CHƯƠNG 13: NGƯỜI THỢ LÀM ĐŨA VÀ GÃ TRỘM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đã dành phần lớn thời gian còn lại của tháng Chín để nằm trên giường. Hermione ban đầu thay băng cho hắn ba lần một ngày, sau đó xuống hai lần, sau đó thì không cần phải thay nữa. Ngay cả khi rõ ràng rằng hắn đã đủ khỏe để tự thay băng cho mình, cô vẫn thấy mình bản thân liên tục lui tới và tự làm điều đó.

Cô cho rằng nó có liên quan gì đó đến bầu không khí xung quanh ngôi nhà và căn lều. Cô hy vọng rằng Ron sẽ quen với việc tiếp tục làm bạn, và rồi cậu sẽ lấy lại được sự ấm áp và hài hước của mình. Nhưng thay vào đó, cậu dường như ngày càng chìm đắm trong chính những suy nghĩ của bản thân mình, ngày càng chán nản hơn. Sẽ có ngày cậu có thể nhìn cô và nói vài câu một cách cứng nhắc. Sang ngày tiếp theo, mắt cậu sẽ đỏ hoe, và cậu sẽ trở nên im lặng trong suốt buổi lập kế hoạch của họ. Harry, thường xuyên không phải đối mặt với những điều như thế này, tỏ ra không giúp ích được gì. Và vì vậy, Hermione thấy bản thân phải đối diện với khung cảnh hỗn loạn của những bữa ăn đáng sợ với hai người bạn thân nhất của mình, trong khi cảm thấy háo hức vào những lúc mà cô được ở cùng Draco Malfoy.

Draco hơi phiền nhiễu một chút, vì cô đã được biết về phần lớn cuộc sống tầm thường của hắn cho tới thời điểm này. Hắn có thể hơi trẻ con và hay làm quá mọi chuyện, nhưng sự hồi phục của hắn dường như khẳng định rằng tính cách trẻ con và hay làm quá mọi thứ của hắn chủ yếu là để tỏ ra hài hước, chứ đó không phải là tính cách thật của hắn. Đó là một kiểu nhân vật mà hắn đã tạo ra. Hermione đã bắt đầu lướt qua thư viện của nhà Potters để tìm các văn bản về Durmstrang và Grindelwald cho Draco đọc khi hắn nằm ở trên giường, hy vọng tìm được gì đó về cái hình tam giác. Mặc dù hắn sẽ thở dài, đảo mắt và phàn nàn về tất cả những điều đó, thì hắn đã giúp họ rất nhiều mà không cần lời cảm ơn, và hắn đã thực sự đọc mấy cuốn sách nữa. Bất cứ khi nào cô bước vào, hắn cũng đang đọc lướt qua chúng, đánh dấu chúng bằng những mảnh giấy da khi hắn tìm thấy thứ gì đó có thể hữu ích.

"Câu này, '...hội trường của Durmstrang vẫn còn dấu vết của tên Phù thủy Hắc ám khét tiếng đã từng đi lại trong chính ngôi trường này'," hắn nói, giọng nói lộ vẻ ghê tởm. "Chắc là nó đang đề cập đến cái dấu ấn. Nhưng rồi nó lại viết sang chuyện khác. Không thực sự ghi bất cứ điều gì hữu ích về cái dấu ấn cả," hắn ném cuốn Lịch sử Hiện đại về Thế giới Pháp thuật Scandinavia xuống cuối giường.

Hermione thở dài, lật qua các trang trong cuốn Trường Phù thủy Quốc tế và các Chương trình Giáo dục ở vị trí quen thuộc của cô trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. "Đó là vấn đề với rất nhiều sử gia trong thế giới Pháp thuật vào đầu thế kỷ 20," cô nhận xét. "Họ dường như nghĩ rằng một số chi tiết chỉ cần được viết ra để thêm hương vị cho đoạn mô tả của họ, thay vì mang lại một ý nghĩa nào đó."

"Chưa kể," Draco lẩm bẩm. "Tất cả bọn họ đều rất kinh hãi với ý nghĩ có thể bị coi là có thiện cảm với các Phù thủy Hắc ám, nên họ thậm chí sẽ không động đến chủ đề này," hắn chế giễu. "Như thể họ nghĩ rằng việc viết về bùa chú Hắc ám cũng giống như việc nhận được cái Dấu ấn Hắc ám chết tiệt này vậy."

Hermione không trả lời trong giây lát. Cô lật trang sách của mình, mặc dù cô chưa đọc xong trang trước. Cô chưa bao giờ nghe Draco ám chỉ kiểu đó về Voldemort hay đám Tử thần Thực tử.

"Nhắc đến chuyện đó," cô ngập ngừng nói, "Tôi đang định hỏi. Ờm. Bùa Sao chép mà hắn yểm... yểm lên bọn Tử thần Thực tử. Tôi biết bùa chú đó không thể cho phép hắn lần theo dấu vết của tất cả những ai có Dấu ấn, hoặc triệu tập họ một cách cưỡng bức, nếu không thì Karkaroff đã không thể chạy trốn rồi. Nhưng nếu hắn cố gắng triệu tập cậu, hắn vẫn sẽ không thể biết rằng cậu vẫn còn sống, phải không?"

Draco vẫn đang nhìn xuống cuốn sách của mình, nhưng cô có thể thấy rằng hắn đã ngừng đọc. Hắn mất một lúc để trả lời, và khi trả lời, giọng điệu của hắn gượng gạo và không thuyết phục được cô. "Nó không khác gì so với Bùa Sao chép thông thường, Granger. Khi hắn chạm vào Dấu ấn của chính mình, hắn sẽ thay đổi Dấu ấn trên bất kỳ cơ thể của người nào mà hắn muốn. Việc người đó còn sống hay đã chết không quan trọng," sau đó, hắn dừng lại, nói thêm một cách cứng rắn hơn bao giờ hết. "Chúng tôi chỉ là đồ vật với hắn mà thôi."

Hermione do dự. "Nhưng điều đó vẫn có nghĩa là đến một lúc nào đó, Bùa chú sẽ biến mất, khi cơ thể bắt đầu phân hủy ở khu vực có chứa Dấu ấn."

Draco do dự. Sau đó, hắn nhìn lên từ cuốn sách của mình. "Ừ," hắn đáp. "Chuyện đó... ừ."

Trông hắn có vẻ bất an, và cô có thể nhìn ra hắn chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

"Vậy thì," Hermione nói, cố gắng làm ra vẻ suy ngẫm, như thể đây là một sáng kiến tuyệt vời nào đó. "Chúng ta cần tìm ra cách để phá bỏ Bùa chú vào một thời điểm nào đó. Rõ ràng là chúng ta sẽ không muốn hoàn tác nó bằng cách đả thương; nó sẽ là một vết thương lớn lắm đấy. Nhưng tôi nghĩ rằng sẽ có một số loại Bùa đảo ngược nào đó để làm điều này. Cụ Dumbledore có đề cập đến việc... định chôn cất cậu như thế nào không? Họ có sử dụng Bùa Ướp xác không?"

"Gia đình chúng tôi không làm điều đó. Nhà Lestranges và nhà Notts thì có, nhưng đó là để họ có thể đến thăm mộ hằng năm."

"Sao cơ... thăm mộ sao?"

Draco cong môi lên. "Ừ. Theo dẫn tôi theo một lần trong năm thứ ba. Tất cả họ đều xếp hàng và diễu hành qua các bia đá, và có nhiều thế hệ người nhà Notts đã chết nằm đó trên các bệ đá làm từ đá cẩm thạch của Ý. Tôi nghĩ chiếc cổ nhất có từ thế kỷ thứ 15, nhưng trông người đó như thể vừa mới chết cách đây khoảng 5 phút vậy. Và họ đọc từng đoạn của mình từ một bài thơ tưởng niệm trong Huyết thống Cổ xưa, Sức mạnh Báng bổ. Phải mất tới hàng giờ cơ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn chán như vậy trong cuộc đời mình."

Hermione không thể nhịn được mà thốt ra một tràng cười kinh ngạc. "Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Tới mức muốn chết luôn," Draco nói, và sau đó cả hai cùng bật cười. Hermione nhìn lên trần nhà, còn Draco vừa cười vừa nhìn những trang sách của mình.

"Nó cũng tốn kém phết đấy," hắn tiếp tục. "Bởi vì họ phải yểm Bùa Ướp xác sáu tháng một lần cho cả gia đình, và nó không hẳn là một bùa chú thông thường. Chỉ có một số ít chuyên gia trong cả nước thi triển được nó... Gia đình của Theo cũng không thuê người Anh Quốc để làm việc này. Rõ ràng người Ai Cập mới là giỏi nhất. Họ đã ướp xác con người một cách hoàn hảo trong nhiều thiên niên kỷ rồi."

Hermione ngừng cười. Cô đang cố gắng tưởng tượng việc có một truyền thống gia đình như thế. "Nó thực sự khá là hấp dẫn đấy," cô nói. "Ý tôi là, tôi cho rằng Theo sẽ thấy hỏa táng là một nghi lễ điên rồ," khi Draco nhướng mày, cô nói thêm, "Rất nhiều người Muggle đốt xác người chết và cất tro của người chết trong một cái bình."

"Họ làm gì cơ?" Draco nói, trố mắt nhìn cô. "Họ đốt... giống như trên một cái giàn thiêu á?"

"Không, thực ra có những máy móc đặc biệt để làm chuyện đó."

Draco trông vô cùng bối rối.

"Tốt hơn là diễu hành qua... một bảo tàng của những người đã chết," Hermione nói, cảm thấy muốn tự biện minh cho bản thân.

"Ừ, thì, không ai nói nhà Notts không phải là những kẻ kỳ lạ."

Hermione mỉm cười và đóng sách lại. "Tôi sẽ bắt đầu xem xét dần về chuyện đó. Mới chỉ được vài tháng thôi, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên phá bỏ bùa chú sớm còn hơn là quá muộn và khiến Voldemort nghi ngờ."

Draco nao núng. Nụ cười của Hermione tắt dần. "Lời nguyền Cấm kỵ không thể vượt qua được ranh giới của Bùa Trung tín đâu," cô nhắc nhở hắn. "Họ chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài thôi."

"Không phải..." hắn hơi lắc đầu. "Đừng bận tâm. Đi chõ cái mũi đó vào một cuốn sách đi, được không? "

"Ừ, cậu cũng làm như vậy đi," cô nói, đứng dậy. "Và hãy cố gắng đọc xong cuốn đó một cách nhanh chóng nhất có thể nhé, làm ơn. Tôi vừa tìm thấy một cuốn về lịch sử của thế giới Phù thủy nước Áo và có thể sẽ có cái gì đấy hữu ích. Tôi biết chiến dịch của Grindelwald đặc biệt diễn ra tích cực ở đó."

"Merlin ơi," Draco lẩm bẩm khi cô đi ra cửa. "Cô sẽ không bao giờ chịu dừng lại, phải không?" nhưng khi cô quay lại nhìn, ánh mắt hắn có vẻ thích thú.

Tháng Chín dần qua đi và tháng Mười đến. Cây cối bên ngoài dần chuyển sang sắc thái rực rỡ của ánh vàng và nâu đỏ. Vào một buổi chiều, Hermione đang đi qua ngôi nhà nhỏ và nhận ra rằng nó đã biến từ một căn nhà ảm đạm thành một nơi cổ kính, hấp dẫn với sàn nhà không tì vết và những bức tường được sơn lại rực rỡ. Những bức ảnh của gia đình Potters đang mỉm cười, vẫy tay dường như không còn là một lời nhắc nhở bi thảm về những chuyện đã xảy ra tại đây. Khuôn mặt tươi cười của James và Lily Potter thuộc về nơi này, nơi đã trở thành mái ấm thêm một lần nữa.

Căn phòng cuối cùng họ trùng tu lại là căn phòng trẻ em đổ nát. Họ đã bàn về những gì cần làm với căn phòng này kể từ khi họ đến ngôi nhà nhỏ. Cuối cùng, thay vì tạo ra những viên gạch mới để làm lại tường hoặc xây lại mái nhà, họ lắp đặt các tấm kính ở mọi khe hở, lỗ trống và làm cả trần nhà bằng kính. Những hư hại đối với cấu trúc của ngôi nhà tranh vẫn còn, nhưng mặt trời đã chiếu qua các vị trí bị va đập.

Họ thu dọn căn lều và chuyển vào ngôi nhà nhỏ vào đúng ngày mà Draco từ biệt miếng băng ở trên vai hắn, để lộ một vết sẹo rộng khoảng một cm. Harry, Ron và Hermione chuyển vào hai phòng ngủ ở tầng trên, Draco thì ở phòng dành cho khách dưới tầng trệt.

Trụ sở chính mang màu vàng và đỏ, cùng với ánh mặt trời và sự thoải mái, nhưng thế giới bên ngoài ngày càng tối tăm và lạnh giá hơn. Họ đã nghe các bản tin trên Đài Phát thanh vào khoảng một tuần rưỡi sau khi chạy trốn khỏi Bộ.

"... Và cuối cùng, các thành viên của Ban Thi hành Luật Pháp thuật đã phát hiện ra sự phản bội từ trong chính nội bộ của Bộ. Nghi phạm, Nymphadora Tonks, trước đây thuộc Sở Thần sáng, được cho là đã kích hoạt những vụ tấn công bạo lực vào Bộ xảy ra vào tuần trước. Các Thần sáng đã đến thăm nơi ở của người này vào tối hôm qua, nơi người này và chồng mình, người sói Remus Lupin, đã chống lại việc bắt giữ, dẫn đến những vết thương của các Thần sáng được đề cập. Hiện tại, họ đã trốn thoát và đã được xếp vào vị trí thứ tư và thứ năm trong danh sách Truy nã của Bộ. Sở Thần sáng cũng đã đưa ra cảnh báo cho cha mẹ của nghi phạm, với người cha là một kẻ Máu Bùn đang sở hữu bất hợp pháp một cây đũa phép. Cả hai cũng đang bỏ trốn và là đối tượng rất nguy hiểm. Cả bốn kẻ đào tẩu sẽ bị yểm Bùa Choáng hoặc Bùa Bất động ngay khi bị phát giác."

Rất lâu sau khi bản tin đã kết thúc, cả bốn người họ vẫn giữ im lặng. Đó là một đêm se lạnh, vì vậy họ đã đốt lửa trong lò sưởi, nhưng Hermione vẫn không thể cảm nhận được các đầu ngón tay của mình. Cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì. Cô đã gây ra chuyện này, cô biết điều đó. Mười giây trò chuyện của cô với Tonks đã đủ để khiến ai đó chú ý tới. Cô cứ lật lại khoảnh khắc đó trong tâm trí. Liệu cô có thể đã làm bất cứ điều gì khác không? Cô đã nghĩ về việc thi triển Bùa Ẩn lên bản thân, nhưng ở một khu vực khép kín, trong một văn phòng được chiếu sáng rực rỡ, xung quanh hàng chục Thần Sáng được huấn luyện để phát hiện ra những bùa chú che giấu ma thuật... cô cho rằng mình sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý hơn là dùng Thuốc Đa dịch. Cô buộc phải tin đó là sự thật.

"Liệu họ đã đi đâu được chứ?" cô thì thầm.

"Mình không biết," Harry nói, mặt tái mét. "Nhưng dù họ ở đâu, mình hy vọng họ đang ở ẩn. Nếu họ bị bắt, họ sẽ bị thẩm vấn. "

Hoặc bị giết, Hermione nghĩ. Khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, run rẩy của Draco, cô biết hắn cũng đang nghĩ như vậy: rằng nếu Tonks và Lupin chết trên đường chạy trốn, tức là họ đã đánh đổi mạng sống của mình để cứu lấy mạng của Draco và Hermione.

"Họ sẽ ổn thôi," Hermione nói, cố gắng thuyết phục bản thân. "Tất nhiên là vậy rồi. Chị Tonks là một Thần sáng. Và thầy Lupin biết rất nhiều về Nghệ thuật Phòng chống... Họ sẽ an toàn thôi."

"Còn về Lời nguyền Cấm kỵ thì sao?" Harry nói bằng giọng khàn khàn. "Thầy Lupin sử dụng tên của Voldemort. Thầy ấy luôn như vậy. Mình nhớ đã rất ngạc nhiên khi nghe nó vào năm thứ ba."

"Nhưng chắc chắn chị Tonks phải biết về Lời nguyền Cấm kỵ, vì chị ấy làm việc cho Ban Thi hành Luật Pháp thuật mà?" Hermione nói. "Yaxley hiện là trưởng bộ phận đó. Các Thần sáng là những người đã đến để điều tra người của Hiệp hội khi chúng ta vô tình kích hoạt Lời nguyền Cấm kỵ. Họ phải biết."

"Đây là lý do tại sao Dumbledore không nên nói với bất kỳ ai trong số mấy người về gia đình của tôi," Draco nói bằng giọng khàn khàn. Hermione liếc nhìn hắn, khuôn mặt của hắn đã có chút xanh xao. "Chúa ơi. Ông ta đã nghĩ cái gì vậy? Nếu hai người đó bị ép uống Chân dược, thì tôi chết chắc."

"Không hẳn đâu," Hermione nói. "Có nhiều cách để đánh lừa Chân dược, bằng cách nói ra một phần sự thật thay vì toàn bộ sự thật. Bên cạnh đó, bọn Tử thần Thực tử sẽ không biết để mà hỏi về cậu và gia đình cậu đâu. Ví dụ, nếu chúng hỏi chị Tonks rằng các thành viên khác của Hội là ai, chị ấy sẽ không cần phải liệt kê gia đình của cậu, bởi vì cậu chưa bao giờ thực sự là người của Hội cả."

Nhưng ngay cả khi cô nói điều đó, mắt cô vẫn hướng về Ron. Nếu Lupin hoặc Tonks thực sự bị thẩm vấn, thì sẽ không có lỗ hổng nào cho nhà Weasley như vậy. Cô cảm thấy căng thẳng kinh khủng. Liệu cậu có đổ lỗi cho cô vì điều này không? Khi gia đình có khả năng đang gặp hiểm nguy, liệu cậu có yêu cầu được biết tại sao cô không nghĩ ra điều gì đó ít rủi ro hơn là nói chuyện với Tonks không?

Ron không nhìn cô. "Cha mẹ mình nên đưa Ginny ra khỏi trường," cậu thì thầm. "Bà Hestia và ông Dedalus đã lẩn trốn rồi. Gia đình mình và ông Kingsley là những thành viên duy nhất còn lại của Hội vẫn chưa trốn đi. Ginny nên ở cùng gia đình mình để họ có thể nhanh chóng bỏ chạy."

Harry trông nặng trĩu với cảm giác tội lỗi, và Hermione biết cậu đang nghĩ về việc nếu Ron không đi săn các Trường Sinh Linh Giá, cậu có thể ở nhà, với gia đình và tự mình nói điều này với họ.

Hermione run rẩy hít lấy một hơi. "Nhưng điều này vẫn chưa xảy ra. Thầy Lupin và chị Tonks vẫn đang chạy trốn. Hai người cùng gia đình mình vẫn bình an vô sự."

"Mình tự hỏi liệu chúng ta có thể tìm ra họ không," Harry nói. "Chúng ta biết rõ chị Tonks và thầy Lupin. Nếu chúng ta có thể... chỉ cần tìm ra nơi họ đang trốn, và đưa họ đến đây..."

Hermione nắm bắt lấy ý tưởng đó. "Đó là một ý kiến ​​hay. Điều đó chắc chắn đáng để suy nghĩ. Chúng ta nên bổ sung ý đó vào các buổi họp."

"Chắc chắn rồi," Ron nói, nghe có vẻ trống rỗng. "Thêm một vấn đề nữa mà chúng ta không biết cách để giải quyết," cậu lắc đầu và đứng dậy. Cậu đã không nhìn vào cô trong toàn bộ cuộc trò chuyện. "Mình đi ngủ đây."

Harry cũng rời đi ngay sau đó, có lẽ là để nói chuyện với Ron. Hermione cũng nghĩ Draco sẽ rời đi, nhưng hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế bành bọc da cũ kỹ, mà họ đã lấy từ phòng khách của căn lều để cho vào ngôi nhà nhỏ.

"Cậu không nghĩ rằng chị Tonks và thầy Lupin đang ở ngôi nhà trên bãi biển ở New Cathcove, phải không?" Hermione hỏi.

"Họ sẽ bị bắt mất," Draco lẩm bẩm. "Ngôi nhà đó phải được đăng ký với Văn phòng Dùng sai Pháp thuật, để họ có thể làm phép ở đó mà không cần đặt ra những cảnh báo về Quy chế Bảo mật. Tên của họ sẽ dính líu tới căn nhà đó."

Hermione nuốt khan, cảm giác tội lỗi ngày càng tăng lên. Vì sự lựa chọn của cô, Ron và Draco đều phải lo lắng lần nữa, và họ đã có đủ thứ khác phải lo rồi. "Tôi xin lỗi," cô nói bằng một giọng tí, không thể nhìn vào mắt hắn.

Draco chớp mắt nhìn cô. Hắn dường như vừa bị kéo giật ra khỏi suy nghĩ của mình. Trông hắn có vẻ hơi khó hiểu. "Vì cái gì?"

"Vì... vì... tôi có thể nghĩ ra cách khác để chúng ta thoát khỏi Bộ. Tôi lẽ ra phải tìm ra một cái khác..."

"Hả? Đừng có ngớ ngẩn thế," hắn nói với vẻ khó tin. "Chúng ta hầu như không có sự lựa chọn nào khác vào lúc đó. Nếu chúng ta cố gắng thoát ra bằng cửa trước, chúng ta sẽ bị bắt."

Hermione nếm thấy vị máu. Cô đã cắn quá mạnh vào môi mình.

"Thôi đi," Draco nói. "Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu tôi là cô, hiểu không?"

Cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt hắn. "Cậu không giận tôi sao?"

Hắn trông có vẻ ngờ vực. "Granger, cô đã giúp tôi không chảy máu đến chết trong cái tủ đựng chổi ở Bộ, và cô nghĩ rằng tôi sẽ giận cô ư?"

Cô bật ra một tiếng cười nhỏ. "Ừ. Tôi... ừ," cảm thấy một chút nhẹ nhõm, cô dựa lưng vào đệm ghế sofa. "Ngoài ra, cậu không nhất thiết phải gọi là Granger mọi lúc đâu, cậu biết mà."

Khóe miệng hắn giật một cái. "Ồ, thật sao? Tôi đã có được sự cho phép của Bệ Hạ rồi sao?"

"Chỉ là, ý tôi muốn nói là nó khiến cậu giống như Snape khi ông ta đe dọa lấy điểm từ Gryffindor mà thôi."

"Có lẽ đó là lý do tại sao tôi làm điều đó."

Hermione cáu kỉnh. "Ngoài ra, tóc của cậu cũng dài lắm rồi đấy. Cậu sẽ sớm trông giống Snape thôi."

Draco ngửa ra đằng sau, tỏ vẻ tổn thương. " đang cho tôi lời khuyên về chuyện tóc tai đấy à?"

Cô nhướng một bên lông mày. "Đúng thế, Draco à. Cậu sẽ chỉ mất khoảng ba giờ và hai chai Thuốc Tóc bóng mượt để kiểm soát tóc của mình thôi. Sao thế, chưa bao giờ tự cắt tóc của mình trước đây à? Sẽ chỉ tốn năm phút thôi."

Hắn đảo mắt đi chỗ khác. "Pansy hay cắt tóc cho tôi. Cô ấy thích tóc tôi."

Tinh thần của Hermione lại chùng xuống. Cô nghĩ về Pansy Parkinson, cô gái đã chế giễu cô một cách vui vẻ ở trường Hogwarts, người đã nói giọng của Hagrid nghe như tiếng càu nhàu, rất nhiều lần, vào năm thứ năm. Nhưng Crabbe đã mô tả cô ấy đang đi lệch hướng khỏi con đường của đám Tử thần Thực tử. Hermione tự hỏi liệu gia đình Parkinson đã bị thẩm vấn chưa – liệu họ có bị trừng phạt vì vô ý liên quan đến nhiệm vụ Trường Sinh Linh Giá này hay không. Cô tự hỏi liệu bản thân Pansy có bị trừng phạt hay không, để thao túng các thành viên còn lại của gia đình Parkinson.

"Cậu nghĩ họ có ổn không?" cô nói nhỏ. "Pansy và gia đình của cô ấy?"

Draco liếc nhìn cô. "Sao cô phải quan tâm? Cô ấy đối xử với cô rất tệ mà."

Hermione do dự. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô: nếu hắn có thể nhận ra rằng Pansy đã từng đối xử tệ với cô, hắn cũng phải nhận ra rằng chính hắn cũng đã từng như vậy. Cô nhớ lại cái ngày sau khi họ trở về từ Bộ, cách hắn nói, bằng giọng căng thẳng, Tôi không biết cách tôi nghĩ gì về những điều đó. Một lời thú nhận nửa vời, nhưng điều đó có nghĩa là hắn đã phải suy nghĩ kỹ về cách mà hắn đã được nuôi dạy.

Cô tự hỏi hắn đã dành bao nhiêu tâm huyết cho cái suy nghĩ đấy.

Đừng tự kéo bản thân vào chuyện này, cô tự nhủ. Niềm tin của hắn không phải là vấn đề của cô.

Tuy nhiên, hắn dường như có vẻ rất không chắc chắn khi nói điều đó. Trông hắn bất ổn, như thể hắn đang tìm kiếm câu trả lời và không thể nắm bắt được nó. Cô biết rằng vào thời điểm này năm ngoái, hắn sẽ không bao giờ thắc mắc ​​về tình trạng huyết thống mà bản thân được thừa hưởng, cái gọi là nguyên tắc mà những người trong cuộc đời hắn đã nhiệt tình tán thành suốt mười bảy năm.

"Ừ," Hermione cẩn thận nói. "Cô ấy đã rất tồi tệ với tôi. Nhưng có lẽ cô ấy đã thay đổi. Mọi người không nhất thiết phải trở thành người mà họ đã từng."

Cô liếc nhìn Draco. Chỉ với một cái nhìn, cô có thể biết hắn đang cảnh giác: có gì đó trong những nếp nhăn quanh đôi mắt bạc của hắn. Cô nhớ lại cách hắn không thể hiểu nổi cô khi họ ở trong những ngọn núi bên ngoài Hogsmeade, như thể khuôn mặt mà hắn đã đeo trong sáu năm ở Hogwarts đang rơi rụng thành từng mảng. Mọi thứ đã thay đổi. Cô biết người con trai đối diện với mình, người mà đôi khi là chàng trai hồi còn ở Hogwarts và đôi khi là một phiên bản hoàn toàn khác. Cô có thể biết khi nào hắn cảm thấy thoải mái hoặc cảnh giác, khi nào hắn đùa cợt hoặc không thoải mái, khi nào hắn cố làm cho cô cười. Cô chợt nhận ra rằng hắn đã biến thành người như vậy.

.

Sau khi hoàn thành việc sửa chữa lại ngôi nhà, họ đã có nhiều thời gian hơn để nghĩ về nơi mà Lupin và Tonks có thể đang lẩn trốn, cũng như là một kế hoạch để lấy chiếc mề đay. Thật không may, tất cả các ý tưởng của họ về Trường Sinh Linh Giá dường như đều gặp ngõ cụt trước khi họ có thể đi sâu vào chi tiết. Ngay cả nếu họ biết được nơi Umbridge đang sống, chắc chắn mụ ta sẽ có một hàng rào an ninh cực bảo mật. Và chẳng phải chấn thương của Draco đã cho thấy sự vô ích khi cố gắng đối đầu với nhiều Thần sáng được huấn luyện cùng một lúc sao?

Đối với Hermione, dường như cô và Draco là những người duy nhất hoàn toàn tập trung vào cuộc săn tìm vào lúc này. Cô chỉ không biết phải làm gì với Ron. Đôi khi cậu không nói gì trong khi lên kế hoạch, chỉ ngồi trong góc mở chiếc Tắt-sáng trong tay, một việc làm đã trở nên bắt buộc với cậu; món đồ bạc màu dường như sẽ không bao giờ rời xa cậu. Bất cứ khi nào cô nói rằng một trong những ý tưởng của cậu sẽ không khả thi, cậu sẽ trở nên khó chịu với cô. Một ngày nọ, nỗ lực không quát lại cô của Ron cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, và cậu bực tức nói với cô. "Vậy thì ý tưởng của bồ ở đâu? Hay là bây giờ bồ sẽ nói tất cả những gì mình nghĩ ra là sai hả?"

Cô nhìn chằm chằm vào cậu một lúc trước khi cao giọng nói, có phần run rẩy. "Ron, mình vừa nói với Harry rằng ý tưởng của bồ ấy về việc đào hầm cũng sẽ không hiệu quả, và Draco cũng vậy về một cuộc đột kích giả. Và cả ba người đều đã nói với mình rằng ý tưởng của mình sẽ không hiệu quả cả tuần nay rồi, vì vậy..."

"Ừ, tuyệt đấy," Ron nói, đứng dậy với vẻ mặt tối sầm lại. "Cảm ơn Merlin chết tiệt vì ít nhất chúng ta cũng còn đang đạt được một cái gì đó. Thật là đáng tiếc nếu mình làm tất cả những điều này mà không nhận lại được gì cả."

Và cậu lao đi khi cú sốc của cô chuyển thành sự phẫn nộ. "Nếu bồ ấy làm tất cả những điều này?" cô lặp lại, giọng giờ đang run rẩy với sự tức giận. "Nếu bồ ấy... vậy thì bồ ấy nghĩ bọn mình đang làm gì cơ chứ?"

"Hermione," Harry lẩm bẩm. "Bình tĩnh. Hãy cứ..."

"Mình không bình tĩnh được," cô cáu kỉnh nói. "Mình phát ngán với việc cứ phải dè chừng bồ ấy rồi! Tại sao mình phải bình tĩnh, nếu bồ ấy cứ tiếp tục cư xử như thế này chứ?"

"Bởi vì," Draco nói từ chỗ hắn đang nằm trên ghế sô pha. "Nơi này sẽ đáng sống hơn rất nhiều nếu chỉ có một người đang bực tức, đó là lý do tại sao."

Cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lời nói của hắn đã chọc thủng được cơn giận của cô phần nào. Cô phải mất một lúc để tìm ra lý do tại sao.

Chỉ có một người đang bực tức, hắn nói. Tức là Draco cũng nghĩ Ron đang cư xử tệ hại. Draco đang đứng về phía cô, trong khi Harry đã và sẽ luôn luôn chết lặng vì muốn giữ thái độ trung lập.

Nhưng tất nhiên, Harry dường như chỉ quan tâm đến việc thi đấu với Thụy Sĩ khi Ron tỏ ra khó chịu. Tại Hogwarts, bất cứ khi nào Hermione mắc sai lầm, như vụ nổ cây chổi Firebolt hay cái chết được cho là của Scabbers, Harry không gặp khó khăn gì khi đứng về phía Ron. Nhưng Harry đã bao giờ đứng về phía Hermione chưa? Chưa hề. Sự rạn nứt duy nhất trong tình bạn giữa Harry và Ron là khi họ đánh nhau. Ngay cả Ginny, người sẽ bực tức cả ngày về tính cách của Ron, cũng là một người em quá thương anh trai mình để cho rằng Ron thực sự đã vượt quá giới hạn trong các cuộc cãi vã với Hermione. Có thể, khi nhìn lại, đây là lý do tại sao cô cảm thấy rất đơn độc trong tình huống với Lavender vào năm ngoái. Cô đã yêu Ron rất nhiều và rất đau khổ, chịu đựng mọi thứ một cách tiêu cực, và xung quanh cô toàn là những người là đã là một phần trong cuộc sống của Ron trước cô.

Hermione không thể không nghĩ rằng sẽ thật tuyệt khi có một người bạn khác. Một người sẽ nhìn vào tình huống đó và đứng về phía cô, không quan tâm đến việc khiến Ron không vui.

"Thôi được rồi," cô nói, ngồi xuống trước tờ giấy da với những ý tưởng đã bị gạch chéo. "Vậy thì... hãy tiếp tục suy nghĩ về các hướng giải quyết tiềm năng hơn đi."

Nhưng Ron không phải là người duy nhất bị phân tâm. Harry đã dành hàng giờ chỉ để lượn lờ quanh ngôi nhà, nhìn vào tất cả những thành quả mà họ đổ vào căn nhà, phủi tay trên những món đồ nội thất cũ khiến cho Hermione hiểu quá rõ ràng những gì cậu đang nghĩ đến. Harry cũng đang đọc cuốn Cuộc đời và Sự dối trá của Albus Dumbledore – rất chậm rãi, vì rõ ràng là cuốn sách đó không mang lại chút niềm vui nào. Cậu dường như không thể chấp nhận được thông tin nào Rita Skeeter đã khai quật được trong khi Dumbledore chưa từng chia sẻ nó với cậu.

Sau đó, vào giữa tháng Mười, Hermione nghe thấy tiếng hét từ phòng ngủ của Harry vào khoảng mười một giờ tối. Tất cả bọn họ lao ra từ phòng ngủ của mình và tụ tập trong phòng khách. Draco cũng vào phòng khách, mái tóc của hắn đang rũ rượi và dựng ngược lên, Harry thì mở to mắt.

"Sao thế?" Hermione hỏi. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Có phải là vết sẹo của bồ không?" Ron hỏi. "Bồ có nhìn thấy gì không? Có phải gia đình mình..."

"Không phải vậy. Nhìn này," Harry mở cuốn Cuộc đời và Sự dối trá của Albus Dumbledore ra và cho họ xem một bức ảnh của Dumbledore thời trẻ, mái tóc xù và màu nâu vàng, với cánh tay ôm lấy một thanh niên tóc vàng, điển trai, có vẻ ngoài tinh nghịch. Dòng chú thích ở dưới có ghi.

Albus Dumbledore, không lâu sau cái chết của mẹ mình, cùng với người bạn của mình là Gellert Grindelwald.

Hermione, Ron và Draco nhìn chằm chằm vào những dòng chữ.

Draco là người đầu tiên lên tiếng. "Grindelwald?"

"Bạn sao?" Ron nói, trông thất kinh.

Harry nuốt khan. "Đó là mùa hè sau năm cuối cùng của cụ ấy tại Hogwarts. Mùa hè mà em gái cụ ấy bỏ mạng. Có một lá thư ở đây. Cụ Dumbledore đã..." Harry trông mất phương hướng, như thể vừa bị phản bội. "Cụ ấy và Grindelwald đã cùng nhau lên kế hoạch. Khi họ ở tầm tuổi chúng ta, cụ ấy đang giúp Grindelwald lập kế hoạch để... để cai trị người Muggles."

"Không đời nào," Ron thở hắt ra, cầm lấy cuốn sách từ tay Harry. "Đừng đùa như vậy chứ."

"Nhưng đó không phải... vấn đề là... bức ảnh đó," Harry nói, rõ ràng là đang cố tìm từ ngữ thích hợp. "Bức ảnh đó của Grindelwald... Grindelwald là người mà Voldemort đang săn lùng!"

Ron chậm rãi nhìn lên khỏi cuốn sách.

"Sao cơ?" Hermione nói nhỏ. "Ý bồ là gì?"

"Mình đã nói với bồ về tên trộm mà Voldemort đã nhìn thấy trong ký ức của Gregorovitch, phải không? Voldemort đang tìm kiếm tên trộm, và đã tìm kiếm trong nhiều tháng nay, nhưng hắn vẫn chưa biết kẻ đó là ai," Harry vỗ vào mặt Grindelwald trên cuốn sách. "Chính là hắn. Nhưng Grindelwald chắc chắn đã đánh cắp nó từ Gregorovitch hàng chục năm về trước, vì trong trí nhớ của ông ấy thì hắn vẫn còn rất trẻ."

"Tuy nhiên, 'nó' là gì?" Ron sốt ruột hỏi, đặt cuốn sách sang một bên.

"Bồ thực sự không biết sao?" Harry nói.

"Thứ mà hắn đang cố đánh cắp từ một người thợ làm đũa phép," Draco nói. "Thì còn gì khác ngoài một cây đũa phép hả Potter?"

"Rõ ràng là tôi đang nghĩ đến điều đó mà," Harry nghiến răng nói. "Nghe này, mình đã nghĩ Voldemort truy đuổi những người thợ làm đũa vì những gì cây đũa phép của mình đã làm vào mùa hè. Mình đã nghĩ hắn muốn tìm hiểu thêm về mối liên hệ giữa hai cây đũa phép, với hai lõi song sinh... Nhưng khi Voldemort thẩm vấn Gregorovitch, hắn đã không tra hỏi bất cứ điều gì về sự kết nối giữa những cây đũa phép cả. Hắn chỉ liên tục hỏi, Nó ở đâu, nó ở đâu," cậu lắc đầu nguầy nguậy. "Nhưng không hợp lý chút nào khi hắn muốn một cây đũa phép khác, bởi vì hắn đã không sử dụng cây đũa phép của chính hắn trong mùa hè. Mình đã thấy cái hắn đang cầm. Hắn đã lấy của người khác. Vì vậy, nếu hắn đã thử sử dụng một cây đũa phép khác để chống lại mình, và bằng cách nào đó mình vẫn đánh bại được hắn, vậy thì tại sao lại thử một cây đũa khác? Nó đâu có kết quả khác gì đâu?"

Hermione lắc đầu. Cô muốn nói với Harry rằng những điều cậu nói thật lố bịch, khi cương quyết tuyên bố rằng cây đũa phép của cậu đã tự mình đánh bại Voldemort theo cách riêng của nó, trong khi cây đũa phép phải được truyền ma thuật từ cậu, thay vì được sử dụng một cách vô thức. Nhưng họ đã tranh cãi về nó đủ rồi.

"Có thể có một số loại công cụ mà Gregorovitch sử dụng để làm đũa phép," Ron gợi ý. "Có thể Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai muốn nó làm của riêng, vì hắn nghĩ rằng như thế sẽ tốt hơn."

Hermione mở miệng, cảm thấy thiếu kiên nhẫn, muốn nói, Ý bồ tốt hơn là sao?

Nhưng cô do dự, không muốn gạt bỏ ý tưởng của Ron, phòng trường hợp cậu lại bắt bẻ cô.

Và khi cô do dự, cô bắt đầu có những suy nghĩ thứ hai. Tất nhiên, đã một số pháp sư khoe rằng đũa phép của họ tốt hơn những người khác, phải không? Cô đã đọc về chúng trong cuốn Lịch sử Pháp thuật. Tất cả đó đều là những lời sáo rỗng, rõ ràng là cây đũa phép chỉ có sức mạnh ngang với phù thủy sở hữu nó, nhưng...

"Có khả năng là," cô nói, không thể giữ được sự hoài nghi trong giọng nói của mình. "Voldemort tin vào câu chuyện về những cây đũa phép có sức mạnh to lớn."

Ron và Harry đều ngơ ngác nhìn cô.

"Ồ, thôi nào, hai người," cô nói. "Giáo sư Binns đã đề cập đến chúng và..."

"Đũa phép gì?" Ron ngắt lời.

Hermione mở miệng định trả lời, nhưng Draco đã bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay. "Cây đũa Định mệnh. Cây đũa Búa Thần. Cây đũa Thời đại. Cây đũa Tử thần," hắn nhướn mày trước sự ngạc nhiên của họ. "Chủ đề yêu thích giữa các Slytherin," hắn nói thêm.

"Cậu vừa nói là Cây đũa Tử thần à?" Ron lặp lại.

"Ừ," Draco đáp. "Đó là cách mà Ellerion Kẻ Bồn chồn đặt tên cho cây đũa phép của mình. Đó là những cái tồn tại gần nhất. Một trăm năm mươi năm trước hoặc lâu hơn."

"Cây đũa Tử thần," Harry lặp lại. "Điều đó nghe có vẻ giống như một thứ gì đó có thể khiến Voldemort quan tâm," cậu cau mày. "Mình không hiểu làm thế nào mà một cây đũa phép có thể mạnh hơn cây đũa khác."

Hermione thở dài. "Không thể đâu. Tất cả chỉ là tin đồn nhảm nhí. Có những phù thủy muốn có vẻ ngoài đáng sợ và ấn tượng, vì vậy họ tuyên bố những cây đũa phép của họ mạnh hơn những cây đũa phép khác."

Harry cân nhắc điều này một lúc. "Nhưng nếu Voldemort nghĩ rằng một trong số chúng là thật, và nếu hắn đang truy tìm nó... thì mọi chuyện hoàn toàn hợp lý rồi," cậu bắt đầu đi quanh phòng khách. "Và, chờ một chút. Có lẽ Grindelwald cũng tin vào điều đó. Có lẽ đó là lý do tại sao hắn đánh cắp cây đũa phép này từ Gregorovitch, vì hắn nghĩ rằng nó mạnh hơn... và bây giờ Voldemort đang truy lùng Grindelwald để lấy cây đũa phép từ hắn!"

"Tốt," Hermione nói, nhấc tay lên. "Tốt. Cứ để hắn truy đuổi nó. Chừng nào hắn còn ở trong một cuộc truy đuổi không tưởng ở tận đâu đấy, hắn sẽ không ở đây để khủng bố mọi người."

Có một khoảng lặng nhỏ. Sau đó Ron nói, "Vậy chúng ta chắc chắn rằng đó là một cuộc truy đuổi không tưởng sao? Ý mình là, cây đũa phép đó thực sự sẽ không giúp ích được gì cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sao?"

Hermione thở dài một cách bực bội. "Dĩ nhiên là không. Cây đũa phép chỉ có sức mạnh ngang với người sở hữu nó thôi. Không có bằng chứng nào về việc bất kỳ cây đũa phép nào trong lịch sử mang lại lợi thế cho chủ nhân của chúng cả. Mình không nghĩ chúng ta nên dành thời gian lo lắng về điều như thế này hoặc những gì Voldemort đang làm. Giống như mình đã nói, nếu hắn đang tìm kiếm 'Cây đũa Tử thần' hoặc bất kỳ cây đũa thần bí nào khác mà hắn cho là quan trọng, thì nó sẽ giúp chúng ta có thời gian tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá."

"Hermione," Harry sốt ruột nói. "Mình không biết làm thế nào mà bồ lại nghĩ rằng điều này không có ý nghĩa gì. Cụ Dumbledore đã để lại cho bồ cuốn sách chứa dấu ấn của Grindelwald. Cụ ấy đã tự mình vẽ nó vào đấy. Và giờ chúng ta phát hiện được rằng Voldemort đang truy đuổi Grindelwald. Bồ thực sự nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?"

Hermione mở miệng, rồi lại ngậm lại. Cô bặm môi, ngồi xuống thành chiếc ghế bành khi Harry tiếp tục đi lại quanh phòng. Khi cậu nói theo cách đó, thì đó có vẻ như không phải là sự ngẫu nhiên, nhưng Hermione vẫn cảm thấy thật mờ mịt. Có điều gì đó mà họ chưa nắm bắt được, có điều gì đó họ chưa hiểu hết.

"Đợi chút," Ron nói với vẻ hào hứng bất ngờ. "Mình sẽ trở lại ngay," cậu chạy lên cầu thang, và họ nhìn cậu bỏ đi trước khi chìm sâu vào dòng suy nghĩ miên man.

"Có thể," Draco nói sau một lúc. "Dumbledore muốn mấy người lấy cây đũa phép đó."

"Cũng có thể," Harry chậm rãi nói. "Có lẽ... có lẽ dấu hiệu đó có nghĩa là chúng ta phải tìm được Grindelwald trước Voldemort và hỏi hắn về cây đũa phép trước khi Voldemort có thể."

"Đúng, nhưng tại sao cụ Dumbledore không nói với chúng ta điều đó?" Hermione bực tức nói. "Cụ ấy chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về cây đũa phép đặc biệt nào với chúng ta trước đây cả. Nó chắc hẳn có liên quan đến Trường Sinh Linh Giá. Mình không nghĩ rằng cây đũa phép này có bất kỳ..."

Tiếng bước chân của Ron dội xuống cầu thang phía sau họ. Tất cả đều quay lại nhìn, và trái tim Hermione như muốn chùng xuống.

Ron đang cầm chiếc vương miện của Ravenclaw. "Mình nghĩ đã đến lúc chúng ta phải sử dụng cái này rồi," cậu nói.

"Không," Hermione và Draco đồng thanh.

"Tại sao không?" Harry nói, tỏ vẻ khó hiểu. "Nó đã giúp bồ thi triển Bùa Trung tín, phải không? Và nó đã cho chúng ta ý tưởng về chiếc răng nanh Tử Xà. Mình nghĩ đó là một ý kiến ​​hay đấy, Ron. Nào, đội nó đi..."

"Không được!" Hermione thốt lên.

Một khoảng lặng dài đến khó chịu. Ron hạ thấp chiếc vương miện, đột nhiên trông có vẻ nghi ngờ.

Harry trông có vẻ hoảng hốt. "Chuyện gì vậy?"

"Mình..."

Hermione nhìn Draco. Gương mặt hắn hơi nhăn nhó, nhưng hắn khẽ lắc đầu, như thể muốn nói, Chà, chắc là chúng ta phải nói rồi.

Hermione nuốt nước bọt. "Harry, Ron," cô nói khẽ, miệng khô khốc. "Mình đã không sử dụng chiếc vương miện không phải vì mình sợ nó sẽ để Voldemort vào giới hạn của Bùa Trung tín. Mình ngừng sử dụng nó vì... nó đã kiểu... chiếm đoạt tâm trí mình."

Harry đang nhìn cô chằm chằm. Cô cũng có thể cảm thấy ánh mắt của Ron đang nhìn mình, nhưng cô không thể nhìn cậu. Cô nhìn xuống đôi chân mang dép của mình và tiếp tục nói nhỏ. "Nó khiến mình mộng du để đội nó vào ban đêm, khi mình dễ bị kiểm soát nhất. Và nó khiến mình nghĩ nhiều thứ... những điều khủng khiếp về bản thân, và về... "

"Hermione, tại sao bồ không nói gì?" Harry nói, giọng cậu nghe vừa sợ hãi vừa hoang mang. "Tại sao bồ không nói với bọn mình rằng nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến suy nghĩ của bồ chứ?"

"Nó thuyết phục được mình rằng những suy nghĩ đó đến từ bản thân mình. Bởi vì nó... nó đến từ mình, đó là tất cả những gì mình..." mũi cô nóng ran, mắt cô cay xè. Cô không muốn khóc chút nào. "Thật là ngu ngốc."

"Bồ ngăn chặn nó kiểu gì?" giọng Ron vang lên, trầm và khàn.

"Không phải mình," cô sụt sịt và lấy tay áo lau mắt. "Nhờ Draco đấy. Cậu ấy nhận ra điều gì đang xảy ra và... và thấy nó chiếm hữu mình vào đêm trước khi mình thực hiện Bùa Trung tín. Cậu ấy đã giữ nó tránh xa mình. Bọn mình có kế hoạch riêng để đảm bảo rằng nó không thể chiếm hữu mình vào ban đêm nữa."

Cô ngước nhìn Draco. Hắn trông cứng đờ và khó chịu, hai tay khoanh lại.

"Cậu ta biết ư?" Ron hỏi.

"Hả?"

"Cậu ta biết. Malfoy đã biết về tất cả những chuyện này, nhưng bồ không thể nói cho bọn mình biết sao?"

Hermione nhìn Ron. Chiếc vương miện được nắm chặt trong tay cậu. Gương mặt cậu chỉ toàn sự giận dữ pha lẫn với chút hoảng sợ. Cô nghĩ cô đã hiểu. Ron cảm thấy tội lỗi vì cậu đã không nhận ra những vấn đề đang xảy ra với cô, rằng cô đã bị Voldemort chiếm hữu ngay trước mắt cậu, và cậu không thể chấp nhận rằng mình đã không nhận ra điều đó. Vì vậy, cậu đổ lỗi rằng đây là một lựa chọn từ phía cô, là điều mà cô đã gây ra.

Draco lên tiếng, khiến Hermione giật mình. Giọng hắn trầm và nguy hiểm. "Cậu không biết cậu đang nói gì đâu, Weasley."

Ron lờ hắn đi. Cậu cao giọng lên, mặt ngày càng đỏ hơn. "Mình tưởng chúng ta là bạn cơ mà."

Hermione liếc nhìn Harry, và cậu cũng mang vẻ mặt như thể vừa bị phản bội. Sự tỉnh táo của cô tan biến. Sự hoảng loạn chiếm lấy cô. Giống như cô bị rơi vào nanh vuốt của chiếc vương miện, với nỗi sợ hãi rằng cô sắp mất bạn bè của mình mãi mãi.

"Hai người là bạn của mình mà," cô nói một cách tuyệt vọng, nhìn hai người họ. "Dĩ nhiên rồi, Ron, đừng có ngớ ngẩn thế..."

"Đừng có bảo mình ngớ ngẩn. Bồ là người đã giữ bí mật suốt mấy tháng trời đấy!"

"Bởi vì mình sợ là bồ sẽ nghĩ mình..."

"Nhưng bồ vẫn kể cho cậu ta cơ mà," Ron quát, chỉ về phía Draco.

"Không phải như thế," Hermione hoảng thật sự. "Cậu ấy tìm thấy mình vào lúc nửa đêm, và hiểu ra mọi chuyện, chứ mình không hề chọn làm điều đấy."

Ron bật ra một tiếng cười giật cục. "Ồ, phải, đương nhiên rồi. Lần đầu tiên thì không phải, nhưng trong những ngày tiếp theo thì có đấy. Nếu mình đội cái thứ này lên và bị ám luôn thì sao?" cậu vung chiếc vương miện đang lấp lánh điên cuồng dưới ánh sáng lên. Giọng cậu sắp biến thành tiếng hét. "Hoặc Harry thì sao? Lúc đó bồ có đủ quan tâm để nói cho bọn mình sự thật không?"

Cậu đang cố tình làm tổn thương cô, và đã thành công. Cô bước nửa bước lại ra đằng sau.

Harry dường như đã biết phải nên nói gì. "Ron, hơi quá rồi đấy."

Ron thậm chí còn không thèm nghe Harry. Có một vẻ hài lòng xấu xa, độc hại trên khuôn mặt khiến cậu trở nên xa lạ. Những đốm sáng phản chiếu từ chiếc vương miện đang lướt qua những đốm tàn nhang của cậu. "Bồ thật sự không quan tâm đến ai cả, đúng không?" cậu gào lên với giọng như thể cậu đã bị bỏ rơi, và cô biết đó là cảm giác đã tích tụ trong nhiều tuần. "Tại sao bọn mình lại quan trọng với bồ cơ chứ? Hay là bồ đã sử dụng Trường Sinh Linh Giá từ lâu rồi? Bởi vì dù sao bồ cũng đang bận giữ bí mật với một tên Tử thần Thực tử mà!"

Cơ thể Hermione ngập trong hơi nóng, và cú sốc của cô biến thành một tiếng gầm giận dữ không mạch lạc. Tầm nhìn của cô biến sắc, tim đập thình thịch. Sao cậu ta dám? Làm thế nào cậu có thể cho rằng việc không thú nhận vấn đề của riêng cô có nghĩa là cô đang làm việc cho Voldemort chứ? Trong khi rõ ràng là, trong số bốn người họ, cô là người duy nhất mà chế độ của Voldemort có ý định loại bỏ. Và sao cậu dám ám chỉ rằng Draco vẫn là một Tử thần Thực tử, thậm chí chưa đầy một tháng sau khi hắn suýt chết để giúp đỡ họ? Tất cả những điều này, trên cả sự sỉ nhục rằng Draco, thay vì những người bạn thân nhất của cô trong bảy năm, mới là người đủ tinh tế để nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với cô. Tất cả ý nghĩ này hình thành trong cô chỉ trong tích tắc, và tiếng gầm thét của cơn thịnh nộ ngày càng tăng lên tới nỗi cô thậm chí còn không nhận ra, và cô gào lên. "ĐÂY CHÍNH LÀ LÝ DO ĐẤY, RON!"

Sự im lặng đến điếc tai bao trùm căn phòng. Khuôn mặt Ron trắng bệch, làn da đằng sau những vết tàn nhang của cậu chẳng còn tí màu sắc nào. Vai cậu hơi đưa ra phía trước như thể vừa bị đấm vào ngực.

Hermione không biết lời nói đó đến từ đâu. Cô không biết tại sao cô lại nói điều đó.

Tệ hơn nữa, đó là sự thật. Loại tức giận này, phá hoại, xấu xí và cay đắng này – nó giống như trở lại năm thứ ba một lần nữa, sau vụ của Scabbers, hoặc năm thứ tư, sau buổi Dạ Vũ, hoặc năm thứ sáu, khi cô nhìn thấy cậu đứng trong cái góc đó với Lavender. Những điều họ đã làm với nhau. Đây là lý do tại sao nó không đúng.

Ron thở gấp. Đôi mắt cậu sáng rỡ. Trông cậu mất phương hướng, giống như vừa thoát ra khỏi cơn mê. Cậu nhìn xung quanh, đầu tiên là Harry, sau đó là Draco. Tay cậu di chuyển một cách bấp bênh về phía một chiếc bàn, và cậu thả chiếc vương miện lấp lánh như ánh mắt của ai đó lên đấy. Ron khẽ lắc lư khi nó thoát ra khỏi tay cậu.

"Mình không làm được nữa," cậu nói bằng giọng khàn khàn. "Mình chịu đủ rồi."

Cậu quay gót, một tiếng crack chia cắt không khí, và cậu biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro