{1} Dandelions and Birthday Blues

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỒ CÔNG ANH VÀ SINH NHẬT BUỒN


Draco không thể ngừng nhún nhảy lên xuống trên chiếc giường bốn cột của mình trong khi con gia tinh bên cạnh – Tippy đang vật lộn để tròng chiếc áo chùng của Draco vào người nó. Draco biết nó phải ngoan ngoãn và ngồi yên để con gia tinh có thể mặc đồ cho mình, nhưng Draco không thể nào kiềm chế được sự phấn khởi của nó.

Hôm nay là sinh nhật nó!

Mẹ nó đã bật mí rằng họ sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho nó, và Draco không thể đợi được. Mỗi lần nghĩ về việc ngày hôm nay sẽ có những gì được chuẩn bị cho nó, Draco lại không thể ngừng cơ thể mình khỏi việc nhún nhảy.

"Cậu chủ Draco là cậu bé hư! Cậu chủ cần phải ngồi im, dù cho hôm nay là sinh nhật cậu chủ đi chăng nữa."

Draco rên rỉ, khó chịu ngửa đầu ra sau. "Nhưng Tippy, ta không thể ngồi yên được! Tẹo nữa tất cả mọi người sẽ tới để ăn sinh nhật ta." Một nụ cười thật tươi hiện liên trên gương mặt nó. "Sẽ có bánh kem và một đống quà, còn cả bóng bay đổi màu nữa!"

Con gia tinh khẽ cười. "Cậu chủ Draco xứng đáng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ. Ai sẽ tới tham dự bữa tiệc?"

Draco dừng một chút. Nó đã rất cố gắng để kết bạn ở lớp mẫu giáo. Tuần trước, nó đã chia sẻ cho Ernie MacMillan thanh kẹo cam thảo của mình. Và vừa mới hôm qua, nó đã chơi cùng Terry Boot và Sally-Anne Perks ngoài sân chơi nữa. Hẳn là một vài trong số chúng sẽ tới chứ.

"Các bạn của ta! Ta có siêu nhiều luôn." Nó khoe, ưỡn ngực ra một chút.

"Tippy vui mừng cho cậu chủ Draco. Giờ thì tôi cần cậu ngồi xuống, thưa cậu chủ. Tóc cậu đang như một con chó lông xù kìa."

Khi tóc của Draco được vuốt ngược lại gọn ghẽ, nó bật chạy ra khỏi phòng và tiến về phía hành lang. Ba và mẹ đã dặn nó xuống nhà vào đúng 11 giờ trưa. Nó nhìn chiếc đồng hồ quả lắc được đặt cạnh cửa phòng ngủ của mình. Nheo mắt, nó đang cố để đọc ra đống số La Mã trước mặt.

Đó là..10 gì đấy. Mười...năm mươi...lăm. 10 giờ 55! Nghĩa là đã sắp 11 giờ rồi!

Có lẽ nó có thể đi xuống lầu sớm 5 phút. Hẳn là ba mẹ nó sẽ không nói nó vì tội xuống lầu sớm một tí trước 11 giờ đâu. Dùng cả hai tay để cầm lấy nắm cửa, nó cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ nặng ra rồi thò đầu ra ngoài. Không có động tĩnh gì. Mọi thứ trong cái hành lang tối đen, trang nghiêm trông vẫn vậy. Draco nhìn trái nhìn phải trước khi bước ra ngoài. Nó cảm thấy thích thú với tiếng động phát ra từ áo chùng của mình khi nó bước xuống hành lang. Chỉ những cậu bé lớn rồi mới được mặc áo chùng, và hôm nay, nó chắc chắn là một cậu bé đã lớn.

Một cậu bé 6 tuổi hẳn hoi.

Khi nó tới gần cầu thang, Draco bắt đầu nhón chân để không khiến ba mẹ nó phát hiện là nó đã đến sớm. Nó tự cho mình là chuyên gia về những chỗ có thể phát ra tiếng cót két cọt két trên sàn nhà, vậy nên nó rất cẩn thận tránh những chỗ đó ra. Một bước lại một bước, Draco tiến đến gần rìa cầu thang, căng tai ra để nghe động tĩnh bên dưới. Nó cố để nghe ngóng tiếng nói cười của bạn bè nó hoặc là tiếng ting ting đặc biệt của nhạc mừng sinh nhật tràn ngập trong không gian.

Nhưng khi nó tập trung, những gì nó nghe thấy chỉ là tiếng thì thầm của ba mẹ nó.

Draco tràn ngập hào hứng. Hẳn là đã được năm phút rồi chứ.

Ngồi xuống, nó bắt đầu lê mông xuống từng bậc một, tai vẫn nghe ngóng cuộc trò chuyện của ba mẹ nó. Có vẻ như những tiếng nói được phát ra từ phòng khách. Có phải đấy là nơi bữa tiệc của nó được tổ chức không? Có lẽ đây là một bữa tiệc bất ngờ và bạn bè nó chỉ đang im lặng mà thôi.

Đúng rồi, chắc chắn là thế. Draco gần như ré lên với suy nghĩ đó. Nó có thể tượng tượng ra Ernie, Terry, Sally-Anne, Blaise và Pansy cùng tất cả các bạn còn lại trong lớp mẫu giáo chui rúc trên sàn phòng khách, suỵt nhau trật tự, sẵn sàng để bật lên bất cứ lúc nào và hô "Chúc mừng sinh nhật!" to nhất có thể.

Nó rung đầu gối, không thể kiểm chề được bản thân mình. Đây sẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất.

Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ ở đại sảnh bắt đầu rung chuông. Draco chờ đếm những tiếng "đinh".

8, 9, 10, 11...11! Đã 11 giờ rồi.

Draco bước các bước thật dài về phía cánh cửa to dẫn tới phòng khách, vai ra sau và đầu ngẩng cao. Cánh cửa đang hé mở và những giọng nói ở bên trong truyền ra ngoài trở nên rõ hơn khi nó tới gần. Nó chuẩn bị bước vào thật hoành tráng thì nghe thấy mẹ nó nói vài thứ kì lạ khiến nó dừng chân.

"Chúng ta phải làm sao đây Lucius? Draco chắc chắn đang mong chờ một bữa tiệc với tất cả bạn bè của nó."

"Em đã gửi hết thư mời rồi phải không?" Draco nghe thấy ba nó hỏi.

"Đương nhiên là em đã gửi rồi! Em đã đảm bảo rằng tất cả thư đều được gửi tới bạn cùng lớp của con. Chúng đáng ra nên ở đây rồi chứ."

Nó nghe thấy ba nó thở dài. "Em muốn nói gì với con đây?"

"Em... em thật sự không biết. Em không biết cách để bảo với con rằng không ai đã đến sinh nhật của nó."

Đôi mắt Draco mở lớn, và trước khi nó nhận ra mình đang làm gì, nó kéo mở cánh cửa với một cái giật mạnh.

Điều đầu tiên nó để ý là ba mẹ nó đang đứng tụ lại ở gần cuối phòng. Hai người ngay lập tức ngẩng lên khi nó bước vào, sự bất ngờ thể hiện trên gương mặt họ.

"Ồ, Draco! Chúng ta không nhận ra là con đã ở đây." mẹ nó nói, bước về phía nó.

Đó là khi nó chú ý tới phần còn lại của căn phòng.

Các dải ruy băng cùng bóng bay đổi màu được trang trí khắp nơi, cùng các tiên linh thật đang bay lượn trong không khí. Trên cái bàn gần cửa sổ là một núi quà được gói hoàn toàn trong giấy gói và nơ buộc màu xanh ngọc và xám bạc.

Và rồi ở giữa tất cả mọi thứ.

Cái bàn trong phòng khách đã được nới rộng ra để nhiều người có thể ngồi hơn bình thường, và trên bàn đầy rẫy nào mũ tiệc, trò chơi, đồ ngọt và các phần thưởng. Đây đúng là bữa tiệc mà nó đã tưởng tượng trong đầu, tới cả chiếc bánh chocolate với kem phủ màu xanh cũng giống nốt.

Phải, đây là một bữa tiệc hoàn hảo.

Nhưng bạn của nó đâu hết rồi?

"Chúc mừng sinh nhật con yêu." mẹ nó nhẹ nhàng nói, lấy một chiếc mũ tiệc trên bàn rồi đội lên đầu nó.

"Mẹ, bạn của con có đến không?" nó hỏi, bước tới bên bàn để kiểm tra những chiếc bánh cupcake. Chắc là những gì nó nghe lỏm được không đúng đâu.

Mặc cho sự hoang mang của nó, mẹ nó không trả lời. Thay vào đó, bà đưa mắt nhìn ba nó. Kì lạ. Mẹ nó chưa bao giờ khẳng định câu trả lời nào. Bà luôn chỉ nói những gì mình nghĩ.

Cha nó e hèm một tiếng.

"Có vẻ như đã có sự nhầm lẫn trong giao tiếp ở đây Draco."

Draco nghiêng đầu, hoang mang hơn trước. "Nhẫm lẫn trong giao tiếp?"

"Phải. Đã có sự cố với thư mời."

Draco nhíu mày. "Thế nghĩa là sao?"

Mẹ nó chen vào. "Nghĩa là... Nghĩa là sẽ không ai tới buổi tiệc của con hôm nay con yêu."

Lắc đầu, nó hỏi câu hỏi đầu tiên bật lên trong đầu nó. "Nhưng tại sao?"

Mẹ nó và ba nó nhìn nhau một chút trước khi cả hai cùng trả lời.

"Con thấy đấy- "

"Vấn đề là- "

Đúng lúc đó, tiếng gõ trên cửa sổ cắt ngang sự lắp bắp của ba mẹ nó. Draco quay người và thấy một con cú đang ở trên bệ cửa sổ. Gắn dưới chân nó là một cuộn giấy da.

"Một tấm thiệp sinh nhật!" nó cao giọng, chạy ngang qua căn phòng. Trước khi ba mẹ nó có thể ngăn nó lại, Draco đã trèo lên chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ và lắc lắc tay cầm cho tới khi cửa sổ mở tung. Con cú nhảy vào bên trong và chìa chân ra.

Draco mở cuộn giấy rồi bắt đầu đọc thành tiếng những chữ mà rõ ràng đã được viết bởi một trong những đứa bạn học của nó.

DRACO

MẸ TỚ NÓI HUM NAY LÀ SINH NHỰT CẬU VÀ CẬU CÓ TỔ CHỨC MỤT PỮA TỊK.

MẸ BIỂU TỚ KHONG NÊN NÓI CHIỆN VỚI CẬU BỞI DZÌ DA ĐÌH CẬU LÀ NGƯỜI XẤU.

TỚ KHÔNG MUỐN TỚI PỮA TỊK CỦA CẬU.

CẬU ZỊ HỰM VÀ XẤU XA. KHÔNG AI THÍK CẬU ĐÂU.

TỚ KHÔNG MUỐN CHƯI VỨI CẬU Ở TRƯỜGN NỰA.

TERRY

(T/N: Tại nguyên văn tác giả viết kiểu như trẻ con viết vậy á, nên mình dịch ra như kia cho giống với nguyên tác nha hic =)) )

Nó đọc chậm rãi từng từ một, dò tay theo từng chữ cho tới cuối thư. Càng đọc, những câu từ trên giấy càng dần thấm vào nó. Không ai thích nó sao? Nó dị hợm và xấu tính ư?

"Mẹ ơi, con có dị hợm và xấu xa không?"

Hỏi xong, Draco ngước lên và thấy khuôn mặt mẹ nó trở nên kinh hãi.

"Con đã làm gì hả mẹ? Ba?"

Ba nó đang nhìn tức giận hơn bao giờ hết.

"Đưa ta xem tờ giấy đó Draco" ông nói khẽ, chìa tay ra.

Draco ôm tờ giấy gần vào ngực mình, sự hổ thẹn dần nhấn chìm nó. Nó không muốn ai thấy nó là một đứa dị hợm và xấu xa cả.

"Thôi nào Draco, ta cần phải đọc mẩu tin nhắn đó."

Ánh nhìn đanh thép của ba nó khiến Draco không tình nguyện chùn chân chỉ vài giây sau. Nó giơ tờ giấy ra cho ba nó rồi ông cầm lấy, đôi mắt di chuyển lên xuống, mẹ nó cũng ngó vào để đọc cùng.

"Ôi, thật kinh khủng!" Mẹ nó nhìn như thể sắp khóc. "Tại sao thằng nhóc tồi tệ đó lại gửi cho Draco một thứ như này chứ?"

"Có lẽ mẹ thằng bé không biết là nó đã gửi thư." Ba Draco nói.

Draco rê mũi chân, hai tay nó xoắn lại phía sau lưng.

"Con dị hợm và xấu xa sao?" Nó hỏi lại lần nữa. "Đấy là những gì Terry nói."

"Đương nhiên không con yêu!" Mẹ nó quỳ xuống bên cạnh rồi xoa đầu nó.

"Vậy tại sao không có ai tới?"

Draco cảm thấy mặt nó đang dần nóng lên. Nó sẽ không khóc. Nó đã lớn rồi. Mà lớn rồi thì không khóc nhè.

Ba mẹ nó không ai trả lời ngay, nhưng nó biết câu trả lời rồi. Từ tận đáy lòng nó biết vì sao không ai tới. Như Terry đã viết. Không ai ưa nó cả. Khi nó nhắm mắt thật chặt và nhớ lại lúc nó chơi cùng Terry và Sally-Anne, nó không thể nhớ ra có một trong hai đứa đã cười với nó hoặc thậm chí là thật sự chơi cùng nó. Hai đứa nó ngồi chơi cùng nhau và Draco chỉ ngồi chơi ở bên cạnh.

Nó đã cố gắng để kết bạn ở trường mẫu giáo, nhưng có lẽ là nó quá dị hợm và xấu xa để có thể kết giao.

"Con không có bạn bè nào cả, đấy là lí do. Tất cả mọi người ghét con." nó tự thì thầm với chính mình, cảm nhận được những giọt nước mắt mà nó cho là nó đã quá tuổi để có – dâng lên trong mí mắt.

"Đừng vớ vẩn Draco." Ba nó chen ngang. "Chúng không ghét con. Chúng đơn giản chỉ là ghen tị thôi."

Draco nhăn mũi, lại cảm thấy hoang mang. Ghen tị ư? Tại sao chúng laị ghen tị với nó chứ?

"Đúng rồi con yêu. Con là một Malfoy, và người nhà Malfoy là người đặc biệt. Chúng ta là một trong những gia tộc lâu đời nhất trong giới phù thuỷ và tất cả mọi người đều tôn kính tên chúng ta." Mẹ Draco tiếp tục xoa đầu nó.

"Tôn kính?"

"Nghĩa là họ tôn trọng chúng ta bởi vì cái tên Malfoy rất đặc biệt. Những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo của con không đến từ những gia đình đặc biệt như chúng ta và vì thế, chúng thấy con đáng để sợ."

Nó không muốn là người đáng sợ, kể cả điều đó có nghĩa là nó không còn đặc biệt nữa.

"Thế thì con không muốn là người đặc biệt!" Nó khóc và giậm chân.

"Nhưng con yêu, con không thể tránh khỏi điều này. Sau cùng thì, con là con trai của dòng họ Black và Malfoy."

Draco siết chặt nắm đấm. Mặt nó đau lên vì cố gắng nén khóc. Thật không công bằng. Không công bằng một tí nào khi đấy là lí do mà không ai ở trường muốn làm bạn với nó. Từ bên trong của mình, nó cảm thấy sự giận dữ cuộn dần lên cho tới khi nổ bung ra ngoài.

"Thế thì con không muốn là một Black hay Malfoy!"

Nó không muốn nhìn mặt ba mẹ mình nữa. Thay vào đó, nó xé bỏ mũ tiệc của mình, xoay người và chạy.

Nó chạy qua cánh cửa phòng khách.

Chạy qua cả đại sảnh.

Nó kéo cánh cửa nhà bật mở và lao ra ngoài ánh nắng ban ngày, hai chân nó đưa nó chạy vụt qua con công trắng đang xả rác ra vườn ngoài nhà nó.

Nó chạy, chạy và chạy. Nước mắt chảy dọc trên má nó khi nó tìm tới một nơi không người biết. Có lẽ ở đó, mọi người sẽ không nghĩ nó đặc biệt đến vậy nữa. Bàn chân của Draco cứ vậy đạp lên trên những ngọn cỏ và con đường đất băng qua vùng ngoại ô cho tới khi nó không thở nổi nữa và chân thì bắt đầu đau.

Dừng bước, nó nhìn xung quanh mình một lúc trong khi cố gắng nuốt xuống những ngụm khí lớn. Đó cũng là lúc Draco phát hiện nó không hề nhận ra bất cứ thứ gì quen thuộc. Thường khi nó đi đâu, đều là bằng bột Floo hoặc là Độn thổ kèm. Rất hiếm khi nhà nó thực sự đi ra khỏi thái ấp bằng chân.

Chính vì vậy, nó không hề biết mình đang ở đâu. Những ngọn đồi thoai thoải của vùng ngoại ô bao quanh nó, cảnh trí được tô điểm đây đó bởi những căn nhà tranh nhỏ. Nó biết những căn nhà đó có thể chứa đầy những Muggle ở trong. Nói chuyện với Muggle là việc cấm kị, theo như lời ba mẹ nó.

Bỗng nhiên, Draco cản nhận được những dấu hiệu đầu tiên của sự sợ hãi dần bám lấy xương sống nó.

Nó bị lạc, bị vây quanh bởi Muggle và không ai ưa nó cả. Đây là sinh nhật tệ nhất mà nó từng có.

Với đôi mắt dán chặt xuống mặt đất, nó bước tới bóng râm của một cái cây gần đó và ngồi xuống. Cuối cùng thì nó cũng để bản thân mình khóc một cách thật sự.

Nó cho rằng nó vẫn có thể làm một cậu bé trong vài phút thôi.

Một lúc sau, nó tưởng nó đã nghe thấy tiếng xào xạc lạ từ phía trên. Draco nhìn lên và trong sự sợ hãi, nó thấy một đứa con gái đang ngồi trên một trong những cành cây.

"Tại sao cậu lại khóc?"

Draco nhanh chóng gạt nước mắt mình đi. Nó có thể cảm thấy mặt nó đang chuyển đỏ.

"Mình không có khóc."

Cô bé khẽ cười khúc khích rồi nhảy xuống từ chỗ ngồi của mình.

"Ôi Trời. Mình đã luôn muốn nói câu đó. Bạn biết mà, như trong Peter Pan ấy? Khi Wendy tìm thấy Peter sau khi anh ấy không thể gắn cái bóng của mình lại bằng xà phòng. Và buồn cười nhất là bạn trả lời hệt như cách Peter đã trả lời nữa."

Draco chẳng hiểu bất cứ thứ gì cô nhóc kia đang nói cả. Đứa con gái này đúng là nhiều chuyện thật. Suy nghĩ của nó hẳn đã hiện rõ lên trên mặt bởi vì nó thấy mặt cô nhóc ửng hồng và cô bé nhìn có chút xấu hổ.

"Xin lỗi. Mình đã nói nhiều quá à? Mọi người đều bảo là mình nói chuyện quá nhiều."

Draco im lặng một chút sau khi cô nhóc nói xong, quan sát cô bé thật kĩ từ trên xuống dưới. Xét cái cách cô bé ăn mặc, đây chắc chắn là một Muggle. Quần sooc cùng áo phông sáng màu. Tóc nhỏ là thứ điên rồ nhất nó từng thấy – những lọn tóc nâu xoăn tứ tung khắp nơi, và mặc dù chúng được chải vào nếp khá tốt, vẫn có một thứ gì đó chắc chắn không thể kiểm soát được ở chúng.

"Thế tại sao bạn lại khóc?" Cô nhóc hỏi lần nữa.

"Đấy không phải việc của bạn," Draco vặc lại. Cô nhóc lùi về sau.

"Xin lỗi," cô bé lầm bầm. "Mình không có ý tọc mạch đâu."

Nó nghiên cứu biểu cảm của nhỏ một chút. Nhỏ nhìn rất buồn.

Đây có phải là điều mà nó làm với những đứa trẻ khác ở lớp mẫu giáo không? Nó đã làm mọi người buồn vì nó là một đứa dị hợm và xấu tính ư? Bởi vì nó là một Malfoy? Draco ngay lập tức cảm thấy tội lỗi.

"Không sao đâu." Nó lên tiếng. "Mình không có ý làm bạn buồn. Chỉ là...hôm nay mình buồn lắm."

Cô nhóc nhăn mũi. "Sao bạn lại buồn thế?"

Draco tự hỏi bản thân một lúc về việc nó có thực sự nên nói chuyện với một đứa con gái Muggle hay không. Ba nó sẽ rất tức giận nếu ông biết việc này.

Nhưng ngay bây giờ, là một Malfoy tốt là điều cuối cùng mà nó muốn làm.

"Hôm nay là sinh nhật mình và không ai tới bữa tiệc của mình cả."

Nó mong đợi cô nhóc sẽ há hốc miệng kinh ngạc hoặc là sẽ xịu mặt khi nó tiết lộ việc này. Nhưng thay vào đó, cô bé đã làm một việc rất lạ.

Nhỏ ôm nó.

Draco không biết nó nên làm gì khi cô bé vòng tay mình qua cổ nó. Với việc cô nhóc ở gần nó đến vậy, Draco đã quyết định nó thích cái cảm giác tóc nhỏ ở trên mặt mình. Nó cũng thích cả mùi thơm của nhỏ nữa.

Mùi của những bông hoa tươi và ánh nắng mặt trời.

Khi lui người ra, cô nhóc vỗ lên vai nó.

"Không sao đâu. Năm ngoái cũng không ai tới bữa tiệc của mình cả."

Draco đùa nói. "Nhưng tại sao? Bạn có vẻ tốt tính, mặc dù bạn có nói nhiều thật."

Cô nhóc thở dài rồi ngồi xuống cạnh nó dưới cái cây.

"Mình không có bạn nào cả. Mẹ mình nói rằng chắc là vì chúng nó nghĩ mình quá thông minh và vì mình đọc sách quá nhiều."

Draco xụ mặt. "Đấy là lí do ngu ngốc để không làm bạn với ai đó."

Cô nhóc khẽ cười với nó, và nó cảm thấy tim mình nảy lên. Vì một lí do nào đó, nó cảm thấy mình có nhiệm vụ phải khiến tâm trạng nhỏ trở nên vui hơn, dù cho nó không rõ lí do vì sao.

"Vậy bạn có bạn bè nào không?" Cô bé hỏi, cúi người về phía trước và ngắt một bông bồ công anh khỏi mặt đất. Draco quan sát khi cô bé tiếp tục ngắt những bông hoa trên mặt đất và xâu chúng lại thành một chuỗi.

Nó có bạn không? Nó nghĩ về bức thư của Terry.

"Không," nó trả lời. "Mình không có. Ba mình nói mọi người cảm thấy sợ mình bởi vì gia đình mình đặc biệt."

Cô bé ngưng việc xâu chuỗi những bông hoa lại và nhìn nó.

"Đấy cũng là môt lí do rất ngu ngốc để không làm bạn với ai đó."

Cô bé nở một nụ cười và nó cũng thế. Trong lúc cô nhóc tiếp tục xâu chuỗi những bông hoa của nhỏ, nó co một gối lại gần với cằm của mình. Với mỗi phút trôi qua, nó càng cảm thấy bớt lo lắng về việc đây là một đứa con gái Muggle. Nhỏ có vẻ hoàn toàn tốt bụng. Nếu như nhỏ học ở trường mẫu giáo của nó, nó chắc chắn sẽ muốn kết bạn với nhỏ. Nó tự hỏi vì sao cha nó lại cấm nó không bao giờ được nói chuyện với Muggle.

"Cậu có muốn thành bạn không?" Nó đột nhiên nói.

Ôi không. Nó đã nói điều đó to ra ư? Nó nhanh chóng đưa tay lên che miệng.

Thay vì nhìn khó chịu, cô nhóc mỉm cười với nó. "Ừ được thôi."

Tim nó như bay lên. Nó đã có bạn!

Nhưng... nó vẫn cần phải chắc chắn...

"Cậu không nghĩ tớ dị hợm hay là xấu xa, đúng không?" Những câu từ lộn xộn thoát ra khỏi miệng nó, và nó chắc chắn là nó đang đỏ mặt

Hermione ngẩng đầu lên khỏi chuỗi vòng hoa của nhỏ, nhìn hết sức nghiêm túc. Draco quan sát khi nhỏ nắm tay nó và bóp thật chặt.

"Cậu không dị hợm hay xấu xa đâu. Và tất cả những ai nói thế đều chỉ đang xấu tính thôi. Những đứa khác ở trường nói là tớ kì dị, và mẹ tớ bảo rằng tớ nên cứ mặc kệ chúng thôi."

"Thế thì cậu chắc chắn không kì dị đâu. Tớ thích cậu" Draco nói.

"Tớ cũng thích cậu. Điều đó nghĩa là cậu không dị hợm. Hay xấu xa."

Hai người bạn mới ngồi cùng nhau dưới tán cây, phơi mình trong cơn gió đầu hạ. Draco không nói lời nào trong khi cô nhóc đã hoàn thành dây chuyền hoa của mình và buộc nó lại với nhau thành một vòng tròn.

"Rồi! Xong rồi này." Cô bé cẩn thận cầm chiếc vòng bồ công anh và xoay sang nó. "Ngồi im, được chứ?"

Draco không dám cử động đến cả thớ cơ nhỏ nhất. Nó theo dõi chuyển động của cô bé bằng đôi mắt mình khi cô nhóc chuyển sang quỳ gối và đưa tay lên để đặt vòng hoa lên đầu nó.

"Cậu đang làm gì thế?" Nó hỏi, giơ tay lên để chạm vào đống bồ công anh. Cô nhóc nhanh chóng gạt tay nó ra.

"Đừng chạm vào! Cậu làm hỏng bây giờ. Cậu không muốn làm hỏng vương miện sinh nhật của mình đâu đúng không?"

Nó chớp mắt. "Vương miện sinh nhật?"

"Chứ sao! Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật cậu mà."

Cô nhóc nhe răng ra cười với nó trước khi quay sang với lấy cái túi được đặt cạnh thân cây. Sau khi lục lọi một lúc, nhỏ lôi ra một loại đồ ăn gì đó. Nó có bao bì màu xanh da trời, và Draco cố nhớ xem nó có biết thứ đồ ngọt nào có bao bì màu xanh hay không.
"Của cậu này!" Cô nhóc vui vẻ nói, đưa nó một miếng bánh quy chocolate trước khi tự lấy một miếng cho mình. Draco nhìn chăm chằm miếng bánh trong tay nó. Bánh quy của Muggle liệu có giống loại bánh quy nó ăn ở nhà không? Trước khi nó có thời gian để suy nghĩ về tình huống này, cô nhóc quay sang hỏi nó một câu hỏi khác. "Cậu mấy tuổi rồi?"

Draco ưỡn ngực. "Hôm nay tớ được 6 tuổi!"

Cô nhóc tươi cười. "Tớ cũng 6 tuổi."

Nó chuẩn bị cắn một miếng bánh quy của mình thì cô nhóc ngăn nó lại.

"Tớ phải hát cho cậu đã."

Draco đơ người, miếng bánh quy gần tới miệng nó khi cô nhóc mở miệng và một giai điệu tuôn ra.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy sixth birthday my dear friend! Happy birthday to you!"

Nó chưa từng nghe thấy bài hát nào ngớ ngẩn như thế nhưng vì lí do nào đó, mỗi giây trôi qua, nụ cười trên gương mặt nó càng trở nên lớn hơn. Sau khi bài hát kết thúc, hai bạn nhỏ liền nhét miếng bánh quy vào miệng mình.

Đây có lẽ là thứ ngon nhất nó từng được ăn. Thậm chí còn ngon hơn bánh cupcake chocolate phủ kem màu xanh lá nữa.

Sau khi cả hai liếm xong tay của mình, cô bé tiếp tục hỏi thêm câu nữa.

"Tiệc của cậu là tiệc hoá trang à?"

Draco nheo mắt. "Không phải, sao?"

"Thì," cô nhóc nói, phủi tay vào quần sooc của mình, "cậu mặc đồ nhìn khác thường, cà vạt rồi áo choàng. Tớ chỉ tò mò thôi."

Draco mở miệng để kể cho cô bé về chiếc áo chùng – dành – cho – người lớn của nó, nhưng nó dừng lại. Muggle không mặc áo chùng. Họ mặc thứ quần áo buồn cười khác. Đúng thế. Nếu như nó có biết gì về Muggle thì đó là, nó không thể để họ biết rằng có một thế giới pháp thuật tồn tại. Vì thế, lần đầu tiên trong cuộc đời nhỏ bé của mình, Draco Malfoy nuốt xuống niềm kiêu hãnh của nó.

"À ừ. Đây là một kiểu đồ hoá trang tớ đoán thế."

Cô nhóc có vẻ như chấp nhận câu trả lời của nó.

"Cậu đã nhận được món quà sinh nhật nào chưa?"

Draco nghĩ về núi quà đang chờ nó ở phòng khách rồi xụ mặt. Sẽ có cả đống đồ chơi trong đó, hẳn rồi. Nó luôn được tặng một đống đồ chơi vào sinh nhật và Giáng Sinh. Nhưng chúng luôn là đống đồ chơi mà nó sẽ phải tự chơi một mình.

"Tớ có vài món đang chờ tớ ở nhà, nhưng tớ không muốn chúng. Không hẳn."

Người bạn mới của nó nhìn nó trầm ngâm một chút. Draco cảm thấy yếu đuối một cách kì lạ khi nhỏ nhìn nó lên xuống như vậy. Rồi cô nhóc với vào trong chiếc túi của mình một lần nữa và lôi ra một cuốn sách. Nó không phải một cuốn sách đẹp với bìa cứng như những cuốn nằm trên kệ sách trong thái ấp của Draco, nó là một quyển sách mềm. Cạnh sách đã bị quăn và các trang sách thì đã hơi long ra. Với một cái nhìn nuối tiếc trong mắt, cô nhóc đặt quyển sách vào tay Draco. Draco nheo mắt nhìn tiêu đề, đọc thành tiếng.

"Ma-til-da. "

"Một trong những cuốn sách yêu thích của tớ đấy. Ba và mẹ mua cho tớ hồi tớ còn rất nhỏ. Tớ đọc nó chắc phải được mười lần rồi."

Draco nhìn xuống hình vẽ một bé gái đang cầm một quyển sách. Nó làm Draco nhớ tới người bạn mới của mình.

"Và cậu muốn tặng nó cho mình?" Nó cầm quyển sách như thể đấy là vật quý giá nhất trên thế giới. Thậm chí còn quý hơn cả cây chổi nó được tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái.

Cô bé nhún vai. "Tớ về cơ bản là đã nhớ hết rồi. Hơn nữa, tớ nghĩ nó sẽ khiến cậu cảm thấy khá hơn. Nó luôn khiến tớ vui hơn mỗi khi buồn."

Draco không biết phải nói gì, vậy nên nó nói ra hai từ duy nhất nó có thể nghĩ tới.

" Cảm ơn."

"Không có gì."

Draco lật qua vài trang sách rồi nhanh chóng nhận ra cuốn sách này khá khó đọc. Đỏ mặt, nó đưa lại cuốn sách cho nhỏ.

"Cậu có thể – ờm – cậu có thể đọc nó cho tớ không?"

Cô nhóc nhìn như thể sắp khóc vì vui sướng. Nhỏ đón lấy quyển sách vào lòng rồi mở đến trang đầu tiên, hắng giọng. Draco tựa người vào thân cây và chỉnh lại vương miện hoa của mình để nó nằm ngay ngắn trên đầu.

"Matilda. bởi Roald Dahl.

Chương Một.

Độc giả của những cuốn sách.

Một điều buồn cười về những người bố và mẹ..."

Nó có thể nghe nhỏ đọc mãi.

Cô bé mới chỉ bắt đầu đọc chương hai thì một giọng nói từ phía bên kia đồi nơi hai bạn nhỏ ngồi vọng lên.

"Đến giờ ăn trưa rồi con yêu!"

Cả hai đứa nhảy dựng lên bởi giọng nói chen ngang đoạn miêu tả về công việc kinh doanh không minh bạch của bố Matilda. Draco bị lôi cuốn bởi cách đọc truyện của nhỏ đến nỗi quên mất cả thời gian. À, cũng không hẳn là vậy.

"Ô, là mẹ tớ. Tớ phải đi rồi. Liệu cậu sẽ ổn chứ?"

Draco gật đầu.

"Ừ. Tớ nghĩ vậy."

Cô nhóc nhìn xuống giày của mình một chút, đung đưa người trước sau. "Cuốn sách có khiến cậu cảm thấy tốt hơn không?"

Nó cười. "Chắc chắn."

Cô nhóc cười lại với nó, chìa cuốn sách ra. "Thế thì cậu nên giữ nó." Draco nhận lấy cuốn sách Matilda, cuốn sách được truyền từ tay nhỏ sang tay nó, ngón tay của chúng khẽ chạm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Điều này khiến các khớp xương sống của thằng bé khẽ rùng mình và mặt nó thì ửng hồng.

"Chúc mừng sinh nhật," cô nhóc nói lần cuối trước khi cầm lấy túi, quay gót và chạy về hướng có tiếng mẹ gọi. "Con đang đến đây mẹ!" nhỏ hét lên.

Draco đứng dưới tán cây một mình, cuốn Matilda được nó ôm chặt trong tay. Nó chớp mắt. Chuyện này vừa thực sự xảy ra ư? Nó thật sự đã có một người bạn sao? Một người bạn thực sự, người không nghĩ nó dị hợm và xấu xa?"

Đây hoá ra lại là sinh nhật tuyệt vời nhất của nó, dù cho mọi việc đã không ngờ mà xảy đến.

Cất quyển sách mới cùng vương miện hoa vào trong áo chùng một cách an toàn, Draco tìm đường quay ngược về lối đi dẫn tới thái ấp Malfoy. Những người canh cổng chấp thuận nó, và nó bước vào cổng nhà.

Một tiếng sau đó, nó phải chịu đựng một bài giảng của ba nó về việc bỏ chạy ra khỏi nhà và về sự kiêu hãnh của cái tên Malfoy. Nó nhìn mẹ nó viết một bức thư cú gửi cho mẹ của Terry.

Tippy đã dọn bữa tiệc sinh nhật của nó khỏi phòng khách, để lại căn phòng giờ đã sạch bong, như thể chưa từng được trang trí cho sinh nhật nó vậy.

Draco bị bắt phải về phòng

Nếu không vì quyển sách được cất trong áo chùng cùng vị ngọt của bánh quy chocolate vẫn còn vương trên lưỡi nó thì tất cả những điều này đã khiến nó bực bội một cách khủng khiếp. Tối đó, Draco tiếp tục đọc Matilda bên ánh nến. Nó không đọc nhanh được như nhỏ, nhưng nó có thể đọc thành tiếng từng từ một theo câu chuyện.

Và nhỏ nói đúng. Cuốn sách đã khiến nó cảm thấy tốt hơn. Khiến nó cảm thấy như mình có thể là một ai đó – làm được điều gì đó.

Kể cả nó có là một Malfoy và mọi người sẽ đối xử khác biệt với nó, nó vẫn có thể tự viết nên câu chuyện của mình.

Buổi tối sinh nhật sáu tuổi của nó, Draco Malfoy chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên mặt và một vương miện hoa trên đầu.

Vào cuối hè, Draco xoay sở để trốn ra được khỏi thái ấp một lần nữa. Nhưng khi nó tìm đến nơi nó đã gặp cô bé, nó phát hiện nhỏ đã rời đi. Căn nhà tranh nơi mẹ nhỏ gọi nhỏ về đã trở nên trống không.

*

Draco đang có ngày sinh nhật 17 tuổi tệ hại nhất mà bất cứ phù thuỷ nào có thể trải qua. Nếu là bất cứ sinh nhật 17 tuổi bình thường nào khác, một buổi ăn mừng sẽ được tổ chức vì người đó đã tới tuổi trưởng thành. Hắn vẫn luôn tưởng tượng rằng buổi tiệc của hắn sẽ được tổ chức trong một phòng khiêu vũ rộng rãi cùng với một cô gái trên tay hắn, hoặc ít nhất là ở quán Ba Cây Chổi cùng bạn bè.

Nhưng không. Vào tuổi trưởng thành của mình, hắn phải nhận một lá thư từ ba hắn, giục hắn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Chúa tể Bóng Tối đã giao cho hắn.

Đằng nào thì sinh nhật hằng năm của hắn cũng chẳng hề theo ý hắn muốn, kể từ khi hắn còn là một cậu nhóc, theo như những gì hắn nhớ.

Hôm nay là một ngày tệ hại, Có là sinh nhật hắn thì cũng cuốn xéo đi.

Hắn chỉ thật sự muốn đá một cái gì đó.

Hắn đã nghĩ đến việc đá Granger sau khi lớp học Độc dược kết thúc. Nhìn thấy cái đầu bù xù của nó ngã xuống đất có thể sẽ khiến hắn vui hơn chút đỉnh.

Và hắn đã suýt thì thực hiện điều ấy. Nhưng sáng hôm đó cô đã cài một bông hoa vào tóc. Bông hoa có màu vàng sáng – một bông bồ công anh – và cô cài nó sau tai mình. Mặc dù hắn không thể nghiệm ra được điều đó là gì, nhưng có thứ gì đó ở hình ảnh bông hoa trong tóc Granger khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn.

Mâu thuẫn đủ để hắn dừng lại việc mình định làm.

Sau đó thì hắn quyết định đá cái tường thay thế.

Sau một lần thất bại nữa trong việc cố gắng sữa chữa cái tủ, Draco đổ người xuống giường, hoàn toàn mệt lử. Hắn chỉ muốn sinh nhật của mình nhanh chóng qua đi. Hắn chỉ muốn nói là hắn đã 17 tuổi và thế là hết chuyện.

Nhưng... Vẫn còn một truyền thống sinh nhật cuối cùng hắn phải hoàn thành.

Đọc thần chú lumos và triệu hồi cuốn sách từ thùng đồ, hắn bắt lấy cuốn sách Matilda cũ nát của mình khi nó trôi đến gần hắn. Hắn không có quá nhiều kí ức rõ nét về tuổi thơ hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ sinh nhật sáu tuổi của mình.

Hôm đó là ngày hắn đã gặp người bạn thực sự đầu tiên của mình.

Đương nhiên, hắn đã không gặp lại cô bé kể từ khi đó. Hắn còn chẳng biết tên của cô bé – hắn đã thầm tự đá mình suốt bao năm qua vì cái tội quên không hỏi.

Nhưng giờ thì việc đó chẳng còn quan trọng nữa. Cô bé chắc hẳn đã hoàn toàn quên về hắn rồi.

Mỉm cười khi nhớ lại những kỉ niệm, hắn mở trang đầu tiên của cuốn sách, được đánh dấu với một bông bồ công anh ép khô.

Hắn vẫn có thể nghe thấy chính xác những câu từ được đọc bởi cô bé kia.

"Matilda. bởi Roald Dahl.

Chương Một.

Độc giả của những cuốn sách.

Một điều buồn cười về những người bố và mẹ..."

Sau tất cả, có lẽ hắn vẫn có thể biến hôm nay thành một ngày sinh nhật tốt đẹp.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro