NGOẠI TRUYỆN 2: BƯỚC TIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Một mẩu chuyện nhỏ diễn ra giữa chương 16 và chương 17)

Draco đang chờ Hermione lùi lại.

Cô sẽ làm điều đó bất cứ lúc nào. Cô sẽ bất động trong vòng tay hắn, sau đó kéo thân mình ra khỏi hắn, với vẻ mặt run rẩy hoặc thậm chí là hoảng hốt, và cô sẽ nói rằng, chúng ta đang làm gì cái gì vậy, hoặc có thể là tôi đang làm gì cái gì vậy, và hắn sẽ buộc phải tự mình cân nhắc các câu hỏi. Và sau đó cô sẽ bắt đầu mô tả về những hậu quả ngắn hạn và dài hạn, có lẽ nêu lên các luận điểm như một bài luận tranh luận mà nếu được viết ra, sẽ cần tới một cuộn giấy da dài ba feet.

Tuy nhiên, vài phút trôi qua, và cô không bất động. Cô không nói gì, và Draco cũng vậy. Hắn không chắc mình đã bao giờ ít quan tâm đến việc nói chuyện như thế chưa.

Họ ngập ngừng di chuyển từ phòng ăn vào thư viện và ngồi phịch xuống chiếc ghế màu bạc màu trong góc, nơi họ đã dành thời gian nghiên cứu rất nhiều. Họ quấn lấy nhau trong khi mặt trời mùa đông đang chiếu rọi qua cửa sổ. Cô cắn chặt môi dưới của hắn, và hắn thấy đầu ngón tay mình tê cóng. Hắn phát hiện ra rằng cô thích được hôn ở điểm tiếp giáp quai hàm, tai và cổ; cô rùng mình khi hắn làm thế, và ở đó cô thật mềm mại, như lụa vậy. Hắn phải siết chặt tay quanh cánh tay trên của cô để bản thân ngồi vững, để không cảm thấy chóng mặt. Chuyện này có bình thường không? Hắn đã không hôn bất cứ ai trong gần một năm, nhưng hắn không nhớ cảm giác của nó là như thế này.

Điều đầu tiên cô nói là,

"Draco?"

Cô đã không gọi tên hắn cả tuần. Hắn nhấc mình lên khoảng một foot trên chiếc ghế. Và rồi tự dưng họ lại nằm đối diện nhau, cô nằm bên dưới hắn, hai tay chống lên ngực hắn, mái tóc rối bù và rối tung trên chiếc gối bạc màu. Môi cô đã chuyển sang màu đỏ mâm xôi bởi nụ hôn; lông mi của cô sẫm màu và rối, cùng màu với lông mày của cô. Vì Chúa. Cô đã luôn trông như thế này sao? Làm thế nào mà hắn đã không nghĩ đến việc hôn cô trong suốt nhiều tháng – suốt nhiều năm như vậy? Draco có thể nhớ, một cách rõ ràng, thậm chí cách đây không lâu, hắn đã nghĩ rằng cô thật tầm thường. Có phải đã có người tiêm cho hắn một liều thuốc mê trong sáu năm liên tiếp không?

Hắn buộc mình phải nói. "Ừ?" hắn nói, bằng một giọng khàn khàn căng thẳng mà hắn chưa từng nghe thấy bản thân mình nói trước đây.

Hắn biết cô nghe thấy sự khác biệt, vì khóe miệng cô nhếch lên. Và thật xấu hổ khi bị phát hiện như thế, bị nhìn thấy trong tình trạng rối loạn này, nhưng hắn lại ở quá gần cô để có thể trốn tránh, để nhìn đi chỗ khác, để che mặt mình lại.

"Đã bao lâu rồi nhỉ?" cô nói với một cái nhìn không chắc chắn về phía cửa.

"Tôi không chắc," Draco nói, cũng nhìn về phía đó. Potter sẽ mất bao lâu để đi nộp mấy cái đơn xin việc đây? Và cậu đã đi được bao lâu rồi? Không có đồng hồ trong thư viện, và Draco cảm thấy như họ đã vượt quá giới hạn thời gian.

Tuy nhiên, dù có lâu như thế nào, rõ ràng hắn cần thêm thời gian để hiểu được sự hiển nhiên và bất khả thi của tình huống này: rằng họ đang ở đây, trong tư thế thế này; rằng việc ở cạnh cô như thế này khiến hắn cảm thấy tuyệt vời như thế nào; rằng hắn cảm thấy hơi ấm râm ran ở mọi nơi họ chạm vào nhau, giống như bước ra khỏi mùa đông vậy.

"Bồ ấy có thể sẽ quay lại sớm," cô nói.

Draco nhướng mày. "Vậy ý cô là chúng ta nên khóa cửa?"

Hermione bật cười. Hắn cũng cố gắng để không cười, muốn thể hiện sự điềm tĩnh, tự tin đến mức kiêu ngạo – đó là điều mà các cô gái thích, phải không? – nhưng hắn cứ bị phân tâm bởi hình ảnh của cô. Cô nhìn vào miệng hắn như một vật thể lạ lẫm, như thể cô đang tò mò không biết hắn sẽ có vị như thế nào. Và khi hắn hôn cô, cô sẽ kéo hắn ấn chặt vào cô ngay lập tức, hết lần này đến lần khác.

.

Hermione biết mình đang hành động như một con ngốc trong bữa tối, nhưng cô không biết làm thế nào để dừng lại, làm thế nào để bớt lộ liễu hơn.

"Việc chuẩn bị cho Flint diễn ra sao rồi?" Harry hỏi. Một câu hỏi đơn giản, bình thường.

Hermione bắt gặp ánh mắt của Draco, và cả hai rời mắt khỏi nhau cùng một lúc.

"Ổn," họ đồng thanh đáp. Draco đáp bằng một giọng thẳng thắn và thuyết phục, trong khi Hermione nâng giọng cao hơn nửa quãng tám so với bình thường và nghe như tiếng một con mèo vừa bị giật đuôi.

"Ờm," Harry nói.

"Cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu," Draco nói với một cái nghiêng đầu bình thường về phía cô.

Hermione hắng giọng. "Ừ, ừm—Draco đã nói với mình những gì mà Flint có thể làm. Tất cả đều bình thường đối với một Slytherin, thật đấy."

Draco chớp mắt, rồi ném cho cô một cái nhìn không chút ấn tượng. "Bình thường?"

"Rất bình thường. Cái tôi và Quidditch."

"Cô thậm chí sẽ không nói thêm là 'ngoại trừ người đồng hành hiện tại' sao?"

"Tôi nói như vậy là để đặc biệt nhắc tới người đồng hành hiện tại của mình mà." Cô cho mì spaghetti vào miệng và nhai, kìm nén nụ cười đang chực nở trên khuôn mặt mình. Rõ ràng là cô đang nói chuyện với hắn theo một cách rất khác, thậm chí là đùa giỡn với hắn. Chắc chắn Harry sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Cô đã xối nước lạnh lên tóc và mặt, cả hai đều chỉnh lại đầu tóc và quần áo, và họ đã cẩn thận để không để lại dấu vết trên người nhau – nhưng chắc chắn, bằng một cách nào đó, Harry phải biết.

Draco lắc đầu, nhưng cô nhìn thấy một tia thích thú trong mắt hắn. Khi hắn đưa ly nước lên miệng, cô cố không nhìn vào môi hắn, cổ hắn, lọn tóc đang lòa xòa sau tai hắn.

Bữa tối đã diễn ra như vậy. Cô nói chuyện nhanh đến mức hụt hơi, những cuộc trò chuyện tuôn ra sau khi cô đã khóa kín nó suốt cả tuần, và trong khi Draco vẫn giữ được sự điềm tĩnh, rõ ràng hắn không thể cưỡng lại việc tiếp thu mọi điều cô vừa nói. Họ đối đáp với nhau, lúc thì xung đột về giá trị của Sở Bí ẩn, lúc thì nói đùa về cách cư xử của Giáo sư Slughorn. Và thỉnh thoảng Harry cũng sẽ tham gia, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi đó, ăn, trông có vẻ hơi bối rối và nhẹ nhõm phần nào. Hermione cho rằng điều này có lẽ ít gây khó chịu hơn cho cậu so với sự im lặng lạnh giá của tuần trước.

Sau bữa tối, họ rửa ráy, và sau khi lau khô tay, Draco ngáp và nói, "Tôi đi ngủ đây."

"Mới có tám rưỡi tối thôi mà," Hermione nói hơi nhanh.

"Chính xác," Draco nói. "Tôi cần vài giờ với mái tóc của mình, nếu ngày mai Clifton thực sự sẽ làm hỏng nó bằng thuốc nhuộm."

Hermione gượng cười một cách yếu ớt. Cô ước gì tâm trí mình không ngay lập tức nảy sinh nghi ngờ, lo lắng rằng bằng cách nào đó, trong bữa tối, hắn đã quyết định rằng tất cả chỉ là một sai lầm. Có phải cô đã nói điều gì đó ngu ngốc không? Chỉ một vài giờ trước, hắn đã nói với cô rằng cô không cần phải sợ hãi, nhưng bây giờ hắn rõ ràng đang làm điều này để né tránh cô.

Draco lưỡng lự. Cô nghĩ mình đã bắt gặp chút hụt hẫng trên gương mặt hắn.

"À, phải rồi," hắn nói, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. "Tôi sẽ lấy mấy cuốn Quidditch đó trước. Cô nói rằng cô đã thấy Cuốn Bách khoa Toàn thư Trên không của Fujikawa trong thư viện đúng không?"

Harry không nhìn Draco, vẫn tập trung cọ rửa cái chảo, tay dính đầy bọt. Draco khẽ gật đầu ra hiệu với Hermione, và sự căng thẳng trong bụng cô dịu đi. Cô lau tay và vội vã chạy theo Draco, nói, "Ừ, tôi nghĩ vậy. Tôi sẽ chỉ cho cậu."

Họ di chuyển xuống hành lang trong im lặng. Lúc họ rẽ vào thư viện, Draco đẩy cánh cửa đóng lại và nói, "Tôi không thể dành hàng giờ trong phòng làm việc với cô và Potter lúc này được."

"Hả? Tại sao?"

Draco trao cho cô một cái nhìn chậm rãi, nấn ná. "Cô nghĩ là tại sao chứ, Granger?" hắn nói, giọng đầy mỉa mai.

Miệng Hermione trở nên khô khốc. Cô hắng giọng. "Nhưng cậu đã làm tốt hơn tôi rất nhiều trong việc cư xử tự nhiên trong bữa tối mà."

Môi hắn giật giật. "Ừ, không có ý xúc phạm, nhưng cái thanh tiêu chuẩn đó thấp tới mức nó đang bị chôn vùi dưới lòng đất rồi đấy."

Cô bật ra một tiếng cười nhỏ, lần này là một tiếng cười thực sự.

"Dù sao thì," hắn nói thêm, "tôi không thực sự quan tâm liệu Potter có biết hay không, không phải là về chuyện đó."

"Phải không?" Hermione nói, má cô bây giờ nóng bừng. Hắn thực sự không quan tâm nếu Harry phát hiện ra sao? Cô biết từ Bế quan Bí thuật rằng Draco không phải là người ít nói, nhưng vì lý do nào đó cô cho rằng hắn sẽ không tỏ ra vô cảm về điều này. Về chúng ta, cô nghĩ với một cơn choáng váng mất phương hướng khác.

Draco cân nhắc một lúc, rồi nhún vai. "Chắc chắn, cậu ta sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng chủ yếu là tôi không thực sự quan tâm đến việc dành cả buổi tối để giả vờ không nghĩ về điều này, cảm ơn nhé."

Và bây giờ gương mặt hắn có chút gì đó kín đáo. Hắn nói hơi nhanh, giống như hắn đã suy nghĩ lời nói của mình trong một lúc và lo lắng về việc truyền đạt ý của mình.

Hermione nhìn hắn với sự thấu hiểu. Mình không phải là người duy nhất lo lắng, cô nhận ra. Cô không phải là người duy nhất cảm thấy như thể mình đang đứng trên một bờ vực mảnh khảnh, chỉ chờ đợi cho nó gãy đôi.

Draco Malfoy lạnh lùng, bất cẩn đang không giả vờ thờ ơ. Không phải ở đây, không phải với chuyện này – không phải với cô.

Một cái gì đó ấm áp và an toàn dường như cuộn quanh cô, và cô cảm thấy vững chắc hơn, bớt bấp bênh hơn. Hắn đã thấy cô lo lắng trong bếp, và hắn đã làm điều này ngay lập tức để trấn an cô. Cô cũng muốn trấn an hắn.

Draco ngồi trên thành ghế, hai chân duỗi thẳng. Cô tiến về phía trước, dừng lại khi chân cô ở giữa chân hắn. Khi hắn ngồi như thế này, Hermione sẽ cao hơn hắn vài phân. Cô thích gương mặt của hắn khi hắn nghiêng mặt về phía cô, giống như một yêu cầu thầm lặng vậy.

Giọng Hermione nghẹn lại trong cổ họng. Cô cúi đầu cho đến khi môi cô chạm vào môi hắn. Cô cảm thấy sự căng thẳng trong cơ thể hắn được nới lỏng, cánh tay hắn vòng qua eo cô một cách uể oải.

"Tôi vui khi cậu đang nghĩ về nó," Hermione lặng lẽ nói. "Tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác cả."

Cô lại hôn hắn sâu hơn, tay cô ôm lấy mặt hắn. Lưỡi hắn trượt vào lưỡi cô, và cô cắn vào môi dưới của hắn, điều mà hắn có vẻ thích vào buổi chiều.

Hắn phát ra một âm thanh trầm lặng, bực bội. "Được rồi," hắn nói, giọng bị bóp nghẹt, dựa vào cô, và cô cảm thấy cánh tay trái của hắn di chuyển hơi thất thường, và có tiếng thịch khi một cuốn sách bay từ giá vào lòng bàn tay hắn. Hắn đứng dậy, hôn cô hai lần thật mạnh và đẩy cuốn sách vào tay cô. "Ngủ. Tôi đi ngủ đây."

Hermione mỉm cười, dựa vào chiếc ghế, khi Draco liếc nhìn cô từ ngưỡng cửa, vén tóc vào nếp, má có hai đốm màu.

"Ngủ ngon," cô nói.

Hắn lắc đầu. "Sẽ không đâu," hắn nói, nhìn cô lần nữa, và cô cảm thấy ý thức được về bản thân, theo một cách mà, lần đầu tiên, rất dễ chịu. Nó làm cho cô cảm thấy an toàn. Trên thực tế, nó khiến cô cảm thấy táo bạo.

"Tốt," cô nói.

Cô thoáng thấy nụ cười của hắn tan ra trước khi hắn quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro