CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười Một, năm 2007

Hắn có thể làm được. Hắn chắc chắn, hoàn toàn có thể làm được. Draco Malfoy hoàn toàn có khả năng mời Hermione Granger đi dùng bữa tối cùng với hắn vào cuối tuần này. Hắn có thể cư xử một cách bình thường khi mời cô. Như một người bạn. Ừ thì, gần như thế. Hắn phải gọi mối quan hệ giữa họ là gì bây giờ đây?

Hôm đó là cuộc hẹn hàng tháng của Draco và Lương Y Browning cuối cùng đã thuyết phục được Draco rằng điều này đang ngày càng trở nên vô lý hơn. Tất nhiên điều đó không ngăn được hắn đả kích người đàn ông lớn tuổi.

"Nếu ông nghĩ tôi đang cư xử như một đứa trẻ con, thì cứ nói toẹt ra đi!" Draco lớn tiếng quát.

Browning chỉ nhướn mày và nhìn vào đôi mắt giận dữ của Draco với một sự kiên nhẫn.

"Anh có nghĩ là anh đang cư xử như một đứa trẻ con không?"

Draco bực bội vung tay lên. "Tôi không biết, đó là lý do tại sao tôi tìm đến ông! Tất cả những gì tôi muốn biết là làm cách nào để mời cô ấy đi ăn tối mà thôi!"

Browning tiếp tục nhìn hắn một cách bình tĩnh, không một lần nhượng bộ trước những cảm xúc bộc phát của Draco. "Dùng miệng của mình, Draco, và sử dụng một câu hỏi đơn giản, dễ hiểu."

"Nhưng tôi không muốn cô ấy nghĩ đây là uh, một... cuộc hẹn hò hay một cái gì đó..."

"Không sao?"

"Không." Dối trá.

Chờ đã, gì cơ?

"Không," Draco kiên quyết lặp lại, phớt lờ giọng nói nhỏ vừa vang lên trong đầu. "Một buổi gặp mặt vui vẻ. Tôi muốn xem liệu cô ấy có cởi mở với điều đó hay không... bởi vì ông biết đấy, chúng tôi dành tất cả những buổi sáng đó cùng nhau và thật kỳ lạ khi chúng tôi không... tiến xa hơn thế," bởi vì dường như việc phát triển tình bạn với Granger là điều mình muốn lúc này. Mình có thể kiểm soát được.

Xoạt, xoạt, xoạt, tiếng cây bút lông quẹt trên giấy.

"Chà Draco, tôi phải thừa nhận rằng đây là một bước tiến phi thường của anh. Mời ai đó tham gia một hoạt động mà không có sự đảm bảo rằng họ sẽ chấp nhận cho thấy việc anh đã sẵn sàng để chịu tổn thương."

Draco nhún vai và cố gắng không rùng mình khi Lương Y của hắn đề cập đến việc chịu tổn thương. Bởi vì đó chính xác là những gì Draco cảm nhận khi ở bên cạnh Hermione Granger. Rất dễ bị tổn thương.

.

Sáng thứ hai đến và đi. Mỗi khi Draco mở miệng định hỏi Hermione về bữa tối vào cuối tuần, thì một câu hỏi ngu ngốc, tầm thường khác lại bật ra.

Vào thứ Ba, Granger nhận xét về việc hắn trông mệt mỏi như thế nào và mua cho hắn thêm một tách cà phê một cách ngẫu nhiên, nhưng hắn có cảm ơn cô và mời cô đi ăn tối sau đó không? Không, hắn trở nên gắt gỏng với cô và bảo cô tự lo cho bản thân mình trước đi, rồi uống sạch ly cà phê cô mang cho hắn. Trước sự phản ứng cộc cằn đó, cô chỉ khẽ nhếch mép cười khi hắn khẽ cảm ơn cô khi họ cùng nhau đi bộ đi làm.

Thứ Tư chắc chắn sẽ là buổi sáng mà Draco sẽ đưa ra câu hỏi về bữa tối cuối tuần. Nhưng sau đó Hermione đã bắt đầu một trong những cuộc độc thoại đầy đam mê của cô về việc sử dụng kiến ​​thức liên quan đến Cổ ngữ Runes để nghiên cứu về một số bộ tộc Người cá lâu đời nhất ở Địa Trung Hải, và Draco nhận ra mình đã bị thu hút bởi những câu chuyện phiếm khi họ cùng nhau bước trên phố. Đến khi cô vẫy tay chào tạm biệt, hắn mới nhớ ra rằng hắn chỉ còn hai ngày để hoàn thành nhiệm vụ tưởng chừng như rất đơn giản của mình.

Và bây giờ đã là thứ Năm và Draco vẫn chưa hỏi Hermione về kế hoạch cuối tuần của cô.

"Anh đã bao giờ đến thăm Venice chưa?"

Câu hỏi của cô làm gián đoạn cuộc nói chuyện nội tâm của hắn mà đã khiến hắn phải phân tâm khỏi cô.

"Mùa xuân sắp tới có một hội nghị học thuật về các phương pháp giao tiếp của các nền văn minh phép thuật, và bất kỳ ai muốn tham dự sẽ phải gửi một đề xuất chính thức. Anh biết đấy, họ thường không cử ai đó từ bộ phận của tôi bởi vì các liên lạc viên của Người cá có văn phòng riêng của họ trong Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, nhưng do tôi quan tâm đến Cổ ngữ Runes..."

"Ý của cô là sự xuất chúng tuyệt đối và những kỹ năng vô song của cô trong môn Cổ ngữ Runes sao?" hắn cắt ngang với một nụ cười nhếch mép. Hermione đỏ bừng mặt trước lời khen của hắn.

"Chà, chuyện đó thì tôi không biết..." cô lẩm bẩm một cách ngượng ngùng và cắn nhẹ vào đôi môi đang cười của chính mình.

"Venice thì sao?" Draco hướng cuộc trò chuyện trở lại chủ đề ban đầu để cô có thể ngừng cắn môi dưới và hắn có thể phớt lờ cái cảm giác tò mò kỳ lạ bên trong hắn trước cái cách mà cô phản ứng với lời nói của hắn.

"Phải rồi, như tôi đã nói, tôi đang gửi yêu cầu tham dự hội nghị Venice cho trưởng bộ phận của tôi và nếu điều đó được chấp thuận thì tôi phải làm một bản đệ trình lên ủy ban xem xét hội nghị, và anh có nhớ những gì tôi đã kể cho anh về các bộ tộc Người cá cổ đại không?"

"Có," Draco trả lời. "Cô đã nói rằng một số thuộc địa Người cá lâu đời nhất chỉ mới được phát hiện gần đây ngoài khơi bờ biển Ý và một số người trong số họ thậm chí không nói được ngôn ngữ của Người cá mà phải dùng đến Cổ ngữ Runes được khắc trên nơi ở và bảng đá để giao tiếp."

"Đúng rồi!" cô cười rạng rỡ với hắn. Vì Salazar, không có ai trong cuộc đời của Granger lắng nghe cô khi cô nói hay sao vậy? Trông cô luôn giống như muốn ban tặng cho hắn một Huân chương Merlin, hay Huân chương Hạng Nhất, bất cứ lúc nào hắn có thể nhớ lại điều gì đó mà trước đây cô đã nói trong cuộc trò chuyện của họ.

"Hội nghị sẽ kéo dài cả tuần, và tôi hy vọng tôi sẽ có thời gian rảnh vào buổi sáng hoặc buổi tối để khám phá thành phố. Tôi biết họ có một trong những thư viện phép thuật lâu đời nhất ở đó với các cuộn giấy từ..."

"Granger, nghiêm túc đấy chứ? Cô sẽ đến Venice để chui vào trong một cái thư viện sao?"

"Vậy thì nói xem tôi nên đi đâu bây giờ đi," cô trả lời với một cái lườm đi kèm. "Anh đã từng tới đó đúng không?"

"Tất nhiên," hắn chế nhạo, mặc dù cách nói của hắn không có bất kỳ ác ý nào ẩn đằng sau, ít nhất là khi hắn nói với Granger. "Tôi sẽ cung cấp cho cô danh sách các nhà hàng và quán rượu. Và nếu cô không có thời gian đến thăm Cầu Hai Mặt trời thì đừng bận tâm đến Venice làm gì."

"Ồ, đó là cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ được nghe về nó cả!"

"Gì thế Granger? Cô vừa thừa nhận rằng tôi biết điều gì đó mà cô không biết sao?" hắn lại chế nhạo cô và nhận lại một cái đảo mắt từ cô. "Tôi không chắc người Ý gọi nó là gì, nhưng có một cây cầu bắc qua một con kênh được vận hành bằng một số phép thuật rất cổ xưa. Nếu cô đứng trên cây cầu lúc hoàng hôn và quay mặt về hướng đông, một thứ giống như cổng quan sát sẽ xuất hiện và cô có thể nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng mai. Không ai thực sự hiểu được phép thuật ẩn sau nó, nhưng người dân địa phương sử dụng nó như một loại công cụ dự báo thời tiết cho ngày hôm sau."

Cô đang nhìn chằm chằm hắn trong khi hắn đang nói với đôi mắt mở to đầy mê hoặc và đôi môi hơi hé mở, khiến cái phản ứng đầy tò mò đó lại xuất hiện bên trong cơ thể của hắn.

"Chà, nghe thật tuyệt, cảm ơn vì đã gợi ý nhé!"

Đó, lại là nó. Không ngừng cảm ơn hắn vì những điều đơn giản nhất. Mẹ kiếp, cái cách cô cảm ơn hắn đầy chân thành vì đã nói chuyện với cô, hoặc đi mua trà cho cô, hoặc giới thiệu cho cô một quán rượu làm hắn có cảm giác như thể hắn đã hiến cho cô một quả thận vậy.

"Chúng ta nên đi thôi, tôi nghĩ vậy," giọng nói của Granger phá vỡ cuộc độc thoại nội tâm của hắn và Draco bắt đầu thấy hoảng loạn. Nhiệm vụ mời cô đi ăn tối của hắn vẫn chưa hoàn thành và thời gian của hắn đang dần cạn kiệt. Họ bước đi trong sự im lặng dễ chịu, cho đến khi họ đến đoạn rẽ như mọi khi của nhau trước Quán Cái Vạc Lủng, nhưng trong nội tâm, Draco đang lo lắng đến phát sốt lên.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé, Malfoy!" cô nói một cách vui vẻ và bắt đầu bỏ đi. Làm đi, làm đi, làm ngay đi. Mình có thể kiểm soát được.

"Này, Granger, đợi đã!"

Cô quay lại và nhìn hắn đầy tò mò. Làn gió tháng Mười Một thổi mạnh qua những lọn tóc của cô và Draco đếm từng hơi thở trắng toát của cô đang hiện ra trong không khí của buổi sáng lạnh giá. Sau đó, hắn đếm nhịp đập của trái tim mình trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ, cảm thấy mình đang trở nên ngu ngốc hơn với mỗi bước đi.

"Ngày mai là Thứ Sáu," chà, trơn tru gớm.

Cô nhìn hắn một cách bối rối trước tuyên bố hiển nhiên của hắn. "Ừ. Đúng rồi."

Nếu ai đó có thể Avada hắn ngay bây giờ, hắn sẽ rất biết ơn người đó. Hắn hít một hơi thật sâu trong bầu không khí lạnh giá.

"Ừ, phải rồi, cô có kế hoạch gì không? Ý tôi là vào buổi tối, vì rõ ràng là cô phải đi làm vào ban ngày," Salazar chết tiệt ơi, sao hắn lại cư xử như một thằng ngu thế này vậy?

Granger tiếp tục nhìn chằm chằm hắn với sự bối rối. Nào, Granger, tổng hợp lại đi, làm ơn hãy giải thoát tôi khỏi sự khốn khổ chết tiệt của chính mình đi. "Ồ, không, tôi không có kế hoạch gì cả. Sao anh lại hỏi thế?"

Chết tiệt thật, hắn thực sự sẽ phải nói ra. Đồ hèn.

Một hơi thở sâu nữa. "Nếu cô rảnh vào buổi tối, mà tôi đoán là có, bởi vì cô vừa nói vậy với tôi... thì cô có ra ngoài đi ăn tối được không?"

Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc và Draco ước gì mình có thể nhét ngược những từ đó vào miệng mình rồi dùng Bùa Tẩy não lên cả hai người họ. Đó không phải là một lựa chọn thực tế, nên hắn đã cố gắng khắc phục tình hình một cách tuyệt vọng.

"Chỉ là một bữa tối để trò chuyện thôi, không giống như một... ờm... ờ thì, chúng ta có thể nói nhiều hơn về Venice mà không cần phải vội vàng đi làm đúng giờ," hắn gần đây cảm thấy cực kỳ không thoải mái khi sử dụng từ 'buổi hẹn'. Tại sao đột nhiên hắn lại trở thành một kẻ ngốc như vậy nhỉ?

Cô dường như vẫn không thể rũ bỏ vẻ mặt bàng hoàng của mình. "Anh muốn ăn tối cùng tôi á?"

Draco đảo mắt chế giễu và sử dụng giọng điệu mỉa mai thường ngày của mình. "Đúng thế, Granger, đó là những gì tôi đã nói. Cô có muốn đi cùng không đây?"

Cuối cùng thì cô cũng thôi há hốc mồm như một con cá và lấy lại được chút bình tĩnh. "Được rồi. Mấy giờ?"

Merlin ơi... vậy là đồng ý rồi, phải không?

"Bảy?" Draco đã đặt bàn trước, nhưng hắn sẽ không nói điều đó ra.

"Ở đâu?"

"Cô đã đến quán The Wilting Rose chưa? Nó ở khu nhà hát ấy," đó là một trong những nhà hàng duy nhất mà Draco thường xuyên lui tới ở Hẻm Xéo.

"Chưa. Có vẻ như là tôi sẽ thử tới nơi đó lần đầu cùng anh rồi. Vẫn đi uống cà phê vào sáng mai chứ?"

"Tất nhiên rồi, Granger."

"Hẹn gặp lại nhé, Malfoy!"

Có phải là hắn vừa tưởng tượng ra không, hay là nụ cười của cô trông rạng rỡ hơn một chút khi cô quay người rời đi vậy? Draco lắc đầu rồi bắt đầu di chuyển đến chỗ làm và cố gắng lờ đi sự thật rằng hắn đang cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, điều mà hắn chưa từng được cảm nhận trong nhiều năm. Chỉ là bữa tối thôi mà. Một bữa tối. Mình có thể kiểm soát được.

.

Tất nhiên là Hermione Granger sẽ đến sớm rồi. Draco thấy cô đứng một cách bồn chồn và lo lắng trong bộ áo choàng xám toát lên vẻ chuyên nghiệp bên quầy lễ tân của nhà hàng. Tóc cô được thả xõa dài qua vai, trái ngược với sáng nay trong quán cà phê khi cô buộc nó lại một cách gọn gàng. Draco tự hỏi liệu đây có phải là hình ảnh của cô vào cuối mỗi ngày làm việc hay không: những lọn tóc bù xù của cô không còn được buộc gọn lại bởi một sợi dây chun mềm, giống như cách mà Granger cố gắng kiểm soát chúng vào mỗi buổi sáng trước khi đến văn phòng.

Về phần mình, Draco về nhà sau giờ làm việc ngay lập tức và thay một chiếc áo choàng sang trọng hơn cùng một bộ vest đen mới. Hắn không dám dành thời gian phân tích sự thật rằng hắn đã mất nhiều thời gian hơn bình thường để quyết định xem mình sẽ mặc gì cho bữa tối ngày hôm nay. Hắn đứng trước tủ trang điểm lớn trong phòng ngủ của mình, đầu bù tóc rối khi nhìn thoáng qua đồng hồ và nhận ra rằng mình sẽ đến muộn nếu hắn cứ không ngừng băn khoăn với vẻ ngoài của mình như một gã điên. Dù gì thì đây cũng chỉ là một bữa tối với Granger, hắn không cần phải khiến bản thân tự ám ảnh về ngoại hình của mình nhiều như thế.

Khi Hermione nhận ra sự xuất hiện của hắn và nở một nụ cười nhẹ nhõm, Draco để ý đến khuôn mặt đáng ngờ của nhân viên lễ tân ở phía sau đang nhìn Hermione. Draco bắt đầu có cảm giác tội lỗi vì đã để cô đợi như vậy.

Lý do hắn vẫn được chào đón tại cơ sở này là vì trong những năm trước chiến tranh, hắn thường xuyên đến The Wilting Rose với cha mẹ mình. Gia đình Malfoy rất được hoan nghênh khi tới nơi đặc biệt ủng hộ các công việc kinh doanh của các gia đình thuẩn chủng này, và đây cũng là nơi mà nhiều thành viên của Hội Linh Thiêng Hai Mươi Tám thường xuyên lui tới trong thời kỳ hoàng kim của họ.

Tức giận với bản thân vì nhớ nhung những đặc ân trong cuộc sống cũ của mình một cách quá dễ dàng, Draco bước thẳng lưng khi tiến đến quầy lễ tân.

"Granger," hắn chào cô, rồi chuyển sự chú ý ngay lập tức sang lễ tân trước khi Hermione có thể mở miệng trả lời. "Có lý do gì khiến người bạn đồng hành của tôi không được dẫn tới chỗ ngồi ngay khi cô ấy đến không?" hắn dùng giọng điệu khó chịu nhất có thể của mình và nhướng mày đầy nghi ngờ về phía người đàn ông lớn tuổi, người trông có vẻ kinh ngạc trong giây lát.

"Xin lỗi, thưa ngài, tôi không biết là cô gái trẻ sẽ dùng bữa với ngài."

Draco chế nhạo, không thể tin nổi cái tên đang đứng trước mặt mình. "Thực vậy. Granger, cô đã thông báo cho người đàn ông này rằng chúng ta đã đặt chỗ tối nay bằng tên tôi chưa?" hắn quay về phía Hermione và nhận thấy mặt cô đang dần ửng hồng.

"Tôi nói rồi, nhưng Malfoy, anh không cần phải..."

"Tôi cũng đã nghĩ vậy," hắn ngắt lời cô và quay lại nhìn lễ tân. "Giờ thì, ông hãy làm cho bản thân mình trở nên hữu dụng và đưa chúng tôi đến bàn mà tôi đã đặt đi."

Người đàn ông gật đầu và để một chiếc menu trôi lơ lửng trước mặt mình khi ông ta dẫn Draco và Hermione đến một căn phòng thiếu sáng phía sau. Toàn bộ nhà hàng được trang trí bằng đồ nội thất màu đỏ tía và xám đậm với bàn, ghế và cột đều được làm bằng gỗ gụ. Các bức tranh đủ kích cỡ được treo trang trí trên tường, mỗi bức đều có hình ảnh một bông hồng đỏ như máu đang quay chậm, gần như là tự quay quanh chính nó. Màu sơn đỏ của những cánh hoa trông bóng đến mức Draco thường tự hỏi nếu hắn chạm vào bức tranh thì liệu tay hắn có bị ướt không.

Phòng ăn phía trước đã kín chỗ, nhưng Draco đã đặt một chiếc bàn riêng tư hơn ở phòng sau, hy vọng nó có thể khiến Hermione thoải mái hơn khi xuất hiện một cách công khai cùng hắn. Bây giờ thì hắn đã nhận ra đó là một sai lầm lớn. Dù sao thì cũng chẳng có ai trong cái nhà hàng này để ý đến họ: nơi này chủ yếu có những người thuộc các dòng tộc lâu đời và không ai từ tờ Nhật báo Tiên tri được phép vào trong khuôn viên nhà hàng. Đó là điều đã khiến cho các công việc cao cấp, độc quyền của các gia tộc thuần chủng trở nên thành công: những hứa hẹn về một trải nghiệm tuyệt vời dưới lớp vỏ bọc bảo mật đầy khiêm tốn. Nếu các gia đình thuần chủng muốn sự nổi tiếng và được chú ý, họ sẽ biết cách để có được điều đó, đặc biệt là từ những kẻ thất bại trong xã hội trên báo chí phù thủy. Nhưng những nơi như The Wilting Rose thì được dành cho những câu chuyện có khuynh hướng tinh tế và bí mật hơn của các gia đình thuần chủng lâu đời.

Draco không biết lý do khiến hắn nghĩ rằng đây sẽ là một nơi phù hợp để xuất hiện cùng Granger và làm một phép thử tình bạn giữa họ, nên đang cảm thấy cực kỳ hối hận.

Khi Hermione cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài, Draco đã gần như giật nó khỏi tay cô và ném cả áo choàng của hắn lẫn của cô cho lễ tân một cách thô bạo. "Hãy cẩn thận một chút. Ngoài ra, tôi nghĩ một chai rượu vang hảo hạng sẽ giải quyết được rắc rối mà ông đã gây ra cho người bạn đồng hành của tôi, phải không?" Draco gằn giọng và ông ta ngây người, lẩm bẩm điều gì đó giống như "Vâng, thưa ngài," và bỏ đi.

Draco hít một hơi thật sâu và ngồi xuống đối diện với Hermione. "Anh không cần phải làm vậy mà," cô nói khẽ.

Hắn gằn giọng. "Tôi bắt buộc phải làm việc, lão già đó đó cần phải biết vị trí của mình là ở đâu."

Hermione cười khúc khích và Draco cau mày. "Gì mà vui vậy?"

Cô hướng một nụ cười hối lỗi về phía hắn, nhưng nhanh chóng cất lời sau đó. "Chỉ là đang nhớ một chút về hồi chúng ta còn đi học thôi. Tôi thề rằng những lời tiếp theo và anh nói sẽ là 'đợi cho đến khi cha tao nghe về chuyện này đi!'"

Draco cười mỉm trước sự trêu chọc của cô và cảm thấy sự căng thẳng rời khỏi cơ thể. "Chà, may mắn làm sao, điều đó sẽ không thể xảy ra."

Mặt Hermione tái đi và bắt đầu lộ ra vẻ hổ thẹn. "Ôi Merlin ơi, Malfoy, tôi rất xin lỗi, tôi quên mất. Tôi không có ý... không có bất kỳ..." cô lúng túng cắt lời và Draco quay mặt đi vì xấu hổ. Cô xin lỗi sao? Xin lỗi vì người cha khốn nạn của hắn đã chết sao? Người đàn ông đó đã cố sát hại và/hoặc phi tang xác bạn bè của cô hơn một lần và cô xin lỗi sao?

Không, như vậy là không được. Draco không thể cản mình lại được nữa.

Trước khi hắn có thể mở miệng, một chai rượu nhẹ nhàng hạ xuống bàn và hai ly rượu bằng pha lê xuất hiện trước mặt họ. Nút đậy tự mình nhảy ra khỏi chai và rồi tự rót một lượng rượu vừa phải vào từng ly của họ.

Draco uống hết nửa ly rượu nho (1876, chà) và để ý rằng Hermione cũng đã làm như vậy. Rõ ràng là cả hai đều cần sự can đảm từ một ly rượu khá đắt tiền. Cô đang nhìn mọi nơi, trừ hắn và Draco biết đây là thời cơ của hắn. Ngay lúc này, hắn cuối cùng cũng có thể tìm kiếm sự đền tội từ một người thực sự có thể tha thứ cho hắn. Hắn đã không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra vào tối nay, nhưng rồi cô lại cư xử như một cô gái đầy sự quan tâm và vị tha giống mọi khi, và Draco thấy cảm giác tội lỗi đang bùng nổ bên trong mình. Vô số các cuộc hẹn với Lương Y đã khiến Draco cảm thấy sẵn sàng xua đuổi những con quỷ xung quanh việc điều trị của hắn liên quan đến Hermione Granger.

Và khi không có Liều thuốc Điềm tĩnh nào, khi không có một loại thuốc nào đang chảy trong huyết quản của mình, hắn quyết định hành động.

Draco đặt mạnh ly rượu xuống. Đôi mắt nâu của cô cuối cùng cũng đã nhìn vào mắt hắn và hắn cố tìm kiếm sự can đảm trong đôi mắt ấm áp đó. Mình có thể kiểm soát được. Draco hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu lên tiếng.

"Tôi cần phải xả hết ra và Granger, tôi biết cô thích ngắt lời và đặt câu hỏi như thế nào khi có một ý tưởng xuất hiện, nhưng làm ơn, làm ơn, nếu tôi không nói hết những điều này ra ngay bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ làm được mất."

Cô gật đầu, đôi mắt mở to và sáng một cách kỳ lạ.

Hắn hít một hơi thật sâu và hớp một ngụm rượu mạnh. Cái chai rượu có vẻ nhận ra hắn cần nhiều rượu hơn thế nên nhẹ nhàng bay lên và đổ đầy ly của hắn, và sau đó là đến ly của Hermione. Mình có thể làm được. Mình nhất định phải làm được.

"Tôi nợ cô, có lẽ, là lời xin lỗi đáng giá cả một đời người. Khi tôi còn là một thằng học sinh nhõng nhẽo và đến trường Hogwarts với suy nghĩ rằng mình giỏi hơn tất cả mọi người... tôi đã đối xử rất tồi tệ với cô. Những giá trị kế thừa và những định kiến, phép tắc đó của gia đình tôi... nó đã định hình tuổi thơ của tôi. Tôi thực sự tin rằng tôi tốt hơn cô chỉ vì tình trạng huyết thống của mình. Nhưng một phần nhỏ trong tôi, kể cả khi đó, biết rằng tất cả chỉ là nhảm nhí. Khi cô đánh bại tôi trong mọi kỳ thi, khi cô đứng đầu ở mọi môn học... tôi bắt đầu không còn lý do để nói rằng cô là một kẻ kém cỏi. Vì vậy, tôi bám víu vào một điều duy nhất để tôi có thể ghét cô: huyết thống của cô. Đó là một lý do đơn giản, Granger. Cô giỏi ma thuật hơn tôi và chuyện đó khiến tôi khó chịu. Và thay vì tôn trọng cô vì điều đó, tôi đã cố gắng dìm cô xuống theo cách duy nhất mà tôi biết: bằng những lời nhục mạ cô và gia đình của cô. Tôi đã luôn muốn cô và những người khác như cô nhớ rằng cô sẽ không bao giờ có thể sống một cách bình đẳng trong thế giới của chúng tôi trong một thời gian, và tôi có thể tiếp tục giả vờ rằng tất cả những thứ đó đều rất quan trọng. Nhưng tất cả đều là nhảm nhí... giờ thì tôi đã biết," hắn cúi xuống, nghiêm túc giãi bày những lời thú tội mà hắn đã chôn giấu bấy lâu nay. Cô đang lắng nghe từng lời nói của hắn. Ánh mắt cô vừa khích lệ hắn, vừa khiến hắn thấy sợ hãi.

"Khi còn là một đứa trẻ, cô là một người quá tầm với so với tôi. Làm sao mà một người cha tôi nói là bẩn thỉu, ngu ngốc, kém cỏi hơn tôi... lại có thể xuất sắc đến vậy? Mọi thứ về phép thuật và các môn học, tất cả những người bạn mà cô có... mọi thứ dường như đến với cô quá dễ dàng. Tôi không thể giải thích được hai thực trạng đang diễn ra lúc đó nên tôi đã chọn một giải pháp lười biếng hơn. Tôi đã chọn coi thường cô, ghét bỏ cô và tất cả những gì cô và Potter đại diện. Điều đó là không đúng, và tôi thấy sợ hãi khi nghĩ về việc mình đã từng sống trong sự thù hận đó dễ dàng như thế nào," hắn dừng lại để hít một hơi thật sâu.

Hắn lại uống thêm một ngụm rượu và nhận thấy tay mình đang run lên. Điều mà hắn nhìn thấy tiếp theo có thể là do hắn đang quá căng thẳng và não bộ của hắn đã tự tạo ra một ảo giác nào đó. Bàn tay của Hermione khẽ giật nhẹ trên bàn và hắn tự hỏi liệu cô có nghĩ đến việc nắm lấy bàn tay của hắn và đặt nó vào trong tay cô không. Draco đặt ly rượu của mình xuống và giữ chặt hai tay vào trong lòng. Hắn không xứng đáng với lòng tốt của cô.

"Tôi xin lỗi vì cách mà tôi đã đối xử với cô khi còn ở trường và vì những điều khủng khiếp, tồi tệ mà tôi đã nói. Tôi xin lỗi vì đã từng gọi cô là Máu Bùn. Tôi xin lỗi vì đã sử dụng cái từ khốn nạn đó để ám chỉ cô. Nhưng trên hết, tôi ước mình đã không làm như vậy tại cái đêm đó ở Phủ Malfoy," hắn cảm thấy như đang bị giết một cách từ từ, những vết thương mới bắt đầu lành lặn đang bị xé toạc ra, nhưng hắn buộc mình phải tiếp tục nhìn vào mắt cô. Draco càng nói chuyện lâu, thì hắn càng có cảm giác như khi Potter sử dụng Lời nguyền Cắt sâu Mãi mãi lên người hắn, tạo ra những vết thương lớn nhỏ trên khắp cơ thể hắn, khiến hắn chảy máu đến chết.

"Tôi có thể nghe thấy tiếng của cô. Tôi không dám nhìn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng mụ ta tra tấn cô và tôi đã không làm gì cả. Tôi sẽ không bao giờ có thể chối bỏ sự thật rằng tôi đã đứng yên một chỗ khi cô la hét, khi cô chịu đau khổ. Tôi vẫn còn mơ thấy ác mộng về những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó... bởi vì lẽ ra tôi đã phải làm một điều gì đó, bất cứ điều gì, nhưng tôi là một thằng hèn. Cô nên ghét tôi thì hơn."

Những lời hắn nói sau đó khiến hắn đau đớn, nhưng cô cần phải được biết rằng cho dù cô hành động như thế nào thì hắn cũng sẽ không trách cô. "Và nếu sau tất cả những chuyện đó, nếu cô muốn rời khỏi đây vào tối nay và không bao giờ gặp lại tôi nữa... thì tôi hiểu," đôi mắt cô vẫn sáng chói một cách kỳ lạ như vậy khi sự im lặng bao trùm hai người họ.

"Đó là điều anh muốn sao?" giọng cô nhỏ tới mức nghe chẳng khác nào một tiếng thì thầm.

"Hả?"

"Đó là điều anh muốn sao?" Hermione lặp lại bằng tông giọng trầm lặng đó. "Đó là lý do cho tất cả mọi chuyện sao? Có phải tất cả khoảng thời gian vào buổi sáng của chúng ta chỉ là để cho anh có can đảm làm việc này ở thời điểm này không?"

"Không," hắn nói một cách chắc nịch, nhưng giọng hắn khàn hơn rất nhiều. Không, tất nhiên là không rồi, sao cô lại có thể nghĩ như vậy được, Granger? Những buổi sáng được gặp cô là lý do duy nhất có thể khiến tôi rời khỏi cái giường của mình. Tôi phải làm điều danh dự này và cho cô một lối thoát, làm ơn, làm ơn, đừng bỏ đi.

"Tôi chỉ... không thể chịu đựng được việc nhìn thấy cô mỗi ngày, giả vờ như quá khứ của chúng ta chẳng là gì cả. Và trước khi tôi thốt ra mọi thứ vào sai thời điểm và làm hỏng tất cả, nếu tôi không nói với cô rằng tôi đã hối hận về mọi thứ như thế nào... tôi đang bị ăn mòn từ bên trong đây, Granger. Giả vờ như chúng ta chỉ đơn giản là bạn học cũ chẳng có gì hay ho cả."

Hơi thở của hắn đến dồn dập. Hắn uống hết ly rượu của mình và nhìn xuống bàn, cảm thấy kiệt sức. Cô có quyền rời đi, nhưng không có nghĩa là hắn phải nhìn cô bỏ đi. Luôn luôn là kẻ hèn nhát ích kỷ.

"Tôi tha thứ cho anh," cô nói nhỏ. "Và tôi không muốn bỏ đi. Tôi muốn tiếp tục gặp anh vào mỗi buổi sáng," cảm giác hy vọng tràn đầy lồng ngực hắn khi những lời nói nhẹ nhàng của cô xuyên thấu vào chính tâm hồn hắn. Lời tha thứ của cô len lỏi vào trong huyết quản của hắn, dồn dập cùng với ma thuật bên trong hắn và tạo nên một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ. Draco không biết làm thế nào để thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của mình, nên hắn chỉ gật đầu khi nhìn vào mắt cô và nhận ra một giọt nước mắt đang chảy xuống gò má của cô. Cô còn chẳng buồn gạt nó đi.

Hermione hắng giọng. "Tuy nhiên, anh đã sai về một số chuyện," cô run rẩy hít một hơi.

"Mọi chuyện chưa bao giờ là dễ dàng đối với tôi, một chút cũng không. Trong năm cuối cùng của cuộc chiến, có những lúc tôi đã muốn bỏ cuộc khi ở bên Harry. Chúng tôi đã có một nhiệm vụ bất khả thi, và có những lúc tôi muốn ngủ thiếp đi vào ban đêm và không phải thức dậy vào sáng hôm sau. Tất nhiên, tôi không thể nói với Harry hay Ron về điều đó, nhưng có những ngày, tôi cảm thấy mọi thứ thật bất công. Những điều mà chúng tôi buộc phải làm được," cô dừng ở đó và nở một nụ cười đau khổ. Một giọt nước mắt khác lại lăn xuống.

"Chúng ta khi đó mới chỉ là những đứa trẻ. Tất cả chúng ta. Anh, tôi, bạn bè của tôi..." cô thì thầm và Draco nhận thấy sự cay đắng trong giọng nói của cô.

Cô lại hắng giọng và quay lại cái vẻ nhanh nhẹn và hách dịch thường thấy của mình. "Và đối với 'những giá trị kế thừa và những định kiến​​' mà anh nói tới, điều đó đơn giản là không đúng. Định kiến ​​không được thừa hưởng, mà nó được dạy. Trẻ em, con người, được dạy là phải ghét. Không ai được sinh ra trên thế giới này với những loại định kiến ​​như vậy cả. Đừng nhầm lẫn, Malfoy, đó là một kiểu lạm dụng đấy, khi cấy những lý tưởng về sự thuần khiết của dòng máu vào đầu một đứa trẻ."

Draco lắc đầu. Mặc dù hắn không thể mô tả sự nhẹ nhõm trong lòng khi cô không hoàn toàn chán ghét sự tồn tại của hắn, nhưng cô cần biết rằng hắn không phải là một người tốt. Tại sao cô lại không sợ tôi vậy, Granger? Tôi là kẻ xấu trong câu chuyện của chúng ta đấy.

"Tôi đã có sự lựa chọn mà, phải không? Tôi khi đó cũng đã đủ lớn để có thể hiểu rõ mọi chuyện hơn mà," hắn cay đắng phản bác. Hermione trầm ngâm gật đầu.

"Đúng. Nhưng giờ anh đã thực sự hiểu rõ hơn. Không bao giờ là quá muộn để đưa ra lựa chọn đúng đắn cả."

Cô đang quá khoan dung và điều đó khiến hắn thấy khó chịu. Tại sao cô không bỏ chạy? Chẳng phải tôi đã cho cô thấy rồi sao? Tôi là kẻ phản diện. Cô đã la hét, quằn quại và chịu đau đớn chỉ cách tôi có mấy bước chân và tôi đã không làm gì cả.

"Tôi có thể đã giúp cô..."

Cô đột ngột cắt ngang lời hắn. "Voldemort sẽ giết anh nếu anh làm vậy. Anh và toàn bộ gia đình anh."

"Có lẽ hắn nên làm vậy thì hơn."

"Đừng nói vậy."

Cô đáp lại ngay lập tức bằng một giọng nghiêm khắc, khiến Draco có chút hy vọng rằng cô đang thực sự quan tâm đến hắn bằng một cách nhỏ nhặt nào đó. Đôi mắt cô vẫn sáng nhưng nước mắt cô đã ngừng rơi. Draco ngả người ra sau ghế và vuốt tóc.

"Chà, đây không phải là cách tôi đã tưởng tượng về tối thứ Sáu của mình," hắn nói và nhận được một tiếng cười khẽ từ Hermione. Cô lau khô mắt mình và khi cô nhìn lên lần nữa, gương mặt cô đã trở nên rõ ràng hơn. "Anh nghĩ sao về việc gọi thêm một chai rượu nữa?"

Draco vui vẻ nghe theo và ra hiệu cho một người phục vụ đang đi qua. Khi họ đã có hai ly rượu đầy trước mặt một lần nữa, Hermione giơ ly về phía hắn. "Vì tình bạn vừa mới vừa cũ này."

Hắn chạm ly với cô, nhưng sau đó đặt ly rượu xuống. "Đó là mối quan hệ của chúng ta sao? Bạn sao?"

Hermione nghiêng đầu sang một bên; mắt cô như hiện ra một câu hỏi. "Tôi nghĩ vậy."

Draco gật đầu. "Được rồi. Bạn," cái từ đó khiến miệng hắn có cảm giác kỳ lạ, mặc dù đó không phải là cảm giác khó chịu. Cuối cùng thì cả hai người họ đều đã bình tĩnh trở lại, và cả hai đều đã thoải mái hơn một cách rõ rệt.

.

Sau khởi đầu đầy cảm xúc đó, mọi thứ sau đó diễn ra một cách bình thường khi họ gọi món và nói về công việc của bản thân. Theo gợi ý của Hermione, họ đi dạo quanh khu nhà hát sau bữa tối.

Mặc dù đó là một buổi tối muộn vào tháng Mười Một, cả Draco lẫn Hermione đều không cảm thấy lạnh, đặc biệt là sau khi cùng nhau uống hai chai rượu trong suốt bữa ăn. Về phần mình, Draco rất vui khi nhận được lời đề nghị của cô về việc đi dạo, và hắn ước mình có thể lờ đi cái cảm giác rung rinh kỳ lạ bên trong mình lúc này.

Họ bước đi trong sự im lặng thoải mái trong vài phút, đủ gần để vai họ có thể chạm vào nhau, nhưng cả hai đều không bận tâm. Nếu đủ tập trung, mà không phải là hắn buộc phải làm thế, Draco có thể ngửi ra mùi hương hoa bí ẩn đó trên tóc cô.

Hermione phá vỡ sự im lặng trước.

"Về những gì anh đã nói trong bữa tối..." cô ngừng lại ở đó và Draco nhướng mày rồi nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

"Cảm ơn vì đã xin lỗi. Tôi biết điều đó rất khó khăn đối với anh."

Draco nhún vai và dời mắt đi. Cô không tưởng tượng nổi đâu, Granger. Nhưng tôi phải cố.

"Đó là điều cần thiết," hắn đáp lại một cách cứng rắn.

Hermione gật đầu. "Nhưng tôi vẫn rất biết ơn vì điều đó."

Họ đi dọc theo những tảng đá cuội với tốc độ chậm hơn. Không khí tháng Mười Một đầy lạnh giá, nhưng Draco vẫn cảm thấy ấm áp một cách dễ chịu ngay cả khi không sử dụng bất cứ bùa chú nào. Cho dù là do rượu, do lời nói của cô, hay do cô đang ở đây, hắn đều không chắc, và cũng không muốn đào sâu vào hơn nữa.

Cô tiếp tục nói bằng một giọng nhẹ nhàng. "Cho dù anh có đang nghĩ gì, thì tôi chưa bao giờ ghét anh cả, anh biết đấy. Tôi nghĩ cảm giác đó là... thất vọng thì đúng hơn."

"Tức là sao?" nhịp tim của Draco đập nhanh hơn, tự hỏi liệu cô có sắp giáng một đòn xuống cảm xúc của hắn không.

Họ dừng lại trước nhà hát ba lê. Hermione quay lại và nhìn hắn với vẻ mặt trầm ngâm.

"Khi anh bắt nạt tôi ở trường, tôi không bao giờ có thể khiến bản thân cảm thấy thực sự căm ghét anh. Đương nhiên là tôi không hề thích anh, vì anh đã khiến sự tự tin của tôi bị tổn hại khá nhiều và tôi đã rơi quá nhiều nước mắt vì anh trong những năm đầu đi học..."

Draco rùng mình trước những ký ức. Merlin ơi, hắn đã từng là một tên khốn, phải không?

"Nhưng với tôi, dường như anh luôn có nhiều điều để cống hiến cho thế giới hơn là cuộc sống mà cha anh mong muốn anh sẽ sống. Tôi biết anh đạt điểm cao ở trường, và khi nói chuyện với anh nhiều hơn, tôi nhận ra anh rất thông minh, sáng suốt và đầy tham vọng. Tôi muốn anh biết rằng tôi đã nhìn thấy tất cả tiềm năng đó khi chúng ta còn nhỏ, nhưng mỗi khi anh mở miệng và nói ra những điều vô nghĩa về sự thuần khiết chết tiệt hoặc bắt nạt Ron vì gia đình bồ ấy thiếu tiền, thì điều đó khiến tôi cảm thấy thất vọng vì anh đang lãng phí giá trị bản thân."

Hơi thở hắn trở nên dồn dập. Đó là một trong những đánh giá trung thực nhất mà Draco từng được nghe từ một người khác. Làm sao mà Granger có thể thoải mái chia sẻ điều này với hắn như vậy? Đây hẳn là cảm giác khi có một người bạn thực sự. Cô không hoàn toàn khen ngợi hắn, mà đúng là cô cũng không nên, nhưng cô cũng đã liệt kê ra những điều mà cô ngưỡng mộ về hắn. Cô tin hắn. Draco không thể nhớ lần cuối cùng ai đó dành cho hắn một lời khen chân thành là khi nào.

Draco nuốt khan. "Cảm ơn, Granger. Điều đó rất có ý nghĩa... đặc biệt khi người nói là cô. Tôi rất xin lỗi vì đã từng..."

Cô giơ tay lên để cắt ngang bài phát biểu của hắn. "Malfoy, nghe này, tôi đã nghe đủ lời xin lỗi cho tối nay rồi. Thực lòng mà nói, tôi đã tha thứ cho hành vi trẻ con của anh trước đây từ rất lâu rồi. Tin tôi đi," cô bật ra một tiếng cười. "Tôi đã phải chứng kiến nhiều nỗi kinh hoàng hơn trong cuộc đời mình nếu phải so sánh với những định kiến ​​trước đây của anh từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ đấy."

Draco nhìn cô khoanh tay trước ngực và quay sang nhìn ánh sáng rực rỡ của nhà hát ba lê. Có vẻ như đôi mắt nâu của cô đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó xa xăm hơn thế. "Tôi vẫn còn gặp ác mộng về những gì mà dì của anh đã làm với tôi trong nhà anh," cô tiếp tục và Draco tự cắn vào miệng mình rồi nắm chặt hai bàn tay lại, sự xấu hổ và sợ hãi trộn lẫn và tỏa ra khắp cơ thể hắn. "Và tôi thực sự tha thứ cho anh. Tôi biết anh và cha mẹ mình khi đó phải đối mặt với chuyện gì. Tôi vẫn muốn nói về nó, vào một ngày nào đó, khi cả hai ta đều đã sẵn sàng."

Cô quay lại nhìn hắn, và Draco bối rối khi thấy một nụ cười nho nhỏ hiện lên trên môi cô. "Chỉ là không phải đêm nay. Tôi đang có một khoảng thời gian rất vui vẻ."

"Vậy sao?" hắn thốt ra câu hỏi đó và tự nguyền rủa bản thân vì sự thiếu kiểm soát của mình. Tại sao Granger lại luôn khiến hắn cảm thấy như thế này vậy? Mình có thể kiểm soát được.

"Đúng vậy. Tôi rất vui vì chúng ta là bạn của nhau, Malfoy."

"Tôi cũng vậy, Granger."

Cô nhìn hắn và nở một nụ cười hiền dịu, khiến cho một loại cảm giác ấm áp chảy qua cơ thể của Draco. Hắn nhận ra Granger thoáng đảo mắt đi và có vẻ hơi khó xử. Chắc hẳn cô đang cố gắng tìm cách kết thúc buổi tối này một cách nhẹ nhàng. Những người bạn thường kết thúc các buổi gặp gỡ của họ như thế nào? Draco có cảm giác cái câu "gặp lại sau nhé, anh bạn" mà hắn thường nói với Theo sẽ không phù hợp để nói với Granger. Khi đấu tranh nội tâm với việc làm thế nào để thực hiện một tương tác xã hội cơ bản, hắn suýt thì không nhận ra rằng cô đang nói.

"Các buổi diễn ba lê đã trở lại sau kỳ nghỉ lễ," Hermione chỉ về phía những tấm áp phích lớn, với các vũ công đang chuyển động được trang trí trên cửa nhà hát tối om.

"Vở ba lê ở Moscow là một trong những vở hay nhất và có vẻ như họ sẽ tiếp tục thực hiện những buổi biểu diễn cổ điển," hắn nói.

"Tôi không biết đâu, tôi chưa bao giờ đi xem múa ba lê của giới phù thủy cả," cô khẽ thừa nhận.

"Thật sao?" hắn nhướng mày nhìn cô và cô gật đầu.

"Tôi từng đi xem múa ba lê của giới Muggle với bố mẹ khi còn nhỏ. Chúng tôi sẽ luôn đi xem một buổi biểu diễn của vở Kẹp Hạt dẻ vào mỗi dịp Giáng sinh hàng năm, "cô vui vẻ cười nói.

Draco nhăn mũi nhưng quyết định không nói bất cứ điều gì tiêu cực về một vở ba lê của giới Muggle với một cái tên nghe có vẻ nực cười. Kẹp Hạt dẻ sao?

"Vậy thì chúng ta sẽ đi xem. Gia đình tôi là khách quen của nhà hát này, vì vậy tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi sẽ có vé."

"Chờ đã, thật không? Anh có vé xem ba lê và anh sẽ đưa tôi đi cùng sao?"

Draco nhún vai và cố tỏ ra hờ hững. Hắn đã không đi xem múa ba lê từ khi còn là một đứa trẻ và thật lòng mà nói, xem cái thứ này khiến hắn chán nản đến phát khóc. Nhưng Granger trông rất phấn khích, vậy thì làm sao hắn có thể không mời cô đi cơ chứ? Bạn bè thì phải như thế mà, phải không?

Nhưng có thể cô không muốn đi cùng hắn. Không muốn bị bắt gặp cùng hắn ở nơi công cộng. Hắn cọ mũi giày da rồng của mình vào đá cuội, và nhét hai tay vào túi.

"Dĩ nhiên, cô có thể đi cùng với mấy cô bạn của mình thay vì đi với tôi. Có thể là Weasley, hoặc Lovegood?"

Hermione bật cười. "Là Potter mà, và không, tôi không thể đi cùng với ai trong số hai người họ cả. Ginny thà bị ép ăn cỏ mang cá còn hơn là phải đi xem ba lê, còn Luna thì tin rằng ba lê là một loại âm mưu do linh miêu phát minh ra để khiến con người cảm thấy tự ti hơn bình thường."

"Hả, gì cơ?"

"Đừng bận tâm. Vấn đề là, anh là người duy nhất sẽ sẵn lòng đi cùng tôi đấy. Làm ơn đấy, được không? Tôi sẽ trả tiền vé cho anh nếu cần."

Draco xua tay một cách thiếu kiên nhẫn và cố gắng lờ đi cảm giác ấm áp bên trong lồng ngực khi cô nói từ "làm ơn".

"Đừng lố bịch như thế. Được, tôi sẽ đưa cô đi xem vở ba lê đấy. Chọn một ngày trong tháng Giêng hoặc tháng Hai đi rồi chúng ta sẽ cùng đi."

Hermione vỗ hai tay vào nhau đầy phấn khích và Draco cố gắng phớt lờ cảm giác hưng phấn trong lồng ngực khi nghĩ rằng hắn đã làm cho cô hạnh phúc. Hắn chắc chắn đã phớt lờ và kìm nén rất nhiều cảm xúc trong đêm nay. Mình có thể kiểm soát được.

"Tuyệt vời! Tôi sẽ chọn ngày và nói cho anh vào thứ Hai," cô nhìn hắn và nở nụ cười lớn đầy chân thành.

"Tôi đã rất vui đấy, Malfoy, cảm ơn vì đã mời tôi đi ăn tối."

Hắn nghiêng đầu về phía cô. "Không có gì, Granger," hắn thì thầm.

Hermione lùi lại một bước và vẫy tay chào hắn. "Vậy hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé. Cuối tuần vui vẻ nhé."

Hắn chỉ gật đầu một cách xã giao trước khi cô rời đi và để lại Draco nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trống mà cô vừa đứng trước đó.

Khi hắn trở về nhà riêng của mình sau đó, có hai lá thư đang đợi hắn. Bức thư đầu tiên và có nội dung thú vị hơn là của McGonagall. Các thống đốc của trường đã chấp nhận đề nghị của bà ấy để xem xét quỹ dành cho trẻ em có cha mẹ không có phép thuật, và hắn sẽ nhận được danh sách gồm các nhận xét của họ sau Năm Mới.

Đặt tin tốt sang một bên, hắn mở lá thư thứ hai, với nội dung ít ly kỳ hơn. Đó là một bức thư của mẹ hắn, người hiện đang ở Pháp, hỏi hắn có muốn đến thăm bà ấy trước khi bà trở về Anh vào kỳ nghỉ lễ không.

Draco mang bức thư của mẹ đến chiếc bàn trong phòng ngủ của mình. Hắn viết cho Narcissa một lời từ chối nhẹ nhàng, nói rằng hắn đang quá bận rộn với công việc (và đúng là như vậy) trong những tuần sắp tới khi mùa Giáng sinh đang đến gần và rất tiếc rằng hắn không thể dành thời gian để đến thăm bà ấy. Hắn còn viết rằng hắn mong chờ sự trở lại của bà ấy và không đề cập đến đoạn văn mà Narcissa đã ghi chi tiết tên và gia phả của một số nữ phù thủy trẻ người Pháp, những người đã hỏi thăm sức khỏe của hắn.

Draco khịt mũi khi tưởng tượng phản ứng của mẹ mình khi biết rằng hắn đã đi ăn tối với Granger. Vâng, thưa mẹ, con chắc rằng những cô gái trẻ đáng yêu này đang thực sự quan tâm đến sức khỏe của con và không biết liệu cuộc hôn nhân với con có dẫn đến chìa khóa mở ra các căn hầm của gia đình Malfoy ở Gringotts hay không. Nhân tiện, con vừa đi ăn tối cùng với bạn của con, Hermione Granger. Mẹ có thể đã biết tới cô ấy với tư cách là một nữ anh hùng chiến tranh và là người đã bị chị gái của mẹ tra tấn trong phòng khách ở trang viên của chúng ta. Vâng, khoảng thời gian bên nhau của bọn con thường bao gồm sự kích thích trí tuệ ở mức mà hầu hết mọi người đều mơ ước tới bởi vì cô ấy là một con người xuất chúng và...

Rõ ràng là hắn sẽ không viết nó vào lá thư gửi cho mẹ hắn. Thay vào đó, hắn viết vào đó một đoạn ngắn về công việc của mình, và huýt sáo để gọi con cú của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro