NGOẠI TRUYỆN 1: NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Một mẩu chuyện nhỏ dưới góc nhìn của Harry, diễn ra giữa chương 14 và chương 15)

Harry cảm thấy rất kỳ lạ, khi được trở về nhà.

Ngay cả bây giờ, khi được đến thế giới phép thuật, nơi ma quỷ là những thứ hữu hình và hoàn toàn tồn tại, Harry vẫn cảm thấy bán tín bán nghi về chuyện những ngôi nhà bị ám. Đôi khi, vào những buổi chiều muộn, cậu sẽ viện cớ để đi lên căn phòng trẻ em, đến nơi mà đôi khi cậu có thể thề rằng, cậu cảm thấy họ đang ở đó cùng cậu. Đứng trong cái góc cạnh giường, cậu cảm thấy một sự hiện diện hiển nhiên ở nơi đó, một ánh sáng không xác định, giống như mặt trời đang chiếu xuyên qua một tấm đá mỏng. Dù Dumbledore có che giấu nhiều thứ, Harry biết ông cũng đã nói thật, khi ông nói rằng những người đã mất có thể được nhìn thấy nếu bạn cố gắng tìm kiếm họ – nếu bạn nhớ đến họ, nếu bạn cảm nhận được họ vào chính khoảnh khắc ấy, nếu bạn đứng trong góc phòng và ngẫm đi ngẫm lại tình yêu của bạn dành cho họ như một lá bùa hộ mệnh. Có lẽ có chút gì đó của cha mẹ cậu vẫn nán lại đây. Có lẽ Harry chính là người đã mang họ trở lại đây.

Vào năm thứ năm, cậu đã rất đau khổ về những gì mà mình được nghe kể về cha mình – rằng ông là một người kiêu ngạo, thậm chí là một kẻ bắt nạt. Giờ thì cậu nghĩ rằng, câu chuyện đó đã cho cậu một ý tưởng rõ ràng hơn về James Potter, để hiểu thêm về con người mà ông ấy đã chọn bỏ lại. Khi biết về lòng dũng cảm và lòng trung thành mãnh liệt của James vẫn còn tồn tại khi cái tôi của ông bị đâm thủng, khi biết rằng sự khinh thường mãnh liệt của Lily đã nhường chỗ cho tình yêu, Harry có thể tưởng tượng họ đang ở đây. Cậu nhìn thấy họ trong sảnh, cười đùa, đùa giỡn, đọc to những bức thư của Remus hoặc Sirius cho nhau nghe. Cậu thấy họ ôm cậu khi cậu còn là một đứa bé.

Đôi khi, trong phòng trẻ em, cậu sẽ lướt qua danh sách các sự kiện trong ngày hoặc trong tuần, như thể cậu đang kể lại chúng cho cha mẹ mình nghe. Cậu đã tưởng tượng ra một thế giới nơi mà cậu có thể làm một điều như vậy trong thực tế. Trong những ngày sau khi Ron bỏ đi, cậu đã đi xa đến mức cảm thấy như mình đang xin lời khuyên từ căn phòng trống. Con có nên xử lý chuyện đó theo cách khác không? Con phải làm gì bây giờ?

Căn phòng chưa từng trả lời. Chỉ là khi ở trong căn phòng này, cậu cảm thấy mình già dặn hơn, bằng một cách nào đó, được trang bị tốt hơn để đối phó với mọi thứ. Cậu cảm thấy khoảng cách mười sáu năm giữa đứa trẻ bị Voldemort tấn công ngày ấy và con người cậu bây giờ. Cậu nhận thức sâu sắc về việc cha mẹ mình cũng đã rời Hogwarts và bước ngay vào một cuộc chiến. Điều đó khiến họ có cảm giác thật cảm thấy gần gũi, bởi thực tế là họ đã phải đưa ra mọi quyết định dưới tác động của Voldemort.

Chính xác thì ý nghĩ đó không hề dễ chịu chút nào. Nó thường nhắc nhở Harry về tầm ảnh hưởng đã kéo dài qua nhiều thập kỷ của Voldemort, qua rất nhiều cuộc đời đã bị cắt ngắn. Và trong những khoảnh khắc mà Harry cảm thấy choáng ngợp trước khối lượng công việc khổng lồ của mình, cậu sẽ rời phòng trẻ và trở về phòng của mình. Cậu sẽ lấy tấm Bản đồ Đạo tặc từ dưới gối. Cậu sẽ hạ đầu đũa phép xuống bề mặt của tờ giấy da và thì thầm, "Tôi trịnh trọng thề rằng tôi đang có ý đồ xấu."

Cậu sẽ nhìn lướt qua trang giấy cho đến khi tìm thấy Ginny. Cô sẽ ở đó, ngồi trong Đại Sảnh Đường bên cạnh những người bạn của cô, hoặc bên cạnh Neville trong Phòng Sinh Hoạt Chung của nhà Gryffindor, và Harry có thể nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh cô. Cậu sẽ nhớ mái tóc đỏ ngọt ngào của cô, cách mà đôi mắt cô nheo lại khi cô cười, cách mà cô tung cú sút mạnh mẽ trên sân trong buổi tập Quidditch, và cả nụ cười táo bạo của cô.

Sau đó cậu có thể định hướng lại bản thân. Cậu có thể nhắc nhở bản thân rằng cậu, Hermione và Draco đang tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá thứ hai, rằng họ đã thành lập một trụ sở chính, rằng họ không còn phải trôi dạt như dạo trước nữa.

Tất nhiên là, Hermione và Draco không giúp cậu bớt nhớ Ginny hơn là bao.

Lúc đầu Harry đã nghĩ rằng mình đang tưởng tượng ra mọi chuyện. Cậu đã nghĩ rằng cậu đang phát điên chỉ bởi vì cho rằng chuyện đó là sự thật. Xét cho cùng, Hermione không phải là người có khuynh hướng tha thứ dễ như vậy. Cô đã mời Cormac McLaggen đến bữa tiệc của Slughorn vào năm ngoái vì cô đã rất tức giận với Ron, vì Merlin. Và đây là Draco Malfoy, người đã có ác ý với cả ba người họ trong sáu năm dài đằng đằng.

Nhưng sau đó Harry bắt đầu chú ý đến một số thứ, và một khi cậu phát hiện ra chúng, chúng dường như đang hướng tới một thứ gì đó.

Ví dụ, bất cứ khi nào Harry nhắc đến Remus và Tonks để thảo luận về nơi họ có thể trốn, Hermione sẽ trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng sau khoảng một đến hai phút, Draco sẽ nói điều gì đó như, "Thật tệ là cô không để chúng ta chết ở đó, Granger, nếu không hai người đó vẫn có thể vui vẻ giả vờ đi theo bọn Tử thần Thực tử rồi." Hoặc, "Tôi nghe nói làm việc với tư cách là Thần sáng Tập sự là một cơn ác mộng ngay cả trong thời điểm vàng, vì vậy chúng ta thực sự đã giúp đỡ Tonks đấy." Và Hermione sẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó, cô sẽ trở nên sôi nổi hơn, đóng góp vào cuộc thảo luận. Nó tinh tế đến mức Harry thậm chí không nhận ra nó trong một lúc – rằng Draco đã thản nhiên, liên tục nhắc lại rằng Hermione đã làm những gì cần phải làm, rằng cô không có lựa chọn nào khác, rằng cô không có lý do gì để cảm thấy như mình phải nhận hết mọi tội lỗi cả.

Hoặc đôi khi Hermione sẽ rơi vào vòng xoáy nghi ngờ hoặc lo lắng. Thậm chí sau sáu năm, Harry vẫn chưa thực sự có một chiến lược cụ thể để giải quyết được vấn đề này. Cậu và Ron luôn cho rằng khi cô bắt đầu phát điên vì chuyện luyện thi, thì cô chỉ đang cư xử như Hermione của mọi khi và họ sẽ phải cho cô thời gian và không gian. Đôi khi họ thường đưa mọi chuyện đi quá xa và cho rằng cô thật lố bịch và tất nhiên là cô sẽ vượt qua bài kiểm tra với số điểm cao nhất.

Nhưng những ngày này, khi Hermione bắt đầu lo lắng về những gì có thể xảy ra với Ron, hoặc Remus sẽ làm gì vào những ngày trăng tròn khi chạy trốn, hoặc về cách họ sẽ chăm sóc cho đứa con của Tonks. Tất nhiên Harry không thể nói với cô rằng cô đang cư xử lố bịch, nên cậu sẽ cảm thấy mất phương hướng. Tất cả những gì cậu có thể làm là thông cảm, và sức nặng từ sự lo lắng của chính cậu chỉ làm trầm trọng thêm vấn đề mà thôi.

Nhưng khi Hermione bắt đầu nêu lên những giả thuyết này, Draco sẽ nói điều gì đó thoải mái như, "Chà, nếu tôi đang mang thai trong hang động với một người chồng là người sói, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ trước. Cô biết đấy, biến đống lá thành chăn nệm, đại loại thế." Và hắn sẽ liếc nhìn Hermione rồi nói, "Cô sẽ làm gì?"

Và Hermione, ngạc nhiên thay, sẽ bắt đầu giải quyết vấn đề. Cô sẽ bắt đầu nói về việc cô đã thực sự đọc một cuốn sách thú vị về các phương pháp mang thai của phù thủy vào năm ngoái, và hầu hết các bùa chú liên quan đến việc giảm đau đều tương đối cơ bản. Hoặc cô sẽ nói rằng cô cho rằng nếu Remus và Tonks ở trong hang vào lúc trăng tròn, Tonks có thể lấy đi cây đũa phép của Remus và biến ra một rào cản bằng đá suốt đêm để giữ an toàn cho bản thân. Bởi vì sau tất cả, người sói có sức mạnh không tương xứng với hầu hết loài sói, và sức mạnh thể chất của họ cũng có giới hạn, theo nghiên cứu của Bellham và Duke vào năm 1968.

"Ồ, Duke," Draco nói sau khi cô đề cập đến cái tên đó. "Đó chính là gia đình đã thành lập ra Tiệm Công Tước Mật."

"Thật á?" Hermione nói, mất cảnh giác.

"Ừ, tôi nghĩ đó là một cặp anh em. Người anh trai là chuyên gia sinh vật được đánh giá cao và người em tốt nghiệp trường Hogwarts và mở một cửa hàng kẹo. Thậm chí không phải là một cửa hàng, ý tôi là ban đầu nó chỉ là một gian hàng nhỏ thảm hại. Và cả gia đình nghĩ rằng cậu em trai là một kẻ lạc lối và sẽ không bao giờ đạt được bất cứ điều gì. Dù sao thì đó cũng chỉ là một câu chuyện thôi."

"Tôi tự hỏi liệu Fred và George có lấy cảm hứng từ điều đó không," Hermione trầm ngâm nói.

Và đột nhiên họ đang nói về một điều gì đó khác hơn là khả năng bị bắt, thẩm vấn hoặc giết người của những người trong Hội. Thành thật mà nói, Harry không biết Draco làm thế nào mà có thể giải quyết được vấn đề muôn thuở của cậu được như vậy.

Những gì cậu biết là cậu sẽ thấy Hermione lén lút nhìn Draco, với một cái nhìn ẩn ý và không chắc chắn, ngày càng thường xuyên hơn. Cậu nhận ra cái nhìn đó. Đó là cái nhìn mà cậu đã cố gắng hết sức để không nhìn Ginny vào năm ngoái, khi cậu đã dành rất nhiều đêm để lo lắng về cách Ron sẽ phản ứng.

Harry tự hỏi liệu Hermione có đang lo lắng về những gì cậu có thể nghĩ không.

Tất nhiên, lúc đầu, ý tưởng này thật kỳ quái, thậm chí là không thể chấp nhận được. Dù sao thì, cậu cảm thấy như thể mình đã dành nửa cuộc đời để chờ đợi Hermione đến với Ron, để chờ cho cuộc chiến dừng lại và thời điểm đó đến.

Nhưng càng ngẫm nghĩ ý tưởng đó lâu hơn, cậu càng nhận ra, một cách ngạc nhiên, rằng cậu không quá để tâm về điều có thể xảy ra giữa hai người họ. Cậu biết không ai trong Hội sẽ đồng ý – cậu gần như có thể tưởng tượng ra tiếng lắp bắp giận dữ của bà Weasley và sự ghê tởm của Fred và George. Nhưng không ai trong số họ sẽ hiểu, phải không? Không ai trong số họ có thể biết được cảm giác cùng nhau ở trụ sở chính và tập trung vào cuộc săn lùng Trường Sinh Linh Giá, sống trong ốc đảo nhỏ bé của niềm tin trong sự hoang tưởng và tuyệt vọng ngày càng mở rộng.

Cậu tin tưởng Hermione. Theo một cách khác, nhưng không phải là không đáng kể, cậu cũng tin tưởng Draco. Cuộc sống của họ là của riêng họ. Có thể chuyện này chỉ là một phần của cuộc chiến, một cuộc tìm kiếm tuyệt vọng để được kết nối và thấu hiểu; có thể đây chỉ là chuyện diễn ra trong chốc lát; có thể không. Harry không biết lý do và cậu không cảm thấy mình cần phải làm vậy. Rốt cuộc, cậu không thể giải thích tại sao cậu lại yêu Ginny. Tất cả những gì cậu biết là niềm khao khát ngập tràn khi cậu nhìn thấy tên cô trên trang giấy. Cậu không thể giải thích tại sao, vào những buổi chiều hôm đó, cậu lại đi lên phòng trẻ em và đứng trước chiếc cũi. Tất cả những gì cậu biết là cảm giác ấm áp và nhận thức chạy qua người như một cú sốc điện. Cuộc sống của là những điều nhỏ bé như vậy. Harry muốn cảm nhận hơn là giải thích mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro