CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 8, năm 2008

Hermione cần phải kiềm chế bản thân. Thành thật mà nói, cô không phải là một cô bé nghèo khổ chưa từng trải qua bất cứ thứ gì xa hoa trước đây. Cô đã ở trong một số phòng khách sạn cao cấp trong những kỳ nghỉ cùng cha mẹ cô. Chưa kể, việc trở thành một nữ anh hùng chiến tranh thường giúp cô được nâng cấp vài dịch vụ khi cô sử dụng tên thật của mình để đặt chỗ. Nhưng chuyện này ư? Mức độ sang trọng này thì cô chưa bao giờ nhìn thấy được.

Khi chiếc chìa khóa cảng quốc tế của họ (một chiếc cốc sứt mẻ, xấu xí) đưa Hermione và Draco vào một căn phòng bên cạnh sảnh chính của khách sạn tại Paris, Hermione không dám tin vào những điều sẽ hiện ra trước mắt cô. Draco đã chịu trách nhiệm đặt phòng trong chuyến đi của họ, và có lẽ cô phải đoán được rằng hắn sẽ làm quá mọi thứ lên. Nhưng chắc là mấy người biết về gia tài của hắn sẽ không nghĩ chuyện này là quá mức đâu. Không, Malfoy không hề nghểnh cổ lên để nghiên cứu trần nhà cao như nhà thờ của tiền sảnh, cũng không ngưỡng mộ mọi bề mặt được phủ bằng đá cẩm thạch trắng nguyên sơ, cũng không nhìn theo độ sáng bóng của từng chiếc gương đóng khung mạ vàng và các loại đồ nội thất được bọc vải lộng lẫy. Một phong cách thiết kế kết hợp giữa sự xa hoa của thế giới cũ và sự hào nhoáng của thế giới hiện đại. Hàng dãy đèn chùm pha lê treo từ trên cao, phản chiếu ánh sáng gần như chói mắt trên những bức tường và sàn nhà bóng loáng, những cửa sổ kính màu phức tạp và hàng chục đài phun nước được trang bị những tác phẩm điêu khắc bằng băng lấp lánh có kích thước cao từ hai đến mười lăm feet. Đó có phải là tháp sâm panh ở trong góc không, mà đúng hơn là ở mọi ngóc ngách không?

Như thế này là quá mức kỳ vọng cho chuyến đi Pháp này rồi.

Hermione cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách lướt qua danh sách về những thành tựu trong cuộc đời cô trong đầu (một điều mà cô làm mỗi khi cô để cảm giác tự ti len lỏi vào) và cô vẫn sẽ hoàn toàn ổn nếu Malfoy không mở cái mồm ngu ngốc của hắn ra.

Cái miệng ngu ngốc, hoàn hảo và đầy tội lỗi của hắn.

Cái miệng tội lỗi, hoàn hảo, ngu ngốc của hắn vừa mở ra để nói chuyện nhanh với nhân viên hỗ trợ khách hàng của khách sạn bằng một giọng Pháp hoàn hảo.

Họ mới tới Pháp được năm phút và hắn đã làm hỏng quần lót của cô rồi.

Cô không chú ý đến bùa phép đáng kinh ngạc của nhân viên hỗ trợ khách hàng, khi người đàn ông đó gõ nhẹ vào lòng bàn tay của cô để kích hoạt bùa phép cho phép cô và Draco vào phòng của họ bằng thang máy cá nhân chỉ bằng một cái chạm của đầu ngón tay. Thay vào đó, cô dồn toàn bộ năng lượng tinh thần của mình vào việc giữ cho quai hàm không bị cứng đi khi nghe Draco nói chuyện (một cách hoàn hảo) bằng tiếng Pháp về việc đặt bữa tối của họ vào buổi tối. Cô cũng chẳng để ý khi nhân viên hỗ trợ khách hàng búng ngón tay và hành lý của họ biến mất, chắc chắn là đã xuất hiện ở trong phòng của họ.

Khi Draco dẫn cô đến thang máy, cô đã kìm nén ham muốn xoa hai đùi vào nhau khi hắn nói một câu "merci beaucoup (cảm ơn rất nhiều)" bằng giọng Pháp hoàn hảo với nhân viên khách sạn. Thang máy không có nút bấm, và khi đã vào trong, Draco ấn một tay vào cánh cửa đang đóng để nó di chuyển. Những tấm gương phủ kín tường thang máy khiến Hermione không thể không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô và cái nhìn khó hiểu của Draco hướng về phía cô.

"Ổn chứ Granger?"

Cô chỉ có thể cắn môi và nhìn chằm chằm xuống chân mình. "Ừm, hơi choáng váng một chút vì chuyến đi bằng khóa cảng thôi," cô nói dối.

Không phải thang máy chạy bằng phép thuật phải nhanh hơn thế này sao? Chúa ơi, thêm ba mươi giây nữa đứng trong cái hộp kín này với Draco thì cô sẽ tấn công hắn và xé toạch bộ đồ đắt tiền của hắn mất.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô trong suốt quãng đường còn lại.

Cuối cùng, thật may mắn, cửa thang máy mở ra và Draco lịch sự cho phép cô đi vào phòng của họ trước. Quai hàm của cô thực sự đã rớt xuống khi cô bước vào trong.

Tiền sảnh lát đá cẩm thạch dẫn đến một mặt bằng rộng, mà Hermione nhanh chóng tính toán là nơi này có thể to gấp ba diện tích toàn bộ ngôi nhà của cô. Một nhà bếp đầy đủ tiện nghi với bàn đảo và góc ăn sáng nằm ở một đầu của dãy phòng, trong khi quầy rượu đầy đủ nằm ở đầu đối diện. Ở giữa hai chiếc giá sách quá lớn này là một chiếc bàn ăn dài bằng kính đủ cho mười hai người ngồi, và nơi này chứa khoảng chục chiếc ghế dài sang trọng, ghế sofa, trường kỷ và ghế xoay cùng với hai lò sưởi. Cô thề sẽ ngồi lên tất cả những món đồ nội thất đắt tiền tinh xảo này ít nhất một lần trước khi kỳ nghỉ kết thúc. Một vài cánh cửa dẫn ra khỏi phòng chính, và Hermione để Draco ở lại để khám phá những kho báu mà nơi này cất giữ. Cô tìm thấy hai phòng ngủ, cả hai phòng đều có giường cỡ Queen và phòng tắm riêng có kích thước bằng phòng ngủ ở nhà cô. Ngoài ra còn có phòng tắm cho khách cũng như phòng vệ sinh cho nữ.

Đúng lúc Hermione đang thắc mắc tại sao họ lại cần phòng vệ sinh cho nữ, cô tình cờ thấy phòng ngủ chính, được trang trí bằng đồ nội thất màu kem trông rất sang trọng, với hai chiếc tủ đựng đồ khổng lồ và những tấm rèm mỏng như sa tanh được đóng khung vào chiếc cửa sổ cao đến trần nhà. Chiếc giường lớn trông vô cùng mềm mại và Hermione cố kìm nén mong muốn nhào lên nó và nhảy tưng tưng ở trên như một đứa trẻ phấn khích. Cô có thể nghe thấy lời nhận xét "đồ nông dân" đầy ác ý của một người nào đó trong đầu nếu cô đầu hàng trước sự thôi thúc đó.

Phòng chứa quần áo đã có sẵn quần áo của họ và cô lắc đầu trước sự lố bịch của nơi này. Hermione mở cửa phòng tắm riêng, đóng vào rồi lại mở ra. Bồn tắm khiến cô nhớ đến phòng tắm của Huynh trưởng ở Hogwarts, cũng được làm bằng đá cẩm thạch trắng nguyên sơ, và Hermione rên rỉ với nỗi khao khát. Đôi mắt đảo quanh của cô nhìn vào vòi sen đằng sau lớp kính mờ, hai bàn trang điểm kép ở hai bên của phòng tắm rộng lớn, và trên hết là chai rượu sâm panh thư giãn bên cạnh một cái bồn tắm khổng lồ.

"Merlin ơi, nơi này thật khó tin," cô thì thầm.

Khi quay trở lại khu vực sinh hoạt chính, cô thấy Draco đang nhìn cô đầy lo lắng với đôi tay đút trong túi quần. Hermione chợt nhận ra rằng hắn đang hồi hộp chờ đợi cuộc kiểm tra của cô để xem cô có ý kiến gì về nơi mà hắn đã chọn cho cô, cho họ hay không. Sự im lặng của hắn để có được sự chấp thuận của cô khiến trái tim cô thắt lại.

"Malfoy, nơi này thực sự quá tuyệt vời... thực sự là có chút hơi quá đấy!"

Sự nhiệt tình thực sự của cô đã đạt đến đỉnh điểm và môi hắn cong lên thành nụ cười tự mãn hài lòng quen thuộc.

"Em thậm chí còn chưa nhìn thấy ban công mà."

Phần lớn bức tường phía xa được bao phủ bởi những cánh cửa kính cao đến trần nhà, được trang bị những tấm rèm đẹp hơn, và khi Draco dẫn cô qua khu vực ngoài khu vực ăn uống, Hermione thậm chí còn không cố gắng kìm nén những tiếng thốt lên đầy ngạc nhiên của mình. Cô đã không nhận ra họ đang ở trên cao đến thế nào, cũng như ban công chạy dọc theo chiều dài căn phòng của họ. Nó trải dài, rải rác những chiếc bàn cà phê thấp và ghế cũng như một vài chiếc ghế dài nằm đây đó, phù hợp cho ai muốn nằm thẳng cẳng ngoài này. Bầu trời vàng của buổi tối ngự trị phía trên, nhưng những ngọn đèn được treo sẵn đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo dọc theo sân thượng của riêng họ ngay khi mặt trời lặn hoàn toàn. Đó sẽ là quán cà phê Paris riêng của họ, với những câu chuyện ở phía trên thành phố.

Nói về thành phố, phòng của họ có tầm nhìn ngoạn mục ra Thành phố Ánh sáng, hoàn chỉnh với khung cảnh của Tháp Eiffel ở khoảng cách gần. Làm sao mà có những người có thể quen với lối sống như thế này chứ? Hermione hít một hơi, tận hưởng không khí mùa hè dễ chịu trước khung cảnh đó, kinh ngạc trước vẻ đẹp lộng lẫy trước mắt.

"Nơi này đã được yểm bùa để trông giống như pied-à-terres (một căn hộ) khi nhìn từ ngoài vào," Draco lặng lẽ nói.

Pied-à-terres? Ôi, vì tình yêu của Merlin...

Cô lại hít vào một hơi, nhưng là vì một lý do khác. Draco bước ra sau nơi cô đang đứng ở rìa sân thượng, tựa người vào lan can. Hai tay hắn đặt lên hai bên cô, và hắn đặt một nụ hôn lên vai cô.

"Anh...?" Cô hắng giọng và cố gắng nói chuyện bình thường trở lại, "Anh học nói tiếng Pháp khi nào vậy?"

"Ông bà anh, cả hai bên gia đình, đều thông thạo. Tất nhiên, tiếng Pháp cũng là một môn được dạy kèm khi anh còn nhỏ."

"Em hiểu rồi," cô trả lời, cổ họng khô khốc. "Chà, nó... ừm... khá hoàn hảo."

Tiếng Pháp của Hermione quả thực là kém hơn rất nhiều. Mặc dù cô đã đến thăm đất nước này nhiều lần, nhưng khả năng nắm bắt ngôn ngữ của cô vẫn chỉ nằm trong giới hạn đầy hạn chế của các cụm từ đàm thoại thông thường, như hỏi đường và gọi món tại nhà hàng.

Cô cảm thấy Draco áp sát hơn và bàn tay hắn đưa lên lướt qua cánh tay trần của cô.

"Qu'est-ce que tu veux, Hermione (Em muốn gì nào, Hermione)?" hắn thì thầm và toàn bộ cơ thể cô run rẩy.

Hắn hôn lên một bên cổ cô và não Hermione gần như quên mất cách hình thành một câu trả lời bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp. Có bao giờ tên cô nghe ngọt ngào đến thế khi nó được thốt ra từ môi hắn bằng giọng Pháp không?

Không thể đáp lại bằng lời nói, Hermione ngửa đầu ra sau để hắn tiếp cận tốt hơn với làn da đang phô ra của cô.

"Qu'est-ce que tu veux? Parce que, je sais ce que je veux faire (Em muốn gì nào? Vì anh biết rất rõ mình muốn làm gì)..." hắn khiêu khích cô và di chuyển tay đến viền chiếc váy dài đến đầu gối của cô.

Cái chạm mát lạnh của hắn lang thang dưới lớp vải và khi những ngón tay của hắn vuốt ve đường cong phía sau cô và vòng ra phía trước đùi cô và nhích gần hơn đến chính xác nơi cô cần hắn chạm vào, và mắt cô mở to.

"Draco," cô thở dốc, "Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy chúng ta, chúng ta..."

"Em thực sự nên nghĩ đến điều đó trước khi mặc chiếc váy này," hắn thì thầm, và hông của Hermione giật vào tay hắn như thể đó là ý muốn của riêng nó.

"Nhưng... nhưng..." cô phản đối một cách yếu ớt, ngày càng bớt lo lắng rằng mọi người ở bất kỳ tòa nhà nào gần đó có thể nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cô đang bị ép vào lan can, trong khi những ngón tay của bạn trai cô đang ở trong quần lót của cô, chiếc quần lót ướt sũng đến khó tin của cô.

"Em thực sự nghĩ rằng một căn phòng ở mức giá này không có biện pháp bảo vệ riêng tư nào mà vàng có thể mua được sao?" hắn bật cười vào tai cô.

"Em... em..."

Hắn rút đũa phép ra và phóng một luồng ánh sáng về phía bên trái của họ. Hermione quan sát ánh sáng lung linh của kết giới ngăn ánh sáng thoát ra khỏi ranh giới của sân thượng. Cô cảm thấy Draco cất cây đũa phép của mình vào túi áo khoác rồi xoay cô trong vòng tay để chiếm lấy môi cô. Không cảm thấy xấu hổ vì vô tình trở thành một chương trình truyền hình khiêu dâm trực tiếp cho thế giới, Hermione đáp lại nụ hôn của hắn cũng nồng nhiệt không kém.

Cô cần phải giành lại thế thượng phong sau màn nói tiếng Pháp với giọng điệu du dương quá mức hoàn hảo của hắn, như thể đó là thứ ngôn ngữ hắn đặc biệt tạo ra với mục đích duy nhất là quyến rũ cô. Hermione đẩy hắn về phía một chiếc ghế dài và để hắn ngồi xuống. Đôi chân dài của Draco dang rộng trên ghế và hắn ngả người ra sau khi Hermione bò vào lòng hắn.

Khi đến gần hắn, cô kéo lòng bàn tay lên phía trước quần hắn và nhận được một tiếng rên rỉ khi hông hắn co giật trong tay cô. Cô chiếm lấy môi hắn bằng những nụ hôn uể oải và giúp hắn cởi bỏ áo của mình.

Hermione thoáng nhìn thấy cổ tay hắn và giật thót người khi nhìn thấy giờ trên đồng hồ. "Malfoy! Mười phút nữa là tới giờ đặt bữa tối của chúng ta rồi!" Cô định đứng dậy nhưng bị Draco kéo lại.

"Thư giãn đi Granger. Trong khi em đang đắm chìm trong những ảo tưởng đầy dục vọng về anh ở tầng dưới thì anh đã nói chuyện với nhân viên khách sạn về bữa tối tối nay rồi."

"Ồ?"

Draco nhếch mép cười và búng ngón tay. Ngay lập tức, một chai rượu vang, nến và vài đĩa thức ăn được đậy kín xuất hiện trên một chiếc bàn dọc theo sân thượng.

Ồ, anh ấy giỏi ghê.

Cô hôn cái gã có nụ cười tự mãn trước mặt mình và khi hắn chạm tay vào thắt lưng của chính hắn, Hermione đã lùi ra sau. Cô đứng dậy, cởi quần lót và định cởi váy ra thì nghe thấy Draco khàn giọng, "Để cái váy lại."

Với một nụ cười bẽn lẽn, cô quay lại, đặt tay và đầu gối lên cuối chiếc ghế dài, và kéo váy qua hông.

"Em chờ anh," cô nói qua vai, cúi người xuống để mặt cô chạm vào lớp vải trong khi mông cô hướng về phía hắn.

Cô chắc chắn rằng hắn đang cởi lớp vải còn lại trên người bằng tốc độ ánh sáng. Hắn quỳ gối phía sau cô, nắm lấy tấm lưng trần của cô và thì thầm, "Nơi này cũng cách âm đấy. Cứ hét lên tất cả những gì em muốn đi, em yêu."

Họ đồng thời rên lên khi hắn đâm vào bên trong cô ở tư thế mới này, Hermione say sưa khi cảm nhận hắn ở sâu bên trong cô đến thế nào. Draco lẩm bẩm những lời chửi thề một cách bừa bãi giữa các hơi thở trong khi hắn di chuyển ra vào, ôm chặt lấy hông cô như một chiếc phao cứu sinh trong khi cả hai đều thích nghi với tư thế xa lạ này. Sự xa lạ nhanh chóng nhường chỗ cho ham muốn quen thuộc bên trong và cô biết mình cần gì, muốn gì, nhưng không thể nói rõ bất cứ điều gì ngoài những tiếng rên rỉ lớn.

Cuối cùng, nó thoát ra khỏi môi cô sau một tiếng thở hổn hển. "Mạnh hơn đi."

Nhịp điệu của Draco hơi chững lại trong giây lát, và một chuỗi lời chửi rủa tràn ngập không khí đêm. "Mẹ kiếp... Hermione... chúa ơi... chết tiệt..."

Hắn nhanh chóng lấy lại nhịp điệu để chấp nhận yêu cầu tuyệt vọng của cô và chẳng bao lâu sau, Hermione không quan tâm liệu cả Paris có nghe thấy cô hay không nữa.

"Mạnh nữa... Draco, làm ơn..."

Hắn lại tiếp tục rên lên nhưng vẫn tuân theo yêu cầu của cô, dồn dập không ngừng nghỉ cho đến khi cô muốn nức nở vì đang ở trên bờ vực của sự ngất ngây. Khi một trong những ngón tay của hắn vòng quanh phía trước cô để nhẹ nhàng vuốt ve âm vật của cô, sự mềm mại tương phản giữa cái chạm của hắn với chuyển động thô bạo và nhanh chóng bên trong cô khiến Hermione thấy đầu mình bắt đầu choáng váng. Cô hét to tên hắn khi ra, vô tình tự hỏi những lớp cách âm đó thực sự mạnh đến mức nào. Draco kết thúc khi tiếng la của cô dừng lại, và hắn cúi xuống để hôn lên lưng cô trước khi kéo váy cô xuống.

Hermione vùi cơ thể của mình vào vòng tay hắn khi họ cùng tựa lưng vào ghế, thở hổn hển và không còn chút sức lực nào.

"Đói không?" anh hỏi cô sau vài phút.

"Oui (Vâng)."

.

Hermione không biết phải nhìn vào đâu trước. Cô có một nhiệm vụ rất đặc biệt phải hoàn thành chiều nay, nhưng sự tuyệt vời của Place de Magie (Phố Ma thuật) có nguy cơ làm hỏng lịch trình của cô. Trong khi Hẻm Xéo thường khiến cô cảm thấy chật chội và bẩn thỉu thì Place de Magie của Paris dường như tràn ngập sức sống và phép thuật. Mỗi cửa sổ của các cửa hàng trang sức sáng sủa đều chứa đựng những phép thuật kỳ diệu đang cố gắng để cạnh tranh với các cửa hàng xung quanh.

"Em biết không, thực ra nơi này không phải tên là Place de Magie đâu," Draco nói bằng một giọng khô khan. "Đó chỉ là điều người Paris nói với du khách người Anh thôi."

"Ôi im đi, đồ hợm hĩnh, anh thực sự định tranh giành việc kể lể về lịch sử của mấy nơi như thế này với em đó à? Đó gần như là công việc của em vào kỳ nghỉ đấy."

Trong cửa sổ phía trước của một cửa hàng giày, Hermione quan sát một đôi giày cao gót lấp lánh biểu diễn một điệu nhảy thiết hài phức tạp trước khi chuyển sang nhìn một đôi giày khác (một đôi ba lê) đang thực hiện kỹ thuật mũi nhọn, sau đó chuyển sang nhìn đôi thứ ba (một đôi giày gót thấp màu đỏ) đang nhảy một điệu nhảy dân gian của Tây Ban Nha, trước khi Draco phải kéo tay cô đi. Cô lại lảng vảng trước một cửa hàng đồ chơi có những con hà mã được sơn màu lạ mắt theo kích thước thật, đang cúi đầu chào nhau theo một cách vương giả.

Khi bắt đầu chuyến đi, Hermione đã thỏa thuận với Draco (hay đúng hơn là Hermione khăng khăng, và Draco quyết định rằng hắn muốn được làm tình với Hermione thường xuyên nên hắn đồng ý) rằng họ sẽ tới cả thế giới phép thuật và lẫn thế giới Muggle vào các ngày xen kẽ nhau.

Hôm nay họ sẽ đến thăm thế giới phép thuật và Hermione cần phải tìm cách để bỏ lại Draco trong một giờ để cô có thể làm việc riêng. Cô cuối cùng đã nói thẳng với hắn rằng cô cần phải đi ra chỗ này một mình và xin lỗi rối rít trong khi khẳng định rằng cô chỉ cần một giờ. Hắn nhướng mày và nhún vai trước khi đi về phía cửa hàng đồ ngọt khổng lồ.

Hermione lấy lại bình tĩnh, kiểm tra để đảm bảo Draco đã di chuyển đủ xa và cố gắng tiếp cận cửa hàng cô cần đến. Ginny đã nhất quyết yêu cầu Hermione đến thăm cửa hàng của bà Bouvier ("Chị Fleur đã bảo em đến đó để mua đồ lót trong đêm tân hôn và để em kể cho chị nghe, chị Hermione, cái cách mà mắt của anh Harry lồi ra khỏi đầu anh ấy, nó đáng giá đến từng đồng Knut luôn đấy.") và Hermione đã tận dụng cơ hội này để cô có thể đi thử đồ trong riêng tư.

Hermione không phải là người sẽ chi một số tiền vô lý cho những bộ quần áo thiếu vải như vậy, và xét đến khuynh hướng tình dục thông thường của Draco, thì dù sao đồ lót của cô cũng sẽ nhanh chóng bị cởi bỏ mà thôi.

Ginny lập luận rằng với việc Draco nhất quyết đưa cô đến Lục địa để có một tuần lãng mạn tràn ngập rượu sâm panh, khăn trải giường bằng lụa, bánh ngọt và chocolate được làm thủ công, thì ít nhất Hermione có thể đầu tư vào một hoặc hai mảnh vải được thiết kế để hắn phải làm tình với cô cho đến khi cô quên mất tên của chính mình.

Hermione cần tịch thu đống tiểu thuyết lãng mạn rác rưởi của Ginny mất thôi.

Khi đến gần cửa hàng, Hermione thoáng lo rằng nó không mở cửa. Càng đến gần, cô càng nhận thấy mỗi cửa sổ đều có một bộ rèm nhung màu xanh trứng chim cổ đỏ phía sau, che khuất tầm nhìn từ đường phố. Hermione tìm thấy một cái nút bên cạnh cánh cửa tối đen và cố gắng kìm nén sự lo lắng khi nhấn nó.

"Xin chào?" một giọng nói nữ tính, sảng khoái vang lên

"Ưm, bonjour (Xin chào)... Je m'appelle Hermione Granger (Tên tôi là Hermione Granger)... ờm, tôi vô cùng xin lỗi, tiếng Pháp của tôi không tốt lắm, nhưng tôi đã có đặt lịch hẹn từ trước ấy?"

"Oui, mademoiselle (Vâng, thưa cô). Vui lòng đặt thẻ của cô vào khe."

Một giá đỡ kim loại nhỏ nhô ra từ tay nắm cửa và Hermione đặt tấm danh thiếp có in nổi của Ginny lên đó. Giá đỡ trượt vào trong và cô nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

"Entrez, mademoiselle (Mời vào, thưa cô)."

Hermione nhanh chóng bước vào và đóng cánh cửa lại sau lưng. Khi ổ khóa kêu lên một tiếng, đôi mắt cô bị thu hút bởi khung cảnh tráng lệ trước mắt. Nhìn từ ngoài đường, cửa hàng có vẻ như chỉ có kích thước của một cửa hàng nhỏ, nhưng Hermione vừa bước vào một nơi có kích thước với một nhà kho nhỏ. Những chiếc giá treo đủ loại vải vây quanh cô, nhưng mắt cô lại bị thu hút bởi rất nhiều ma-nơ-canh được trưng bày; những người mẫu hoạt hình, không có khuôn mặt, tạo dáng và di chuyển để khoe những món đồ trên cơ thể. Cô hài lòng khi thấy chúng được trưng bày với mọi kiểu cơ thể, mô tả chân thực về vẻ ngoài của một số trang phục nhất định trên những người có hông rộng hơn, hoặc có thể là ngực phẳng hơn hoặc phần lưng săn chắc hơn. Thậm chí còn có một vài ma-nơ-canh nam. Cô đỏ mặt khi nhận ra một số nơi có trưng bày hai hoặc nhiều ma-nơ-canh, đang tích cực thực hiện các tư thế tình dục khác nhau theo kiểu kịch câm. Mặc dù, suy nghĩ lại, nó đã cho khách hàng thấy chính xác đồ lót sẽ trông như thế nào và hoạt động như thế nào nếu họ giao hợp mạnh mẽ, chẳng hạn như ở tư thế chăn bò ngược.

Một người phụ nữ trẻ có mái tóc đen trong bộ váy đen đơn giản tiến lại gần Hermione với nụ cười và một ly sâm panh.

"Cô là Mademoiselle (Cô) Granger phải không?"

"Đúng, ừm, là tôi," Hermione lo lắng trả lời, rời mắt khỏi những con ma-nơ-canh đang chuyển động.

"Xuất sắc! Tôi là Dominique và tôi sẽ hỗ trợ cô trong ngày hôm nay."

Hermione nhận lấy ly sâm panh và uống cạn nó chỉ trong một hơi. Chiếc ly ngay lập tức tự rót đầy lại và Hermione nghĩ mình nên uống rượu chậm lại để giữ bình tĩnh. Dominique nở một nụ cười thấu hiểu với cô.

"Đây là lần đầu tiên cô đến đây, tôi hiểu. Đừng lo lắng, cuộc hẹn của cô là hoàn toàn riêng tư. Chúng tôi chỉ hỗ trợ trực tiếp một khách hàng tại một thời điểm. Tôi có thể hỏi cô vài điều trước khi chúng ta bắt đầu được không?"

"Ồ, tất nhiên rồi!"

"Chồng của cô, tôi đã nhìn thấy anh ấy ở bên ngoài với cô trước đó... có phải anh ấy là người nhà Delacour không?"

Hermione đỏ mặt trước câu nói giả định của người phụ nữ. "Ồ! Ưmm... anh ấy không phải là chồng tôi, anh ấy là ưmm... dù sao thì, anh ấy cũng không có quan hệ họ hàng với nhà Delacours."

"À, tôi đã nghĩ là... vì tóc của anh ấy và anh ấy rất đẹp trai... không sao cả, chúng ta đi thôi nhé?"

Người phụ nữ đó dẫn đường về phía phòng thay đồ.

"Tôi thực ra biết Fleur Delacour, nhưng bây giờ là Fleur Weasley rồi... chị ấy giờ gần như là gia đình của tôi," Hermione nói và Dominique nở một nụ cười rạng rỡ với cô.

"Oh mon Dieu (Ôi Chúa ơi), tôi đã không gặp cô ấy nhiều năm rồi! Tôi học trước cô ấy hai năm ở Beauxbatons. Cô ấy đúng là một cô gái đáng yêu. Hãy nói với cô ấy là tôi gửi lời chào khi cô gặp cô ấy, được chứ?"

Hermione gật đầu nhiệt tình và nhận một chiếc áo choàng lụa ngắn từ Dominique. Dominique hướng dẫn cô hãy cởi đồ hoàn toàn và mặc áo choàng vào, rồi bước lên một chiếc bệ ngắn được đặt trước ba tấm gương. Khi đứng trên bục cao mà chỉ mặc một chiếc áo choàng nhỏ, Hermione đã nói chuyện với Dominique để xoa dịu sự bất an của chính mình.

"Đây có phải là cửa hàng của cô không?"

"Non (Không)," Dominique trả lời nhanh chóng và triệu hồi một cái bìa kẹp hồ sơ và một cái bút lông. "Đây là công việc kinh doanh của gia đình. Madame Bouvier est ma tante (Bà Bouvier là dì của tôi). Em gái tôi và tôi đang làm việc bán thời gian ở đây trong mùa hè."

Dominique chậm rãi đi vòng quanh Hermione, nhìn cô từ đầu đến chân khi chiếc thước dây lơ lửng tự đo số đo cơ thể cô, giống như một phiên bản thân mật hơn so với lần đầu tiên cô đến mua đũa phép ở cửa hàng Ollivander.

Hermione nín thở chờ đợi người phụ nữ Pháp xinh đẹp lên tiếng phê bình, chỉ ra khuyết điểm trên cơ thể cô, nhưng người phụ nữ đó chỉ quan sát cô một cách trung lập.

"Thật tốt khi cô giúp đỡ dì của mình," Hermione nói, không thể chịu đựng được sự im lặng trong quá trình kiểm tra cơ thể mình. "Cô làm gì khi không làm việc ở đây?"

"Tôi là một Lương Y, được đào tạo để chuyên về chất độc và thuốc giải độc," Dominique trả lời đầy tự hào và ngừng nghiên cứu về Hermione để cười toe toét trước gương. "Tôi đang học năm cuối cùng của chương trình nghiên cứu bổ sung."

"Xin chúc mừng," Hermione nồng nhiệt nói. Nghề nghiệp mà Dominique chọn đã giải thích bản chất trong cái nhìn của cô khi cô nhìn vào Hermione, và điều đó cuối cùng khiến Hermione cảm thấy thoải mái hơn khi đứng trước mặt Dominique.

"D'accord (Được rồi). Bây giờ tôi phải hỏi cô một số câu hỏi để chúng ta có thể chọn ra những món đồ tốt nhất cho cô."

Tiếp theo là hàng loạt các câu hỏi về cơ thể và giới tính:

Mục đích cô đến đây hôm nay là gì?

Cô định mua món đồ này dành cho một dịp đặc biệt, để làm trang phục hàng ngày hay chỉ để thử một cái gì đó mới?

Cô thường mua hoặc mặc loại đồ lót nào, nếu có?

Bộ đồ lót chỉ để cho cô tự ngắm chính mình hay là thứ gì đó để làm hài lòng bạn tình của cô?

Cô đang cố gắng gây ấn tượng với bạn tình hay đang muốn cảm thấy tự tin hơn về cơ thể của chính mình?

Có phải đồ lót là để mặc bên trong quần áo cả ngày không? Hay cô sẽ chỉ mặc nó để hoạt động tình dục?

Cô cần một loại vải không bị rách hay cô không quan tâm nếu nó bị rách?

Vải có cần phải chống vết bẩn hoặc chống nước không?

Cô thích tự cởi quần áo của mình ra hay để bạn tình cởi đồ hộ?

Có loại vải nào khiến cô thấy khó chịu không? Cô có ác cảm hoặc ưa thích ren, sa tanh, cotton, lụa, da, lông thú, v.v. không?

Bộ phận yêu thích nhất trên cơ thể cô là gì?

Cô muốn làm nổi bật bộ phận nào trên cơ thể?

Cô thích điều gì nhất ở tính cách của mình?

Điều gì thu hút cô nhất ở bạn tình của mình?

Khi nào cô cảm thấy tự tin nhất: Tại nơi làm việc? Thư giãn ở nhà? Tại các cuộc tụ họp xã hội? Trong phòng ngủ?

Cô thích buộc tóc cao hay xõa tóc?

Cô có thích hôn không? Nơi yêu thích của cô để được hôn là ở đâu?

Cô có ý định chụp ảnh nội y không hay chỉ mặc cho mục đích riêng tư?

Cô muốn đi giày cao gót hay một loại nào giày khác không? Hay cô thích đi chân trần hơn?

Cô thường trang điểm đậm cỡ nào, nếu có?

Tư thế quan hệ tình dục yêu thích của cô là gì?

Cô có thích nhập vai khi quan hệ tình dục không?

Hermione cố gắng hết sức để xua tan mọi sự ngượng ngùng kéo dài và trả lời từng câu hỏi một cách trung thực.

Khi kết thúc cuộc thẩm vấn (dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên), Dominique chĩa cây đũa phép của mình vào chân Hermione và ngay lập tức một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện. Sau đó, Dominique gõ thêm vài lần lên vai của Hermione, và cô cảm thấy vải che phủ các bộ phận trên cơ thể mình khi đôi tất cao đến đùi đột nhiên bao phủ lấy chân cô.

Dominique đưa ra một lời cảnh báo trước cho cô rồi làm chiếc áo choàng lụa biến mất. Bên dưới là một bộ trang phục tuyệt đẹp, vừa vặn và tôn lên vóc dáng của cô. Hermione nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của cô trong gương với vẻ kinh ngạc đến sửng sốt. Người phụ nữ trong gương có vẻ ngoài tự tin, khiến Hermione mỉm cười khi nhận ra rằng cô trông không giống một con búp bê kỳ quặc đang chơi trò hóa trang như cô đã lo sợ ban đầu.

Ở nửa trên của cô, một chiếc áo lót bằng sa-tanh màu đen thoải mái đến đáng kinh ngạc ôm lấy ngực cô và dài đến ngay phía trên rốn cô. Một số chi tiết pha lê rải rác dọc theo đường cong của ngực cô và dẫn xuống xương ức, lấp lánh trong ánh sáng. Hai sợi dây lụa được buộc thành những chiếc nơ trên vai cô, nhưng do bộ đồ vừa khít với ngực cô mà không cần chúng nên chúng chỉ để trưng bày. Chiếc quần lót cũng được làm từ vải sa tanh đen mềm mại với đường cắt tôn lên đường cong ở mông cô và để cho phần dưới mông cô lộ ra. Đôi tất đen được giữ bằng dây đai mỏng; thứ mà Hermione luôn muốn thử mặc nhưng chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn để mặc chúng vào. Quả thực, có lần cô đã thử mặc một bộ nội y phức tạp vì Ron, và cô mất nhiều thời gian đến mức anh phải xông vào phòng tắm và phát hiện ra cô đang cúi xuống chửi rủa, đổ mồ hôi vì cố gắng kẹp đôi tất ngu ngốc vào bộ trang phục của mình. Cả hai đều đã cười lớn và từ bỏ việc đó.

Nhưng Hermione không muốn lặp lại đêm đó với Draco. Không, cô muốn làm hắn choáng váng không nói nên lời rồi cùng hắn làm tình trên chiếc nệm kiểu Pháp sang trọng đó cho đến khi cô không thể đi lại được nữa.

Dominique đứng đằng sau cô và giải thích về thiết kế.

"Bộ Bovier Bustier đã được cấp bằng sáng chế này," Hermione khẽ khịt mũi khi nghe tới đó, "không thể bị xé toạc hay bị biến mất bằng phép thuật. Nó chỉ có thể được cởi bỏ bằng tay." Dominique nhẹ nhàng xoay cô lại để Hermione có thể nhìn thấy phần sau của bộ đồ trong gương. "Thấy mấy cái khuy này không? Chúng chỉ có thể bị cởi ra bằng tay của cô hoặc của bạn tình của cô... Để xem... trên bảng câu hỏi, cô nói rằng cô thích để bạn tình của mình cởi đồ cho cô phải không nhỉ? À đúng rồi, cô đã trả lời rằng nếu cô mặc thứ gì đó như thế này thì sẽ rất tốt nếu bạn tình của cô dành thời gian để tận hưởng nó. D'accord (Đúng chứ)?" Hermione ậm ừ đồng ý. Cô nợ Ginny rất nhiều vì lời gợi ý này.

"Đây rõ ràng là màu đen cổ điển. Nhưng cô có muốn xem những màu khác không?"

Hermione gật đầu. Kệ đi, tại sao không chứ? Chắc chắn đây là một thú vui khá đắt tiền, nhưng cô hiếm khi tự thưởng cho mình những món đồ như vậy và cô chắc chắn có đủ khả năng để vung tiền vào một hoặc hai bộ đồ.

Dominique gõ cây đũa phép của mình vào lưng và ngay lập tức bộ đồ chuyển sang màu trắng sáng và khuôn mặt của Hermione tái đi.

"Quá giống cô dâu?" Dominique đoán và Hermione chỉ có thể gật đầu lần nữa.

Người phụ nữ nhíu mày rồi lại gõ nhẹ vào lớp vải. Màu hồng phấn. Cô cau mày và gõ nhẹ lần nữa, mong muốn tìm được màu sắc phù hợp nhất với màu da của Hermione.

Màu xanh bóng đêm. Màu tím hoàng gia. Màu vàng hoa cúc. Màu cam cháy. Màu đỏ tươi. Màu nâu sẫm đơn giản. Màu nâu chocolate. Màu vàng sáng bóng. Màu bạc xám. Màu hồng bụi. Màu hoa cà nhẹ. Màu xanh đậm. Màu bạc hà pastel.

Hermione nhắm mắt lại, những màu sắc chập chờn khiến cô hơi choáng váng sau một lúc. Sau vài cú gõ đũa phép, cô nghe thấy Dominique kêu lên "Voilà (Đây rồi)! Ôi, Mademoiselle (Cô) Granger, chính là màu này!"

Hermione mở mắt và bật cười. Bộ trang phục nhỏ của cô giờ đây là một màu xanh ngọc lục bảo lộng lẫy và rực rỡ, màu sắc làm nổi bật màu vàng của tóc cô và làn da của cô. Nó có cùng màu xanh lục với biểu ngữ của nhà Slytherin.

"Tôi sẽ mua nó. Bộ này và bộ màu đen."

Sau lời chia tay thân thiện với những nụ hôn nhẹ lên cả hai má, Hermione rời khỏi cửa hàng của Dominique và đưa thẳng những món đồ mới mua đến phòng khách sạn của cô.

Khi cô nhìn thấy Draco ở đầu đường với vài gói quà nhỏ trên tay, cô không khỏi lên tiếng trêu chọc, "Nói với em là anh đã không dành cả tiếng đồng hồ ở cửa hàng đồ ngọt đi."

Hắn cố định khuôn mặt của mình thành một vẻ mặt ngây thơ. "Em chẳng có bằng chứng gì cả."

Cười khúc khích, cô bước tới gần hắn và ấn môi mình vào khóe miệng hắn, thè lưỡi ra để liếm lấy chút chocolate còn đọng lại ở đó.

"Ưmm, mùi vị cũng ngang bằng với kẹo Honeydukes đấy."

Draco nhìn cô với vẻ thích thú, và cô chợt nhận ra rằng họ chưa bao giờ hôn nhau ở nơi công cộng trong thế giới phép thuật trước đây. Họ chỉ mới bắt đầu kỳ nghỉ ở Pháp của họ được hai mươi tư giờ, và cô chưa bao giờ cảm thấy tự do trước công chúng đến thế, cũng như chưa bao giờ cô thấy Draco trông thoải mái đến thế.

Cô đã định để dành những món đồ vừa mua cho những dịp đặc biệt, nhưng thấy Draco vô tư đến mức trông hắn trẻ ra nhiều tuổi, cô muốn kéo hắn về phòng ngay bây giờ và tổ chức một buổi biểu diễn cho hắn xem.

Có lẽ bộ trang phục nhỏ màu xanh lá cây có thể truyền cảm hứng cho một cụm từ nào đó từ miệng hắn.

Em cũng yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro