhìn thế giới xung quanh mình bằng lăng kính tràn ngập màu sắc tươi sáng..." cô ngừng nói khi khuôn mặt đỏ ửng lên một chút. "Dù sao thì đó cũng là một bài hát rất nổi tiếng sau khi Thế chiến II kết thúc."

Draco nhướn mày thách thức. "Anh tưởng em nói tiếng Pháp của em chỉ ở mức khá thôi chứ?"

"Thật ra em cũng chỉ có thể hiểu được một hoặc hai dòng thôi," cô nhún vai. "Nhưng đó là một tác phẩm rất hay và chứa đựng nhiều cảm xúc trong từng từ... ngay cả khi em không thể hiểu hết được."

Draco trầm ngâm nhìn cô trong một phút bằng một cái nhìn trầm tư, khiến Hermione cảm thấy như thể cô đã bộc lộ mọi suy nghĩ và cảm xúc của mình, và chỉ với hắn mà thôi. Một cuộc kiểm tra khiến cô vừa sợ hãi vừa hồi hộp.

"Em có muốn..." đôi mắt xám của hắn lướt qua căn phòng rồi quay lại với cô, "nhảy không?"

"Em có!" cô nói nhanh. Có lẽ là hơi quá nhanh, khi trông thấy hắn nhếch mép cười.

Tên khốn.

Họ chưa bao giờ khiêu vũ cùng nhau trước đây, Hermione nhận ra khi họ đến gần sàn nhảy. Nhưng trước khi cô có thể hoảng sợ, hắn nhẹ nhàng kéo cô lại gần khi họ bắt chước những cặp đôi khác xung quanh và lắc lư nhẹ nhàng theo giai điệu chậm rãi. Bàn tay hắn đặt xuống phần lưng dưới của cô khi cô vòng một tay quanh cổ hắn, bàn tay còn lại của họ đan vào nhau và giơ cao. Draco duy trì một tư thế cứng nhắc nhưng vẫn linh hoạt, và Hermione biết rõ rằng hắn rất giỏi khi nhảy điệu valse. Có lẽ hắn đã nhận được sự hướng dẫn chuyên nghiệp từ một gia sư khiêu vũ nổi tiếng nào đó trong thời thơ ấu của mình.

Cô ghi nhớ trong đầu là sẽ hỏi hắn câu này sau, không muốn phá hỏng khoảnh khắc này bằng bất kỳ lời châm biếm nào về tuổi thơ được nuôi dạy quá mức trang trọng của hắn. Tựa đầu vào ngực hắn, cô nhắm mắt lại và để bài hát cũng như nhịp thở đều đặn của hắn lấn át các giác quan của cô.

Những tiếng đập nhẹ nhàng bên tai cô phát ra từ ngực hắn ru cô vào giấc mơ hạnh phúc, và cô nhận ra hắn đang thì thầm điều gì đó. Cô ngửa đầu ra sau để nhìn Draco đầy thắc mắc, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào bức tường phía xa phía trên đầu cô, lông mày hắn hơi nhíu lại khi tập trung khi dịch lời bài hát cho cô nghe.

"Khi anh ấy ôm tôi vào lòng... anh ấy nói chuyện nhẹ nhàng với tôi... tôi thấy cuộc sống mình toàn màu hồng."

Hermione chỉ im lặng ngước nhìn hắn, không dám nói gì hay thậm chí thở quá to kẻo sẽ làm gián đoạn lời hắn.

"Anh ấy nói với tôi những lời yêu thương... chúng đến với tôi hàng ngày... và đã khiến tôi cảm thấy gì đó."

Lời nói của hắn chắc chắn đã khiến cô cảm thấy gì đó. Bất kể Draco nói chuyện với cô theo cách như thế nào, thì nó luôn thành công trong việc khơi dậy một thứ gì đó dâng trào mạnh mẽ trong cô, dù đó là ham muốn, bực tức, sợ hãi, cáu kỉnh hay tình yêu.

"Anh ấy đã đi vào trái tim tôi... với một niềm hạnh phúc... và tôi biết lý do là gì."

Lý do hạnh phúc của cô giờ tồn tại ở đây, ép chặt vào cơ thể cô và đốt cháy mọi đầu dây thần kinh của cô. Cô nghĩ mình sẽ bay lên trời nếu không có vòng tay dịu dàng của Draco giữ cô lại.

"Chỉ có anh ấy và tôi... tôi và anh ấy, suốt đời... Anh ấy đã nói điều này với tôi, đã thề với tôi, suốt cuộc đời này."

Hermione nuốt nước bọt khi những lời hát thì thầm này lọt vào tai cô, chạy nhanh qua huyết quản và bùng nổ đâu đó sau xương sườn cô. Đôi mắt màu bạc của hắn giờ chuyển sang cô, không hề chớp mắt.

"Và đó là người mà tôi yêu thương... và tôi cảm nhận được rằng... trái tim tôi đang đập."

Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, đe dọa sẽ xuyên thẳng qua và có thể sẽ thoát ra khỏi cơ thể cô hoàn toàn. Họ ngừng lắc lư khi bài hát kết thúc, nhưng vẫn bám chặt lấy nhau, ánh mắt của họ vẫn hướng thẳng vào nhau. Họ không cử động ngay cả khi tiếng vỗ tay dành cho ca sĩ vang lên xung quanh họ và một bài hát mới được nổi lên.

"Hermione... anh..." Draco lên tiếng nhưng ngập ngừng, và mặc dù Hermione rất mong hắn sẽ nói hết câu, cô có thể thấy sự hoảng loạn dâng lên đằng sau cảm xúc trong mắt hắn. Hắn vẫn chưa nghĩ mình đã sẵn sàng.

Cô im lặng, cho hắn thời gian, để hắn tin vào bản thân và cảm xúc của mình. Draco đấu tranh với chính mình thêm một lúc nữa, rồi bước ra khỏi tầm với của cô, khiến cô đột nhiên cảm thấy lạnh toát. "Chúng ta uống thêm một ly nữa nhé," hắn nói và dẫn đường để họ trở lại bàn.

Em cũng yêu anh.

.

Hermione quyết định rằng cô nên thử một loại chiến thuật khác để giúp cô đạt được mục tiêu cuối cùng.

Khi họ trở về phòng tối hôm đó, Hermione vẫn còn hơi choáng váng vì rượu gin, và cô để Draco ở trong phòng ngủ, nơi hắn ngồi nặng nề trên giường và bắt đầu cởi giày. Hắn trông hơi căng thẳng và mệt mỏi, và điều này khiến Hermione càng quyết tâm hơn.

Cô đã cất chiếc túi chứa đồ lót mới của mình vào trong ngăn kéo chứa vải lanh, khuất tầm mắt trong phòng tắm rộng lớn. Lấy lại bình tĩnh, cô mặc bộ trang phục vào, bắt chước các động tác dùng đũa phép mà Dominique đã sử dụng để dây đai nịt tất tự buộc chặt vào nhau, giữ chặt đôi tất của cô. Merlin ơi, cô yêu phép thuật.

Cô đi đôi giày cao gót vào và hít một vài hơi thật sâu khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cô có thể làm được. Cô đã phải đối mặt với thứ bóng tối còn đáng sợ hơn cả sự thiếu tự tin của mình: cô đã đối mặt với những mụ đàn bà độc ác và những tên đàn ông quái dị và trở về với đầy những vết sẹo chằng chịt. Cô nở một nụ cười dũng cảm và mặc thêm chiếc áo choàng lụa đen mà cô đã mua vào phút cuối, bởi vì nếu cô định làm chuyện quyến rũ đầy phức tạp này thì cô chắc chắn không nên làm nó nửa vời.

Hermione liệt kê thành tích của bản thân trong đầu khi cô bước ra khỏi phòng tắm. Mày là một nữ phù thủy đáng kinh ngạc. Mày đã nhận được Huân chương Merlin Hạng Nhất. Mày đang trên đường trở thành một trong những người đứng đầu trẻ nhất của Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí. Mày trông rất tuyệt trong bộ đồ lót màu xanh lục đắt tiền này.

Draco vẫn ngồi ở mép giường phía xa, lưng quay về phía cô, hai tay ôm đầu. Hắn chỉ mới cởi bỏ áo khoác của mình. Hoàn hảo.

Cô hắng giọng và cố nói bằng một giọng bình thản. "Anh chưa bao giờ hỏi em, anh biết đấy, chuyện em đã biến mất đi đâu hơn một tiếng đồng hồ."

Phản ứng của hắn là một động tác nhấc vai đầy tao nhã, khi hắn ngồi thẳng dậy và đưa tay vuốt mặt. Hắn quay đầu sang một bên, và cô có thể thấy nụ cười nửa miệng ở đó. "Mặc dù anh chắc chắn rằng mình sẽ rất thích bị lôi đi quanh một thư viện bụi bặm hoặc một cửa hàng bán giấy da nào đó, nhưng anh phải nói rằng anh..."

Hắn ngừng nói khi cô bước lại gần hơn và lọt vào tầm nhìn của hắn.

"Cái này mới," hắn nói bằng một giọng trống rỗng, nhìn cô từ đầu đến chân.

"Ừm, đúng vậy," cô nói, cảm thấy dũng cảm hơn mọi khi. Cô từ từ tiến lại gần hắn và Draco ngả người ra sau, dang rộng hai chân để cô có thể đứng giữa chúng. "Anh có muốn xem bên dưới có gì không?"

"Rất muốn," hắn khàn giọng, mắt hắn dán chặt vào chiếc thắt lưng buộc ở eo cô. Hermione nắm lấy một tay của hắn và đặt nó vào nút thắt lỏng, khuyến khích hắn thực hiện điều hắn cần làm.

Mọi dấu hiệu mệt mỏi lúc trước của hắn đã biến mất, những ngón tay khéo léo của hắn kéo sợi dây ra và Hermione nhún vai thả lỏng, để chiếc áo choàng rơi xuống sàn. Đôi mắt xám của hắn tối sầm đi khi chúng lướt quanh cơ thể cô, mà hắn ngắm nhìn chiếc nơ lụa nhỏ trang trí trên vai cô cho đến đôi tất và đôi giày xinh xắn của cô.

"Quay lại," hắn nói bằng giọng khàn khàn. Hermione cẩn thận xoay người tại chỗ, dừng lại khi đối mặt với cửa sổ.

"Cúi xuống," hắn ra lệnh và sự ham muốn tràn ngập cơ thể cô. Cô ngay lập tức làm theo, dang rộng hai chân khi làm như vậy, sự sẵn lòng thể hiện của cô với hắn đã nhận được phần thưởng là một tiếng rên nghẹn ngào. Đột nhiên, đôi tay rắn chắc của Draco đặt lên hông cô khi hắn đứng dậy và kéo cô đứng dậy cùng.

"Quá tuyệt vời," hắn gằn giọng và xoay cô lại trong vòng tay mình để chiếm lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn khao khát. Hermione cảm thấy như thể cô có thể bay, sự tán thành của hắn đối với bộ trang phục đắt tiền của cô khiến cô cảm thấy râm ran trong người.

"Màu xanh lá cây lại trông rất hợp với em đấy, Granger. Ai mà đoán được nhỉ?" Draco trêu chọc và di chuyển môi mình lên cổ cô, một ngón tay của hắn trượt bên dưới dây đeo để nới lỏng nó khỏi vai cô. Hermione bận rộn cởi áo sơ mi của hắn và lướt miệng dọc theo làn da trắng để lộ của hắn. Cô tìm đường trở lại miệng hắn, lưỡi của họ quấn lấy nhau trong sự khao khát điên cuồng không thể chối cãi.

"Anh cần em ngay bây giờ, em yêu," Draco thở hổn hển vào miệng cô và cô rùng mình trước sự âu yếm. Đẩy nhẹ hắn về phía sau để hắn ngồi xuống mép giường, cô ra hiệu cho hắn cởi bỏ quần áo còn trên người. Chúa ơi, gã đàn ông đẹp trai quá mức với vóc dáng săn chắc và mái tóc nhạt màu sáng rực dưới ánh trăng này rất có thể sẽ khiến cô phải đặt lịch hẹn khẩn cấp với quán của bà Bouvier để mua thêm một vài bộ đồ nữa. Cách hắn mỉm cười khi cô cưỡi lên người hắn làm hơi ấm ngập tràn khắp người cô, như thể cô đã tặng hắn một món quà đặc biệt nào đó và hắn không dám tin vào vận may của mình.

Draco rõ ràng muốn đẩy nhanh mọi việc, bởi cách hông hắn giật lên rõ ràng là một dấu hiệu. "Anh có muốn cởi bỏ phần còn lại của bộ đồ này không? Nó chỉ có thể được tháo ra bằng tay thôi," cô thì thầm rồi thè lưỡi ra để lần theo vành tai hắn. Tay hắn co giật trên eo cô. Hắn sẽ không thể xé toạc lớp vải ra khỏi người cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không hoan nghênh nỗ lực đó.

"Ưm... anh nghĩ anh muốn xem em trông thế nào khi cưỡi anh trong bộ đồ đó hơn," hắn trả lời và luồn tay xuống để đẩy quần lót của cô sang một bên. Suy nghĩ nhanh chóng, Hermione nhảy ra khỏi người hắn, quay lại, rồi ngồi xuống thằng nhỏ cứng ngắc đang chờ đợi của hắn, kéo chiếc quần lót của cô sang một bên giống như hắn vừa làm lúc trước.

Draco rít lên qua kẽ răng khi cô bắt đầu di chuyển. Đặt đôi chân đi cao gót của mình xuống sàn, cô hơi nghiêng về phía trước để đẩy lưng mình lại gần hắn hơn, chìm sâu hơn vào hắn. Góc nhìn mới này... chuyển động lên, xuống, tiến, lùi này... sự siết chặt, căng thẳng này của cô... cảm giác thật tuyệt. Rất tuyệt.

Hermione nắm lấy hai chân của hắn, dùng chúng làm đòn bẩy để di chuyển lên xuống trên người hắn với tốc độ nhanh chóng. Sự kiểm soát hoàn toàn, đáng kinh ngạc chắc chắn sẽ khiến cô rơi vào khoái cảm nhanh chóng, và khi bàn tay hắn ấn vào hông cô theo một kiểu đau đớn dễ chịu, nó ép cô phải phát ra những tiếng rên rỉ lớn từ cổ họng.

"Cứ tưởng anh đã làm hỏng chuyến đi này của em..." Draco rên rỉ. "Chúa ơi... nhìn em kìa... những thứ này... vì anh..."

Vâng, tất cả là chỉ dành cho anh, chỉ anh mà thôi. Hãy để em chiều chuộng anh và anh có thể hủy diệt chỗ đó của em.

Không có khả năng diễn đạt bằng lời và dù sao cũng thích nghe hắn nói hơn, Hermione tập trung vào cảm giác hưng phấn được tạo ra khi trượt lên xuống, phớt lờ cảm giác bỏng rát ở cơ chân để tận hưởng một loại cảm giác bùng cháy khác.

"Sắp ra rồi phải không? Ra vì anh đi nào em yêu, thế mới là bé ngoan chứ..." hắn khích lệ rồi hôn lên vùng da hở trên lưng cô. Giọng nói và lời khen ngợi của hắn khiến cô rùng mình nhiều hơn, và chuyển động của cô trở nên điên cuồng khi cô đạt cực khoái, và có lẽ cô sẽ ngã nhào một cách vô duyên nếu không có bàn tay mạnh mẽ của hắn. Cơ thể cô thả lỏng khi cô ngã xuống, và Draco ôm cô lại gần, tay hắn lướt qua mọi bộ phận trên cơ thể cô mà hắn có thể chạm tới.

Hermione run rẩy đứng dậy, sau đó di chuyển đến giường, kéo Draco theo khi cô nằm ngửa. Hắn đặt mình vào giữa đùi cô trước khi cởi bỏ quần lót của cô và đẩy dương vật của hắn vào trong cô, sâu hết mức. Hắn thở ra một hơi đầy run rẩy và Hermione tựa đầu vào gối trong khi mắt cô trợn ngược lên. Cô cảm thấy Draco nhấc một chân của mình lên và khi cô lấy hết ý chí để mở mắt lần nữa, thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm khi hắn di chuyển với tốc độ uể oải. Cả hai người họ không còn thực hiện những động tác nhanh nhẹn, vội vã, giúp cả hai thỏa mãn khao khát dục vọng trong thoáng chốc nữa. Bầu không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn; nhu cầu thưởng thức trọn vẹn khoảnh khắc này giờ đã chiếm lấy họ. Những cái chạm của hắn đi dọc theo cơ thể cô khiến cô có cảm giác được nâng niu, tôn thờ.

Hắn nhìn cô khi họ nhàn nhã di chuyển cùng nhau, nhưng ánh mắt cảnh giác mọi khi của hắn giờ đây dường như là một cuốn sách mở đối với cô. Cô đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt hắn và kéo hắn vào một nụ hôn sâu và chậm rãi. Em biết, nụ hôn của cô thấm đẫm những lời cô không muốn nói thành tiếng. Em biết mọi điều mà anh đang cảm thấy và điều đó cũng khiến em thấy sợ hãi. Em cũng yêu anh.

Draco nhẹ nhàng kéo môi mình ra và ánh mắt kinh hắn di chuyển xuống ngực cô. Hông hắn tiếp tục giữ nhịp điệu đều đặn và có chủ ý, và cô biết hắn muốn cô đạt cực khoái ít nhất thêm một lần nữa trước khi hắn mất kiểm soát. Khi hắn ngậm miệng quanh một trong những núm vú bên dưới lớp vải sa-tanh của bộ trang phục, cô kêu lên, cong lưng và ưỡn mông lên, ép hắn vào sâu hơn nữa.

"Draco! Em... Draco, em ra mất!"

Hắn hôn ngược lên cổ cô và rời ra để nhìn vào mắt cô một lần nữa. Ánh mắt tôn kính mãnh liệt của hắn như muốn khiến cô rơi xuống vực thẳm hạnh phúc.

"Chết tiệt... Hermione..." hắn lẩm bẩm và vùi mặt vào một bên cổ cô. Chuyển động của hắn nhanh dần, tốc độ trở nên nhanh hơn, mạnh hơn và thất thường hơn. Lời nói của hắn bắt chước chuyển động của hắn, cũng thất thường và không ngừng tuôn ra khỏi cổ họng hắn.

"Tuyệt quá... cảm giác tuyệt quá... anh... Hermione... anh..."

Thôi nào, nào, nào, nói đi, nói đi, nói đi.

"...đẹp quá... không xứng đáng với em... Hermione anh... anh ra đây, em yêu..."

Cách gọi âu yếm mới mà hắn dành cho cô đã dễ dàng tuột khỏi môi hắn. Nhưng tất nhiên, cô không bỏ lỡ cách mà hắn lắp bắp khi gọi tên cô, cách hắn vẫn không tiết lộ tất cả. Cô bám chặt vào lưng hắn khi lực đẩy của hắn chậm lại và dừng lại. Khi ngẩng đầu lên, hắn nở một nụ cười lười biếng mà cô ngày càng yêu thích.

"Anh nghĩ chuyến đi mua sắm lén lút của em đã thành công rực rỡ rồi đấy," hắn lên tiếng châm biếm. Hắn lăn ra khỏi cô, kéo cô vào lòng mình khi hắn nằm ngửa ra giường.

Bàn tay cô bắt đầu tạo ra những hình vẽ lười biếng trên bộ ngực trần của hắn, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt cô khi cô cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm. Cô gần như nhảy dựng lên khi bàn tay hắn đưa ra ngăn cản những chuyển động của ngón tay cô, không phải để đẩy cô vì cáu kỉnh mà để đan những ngón tay của họ vào nhau, dừng lại trên trái tim hắn.

Hermione mím môi. Ôi cô nhất định phải bắt Draco nói ra ba từ ngắn ngủi đó trước khi chuyến đi này kết thúc, không thì cô sẽ không chịu nổi mất.

Chuyến đi trôi qua quá nhanh so với mong muốn của Hermione. Mỗi ngày của họ đều rất trọn vẹn, ngập tràn việc tham quan cả thế giới phép thuật lẫn thế giới Muggle. Mỗi đêm họ đều quấn lấy nhau; tay chân ngập trong tấm ga trải giường bằng lụa, lắc lư điên cuồng trong bồn tắm khổng lồ, mò mẫm và hôn hít nồng nhiệt ngoài ban công thoáng đãng, đánh thức nhau dậy mỗi sáng với cái đầu đặt giữa hai đùi...

Không cần phải nói, Hermione cảm thấy khá khó chịu vì mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ sau vài ngày nữa. Cô chưa bao giờ thấy Draco vô tư như vậy trước đây, gần như thể hắn đã được đưa trở lại cái ngày là một cậu học sinh tự tin mà không có mặc cảm tự tôn và niềm tin mù quáng.

Những biểu hiện tình cảm nhỏ nơi công cộng mà cô chưa bao giờ dám hy vọng từ hắn giờ đây diễn ra rất tự nhiên. Mới đêm nọ hắn đã vươn tay qua bàn ăn tối để nắm tay cô giữa một nhà hàng đông đúc. Hermione gần như đánh rơi cả nĩa vào đĩa coq au vin (món gà nấu rượu vang đỏ) của cô.

Việc đột nhập vào thế giới Muggle Paris khiến cô vô cùng thích thú. Khi Draco nói rằng cung điện Versailles là một địa điểm "có quy mô vừa phải", cô không thể kìm được mà khịt mũi một cái. Một khi là kẻ hợm hĩnh, luôn luôn là kẻ hợm hĩnh.

Ít nhất thì những khu vườn trong cung điện cũng như Jardin des Tuileries (vườn Tuileries) cũng đã gây ấn tượng mạnh với hắn. Nhưng tháp Eiffel đã khiến hắn bối rối, ngay cả khi Hermione đã liên tục nhấn mạnh rằng nó được xây dựng mà không có sự trợ giúp của phép thuật.

Bảo tàng Louvre gần như khiến Draco phá vỡ Quy chế Bí mật. Cô nhận ra rằng hắn đã rất muốn dùng đũa phép chọc vào các bức tranh để xem liệu các nhân vật bên trong có chuyển động hay không, và hắn cau mày khi nhìn các Tượng Thần Chiến Thắng và Tượng Thần Vệ nữ. "Nhưng tại sao họ không sửa chúng?" hắn hỏi cô, bối rối. "Thôi nào, Granger, em phải thừa nhận rằng đám Muggles này thật ngu ngốc khi dựng ra những bức tượng vỡ và gọi đó là nghệ thuật... Ý anh là, thực sự, cô ta đang không có tay kìa!"

Bức chân dung Mona Lisa là giới hạn cuối cùng. "Granger, anh nói thật đấy, người phụ nữ đó đã nháy mắt với anh! Anh thề với phép thuật của mình, cô ta đã nháy mắt với anh mà! Đó không phải là bức tranh Muggle, anh thề luôn đó!" Cô đã phải lôi hắn ra khỏi đám đông những vị khách du lịch đang ngơ ngác xung quanh và ra khỏi viện bảo tàng.

Cô cười khúc khích khi uống trà vào buổi sáng, nhớ lại kỷ niệm đó. Nhưng ngay khi tâm trạng của cô vừa được cải thiện, cô lại cảm thấy một nỗi u sầu dâng trào. Điều gì sẽ xảy ra khi họ trở về Anh, về với gia đình, bạn bè và công việc của họ? Liệu Ron có còn giận dữ và từ chối nói chuyện với cô không? Mẹ của Draco có tiếp tục cố gắng thuyết phục đứa con duy nhất của mình ngừng hẹn hò với một phù thủy gốc Muggle không?

Họ còn cả đống việc phải làm cho tổ chức từ thiện mới của cô. Với buổi dạ tiệc khai mạc diễn ra trong hai tháng nữa, Hermione chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm. Cô đã quyết định rằng một trong những hành động đầu tiên của cô với tư cách là Giám đốc Điều hành sẽ là thành lập một Hội đồng Quản trị. Một nỗ lực từ thiện ở quy mô và phạm vi này sẽ cần một lượng thời gian và sự quan tâm đáng kể, và với sự thăng tiến gần đây của cô tại Bộ, những thứ đó đang trở nên thiếu hụt đối với cô.

Khi Draco bước ra khỏi phòng ngủ, trông rất đáng yêu với mái tóc vàng bù xù và cởi trần, hắn cau mày nhìn Hermione đang viết nguệch ngoạc một cách điên cuồng trên một mảnh giấy da.

"Đừng nói với anh là em đang làm việc đấy nhé," hắn nói thay cho lời chào và tự rót cho mình một tách trà. Cô lắc đầu và mỉm cười. "Không hẳn! Em đang lập danh sách sơ bộ các ứng cử viên mà em muốn tiếp cận để đảm nhận vai trò Hội đồng Quản trị của gói quỹ. Em cũng đã phác thảo cách thức hoạt động của Hội đồng Quản trị và viết thêm một số điều lệ cho gói quỹ."

Draco bật cười khi đưa tách trà của mình lên miệng và lẩm bẩm điều gì đó nghe giống như "đồ biết tuốt", và Hermione chọn cách phớt lờ hắn. Hắn chìa tay ra và cô đưa danh sách của mình ra cho hắn xem.

"Ừm," hắn quan sát nó với ánh mắt phê phán. "Demelza Robins... Kevin Entwhistle... Justin Finch-Fletchley... cũng hợp lý, đây là những cựu sinh viên là phù thủy gốc Muggle của Hogwarts mà khá nổi tiếng... Arthur Weasley sao?"

"Đúng, em biết đây là một chủ đề mà bác ấy rất quan tâm, hơn nữa bác ấy dự định sẽ nghỉ hưu ở Bộ trong vài năm nữa. Bác ấy sẽ rất tận tâm cho dự án, và quan trọng hơn là sẽ bớt làm phiền bác Molly," cô giải thích với một nụ cười.

"Anh cho rằng có một hoặc hai người thuần chủng tham gia sẽ mang lại cảm giác hoàn hảo hơn," Draco trầm ngâm và đọc phần còn lại trong danh sách của cô.

"Những cái tên này," hắn cau mày và chỉ một ngón tay về phía dưới. "Anh không biết họ. Peter và Annette Brown? Mitchell Creevey?"

"À, họ là Muggle. Đó là cha mẹ của Lavender và cha của Colin và Dennis Creevey. Em nghĩ sẽ rất thú vị nếu gửi lời mời tới một số phụ huynh Muggle có con sở hữu phép thuật, đặc biệt là những phụ huynh đã trải qua trải nghiệm này. Rõ ràng là họ sẽ có cái nhìn sâu sắc từ góc độ làm cha mẹ về những điều mà những người khác sẽ phải trải qua," cô lý luận. "Hơn nữa," cô lo lắng xoa tay trong lòng. "Họ đã mất con mình trong... trong chiến tranh và em nghĩ... sẽ thật tuyệt khi cho họ biết rằng chúng ta không... rằng thế giới của chúng ta vẫn chưa quên điều đó, rằng chúng ta trân trọng sự hy sinh của Lavender và Colin..." cô ngừng nói và nhìn đi nơi khác.

Draco vẫn im lặng, ngoại trừ việc nhấp một ngụm trà và Hermione lo lắng rằng cô đã phá hỏng bầu không khí. Họ có thể chạy sang Pháp tùy thích, nhưng quá khứ sẽ luôn là cái bóng xấu xí, vặn vẹo bao trùm lên họ, nhắc nhở họ về những ngày đen tối và những ký ức khủng khiếp. Hermione dán mắt lên đường chân trời, ước gì mình đã giữ im lặng. Như thường lệ, chiến tranh đã lẻn vào và phá đi khoảnh khắc bình dị của họ. Draco hắng giọng, và Hermione chuẩn bị tinh thần cho hậu quả của việc phá vỡ sự yên bình đẹp đẽ.

"Anh nghĩ điều đó thật tuyệt vời, Granger," hắn nói một cách nhẹ nhàng. Cô quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn.

Hãy cứ bình tĩnh. Bất cứ khi nào anh sẵn sàng, thì em cũng yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro