{2} Dandelions and Mended Hearts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


BỒ CÔNG ANH VÀ HÀN GẮN NHỮNG TRÁI TIM


Nắng sớm mùa thu chiếu vào trong đại sảnh của Hogwarts, khiến cho bầu không khí ảm đạm trở nên có sức sống hơn. Draco tì khuỷu tay mình xuống chỗ ngồi tít đầu bàn của nhà Slytherin, lơ đãng khuấy cốc trà của mình. Ở đây vào đầu giờ sáng đồng nghĩa với việc hắn sẽ được ở một mình vào sáng thứ Bảy. Bạn đồng hành duy nhất của hắn lúc này là một vài nữ sinh năm 5 nhà Hufflepuff. Hầu hết tất cả những học sinh khác vẫn còn đang ở trong giường, say giấc mộng trong khi quỹ thời gian quý giá của chúng vẫn đang trôi.

Đương nhiên, nếu có thể ngủ thì hắn đã làm vậy rồi. Nhưng trong bốn tháng qua – đúng ra là, đã hai năm nay – những giấc ngủ cứ trốn chạy khỏi hắn. Mỗi lần hắn khép mắt, những hình ảnh kinh khủng về sự thống trị của Chúa tể Bóng Tối lại hiện về. Sự sợ hãi, sự tra tấn, sự chết chóc... Chỉ một chốc thoáng qua của những sự kinh hãi ấy, chắc chắn cũng đã đủ để hắn mất ngủ vì nó. Thật không may, hắn đã nhìn thấy hơn cả sự thoáng qua. Draco đã nhìn thấy đủ để có thể khiến hắn mất ngủ suốt phần đời còn lại của mình, hắn biết chắc điều này. Việc tỉnh giấc cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng ít nhất thì hắn có thể cố tự làm mình phân tâm với thứ này hoặc thứ kia.

Khẽ lắc đầu, Draco nâng cốc trà của mình lên và hớp một ngụm. Ít nhất thì những buổi sáng yên tĩnh như này phần nào mang đến sự an ủi cho hắn. Bị bao quanh bởi quá nhiều những hậu bối khoá dưới cũng khiến hắn chóng mặt y như trong giấc mơ của mình vậy. Trong khi những học sinh lớn hơn vẫn còn đang chịu những tổn thương tinh thần hậu chiến tranh, sự lạc quan của những đứa nhỏ gần như thật đáng sợ. Như thể tụi nhỏ năm nhất còn không biết rằng năm ngoái đã xảy ra một cuộc chiến tranh ở đây. Chúng nhảy chân sáo và cười đùa khi đi qua chỗ mà Chúa tể Bóng Tối đã ngã xuống chết chỉ vài tháng trước.

Draco cho rằng đấy có lẽ là điều tốt nhất, nhưng nó vẫn không thể khiến hắn ngừng cảm thấy thật kì lạ.

Khi hắn với lấy mẩu bánh mình trên bàn, một sự chuyển động ngoài tầm mắt của Draco đã kéo lấy sự chú ý của hắn. Nhìn lên, hắn dõi theo cái con người vừa mới bước vào Đại sảnh. Đầu cô gật lên gật xuống chào hỏi mọi người và tóc cô thì đung đưa khi cô bước đi một cách tràn đầy năng lượng.

Draco nhận ra cái đầu, mái tóc và dáng đi đó ở bất cứ đâu.

Granger.

Hắn cau có mặt mày. Ai đã bảo với Granger là nó có thể vui vẻ đến thế? Cảm giác...sai sai? Sau khi nhìn thấy nó quằn quại la hét trên sàn phòng vẽ nhà hắn, hắn thật không thể hiểu nổi vì sao biểu cảm đơn giản như môt nụ cười có thể xuất hiện được trên gương mặt nó lần nữa. Hắn chắc chắn chưa thể mỉm cười. Hắn đã chưa thể cười trong một khoảng thời gian dài.

Draco theo dõi Granger khi nó đi tới bàn của nhà Gryffindor, ngồi quay lưng lại với hắn, và lập tức với lấy ấm cà phê. Cô mới chỉ rót được vài giọt vào cốc thì con * của cô xà xuống từ trần nhà và đáp xuống bên cạnh cô, một lá thư cùng kiện hàng nhỏ được buộc vào móng vuốt của nó.

(*Chim lợn: hay còn gọi là cú lợn :v)

Granger nhận được thư của ai vào thứ Bảy chứ?

Chắc là của thằng tóc đỏ đần độn rồi. Draco đã nhìn thấy hai đứa nó hôn nhau ngấu nghiến ngay sau trận chiến hồi tháng 5. Hắn đã phải ép bản thân mình nhìn ra chỗ khác vì sợ mình sẽ nôn ra mất. Nhưng, nghĩ lại thì, hắn không chắc là do mình không thể chịu được ý nghĩ Granger hôn môi nhiệt tình với ai đó hay là do lần cuối gặp nhau, nó đã bị tra tấn bởi bà dì của hắn.

Draco xua những ý nghĩ nực cười ấy ra khỏi đầu mình. Đúng rồi, nó chắc chắn là thư từ Weasley, hắn khẳng định. Cắn thêm một miếng bánh mì, hắn liếc mắt sang xem Hermione liệu có đang đỏ mặt hay không – hẳn là một lá thư từ bạn trai sẽ khiến cái bản mặt khó ưa của nó chuyển đỏ chứ.

Chả phải là hắn quan tâm đâu. Chỉ là có thể nghĩ về cái gì đó ngoài cuộc chiến trong hai phút thì đỡ hơn thôi.

Granger dùng dao cắt bơ sạch để rạch mở phong bì.

Hắn nhướn mày, hơi rướn cổ để có thể nhìn rõ hơn. Và rồi –

Một giọng nói lớn phát ra từ lá thư trong tay cô.

Chà, có vẻ như hắn đã chẳng cần tốn quá nhiều công sức đoán xem ai đã gửi lá thư đó.

"HERIMIONE? XIN CHÀO CON YÊU! LÀ BA MẸ ĐÂY. ARTHUR WEASLEY CŨNG Ở ĐÂY, CHÀO CON BÉ ĐI ARTHUR!

Từ tít tận chỗ hắn đang ngồi, hắn thấy tai của Granger chuyển đỏ khi nó quay đầu nhìn xung quanh Đại sảnh với sự hoảng loạng trên gương mặt. Một cách nhanh chóng, Draco lại thấy hứng thú với mẩu bánh mì trên tay mình.

Ôi Merlin. Đấy là ba mẹ Muggle của nó ư? Họ đã viết một lá thư phép cho nó à? Ô, cái này thật quá thú vị. Và nó tốt hơn là lá thư đến từ thằng Weasley nhiều.

"Ờmm, được thôi. Xin chào Hermione," Draco nghe thấy giọng của ông Weasley nói đầy lúng túng. Hắn cố nén lại tiếng cười của mình và tiếp tục nghe ngóng.

Thì cũng đâu khó để nghe thấy đâu.

"Ồ, CHÚNG TÔI CÓ THỂ... ờm.. có thể nói như bình thường sao?"

"Đúng rồi, cứ nói đi."

Một giọng nói – có thể là của ba cô – tiếp tục.

"Ba mẹ viết cho con để chúc con sinh nhật tuổi 19 vui vẻ con yêu. Ba mẹ đã gửi một món quà nhỏ cho con. Ba mẹ mong là con sẽ thích nó. Không có gì nhiều, nhưng ba mẹ vẫn... Thì, ba mẹ vẫn đang chuyển lại tài sản của mình từ Úc sang. Ba mẹ chắc là con sẽ hiểu mà. Nhưng ba mẹ nghĩ là món quà sẽ khiến con mỉm cười và hi vọng cả lá thư này cũng thế."

Draco nhìn lên vừa kịp lúc để thấy một nụ cười kéo dài tới tận mang tai hiện lên trên gương mặt của Hermione thì từ lá thư phát ra tiếng hát.

Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday, dear Hermione!

Happy birthday to you!

Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, hắn không khỏi cảm thấy sự nặng nề dần lan ra trong lồng ngực mình. Giai điệu của bài hát bay lượn trong không gian, ngân vang trong căn phòng trống vắng một cách ngọt ngào.

Khi giai điệu ấy vờn quanh hắn, ở một góc nhỏ sâu trong kí ức, Draco không thể ngừng được cái suy nghĩ hắn đã từng nghe thấy này bài hát này trước kia. Có gì đó về giai điệu ấy nghe thật thân thuộc. Đây hẳn là một bài hát của Muggle.

"Yêu con con yêu. Sinh nhật vui vẻ nhé!"

Những giọng nói trở nên nhỏ dần, để lại trên mặt Granger một vệt hồng cùng nụ cười trước đó.

Vậy là hôm nay sinh nhật Granger, phải không?

Một điều kì lạ, thật sự, Granger có sinh nhật. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cô gái này cũng sẽ có một thứ bình thường như là ngày sinh nhật.

Draco gần như không thể ngăn bản thân khỏi việc rướn cổ lên để xem cô cẩn thận mở gói quà được gửi kèm với lá thư của mình. Đáng tiếc là, cái đầu bù xù của nó đã chắn tầm nhìn của hắn, và hắn không thể nhìn ra xem Granger đã được nhận được qùa gì cho sinh nhật.

Cũng chả phải việc quan trọng. Hắn tự nhắc nhở bản thân mình các thớ cơ trên cổ bắt đầu mỏi nhừ vì cố nghểnh đầu lên để theo dõi cô. Tại sao hắn phải quan tâm xem con nhỏ biết tuốt đó được tặng gì vào sinh nhật cơ chứ? Nhanh chóng, hắn quay trở lại với tách trà cùng miếng bánh mì của mình.

Hắn chỉ vừa mới uống cạn tách trà thì Granger đứng dậy và đi ra khỏi Đại sảnh, giấy gói quà kẹp dưới cánh tay. Nó đi đâu sớm thế vào sáng thứ Bảy chứ? Hắn cho rằng nó đang đi tới thư viện. Quả là một điều kì diệu khi con nhỏ vẫn chưa chuyển giường của mình xuống đó và sống cùng với những kệ sách.

Granger rời đi chưa được bao lâu thì một tốp học sinh tiến vào trong Đại sảnh. Và thật lòng mà nói, là có quá nhiều người mà hắn chẳng buồn quan tâm, vậy nên hắn vung chân qua ghế và chậm rãi đi về phía hành lang để đi ra ngoài. Hắn không chắc nên làm gì với ngày thứ Bảy của mình, nhưng thấy thời tiết có vẻ như sẽ chuyển xấu trong vài tuần tới, đi dạo một chút chắc cũng sẽ không mất gì.

Đẩy mở những cánh cửa nặng trịch, Draco mơ hồ tự hỏi không biết Granger đã chuẩn bị gì cho sinh nhật nhỏ. Chắc là làm gì đó cùng với Potter và Weasley. Quy định về việc đi ra – vào trường đã được nới lỏng cho học sinh năm 8, nên có lẽ nhỏ sẽ gặp hai đứa kia ở đâu đó khác. Hắn cũng không trách nó. Nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ thoát ra khỏi cái địa ngục này, nơi luôn luôn nhắc nhở hắn về những lỗi lầm tệ nhất trong cuộc đời hắn.

Nhưng ít nhất ở đây, những ánh mắt ghét bỏ mà hắn nhận được vẫn ít hơn ở ngoài kia.

Granger sẽ không gặp phải vấn đề đó, đương nhiên rồi. Một ngày cùng với Potter và Weasley chắc đang chờ đợi nó, tràn ngập với mấy thứ ngớ ngẩn, vô tư và quà cáp – chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến hắn phát ốm.

Nhưng cũng chả quan trọng nữa. Không khí trong lành khiến đầu óc hắn nhẹ nhõm và lấp đầy sinh khí trong phổi hắn ngay khi hắn đặt chân lên con đường mòn dẫn về phía hồ. Sáng sớm thứ Bảy như này sẽ không có đội Quidditch nào ra sân tập luyện cả, khiến mọi thứ lúc này trở nên yên tĩnh một cách hoàn hảo. Tiếng động duy nhất Draco có thể nghe được là tiếng của những chú chim đang hót và tiếng xào xạc nhẹ nhàng của cơn gió đầu thu trên những cành cây của những cái cây cổ thụ gần đó.

Hít thở sâu, Draco cảm nhận được luồng không khí mát lạnh, trong lành lấp đầy phổi mình, ánh nắng chiếu rọi khiến khuôn mặt hắn trở nên ấm hơn, sự ấm áp dần thấm vào da hắn, thành công khiến hắn mỉm cười. Sẽ chẳng còn quá nhiều buổi sáng như thế này trong năm nay nữa. Có lẽ đi dạo quanh hồ sẽ khiến hắn cảm thấy khá hơn. Hắn có thể ngừng suy nghĩ về mọi thứ và trốn thoát khỏi mọi người một lúc.

Hắn lang thang bước trên con đường mòn dẫn tới cái hồ. Mặt hồ trở nên lấp lánh bởi ánh nắng mặt trời, những làn sóng khẽ dập dềnh. Hắn phát hiện bản thân đang cố đồng điệu hơi thở của mình với nhịp chảy của dòng nước kia. Rồi hắn dần cảm thấy bình yên – bình yên hơn những khi hắn cố gắng chìm vào giấc ngủ rất nhiều.

Khi cuối cùng cũng tới bên mép hồ, hắn bắt đầu đi vòng vòng quanh nó. Với mỗi bước đi, những cơn sóng nhỏ mon men muốn va vào chân hắn nhưng hắn luôn né chúng vừa kịp lúc.

Hít thêm một hơi thật sâu. Phải, đây chính là sự yên bình, hẳn vậy rồi.

Rẽ qua góc khuất của cây liễu già, hắn nhìn thấy một quang cảnh bất ngờ dưới những tán lá của cây bạch dương khổng lồ.

Là Granger.

Có vẻ như nhỏ đã không đi chơi với bạn của mình. Đúng ra, nhỏ đang không ở cùng ai cả. Nhìn nhỏ khá cô đơn,

Nhưng thứ mà hắn không bất ngờ đó là nhỏ đang đọc sách. Một quyển sách dày đang nằm mở trên đùi nó. Có vẻ như cuốn sách đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của nhỏ. Nó thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn khi hắn tiến về phía nó. Draco nhân cơ hội này quan sát nhỏ từ xa. Chính xác thì cuộc chiến đã ảnh hưởng đến cô gái vàng nhà Gryffindor như nào? Liệu nó có hỏng bét như hắn không?

Chắc là có. Chỉ là nó che dấu điều đó tốt hơn hắn thôi.

Ngay lúc này, trông nó cũng không hỏng bét cho lắm. Nó nhìn bình thường. Nó mặc quần bò xanh và một chiếc áo len màu cam cháy. Tóc nó được đẩy gọn ra sau bằng một cái băng đô. Draco cho rằng đấy là một nước đi khá có lí. Mái tóc xấu xí của nhỏ luôn được mọi người biết đến là thích tự bay tứ tung.

Khi đọc sách, nhỏ dùng răng day day môi dưới của mình. Một thói quen khi nó hồi hộp chăng? Hay là thói quen khi nó đang tập trung vào thứ gì đó?

Dù đã biết nhỏ được 7 năm nay, hắn phát hiện ra mình gần như chả biết gì về nó cả. Quỷ tha ma bắt, hắn còn chẳng hề nhận ra là nhỏ sẽ bình thường tới nỗi thật sự có một ngày sinh nhật kia mà. Điều mà ngẫm lại mới thấy thật buồn cười. Ai mà chả có sinh nhật chứ.

Điều này cũng khiến một câu hỏi nữa nảy ra trong đầu hắn: Con nhỏ đang làm gì một mình vào ngày sinh nhật thế kia?

Trong nửa giây ngắn ngủi, hắn dị thường cảm thấy mình cần phải bước lên và chúc nó một sinh nhật vui vẻ.

Một cách nhanh chóng, hắn gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Nhưng, có một sự thôi thúc kì lạ từ trong ngực hắn, giục hắn tiến lên phía trước nơi cô có thể để ý đến hắn. Mặc dù Draco đã ngay lập tức gạt bỏ cả ý nghĩ đó đi, chân hắn lại đưa hắn vòng tới nơi quả đồi nhấp nhô mà nó đang ngồi. Đường mòn sỏi đá lạo xạo dưới chân hắn. Chỉ sau ba bước, cô đã ngẩng đầu lên. Miệng cô khẽ tạo thành chữ "O", lông mày bay vút lên trên trán.

"Xin chào, Granger," hắn nói với một giọng mà hắn mong là nghe như hắn không quan tâm nhất một cách có thể. "Mới sáng sớm mày đã đi ra ngoài rồi."

Cô đóng sập quyển sách lại, khoé môi đã hạ xuống.

"Mày muốn gì hả Malfoy?" Cô thở hắt ra. "Hôm nay tao không có tâm trạng đâu."

"Vì sao? vì hôm nay là sinh nhật mày à?" Hắn chất vấn.

Granger mím môi. Khi cô mở miệng ra nói, tông giọng cô trở nên dè chừng. "Nghe này, tao không cần mày ở đây gây khó dễ cho tao. Tao chỉ muốn đọc sách trong yên bình thôi. Đấy là đòi hỏi quá nhiều ư?"

Draco giơ tay đầu hàng. "Ừ, hẳn rồi. Tôi sẽ để cậu một mình. Tôi chỉ qua đây để nói chúc mừng sinh nhật cậu, vậy thôi."

Khi những câu từ thoát ra khỏi miệng hắn và trôi đến tai cô, hắn quan sát gương mặt nó thay đổi, từ giận dữ và bực bội, trở nên bối rối rồi dừng lại ở một biểu cảm nhẹ nhàng mà hắn chưa từng thấy trên mặt nhỏ bao giờ.

Vậy mà khi nhỏ nhìn hắn, hắn bỗng cảm thấy thật quen thuộc.

Nhưng đã bao giờ đôi mắt nhỏ khi nhìn hắn lại tử tế đến vậy?

"Cậu...muốn chúc tôi sinh nhật vui vẻ à?" Nhỏ khẳng định lại với một lời thì thầm.

"Đúng thế. Có gì lạ lắm sao?"

"Nói thật thì, đúng rồi đấy. Nhận được lời chúc sinh nhật của cậu là cách tôi biết thế giới đã thật sự bị điên rồi."

Draco khịt mũi. "Cậu nói lại lần nữa xem."

Cả hai người rơi vào im lặng. Chỉ còn nghe thấy được tiếng nước đập vào bờ.

"Cảm ơn cậu. Vì lời chúc sinh nhật, vậy thôi." Granger khẽ nói sau một lúc.

"Không có gì."

Sự im lặng lsij bao phủ lên hai người một lần nữa. Granger mở cuốn sách và lại yên vị ngồi dựa vào cây lần nữa. Draco đứng cách chỗ ngồi ấm cúng của nhỏ chỉ 3 mét, và hắn không bước thêm một bước nào gần hơn nữa. Chỉ gần thêm một chút thôi và hắn sợ rằng mình sẽ phá vỡ cái ranh giới không lời nào đó.

"Thế...ờm... Sao cậu lại ở ngoài này? Không có kế hoạch gì cho sinh nhật sao?" Những câu chữ cứ vậy thoát ra từ miệng hắn trước khi hắn kịp phát hiện mình đã nói điều ấy ra ngoài.

Granger nhìn lên từ cuốn sách của mình lần nữa. Cô xem xét hắn một chút trước khi trả lời.

"Sự thật là tôi không có. Tôi ở đây bởi vì...Thì...Merlin, chẳng hiểu sao tôi lại nói với cậu chuyện này nữa. Tôi không có kế hoạch nào hôm nay vì tất cả mọi người đều bận rồi."

Draco ngay lập tức nghe được sự thất vọng trong giọng nói của nhỏ. Hắn đã quá quen thuộc với cảm giác đó rồi. Hắn đã chẳng có một ngày sinh nhật vui vẻ từ lâu lắm rồi.

"Ồ? Vậy là không ai rảnh sao?"

"Thật ra Luna đã muốn tổ chức một bữa tiệc cho tôi, nhưng tôi từ chối."

"Lovegood? Tổ chức tiệc? Thank u, Next."

Đôi môi Granger khẽ nhếch. "Tôi đồng ý với cậu khoản này. Tôi quý Luna, nhưng tôi sẽ khá sợ về việc có gì sẽ xuất hiện trong bữa tiệc của tôi khi cậu ấy đứng ra tổ chức."

"Còn Weaslette thì sao? Nó quay lại học mà."

"Quidditch," Granger giải thích. "Con bé là đội trưởng và họ đã đặt lịch sân cho cả ngày hôm nay. Buổi tập lớn đầu tiên cuả năm."

Draco gật đầu. "Ra vậy."

Nhưng thế vẫn chưa giải thích về cậu bé kì diệu và tên tóc đỏ đần độn.

"Potter và Weasley thì sao?"

"Huấn luyện Thần Sáng. Không có kì nghỉ nào trong hàng tháng trời."

"À."

Draco đút tay vào túi quần và đứng đung đưa người trước sau. Chúa ơi, đây bắt đầu biến thành một cuộc trò chuyện gượng gạo rồi. Ngay từ đầu sao hắn lại lang thang ra đây làm gì chứ? Quan trọng hơn là, sao tự nhiên hắn lại cảm thấy mình phải nói chuyện với Granger? Sự hối hận bắt đầu dâng lên cao hơn trong cổ họng hơn.

"Thật ra, tôi còn chưa nhận được lá thư mừng sinh nhật nào từ cả hai người họ. Chắc là Harry sẽ viết một tấm thiệp muộn hay gì đó."

Khoé môi Draco hạ xuống. "Không phải là Weasley à?"

Granger hắng giọng. "Ừ, không. Tôi nghĩ thế."

"Thằng đó là một gã bạn trai quá kém nếu nó còn chẳng thèm viết cho cậu vào sinh nhật cậu."

Có gì đó ở những từ này hẳn đã tác động đến Granger bởi vì mặt nhỏ nhanh chóng chuyển đỏ. Dù đã đứng cách xa nó vài mét, hắn vẫn có thể thấy hàm nó trở nên đanh lại. Thôi xong. Hắn đã chọc nhầm dây rồi, phải không?

"Cậu ấy không phải bạn trai của tôi."

Draco cứng người. Hắn không chắc hắn đã mong chờ một câu trả lời như thế nào, nhưng chắc chắn không phải cái này.

"Cậu...nhưng tôi thấy hai người cậu mắt bắn tim với nhau sau khi.... Thì đó, sau khi đấy ấy." Hắn hoàn thành câu nói một cách nhạt nhẽo.

"Ừ, thì, cái đó chỉ kéo dài được vài tuần thôi. Ron... Khi là bạn trai cậu ấy rất khác với khi là một người bạn. Mọi chuyện không được như ý."

Ngay lúc đó, ít nhất bốn câu xúc phạm liên quan đến Weasley nảy lên trong đầu hắn, chuẩn bị để cạp cắn sự khổ sở của Granger. Việc đó sẽ dễ dàng thôi. Chỉ cần nói với cái giọng mỉa mai đặc trưng của hắn rồi hắn có thể quay trở lại ngày thứ Bảy của mình. Việc hắn đã cư xử như vậy trong một khoảng thời gian dài khiến hắn cảm thấy bị cám dỗ. Hắn còn gần như đã mở miệng để nói những lời cay nghiệt đó thì bỗng, một giọng nói nhỏ ở phía sau đầu hắn khiến hắn dừng lại.

Hắn đang cố để tiến lên phía trước kia mà? Đi khắp nơi mỉa mai Granger sẽ chẳng giúp được gì cho hắn, và ý nghĩ khiến cho gương mặt của Granger xụ xuống không còn đem lại cho hắn cảm giác thích chí như xưa nữa. Thay vào đó, hắn phát hiện mình đang phân vân, không thể quyết định được đâu mới là hướng đi đúng để tiến về phía trước.

"Xin lỗi," hắn nghe thấy tiếng mình lầm bầm với cô khi hắn xoay người, rê mũi chân trên đất.

Draco thầm tự đá mình. Bây giờ trông hắn phải ngu ngốc đến cỡ nào chứ? Trong số tất cả mọi người, hắn đâu có lỗi mà phải xin lỗi Granger vì mối quan hệ dở hơi với một thằng đần độn như Weasley không thành công chứ?

Hắn chuẩn bị mở miệng ra để chữa cháy cho những gì hắn vừa nói thì hắn nhìn Granger thêm môt lần nữa. Trrong khi hắn còn đang bận suy nghĩ những gì nên nói và không nên nới với một người như nhỏ, có vẻ như nhỏ đã tự thu mình lại về một góc. Đầu gối trước ngực, quyển sách đã đóng bên cạnh nó, Draco không thể không để ý đến sự đượm buồn trên gương mặt nhỏ.

Hắn chớp rồi dụi mắt. Hắn đang nhìn ai đây? Đây thật sự là Granger sao? Chính Hermione Granger, dũng cảm, gan dạ và ngay thẳng đây sao? Đứa con gái hắn đang thấy trước mặt không giống với đứa con gái đã tát hắn vài năm trước – người đã mạnh mẽ đứng bên bạn bè mình – một người kiên cường, ngay cả khi phải chịu đựng sự tran tấn dã man. Cô gái trước mặt hắn lúc này thật nhỏ bé và buồn bã, không gì hơn.

Một suy nghĩ bay qua trong đầu hắn: Có thể – chỉ là có thể thôi – nó cũng cô đơn như hắn, cũng cô độc như hắn.

Ngay lập tức, tim hắn như là nhảy lên.

Draco thở dài, đưa tay vuốt qua tóc. "Nghe này," hắn nói, nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn vào Granger. "Tôi biết tôi chắc là lựa chọn cuối cùng của cậu để dành thời gian cùng hôm nay, hoặc đúng ra là bất cứ ngày nào. Nhưng...cậu có muốn một người bầu bạn...hay là gì đó không?"

Khi Granger chưa lập tức trả lời hắn, hắn liếc về hướng nhỏ đang ngồi. Nhỏ đang nhìn lên từ chỗ ngồi của nó với một sự bất ngờ không hề nhẹ, đầu hơi nghiêng.

"Tôi sẽ – nghe này, tôi sẽ không hành xử như một thằng khốn, được chưa. Chúng ta có thể chỉ ngồi im lặng. Cậu chỉ... Thì, cậu trông như cậu có thể cần một người ngồi cạnh, vậy thôi."

Vẫn không có câu trả lời nào. Hắn thở dài lần nữa, cố nén xuống sự thôi thúc để bắt đầu tỏ ra bực bội. Thay vào đó, hắn cẩn thận bước từng bước về phía bãi cỏ và ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi chân ra trước mặt và tựa vào sau tay. Granger vẫn đang quan sát hắn.

"Tại sao?" Hắn nghe thấy nó thì thầm một cách mệt mỏi bên cạnh hắn.

Hắn ngước nhìn lên những cành cây, quan sát cách ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá.

"Bởi vì cậu nhìn giống như cách mà tôi đã cảm thấy vài tháng nay. Cậu cũng cô đơn như tôi, Granger. Đống lí do lí trấu đáng buồn vào ngày sinh nhật đã đủ làm bằng chứng rồi."

Nhăn mặt, cô duỗi chân ra song song với hắn.

"Tôi hiểu ý cậu rồi."

"Vậy nên? Liệu tôi có thể bầu bạn cùng cậu vào sinh nhật cậu không, Granger? Nó đỡ hơn là kế hoạch ăn không ngồi rồi của tôi ngày hôm nay."

Cô nhìn hắn lên xuống, như thể đang đánh giá một cách nào đó trước khi gật đầu. "Có một người bầu bạn cũng khá tốt, tôi nghĩ thế. Kể cả là từ con chồn sương tuyệt vời biết nhún."

Draco cau có, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại khi hắn suy xét tông giọng của cô. Cô đang đùa, không phải theo cái kiểu xấu tính mà là – hắn chẳng tin nổi – kiểu thân thiện thay vào đó.

"Chỉ cần cậu đừng quên phần tuyệt vời, tôi sẽ không để bụng câu nói đó."

Cô đảo mắt rồi cười, và Draco phát hiện mình cũng hưởng ứng với một tiếng cười khẽ. Khi hai người cười, bầu không khí giữa họ trở thành một thứ gì đó như là thư giãn.

"Thế ba mẹ cậu đã tặng gì?" Hắn hỏi, đưa mắt về phía hồ, mặt hồ đã trở nên lấp lánh hơn bởi mặt trời đã lên cao.

Granger lôi ra một cái bọc được cất khỏi tầm mắt hắn từ cạnh người mà hắn đã thấy cô nhận được ở trong Đại sảnh. Cô đã mở giấy gói ra, và Draco nghiêng người qua để nhìn vào bên trong.

Hai cuốn sách và một cái gói gì đó màu xanh.

"Sách Muggle?" hắn đoán, nhìn bìa cuốn sách. Chỉ Muggle mới có sách bìa mềm như thế. Đó là một trong số ít những thứ hắn biết về văn hoá của Muggle khi mà bản thân hắn cũng đã nhận được một quyển sách Muggle nhiều năm về trước.

"Ừ." Cô nói, cầm hai cuốn sách lên và đưa cho hắn. "Tình yêu đã mất"* và "Không có gì mà rộn"**

Draco chỉ biết chớp mắt. Mấy từ này phải có nghĩa với hắn à?

"Sao lại có một câu chuyện xoay quanh việc không có gì cả?" Hắn ngẫm hỏi, lật mở một trong hai cuốn sách.

"Nó không phải về không có gì. Đây là kịch của Shakespeare. Cả hai cuốn."

"Sao có ai lại muốn lắc quả lê cho ai đó để nghịch chứ?"* hắn tự hỏi thành tiếng, nhìn qua trang đầu tiên của cuốn Tình yêu đã mất.

Bên cạnh hắn, Granger bật lên một tiếng cười.

"Không phải thế. Cả hai câu chuyện đều được viết bởi một nhà soạn kịch nổi tiếng, William Shakespeare. Ông ấy sống khoảng 400 năm trước đây và những tác phẩm của ông đều rất tuyệt. Ba mẹ tôi biết tôi thích chúng như nào. Rõ là họ đã nghĩ tôi có thể cần được nhẹ nhõm một chút. Họ đã gửi cho tôi hai vở hài kịch luôn mà."

"Hài kịch à? Tôi cho là một nụ cười sẽ tốt cho tất cả mọi người. Cho tôi mượn chúng sau khi cậu đọc xong nhé?"

Những từ này có vẻ đã khiến Granger ngu người luôn rồi, bởi vì cô còn chả hề chớp mắt. Sự không tin được có vẻ là điều xảy ra khá thường xuyên trong cuộc trò chuyện này. Hắn nhìn cô lắc đầu và hít thở.

"Được thôi. Nếu cậu muốn, tôi đọc một cuốn, cậu đọc một cuốn rồi mình đổi lại?"

"Cũng được."

Cảm giác thật kì lạ khi trong số tất cả mọi người, hắn lại có thể hoà thuận với Granger. 7 năm qua hắn đã rất cố gắng để ghét đứa con gái này, và cũng rất cố gắng để nhỏ biết chính xác hắn ghét nhỏ nhiều tới mức nào. Cuộc nói chuyện của hai người giờ đây lại quá dễ dàng. Như thể nếu không vì hoàn cảnh hay gia thế của hai người, họ đã có thể kết giao với nhau sớm hơn.

Một cách nào đó, suy nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy chán nản.

"Còn cái kia thì sao?" Draco hất cằm về phía cái gói màu xanh

"Ồ cái này á?" Granger cầm cái gói lên. Draco nheo mắt nhìn. Phải, cái gói ấy chắc chắn nhìn rất quen, nhưng hắn không thể hiểu tại sao và bằng cách nào. Liệu nó có phải...? Một kí ức từ rất lâu về trước quay trở về trong tâm trí hắn.

Một cô gái tốt bụng. Bánh quy sinh nhật. Bài hát ngớ ngẩn đó.

"Nó là bánh quy." Granger làm rõ. "Một món quà đặc biệt. Ba mẹ tôi thường không để tôi ăn đồ ngọt cậu thấy đấy."

Trong một nỗ lực cố giấu đi sự sung sướng trong bụng mình khi biết đấy đúng là bánh quy, Draco bật cười thích chí. "Cậu, Hermione Granger, nữ anh hùng chiến tranh, bị ba mẹ quản lý việc ăn đồ ngọt?"

Má cô khẽ ửng hồng bởi sự thật này, và Draco thấy não mình kì quặc mà nghĩ rằng cô nhìn thật..duyên dáng.

"Họ chỉ đang lo cho răng của mình thôi." cô nói, xé mở gói bánh.

"Nó sẽ có lý nếu răng cậu to như răng hải ly, nhưng – "

"Và đấy là lỗi của ai?" Hermione vặc lại. "Tôi đặc biệt nhớ rằng hồi năm 4 trong lớp Độc dược, cậu đã rất xấu tính. Điều đó đã khiến tôi tổn thương cậu biết không."

Draco tự giác không nói nữa. Hắn ở đây để làm hoà với Granger, không phải để đào lại những kỉ niệm không hay.

"Xin lỗi," hắn thẳng thắn nói. "Hồi đó tôi là một đứa khốn nạn,"

Granger dò xét hắn một lúc trước khi chìa tay ra, với gói bánh quy của mình.

"Muốn ăn không? Vị chocolate đấy."

Trộm nhìn sang, hắn đồng ý rằng đống bánh quy đúng là nhìn rất ngon miệng.

"Được thôi."

Câu trả lời của hắn hẳn đã khiến cô bất ngờ bởi mắt cô mở lớn hơn khi hắn vươn tới và lấy một miếng bánh vào trong tay. Bánh quy có hơi vụn và một mẩu nhỏ rơi ra khi hắn đem nó lên miệng mình. Vì lí do nào đó, Granger không nhìn ra chỗ khác khi hắn cắn miếng bánh quy.

Hắn chuẩn bị nói về điều ấy, nhưng khi miếng bánh quy chạm tới đầu lưỡi hắn, tất cả mọi thứ bỗng dạt ra xa. Tất cả những cảm xúc ngày hôm đó ùa về trong hắn. Sự đau khổ. Sự tuyệt vọng. Sự an ủi. Niềm vui sướng. Draco nhắm mắt hồi tưởng lại sự hạnh phúc ấy.

Chính là nó. Bánh quy này.. chắc chắn phải là cùng loại với loại với miếng bánh kia. Hắn cắn thêm miếng nữa, thưởng thức sự ấm áp chạy dọc cơ thể hắn theo từng miếng bánh.

"Ngon thế cơ à?" Granger trêu, tự cắn cho mình một miếng bánh.

Draco không biết nên nói sao nữa. Dù cho hắn đã quyết định sẽ cải thiện mối quan hệ của mình với Granger, hắn không chắc hắn đã sẵn sàng để tiết lộ một kí ức mình trân quý như vậy cho Granger nghe.

"Chỉ là...nó khiến tôi nhớ đến một thứ. Một thứ tốt đẹp."

"Chà, người ta vẫn thường nói khứu giác và vị giác là hai giác quan liên kết mạnh mẽ nhất đến kí ức mà." Cô nói sau khi cắn thê một miếng bánh.

Draco ừm hửm một tiếng khi hắn cho nốt chỗ bánh quy còn lại vào miệng. Thưởng thức cái cách nó tan chảy nơi đầu lưỡi. Sự kích động mà nó mang đến chỉ như một tia chớp nhoáng. Hắn cảm thấy sự hạnh phúc cuộn lên trong người, và hắn thấy bản thân mình đang ngả lưng xuống mặt đất, dùng tay để kê đầu.

"Tôi hỏi cậu cái này được không?" hắn bỗng nhiên nói, không nhìn vào Granger mà nhìn lên bầu trời trong xanh qua những tán lá.

"Ừ." Granger di chuyển để nó cũng có thể nằm xuống bên cạnh hắn.

"Nhân danh Merlin cái bức thứ hát hò sáng nay là của khỉ gì vậy? Ba mẹ cậu đấy à?"

Granger bật cười. "Ừ, đúng rồi. Có vẻ như họ đã liên lạc với nhà Weasley để nhờ giúp đỡ. Điều đó nói thật là khá bất ngờ."

"Ồ? Tại sao?" Hắn quay đầu sang trái để đối mặt với cô. Biểu cảm của cô, ít nhất là từ góc nhìn của hắn, khó đọc một cách kì lạ.

"Sau chiến tranh...sau những gì tôi đã làm với họ – tôi yểm bùa chú Lãng quên lên họ và gửi họ đi, cậu biết mà – tôi đã sợ họ sẽ ghét phép thuật."

Draco nhịn xuống sự bất ngờ của hắn với lời thú nhận nặng nề này, để cô tiếp tục nói.

"Những gì xảy ra ở bữa khiến tôi..nó đã khiến tôi rất vui. Tôi đã chưa được nhận một bài hát Chúc mừng sinh nhật tử tế nào từ hồi 11 tuổi rồi. Tôi không thể tưởng tượng được là nó sẽ dễ dàng với ba mẹ tôi, vậy nên nó rất đặc biệt khi họ cố gắng đến vậy để cho tôi thấy rằng họ đã lại thoải mái với phép thuật."

Granger quay đầu đối diện với hắn, và hai người chỉ nhìn nhau như vậy một hồi. Draco không thể ngừng cái cảm giác tim hắn như bay lên khi nghe cô nói về ba mẹ mình như vậy, với thật nhiều cảm xúc và tình yêu thương.

Hắn ngước nhìn lên lần nữa, hai má dần nóng lên. Nhưng thay vì tập trung vào điều đó, hắn quyết định Hắn quyết định đổi hướng cuộc trò chuyện. Hắn vẫn chưa quên cái cảm giác thình thịch trong lồng ngực mình khi nghe thấy bài hát đó vang vọng trong Đại sảnh.

"Bài hát Chúc mừng sinh nhật là cái gì thế? Có phải là cái bài ngớ ngẩn mà ba mẹ cậu hát ở trong lá thư không?"

"Ừ. Đấy là một bài hát sinh nhật nổi tiếng của Muggle. Nó siêu phổ biến luôn ấy."

Draco ngừng lại một chút.

"Mặt cậu như thế là sao thế?" Granger hỏi, một run rẩy kì lạ trong giọng nói của nhỏ. "Bài hát đấy có ý nghĩa gì với cậu sao?"

Hắn đóng mở miệng cả nửa ngày trước khi quyết định nên kể cho cô nghe về một thứ đơn giản, nhưng lại bối rối như vậy như thế nào. "Tôi nghĩ mình đã nghe nó đâu đó trước đây rồi. Nhưng giờ cậu nói là bài hát rất phổ biến, tôi đoán nó cũng chẳng còn bất ngờ nữa." Hắn xua tan đi sự tò mò của mình.

Sự yên lặng bao trùm lên hai người vài giây đồng hồ dài. Draco nhắm mắt cảm nhận những dấu vết còn sót lại của mùa hè. Sao trước kia hắn lại chưa từng trân trọng những ngày đẹp trời và đơn giản như thế này?

Granger là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Cái cách nhỏ nói đã khiến hắn phải quay sang để nhìn nó lần nữa. Khi hắn quay sang, hai người chạm mắt nhau và có một sự dịu dàng hiện lên trong biểu cảm của cô.

"Tôi cũng không bất ngờ là cậu đã từng nghe thấy nó trước đây," cô bắt đầu, khẽ nuốt khan. "Nhưng tôi nghĩ là lí do của cậu có chút khác so với của tôi."

Draco hơi nghểnh đầu lên khỏi mặt đất, khiến những cọng cỏ chọc vào gáy hắn.

"Và vì sao lại thế?"

"Bởi vì tôi là người đã hát nó cho cậu."

Draco quan sát khi miệng của Granger phát ra câu nói đó, quan sát khi môi nó chuyển động cùng lúc để tạo nên những câu chữ mà hắn tưởng là nhỏ đã nói. Hắn nghe thấy khi chúng bay lượn trong không gian giữa hai người và đâm thẳng vào đôi tai vẫn còn đang hoang mang của hắn.

Hắn có nghe thấy nhỏ, phải, nhưng não hắn như ngưng lại khi hắn cố để xử lý những gì nhỏ vừa nói. Như thể hắn đã không còn hiểu tiếng Anh nữa, như thể nhỏ đang nói thứ ngôn ngữ nước ngoài nào đó với hắn. Tiếng người giời, chắc thế.

Nhưng vài giây trôi qua, hắn lặp đi lặp lại từng lời của Granger trong đầu rồi từ từ – chầm chậm – những gì nhỏ nói bắt đầu in vào tâm trí hắn.

Bởi vì tôi là người đã hát nó cho cậu.

Rồi đột nhiên mọi thứ đập não hắn. Như là tia chớp hoặc là một trái bludger từ trên trời rơi xuống.

Nhanh như trái Snitch, hắn ngồi bật dậy và nhìn xuống cô, vẫn đang nằm trên mặt đất.

Draco chỉ có thể nói ra được một từ.

"G-gì?"

Hắn nhìn Granger nuốt khan. Đôi mắt cô không rời khỏi hắn. Chúng rõ ràng đang tìm kiếm hắn, tìm kiếm xem hắn đang tiếp nhận cái thông tin trời đánh này như nào. Dù cho Granger không rời tầm nhìn khỏi hắn, cả cơ thể cô lại đang run rẩy, như thể bản thân cô cũng không thể tin được những gì mình vưa nói. Vậy mà, cô tiếp tục mở lời lần nữa, giọng cô bình tĩnh và cân nhắc, dù cho tình huống khó để cô có thể bình tĩnh được như vậy.

"Bài hát Muggle – Chúc mừng sinh nhật – đó. Cậu nhận ra nó vì cậu đã nghe nó 12 năm trước vào sinh nhật 6 tuổi của cậu. Cậu nhận ra nó vì tôi là người đã hát nó cho cậu."

Cả thế giới như đang sụp đổ xung quanh hắn.

Kí ức mà hắn lưu giữ bao lâu nay trong tim...đã bị vấy bẩn rồi sao? Cô nhóc đã là người bạn thực sự đầu tiên của hắn. Cô nhóc đã chẳng ngần ngại chia sẻ sự tử tế và thấu cảm cho một đứa con trai mình không quen biết.

Và cô nhóc đó là Hermione Granger, trong số tất cả mọi người.

Draco không chắc cái cảm giác buồn nôn bất chợt này là do thất vọng, hối tiếc hay do sự thật về một trong những kí ức trân quý nhất của hắn đã được hé mở nữa.

Lục tìm trong trí nhớ, Draco cố vẽ lại cảnh chính xác xem này hôm đó đã trôi qua như thế nào. Hắn nhớ mình đã bỏ chạy khỏi bữa tiệc sinh nhật mà ba mẹ đã đã chuẩn bị cho hắn vì không có ai đến dự.

Hắn nhớ đã gặp một đứa trẻ trạc tuổi mình dưới một cái cây ở Wiltshire*. Hắn chưa từng hỏi tên của đứa trẻ đó...

Nhưng hắn biết rằng đó là một đứa con gái, không hẳn là một đứa nhỏ xinh xắn nhưng là đứa tốt bụng. Nếu thực sự tập trung, hắn có thể nhớ ra một mái tóc điên rồ nữa.

Con nhỏ là một Muggle, điều này thì hắn chắc chắn.

Nhiều năm qua đi, những chi tiết đã dần phai nhạt cho đến khi hắn không còn nhớ nổi gương mặt hay giọng nói của cô nhóc năm nào. Dù cho hắn vẫn thường nhớ về cảm giác ấm áp ngày hôm đó đã đem lại, các chi tiết chính xác lại chỉ lờ mờ.

Hắn biết hắn đã nhận được cuốn sách Muggle đó, Matilda, từ cô nhóc.

Cô nhóc còn tặng hắn vương miện làm từ hoa bồ công anh.

Cô nhóc đã hát tặng hắn.

Cô nhóc đã cho hắn bánh quy.

Cô nhóc đã khiến hắn cảm thấy được yêu thương theo cái cách mà hắn chưa từng được cảm nhận trước đây – đã cho hắn một tình bạn thực sự, theo cái cách thơ ngây, khiến hắn phải kinh ngạc. Đó là tình bạn mà hắn vẫn gìn giữ trong tim tới ngày hôm này, dù cho nó có trẻ con đi chăng nữa.

Vậy mà suốt những năm qua hắn đã làm gì với cô?

Xúc phạm cô.

Đe doạ cô.

Yểm bùa cô.

Đứng ở một bên và nhìn cô bị tra tấn.

Phải, cơn buồn nôn chắc chắn là đến từ sự hối tiếc.

Draco nhận ra hắn đã nhìn chằm chằm xuống mặt đất được một hồi lâu. Hắn quay mặt lại nhìn cô. Khi mắt hắn chạm đường nhìn của cô lần nữa, một cơn sóng của sự sáng tỏ cuộn lên trong hắn.

Granger chưa từng quên. Là một phù thuỷ xuất sắc như thế, nó đã nhớ hết tất cả mọi thứ.

Còn với hắn, có vẻ như hắn chỉ nhớ được phần rìa của bức ảnh về ngày hôm đó mà thôi.

"S- sao có thể? Sao cậu biết đó là tôi? Sao mà cậu có thể nhớ được? Chúng ta... Đó đã là rất lâu về trước rồi."

Thay vì trả lời, Granger đã làm một việc kì lạ. Cô vươn người lên và khẽ vuốt những ngón tay của mình lên tóc hắn. Draco cứng người. Cái chạm của nhỏ thật mềm mại, thật an ủi, khiến Draco muốn nhắm mắt lại hưởng thụ.

"Tôi nhận ra cậu ngay khi thấy cậu bước lên tàu, cậu có biết không. Sao mà tôi có thể quên chứ? Với mái tóc vàng như thế? Cậu là độc nhất vô nhị khi tôi mới gặp cậu. Đó luôn là điểu hiển nhiên. Tôi thấy cậu mặc áo chùng trên tàu lần nữa, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới pháp thuật nơi cậu đã lớn lên. Tôi đã có bao nhiêu điều muốn hỏi, và tôi suýt nữa thì đã làm vậy."

Draco cố nhớ lại về chuyến đi đầu tiên của mình ở ga tàu 9¾ nhưng những gì hắn có thể nhớ chỉ là gặp gỡ Potter và Weasley ở trong khoang của chúng.

Kể cả vậy, cũng không quá khó để hiểu vì sao Granger không tới nói chuyện với hắn,

"Tôi đã muốn giới thiệu lại bản thân mình ghê gớm, nhưng những nanh độc tuôn ra từ miệng cậu khiến tôi tổn thương trước khi kịp nói bất cứ điều gì. Cậu chẳng hề giống với cậu bé đáng yêu mà tôi nhớ từ nhiều năm về trước. Và khi cậu nói chuyện với tôi một cách tàn nhẫn, cay nghiệt như vậy, tôi biết chắc rằng cậu chẳng nhớ tôi là ai. Thật sự thì tôi cũng không chắc là khi đó tôi muốn cậu nhớ ra tôi nữa."

Sự trao đổi ánh mắt liên túc bắt đầu khiến hắn không thoải mái, vậy nên Draco quay đầu, để đường nhìn của mình dõi lên trên mặt hồ lần nữa. Hắn lơ đãng vẽ những đường ngoằn ngoèo trên mặt đất bằng ngón tay của mình.

"Tôi...tôi xin lỗi." hắn lầm bầm.

"Tôi đã giả vờ như không nhận ra cậu vì quá đau lòng khi nghĩ về những gì cậu có thể sẽ nói nếu cậu biết. Nhưng mỗi lần cậu đối xử tồi tệ với tôi, nó như giết tôi từ bên trong vậy. Không chỉ vì cậu không còn cậu bé mà tôi nhớ, mà còn vì tôi luôn tự hỏi và tưởng tượng xem chuyện gì đã xảy ra với cậu, khiến cậu trở thành một người xấu tính đến vậy."

Draco không biết mình nên nói gì. May mắn là, Granger nói nhiều đủ cho cả hai người.

"Kể cả vậy, tôi vẫn luôn có một hi vọng hão huyền rằng một ngày nào đó cậu sẽ nhớ ra. Tôi mừng sinh nhật cậu hằng năm đấy cậu biết không."

Hai mắt mở lớn, Draco xoay mặt đối diện với Granger lần nữa. Bây giờ thì cô đã ngồi thẳng dậy, đầu gối kéo tới gần ngực. Đôi mắt hiếu kì của cô được bao phủ bởi sự hồi tưởng, và một nụ cười nhỏ được treo nơi khoé môi.

Nhỏ mừng sinh nhật hắn ư? Thế nghĩa là sao? Hắn cố nhớ xem mình đã từng tương tác với Granger lần nào vào ngày đó hay là nhận được lá thư ẩn danh nào qua mỗi năm không. Ban đầu hắn chẳng thể nghĩ ra được gì, nhưng sau một phút, một kí ức đã nằm phủ bụi đâu đó bay trở về trong tâm trí hắn.

Năm thứ Sáu. Tuổi trưởng thành của hắn. Granger đã cài một bông bồ công anh lên tóc.

Miệng Draco trở nên khô khốc.

"Cậu... Cậu đã cài bông bồ công anh lên tóc, phải không? Vào sinh nhật tôi."

Hắn nuốt khan khi cô gật đầu.

"Đúng rồi. Thật ra là tôi làm vậy hàng năm. Tôi luôn tự hỏi không biết cậu có để ý không, có nhận ra sự liên kết nào không. Tôi đã hi vọng. đặc biệt là năm 6, cậu sẽ nhìn thấy nó và nó sẽ có ý nghĩa gì đó với cậu."

"Đặc biệt là năm 6 sao?"

"Cậu có thể không nhận ra nó, Draco, nhưng tôi đã nhìn thấu cậu."

Câu nói đó chẳng cần phải giải thích thêm nữa.

"Nó có. Có làm tôi cảm thấy tốt hơn. Lúc đó tôi không thật sự hiểu vì sao, nhưng nó có khiến tôi thấy khá hơn." Giọng Draco nhỏ dần. Hắn không thoải mái vặn vẹo trên cỏ, không quen với việc ngồi trên đất và mở lòng ra về cảm xúc của mình như vậy.

May mắn là, Granger có vẻ như đã quen với cả hai việc trên bởi vì chỉ ngay sau lời thú nhận của hắn, một nụ cười xán lạn hiện lên trên gương mặt nhỏ. Nhỏ như phát sáng, đúng nghĩa. Và trong khoảnh khắc đó, Draco tự hỏi vì sao hắn có thể quên mất một nụ cười tươi sáng đến vậy.

"Tôi vui lắm." cô nói, dịch người gần vào hắn một chút. "Cậu có thể gọi tôi là Hermione nếu muốn. Bạn tôi đều gọi thế cả."

"Bạn? Chúng ta – là – ?"

"Mình là bạn được 12 năm rồi, không phải sao? Tôi nghĩ đã đến lúc cậu gọi tôi bằng tên thật rồi, cậu không nghĩ vậy à?"

Draco đóng mở miệng tận ba lần trong lúc những gì cô nói dần thấm vào trong đầu hắn.

Cô thực sự chưa từng từ bỏ hi vọng rằng hắn sẽ nhớ sao? Chưa bao giờ từ bỏ hi vọng về hắn ư? Não hắn biến thành một mảng lộn xộn nhanh tới mức hắn chẳng còn thời gian để nghĩ về những thứ nhỏ ám chỉ trong lời nói của nó nữa. Cả cuộc hội thoại này như một khoảng mờ. Một giấc mơ. Một ý tưởng không thực.

"Hermione." hắn chậm rãi nói, cảm nhận từng âm tiết được phát ra nơi đầu lưỡi mình.

Cô mỉm cười với hắn.

Một cảm giác bỗng cuộn trào lên trong ngực hắn – Cảm giác hắn cần phải bù đắp cho những năm dài đằng đằng mà hắn đã làm tổn thương cô, người đã trao cho hắn lòng tốt của mình khi hắn cần nó nhất. Người đã luôn ở đó vì hắn, dù cho hắn không biết điều đó.

Hắn phải làm gì đó, và bảo cô sử dụng tên thật của mình có vẻ như là một khởi đầu tốt.

Cảm xúc trong lồng ngực hắn mạnh mẽ tới mức những câu chữ cứ vậy tuôn ra khỏi miệng hắn. "Gọi tôi là Draco, nhé." Hắn chẳng quan tâm việc nó nghe như một lời cầu xin.

Cô nhẩm tên hắn trên miệng mình và tim hắn như bay lên.

Chỉ đến giờ Draco mới nhận ra, chuyện này kì lạ ra sao, gặp nhau như thế này vào sinh nhật nhỏ. Như là tình cờ. Như là định mệnh.

Chà, nếu như việc hai người được kết nối vào ngày sinh nhật nhau là định mệnh, thì không còn việc gì hơn là tiếp tục khích lệ chuỗi tình cờ này lặp lại.

Cảm thấy tự tin, Draco với qua đùi Hermione và lấy gói bánh được đặt cạnh chân nhỏ. Nó nhướn mày quan sát chuyển động của hắn.

Lắc lắc gói bánh quy, hắn lấy ra hai cái nữa và đưa một cái cho Hermione.

"Không phải là hơi sớm để ăn thêm bánh quy à?" cô buồn cười hỏi.

Hắn tinh nghịch trả lời: "Hơi sớm để ăn thêm bánh quy? Không bao giờ."

Cô nhận lấy miếng bánh hắn đưa cho bằng hai tay và đưa lên miệng với một gương mặt rạng rỡ.

"Đợi chút. Đây là bánh quy sinh nhật của cậu. Tôi phải hát tặng cậu đã."

Draco hắng giọng, cảm thấy ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Lần cuối cùng hắn cảm thấy ngớ ngẩn như này là khi nào kia chứ? Hắn vẫn luôn phải đấu tranh vì sự sống của mình cả cuộc đời hắn, nhưng sự nhẹ nhõm này lại thật đúng.

Hắn mở miệng hát, để rồi nháy mắt nhận ra mình không biết rõ gì về giai điệu và lời ca cả.

"Happy birthday to you. Happy birthday to Hermione. Ờm..."

Hermione nhanh chóng nhảy vào và giúp hắn hoàn thành bài hát. Thời điểm nốt nhạc cuối cùng vang lên bên Hồ Đen, một tiếng cười bật ra từ trong lồng ngực Draco, không che dấu và đầy vui vẻ.

Hermione cũng hưởng ứng với hắn, hai người thiếu niên cứ vậy rồi cùng nhau cười ra nước mắt. Đến khi hắn phải thở gấp vì cười quá nhiều hắn mới nhận ra sự thật bất ngờ: Đây là lần đầu tiên hắn thực sự cười... thậm chí là mỉm cười, kể từ sau chiến tranh.

Thật tốt.

Vậy nhưng sự thay đổi bất ngờ trong mối quan hệ giữa hắn và Hermione lại chẳng hề gượng gạo chút nào. Và dù cho hắn rất không thích việc chủ động, nếu như hai người thật sự muốn làm bạn – việc mà hắn vẫn không thể tin là đã đang xảy ra – có một thứ hắn cần phải nói ra trước tiên."

"Liệu có cách nào chúng ta có thể quay lại không? Có cách nào để chúng ta bắt đầu lại không? Như kiểu chúng ta lại đang gặp nhau lần đầu tiên ấy." Hắn ngừng nói khi thấy khuôn mặt cô cứng lại, lông mày nhíu vào nhau. Khỉ thật. Hắn không muốn làm hỏng việc này. Việc này còn quan trọng hơn cả những tiếng cười, quan trọng hơn việc nhớ đến miếng bánh quy đã được chia sẻ từ lâu. "Tôi không bảo cậu phải tha thứ cho hay quên đi mọi chuyện. Tôi chỉ...Tôi muốn được cố gắng để trở thành cậu bé mà cậu nghĩ mình sẽ gặp trên chuyến tàu ngày đó. Được không?"

Lời thú nhận của hắn nghe thật đơn giản, vậy mà kể từ khi mở lời, hắn cảm thấy như mình đã bị lật tẩy – như thể tâm hồn hắn đang bị bóc tẽ ra thành từng lớp cho tới khi hắn cảm thấy mình thật yếu đuối. Hai năm qua đã dạy hắn không gì hơn ngoài sự bí mật và cô đơn.

Việc này, ở đây với Hermione, là tất cả mọi thứ không phải hai điều ấy.

Khi hai người họ nhìn nhau, Draco cảm thấy có một sợi dây quấn lấy trái tim hắn vào một cái ôm ấm áp. Đầu còn lại của sợi dây kéo dài giữa hai người họ, vô hình nhưng mạnh mẽ, từ tim hắn tới tim Hermione.

Dù Hermione không trả lời hắn, cô vươn tay ra và bao phủ tay hắn bằng tay mình. Xúc cảm từ làn da của cô, chai sạn vì sự gian khổ của chiến tranh, tì lên da hắn là một cảm giác kì lạ.

Nhưng nó thật ấm áp. Thật tốt.

Hai người bạn cứ ngồi như vậy với một khoảng thời gian dài, im lặng, chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau. Dù cho sự hồn nhiên của tuổi thơ cùng với khả năng có thể tự do nói chuyện đã qua đi – sau cùng thì, họ đã trưởng thành và trải qua những thứ kinh khủng mà không ai nên trải qua – nhưng những cảm xúc từ cái ngày xa xăm ấy vẫn còn. Hắn không thể chỉ ra rõ lí do vì sao hay bằng cách nào, nhưng sự thoải mái và ân cần mà hắn đã níu giữ bao năm qua ùa về trong cơ thể hắn, như thể chúng chưa từng rời đi.

Trong vô thức, Draco ngắt những ngọn cỏ đang nằm trên đất, vân vê nó bằng những ngón tay phải của mình. Hắn tập trung vào chất liệu của thứ cây trong tay mình: khô, cong và mỏng như tờ giấy, với một ít những hạt sương sớm còn đọng lại trên ngọn.

Hắn biết là Hermione đang nhìn hắn nghịch nghịch nắm cỏ trong tay mình, phần thân trên của cô nghiêng về phía trước và những lọn tóc nâu hạt dẻ dài rơi xuống khỏi bờ vai cô, lơ lửng nơi khoé mắt hắn. Phải có một cái gì đó hắn có thể làm cho cô chứ. Một cử chỉ nào đó để cho nó biết rằng cái kí ức của nhiều năm về trước đó có ý nghĩa như thế nào đối với hắn. Hắn vân vê những ngọn cỏ trong tay mình nhanh và mạnh hơn trước.

Thứ cây màu xanh này làm hắn nhớ tới –

Gượm đã. Liệu cái đó có được không?

Từ cái thắt lưng hắn đã kiếm được trong mùa hè vừa rồi, Draco rút ra cây đũa của hắn – cây đũa đã gây ra quá nhiều sự đau thương và thống khổ, cũng như mang đến sự vui mừng hân hoan. Thật quá khác xa nhau. Câu thần chú hắn muốn làm bây giờ chắc chắn sẽ chẳng quá khó. Nó cũng chẳng phải một dạng phép thuật hiếm hay vĩ đại gì.

Nhưng hắn có mong rằng nó sẽ bằng cách nào đó nói với Hermione rằng sự hiện diện của cô trong đời hắn – dù cho có bị hiểu sai ý – đã có ý nghĩa như nào với Draco. Đũa trong tay, hắn hướng đầu đũa về nắm cỏ trong tay mình. Khoảng khắc hắn thì thầm câu thần chú biến hình, ngọn cỏ dẹt biến tròn ra. Từ trên ngọn xuất hiện một nụ hoa và rồi, là một bông hoa. Một bông hoa nhỏ, đã nở rộ và có màu vàng.

Là một bông bồ công anh.

Từ bên cạnh hắn, hắn nghe thấy tiếng hít thở khẽ của Hermione. Có lẽ cô nghĩ hắn sẽ đưa nó cho cô, nhưng một bông có vẻ như vẫn chưa đủ. Thay vào đó, hắn cứ một ngọn lại một ngọn, biến hình tất cả đống cỏ trong tay hắn cho đến khi hắn đã có một tay đầy hoa. Draco có thể cảm nhận được sự chăm chú của Hermione khi hắn nânng đũa cho câu thần chú cuối cùng.

Từng bông một, những bông bồ công anh bay lên không trung, cuống hoa đan vào nhau tạo thành một vòng tròn. Khi bông hoa cuối cùng đã được buộc lại, Draco di chuyển chiếc vương miện lên ngay trên đỉnh đầu Hermione.

"Ngồi im, được chứ?" Hắn thì thầm với một chất giọng khàn. Hermione đỏ mặt, cố gắng ngước nhìn lên đỉnh đầu mà không di chuyển. "Đó. Vương miện sinh nhật."

Khi những bông hoa nhẹ nhàng nằm yên vị trên đầu cô, Draco quan sát khi Hermione đưa tay lên đầu, cẩn thận sờ vào chiếc vương miện bằng những ngón tay của mình.

"Nó hoàn hảo." cô nói. Tựa người vào thân cây một lúc sau, tặng cho hắn một cái nhếch mép. "Tôi nghĩ cậu có một trí nhớ tốt hơn cậu nói đấy."

"Ồ? Và điều gì đã khiến cậu nghĩ vậy?"

"Cậu nhớ được cái vương miện tôi tặng cậu. Và cả bánh quy nữa. Thậm chí là một phần bài hát. Sao cậu lại không nhớ mặt tôi chứ? Không thì ít nhất là mái tóc của tôi?"

Draco thở dài. "Nói thật là, tôi cũng không biết nữa." Đó là sự thật, hắn thực sự không chắc vì sao. Đâu phải là hắn đã bị yếm bùa chú lãng quên đâu. Kí ức ấy chắc chắn đã ăn sâu vào trong hắn. Vậy thì tại sao?

Câu trả lời hắn vẫn luôn tự nói với bản thân mình đó là, đôi khi những chi tiết trong cuộc đời chúng ta, dù nó có đặc biệt – có thiêng liêng đến mức nào đi chăng nữa, cũng trôi qua trong trí óc chúng ta như cát chảy khỏi kẽ tay vậy. Nhưng như thế thì hơi văn thơ lai láng quá, hắn nghĩ.

"Tôi có thể không đặc biệt nhớ mặt cậu, nhưng tôi nhớ cậu đã khiến tôi cảm thấy thế nào. Và – Ô! Cuốn sách. Tôi nhớ cuốn sách nữa."

Hermione nhướn lông mày với hắn, khuôn miệng chuyển thành một nụ cười đầy mong chờ.

"Rồi cuối cùng cậu có đọc nó không?"

"Ít nhất 15 lần."

Draco cũng không chắc sao việc đấy lại có thể, nhưng lông mày của Hermione càng nhướn cao hơn.

"15 lần? Khi chúng ta gặp nhau, cậu còn chẳng thể ghép hai chữ vào với nhau nữa."

"Tôi đã đọc nó tối hôm đấy đấy cậu biết không. Trốn trong chăn đọc. Tôi đã đọc nó mỗi năm vào ngày sinh nhật kể từ đó."

"Nhưng thế mới chỉ 13 lần, còn những lần khác là khi nào?"

"Trong chiến tranh." Hắn đơn giản nói.

Đôi môi của Hermione phát ra một chữ "Ồ." nhỏ

Khi hắn nhìn gương mặt cô, Draco muốn được kể cho Hermione nghe nhiều hơn thế. Hắn chỉ mới nói chuyện với cô gái này một cách thật sự thôi. Liệu cô có thể tin tưởng được với những khoảnh khắc tăm tối nhất của hắn? Với sự an ủi bí mật được hắn bảo vệ kĩ nhất?

Trong một giây, hắn ngừng lại, đám mây đen đã theo hắn bao năm qua đang đe doạ sẽ nhấn chìm hắn.

Nhưng rồi hắn nhìn thấy gương mặt cô – ngọt ngào, ân cần và thật rất, rất tuyệt vời.

Cô xứng đáng được biết câu chuyện của hắn. Cô có thể xử lý nó.

Nhưng kể cả vậy, hắn vẫn chưa thật sự có thể nhìn cô khi kể. Hắn lại ngả lưng lên trên cỏ và ngước nhìn lên trời. Cô không làm theo động tác của hắn.

"Tôi đọc nó ít nhất ba hoặc bốn lần hồi chiến tranh. Thực ra, đọc Matilda đã là một trong những thứ duy nhất có thể giúp tôi tỉnh táo khi chỉ còn lại một mình vào cuối ngày. Khi thái ấp trở nên yên lặng về đêm, tối tăm và yên tĩnh, tôi bị bỏ lại với không gì ngoài những suy nghĩ của mình, đóng chặt cửa phòng ngủ lại cho tới sớm mai khi Chúa tể Bóng Tối hoặc Bellatrix triệu tập bọn tôi cho một cuộc họp. Khi yên tĩnh, những thứ duy nhất tôi thường nhớ được chỉ là những tiếng hét. Máu. Ánh sáng xanh chớp nhoáng."

Hắn dừng một chút, cho phép bản thân mình khẽ liếc một chút về phía cô.

Trong mắt cô ánh lên một tầng nước mỏng.

Hắn lại đối mắt với những tán cây một lần nữa.

"Cuốn sách ấy là một lối thoát. Nó là về một cô bé đã trốn khỏi được ngôi nhà kinh khủng của mình bằng sự can đảm và khéo léo. Tôi có thể gọi là cũng có não, nhưng sâu trong thâm tâm tôi biết rằng mình quá Slytherin để có thể can đảm ấy. Vậy nên tôi đọc về nó để thay thế."

Dồn lại hết sự can đảm gần như bằng không của mình, Draco quay mặt đối diện với Hermione lần nữa. Hắn muốn nhìn vào cô khi nói ra điều. Hắn cần phải thế.

"Nhưng tôi không chỉ dùng cuốn sách như một lối thoát. Tôi dùng nó để ghi nhớ theo một cách nào đó. Ghi nhớ về cậu. Rõ ràng là không phải để nhớ khuôn mặt cậu hay là những bông hoa hay những thứ đại loại vậy. Nhưng là để nhớ về cái ý niệm về cậu, cái người tốt bụng đã cứ như vậy mà tin tưởng tôi. Người chỉ muốn làm bạn với tôi không cần chần chừ hay thương lượng bằng bimbim. Người đã trao mình đi một cách thật tự do. Cậu có biết điều đó đã tác động mạnh tới tôi đến nhường nào không? Cậu có biết đến giờ điều đó vẫn có tác động mạnh với tôi ra sao không?"

Những giọt nước đã bắt đầu rơi khỏi đôi mắt của Hermione, nhỏ xuống nơi đầu mũi, đọng lại trên hàng mi mỏng manh của nhỏ.

Nhỏ có hàng mi thật đẹp.

"Cậu đã cứu tôi, Hermione. Cuốn sách của cậu và việc biết được rằng có ai đó ngoài kia đã từng quan tâm tới tôi như vậy – đó là điều đã cứu tôi."

Khi hắn đã nói hết những gì hắn có thể, Draco cảm nhận được toàn bộ không khí rời khỏi phổi hắn với một sự nhẹ nhõm. Hắn nhắm mắt và lắng nghe tiếng bạn mình khẽ sụt sịt.

"Cậu thật sự đọc nó vào mỗi sinh nhật?" Cô hỏi sau một lúc.

"Mỗi sinh nhật."

"Cậu còn giữ nó không?"

Không trả lời, hắn nâng đũa của mình lên lần nữa và triệu hồi báu vật trân quý nhất của hắn đang được cất dưới cặp áo chùng của mình trong thùng đựng đồ. Mất khoảng một – hai phút, nhưng cuốn sách cuối cùng cũng băng qua mặt đất và đáp xuống bàn tay đang đợi sẵn của hắn.

Hắn đưa nó cho Hermione.

Với sự cẩn thận, cô nhận lấy cuốn sách giấy mỏng. Nó đã trở nên cũ nát hơn rất nhiều so với 12 năm trước. Bìa sách đã bị gập lại ở các góc. Những trang sách đã ố vàng, và một vết chocolate nhỏ bị bôi ra ở nửa dưới của trang tiêu đề.

Draco chẳng cần nhìn cũng biết chúng ở đó. Hắn đã ghi nhớ từng chi tiết của cuốn sách nhỏ đó.

Ngược lại, Hermione sờ quyển sách với sự cẩn trọng như thể nó đã bị nhầm với cuốn kinh thánh nào đó vậy. Hắn dõi theo khi cô đưa ngón tay lướt trên bìa sách, một nụ cười phảng phất trên môi Hermione.

"Tôi đã tưởng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa." cô lẩm bẩm, lướt tay qua tiêu đề với ngón trỏ của mình. Phần gáy sách bị gập nhiều tới mức nó tự động mở đến trang hắn đang đánh dấu.

Hermione ngạc nhiên khi nhìn thấy kẹp sách của hắn.

Là bồ công anh.

Tay run rẩy, cô cầm cành hoa đã được ép khô lên trước mắt, mắt cô nhanh chóng ngập đầy nước lần nữa.

"Đây có phải..?"

Hắn gật đầu.

"Cậu đã giữ nó? Bao năm nay?"

Sự xúc động của cô khiến hắn lung lay, và hắn thấy vành mắt mình dần trở nên nóng hổi.

Khi giọt nước mắt mặn chát chảy khỏi má, rơi xuống tay áo chùng của hắn, hắn liền biết, đây không phải những giọt nước mắt của đau buồn hay căng thẳng. Đây là những giọt nước mắt hắn chưa từng có trước đây.

Những giọt nước mắt hạnh phúc.

Qua cái khịt mũi, Hermione nói, giọng cô run rẩy. "Cậu biết không, cuốn sách đó cũng đã là một lối thoát cho tôi." Cô dừng để gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má.

"Khi tôi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị trêu chọc. Vì tóc của tôi. Vì răng của tôi. Vì biết quá nhiều. Kể cả khi còn nhỏ như vậy, trong khi các bạn cùng lớp thích chạy nhảy bên ngoài, tôi lại thích ngồi trong nhà và đọc hơn. Tôi luôn cảm thấy bị cô lập với các bạn đồng trang lứa, kể cả ở mẫu giáo. Khi lớn lên, tôi bắt đầu tìm kiếm bạn bè trong những trang sách thay vì bạn bè ở trường. Đó là khi tôi tìm thấy Matilda. Cuốn sách đó là món quà sinh nhật 4 tuổi của tôi. Ban đầu, ba mẹ tôi chỉ đơn giản là đọc nó cho tôi, nhưng ngay từ khoảnh khắc tôi gặp Matilda Wormwood, tôi biết mình đã tìm được một người mà mình có thể đồng cảm. Tôi đọc ngấu nghiến cuốn sách ấy một mình nhiều lần đến mức gần như có thể nhớ như in tất cả mọi thứ.

Nhưng điều khiến Matilda đặc biệt với tôi đến vậy đó là vì cô bé có thể làm phép thuật. Một lúc nào đó, không lâu trước khi tặng cuốn sách ấy cho cậu, tôi đã thử – chỉ là ngớ ngẩn chút thôi, cậu biết đấy – thử di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ của mình như Matilda đã làm. Tôi đã thử lấy một quyển sách xuống khỏi kệ. Nghĩ mà xem tôi đã sốc như nào khi cuốn sách bay thẳng vào tay tôi!" Hermione mỉm cười với kỉ ức cũ còn Draco thì cảm nhận được một nụ cười trên má hắn.

"Matilda khiến tôi cảm thấy như mình không cô đơn. Và khi tôi thấy cậu ngày hôm đó, tôi biết là cậu cũng giống tôi. Tôi biết là cậu cần một người bạn có thể giúp cậu khi cậu cảm thấy đơn đọc. Tặng cho cậu cuốn sách đó cũng như trao cho cậu cả trái tim tôi vậy."

Hermione siết chặt bàn tay hắn. "Cảm ơn vì đã giữ gìn nó cẩn thận."

Draco không chắc mình nên nói gì, vậy nên hắn chọn im lặng một hồi lâu. Hắn chưa từng giỏi việc đáp trả lại cảm xúc của người khác. Vì lí do nào đó, hắn nghĩ một câu "Không có gì" đơn giản sẽ là không đủ. Hắn phải nghĩ ra được thứ gì đó tốt hơn để nói. Thứ gì đó thật ý nghĩa. Nhìn xuống dưới, hắn thấy ngón tay hai người đan vào nhau. Trông thật tự nhiên như vậy.

Hắn có một ý tưởng.

"Cậu biết đấy, hồi 6 tuổi, tôi đọc chưa được tốt lắm." Draco nói khi nước mắt của hai người đã khô. "Nhưng tin hay không thì bây giờ tôi có thể đọc khá tốt rồi. Tôi có thể... Tôi có thể đọc nó cho cậu nghe không?"

Hermione mỉm cười, dù không còn khóc nữa nhưng sự bâng khuâng vẫn còn ẩn hiện trên gương mặt cô.

"Không gì có thể khiến tôi vui hơn."

Hắng giọng, Draco lật mở tới trang hắn đã kẹp bông bồ công anh vào làm đánh dấu sách. Hermione tựa người vào thân cây và chỉnh lại vương miện trên đầu mình, mắt nhìn hắn.

Hắn bắt đầu đọc.

"Con nhìn như đang ở xa quá," Cô Honey thì thầm, hốt hoảng.

"Ồ con đã. Con đã bay qua những vì sao trên đôi cánh màu bạc," Matilda nói. "Nó tuyệt vời lắm."

Cô Honey vẫn đang nhìn đứa trẻ với sự kinh ngạc, như thể nó là Sự sáng tạo, Sự khởi đầu của Thế giới, Buổi sáng đầu tiên.*"

*

Draco biết hắn đã dặn cô gái nhỏ ngồi đợi trong phòng cho tới khi đến giờ bắt đầu tiệc, nhưng rồi hắn thấy bản thân mình đang nhún nhảy với sự phấn khích. Người được mừng sinh nhật hôm nay cũng chả phải hắn nhưng bằng cách nào đó, sự kiện này lại rất quan trọng với Draco.

Matilda Malfoy nhỏ bé đã tiến vào cuộc sống của họ 6 năm trước và đã là sự hiện diện siêu nhiên kể từ đó. Mái tóc cùng những lọn tóc xoăn của cô bé tung bay với mỗi bước đi tự tin của nó và sự vui vẻ trên khuôn mặt con bé có thể khiến những trái tim băng giá nhất cũng phải tan chảy. Nói tóm gọn lại, con bé là cả thế giới của hắn.

Và để nghĩ là con bé đã 6 tuổi rồi? Chỉ là không thể.

Draco nhớ lại sinh nhật 6 tuổi của mình đã trải qua với sự lo buồn lẫn ân cần. Không ai tới dự. Terry, người mà đã là một đứa mất nết, đã rất cố gắng để khiến Draco suy sụp. Hắn đã bỏ chạy trong nước mắt.

Nói chung là thảm hoạ.

Điều duy nhất đã cứu vớt ngày hôm đó của hắn chính là cơ hội được gặp một cô nhóc người Muggle.

Và một điều buồn cười là cô không chỉ đã cứu vớt ngày hôm đó của hắn. Thật lòng mà nói, cô đã cứu cuộc đời hắn.

Draco thật sự mong rằng sinh nhật sáu tuổi của Matilda cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực lên con bé như thế.

Không phải là hắn đã sẵn sàng để cô bé gặp được tình yêu của đời mình đâu.

Người bố trẻ lén đi lên trên lầu mười phút trước bữa tiệc, nhẹ nhàng bước đi trên sàn nhà được phủ thảm dẫn tới cửa phòng con gái hắn ở cuối hành lang. Hắn sẽ được con bé thưởng cho một cái ôm vì điều này – vì đã phá luật một chút. Hắn chỉ vừa mới hé mở cánh cửa trắng dẫn tới phòng con bé thì nghe được một giọng nói êm dịu ở phát ra từ trong phòng.

"Con nhìn xinh không mẹ?"

"Con nhìn xinh lắm con yêu. Đáng yêu và vui vẻ tới mức con có thể nổ tung luôn ấy."

Draco xông vào ngay lúc đó, giả vờ sốc.

"Vợ tôi, tự phá luật lệ mình đặt ra về tiệc sinh nhật! Em định sẽ đưa nó xuống sớm đúng không?"

Cô hừ một tiếng trêu hắn bởi vì câu nói kia. "Em không bao giờ. Em chỉ đang giúp Matilda chỉnh lại tóc thôi. Con bé muốn búi nó lên."

Draco bước đến gần hơn và xem xét đầu tóc con gái hắn. Tóc con bé, mọi khi sẽ để xoã xuống được tết lại, giờ đang nằm gọn ghẽ trên đỉnh đầu nó, được kẹp lại cẩn thận.

Bằng cách nào đó, kiểu tóc ấy khiến con bé trông lớn hơn. Nếu như hắn nhìn thật sự kĩ, sẽ có những dấu hiệu khắp căn phòng nói rằng con gái của hắn đang dần lớn lên rồi. Phần lớn những con thú nhồi bông giờ không còn ở trên giường nó nữa mà thay vào đó, được cất lên trên kệ. Mới đây con bé còn khăng khăng là nó đã quá tuổi cho cái đèn ngủ hình Snitch rồi nữa. Hắn không chắc lắm hắn cảm thấy thế nào về việc đó.

"Con là cả một bức tranh của sự sinh đẹp." hắn nói, cúi xuống để bế con bé lên tay. "Nhưng không phải là con đang quên một thứ à?"

Đôi mắt đen của Matilda sáng lên. "Vương miện cuẩ con!"

"Chính xác. Chúng ta phải hoàn thành truyền thống sinh nhật của nhà Malfoy."

Hermione Malfoy nâng đũa lên và tạo nên một chiếc vòng bồ công anh bé xíu trước khi nhẹ nhàng đặt nó lên cái đầu xoăn vàng hoe đang tựa lên vai Draco.

"Rồi. Giờ thì con đã sẵn sàng. Mình nên đi ra chào hỏi mọi người thôi nhỉ?"

Matilda reo lên và vặn vẹo chui ra khỏi vòng tay của bố nó, đáp xuống thảm rồi nhảy chân sáo tới cửa phòng nó.

Khi Draco và Hermione tránh đường cho con gái mình đi, Hermione nắm lấy tay hắn.

"Anh sẽ chẳng đoán được con bé đã chọn cuốn gì để chúng ta đọc cho nó trước khi đi ngủ đâu."

"Cuốn gì?"

Hermione hất cằm về phía quyển sách đã được đặt trên tủ đầu giường của Matilda – cuốn sách được yêu thương và mòn tới từng trang giấy.

Hai tay đan vào nhau, Draco hôn vợ mình rồi cùng đi ra ngoài theo sau con gái họ. Hai người đang tiến về phía sân vườn nơi bàn ghế, bóng bay, bánh kem và những món ăn khác đã được chuẩn bị cho cô gái nhỏ của họ.

Hắn chuẩn bị siết chặt tay Hermione vì lo lắng khi hắn vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trẻ con. Ít nhất phải 20 đứa.

Draco biết rằng sinh nhật 6 tuổi của con gái hắn chắc chắn sẽ không giống của hắn. Con bé được yêu quý bởi tất cả những ai đã gặp nó. Sao có thể không được chứ? Nhưng được xác minh sự thật ấy đã khiến trái tim hắn cảm thấy ấm áp. Tất cả những đứa trẻ này đang ở đây vì Matilda, người chẳng hề kì dị hay xấu xa – chỉ đơn giản là rất, rất được yêu thương.

Advertisements

Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here,
as well as a at the bottom of the page.
You can hide ads completely by upgrading to one of our paid plans.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro