CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi có một khoảng thời gian nghỉ ngơi sau bữa tối đầy những món nướng hoàn hảo của Molly Weasley và trước khi món tráng miệng có thể được mang lên bàn, Hermione nhìn Ginny một cách đầy ẩn ý.

Cô và Ginny thậm chí còn không thèm bịa ra một lý do để cả hai cần rời khỏi bàn cùng một lúc và đi đến phòng đựng thức ăn bên ngoài nhà bếp của trang trại Hang Sóc cùng nhau. Hermione chỉ đơn giản là hất đầu về phía nhà bếp và Ginny liền đứng dậy đi theo một cách nghiêm túc.

"Ginny, nếu chị nói với em điều này, em có hứa là mình sẽ giữ được bí mật không? Và cũng phải hứa là sẽ không nổi giận hoặc phản ứng thái quá hoặc..."

"Chị Hermione, có ai đang đe dọa chị à?"

"Cái gì, không!" Hermione cau mày đáp.

"Ồ, tốt, vậy thì đây là chuyện tình yêu rồi," biểu cảm của cô gái tóc đỏ ngay lập tức trở nên rạng rỡ khi Hermione nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Không! Tại sao nguy hiểm và tình dục luôn là hai giả định đầu tiên của em vậy?"

"Bởi vì chúng là hai chuyện thú vị nhất?"

Hermione cười khúc khích trước sự nhiệt tình của cô bạn của mình, nhưng sau đó nhanh chóng nghiêm túc trở lại khi cô chuẩn bị tiết lộ nơi mà cô đã tới vào tối thứ Sáu.

"Chị Hermione," Ginny nhẹ nhàng bắt đầu, cảm nhận được sự do dự trong mắt người bạn của mình. "Chị có thể nói với em bất cứ điều gì, chị biết mà. Anh Harry và những người còn lại trong gia đình không cần phải biết chuyện cá nhân của chị trừ khi chị cho phép họ. Em có thể giúp gì được cho chị nào?"

Hermione hít sâu, nhưng rồi những từ đó vẫn thốt ra khỏi miệng cô một cách vụng về và khó nghe. "ChịđãđiăntốivớiMalfoyvàotốithứsáutuầntrước."

Ginny há hốc mồm. "Em không nghe rõ chị vừa lẩm bẩm cái gì, nhưng em nghe được 'ăn tối' và 'Malfoy', nên em có thể đưa ra kết luận rằng... CHỊ ĐI HẸN HÒ VỚI ANH TA Á!?"

Trong sự im lặng sau khi Ginny kết thúc câu hỏi của mình, Hermione co rúm người lại khi nghe thấy tiếng một cái nĩa rơi xuống trong phòng ăn liền kề. Hermione trừng mắt nhìn cô bạn của mình và Ginny cuối cùng cũng đã biết tỏ ra xấu hổ khi lấy tay che miệng mình.

Hermione đảo mắt và nhanh chóng yểm Bùa Ù Tai về phía cửa phòng đựng thức ăn. "Đó không phải. Một. Buổi hẹn hò," Hermione gằn giọng một cách nguy hiểm. Nếu đây là cách Ginny phản ứng với một bữa tối đơn giản mà cô đã tham gia cùng Malfoy, thì làm thế quái nào mà Hermione có thể tiết lộ rằng cô cũng sẽ đi xem một buổi diễn ba lê với người đàn ông đó vào tháng Hai cơ chứ?

Ginny hạ tay xuống, bẽn lẽn cười toe toét. "Xin lỗi, em vừa cư xử y chang anh Ron vậy, phải không?"

Hermione thở dài và lấy tay che mặt. "Chị không mong ai sẽ hiểu hoặc chấp nhận điều này, nhưng bọn chị là bạn, chị và Malfoy. Anh ta đã khác rất nhiều so với hồi chúng ta còn đi học."

Ginny lo lắng cắn môi dưới, nhưng vẫn gật đầu như mọi khi. "Tin em đi, chị Hermione. Nếu có ai trên hành tinh có thể thuyết phục em tin vào điều đó, thì đó chính là chị. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngay sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc, em sẽ không đi ra bên ngoài ngay lập tức để xem liệu mấy con Đào mỏ có đang bay hay không."

Hermione đảo mắt trước câu nói của Ginny.

"Anh ta đã xin lỗi chị vào tối qua," cô nói nhẹ nhàng và lông mày Ginny nhướng lên đầy ngạc nhiên.

"Vì cách mà anh ta đã gọi chị sao?"

Hermione gật đầu. "Ừ, vì hành vi và những từ ngữ thô tục mà anh ta đã từng sử dụng hồi đó. Anh ta cũng xin lỗi vì những gì mà dì anh ta đã làm với chị khi bọn săn tiền thưởng đưa đến Trang viên," mặc dù những vết sẹo do con dao của Bellatrix gây ra đã biến mất từ ​​lâu, nhưng điều đó không ngăn được Hermione xoa xoa vào cẳng tay trái của mình.

Ginny nhận ra chuyển động này và cau mày. "Và anh ta thật lòng sao?" cô ấy hỏi nhỏ.

"Ừ," Hermione nhanh chóng trả lời. "Anh ta đã thay đổi rồi, Gin. Anh ta đã phải vượt qua rất nhiều chuyện trong vài năm qua và chị nghĩ điều đó đã giúp anh ta trưởng thành hơn hẳn. Và chẳng phải, tất cả chúng ta đều đã phải trưởng thành quá nhanh sao?"

Ginny vừa nhăn nhó vừa gật đầu. "Quá đúng," cô ấy lẩm bẩm và Hermione biết cô bạn của mình hiểu được ý của cô là gì. Không ai trong thế hệ của họ có được một tuổi thơ hay thời niên thiếu đúng nghĩa. Những đứa học sinh ngày đó đều đã bị biến thành binh lính và những loại vũ khí, phục vụ cho chiến tranh.

Hermione thở dài, vòng tay ôm lấy người mình và nhìn chằm chằm vào sàn căn phòng.

"Tha thứ cho anh ta thật ra khá dễ dàng, nhưng chị lo lắng rằng một khi làm vậy, mọi chuyện sẽ kết thúc. Chị sợ rằng chị chỉ là một người trong danh sách cần phải chuộc lỗi của anh ta. Thay vào đó, có vẻ như anh ta lại sợ phản ứng của chị. Anh ta đã nghĩ rằng anh ta sẽ đánh mất tình bạn này nếu bọn chị nói về quá khứ của mình," cô lại nhìn Ginny. "Chị thích ở bên anh ta, Gin. Chị thích dành thời gian cùng anh ta. Như vậy có sai không?"

Ginny nở một nụ cười thông cảm và đưa tay ra để siết chặt vai Hermione. "Ôi chị Hermione, tất nhiên là không. Nếu chị cảm thấy anh ta..."

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng đựng thức ăn bị mở tung và hai cô gái vội tách nhau ra để lườm hai kẻ vừa đột nhập. Harry và Ron đứng bên cánh cửa nhỏ, khoanh tay với khuôn mặt đang nở nụ cười quỷ dị giống hệt nhau. Harry nhanh chóng loại bỏ bùa gây nhiễu âm thanh của Hermione.

"Chà chà, cô vợ thân yêu của mình vừa hét lên cái gì thế nhỉ? Buổi hẹn hò của bồ vào đêm kia thế nào rồi, Hermione?"

Hermione đảo mắt khi Ginny lẩm bẩm một lời xin lỗi khác với cô. "Đó không phải. Một. Buổi hẹn hò."

Harry và Ron cười khẩy, và điều đó chỉ khiến Hermione thêm phần tức giận hơn. "Tại sao tất cả mọi người đều bị ám ảnh bởi đời sống tình cảm của mình vậy?! Ugh, lúc nào cũng hóng hớt, cả hai bồ!"

"Thì, nếu bồ thật sự nghiêm túc, bọn mình muốn đảm bảo rằng người này đáp ứng tiêu chuẩn của bọn mình. Bồ có muốn tiếp tục và cho bọn mình biết tên của gã trai mà bồ đã đi chơi cùng trong thời gian rảnh rỗi của mình gần đây không?" Ron hỏi.

"Không, vì đó không phải việc của bồ và đó chỉ là một bữa ăn tối thôi! Giữa những người bạn!" Hermione giận dỗi bước qua hai người bạn đang nhếch mép cười của mình để xem Molly có cần giúp đỡ trong việc dọn dẹp hay không.

Khi cô đã bỏ đi, nụ cười của Harry tắt ngúm khi anh quay lại nhìn vợ mình. "Vậy là chỉ ăn tối thôi sao?"

Ginny trừng mắt nhìn anh. "Harry, đừng có đặt em vào vị trí này nữa. Chuyện này cũng giống như buổi Dạ vũ với Krum mà thôi. Nếu chị Hermione muốn nói với anh về cuộc sống cá nhân của chị ấy, thì chị ý sẽ nói. Hai anh có thể để cho chị ấy yên và để chị ấy có thể tự giải quyết chuyện này được không?"

"Anh không thích Hermione giữ bí mật với bọn anh," Ron càu nhàu.

"Em biết," Ginny nhẹ nhàng trả lời. "Làm ơn, cả hai anh, hãy tin tưởng vào phán đoán của chị ấy đi."

Hai chàng trai trao nhau cái nhìn cau mày nhỏ nhưng cũng nhún vai đồng ý. "Hứa là em sẽ nguyền rủa thằng cha này ngay lập tức nếu hắn dám làm tổn thương bồ ấy chứ?" Ron hỏi.

"Ôi, em sẽ rất vui khi được làm điều đó một lần nữa," Ginny cười khúc khích. Ron rời đi sau đó nhưng Harry liếc nhìn vợ mình một cách dò hỏi trước khi đi theo Ron. Phải mất một lúc Ginny mới nhận ra rằng mình vừa lỡ lời. Chết tiệt, Harry thường rất hay để ý mấy chuyện như thế này. Cầu mong rằng chồng mình sẽ không suy nghĩ nhiều đến lời nói của cô và bắt đầu đưa ra các giả định, Ginny cùng với những người còn lại trong gia đình trở lại phòng ăn. Có lẽ đã đến lúc tìm hiểu về chiếc điện thoại di động mà Hermione đã tặng cô vào dịp Giáng sinh năm ngoái nếu họ muốn nói chuyện riêng tư hơn về Malfoy...

.

Tháng Mười Hai, năm 2007

Giờ khi Draco đã coi Granger là bạn chính thức, hắn thấy điều đó gây ít áp lực hơn cho những tương tác hàng ngày của hắn với cô. Hắn không còn nhăn mặt khi cô nói những từ như "xin lỗi" hoặc "cảm ơn" và hắn cũng có thể nói chúng trong những cuộc trò chuyện mà không đổ mồ hôi. Như một người trưởng thành bình thường.

Ví dụ:

"Xin lỗi, Granger, tôi có thể mượn cái bút của cô một phút được không? Cảm ơn."

Hoặc, "xin lỗi, nhưng Malfoy, anh có thể đọc dòng cuối cùng của những quy định mới về chăn nuôi cá chim này không? Cảm ơn, tôi không nghĩ cách diễn đạt này là đúng."

Có lẽ Lương Y Browning đã đúng về chuyện xin lỗi. Draco đã không cần phải uống Liều thuốc Điềm tĩnh trong nhiều tuần, nhưng có lẽ hắn sẽ cần một lọ cho cuối tuần tới.

Cuối tuần thứ hai của tháng Mười Hai hàng năm, sếp của Draco tại Whisp & Wright sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc Giáng sinh cực kỳ hoành tráng, mời tất cả những người thuộc giới thượng lưu Quidditch. Mọi nhân viên đều ​​sẽ tham dự, và chắc chỉ có người chết mới không muốn được tham gia buổi dạ tiệc đặc biệt này.

Mặc dù Draco vẫn được coi là một người còn sống, nhưng hắn sợ bữa tiệc hàng năm này. Hắn chẳng bao giờ dẫn ai theo cùng, hay dành ra một khoảng thời gian cần thiết để trò chuyện một cách lịch sự với các nhân viên và người chơi của đội Wasps, sau đó sẽ uống nhiều rượu Ogden miễn phí hết mức có thể, rồi cuối cùng trở nên bực tức theo một cách vô lý và trở về nhà hoặc đến chỗ của Theo.

Nghĩ lại thì, hắn thực sự nên gửi thư cú cho người bạn của mình. Hắn đã không gặp Theo trong nhiều tháng, và dành thời gian để say sưa cùng nhau sẽ rất hợp lý. Nhưng Theo đã trả lời bức thư cú gần đây nhất của Draco rằng anh không may đã có kế hoạch vào buổi tối đó. Draco cau mày khi đọc bức thư. Thật không giống Theo chút nào khi cung cấp một thông tin mơ hồ như vậy.

Draco đang suy nghĩ về sự vắng mặt bí ẩn của Theo, thì Granger bật ra một tiếng thở hắt thiếu kiên nhẫn.

"Ginny nói với tôi rằng sẽ không thể đến buổi dạ tiệc của Bộ vào cuối tuần này. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đóng vai vệ sĩ của Harry suốt đêm rồi."

Draco nhếch mép. "Potter tội nghiệp không thể tự bảo vệ mình trước sự tấn công của mấy cô nàng hâm mộ sao?"

Hermione đảo mắt. "Anh không tưởng tượng nổi đâu. Harry quá lịch sự với mọi người, và nó khiến họ nghĩ rằng bồ ấy thực sự quan tâm. Mọi người thực sự đã cố sờ soạng bồ ấy khi Ginny không có mặt! Một năm nọ, một cô gái say rượu đã thực sự lén đứng sau Harry và cắt một lọn tóc của bồ ấy! Một nhân viên an ninh đã khống chế cô ta trước khi cô ta có thể bỏ chạy."

Draco phá lên cười và Hermione cũng làm theo. "Tôi thực sự có thể hình dung ra khuôn mặt kinh hoàng của thằng đó đấy."

Khi tiếng cười của họ dần tắt và họ nhấm nháp đồ uống của mình, tâm trí Draco bắt đầu hình dung ra một thứ khác. Granger sẽ trông như thế nào khi cô tham dự buổi dạ tiệc Giáng sinh của Bộ? Những chiếc váy kiểu Muggle đang trở nên thịnh hành trong thời gian gần đây, khi các cô gái bắt đầu học cách mặc những chiếc váy có phần trang nhã và để lộ nhiều da thịt hơn những chiếc áo choàng thông thường. Granger sẽ mặc theo phong cách thời trang nào? Váy dạ hội quây ngực hay váy áo sang trọng? Và cô sẽ làm gì với mái tóc của mình? Draco, và có lẽ là mọi cậu bé khác ở Hogwarts, đều nhớ rất rõ vẻ ngoài đáng kinh ngạc của cô vào năm thứ tư của họ tại buổi Dạ vũ. Hoặc có lẽ cô sẽ thả mái tóc của mình xuống trong buổi tối, để những lọn tóc mềm mại của cô chạm vào làn da trần đầy mời gọi ở vai và lưng...

Dừng lại.

Đừng.

Granger là bạn mình mà. Đây không phải là những suy nghĩ mà người ta có về một người bạn. Đặc biệt là một người mới trở thành bạn. Đặc biệt là một người bạn mà rất có thể sẽ không hài lòng với bất kỳ loại suy nghĩ hoặc cảm giác bẩn thỉu nào về sức hấp dẫn của cô từ một người từng bắt nạt cô thời thơ ấu.

Merlin ơi, giúp hắn với, hắn có cần phải biến thái như vậy không?

Nhưng cảm ơn Salazar vì lòng thương xót. Sếp của Draco đã cố tình lên lịch cho buổi dạ tiệc hàng năm của họ vào cùng đêm với buổi dạ tiệc của Bộ. Trong nhiều năm, nhận thấy rằng việc kết hợp các quan chức chính phủ, các ngôi sao Quidditch và lượng rượu miễn phí sẽ dẫn đến các hành vi nhếch nhác và những cuộc giao dịch bất chính một cách lén lút, thì tổ chức các buổi dạ tiệc cùng ngày với nhau sẽ giống như một chiến thuật tránh né vậy.

Điều đó có nghĩa là Draco không cần phải băn khoăn về tính hợp lý của việc hỏi Granger xem cô có muốn tham dự bữa tiệc của công ty cùng với hắn hay không. Tất nhiên, điều đó không ngăn được tâm trí hắn gợi lên hình ảnh cô ôm chặt cánh tay hắn khi hắn giới thiệu cô với mọi người, hoặc cách cô cùng hắn bước đến sàn nhảy, nơi hắn có thể kéo cô lại gần và...

Dừng lại.

Đừng.

Mình có thể kiểm soát được.

.

Draco dựa vào quầy bar bằng đá cẩm thạch, nhấp ngụm đồ uống thứ hai trong buổi tối. Hắn đã dùng cạn những tương tác xã hội của mình với những cầu thủ của đội Wasp, với vợ hoặc chồng của họ, cầu thủ dự bị, ban huấn luyện, chủ sở hữu và huấn luyện viên. Giờ thì hắn đã có thể lặng lẽ đứng ở quầy bar một mình, thưởng thức chút đồ uống mà sếp của hắn đã mời, và âm thầm phán xét mọi người trong phòng cho đến khi hắn có thể rời đi ở một thời điểm hợp lý.

Một trong những gã ngu yêu thích của Draco, Cormac McLaggen, đang chuẩn bị biến bản thân mình thành một gã đần thực thụ. Đây sẽ là tuần cuối cùng của tên ngốc đó ở công ty, vì bằng cách một cách nào đó, thì những thông tin (Draco sẽ đặt cược một nửa số tiền của mình vào việc Macnair có liên quan) có liên quan đến tất cả các hoạt động dâm đãng của anh ta đã tới được tai của các đối tác, và khi mà anh ta sắp nhận được vị trí tuyển dụng cho đội Harpies thì đột nhiên, McLaggen đã bị mất vị trí đó. Anh ta đã dành cả tuần để nói về công việc mới mà chú Tiberius của anh ta đã sắp xếp cho ở Bộ, như thể cả văn phòng đều không biết lý do thực sự cho sự ra đi đột ngột của anh ta.

Bellamy đã nhanh chóng thăng chức Fiona Moy và để cho cô ấy làm việc ở vị trí của McLaggen. Người phụ nữ này đã chơi ở vị trí Thủ quân cho đội Harpies trước khi nghỉ hưu để làm về mảng tuyển dụng, nên Draco biết rằng hắn có thể sẽ phải cạnh tranh gay gắt với đội này trong việc xây dựng đội hình vào mùa giải tới.

Và mặc dù Cormac không còn là nhân viên tại Whisp & Wright, điều đó không ngăn được anh ta xuất hiện tại buổi dạ tiệc. Tên phù thủy vô dụng đó đã nhảy múa khá dâm dục với cả hai Tấn thủ của đội Harpies, gần như làm đổ đồ uống của mình vào Thủ quân của đội Ballycastle Bats, và vừa rồi đã cố gắng một cách vô vọng để đặt tay lên vai một người phụ nữ tóc đỏ trong chiếc váy màu bạc tuyệt đẹp.

Cây đũa phép của Ginny Potter chĩa vào cổ họng của McLaggen nhanh hơn cả cái chớp mắt. Draco cười thầm trong khi tên ngu đó thu lại đôi tay của mình một cách lóng ngóng và lắp bắp xin lỗi. Cô con gái nhà Weasley hẳn đã thì thầm một lời đe dọa nào đó, vì tên khốn kia đang lộ ra một biểu cảm sợ hãi, rồi đột ngột quay gót đi ra hướng quầy bar. Đôi mắt cô ấy bắt gặp Draco và khuôn mặt cô ấy nở một nụ cười tự mãn khi cất đũa phép đi.

Draco đã nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ chỉ gật đầu lịch sự với hắn như bình thường, khi họ vô tình gặp nhau ở nơi công cộng. Trước sự ngạc nhiên của hắn, cô nàng tóc đỏ tiếp tục đi về phía hắn và đứng ngay bên cạnh hắn tại quầy bar.

"Xin chào, Malfoy."

"Weasley."

"Potter."

"Gì?"

"Họ của tôi bây giờ là Potter."

"Ờ. Cô uống gì?"

"Tất nhiên là Ogden."

Draco ra hiệu cho người pha chế rồi gọi cho mình một ly mới và thêm một ly cho Ginny.

"Nâng cốc nào," cô nói, và đập ly của mình vào ly của hắn. Họ im lặng trong vài phút, nhấp ly rượu của chính mình.

"Nói cho tôi nghe," Draco nói với cô gái đứng cạnh mình. "Chính xác thì cô đã nói gì với McLaggen để khiến anh ta trông như sắp đái ra quần vậy?"

Ginny khịt mũi. "Tên đó đúng là một gã ngốc. Tôi chỉ nói với anh ta tên của phòng bệnh trong bệnh viện thánh Mungo mà anh ta có thể tìm thấy người đàn ông cuối cùng cố gắng chạm vào tôi mà không được phép thôi."

Draco nghiêng đầu về phía cô ấy với một biểu hiện của sự tôn trọng, sau đó nghiêng ly lại để uống thêm một hớp. Ginny đã chọn thời điểm chính xác đó để nói tiếp. "Thêm vào đó, tôi đã cho anh ta biết căn bệnh hoa liễu nào mà anh ta có thể mắc phải nếu cứ dạo chơi một cách trần trụi như thế với mấy đồng đội của tôi."

Draco phun nước trong miệng ra khi cố gắng kìm lại một tràng cười và sau đó ho khan do lượng cồn đang mắc trong họng hắn. Ginny đập lưng hắn vài cái. "Ổn chứ chồn sương? Không sao đâu, không phải ai trong chúng ta cũng có thể uống được rượu Đế lửa mà," cô ấy nói với giọng ngọt ngào đầy giả tạo.

Bình tĩnh lại sau hành vi khạc nhổ đáng xấu hổ ở nơi công cộng, và trước sự thật đáng kinh ngạc rằng Weasley nhỏ bé nhất thực sự rất hài hước, Draco nhìn cô một cách đầy ấn tượng.

"Vậy, không có anh chồng nào tới bảo vệ cô khỏi những kẻ kém cỏi như vậy vào tối nay sao? Cô đã làm gì cả tối nay vậy? Đan khăn cho đám kỳ lân mồ côi à?"

Ginny quay cả người về phía hắn, nở một nụ cười nhếch mép. Thật không may, đứa con gái nhà Weasley không dễ bị chọc tức như những người anh trai của mình. "Kìa Malfoy, anh biết rõ anh Harry đang ở đâu vào tối nay mà. Chồng tôi đang đi cùng với một người bạn chung của chúng ta đấy."

Draco nheo mắt lại, mọi sự hài hước biến mất khỏi gương mặt hắn. "Có vẻ như cô đang nói về Granger," hắn dùng một tông giọng đều đều.

Ginny gật đầu và bắt đầu lắc lắc ly rượu của mình. "Đúng vậy, chị Hermione thật kém may mắn làm sao khi phải tham dự cái buổi tiệc khủng khiếp đó của Bộ với anh Harry. Mặc dù vậy, tôi rất vui vì họ có thể đi cùng nhau vào tối nay. Chị ấy khá nổi tiếng, anh biết đấy, rất nhiều chàng trai trẻ đang tìm cách để được khiêu vũ với chị ấy vào tối nay. Đặc biệt là khi chị ấy diện bộ váy đó. Việc ở cùng Harry sẽ khiến đám người đó tránh xa chị ấy ra."

Hắn phải trả lời cái câu đó kiểu quái gì đây? Draco biết hắn đang bị bẫy và hắn sẽ không để mình bị lừa. Hắn không nói gì và từ từ nhấm nháp đồ uống của mình.

"Anh vẫn chưa khen bộ váy của tôi đâu, Malfoy," Ginny đột ngột nói và bước ra xa để xoay người một chút, để Draco nhìn mình từ đầu đến chân.

"Tôi thừa nhận, trông nó hợp với cô đấy," hắn thành thật trả lời. Chất liệu bạc lấp lánh của chiếc váy dài chạm sàn tôn lên màu da và màu tóc của cô ấy (cái màu đỏ đó thật khó để phối đồ). Phần trên là áo quây, hở vai và để lộ cánh tay, bờ vai và tấm lưng săn chắc của cô ấy.

"Cảm ơn. Nếu anh nghĩ rằng tôi mặc đẹp, anh nên gặp chị Hermione."

"Hả?"

Ginny cười toe toét. "Chị ấy mặc một chiếc váy y hệt này vào tối nay, nhưng bộ váy đó có tông vàng. Chỉ có điều, chị ấy sở hữu nhiều đường cong hơn tôi nên tôi chắc chắn rằng khuôn ngực của chị ấy sẽ thu hút nhiều ánh nhìn hơn."

Cô ấy đang chơi cái trò đéo gì vậy?

"Cô lúc nào cũng dùng từ ngữ thô tục như vậy khi nói về bạn bè của mình sao, Weasley?" hắn chế nhạo với vẻ khinh thường, nhưng Ginny có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng.

"Là Potter, và không phải tất cả bạn bè của tôi đều lộng lẫy như chị Hermione," cô nhún vai và nhấp một ngụm rượu. "Ngoài ra," cô ấy nói thêm một cách nham hiểm. "Anh có tưởng tượng nổi cái nhìn mà chị ấy sẽ dành cho tôi nếu chị ấy nghe thấy tôi nói điều đó trước mặt chị ấy không?"

Draco nở nụ cười xấu xa với người bạn nhậu mới của mình. Hắn có thể tưởng tượng ra một cách quá dễ dàng. Khuôn mặt của Granger sẽ nhăn lại, cô sẽ mím môi, trước khi thở hắt ra bực bội và bắt đầu một cuộc tranh cãi về kỳ vọng của xã hội về việc phụ nữ phải ăn mặc và trang điểm như thế nào, trong khi hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng cô (Draco có lẽ đang bắt đầu tưởng tượng) trông cực kỳ xinh đẹp trong bộ váy mà cô đang mặc.

"Rất dễ để khiến Granger đỏ mặt," Draco nhận xét với một cái bật cười.

"Hmm, đúng vậy. Anh có khiến chị ấy thường xuyên đỏ mặt trong những buổi hẹn cà phê ấm cúng của hai người không?"

Thì ra đây mới là điều Ginny nhắm tới: bắt Draco tiết lộ ý định của mình. Granger rõ ràng là đã tâm sự với Ginny về tình bạn mới của họ và Ginny ở đây để kiểm tra Draco. Phiên bản trẻ hơn của hắn chắc chắn sẽ đưa ra một bình luận chế giễu, xúc phạm cô gái trẻ nhà Weasley về gia đình thấp kém của cô ấy, thậm chí là lôi cả Potter vào để sỉ nhục, và sau đó để lại một câu nói xúc phạm trước khi bỏ đi.

Nhưng hắn đã không còn là người đó nữa. Và đúng là vợ của Potter đã khiến hắn bực mình, nhưng Draco có thể hiểu rằng câu hỏi ẩn ý đó xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ Granger. Hắn tôn trọng động cơ của cô ấy, ngay cả khi hắn thật sự muốn cãi nhau tay đôi với cô ấy ngay tại đây.

"Như những gì Granger đã nói với cô, tôi và cô ấy vẫn luôn gặp nhau vào buổi để uống cà phê. Không cần phải làm gì quá lên trong những buổi gặp mặt đơn giản như vậy cả," hắn trả lời.

Ginny uống cạn ly rượu của mình rồi đặt nó xuống quầy bar và quay sang Draco, mọi biểu cảm trêu chọc đã biến mất khỏi gương mặt của cô. "Nghe này, Malfoy. Tôi không thích anh, vì những chuyện đã xảy ra giữa gia đình của chúng ta. Tôi chắc chắn không tin anh một chút nào cả. Nhưng chị Hermione đã tin rằng anh xứng đáng có cơ hội thứ hai và chị ấy không chỉ là người thông minh nhất mà tôi biết... chị ấy còn là người tốt nhất mà tôi biết."

Ginny nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hy vọng hắn sẽ hiểu điều cô nói. "Tôi nợ chị ấy một món nợ mà tôi không bao giờ có thể trả được. Anh có biết chị ấy đã giúp cho anh Harry và anh Ron sống sót bao nhiêu lần trong năm cuối cùng của cuộc chiến không? Chưa kể đến mấy chuyện nhảm nhí mà hai cái gã đó gây ra khi còn đi học ở Hogwarts. Tôi biết rằng nếu không có chị ấy, chồng tôi sẽ không sống được tới ngày hôm nay. Vì vậy, khi tôi nói rằng chị Hermione giống như một người chị gái với tôi, rằng chị ấy là gia đình của tôi, tôi cần anh biết mối quan hệ đó giữa chúng tôi gắn kết như thế nào. Tôi biết bây giờ cả hai người đều khăng khăng nói rằng hai người 'chỉ là bạn bè', nhưng hãy nghe đây, Malfoy..." đôi mắt nâu nhạt của Ginny sáng rực lên dưới sự kết hợp của cảm xúc và rượu Đế lửa.

"... đến cả anh trai của tôi còn không xứng với chị ấy. Tôi không nghĩ có bất kỳ người đàn ông nào xứng với chị ấy hết. Mặc dù tôi biết chị ấy thích bầu bạn với anh, nhưng tôi không biết liệu chị ấy đã thực sự suy nghĩ thấu đáo về cách mà phần còn lại của thế giới sẽ phản ứng với... tình bạn này hay chưa."

Kẻ bị ruồng bỏ và nữ anh hùng. Kẻ hèn nhát và vị cứu tinh.

"Cô không nghĩ rằng tôi biết điều đó sao, Weasley? Cô nghĩ tại sao thời gian bọn tôi đi cùng nhau ở nơi công cộng hầu như chỉ nằm trong giới hạn của một quán cà phê Muggle chứ?" Draco nói lớn một cách bực dọc và đổ lỗi cho rượu đã làm cho giọng hắn nghe có vẻ tuyệt vọng như vậy.

Ginny mở to mắt khi cô ầy nhìn hắn một cách nghiêm túc trong giây lát. "Là Potter," cô ấy nhẹ nhàng sửa lại.

Trước khi Draco thực sự có thể phát khùng lên với Ginny, vai của hắn đã bị xô sang một bên từ phía bên kia bởi một ai đó.

"Xin lỗi, ở đây còn người muốn uống rượu trước thềm năm mới đấy."

Cảm thấy biết ơn bề trên về sự cắt ngang đúng lúc này, Malfoy quay lại và thấy Maureen Tyler đang cố gắng thu hút sự chú ý của người pha chế.

"Chào buổi tối, cô Tyler. Cô đang tận hưởng bữa tiệc chứ?" hắn lịch sự nói. Maureen cũng đã chọn một chiếc váy dạ hội kiểu Muggle, ngay cả khi những cơ bắp rắn chắc của cô trông như sắp khiến chiếc váy bị xé toạc ở phía trên.

"Cũng tạm," cô ấy nhún vai. "Nghe nói năm nay sếp của anh có một loại rượu tequila rất ngon nên tôi nghĩ mình nên đến để xem tin đồn đó có đúng không," cô ấy thử lại và thất bại trong việc thu hút sự chú ý của người pha chế.

Draco hắng giọng và ném một cái lườm cùng một cái ngoắc tay để thu hút sự chú ý của nhân viên. "Tequila, không đá, và hai ly Ogden", hắn nói, sau khi liếc nhìn chiếc ly đã cạn của Ginny ở phía bên kia quầy.

Khi đồ uống được đặt trước mặt, hắn đẩy ly rượu Đế lửa về phía Ginny và nghe thấy một tiếng "cảm ơn" nhỏ, và đẩy ly tequila về phía Maureen, rồi cùng chạm cốc với cả hai cô gái.

Trong tầm mắt, hắn nhận thấy Ginny đang tò mò nhìn vào bắp tay đầy ấn tượng của Maureen khi cô gái trẻ đang nhấm nháp ly rượu của mình. Có lẽ giờ là lúc để một mũi tên trúng hai đích.

"Cô Tyler, cô đã gặp Ginny Weasley chưa?"

Draco có chút hài lòng khi cô gái nhỏ tuổi hơn mở to mắt và vội vàng hạ ly rượu của mình xuống quầy bar. Có vẻ như Maureen vẫn có thể biểu lộ ra biểu cảm như vậy.

"Ôi, ờm, chưa. Rất vui được gặp chị, em là Maureen Tyler," cô ấy đưa tay qua Draco để bắt tay Ginny.

"Ginny Potter. Rất vui được gặp em. Có phải tên này đang muốn tuyển dụng em không?" Ginny hất đầu về phía Draco.

Maureen mỉm cười lo lắng trong khi Draco thầm động viên cô trong đầu. Nào Tyler, tôi đã mở sẵn đường cho cô đi rồi đấy, đừng làm hỏng chuyện này.

"Không, em chỉ là Tấn thủ dự bị cho đội Tornadoes thôi," cô ấy khiêm tốn trả lời và Ginny tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Đó không phải là chuyện nhỏ đâu! Chị nghe nói họ cuối cùng cũng đã tuyển dụng cầu thủ nữ, vậy em cảm thấy thế nào?"

Rõ ràng là Maureen Tyler không sở hữu sự khéo léo xảo quyệt mà cô ấy cần nếu muốn rời khỏi băng ghế dự bị. Hắn buộc phải tham gia vào mất rồi.

"Tyler là Tấn thủ chơi hay nhất mà tôi từng thấy trong nhiều năm," Draco khẳng định chắc nịch và cả hai người phụ nữ đều nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.

"Vậy sao?" Ginny hỏi, thể hiện rõ sự quan tâm, trong khi Maureen lặng lẽ nói một điều gì đó khiêm tốn.

"Hmm, tôi tin là vậy. Cô có thể nghĩ ra đội nào có thể cần một cầu thủ như vậy khi mùa giải mới bắt đầu không?" hắn hỏi thẳng. Ginny không trả lời, nhưng Draco nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu của cô và cô ấy quay sang nhìn Maureen, háo hức được trò chuyện.

Draco uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình, và chuẩn bị để rời đi. "Chúc cả hai buổi tối tốt lành. Cố gắng đừng để lãng phí bất kỳ cơ hội nào nhé."

Hắn chỉ cất thêm được vài bước chân trước khi cảm thấy cánh tay trên của mình bị kéo lại. "Malfoy, chờ đã," hắn quay lại và thấy Ginny đang nhìn hắn một cách nghiêm túc.

Rồi cô thả tay hắn ra. "Điều mà anh vừa nói với tôi, về việc không lãng phí cơ hội ấy. Tôi nghĩ anh nên dành lời khuyên đó cho chính mình thì hơn," cô nói khẽ, nhìn hắn một cách ẩn ý trước khi quay lại quầy bar để trò chuyện cùng Maureen.

Draco đi thẳng đến nơi treo áo khoác trước khi tay hắn bắt đầu trở nên run rẩy. Hắn đi thẳng đến điểm Floo trước khi hơi thở của hắn bắt đầu nhanh hơn. Hắn đi thẳng đến phòng ngủ của mình trước khi chân hắn gần như nhũn ra.

Run rẩy ngã xuống giường, hắn ôm lấy đầu mình và cố gắng ổn định nhịp thở.

Mình có thể kiểm soát được. Mình có thể kiểm soát được. Mình có thể kiểm soát được.

.

Ginny Weasley chết tiệt và cái miệng xấu xa, quỷ quyệt của cô ta.

Bây giờ là sáng thứ Hai và Draco đáng ra đã phải xem qua số liệu thống kê về bàn thắng của Truy thủ đội Scotland trước cuộc họp vào ngày hôm đó. Đôi mắt hắn cứ lướt qua dòng đầu tiên của bản báo cáo trước khi sự chú ý của hắn đổ dồn về phía bên kia của chiếc bàn cà phê. Chiếc áo sơ mi công sở của Hermione liên tục trượt sang một bên vai của cô khi cô viết vội vàng vào cuốn sổ của mình. Lớp vải sẽ trượt xuống, để lộ phần da ở vai cô và một bên dây áo ngực của cô trong chốc lát, trước khi cô lơ đễnh kéo chiếc áo trở lại vị trí cũ. Draco chuyển mắt sang báo cáo của mình trước khi chuyển động đó trở lại ngay lập tức, không tới một phút sau. Sau vài lần như thế, hắn cảm thấy mình phải nói điều gì đó, vì hắn không thể chịu đựng được nữa. "Cô nên vứt cái áo đó đi là vừa."

"Gì cơ?"

"Cứ ba mươi giây là cô phải chỉnh lại nó một lần. Cô có chắc là nó thực sự vừa với cô không đấy?"

"Tốt thôi, nếu nó làm anh mất tập trung, thì tôi sẽ vứt nó đi!"

Rõ ràng là cô không biết rằng điều đó chỉ càng khiến hắn tức điên lên, nhưng hắn không thể với tới và giật mạnh vai áo của cô lên. Bởi vì bạn bè đã không làm điều đó với nhau. Và bởi vì hắn không tin rằng những ngón tay của mình sẽ không nán lại làn da trần trên vai cô.

Ginny Weasley khốn kiếp và cái mồm liến thoắng của cô ta đã cấy những ý tưởng biến thái vào đầu hắn về cơ thể của Granger.

.

Như hầu hết mọi doanh nghiệp khác vào hàng năm khi gần cuối tháng Mười Hai, quán cà phê cũng được trang trí trong không khí Giáng sinh. Draco nhấp một ngụm cà phê và nhìn tuyết rơi bên ngoài, với những người Muggles đang vội vã chạy nhanh trong chiếc áo khoác mùa đông ngớ ngẩn, phồng to, cùng những đôi ủng quá khổ, mũ và khăn quàng cổ.

Ngày xưa, Giáng sinh là thời điểm yêu thích nhất trong năm của Draco. Các gia tinh sẽ làm bánh pudding, bánh chocolate, bánh tart và bánh nướng xa hoa vào cuối mỗi bữa tiệc trong tuần. Gia đình hắn luôn được mời đến những buổi dạ hội thuần chủng trong ngày lễ này, nhưng sau đó vào đêm Giao thừa, mọi bữa tiệc khác đều có cảm giác kém xa bữa tiệc mà Narcissa tổ chức ở Trang viên Malfoy.

Draco có thể nhớ mình đã chạy quanh phòng khiêu vũ với Theo, Crabbe và Pansy, cố gắng không quá phô trương để không nhận phải sự giận dữ từ người lớn, và suy nghĩ miên man về tương lai, khi mà họ đủ lớn để thưởng thức đồ uống có cồn.

Những ngày đó không bao giờ đến. Sự trở lại của Chúa tể Hắc ám và tình trạng của Trang viên Malfoy sau đó đã chứng tỏ điều này. Không, giờ nếu có ai hỏi Draco, hắn sẽ nói mùa xuân là thời điểm yêu thích nhất trong năm của hắn.

Granger, tuy vậy, dường như đang hoàn toàn chìm đắm trong tinh thần của kỳ nghỉ, thay vì uống tách trà masala thường ngày của mình thì chuyển sang một cốc hỗn hợp chocolate bạc hà bên dưới một núi kem ở phía trên. Draco vừa định với lấy cốc của cô trên bàn để hớp ngụm thứ năm thì cô đập nhẹ vào tay hắn.

"Vì chúa, Malfoy, tự đi mua một cốc cho riêng mình đi, tên trộm này."

Hắn bĩu môi một cách cường điệu với cô. "Thôi nào, Granger, đó không phải là tinh thần Giáng sinh đâu! Cô hay nói cái câu Muggle gì ấy nhỉ? 'Trao tặng trái đất cho những người thiện chí' à?"

Hermione nhìn lên từ cuốn sổ của mình và cười phá lên tới mức chảy nước mắt. Nắm chặt lấy hông của mình, cô lau mắt mình đi, và Draco cảm thấy sự ấm áp kỳ lạ đó khi làm cho cô cười một cách thoải mái như vậy.

"Là 'hòa bình trên trái đất và thiện chí với tất cả mọi người.' Thành thật mà nói, Malfoy, anh đang cố nói cái gì vậy?"

Draco nhún vai và nhếch mép. "Điều đó có nghĩa là đừng có keo kiệt như thế và cho tôi uống chocolate với."

Hermione đảo mắt và đẩy chiếc cốc của mình về phía hắn, và bật cười khi thấy mắt hắn sáng rực lên.

"Anh có kế hoạch gì khác trong ngày nghỉ ngoài việc cướp đồ uống từ bạn bè và đọc những câu danh ngôn nổi tiếng không?"

"Ý của cô là ngoài việc nghe những bài giảng liên tiếp từ mẹ tôi về việc tôi vẫn chưa muốn có một người thừa kế sao?"

Hermione đặt bút xuống và nhẹ nhàng hỏi. "Anh đã muốn kết hôn chưa? Bắt đầu một gia đình ấy?"

Draco thở dài và nhăn mũi khi nghĩ đến tương lai của mình. Đã nhiều năm rồi hắn chưa có một mối quan hệ nghiêm túc nào và khi nhớ lại mối quan hệ cuối cùng của mình, hắn nhớ là nó đã kết thúc khá tồi tệ. Uống quá nhiều rượu để có động lực tồn tại mỗi ngày đồng nghĩa với việc hắn không phải là một người bạn đời lãng mạn, hoặc nói thẳng ra là không có ai muốn làm bạn đời với hắn.

"Ý tôi là... một ngày nào đó, tôi nghĩ vậy. Chỉ là... không phải bây giờ. Chết tiệt, tôi gần như không thể chăm sóc nổi bản thân vào lúc này, nên tôi thực sự không muốn bàn tới việc lấy vợ và có con đâu," hắn cay đắng nói.

Hermione nhìn hắn một cách dịu dàng. "Không cần phải hạ thấp bản thân vậy đâu, Malfoy."

Hắn cau mày với cô và nhún vai để cô quên chủ đề này đi. Nhu cầu gây dựng lòng tự tin cho hắn của cô vừa khiến hắn cảm kích, vừa khiến hắn thấy sợ.

"Mặc dù vậy, tôi hiểu ý anh là gì. Thật khó để tưởng tượng đến việc chăm sóc một đứa trẻ vào thời điểm này trong cuộc đời tôi. Có rất nhiều kinh nghiệm sống và mục tiêu nghề nghiệp mà tôi chưa đạt được, nên tôi không chắc việc lấy chồng và có con lúc này liệu có phù hợp hay không. Mặc dù anh đang quá tự ti vào bản thân, nhưng tôi hiểu ý của anh về việc ưu tiên chăm sóc bản thân trước. Có những vết thương vẫn cần được chữa lành."

Draco trầm ngâm gật đầu. "Có vẻ như nhiều người trong thế hệ của chúng ta cũng cảm thấy như vậy," họ nhìn nhau và nở nụ cười buồn trước câu nói của hắn. Mặc dù nhiều người bạn cùng lớp ở Hogwarts của họ đã kết hôn hoặc có những mối quan hệ nghiêm túc, nhưng cho đến nay, số lượng trẻ em được sinh ra bởi họ là khá ít.

"Vậy," Hermione tươi tỉnh trở lại. "Có bữa tiệc hoặc truyền thống thú vị nào mà anh mong đợi không?"

Draco nhún vai. "Giáng sinh nhìn chung khá yên tĩnh. Mẹ tôi sẽ trở về từ Pháp, vì vậy tôi sẽ dành kỳ nghỉ với bà ấy và cố gắng không tự bắn Lời nguyền Sưng vù vào mặt trong khi bà ấy cứ đưa tôi từ bức ảnh này đến bức ảnh khác về những cô nàng mà bà ấy nghĩ là phù hợp với tôi."

Hermione bật cười nhưng vẫn tiếp tục chủ đề đó. "Thôi nào, phải có thứ gì đó khiến anh mong đợi chứ!"

"Buổi dạ hội đêm giao thừa của mẹ tôi lúc nào cũng khá hoành tráng," hắn nói một cách lấp lửng. Mẹ hắn đã bắt đầu tổ chức tiệc trở lại từ vài năm trước, và mặc dù gia đình hắn không còn có chỗ đứng như xưa, thì vẫn có rất nhiều người muốn nhận được lời mời đến tham dự bữa tiệc. Draco cho rằng cái chết của cha hắn đã giúp mẹ hắn giữ được danh tiếng của mình, theo cách nào đó.

"Một buổi dạ hội xa hoa với sự tham dự của tầng lớp thượng lưu có địa vị xã hội cao trong giới phù thủy không làm anh thấy vui sao?" cô hỏi, trêu chọc.

"Thật khó để ngập tràn niềm vui trong một căn phòng đầy những người mà tôi muốn tránh xa, nhưng Theo đã nói là sẽ tham dự, cảm ơn Merlin vì điều đó."

"Nhiều người bạn cũ khác của anh có định đến không?" Draco nhận ra sự ngập ngừng trong giọng nói của cô và biết cô thực sự đang muốn hỏi hắn điều gì. Anh có định cười đùa với những người bạn cũ nhà Slytherin của mình không? Anh có định để bản thân bị cám dỗ rồi quay trở lại với những định kiến về sự thuần chủng đó không?

"Không có ai mà tôi thực sự muốn gặp," đó là câu trả lời ngắn gọn và cô đã từ bỏ chủ đề này sau khi nhận ra được hàm ý của hắn.

"Còn cô thì sao?" hắn hỏi ngược lại, mong muốn tránh xa việc thảo luận về gia đình và những người bạn cũ của hắn. Khuôn mặt của Hermione liền sáng bừng lên. "Tôi chỉ có đúng một lịch trình hằng năm mà thôi!"

Cô lờ đi lời lẩm bẩm "Tất nhiên là vậy rồi" của Draco và tiếp tục nói.

"Tôi sẽ dành đêm Giáng sinh bên cha mẹ, sau đó vào buổi sáng hôm sau, chúng tôi sẽ tặng quà cho nhau và làm bữa sáng cùng nhau. Sau đó, cha mẹ tôi sẽ tham dự thánh lễ Giáng sinh vào buổi trưa, còn tôi dành phần còn lại trong ngày và bữa tối tại Trang trại Hang Sóc. Tôi có thể ở đó gần như cả tuần với những người khác và sau đó là tới Năm mới luôn, vì anh George luôn tổ chức những màn bắn pháo hoa rất sáng tạo hàng năm. Khá nhiều sản phẩm của anh ấy vẫn chưa được thử nghiệm bùa phép đúng cách, có lẽ tôi nên nói chuyện này với anh ấy và Ron về điều đó," cô kết thúc lời nói của mình với một cái nhíu mày nhỏ.

"Cô dành thời gian với nhà Weasley nhiều thật đấy. Cha mẹ cô có phiền không?"

Draco nhận thấy một chút ánh sáng vụt tắt khỏi mắt cô khi hắn nhắc đến cha mẹ cô. Thành thật mà nói, hắn luôn nhận ra phản ứng này mỗi khi họ thảo luận về gia đình của cô.

Cô thở dài và Draco đã nghĩ rằng cuối cùng cô cũng sẽ tâm sự với hắn về lý do tại sao cô lại ít khi nhắc đến cha mẹ mình như vậy trong những ngày qua. "Mối quan hệ giữa tôi với cha mẹ chưa bao giờ thực sự hồi phục sau chiến tranh cả. Đừng hiểu sai ý tôi, chúng tôi nói chuyện thường xuyên và tôi luôn cố gắng đến thăm họ vài lần mỗi tháng, nhưng có một sự khó xử dường như luôn xuất hiện trong mỗi cuộc trò chuyện và trong tương tác giữa chúng tôi, nhất là nếu tôi quên mất và sử dụng phép thuật xung quanh họ."

Draco nhăn mày một cách bối rối. "Tôi tưởng cô nói rằng họ đã rất tự hào khi biết cô là phù thủy cơ mà? Họ không muốn cô sử dụng phép thuật của mình sao?"

Hắn không thể nghĩ đến sự áp bức tài năng thiên bẩm nào tồi tệ hơn việc ép cô phải kiềm chế bản năng pháp thuật bên trong mình. Phù thủy thông minh nhất ở thế hệ của họ, lại không được khuyến khích sử dụng pháp thuật sao?

Hermione lắc đầu. "Không, đó là vấn đề về sự tin cậy thì đúng hơn. Họ sợ những gì mà phép thuật của tôi có thể làm được."

Draco cười phá lên. "Sợ sao? Cô là người đáng tin nhất trên hành tinh này đấy, Granger, tôi không hiểu tại sao Muggles lại sợ rằng cô sẽ làm một hành động đen tối nào đó đấy!"

Hermione nở một nụ cười buồn và tội lỗi. "Không, họ có quyền sợ hãi."

Draco lại cười. "Được rồi, Granger, đến giờ thú nhận rồi. Có phải cô đã ném Bùa Thọc léc về phía họ khi cô không có được thứ mình muốn khi còn nhỏ không?"

"Không," cô nhẹ nhàng trả lời. "Tôi đã dùng Bùa Tẩy não với họ trong chiến tranh. Tôi đã khiến họ quên mất rằng họ đã từng có một đứa con gái, kiến tạo những nhận dạng mới vào tâm trí họ, và khiến họ chuyển đến Úc. Tôi không thể để họ bị tra tấn nhằm khai ra thông tin về tôi hoặc Harry được."

Cơ thể hắn lạnh đi và Draco cảm thấy không khí đang bị hút ra khỏi quán cà phê. Tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của Hermione, không biết làm thế nào để chịu đựng sức nặng từ lời thú nhận của cô. Cô đang nhìn chằm chằm vào hắn, và mặc dù không khóc, nhưng có một nỗi buồn khôn tả ẩn chứa trong cái nhìn của cô, cũng như biểu hiện của cô.

Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Tôi biết cảm giác khi phải thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi để bảo vệ gia đình mình.

"Granger," hắn hít thở sâu. "Granger, chuyện đó thật... dũng cảm. Cô đã cứu mạng họ," cô đã cứu họ khỏi những nỗi kinh hoàng không thể tả, khỏi sự dã man từ những người như cha tôi. Gia đình tôi là những con quái vật. Tôi là một con quái vật.

"Họ vẫn hiểu được rằng tôi làm vậy là để bảo vệ họ. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy điều đó trong mắt họ. Sự ngờ vực đó. Tôi có thể nghe thấy họ đang nghĩ về điều đó, Malfoy. 'Làm sao mà đứa con gái của chúng ta có thể xâm phạm tâm trí của chúng ta cơ chứ?'"

Draco dường như đang nổi giận thay cô. "Nhưng họ không biết gì về cô sao? Họ không biết mọi thứ mà cô đã làm cho thế giới của chúng ta sao? Họ không biết cô có tầm quan trọng như thế nào trong thế giới phù thủy sao?"

Hermione nở một nụ cười mệt mỏi. "Anh biết không, Ron và tôi thường hỏi Harry câu đó về gia đình bồ ấy. Giờ thì, sau khi đã tự mình trải nghiệm tất cả... tôi hiểu tại sao việc không bận tâm sẽ tốt hơn. Tất nhiên, cha mẹ tôi biết sự nghiêm trọng của cuộc chiến, vì tôi rõ ràng phải giải thích lý do tại sao tôi cần phải giấu họ đi và đẩy họ tới tận bên kia trái đất. Nhưng làm thế nào mà tôi có thể giải thích về Trường sinh Linh giá, hoặc tại sao việc tiêu diệt thứ đó lại quan trọng đến vậy? Làm sao mà tôi có thể nói với họ về Lời nguyền Tra tấn, rằng nó khiến con người ta cảm thấy thế nào, hoặc tại sao tôi lại bị tra tấn đây? Và đó là lý do tại sao," cô dừng lại để lấy hơi, "đó là lý do tại sao tôi dành nhiều thời gian với gia đình nhà Weasley."

"Bởi vì họ hiểu," Draco trả lời và cô gật đầu.

"Bác Molly và bác Arthur chính là người mẹ, người cha sở hữu pháp thuật mà tôi chưa bao giờ có. Nếu tôi muốn học cách tốt nhất để phù phép khoai tây nướng mà không làm hỏng chúng, tôi sẽ hỏi bác Molly. Nếu tôi không hiểu về hoạt động nội bộ của một bộ phận nào đó trong Bộ, tôi sẽ hỏi bác Arthur. Mặc dù tôi và Ron không tiến thêm được bước nào nữa, nhưng họ vẫn coi tôi như con gái. Tôi có thể tâm sự với họ, chia sẻ với họ về những vấn đề của mình và những cuộc trò chuyện đó không cần phải mở đầu bằng lời giải thích chi tiết về tác dụng của một lọ thuốc giảm đau hoặc cách Khóa cảng hoạt động."

Cái nhìn thoáng qua về cuộc sống cá nhân và gia đình của cô có ý nghĩa với Draco nhiều hơn hắn nghĩ. Những gì cô vừa chia sẻ với hắn đã tạo thêm một khía cạnh khác cho người phụ nữ mà hắn đang dần hiểu hơn với tư cách là một trong những người bạn thân nhất của hắn. Một phần trong hắn cũng cảm thấy có chút tội lỗi khi nghĩ đến cách hắn đã chế nhạo nhà Weasley một cách tàn nhẫn khi hắn còn nhỏ. Nhưng không phải là với Ron, với Draco thì Ron vẫn chỉ là một thằng ngốc mà thôi.

Họ đi đến nơi làm việc trong im lặng, Draco nghiền ngẫm câu chuyện của Hermione về cha mẹ cô. "Granger," hắn nói nhẹ nhàng khi họ dừng lại trước lối vào Quán Cái Vạc Lủng. "Tôi rất tiếc... về cha mẹ cô."

Hắn lo lắng nuốt nước bọt và tiếp tục. "Tôi xin lỗi nếu tôi đã từng nói những điều... những điều khiến cô cảm thấy chán nản trong việc phát huy hết tiềm năng pháp thuật của mình. Cô không bao giờ cần phải che giấu phần đó trong con người của cô cả."

Hermione xua tay. "Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, Malfoy. Tôi đã tha thứ cho anh rồi, và chuyện với cha mẹ tôi không liên quan gì đến anh cả."

"Tôi biết, nhưng, mọi thứ cô đã đạt được, tất cả những thành tích của cô... chúng rất tuyệt vời và tôi chỉ nghĩ rằng... nên có ai đó nhắc cô nhớ về chuyện này," ai đó nên nói điều này với cô mỗi ngày, Granger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro