CHƯƠNG 30: TRẬN CHIẾN HOGWARTS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione đã bị phép thuật của Pettigrew trói chặt trong khoảng mười lăm phút, trước khi cơ thể cô được giải phóng mà không có một lời cảnh báo nào.

Cô loạng choạng đứng dậy với Narcissa bên cạnh, biết rằng Đuôi Trùn có lẽ đang ở gần. Bất cứ lúc nào, gã cũng có thể xông qua cửa văn phòng Hiệu trưởng, Bellatrix hoặc Snape theo sau. Cô cố gắng đi đến lò sưởi, nhưng không có Bột Floo ở đó, không có cơ hội trốn thoát.

Hermione quay về phía cửa và chuẩn bị tinh thần.

Nhưng Pettigrew đã không xuất hiện. Và nếu gã không ở trong phạm vi để thực hiện phép phản bùa, thì chỉ có một lý do khiến bùa chú bị phá vỡ.

"Vậy là ông ta đã chết rồi," Narcissa nói. Nỗi sợ hãi khiến giọng nói của bà ấy trở nên khàn đặc.

Hermione cắn môi. Điều gì đang xảy ra trong lâu đài mà có thể khiến Pettigrew bị giết vậy? Đã có một cuộc chiến nổ ra sao? Không ai trong số các học sinh biết rằng Draco đang làm việc với Hội. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn bị tách khỏi Harry và Ron và bị phát hiện, với Dấu ấn Hắc ám vẫn còn cháy trên cánh tay của hắn?

Tệ hơn nữa, điều gì sẽ xảy ra nếu Pettigrew dẫn Snape và Bellatrix đến Phòng chứa? Một hình ảnh khủng khiếp hiện lên trong tâm trí Hermione: Draco và Ron nằm chết trên sàn, bên cạnh bộ xương của con Tử Xà, Harry bị kéo đến chỗ của Voldemort.

Hermione vội vã đến cánh cửa nặng nề để kiểm tra ổ khóa. Một cuộc kiểm tra nhanh chóng xác nhận sự nghi ngờ của cô: nó không thể được mở ra bằng tay. Nó yêu cầu phép thuật để được mở khóa, và họ thì không có đũa ở đây. "Chúng ta cần chìa khóa."

Họ đã dành nhiều phút dài lục soát bàn làm việc và giá sách của Snape, nhưng không thể tìm thấy gì. Hermione nghĩ tới việc sử dụng cả cái bàn làm việc để hất tung cánh cửa đó, thì Narcissa mở một chiếc tủ và để lộ ra những kệ thuốc.

Họ phân loại các chai ở trên kệ thuốc một lúc lâu, trước khi mắt Hermione sáng lên trên một chiếc lọ chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây phát quang, có bong bóng chuyển động theo hình ziczac độc đáo mà cô đã từng nhìn thấy trong Chế tạo Độc dược Cấp cao. "Thuốc Dễ cháy," cô nói nhanh và chỉ tay vào nó.

Narcissa giật lấy chiếc lọ đó mà không hỏi thêm câu nào, rồi cả hai cùng đi ra cửa. Narcissa để một giọt duy nhất rơi xuống tay nắm cửa trước khi tránh sang một bên.

Một âm thanh phát ra giống như một khẩu pháo nhỏ bị bóp nghẹt, một làn sóng xung kích dội lại trong không khí. Và cùng với một làn khói tím cuồn cuộn, cánh cửa bật mở, nơi tay nắm hình thành một cái lỗ to bằng quả bí ngô.

"Phòng chứa," Narcissa nói. "Nó ở đâu?"

"Lối vào thông qua phòng tắm nữ trên tầng hai," Hermione nói. "Nhưng chúng ta phải tìm đũa phép trước. Nếu Snape và Bellatrix..."

"Chị gái ta tin rằng ta trung thành. Đó là tất cả những gì mà ta cần," Narcissa lướt về phía cửa, lọ Thuốc Dễ cháy vẫn đang được nắm chặt trong lòng bàn tay bà ấy.

Bà ấy dừng lại một chút để nhìn lại Hermione. Bà ấy hầu như không còn giống Narcissa Malfoy nữa; sự kiêu ngạo đã bị bòn rút. Bà ấy trông như thể đang mộng du trong một cơn ác mộng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô nhưng trống rỗng một cách kỳ lạ. Bà ấy mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ một cái. Rồi bà ấy biến mất.

Hermione khập khiễng quay lại tủ để xem qua các lọ thuốc, cơ bắp vẫn còn đau nhức. Tất cả đều không có nhãn. Cô chỉ có thể nhận ra một số loại thuốc trong số này, và cô không thể nghĩ ra một lọ thuốc nào có thể dùng để chống lại Bellatrix hoặc Snape đang được trang bị vũ trang. Cô lấy lọ Thuốc Chiếu sáng, nhìn chằm chằm vào chất lỏng đang phát sáng một cách tuyệt vọng. Mình sẽ tự giết chính mình mất, cô nghĩ. Và cô sẽ chẳng giúp ích được gì cho Draco, Harry hoặc Ron nếu cô lao mình vào một cuộc chiến mà không có đủ sự bảo vệ. Cô cần một cây đũa phép, nhưng cô phải tìm một cây đũa phép ở đâu đây?

Câu trả lời đến ngay khi câu hỏi được hình thành. Cô nhét cái lọ thuốc vào túi và chạy nhanh ra cửa. Chắc chắn Phòng Yêu cầu sẽ chứa đầy những cây đũa phép bị thất lạc và bị lãng quên.

"Chờ đã," cô gọi lớn khi đang chạy xuống cầu thang, dựa vào lan can một cách nặng nề. "Chờ đã, Narcissa! Có một nơi chúng ta có thể tìm thấy..."

Lời nói của cô bị kẹt lại trong lồng ngực. Cô khẽ thốt lên một tiếng. Phần còn lại của câu nói vụt tắt trên đầu lưỡi của cô.

Hắn đang đứng dưới chân cầu thang, mái tóc bạch kim bù xù và đôi mắt xám đỏ ngầu, đáy áo choàng thấm đầy bụi bẩn. Hắn rõ ràng đã chạy nước rút tới đây.

"Draco," cô thì thầm.

Cô lao xuống bậc thềm khi hắn chạy nhanh tới chỗ cô. Họ ôm chầm lấy nhau. Draco ấm áp, rắn rỏi và vững chãi; hắn ôm cô như thể cô có thể sẽ biến mất nếu hắn nới lỏng tay vậy.

"Em có sao không?" hắn nói, hơi thở gấp gáp. "Em không... mụ ta không...?"

Có gì đó trong Hermione dường như đang tan chảy khi được chạm vào hắn. Cô không nhận ra mình đang khóc cho đến khi cô cảm nhận được sự ướt át trên má. Cô buộc mình phải gật đầu, nhưng cô không thể nói ra một lời trấn an nào cả. Cô còn sống. Cô biết rằng đó là một điều gì đó có thể coi là kỳ tích. Tuy nhiên, cảm giác bị Lời nguyền Tra tấn của Bellatrix xé xác, bị Lời nguyền Độc đoán chui vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất của tâm trí cô, chúng vẫn còn tồn tại trong cô. Chúng vẫn còn đó với sự thờ ơ tàn nhẫn của Snape, sự ghê tởm của Pettigrew, cùng với mọi từ ngữ xấu xa mà cô phải nghe khi những kẻ đó mô tả về cô. Vết thương ở cổ cô, mặc dù bây giờ đã đông lại, nhưng lại đau đớn vô cùng.

"Mẹ của anh," Hermione thì thầm. "Bà ấy đã đi xuống Phòng chứa để tìm anh và..."

"Không sao đâu. Bọn anh đóng nó lại rồi."

"Vậy Harry và Ron...?"

"Họ đều ổn."

"Tốt quá. Tốt quá rồi," cô vùi mặt mình sâu hơn vào vai của Draco. Có quá nhiều điều mà cô muốn kể cho hắn lúc này – rằng Narcissa đã lựa chọn giúp đỡ cô thế nào, rằng cô đã nhìn thấy cơ thể bất động của Lucius được mang đi bên dưới một tấm vải trắng như thế nào – nhưng cổ họng cô giờ đang bị thắt chặt lại khiến cô không tài nào cất lời. Hai người họ kéo nhau ngồi sụp xuống trên các bậc thang, và khi họ tách nhau ra, Hermione thấy gương mặt hắn cũng đã ướt đẫm bởi nước mắt.

Cả hai người họ đưa tay lên lau mặt. Hermione bật ra một tiếng cười run rẩy, không hài hước. Lông mày của Draco chụm lại như thể âm thanh đó đã khiến hắn đau đớn. Hắn dùng tay ôm lấy mặt cô và hôn cô. "Anh biết," hắn nói, giọng như thể bị bóp nghẹt. "Cảm giác đó là như thế nào. Nhưng mụ ta sẽ không bao giờ có thể chạm vào em được nữa đâu," sự tức giận đột ngột khiến gương mặt hắn co lại. "Anh sẽ giết mụ trước khi mụ kịp làm thế."

"Đừng nói vậy," cô thì thầm. Draco đã chứng minh mình không phải là một kẻ giết người trên đỉnh Tháp Thiên văn, và Hermione không muốn hắn trở thành một kẻ như vậy. Không bao giờ. Nhất là sau khi chứng kiến ​​hắn vật lộn với quá khứ của mình một cách đau đớn như vậy. Và thậm chí không phải là để thoát khỏi thế giới mà Bellatrix Lestrange mong muốn.

"Chúng ta không cần phải chiến đấu với mụ ta một mình," Hermione tiếp tục. "Chúng ta có thể đi tìm các giáo viên. Em chắc chắn Giáo sư Sprout và Giáo sư Flitwick sẽ giấu chúng ta đi..."

"Giấu chúng ta đi á?" Draco nhướng mày. "Granger, toàn Hội đã ở trong lâu đài rồi. Mọi người đang sẵn sàng để sơ tán toàn bộ học sinh đi rồi đấy."

"Cái gì? Em tưởng anh đến đây để lấy răng nanh Tử Xà để phá hủy chiếc cúp chứ!"

"Anh làm thế rồi mà. Và đã thành công rồi. Không thì tại sao áo choàng của anh lại rơi vào trạng thái này cơ chứ?" hắn nói, làm cô bật ra một tiếng cười bớt đau đớn hơn. Nhưng nụ cười của cô tắt dần khi hắn kể lại những gì đã xảy ra trong Phòng chứa Bí mật. Cách Pettigrew sống khiến cô cảm thấy thật kinh tởm, nhưng cách Pettigrew chết khiến cô còn cảm thấy run sợ hơn. Và Hermione lại có một nỗi lo khác.

"Cây đũa phép. Pettigrew đã tước vũ khí của anh. Điều đó có nghĩa là ông ta đã chết với tư cách là chủ nhân của Cây đũa Cơm nguội sao?"

Draco rút nó từ trong túi ra, xem xét kỹ lưỡng. "Anh không nghĩ vậy. Anh đã lấy lại nó trước khi ông ta chết. Cảm giác vẫn vậy, khi sử dụng nó, cầm nó. Anh nghĩ nó đã trở lại trong tầm kiểm soát của anh rồi."

"Về phần Snape..." Hermione cau mày. "Lão đã biết về Phòng chứa Bí mật trong tâm trí em bằng Chiết tâm Trí thuật. Lão hoàn toàn có thể đánh úp hai người. Đúng là một kỳ tích khi cả hai người vẫn còn sống sót đấy."

Nhưng cô không tin đó là may mắn, và cô có thể thấy rằng Draco cũng nghĩ như vậy.

"Snape hẳn đã muốn thứ gì đó từ bọn anh," Draco nói.

"Đúng vậy, nhưng lão có thể muốn gì mà không thể chiếm đoạt nó với Lời nguyền Độc đoán hoặc Chiết tâm Trí thuật cơ chứ? Nếu lão muốn gửi một thông điệp tới Hội từ Voldemort, lão đã có thể làm bất động anh để chuyển đi thông điệp đó mà."

Khi họ đứng dậy, Draco nheo mắt suy nghĩ. "Lão đã bắt đầu triệu hồi một cái gì đó khi Potter tấn công lão bằng Bùa choáng. Một làn sương sáng. Nó khiến anh nhớ đến bàn tay của Pettigrew – sau khi nó tan rã ấy."

"Có lẽ đó là Bùa Ủy quyền," Hermione chậm rãi nói. "Tất nhiên, đó là phép thuật cực kỳ cao cấp, nhưng Snape có thể đang cố gắng điều khiển phép thuật của Voldemort. Có lẽ nó có liên quan gì đó đến Cây đũa Cơm nguội chăng?"

Draco hất đầu ra phía cửa. "Dù thế nào đi nào, thì Potter cũng sẽ đến đây sớm với lão thôi."

Hermione bước nhanh đến ngưỡng cửa và nhìn xuống hành lang. Severus Snape, bị trói và bất động, đang trôi về phía họ ở đầu đũa phép của Harry.

"Hermione," Harry hét lên, chạy nhanh hơn về phía trước. Chẳng bao lâu sau, cô ôm chầm lấy cậu, trong khi Draco đảm nhận công việc đưa Snape đến văn phòng Hiệu trưởng.

Khi họ lên lầu và Hermione đã trấn an Harry rằng cô không sao cả, họ trói Snape vào một chiếc ghế. Hermione lấy cây đũa phép của lão và thử một vài phép thuật đơn giản. Hài lòng rằng nó sẽ hoạt động tốt, cô nói, "Còn Bellatrix thì sao? Mụ ta biết mật khẩu để vào tòa tháp. Mụ sẽ đến tháp Gryffindor để cố gắng tìm bồ đấy, Harry."

Harry lắc đầu. "Mụ không còn ở trong lâu đài nữa. Mình đã nhìn thấy. Hắn đã triệu tập chúng, và dường như mụ không dám bỏ qua một mệnh lệnh trực tiếp. Mụ đã tham gia cùng với đám Tử thần Thực tử còn lại ở rìa của các bùa chú phòng thủ của Giáo sư Flitwick. Anh em nhà Carrow cũng vậy."

Hermione di chuyển đến cửa sổ, Draco và Harry ở ngay sau cô. Họ đứng trong im lặng một lúc, nhìn ra màn đêm đen kịt, nhìn ra một biển ánh sáng từ đũa thần tích tụ ở mặt đất. Hồ nước, ranh giới của khu rừng, nhà kính – tất cả đều tràn ngập kẻ thù, cứ mỗi phút lại xuất hiện nhiều hơn. Mọi lực lượng của Voldemort cuối cùng cũng đã đến, để kết thúc trận chiến này.

"Đi nào," Harry nói. "Chúng ta cần tập hợp trở lại với Hội."

Nhưng trước khi họ có thể di chuyển, một giọng nói vang lên khắp căn phòng và các đại sảnh của lâu đài. Hermione chưa bao giờ được nghe thấy trước đây, nhưng cô biết ngay ai đây là giọng nói của kẻ nào. Giọng nói trầm và lạnh lẽo, lấp đầy từng kẽ nứt trên các phiến đá của Hogwarts.

"Ta biết các ngươi đang chuẩn bị chiến đấu," xa xa, tiếng hét kinh hãi vang vọng lên. "Những nỗ lực của các ngươi là vô ích. Các ngươi không thể chống lại ta. Ta không muốn giết các ngươi. Ta rất kính trọng các giáo viên của trường Hogwarts. Ta không muốn dòng máu ma thuật bị tổn thương."

Hermione nắm lấy tay Draco; mạnh đến mức khiến tay họ đau đớn. Giọng nói của Voldemort tạm dừng. Gã dường như biết ảnh hưởng mà bài phát biểu của gã phải có. "Trong các bức tường của tòa lâu đài," cuối cùng gã tiếp tục. "Các ngươi đang chứa chấp một kẻ chạy trốn có ý định phá hủy Thế giới Phù thủy như chúng ta đã biết. Ta đã cố gắng trong nhiều năm dài để ngăn chặn sự kết thúc này và bảo tồn xã hội của chúng ta. Bây giờ cơ hội để giải cứu Thế giới Phù thủy nước Anh nằm ở các ngươi. Giao cho ta Harry Potter và không ai sẽ mất mạng một cách vô nghĩa nữa. Giao cho ta Harry Potter, và ta sẽ không động đến trường học nữa. Giao cho ta Harry Potter, và các ngươi sẽ nhận được phần thưởng. Các ngươi có nửa giờ."

.

"Những người khác có lẽ sẽ ở trong Đại Sảnh Đường," Harry nói với Hermione khi họ vội vã đi xuống một lối đi bí mật sẽ đưa họ đến Cầu thang Lớn. "Giáo sư McGonagall sẽ giải thích về việc sơ tán cho tất cả những ai chưa đủ tuổi, và cách đám trẻ có thể đưa gia đình vào Hogwarts để chiến đấu, nếu muốn."

"Bằng cách nào vậy?" Hermione thở hổn hển.

"Bọn mình đã mở một lối đi thứ hai từ Phòng Yêu cầu vào quán Cái Đầu Heo. Họ có thể Độn thổ vào làng Hogsmeade, sau đó có thể đi qua bằng đường đó."

"Potter, chạy chậm lại chút đi, được không?" Draco nói lớn. Hermione đang nắm chặt một vết khâu ở bên hông, và cô rõ ràng là đang run rẩy.

"Không sao đâu," Hermione trấn an.

"Không sao cái gì mà không sao, em vừa bị..." Draco cảm thấy một cơn giận dữ cuộn trào trong bụng, sau khi biết Bellatrix đã khiến cô phải trải qua những gì. "Dừng lại, cả hai người. Dù sao thì chúng ta cũng cần phải quyết định xem nên làm gì với con rắn nữa."

Họ dừng lại ở gần lối ra vào Cầu thang Lớn, được che bởi một tấm thảm. "Có gì để quyết định?" Harry sốt ruột nói. "Bây giờ hắn sẽ luôn giữ Nagini bên mình. Và chúng ta không thể tiếp cận được cả hai hắn lẫn Nagini trong khi hắn có cả đám Tử thần Thực tử và Bộ cùng mọi thứ xấu xa khác luôn tụ tập xung quanh như vậy. Cách duy nhất là tiến hành một cuộc chiến đủ mạnh để tất cả lực lượng của hắn bị dụ đến lâu đài. Sau đó, chúng ta có thể chuồn ra ngoài để tìm thấy hắn và con rắn."

"Chuồn ra ngoài để tìm hắn á?" Draco nói. "Thế thì chúng ta có lợi thế quái nào để chiến đấu trong bí mật với hắn cơ chứ?"

"Cụ Dumbledore nói..."

"Quên những gì Dumbledore đã nói đi. Chúng ta nên nói với mọi người trong Hội rằng con rắn phải bị giết. Cậu muốn nói không với hàng trăm người khác đang cố gắng giúp đỡ chúng ta sao?"

Hermione trầm ngâm suy nghĩ. "Draco nói đúng, Harry. Voldemort biết rằng chúng ta đang săn lùng các Trường Sinh Linh Giá. Chúng ta đã làm việc trong bí mật để hắn không cung cấp cho chúng sự bảo vệ bổ sung nào, nhưng Nagini là Trường Sinh Linh Giá duy nhất còn sót lại."

"Đó không phải là lý do duy nhất để giữ bí mật," Harry nói. "Điều gì sẽ xảy ra khi mọi người trên thế giới biết Trường Sinh Linh Giá là gì? Ai có thể nói rằng sẽ không có hàng chục tên Voldemort nữa đứng xếp hàng để chia cắt linh hồn của họ đây?"

Draco thở dài. "Potter. Sau tất cả những gì ba người được học ở trường, cậu không thể đứng đó và giả vờ như cậu không biết làm thế nào để nói một nửa sự thật. Chúng ta sẽ chỉ cần cho họ biết Nagini là nguồn sức mạnh quan trọng đối với Voldemort. Chúng ta chỉ cần nói rằng điều quan trọng là ai đó phải giết chết nó. Chúng ta không cần phải nói từ 'Trường Sinh Linh Giá' đâu."

Tay của Harry chạm vào chiếc túi da của mình. "Tôi không biết nữa. Tôi vẫn không thích nó. Tất cả những ai cố gắng tấn công Nagini đều sẽ liều mạng để đến gần Voldemort. Và đây..." cậu rút một chiếc hộp gỗ từ trong túi ra, bên trong là những chiếc răng nanh Tử Xà. "...có thể là cách duy nhất để chúng ta giết được con rắn."

Draco cắn lưỡi. Thật không may, đây là một rào cản lớn. Nếu họ có cả một kho vũ khí do yêu tinh chế tạo có thể hấp thụ nọc độc của Tử Xà thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn đôi chút. Nhưng đúng là nếu để toàn Hội ném mình vào một Trường Sinh Linh Giá không thể bị giết bằng cách thông thường thì sẽ là một hành động ngu ngốc.

"Chà, dù sao thì, tôi sẽ giữ nó," Draco nói, nhấc chiếc hộp ra khỏi tay Harry và cất nó vào trong áo choàng của chính mình. "Cậu luôn có thể mở lại Phòng chứa và lấy một chiếc răng nanh khác, Potter. Nhưng nếu chúng ta bị tách ra, thì không ai ở đây biết nói Xà khẩu cả."

Trước khi Harry có thể trả lời, hàng trăm giọng nói đã vang lên sau tấm thảm. Draco nhìn ra Cầu thang Lớn và thấy Giáo sư Slughorn, Sinistra, và Trelawney dẫn đầu các nhóm học sinh có vẻ ngoài kinh hãi tiến lên tầng bảy. "Cuộc sơ tán đã bắt đầu rồi," Draco nói.

"Vậy là họ sẽ thành lập nhóm để chiến đấu," Harry nói. "Nhanh lên."

Harry chui qua tấm thảm, nhưng Draco thấy mình đang do dự, tay hắn đặt trên mép miếng vải cổ mềm mại. Sau một năm ở ẩn, ý nghĩ về việc bước vào Hogwarts với tư cách là chính mình, không phải dưới tấm Áo choàng, Bùa Ẩn hay bị che giấu bởi Thuốc Đa dịch, có cảm giác thật kỳ lạ. Goyle, Blaise, Theo, và Millicent có thể đang ở ngoài đó ngay bây giờ, chuẩn bị để được sơ tán.

Chắc chắn bạn bè của hắn sẽ sớm biết rằng hắn vẫn còn sống. Tương tự, những học sinh Slytherin nhỏ tuổi hơn thường cười bởi những câu đùa của hắn trong Phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, những người đã cổ vũ hắn trên sân Quidditch, cũng sẽ biết. Tương tự, mỗi học sinh Nhà Gryffindor – cùng một số lượng đáng kể các học sinh Nhà Ravenclaw và Nhà Hufflepuff – những người ghét cậu bé mà hắn đã từng, cũng sẽ biết.

Và? thì thầm một giọng nhỏ trong tâm trí Draco. Lững thững dưới bóng của tấm thảm, hắn thấy các cơ của mình đang thả lỏng, và hắn đang đứng thẳng người lên. Sao hắn lại phải chứng minh điều gì cho bất kỳ ai trong số những người đó cơ chứ?

Draco cảm thấy một điều gì đó bất ngờ, một điều gì đó tuyệt vời lan tỏa khắp hắn. Niềm kiêu hãnh trước đây của hắn đã trở lại. Nó làm dịu đi các khía cạnh phòng thủ của hắn. Nó khiến hắn nâng cằm mình lên, và hắn cảm thấy sự tự tin của thời thơ ấu khuấy động trong hắn như mặt nước của mùa xuân.

Hắn và Hermione đã nói về chuyện này vào mấy tháng trước, vào cái đêm mà hắn đã giật chiếc vương miện khỏi đầu cô. Hắn sẽ không bao giờ có thể trở thành một người hoàn toàn mới. Hắn sẽ không bao giờ có thể bỏ lại toàn bộ bản thân mình phía sau. Và hơn thế nữa, Draco nhận ra, hắn không còn muốn như vậy nữa. Hắn đã đưa ra lời xin lỗi của mình. Hắn không còn mắc nợ điều gì nữa.

Hắn thấy cảm giác tội lỗi và hối hận cuối cùng đã rời xa hắn, bị lột ra như một tấm da rắn.

Draco bước ra từ lối đi mờ ảo trong ánh sáng rực rỡ của Cầu thang Lớn. Đứng bên cạnh Harry và Hermione, hắn nhìn thấy những học sinh trên cầu thang đang di chuyển dừng lại để chỉ vào ba người bọn họ, những tiếng xì xào bàn tán ngày càng rõ ràng hơn.

Draco liếc nhìn Hermione và luồn tay mình vào tay cô. Tất cả những người này đều nhìn thấy nơi hắn đang đứng. Họ cũng đã có thể biết lý do rồi.

Một nụ cười nhỏ nở trên môi cô. Sau đó, họ cùng nhau sải bước xuống các bậc thang, về phía Đại Sảnh Đường.

.

Họ bắt gặp hầu hết các thành viên của Hội ở Sảnh vào. Khi nhìn thấy Hermione, có những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên. Một nửa thành viên của gia đình Weasley lao về phía cô, và Draco lùi về phía sau khi cô loạng choạng dưới sức nặng từ những cái ôm của họ.

Draco nhìn lướt qua Sảnh vào, hy vọng có thể nhìn thấy mẹ mình, nhưng không có dấu hiệu của Narcissa. Bà không ở trong Đại Sảnh Đường, nơi có bốn chiếc bàn dài trống không.

"Tìm mẹ à?" Tonks nói, đi về phía hắn.

Hắn gật đầu. "Bà ấy có ở đây khi nãy không?"

"Có. Nhưng không nán lại lâu. Bà ấy hỏi chị xem em đang ở đâu, và khi chị rằng chị không biết, bà ấy đã chạy lên lầu tìm em một lần nữa rồi."

Draco gật đầu, dán mắt lên cầu thang. Lâu đài, ít nhất là bây giờ, đã an toàn. Ít nhất thì bà ấy không đi ra ngoài sân.

"Mọi người," giọng của Kingsley vang lên khắp Hội, sau khi ông cuối cùng cũng tách khỏi Hermione. Mặt cô lúc này đỏ bừng, mái tóc xơ xác vì ma sát từ những cái ôm.

"Những người mới đến," Kingsley nói. "Chúng tôi đã chia lực lượng của mình thành bốn nhóm. Một nhóm đang canh giữ các tháp và trận địa, phòng thủ trên không. Một nhóm khác đang giúp các gia tinh chuẩn bị vật tư, bất cứ thứ gì chúng ta có thể sử dụng bên trong lâu đài làm vũ khí. Nhóm thứ ba đã vào căn cứ để thiết lập một đội bảo vệ bên ngoài, và nhóm thứ tư đã đi cùng Fred và George để đóng và củng cố bất kỳ lối đi nào vào lâu đài."

"Bốn người chúng ta," Ron nói với Harry, Draco và Hermione. "Phải đi lên Tháp Thiên văn. Thầy Remus đã đưa một nhóm lên trên đó rồi. Đi nào."

Họ để phần còn lại của Hội tự phân chia nhau và chạy qua các hành lang. Harry cho Ron biết tình trạng của Trường Sinh Linh Giá, nhưng Draco không nghe. Hắn đang xem xét tất cả những gì họ đang chạy qua. Những người được vẽ trong các bức chân dung đang di chuyển náo nhiệt, lao từ đầu này sang đầu kia của trường Hogwarts, truyền tai nhau những thông tin. Những con ma đang quay cuồng, trò chuyện, nói khẩn cấp về những gì họ có thể làm để hỗ trợ. Và xung quanh họ, những bộ áo giáp đang bừng lên sức sống và diễu hành xuống các hành lang, kêu lên những thông điệp bảo vệ lâu đài.

Khi lên đến các tầng trên, họ suýt va vào một cái vạc khổng lồ chứa đầy nước đang sủi bọt. "Harry Potter, thưa ngài!" một giọng nói vui sướng phát ra từ đằng sau nó, và Dobby thò đầu ra. Hành lang giờ đang chật ních những gia tinh của Hogwarts, sau khi chúng đã lấy sạch mọi thứ trong nhà bếp và các tủ đựng đồ đạc. Những chiếc bình tẩy rửa và khử độc dược bay lơ lửng trên đầu các gia tinh, hết vạc nước sôi này đến vạc nước sôi khác vội vã di chuyển ra các thành lũy.

Họ leo lên Tháp Thiên văn. Không khí vang lên những tiếng bước chân và những giọng nói kinh hãi, sợ sệt phía trên. Draco cảm thấy xung quanh họ có một luồng điện căng thẳng.

Cuối cùng, họ đã lên được đỉnh tháp. Màn đêm thật mát mẻ với một cơn gió lạnh lùa qua áo choàng của Draco. Hàng chục người được đứng xung quanh Tháp Thiên văn. Draco không thể không nhìn lại vị trí mà hắn đã dồn Dumbledore vào chân tường năm ngoái, vị trí mà cái xác đã được Biến hình của hắn nằm bất động.

Sau đó, những người mặc áo choàng quay lại để nhìn những người mới đến. Khoảng một nửa là các học sinh. Một tiếng hét lớn vang lên từ một nhóm các học sinh Nhà Gryffindor – Seamus Finnigan, Parvati Patil, Lavender Brown – cùng Luna đã tạo ra một làn sóng vui vẻ từ nơi cô ấy đang đứng giữa một nhóm học sinh Ravenclaw và Hufflepuff.

Nhưng mắt Draco đang dán chặt vào thành lũy ở phía đông của tòa tháp, nơi Pansy đang đứng. Bên cạnh cô ấy là Gregory Goyle.

Draco dừng lại giữa chừng. Hắn đã cho rằng tất cả bạn bè của hắn sẽ đi sơ tán ngay lập tức. Tuy nhiên, Goyle vẫn đứng đó. Từ vẻ không ngạc nhiên trên khuôn mặt, Draco biết rằng Pansy hẳn đã nói với nó mọi chuyện rồi.

Draco liếc nhìn Hermione, người có vẻ như vừa giật mình. Nhưng cô tạo ra một cử động nhỏ, thúc giục hắn đi về phía những Slytherin khác.

Draco tự trấn an bản thân và tiếp cận những người bạn của mình. "Goyle," hắn nói, đưa tay ra.

Sau một lúc, Goyle cười và nắm lấy tay hắn. Nó thậm chí đã cao hơn và to hơn, giờ đã hơn Draco nửa cái đầu.

"Mày đang làm gì ở đây vậy?" Draco nói khẽ khi buông tay. "Nhỡ cha mày đang ở ngoài đó thì sao?"

Goyle lắc đầu. "Không. Ông ấy vẫn ở Bệnh viện thánh Mungo. Và tao nghĩ ông ấy sẽ rất vui nếu lúc ông ấy xuất hiện thì mọi chuyện đã kết thúc. Tao và Pansy, bọn tao đã chán ngấy cái chuyện này vào cuối kỳ đầu tiên rồi."

"Thế á?" Draco do dự. "Tao vừa gặp Crabbe khi nãy đấy."

Goyle khẽ than thở một tiếng rồi quay ra nhìn xuống chiến trường. "Nó điên rồi, sau những gì đã xảy ra với cha nó ở Azkaban. Sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ Millicent. Nó bắt đầu gọi Blaise và Theo là những kẻ phản bội huyết thống, chỉ vì Blaise không chịu bảo mẹ nó nhận Dấu ấn và Theo không nguyền rủa đứa năm hai bị phạt."

"Theo và Blaise đã di tản rồi sao?"

"Chúng nó đang ở trong Phòng Yêu cầu," Pansy nói, đang dựa vào thành lũy, cây đũa phép được giữ chặt trong tay đến nỗi các khớp ngón tay của cô ấy dường như đang phát sáng dưới ánh sao. "Blaise nói rằng nó và mẹ đang nghĩ đến việc rời khỏi đất nước. Rõ ràng là họ có một căn nhà ở Hoa Kỳ, Nigeria và Hy Lạp mà không ai khác biết đến. Được trả bằng tiền mặt. Vì vậy, nếu tất cả những điều này..." cô ấy chỉ tay vào sân trường Hogwarts. "...có vẻ như sẽ sụp đổ, nó nói rằng tất cả chúng ta có thể cùng nhau đi trốn. Một lời đề nghị ổn phết đấy nhỉ?"

Draco không thể không cười, rút ​​Cây đũa Cơm nguội từ trong túi ra. "Ba ngôi nhà bí mật đã sẵn sàng cho việc sơ tán. Chưa bao giờ nghe thấy điều gì ít ngạc nhiên hơn về gia đình Zabini đấy."

Goyle và Pansy đều bật cười, còn Draco thì đứng dựa vào thành lũy bên cạnh những người bạn của mình. Nụ cười của họ không kéo dài. Biển ánh sáng của cây đũa phép bên ngoài bùa chú của Flitwick đã biến thành một đại dương, bao vây lâu đài. Draco liếc sang và thấy Hermione, Harry và Ron đang lấp đầy khoảng trống bên trái hắn. Hắn đứng trong một vòng tròn của các học sinh đang quay mặt ra ngoài, việc họ thuộc Nhà nào lúc này chẳng còn quan trọng nữa.

Những tiếng xì xào cuối cùng nhỏ dần. Có điều gì đó đang xảy ra ở gần cổng Hogwarts. Ánh sáng ngày càng mạnh, lan rộng, chuyển sang màu tím đậm.

Sau đó, có một tiếng crack lớn vang lên như một tiếng sấm. Bùa chú của Flitwick đã bị phá vỡ. Địch đang tràn về phía trước.

"Sẵn sàng chưa, mọi người?" Remus nói lớn. "Ngắm các bùa chú của mình lên thật cao! Làm đi!"

Hàng chục cây đũa phép nhắm vào màn đêm, và một chùm pháo hoa chứa đựng các phép thuật được bắn ra từ đỉnh tháp. Xung quanh toàn bộ lâu đài, Draco có thể thấy điều tương tự đang xảy ra, được làm theo hiệu lệnh của họ. Các tia chớp nổ tung trên các thành lũy giống như hàng trăm chiếc máy quay đang liên tục nháy sáng, và tiếng động của những vụ nổ rùng mình vang lên từ các vị trí tiếp xúc của chúng trong khu đất.

Lúc đầu Draco nghĩ rằng những cú nổ boom đều là do phép thuật. Sau đó, hắn nhìn thấy những bóng người cao chót vót ở rìa khu đất. Tóc gáy hắn liền dựng lên. Những người khổng lồ, khoảng một chục tên hoặc hơn, cao đến hai mươi lăm ​​feet, đang chầm chậm di chuyển qua hồ.

"Winky," Tonks nói từ đâu đó phía sau Draco. "Nói với Kingsley rằng chúng ta đã trông thấy đến mười bốn tên khổng lồ. Mỗi tên sẽ cần một nhóm chuyên dụng đấy."

"Ngay lập tức, thưa cô," Winky nói, và với một tiếng crack, con gia tinh đã biến mất.

"Chổi!" ai đó hét lên – là Dean Thomas, Draco nghĩ – và mọi cái đầu đều hướng lên trên. Có những kẻ đang bay lượn phía trên, tuôn ra từ mặt trăng như mưa đen, những câu thần chú được phóng ra từ đũa phép của chúng.

Một loạt các Bùa Khiên hiện lên, bao gồm cả hai rào cản được tạo ra bởi một cặp phù thủy có vẻ ngoài lớn tuổi mà Draco không nhận ra. Hầu hết các đòn tấn công đều hướng vào các tấm khiên và bị phóng ngược trở lại, làm chao đảo những kẻ đang bay. Nhưng một số phép thuật đã xuyên được qua, khiến mọi người trên tháp phải cúi xuống phía sau các thành lũy để ẩn nấp.

"Phản công," giọng Tonks cất lên. "Ngay bây giờ!"

Họ đứng dậy trở lại, nhắm vào màn đêm. Những phép thuật mà Draco bắn ra từ Cây đũa Cơm nguội có sức mạnh ngang với bất kỳ phép thuật nào mà hắn từng thi triển trong các cuộc đấu tay đôi, nhưng việc nhắm trúng mục tiêu gần như là không thể. Draco không chắc những kẻ tấn công đang bay loại chổi nào, nhưng từ những cứ quay vòng mà chúng đang thực hiện, đây không phải là những cây chổi gia đình có từ bao đời nay. Chúng đã được lựa chọn thủ công để tấn công từ trên không.

Một làn sóng tấn công khác. Khi tất cả lùi lại phía sau thành lũy, Draco tóm lấy khuỷu tay Hermione. "Hermione! Potter, Weasley! Chúng ta phải trở lại bên trong lâu đài ngay."

"Cái gì?" Ron nói, có vẻ phẫn nộ. "Nhưng..."

Draco giơ Cây đũa Cơm nguội lên. "Chúng ta cần phải kiểm soát cây đũa phép, nếu Potter định sử dụng nó để chống lại Voldemort. Chúng ta không thể mạo hiểm mất quyền sở hữu nó trong một cuộc tấn công chớp nhoáng được."

"Và chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng để tấn công Nagini," Harry nói. "Mình có thể thấy hắn đang di chuyển," cậu đang nhìn chằm chằm vào phía xa, ánh sáng của những phép thuật đan chéo vào tròng kính của cậu. Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại một lúc trước khi cậu trở lại với chính mình. "Hắn đang băng qua khu đất. Hắn và Nagini – chúng không theo sau những người còn lại trong đội quân của chúng."

Nhìn xuống khu đất, cố gắng nghĩ xem họ sẽ vượt qua trận hỗn chiến như thế nào, Draco nảy ra một ý tưởng. "Potter. Phòng Yêu cầu. Khi cậu thấy nơi hắn đến, chúng ta có thể mở một lối đi ngay gần con rắn..."

"Rồi chúng ta sẽ kéo con rắn qua!" Ron nói. "Hoặc chỉ cần vươn chiếc răng nanh ra và..." cậu vung đũa phép của mình ra, phóng Bùa Choáng vào trong màn đêm.

Họ đã bắt đầu phóng tới lối ra khi Remus hét lên. "Các học sinh, hãy quay trở lại lâu đài và tấn công qua cửa sổ! Và bốn đứa..." ông ấy chạy về phía họ, làm chệch hướng một câu thần chú bằng một cú vung tay như thể đang cầm một cây gậy để đánh bật đi trái Bludger. "Ta cần bốn đứa gửi một tin nhắn đến Kingsley, chứ không phải thông qua các bức chân dung. Tin nhắn có thể sẽ bị nhầm lẫn. Với quá nhiều những kẻ đang bay lượn này, có vẻ như chúng đang cố gắng xâm nhập vào tòa lâu đài thông qua các lối vào trên không. Chúng ta cần tăng gấp ba lần lực lượng canh gác ở đây, và với các thành viên có kinh nghiệm, không phải là học sinh. Hiểu chưa?"

Họ chỉ kịp gật đầu. Và sau đó, cả bốn người đã bị các học sinh khác cuốn ngược lại, lao qua lối vào để trở lại tòa lâu đài. Hàng chục những người lớn tuổi hơn vây quanh lối vào, dùng phép Biến hình để phong tỏa lối vào. Draco quay đầu nhìn lại khi cánh cửa gỗ cố định vào đúng vị trí, làm các vì sao biến mất sau lưng hắn.

.

Hermione liếc qua mọi cửa sổ mà họ chạy qua. Có vẻ như một trong những công trình kiến ​​trúc ở sân dưới đã bốc cháy, khói đen cuồn cuộn bốc lên như những mảnh vải dài hàng trăm mét. "Chúng ta có biết nơi đóng quân của Kingsley không?" cô thở hổn hển.

"Có," Ron đáp. "Ông ấy đã thành lập một đội gồm các cựu Thần sáng ở Sảnh vào. Họ đã rào chắn tất cả các cửa sổ ở tầng trệt."

Nhìn chung, tình trạng của hành lang khiến Hermione có phần yên tâm. Trái ngược với sự hỗn loạn bên ngoài, bên trong lâu đài vẫn giữ được sự trật tự nghiêm ngặt. Mỗi cửa sổ có một hoặc nhiều chiến binh đang phóng phép thuật vào lực lượng xâm lấn của đám Tử thần Thực tử và Bộ. Có thể nhìn thấy các nhóm đã được tập hợp chặt chẽ đang chạy trên các hành lang, về phía các khu vực phải hứng chịu các cuộc tấn công nặng nề hơn từ bên ngoài.

Trong khi họ phóng trở lại cầu thang lớn, Hermione nhẩm lại kế hoạch tiêu diệt Nagini trong tâm trí cô. Nó có thể thành công, nếu họ có thể tận dụng được lúc Voldemort sơ sẩy. Nhưng rủi ro về việc vô tình để cho Voldemort vào Phòng Yêu cầu là một điều đáng sợ. Họ có thể làm được không? Họ có thể đánh lạc hướng Voldemort trong một khoảnh khắc quan trọng trong khi mở một lối đi để cướp Nagini từ phía sau không? Cô cho rằng tất cả phụ thuộc vào nơi Voldemort và con rắn sẽ đến...

Họ lao xuống hành lang tầng một, đi ngang qua Fred và George đang tụ tập một nhóm nhỏ xung quanh bức tượng Gregory Mùi hôi. Lối đi phía sau mở toang, phát sáng với những bùa chú trông rất nguy hiểm, trong khi những người khác trong nhóm có thể bị tấn công vật lý bởi gạch và đá.

"Mọi thứ ổn chứ, bốn đứa?" George nói khi họ lao qua.

"Bọn em phải tìm ông Kingsley," Ron nói.

"Vẫn đang ở cửa trước, vừa gặp ông ấy một phút trước thôi," Fred nói theo sau họ. Âm thanh của một vụ nổ vang lên qua các cửa sổ đang mở, và tất cả mọi người trong hành lang liền chạy trốn để tìm chỗ ẩn nấp sau các bức tường, trước khi quay trở lại vị trí của mình.

Hermione chạy vào một góc theo sau những người khác, và họ xuất hiện ở đầu cầu thang dẫn tới Sảnh vào. Dáng hình oai vệ của Kingsley đang ở cửa trước, hai bên là rất nhiều phù thủy có vẻ ngoài cứng cỏi khác. Đằng sau họ là hai chục gia tinh, hai tay dang rộng, sẵn sàng thực hiện những câu thần chú mà không cần dùng tới đũa phép. Những tiếng nổ bang và tiếng thud vang lên cánh cửa khi lực lượng của Tử thần Thực tử cố gắng đột nhập vào trong.

Họ lao xuống các bậc thang. "Ông Kingsley!" Harry hét lên khi họ đến nơi.

Nhưng khi các Thần sáng và những gia tinh quay khỏi cửa, họ không nhìn Harry, Hermione, Draco, hay Ron. Ánh mắt kinh hoàng của họ dán chặt vào lối đi bên cầu thang. Hermione cùng với những người khác cúi xuống vừa kịp lúc để được đảm bảo an toàn. Rất nhiều Tử thần Thực tử mặc áo choàng và đeo mặt nạ tràn ra khỏi các lối đi, dùng phép thuật tấn công những Thần sáng đang bảo vệ ở cửa trước. Hermione, che đầu mình lại khi chui xuống phía sau lan can bằng đá cẩm thạch, cảm thấy một mảnh đá vừa nổ văng ngay sau cổ tay cô, để lại một vết máu ở ngay đó.

"Xâm phạm!" Kingsley gầm lên. Một đội ngũ các Thần sáng và gia tinh khác tràn ra khỏi Đại Sảnh Đường, và khi các phép thuật bắt đầu va chạm vào nhau, Hermione nhận ra rằng cô đã bị tách khỏi Harry, Ron và Draco. Bọn họ đã lao về phía trước để ẩn nấp vào Đại Sảnh Đường, trong khi cô đã bị kẹt lại ở phía sau.

Cô phóng một cái nhìn hoang dã lên cầu thang rộng lớn. Nó vẫn còn trống, và họ cần quân tiếp viện.

Cô tung mình lên các bậc thang, chạy nhanh ra khỏi cuộc chiến. Chỉ khi đến được một địa điểm an toàn và giấu mình sau một bức tượng, cô mới liếc nhìn lại, nghĩ, Làm thế nào? Làm thế nào mà đám Tử thần Thực tử vào được bên trong?

Nhưng câu trả lời đã đến với cô ngay lập tức khi cô nhìn thấy chiếc áo choàng của một tên Tử thần Thực tử đang kéo lê trên những phiến đá, để lại một vệt nước loang lổ ẩm ướt phía sau. Quân địch đã vào đây thông qua hồ nước dẫn tới Phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin. Đó là cách mà họ đã trốn khỏi Hogwarts vào mùa hè năm ngoái.

Hermione nghiến răng và lách qua cánh cửa lớn ở cuối cầu thang, trở lại hành lang tầng một. Cô chỉ đũa phép vào cổ họng mình, khuếch đại giọng nói của bản thân và hét lên. "Mọi người!"

Từ bên dưới hành lang, những người chiến đấu ở cửa sổ nhìn lên.

"Có một lỗ hổng trong ngục tối. Chúng đã đến được Sảnh vào rồi!" Hermione chỉ ngón tay về phía dưới. "Chúng ta phải giữ được cửa trước!"

Tốc độ của phản ứng thật đáng kinh ngạc. Mọi người trong tầm mắt đều chạy nhanh về phía cô. Hermione úp người vào tường khi hàng loạt chiến binh chạy vụt qua, những cây đũa phép vươn ra. Giáo sư McGonagall đã lao ra khỏi lớp học Biến hình gần đó, hàng chục con sư tử trưởng thành đang lao vào hành lang trước đầu đũa phép của bà ấy. Hermione có thể nhìn ra rằng những con sư tử đó đã từng là bàn làm việc; bởi những chiếc móng vuốt của chúng được làm từ gỗ sồi có hình vẽ trên tường.

"Đi cùng không, Hermione?" Fred nói với một nụ cười khi anh ấy đi qua, ánh sáng của trận chiến phản chiếu trong mắt anh ấy. "Anh không dám hứa là anh sẽ để lại bất kỳ tên Tử thần Thực tử nào cho em xử lý đâu đấy."

"Của anh hết đấy," Hermione thở hổn hển. "Em cần thêm quân tiếp viện. Các tòa tháp cũng đang bị tấn công."

"Đừng đi qua lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám," George nói, chạy lùi về phía sau để nói chuyện với cô. "Trần ở đó sập rồi. Thay vào đó, hãy đi qua hành lang gần văn phòng của Filch ấy."

Hermione gật đầu cảm ơn và phóng nhanh qua lâu đài, đưa hết nhóm này đến nhóm khác hướng tới Sảnh vào hoặc lên các tòa tháp như Remus đã yêu cầu. Ngoài cửa sổ, cảnh tượng ngày càng trở nên ảm đạm hơn. Đỉnh của Tháp Ravenclaw được bao quanh bởi một vầng sáng màu vàng với vẻ độc đoán. Một trong những người khổng lồ đã đến phía nam của lâu đài và ném những tảng đá vào tường, mỗi tảng đá đáp xuống với một cơn đại hồng thủy của những tiếng boom.

Gấp ba lính canh, gấp ba lính canh, cô nghĩ trong cơn hoảng loạn. Cô đã gửi đủ người lên tháp chưa? Cô phải quay lại với Draco, Harry và Ron. Việc đến được Phòng Yêu cầu sẽ chẳng có ích lợi gì nếu Harry không biết Voldemort có thể ở đâu, và cô không biết liệu họ có thấy cô rời khỏi Sảnh vào hay không. Họ có thể vẫn đang tìm kiếm cô ở đó.

Cô quay gót và co giò lên chạy. Nhưng đến nửa đường, cô dừng lại trong nỗi kinh hoàng. Một tiếng crash lớn vang lên ngay trên đầu cô. Những tiếng gào đã biến thành tiếng la hét.

Theo bản năng, Hermione biết rằng cửa trước đã vỡ trận. Nỗi kinh hãi tràn ngập cô. Họ phải rời khỏi đó ngay lập tức, họ phải ra khỏi Sảnh vào. Tất cả lực lượng của Tử thần Thực tử sẽ đổ dồn vào con đường duy nhất đó.

Hermione chạy vào một khúc quanh. Phía trước là nơi dẫn đến Sảnh vào – nhưng cánh cửa dẫn ra sảnh đã bị chặn lại. Cô nhìn xuống nhóm chiến binh của Hội và nhìn thấy họ. Harry, Ron và Draco đang tranh luận sôi nổi với Fred và George.

"...có thể vẫn ở dưới đó," Draco nói khi Hermione chạy nhanh về phía họ.

"Đã bảo là không phải rồi," Fred nói.

"Làm sao anh biết được cơ chứ?"

"Bởi vì con bé đang ở kia kìa," George nói, chỉ về phía Hermione.

Draco, Harry và Ron quay lại và nhìn thấy cô. "Chúng vào được rồi sao?" cô thở hổn hển khi dừng lại.

"Ừ," Harry nói. "Kingsley và những người khác đang rào chắn phía bên kia."

Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển hàng rào của họ. Những mảnh gỗ bay tứ tung. Nửa tá giọng nói hét lên, "Reparo!" và cái lỗ bị bịt kín. Nhưng Hermione có thể nghe thấy từ câu thần chú này đến câu thần chú khác xé toạc cánh cửa ở phía bên kia, cố gắng thi triển bùa chú nhanh nhất có thể trước khi Hội có thể sửa chữa lại nó.

"Chúng ta cần tập hợp lại ở đâu đó," Ron thở hổn hển. "Chúng đông quá."

Fred và George gật đầu với nhau. "Lối đi đằng sau tấm thảm của Urg Bẩn thỉu," George nói.

"Nó sẽ đưa chúng ta lên tầng sáu," Fred nói. "Hãy tạo khoảng cách giữa chúng ta và bọn chúng. Được chứ?"

"Hoàn hảo," Ron nói.

Fred gật đầu và vỗ vai Ron. "Ê," Fred hét lên, quay sang Hội. "Mọi người!"

Các thành viên của Hội đang bảo vệ các chướng ngại vật quay đầu. "Chúng ta sẽ tập hợp lại ở tầng sáu," Fred tiếp tục. "Hãy đi theo em trai tôi, Ron, nó sẽ..."

Các chướng ngại vật bị tách ra ở giữa trong một luồng ánh sáng chói mắt. Hermione nhắm mắt lại và cảm thấy cơ thể mình trở nên mất trọng lượng, bị bật lên khỏi mặt đất vang dội khi một tiếng gầm chói tai vang lên trong không khí. Cô nắm chặt đũa phép của mình bằng một tay, tay kia di chuyển về phía sau cổ, cơ thể cô gập lại theo bản năng để tự bảo vệ bản thân. Cô chờ cảm giác nóng bỏng và đau đớn, chờ đợi vụ nổ nuốt chửng lấy mình.

Khi âm thanh đó kết thúc, cô cố gắng mở mắt ra, biết rằng không có thời gian để lãng phí. Cô lê mình ra khỏi đống gạch vụn, chất lỏng nóng hổi chảy xuống một bên mặt. "Reparo!" cô gần như không nói thành tiếng, tai cô ù đi. Cô đang cố gắng di chuyển trên một đường thẳng và loạng choạng lách sang một bên. "R... Rep..."

Giọng cô biến mất. Và gần đó, cô có thể thấy Harry và Draco cùng ba chàng trai với mái đầu đỏ đang túm tụm lại trên mặt đất. Và lúc đó, cô có cảm giác như thể một bàn tay nắm chặt lấy cổ của cô.

"Không... không... không!" có ai đó đang hét lên. "Không! Fred! Không!"

"Chúng ta phải đi ngay," Draco nói lớn. "Đứng dậy, chúng ta phải chạy ngay!" hắn và Harry đã nắm lấy cánh tay của Ron và George, cố gắng kéo họ xuống hành lang bất chấp sự phản kháng của họ. Hermione cuối cùng cũng lết được về phía họ, nhưng trong giây lát cô không thể làm gì, không thể suy nghĩ được điều gì, cũng như không thể cử động. Fred nằm sõng soài trước mặt họ, gương mặt vô cảm và bất động mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Một tiếng nổ kinh hoàng khác khiến cô giật mình. Phía sau họ, Hội đang tạo ra những tấm ván, đá và những tấm khiên bằng phép thuật, cố gắng kết hợp chướng ngại vật lại với nhau, ngay cả khi phép thuật của đám Tử thần Thực tử đang lần lượt phóng vào các chướng ngại vật đó. Hermione rời mắt khỏi Fred và cố gắng kéo cánh tay của Ron. Cuối cùng cậu đã buông xuôi, bị kéo lùi lại, những âm thanh đau khổ xé toạc cậu.

Nhưng George vẫn còn đang chống trả quá nhiều. Họ hầu như không đi được thêm năm bước nữa khi anh ấy thoát ra, quay trở lại với Fred, và co ro trên cơ thể của anh trai mình. "Đi đi," anh ấy hét lên, xoay người và chỉ xuống hành lang. "ĐI ĐI!"

Một âm thanh vỡ vụn khác lại vang lên khi chướng ngại vật cuối cùng bị phá vỡ. Các đồng minh còn lại của họ lúc này đang rút lui, lao xuống hành lang, ôm chặt vết thương của mình. Hermione lờ mờ nhận ra rằng cô đang kéo Ron đi với Harry và Draco, dù mặt Ron đang đỏ gay lên, cố gắng vùng vẫy, cố gắng quay lại với hai người anh của mình. "Anh Fred!" cậu gào lên, giọng cậu đứt quãng khiến Hermione cảm thấy lồng ngực cô như muốn nổ tung theo cùng. "Anh George!"

Nhưng George có lẽ đã không còn nghe được gì nữa. Khi chướng ngại vật nổ tung trước mặt, anh ấy phóng hết câu thần chú này đến câu thần chú khác vào đám Tử thần Thực tử, quỳ gối trước cơ thể của Fred, một tay ôm chặt lấy anh trai mình như thể để bảo vệ anh ấy khỏi bị tổn thương. Điều cuối cùng Hermione nhìn thấy trước khi họ kéo Ron vào một góc là George bị một tia sáng xanh bắn trúng người, cứng đờ trong giây lát, rồi ngã xuống bên cạnh Fred. Cho đến cuối, hai người họ vẫn ở cạnh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro