CHƯƠNG 12: ĐẾN MUỘN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Umbridge á?" Ron và Harry đồng thanh nói với vẻ kinh hoàng.

"Mình biết," Hermione nói. "Mình cũng không tài nào hiểu nổi. Làm thế nào mà mụ ta có được chiếc mề đay đó, trong khi người của Hiệp hội chưa từng tìm thấy và bán lại nó?"

Ron là người đầu tiên thoát khỏi cú sốc. "Có thể là có ai khác đã tìm ra nó," cậu gợi ý. "Hoặc có lẽ là tên Mundungus đã thật sự trộm được nó vào một lúc nào đấy. Chẳng phải hắn toàn đem đồ ra chợ đen bán sao? Có thể cuộc giao dịch đã được diễn ra tại đó."

"Chà," Harry tiếp lời. "Miễn là chúng ta lấy được nó trước khi nó đổi chủ thêm một lần nữa," cậu thở dài. "Mình ước là bồ đã có thể lấy được nó, Hermione..."

"Bồ không nghĩ bọn mình đã cố thử sao?" Hermione bực tức nói. "Thế bồ nghĩ Draco có mấy vết thương đó từ đâu ra?"

Ron nhìn cô một cách nghi hoặc. "Từ bao giờ bồ gọi Malfoy là 'Draco' vậy?"

"Sao cơ?" Hermione chớp mắt. "Ồ, mình... mình buột miệng thôi."

"Quên chuyện đó đi," Harry sốt ruột nói tiếp. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Hermione kể lại toàn bộ câu chuyện, về cách họ trốn thoát khỏi sự giám sát của lũ Tử thần Thực tử để cố gắng cướp lấy cái Trường Sinh Linh Giá. Khi câu chuyện kết thúc, gương mặt của Ron đã chuyển thành màu trắng bệch.

"Không sao đâu," cô trấn an. "Mình không nghĩ Umbridge đoán được là mình đã cố nhắm vào cái Trường Sinh Linh Giá. Mình thậm chí còn chẳng đến gần được mụ. Từ góc nhìn của mụ, mình đoán là mụ sẽ nghĩ rằng mình đang cố tấn công mụ, thay vì là đang cố lấy cái mề đay."

Harry gật đầu. "Như vậy là tạm được rồi. Nếu không thì mụ sẽ bắt đầu nghi ngờ về cái mề đay mất."

"Chính xác," cô đồng tình. "Mặt khác, Dra... Malfoy nói rằng mụ sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt hơn sau khi bọn mình đã cố tấn công mụ, và mình nghĩ cậu ta nói đúng. Mình cũng chắc chắn rằng họ sẽ thắt chặt an ninh tại Bộ. Họ cũng đã biết bọn mình đã dùng Thuốc Đa dịch, vì vậy họ chắc chắn sẽ sử dụng Đũa dò Sự thật và các phương pháp phát giác khác ở lối vào."

Họ ngồi im lặng trong giây lát. Sau đó, Harry nói. "Thế nhưng, giờ chúng ta đã biết Trường Sinh Linh Giá đang ở đâu, ngay cả khi sẽ rất khó để lấy được nó khỏi mụ ta. Có phải là mụ ta ngủ luôn ở Bộ hay gì đâu."

Tinh thần của Hermione phấn chấn hơn một chút. "Đúng vậy."

"Nghĩ mà xem," Harry nói với vẻ phấn khích, đứng dậy khỏi chiếc ghế sắt mỏng manh và đi dạo quanh cái sân nhỏ của ngôi nhà tranh. "Chúng ta có một trong số bốn Trường Sinh Linh Giá, biết con rắn và chiếc mề đay đang ở đâu. Tức là chúng ta chỉ cần phải tìm nốt cái cúp mà thôi. Tình thế đã tốt hơn nhiều so với đầu hè rồi."

Ron, người đã im lặng kể từ khi Hermione mô tả về cuộc đấu tay đôi trong thang máy, khẽ khịt mũi khi nghe tới đây. "Xin lỗi anh bạn, nhưng thật không yên tâm khi biết rằng một trong số chúng luôn ở bên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai."

Harry phủi tay đi. "Đến một lúc nào đó chúng ta cũng sẽ phải tấn công hắn trực diện thôi mà, phải không? Mình không nghĩ rằng chúng ta nên lo lắng về con rắn vào lúc này."

Đôi mắt của Hermione lại hướng về phía căn lều. Cô đã kiệt sức, dù mới chỉ là xế chiều. Ngày hôm nay kéo dài như thể một tuần. Cô nghĩ đến Draco, người đã ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức sau khi uống Thuốc ngủ Không mơ mà cô mang cho hắn, mái tóc bết dính bởi mồ hôi bung xõa trên trán khi đầu hắn tựa vào gối. Căn phòng vắng lặng đầy nắng đã trở nên thật yên bình sau những hỗn loạn tại Bộ. Khi hắn ngủ thiếp đi, cô muốn nằm xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ được bọc nệm sang trọng và nhắm mắt lại, thay vì đi ra ngoài để kể lại toàn bộ mọi thứ cho Harry và Ron.

Cô quay lại nhìn họ. Harry đang giao tiếp bằng mắt với Ron, sau đó bước ra khỏi hiên và đi vào khu vườn với hàng cỏ mọc um tùm. "Mình sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa tối," cậu nói, và khi Hermione chuẩn bị đứng dậy, cậu ra hiệu cho cô dừng lại. "Không, bồ không cần giúp đâu."

Hermione không phản bác khi Harry bước nhanh vào lều. Nhưng khi quay lại nhìn Ron, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng. Trông Ron vẫn còn xanh xao, và đã ngồi thẳng lên một chút.

"Mình... Mình không lo lắng về Trường Sinh Linh Giá," Ron nói.

"Hả?"

"Bồ nói, 'Không sao đâu, mình không nghĩ Umbridge đoán được là mình đã cố nhắm vào cái Trường Sinh Linh Giá.' Đó không phải là điều mà mình lo lắng."

Hermione biết tại sao Harry lại vội vã bỏ đi. Cô đã chờ đợi điều này xảy ra, sau những gì Draco đã nói – rằng Ron yêu cô.

Cô có cảm giác muốn nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế sắt và chạy theo Harry để vào trong lều, sau khi bịa ra một lý do nào đó để ra khỏi đây. Cô không muốn chuyện này xảy ra, không phải lúc này. Cô muốn được nghỉ ngơi. Hình ảnh vết thương nhỏ máu trên vai Draco vẫn đang liên tục hiện về trong tâm trí cô, như một cơn sóng đang xô vào cồn cát, và Ron quyết định chọn thời điểm này để nói chuyện đó sao?

"Mình gần như không thể quay lại Trang viên Parkinson," Ron nói nhanh. "Khi biết chúng đã bắt được bồ. Đồng xu là thứ duy nhất khiến mình không chạy thẳng vào Bộ. Harry và mình đã nói chuyện. Bồ ấy thực ra cũng đã sẵn sàng để đuổi theo hai người rồi, nhưng mình biết bồ muốn Harry được an toàn," Ron bắt đầu xoa gáy mình. Tai của cậu hơi ửng đỏ một chút.

Hermione không biết phải nói gì. Tay cô nắm chặt lấy hai đầu gối. Cô cảm giác như thể có ai vừa yểm bùa bất động lên người cô vậy.

"Mình biết năm ngoái mình đã cư xử như một tên khốn," Ron tiếp tục. "Chuyện của Lavender ấy. Suốt mùa hè, mình đã nghĩ về việc hai đứa mình gần như chưa từng làm lành một cách hẳn hoi vào năm ngoái, sau tất cả mọi chuyện. Và có lẽ đó là lý do tại sao mình chưa từng... bởi vì mình không biết bồ có còn nghĩ đến chuyện đó hay không. Nhưng hôm nay thật sự..." cậu nuốt khan. "Thì, mình... mình nhận ra mình không biết phải làm gì mà không có bồ."

Hermione có thể thấy Ron phải cố gắng thế nào để nói ra những lời ấy. Gương mặt của Ron giờ đã đỏ ửng lên, trong khi cậu nuốt nước bọt một cách lo lắng, các ngón tay của cậu đan lại và không ngừng xoa vào nhau. Chúa ơi, cô thật sự không muốn làm tổn thương cậu. Nhưng cậu đã nói ra, nên cô phải trả lời. Cô không thể cứ vậy mà bỏ lửng câu chuyện được.

"Ron," cô nói một cách mệt mỏi. "Đó... thật sự..." cô nhắm mắt lại, run rẩy hít lấy một hơi, và nói lại. "Nếu là năm ngoái, hoặc chỉ vài tháng trước thôi, thì mình đã vui đến mức muốn bay đến tận mây xanh rồi."

Biểu cảm của Ron trở nên tối mù, và cô đau đớn khi thấy cậu nhận ra lời tỏ tình này sẽ không có kết cục như cậu mong muốn. Cô không muốn nói thêm gì nữa. Thật ra thì, cô muốn bật khóc thì đúng hơn.

Dũng cảm lên, cô tự nói với bản thân. Đừng khóc. Trên tất cả, đừng khiến bồ ấy phải an ủi mày.

"Nhưng mình không còn cảm thấy như vậy nữa," cô nói, cố gắng truyền sức mạnh vào giọng nói của mình. "Mình cũng đã nghĩ về nó trong suốt tháng Sáu. Và bồ biết mình muốn đến với bồ nhiều như thế nào vào năm ngoái. Nhưng bây giờ... mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, và cảm giác của mình cũng vậy."

Gương mặt của Ron không còn đỏ nữa. Trông cậu kiệt quệ, như thể vừa bị đánh bại. "Tại sao?" cậu nói bằng chất giọng khàn khàn.

"Mình không biết," cô tuyệt vọng nói. Tất cả những gì cô biết, khi cô nghĩ lại lúc cô khóc nức nở vì Ron ở trong nhà vệ sinh vào năm ngoái, tự so sánh bản thân với Lavender, cảm thấy không được yêu thương và bị bỏ mặc, thì giống như cô đang là một người thứ ba quan sát những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đó, chứ không phải là chính cô đang trải nghiệm nó. Mọi chuyện đã trở nên quá xa vời, và càng lúc càng xa hơn. Giống như cô vừa trải qua một cơn bão cảm xúc, là kết quả tích lũy của những tháng ngày cãi vã và giận nhau như thể họ đã có một mối quan hệ nồng nàn. Bây giờ cô cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn. Cô sẽ thoát ra khỏi cơn bão ấy.

Cô không còn trách Ron vì những cuộc tranh cãi của họ; cô biết một phần lý do cho những cuộc cãi vã ấy cũng đến từ chính cô. Đúng, cậu có thể vô lo vô nghĩ, nhưng Hermione biết bản thân cũng là một người quá nhạy cảm. Cô biết mình thường xuyên ôm hận quá lâu và đáp trả bằng những vũ lực không đáng có. Và đó chính là vấn đề. Cô cần sự tự do để né khỏi Ron khi họ cãi nhau, nhiều tuần một lúc nếu cần thiết, giống như những người bạn hay làm, thay vì kết thúc mỗi ngày trong sự im lặng, hoặc những cái nhìn gay gắt, hoặc những lời nói tổn thương khi họ đang không kiểm soát được chính mình.

Hermione chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu phải đến từ hai con người có tính cách giống hệt nhau để mọi thứ được ổn định. Nhưng khi cô ngồi đây, trong khu vườn, cô tưởng tượng ra cảnh Ron sánh bước cùng với một người hợp với cậu hơn. Cô tưởng tượng ra một người nào đó có tính cách dễ chịu, có thể mỉm cười cho qua những khoảnh khắc vô tình của cậu thay vì ghim sâu chúng vào tim cho tới khi chúng trở thành nỗi phẫn uất và căm giận. Cô muốn cậu sánh bước cùng với một người mà cậu có thể dễ dàng ở bên – dễ dàng cho cả hai người họ.

Một cơn gió thổi qua khu vườn. Gương mặt Ron chỉ toàn sự thống khổ. Hermione cảm thấy buồn bã khi đối diện với người con trai dành tình cảm cho cô, rất mạnh mẽ trong những lúc khó khăn, rất dũng cảm, trung thành và luôn ủng hộ bạn bè mình – nhưng Harry cũng có những phẩm chất đó. Và, cô nhận ra, cô muốn cả hai trong cuộc sống của mình với cùng một tư cách: là hai người bạn thân nhất của cô, hay đùa cợt, bị ám ảnh bởi Quidditch, hơi bất cẩn và không ai trong số hai người họ có thể kiểm soát được cảm xúc của cô.

Cô ước cô có thể nắm lấy tay cậu thay cho lời an ủi, nhưng cô biết làm vậy sẽ chỉ khiến cậu bị tổn thương nhiều hơn.

"Mình xin lỗi," cô nói nhỏ. "Mình nghĩ chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi."

.

Ron đang rất cố gắng. Hermione có thể nhìn ra. Sau lời tỏ tình ấy, cậu không thể nhìn thẳng vào cô, hay nói bất cứ điều gì với cô – nhưng sự im lặng của cậu như thể đang cố tự bảo vệ bản thân thay vì sự thù ghét, và đó là một điều tốt. Cậu không hề đả kích cô, mặc dù có giễu cợt Harry một vài lần trong một bầu không khí cực kỳ tiêu cực.

Harry cũng không phản bác lại. Hermione biết cậu cũng nghĩ nhiều về chuyện này. "Mình thật sự xin lỗi," cô nói với Harry vào buổi sáng ngày hôm sau, trong khi họ làm bữa sáng còn Ron thì ở ngoài vườn. "Mình biết Ron đang trút giận lên bồ."

"Không sao đâu," Harry đáp. "Chỉ là mình... ngạc nhiên thôi. Mình chỉ không nghĩ đây lại là chuyện đơn phương."

Hermione thở dài. "Trước đây thì không như vậy đâu. Ý mình là, ừ, mình từng thích bồ ấy thật. Nhưng rồi bọn mình bắt đầu chạy trốn, và cụ Dumbledore thì qua đời, và... mình không biết nữa. Mình cảm thấy như một người khác hoàn toàn so với hồi ở Hogwarts, nếu bồ hiểu ý mình."

"Ừ, mình hiểu mà."

"Bữa sáng xong chưa vậy?" giọng của Ron vang lên từ cửa căn lều. Hermione và Harry giật thót và nhìn về phía bên kia của phòng khách, nơi khuôn mặt của Ron đang dần chuyển sang vẻ ngờ vực.

"Sắp rồi đây," Harry nói với vẻ mặt tội lỗi một cách không cần thiết.

"Mười lăm phút nữa nhé, Ron," Hermione nói thêm.

Ron làu bàu, né tránh ánh mắt của cô, và rồi lại đi ra ngoài căn lều.

Hermione liếc sang Harry. "Chẳng lẽ bồ ấy nghĩ chúng ta..."

Harry mất một lúc lâu để trả lời, trong khi tay thì vẫn đang thái tỏi. Harry là người chủ yếu giúp cô đảm nhiệm phần nấu ăn, vì cậu đã có rất nhiều cơ hội được vào bếp trong thời gian sống với gia đình Dursleys. "Ừ, bồ ấy cũng đã nhắc đến chuyện đó," cậu nói nhỏ. "Mình đã nói rằng chưa bao giờ... bọn mình là... Nhưng mình không nghĩ bồ ấy tin lời mình."

"Có lẽ nên để mình nói..."

"Đừng," Harry buột miệng nói. "Ờm, xin lỗi, Hermione. Mình chỉ... mình không nghĩ là Ron muốn nói với bồ về mấy cái chuyện đó trong lúc này đâu."

"Không, được nhiên rồi," Hermione đáp. "Bồ nói đúng. Đó là một ý kiến ngu ngốc," gương mặt cô trở nên u ám hơn. "Mình sẽ đi kiểm tra xem Draco đã ngủ dậy chưa. À không, ý mình là Malfoy. Ý mình là... ôi, thôi quên đi."

Cô thở ra một hơi dài trước khi khẽ mở cánh cửa phòng Draco. Thật kỳ lạ khi cô cảm thấy nhẹ nhõm khi trông thấy Draco Malfoy, nhưng rõ ràng là ở đây thoải mái hơn ngoài kia, nơi có vẻ mặt bí xị của Ron, sự ngượng ngùng của Harry và cảm giác như dạ dày cô đang bị vắt kiệt giống một cái giẻ lau nhà. Ở trong này, mọi thứ thật đơn giản. Đơn giản hơn ngoài kia.

Khi cô đi vào trong, cô trông thấy Draco đang ngồi trên giường trong tình trạng bán khỏa thân.

Mặt Hermione ngay lập tức đỏ bừng lên. "A, tôi..." cô nói, nhìn sang chỗ khác. "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng," Draco đáp.

Ánh mắt cô lại đảo về phía hắn. Hắn có băng trắng quấn khắp cơ thể mình, ở trước ngực và bên dưới một cánh tay để tạo áp lực lên vai. Không giống như Harry và Ron, những người sẽ nhảy dựng lên và vội vã lao vào phòng của họ bất cứ khi nào Hermione nhìn thấy một trong số họ rời khỏi phòng tắm với chỉ một khăn tắm quấn quanh hông, Draco dường như không quan tâm chút nào đến việc bán khỏa thân trước mặt cô. Đâu phải là cậu ta có gì để phải tự ti đâu, cô nhận ra bản thân đang nghĩ cái gì, và quay ngoắt đi một lần nữa, hoảng hốt. Ý nghĩ đó từ đâu ra vậy? Cô đang bị làm sao vậy?

"Sao thế, Granger?" hắn nói, giọng có vẻ thích thú.

"Không có gì," cô nói, to hơn cần thiết. "Tôi chỉ nghĩ cậu sẽ mặc đủ quần áo, vậy thôi."

"Ồ, xin lỗi nhé. Việc này có khiến lời thề giữ trinh tiết đến cuối đời của cô bị phá vỡ không?"

Cô há hốc mồm nhìn hắn. "Cậu... Tôi... Cái gì c..."

"Ngoài ra thì, vai của tôi ổn hơn nhiều rồi. Cảm ơn vì đã hỏi thăm nhé."

"Tôi có định hỏi chuyện đó mà!"

"Ừ, nhưng mà trông cô hơi xao nhãng, nên tôi nghĩ tôi nên nói thẳng ra luôn."

Và giờ hắn đang nhếch mép cười với cô. Hermione muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi.

Thật kỳ lạ, khi nhìn thấy cái điệu cười nhếch mép đó của hắn. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, trông hắn lại giống như chàng trai năm nào ở Hogwarts, lúc nào cũng mang vẻ mặt thỏa mãn, kiêu ngạo và tự cao một cách thái quá. Gần như chẳng có chút vướng bận nào cả.

Ngoại trừ việc, từ bao giờ mà Draco Malfoy lại trông đẹp trai cơ chứ? Chuyện đó xảy ra từ lúc nào vậy? Cô chưa từng nghĩ tới vẻ ngoài của hắn khi còn ở trường. Cô cho rằng việc hắn là một thằng nhãi ngoan cố khó ưa đã loại bỏ những suy nghĩ kiểu đó, nhưng bây giờ khi họ không còn ghét nhau nữa...

Chuyện này thật nực cười. Cô phải đưa cuộc hội thoại này về đúng hướng của nó. "Dù sao thì, cậu có vẻ rất giỏi việc băng bó đấy," cô nói, đi đến bên giường của hắn. Cô cố gắng nghĩ như bà Pomfrey, người mà cô chắc chắn rằng chưa bao giờ đỏ mặt khi nhìn thấy ngực trái của ai đó. Hoặc xương quai xanh nổi bật của ai đó. Hoặc những đường nét mịn màng nơi bắp tay của ai đó đang tan chảy vào cơ thể họ. Đúng, đây là những điều mà Hermione hoàn toàn không nhận ra. "Tôi sẽ làm một liều Thuốc Tê sau bữa sáng," cô nói, giọng vẫn lớn hơn cần thiết. "Và chúng ta có thể ngâm một bộ quần áo mới để thay vào chiều nay. Tôi sẽ mang bữa sáng tới trong giây lát."

"Tôi có thể tự làm mọi thứ, cô biết mà," giọng của hắn vẫn có vẻ thích thú. "Tôi có nằm liệt giường hay gì đâu."

"Cậu nên nằm liệt giường thì hơn đấy. Đó là một lời nguyền rất nguy hiểm. Cậu có muốn vết thương lại chảy máu lần nữa không?"

"Có," Draco đáp. "Đó là ước nguyện lớn nhất đời tôi đấy, Granger. Cô có thể lại gần và xé rách nó ra hộ tôi được không?"

Cô lườm hắn. "Hài hước đấy."

"Tôi biết mà."

Sau đó là một quãng dừng ngắn. Hermione hít sâu một hơi, liếc về phía cửa phòng. Draco trông chẳng có chút vấn đề gì, nhưng cô muốn bịa ra một cái cớ nào đó để nán lại, để không phải đi ra ngoài và đối mặt với tất cả những chuyện đó.

"Sao đấy?" Draco lên tiếng.

Cô quay lại nhìn hắn. "Không... Không có gì."

Draco nhướn đôi lông mày mỏng của hắn lên. "Chúa ơi," hắn nói, trông có vẻ cực kỳ ấn tượng. "Cô nói dối còn tệ hơn cả Goyle nữa đấy, Granger à. Tôi còn không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra cơ."

Cô thở dài. Hắn cũng sẽ phải đối diện với bầu không khí mới mẻ này khi hắn rời khỏi căn phòng này. Cô nên nói cho hắn biết. Cô lùi ra một bước và ngồi xuống chiếc ghế đệm bên cạnh cửa sổ, dùng tay nghịch những sợi tua rua màu đỏ trên nó. "Được rồi. Cậu nên biết rằng, Ron nói với tôi... vào hôm qua, rằng..." mặt cô lại đỏ bừng lên một lần nữa.

"À," khóe môi của Draco cong lên. "Tôi hiểu rồi. Không cần phải kể chi tiết quá đâu. Tôi không chịu nổi sự sến súa."

Hermione trừng mắt nhìn hắn. "Tôi tưởng cậu thích nghe chi tiết để lấy nó ra trêu chọc bọn tôi chứ."

"Tôi thật lòng không muốn bị giết bởi Weasley đâu, cảm ơn nhé," sau đó lại là một khoảng lặng ngắn, trước khi Draco lên tiếng. "Tôi đã nói với cô rồi. Nếu cô bị bất ngờ bởi nó, thì đã là do cô cả thôi."

"Tôi có bị bất ngờ đâu," Hermione đáp. "Tôi nghĩ là chuyện lúc đó đã diễn ra khá ổn thỏa, ít nhất là trong tình huống đấy."

"Tình huống gì?"

"Thì, tôi... tôi nói là tôi không muốn thành đôi với bồ ấy."

"Phải rồi," Draco đóng cuốn sách được đặt trên đùi hắn từ nãy tới giờ; Hermione nhận ra đó là cuốn Những chuyện kể của Beedle Người hát rong. "Vậy là," hắn nói. "Cô đã chọn Potter."

"Tôi đã... hả?" vẻ mặt tội lỗi của Hermione chuyển sang sự ngạc nhiên, và rồi đột nhiên, thành sự thích thú. Cô bật ra một tiếng cười. "Xin lỗi nhé, nhưng câu đang tự viết truyện trong đầu mình hay sao vậy?"

Và rồi, với sự hoài nghi ngày càng tăng, cô nhìn thấy có một chút ánh hồng hiện lên gò má cao của Draco. "Nghe này, Granger," hắn nói. "Chỉ bởi vì tôi kẹt ở đây với ba người và phải chứng kiến mối tình tay ba trẻ con này..."

"Không có mối tình tay ba nào cả!"

"Ồ, thế cơ á?" hắn đáp. "Cô không thích Potter một chút nào sao? Bọn mình không bỏ bồ lại đâu à?"

Hermione cảm thấy kinh ngạc khi nghe những lời của chính mình được phát ra nguyên văn từ môi Draco, đến nỗi cô chỉ biết nhìn hắn chằm chằm, miệng há hốc. Cô không biết rằng hắn chỉ đang chú ý đến những gì đang xảy ra giữa ba người họ, hay thực sự là hắn quan tâm đến bất cứ điều gì không ảnh hưởng đến chính hắn.

"Cậu bị sao vậy?" cô hỏi.

"Chẳng sao cả. Như đã nói, tôi bị kẹt ở đây. Tôi còn biết nghĩ về cái gì khác đây?"

Và rồi cô nhận ra, không giống cô, hắn là một kẻ rất biết cách nói dối. Hắn thoáng tỏ vẻ bực tức, và đôi mắt màu xám của hắn đang tỏ vẻ khó chịu một cách rất thuyết phục.

Thế nhưng, bằng một cách nào đó, cô vẫn biết là hắn đang nói dối. Hắn, Draco Malfoy, đã thực sự suy nghĩ đến chuyện cô có yêu Ron hay thầm cảm nắng Harry hay không.

Cô không thể kiềm chế được. Cô bật ra một tiếng cười khúc khích.

"Im đi," Draco nói, nhìn lên trần nhà. Cái ánh hồng đó giờ đang lan ra khắp gò má của hắn.

Cô đứng dậy. "Tôi sẽ quay lại trong..." cô lại phát ra một tiếng cười khúc khích khác. "...vài phút. Harry chắc là sắp rán trứng xong rồi."

Cô đi gần ra phía cửa khi Draco nói. "Granger, đợi đã."

Hermione quay lại nhìn hắn.

Hắn giơ quyển Beedle Người hát rong lên. "Cô đánh dấu truyện 'Chuyện kể về Ba Anh Em'."

Vẻ thích thú của Hermione tắt ngóm. "À ừ, tôi đang định quay lại câu chuyện đó. Có một cổ ngữ rune mà tôi không tìm thấy trong cuốn Bảng Ký hiệu Âm tiết của Spellman. Cái hình tam giác ở đầu trang ấy. Cậu có biết nó là gì không?" cô cau mày. "Tôi không biết nó có phải là cổ ngữ rune không nữa... Tôi đã đọc đi đọc lại phần về dẫn xuất và tôi nghĩ nó có thể chỉ là một hình ảnh minh họa mà thôi."

"Nó không phải là hình minh họa," Draco nói. "Nó được vẽ vào đấy."

"Vẽ vào sao?" Hermione chạy nhanh đến bên cạnh giường hắn, lấy quyển sách ra khỏi tay hắn, và cúi xuống nhìn nó. Từ khoảng cách một inch, cô có thể thấy hắn đã nói đúng. Dấu hiệu này không được in vào sách, mà được vẽ bằng bút lông; cô có thể nhìn thấy vết mực chảy bất thường trên tấm giấy da.

"Cậu nói đúng," cô thở gấp. "Nhưng nó có nghĩa là gì? Cậu có biết ý nghĩa của nó không?"

"Không. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó cả."

"Nhưng mà, trông nó khá là quen thuộc đấy... Tôi thề là tôi đã từng thấy nó ở đâu đó rồi," Hermione nhắm mắt lại. Một hình tam giác bên ngoài một hình tròn với một đường thẳng bên trong. Cô đã nhìn thấy nó ở đâu nhỉ?

Cô hay nhìn thấy những biểu tượng kỳ lạ và bất thường ở đâu? Tâm trí cô nghĩ về Luna Lovegood, và sau đó cô chợt nhớ ra, có một thứ gì đó lấp lánh trên ngực của Xenophilius Lovegood trong đám cưới của Bill và Fleur. Đó có phải là biểu tượng này không? Hay là cô nhớ nhầm?

"Malfoy," cô nói, "Cậu không nói chuyện với ông Lovegood trong đám cưới, phải không?"

"Tại sao tôi lại làm thế?" hắn nói với sự chán ghét tột độ.

"Đợi chút," cô kéo mạnh cánh cửa và gọi lớn, "Harry! Ron!" Harry suýt đánh rơi chảo trứng mà cậu đang xúc vào đĩa của Ron. "Đến đây," cô nói. "Mau lên."

Ron đứng dậy khỏi bàn, trông có vẻ hơi hoảng hốt trước sự khẩn trương của cô, đến mức thậm chí còn tỏ ra khó chịu. Cậu và Harry cùng ngồi cạnh cô bên giường của Draco, và cô giơ cuốn sách ra trước mũi họ. "Hai bồ có từng nhìn thấy dấu hiệu này trước đây chưa?"

"Mình... Mình không nghĩ vậy," Ron nói, mặc dù cậu đang cau mày.

Harry nhìn chằm chằm vào trang sách thêm một lúc lâu. "Chờ một chút," cậu nói chậm rãi. "Đó không phải là biểu tượng giống như biểu tượng mà bố của Luna đã đeo quanh cổ sao?"

"Đúng, mình cũng đang nghĩ như vậy."

"Vậy thì đó là dấu ấn của Grindelwald."

Ron, Hermione và Draco đều nhìn Harry chằm chằm. "Grindelwald?" Hermione hỏi.

Harry kể lại một câu chuyện kỳ ​​lạ: Viktor bực tức khi nhìn thấy biểu tượng này trong đám cưới, tuyên bố rằng Gellert Grindelwald đã khắc biểu tượng này trên tường ở Durmstrang.

"Mình chưa bao giờ nghe đến việc Grindelwald có dấu ấn cả," Hermione nói, lông mày nhíu lại khi cô ngồi trên mép giường Draco. "Mình chưa từng đọc được thứ gì có liên quan đến hắn mà đề cập đến điều đó cả."

"Tôi cũng vậy," Draco nói. "Chúng tôi..." hắn đảo mắt đi chỗ khác. "Ở nhà, chúng tôi có một bộ sưu tập nhỏ gồm đồ đạc cũ của Grindelwald. Những tờ rơi cũ, những bài viết đầu tiên, những thứ đại loại như vậy. Và tôi chưa bao giờ thấy cái biểu tượng đó cả."

"Và nó làm gì trong một cuốn truyện dành cho trẻ em, nếu nó là biểu tượng Hắc ám chứ?" Hermione nói, tò mò chạm vào dấu ấn bằng đầu ngón tay.

"Dumbledore để lại cuốn sách cho cô, phải không, Granger?" Draco nói. "Ông ấy có thể đã vẽ nó vào để mấy người tìm hiểu đấy."

Hermione chậm rãi gật đầu. "Ừ... có lý. Nhưng tại sao cụ ấy lại muốn chúng ta biết về dấu ấn của Grindelwald? Và nó có liên quan gì đến cuốn sách, hay cụ ấy chỉ cố giấu biểu tượng ở một nơi nào đó mà nó sẽ không được chú ý?"

"Chờ đã," Ron chậm rãi nói. "Krum nói rằng dấu ấn đó được khắc trên một bức tường ở Durmstrang... Liệu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai có giấu chiếc cúp của Hufflepuff ở nơi có dấu ấn này không? Ý mình là, Grindelwald là tiền thân của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai mà, phải không? Có lẽ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai muốn cho thấy hắn được truyền cảm hứng như thế nào từ Grindelwald."

Hermione cắn môi. "Nếu vậy thì sẽ rất tệ cho chúng ta đấy. Đầu tiên, chúng ta sẽ phải xuất ngoại. Rồi chúng ta phải tìm ngôi trường, và Durmstrang là một nơi được bảo mật rất kỹ càng, thậm chí còn hơn cả Hogwarts và Beauxbatons nữa..." cô cảm thấy nản lòng khi nghĩ tới đây, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy có chút yên tâm khi quay trở lại với việc giải mã các bí ẩn. Nó xoa dịu sự khó chịu sau lời tỏ tình của Ron, để họ quay lại với mục đích chính của mình.

"Mình không biết nữa," Harry lẩm bẩm. "Nếu cụ Dumbledore đã biết về dấu ấn này khi để lại cuốn sách cho bồ, nếu cụ ấy thật sự cho rằng có Trường Sinh Linh Giá ở đó, thì tại sao cụ ấy không nói luôn với chúng ta?"

Ron nhún vai. "Sao cụ ấy lại để lại cho mình cái Tắt-sáng, và để lại cho bồ trái Snitch cũ đó? Cụ ấy không muốn mọi việc dễ dàng hơn cho chúng ta nhỉ?"

Biểu cảm của Harry tối sầm lại. Cậu đang nhìn xuống sàn, và Hermione biết cậu đang cảm thấy bực bội với Dumbledore, cái cảm xúc không ngừng quấy rầy cậu kể từ sau cái chết của vị hiệu trưởng. Thỉnh thoảng, Harry sẽ đề cập một cách đầy ẩn ý đến việc gia đình Dumbledore cũng đã từng sống ở đây, trong Thung lũng Godric, chỉ cách họ khoảng một dăm. Hoặc cậu sẽ nhắc đến đoạn tiểu sử trong cuốn sách của Rita Skeeter, về những bí ẩn đen tối được cho là của gia đình Dumbledore...

Hermione thở hắt ra. Cô chợt nhớ ra rằng, đang cất kỹ trong cặp cô bản sao của cuốn Cuộc đời và Sự dối trá của Albus Dumbledore mà Umbridge đã đưa cho cô ở Bộ.

"Harry," cô nói, lôi chiếc túi nhỏ đính hạt cườm ra và lấy cuốn sách ra khỏi đó. "Mình vừa mới nhớ ra. Bọn mình lấy được cái này ở Bộ. Nếu bồ muốn đọc nó..."

Cô để lửng câu nói ở đấy. Cô không ngờ Harry lại trông khá kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của khuôn mặt Dumbledore đang nhìn họ từ trong trang bìa.

Cô vội nói thêm, "Đây là sách do Skeeter viết, vì vậy rất nhiều thứ có thể chỉ là viết nhăng viết cuội. Nhưng mình biết bồ đang suy nghĩ về những gì bác Muriel nói và có lẽ cuốn sách có thể sẽ có một số câu trả lời. Chúng ta cần phải hiểu cụ Dumbledore đang nghĩ gì, đặc biệt nếu chúng ta thật sự phải đi tới tận Durmstrang," cô ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng nói thêm, "Bồ hiểu cụ ấy rõ nhất. Cụ ấy thực sự quan tâm đến bồ, thật sự là vậy. Bồ có muốn... đọc nó, và xem liệu bồ có thể hiểu được cụ ấy đang cố làm gì không?"

Harry nuốt khan. Sau đó cậu gật đầu một cách cụt lủn và cầm lấy cuốn sách.

Hermione liếc nhìn Draco. "Cậu không biết Durmstrang ở đâu, phải không?"

"Tại sao tôi phải biết?"

"Bọn tôi tình cờ nghe thấy cậu nói một lần, rằng cha cậu muốn cậu đến học đó, nhưng mẹ cậu thích Hogwarts hơn."

Draco nghiền ngẫm điều này. "Ừm, cha tôi chắc chắn đã đến đó. Ông ấy đã từng rất thân với hiệu trưởng cũ của họ. Cô biết đấy, Karkaroff ý."

Theo sau đó là một khoảng lặng ngắn đến khó chịu. Bộ não của Hermione tự động kéo dài câu nói đó ra:...trước khi ông ta chạy trốn vì không muốn phục vụ cho Chúa tể Hắc ám, và bị sát hại vì điều đó.

Đôi mắt của Hermione lướt trên mảnh giấy da vẫn còn nằm trên bàn cạnh giường, địa chỉ mà cô đã đưa cho Draco vào ngày hôm qua. Cô đã nói với Harry và Ron trong bữa tối qua rằng cô đã biết cha mẹ hắn ở đâu. Bây giờ họ đã hoàn thành việc khôi phục lại phần lớn các căn phòng trong ngôi nhà, và Hermione tưởng tượng ra cảnh Draco đưa cha mẹ mình trở lại đây, gia đình Malfoys ở trong lều, cô cùng Harry và Ron trong ngôi nhà. Chia thành hai nhà Gryffindor và Slytherin như trước, đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

Cô liếc nhìn Draco. Hắn mím môi lại, và nhìn sang cuốn Beedle trong lòng Hermione.

"Tôi không biết Durmstrang ở đâu," hắn nói. "Nhưng tôi có thể đi hỏi."

.

Toàn thân Draco đau nhức khi hắn trèo ra khỏi giường vào buổi chiều hôm đó. Cơn đau truyền khắp cơ thể hắn như một cơn đau xé toạc gây ra bởi một trái Bludger, dữ dội từ vai đến chân và lưng. Hắn ngồi trên chiếc ghế đệm cạnh cửa sổ với hai tờ giấy da trên tay: một tờ, được viết bằng chữ của Granger, ghi địa chỉ ở New Cathcove; và một tờ khác, được viết bằng chữ của Weasley, có ghi, Trụ sở của Hội Phượng hoàng nằm ở Số 7, Đường Hartbridge. Hắn nhìn xuống mớ thông tin trong tay và cố gắng hiểu chính xác điều gì đang xảy ra trong đầu mình.

Draco khá tự hào về nhận thức của mình. Hắn thường có thể hiểu bản thân và những thứ thúc giục hắn một cách rõ ràng và hoàn hảo, và chỉ có hành động của những người khác mới là ngu ngốc và không thể giải thích được. Tuy nhiên, khi hắn nhìn địa chỉ ở New Cathcove, thông tin mà hắn đã hy vọng tìm kiếm được từ cuối tháng Bảy, một phần khó hiểu trong hắn nhận ra rằng, hắn ước Granger đã không đưa nó cho hắn.

Nếu hắn là cô, hắn thậm chí sẽ không hỏi Tonks về chuyện này. Xét cho cùng, hắn đang rất có ích với cô vào lúc này, và để cho hắn có phương tiện để đạt được những gì mà hắn muốn... nó giống như mở một cánh cửa, để hắn tự do bước đi, trong khi hắn có thể giúp đỡ nhiều hơn cho ba kẻ nhà Gryffindor trong tương lai.

Draco thấy tự hào về việc bản thân hắn đã hữu ích tới mức nào cho đến nay, và hắn cũng không hiểu nổi cảm giác đó. Có phải chỉ đơn giản là bản năng được thúc đẩy khiến cho hắn phải tham gia và hoàn thành mỗi nhiệm vụ mà hắn trông thấy không? Tất nhiên, hắn là kẻ luôn ưa thích cạnh tranh. Hắn cũng thích giải quyết bí ẩn, để giành chiến thắng. Hắn thích là người bắt được trái Snitch: một cảm giác kết thúc.

Tuy nhiên thì, không. Chuyện này còn hơn cả thế. Hắn nghĩ về chiếc mề đay quanh cổ của Umbridge và ước rằng họ đã có thể tóm được nó. Hắn nghĩ về chiếc vương miện, và hắn muốn thấy nó bị phá hủy.

Cho đến nay, hắn vẫn chưa thực sự để bản thân xem xét khả năng ba kẻ nhà Gryffindor có thể tự mình hoàn thành được nhiệm vụ của họ. Nhưng khi biết rằng hai Trường Sinh Linh Giá đã bị hủy diệt, nắm trong tay một phần ba, và biết chỗ của hai cái khác... năm trên sáu món... nhiệm vụ này không còn là một ý tưởng mơ hồ, khó tiếp cận nữa. Nó đang dần trở nên khả thi hơn bao giờ hết, và bốn người họ thật sự, có thể kết thúc nó.

Bốn người họ... Draco cau mày. Lại nữa. Hắn đang nghĩ như thể mình là một trong số họ.

Nhưng hắn không phải là một trong số họ sao? Không phải Granger đã nói điều đó ngày hôm qua sao? Việc trở thành một thằng nhóc kiêu ngạo không thực sự giúp cậu tự loại bản thân khỏi nhóm đâu. Hắn đã cung cấp cho họ một lượng lớn thông tin cần thiết, đã giúp họ lập kế hoạch trong nhiều tháng gần đây. Lúc đầu, đó là vì sự an toàn của chính hắn. Nhưng nếu sự an toàn là động lực duy nhất của hắn, hắn đã rút lui khỏi mọi nhiệm vụ ngay sau khi Bùa Trung tín được thi triển rồi. Hắn sẽ từ chối đi ngược lại với tư tưởng của Chúa tể Hắc ám.

Hắn đã không làm bất cứ điều gì trong số đó. Trên thực tế, hắn thậm chí còn nhúng tay vào nhiều hơn kể từ khi họ chuyển đến ngôi nhà nhỏ, huấn luyện ba kẻ nhà Gryffindor để giúp họ thâm nhập, thiết lập âm mưu có lợi cho họ. Vì Merlin, hắn đã suýt chết vì cố hoàn thành mục tiêu của họ ngày hôm qua. Và tại sao?

Hắn nghĩ lại lúc bản thân bị sốc trước những lời nói của Crabbe trong Bộ. Cách mà hắn đã dừng lại trong phòng ngủ của Pansy, không thể rời đi trong giây lát. Cái cách hắn giật thót tim khi nghe rằng Goyle đang khiến cha nó nghi ngờ, rằng nó và Pansy có thể đang đi lệch khỏi con đường đã được vạch sẵn ra cho bản thân.

Draco cho rằng đó là cảm giác mà hắn đã cố gắng rất nhiều để chôn vùi kể từ khi chấp nhận lời đề nghị của Dumbledore. Hắn không thể để cuộc sống của mình biến mất như vậy được. Hắn muốn được sống lại những khoảnh khắc ngày xưa của hắn.

Và để điều đó xảy ra, mấy người nhà Gryffindor cần phải giết Chúa tể Hắc ám. Đây là con đường duy nhất quay trở lại cuộc đời hắn: sự hủy diệt của các Trường Sinh Linh Giá. Sự kết thúc của Kỷ nguyên Hắc ám.

Thế thì hãy để họ tự đi săn các Trường Sinh Linh Giá đi, một tiếng nói trong tâm trí hắn vang lên. Hắn biết rằng cha mẹ hắn cũng sẽ có cùng quan điểm. Họ sẽ cấm hắn tham gia vào bất cứ cuộc săn lùng nào; họ sẽ kinh hoàng khi biết hắn đã lẻn vào Hẻm Xéo. Ngay cả khi nhìn lại, Draco cũng khó có thể tin rằng hắn đã làm điều đó. Chẳng phải là chỉ có bọn Gryffindor ngu ngốc mới làm những chuyện kiểu đó sao?

Nhưng... nếu hắn không tham gia và để cho ba kẻ nhà Gryffindor tự đi, họ chắc chắn sẽ thất bại. Họ thậm chí đã có thể, cả ba người người họ, bị bắt vào Azkaban, hoặc chết. Và bây giờ, với sự giúp đỡ của hắn, họ đã tiến gần hơn một bước đến việc tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá – tiến gần hơn một bước đến thế giới nơi Draco có thể sống.

Vào cuối năm ngoái, Draco đã nghĩ về điều hắn muốn nói với các thành viên nhà Slytherin khác: hãy ngồi xuống, im lặng, để những sự kiện của thế giới diễn ra và đừng tham gia vào chúng. Đó là cách để tồn tại. Nhưng nếu hắn làm điều đó với ba kẻ nhà Gryffindors, cơ hội duy nhất để lấy lại cuộc sống cũ của hắn sẽ biến mất.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, khi biết rằng sự tham gia của hắn đã đóng vai trò quan trọng cho sự thành công của họ cho tới nay. Kỳ lạ hơn, là thực tế rằng nó không làm cho hắn cảm thấy tội lỗi. Thay vào đó, hắn cảm thấy như thể hắn đang giành giật lại mạng sống của mình khỏi tay Chúa tể Hắc ám, từng chút một. Năm ngoái, Chúa tể Hắc ám đã tra tấn hắn, làm ô nhục mẹ hắn và ném cha hắn vào Azkaban sau tất cả sự tận tâm, sự phục vụ trung thành của họ. Chúa tể Hắc ám đã sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của Draco chỉ để làm bẽ mặt cha mẹ hắn.

Về bản chất, Chúa tể Hắc ám nghĩ rằng hắn không quan trọng – và Draco đã đặt niềm tin đó vào bản thân, rằng hắn chẳng có thể làm gì để chống lại sức mạnh của Kỷ nguyên Hắc ám.

Nhưng hắn đã chống lại Chúa tể Hắc ám gần 4 tháng rồi. Bốn tháng, và họ đã có trong tay một Trường Sinh Linh Giá, một mảnh linh hồn quý giá của Chúa tể Hắc ám, và đạt được những mục tiêu khác của họ. Bằng phép toán đó, tất cả sẽ có thể kết thúc trong vòng một năm. Mặt khác, nếu cha mẹ hắn ngăn hắn tham gia vào các nhiệm vụ, ai mà biết được sẽ mất bao lâu chứ...?

Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn đợi thêm một chút rồi mới liên lạc với họ? Hoặc gửi một con cú? Họ đang an toàn ở New Cathcove mà, phải không? Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn đợi... thậm chí là cho đến khi họ lấy được cái mề đay?

Nhưng khi ý tưởng đó vừa xuất hiện, sự ghê tởm dâng trào trong hắn. Draco trở lại với chính mình như thể hắn vừa tỉnh giấc sau một cơn mê. Hắn không biết tất cả những ý nghĩ này đến từ đâu. Granger, có lẽ vậy, và cách cô bắt đầu nói chuyện với hắn gần đây, như hắn là một phần không thể thiếu trong chuyện này. Hắn thực sự đang tính đến chuyện không đi gặp cha mẹ mình sao? Không. Họ sẽ làm bất cứ điều gì để hắn an toàn, và hắn sẽ làm điều tương tự với họ. Hắn sẽ đưa họ đến đây, trong giới hạn của Bùa Trung tín, và nếu điều đó có nghĩa là phải rút lui khỏi nhiệm vụ Trường Sinh Linh Giá, thì hắn cũng sẽ chấp nhận.

Draco nắm chặt lấy hai mảnh giấy da và đứng dậy.

Việc hắn đã giúp đỡ ba kẻ Gryffindor tới nay không phải là vấn đề. Cha mẹ hắn không cần phải biết điều đó, và ba kẻ Gryffindor sẽ phải xoay sở mà không có hắn. Hắn có thể hỏi cha mình về địa chỉ của Durmstrang, giả vờ như một sự tò mò không liên quan nào đó, và đó sẽ là sự giúp đỡ cuối cùng mà hắn dành cho họ.

Khi Draco không biết gì khác, ngay cả là cảm xúc của chính mình, thì hắn vẫn biết điều này. Trước tiên, hắn vẫn mang họ Malfoy. Phần còn lại của thế giới chỉ xếp thứ hai mà thôi.

Hắn quay gót và Độn thổ.

Bóng tối đầy áp lực của phép Độn thổ kẹp chặt lấy vai hắn, đẩy cơn đau đi qua người hắn với lực mạnh gấp đôi. Đó không phải là một cách nhẹ nhàng để di chuyển. Khi hắn xuất hiện trở lại trong một phòng khách nhỏ và tối, hắn thở hổn hển, tầm nhìn của hắn trở nên mờ ảo.

Căn Breakwater, ngôi nhà của Tonks ở New Cathcove, nằm trên bờ biển. Draco có thể nhìn ra cửa sổ phía sau và thấy những vệt nước xám đục trên bãi cát không màu.

Nhưng có điều gì đó không ổn, hắn nhận ra, khi hắn nắm chặt lấy bờ vai băng bó của mình. Bàn cà phê bằng kính đã bị đóng bụi. Không có dấu hiệu của một cuộc ẩu đả tại đây, nhưng nơi này có cảm giác trống rỗng và cô đơn.

"Mẹ ơi?" Draco gọi lớn. "Cha ơi?"

Bước chân không vững, hắn tiến về phía hành lang hẹp và nhấn mở công tắc đèn Muggle. Một bóng đèn thủy tinh chiếu sáng dọc hành lang, để lộ hai cánh cửa đang mở. Draco liếc nhìn vào hai phòng ngủ: một phòng có giường đủ lớn cho một cặp vợ chồng, một phòng khác với hai chiếc giường đơn. Đây hẳn là nơi Tonks đã ngủ trong những ngày nghỉ của gia đình chị ấy. Draco cảm thấy khinh bỉ. Kỷ nghỉ trong cái chòi rách này, thật ghê sợ.

Tuy nhiên, trong bức ảnh của Tonks thời niên thiếu và cha mẹ chị ấy – Tonks có một kiểu tóc mohawk màu xanh lá cây rực rỡ – cả ba trông rất hồi hộp, cháy nắng nhưng vẫy tay chào Draco như thể họ vừa có một ngày tuyệt diệu trong đời. Đối với Draco, sự pha trộn giữa ngôi nhà Muggle và những bức ảnh Pháp thuật, sự va chạm giữa hai thế giới là một điều bất thường, nhưng nó cũng có cảm giác chân thực một cách kỳ lạ.

Draco đi xuống hành lang, và khi bước vào bếp, hắn nhìn thấy nó: một tờ giấy da trên quầy bếp lát gạch.

Hắn giật lấy nó. Chữ viết trên đó không phải là chữ viết tay của cha mẹ hắn, nhưng tất nhiên, có những phép thuật dùng để ngụy trang chữ viết, và họ sẽ làm như thế, đề phòng trường hợp căn Breakwater bị phát hiện là một ngôi nhà có kết nối với Hội. Nhất định là như vậy – họ đã đến một địa điểm an toàn hơn, và thứ này sẽ dẫn hắn đến đó.

Hắn đọc tờ giấy da.

N,

Sau ba tuần không liên lạc, bọn ta quyết định từ bỏ cái ý nghĩ rằng cháu sẽ, như đã hứa, "Quay lại và đón hai người." Bọn ta không thể ngồi yên trong khi sự an toàn của con trai bọn ta đang bị đe dọa. Bọn ta dự định sẽ trở về London và đoàn tụ gia đình của mình.

Bọn ta đánh giá cao hành động nhanh chóng của cháu.

Chỉ có vậy. Không có gì ở đằng sau. Không có chữ ký.

Draco chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ một lúc lâu. Sau đó, hắn để tờ giấy da trở lại quầy.

Họ đã đi mất. Hắn đã bỏ lỡ họ, và thậm chí không phải là bỏ lỡ trong tích tắc. Họ đã không ở đây hơn một tháng rồi.

Draco cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo lướt qua mình và phải mất một lúc lâu mới xác định được thứ cảm xúc đó là gì. Rồi cơn đau ở vai hắn lại tăng lên gấp bội. Hắn liếc nhìn quanh ngôi nhà bên bờ biển lần cuối, tim từ từ đập thình thịch trong lồng ngực, và lại Độn thổ.

Lần này cơn đau thậm chí còn tồi tệ hơn. Vào lúc hắn xuất hiện trở lại trong phòng dành cho khách của căn lều, hắn phải khom người lại, tay nắm chặt lấy vai. Hắn nghĩ rằng vết thương có thể đã bị mở miệng thêm một lần nữa bên dưới lớp băng gạc. Hắn cảm thấy có gì đó ẩm ướt và nóng ở vết thương.

Khi hắn đứng thẳng dậy và mở mắt, Granger đã ở đó, đứng trước ghế ngồi bên cửa sổ với một lọ thuốc màu vàng tươi trên tay. "Tôi nghe thấy tiếng cậu Độn thổ," cô nói, đứng dậy và cầm bình thuốc lên. "Và tôi vừa hoàn thành bài Thuốc Tê... Thuốc..."

Cô do dự, liếc nhìn quanh căn phòng, rõ ràng mong đợi cha mẹ của Draco sẽ xuất hiện ở đâu đó. Khi từng phút trôi qua, cô quan sát biểu cảm của Draco, và dần nhận ra chuyện gì đang diễn ra.

"Họ không có ở đó," cô nói, giọng nhỏ và ngập ngừng.

"Suy luận tuyệt vời đấy, Granger," Draco lẩm bẩm. Hắn leo lên giường, cố gắng không nghĩ về những cơn đau buốt trên vai hắn. "Tôi cho rằng cô đang vui lắm, phải không?"

"Vui?" cô cau mày. "Sao tôi lại vui được?"

"Bởi vì cô không cần phải..." hắn lên tiếng "Bởi vì bây giờ tôi..." hắn phát ra một âm thanh chán ghét và quay đi chỗ khác.

Một khoảng lặng ngắn. Sau đó, cô nói. "Tôi chắc chắn rằng họ vẫn an toàn. Nếu họ bị bắt, thì họ đã xuất hiện trên Đài phát thanh rồi."

"Thế cơ à? Cô chắc chắn là vậy, phải không? Chà, cảm ơn Chúa vì điều đó."

"Đâu cần phải tỏ ra khó chịu vậy chứ," cô bực tức nói. "Tôi đã đưa cho cậu địa chỉ và không có lý do gì để tôi phải hài lòng khi họ không có ở đó cả."

"Tất nhiên là có rồi," hắn cáu kỉnh. "Bởi vì họ sẽ không để tôi tiếp tục làm chuyện này."

Granger không nói gì trong giây lát. Khi hắn nhìn cô, khuôn mặt cô đã đỏ bừng.

"Tôi nói đúng rồi, phải không?" Draco hỏi. "Cô rất vui vì họ đã không có ở đó, vì điều đó có nghĩa là tôi vẫn phải ở phe mấy người!"

"Con người có thể cảm nhận được nhiều thứ cùng một lúc," cô phản pháo lại. "Tôi có thể rất tiếc vì cậu không biết họ đang ở đâu và... và cả..."

"Và cả gì?"

"Cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu sẽ không trở lại thành người mà họ muốn cậu trở thành!"

Draco nhìn cô chằm chằm. Phải mất một lúc hắn mới lên tiếng được. "Ý cô là gì?" hắn cáu gắt nói. "Người mà họ muốn tôi trở thành ư? Họ là cha mẹ tôi, Granger. Tôi đã là người mà họ muốn tôi trở thành rồi."

"Không phải," cô giữ chặt bình Thuốc Tê đến nỗi tay cô hơi run lên. "Và cậu cũng biết điều đó. Tôi nghĩ lý do cậu đang đả kích tôi là vì một phần trong cậu, cậu muốn tiếp tục tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá với bọn tôi."

"Ồ, thế cơ á? Đó là những gì cô nghĩ, phải không?"

"Đúng! Chính cậu đã nói điều đó mà, họ sẽ không để tôi tiếp tục làm chuyện này. Cậu không hề muốn họ ngăn cản cậu!"

Trái tim Draco đập rất mạnh. Hắn cảm thấy một làn sóng phẫn nộ dữ dội đối với cô, Potter và Weasley vì đã quá kiên định, quá bất cần và đối với Tonks vì đã không tìm cách nào đó để liên lạc với cha mẹ hắn, và thậm chí đối với cha mẹ hắn vì đã rời khỏi căn nhà đó.

Nhưng chủ yếu, hắn cảm thấy ghê tởm và xấu hổ với chính mình, bởi vì Granger nói đúng. Hắn trừng mắt nhìn cô, đôi mắt nâu của cô chớp chớp, ánh nắng chiếu xuyên qua mớ tóc bù xù của cô, và hắn ghét cô vì đã đúng về điều này. Cảm giác lạnh lẽo tràn qua cơ thể hắn sau khi hắn đọc bức thư không phải là sự thất vọng, hay thậm chí là sự lo lắng cho cha mẹ hắn. Đó là sự nhẹ nhõm: nhẹ nhõm khi hắn có thể trở lại Trụ sở chính và tiếp tục làm những gì họ đang làm, làm điều mà cha mẹ hắn không cần biết tới, rằng hắn có thể tiếp tục săn Trường Sinh Linh Giá, giống như một kẻ phản bội huyết thống.

Và có lẽ hắn đúng là một kẻ phản bội. Draco tự hỏi liệu hắn có thể phản bội điều gì đó nếu hắn chưa từng trung thành với nó không. Hắn cũng tự hỏi, trong khoảnh khắc đó, liệu hắn có bao giờ trung thành với bất cứ thứ gì lớn hơn nỗi sợ hãi và lòng tự tôn hay không. Hắn đã bao giờ thực sự tin vào những lý tưởng của Chúa tể Hắc ám chưa, hay chỉ là mong muốn được an toàn và tồn tại? Vì Merlin, đâu là lần cuối cùng hắn nghĩ về sự thật rằng Granger là một phù thủy gốc Muggle? Khi tất cả những chuyện này mới bắt đầu, thật tự nhiên khi nhìn những kẻ khác và nghĩ, kẻ phản bội huyết thống... kẻ được nuôi dạy bởi Muggle... Máu Bùn. Bây giờ, ngay khi những từ đó xuất hiện trong đầu hắn, hắn cảm thấy khó chịu, choáng váng. Và giờ, những ký ức về Granger đang trào dâng trong hắn: khuôn mặt kinh hãi của cô cách hắn vài inch trong tủ đựng chổi của Bộ; lời gợi ý nhẹ nhàng của cô về việc trồng thêm hàng rào sau khi hắn nhìn thấy Nott bên ngoài trụ sở chính; vẻ mặt vui mừng của cô khi được chứng kiến buổi tiệc ​sinh nhật bất ngờ dành cho mình. Hắn ghi nhớ về sự thật rằng cô là phù thủy gốc Muggle trong tâm trí và nhận ra, với một sự hoảng loạn, rằng ý nghĩ này hoàn toàn bình thường, thực tế là chẳng có gì ghê gớm. Đâu rồi sự khinh thường mà hắn luôn cảm thấy? Sự ghê tởm?

Mọi chuyện dường như thật vô lý. Draco nhắm mắt lại, và thế giới là một mạch máu đỏ tươi, đập mạnh như búa bổ vào cơ thể hắn. Cơn đau dữ dội và nóng bỏng xuyên qua vai hắn. "Tôi chỉ muốn cuộc sống của mình trở lại như trước thôi," hắn nghiến răng nói. "Chẳng lẽ đó là tội ác sao?"

Sau đó là một khoảng lặng dài. Rồi cô nói khẽ, "Draco."

Hắn ngước nhìn cô. Trông cô thật mờ ảo. Tóc cô có màu vàng của Gryffindor khi mặt trời chiếu vào nó. Trông cô có vẻ hoang mang.

"Tôi cũng muốn cuộc sống của mình trở lại như trước. Đó là lý do tại sao tất cả chúng ta đang làm chuyện này. Tôi biết cậu nghĩ rằng bọn tôi chỉ đang cố gắng trở thành... trở thành mấy tên Gryffindor cao cả ngu ngốc, và chiến đấu vì một lý tưởng lớn lao nào đó, nhưng không phải vậy..." cô nuốt nước bọt và ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ. Cô trông như bị mắc kẹt thứ gì đó trong cổ họng. Cô chớp mắt thật nhanh, đôi mắt cô bừng sáng, "Ý tôi là, mọi mục đích đều hướng về cuộc sống của chúng ta. Nó hướng về năm học thứ bảy mà chúng ta không được trải nghiệm. Lẽ ra... Lẽ ra chúng ta phải được ngồi trên khán đài trong một trận Quidditch, lo lắng một chút về các kỳ thi và được về nhà vào các ngày nghỉ lễ. Lẽ ra chúng ta phải được ngồi trong Đại Sảnh Đường và vui cười với bạn bè mình... Bọn tôi không làm chuyện này vì lý tưởng cao cả nào cả. Hoặc, ý tôi là, nếu đúng là về cái lý tưởng nào đấy, thì đó là bởi vì đó là những lý tưởng giúp chúng ta có một cuộc sống hạnh phúc. Và Voldemort không muốn tôi hoặc bất kỳ ai trong chúng ta có được điều đó. Ngay cả cậu! Ý tôi là, cậu là một phù thủy thuần huyết! Cậu tin vào tất cả những điều mà hắn tin tưởng, và hắn thậm chí không muốn cậu có..."

"Tôi không biết."

Những từ đó đã thoát ra khỏi miệng Draco trước khi hắn kịp nghĩ về chúng.

Đôi môi của Granger hơi hé mở. Cô kinh ngạc nhìn hắn một lúc. "Cậu... Cậu nói sao?"

Draco thấy cổ họng mình thắt lại đến nỗi không thể nói được gì. Hắn không nhìn vào Granger. "Tôi không biết," hắn lại lẩm bẩm. "Cách tôi nghĩ gì về... về những điều đó."

"Ồ," giọng cô nhỏ lại. "Đó, là chuyện tốt."

Hắn có thể cảm thấy mắt cô đang dán chặt vào gương mặt hắn. Hắn đáp, "Ừ", mà không thực sự biết mình đang nói gì.

"Vai của cậu chắc đang đau lắm," cô nói, đột ngột đứng dậy.

Hắn liền bám víu vào chủ đề này với một nỗi tuyệt vọng. "Ừ, đúng vậy."

"Xin lỗi, tôi xin lỗi, vậy mà tôi cứ ngồi đây mà cầm cái này!" cô bật ra một tiếng cười gượng gạo. "Đó là một phiên bản yếu hơn của loại Thuốc Tê mà chúng ta điều chế vào năm ngoái với thầy Slughorn. Vào tháng Hai, tôi nghĩ vậy. Tôi không biết cậu có nhớ không. Dù sao thì, tôi đã pha loãng nó với một nửa thìa mắt bọ hung, vì vậy ít nhất cậu cũng có thể cảm nhận được vết thương đủ để biết liệu nó có bắt đầu đau dữ dội hơn hay không, vì nếu nó chuyển biến xấu mà cậu không nhận ra thì sẽ rất tệ..."

Cô tiếp tục lảm nhảm, lấy cây đũa phép trong túi ra và triệu hồi một lớp băng gạc mới rồi để chúng lên giường, sau đó nhỏ Thuốc Tê lên một miếng vải trắng. Draco nhìn cô làm điều đó một cách lơ đễnh, không nghe kỹ lời cô, biết rằng cô cũng đang suy nghĩ về những gì hắn đã nói, và lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu cô theo cách hắn đang lật lại chúng trong đầu mình. Thật điên rồi khi hắn tự công khai thừa nhận sự không chắc chắn của chính mình.

Đồng thời, hắn biết chuyện này sẽ chỉ có hai người họ biết. Hắn đã không nói với Potter và Weasley về chiếc vương miện, và hắn biết Granger cũng không nói với họ về những gì mà Chúa tể Hắc ám đã làm với hắn, hoặc những gì Crabbe đã nói trong Bộ. Hắn không biết làm thế nào mà hắn lại biết được rằng cô đã giữ im lặng – hắn chỉ đơn giản là biết thôi. Và chuyện này, cô cũng sẽ không kể cho ai cả. Hắn nhìn cô đang chuẩn bị băng bó vết thương cho hắn, vẫn độc thoại về các thành phần của Thuốc Tê, và cô gái hống hách, hách dịch trước mặt hắn này, trong giây lát, dường như chỉ là vỏ bọc đối với cô gái đã hỏi hắn những câu hỏi thăm dò xem hắn là người như thế nào, và không bao giờ dùng câu trả lời của chính hắn để đả kích lại hắn cả.

Cô mở nút bình ra. "Cởi băng cũ ra đi nào," cô nói.

Draco cởi áo choàng khỏi vai, mắt vẫn nhìn cô. Cô lại nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ bừng. Cảm giác làm cô xao xuyến này thật mới lạ. Nó khiến hắn có một cảm giác thư thái dễ chịu, như thể để bù đắp cho sự bấp bênh dễ nhận thấy của cô.

Hắn lấy cây đũa phép trên chiếc bàn cạnh giường và phẩy nó. Băng cũ của hắn được nới lỏng, trượt ra khỏi người hắn, và cuộn lại trên bàn, bên trong nó dính đầy máu. Hắn liếc xuống vai, chuyển động của đầu khiến vai hắn nhói lên. Vết thương đã bị mở miệng, nhưng không quá nghiêm trọng. Một vết nứt mỏng, sẫm màu và vài giọt máu đang chảy xuống ngực hắn.

Granger hít một hơi thật chậm. Cô dường như đang cố để giữ vững bản thân. Sau đó, cô nghiêng người về phía trước và đặt lớp băng gạc thấm thuốc mỡ lên vai hắn. Một lọn tóc xoăn của cô vuốt vào má hắn. Draco hít một hơi ngắn trong sự ngạc nhiên và ngửi thấy một mùi hương sạch sẽ và nhẹ nhàng, như cam quýt và lê. Cùng một mùi hương mà hắn ngửi thấy trong tủ đựng chổi của Bộ khi hắn không còn tỉnh táo. Và khi những ngón tay của cô vuốt nhẹ miếng băng để đặt nó vào vị trí, Thuốc Tê bắt đầu có tác dụng, và một cảm giác nhẹ nhõm tuyệt vời tràn qua vai hắn, bóp nghẹt cơn đau của hắn lại. Suy nghĩ của hắn dần ổn định trở lại. Hắn hít thêm mùi hương nhẹ nhàng, ngọt ngào vào mũi, mùi của tóc cô.

Sau đó, cô lùi lại và vẩy đũa phép, và lớp băng quấn chặt và được cố định vào vị trí. "Đây," cô nói. "Nó sẽ có tác dụng cho tới hết ngày hôm nay. Chúng ta có thể thay băng vào ngày mai."

Hắn gật đầu, và cô đi ra cửa. Khi tay cô đặt trên nắm cửa, hắn nói, "Cảm ơn."

Cô liếc nhìn lại và nở một nụ cười nhẹ trên môi. "Tất nhiên," cô nói. Sau đó cô biến mất.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô, hắn lại nghe thấy giọng nói của cô – cách cô nói, Tôi cũng muốn cuộc sống của mình trở lại như trước với niềm khao khát khó che giấu. Hắn gần như không thể tin rằng ba người nhà Gryffindor lại bị thúc đẩy bởi tư lợi nhiều như hắn. Hắn thường hay nghĩ về họ như những anh hùng nhỏ bé của Dumbledore, chiến đấu với Chúa tể Hắc ám vì họ bị thúc đẩy bởi những ý tưởng về tinh thần hiệp sĩ và không có khái niệm tự bảo vệ mình.

Hắn lại nghĩ đến cách cô đặt chiếc vương miện lên đầu mình trong Phòng Yêu cầu, và hắn nghĩ cuối cùng hắn đã hiểu. Hắn nhận ra hắn cũng có thể đã làm điều tương tự. Hắn đã đi vào Hẻm Xéo, mặc dù biết điều gì có thể sắp xảy ra. Họ đã làm những điều này bởi vì không có thế giới cho họ nếu họ không làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro