CHƯƠNG 28: NHỮNG ĐỒNG GALLEONS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến lúc lan truyền tin tức. Trong lễ Phục sinh, Dobby và Winky đã mang lậu năm mươi nghìn tờ rơi về việc đính chính thông tin cho các học sinh Hogwarts, sau khi biến chúng thành một trăm cuốn sách với bìa cứng dày cộp. Đến đầu tháng Năm, Hội bắt đầu thấy những ảnh hưởng trên toàn quốc, với các nhóm thiện cảm mới đang chống lại chế độ của Tử thần Thực tử ở mọi thành phố lớn.

Đây là lý do để hy vọng – nhưng nó cũng khiến mọi thứ biến động nhiều hơn. Gần như ngày nào họ cũng nhận được báo cáo về những người bị đánh đập hoặc bị sát hại vì sự phản kháng của họ. Và tồi tệ hơn, tờ Nhật báo Tiên tri đã thông báo rằng Pius Thicknesse đã xin nghỉ phép vì một lời phàn nàn. Cả Hội đều tự hiểu được rằng chuyện gì đã thực sự xảy ra với Thicknesse mà không cần phải nói ra.

Hội và các đồng minh của mình bắt đầu chuẩn bị cho sự trở lại của Voldemort, và những bước đi mà họ cần phải làm khi gã bước vào ánh đèn sân khấu.

Tin tức cũng được lan truyền trong trụ sở, mặc dù từ nhiều nguồn khác nhau. Họ phải nắm bắt mọi chuyện một cách từ từ để khiến mọi ngày trở nên dễ thở hơn. Ngay sau đó, mọi thành viên của Hội đều biết về điều gì đó không xác định giữa Ron và Pansy, điều này đã gây ra một cơn bão trêu chọc từ cặp sinh đôi nhà Weasley mà Draco không hề muốn dính líu vào. Giờ đây, mọi người cũng đều biết rằng Draco và Hermione là người yêu của nhau.

Draco cho phép mình tận hưởng nó, một thứ ánh sáng trong một biển lửa đầy nguy hiểm. Nó khiến hắn cảm thấy tự mãn tới mức ngu ngốc, khi hắn có những hành động đơn giản như ngồi xuống ghế bên cạnh Hermione, dùng tay hắn để chạm vào tay cô, và nhìn thấy nụ cười hài lòng trên khuôn mặt cô. Mỗi lần cô nhìn hắn, hắn cảm thấy như một con mèo đang phơi mình dưới ánh sáng mặt trời.

"Hai người trông gớm quá đấy," Ginny nhận xét vào một buổi chiều, với vẻ mặt cực kỳ ấn tượng.

Tất nhiên, tin tức động trời này cũng sẽ được vài người nhìn nhận theo cách khác. Một tuần trước tháng Năm, Draco đã tập trung vào việc bịa cho cha mẹ hắn nghe một câu chuyện mà hắn đã nghĩ ra về tin tức này.

"Em sẽ không ở đó," Hermione nhắc nhở hắn. "Dù họ có nói gì, thì họ cũng không thể làm tổn thương em được đâu."

"Anh biết."

"Chỉ cần ghi nhớ mười hai công dụng của máu rồng trong tâm trí nếu anh muốn bình tĩnh lại nhé."

Draco nhếch miệng cười. "Chúng ta đã học những điều đó trong năm nhất rồi mà, Granger. Cho anh thử thách nào đấy lớn hơn đi."

Họ đã nói đùa về những điều khiến Draco bị xao nhãng thêm một lúc nữa, nhưng không có gì có thể giúp Draco bớt căng thẳng. Với sự run sợ, hắn trở về lều của cha mẹ mình vào đêm hôm đó, và mạch hắn đập nhanh khi họ ngồi đọc sách suốt buổi tối.

Cuối cùng, khi chắc chắn rằng sẽ không có bất kỳ sơ hở nào có thể xảy ra, Draco đóng sách lại và nói.

"Con quên không nói. Có chuyện này mà cha mẹ nên biết," hắn hy vọng giọng hắn nghe có vẻ bình thường, nhưng cổ họng hắn có cảm giác mỏng hơn, như thể hắn đang cố ép những lời nói tuôn ra từ một cái hốc trong một cây sậy.

"Ồ?" mẹ hắn nói, mắt không rời cuốn sách Hướng dẫn Thu hoạch Nguyên liệu của các Nhà Độc dược học.

"Con đang giả vờ có quan hệ với con nhỏ Granger đó. Chúng sẽ không bao giờ mong đợi rằng con sẽ làm chuyện như vậy để lấy thông tin từ chúng."

Cha mẹ hắn ngẩng đầu cùng một lúc. Draco chuẩn bị tinh thần để chống lại cơn giận dữ, hoặc sự hoảng loạn của họ.

Thay vào đó, hắn nhận được sự im lặng. Miệng của cha hắn đang hé mở.

Draco thở dài, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Vâng, con biết. Nhưng hãy tin con, đây là một kế hoạch tốt. Còn cách nào tốt hơn để tiến sâu vào nội bộ của Hội đâu cơ chứ?"

Lucius định thần lại với một cái gật đầu chậm rãi. "Đúng... ừ, sẽ có vài con đường chắc chắn hơn để đạt được sự tin tưởng của chúng," ông ấy lắc nhẹ ly rượu Đế Lửa của mình, trông có vẻ khó chịu. "Ta phải thừa nhận rằng ngay cả ý nghĩ về... nhưng không có vấn đề gì. Chúng ta đang ở trong thời đại khó khăn mà."

Cả hai đều nhìn Narcissa, người đang mở to mắt.

Draco siết chặt tay vào cuốn sách của mình khi hắn chờ đợi phán quyết của mẹ mình. Hắn chuẩn bị tinh thần cho những lời nói cay độc có thể sắp xuất hiện. Hắn cho rằng, với cảm giác chua xót đang cuộn trào trong bụng, bà ấy sẽ tỏ vẻ kinh tởm khi thấy đứa con trai thuần chủng quý giá của mình phải chịu đựng sự đụng chạm của một con bé sinh ra bởi Muggle.

Nhưng rồi Narcissa nói bằng một giọng căng thẳng, xa lạ, "Điều này rất quan trọng," bà ấy đóng cuốn Hướng dẫn Thu hoạch Nguyên liệu của các Nhà Độc dược học lại và đứng dậy. "Điều này cho thấy rằng Hội thực sự tin rằng con là người của chúng, Draco. Mẹ đã chờ đợi một điều gì đó tương tự như thế này trong một thời gian rồi."

"Vậy... Vậy sao?"

"Đúng vậy," bà ấy sải bước đến giá sách, rồi quay lại lò sưởi. "Và em đã bắt đầu cảm thấy rằng chúng ta nên bắt đầu thực hiện những bước tương tự, Lucius. Nếu có điều gì đó sai sót trong kế hoạch của chúng ta với Bellatrix..."

"Sai sót?" cái nhìn xáo trộn của cha hắn đã chuyển thành vẻ báo động. Ông ấy cũng đứng dậy. "Narcissa, em đang nói gì vậy? Sẽ không có gì trở nên tồi tệ cả. Draco đã gia nhập hàng ngũ của Hội để giăng bẫy thằng nhãi Potter. Chúng ta sẽ thành công, chúng ta phải thành công."

"Chẳng phải đã từng có rất nhiều kế hoạch loại bỏ Harry Potter trước đây rồi sao!" sự bắt bẻ của bà nghe như tiếng roi vọt, và sự bình tĩnh của Narcissa giảm sút trong giây lát. Sau đó, bà ấy vuốt lại một lọn tóc vàng bạch kim của mình và tiếp tục nói một cách đều đặn hơn. "Các kế hoạch được đặt ra bởi Barty Crouch, một phù thủy phi thường, và thậm chí là bởi chính Chúa tể Hắc ám... thế mà, Potter vẫn còn ở đây. Em sẽ không đánh giá thấp sự thật rằng thằng nhóc được Dumbledore yêu thích đó có một loại sức mạnh nào đó, kể cả khi chính nó cũng không biết điều đấy."

Đôi mắt của Lucius trở nên tinh tường hơn. "Vậy ý em là..."

"Em nghĩ chúng ta nên lấy con trai mình ra làm gương," Narcissa chạm vào chiếc vòng đá opal tinh xảo trên cổ tay mình, một vật gia truyền của dòng họ Black. "Draco đã đồng hóa. Thằng bé có thể không cảm thấy thực sự trung thành với Hội, nhưng vì lý tưởng và mục tiêu, thằng bé đã tham gia cùng chúng. Draco đã cung cấp cho chúng một lượng thông tin nhất định; chúng ta cũng có thể cung cấp thông tin của riêng mình, để chúng ta cũng được tin tưởng như vậy... Hiện tại, bất kể chuyện gì xảy ra, Draco có thể khẳng định rằng thằng bé đang làm việc cho phe chiến thắng, Lucius. Thằng bé sẽ sống sót. Nếu gia đình chúng ta sống sót, em không nghĩ rằng chúng ta nên từ chối sự an toàn, bất kể là từ bên nào."

Sự im lặng bao trùm căn lều. Draco cảm thấy cực kỳ hoài nghi. Việc mẹ hắn không nói một lời mắng nhiếc nào với Hermione đã đủ gây sốc rồi – nhưng giờ là ý nghĩ về việc cha mẹ hắn trở thành người cung cấp thông tin cho Hội sao? Sau nhiều tháng cố gắng phá hoại Hội từ bên trong, mẹ hắn cuối cùng cũng đã bắt đầu nhận ra rồi sao?

Draco liếc nhìn cha mình. Lucius đang vặn chiếc nhẫn gia huy nhà Malfoy bằng vàng trên ngón tay út của mình, khớp với chiếc nhẫn bạc có cùng thiết kế của Draco. Khuôn mặt của ông đầy miễn cưỡng xen lẫn sự chán ghét, như thể ông ấy đang bị buộc phải ăn một món ăn mà ông ấy biết sẽ khiến mình buồn nôn vậy.

Mình đã từng thấy điều này trước đây, Draco giật mình nhận ra. Nó giống như những ngày mà hắn bắt đầu tham gia cùng Hermione, Harry và Ron. Khi đó, hắn đã tự trấn an bản thân mình rằng, bằng cách giúp đỡ ba thành viên nhà Gryffindor, hắn sẽ giữ an toàn cho bản thân, bất kể thái độ khinh thường của hắn dành cho họ. Đó là bước đầu tiên của hắn khi bước đi trên con đường này: và là điều cần thiết rõ ràng nhất.

"Con nghĩ mẹ nói có lý, thưa Cha," Draco nói.

Nhưng những lời đó đã khiến Lucius thoát ra khỏi trạng thái mê man của mình. "Đủ rồi. Đây là quyết định của riêng ta và mẹ con, Draco. Đi về phòng ngay."

Trong những tuần tiếp theo, Draco vẫn cẩn thận theo dõi cả hai người họ. Kế hoạch đánh cắp chiếc Cúp của Hufflepuff đang tiến triển đều đặn. Bill đã hẹn một số yêu tinh đến thăm trụ sở chính, và trong suốt tháng Năm, Giáo sư McGonagall đã dạy Dobby và Winky cách mở một lối đi qua mạng Floo để vào cửa hàng hoang vắng của Ollivander. Tuy nhiên, một phần trong tâm trí Draco luôn hướng về cha mẹ hắn. Hắn thường cảm thấy như thể mình vừa bỏ lỡ một cuộc trò chuyện nào đó khi bước vào lều. Và khi thời tiết trở nên dịu nhẹ hơn, Lucius và Narcissa bắt đầu dành phần lớn thời gian của họ ở sân sau của trụ sở chính. Draco đôi khi bắt gặp họ theo dõi Hội qua cửa sổ, nhưng họ không còn nghe trộm nữa. Cha mẹ hắn chỉ đơn giản là nhìn các thành viên của Hội di chuyển bên trong, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy trò chuyện.

Khi cuối tháng Năm đến gần, hắn và Hermione quyết định nói với Harry và Ron về lời đề nghị của mẹ hắn. Hai chàng trai trông như thể họ đã bị đánh thủng ruột bởi một quả Bludger.

"Nhưng chúng ta không thể để họ gia nhập Hội được," Ron phản đối, dùng một tờ rơi thừa tự quạt cho mình. Phòng ngủ đang nóng đến mức ngột ngạt.

"Chẳng phải mọi người đã cho phép một người nhà Malfoy tham gia rồi sao," Draco nói.

"Đúng vậy, bởi vì không giống như cha mẹ cậu, cậu đang cố gắng ngăn Bellatrix giết tất cả mọi người ở đây."

Draco nhìn lên trời. "Việc họ đang cố gắng làm gì không quan trọng, Weasley. Sau khi chúng ta lấy được Trường Sinh Linh Giá, tôi cũng sẽ phá hủy chiếc gương đó thôi, làm cho nó giống như một vụ tai nạn. Họ sẽ không còn cách nào để liên lạc với Tử thần Thực tử được nữa. Họ có thể nghĩ rằng họ đang thu thập thông tin của Hội, nhưng họ sẽ không có cách nào để chuyển thông tin đó đi được nữa."

"Đúng, nhưng..." giọng Hermione nghe có vẻ phòng thủ. "Anh có thực sự nghĩ rằng nó có thể thay đổi bất cứ điều gì không? Hay nó chỉ là một rủi ro không cần thiết?"

Draco nuốt nước bọt, cảm thấy một nhịp đập mới mẻ của sự ham muốn. Có thể, nếu cha mẹ hắn càng quen với mối quan hệ 'giả vờ' của hắn với Hermione, thì cảnh tượng đó càng trở nên bình thường đối với họ. Ý nghĩ này vừa có vẻ trêu ngươi, vừa có vẻ đau đớn.

"Anh không nghĩ rằng họ đã từng xem xét điều gì đó như thế này trước đây," Draco đáp. "Ngay cả vào mùa hè năm ngoái, khi chúng ta ở nhà cậu, Weasley. Lợi dụng Hội, có thể. Nhưng từ bỏ thông tin? Không bao giờ."

Harry ngẫm nghĩ mớ thông tin này một lúc trước khi nói. "Nếu họ quyết định muốn làm điều đó, chúng ta có thể nói chuyện với những người còn lại trong Hội."

Ron nhăn mặt. "Thôi nào, Harry. Nghĩ về những việc Lucius Malfoy đã làm đi. Nếu họ cầm đũa phép, hoặc nếu họ rời trụ sở..."

"Đúng," Hermione xen vào. "Nhưng hãy nhìn xem mọi thứ đã diễn ra như thế nào sau khi Draco tham gia cùng chúng ta. Ai nói rằng cha mẹ Draco không thể giúp đỡ chúng ta như vậy được cơ chứ? Hãy xem mọi thứ chúng ta đã cùng nhau làm được đi."

Họ khảo sát lại kế hoạch của mình, Thanh gươm Gryffindor bên cạnh, hai Trường sinh linh giá đã bị phá hủy trên bàn làm việc, âm thanh của những thành viên trong Hội vang lên khắp trụ sở.

Ron nở một nụ cười miễn cưỡng. "Ừ, đúng là chúng ta đã làm rất tốt, phải không?"

"Đúng vậy," Harry không cười, nhưng đôi mắt sáng ngời với vẻ quyết tâm. "Và chúng ta sẽ lấy được chiếc cúp đó. Chúng ta sẽ hoàn thành việc này. "

"Hãy xem lại kế hoạch một lần nữa nào," Hermione nói.

Và họ đã làm đi làm lại điều đó, và ngày tới Gringotts càng lúc càng gần hơn. Trong khi bận rộn với các bước chuẩn bị hàng tuần, kế hoạch vẫn còn nhiều lỗ hổng khiến Draco có phần lo lắng. Đúng là hắn đã sở hữu Cây đũa Cơm nguội, nhưng nếu Bellatrix mang theo chồng mụ tới để lấy cái Cúp ra, điều đó sẽ làm giảm đi tỷ lệ thắng cuộc của họ trong một cuộc đấu tay đôi. Họ quyết định rằng họ sẽ mang Thanh gươm của Gryffindor đến Hẻm Xéo, trong trường hợp họ không có nhiều thời gian với chiếc Cúp đó.

Đêm cuối cùng trước khi những yêu tinh mà Bill mời tới đến Nhà Potter, họ đã thức khuya, ngồi ở phòng khách với Pansy, Ginny và Luna. Họ đã nói về kế hoạch cả buổi chiều và không tìm ra cách nào để có thể cải thiện nó thêm nữa, nhưng không ai muốn đi ngủ trước cả.

"Vậy," Pansy nói, đôi mắt đen của cô ấy di chuyển khắp căn phòng. "Mấy người có định nói cho bọn tôi biết lý do tại sao bọn tôi phải ra khỏi ngôi nhà vào chiều mai không?"

"Không," Ron đáp.

"Thấy chưa?" Pansy nói với Ginny và Luna. "Chị đã bảo là họ đang âm mưu điều gì đó rồi mà."

Ron cười toe toét. "Cứ như thể em chưa bao giờ âm mưu bất cứ điều gì trước đây ý."

Ginny thở dài, huých Harry. "Anh có thể nói cho bọn em biết mà."

"Xin lỗi, Gin," Harry nói. "Bọn anh... á!"

Cậu oằn người về phía trước, bàn tay ôm lấy vết sẹo của mình. Tất cả mọi người đều dịch về phía trước ghế của họ.

"Anh Harry?" Ginny nói nhanh. "Chuyện gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Không," Harry bỏ bàn tay đang run rẩy của mình ra khỏi đầu, mặc dù mắt cậu vẫn nhắm nghiền lại vì đau. "Đừng bận tâm... Anh vẫn ổn."

Nhưng ngay khi Pansy, Ginny và Luna đi ngủ, Draco hỏi. "Cái gì vậy, Potter?"

"Có ai đó chết sao?" Ron hỏi.

"Không... Vẫn chưa," Harry nuốt nước bọt. "Voldemort đã phát hiện ra rằng chính Grindelwald đã đánh cắp Cây đũa Cơm nguội. Hắn đang trên đường đến Nurmengard."

.

Ba con yêu tinh đến trụ sở vào giữa buổi chiều ngày hôm sau, bước ra khỏi mạng Floo với ba tia sáng màu ngọc lục bảo. Chúng tên là Gornuk, Griphook và Bogrod, và chúng bắt tay với Bill và Harry trước khi gật đầu với Draco, Hermione và Ron.

"Chính xác thì mấy người muốn chúng tôi đọc cái gì?" Griphook nói, vẻ nghi ngờ.

"Đây," Hermione nói, lôi ra các mảnh giấy có ghi kịch bản của họ. "Gornuk, bạn có thể đọc phần A, Griphook, bạn có thể đọc phần B, và Bogrod, phần C."

Những con yêu tinh cau mày nhìn những mảnh giấy da. "Điều này cho thấy," Bogrod nói, tỏ vẻ lạnh lùng. "Rằng Gringotts sẽ làm việc để giao một vật phẩm cho một người không phải là chủ nhân hợp pháp của nó."

"Chúng tôi biết điều đó là chống lại luật lệ của các bạn," Harry nói. "Đó là lý do tại sao chúng tôi yêu cầu các bạn làm điều này thay thế."

"Kết quả là như nhau," Gornuk nói với vẻ buộc tội. "Các người muốn lấy chiếc cúp này ra khỏi sự bảo vệ của Gringotts, để tự mình chiếm lấy nó."

"Không, không," Hermione nói nhanh. "Đó hoàn toàn không phải là về chúng tôi. Bình thường chúng tôi không hề quan tâm đến chiếc cúp đó, nhưng... nó cần thiết cho chiến tranh."

Harry gật đầu. "Chúng tôi không cố gắng làm giàu cho bản thân hay đánh cắp thứ gì đó để giữ cho riêng mình. Chúng tôi đang cố gắng chống lại Voldemort. Và đây có thể là một trong những bước quan trọng nhất để ngăn chặn những gì hắn đang làm trên khắp đất nước này."

Những yêu tinh, trông có vẻ cảnh giác, đọc kịch bản thêm một lúc nữa.

Cuối cùng thì Griphook nói một vài lời với các yêu tinh khác bằng ngôn ngữ của riêng họ. Gornuk vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

"Ách thống trị của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai phải bị lật đổ," Griphook nói một cách dứt khoát. "Và chúng tôi tin rằng cậu sẽ cố gắng hướng tới mục tiêu ấy, Harry Potter... Đi nào."

Tất cả mọi người trừ Draco đều vào phòng ăn. Hermione, người cuối cùng bước vào, mỉm cười với Draco trước khi đóng cửa lại.

Draco nhìn xuống hành lang im lặng đến phòng khách trống vắng ở phía trước. Những thành viên còn lại của Hội đã tôn trọng yêu cầu của Harry; những người không ở những nơi trú ẩn an toàn sẽ ở trong lều của riêng họ. Nhà Potter trở nên yên lặng và trống trải giống như trước tháng Mười Hai, khi chỉ có hắn, Hermione và Harry đi trên những tấm ván sàn cũ kỹ này.

Draco đứng yên một lúc, trong sự yên bình trước cơn bão.

Sau đó, hắn nhanh chóng di chuyển qua ngôi nhà. Khi ra ngoài, hắn lao xuống vườn và xông vào lều của cha mẹ mình.

"Chúng ta phải nói chuyện với dì Bellatrix," hắn thở hổn hển. "Ngay bây giờ."

Cha mẹ hắn nhảy dựng lên. "Tại sao?" Lucius hỏi.

"Potter đang có một cuộc họp bên trong. Nó đã mời yêu tinh đến đây và những người khác đã đi đâu đó. Con nghĩ cuộc họp này có liên quan đến vũ khí đó, hiện vật mà dì Bella muốn biết," Draco tỏ vẻ cực kì mất kiên nhẫn. "Nhưng vấn đề là, chúng đã quên thi triển bùa Muffliato lên cánh cửa. Chúng ta có thể nghe lỏm, nếu chúng ta nhanh chân."

Cha hắn ngay lập tức di chuyển, giật lấy chiếc gương từ lò sưởi và nói, "Bellatrix Lestrange."

Ngay sau đó Draco đã trở vào trong, một cách lén lút như thể họ có thể bị phát giác, và dẫn cha mẹ hắn vào bếp. Chiếc gương đang được nắm chặt trong tay mẹ hắn, còn Bellatrix cúi sát người đến mức khuôn mặt của mụ lấp đầy tấm kính.

Khi Draco đóng cửa sau lại, hắn luồn tay vào túi và nắm lấy Cây đũa Cơm nguội. Flagrate, hắn nghĩ. Dường như không có gì xảy ra xung quanh họ, nhưng hắn biết rằng đắng sau cánh cửa phòng ăn đã đóng chặt, một chữ X rực lửa sẽ xuất hiện trên không, báo hiệu sự bắt đầu cho kế hoạch của họ.

Hắn đặt ngón tay lên môi và dẫn cha mẹ mình xuống sảnh. Giọng nói từ bên trong trở nên dễ nghe hơn, vang vọng rõ ràng bên dưới cánh cửa phòng ăn. Họ dừng lại và lắng nghe.

"Những gì các người yêu cầu ở chúng tôi rất khác thường," Bogrod nói. "Nó thậm chí còn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Chúng tôi không thường tìm cách liên minh với những người mang đũa phép."

"Chúng tôi không yêu cầu sự liên minh," giọng của Harry vang lên. "Đó chỉ là một ân huệ. Chúng tôi chỉ cần một thứ duy nhất."

"Chúng tôi không thể phá vỡ luật lệ của Gringotts một cách dễ dàng như vậy được," Griphook nói.

"Nhưng chuyện này rất quan trọng," Ron nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, một cách đầy thuyết phục.

Lúc này Narcissa đang cầm chiếc gương của Bellatrix rất gần lỗ khóa. Draco lén nhìn dì của mình. Mặt mụ đã chuyển sang trắng bệch, mắt mụ đang lồi ra.

"Không có yêu tinh nào khác có thể giúp các người vấn đề này được," Gornuk nói – một câu thoại mà Hermione đã thêm vào với hy vọng rằng Bellatrix có thể sẽ không làm hại các yêu tinh của Gringotts.

"Tức là các bạn sẽ làm điều đó sao?" Hermione háo hức nói. "Các bạn sẽ giúp chúng tôi chứ?"

Bogrod thở dài. "Thôi được. Chúng tôi sẽ giúp các người lấy món đồ đó vào ngày mai."

"Nhưng cái hầm được đề cập tới là cái hầm rất lâu đời," Griphook nói. "Một trong những căn hầm lâu đời nhất. Các người biết chủ nhân của nó là ai. Chúng tôi sẽ phải suy nghĩ cẩn thận về cách thực hiện vụ việc này... các người nói đó là một chiếc cúp bằng vàng nhỏ, phải không?"

Nếu họ đang thực sự nghe trộm, Bellatrix sẽ khiến họ bị lộ ngay lập tức. Mụ thốt ra một tiếng thở lớn. Narcissa chần chừ và ôm chặt gương.

"Đi đi," Bellatrix rít lên. "Đi ngay!"

Họ phóng trở lại hành lang, qua bếp và xuống vườn. Họ không ngừng lại để nói chuyện cho đến khi trở về lều của cha mẹ hắn. "Chuyện gì vậy, Bellatrix?" Lucius yêu cầu. "Nó có nghĩa là gì?"

"Chúng ta đang gặp nhiều nguy hiểm hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng được đấy," mụ thì thầm. Đôi mắt trừng trừng của mụ mở to, và sự giận dữ bắt đầu ngấm vào biểu hiện của mụ. "Ta phải đi ngay lập tức. Điều này không được... Ta không thể... Ta phải đi!"

Và mụ bỏ đi ngay lập tức. Tấm gương bầy giờ chỉ phản chiếu lại họ, Draco và gương mặt sợ hãi cha mẹ hắn.

"Cúp sao?" Draco nói, cố làm ra vẻ không hiểu. "Sao nó lại quan trọng vậy nhỉ?"

"Cha không biết," Lucius thì thầm. "Có lẽ... nó có thể là chiếc Cúp Giao ước. Chúa tể Hắc ám sẽ không hài lòng về sự mất mát của nó, và – loại phản ứng đó từ Bella..."

Draco nắm lấy sơ hở. "Con sẽ quay lại và tiếp tục lắng nghe. Hai người không nên vào trong," hắn biết rằng ngay bây giờ, Hermione, Harry và Ron sẽ đi qua mạng Floo, đi vào cửa hàng đầy bụi bặm của Ollivander. Bellatrix sẽ Độn thổ tới trạm kiểm soát của Quán Cái Vạc Lủng, có lẽ đang lao qua dòng người xếp hàng để xác minh thân phận của bản thân. Thời gian bây giờ thật quý giá.

Tuy nhiên, hắn chưa bước được ba bước về phía lối ra thì bị đã mẹ hắn tóm lấy cổ tay. "Không."

"Không sao đâu, mẹ. Họ tin tưởng con mà, nhớ không? " hắn cố gắng vùng ra, nhưng bị bà ấy siết chặt hơn.

"Không! Con không được tham gia vào việc này, Draco. Có lý do nào đấy mà Bellatrix không nói thêm điều gì đó cho chúng ta."

"Nghe lời mẹ con đi," Lucius nói một cách sắc bén. "Nếu Bella nói rằng tình hình đang rất nguy hiểm, chúng ta phải tin Bella. Dì của con không nói về rủi ro một cách dễ dàng như vậy," ông đặt chiếc gương trở lại lò sưởi. "Chúng ta nên chờ dì của con liên lạc lại."

Trái tim Draco co thắt lại. Hắn cần phải Biến hình bản thân và đi vào lò sưởi Floo. Hắn không có thời gian để lãng phí.

Hắn đang cố tìm ra câu biện minh nào đó thì Lucius nói. "Cũng cần lưu ý, Draco, cha đã xem xét cẩn thận lời đề nghị của mẹ con để giữ an toàn cho tất cả chúng ta. Ý tưởng tham gia cùng với Hội này... Cha đồng ý rằng đó là điều tốt nhất. "

Suy nghĩ của Draco về Trường Sinh Linh Giá tạm biến mất. Đầu hắn quay về phía cha mình.

"Cha sẽ làm điều đó sao?" Draco nói. "Cả hai người, đều sẽ làm những gì con đang làm sao?"

Cha mẹ hắn gật đầu.

Draco biết mình phải rời khỏi lều và đến cửa hàng của Ollivander. Thế nhưng, đôi chân của hắn lại cố định tại chỗ. Hắn tưởng tượng cảnh cha mình đang ngồi cứng đờ bên cạnh gia đình Weasley trong một cuộc họp, héo mòn theo thời gian, bắt đầu kiệt sức vì nỗ lực không tỏ vẻ khinh miệt mọi người xung quanh. Cha hắn, người rất được đánh giá cao về trí thông minh, sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn thấy sự xuất chúng của Hermione. Dĩ nhiên, lúc đầu, ông ấy vẫn miễn cưỡng không chịu thừa nhận điều đó. Draco tưởng tượng ra cảnh mẹ hắn đang nói vài lời cụt lủn với Tonks, có lẽ đang nhìn thấy hình ảnh của Andromeda lấp ló ở đó.

Draco nắm chặt Cây đũa Cơm nguội trong túi, một cảm giác điên cuồng chạy dọc cơ thể hắn. Khi trở về, hắn sẽ đập vỡ cái gương đó; hắn sẽ cầu xin cho cha mẹ mình với Hội. Họ chỉ cần thực hiện được kế hoạch này.

"Được rồi," hắn nói, cố làm ra vẻ bình thường. "Có lẽ chúng ta sẽ phải thảo luận chi tiết sau. Những người khác đang mong đợi con vào trong đó. Con sẽ chỉ đợi ở phòng trước, nơi chúng đã bỏ con lại, được chứ?"

Mẹ hắn, vẫn nắm chặt cánh tay hắn, dò xét nét mặt của hắn.

Draco thở dài. "Con sẽ không nghe trộm nữa. Con hứa."

Bàn tay của bà ấy cuối cùng cũng buông lỏng. Hắn thu lại cổ tay mình, xoa nắn nó một cách nhẹ nhàng trong một giây, như thể hắn có tất cả thời gian trên đời. "Vậy, con sẽ gặp lại cha mẹ sau. Và con muốn biết dì Bella sẽ nói gì nếu dì ấy liên lạc lại với chúng ta."

Ngay khi ra khỏi lều, hắn co giò lên và chạy.

.

"Thằng bé rất ngạc nhiên," Lucius nhận xét khi Draco đã rời đi.

"Vâng, em đã nghĩ rằng thằng bé sẽ phản ứng như vậy," Narcissa đến gần chồng và gục đầu vào cổ ông ấy. "Em chắc chắn rằng thằng bé không muốn tình hình của mình bị gián đoạn. Đó là sự thật... Nhưng nó sẽ thấy chúng ta có thể làm được nhiều hơn chúng ta làm cùng nhau."

"Đúng," Lucius hôn lên trán bà ấy. "Anh cho rằng chúng ta nên gỡ bỏ những thứ này, nếu chúng ta tham gia vào cuộc chiến."

Khi Narcissa lùi lại, bà thấy ông ấy đang cầm một trong những chiếc Tai Nối dài. Bà nhướng mày với chồng mình; bà nhận ra câu nói của ông chưa kết thúc.

Ông ấy nở một nụ cười mỏng và tiếp tục. "... nhưng có lẽ chúng ta nên sử dụng chúng lần cuối. Anh không muốn Draco tham gia, nhưng nó đã đúng khi nói rằng sẽ có nhiều điều để học hỏi từ cuộc trò chuyện với bọn yêu tinh. Anh sẽ không phiền nếu biết được tại sao Bella lại phản ứng như vậy."

Narcissa do dự. "Vậy thì, một lần nữa," bà ấy thì thầm, lấy sợi chỉ màu đỏ từ chiếc cốc trên lò sưởi.

Họ rón rén ra vườn, rồi vòng sang bên hông của ngôi nhà. Họ cúi thấp, giữ đỉnh đầu mình bên dưới bệ cửa sổ, di chuyển nhanh nhất có thể. Nhưng khi đến cửa sổ phòng ăn, họ thấy chiếc bàn trống trơn.

Lucius khẽ chửi thề. "Có lẽ chúng vội đi đâu đó rồi."

Narcissa nheo mắt nhìn cánh cửa đang mở. "Hay chúng nghi ngờ có kẻ đã nghe trộm và chuyển phòng? Đây, lối này."

Ánh nắng chiếu xuống áo choàng của họ khi họ đi ra phía trước của ngôi nhà.

Narcissa đột ngột dừng lại khi bà nhìn qua cửa sổ phía trước. Trong một khoảnh khắc, bà không hiểu mình đang nhìn thấy gì. Sau đó, bà nhận ra người đàn ông tóc đen trước mặt họ chính là Draco, đang sử dụng phép thuật lên chính mình, biến mình thành một người đàn ông có râu nhìn già dặn hơn.

Khi hắn cầm cái lọ được bột Floo khỏi lò sưởi và lấy một cái nhúm trong đó, Narcissa khẽ thở gấp. "Lucius..."

Lucius lao đến bên bà ấy. Draco đang nói ra địa điểm, giọng nghẹt mũi nhưng vẫn có thể nghe được. "Cửa hàng Ollivander!"

Ngọn lửa xanh bùng lên và hắn biến mất. Lucius và Narcissa chạy về phía đó và lao qua ngưỡng cửa.

"Nó định làm gì vậy?" Narcissa thở hổn hển. Bà không thể thở được. Những đốm sáng đang hiện lên trong mắt bà. Nơi nguy hiểm nhất cho bọn họ lúc này chính là Hẻm Xéo.

"Cửa hàng Ollivander," Lucius nói và nhận ra, sải bước về phía lò sưởi. "Đây hẳn là cách mà Hội dự định đột nhập vào Gringotts. Draco hẳn đã thấy chúng rời đi và đuổi theo," ông quay lại nhìn Narcissa, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. "Đó là nơi chúng tới. Tất cả bọn chúng. Draco hẳn đang cố gắng bắt Potter cho Bellatrix khi chúng ta đang nói chuyện."

Narcissa chạm tay vào trái tim đang loạn nhịp của mình. Bà đã nghĩ Draco sẽ hài lòng với sự thận trọng của họ. Bà đã nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục đặt sự an toàn trước sự sốt sắng, như cách mà Lucius cuối cùng đã đồng ý làm. Nhưng có vẻ như con trai của bà đã thấm nhuần quá rõ những thông điệp của Chúa tể Hắc ám.

Khi bà cố gắng lấy lại hơi thở một cách tuyệt vọng, bà chợt vỡ òa trong nỗi đau đớn rằng lẽ ra họ không nên trở thành những vị phụ huynh ép buộc như vậy. Cùng với đó, họ đáng lẽ ra không nên đổ tất cả những chuyện này lên đầu con trai họ.

"Chúng ta không còn thời gian để mất nữa rồi," Narcissa nói với giọng thì thầm gay gắt. Bà giật lấy cái lọ từ trên lò sưởi.

.

"Sao anh lâu thế?" Hermione hỏi khi Draco chui ra khỏi cửa sổ từ cửa hàng Ollivanders và bước ra con hẻm cạnh.

"Cha mẹ anh," Draco thì thầm khi cô nhấc đũa phép lên để kiểm tra lại bùa Biến hình của hắn. "Anh sẽ giải thích sau."

Hermione và Ron cũng đã được yểm Bùa Biến hình. Hermione có mái tóc màu vàng đỏ, thẳng như cái dập ghim, và Ron đang ở trong bộ dạng của một người đàn ông tóc vàng với bộ râu rậm rạp. Họ muốn dùng Thuốc Đa dịch hơn, nhưng họ đã không thể mua các nguyên liệu cần thiết để ủ một chiếc vạc mới kể từ tháng Hai.

"Potter đang trùm Áo choàng sao?" Draco nói.

"Đây," giọng nói của Harry vang lên bên cạnh Draco. "Đi nào."

Họ vội vã đi lên con phố nhỏ, rồi đi vào Hẻm Xéo đầy ánh nắng chói chang. Draco liếc nhìn lại mặt trước của cửa hàng Ollivanders. Nó trông như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Mặt khác, phần còn lại của Hẻm Xéo đã có nhiều thay đổi. Những nơi mà Draco nhớ là bị bỏ trống đã được bán lại. Tiệm cú Eeylops thuộc sở hữu bởi một phù thủy gốc Muggle, mà cha mẹ hắn luôn từ chối bước vào, giờ đã được thay thế bằng Tiệm chim Cao cấp Selwyn. Draco cũng để ý thấy mặt tiền mới của Tiệm sách Thêm và Bớt gần đó, từ cửa sổ có những món đồ đã bị yểm bùa một cách lấp lánh để thu hút những người qua đường.

Draco bắt đầu đổ mồ hôi khi họ sải bước trên phố về phía mặt tiền bằng đá cẩm thạch trắng của Gringotts. Ở đây đang bước vào đỉnh của mùa hè, ánh sáng mặt trời nặng nề chiếu xuống đầu họ. Dường như hàng chục người đang đi lại náo nhiệt và trò chuyện xung quanh họ không thể nhìn vào bốn người họ – à, ba người họ – và nhận ra những tên tội phạm bị truy nã với khuôn mặt dán đầy trên mỗi cửa hàng.

"Đây," Hermione nói khẽ khi họ đến gần Gringotts. Dobby, người đã điều tra Hẻm Xéo cho họ trong đêm, đã kể cho họ nghe về một hốc tường ở ngã tư ngay đối diện ngân hàng, bị chiếm giữ bởi một vòi nước uống không sử dụng. Khi họ lướt qua nó, Hermione thực hiện một Bùa Ảo ảnh nhanh để làm cho hốc tường giống như một bức tường gạch vững chắc. Sau đó, từng người một, canh lúc không bị những người tuần tra có vẻ ngoài khó ưa của Hẻm Xéo chú ý, chui qua hàng rào ảo ảnh và chờ đợi.

Túm tụm lại ở phía bên kia, họ vẫn có thể nhìn thấy khá rõ ràng các bậc thềm và lối vào của Gringotts thông qua Bùa Ảo ảnh. "Mong là chúng ta đã không bỏ lỡ Bellatrix," Hermione thì thầm, nhìn qua cái ánh nắng lơ lửng giữa không trung. "Chúng ta sẽ muốn chắc chắn rằng mụ đã vào trong..."

"Chúng ta đã chưa bỏ lỡ mụ đâu."

Sự sợ hãi trong giọng nói của Ron khiến Draco nhìn theo ánh mắt của cậu xuống đường.

Trái tim của hắn đập mạnh. Bellatrix Lestrange đang sải bước trên Hẻm Xéo, đúng như kế hoạch của họ. Nhưng mụ không đi một mình, và mụ cũng không mang theo người chồng của mụ.

Sải bước sau lưng Bellatrix là một đội quân gồm sáu mươi phù thủy. Bốn kẻ, ở phía trước, Draco nhận ra là các Tử thần Thực tử. Những người còn lại mặc áo choàng của Bộ. Trông đó như thể là cả một bộ phận riêng biệt, nhưng về lý do họ đang làm gì ở đây, Draco không tài nào biết được.

Đầu hắn quay cuồng. Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Hơn bất cứ điều gì, cả bốn người họ đều bị thuyết phục rằng Bellatrix không muốn Trường Sinh Linh Giá bị để mắt tới. Nếu Voldemort phát hiện ra Hội đã rất gần với việc đánh cắp nó, mụ sẽ bị trừng phạt tàn bạo. Mụ phải biết điều này. Vậy tại sao mụ lại lôi cả một đoàn người đi theo để thực hiện một cuộc rút tiền giản đơn như vậy cơ chứ?

Họ nhìn chằm chằm, kinh hoàng khi Bellatrix và đoàn tùy tùng của mụ tiến đến những bậc thang rộng lớn của Gringotts. Hai phù thủy đứng ở lối vào của ngân hàng, trên tay cầm những chiếc Đũa dò Sự thật dài và mỏng, để cây đũa kim loại rung lên khi đoàn quân đó tiến lên các bậc thang.

Ron đột ngột thở gấp. "Khoan đã, mình biết mấy cái áo choàng đó. Đó là Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí."

"Cái gì?" Hermione và Harry đồng thời nói – nhưng Ron nói đúng, Draco cũng đã nhận ra. Chẳng phải hắn đã luôn nhìn thấy Walden Macnair trong những chiếc áo choàng được thiết kế và cắt xén tương tự như vậy sao?

"Nhưng tại sao..." Hermione nói.

"Tránh đường cho ta," Bellatrix gào lên với một nhát chém của cây đũa phép. Các phù thủy an ninh cúi mình xuống để đảm bảo an toàn, và khi câu thần chú của Bellatrix chạm vào cánh cửa của Gringotts, một âm thanh kinh hoàng phát ra từ viên đá cẩm thạch, nghe như một giọng nói.

Cánh cửa mở tung. Từ nơi họ đứng, Draco có thể nhìn thấy ba hoặc bốn yêu tinh đang đứng ở bên trong. Con yêu tinh ở quầy lễ tân nói. "Bà Lestrange. Ý nghĩa của việc này là gì?"

"Mày biết rõ ý của tao là gì, đồ thú vật kinh tởm," Bellatrix rít lên. "Thứ sinh vật như chúng mày không còn đáng tin cậy nữa. Đáng lẽ bọn tao không bao giờ nên cho phép chúng mày được tự do như vậy, khi lũ chúng mày dám liên minh với bọn Máu Bùn và những kẻ phản bội huyết thống!" mụ cất cao giọng và để nó vang lên trên đường phố. Những người mua hàng và chủ cửa hàng đều nhìn chằm chằm vào hình bóng trên bậc thềm khi mụ tuyên bố. "Theo lệnh của Bộ Pháp thuật, tao tuyên bố rằng cơ sở này và mọi thứ bên trong nó sẽ thuộc quyền quản lý của phù thủy!"

Bellatrix đi vòng quanh và chém cây đũa phép của mình về phía yêu tinh. Những con yêu tinh di chuyển nhanh hơn Draco có thể tưởng tượng. Chúng quay vào trong ngân hàng, khuất khỏi tầm nhìn, và đám phù thủy của Bộ chạy lên các bậc thang với tiếng gầm rú, tràn vào đại sảnh bằng đá cẩm thạch cao cấp.

"Không!" Hermione kêu lên. Cô định tiến về phía các bậc thang.

Draco nắm lấy cẳng tay của cô. "Đợi đã."

"Nhưng những yêu tinh..."

Hermione dừng lại khi Draco chỉ về phía trước. Tiếng la hét và ánh sáng lóe lên từ những cánh cửa lộng lẫy, và hàng chục yêu tinh hiện đang chiến đấu ở lối vào. Hầu hết đều đang cầm những con dao găm dài, rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè. Những con yêu tinh khác đội mũ bảo hiểm hoặc những bộ áo giáp được chế tạo tinh xảo. Mặc dù không có đũa phép, chúng vẫn lao tới và di chuyển với tốc độ nhanh đến nỗi khiến đám phù thủy của Bộ phải lui về phòng thủ, sử dụng các phép thuật làm chệch hướng để tránh né những lưỡi kiếm chết người đó.

"Nếu chúng ta đến gần đó," Draco nói. "Chúng cũng sẽ cho rằng chúng ta là những kẻ đột nhập."

"Chúng ta có thể sẽ phải đột nhập thật đấy," Ron nói, nghe như thể muốn phát ốm đến nơi. "Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta để lấy được chiếc cúp, trong khi chúng đang bị phân tâm bởi việc khác. Bây giờ chúng ta không thể dựa vào kế hoạch được nữa rồi, đúng không?"

"Có lẽ chúng ta có thể đấy," Harry nói. Cậu cởi bỏ chiếc Áo choàng Tàng hình, để lộ khuôn mặt đã Biến hình của mình, với mắt xanh và khuôn mặt trẻ măng. "Bellatrix vẫn nghĩ rằng chúng ta đã biết cách lấy chiếc cúp từ căn hầm của mụ ta. Mình nghĩ mụ sẽ muốn nó ra khỏi đó, bất kể chuyện có diễn ra như thế nào."

Ron nhìn Draco. "Malfoy, cậu nghĩ Lestrange sẽ mất bao lâu để vào căn hầm đó rồi đi ra?"

"Căn hầm đó sẽ ở rất sâu. Gần hầm của gia đình tôi. Phải mất mười lăm phút để đi xuống, và thêm hai mươi phút nữa để quay lại."

"Tức là chúng ta chỉ có thể đợi ở đây trong khi các yêu tinh bị tấn công á?" Hermione nói, giọng run lên vì phẫn nộ.

"Có lẽ chúng ta có thể đến đủ gần để..." Harry bật ra một tiếng kêu đau khổ và bấu chặt trán, loạng choạng, suýt ngã. Draco cùng những người khác đỡ lấy cậu; hầu như không có chỗ trống nào nữa trong hốc tường để Harry đổ gục xuống.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ron nói.

"Vol... hắn đang ở đó," Harry thở hổn hển, đôi mắt lấm tấm mồ hôi. "Hắn đã vượt qua được lớp bảo vệ của Nurmengard... Hắn đang ở trong phòng giam của Grindelwald, tra tấn Grindelwald để tìm câu trả lời về Cây đũa Cơm nguội."

"Sau đó hắn sẽ phát hiện ra nó đã được chuyển cho cụ Dumbledore," Hermione thì thầm. "Hắn sẽ trở lại Anh."

Bốn người họ đứng lặng người, mồ hôi nhễ nhại hơn bao giờ hết. Những âm thanh la hét và va chạm từ bên trong Gringotts vang lên khắp Hẻm Xéo.

Draco biết tất cả bọn họ đều đang nghĩ cùng một thứ. Nếu Voldemort trở về đất nước trong khi các Tử thần Thực tử và Bộ giống đang tập trung ở đây, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không tham gia cùng những người hầu của mình. Nó hoàn toàn phù hợp với các tác phẩm của Rita Skeeter: Voldemort, một chiến binh vì xã hội phù thủy, 'giải phóng' Gringotts khỏi sự chiếm hữu của lũ yêu tinh.

Hermione phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng hét nghẹt thở, rồi lấy tay che miệng. Ánh mắt của Draco hướng về phía trên cùng của bậc thang.

Một trong những phù thủy của Bộ đã chạy ra khỏi cửa ngân hàng, một chiếc rương bay lơ lửng trước mặt tên đó. Nhưng khi tên đó chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì một yêu tinh xuất hiện, đang ôm lấy vết thương trên cánh tay mình và chém con dao găm xuống gót chân của tên phù thủy đó. Tên trộm rú lên, và cái rương rơi xuống, nứt toác ra trên bậc thang của Gringotts, và mọi thứ bên trong nó rơi xuống như một thác nước bằng vàng.

"Chúng đang cướp bóc," Draco nói, nhìn chằm chằm vào đống Galleons. "Chúng không chỉ ở đây để kiểm soát Gringotts. Chúng muốn dọn sạch các căn hầm thuộc về những phù thủy gốc Muggle."

"Tất nhiên rồi," Harry nghiến răng nói. "Tôi cá rằng đó là cách Bellatrix khiến tất cả bọn chúng phải liều mình. Khuyến khích chúng lấy bất cứ thứ gì mà chúng có thể trộm được."

Ron có vẻ choáng váng. "Chúng tôi không thể để chúng làm vậy được!"

"Để chúng làm vậy á?" Draco nói. "Chúng ta không thể ngăn cản chúng được, Weasley! Chúng ta chỉ có bốn người, và nếu chúng ta chạy vào đó và bắt đầu chiến đấu, chúng ta có thể sẽ không thấy Bellatrix rời đi. Hãy nghĩ về Trường Sinh Linh Giá đi."

Mặt Ron đỏ bừng, nhưng cuối cùng cậu chỉ phát ra một âm thanh bực bội và quay lại để chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Draco nghiến chặt hàm. Hắn cũng không hài lòng về tình hình lúc này hơn những người khác là bao; hắn không thể tin được hậu quả của một phép tính sai lầm. Tất cả những điều này đã thực sự xảy ra sau khi Hermione đã băn khoăn trong nhiều tuần về việc các yêu tinh có thể bị ảnh hưởng như thế nào.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra trong ngân hàng. Sau khoảng mười lăm phút, hàng chục yêu tinh khác đổ bộ trên đường phố, tất cả đều mặc áo giáp được chế tạo tinh xảo, để củng cố lực lượng của mình trong Gringotts. Chúng chém phăng những kẻ cản đường, cung cấp năng lượng cho những con yêu tinh bất tỉnh bằng những lọ thuốc lấp lánh, và bắt đầu một loạt trận chiến mới. Nhưng các phù thủy vẫn mang kho báu ra ngoài sảnh Gringotts, xếp những chiếc rương và thùng vàng bị đánh cắp cao dần lên.

"Không thể tin được là chúng ta đã gây ra chuyện này," Hermione thì thầm, mặt cắt không còn chút giọt máu. "Không thể tin được là mình đã không nghĩ ra. Các phù thủy đã luôn cố gắng lôi Gringotts ra khỏi sự kiểm soát của yêu tinh ba lần khác nhau; Giáo sư Binns đã giảng cho chúng ta bốn ngày liền về Cuộc nổi dậy của yêu tinh năm 1734..."

"Không thể tin được là không ai trong số những người ở đây định làm bất cứ điều gì để giúp đỡ," Harry nói, chỉ về phía những người đang mua sắm ở Hẻm Xéo, những người đang tụ tập xung quanh các bậc thang của Gringotts, há hốc miệng nhìn vào cuộc xung đột. "Họ có phải đi tìm Trường Sinh Linh Giá quái đâu."

"Đi ra ngoài thôi," Ron thúc giục. "Dù sao thì chúng ta cũng muốn ở gần hơn, phải không? Có lẽ chúng ta có thể tìm ra cách để giúp đỡ."

Tất cả bọn họ nhìn nhau, rồi chuồn ra khỏi hốc tường.

Họ xông ra vừa kịp lúc. Họ đang len lỏi ra giữa đám đông thì nghe thấy tiếng la hét dồn dập từ bên trong. Là tiếng kêu điên cuồng của yêu tinh. "Là bà ta! Mụ phù thủy đó! Lestrange!"

"Cút ra!" họ nghe thấy Bellatrix gào lên. "Tránh ra, lũ khốn kiếp! Bombarda!"

Hàng chục người xem phải hét lên. Bùa chú đã đánh trúng tháp kho báu trong đại sảnh. Thần chú của Bellatrix mạnh mẽ đến mức khiến những chiếc thùng, rương và bao tiền bị đẩy về phía trước. Chúng bị bắn về phía các Tử thần Thực tử và yêu tinh, sau đó bị hất tung về phía cánh cửa đang mở của Gringotts bằng một tiếng va chạm chói tai. Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Những cái chốt của từng chiếc rương bị nổ tung và mọi thứ bên trong những chiếc rương đó rơi hết ra ngoài. Cứ tiếp tục như vậy, tiếng leng keng, tiếng lách cách và rơi vãi của hàng chục ngàn đồng Galleon vang lên, cùng vô số đồng Sickle và đồng Knut thi nhau rơi ra ngoài. Chúng trượt xuống những bậc thang dài bằng đá cẩm thạch và lăn trên những viên đá cuội của Hẻm Xéo.

Cuộc chiến sau đó đã tràn hẳn ra ngoài. Các yêu tinh và phù thủy chạy và trượt trên biển cả lấp lánh của những đồng xu, chém nhau và la hét loạn lên trên các bậc thang. Bùa chú bị bắn văng khắp bầu trời quang đãng. Tiếng clang của những miếng kim loại do yêu tinh tạo ra vang vọng ngoài mặt tiền của các cửa hàng trong Hẻm Xéo. Một bùa chú phát nổ đã đánh thẳng vào một tòa nhà gần đó, và những tiếng la hét vang lên từ các cư dân bên trong; phần thân của của tòa nhà phát lên những tiếng cót két chói tai.

Khi những người xem đang la hét và bắt đầu bỏ chạy để tìm chỗ ẩn nấp, Draco phải vật lộn để tập hợp lại cùng với Hermione, Harry và Ron. Họ cố gắng vượt qua dòng người đang chạy ngược lại, tiến về phía các bậc thang.

Sau đó, họ nhìn thấy mụ. Bellatrix đã xuất hiện bên ngoài, chống lại cả tá yêu tinh cùng một lúc. Trên vai mụ là một chiếc túi da, phình to bởi một vật to bằng nắm tay bên trong nó.

"Chính là nó," Draco thở gấp, cánh tay hắn nổi da gà trong cái nóng oi ả. "Chiếc cúp."

"Làm đi!" Harry hét lên. Bốn người bọn họ lao nhanh qua đám đông cuối cùng và lao vào cuộc hỗn chiến.

Họ đã tưởng tượng ra một viễn cảnh giống như một vụ bắt cóc. Draco sẽ sử dụng Cây Đũa Cơm nguội vào thời điểm then chốt để đánh gục Bellatrix. Họ đã tưởng tượng ra một viễn cảnh thầm lặng và khôn khéo, để họ có thể quay trở lại Cửa hàng Ollivander mà không bị phát hiện.

Tất cả những thứ đó giờ đã bị vứt bỏ hoàn toàn. Họ leo lên những bậc thang qua vùng đất của những đồng Galleons, vật lộn về phía Bellatrix, người có vẻ đang không hề để ý đến họ, vẫn đang chiến đấu với một tá yêu tinh. Và bây giờ không chỉ có nhân viên Bộ và những con yêu tinh đứng trên các bậc thang nữa. Trong khi nhiều phù thủy đã bỏ trốn, thì có rất nhiều người khác đã lao vào đống galleon đang rơi đầy trên mặt đất, nhanh chóng nhét vàng và bạc vào túi của họ. Các yêu tinh đang lao qua đống tiền, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn một cách khó tin, chửi rủa những kẻ đang ăn trộm tiền bạc trên sàn. Đó là một mớ hỗn độn của tay chân và dao, mùi kim loại nung nóng trong mặt trời. Những giọng nói hô vang những câu thần chú khi Draco loạng choạng phóng lên trên.

Xuyên qua tất cả những thứ này, mọi sự hỗn độn này, hắn đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình.

"Draco! DRACO!"

Hắn sững người, sau đó lao mình sang thanh chắn cầu thang bằng đá cẩm thạch và bám lấy, nhìn qua đám đông. Hắn có nghe nhầm không? Làm sao bà ấy có thể ở đây được chứ?

Sau đó, hắn đã nhìn thấy họ. Cha mẹ hắn, cố gắng lao về phía trước ở cuối bậc thang. Họ đang cầm những cây đũa phép mà hắn cho rằng có thể đã được lấy ra từ các kệ hàng ở Cửa hàng Ollivanders, và họ đã dùng Bùa Biến hình cho chính mình. Họ sẽ có thể khó bị nhận ra với nhiều người, ngoại trừ hắn.

"Draco!" cha hắn hét lên. "Nó có ở đây không?"

Draco không biết cha hắn đang nói với ai, nhưng hắn nhìn Bellatrix một cách hoảng loạn – mụ đã nghe thấy tên hắn chưa?

Trái tim hắn như thắt lại. Bellatrix đã tự giải thoát mình khỏi lũ yêu tinh. Mụ đang nhìn cha mẹ hắn từ những bậc thang, dường như đã hiểu được những lời nói của cha hắn trong khi Draco thì chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Bellatrix giơ cây đũa phép của mình ra. "Finite Incantatem!" mụ hét lên.

Draco, đứng nhìn, gần như không có thời gian phản ứng mà chỉ kịp nghĩ Protego! và nâng Cây đũa Cơm nguội lên để phòng thủ. Câu thần chú biến mất, giúp lớp ngụy trang của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng ở cuối bậc thang, Bùa Biến hình của cha mẹ hắn đã tan biến ngay lập tức.

Ở những nơi khác trên bậc thềm, Hermione, Harry và Ron đã trở lại thành chính mình.

Tiếng kêu kinh hoàng vang lên khắp đám đông. Những con yêu tinh nhận ra Harry đã di chuyển chậm lại, dao găm của chúng hạ xuống, và từng chút một, một sự tĩnh lặng khó thở bao trùm lên mọi thứ.

Những cái đầu nhòm ra bên ngoài cửa sổ trên khắp đường phố. Đám đông gồm những người mua sắm và các chủ cửa hàng lại lần nữa tiến đến gần hơn. Bây giờ, không còn tiếng ồn nữa, Draco có thể nghe thấy một số giọng nói vang lên rõ ràng.

"Harry Potter..."

"Lucius Malfoy..."

"Ở ngay đó, chính là Granger..."

Bellatrix không thèm để mắt đến một ai khác, ngoại trừ Harry. "Potter," mụ rít lên, đi tới phần gờ của bậc thang. Một số người trong Bộ đã làm động tác như thể chuẩn bị phóng lời nguyền về phía Harry, nhưng Bellatrix nói. "Không! Ta mới là người được phép giao nó cho Chúa tể Hắc ám!"

Mụ vén ống tay áo lên, để lộ Dấu ấn Hắc ám của mình.

Trong khoảnh khắc mất tập trung đó, Draco nhắm vào Cây đũa Cơm nguội về phía mụ và nghĩ, Diffindo!

Phần đế của chiếc túi da của Bellatrix bị rách ra như thể bị chém đứt bởi một trong những con dao găm sắc nhọn quanh đó. Trong đó có một chiếc cúp nhỏ bằng vàng, sáng rực như mặt trời.

Bellatrix hét lên một cách hoảng hốt và cố gắng bắt lấy nó, nhưng chiếc cúp đã đập vào mép bậc thang và giờ đang rơi xuống đống vàng bên dưới. "Accio," Draco hét lên, hướng cây đũa phép của mình về phía nó. Hắn nghe thấy Hermione, Harry và Ron cũng làm điều tương tự, "Accio!" Nhưng Trường Sinh Linh Giá dường như đã bị yểm bùa để chống lại các bùa chú như vậy, bởi vì nó bay xa hơn và nhanh hơn, tiếp tục rơi xuống các bậc thang.

Draco lao người theo chiếc cốc. Trong tầm nhìn của mình, hắn thấy những người khác cũng làm điều tương tự. Ron là người ở gần nhất; cậu phóng về phía Trường Sinh Linh Giá, trong khi Harry giật lấy chiếc túi da quấn quanh mình. Từ trong đó, cậu rút ra thanh gươm của Godric Gryffindor, trước sự chứng kiến của hàng ngàn người.

Chiếc cốc chỉ còn cách bàn tay của Ron khoảng một feet. Draco giơ Cây đũa Cơm nguội ra và hét lên. "Abriarus!"

Có một tiếng ping khi chiếc cốc đập vào một rào cản vô hình và bị dội ngược ra phía sau. Ron hét lên một tiếng đắc thắng khi nó rơi thẳng vào lòng bàn tay đang chờ đợi của cậu. Draco đến bên cạnh và chuẩn bị để họ lao qua đám đông.

Giọng Bellatrix khiến tất cả bọn họ rùng mình. "Rất tốt. Và bây giờ, mày sẽ trả lại nó cho tao."

Cơ thể Draco lạnh toát khi hắn nhận ra rằng chỉ có Harry và Ron đang ở bên cạnh hắn.

Cả ba đều quay đầu lại. Bellatrix đứng ở trên cùng của bậc thang, cây đũa phép dí vào cổ họng của Hermione.

"Không," Draco gào lên. Harry và Ron cũng nói điều tương tự, nhưng hắn không nghe thấy gì cả. Toàn bộ thế giới đã thu hẹp lại tại nơi mà cây đũa phép của Bellatrix đang chạm vào da của Hermione. Cô đã đóng băng, mái tóc của cô xõa ra trên vai Bellatrix, lấp lánh như những đồng Knut đang tràn ra xung quanh họ.

Draco nhìn thẳng vào mắt Hermione. Hắn có thể nhìn thấy những suy nghĩ đang chạy đua trong tâm trí cô, những tính toán tuyệt vọng để trốn thoát. Đầu óc hắn cũng quay cuồng bởi những kế hoạch. Liệu họ có thể làm Bellatrix sợ hãi bằng cách đe dọa sự an nguy của chiếc cúp không? Họ có cơ may nào, cơ hội nào khác không? Họ đã lên một kế hoạch thoát hiểm khẩn cấp với Dobby và Winky, nhưng có điều gì đó khác hẳn đã xảy ra, bởi vì hai con gia tinh đó đều không có ở đây...

Không ai cử động. Draco đứng yên với Cây đũa Cơm nguội trong tay, Harry với thanh gươm Gryffindor, Ron với Trường Sinh Linh Giá. Tất cả sức mạnh trên thế giới này, và họ thật vô dụng.

"Làm tốt lắm, Cissy, Lucius," Bellatrix nói, giọng mượt mà. Mụ nhìn chằm chằm vào những phù thủy còn lại. "Bắt lấy chúng."

Harry di chuyển trước bất kỳ phù thủy nào của Bộ, chộp lấy Trường Sinh Linh Giá từ tay Ron và giữ nó sát mép kiếm của mình. "Tôi không nghĩ vậy đâu," cậu hét lên. "Thả cô ấy ra, hoặc chúng tôi sẽ phá hủy cái này ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng sếp của bà sẽ không hài lòng về chuyện này chút nào, phải không? Tôi nhận ra rằng bà dường như còn chẳng hứng thú với việc gọi hắn đến đây nữa rồi!"

Các phù thủy của Bộ đã dừng lại, nhìn Bellatrix để được hướng dẫn. Nhưng Draco có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của Potter. Nếu họ thực sự phá hủy chiếc Cúp, Bellatrix chắc chắn sẽ giết Hermione bằng sự máu lạnh của mình. Draco biết đó là một lời đe dọa trống rỗng.

Bellatrix cũng biết điều đó. Mụ bật ra một tiếng cười thích thú. "Ồ, tao nghĩ mày không chơi được trò đó đâu, Potter... Tao biết mày rất coi trọng bạn bè của mình. Tao biết mày không muốn nhìn thấy đứa này bị giết," nụ cười của mụ chuyển thành một biểu cảm sắc lạnh. "Mày muốn thương lượng sao? Được, tao sẽ thương lượng với mày. Đưa cho tao chiếc cúp đó, và cứ mỗi phút mày không nghe lời, tao sẽ vẽ thêm một lớp trang trí cho con nhỏ Máu Bùn, giống như vậy..."

Hermione bắt đầu hét lên. Âm thanh đó làm cho dạ dày của Draco quặn thắt lại. Một vết cắt đang hình thành bên dưới đầu đũa phép của Bellatrix, máu chảy xuống cổ Hermione.

Hẻm Xéo dường như vặn vẹo quanh hắn. Và trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, một ý tưởng bùng lên trong đầu hắn.

"Chúa ơi, từ bỏ nó đi, được không Potter?" hắn nói, di chuyển Cây đũa Cơm nguội lên bản thân để gỡ bỏ Bùa Biến hình trên người.

Hắn đứng phơi mình dưới ánh mặt trời rực rỡ: còn sống.

Tiếng hét của Hermione dừng lại. Sự ngạc nhiên đã làm gián đoạn lời nguyền của Bellatrix.

"Draco," dì của hắn nói. Nhiều tiếng thì thầm vàn lên từ đám đông. Âm thanh của những từ như Malfoy, Draco Malfoy bay trong gió.

Draco buộc mình không nhìn Hermione, không phải là để chắc chắn rằng cô vẫn ổn, mặc dù mọi bản năng trong cơ thể hắn đều đang kêu gào đòi hắn làm như vậy. Hắn không thể biểu lộ bất kỳ phản ứng nào trước nỗi đau của cô.

"Cháu đã nói rồi mà," Draco nở một nụ cười nhếch mép và bước lên phía trên qua đống tiền xu. "Cháu đã nói là cháu sẽ giao nộp Potter cho dì, dì Bella... và nó đây."

Hắn quay lại nhìn Harry và Ron một cách gay gắt. "Ngạc nhiên chưa," hắn chế nhạo. "Chúng mày thực sự cho rằng tao sẽ đứng về phía chúng mày sao? Đó là vấn đề của Hội chúng mày đấy, phải không nhỉ? Chúng mày không thể tưởng tượng được những gì người khác có thể làm cho bản thân mình đâu."

Harry và Ron chỉ nhìn chằm chằm hắn, không nói nên lời. Hắn gần như có thể nghe thấy giọng nói của họ vang lên trong tâm trí mình: Cậu đang làm cái quái gì vậy?

Hắn liều lĩnh và hơi nhướng mày về phía bọn họ: Tin tôi đi.

Draco biết rằng ngay cả khi hắn tấn công Bellatrix và giải thoát cho Hermione, họ sẽ ngay lập tức bị bao vây bởi hàng chục phù thủy của Bộ. Nhưng nếu hắn có thể thuyết phục Bellatrix đưa những người khác trở lại Trang viên Lestrange để thẩm vấn trước khi triệu hồi Voldemort, có lẽ họ sẽ có cơ hội. Tất cả những gì hắn cần là một giây ở một mình với họ, một giây để giải thoát cho tất cả bọn họ. Một khi họ thoát khỏi nguy hiểm sắp xảy ra, họ có thể xử lý được chiếc cúp.

Hắn quay lại nhìn Bellatrix như thể hy vọng được mụ chấp thuận.

"Đúng," dì của hắn chậm rãi nói. "Đúng, cháu đã làm rất tốt, Draco."

"Cháu biết. Và cháu đã không mong đợi có thể làm được điều này trong nhiều tháng. Cháu đã nói với cha mẹ rằng cuộc gặp gỡ đó rất quan trọng. Cháu biết mà."

"Thật may mắn khi cháu tình cờ nghe thấy đám chuột này thảo luận với nhau," Bellatrix mỉm cười, nhưng mụ vẫn đang quan sát hắn kỹ lưỡng hơn mức cần thiết. Draco thấy miệng mình khô khốc lại khi hắn tiến về phía mụ, thỉnh thoảng liếc nhìn những con yêu tinh và nhân viên của Bộ ở hai bên. Hắn không thể trưng ra cái vẻ mặt phòng thủ, không thể để bản thân chùn bước.

Mồ hôi chảy dài trên lưng Draco. Cách Bellatrix nửa bước chân, hắn nhớ lại lần cuối cùng hắn đứng đối mặt với mụ. Những lời mụ đã rít lên trước khi dùng đũa phép tấn công hắn. Giải tỏa tâm trí mình đi!

Hắn chỉ kịp nhận ra điều mụ chuẩn bị làm ngay trước khi mụ thực hiện nó.

"Legilimens!" mụ rít lên.

Draco, buộc mình phải cầm Cây đũa Cơm nguội một cách thư thái, đã không nhấc nó lên kịp thời. Nhưng khi câu thần chú ập đến, đầu óc hắn liền chùng xuống theo bản năng.

Hắn khuỵu gối xuống bậc thềm. Hẻm Xéo quá sáng. Hắn cảm thấy Bellatrix đang lục lọi trên bề mặt cứng cáp và trơn trượt trong suy nghĩ của hắn. Hắn không thể cho phép mình nghĩ tới một câu thần chú nào, thậm chí là giơ cả đũa phép lên, nếu không mụ sẽ càng đào sâu hơn. Hắn để ánh mắt của mình lướt trên một tiêu điểm nhẹ nhàng. Bầu trời mờ ảo màu xanh. Đá cẩm thạch trắng và những đám mây trắng. Mọi thứ sáng sủa, đẹp đẽ, trống rỗng, không thể xuyên thủng.

Sau đó, hắn cho phép những suy nghĩ nhất định lướt qua bề mặt, được kiểm soát một cách hoàn hảo. Hắn đang ngồi với cha mẹ mình trong lều, nói chuyện với họ về cách bắt được Potter. Hắn đã làm mưa làm gió ở làng Hogsmeade vào mùa hè năm ngoái, mỗi lần di chuyển với Hội là một sự bực bội và miễn cưỡng.

Theo lẽ tự nhiên, Bellatrix gọi tên Draco. Và hắn đáp lại, một lần. Không có ký ức nào rạn nứt trong hắn, không có vết nứt nào của sự không chắc chắn hay sự phụ thuộc, không điều gì hắn quan tâm sâu sắc đến mức khiến bản thân bị tổn thương.

Hắn không nhìn Hermione. Hắn không nghĩ đến Hermione.

Hắn có thể cảm thấy cuộc tấn công của Bellatrix đang rút lui. Mặt trời đang sáng chói và bầu trời lượn lờ vẫn đang xoay quanh hắn, hiệu ứng khi phép thuật chuẩn bị được gỡ bỏ...

Sau đó Bellatrix vòng tay qua cổ Hermione. Hermione bật ra một tiếng khóc nghẹn ngào, và mắt Draco hướng về phía cô. Hắn không thể ngăn mình lại. Và chứng kiến cảnh tượng vết máu loang lổ trên cổ cô, đôi mắt nâu ấm áp của cô, đôi môi mà hắn có thể hình dung đang nở một nụ cười, thì nỗi kinh hoàng bất ngờ ập đến cơ thể hắn. Cuộc sống của cô hiện lên trong tâm trí hắn, chẳng còn là một khe nứt sâu như một vực thẳm.

Bellatrix đào sâu vào bên trong và khiến suy nghĩ của hắn mở tung.

Draco gục xuống, hét lên, trên bậc thềm của Gringotts. Trong tâm trí hắn, hắn đang hồi tưởng lại những sự kiện của năm qua, nhưng đôi mắt đẫm nước của hắn vẫn có thể nhìn thấy niềm vui bệnh hoạn của Bellatrix, cơn thịnh nộ và lòng căm thù của mụ, khi cây đũa phép của mụ tiếp tục duy trì mối liên kết.

Đâu đó trong ý thức của hắn, hắn nghe thấy tiếng la hét của cha mẹ mình. "Bellatrix! BELLA! KHÔNG!"

Một khoảnh khắc mất tập trung làm giảm lực của câu thần chú, và trong khoảnh khắc đó, một số thần chú phản nguyền đã rời khỏi miệng Draco, một loại ma thuật bản năng xuất phát từ Chiết tâm Trí thuật. Một tia sáng phóng ra từ Cây đũa Cơm nguội và nhắm vào vai Bellatrix, phá vỡ sự kết nối giữa mụ và hắn.

Sức mạnh từ phép thuật của chính mình đã khiến Draco trở lại thực tại. Hắn trượt chân, ngã xuống, và loạng choạng lùi xuống những bậc thang trơn bóng đầy đồng Galleon, các nhân viên của Bộ và các yêu tinh tránh sang một bên, như thể nếu họ chạm vào hắn thì họ sẽ chết vậy.

Hai đôi bàn tay rắn chắc đã ngăn hắn tiếp tục rơi xuống. Harry và Ron giúp hắn đứng vững, và khi Draco quay lại, thở hổn hển, cơ thể đau nhức, hắn nuôi một hy vọng nhỏ nhoi rằng câu thần chú có thể đánh bật sự kìm kẹp của Bellatrix đối với Hermione – rằng cô đã có thể tự mình thoát ra.

Hy vọng đó tan biến. Hai người phụ nữ vẫn đứng như cũ, mặc dù một cơn giận dữ đã xuất hiện trên gương mặt xương xẩu của Bellatrix.

"Vậy là!" thở hổn hển, Bellatrix lại đặt cây đũa phép của mình lên cổ Hermione. Miệng mụ há to, răng mụ hiện rõ. "Tất cả đều là sự thật, Draco. Mày, dòng dõi của cái tên Malfoy, mày đã từ bỏ gia đình của mình để theo phe bọn Muggles và đám con lai. Mày đã tự làm nhục bản thân mình với con ranh Máu bùn này!"

Draco kìm nén cơn thịnh nộ của mình trong lòng, dư chấn của cơn đau chạy khắp da thịt hắn. Hắn biết chiến thuật của Bellatrix. Mụ muốn dùng một bài diễn thuyết cao thượng nào đó để dụ dỗ hắn, sau đó trừng phạt hắn bằng cách tra tấn Hermione. Nhưng Draco sẽ không cho mụ cái gì hết. Sự thật đã bị bại lộ rồi. Hắn chẳng còn gì để chứng minh nữa cả.

Thay vào đó, hắn nhìn vào mắt Hermione. Hắn cố gắng nghĩ ra một chiến lược để rút lui, nhưng chẳng còn gì cả. Cơ hội cuối cùng của họ đã không còn. Họ đã bị bao vây, bởi một lực lượng đông đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hắn cũng nhìn ra nỗi kinh hoàng trống rỗng trong mắt cô: niềm hy vọng đã không còn.

"Nhìn cha mẹ mày đi, Draco," Bellatrix hét lên. Mụ luôn ghét việc bị lờ đi. "Nhìn đi! Mày sẽ thấy những gì mà sự phản bội dòng máu thuần chủng bẩn thỉu của mày đã gây ra cho một trong những gia tộc Phù thủy lâu đời nhất trên thế giới. Và rồi mày sẽ đưa cho tao chiếc Cúp Giao ước," mụ cắm cây đũa của mình sâu hơn vào cổ họng của Hermione. "Mau lên, trừ khi mày muốn thấy con nhỏ kinh tởm này phải đổ máu."

Draco buộc mình phải quay lại. Hắn đã nhìn thấy, ở gần cuối bậc thang, biểu hiện kinh ngạc của cha mẹ hắn.

"Có đúng vậy không?" mẹ hắn nói. Lời nói ấy gần như không lọt được vào tai hắn.

Hắn gật đầu.

Narcissa chỉ khẽ lắc lư, như thể một cơn gió nhẹ có thể hất bà ấy sang một bên.

Nhưng Lucius có vẻ vẫn rất tỉnh táo. Ông ấy đã tiến lên phía trước. "Không," ông ấy nói lớn, cố gắng kéo mình lên các bậc thang chất đầy vàng. "Không, Bellatrix, nó đang bối rối! Hội đã làm sai lệch tâm trí của nó. Nó không biết mình đang nói gì đâu!"

"Con biết chính xác những gì mình đang nói, thưa Cha," giọng của Draco vô cùng đanh thép.

"Thôi ngay đi. Hãy nhìn xung quanh mình đi, Draco," Lucius tiến đến và nắm lấy vai của hắn. Dưới ánh nắng chiều tà rực rỡ, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ấy đã biến mất. Ông ấy trông trẻ hơn, giống Draco hơn nhiều sau suốt thời gian vừa qua. "Con không thấy sao?" ông thở hắt ra, kích động. "Con đã làm được rồi! Potter đang ở đây. Con đã giúp đưa nó đến đây. Tất cả những thứ này..." ông vung một cánh tay ra, chỉ về phía núi vàng. "...sẽ chỉ là một phần chiến lợi phẩm của chúng ta mà thôi! Khi chúng ta giao Potter cho Chúa tể Hắc ám, chúng ta sẽ được coi trọng hơn những gì mà con có thể tưởng tượng..."

Draco cao giọng. "Con đã nói là không."

Lucius buông Draco ra, biểu cảm vô cùng bối rối.

Hai cha con nhìn vào mặt nhau, và Draco nhìn thấy Lucius đang cố gắng, ngay lập tức, để hiểu xem chuyện gì đang thực sự diễn ra.

Sau đó, giọng Bellatrix vang lên từ đầu các bậc thang. "Thật thảm hại," mụ nói một cách lạnh lùng. "Chúa tể Hắc ám đã luôn đúng về ngươi, Lucius. Ngươi thật yếu đuối. Tất nhiên con trai của ngươi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dòng tộc của ngươi xứng đáng phải kết thúc trong nỗi ô nhục."

Khuôn mặt của Lucius nhăn nhó lại. Sự ngập ngừng biến mất, mắt ông lại nhìn chằm chằm vào Draco. "Con không thấy điều gì là tốt nhất," ông thì thầm. "Tất nhiên, con mới chỉ là một cậu bé. Làm sao mà cha có thể mong đợi con đưa ra những quyết định thế này?" giọng ông ta trở thành một tiếng gầm gừ cuồng tín. "Cha sẽ nói với Chúa tể Hắc ám những gì con đã làm để hỗ trợ chúng ta. Mọi thứ sẽ như vậy, đúng, con sẽ thấy, và con sẽ phải cảm ơn cha!"

Trước khi Draco có thể trả lời, cha hắn đã lao về phía Harry. Bằng một tay, Lucius giơ đũa phép lên; và tay kia, ông hướng nó về chiếc Cúp của Hufflepuff.

Trong khoảnh khắc đó, hai âm thanh CRACK chói tai xuất hiện giữa chiến trường. Hai thân hình nhỏ bé xuất hiện. Dobby, với ánh mắt kinh ngạc đang nhìn lên các bậc thềm về phía Hermione, nắm lấy tay của Harry và Ron. Winky thì nắm lấy tay của Draco.

Tất cả dường như diễn ra một cách chậm rãi. Dobby giật mạnh Harry về phía sau với sức mạnh không tưởng. Bàn tay của Lucius duỗi ra, mò mẫm, tìm kiếm và không chạm được vào chiếc Cúp của Hufflepuff, mà thay vào đó là phía sau của Thanh gươm Gryffindor.

Thanh gươm bị lôi ra khỏi tay của Harry, và Lucius hét lên một tiếng đầy thất vọng. Nhưng ông ta đã vươn mình quá xa. Ông loạng choạng khi đống Galleons dưới chân tràn ra xung quanh, hai tay vung loạn lên, miệng há to, cố gắng lấy lại thăng bằng.

Lucius lùi lại phía sau. Thanh kiếm trong tay ông ta lóng lánh, lấp lánh, đẹp đẽ dưới ánh sáng mặt trời. Và khi ông rơi xuống lớp vàng bên dưới, mũi kiếm nguyên sơ, thấm đẫm nọc độc chết người của con Tử Xà, hằn lên cổ ông ấy và tạo ra một vết đỏ tươi.

Draco mở to miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Hắn cảm thấy một áp lực lớn trên cổ tay khi Winky sử dụng cùng một loại bùa chú với Dobby, cuộc chạy trốn mà họ đã lên kế hoạch. Giờ hắn đã hiểu rằng, hai con gia tinh đã chờ đợi để thực hiện kế hoạch này cho đến giây cuối cùng, hy vọng rằng Hermione có thể thoát khỏi nanh vuốt của Bellatrix. Nhưng chúng không thể đợi lâu hơn được nữa. Draco cùng Harry và Ron bay ngược lại trong không trung, rời khỏi hiện trường, trước cả khi đám phù thủy xung quanh họ có thể giơ hoặc nhắm đũa phép về phía họ. Trường Sinh Linh Giá lấp lánh trong tay Ron.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, Draco không thể làm gì khác ngoài việc quan sát. Hắn nhìn mẹ mình hét lên một cách kinh hoàng, khuỵu chân xuống dưới bậc thềm. Hắn nhìn Hermione vật lộn trong sự kìm kẹp của Bellatrix, mặt cô hướng về phía họ và co người khi họ bỏ cô lại. Hắn nhìn cha mình nằm bất động một lần cuối trên một biển vàng trước Gringotts, nằm ngổn ngang trên tượng đài cuối cùng cho tất cả những gì mà hắn đã tích lũy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro